VNCH, biết mới tiếc…
LTS: Sau khi Đàn Chim Việt đăng tải bài viết của tác giả Tiên Sa mang tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” – tạo ra những tranh luận sôi nổi trên không gian mạng – một độc giả đã gửi cho ĐCV bài viết của ký giả Đào Nương thuộc tuần báo Saigon Nhỏ phản biện lại tác giả Tiên Sa. Khác biệt tư duy là điều tự nhiên và cần thiết của xã hội con người, nhưng cùng tìm giải pháp đồng thuận có thể còn quan trọng hơn nữa, thay vì đưa đến chia rẽ vì sự khác biệt. Trên tinh thần đó, chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết của ký giả Đào Nương và mời bạn đọc theo dõi.
Sau 36 năm Miền Nam rơi vào tay cộng sản, ngày nay không chỉ những người sinh sống tại Miền Nam Việt Nam trước đây, không công nhận lá cờ đỏ sao vàng của đảng cộng sản Việt Nam mà ngay cả những người trong nước cũng không tôn trọng lá cờ này mặc dù đó là lá cờ đang tung bay khắp lãnh thổ Việt Nam ngày nay. Người Việt hải ngoại tôn trọng lá cờ vàng ba sọc đỏ, không chỉ thuần túy vì đó là lá cờ của Việt Nam Cộng Hoa, của chính phủ Miền Nam Việt Nam mà vì đó là một biểu tượng cho một quốc gia mà đáng lẽ dân tộc Việt Nam phải có, một chính phủ tự do dân chủ, một nền kinh tế thịnh vượng, một xã hội công bằng bác ái mà lá cờ đỏ và cái chính phủ Việt gian cộng sản ngày nay tại Hà Nội sau 36 năm làm chủ đất nước đã chứng minh những điều ngược lại.
Dĩ nhiên, lá cờ vàng ba sọc đỏ là lá cờ mà những người sinh sống tại Miền Bắc không quen mắt, không chấp nhận dù họ có thù ghét chế độ cộng sản mà họ đang sinh sống đến tận xương tủy. Người ta không thể chấp nhận một biểu tượng mà người ta không biết, không hiểu, không có những kỷ niệm đẹp, không hy sinh xương máu để bảo vệ nó. Nhất là khi chỉ một sớm, một chiều, những người Việt Nam không chấp nhận Cộng Sản đã mang theo lá cờ vàng trên đường lưu vong, dù phải trải qua những nơi địa ngục trần gian là những nhà tù của cộng sản, và đã phải để lại sau lưng quê hương yêu dấu, mảnh vườn nhỏ, mái nhà ấm cúng, con sông hiền hoà, sau khi đã được chứng kiến chủ nghĩa xã hội cộng sản tiêu biểu cho văn hoá, đạo đức, luân lý Việt Nam phân hoá dần dần trước mắt. Việt Nam Cộng Hoà mặc dù là một xã hội chưa hoàn bị nhưng đã hình thành được mọi cơ cấu của một xã hội văn minh, công bình và dân chủ. Người Việt sống tại Miền Bắc đói khổ, đã phải hy sinh mọi thứ cho nhu cầu chiến tranh theo sự tuyên truyền của cộng sản nên có thể nói hầu hết đều không biết gì về Việt Nam Cộng Hoà.
Việt Nam Cộng Hòa không phải là Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ… mà là xã hội Miền Nam Việt Nam xây dựng trên căn bản giáo dục. Đó là những cô bé, cậu bé đến trường mỗi buổi sáng, mặc đồng phục với nét mặt tinh anh trong sáng của tuổi thơ. Đó là những cô nữ sinh áo trắng dễ thương và ngoan ngoãn, thuần hậu trong gia đình. Đó là những thầy, cô giáo sống và hãnh diện với thiên chức của một bậc thầy và được mọi người trong xã hội kính trọng. Trước 1975 Việt Nam Cộng Hoà đã đào tạo nhiều chuyên viên với tiêu chuẩn quốc tế, văn bằng của VNCH được chính phủ Hoa Kỳ, Pháp và nhiều quốc gia khác công nhận tương đương hoặc gần tương đương. Nghề thầy do đó không phải là một thứ… “chuột chạy cùng đường mới vào sư phạm” như ngày nay. Nhưng trong ký ức của tuổi trẻ miền Nam Việt Nam thì Việt Nam Cộng Hoà là những con đường ngợp bóng lá me, các nam sinh đi theo nữ sinh mỗi khi tan học nhưng không dám có một cử chỉ sàm sỡ, một lời nói vô lễ. Phải nhắc đến điều này vì những kỷ niệm đẹp của thời thiếu niên thường ghi sâu trong ký ức người ta suốt đời:
Lời ru nào níu được
Lúc những cánh me xanh
Bay mềm con lộ nhớ
Em sau khung cửa đạn soi
Sách ngăn tầm mắt đời ngoài lộ cao
Khi không lòng bỗng dạt dào
Sông tôi cạn nước nguồn nào bỗng đi
(Bài cho người trong vườn dược thảo, thơ Du Tử Lê)
Cuộc chiến càng thảm khốc thì lại có biết bao thanh niên theo tiếng gọi của núi sông lên đường nhập ngũ để bảo vệ một hậu phương bình yên trong đó có cha, có mẹ, có anh, có em, có cái gia đình nhỏ bé của mình. Đó là lý tưởng. Đó là những chàng trai anh hùng của thế hệ. Hàng trăm ngàn bài hát, bài thơ đã được viết ra trong giai đoạn này và cho đến nay vẫn còn là nguồn cảm hứng bất tận cho toàn nước Việt Nam thống nhất. Nó chính là “nhạc vàng” của văn hoá Việt:
Anh rót cho khéo nhé
Kẻo trúng nhằm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Đoài
Có giàn thiên lý có người tôi thương.(thơ Yên Thao)
Hay
Năm năm rồi đi biệt
Đường xưa chưa lối về
Thương người em năm cũ
Thương goá phụ bên song (thơ Phạm Văn Bình)
Hình ảnh của những tân sinh viên sĩ quan trong quân phục đại lễ ngày tốt nghiệp ở Đà Lạt, ở Nha Trang, ở Thủ Đức là những hình ảnh tinh anh của dân tộc Việt, không phải là hình ảnh của “nợ máu với nhân dân” sau ngày 1975 đâu. Họ đã chọn binh nghiệp để bảo vệ từng tấc đất của quê hương đang bị dày xéo vì bom đạn gây ra bởi bọn lãnh tụ cộng sản vô thần. Bây giờ sau 36 năm nhìn lại, nhìn thế hệ thanh niên tan rã mệt mỏi, tương lai không lối thoát của Việt Nam thời cộng sản mà thương cho họ không biết là bao nhiêu. Thương tuổi thơ của những người không lý tưởng, chỉ nắm “cái đuôi của đảng cộng sản Việt Nam” mà nhìn ra thế giới bên ngoài và trở thành một thế hệ “vô cảm” đến rợn người. Đời sống chỉ còn là sự tranh đua để đạt được điạ vị trong đảng vì quyền đi với tiền. Bằng được mua bằng tiền chứ không cần học để có kiến thức. Trong một quốc gia nghèo đói vào hàng nhất thế giới nhưng có hàng nửa triệu “tiến sĩ ma” làm trò cười cho thế giới.
Xã hội Việt Nam Cộng Hoà trước 1975 không phải là hoàn toàn trong sạch, không có bóng dáng của tham nhũng nhưng tham nhũng không phải là một chính sách để cai trị nước như đảng cộng sản Việt Nam ngày nay. Người dân Miền Nam sống hiền hoà trong tôn ti trật tự, trong đời sống hàng ngày, họ không phải đối đầu với cảnh sát, công an. Không phải bất cứ khi nào có việc liên hệ với chính quyền thì phải trả tiền cho công an từ xã, huyện, tỉnh đến trung ương. Khi vào bệnh viện, không có việc đút lót tiền thì mới có được giường nằm. Trẻ con học giỏi thì được xếp hạng cao, được cho đi du học dù là con nhà nghèo. Sĩ quan đánh trận oai hùng, gan dạ thì được thăng thưởng. Nhà cháy thì được cứu hỏa chữa cháy chứ không phải trả tiền mới được chữa cháy.
Về chính trị, Việt Nam Cộng Hoà là một nước dân chủ tự do thực sự mặc dù cũng có những khuyết điểm. Trước 1975 tại Miền Nam Việt Nam, chính phủ công nhận đối lập, cho biểu tình chống đối tự do nên từ những năm 1965 đã có nhiều cuộc biểu tình chống Mỹ, chống Thiệu Kỳ, chống tham nhũng thoải mái của sinh viên học sinh, của nhân dân. Có những ông giáo sư đại học nhận mình là thành phần thứ ba, theo chủ thuyết xã hội chứ không phải là chủ thuyết Mác Lê công khai ra báo, viết sách, viết luận án đại học lên án chính phủ, lên án chiến tranh, nhưng lại ve vãn cộng sản vì lý luận ấu trĩ rằng chính phủ Miền Nam bị Mỹ giựt dây, muốn chấm dứt chiến tranh thì phải nói chuyện với Hà Nội. Kinh tế thương mại tự do không bị chính phủ kiềm chế, về an ninh xã hội người dân được luật pháp bảo vệ, cảnh sát công an ức hiếp nhân dân bị truy tố ra trước pháp luật ngay.
Xã hội Miền Nam tự do tạo môi trường để tinh anh phát tiết trên mọi phương diện. Ngày nay, sau 36 năm nhìn lại, đảng cộng sản Việt Nam vẫn không biết rằng khi giam hãm, đầy đọa hàng triệu người sống ở Miền Nam có liên hệ với chính quyền đem nhốt vào ngục tù, họ đã hủy diệt đi hầu hết những nhân tài về mọi mặt của đất nước, những trí thức khoa bảng mà có thể vài trăm năm sau, Việt Nam chưa thể có lại. Miền Nam Việt Nam không chỉ “sản xuất” có hai “thiên tài” là Trịnh Công Sơn và Bùi Giáng đâu. Nhưng Việt cộng chỉ “chấp nhận’ có hai người này vì một anh thì trốn lính, sống hèn mọn trong sự che chở bao dung của chính phủ Miền Nam tôn trọng nghệ sĩ, còn người kia thì mang bệnh tâm thần. Cứ đếm lại số sách đã được xuất bản tại Miền Nam trong 20 năm từ 1954 đến 1975, từ khoa học đến chính trị, từ truyện ngắn, truyện dài, thơ văn đến âm nhạc rồi so sánh với 60 năm cộng sản CAI TRỊ Việt Nam thì sẽ hiểu.
Do đó, so với xã hội Việt Nam dưới thời Việt gian cộng sản thì xã hội Việt Nam Cộng Hoà là thiên đường, là con đường mà Việt Nam cần nhiều thập niên mới “back to the future” được. Những người Việt Nam sống tại Miền Nam trước 1975, biết rõ điều này. Lá cờ vàng và danh hiệu Việt Nam Cộng Hoà vì sao vẫn được họ sùng kính dù Việt Nam Cộng Hoà đã mất đi phần đất cuối cùng đã 36 năm.
*
Vì không được sống, không được trưởng thành, không được hoạt động chính trị, văn hoá hay sống đời quân ngũ của xã hội Miền Nam nên không có gì ngạc nhiên khi những người trí thức Cộng Sản thù ghét bọn cầm quyền cộng sản vì đã hất cẳng họ, đã đẩy họ ra khỏi nước, rồi vì hậm hực nên suốt ngày ngồi viết những điều phản đối bọn cầm quyền cộng sản nhưng vẫn vinh danh bác Hồ và “kẻ cả” xem cộng đồng Người Việt hải ngoại là những kẻ bại trận, lá cờ vàng là vô nghĩa nên không muốn đoàn kết để lật đổ chế độ độc tài cộng sản mà họ là một thành phần cốt cán trước đây. Sống nơi xứ sở tự do này, chúng ta nên tôn trọng họ. Thái độ không muốn đứng chung trong hàng ngũ với Người Việt quốc gia cũng là một điều dễ hiểu: bối cảnh lịch sử do đảng cộng sản Việt Nam từ 60 năm qua đã chia dân tộc và đất nước Việt Nam ra thành nhiều khối: trí thức, công nhân, cộng sản, quốc gia, vv…vv… Điều khó hiểu là những người cán bộ đảng trung kiên bị thất sủng như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín, ông Vũ Thư Hiên thường viết bài dạy Người Việt quốc gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà chống cộng trong khi họ nhìn thấy trước mắt, cái đảng tạo ra họ, cho họ một vị thế, một tên tuổi, chính cái đảng đó đang làm tan rã đất nước và con người Việt Nam. Cái đảng bất nhân đó đang chia 85 triệu Người Việt ra làm hai khối: đại đa số quần chúng bình dân, không có phương tiện về an sinh xã hội, không có giáo dục, sống đời nô lệ phục vụ cho một thiểu số cán bộ tham ô mà ngôn ngữ Việt cộng gọi là “quan tham”. Cái đảng bất nhân đó đang đưa đất nước đến cái họa diệt vong trong tay Tàu Cộng.
Sau 1975, Người Việt Quốc Gia, những công dân của Việt Nam Cộng Hoà vì thất thế nên chúng gọi là “ngụy”, đày ải quân dân cán chính trong rừng già để chết dần chết mòn, gia đình ly tán, con cái thất học, nên bằng mọi cách Người Việt Quốc Gia phải ra đi và bằng ý chí cương cường quật khởi cuả dân tộc Việt Nam, khối Người Việt Tự Do, những công dân cuả Việt Nam Cộng Hoà đã chọn thế giới làm lãnh thổ, phát triển tài lực và trí tuệ, ngăn chận được sự tuyên truyền và bành trướng của bọn Việt gian cộng sản khắp nơi. Có mà nằm mơ, người ta cũng không thể nghĩ rằng những công dân Việt Nam Cộng Hòa trong điều kiện sinh sống dù lưu vong, dù trong lao tù cộng sản đã giữ vững được ý chí chống cộng đến thế. Thế hệ thứ hai của cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản, của những công dân của Việt Nam Cộng Hòa vẫn giữ được nguyên vẹn đạo đức và luân lý của Việt Nam. Trong mọi gia đình, những đứa trẻ không nói rành tiếng Việt hay nói tiếng Việt với giọng ngọng nghịu của người bản xứ nhưng đều là những đưá trẻ ngoan ngoãn vì chúng biết rằng cha mẹ chúng phải lưu vong, phải hy sinh nhiều để chúng được lớn lên ở một đất nước tự do, có cơ hội để phát triển trí tuệ, những điều chúng sẽ không có được nếu sống dưới một chế độ cộng sản, như Việt Nam cộng sản ngày nay, như Cuba, như Bắc Hàn, hay ngay cả Trung cộng…
Nhưng những người như ông Nguyễn Minh Cần, ông Bùi Tín đâu phải là ngụy. Các ông này là những “trí thức cộng sản” lớn lên trong lòng chế độ. Đáng lẽ các ông đừng hèn, hãy ở lại Việt Nam, hãy kêu gọi nổi dậy, hãy dẫn dắt toàn dân chống lại cái đảng cướp đã tạo ra các ông, hãy cho toàn dân biết ‘chúng” đã đi sai… đường cách mạng. “Con đường Bác đi” cuả các ông không lẽ lại là con đường… bi đát, đưa hàng trăm ngàn gái Việt ra hải ngoại lấy chồng Đại Hàn, Đài Loan, làm mãi dâm mới có cơm ăn? “Con đường Bác đi” không lẽ lại là con đường dâng nước Việt cho Tàu? Các ông hãy can đảm đứng dưới ngọn cờ do các ông lựa chọn miễn là các ông bảo vệ được dân, được đất nước khỏi rơi vào tay giặc là được. Hãy hành động như các chiến sĩ của Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đã làm trước khi bị tước súng vì một thế cờ chính trị thế giới: họ đã đứng lên, đã anh dũng hy sinh, đã chống lại áp bức của chính quyền để bảo vệ dân, bảo vệ từng tấc đất Miền Nam để rồi đảng các ông đã lừa gạt dân Miền Bắc, đưa họ vào Nam, đem sinh mạng làm bia đỡ đạn để “giải phóng” một Miền Nam trù phú, một xã hội tôn ti trật tự, đạo đức văn hoá, luân lý cần được bảo tồn.
Mới đây có một bài viết của một người thuộc thế hệ trẻ có tựa đề “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” do diễn đàn danchimviẹt.info (BBT: Trong bài, tác giả viết .com) phổ biến với lời toà soạn như sau:
(Trích)
LTS: Trong công cuộc đấu tranh dân chủ hóa VN hôm nay, tìm hiểu tư duy của lớp người trẻ không tham dự vào cuộc chiến quốc-cộng trước kia – mà sẽ là chủ lực cách mạng nay mai – là một điều cần thiết. ĐCV chọn đăng bài viết của tác giả Tiên Sa trên mạng xã hội facebook cũng nằm trong tinh thần đó. Mời bạn đọc cùng suy tư và chia sẻ. (hết trích)
Nội dung bài viết của người bạn trẻ này cũng như nội dung bài viết của ông cán bộ già thất sủng Nguyễn Minh Cần giống nhau ở chỗ: cuộc cách mạng lật đổ bạo quyền cộng sản chưa xảy ra nhưng họ đã sợ lá cờ vàng và chế độ Việt Nam cộng hoà được tái lập ở Việt Nam… sau 36 năm bỏ chạy. Đào Nương tôi không tin đây là bài viết của một người viết trẻ ở hải ngoại. Thật ra, tháng 4, 1975, Người Việt Miền Nam đã quá mệt mỏi với một cuộc chiến không lối thoát giữa hai ý thức hệ tự do và cộng sản. Cái thành trì bảo vệ thế giới tự do đã không còn đứng vững sau khi tổng thống Hoa Kỳ Nixon qua gặp Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai. Giữa một bên chiến đấu với viện trợ có điều kiện và một bên được viện trợ vô điều kiện của khối cộng sản, sự chiến thắng khó lòng ở về phía VNCH. Khi buông súng năm 1975, Người Việt Miền Nam đã muốn “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” để hai miền cùng nhau xây nước và dựng nước chứ. Nhưng việc gì đã xãy ra sau đó, chắc Ban Biên Tập của Đàn Chim Việt, nơi phát tán những bài viết của ông Nguyễn Minh Cần và “người bạn trẻ” Tiên Sa chắc đã biết rõ hơn ai hết: hàng triệu quân dân cán chính Miền Nam bị đầy vào lò “cải tạo”, gia đình họ bị đẩy đi vùng kinh tế mới, cướp nhà, cướp cuả, con cái họ không được đến trường. Cho đến ngày nay, những người sinh sống tại Miền Nam vẫn còn là những công dân hạng hai trên đất nước mình. Vì nghĩ rằng “Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” nên hàng triệu người Miền Nam đã buông súng, xếp hàng đi tù cải tạo vì nghĩ rằng một giai đoạn chiến tranh tương tàn đã đi qua, đi trình diện một tháng rồi về sống đời công dân của một quốc gia độc lập và thống nhất. Chuyện gì đã xảy ra cho họ, cho những người sinh sống tại Miền Nam sau 1975?
Không lẽ ngày nay, trong công cuộc cứu nước, khi không còn ở vị thế cầm quyền thì những công dân của Việt Nam Cộng Hoà không thể là một tiếng nói đối lập với cái chính quyền vô nhân đang cai trị đất nước Việt Nam hay sao? Chúng ta sẽ đấu tranh để những người dân của đất nước Việt Nam dân chủ và tự do có quyền lựa chọn cho họ một đảng phái cầm quyền, họ sẽ biểu quyết về một lá cờ tượng trưng cho đất nước. Đảng cộng sản Việt Nam hiện nay có 3 triệu đảng viên hầu hết là bọn thất học, tham ô. Cứ nhìn vào xã hội Việt Nam ngày nay thì thấy rõ. Cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản ở nước ngoài có 3 triệu người nhưng đồng thời họ cũng là công dân của những quốc gia tự do và dân chủ. Việc họ phải sống lưu vong ở hải ngoại không phải là một việc trốn chạy hèn nhát mà là hậu quả tất nhiên cuả một cuộc chiến tương tàn có kẻ thua, người thắng. Khi họ tập hợp để nói lên tiếng nói của Người Việt không chấp nhận chế độ cộng sản, một tiếng nói đối lập là một việc làm cần thiết khi Người Việt không thể làm được điều này ở quê hương. Tiếng nói đối lập này và lá cờ vàng trong giai đoạn này chắc hẳn là cần thiết cho công cuộc đấu tranh hơn là tiếng nói “lèm bèm” của những ông đảng viên thất sủng “chạy trốn” ra nước ngoài chứ?
Hy vọng bài viết này sẽ giải thích được phần nào tại sao Người Việt không cộng sản không thể “Để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên” được. Vì đó là tương lai của đất nước Việt Nam. Đừng bàn cãi trên những trang giấy hay trên những trang mạng điện tử. Thực tế chứng minh cho hành động. Trong 60 năm, đảng cộng sản Việt Nam đã tàn phá đất nước và con người Việt Nam đến tận cùng đáy vực, khi các ông “trí thức cộng sản” đủ hết hèn để la làng (nhưng cũng phải núp đàng sau cái xác còn thở của “đại tướng”) về cái hoạ mất nước mà cũng chỉ như tiếng rên trong lăng Ba Đình cuả cái xác thối rữa chưa chôn thì chúng ta có cần bàn cãi thêm về cờ vàng hay cờ đỏ không? Ngược lại, chỉ trong 36 năm, cộng đồng Người Việt tị nạn cộng sản đã “bành trướng” điạ bàn hoạt động khắp năm châu, những khu phố Việt Nam sầm uất, vững mạnh hơn các ChinaTown của người Tàu, mỗi năm cộng đồng Người Việt gửi về nuôi thân nhân hàng chục tỹ đô la. “Chạy trốn, thua trận” mà làm nên … nghiệp lớn như vậy trong khi bọn cộng sản Việt Nam thì co cụm lại trong các toà sứ quán, ra đường thì mắt la, mày lét sợ người dân bắt gặp. Lãnh tụ ngoại giao như tên Nguyễn Xuân Việt ở Jordanie thì hành xử như bọn đầu gấu, du đãng khiến thế giới phải bàng hoàng và người nữ công nhân 20 tuổi bị xúc phạm đã được Hoa Kỳ cho nhập cảnh vì lý do chính trị thì đủ hiểu.
Dĩ nhiên, ở đâu, xã hội nào thì cũng gồm đủ con gà, con công, con phụng… đừng nhìn vào đàn gà của cộng đồng Việt Nam hải ngoại rồi kết luận tất cả chỉ là một đàn gà mà lầm to. Nhưng có một điều có thể coi như là chân lý “không thay đổi” dù bên này hay bên kia bờ Thái Bình Dương: đảng viên cộng sản thì anh nào cũng hèn, cứ phải dựa vào nhau để sống còn, để được làm “quan tham” bóc lột dân lành. Chúng đoàn kết theo đúng tôn chỉ “tranh đấu đến cùng với kẻ thù, chỉ hoà giải với nội bộ”. Trong khi nếu vì tương lai dân tộc thì phải tìm cách liên kết mọi người với nhau chứ. Ra đến hải ngoại vẫn còn sợ lá cờ vàng nhưng tiền bạc của cờ vàng thì đưa lên mặt mà hít hà. Khinh bọn “thất trận, giặc ngụy” bỏ chạy, nhưng lại sợ chúng nó trở thành một thế chính trị đối lập trở về nhưng vẫn ra chính sách ve vãn Việt kiều. Chơi với cái đầu “ngụy” thì không dám chơi chỉ muốn chơi với các “khúc ruột thừa” của họ?
Việt Nam Cộng Hoà phải sống mãi trong lòng người Việt không cộng sản là vì thế! Vì không muốn nhận sự nhục nhã là công dân của một nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, muốn bảo vệ ngư dân cũng phải xin phép “thằng” Tàu cộng!
Chúng ta hãy hành động. Tự cứu mình và cứu những người khác nữa. Vì tương lai, xin tất cả hãy tìm cách liên kết với nhau trong tình dân tộc.
© Đào Nương
Nguồn: Tuần Báo Saigon Nhỏ số ra ngày 11 tháng 3, 2011
Bài liên quan:
Hãy để cho Việt Nam Cộng Hòa lùi vào dĩ vãng một cách tự nhiên
Lời tâm huyết của thế hệ trí thức trẻ 8x, trong nước
Từ Ai Cập tới Việt Nam: Đáy tầng chối bỏ mặt tầng thống trị
PHC tôi nhiều khi cũng không vui, khi nhìn thấy tư cách của một lô viên chức
và tuống lãnh VNCH xưa. Nhưng khi so sánh họ với hàng ngàn vạn chiến binh
hy sinh tới cùng để bảo vệ VNCH, thì tôi phải nghĩ khác đi. Năm tướng lãnh
VNCH và hàng ngàn chiến binh đã tuẫn tiết vì công lý, đã là câu trả lời.
Nguyên về mặt nhân sự của Miền Nam so với Miền Bắc, thì ngay như đạo đức
nếu có của ông HC Minh làm sao sánh bằng đạođức sáng trong của ông Diệm?
Bên CS Miền Bắc có những vị tuống nào so với năm vị thần tướng của VNCH.
Hãy bỏ qua một bên về nhân sự, để soi sáng về hai chế độ Cộng Hòa và Cộng sản.
Cộng Hòa lo cho dân, mà Cộng Sản “ ăn’ của dân, rõ ràng.Nếu không,, CS bây
giờ,đề sống còn, chính CS miền Bắc đang bắt chước, theo gót hình dáng và
sinh hoạt về mọi lãnh vực của VNCH xưa. Vậy ai thắng ai, về lẽ phải?
Việt Nam CộngHòa “chăm sóc” cho Dân; VN Cộngsản “ bóc lột” dân. Rõ ràng!
Việt Nam CộngHòa “chăm sóc” cho Dân; VN Cộngsản “ bóc lột” dân. Rõ ràng!
Tướng Kỳ trước khi qua đời, còn ngoái cổ lại chửi bới đồng đội “Việt Nam CộngHòa” của y đó mà!
Ơ hay, ông Cao Kỳ chửi VNCH nào?
– Ừ, thì có chửi một lô tướng Quảng lạc đi phò tên Chú Chánh…
–Ừ, thì chửi cái trò lập kháng chiến…cuội, đánh lừa đồng
hương,…rút tiền hầu bao đồng hương…
–Ừ, thì chửi, cứ mỗi hội đoàn, mỗi đơn vị lính xưa, đều
chia hai, chiaba, choảng nhau, lạm dụng cò Vàng…
đó là VNCH sao?
–Ừ, thì chửi có ai theo Pháp mũi lõ, và bắt tay với PolPot.
chơi trò lien hiệp với tàn dư MTGPMN…
Chứ, ông cao Kỳ có chửi Ý Thiêng hai và Ý thiêng một đâu?
Oan nỗi gì ? Xem, 36 năm, cộng đồng đã có tổ chức chưa…
hay toàn chia rẽ, ăn gian nói dối với nuốc Mỹ cưu mang ta?
Ơ hay, nếu ông NCK không tự…xét mình, thì làm sai đi PHÊ
phán, huống dẫn đuồng ra Dân chủ cho CSVN?…
(PHC aka Y Thieng)
Ý-Thiêng I, Ý-Thiêng II cũng là anh nịnh Hà-Châu.
Xưa rồi em Hà-Châu ạ!
Những quan-chức của Chánh-phủ VNCH đào-nhiệm trốn ra nước ngoài.
Những sỉ-quan quân-đội VNCH đào-ngủ trốn ra nước ngoài.
Những quan-chức chánh-phủ và những sỉ-quan quân-đội VNCH bị kẹt lại không trốn kịp,
đã đầu-hàng VC sau ngày 30-4-1975.(Tự-nguyện ôm quần,áo,lương-thực vào trại cãi-tạo
của Cộng Sản Bắc-việt học-tập đễ trỡ thành người có ích cho xả-hội chủ-nghỉa)
Ba loại người này không đủ tư-cách đễ nhắc đến bốn chử :VIỆT-NAM CỘNG-HÒA.
Chính họ là những kẻ phãn-bội.
Tốt nhất là họ nên dùng miệng của mình đễ ăn ba bửa cơm cho mỗi ngày.
Trong khi nhai hãy nghiền-ngẫm hành-động nhục-nhã cũa mình.
Khi những người lính đầu tiên của Cộng Sản Bắc-việt từ ngả tư Bảy Hiền
tiến đến ngả ba Ông Tạ thì tôi được 26 tuổi.Và đang sỡ-hữu một giấy giãi-ngủ loại 2 vĩnh-viễn
( Thương trận sau ngày nhập-ngủ,hiện tôi còn giữ tờ giấy giãi-ngủ đễ làm kỹ-niệm)
Đằng sau tờ giấy giãi-ngủ là 5 năm chiến-trường và 4 vùng chiến-thuật.
Chiến-dịch Mỏ Vẹt 1970 tôi ở Neak Luong.
Lam Sơn 719 tôi ở Khe Sanh. Tiểu-đoàn tôi là đơn-vị cuối-cùng rời khõi Khe Sanh.
Tôi đã ăn hủ-tíu ở Quán Ngang (Gio Linh),uống cà-phê ở Đông Hà, ăn phở ở Quảng Trị , và uống bia ở Huế.
Mùa Hè đỏ lửa 1972 tôi có mặt tại Kon Tum trong trận đánh tái-chiếm Bệnh-viện 2 dã-chiến
( Thành Đak Pha). Trong trận này tiểu-đội tôi mất 7 người,trong đó có Tiểu-đội-trưởng.
Năm 1974 tôi bị thương ở Hậu Mỷ – Kiến Tường và giãi-ngủ.
Các vị hèn nhát và ích-kỷ đừng bịp-bợm tôi nữa.
Tôi ngấy lắm rồi !
Người San Jose
Thưa ông “Người SJ”
Ông là cái củ cải gì mà ông lên án hững ngưo=`i VNCH.
Chữ nghĩa ông viết như “quan chức VNCH , sở hữu giấy giải ngủ ” là những chữ của VC. Chúng tôi gọi là viên chức chánh phủ chứ không có quan nào ở đây. Không ai sở hữu giấy gải ngủ. Ông là VC tại sao ông không dám nhận là VC?
VNCH chỉ có ba loại người ông kể ra mà ông bảo là kho6ng có tư cách nhắc đến 4 chữ VNCH thì đâu còn ai có tư cách hả ông?
Ai là “quan chức VNCH đào nhiệm trốn ra nước ngoài?
Ai là Sỉ quan VNCH đào ngủ trốn ra nước ngoài? Kể nghe chơi.
Những ngườ còn lại họ chiến đấu đến gây phút cuối cùng rồi buông súng theo lệnh của TT VNCH DưƠng Văn Minh. Khi VC kêu gọi họ trình diện mà nếu họ không trình diện thì tình trạng họ ra sao. Họ trốn được không với hệ thống công an tới khu vực? VC không làm gì à? Nếu không trốn thoát thì họ làm sao? Đâu ông thử chỉ cho họ cách giải quyết coi.
Hiến pháp VNCH không bắt buộc họ phải tự sát. Quân trường huấn luyện họ phải đào thoát mưu sinh thoát hiểm. Quân đội không bắt buộc họ phải tự sát khi đầu hàng. Ngoài ra có nhiều người đạo Thiên Chúa họ không đưo=.c phép tự tử hay tự sát.
Trước khi viết gì , phê bình gì thì hãy suy nghĩ một chút. Đừng nói bậy bạ thiên hạ cười.
Đợi comment nầy post lên , tui sẽ hầu chuyện tiếp về chuyện đi lính của ông Người SJ
Chào ông Lam Sơn 72.
Trước tiên,tôi cám ơn ông đã có nhã-ý tặng tôi cái mủ cối và đôi dép râu.
Nếu tôi không nhận thì ông nghĩ rằng tôi sợ.Vì vậy,tôi xin nhận.
Chĩ có người dân miền Nam và người lính VIỆT-NAM CỘNG-HÒA đã bị các ông
phãn-bội mới có đũ tư-cách bàn về VIỆT-NAM CỘNG-HÒA.
Nếu tôi kễ ra những cái tên đào-ngủ,đào-nhiệm thì ông làm gì được họ ! Chẵng làm được gì ! Vậy thì kễ ra làm chi ?
Có hai cách giãi-quyết :
*Ngồi tại nhà chờ VC tới bắt.
Thua trận bị bắt làm tù-binh là chuyện bình-thường.
**Đi tới trụ-sở cùa VC đễ xin trình-diện làm tù-binh.
Việc này hiếm khi xãy ra .
Có lẽ trong lịch-sữ Việt Nam đây là lần đầu tiên.
Và trong quân-sữ thế-giới chưa hề có chuyện tù-binh
tình-nguyện mang quần-áo,tiền ăn và lương-thực vào
nhà tù ngoan-ngoãn đến mức VC không phãi đỗ một giot mồ-hôi.
Chính vì điểm này mà VC khinh rẽ các anh.
Càng khinh rẽ,càng hành-hạ tợn.
Nếu kính-trọng các anh,VC sẽ hành-hạ ít hơn.
Bị bắt hay trình-diện đều không thay-đỗi được số-phận tù-binh.
Nhưng nó thay-đỗi tư-cách con ngưởi .
Bị bắt làm tù-binh là con người bình-thường.
Trình-diện xin làm tù-binh phãi thấp hơn con người bình-thường chút xíu.
Khi đi trình-diện,các anh đã có hy-vọng gì đó nơi VC.
Nói tóm lại,các anh đã có một niềm hy-vọng .
Người San Jose
Trích
* ” ..Mùa Hè đỏ lửa 1972 tôi có mặt tại Kon Tum trong trận đánh tái-chiếm Bệnh-viện 2 dã-chiến
( Thành Đak Pha). Trong trận này tiểu-đội tôi mất 7 người,trong đó có Tiểu-đội-trưởng.
Năm 1974 tôi bị thương ở Hậu Mỷ – Kiến Tường và giãi-ngủ…”
Người San Jose
_* Hoỉ thật nhỏ vừa đủ nghe!
_ Khi tham chiến “Người SJ” là: Tư lệnh SĐ; là Trung Đoàn Trương; Tiểu Đoàn Trưởng; ĐĐ T; Trung Đội Trưởng, hay Tiểu đội trưởng ????
Xin lỗi ,(Tiểu Đội Trưởng CHẾT rôi thì ai lên thay ?)
_ ” Người KHÔN ăn nói , viết lách diụ dàng dể nghe.”
* Cho tôi NGHIÊM CHÀO N SJ một phát ! – BỐ LAÓ !
Tôi là khinh-binh.
Người San Jose
” Tôi là khinh-binh.”
Người San Jose
_ ME TOO !!!!!!!
*Xin trân trọng CUÍ ĐẦU đón nhận LỜI DẠY chí lý của:
Đại huynh Nghich Lý Thường kha kha kha
Trân trọng !
Trong gio thu 25 do ong da ra khoi quan doi roi (nhung tien luong thi van lanh du) nen co thoi gian cao bay xa chay….. tui doan vay.(neu dung nhu tui doan thi ong tot so cham het.
Con nhu nguoc lai tui cung hoi nho ong “ong co trinh dien khong???? “du la hang binh si ong co ngoi vai buoi de nghe chung chui khong ???noi thiet di ????????
Dung miet thi nhung nguoi da hy sinh … 17 trieu nguoi dan mien nam co ai dong su nho nao cho ong Thieu chong cong khong ngay nhu ong da het chien dau roi ma luong ong vo ong va con ong ong van lanh day du.
ong co biet quan cong san la loai quan mien phi khong chet bao nhieu cung duoc ,chet dau chon do khoi bao tu bao sinh..
Dan mien nam chu da sang mat sang long sau cai gio thu 25 do.
Thưa ông Người San Jose
Ý kiến cuả ông lần nầy, đọc thấy méc cười quá xá quà xa !!!:
” Lam Sơn 719 tôi ở Khe Sanh. Tiểu-đoàn tôi là đơn-vị cuối-cùng rời khõi Khe Sanh.”
_ Tôi có cảm tưởng ,ngày ấy ÔNG là “cố vấn Mỹ” nên không dược phép qua LÀO ! phaỉ ở lại Khe Sanh _ Rút sau cùng là sao nhĩ ?// kha kha kha !
“Mùa Hè đỏ lửa 1972 tôi có mặt tại Kon Tum trong trận đánh tái-chiếm Bệnh-viện 2 dã-chiến ( Thành Đak Pha). Trong trận này tiểu-đội tôi mất 7 người,trong đó có Tiểu-đội-trưởng. ”
- Tôi mừng cho “Người San Jose”, giá như ông cùng CHẾT theo Tiểu đội tưởng, thì diễn đàn DCV mất một cây viết đầy trí tuệ – ngang ngược như ông !
“Năm 1974 tôi bị thương ở Hậu Mỷ – Kiến Tường và giãi-ngủ.”
- Laị thêm nữa một lần may mắn -” Bị thương chứ không chết !” !!!!
*Xin vô phép hoỉ nhỏ – Bằng cách nào, con đường nào, phương tiện nào… để ông thành “Người San Jose”, thưa ông ???
* Bản thân tôi nằm trong nhóm thứ 3 – được ông quan tâm CHỬI , rất lấy làm xấu hổ !!!
Biết mình “không không đủ tư cách ….” Xin tự nguyện kính cẩn NHƯỜNG cho ÔNG toàn quyền nhận hương bốn chữ VIỆT NAM CỘNG HÒA – chỉ có ông Người San Jose mới thật là xứng đáng !! Có phaỉ vậy hông ??? hehehe !
Chaò lamsơn72
Xin nhường lời cho anh chuyện trò với anh chàng Người San Jose -”cai củ caỉ gì..”
Thưa ông Builan.
Rất cám ơn ông đã quá khen.
Nhưng, theo ý tôi có một người mà ông nên có ý-kiến.
Đó chính là tác-giả của bài viết này.Tác-giả Đào Nương đã viết :
“…Giửa một bên chiến-đấu với viện-trợ có điều-kiện và một bên
viện-trợ vô điều-kiện của khối cộng sản,sự chiến-thắng khó lòng
ở về phía VNCH.”
Ông thấy không,đi vòng-vo quanh-quẩn,cuối-cùng cũng về mục-đích chính là chữi Mỷ và tôn-vinh Cộng Sản.
VNCH thua là vì Mỷ viện-trợ có điều-kiện.
Cộng Sản Bắc-việt thắng là nhờ viện-trợ vô điều-kiện của khối Cộng.
Như vậy,chánh-nghỉa thuộc về khối Cộng.
Mỷ là phi-nghỉa, và vì sự phi-nghỉa của Mỷ nên VHCH đã thua trận.
Lập-luận rất ấu-trỉ của trẻ con.
Tôi không biết là vô-tình hay cố-ý, nhiều người cầm viết chống Cộng
ở hải-ngoại thường lập-luận theo hướng này.
Bài viết này làm sáng ngời chánh-nghỉa của khối Cộng
và vạch rõ bộ mặt phi-nghỉa của đế-quốc Mỷ.
Rất giõi,chĩ với 36 chử, tác-giả đã sỗ-toẹt cã một bài viết tràng-giang đại-hải.
Nhưng tôi có một thắc-mắc :
Viện-trợ cùa Tàu Cộng cho Cộng Sản Bắc-việt là vô-điều-kiện à ?
Cuối-cùng,tôi xin phát-biễu ý-kiến của mình.
Tằm Mỷ.
Chẵng chịu xét mình,chĩ trách người.
Ham tiền,sợ chết,giõi buông xuôi.
Quân giàn một triệu như bày thịt.
Đạn bắn mười năm giống vãi xôi.
Tồi-tệ trăm điều do anh Mỷ.
Hay-ho vạn sự bỡi ông…đười.
Chữi người đễ giấu mình đê-hạ.
Lập-luận kiểu này,thật hỗ ngươi.
Người San Jose
Dào Nương thì,như có người (TúGàn -) tố cáo là CS.
Đào Nương đăng bài 2 phe cho cân bằng như đả trả lời thẳng thăn pha chút kiêu ngạo cho lời tố cáo.
Đào Nương cuối cùng đưa lý lịch mình ra chứng minh không phải CS mà là dân pháp.QT Pháp (cả nhà) vàsau 75 qua Pháp với Đaị gia đình. Qua Mỷ ví theo chồng .(Không hiểu sao ông chồng phải qua Mỷ mà không ở Pháp.,thì nay ,nhửng bài viết của ĐN đả trả lới rỏ rêt)
Đào Nương dánh phá QG,đánh phá nhửng người chống Công..ở hải ngoại và nhửng người trong nước,nhất là nhửng người trong nước..
Có vài cây viết QG,HO. hợp tác,có tờ CSCH để che dấu bộ mặt theo “lýtưởng”của mình…
Đồng ý là có nhiều người viết bài chuởi CS,nhưng ẩn ý vẩn là chưởi QG và nhất là chưởiMỷ. “Chông Mỷ cứu nước” thì xưa rồi.bây giờ chống Mỷ để cứu CS.
Hảy cứ suy nghỉ.tất cả nhửng lảnh đạo VN đều bị chưởi thâm tệ.Thấy tên là chưởi.Nhe nhất củng là tay sai của Pháp,của Mỷ….
…không thèm làm người QG (vì đều xấu hết),còn không theo Mỷ (tân thực dân) ,không cùng chiến tuyến với nhửng người trong nước,trong chế độ chống cộng (vu cáo họ chỉ là giả bộ) vây ĐN và nhửng người hợp tác với bà ta là ai vậy ? Phải chăng là Cộng Sản ?
ĐÁNG NGHI khi nhớ lại các bài viết bạch hoá PXẨn, VủNNHạ. và nhửng TBĐằng,Tr/u(xách cặp cho TTThiệu) ,và nhiều trí thức ,tướng tá khác…
….Lý Xịt củng có cha là Liệt sỉ…
tôi xin chào thua , miễn ý kiến về những lời ông bạn ( sống ? ) ở San jose .
Cuộc tranh luận của ông Người San Jose bí ngôn, không lối thoát, mất kiên nhẫn nên ông chơi xả láng “thua xập xám thì đánh bài cào” nhưng cũng bị tiêu tùng luôn!
Ông viết: “Đó chính là tác-giả của bài viết này.Tác-giả Đào Nương đã viết :
“…Giửa một bên chiến-đấu với viện-trợ có điều-kiện và một bên
viện-trợ vô điều-kiện của khối cộng sản,sự chiến-thắng khó lòng
ở về phía VNCH.”
Ông thấy không,đi vòng-vo quanh-quẩn,cuối-cùng cũng về mục-đích chính là chữi Mỷ và tôn-vinh Cộng Sản.
VNCH thua là vì Mỷ viện-trợ có điều-kiện. Cộng Sản Bắc-việt thắng là nhờ viện-trợ vô điều-kiện của khối Cộng.
Như vậy,chánh-nghỉa thuộc về khối Cộng.
Mỷ là phi-nghỉa, và vì sự phi-nghỉa của Mỷ nên VHCH đã thua trận.”
Cái lối lý luận cù nhầy, tranh luận với bạn đọc không được thì quay lại đổ lỗi cho tác giả Đào Nương?
Theo tôi, bà Đào Nương đã viết theo “hiện tượng” và tuyên truyền của VC. Viết rằng khối cộng sản viện trợ vô điều kiện không có nghĩa là “tôn vinh” hay cho rằng “chánh-nghỉa thuộc về khối Cộng“, và Mỹ viện trợ cho VNCH có điều kiện không có nghĩa là “chửi Mỹ” hoặc là “Mỷ là phi-nghỉa, và vì sự phi-nghỉa của Mỷ nên VHCH đã thua trận“. Nói như thế là nông cạn và cố ý xuyên tạc ý tưởng của tác giả!
Sự thật đã rành rành ra đó, khối cộng sản viện trợ dồi dào vũ khí, đạn dược “không điều kiện”, miễn sao chiến thắng bằng mọi giá. Còn Mỹ thì phải tùy thuộc vào quốc hội và cuối cùng thì bỏ cuộc, điều này chẳng phải là “Mỹ phi nghĩa” hay “chánh-nghỉa thuộc về khối Cộng”, mà chỉ là đường hướng, chủ trương và quyền lợi cuả đôi bên (Mỹ – CS).
VNCH dù có Chính nghĩa nhưng vì không đủ vũ khí, thiếu đạn dược thì đành phải thua là điều tất nhiên.
Ông Người San Jose tự khai là một người lính VNCH, nhưng chửi bới những sĩ quan VNCH và lý luận kiểu trên đây thì có khác gì một cán bộ VC?
Tôi hoài nghi ông là vì thế.
Hoặc nếu ông là người lính VNCH thật sự chăng nữa thì rõ ràng trình độ chính trị và hiểu biết của ông về cuộc chiến và VC quá nông cạn.
Mỹ vì quyền lợi của họ mà bỏ rơi miền Nam VN (VNCH) để bắt tay buôn bán với Tầu, sau đó phá sập Liên-Xô và khối cộng sản Đông Âu, và bây giờ Mỹ muốn trở lại với cả nước VN (từ Nam chí Bắc) như vậy có “phi-nghĩa” không?
Nói là khối CS viện trợ “vô điều kiện” chỉ là lý thuyết (của VC). Nhưng trong thực tế thì VC đã phải trả nợ Nga hằng tỉ Dollar và rất nhiều sức lao động, trả cho TQ bằng một phần lãnh hải và lãnh thổ.
Không những thế, VN ngày nay hoàn toàn lệ thuộc vào TQ, không có quyền tự chủ và độc lập!
Như vậy, chánh-nghỉa thuộc về khối Cộng sao?
Xin ông vui lòng giãi-thích :
Thế nào là viện-trợ vô-điều-kiện ?
Người San Jose
Nước mất nhà tan, con người phải rời bỏ quê hương trốn chạy VC, sống lang bang tha phương cầu thực.
Kẻ khôn thì biết nhìn đời, nhắm địch mà đánh, kẻ dại chỉ biết than vãn và cắn cấu lẫn nhau, không biết rằng chính CSVN mới là thủ phạm đã gây ra đau thương tang tóc!
Ông Người San Jose có thật sự là một người lính VNCH?
Nhân dân VN tuổi đời khi sinh ra từ năm 1965 trong Nam tuổi đời giờ củng hơn 40 rồi ,cái tuổi đó củng chưa biết thế nào đời sống xả hội VNCH,còn ở ngoài Bắc từ thuộc địa pháp đến CS là thấy sướng rồi ,có biết thế nào là tự do dân chủ của xả hội tây phương .,cả một đời người sống trong xả hội CS ,nay đời sống khá lên ,từ con cháu của tư thương ,con cháu của cán bộ CS do tham ô mà giàu có cho đi du học ở các nước tư bản ,thành phần nầy mới thực sự biết thế nào là Xả hội tư bản ,vậy hỏi thử xem chế độ nào ưu việt hơn .Vì vậy tương lai VN sau nầy phải là thành phần trẻ nầy gánh vác ,thành phần nầy chung cả hai miền Nam Bắc có trách nhiệm phải phổ biến cho bạn bè ,nhân dân mình biết thế nào là dân chủ tự do ,đời sống sẻ sung sướng ra sao so với chế độ CS độc tài đảng trị .Chúng sẻ rất thông minh nhất là thời kỳ thông tin mạng ,không ai nói phịa hoặc tuyên truyền nói tốt về chế độ nào mà chúng không phân biệt được tốt xấu .VNCH nói sao bây giờ,thành phần tham gia giờ đả quá già rồi ,có gì tốt đẹp truyền lại cho con cháu qua trang sách thôi.Chỉ có thanh niên ,sinh viên ,học sinh là thành phần làm được cuộc cách mạng dân chủ mà thôi .
Trước khi tôi làm giáo viên có dự khóa đào tạo “Chứng chỉ sư phạm”, được một PTS, Giáo sư tâm lý học, người Hà Nội, gần 40 tuổi Đảng(từng tham gia trận đánh tại thành cổ Quảng Trị) hướng dẫn. Thầy luôn khen chế độ cũ về dân chủ, y tế, giáo dục và luôn lên án thói “lươn lẹo”, “gian xảo”, “tham lam”, “cửa quyền”, “hống hách”…của chế độ bây giờ.
Ra khỏi lớp, các học viên có hỏi “Thầy không sợ “sai quan điểm” sao?”. Thầy cười…
Việt Cọng tốt à? Thế thì tại sao sau hiệp định Geneve 1954 hàng triệu dân miền Bắc phải di cư vào Nam, để rồi sau đó VC tiếp tục thi hành “Cải cách ruộng đất” giết hàng trăm ngàn chủ đất trên khắp nước để cướp đất, theo lệnh Quan thầy Liên Xô và Trung Cọng! Khi những nhà trí thức Miền Bắc văn sĩ nhạc sĩ đã nhận ra bộ mặt thật của CNCS họ lên tiếng liền bị Đảng CS trù dập! Nhà thơ Trần Dần than rằng:”Tôi đi, không thấy phố không thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ!” Còn Phùng Quán ai oán trong bài thơ: Chân thật là gì “Dù ai ngon ngọt nuôn chìu cũng không nói yêu thành ghét. Dù ai cầm dao dọa giết cũng không nói ghét thành yêu…!” Ít năm sau đó Cọng Sản Bắc Việt nhận lệnh và vũ khí của Quan Thầy khối Cọng Sản thực hiện cái gọi là Giãi phóng Miền Nam, lừa phỉnh hàng triệu học sinh trẻ phải “Sinh Bắc tử Nam!” làm con thiêu thân, VC giết người không gớm tay như vụ Mậu Thân Huế! Đúng nghĩa hơn là miền bắc cần phải được giải phóng khỏi ách độc tài Đảng trị của CS. Đàng nầy Nam VN là nạn nhân của cái gọi là “Thế giới đại đồng” Phần đông Cán binh CSBV khi vào nam còn quê mùa khờ khạo trước ánh sáng văn minh mà miền Nam đi trước kể cả khối CS cũng không sánh kịp. Nhiều người vỡ lẽ! thế thì xưa nay chúng mình bị CS lừa rồi! điển hình như bà Dương Thu Hương (Tuyên giáo Trung ương) sau 1975 viết ra tác phẩm “Thiên đường mù!” Còn Đại Tá Bùi Tín nguyên phó tổng biên tập báo QĐND, là người được vinh dự tiếp quản Dinh Dộc Lập Sài Gòn, than phiền rằng: Bộ Chính Trị cái quái gì? Chúng chỉ là hang ổ của ruồi nhặn và dòi bọ. Ông Vũ Đình Huỳnh là thư ký riêng của HCM con trai là Vũ Thư Hiên cho ra sách “Đêm giữa ban ngày”. Người dân sống trong bạo quyền CS mọi thông tin đa chiều đều bị cấm đoán và bưng bít, đồng thời bóp méo bôi nhọ sự thật biến Chính Quyền VNCH thành ông kẹ cho người mù lòa sợ sệt!. Sau khi cái gọi là giải phóng Miền Nam! người miền Nam được giải phóng sung sướng nhất đời rồi! Thế thì tại sao hàng triệu người tìm đường trốn thoát VC cho dù vượt biên có hàng ngàn cái chết kề bên, mà cứ vẫn ra đi mãi đến hôm nay giòng người còn tiếp tục bằng mọi cách, làm dâu trăm họ xứ người, chấp nhận ô nhục gái trẻ đẹp lại lấy ông già, mong làm sao thoát ra khỏi ngục tù CS dơ bẩn tàn hại nầy! trong tình trạng Nữ thiếu nam thừa do quốc nạn hạn chế sinh đẻ. Nạn Quốc Cọng sau năm 1975, đó là lý do khiến cho hang triệu Công dân VN chạy trốn trên khắp thế giới hơn 150 quốc gia tự do bảo bọc?. Những ai còn mơ hồ với CNCS hãy bừng tỉnh nhận thức đâu là sự thật, Phải nói rằng, sức chiến đấu của Quân lực VNCH thời đó không thua kém các nước trong khu vực kể cả CS Bắc Việt, nhưng đồng ý nó hoàn toàn lệ thuộc vào nguồn viện trợ kinh phí của Mỹ, chẳng những nuôi Quân Cán Chính mà còn nuôi cả dân thôn quê tỵ nạn CS và dân lánh bom đạn! Thế nên Mỹ Cúp viện trợ, VNCH bỏ chạy là điều không tránh khỏi. Chiến tranh Việt Nam kết thúc chưa hẵn Mý đã thua, cũng không phải VNCH thất bại, Chúng ta đang nghe bài hát “Dậy mà đi” đã có từ thời Sinh viên Học sinh miền Nam biểu tình đấu tranh chống Mỹ Thiệu, nhưng thực chất nó được ai đó “Ăn cơm Quốc gia, thờ Ma Cọng Sản” viết ra để hát cho chính ngày hôm nay, “Ai chiến thắng chưa từng chiến bại, Ai nên khôn mà không khốn một lần”. Đây là yếu tố then chốt mà Mỹ muốn tất cả những con người nầy đều phải rơi vào cái Bẩy của Việt Cọng để rồi đợi ngày sáng mắt ra thì tự thấy rằng tay chân mình đã bị VC trói rồi, và đang hữu danh vô vị, trong nhà tù rộng cả nước với điều luật 88, điển hình là tên Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Hiếu Đằng v,v và v,v Còn nhiều tên nay chạy trốn sang Pháp như vợ chồng Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa v,v nhiều lắm!. Mong thay những con người nầy hãy Dậy mà đi cùng với đồng bào chứ ể ra đó bây giờ thì bỏ trốn chẳng lẽ người ở lại chịu ngửi hay sao?, ít ra cũng còn những hào khí ngày xưa như Anh Lê Hiếu Đằng, may đâu được tôn trọng như lời của cụ Phạm Văn Đồng đã nói:”Quá khứ vinh quang có còn được trân trọng hay không! Với hiện tại phải làm đẹp cho đời”. Cuộc chiến VN xảy ra trong quá khứ hiện tai và tương lai đều nằm trên bàn cờ chiến thuật và chiến lược của Mỹ, cho nên ngày hôm nay Việt Cọng (Nước CHXHCNVN) đã và đang rơi vào cái bẩy của Trung Cọng, Bây giờ! Đảng CSVN cũng đã sáng mắt ra, thì nước mất nhà tan, Trung Cọng đã trói tay các ngài bằng 16 chữ vàng và phương châm 4 tốt. đồng thời kể công đòi nợ ngày xưa. Biết rồi khổ lắm, những người yêu nước đau lòng con cuốc cuốc “Thui đít” các ngài nóng quá ra lệnh trấn áp lầm tưởng rằng người dân còn sợ hãi, không một ai lại phải sợ kẻ bán nước, mặt khác sai Bù nhìn Trương Tấn Sang chay đôn chạy đáo từ tây sang đông như gà mù nuốt phải giây thun. chẳng biết để làm gì cứu vản tình thế một khi TC vẫn khư khư tuyên bố: VN chỉ là một trong những sắc dân thiểu số của nước Trung Hoa Vĩ đại! bằng chứng VN cũng có tham gia vào chương trình hội diễn Văn hóa các sắc dân thiểu số Trung Hoa, làm sao chối cãi được! Giờ đây tiếng chuông lịch sử đã điểm, Con cờ Đôminô Gải Phóng miền Nam, và Đánh cho Mỹ cuốc Đánh cho Ngụy nhào, phải được Đảng CSVN (VC). Trình làng để kết thúc một canh bạc đen tối, mà VC đã Thua đến nỗi phải cào xới gian sơn tổ quốc trấn lột của dân, bán nước cho tàu để tháo nợ!.
Bài thơ có nội-dung như sau:
Này anh đồng-đội.
Người bạn pháo-binh.
Anh rót cho khéo nhé.
Kẽo nhầm nhà tôi.
Nhà tôi ở dưới chân đồi.
Có giàn thiên-lý có người tôi yêu.
Bài thơ đã được phỗ nhạc và hiện đang sống rất mạnh trong karaoke ở Việt Nam.
Tác-giả Đào Nương đã trích-dẫn thiếu chuyên-nghiệp và không có lương-tâm nghề-nghiệp.
(Thiếu tôn-trọng tác-giả bài thơ)
Vì vậy bài viết này không đúng sự-thật và không đáng tin.
Người San Jose
Người San Jose có khó tính quá không khi đem lời nhạc so sánh với câu thơ ?
Cái ông Người San Jose nầy tức cười quá. Truố khi viết comment thì cần phải biết rõ iễu rõ vấn đề. O6ng chê Hoàng Dược Thảo trích thơ bậy bạ. Nhưng ông ta còn bậy bạ hơn.
Bài thơ Nhà tôi của Yên Thao có đoạn :
“…
Nầy anh chiến sĩ
Người bạn Pháo Binh
Đã đến giờ chưa nhỉ
Mà tôi nghe trại giặc đã tan tành
Anh rót cho khéo nhé
Không lại nhằm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Đoài
Có giàn thiên lý
Có người tôi yêu ”
Cái ông Người San Jose nầy tức cười quá. Truốc khi viết comment thì cần phải biết rõ hiễu rõ vấn đề. Ông chê Hoàng Dược Thảo trích thơ bậy bạ. Nhưng ông ta còn bậy bạ hơn.
Bài thơ Nhà tôi của Yên Thao có đoạn :
“…
Nầy anh chiến sĩ
Người bạn Pháo Binh
Đã đến giờ chưa nhỉ
Mà tôi nghe trại giặc đã tan tành
Anh rót cho khéo nhé
Không lại nhằm nhà tôi
Nhà tôi ở cuối thôn Đoài
Có giàn thiên lý
Có người tôi yêu ”
Người SJ có phải là du học sinh bị cảnh sát SJ tẩn cho một trận nên thân?
Nhà thơ Yên Thao (Tên thật Nguyển-bảo-Thịnh )sinh năm1927 tại Sơn Tây.
Bài thơ Nhà tôi có 6 khổ, tỗng-cộng 51 câu.
Tôi trích nguyên-văn khổ thứ sáu :
Đêm hôm nay tôi trỡ về lành lạnh.
Sông sâu mừng lấp lánh ánh sao thưa.
Tôi là anh lính chiến.
Theo quân về giải-phóng quê hương.
Đôi chân đất đạp xiêu đồn lủy địch
Này anh bộ-đội – người bạn pháo binh-
Đả đến giờ chưa nhỉ ?
Mà tôi nghe trại giặc đả tan-tành.
Này anh rót cho khéo nhé.
Kẻo lại nhầm nhà tôi.
Nhà tôi ở dưới chân đồi.
Có dàn hoa lý có người tôi thương.
Yên Thao
Tôi nghĩ,đây là nhà thơ quân-đội nhân-dân.
Đoạn thơ mà tôi trích dẫn ở trên là do
một người bạn phãn-chiến tặng tôi trước năm 1975.
Tôi rất thích đoạn thơ này và không muốn sữa đỗi nó.
Người San Jose
Ông chẳng phải là cựu quân nhân VNCH bao giờ, và chắc cũng chẳng ở San Jose!
Những cái mà các bạn gọi là tướng tá và lãnh đạo VNCH có tầm vóc tiêu chuẩn quốc tế?ở đây sẽ có 1 câu hỏi lớn nha.Các tướng tá Nam vn hồi bấy giờ toàn dc đào tạo từ 1 lò của trường võ bị liên hiệp bảo hộ pháp,sau đó mẽo nhảy vào nam vn thì tất nhiên mẽo cũng ném những người có tầm vóc đó sang hoa kỳ để đào tạo.Các tướng tá này rất có công với pháp mỹ bởi họ phải phục tùng theo ý họ muốn,thăng hàm thăng cấp ko phải tự nhiên lên lon mà vì giết dc nhiều dân tộc và trí thức yêu nước vn.Cái công của các tướng tá này chính là cái tội ac đã giáng xuống xương máu dân tộc ta.
Xét theo 2 chiều thì cả 2 bên đều gán tội cho nhau là làm tay sai cho ngoại bang:nam vn bị gán là tay sai cho pháp đến mẽo,bắc vn bị gán là tay sai nga sô và trung cộng.Từ đây chúng sẽ sét xem đúng là cả 2 cùng là tay sai hay ko nhe!Phía nam vn (vnch)các biến cố chính trị đảo chính 100% do CIA đạo diễn,nam việt nam VNCH thả cho quân ngoại bang vào chiếm hơn nửa số quân đội mình để trực tiếp tham chiến và ném bom ko thương tiếc già trẻ,bệnh viện,trường học.Phía bắc vn VNDCCH dưới sự hỗ trợ lương thực,tài chính và khí tài Trung-Sô,có sự hiện diện của cố vấn quân sự và nhân dân trung cộng tham gia làm đường,đặc biệt ko cho phép sự hiện diện quân tham chiến Trung-sô.
Điều chứng minh nước CHXHCNVN ko bị lệ thuộc chính trị và ko tuân thủ theo quan thầy:1979 CHXHCNVN sẵn sàng đánh lại trung quốc trên thực tế đã bị chạm chán nhau tại các tỉnh biên giới phía bắc,bị đánh trả tơi bời và dc tin vn tổng động viên toàn lực phản công chiếm lại các vùng bị tạm chiếm trung quốc tuyên bố rút quân.
Hải chiến biển đảo dười thời VNCH quản lý bị mất vào tay trung quốc rồi đổ lỗi này nó cho phía bắc vn nhường biển cho trung quốc qua công hàm cố thủ tướng cụ Đồng nhưng thực tế ở đây chính quân đội VNCH đã tháo chạy vào bờ an phận,sự chống trả ko có kỷ luật nên mấy chiếc tàu về đến bờ còn nguyên vẹn.Lỗi trực tiếp mất hoàng sa 1974 là từ tay quân đội VNCH.ư
Vậy mà các người di cư đi nơi tự do theo tây theo mẽo xuốt ngày oang oang chống cộng và chống tàu?chống cái gì?đã 36 năm các tướng tá tay sai giờ chống gậy gần đất xa trời rồi.Cái lý do sụp đổ là vì ko chính nghĩa ko dc nhân dân ủng hộ,đúng là giẻ rách to còi.
Nghe hõi, biết ngay….thứ thiệt…
Thường vẹt nuôi, chủ dạy sao, thì nó hay vậy, lập lại y chang.
Óc vẹt, có tí xíu, thành ra không biết…tư duy. Nghe đây,
1979, thằng Việt Cộng nó ngu quá, nó cứ tưỡng Nga xô là số một, nên nó ôm dít Nga, định quịt Tàu Cộng, bởi Tàu Cộng coi VC như con…kẹt, muốn tát vào mặt Việt Cộng bao giờ cũng được. VC nghe lời Nga, nhào quá Miên kiếm…cơm, dành ăn với đàn em Tàu. Thằng Tàu xua quân, tát vào mặt thằng Việt Cộng nổ đom đóm, là chuyện quá phải. Xui cho Việt Cộng cái chổ là, Nga tự nhiên…dẫy đành đạch, đi đứt. Sau đó Việt Cộng phải qua lạy Tàu, xin làm…con trở lại, không thôi…bơ vơ, dân bị phãn động xúi, đồng loạt nỗi dậy đòi thanh toán xã hội chủ nghĩa, thì chỉ có nước…bà hú, xúm nhau xuống âm phủ đoàn tụ với bác…
1974, việt Cộng ra sức cầm chân VNCH hết ga, cho Tàu Cộng rãnh tay đánh chiếm Hoàng Sa. nếu VNCH không bị Việt Cộng cầm chân trong đất liền, lính thuỷ đánh bộ ra kịp, thì đã không đến nổi phải mất Hoàng Sa. Lúc ấy, Việt Cộng còn là con của Tàu Cộng, ai cũng ngở Tàu đánh lấy Hoàng Sa giùm cho VC, ai ngờ nó…lấy luôn. Việt Cộng sau này bị dân thúc giử quá, cũng mon men rà Tàu, xin lại HS, nhưng Tàu lấy cái văn bãn 1958 (Phạm văn Động được lệnh Hồ chí Minh ký bán Hoàng Sa, Trường Sa), nó…ịn vô mặt VC. Các em VC đành…nin thinh, ra về buồn bả…
Hát nửa đi vẹm…
Đúng là VNCH đã lùi vào dĩ vãng . Có cố gắng cũng không làm thức tĩnh lại được
Nhưng hình ảnh của Gaddafi hôm nay trong xác thân máu me lê lếch là hình ảnh của các lãnh tụ ĐCSVN kế tiếp ở tương lai !!!
Đảng CSVN tốt nhất nên lựa chọn sự ra đi tinh thần bình đẳng , hơn là ra đi trong thù hận
Đảng viên ĐCSVN hiện nay nên tìm cách ly khai khỏi Đảng , để khỏi vướng lấy hệ lụy cho bản thân và gia đình trong tương lai ….
Tôi hỏi ông bạn, quân miền nào xâm lăng miền nào trước tiên? Khi Pháp đã rời VN năm 54 và những người không chấp nhận CS/HCM di cư vào Nam lập thành nước VNCH, sau đó thì chiến tranh VN khởi đầu do quân lính nào và ở đâu? Đây có phải là nguyên nhân gây ra tất cả các đau khổ, chết chóc sau này? Hỏi tức là trả lời rồi đấy, và thủ phạm chính là HCM đấy ông ạ! Tất cả các vấn đề sau là hệ lụy của nó thôi.
Người VNCH tại sao “theo Tây theo Mẽo”? Chúng tôi theo họ không phải để phục vụ họ, làm tay sai cho họ, nhưng chúng tôi theo vì ý thức tự do và dân chủ, tư bản! Vào thế kỷ 20 giữa giai đoạn 1920-1960, dù những ý thức đó còn mù mờ nhưng trong các lựa chọn là Quân Chủ (lỗi thời, phong kiến, độc tài, chậm tiến, bất lực) và Cộng Sản (vô sản, vô thần, không tự do) thì theo ý thức của Tây Mỹ vẫn có sức thuyết phục hơn! Điều đó quá rõ ràng! Tuy sự chọn lựa này thật là bất đắc dĩ vì nó thiên về Tây là nước đã áp bức chúng ta và Mỹ là quốc gia chúng ta chưa biết gì nhiều hết! VNCH đã không “theo” trong sự cai trị của Pháp hoặc Mỹ, nhưng đã cố gắng tự lập tự trị, đây là điều hoàn toàn đúng và có chính nghĩa.
Khác với điều ông lập luận, VNCH không *lệ thuộc chính trị* (ông đừng sai lầm tư tưởng này, tai hại) mà lệ thuộc về quân sự và kinh tế, cả hai đều do Mỹ chủ động giúp vì sau thế chiến, chỉ có Mỹ có khả năng này. Ông đừng xuyên tạc nói là sĩ quan VNCH được huấn luyện và thăng cấp để lập công với Pháp Mỹ, v.v… Nếu ông đã từng được nhồi sọ trong XHCN như vậy thì ông hãy sửa nó lại đi; tôi nghĩ là không phải lần đầu ông nghe điều này nhưng tôi vẫn phải nói lại ở đây cho loại người như ông: dân quân VNCH chiến đấu cho sự tự do độc lập an bình cho nhân dân VN trong thể chế VNCH. Chắc chắn ông chưa đọc về những dữ kiện lịch sử *thật* vụ HS, nếu không ông không thể tuyên bố láo phét như thế! Hãy tìm đọc trên mạng đi!
Vì lệ thuộc quân sự là chính (kinh tế thời ông Diệm tự túc không tùy thuộc viện trợ nhiều vì miền Nam sản xuất cao, xuất cảng gạo nhiều nhất Nam Á, hơn cả Thái Lan) mà lại bị Phật Giáo Ấn Quang với xách động của CS nằm vùng chống đối liên tục mà Mỹ tìm cách thay ông Diệm. Đám tướng loạn (mà Dương Văn Minh cầm đầu – có em là sĩ quan cán bộ CS từng được ông Diệm tha trả về Bắc) đã lợi dụng cơ hội này để lật đổ! Đừng đổ cho CIA 100%, chính nhóm người PG chống đối và nhóm tướng loạn này gây ra xáo trộn chính trị. Ông Diệm và VNCH đã cố gắng hết sức mình (đến chết như Diệm Nhu) để tự trị và tự điều khiển chiến tranh, nhưng vận VN mạt rệp – vì chiến tranh giữa tự do tư bản và CS là chiến tranh thế giới – nên Mỹ không để tự VN lèo lái! Dân quân miền Bắc chết vì bom đạn Mỹ vì tham vọng chiếm miền Nam của đảng CSVN, đừng đổ lỗi cho VNCH. Dù sao chăng nữa, chủ nghĩa CS vẫn là sai lầm, vẫn là cái mơ tưởng vô cùng thối, và chính sách (policy) của Mỹ dù đã có nhiều sai lầm nhưng không vì thế mà chủ nghĩa CS (ideology) là có chính nghĩa, thích hợp cho quốc gia, dân tộc.
Tướng tá ngày xưa chẳng ai còn làm việc chống Cộng chống Tàu nữa; họ đang sắp hàng về cõi bên kia hết rồi! Chúng tôi lên tiếng chống vì còn thương dân tộc VN. Ông không thích thì ông cứ chọn đi – không thích theo Mẽo thì theo XHCN giống Ba Tàu phải không? Phải làm thế để rạng danh dân da vàng với mấy ngàn năm lịch sử oai hùng và văn hóa Á Châu ưu việt – đánh bại văn hóa Tây Mỹ suy đồi chứ gì?! Lịch sử VN và cả thế giới đều đang được mở ra trên mạng (cũng như trong sách vở), hãy học đi và kiểm chứng mà chọn lựa cho đúng. Nhưng đừng xuyên tạc, thối lắm!
Mà này, ông có nghe vụ bé 2 tuổi bị cán chết ở TQ mấy hôm nay không? http://www.youtube.com/watch?v=SFjdMKJVkzQ
Và có bao giờ nghe người TQ ăn thịt người chưa? http://hoangvan.net/2/est_it_un_ennemi.htm
Tôi đã từng đọc (và thấy hình) về người Tàu ăn thịt bé gái phá thai để “bổ dương” đấy, nhưng hình ảnh chắc cũng chưa thuyết phục bằng video phải không?
Coi một tí đi. Thế nhé!
Thôi Long ơi, Minh thắng ở nơi nao. Dốt lì, xạo sự không là cái củ chi cả. Cãi với Long làm gì vì rồi sẽ có thêm Huy, Minh, Vĩnh Trung, Trung Bảo. Mẹ nhận không ra Long ạ. Cứ vui lòng với lương bốn triệu. Không học mà được thế cũng là sự ưu ái rồi. Chúc may mắn Long nhá.
Lập luận của Minh Thắng giống như của đứa trẻ lên ba (tuổi) chưa biết suy xét, chưa có khả năng suy nghĩ và phán đoán, vì vậy VC nói gì thì lập lại giống như vậy, đây nè; “nam việt nam VNCH thả cho quân ngoại bang vào chiếm hơn nửa số quân đội mình để trực tiếp tham chiến và ném bom ko thương tiếc già trẻ,bệnh viện,trường học.”
Thủ phạm pháo kích vào bệnh viện, trường học, đặt mìn phá hoại đường sá, ám sát dân chính xã ấp vào ban đêm không ai khác mà chính là bọn VC. Nhưng chúng bịa đặt nói láo rằng VNCH tàn ác để đánh lừa nhân dân và dư luận. Luận điệu tuyên truyền xuyên tạc bỉ ổi này của VC đã bị xưa cũ và lỗi thời, chẳng còn lừa gạt được ai nữa.
Minh Thắng viết rằng; “Hải chiến biển đảo dười thời VNCH quản lý bị mất vào tay trung quốc rồi đổ lỗi này nó cho phía bắc vn nhường biển cho trung quốc qua công hàm cố thủ tướng cụ Đồng nhưng thực tế ở đây chính quân đội VNCH đã tháo chạy vào bờ an phận,sự chống trả ko có kỷ luật nên mấy chiếc tàu về đến bờ còn nguyên vẹn.Lỗi trực tiếp mất hoàng sa 1974 là từ tay quân đội VNCH.”
Biết thì thưa thớt, không biết thì dựa cột mà nghe hoặc là tìm hiểu để học hỏi, bổ sung kiến thức thêm, đừng nên ăn nói xuẩn dại như trên;
Hải chiến Hoàng Sa 1974
Cho dù vưà phải chiến đấu chống cuộc xâm lăng của CS-Bắc Việt, vừa phải trải rộng lực lượng giữ gìn biển đảo, QLVNCH đã đánh trả hải quân TQ một các mãnh liệt và anh dũng, sức người có hạn, vũ khí thua kém nên đành phải thất bại trước lực lượng hùng hậu của địch, nhưng VN đã giáng trả và gây thiệt hại nặng nề cho quân xâm lược TQ trước khi rút lui.
Cho dù VNCH bị bại trận, nhưng địch quân TQ đã phải chuốc thảm hại nặng nề và khiếp phía kinh hồn. Đó cũng là điều hãnh diện cho nhân dân VN!
Hải chiến Trường Sa 1988 trong hồi ức một người lính!
Những người bộ đội bị TQ bắn giết ở Trường Sa ngày 14/3/1988, những ngư dân bị hải tặc TQ (tàu lạ) hãm hại, bắt, giết đều đã bị nhà nước ta bỏ quên, không được nhắc tới vì sợ đàn anh TQ.
Video Hai quan Trung Quoc danh Truong Sa Viet Nam ngay 14.03.1988
Là người VN thì ai ai cũng phải xót ruột rơi lệ khi nhìn những người bộ đội và tầu chiến của VN đã bị trở thành những bi nhắm bắn cho hải tặc Trung Quốc như video dẫn chứng ở trên!
Nếu Minh Thắng còn có lương tâm và còn là con người VN chân chính thì hãy đọc, suy nghĩ để thương tình cho những bộ đội trong cuộc chiến biên giới 1979, những bộ Trường Sa và những ngư dân VN đã bị TQ giết một cách tủi nhục, bị lãnh đạo nhà nước VN bỏ quên, cấm không cho nhân dân được nhắc nhở đến chỉ vì vị trí lãnh đạo và quan thầy của họ.
Minh Thắng hãy tìm hiểu tư cách của lãnh đạo, và tại sao VN ta nên nông nỗi như ngày nay, thay vì nói nhảm dựa theo tuyên truyền lừa dối của VC, nối giáo cho giặc.
Chú Măng Thính này chắc cũng thuộc vào thành phần có điểm zero bộ môn lịch sử.
Thời đại internet rồi mà chú măng thính này vẫn còn mở cái quai hàm ra tuyên truyền những giọng điệu trái ngược lịch sử mà không biết xấu hổ. Công hàm bán nước Phạm Văn Đồng được ký ngày 14.9.1958 để công nhận chủ quyền của Trung cộng thì Hoàng sa và Trường sa đã rớt vào tay Trung cộng từ thời điểm này chứ không phải đợi đến năm 1974 hay 1988.
Năm 1974 như các bạn đã biết, lúc đó VNCH phải đương đầu với VNDCCH và còn phải đương đầu với Trung cộng thì phải nói “hai đánh một không chột cũng què”.
Thế còn năm 1988 sao không thấy bạn măng thính nhắc đến nhỉ?
À đúng rồi, năm 1988 báo chí lề phải có nhắc đến đâu,làm sao mà măng thính biết được,dù có thính tai như thế nào đi nữa, phải không bạn Măng Thính?
Tui nhớ lại chuyện lịch sử đã đọc , mọi thứ giống y nhau : Tây sơn Nguyễn Huệ : ngụy , các tướng lĩnh xứ bắc vì bất đồng với Chúa Trịnh nên trốn vào Nam theo Tây sơn (làm giặc).., 1 tể tướng muốn cho ai làm chúa Nguyễn cũng được như vậy thì còn thể thống gì? Bữa nay thấy xã hội cũng hổng khác gì thời Vua Lê Chúa Trinh – anh muốn lên ngôi nhưng mà tui hổng cho , anh chỉ có chết thôi hà – chúa Nguyễn sinh ra để giành giật 1 ít quyền với chúa Trịnh … đánh nhau tả tơi , dân – nước có giàu mạnh bao giờ đâu mà cần cơ chứ ..hò reo dữ dội như quân Nguyễn Huệ chỉ 1 trận là phá tan tành .. nhưng rồi than ôi có giữ được đâu .. ngàn năm vẫn vậy , khốn nạn thay!
Nói chuyện với mấy anh “đầu Bò, óc Bã Đậu” này chẳng khác nói chuyện với “đầu gối”.
Đầu thì “to” mà óc thì như quả “nho” !!!!!!!!!!!!!
( Trươc tiên tôi kính mong ĐCV thông cảm .bài tôi phản hồi đều bị giựt sập./Tài chánh…Thanks) .
Lâu nay theo dõi báo Sàigòn nhỏ,chưa lần nào như bài hôm nay đọc lên rất cảm kích với sự chia xẻ đầy tiêu biểu thế này. Mong những người thân cộng sản,hay tư duy cs,cán bộ nằm vùng và
ngay cả những thành phần làm tay sai,hay thành phần đội lốt hiện bám vào Người Việt tị nạn cs hãy suy nghĩ và tỉnh thức ,trực diện cần phải đối đầu (hay dối lập) với chế độ Cs ,mới mong cứu nguy đất nước VN chúng ta ,khỏi rơi vào thảm-họa nô lệ của Tàu hán phương bắc.
Hãy nhìn vào Quân Cán Chính VNCH trước năm 1975,vì dân vì nứoc mà xả thân bảo vệ .
Dưới mắt nhìn của con người tùy theo tư tưởng hay khía cạnh, sự suy nghĩ khác nhau,tùy theo
thiện cảm hay ác ý đó là do cung cách của mỗi người trong cuộc sống dưới thời cuộc. Đồng ý về
Quốc gia (VNCH),từ đệ nhất (Tổng thống NGÔ-ĐÌNH-DIÊM) và nền đệ nhị Tổng thống NGUYỄN-VĂN
THIỆU),dân chúng Miền Nam VN sống luôn được luật pháp bảo vệ,tự do và dân chủ thật sự.Đảng
phái chính trị có gần 15 đến 20 đảng phái tại Miền Nam.,hàng ngàn tờ báo lớn nhỏ,sinh viên học sinh
tự do biểu tình và học hành miễn phí nếu học giỏi thi đậu vào công lập, rớt thì vào trường tư thục hay
trường bán công v.v…Từ ngày có Việt gian hay Việt công lợi dụng chính quyển VNCH quá dễ dãi mà
lồng vào dân,vào sinh viên hay học sinh,tôn giáo cài cấy xách động ru ngủ nghe lời đường mật mà
theo VC,phá rối chính quyền VNCH. Thành phần báo chí cũng rất nguy hiểm bởi những người thân
cộng hay theo bọn Việt cộng nằm vùng họat động tại thủ đô SÀI-GÒN.
Sau 36 năm, nhìn lại và tiếc rẽ thì đã muộn hỡi ôi !. Lịch sử mãi ghi lại. Quân Cán Chính VNCH trong lòng dân miền Nam VN nói riêng và dân miền Bắc nói chung. Đất nước đang lâm nguy
trước thãm họa của TC,dù trong nước hay hải ngọai đều là dân Việt cùng nhau phế thóai chính quyền CS và triệt hạ đàng cs mới đánh đuổi được giặc Tàu . Tòan dân ĐÒAN KẾT. Mong thay.
” trong lòng dân miền Nam VN nói riêng và dân miền Bắc nói chung” (PK)
Chắc ông Phùng- Khánh định nói: ” trong lòng dân miền Nam VN nói riêng và dân CẢ NƯỚC nói chung” (PK)
Tiếcthương, thanvãn, cũng thừa thôi!
Thờigian cứ chảy, dòng đời trôi…
Kwa rồi, kwá vãng, lá vàng rơi!..
Hãy bìnhtâm lại, bớ người ơi!!!
(ĐàoNương hỏi ”chuá” có đườngnao?!,
Rõràng là ”chuá” dỏm kwá, nường ôi!!!)