WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Anh hãy ngồi xuống đây!”

Một thoáng Hoàng sa 1974

Ảnh minh họa của HC. Đại tá Hung Ba Le, Chỉ huy trưởng tàu USS Lassen, gặp gỡ các đồng nghiệp Hải quân Việt Nam.

Không khí Sài Gòn cực kỳ căng thẳng sau khi Hiệp định Paris được ký kết. Hai bên đều tố nhau việc lấn đất, giành dân. Dư luận tin rằng, chẳng bên nào thực tâm thi hành Hiệp định. Việt Nam Cộng Hòa muốn mình đích thực là VNCH dù không còn Mỹ nữa, lập trường là kiên quyết chống Cộng. Phía cách mạng, dù cỡ “cắt ké”cũng hiểu rằng Sài Gòn dứt khoát phải là Thành phố Hồ Chí Minh. Sự tẻ nhánh về chính kiến đi vào tận mỗi gia đình…

Hôm ấy, tôi thức dậy muộn vì suốt đêm lo lắng và cảnh giác. Nghe tiếng cửa mở, ngóc đầu nhìn qua cửa sổ, thấy 4 lính thủy xuất hiện. Nhìn kỹ, may quá, trong đó có đứa em tôi, con chú, ở chung nhà, cấp bậc Trung sĩ, tên Hạ Minh Chung.

Bước vào nhà, đảo mắt nhìn, thấy tôi, nó nói liền:

- À, anh Ng., hôm nay em có chuyện muốn nói với anh…

Tôi có cảm giác hơi lạ, lâu nay nó không có vẻ nghiêm chỉnh đến thế.

- Ừ, thì sẵn sàng ! Tôi trả lời, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Chung vào trong lấy ra một chiếc chiếu, trải giữa nhà, vào tủ lấy ly, lôi trong túi xách ra hai chai rượu đế, bày ra chiếu. Cả bốn anh hải quân ngồi lại.

Chung nhìn tôi, nói rõ ràng từng tiếng một, như ra lệnh:

- Anh hãy ngối xuống đây!

Đó là thời điểm mấy ngày sau ngày 19 tháng 1 năm 1974.

******

Tôi được trả tự do từ Côn đảo về vào cuối năm 73. Ngôi nhà của tôi là Trụ sở Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, nay không còn nữa. Suốt hai năm 1972 và 1973, chúng bắt hầu hết SVHS trong phong trào. Một từ ngữ không có trong ngành xã hội học, hay các thuyết phân chia giai cấp giai tầng xã hội xuất hiện mấy năm nay: “SVHS tranh đấu”. Nó không trọn nghĩa, không rõ nghĩa. Nó chỉ ra một tính chất nửa vời, tranh đấu cái gì cơ? Phong trào đấu tranh của SVHS là nằm trong quỹ đạo cách mạng, lại vừa có tính tự phát của thanh niên. Thành phần tham gia tự phát trong trạng thái không thích Mỹ, không thích VNCH, vì có quá nhiều bê bối, nhưng cũng rất mơ hồ về Việt cộng.  Họ có động cơ yêu nước không định hướng. Không định hướng được trong bối cảnh lịch sử phức tạp nầy. Chống chính quyền thì chính quyền bắt, không phải Việt cộng thì cũng là thân Việt cộng, chống lại chính nghĩa quốc gia, giống như ngày nay, chống thì bị bắt, không phải phản động thì tiếp tay phản động, chống chính nghĩa Xã hội Chủ nghĩa.

Ban Chấp hành Tổng hội Sinh viên đã tan rã từ giữa năm 1972, vì chúng tiến hành phát xít, song song với chiến trường Quảng Trị. Chúng đã lấy lại trụ sở Tổng Hội. Phần lớn lãnh đạo phong trào đã bị bắt, Mẫm đang ở trong tù. Nhưng danh nghĩa của “Tổng Hội Tranh đấu” nầy có bề dày trong dư luận dân chúng, trong các lực lượng chính trị miền Nam và dư luận quốc tế, nó nối kết các lực lượng gọi là “thành phần thứ ba”, đó cũng là sách lược của Mặt trận Giải phóng.

Với niềm hăng hái theo gió đảo mang về, tôi nghĩ cái Tổng hội dù không có đủ hình hài nầy cũng phải có tiếng nói, và cần thiết, tôi phối hợp với anh em cơ sở còn lại để làm tờ báo Xuân cho Tổng Hội. Đó là tờ báo cuối cùng.

Bài vở của số báo nầy là nặng ký. Bờ đang vỡ, chẳng úp mở làm gì, tôi tương vào nội san bài “Cuộc đụng đầu lịch sử” của tác giả Hoàng Tùng, Cộng sản thiệt, ở tận ngoài Bắc. Ý bài nầy nói rằng, cuộc chiến tranh Việt Nam là trận thư hùng nãy lửa của cuộc đối đầu ý thứ hệ giữa hai phe, phe Cộng sản, mà Đảng CSVN đảm nhận vai trò tiền phong của Thời đại, phe VNCH là tiền đồn chống Cộng, đứng mũi chịu sào, bảo vệ thế giới còn lại, gọi là Tư bản Chủ nghĩa, còn gọi là Đế quốc,chuyên đi xâm lăng nước khác.

Việc gom bài vở thì không khó, việc in ấn lúc nầy mới khó! Công an cài khắp nơi, những nhà in quen thuộc không còn an toàn.

Sau khi bàn bạc tìm nhà in, anh Lê Thống, thầy giáo, đại diện Đại học Xá Minh Mạng, anh Dương Thanh Thủy (trong ban báo chí Tổng Hội, bị đi quân trường Thủ Đức, vừa mãn khóa, mang lon Chuẩn úy) nhận việc đi in. Thống chở Thủy ôm tài liệu ngồi sau, trên chiếc 67. Xe chạy lên quận Năm, gần nhà in, thì bổng dưng rơi vào vòng bố ráp. Năm xe Cảnh sát, mật vụ châu vào đầu xe của Thống, chận lại, quát lớn: Đưa tay lên! Có súng không? Chúng lục soát khắp người Thống. Không có gì. Chúng thu xấp bản thảo ở Thủy, giao qua cho một tay an ninh áo trắng. Cho hay, những người nhạy cảm, sáng nước trong lý luận bao nhiêu, thì mặt hành động, ứng phó cụ thể thì dễ quờ quạng, dễ mất tinh thần bấy nhiêu. Anh Chuẩn úy mới ra trường, hiểu rất rõ nội dung bài vở thắm đỏ màu cờ, nên mất tinh thần là phải. Tay an ninh bình tĩnh cầm xấp tài liệu, lật ra, đọc từng trang. Nó ngước lên nhìn hai anh, dò xét…

- Các anh đi đâu? Nó hỏi.

- Đi in báo Xuân! Thống trả lời.

Nó tiếp tục cuối xuống đọc, lật sang trang và…đọc tiếp.

Đôi chân anh Chuẩn úy run lên trong hai ống quần của bộ quân phục rất thẳng nếp. Nếu nó phát hiện nội dung bài vở thì không thoát được. Anh dự định, nếu nó có động thái thế nào đó thì anh sẽ bung chạy. Chạy, thoát được không là chuyện khác, nhưng phải chạy, còn nước còn tát! vì anh chẳng ưa thích gì các đòn tra tấn…Thống thì kẹt, vì anh còn vướng chiếc xe. Anh đoán được những gì đang diễn ra ở Thủy, nếu hắn ta làm càng, thì anh sẽ bị tóm ngay tức khắc. Nếu cả hai cùng chạy thì rõ là không ổn chút nào…Tên an ninh bình tĩnh bao nhiêu thì hai anh căng thẳng bấy nhiêu…Nó ngừng đọc, nhìn lên Thống:

- Anh làm nghề gì ?

- Thầy giáo ! Thống trả lời,vừa từ tốn móc ví…

Nó quay sang Thủy, lướt qua bộ quân phục. Thủy tự động khai:

- Chuẩn úy bộ binh, vừa xong ở Trưởng Sĩ quan Thủ Đức!

Lưỡng lự một lúc, nó xếp tài liệu lại:

- Các anh đi!

Thiên đường như mở cổng trước mặt, hai anh vội lên xe chạy như bay như biến, trống ngực giục liên hồi.

Về đến phòng trọ, giao tài liệu lại cho tôi, nghĩa là…không đi nữa.

Giao việc nầy cho hai anh trí thức là không hợp, nhưng có một anh khác, cũng là thành viên cộng tác với Tổng Hội, mà thuộc loại tư tưởng xôi đậu, hành vi khó phân biệt, không hẳn là phe ta, không rõ là phe địch, xung phong nhận việc đi in. Anh cam đoan là sẽ làm trót lọt. Nghĩ tới nghĩ lui thấy không liều không xong. Đã xôi đậu thì cũng phải có lúc xôi, lúc đậu chứ ! xôi không, đậu rặt thì làm ăn với ai!

Tôi quyết định giao cho anh ta. Một nhà in trong chùa. Thầy trụ trì là TTB, đường NH, Phú nhuận. Nín thở cầu may. Thế mà cuối cùng là may thật. Mấy ngày sau, anh báo là đã in xong, chỉ đến lấy thôi. Tôi bàn với Phúc. Nguyễn văn Phúc là người rất lì và tháo vác, trong Ban Chấp Hành Tổng Đoàn Học sinh. Phúc chọn sáu bạn học sinh, gốc là Hướng Đạo sinh, mặc đồng phục hướng đạo, đội mũ xì cút, mang theo mỗi ngừời một ba lô và đã khuân về được an toàn, giấu ở nhà trọ.

Nhà trọ, không là nơi ở thường xuyên, chỉ là trạm để ghé qua, họp hội, có khi ở năm ba ngày rồi đi, cho anh em nào bị động, hoặc cắt dấu vết trước hay sau khi vào khu…Hai hôm sau thì phát hiện tụi an ninh lãng vãng nơi nầy. Chúng tôi ngưng lui tới.

Lần nầy tôi phải nhờ Chung, như trước đây vào những lúc gay cấn, Chung vẫn thường hổ trợ. Chung nhận lời sẽ chuyển toàn bộ số lượng báo đem gởi ở nhà bà con trong thời hạn một tuần lễ. Chung đã làm một cách hoàn hảo. Sau đó tôi chuyển dần cho anh em. Chung không hỏi han hay thắc mắc một lời.

Thế mà hôm nay, Chung có vẻ khác, nói một cách nghiêm trọng:

- Anh hãy ngồi xuống đây !

*****

Tôi ngồi xuống. Rượu được rót ra. Chung bảo phải uống cạn ly đã! Chúng tôi cùng uống cạn.

Chung bắt đầu lên tiếng, không chút quanh co, dõng dạc từng tiếng một: TẠI SAO ANH ĐỂ TRUNG CỘNG – PHE ANH – CHIẾM HOÀNG SA CỦA VIỆT NAM?

Trời đất, tôi bất ngờ như bị một cú đánh vào đầu thấy bảy ông trời sao. Trung cộng chiếm Hoàng Sa cách đây mấy hôm, thuyền trưởng Ngụy Văn Thà đã chết theo con tàu, theo truyền thống Hải quân, phẩm chất và tính cách tương xứng với chức trách mà anh đang nắm giữ, như cụ Phan Thanh Giãn uống thuốc tự vẫn khi mất 3 tỉnh miền Tây. Sự hy sinh và cách hy sinh của Ngụy Văn Thà đã gây nên sự xúc động trong quân đội VNCH và dân chúng. Cái chết nầy khác với cái chết mà hai ta đã đánh nhau, ít nhất là ở thời điểm mà cuộc chiến đã gần tàn.

Em tôi, trung sĩ Hải quân VNCH, không hiểu về chính trị, không quan tâm đến Quốc gia hay Cộng sản, không tâng bốc, xun xoe với Mỹ, không bênh không chống VNCH, càng không chống không theo Cộng sản, nhưng nó lại tự hào bộ quân phục mà nó mặc, và cái binh chủng mà nó đứng dưới cờ.

Hãy cho là nó dốt chính trị, chẳng hiểu gì chủ nghĩa Mác-Lê bách chiến bách thắng, không bằng thằng anh nó. Nhưng nó phẩn uất một cách chân thành việc Trung cộng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam.

Nó hạch tội tôi, cái tội gián tiếp, nó dùng chữ “phe anh” là bộc lộ thân phận giấu giếm của tôi, nó huỵch toẹt giữa chiến hữu của nó. Té ra, lâu nay nó biết tôi là ai, làm gì. Tình anh em, nó đặt lên trên chính kiến, hay nó đạt đến tinh thần dân chủ hiện đại, tôn trọng sự khác biệt, tôn trọng chính kiến khác nhau, điều mà tôi thường nghe gọi và đáng phê phán là “khách quan tư sản?

Nó chẳng phải là tư sản, chẳng phải là trí thức, không phải là công nông, nó là lính, trung sĩ, nó căm phẫn: Tại sao anh để “phe anh” chiếm  Hoàng Sa của VN?

Tôi biết trả lời sao đây? Trước hết, tôi với Trung Cộng xa lắc, Hà nội cũng xa, rừng cũng xa. Họa hoằn lắm mới có một anh trong bí mật của Thành đoàn xuất hiện nói năm ba chút tình hình, mà chuyện nầy thì anh ta cũng ú ớ thôi!

Tôi phải giở trò ba hoa, mồm loa mép giải, để hạ nhiệt lòng yêu nước chính đáng của nó:

Trời đất, anh làm gì mà phe phái với Trung Cộng! Anh chỉ là sinh viên đấu tranh cho hòa bình thôi, để chấm dứt chiến tranh, cho anh em thanh niên mình đỡ chết. Mà Hòa bình cũng sắp có rồi! Hiệp định ký rồi! Mỹ cũng đã rút về nước! Hai bên giằng co đôi chút rồi cũng phải hòa nhau thôi…

Tôi lấy cái lý thuyết “Hòa giải hòa hợp dân tộc” mà chống đỡ. Không nói kiểu nầy thì nói kiều nào? Đang ở đây, không phải ở ngoài Bắc, không phải trong Rừng, mà đang ở giữa Sài Gòn, giữa bốn tên “hải quân ngụy”, không chừng chúng có súng trong người cũng nên!

Bốn anh lính Hải quân VNCH cùng ngồi uống rượu, không phải rượu vui mà cuộc rượu buồn, rất buồn, không che giấu nỗi thất vọng, nỗi bi phẫn, than thở một cách chua chát:  TẠI SAO CHÚNG Ỷ NƯỚC LỚN  HIẾP NƯỚC NHỎ?

Tâm trạng người lính VNCH, khi Mỹ rút quân, vẫn hiểu mình là nước nhỏ. Nhưng dù bé nhỏ vẫn phải độc lập. Cái ý thức độc lập mà phía cách mạng tuyên truyền cũng có trong người họ lâu nay. Mỹ rút quân cũng có nghĩa độc lập, nhưng họ hoài nghi Việt cộng trong quan hệ Nga Tàu. Họ hy vọng vào hòa giải hòa hợp dân tộc, Việt Nam lại hợp chung một nhà, trừ những ai từng có trải nghiệm nào đó với cách mạng. Chống Mỹ cứu nước, thanh niên miền Nam không cãi được, nhưng  Trung cộng chiếm Hoàng Sa thì làm sao giải thích? Nó là gì đây? Lời than thở của mấy chú lính thủy, của em tôi, đã chuyển sang một hướng cảm xúc khác cao hơn, thuần khiết hơn, nó không kết án tôi theo kiểu “phe anh”, mà thốt lên từ “nước nhỏ”, nó đưa tôi về cùng một mẫu số chung, nó đã hòa hợp dân tộc với tôi rồi. Chúng ta có chung một tình tự dân tộc, nước nhỏ, đứng trước hiểm họa chung là “nước lớn”. Nó kêu gào công lý ở bình diện rộng hơn: TẠI SAO MỘT NƯỚC LỚN ĐI ĂN HIẾP MỘT NƯỚC NHỎ?

Nỗi hoài nghi như đang tự giải mã: CÁI CÓ LÝ LÚC TRƯỚC, LÚC SAU LẠI ĐANG TRỞ  THÀNH VÔ LÝ.

******

Ngày nay nhớ lại, tôi tự hổ thẹn với em mình, vì ý nghĩ của tôi lúc đó.

Tôi nói dối và lấp liếm sự thật. Nó biết tôi là Việt cộng, tôi nói mình chỉ là sinh viên thôi, và đấu tranh cho hòa bình. Lòng tôi reo vui, nếu không thì cũng lạnh lùng, khi Trung cộng chiếm Hoàng Sa. Nghĩ rằng nó lấy giúp từ tay Mỹ, rồi giao lại cho Việt Nam sau nầy. Sự thật đã không phải thế, mà đã không chỉ có thế!

Tôi không tự dằn vặt mình cho lắm. Từ lúc tuổi nhỏ đến cái tuổi ngoài 20, lịch sử đã cài đặt trong tôi một phần mềm hơi bị cũ hay ĐÃ RẤT LỖI THỜI, nhấp chuộc lung tung  chẳng thấy hiện lên cái điều mình mong muốn, chỉ thấy sự nhảy múa của dã thú và thiên thần. Mà thiên thần thì nỡ ra từ trứng, mà trứng thì do dã thú đẻ ra!

Chiều ngày 29 tháng 4, giờ thứ 25 của cuộc chiến.

Bịn rịn với gia đình, giằng co với lý trí, Chung chia tay với mọi người thân sơ, vẫn trong bộ đồ hải quân rất ư hãnh diện, hớt hải chạy xuống Nhà Bè, lên một chiếc hải thuyền cùng đồng đội của nó, vượt qua sông rạch trong đêm, bị súng trên bờ dập xuống, suýt chết mấy đợt, vượt ra được biển khơi, có tàu lớn đợi. Nó định cư ở Mỹ, một thời gian làm cảnh sát khu vực rồi nghỉ hưu. Mỗi năm đều về thăm nhà, không bao giờ nói chính trị, không nhắc đến Hoàng Sa. Tôi cũng thế! Tôi vờ quên đi, nó vờ quên đi. Nhưng tôi vẫn nhớ, nó vẫn nhớ. Nó vờ quên vì lòng nhân hậu của nó đối với tôi. Tôi vờ quên vì lòng hổ thẹn bởi sự không toàn vẹn lãnh thổ. Vì không chỉ có Hoàng Sa, mà còn Trường Sa, và bao nhiêu vùng nữa trong đất liền. Ban đầu, khi bỏ chạy, nó nghĩ nó là kẻ thua cuộc, thiếu chính nghĩa vì đi với Mỹ. Sau nầy nó không nghĩ thế, có thể nó nghĩ kẻ ấy là tôi. Một cú đánh hồi mã thương đau đớn của lịch sử, một sự lừa mỵ có tính thời đại…

Chung chỉ khoe với tôi, nó câu được những hai cô bồ, mỗi lần về nước đều được rỉ rã vui vẻ.

Anh hãy ngồi xuống đây!” là câu nói tôi không quên. Tôi cũng muốn nói: “Em hãy ngồi xuông đây!” Nhưng tôi chưa từng thốt lên được, vì không dám đối diện sự thật. Hình như bạn bè tôi cũng thế, họ làm như họ chỉ có những chuyện bâng quơ thôi, với chút tự hào an ủi cần cù nhặt nhạnh. Tôi cũng muốn nói: Tất cả chúng ta hãy ngồi xuống đây! Chuyện nước cũng chính là chuyện nhà, phải chân thực, phải có cảm xúc đồng – bào. Phải là từ ngữ thân thương NƯỚC – NHÀ, thấm đẫm tình tự dân tộc, chứ không phải từ Nhà Nước, chỉ trơ ra, thành đồng nghĩa với quyền và lợi. Các học thuyết chỉ là những tấm da lừa trên yên ngựa, dù sao cũng đã cũ nát lắm rồi, không dùng được nữa!

Thắng thua đã rõ, nhưng đến nước nầy cũng chẳng để làm gì! Những cái mồm bên kia đại dương chõ về chửi rủa chẳng ích chi, giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc!

Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI, chúng đang xâm thực đất liền và quậy đục biển Đông, chúng “dã thú” biết chừng nào với đồng bào của chúng, nói chi đến CHƯ QUỐC LÂN BANG THẾ GIỚI ĐẠI ĐỒNG! Tuổi trẻ Việt Nam phải dứt khoát cài đặt lại phần mềm mới cho mình để phù hợp với trình độ của thời đại, đáp ứng yêu cầu cấp bách của dân tộc.

Tháng 8 năm 2011.

Nguồn: Hạ Đình Nguyên, Blog Ba Sàm

Tác giả Hạ Đình Nguyên, nguyên là Chủ tịch Ủy ban Đấu tranh thuộc Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước 1975. Mời xem thêm: Đừng giẫm lên cỏ các anh chị ơi…! (Văn Chương Việt). – Tôi yêu sự đổi mới và trung thành với tương lai (Tiền Vệ).

 

22 Phản hồi cho ““Anh hãy ngồi xuống đây!””

  1. BUILAN says:

    HÀ ĐÌNH NGUYÊN
    Phaỉ noí là hềt sức ngạc nhiên ! Ngạc nhiên lẫn bất ngờ đến vô cùng thú vị !
    “Ngọn gió nào thôỉ” VHT rôì thì HĐN… đến “cái nơi nầy”??
    Đọc N , không mệt đầu như đọc T _ đến nỗi phaỉ than lên “ Tưởng caí giếng sâu tôi nối sợi dây dài , đâu ngờ giếng cạn tôi tiếc hoài sợi dây !”
    Ông T lần quần, quanh cái “cảm tính , Lý tình, Bản lai diện ‘gục’ …”. triết lý, luận lý,’tuyên uý lý’. DẠY ĐỜI ! Dạy ai mới được chứ ????

    Đọc HDN thấy thật dễ gần guỉ. Anh chàng khoa học sao mà sâu sắc thế nhĩ?
    “Anh hãy ngồi xuống đây!”. Ngay cái tên cuả bài viết đã thấy đầy thân thiện rồi !

    Thoạt đầu thì tôi không tin, ngờ ngợ có chuyện trùng người trùng tên !
    “Em tôi, trung sĩ Hải quân VNCH, không hiểu về chính trị, không quan tâm đến Quốc gia hay Cộng sản, không tâng bốc, xun xoe với Mỹ, không bênh không chống VNCH, càng không chống không theo Cộng sản, nhưng nó lại tự hào bộ quân phục mà nó mặc, và cái binh chủng mà nó đứng dưới cờ.” (HDN) .
    Tâm sự nầy tôi tin là rất thật !(ở người em) và rất đúng (nơi người anh )Tôi từng biết người em tên CHUNG cuả HDN ! Dâu còn sợ “thấy sang bắt quàng làm họ “.

    Chuyên nhỏ trong phạm vi gia đình , N muốn chuyển sang phạm vi rông hơn, lớn ra xã hôị
    “…Hãy cho là nó dốt chính trị, chẳng hiểu gì chủ nghĩa Mác-Lê bách chiến bách thắng, không bằng thằng anh nó. Nhưng nó phẩn uất một cách chân thành việc Trung cộng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam.
    Nó hạch tội tôi, cái tội gián tiếp, nó dùng chữ “phe anh” là bộc lộ thân phận giấu giếm của tôi, nó huỵch toẹt giữa chiến hữu của nó. Té ra, lâu nay nó biết tôi là ai, làm gì. Tình anh em, nó đặt lên trên chính kiến, hay nó đạt đến tinh thần dân chủ hiện đại, tôn trọng sự khác biệt, tôn trọng chính kiến khác nhau, điều mà tôi thường nghe gọi và đáng phê phán là “khách quan tư sản?” “ (HDN)

    Tôi thật sự muốn được chia xẻ với N qua niềm tâm sư quá thực _ Thấm tình anh em ruột thịt – dẫn đến tình ĐỒNG BÀO ! Thực cho cả một thời lầm lãn “ phê phán….”

    “Anh hãy ngồi xuống đây!” là câu nói tôi không quên. Tôi cũng muốn nói: “Em hãy ngồi xuông đây!” Nhưng tôi chưa từng thốt lên được, vì không dám đối diện sự thật. Hình như bạn bè tôi cũng thế, họ làm như họ chỉ có những chuyện bâng quơ thôi, với chút tự hào an ủi cần cù nhặt nhạnh. Tôi cũng muốn nói: Tất cả chúng ta hãy ngồi xuống đây! Chuyện nước cũng chính là chuyện nhà, phải chân thực, phải có cảm xúc đồng – bào. Phải là từ ngữ thân thương NƯỚC – NHÀ, thấm đẫm tình tự dân tộc, chứ không phải từ Nhà Nước, chỉ trơ ra, thành đồng nghĩa với quyền và lợi. Các học thuyết chỉ là những tấm da lừa trên yên ngựa, dù sao cũng đã cũ nát lắm rồi, không dùng được nữa! “ ( HĐN)

    Tôi như nghe được nôĩ buồn u uẫn xa xôi từ thời xuân trẻ nơi HĐN ! Tôi uớc gì được mời goị CHÚNG TA ta haỹ ngồi xuống đây Tôi mạn phép phát biểu , hình như, ít nhất có Trung Kiên đồng tình ! Có phaỉ vậy không TK ?\

    Sau cùng, gần như là caí bệnh chung
    “…Thắng thua đã rõ, nhưng đến nước nầy cũng chẳng để làm gì! Những cái mồm bên kia đại dương chõ về chửi rủa chẳng ích chi, giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc! ” (HĐN)

    Noi leo đã “nôỉ giận rồi đấy HĐN có nhận ra không ? CHỬI cho là phaỉ ! Tuy nhiên , theo tôi : Bạn NOI LEO cũng nên danh cho “ngươì anh em ” một chỗ THỞ chứ !

    Cuối cùng , liệu HĐN có nhận ra caí CHƯỈ cuả bạn cũng chỉ thêm “rách việc” không nhĩ ?
    Cũng “giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc! ” đấy chứ !?
    Thôi thì mở lòng nhìn caí ĐÚNG cuả người khác !Phần mình xem như không nằm TRONG CAÍ DIỆN người ta chưi là “bình chân như vại”
    Tôi không chỉ đọc một, mà đọc luôn cả 3 (- thêm 2 bài được BBT dẫn LINK nữa )
    Không thể bàn thêm, sợ dai daì !
    ĐOC tâm tư tình cãm cuả HĐN giống như là được gặp laị Hà thị Quý, Hà thị Trượng vậy ! CHÀO

  2. Trung Kiên says:

    Khi con dân Việt đã nhìn về một hướng
    Biết cảm thông và biết yêu thương
    Biết đoàn kết một lòng vì TỒ QUỐC
    Thì cũng là lúc giặc cộng phải tiêu vong

    Chiều ngày rằm, 15 tháng bảy năm Tân Mão, nhiều bạn trẻ đã quy tụ nhau lại trên đoạn đường Hoàng Sa, bên bờ kênh Nhiêu Lộc, bên kia là chùa Pháp Hoa, bên này là chùa Khơ Me.

    Ánh sáng lung linh trên thuyền trên nước, tuy chẳng phải là hội hoa đăng, nhưng cũng đủ để hồn âm dương hội tụ.

    Blogger Sài Gòn: Tế vong linh chiến binh Hoàng Sa – Trường Sa!

    140 chiếc thuyền giấy tượng trưng các chiến binh Việt Nam đã tử trận vì bảo vệ Hoàng Sa và Trường Sa, phần đất của tổ tiên để lại, và những người ngư dân phải chết trên biển, cùng những ai đã đổ máu ra vì đất Việt, không phân biệt bên địch hay bên ta. Chẳng ai là ngụy, mà tất cả là người Việt Nam.

  3. Trung Kiên says:

    Anh ơi “hãy ngồi xuống đây”
    Chúng ta cùng tâm sự
    Vì sao dân tộc nên nông nỗi
    Mang nỗi sầu thiên thu

    Có phải tại ta ngu
    Đã nghe theo bọn cộng phỉ
    Tập đoàn bán nước và hại dân
    Nên dân tộc mình phải khổ?

    –> Blogger Sài Gòn: Tế vong linh chiến binh Hoàng Sa – Trường Sa

    Nói ra thì mắc cở
    Hãy xoá chuyện xưa đi
    Ta đoàn kết một lòng
    Chung tay diệt quỉ đỏ!

  4. VHT says:

    CẢM TÍNH VÀ LÝ TÍNH

    Chuyện dài thì viết bao nhiêu trang mới đủ. Chuyện ngắn thì viết bao nhiêu trang mới gọi là không dài. Thôi ở đây không nói đến số trang mà chỉ nói về cốt chuyện hay là bản chất câu chuyện. Câu chuyện đó ở đây là gì, xin thưa rằng đó là cảm tính và lý tính. Cảm tính thì không cần có sự hiểu biết mà chỉ cần tình cảm, cần sự cảm nhận hay cảm thấy nông cạn nào đó. Lý tính thì phải cần có tri thức, sự hiểu biết, tính sáng suốt, hay nói chung là năng lực phán đoán, nhận thức. Cho nên thủ thuật của chính trị là tuyên truyền, mà tuyên truyền là dựa vào cảm tính. Cái bẫy của sự tuyên truyền cứ thế mà giăng ra, mở rộng, cuối cùng đi đến kết quả là gom chung lại rất nhiều người. Đó chính là sức mạnh, sức mạnh của sự cảm tính hay sự mù quáng. Sức mạnh này chỉ có lợi cho các ý đổ chính trị nào đó, không có lợi cho tính khách quan hay cho sự thật. Thế nên, nói đến chính trị là nói đến chủ thể của chính trị và đối tượng của chính trị, hay những con người vận động, và toàn thể quần chúng phải được gom vào trong đó. Đây là hệ thống dây chuyền và phản ứng dây chuyền. Chủ thể tạo ra chủ thể mới. Đối tượng tạo ra đối tượng mới. Cái lỗi hay cái tệ của chủ thể là cảm tính chủ động. Cái hại, cái xấu của đối tượng là cảm tính thụ động. Nói chung lại, cũng đều chỉ là cảm tính mà không phải là lý tính. Chế độ miền Nam cũ hay chế độ Saigon trước 75, nó không phải là chế độ CS, nên cứ gọi nó không phải là CS, tức là quốc gia. Đây cũng lại nảy sinh ra sự tranh cãi về khái niệm “ngụy” hay không phải “ngụy”. Chế độ miền Bắc cũ, hay chế độ Hà nội trước 75, là chế độ CS, vậy không thể nói nó là quốc gia. Sự thật khách quan là như thế, nhưng biết bao giờ người ta mới công khai nói ra sự thật đó. Bởi vì nếu miền Bắc không phải là CS, duyên có gì mà sau khi chiếm được miền Nam, tức thống nhất đất nước, lại thi hành chính trị CS cho khắp nước. Ngoài ra, cho tới nay, có ai là người trong nước dám cồng khai nói rằng mình không ưa chủ nghĩa Mác, tức là không ưa thể chế xã hội CS ? Đây rõ ràng là một điều nghịch lý. Bởi vì ngày từ đầu thành lập, chế độ miền Bắc và chế độ toàn VN sau 75, đều luôn luôn chỉ nói giải phóng dân tộc, chống Mỹ cứu nước. Nếu điều này đúng, làm gì có các chuyện xảy ra ở miền Nam sau 75, và mãi tới giờ, để sau này mới phải đổi mới. Đó chính là nguồn gốc cảm tính của chính trị ở VN. Chủ nghĩa Mác hay chủ thuyết Mác, thật ra từ trước đến nay có phải ai cũng hiểu nó là gì đâu. Có nghĩa những chủ thể tuyên truyền và thực hiện chủ động nó chỉ là cốt làm theo lệnh trên, theo quán tính, cho dầu lệnh ấy thực chất bắt nguồn từ đâu cũng vậy, họ không phải là những người thật sự độc lập, tự do, chủ động thật sự. Còn các đối tượng của tuyên truyền thì luôn vẫn nghĩ mình là người thuần túy yêu nước, chống ngoại bang, chống xâm lăng cứu nước. Mãi đến gần đây và hiện nay, đụng với TQ thì sự tình mới liền hiện rõ. Cho nên, cuộc chiến tranh gần thế kỷ trong quá khứ ở VN, cũng chỉ nhùng nhằng, hay chỉ xoay quanh cái trục lý tính và cảm tính đó. Nhưng cuối cùng cảm tính đã chiến thắng. Đó là kết quả của tinh thần tiến công của miền Bắc và tinh thần hưởng ứng của các lực lượng khuynh tả ở miền Nam, đặc biệt trong đó có các phong trào sinh viên học sinh Saigon cũ của những ngày trước 75 mà mọi người đều biết. Ngày nay thì chủ đích của miền Bắc cũng đã thay đổi, tức là đổi mới, không hoàn toàn y hệt như của thời kỳ trước 75 nữa, đó là vì khối XHCN Liên xô và Đông Âu trước kia đã sụp đổ. Nhưng sự thật mất hướng cũ cho đến nay vẫn không thấy ai công khai thừa nhân. Kể cả những người khuynh tả trước đây, hay những người trong lực lượng SVHS Saigon cũ cũng thế. Điều đó cho thấy những người VN thật sự trung thực và yêu nước thực chất là rất hiếm hoi. Hay nói khác đi, chủ nghĩa cảm tính vẫn đã và cứ còn chiến thắng tại VN. Có nghĩa con người VN, nếu yêu nước thật tình, vẫn luôn chỉ là những con người thầm lặng, thụ động. Còn những người VN “yêu nước” theo kiểu nhay nháy, tức là bị động theo sức mạnh bên ngoài, theo ảnh hưởng cảm tính nói chung, theo sự so đo tính toán quyền lợi riêng mà không sòng phẳng, thì vẫn luôn luôn đại trà và mở rộng. Đó chính là điều để nói rằng cái “bản lai diện mục” của nhiều người vẫn thường bị bóp mép. Không có gì quý hơn độc lập tự do, nhưng nếu phần lớn mọi cá nhân liên quan đều không có ý thức độc lập, tự chủ, tự do của riêng mình, thì cả toàn xã hội và đất nước, thực chất cũng không bao giờ độc lập, tự do được cả. Nói rút lại, xã hội VN từ thực dân, phong kiến đi lên, rồi gặp phải chủ nghĩa Mác, hay thể chế CS của thế giới, thực chất đều đã bị tẩu hỏa nhập ma triền miên trong cả gần thế kỷ. Không hiểu chủ nghĩa Mác, lý thuyết Mác, mà cứ rùng rùng bị đẩy đưa, hay tự xông xáo vào trong đó, quả là một bi kịch lịch sử của quá khứ. Miền Bắc thì không nói, bởi vì đó là một cơ chế thực tế. Song miền Nam, lại là điều rất đáng nói, bởi vì đó là niềm say mê, niềm tự hào là yêu nước, tự hào là tinh thần quốc gia dân tộc thuần túy, của một số các cá nhân hay những lực lượng quần chúng khuynh tả, trong quá khứ của miền Nam. Cho nên, chừng nào mà mọi người VN nói chung còn quay lưng lại thực tế, cứ làm những điều mà thâm tâm mình không thích, cứ nói những điều mà trong tư tưởng mình không suy nghĩ như thế, thì quả thật các mối lùng nhùng của lịch sử vẫn còn nguyên ra đấy. Con người tự chủ là con người có ý thức tự do và độc lập. Bởi có như thế, thì lý tính và khoa học mới thật sự phát huy. Còn nếu chỉ có cảm tính, có tình cảm kiểu thô sơ, bỉ lậu, có nghĩa cũng khó vươn lên được ý thức khoa học và tự do dân chủ đích thực, cho dầu theo chiều hướng nào cũng vậy. Con người VN trong nguyên khởi của nó là con người bản lai diện mục của dân tộc. Con người VN sau khi đất nước VN tiếp thu và thực hành lý thuyết chủ nghĩa Mác, thể chế cách mạng xã hội CS, thì hoàn toàn không còn là con người bản lai diện mục của dân tộc nguyên khởi đó nữa. Điều này cho tới nay, ai là người nhận thức được, có can đảm nói lên được, mới là người có tinh thần quốc gia dân tộc, và yêu nước chính đáng thật sự. Còn bất cứ ai chưa rõ rệt mọi nguồn cơn ra như thế, vẫn chỉ là những con người quốc tế vô sản thực chất, hay giả dối, hình thức, chủ động, hoặc chỉ hùa theo, vì lý do này hoặc lý do khác thế thôi. Nói chung lại, hiểu chủ nghĩa Mác một cách sâu xa nhất, lý thuyết cũng như thực tiển, và chấp nhận hay từ chối nó một cách lý tính, hoàn toàn chủ động, tự do, độc lập, sáng suốt, đó là ý nghĩa của lý tính. Còn vẫn ù ù mê mê về chủ nghĩa lý thuyết Mác, tức không hiểu gì hết về nó, mặt lý thuyết và thực tiển, nhưng lại thụ động tiếp nhận hay thụ động thực hành nó như một quán tính, hay cảm tính thuần túy, đó chính là chiều hướng cảm tính. Vài dòng như thế, nhằm để phân tích ý nghĩa của sự xung đột trong thực tế lịch sử của hai chiều hướng cảm tính và lý tính vốn đã từng có tại VN, trên tất cả mọi bình diện, mọi khía cạnh, mọi màu sắc, và kể cả mọi hậu quả đã xảy ra của nó, suốt trong gần cả một thế kỷ đã qua trên toàn bộ đất nước, quê hương VN của chúng ta.

    ĐẠI NGÀN
    (16/8/11)
    (BBT: Đề nghị viết ngắn gọn)

    • D.Nhật Lê says:

      Công bằng mà nói thì VHT.qua bài này đã viết khá hơn vì đi vào thực chất điều mình muốn bàn,
      chứ không đi “vòng vo tam quốc” (dù hơi dài) như đa số quan chức CS.trong nước.
      Tác giả nói đúng là người dân miền Nam theo CS.vì cảm tính từ phe CS.tuyên truyền từ ngay trong nước lẫn ở hải ngoại,chứ không biết gì về CS.Thế nhưng theo tôi thì VHT.phải phân tích thêm để thấy rằng chính vì dân trí thấp khiến họ không thể biết rõ ngọn nguồn cuộc chiến tranh VN.khởi đầu từ miền Bắc hay miền Nam.Nên biết rằng lúc khởi đầu mưu tính xâm chiếm miền Nam thì người CS.giấu hết tung tích của mình mà núp dưới chiêu bài “giải phóng” đến khi tình
      thế chín mùi,họ mới lột dần mặt nạ từ sau Hiệp định Paris buộc Mỹ phải ra đi Chính khi đó,CS.
      mới biết chắc miền Nam sẽ lọt vào tay họ vì họ đã lừa được cả thế giới qua những cuộc biểu
      tình của giới trí thức “dịch” tả ở thị thành Huế,Sài Gòn,nghĩa là chính quyền SG.đã làm mất lòng
      dân không đáng cho các nước dân chủ (tư bản) ủng hộ nữa.
      Hiện nay,cũng lập lại trò lừa đảo,VC.đang lừa người dân VN.ăn “bánh vẽ” những quyền tự
      do căn bản ghi trong Hiến Pháp lẫn Hiệp ước hay Công ước quốc tế.Chúng vẫn nằm mơ giữa
      ban ngày khi nghĩ là trình độ dân trí vẫn còn thấp như thời 1945-1975 nên chúng vẫn “bổn cũ
      soạn lại” là lừa dối,lừa dối,lừa dối mãi !!!

      • BUILAN says:

        Cảm ơn D. Nhật Lệ
        Tôi cảm ơn, vì bạn đã cho tôi được đọc một Comment mà có thể noí tôi đồng tình gần như trọn vẹn !
        “..Công bằng mà nói thì VHT.qua bài này đã viết khá hơn vì đi vào thực chất điều mình muốn bàn, chứ không đi “vòng vo tam quốc” (dù hơi dài) như đa số quan chức CS.trong nước,,” ( D.NL)

        “Cảm tính và lý tình” cua VHT hay. sâu sát, thâu đáo thật , dù chả mấý ăn nhập với “Anh hãy ngồi xuống đây” !!! May ra chỉ có ai từng “biết”cả hai, mới có thể nhận ra sự thể: quý anh nhà ta đã lở một thời lầm lỗi vì nặng về CẢM TINH làm mất hoặc tự hũy diệt phần LÝ TÍNH !!!

        HẠ Đình Nguyên, hình như đang mạnh mẽ dấn thân “tìm đương ra ”

        ” Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI, chúng đang xâm thực đất liền và quậy đục biển Đông, chúng “dã thú” biết chừng nào với đồng bào của chúng, nói chi đến CHƯ QUỐC LÂN BANG THẾ GIỚI ĐẠI ĐỒNG! Tuổi trẻ Việt Nam phải dứt khoát cài đặt lại phần mềm mới cho mình để phù hợp với trình độ của thời đại, đáp ứng yêu cầu cấp bách của dân tộc. (HĐN)

        Còn VHT ? Đến giờ nầy VHT đang vận dụng caí gì vaò ĐỜI SỐNG cho những ngày còn laị,hay cứ ngồi gặm nhấm caí ” BẢN LAI DIỆN MỤC ?(cũng gần cuối cuộc đời mấp mé 70 rôì chứ trẻ moỉ gì đâu !)
        VHT trước HĐN ít nhất là 2 niên khoá, có phaỉ vậy hông ?

        XIN lễ phép hoỉ VHT : baì thơ dưới dây thuộc về “cảm tính hay lý tính”
        hay :”NÓI như rồng leo, LÀM như mèo mưã” ? ! QUỶ, chú mi ! hi hi hi

        THƯƠNG QUÁ HỒ CHÍ MINH !

        VÕ HƯNG THANH

        Tôi thương bác quá bác ơi
        Đang nhà chính trị bổng thời triết gia
        Việt Nam vốn chỉ sơn hà
        Bây giờ kiểu ấy hóa ra thiên đường

        Triết gia suy tưởng mười phương
        Còn nhà chính trị tìm đường cứu dân
        Thành công chỉ muốn lui dần
        Cớ sao thiên hạ rần rần đưa lên

        Nhớ xưa thù bọn thực dân
        Bác đi cứu nước vạn phần bôn ba
        Dang tay gây dựng sơn hà
        Một bên suối Mác bên là Lê Nin

        Chín năm kháng chiến thiêng liêng
        Trường sơn cũng đốt Điện biên sá gì
        Đập tan quân Pháp tức thì
        Quăng dù để chạy kể gì ai xa

        Phương Đông cách mạng chói lòa
        Đông Phương Hồng ấy có ta cùng người
        Siết tay chung một nụ cười
        Tan tành địa chủ người người hân hoan

        Năm Châu thế giới liên hoàn
        Công nhân vô sản hàng hàng tiến lên
        Việt Nam trụ cột vững bền
        Hòa cùng thế giới tạo nên Đại đồng

        Không hay con tạo xoay vần
        Nước nhà thống nhất giữa phần cô đơn
        Bổng dưng mặt trận Tây Nam
        Đột nhiên phương Bắc lại tràn lấn qua

        Bây giờ chiến cuộc đã xa
        Hòa bình lập lại nước ta đổi đời
        Việt Nam một bước thức thời
        Tiến lên đổi mới được đời hoan hô

        Trước sau chỉ tội bác Hồ
        Muốn về an nghỉ có nào được đâu
        Con dân lớp trước cùng sau
        Xếp hàng chận lối trước sau rần rần

        Tôn Lăng hoành tráng vạn phần
        Đền ơn đáp nghĩa để dân nhớ đời
        Biết đâu lòng tốt bác Hồ
        Chỉ mong tắm suối bên lều đồng quê

        Tình đời thật hết chỗ chê
        Tro tàng muốn rãi dễ bề được sao
        Sông sâu bể rộng non cao
        Một lời đã hứa há nào lại quên

        Mới hay sự nghiệp vang rền
        Từ con dân lại trở nên Cha già
        Dầu sao bốn cõi sơn hà
        Khi mình đã thác biết là về đâu

        Thời gian dẫu có trước sau
        Cuộc trần biến chuyển biết đâu mà tường
        Thế nên Hội nghị mười phương
        Có chàng Tiến sĩ bày đường tưng thêm

        In Đô sóng lặng biển êm
        Chỉ trong một phút bác thêm vang lừng
        Một vòng nguyệt quế tưng bừng
        Triết gia Vĩ đại chào mừng Việt Nam

        Xun xoe nghĩa cử điệu đàng
        Mình đi ăn cổ phải mang tới gì
        Xã giao lời lẽ yêu vì
        Biết người nằm đó nghĩ gì cho cam

        Bác Hồ vốn chỉ người dân
        Nước non hữu sự hiến thân cho đời
        Quốc gia quốc tế hai trời
        Một đầu phải đội than ôi dễ gì

        Nước nhà gặp lúc gian nguy
        Xả thân vì nước khác gì ai đâu
        Thế nhưng con cháu về sau
        Thói quen chẳng biết từ đâu nhuốm vào

        Kênh lênh như một vì sao
        Mặt trời tối mất thấy nào non sông
        Hùng Vương cũng đứng mà trông
        Chờ cho thiên hạ tĩnh lòng như xưa

        Nên thương bác mấy cho vừa
        Quốc gia Quốc tế ngày xưa bây giờ
        Hoàng sa bác vẫn lặng chờ
        Châu về Hợp phố biết giờ nào đây

        Than ôi sông núi bao ngày
        Nước non nghèo khó bác ngày nào nguôi
        Mong chi sống lại giữa đời
        Để mình bác lại đổi dời non sông

        Việt Nam đất nước hào hùng
        Anh hùng thật đã cáo chung lâu rồi
        Việt Nam đất nước rạng ngời
        Lâu rồi còn lại một Hồ Chí Minh ! (hết)

        *Nhanh lên keõ không còn kịp nưã ! Ít nhất là haỹ tiếp tay với HĐN
        Võ Hưng Thanh ơi “ANH HÃY NGỒI XUÓNG ĐÂY”

    • VO VY says:

      DÀI DAI nưã !.. _ – Võ Hưng Thanh
      Chuyên gia phân bắc, phân xanh , phân chuồng
      Phân gì bào chế bằng xương?
      “CẢM TÍNH LÝ TÍNH-” Biết đường nào ra ?
      Đaị Ngàn.. “Tóc vướng chân gà”
      “BẢN LAI DIỆN MỤC” rúc ra chui vào
      Chắn che, lấp liếm..xáo xaò ….
      DẤN THÂN,
      MẠNH MẼ..
      Chào Hà Đình Nguyên.

  5. Lao an may says:

    Ê Lão Ngoan Đồng !

    Xưa nay chú em chỉ là “chuyên ra” dở hơi toàn là vác bút đi bình loạn thơ văn ở các diễn đàn …VÕ VẼ của bọn vai u thịt bắp kia thôi mà.
    Sao bi giờ cũng lại lộn chuồng chạy rông vào khu vực…”chính chị, chính em” này mà chém vó, lại còn đòi…dấu dao súng trong người để đâm thiên hạ nghe …OẢI thế !!!
    Nghe anh bảo, bớt nóng bậy đi, bỏ cái dụ VŨNG LẦY VŨNG LỤA gì gì kia mà vào mục thơ truyện ấy ấy. Để phụ anh tí í kiến í cò cho cái …CƠN MƠ TRONG TUYẾT này hay hơn nè !
    ———————————————————————————————————-
    Bác nhà văn Lê Thanh Hải nè.

    Đọc xong cái truyện ngắn hiện thực xã hội chủ nghĩa này của bác, dù biết là phải có nhiều hư cấu trong truyện thì nó mới …PHÊ.
    Nói thật là em tuy chả ưa gì bọn …đạo đức giả cả.
    Nhưng mà cái truyện này nếu chỉ cần có thật độ 30% thôi, thì em cũng xin…VÁI bọn gái cháu ngoan xã hội chủ nghĩa của bác 3 vái…

    Em còn OẢI thêm nữa, cái dụ mà chú Tuấn chồng em Thủy này, sau khi đã bị cắm sừng tua tủa 3,4 bận rồi, chưa biết còn mấy bận nữa hay không, mà vưỡn còn quay về say đắm con vợ …THỔ TẢ cỡ này được thì mới là trên cả tuyệt vời. Họa chăng nó phải là thằng… NGÔ ???

    Nghĩ lại thì cũng chả lạ gì bác Hải ạ ! Vì đó chỉ là kết quả trồng cây hơn 60 năm tại miền Bắc và 36 năm tại miền Nam, được học tập đạo đức của thằng quỷ đội lốt cha già dân tộc, mà cái dân CS óc phân bò, nó vẫn tôn thờ gọi bằng…” bác HỒ ” kính yêu này mang vào.
    Thành ra bọn gái và bọn trai cháu ngoan của bác nó, cả 2 miền bây giờ tụi nó còn coi cái chuyện đứng ưỡn ẹo …CỞI TRUỒNG khoe L…cho bọn Hàn, khựa, Đài loan… nó sờ mó, nắn bóp chọn vợ như mua lợn kia là chuyện bình thường quá ấy chứ lị. Vì bác Hồ kính yêu của nó cũng đã từng sờ….ĐỂU như vậy với bao thiếu niên nhi đồng rồi mà !!!

    So ra thì em Thủy này còn tốt chán, là em đã cố phát huy tính dân tộc cao độ, tất cả vì Độc lập-Tự do-Hạnh phúc mà nhất quyết chỉ cho có mỗi bọn trai cháu ngoan XHCNVN của bác, nó được sờ vào L… em mà thôi. Chứ mà lại còn cho bọn Ba lan kia nó …VỌC vào thêm nữa thì chỉ có …VỮA !!!
    Nội dung chính truyện như thế, tạm cho là đạt !!!…hehehehe…

  6. noileo says:

    Hạ Đình Nguyên:
    “Thắng thua đã rõ, nhưng đến nước nầy cũng chẳng để làm gì! Những cái mồm bên kia đại dương chõ về chửi rủa chẳng ích chi, giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc!

    Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI, chúng đang xâm thực đất liền và quậy đục biển Đông, chúng “dã thú” biết chừng nào với đồng bào của chúng, nói chi đến CHƯ QUỐC LÂN BANG THẾ GIỚI ĐẠI ĐỒNG! Tuổi trẻ Việt Nam phải dứt khoát cài đặt lại phần mềm mới cho mình để phù hợp với trình độ của thời đại, đáp ứng yêu cầu cấp bách của dân tộc.”

    Lòng dòng một đoạn dài, tưởng sao, cuối cùng thì Hạ Đình Nguyên vẫn trở về với cái mặt mo “trí thức giải phóng” bịp bợm, tay sai trí thức cộng sản bắc kỳ gian ác, chuyên nghề làm chứng gian bôi nhọ Việt nam Cộng hòa, che dấu tội ác phản quốc của hồ chí minh cộng sản bắc việt, chuyên nghề nam kỳ phản bội theo chân bọn nam kỳ phản bội Võ văn Kiệt dẫn quân cộng sản bắc việt tay sai tàu cộng xâm nhập VNCH, phá hoại bắn giết người dân miền nam, dâng cống Việt nam CH cho chủ nghĩa cộng sản ác quỷ, đẩy Việt nam xuống bờ vực nội thuộc Tàu cộng!

    Mịa nó chứ, nó nói thế này thế kia tưởng như rất nhiều tốt đẹp về em nó, để rồi cuối cùng nó cũng lại dở trò trí thức giải phóng tay sai trí thức xã nghĩa hồ chí minh, làm chứng gian

    bôi nhọ em nó là chỉ biết gái gú (“Chung chỉ khoe với tôi, nó câu được những hai cô bồ, mỗi lần về nước đều được rỉ rã vui vẻ”)!

    Nó nhại lời em nó “anh hãy ngồi xuống đây”, nói thế này thế kia về cái gọi là “hòa hợp hòa giải dân tộc”, cuối cùng nó cũng chỉ có thể dở trò trí thức giải phóng, nam kỳ phản bội, tay sai trí thức cộng sản bắc kỳ, làm chứng gian, bao che cho tội ác cộng sản hồ chí minh đạp lên mặt người Việt nam yêu nước, biểu tình chống tàu cộng xâm lược,

    bôi nhọ người Việt hải ngoại là “những cái mồm bên kia đại dương chõ về chửi rủa”.

    Nó biết cuộc xâm lăng Hoàng sa diễn ra từ 19-1-1974, nó biết hồ chí minh & Phạm văn Đồng & cộng sản Việt nam đã ký văn tự bán nước, dâng HS & TS vào lãnh hải Tàu cộng từ những năm 1958, nó biết chính là Hồ chí Minh & Phạm Văn Đồng & Võ Nguyên Giáp & TRường Chinh đã dẫn Tàu cộng vào VN từ 1954 để dựa hơi Tàu cộng áp đặt chế độ cộng sản lên miền bắc VN,

    nhưng nó vẫn không thể cưỡng lại được cái thuộc tính làm chứng gian của trí thức giải phóng tay sai trí thức cộng sản bắc kỳ, bịp bợm: “Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI ….”

    Còn cái nhận thức “mới” nào đần độn tăm tối hơn cái nhận thức “KẺ THÙ MỚI đần độn tăm tối của hạ Đình Nguyên!?

    Còn cái nhận thức “kẻ thù” nào bịp bợm trơ trẽn hơn cái nhận thức “kẻ thù” bịp bợm trơ trẽn của Hạ Đình Nguyên khi mà chính là cộng sản & hồ chí minh đã / vẫn đang tiếp tục làm tay sai tàu cộng đẩy VN vào vòng nội thuộc Tàu cộng!

  7. Chiến Nguyễn says:

    GẦN 40 NĂM ĐÃ TRÔI QUA VẬY MÀ HẮN TA VẪN CÒN VIẾT LÁCH NGÔ NGHÊ NHƯ LOÀI VƯỢN CHỬA THÀNH NGƯỜI.
    GIỚI SINH VIÊN “HÁU ĐÁ” THỜI ẤY ĐÃ ĐỂ CHO NHỮNG TAY BẢ ĐẬU NHƯ HẠ ĐÌNH NGUYÊN LÀM CHỦ TỊCH ỦY BAN TRANH ĐẤU THÌ TRÁCH SAO BỌN HỌ KHÔNG ĐẤU TRANH THEO KIỂU ĐM MẦY
    CN

Phản hồi