WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

VNCH, biết mới tiếc…

LTS: Sau khi Đàn Chim Việt đăng tải bài viết của tác giả Tiên Sa mang tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” – tạo ra những tranh luận sôi nổi trên không gian mạng – một độc giả đã gửi cho ĐCV bài viết của ký giả Đào Nương thuộc tuần báo Saigon Nhỏ phản biện lại tác giả Tiên Sa. Khác biệt tư duy là điều tự nhiên và cần thiết của xã hội con người, nhưng cùng tìm giải pháp đồng thuận có thể còn quan trọng hơn nữa, thay vì đưa đến chia rẽ vì sự khác biệt. Trên tinh thần đó, chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết của ký giả Đào Nương và mời bạn đọc theo dõi.

Sau 36 năm Miền Nam rơi vào tay cộng sản, ngày nay không chỉ những người sinh sống tại Miền Nam Việt Nam trước đây, không công nhận lá cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản Việt Nam mà ngay cả những người trong nước cũng không tôn trọng lá cờ này mặc dù đó là lá cờ đang tung bay khắp lãnh thổ Việt Nam ngày nay. Người Việt hải ngoại tôn trọng lá cờ vàng ba sọc đỏ, không chỉ thuần túy vì đó là lá cờ của Việt Nam Cộng Hoa, của chính phủ Miền Nam Việt Nam mà vì đó là một biểu tượng cho một quốc gia mà đáng lẽ dân tộc Việt Nam phải có, một chính phủ tự do dân chủ, một nền kinh tế thịnh vượng, một xã hội công bằng bác ái mà lá cờ đỏ và cái chính phủ Việt gian cộng sản ngày nay tại Hà Nội sau 36 năm làm chủ đất nước đã chứng minh những điều ngược lại.

Dĩ nhiên, lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ mà những người sinh sống tại Miền Bắc không quen mắt, không chấp nhận dù họ có thù ghét chế độ cộng sản mà họ đang sinh sống đến tận xương tủy. Người ta không thể chấp nhận một biểu tượng mà người ta không biết, không hiểu, không có những kỷ niệm đẹp, không hy sinh xương máu để bảo vệ nó. Nhất là khi chỉ một sớm, một chiều, những người Việt Nam không chấp nhận Cộng Sản đã mang theo lá cờ vàng trên đường lưu vong, dù phải trải qua những nơi địa ngục trần gian là những nhà tù của cộng sản, và đã phải để lại sau lưng quê hương yêu dấu, mảnh vườn nhỏ, mái nhà ấm cúng, con sông hiền hoà, sau khi đã được chứng kiến chủ nghĩa xã hội cộng sản tiêu biểu cho văn hoá, đạo đức, luân lý Việt Nam phân hoá dần dần trước mắt. Việt Nam Cộng Hoà mặc dù là một xã hội chưa hoàn bị nhưng đã hình thành được mọi cơ cấu của một xã hội văn minh, công bình và dân chủ. Người Việt sống tại Miền Bắc đói khổ, đã phải hy sinh mọi thứ cho nhu cầu chiến tranh theo sự tuyên truyền của cộng sản nên có thể nói hầu hết đều không biết gì về Việt Nam Cộng Hoà.

Việt Nam Cộng Hòa không phải là Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ… mà là xã hội Miền Nam Việt Nam xây dựng trên căn bản  giáo dục. Đó là những cô bé, cậu bé đến trường mỗi buổi sáng, mặc đồng phục với nét mặt tinh anh trong sáng của tuổi thơ. Đó là những cô nữ sinh áo trắng dễ thương và ngoan ngoãn, thuần hậu trong gia đình. Đó là những thầy, cô giáo sống và hãnh diện với thiên chức của một bậc thầy và được mọi người trong xã hội kính trọng. Trước 1975 Việt Nam Cộng Hoà đã đào tạo nhiều chuyên viên với tiêu chuẩn quốc tế, văn bằng của VNCH được chính phủ Hoa Kỳ, Pháp và nhiều quốc gia khác công nhận tương đương hoặc gần tương đương. Nghề thầy do đó không phải là một thứ… “chuột chạy cùng đường mới vào sư phạm” như ngày nay. Nhưng trong ký ức của tuổi trẻ miền Nam Việt Nam thì Việt Nam Cộng Hoà là những con đường ngợp bóng lá me, các nam sinh đi theo nữ sinh mỗi khi tan học nhưng không dám có một cử chỉ sàm sỡ, một lời nói vô lễ. Phải nhắc đến điều này vì những kỷ niệm đẹp của thời thiếu niên thường ghi sâu trong ký ức người ta suốt đời:

Lời ru nào níu được

Lúc những cánh me xanh

Bay mềm con lộ nhớ

Em sau khung cửa đạn soi

Sách ngăn tầm mắt đời ngoài lộ cao

Khi không lòng bỗng dạt dào

Sông tôi cạn nước nguồn nào bỗng đi

(Bài cho người trong vườn dược thảo, thơ Du Tử Lê)

Cuộc chiến càng thảm khốc thì lại có biết bao thanh niên theo tiếng gọi của núi sông lên đường nhập ngũ để bảo vệ một hậu phương bình yên trong đó có cha, có mẹ, có anh, có em, có cái gia đình nhỏ bé của mình. Đó là lý tưởng. Đó là những chàng trai anh hùng của thế hệ. Hàng trăm ngàn bài hát, bài thơ đã được viết ra trong giai đoạn này và cho đến nay vẫn còn là nguồn cảm hứng bất tận cho toàn nước Việt Nam thống nhất. Nó chính là “nhạc vàng” của văn hoá Việt:

Anh rót cho khéo nhé

Kẻo trúng nhằm nhà tôi

Nhà tôi ở cuối thôn Đoài

Có giàn thiên lý có người tôi thương.(thơ Yên Thao)

Hay

Năm năm rồi đi biệt

Đường xưa chưa lối về

Thương người em năm cũ

Thương goá phụ bên song (thơ Phạm Văn Bình)

Hình ảnh của những tân sinh viên sĩ quan trong quân phục đại lễ ngày tốt nghiệp ở Đà Lạt, ở Nha Trang, ở Thủ Đức là những hình ảnh tinh anh của dân tộc Việt, không phải là hình ảnh của “nợ máu với nhân dân” sau ngày 1975 đâu. Họ đã chọn binh nghiệp để bảo vệ từng tấc đất của quê hương đang bị dày xéo vì bom đạn gây ra bởi bọn lãnh tụ cộng sản vô thần. Bây giờ sau 36 năm nhìn lại, nhìn thế hệ thanh niên tan rã mệt mỏi, tương lai không lối thoát của Việt Nam thời cộng sản mà thương cho họ không biết là bao nhiêu. Thương tuổi thơ của những người không lý tưởng, chỉ nắm “cái đuôi của đảng cộng sản Việt Nam” mà nhìn ra thế giới bên ngoài và trở thành một thế hệ “vô cảm” đến rợn người. Đời sống chỉ còn là sự tranh đua để đạt được điạ vị trong đảng vì quyền đi với tiền. Bằng được mua bằng tiền chứ không cần học để có kiến thức. Trong một quốc gia nghèo đói vào hàng nhất thế giới nhưng có hàng nửa triệu “tiến sĩ ma” làm trò cười cho thế giới.

Xã hội Việt Nam Cộng Hoà trước 1975 không phải là hoàn toàn trong sạch, không có bóng dáng của tham nhũng nhưng tham nhũng không phải là một chính sách để cai trị nước như đảng cộng sản Việt Nam ngày nay. Người dân Miền Nam sống hiền hoà trong tôn ti trật tự,  trong đời sống hàng ngày, họ không phải đối đầu với cảnh sát, công an. Không phải bất cứ khi nào có việc liên hệ với chính quyền thì phải trả tiền cho công an từ xã, huyện, tỉnh đến trung ương. Khi vào bệnh viện, không có việc đút lót tiền thì mới có được giường nằm. Trẻ con học giỏi thì được xếp hạng cao, được cho đi du học dù là con nhà nghèo. Sĩ quan đánh trận oai hùng, gan dạ thì được thăng thưởng. Nhà cháy thì được cứu hỏa chữa cháy chứ không phải trả tiền mới được chữa cháy.

Về chính trị, Việt Nam Cộng Hoà là một nước dân chủ tự do thực sự mặc dù cũng có những  khuyết điểm. Trước 1975 tại Miền Nam Việt Nam, chính phủ công nhận đối lập, cho biểu tình chống đối tự do nên từ những năm 1965 đã có nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ, chống Thiệu Kỳ, chống tham nhũng thoải mái của sinh viên học sinh, của nhân  dân. Có những ông giáo sư đại học nhận mình là thành phần thứ ba, theo chủ thuyết xã hội chứ không phải là chủ thuyết Mác Lê công khai ra báo, viết sách, viết luận án đại học lên án chính phủ, lên án chiến tranh, nhưng lại ve vãn cộng sản vì lý luận ấu trĩ rằng chính phủ Miền Nam bị Mỹ giựt dây, muốn chấm dứt chiến tranh thì phải nói chuyện với Hà Nội. Kinh tế thương mại tự do không bị chính phủ kiềm chế, về an ninh xã hội người dân được luật pháp bảo vệ, cảnh sát công an ức hiếp nhân dân bị truy tố ra trước pháp luật ngay.

Xã hội Miền Nam tự do tạo môi trường để tinh anh phát tiết trên mọi phương diện. Ngày nay, sau 36 năm nhìn lại, đảng cộng sản Việt Nam vẫn không biết rằng khi giam hãm, đầy đọa hàng triệu người sống ở Miền Nam có liên hệ với chính quyền đem nhốt vào ngục tù, họ đã hủy diệt đi hầu hết những nhân tài về mọi mặt của đất nước, những trí thức khoa bảng mà có thể vài trăm năm sau, Việt Nam chưa thể có lại. Miền Nam Việt Nam không chỉ “sản xuất” có hai “thiên tài” là Trịnh Công Sơn và Bùi Giáng đâu. Nhưng Việt cộng chỉ “chấp nhận’ có hai người này vì một anh thì trốn lính, sống hèn mọn trong sự che chở bao dung của chính phủ Miền Nam tôn trọng nghệ sĩ, còn người kia thì mang bệnh tâm thần. Cứ đếm lại số sách đã được xuất bản tại Miền Nam trong 20 năm từ 1954 đến 1975, từ khoa học đến chính trị, từ truyện ngắn, truyện dài, thơ văn đến âm nhạc rồi so sánh với 60 năm cộng sản CAI TRỊ Việt Nam thì sẽ hiểu.

Do đó, so với xã hội Việt Nam dưới thời Việt gian cộng sản thì xã hội Việt Nam Cộng Hoà là thiên đường, là con đường mà Việt Nam cần nhiều thập niên mới “back to the future” được. Những người Việt Nam sống tại Miền Nam trước 1975, biết rõ điều này. Lá cờ vàng và danh hiệu Việt Nam Cộng Hoà vì sao vẫn được họ sùng kính dù Việt Nam Cộng Hoà đã mất đi phần đất cuối cùng đã 36 năm.

*

Vì không được sống, không được trưởng thành, không được hoạt động chính trị, văn hoá hay sống đời quân ngũ của xã hội Miền Nam nên không có gì ngạc nhiên khi những người trí thức Cộng Sản thù ghét bọn cầm quyền cộng sản vì đã hất cẳng họ, đã đẩy họ ra khỏi nước, rồi vì  hậm hực nên suốt ngày ngồi viết những điều phản đối bọn cầm quyền cộng sản nhưng vẫn vinh danh bác Hồ và “kẻ cả” xem cộng đồng Người Việt hải ngoại là những kẻ bại trận, lá cờ vàng là vô nghĩa nên không muốn đoàn kết để lật đổ chế độ độc tài cộng sản mà họ là một thành phần cốt cán trước đây. Sống nơi xứ sở tự do này, chúng ta nên tôn trọng họ. Thái độ không muốn đứng chung trong hàng ngũ với Người Việt quốc gia cũng là một điều dễ hiểu: bối cảnh lịch sử do đảng cộng sản Việt Nam từ 60 năm qua đã chia dân tộc và đất nước Việt Nam ra thành nhiều khối: trí thức, công nhân, cộng sản, quốc gia, vv…vv… Điều khó hiểu là những người cán bộ đảng trung kiên bị thất sủng như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín, ông Vũ Thư Hiên thường viết bài dạy Người Việt quốc gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà chống cộng trong khi họ nhìn thấy trước mắt, cái đảng tạo ra họ, cho họ một vị thế, một tên tuổi, chính cái đảng đó đang làm tan rã đất nước và con người Việt Nam. Cái đảng bất nhân đó đang chia 85 triệu Người Việt ra làm hai khối: đại đa số quần chúng bình dân, không có phương tiện về an sinh xã hội, không có giáo dục, sống đời nô lệ phục vụ cho một thiểu số cán bộ tham ô mà ngôn ngữ Việt cộng gọi là “quan tham”. Cái đảng bất nhân đó đang đưa đất nước đến cái họa diệt vong trong tay Tàu Cộng.

Sau 1975, Người Việt Quốc Gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà vì thất thế nên chúng gọi là “ngụy”, đày ải quân dân cán chính trong rừng già để chết dần chết mòn, gia đình ly tán, con cái thất học, nên bằng mọi cách Người Việt Quốc Gia phải ra đi và bằng ý chí cương cường quật khởi cuả dân tộc Việt Nam, khối Người Việt Tự Do, những công dân cuả Việt Nam Cộng Hoà đã chọn thế giới làm lãnh thổ, phát triển tài lực và trí tuệ, ngăn chận được sự tuyên truyền và bành trướng của bọn Việt gian cộng sản khắp nơi. Có mà nằm mơ, người ta cũng không thể nghĩ rằng những công dân Việt Nam Cộng Hòa trong điều kiện sinh sống dù lưu vong, dù trong lao tù cộng sản đã giữ vững được ý chí chống cộng đến thế. Thế hệ thứ hai của cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản, của những công dân của Việt Nam Cộng Hòa vẫn giữ được nguyên vẹn đạo đức và luân lý của Việt Nam. Trong mọi gia đình, những đứa trẻ không nói rành tiếng Việt hay nói tiếng Việt với giọng ngọng nghịu của người bản xứ nhưng đều là những đưá trẻ ngoan ngoãn vì chúng biết rằng cha mẹ chúng phải lưu vong, phải hy sinh nhiều để chúng được lớn lên ở một đất nước tự do, có cơ hội để phát triển trí tuệ, những điều chúng sẽ không có được nếu sống dưới một chế độ cộng sản, như Việt Nam cộng sản ngày nay, như Cuba, như Bắc Hàn, hay ngay cả Trung cộng…

Nhưng những người như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín đâu phải là ngụy. Các ông này là những “trí thức cộng sản” lớn lên trong lòng chế độ. Đáng lẽ các ông đừng hèn, hãy ở lại Việt Nam, hãy kêu gọi nổi dậy, hãy dẫn dắt toàn dân chống lại cái đảng cướp đã tạo ra các ông, hãy cho toàn dân biết ‘chúng” đã đi sai… đường cách mạng. “Con đường Bác đi” cuả các ông không lẽ lại là con đường… bi đát, đưa hàng trăm ngàn gái Việt ra hải ngoại lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan, làm mãi dâm mới có cơm ăn? “Con đường Bác đi” không lẽ lại là con đường dâng nước Việt cho Tàu? Các ông hãy can đảm đứng dưới ngọn cờ do các ông lựa chọn miễn là các ông bảo vệ được dân, được đất nước khỏi rơi vào tay giặc là được. Hãy hành động như các chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đã làm trước khi bị tước súng vì một thế cờ chính trị thế giới: họ đã đứng lên, đã anh dũng hy sinh, đã chống lại áp bức của chính quyền để bảo vệ dân, bảo vệ từng tấc đất Miền Nam để rồi đảng các ông đã lừa gạt dân Miền Bắc, đưa họ vào Nam, đem sinh mạng làm bia đỡ đạn để “giải phóng” một Miền Nam trù phú, một xã hội tôn ti trật tự, đạo đức văn hoá, luân lý cần được bảo tồn.

Mới đây có một bài viết của một người thuộc thế hệ trẻ có tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” do diễn đàn danchimviẹt.info (BBT: Trong bài, tác giả viết .com) phổ biến với lời toà soạn như sau:

(Trích)

LTS: Trong công cuộc đấu tranh dân chủ hóa VN hôm nay, tìm hiểu tư duy của lớp người trẻ không tham dự vào cuộc chiến quốc-cộng trước kia – mà sẽ là chủ lực cách mạng nay mai – là một điều cần thiết. ĐCV chọn đăng bài viết của tác giả Tiên Sa trên mạng xã hội facebook cũng nằm trong tinh thần đó. Mời bạn đọc cùng suy tư và chia sẻ. (hết trích)

Nội dung bài viết của người bạn trẻ này cũng như nội dung bài viết của ông cán bộ già thất sủng Nguyễn Minh Cần giống nhau ở chỗ: cuộc cách mạng lật đổ bạo quyền cộng sản chưa xảy ra nhưng họ đã sợ lá cờ vàng và chế độ Việt Nam cộng hoà được tái lập ở Việt Nam… sau 36 năm bỏ chạy. Đào Nương tôi không tin đây là bài viết của một người viết trẻ ở hải ngoại. Thật ra, tháng 4, 1975, Người Việt Miền Nam đã quá mệt mỏi với một cuộc chiến không lối thoát giữa hai ý thức hệ tự do và cộng sản. Cái thành trì bảo vệ thế giới tự do đã không còn đứng vững sau khi tổng thống Hoa Kỳ Nixon qua gặp Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai. Giữa một bên chiến đấu với viện trợ có điều kiện và một bên được viện trợ vô điều kiện của khối cộng sản, sự chiến thắng khó lòng ở về phía VNCH. Khi buông súng năm 1975, Người Việt Miền Nam đã muốn “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” để hai miền cùng nhau xây nước và dựng nước chứ. Nhưng việc gì đã xãy ra sau đó, chắc Ban Biên Tập của Đàn Chim Việt, nơi phát tán những bài viết của ông Nguyễn Minh Cần và “người bạn trẻ” Tiên Sa chắc đã biết rõ hơn ai hết: hàng triệu quân dân cán chính Miền Nam bị đầy vào lò “cải tạo”, gia đình họ bị đẩy đi vùng kinh tế mới, cướp nhà, cướp cuả, con cái họ không được đến trường. Cho đến ngày nay, những người sinh sống tại Miền Nam vẫn còn là những công dân hạng hai trên đất nước mình. Vì nghĩ rằng “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” nên hàng triệu người Miền Nam đã buông súng, xếp hàng đi tù cải tạo vì nghĩ rằng một giai đoạn chiến tranh tương tàn đã đi qua, đi trình diện một tháng rồi về sống đời công dân của một quốc gia độc lập và thống nhất. Chuyện gì đã xy ra cho họ, cho những người sinh sống tại Miền Nam sau 1975?

Không lẽ ngày nay, trong công cuộc cứu nước, khi không còn ở vị thế cầm quyền thì những công dân của Việt Nam Cộng Hoà không thể là một tiếng nói đối lập với cái chính quyền vô nhân đang cai trị đất nước Việt Nam hay sao? Chúng ta sẽ đấu tranh để những người dân của đất nước Việt Nam dân chủ và tự do có quyền lựa chọn cho họ một đảng phái cầm quyền, họ sẽ biểu quyết về một lá cờ tượng trưng cho đất nước. Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay có 3 triệu đảng viên hầu hết là bọn thất học, tham ô. Cứ nhìn vào xã hội Việt Nam ngày nay thì thấy rõ. Cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản ở nước ngoài có 3 triệu người nhưng đồng thời họ cũng là công dân của những quốc gia tự do và dân chủ. Việc họ phải sống lưu vong ở hải ngoại không phải là một việc trốn chạy hèn nhát mà là hậu quả tất nhiên cuả một cuộc chiến tương tàn có kẻ thua, người thắng. Khi họ tập hợp để nói lên tiếng nói của Người Việt không chấp nhận chế độ cộng sản, một tiếng nói đối lập là một việc làm cần thiết khi Người Việt không thể làm được điều này ở quê hương. Tiếng nói đối lập này và lá cờ vàng trong giai đoạn này chắc hẳn là cần thiết cho công cuộc đấu tranh hơn là tiếng nói “lèm bèm” của những ông đảng viên thất sủng “chạy trốn” ra nước ngoài chứ?

Hy vọng bài viết này sẽ giải thích được phần nào tại sao Người Việt không cộng sản không thể  “Để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” được. Vì đó là tương lai của đất nước Việt Nam. Đừng bàn cãi trên những trang giấy hay trên những trang mạng điện tử. Thực tế chứng minh cho hành động. Trong 60 năm, đảng cộng sản Việt Nam đã tàn phá đất nước và con người Việt Nam đến tận cùng đáy vực, khi các ông “trí thức cộng sản” đủ hết hèn để la làng (nhưng cũng phải núp đàng sau cái xác còn thở của “đại tướng”) về cái hoạ mất nước mà cũng chỉ như tiếng rên trong lăng Ba Đình cuả cái xác thối rữa chưa chôn thì chúng ta có cần bàn cãi thêm về cờ vàng hay cờ đỏ không? Ngược lại, chỉ trong 36 năm, cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản đã “bành trướng” điạ bàn hoạt động khắp năm châu, những khu phố Việt Nam sầm uất, vững mạnh hơn các ChinaTown của người Tàu, mỗi năm cộng đồng Người Việt gửi về nuôi thân nhân hàng chục tỹ đô la. “Chạy trốn, thua trận” mà làm nên … nghiệp lớn như vậy trong khi bọn cộng sản Việt Nam thì co cụm lại trong các toà sứ quán, ra đường thì mắt la, mày lét sợ người dân bắt gặp. Lãnh tụ ngoại giao như tên Nguyễn Xuân Việt ở Jordanie thì hành xử như bọn đầu gấu, du đãng khiến thế giới phải bàng hoàng và người nữ công nhân 20 tuổi bị xúc phạm đã được Hoa Kỳ cho nhập cảnh vì lý do chính trị thì đủ hiểu.

Dĩ nhiên, ở đâu, xã hội nào thì cũng gồm đủ con gà, con công, con phụng… đừng nhìn vào đàn gà của cộng đồng Việt Nam hải ngoại rồi kết luận tất cả chỉ là một đàn gà mà lầm to. Nhưng có một điều có thể coi như là chân lý “không thay đổi” dù bên này hay bên kia bờ Thái Bình Dương: đảng viên cộng sản thì anh nào cũng hèn, cứ phải dựa vào nhau để sống còn, để được làm “quan tham” bóc lột dân lành. Chúng đoàn kết theo đúng tôn chỉ  “tranh đấu đến cùng với kẻ thù, chỉ hoà gii với nội bộ”. Trong khi nếu vì tương lai dân tộc thì phải tìm cách liên kết mọi người với nhau chứ. Ra đến hải ngoại vẫn còn sợ lá cờ vàng nhưng tiền bạc của cờ vàng thì đưa lên mặt mà hít hà. Khinh bọn “thất trận, giặc ngụy” bỏ chạy, nhưng lại sợ chúng nó trở thành một thế chính trị đối lập trở về nhưng vẫn ra chính sách ve vãn Việt kiều.  Chơi với cái đầu “ngụy” thì không dám chơi chỉ muốn chơi với các “khúc ruột thừa” của họ?

Việt Nam Cộng Hoà phải sống mãi trong lòng người Việt không cộng sản là vì thế! Vì không muốn nhận sự nhục nhã là công dân của một nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, muốn bảo vệ ngư dân cũng phải xin phép “thằng” Tàu cộng!

Chúng ta hãy hành động. Tự cứu mình và cứu những người khác nữa. Vì tương lai, xin tất cả hãy tìm cách liên kết với nhau trong tình dân tộc.

© Đào Nương

Nguồn: Tuần Báo Saigon Nhỏ số ra ngày 11 tháng 3, 2011

Bài liên quan:

Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên

Lời tâm huyết của thế hệ trí thức trẻ 8x, trong nước

Từ Ai Cập tới Việt Nam: Đáy tầng chối bỏ mặt tầng thống trị

 

 

 

140 Phản hồi cho “VNCH, biết mới tiếc…”

  1. noileo says:

    “Tuy nhiên, lịch sử diễn tiến vẫn là điều khách quan, bao giờ cũng vậy, ở đâu hay nước nào cũng vậy. Khách quan tức không theo ý muốn chủ quan của ai hết hay chủ quan của tất cả mọi người. Thường kết quả của lịch sử là do hoàn cảnh khác quan đó đưa tới. Nói khác đi, sức mạnh về quân sự, hay kết cục của chính trị tại thời điểm, đã luôn đẩy tới hay mang lại bước đi cho lịch sử. Nhưng lịch sử lại không đứng yên mãi tại chỗ, mà vẫn tiến tới, đó là lý tại sao lịch sử không thể dừng mãi ở giai đoạn nào, cơ chế nào, thực tế nào, lá cờ nào, chính phủ nào, mà vẫn cứ luôn luôn chuyển biến. (VHT)

    Hành động của đảng cộng sản Hồ chí Minh & nhà nuớc VNDCCH cộng sản xâm lăng VNCH tự do lại là “diễn tiến khách quan của lịch sử ” đuọc sao?

    Hành động của đảng cộng sản Hồ chí Minh, dựa vào thế lực súng đạn tàu cộng mà cuớp công kháng chiến, mà theo lệnh Tàu cộng Mao Chu toa rập với thực dân Pháp chia cắt Việt nam để Hồ đuọc thay thế quân thực dân Pháp cai trị miền bắc,
    mà gọi là “diễn tién khách quan của lịch sử”, “tức không theo ý muốn chủ quan của ai hết”, đuọc sao?

    Sự việc sau khi đuọc cai trị miền bắc, chẳng biết làm ăn gì cả, chỉ biết giết tróc & trấn lột nhân dân miền bắc mà kiếm ăn, sau cùng, khi nhân dân cũng chẳng còn gì cho hồ chí Minh bỏ vào mồm, thì Hồ chí Minh bèn dâng nộp Hoàng sa & Trường vào lãnh hải Tàu cộng , để đuọc Tàu cộng cung cấp cho “từ cây kim sợi chỉ đến hạt gạo & viên đạn”,

    để Hồ, sau khi dành phần gà Tôn Đản cho mình và đàn em thân tín, dùng những hàng thứ cấp còn lại làm công cụ cho chính sách bao tử đối với người dân miền bắc xếp hàng cả ngày, luòng gạt & cưỡng ép những thanh niên tử tế người Việt miền Bắc gia nhập đoàn quân cộng sản xâm lăng đi bắn giết nbững thanh niên tử tế người Việt miền nam, để giúp các “đồng chí Trung quốc vĩ đại” chống mỹ đến người Việt nam cuối cùng, để thoả mãn tham vọng quyền lực bệnh hoạn của Hồ chí Minh & Việt cộng,

    để bành truớng chủ ngiã cộng sản ác quỷ trên VNCH, gây nên hậu quả bi thảm ngay nay cho VN, kinh tế tụt hậu, đạo đức băng hoại, giáo dục u tối, nhân tâm ly tán, lãnh thổ ngày cang bị thu hẹp…, mà gọi là “diễn tiến khách quan” của lịch sử “, “tức không theo ý muốn chủ quan của ai hết”, “hay chủ quan của tất cả mọi người” đuọc sao?

    • Võ Hưng Thanh says:

      Sao bạn suy nghĩ nông cạn vậy. Lịch sử ban đầu là sự đấu tranh giữa những cái chủ quan với nhau, tức giữa các ý chí hay các sự kiện có thật với nhau. Ý chí chủ quan nào thua, tất ý chí chủ quan khác thắng. Kết quả đó trở thành khách quan, dù nguyên nhân ban đầu của nó có thể tuyệt đối chỉ là chủ quan. Nhưng lịch sử vẫn luôn luôn tiến tới. Tức xuất hiện những cái chủ quan mới đầu tranh với nhau, cái thắng mới trở thành cái khách quan, tức không còn ai phủ nhận được. Và lịch sử lại cứ tiếp tục xảy ra như thế. Có nghĩa khách quan đây là hiện thực kết quả không thể phủ nhận, không phải là ý nghĩa hay giá trị đánh giá của mọi cái chủ quan về nó. Như có một lần tôi có nói, quá khứ làm nên hiện tại, nhưng hiện tại lại tạo lập tương lai. Có nghĩa quá khứ luôn nhường bước cho hiện tại, hiện tại luôn nhường bước cho tương lai. Tức không nên bám trụ vào quá khứ, không thể khẳng định hiện tại, mà chỉ có nên định hướng mới cho tương lai, làm sao cho khách quan, phù hợp, hữu lý, đạt kết quả tốt đẹp mọi mặt, đó mới thật sự là hướng phát triển tự nhiên, có ý nghĩa, giá trị, và đúng đắn nhất của lịch sử.

      VHT

      • Quốc Anh says:

        Tại sao bạn Võ Hưng Thanh lại cho bạn noileo là suy nghĩ nông cạn?

        Trích dẫn của bạn noileo và những câu hỏi kèm theo cho thấy câu viết trên đây của bạn VHT nên suy xét lại! Theo tôi thì “Lịch sử vẫn diễn tiến” là đúng, nhưng “vẫn là điều khách quan” thì cần phải suy luận! Nó có thể diễn ra theo chủ quan (chủ trương) của một người hay nhóm nào đó! Những điều mà bạn noileo nêu ra đã cho thấy; Lịch sử không thể diễn ra khách quan được…mà còn tùy thuộc, có thể do chủ quan lèo lái!

        Lịch sử đã ghi lại cái chết oan ức của hàng vạn nạn nhân trong CCRĐ, hàng ngàn người bị chôn sống tập thể trong Tết Mậu Thân 1968 tại Huế…nếu không có chủ trương của ông HCM và đảng csvn thì “lịch sử” có xảy ra như thế?…Và nó có phải “vẫn là điều khách quan” không?

      • Võ Hưng Thanh says:

        Mỗi người đều có các lý do riêng để viết theo cách của mình.
        Mình không đồng ý thì viết theo cách của mình ý khác để đáp lại.
        Đó là tính dân chủ tự do thực chất và bó buộc.
        Đàng này nhiều kẻ ngoài miệng kêu đòi, ca ngợi dân chủ tự do mà chính trong hành động của mình lại trái ngược, phản lại nó rồi, thì làm sao ai tin được nữa ! Những gì tôi muốn viết ra là trên cơ sở tổng quát, khách quan, khoa học, để làm tiêu chuẩn chung nhất. Tôi không rành các lối viết kiểu cảm tính, nhất thời, chẳng làm căn bản được cho cái gì dài lâu hay sâu sắc.

        Ta vô can sao người đập vào ta
        Ta đập lại người hết đường chạy trốn
        Bởi ta thật còn người như vật giả
        Nên làm sao chống sự thật ở đời
        Đừng dại dột tưởng rằng cần khôn lõi
        Người khôn ngoan luôn minh bạch muôn nơi.

        Tôi cám ơn và không bình phẩm lời viết của bạn Quốc Anh, vì đó là quyền tự do phát biểu của bạn, còn người khác có đồng ý hay không là quyền riêng của họ. Đấy tự do dân chủ thật sự nó phải là như thế đó. Đọc người khác là để rút ra cái khôn cho mình, không phải đọc người khác để cho rằng người khác ngu còn chính mình mới khôn !

        VHT

      • noileo says:

        “đó là quyền tự do phát biểu của bạn, còn người khác có đồng ý hay không là quyền riêng của họ. Đấy tự do dân chủ thật sự nó phải là như thế đó” (Võ Hưng Thanh)

        Tốt, VHT biết nói như vậy thì cũng tốt, vậy Võ Hưng Thanh, theo cáchn nghĩ của VHT, cũng phải hiểu, Tự do dân chủ không phải là nói người có ý kién khác với mình là “Sao bạn suy nghĩ nông cạn vậy.”

        Đọc người khác là để rút ra cái khôn cho mình, không phải đọc người khác để cho rằng người khác ngu còn chính mình mới khôn !” (Võ Hưng Thanh)

        Nhưng ít ra cũng phải thấy đuọc cái suy nghĩ nông cạn của Võ Hưng Thanh, thấy đuọc cái suy nghĩ nông cạn của Võ Hưng Thanh không phải để cho rằng mình khôn, khôn hơn ai chứ, khôn hơn Võ Hưng Thanh thì đuọc cái giải rút gì, thấy đuọc cái suy nghĩ nông cạn của Võ Hưng Thanh để thấy rõ những luận điệu làm chứng gian & hiếp dâm lịch sử của Võ Hưng Thanh che dấu cho tội ác của Hồ chí Minh & cộng sản VN!

        “Đàng này nhiều kẻ ngoài miệng kêu đòi, ca ngợi dân chủ tự do mà chính trong hành động của mình lại trái ngược, phản lại nó rồi, thì làm sao ai tin được nữa ! “ (VHT)

        Đúng vậy, ngoài miệng thì kêu đòi ca ngợi dân chủ tự do nhưng chính trong hành động của mình lại trái nguợc, nói sai sự thật, hùa theo & che dấu tội ác cho bọn độc tài cộng sản hồ chí Minh phi nhân phản dân chủ phản quốc, thì làm sao ai tin đuọc nữa!

  2. Mai says:

    Cảm ơn Chị Đào Nương. Bài viết quá hay đã giải tỏa hết nỗi niềm uất ức. Yêu cầu chị viết thêm để mở lòng lớp trẻ. Khác xa với bài của gã Tiên …cá chớn, con cháu VNCH …DỎM !!

  3. Boat people says:

    To: BBT. DanchimViet

    This is a bad and same old thinking article I have read !! The fact is vietkieu have done a lot to help their people in Vietnam they send a billion and billion year after year after 1975

    why this guy VHT say something like he don’t belong here

    Obviously once you’re communism you alway communism

    something never change ! The fact is vietnam belong to DCSVN and their follower

    not belong to Vietnamese people ! Please prove it to the people

    When communists disappear ? and don’t ask and tell everyone what to do !!

    Thank you !

  4. ThíchĐùa says:

    22/03/2011 at 20:56

    Hoàn toàn bình yên!
    Không khí vui vẻ, hòa thuận. Mọi người chúc tụng, ca ngợi nhau.
    Duy nhất LTran có một câu hỏi dành cho tác giả Đào Nương.

    Thiên hạ thái bình rồi chăng?

  5. maison says:

    Lục Thất cho biết ngày dài – Phụ Nguyên ấy thức ở đầy tào khê [Sấm Trạng]

    Cờ đỏ đại diện đảng cộng sản sẽ tan đi. Cờ vàng truyền thống sẽ trở lại đại diện dân tộc.

  6. Mot Khuc Ruot says:

    ” Ra đến hải ngoại vẫn còn sợ lá cờ vàng nhưng tiền bạc của cờ vàng thì đưa lên mặt mà hít hà. Khinh bọn “thất trận, giặc ngụy” bỏ chạy, nhưng lại sợ chúng nó trở thành một thế chính trị đối lập trở về nhưng vẫn ra chính sách ve vãn Việt kiều. Chơi với cái đầu “ngụy” thì không dám chơi chỉ muốn chơi với các “khúc ruột thừa” của họ? ”
    Quá hay và chính xác !!! Cái mặc cãm tự ti , hèn hạ , tiểu nhân hèn nhát cũa bọn chúng là thế !!! Nhìn lá cờ biểu tượng cho quê hương dân tộc mà bọn chúng không dám nhìn nhưng lại tung hô một lá cờ biễu tượng cho một chủ thuyết ngoại lai man rợ .

  7. Đinh Lê says:

    Lá cờ nào đấu tranh, lá cờ đó đại diện cho cách mạng
    Lê Nguyên Hồng

    Một cuộc cách mạng ắt sẽ phải có ít nhất một lá cờ làm đại diện, và cần rất nhiều những khẩu hiệu để thể hiện tư tưởng cũng như mục tiêu của cuộc cách mạng đó. Có ý kiến của một vài người cho rằng, cần loại bỏ lá cờ Vàng của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) cũ, vì dù sao nó cũng chỉ đại diện cho một nửa nước Việt Nam trong quá khứ. Hiện tại cần một lá cờ khác có ý nghĩa sao cho nó đại diện được cho cả ba miền Bắc – Trung – Nam Việt Nam mới có thể đoàn kết được nhân dân.

    Không những thế, có nhiều nhà phân tích còn lo xa về việc hiện nay đang loạn về tuyên ngôn, tuyên bố, kêu gọi người dân quốc nội Việt Nam xuống đường giải thể chế độ Cộng Sản. Họ sợ nhân dân Việt Nam “dậy non” thì sẽ bị tổn thất về lực lượng, mất khí thế đấu tranh. Hãy nhớ rằng, khoảng 80% các cuộc cách mạng ôn hòa thành công trên thế giới, đều bắt đầu từ những cuộc nổi dậy nhỏ lẻ tự phát của quần chúng tại các địa phương. Ngay ở Việt Nam, chẳng cần ai kêu gọi, nó cũng đã từng lác đác xảy ra trong mấy năm gần đây tại Bắc Giang, Nghệ An, và quy mô nhỏ hơn nữa ở rất nhiều địa phương khác.

    Một số người còn lo quá xa cho một tương lai sẽ như thế nào, nếu mai đây khi cách mạng nổ ra, sẽ có hàng chục những tổ chức của người Việt ở nước ngoài sẽ giương cờ xí (Cờ Vàng) trở về Việt Nam để giành “miếng bánh” cách mạng. Qủa là câu chuyện “cầm đèn chạy trước ô tô”. Vì sẽ còn phải mất nhiều công sức, trí tuệ, nước mắt và có thể cả máu nữa, thì nhân dân Việt Nam mới có cơ hội hạ bệ thành công chế độ Độc tài…

    Người Việt ở nước ngoài là một đặc thù quan trọng trong yếu tố tổ chức đấu tranh giải thể Cộng Sản. Vì họ được sống trong môi trường chính trị dân chủ tự do, đa văn hóa, cho nên việc lập ra các hội đoàn, tổ chức chính trị là chuyện hết sức giản đơn và bình thường. Các tổ chức nói trên hoạt động được đến đâu, mang lại kết quả như thế nào, lại là chuyện khác. Vấn đề ra tuyên ngôn, tuyên bố, kêu gọi người Việt xuống đường cũng vậy, là quyền tự do. Người Việt trong nước đều có trí tuệ cả, họ nghe ai, hưởng ứng ai là do họ tự quyết định.

    Nhưng có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng: Để có được những bước lùi của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam (CSVN) như hiện nay trước việc họ phải phần nào chùn tay trong hành động đàn áp những người đấu tranh, phần lớn là do công của những tổ chức và đảng phái chính trị đấu tranh nghiêm túc của người Việt hải ngoại. Họ đã tận dụng thế mạnh về nhiều mặt của mình, nhất là thế mạnh về lá phiếu cử tri, gây áp lực tác động lên chính phủ, lên quốc hội của những nước dân chủ sở tại, làm cho chính giới của các nước đó phải lên tiếng về vấn đề dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam – Một nước là đối tác làm ăn và có thể còn là con nợ của mình.

    Điều thứ hai, cũng có thể xác nhận một cách chắc chắn rằng: Hầu như tất cả các nhà đấu tranh tại quốc nội, có tên trên mạng Internet, đều được một số tổ chức của người Việt ở nước ngoài trợ giúp về tiền bạc bằng nhiều con đường, thông qua nhiều cá nhân. Theo những quan sát của người viết bài này, một số nhà đấu tranh nổi tiếng trong nước đã nhận trợ giúp (như một khoản trợ cấp) hàng tháng là từ 100 đến 300 USD. Cá biệt có những người, chỉ trong khoảng từ 3 đến 5 năm lại đây đã nhận được tổng số tiền tương đương với hàng vài trăm triệu Đồng Việt Nam.

    Cũng cần nhìn rõ một thực tế rằng: Vì bị công an liên tục bao vây phá hoại về kinh tế, mất công ăn việc làm, nên nhiều nhà đấu tranh thành ra thất nghiệp. Nếu không nhận được sự giúp đỡ quý giá về tài chính thì chắc chắn là đã có nhiều nhà đấu tranh trong nước phải bỏ cuộc từ lâu vì “bụng đói mắt hoa” thì chẳng còn hơi sức đâu mà đi đấu tranh nữa. Như vậy có thể thấy vai trò to lớn không thể thiếu của các tổ chức, đảng phái của người Việt ở hải ngoại đối với phong trào đấu tranh trong nước.

    Và trên các phương tiện truyền thông, báo chí, mọi người đều thấy xuất hiện lá cờ Vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Hòa trước đây, trong tất cả các cuộc biểu tình của người Việt ở hải ngoại. Đáng chú ý là tại một số quốc gia, lá cờ ấy đã được nhà nước công nhận như một biểu tượng chính thức của người Việt tị nạn Cộng Sản. Vậy lá cờ Vàng đang là biểu tượng đấu tranh không khoan nhượng với nhà cầm quyền CSVN. Lá cờ ấy cần được tôn trọng trên vị trí hàng đầu, tượng trưng cho cuộc đấu tranh giành dân chủ tự do và chính nghĩa của Người Việt.

    Ngay lúc này, không một ai có thể tìm hoặc chọn, hoặc sáng tạo ra được một lá cờ cách mạng, khả dĩ để cho toàn dân Việt Nam có thể chấp nhận và sử dụng. Vậy tại sao chúng ta lại không chọn lá cờ Vàng làm biểu tượng cho cuộc đấu tranh hiện nay? Phải chăng ở Miền Bắc và một nửa Miền Trung Việt Nam, người dân bị tuyên truyền nhồi sọ mấy chục năm nay rằng lá cờ Vàng là của “ngụy quân ngụy quyền”, nên suy nghĩ thủ cựu lạc hậu đó đã hằn sâu vào trong tim trong óc của họ, khó lòng thay đổi được?

    Nếu ai đó khó chấp nhận lá cờ Vàng thì cũng có thể đồng nghĩa là họ vẫn tôn thờ lá cờ Đỏ của chế độ Cộng Sản, họ vẫn chưa có sự thoáng đạt trong tư duy đấu tranh. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì lá cờ Vàng hiện nay không thể đại diện cho chính thể VNCH nữa, quốc gia đó không còn tồn tại, nó đã đi vào dĩ vãng của lịch sử. Ngày nay chúng ta cũng thấy rằng, không còn đảng phái hay tổ chức đấu tranh có tên tuổi nào lấy hai chữ “phục quốc” gắn kèm cho tổ chức của mình, như cách nay khoảng 25 đến 35 năm về trước. Lá cờ Vàng vì thế chỉ nói lên ý nghĩa đấu tranh, mà không mang ý nghĩa phục quốc.

    Vấn đề con người, cụ thể là tuổi tác của các nhân sự trong các đảng phái và tổ chức của người Việt ở nước ngoài cũng là điều đáng quan tâm. Nếu nhìn các tấm hình chụp và phổ biến trên mạng Internet thì có thể đoán được là hầu hết những nhân sự đấu tranh đều đã khá già. Suy đoán theo mốc từ năm 1975, một viên chức hay binh sĩ VNCH trẻ nhất cũng khoảng 18 – 20 tuổi, thì ngày nay họ cũng đã khoảng 55 tuổi. Những người “trẻ” ấy lại đều không phải là công chức có cỡ, hay sĩ quan trung, cao cấp của VNCH, vì các chức sắc đó không thể có ở người trong độ tuổi 18 đến 20. Vậy họ không phải hoặc đặc biệt ít, có chân làm lãnh đạo của các đảng phái và tổ chức đấu tranh hiện nay của người Việt ở nước ngoài.

    Theo tìm hiểu của người viết bài này, độ tuổi trung bình của các thành viên đấu tranh có tên tuổi ở hải ngoại đang khoảng 65 tuổi. Ở tuổi đó, nếu cách mạng giải thể chế độ Cộng Sản thành công, họ cũng khó có cơ may được lên làm tổng thống, thủ tướng hay các vị trí nào khác trong chính quyền dân chủ mới (ấy là nếu ta giả sử hôm nay cách mạng đã thành công rồi). Vì vậy chúng ta có thể kết luận động cơ đấu tranh của họ không phải vì muốn “chia phần” hay tìm kiếm một mối lợi nào cho riêng họ.

    Về con cái và gia đình những quân, cán, chính của VNCH cũ. Hiện nay họ đã hoàn toàn hòa nhập vào Dòng Chính của các nước đã cưu mang họ, một số thành viên được sinh ra tại hải ngoại, nay hầu hết đều nói tiếng Việt không rành nữa, và họ đang bị “dòng chảy” tự nhiên của xã hội trong Dòng Chính cuốn đi, họ đã mất gốc Việt phần nào hoặc tất cả. Vậy họ cũng không thể về lại Việt Nam để làm quan chức được nữa. Họ không “giành phần” với nhân dân Việt Nam. Vậy quyền, nghĩa vụ, và trách nhiệm giải thể chế độ CSVN là hoàn toàn thuộc về nhân dân trong nước là chính.

    Với những phân tích như trên, có thể thấy lá cờ Vàng không hề là mối đe dọa nào, dù là nhỏ nhất đối với quốc nội, như những suy nghĩ có phần cục bộ, thiếu nhìn xa nào đó của một vài cây bút hải ngoại. Ngược lại, nó đang là biểu tượng đại diện cho sự đấu tranh ôn hòa nhưng cương quyết, nhằm hạ bệ chế độ Độc tài. Sau này, khi cách mạng thành công, việc chọn quốc kỳ quốc ca sẽ do quốc hội mới quyết định, có thể còn phải thông qua trưng cầu ý dân. Lá cờ Vàng có được nhân dân Việt Nam chọn làm quốc kỳ hay không, là quyền của toàn dân, không ai có thể tùy tiện áp đặt.

    Lê Nguyên Hồng

    • ThíchĐùa says:

      It seems that there would be something for Mr. nvtncs to correct. I guess.

      • nvtncs says:

        Nên thay chữ “would” bằng chữ “might” hay “could” và thay dấu chấm bằng dấu phẩy trong “correct.”

        Hoặc nếu thay “would” bằng “is” thì còn thẳng hơn và giản dị hơn.

      • nvtncs says:

        Sai bét!
        Nếu muốn lễ phép thì phải viết:

        “It seems that there is something that Mr. nvtncs would like to correct, I guess.”

      • ThíchĐùa says:

        @ nvtncs

        Please don’t use Vietlish!

    • HẢI SƠN says:

      Bài phân tích của Lê Nguyên Hồng quá hay. Qủa là khối 8406 tuyệt vời. Hãy bỏ cái tư tưởng ” sợ VNCH về dành phần” mà đi bôi nhọ họ. Đúng là 1 nết xấu của người VN.

  8. Phan Nguyen says:

    Thưa ông/bà,
    tôi xin được cúi đầu cám ơn những dòng văn tuyệt tác đã mang sự thật trả lại cho dân tộc Việt. VNCH không phải là của một cá nhân, nó là cả một ý thưc hệ về dân chủ, dân sinh và dân quyền nhất nhì tại Đông Nam Á. Nó gìn giử nền tãng văn hóa truyền thống từ ngay trong gia đình ra đến xã hội. Nó bảo đảm dân trí của người VN ở miền nam ngày đó và tương lai đất nước về sau này. Tiếc thay, cơ trời sắp đặt đưa dân tộc vào đường cùng không lối thoát khi để nó cuối cùng lọt vào tay cộng sản. Chúng ta đã có một nền giáo dục tiên tiến theo kịp nền văn minh của thế giới. Chúng ta khác với cộng sản khi VNCH chủ trương: Ý THỨC KHẮC PHỤC BẢN NĂNG. Còn bọn cộng sản đã đưa người dân chấp nhận: Ý THỨC PHỤC TÙNG BẢN NĂNG ăn sâu vào óc. Bao đời mới rửa được cho dân trí. Hãy nhìn dân tộc Nhật mà xem. Kính Phục, kính phục.

  9. nvtncs says:

    Là người lớn lên và sống ở miền Nam, dĩ nhiên tôi đồng ý với bài này.
    Nhưng tôi e rằng những CÔCC CSBV như Lê Diễn Đức, Mạc Việt Hồng hay những ông Bùi Tín và Nguyễn Minh Cần vẫn không sao biết rõ được VNCH là gì, là ai, mà họ chỉ được nghe chính họ tự tuyên truyền, hoặc người VNCH kể lại. Và như vậy, bài viết hay đến đâu, chính xác đến đâu cũng khó mà thuyết phúc được họ.
    Dù rằng nếu so sánh việc làm bê bối của lũ lãnh tụ thất học CSVN ở QN với sự thành công của thế hệ trẻ, con cháu VNCH ở hải ngoại, thì người khách quan thấy rõ ai chính, ai tà.
    Cho nên, tôi mong đảng CSVN còn tồn tại, và cai trị VN thêm vài chục năm nữa để cho nước nát như tương, để người Bắc sáng mắt thêm ra về sự nghiệp của ông Hồ. Tôi cũng chúc ông Bùi Tín và ông Cần sống trăm năm để chứng kiến sự sụp ̣đổ của CSVN.
    Theo thiển ý tôi, CSVN sẽ sụp đổ không phải vì chính trị, vì dân Bắc đòi hỏi tự do, dân chủ như ở Tunisie, mà vì lý do kinh tế, khi nhà nước CSVN thụt két, khi CSVN giầu kếch xù, trong khi dân đói và nhà nước thụt két.
    Hiện giờ số tiền Mỹ kim trong ngân hàng nhà nước CS là 14 tỷ; số tiền nước VN nợ ngoại quốc là 49 tỷ Mỹ kim, nhưng trái lại đảng viên cao cấp CSVN vẫn giầu nứt đổ vách. Tôi không ghen sự giầu có của những nhà kinh doanh lớn, nhưng là người dân, tôi muốn được biết tại sao công chức, dù cao cấp, lương bao nhiêu mà lại giầu như vậy, và tại sao dân tôi vẫn nghèo sau 36 năm thái bình, thống nhất.

  10. Hoang Le says:

    Bài viết của tác giả Đào Nương khá hay, tôi đồng ý với một số nhận định. Phần tác giả mô tả về xã hội Việt Nam Cộng Hòa rất là đúng và sinh động. Chúng ta nên lưu ý là trọng tâm hàng đầu trước mắt là chế độ độc tài cộng sản cần phải được giải thể để cứu quê hương. Hãy vì mục tiêu lớn mà bỏ qua những khác biệt nhỏ tất yếu phải có vì hoàn cảnh sinh sống và kinh nghiệm bản thân khác nhau của mỗi người. Trong cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ này, tôi nghĩ, có chỗ cho Tiên Sa, Nguyễn Minh Cần , Đào Nương và nhiều người khác nữa. Sự tranh luận trong ôn hoà và tôn trọng các ý kiến khác biệt, đó là giá trị của tinh thần tự do dân chủ mà chúng ta đang muốn xây dựng cho một Việt Nam mới.

    • nt says:

      Hoang Le says: “khá hay”

      “Trong cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ này, tôi nghĩ, có chỗ” do chính t/g viết một
      bài “quá hay” để mọi người học theo.

Leave a Reply to noileo