Phỏng vấn gia đình Hồ Thị Bích Khương
Kính thưa quý vị, trong cuộc đấu tranh đầy cam go cho một nền chính trị dân chủ, một xã hội tự do, tôn trọng phẩm giá con người hôm nay, nhiều lớp người đã trải qua một phần đời mình, thậm chí là nửa đời người trong tù. Những đau đớn, mất mát mà họ gánh chịu chỉ khi nào chúng ta thực sự trải qua mới có thể cảm nghiệm sống động. Nhưng cuộc đấu tranh vẫn như một cuộc chạy tiếp sức, lớp người sau tiếp bước lớp người trước trong nỗ lực và hành trình không mệt mỏi vì niềm hy vọng mở ra một sinh lộ cho Tổ quốc. Chúng ta, những người vẫn còn được tự do vẫn phải tiến về phía trước trong sự quan tâm và niềm tri ân đối với tất cả những người đã và đang chịu tù đày, đàn áp, sách nhiễu dưới chế độ Cộng sản. Bởi, chỉ với cách quan tâm đến tất cả những người đang gánh chịu khó khăn, chúng ta mới có khả năng giữ cho ngọn lửa đấu tranh cháy mãi không dứt trong tinh thần cảm thông và đoàn kết.
Trong tâm tình đó, ngày hôm nay tôi nhớ đến một nữ văn sĩ, quê ở Nghệ An, từng là dân oan và sau này là người đấu tranh cho dân oan, là một trong những người đã nhận giải thưởng Nhân quyền Hellman-Hammett của Human Rights Watch năm 2011. Năm 2008, bà từng bị kết án hai năm tù vì tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ, xâm phạm lợi ích Nhà nước”. Ngày 29 tháng 12 năm 2011, cùng với Mục sư Nguyễn Trung Tôn, bà đã bị đưa ra xét xử ở Tòa án tỉnh Nghệ An vì cái gọi là tội “tuyên truyền chống Nhà nước”, và bị kết án 5 năm tù giam cùng 3 năm quản chế. Bà Hồ Thị Bích Khương (và một số người khác), mặc dù đã lãnh nhận bản án khá nặng nề của Nhà cầm quyền Cộng sản, thời gian gần đây, những tin tức về tình trạng hiện tại của bà khá vắng trên các trang mạng đấu tranh của chúng ta.
Hôm nay, ngày 17 tháng 5 năm 2012, tôi đã liên lạc với bà Hồ Thị Lan, chị gái bà Khương với mong muốn được biết thêm những thông tin về tình trang sức khỏe cũng như tình thần hiện nay của bà Khương, đồng thời cũng để bày tỏ mối cảm thông đối với những khó khăn và sự cô lập mà gia đình này đang phải đối mặt.
HTV: Em là Huỳnh Thục Vy, thành viên Tổ chức Phóng viên không Biên giới, xin kính chào chị Lan và cám ơn chị đã nhân lời trả lời cuộc phỏng vấn hôm nay. Từ lúc chị Khương bị bắt vào tháng 11 năm ngoái đến nay, gia đình có được thăm gặp chị Khương thường xuyên không ạ?
Chị Lan: Tôi đi thăm Khương nhưng không được gặp, chỉ gặp được hai lần đầu tiên và nhìn thấy nhau qua khung chắn kính và song sắt thôi. Còn ngoài hai lần đó, sau này không được gặp nữa, mà chỉ được gởi tiền và lưu ký.
HTV: Tình hình sức khỏe chị Khương hiện nay ra sao ạ?
Chị Lan: Sáng nay, có người gọi điện cho tôi báo rằng Khương hiện nay xương vai bị lôi cho gãy rời ra rồi mà không được cung cấp thuốc men hay đi bệnh viện gì cả. Người đó bảo tôi phải nhanh chóng xuống trai giam để làm cách nào đó, để xin cho Khương đi bệnh viện, chứ tình hình giờ đang rất nguy hiểm. Nói chung là tình hình sức khỏe của Khương xuống dốc rất mạnh. Hôm 28 tháng 3 vừa qua, Khương nói là công an trai giam cho phạm nhân vào đánh Khương bốn lần. Nhưng những người phạm nhân đó đánh Khương không theo mong muốn của họ. Khương biết được vì sau đó họ đã khóc và nói với Khương rằng “Khương phải hiểu cho tao chứ tao không muốn thế”. Thế là Khương mới biết được bọn họ do sự chỉ đạo của công an mà đánh Khương. Họ đánh Khương có những lần bất tỉnh. Ngày ra tòa phúc thẩm (dù bị hoãn do sự phản đối của chị Khương), Khương đưa ra 3 viên thuốc đạm đã nhặt được trong trại giam. Những viên thuốc này do các phạm nhân (phục vụ cho cán bộ nên được cấp thuốc) đánh rơi, Khương nhặt lại để uống.
HTV: Lần gần đây nhất chị gặp chị Khương là khi nào ạ?
Chị Lan: Là ngày Khương bị đưa ra xử phúc thẩm ( ngày 28 tháng 3 năm 2012). Sau đó, tôi xuống đó gởi quà, gởi tiền hai lần nữa rồi. Tôi gởi lưu ký vào ngày 30 tháng 4 mà đến ngày 3, ngày 4 tháng 5 có một người xưng là phạm nhân ở cùng với Khương gọi cho tôi bảo tôi xuống gửi tiền gấp, mà trong khi đó tôi đã gởi rồi. Và tôi gọi điện xuống trai giam ấy, họ yêu cầu tôi xuống để làm rõ nhưng tôi nói rằng tôi đã gởi rồi, và phải chuyển cho em tôi chứ còn tôi không có điều kiện để đi xuống đó được vì tôi phải ở nhà trông cháu nhỏ (cháu nội chị Lan) và phải kiếm sống hằng ngày nữa.
HTV: Em đươc biết đây không phải là lần đầu tiên chị Khương ở tù, vậy theo chị nhận thấy, tinh thần chị Khương lần này so với lần trước có khác không ạ?
Chị Lan: Bản chất, tính khí của Khương từ ngày nhỏ đến giờ vẫn cứ như thế. Cái gì mà đã đấu tranh thì sẽ kiên quyết đến cùng. Nó bảo là “chỉ có chết đi thôi chứ sống thì tôi vẫn đi đến cùng”. Trước lúc đi vào con đường đấu tranh, nó bảo là”‘sẽ bị vô tù ra tội, tôi biết mà tôi vẫn phải đi, vì đi không phải cho riêng tôi mà cho nhiều người khác”
HTV: Ngày 28 tháng 2 năm 2012 vừa qua, phiên toàn phúc thẩm xử vụ án của chị Khương và Mục sư Tôn đã bị hoãn lại. Vậy người ta có thông báo khi nào sẽ tổ chức xử lại không ạ?
Chị Lan: Tôi có nghe phong thanh, một người nói với tôi là 30 tháng 5 năm này người ta sẽ xử phúc thẩm lại. Tôi nghe nói qua điện thoại, những lần tôi được báo thông tin về Khương toàn là qua điện thoại, bởi một người không xưng tên.
HTV: Những nguyên nhân nào khiến chị Khương phản đối và yêu cầu hoãn phiên toàn phúc thẩm vừa qua ạ?
Chị Lan: Thứ nhất là ngày hôm trước đó Khương vẫn bị kỷ luật trong nhà biệt giam mà sáng hôm sau đưa Khương đi xử, Khương không được biết trước về phiên phúc thẩm. Thứ hai, Khương vẫn chưa được tống đạt bản án sơ thẩm. Thứ ba là Khương đã gởi những đơn tố cáo đến Viện Kiểm sát và Tòa án nhưng chưa được hồi đáp. Thứ tư là Khương bị đánh đập tàn nhẫn trong trại giam.
HTV: Chị nghĩ thế nào về những sự đàn áp, bắt bớ, tù đày mà chị Khương phải chịu?
Chị Lan: Thật sự, tôi nghĩ những việc này rất vô lý. Vì hôm xử sơ thẩm, tôi có đến dự từ đầu đến cuối. Qua luật sư bào chữa và qua chủ tọa, tôi phát hiện ra những sai trái. Ngày người ta về bắt Khương, côn an xã, huyện, tỉnh đi cả 6, 7 ô tô; mà ra giữa tòa họ nói là đến kiểm tra thủ tục hành chính, phát hiện ra những điều nghi vấn rồi bắt giữ. Tôi thấy hai điều đó là sai hoàn toàn. Vì, nói là kiểm tra thủ tục hành chính gì mà mang 6, 7 xe ô tô toàn công an đến. Thủ tục hành chính ở đây thì chỉ cần công an xã đến kiểm tra là được rồi. Và ngày về bắt ấy, có những người công an ra ngoài để gọi điện về trụ sở, họ nói là trong nhà không phát hiện ra bằng chứng gì cả, vậy mà cuối cùng họ vẫn cứ bắt đấy thôi. Còn chuyện người ta đánh đập Khương tàn nhẫn, tôi thấy rằng tội ác của họ rất ghê gớm. Tôi đã nói với họ “ác chi mà ác rứa”.
HTV: Hiện tại gia đình chị có gặp khó khăn gì về kinh tế cũng như từ phía chính quyền không?
Chị Lan: Con trai Khương đang học lớp 9 nhưng đã nghỉ học, hiện giờ đang ở với bà nội bảy tám chục tuổi rồi. Gia đình tôi thì chỉ kiếm sống qua ngày, thêm chuyện em út bị tù tội như vậy nên cũng khó khăn lắm. Có một lần, ông bác sĩ Nguyên Đan Quế viết thỉnh nguyện thư kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm, trong đó có Khương. Công an họ đến nhà tôi hạch hỏi tôi, rằng có ký tên vào thỉnh nguyện thư ấy không. Tôi nói là tôi không tiếp cận được nên không ký chứ nếu có đơn thư nào mà kêu gọi trả tự do em tôi thì bảo tôi ký chục lần tôi cũng ký.
HTV: Qua sự việc em gái chị bị đàn áp bất công như vậy, chị suy nghĩ gì về xã hội này ạ?
Chị Lan: Nói chung xã hội này hiện giờ thì tràn lan sự bất công. Nói thật chứ giờ nếu ngoại xâm mà đến thì không biết sẽ rơi vào tay giặc lúc nào. Những người làm việc đúng, thẳng thắn thì bị vùi dập, còn những người tham nhũng, tàn ác thì được dung túng. Tôi không trông mong gì. Tôi chỉ mong quý vị đấu tranh giúp đỡ và lên tiếng bảo vệ cho em gái tôi, để em gái tôi được trả tự do sớm.
HTV: Chị ơi, em mong chị an tâm, đừng lo lắng gì nha. Càng nhiều người biết về mình, mình càng được an toàn chị ạ.
Chị Lan: Tôi nghĩ thế này, là con người, cái quyền gì không được thì thôi, chứ cái quyền nghe và quyền nói mà cũng không được thì đâu phải là con người.
HTV: Dạ, đúng ạ. Và em xin cám ơn chị Lan về buổi nói chuyện ngày hôm nay.
Kính thưa quý vị, hiện tại bà Hồ Thị Lan đang sống ở xóm 3, Nam Anh, Nam Đàn, Nghệ An. Số điện thoại của bà là : 0974 915 195.
Xin cám ơn quý vị đã theo dõi bài phỏng vấn.
Sài Gòn, ngày 17 tháng 5 năm 2012
Huỳnh Thục Vy, thành viên tổ chức Phóng viên không Biên giới.
đảng cộng sản việt nam là thế này sao? thất vọng quá đi thôi. thế mà mồm cứ leo lẻo nói là lo cho dân, vì dân. thật là vừa ăn cướp cừa la làng. chúng đang muốn trở về thòi8 kì bà Kiến và Nghị hách đây mà. tôi thì không tin bọn ĐCS Việt Nam từ khi còn bé tí cơ. tôi muốn kể câu chuyện sau đây là mọi người hiểu tại sao tôi không tin lũ cọng sản từ bé. gia đình tôi bán nhà ở phố huyện về quê ngoại sinh sống từ cuối năm 1992. lúc đó nhà tôi nghèo lằm, đồng lương của mẹ không đủ trang trải cho cuộc sống của bốn mẹ con, mẹ tôi bán nhà ở phố huyện được hơn một chỉ vàng mang về trên ngoại mua đất ở và làm thủ tục nhập khẩu. ban đầu bốn mẹ con tôi phải ở nhờ trên đất nhà ông bà ngoại và gia đình cậu tôi, sau đó chính quyền xã và xóm bán cho gia đình tôi miếng ao mà trước kia là của ông ngoại tôi sau khi họ tịch thu lại. kế nữa mẹ tôi có lên trên ủy ban xã xin nhập khẩu để chuẩn bị đầu năm 1993 thì chia ruộng với hi vọng con cái có ruộng để mà sống, mà nuôi cho chúng tôi ăn học. Thế mà họ không những đã lấy tiền của gia đình tôi nhưng lại không chia ruộng để gia đình tôi sinh sống. bốn mẹ con sống không có ruộng, mà ở quê lúa Thái Bình chúng tôi thì chỉ trông chờ vào ruộng thôi. mẹ tôi bao lần đạp xe lên xã, lên huyện đưa đơn kiến nghị để được có ruộng nhưng không thành. lần nào họ cũng trả về với lý do hết sức buồn cười là chưa đóng tiền nhập khẩu địa chính , mẹ tôi không đồng ý với lý do đó bởi số tiền bán nhà ở phố huyện đã đưa hết ra đểmua ao làm nhà và đóng tiền nhập khẩu hết rồi cơ mà. nhưng các bạn biết đó một người phụ nữ phải nuôi ba đau71 con ăn học cộng thêm lũ khốn kiếp ức hiếp thì làm sao đấu tranh cho nổi, mẹ tôi đành ngậm ngùi đi thuê ruộng để làm mà nuôi con. tôi còn nhớ như in lũ cộng sản ở xã tôi đã bị tôi làm cho nhục mặt khi tôi vào hco5 năm lớp 9. Tôi đã lên ủy ban xã quậy tung lên rằng lũ chó đẻ tụi bay là một lũ tham quan, cường hào. tôi chửi tụi nó khoảng chừng một tiếng. tôi còn tát được thằng công an xã, chủ nhiệm hợp tác xã và thằng chủ tịch xã mấy cái, sau đó chúng bắt tôi giam lại, bỏ tôi một đêm trong phòng giam nhưng tôi không sợ, tôi lì lắm chơi tới cùng cho tụi nó biết mình không phải dễ bắt nạt. tụi nó bắt tôi viết bản kiểm điểm, tôi không viết mà chỉ nói chúng mày là một lũ tham quan ô lại, nhà tao không có ruộng cũng nhu7ng tất cả tụi bay cứ chống mắt lên mà coi gia đình tao sống tốt hơn gia đình tụi bay. tôi nhất định không chịu viết bãn kiểm điểm, chúng nó bỏ đói tôi một ngày nữa không cho ăn, không cho uống nước, không cho ai vào thăm, nhưng hình như có một sức mạnh vô hình nào đó mà tôi không biết hay có phải lúc đó tôi vì căm uất quá hay không mà không thấy đói không thấy khát chỉ thấy lửa trong mắt tôi một sự căm hờn lũ cong65 sản mà thôi. rồi chúng cũng phải bó tay với sự lì lợm của tôi nên phải thả tôi ra mà không làm gì được. Nhưng chúng lại đưa sang trường bắt kỷ luật tôi, và cũng rất may thầy hiệu trưởng hiểu rõ hoàn cảnh cũng như tâm lý của tôi mà khuyên thôi chứ không phê vào học bạ của tôi. thời gian cứ thế trôi đi, bây giờ tôi đã lớn, đã đi làm đã có một cuộc sống tự lập mà không cần phụ thuộc vào ruộng nương nữa. cho đến bây giờ nhà tôi vẫn không có ruộng nhưng tôi cũng chẳng cần. vừa rồi tết tôi có dịp về thăm anh em họ hàng ngoài quê. một lũ cán bộ ở xóm và ở xã lại kiếm chuyện về việc làm đường, lại đòi lấy tiền của gia đình tôi nhưng chúng nó không biết rằng tôi không phải là con bé 5 tuổi hay như hồi lớp 9 nữa mà giờ tôi là một con người khác rồi, tôi không đóng tiền chúng tức lằm nhưng không làm gì được nên giờ vẫn còn ấm ức và tìm mọi cách lấy tiền nhà tôi. chúng ngu lắm vì đâu có cái gì để thu của nhà tôi được vì ruộng không có lấy gì mà trừ. sau đó chúng nhờ chủ tịch xã mới cũng có họ rất xa với gia đình dòng tộc nhà tôi gọi đện nói chuyện với tôi nhưng có ngờ đâu con bé ngày xưa lầm lì một thì giờ là 10 rồi nên chủ tịch lại một lần nữa bẽ mặt khi tôi chửi cho một trận. rồi không biết ai cho bọn chúng biết là tôi vẫn đang theo học cao đẳng nên chúng dọa sẽ cho tôi mất học bằng cách gửi giấy vào trường tôi đang theo học, chúng ngu lằm. tôi về quê và lên trên ủy ban nói với mấy thằng cộng sản chủ chốt rằng cứ việc gửi, có cần tôi cho địa chỉ không và số điện thoại của trường nữa. bọn chúng không hiểu sao con bé này lại dám thách thức chúng, nhưng chúng lại thất vọng sau khi biết rằng trường tôi đang theo học là trường tư, mày có tiền đóng vào thì mày học, không có thì thôi nên đến giờ chúng vẫn chẳng đòi được của tôi đồng nào. qua đây tôi cũng mong chị Khương sớm bình phục sức khỏe và mong rằng đảng và nhà nước Việt Nam cũng cần nhìn lại mình và sửa đổi để không hối tiếc nếu như sau này Việt Nam sao nhỉ tôi không dám nghĩ tới nữa, lúc đó hối không kịp đâu. Hy vọng mấy ông quan to của nhà nước biết được suy nghĩ của dân mà thực hiện theo
Cám ơn Thục Vy, bà Hồ Thị Lan và DCV.Info về bài viết này!
Nhờ nó mà mọi người biết rõ hơn về chị Hồ Thị Bích Khương. Chúc chị Khương, sức khoẻ, kiên trì, nghị lực và chân cứng đá mềm!
Bà chủ tịch cúa 4 công ty Nguyễn Thanh Phượng đọc tiếng Việt được chứ . Bà nghĩ sao về những phụ nữ này ????
Tôi là một thằng nam nhi trong cái thế giới nam nhi mang tiếng rườn cột của nước nhà , nhưng giờ đây tôi phải thành thật nghiên mình bái phục trước sự can đảm và hy sinh cao cả của các anh thư giống nòi Lạc long . Dám hy sinh cuộc đời xuân sắc của mình , dám hy sinh hạnh phúc của gia đình mình , dám hy sinh một tương lai điạ vị tươi sáng , thậm chí dám hy sinh ngay cả mạng sống của chính mình để đứng lên bày tỏ , tranh đấu cho lẽ phải của cả dân tộc trong CÔ ĐƠN , SỨC YẾU mà những thằng nam nhi rườn cột của nước nhà như tôi, thì gần như không một chút bản lĩnh gì dám nghĩ tới , trong khi nam nhi như tôi thì luôn được gia dình và xã hội đề cao ngay từ khi mới chào đời , nhưng thật chất sự đề cao ấy đều hoàn toàn vô giá trị đối với nhựng hạng người đàn ông như tôi khi mang đi so sánh với sự can đảm và tranh đấu của các vị ….
Tôi quả thật rất xấu hổ trong lương tâm mình vì không làm được cái trọng trách của một người trai thế hệ và xin các vị anh thư của dân tộc hiện nay , hãy tha thứ cho sự yếu mền của kiếp đàn ông như tôi và để bù lại sự hy sinh của các vị cho đại nghĩa của dân tôc, bản thân tôi xin thề sẽ mãi mãi bất hợp tác với cái chế độ tham nhũng , tàn bạo khốn nạn đang đoạ đầy sự sống còn của dân tộc ta trong bất kỳ lĩnh vực nào…Để sự hy sinh của các vị hôm nay mãi mãi luôn là điều ý nghiã trong lòng dân tộc VN .