Suy nghĩ của một người ngoài đảng về đa nguyên đa đảng ở Việt Nam
Tôi sinh năm Nhâm ngọ 1942, tức là, cho đến lúc này (2013) đã hơn 70 năm sống trong chế độ toàn trị của một đảng độc quyền lãnh đạo đất nước. Ông nội tôi là thư ký (bưu chính) riêng cho Toàn quyền Đông Dương. Vậy mà năm 1946, nội tôi đã đem cả đại gia đình theo cụ Hồ, đi tản cư lên Phú Thọ kháng chiến chống Pháp. Sau hòa bình 1954, Pháp tuyên bố, ai xuống Hải Phòng, dù là đi kháng chiến, chính phủ Pháp vẫn trả đủ lương hưu 8 năm gián đoạn. Nhiều người khuyên ông nội tôi nên đi, vì đó là tiền nợ của Pháp đối với công chức đã phục vụ chính quyền Pháp…Nhưng ông nội tôi nói: nước nhà độc lập rồi, dù ăn cháo cũng sướng, không cần đi!
Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa lúc đó, rõ ràng đồng nghĩa với dân tộc độc lập. Rõ ràng, Đảng Cộng sản (lúc đó mang tên Đảng Lao động) đồng nghĩa với chính nghĩa: Đảng có chính danh để cai trị đất nước. Sẽ có người đặt câu hỏi, có lẽ trường hợp của ông nội tôi là cá biệt? Xin hỏi lại: vậy những nhà trí thức lỗi lạc Việt Nam lúc đó như Nguyễn Hữu Thọ, Trần Đại Nghĩa, Tạ Quang Bửu, Hoàng Minh Giám, Nguyễn Khắc Viện…và hàng triệu nông dân, công nhân, nhà buôn khác đã theo tiếng gọi của cụ Hồ đi kháng chiến thì có là cá biệt không?
Sau hòa bình 1954, mỗi khi lễ, tết, gia đình họ Lê Phú nhà tôi đoàn tụ thì nhìn trước nhìn sau đâu cũng thấy đảng viên. Có lẽ, chỉ có mấy cái cột nhà và tôi là ngoài đảng! Tôi thừa biết, sống trong một xã hội đảng trị, đảng cầm quyền tuyệt đối, ai đứng ngoài đảng thì không có quyền gì cả. Và đương nhiên đã không có quyền thì không có gì cả!
Khi Liên Xô tiến hành cải tổ, có một nhà tư bản Mỹ sang nghiên cứu đất nước của Cách mạng tháng 10, ông ta nói: ở nước Mỹ, có tiền là có tất cả còn ở Liên Xô thì có quyền là có tất cả!
Vì thế, ở xã hội miền Bắc Việt Nam trước năm 1975 và sau này cũng thế, hầu như ai cũng muốn vào đảng để “có tất cả!” Ở cơ quan tôi làm việc, có vị lãnh đạo khuyên tôi nên tham gia sinh hoạt cảm tình đảng để rồi vào đảng. Tôi thành thật nói với vị lãnh đạo đáng kính đó thế này: anh thấy đấy, đến cậu lái xe ở cơ quan cũng phấn đấu vào đảng để được làm tổ trưởng tổ lái xe. Vậy không lẽ tôi không muốn làm trưởng phòng, trưởng ban biên tập, làm giám đốc…để tết đến cả phòng, cả ban, cả cơ quan ai ai cũng có quà tết cho lãnh đạo…mà vợ con tôi cũng giống như vợ con người khác. Tết đều muốn có quà, muốn chồng có lương cao, đi làm có xe đưa, xe đón!!! Nghe xong vị lãnh đạo đó …yên lặng không nói gì nữa!
Đấy là tôi trả lời cho qua chuyện. Mà nguyên nhân sâu xa khiến tôi không vào đảng vì tôi đã sớm nhận ra, xã hội đảng trị là một xã hội độc thoại, không có chân lý. Nhìn lại lịch sử, xã hội phong kiến Trung Quốc và Việt Nam trong mấy nghìn năm bị cái vòng kim cô của Khổng Giáo nhốt chặt vào tư tưởng “phò chính thống” (Nguyễn Kiến Giang). Bàn dân thiên hạ cũng như tầng lớp nho sỹ trí thức chỉ biết vâng lời người trên. Người ta đi học là để làm quan, để được quỳ lậy trước ngai vàng. Chỉ có bề trên đúng. Không được cãi lại bề trên. Xã hội phong kiến đó lại được tiếp nối bằng chế độ đảng trị với khẩu hiệu “tập trung dân chủ”, thì cái vòng kim cô độc thoại ấy càng siết chặt hơn bao giờ hết. Tập trung dân chủ là một trò bịp, là dân chủ với một số người lãnh đạo chóp bu, áp đặt cho kẻ dưới. Đại hội đảng nhiệm kỳ nào cũng nêu khẩu hiệu “dân chủ”. Nhưng nhân sự của ban chấp hành mới lại do một nhóm người ở ban chấp hành cũ “giới thiệu”. Mà đã được “giới thiệu” thì coi như đã trúng cử. Vì thế đến đại hội 10, ông Võ Văn Kiệt đã nêu ý kiến: đại hội quyết định số phận của đảng, chứ không phải ban chấp hành cũ quyết định số phận của đại hội.
Ý kiến của ông Kiệt như “nước đổ lá khoai”. Ở Trung Quốc, tướng Lưu Á Châu nổi tiếng, có kể câu chuyện đại ý như sau: khi ông ta theo học một lớp chính trị, thấy thầy nói không đúng. Trò Lưu Á Châu phát biểu phản bác lại ý của thầy. Nghe xong ông thầy nói lớn: ai cho phép anh cãi lại tôi? Thế là đã rõ. Ông tướng họ Lưu chỉ muốn nêu lên cái câu nói của ông thầy là “tại sao anh dám cãi lại tôi?” chứ ông thầy không hỏi “vì sao anh lại nói như thế?” Trong tư duy cố hữu của ông thầy, bất cứ anh nói gì (không kể đúng, sai) tôi không cần biết. Chỉ có một nguyên tắc là không được “cãi lại tôi”. Thế thôi. Không được cãi lại thầy, cãi lại bề trên, đó là cái lô-gích từ nghìn xưa của tư duy phong kiến Khổng-Mạnh được nhân lên gấp ngàn lần trong xã hội đảng trị. Trong khi đó, ở phương Tây, hàng trăm năm trước Công nguyên nhà triết học lừng danh Aristote đã tuyên bố: Platon là thầy tôi, nhưng chân lý còn quý hơn thầy!
Tư duy “chân lý quý hơn thầy” đã đưa xã hội phương Tây đến văn minh. Còn tư duy “không được cãi lại tôi” đã dìm xã hội phương Đông trong mê muội mấy nghìn năm. Từ lúc còn mài đũng quần trên ghế nhà trường phổ thông, nhờ đọc sách triết học, tôi đã ngưỡng mộ Aristote nên đi theo con đường đối thoại, xa lánh những người độc thoại. Vì thế, tôi đã nhiều lần từ chối vào đảng độc thoại này.
Tôi nhớ vào cuối năm 1978, tại nhà hát lớn Hà Nội đã diễn ra hội nghị khoa học kỹ thuật toàn quốc. Với nhiệm vụ là phóng viên Đài Truyền hình trung ương ( nay là Đài THVN), tôi đến dự để đưa tin. Khi Thủ tướng Phạm Văn Đồng đến, cả đại hội đã đứng dậy vỗ tay theo kiểu đại hội (tức là vỗ tay vang dậy, theo nhịp). Ông Thủ tướng đã chỉ đạo, Việt Nam làm khoa học theo cách của Việt Nam, là đi tắt đón đầu như Cù Chính Lan (cắt rừng mà đón đầu xe tăng để đánh)…Ông tuyên bố thật hùng hồn: Việt Nam sẽ đi tắt, đón đầu, đuổi kịp và vượt phương Tây trong vòng mươi, mười lăm, hai mươi năm…
Cả hội trường lại vỗ tay rào rào….duy chỉ có một đại biểu nữ lên diễn đàn nói trái ý Thủ tướng. Chị ở Tổng cục khai hoang. Khi thấy trái ý mình, là người ngồi chủ trì hội nghị, Thủ tướng liền rung chuông …chị vẫn nói…lại rung chuông, chị quay hẳn về phía chủ tịch đoàn dõng dạc: chính phủ giao kế hoạch khai hoang rộng đến 50 vạn ha thì phải nói dài….lại rung chuông…Nhưng chị vẫn nói cho hết ý của mình mới chịu xuống.
Đến giờ giải lao, mọi người vây quanh chị. Có người nói: chị gan quá, Thủ tướng rung chuông nhiều lần mà không chịu xuống. Chị nói: các anh là đàn ông nên nhiều tham vọng. Tôi là phụ nữ không có tham vọng gì nên tôi phải nói thẳng nói thật! Chị đã chửi thẳng vào mặt đám trí thức “phò chính thống” để kiếm danh vị, kiếm cái ghế, kiếm miếng ăn.
Năm 1996, tôi lại gặp ông Phạm Văn Đồng ở tỉnh ủy Hậu Giang , tức là 18 năm sau ngày ông phát biểu chỉ đạo Hội nghị khoa học toàn quốc ở Hà Nội ( chỉ còn 2 năm nữa là hết hạn Việt Nam đi tắt đón đầu, đuổi kịp và vượt phương Tây). Lúc ấy ông đang ngồi cạnh ông Nguyễn Hà Phan, trên mặt là chiếc kính đen khá to, tôi định vào gặp và nhắc ông câu chuyện “ đuổi kịp và vượt phương Tây” năm nào, xem ông trả lời ra sao? Nhưng thấy ông ngồi bất động như một pho tượng…nên tôi lặng lẽ đi giật lùi.
Đất nước được lãnh đạo bởi những con người mắc bệnh kiêu ngạo cộng sản, chủ quan hết sức vô lối và hoang đường như thế…nhưng không hề có đối thoại, đối lập trong tranh biện để tìm ra chân lý, tìm ra hướng đi nên ngày càng lạc lõng, càng lụi bại. Lạc hậu còn mong có ngày tiến bộ chứ lạc lõng thì vô phương!
Đến bây giờ thì nền độc lập dân tộc mà chúng ta có ngày hôm nay, nhân dân ta đã phải giành lấy bằng núi sông xương máu, cũng đang bị anh bạn 16 chữ vàng và 4 tốt đe dọa hàng ngày hàng giờ. Nanh vuốt của anh bạn 4 tốt đang ngày càng cắm sâu vào cơ thể Việt Nam. Nọc độc của nó đang phân hủy từng tế bào Việt Nam bằng hàng giả, hàng độc. Nguy cơ Bắc thuộc đã rõ như ban ngày.
Bây giờ thì đất nước của chúng ta rừng đã phá hết. Rừng đầu nguồn thì cho Trung Quốc thuê dài hạn 50 năm. Tài nguyên dưới lòng đất đã khai thác cạn kiệt. Biển thì thỏa thuận để Trung Quốc cùng khai thác và đánh cá chung. Mái nhà của đất nước là Tây Nguyên thì Trung Quốc đã ngồi chễm trệ trên đó. Kinh tế quốc doanh là chủ đạo thì đã sụp đổ tan tành với các tập đoàn Vinashine, Vinalines, Than và Khoáng sản…Kinh tế tư nhân cũng đang phá sản. Sự suy thoái đạo đức, tham nhũng, hối lộ “sờ đâu cũng thấy, nhìn đâu cũng có” như ông TBT Nguyễn Phú Trọng đã thừa nhận. Cả xã hội lấy dối trá làm lẽ sống. Lãnh đạo thì “nói dối lem lẻm, nói dối lỳ lợm, nói dối không biết xấu hổ, nói dối không biết khiếp sợ” (Nguyễn Khải- Đi tìm cái tôi đã mất).
Bây giờ đã là 35 năm so với cái hạn định 20 năm của người đứng đầu chính phủ “đuổi kịp và vượt phương Tây” chẳng thấy đâu mà thực tế thì còn tụt hậu xa so với các nước trong khu vực. Chính trị, kinh tế, văn hóa của đất nước đứng bên bờ vực thẳm. Vụ nhân bản xét nghiệm ở bệnh viện Hoài Đức Hà Nội vừa qua là một báo hiệu sự suy thoái đạo đức, lương tâm của con người trong chế độ XHCN đã đến điểm đỉnh, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nhân loại lương thiện. Nguyên nhân của tất cả nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên của đất nước hôm nay là chế độ độc thoại, là sự cai trị độc tài của một đảng, một mình một chợ, vừa đá banh vừa thổi còi. Những thiết chế dân chủ mà loài người đã đi hàng ngàn năm để tìm thấy và có được như quốc hội dân bầu, pháp luật độc lập, báo chí tự do…thì ở xã hội toàn trị như Trung Quốc và Việt Nam chỉ là những trò hề, là sự lừa gạt trắng trợn.
Từ chỗ đang là chính danh, nay đảng cầm quyền đã mất hết tính chính danh, chỉ còn có thể cai trị bằng dùi cui, roi điện, nhà tù để “đá câu giờ” và tồn tại. Chính quyền của đảng đã phải dùng đến lũ côn đồ đội lốt “thương binh”, “quần chúng tự phát” để hỗ trợ công an đàn áp dân chủ, khủng bố quần chúng đòi dân sinh….
Trong bối cảnh ấy, sự ra đời của một đảng đối lập, lại do chính những người đảng viên trung kiên tách ra thành lập, chủ trương đối thoại ôn hòa là một phúc lớn cho đảng đương cầm quyền. Từ nay, đảng độc thoại có một lực lượng kiềm chế, uốn nắn những sai lầm. Từ nay trong ngôi nhà độc thoại, xưa nay không ai rửa mặt, thì nay có một cái gương to để người ta nhìn thấy vết nhọ trên mặt mình mà lau rửa. Cuộc tập dượt dân chủ này không dễ dàng nhưng hòa bình để cạnh tranh. Nếu thắng, đảng cầm quyền có chính danh để tiếp tục cầm quyền sau một cuộc bầu bán dân chủ trong cả nước. Nếu không thắng thì chí ít cũng là rút lui trong danh dự để tiếp tục thi đua hòa bình trong một nhiệm kỳ khác.
Tiến sỹ Nguyễn Xuân Tụ ( Hà Sỹ Phu) có nói một câu đầy ấn tượng: con đỉa là một con vật đơn bào. Nó tồn tại từ thời hồng hoang của lịch sử đến nay. Nhưng chỉ tồn tại trong cống rãnh. Muốn nên người, nó phải là một con vật đa bào.
Là một người ngoài đảng, một công dân, tôi mừng cho đất nước, mừng cho đảng cầm quyền có lối ra khỏi cảnh lạc lõng mà lối ra ấy chính là sự ra đời của một tổ chức ôn hòa, một đảng có cùng “lý lịch” với đảng cầm quyền…Cầu mong cho tương lai tươi sáng của đất nước !
Sài Gòn 8/2013
© Lê Phú Khải
Nguồn: basam.info
Tin tìm trẻ lạc – Cháu Trần Khải Thanh Thuỷ khi còn ở Việt Nam, ngày nào cũng có tin sôi nổi hơn cả Bùi thị Minh Hằng. Từ ngày cháu sang Mỹ bị Việt Tân dìm hàng biệt tăm vô tích không biết cháu lạc loài nơi đâu? Ai biết được thông tin xin hậu tạ bằng 1 trong 7 máy tính cá nhân và 1 trong 5 điện thoại di động còn vứt lại Hà Nội cộng vài “bãi” công an HN vứt vào nhà. Người chồng đau khổ?
Nhắn tin chưa đưa lên, nhà báo nhận được tin từ trong nhà tù “nhỏ” của luật sư Cù Huy Hà Vũ cũng xin gửi lời nhắn với “nhà đại truyền thông” Nguyễn Văn Khanh RFA: “các ông bà dấu vợ tôi đâu từ ngày 3/7/2013 cho đến nay đã gần sắp hết hạn “thăm nuôi” bà con bên Mỹ, thằng chồng 92 kg đang bị phỏng nước sôi không ai thăm nuôi, đồ con vợ ham vui bỏ chồng đi thăm “pà kon”, đời khốn nạn thật, đúng là “Giòng Dõi ‘anh hùng’ Việt Tân – bớ làng nước ơi. Em mà thoát khỏi nhà tù “nhỏ” sẽ hứa trọn đời ở lại phục vụ nhà tù lớn, nhất định không vào nhà tù Việt Tân.”
Lại CÀ KHỊA vói Việt Tân.
Thật hết nói nỗi với những thằng cs này !
Lạc lõng .!
Một cộng rau muống: Vô tâm
Đố kỵ
Mà ở đời toàn là bon cỏ đuôi chó…’
thằng người có đuôi !
như “ta đây !” NG (Ơ ngẩn) (K) hùng !
(tn)
Ông Lê Phú Khải -tác giả bài viết trên- có trích dẫn câu nói mà ông cho là đầy ấn tượng của ông Hà Sĩ Phu với hàm ý so sánh chế độ độc đảng của csvn như một con đỉa, là một con vật đơn bào, nó tồn tại dai dẳng nhưng ở dưới cống rãnh và nếu nó muốn ngoi lên mặt đất để sống thì nó phải trở thành con vật đa bào (với hàm ý nói phải trở thành đa đảng). Tuy nhiên ở đoạn kết bài viết thì ông lại đi chúc mừng việc ra đời một đảng mới có cùng “lý lịch’’ với đảng cầm quyền!?!
Thưa ông, ông đã hết sức ngộ nhận là bởi vì nếu đảng cs đương quyền có chịu tách ra thành hai đảng, thì nó cũng giống hình ảnh một con đỉa được nhân giống ra thành hai con đỉa và dĩ nhiên chúng vẫn là những con vật đơn bào để tiếp tục kéo dài cuộc sống dưới cống rãnh mà thôi!
“Nước Việt Nam dân chủ cộng hòa lúc đó, rõ ràng đồng nghĩa với dân tộc độc lập. Rõ ràng, Đảng Cộng sản (lúc đó mang tên Đảng Lao động) đồng nghĩa với chính nghĩa: Đảng có chính danh để cai trị đất nước. ”
Biết nó chính nghĩa mà sao không vô đảng mà muốn làm cái cột nhà? Đúng là miệng lưỡi của Vẹm! Láo!
CON NGƯỜI VÀ VẤN ĐỀ NHẬN THỨC CHÂN LÝ KHÁCH QUAN
Chân lý khách quan là điều gì đó đúng khách quan, không ai có thể vượt lên được. Nó là tiêu chuẩn để hướng dẫn mọi hành động và mục đích con người đạt đến ý nghĩa, giá trị, cũng như sự thành công, kết quả. Chân lý đó không phải chỉ có trong lý luận đúng, lý thuyết đúng, mà cũng có cả trong thực tế cụ thể đúng.
Dân tộc VN qua suốt thời kỳ tám mươi năm bị thực dân Pháp đô hộ, ý nguyện của mọi người VN là giải phóng đất nước, độc lập dân tộc, xây dựng xã hội đi lên, phát triển, hạnh phúc. Đó là chân lý thực tế khách quan hoàn toàn đúng. Chân lý này trước năm 1945 và cả sau 1945 đều được nhiều người cùng theo.
Thậm chí có nhiều người đã vận dụng học thuyết Mác, hoặc coi đó là phương tiện tạm thời trước mắt trong đấu tranh giải phóng dân tộc, hoặc coi đó là mục tiêu tối hậu của giải phóng giai cấp, giải phóng xã hội.
Sự hồ hỡi, tin chắc của những người này không phải không có. Bởi vì lúc đó Liên Xô và khối XHCN đang lên, họ chưa đủ điều kiện nghiên cứu, hiểu sâu nhiều về chủ thuyết của Mác, Trung Quốc cũng đã xuất hiện, triển vọng của phe XHCN quốc tế thật hoàn toàn rầm rộ, kích thích, thuyết phục. Bởi vậy về sau này, chính khuynh hướng đó luôn luôn đặt hình tượng Bác Hồ, hình tượng Đảng CS, hình tượng học thuyết Mác như cái gì tuyệt đối chân lý, không hề dám đi ra ngoài, không còn dám nhận xét, phê phán khách quan về bất kỳ khía cạnh nào nữa, thậm chí nghe ai động đến là sẳn sàng xửng cồ, phùung mang, ăn thua đủ, sẳn sàng trấn áp đi bằng mọi cách.
Lúc đó còn chưa xảy ra chiến tranh biên giới giữa LX và TQ, chưa có những việc làm cực kỳ sắt máu của Stalin, chưa có những hành động kinh dị của Mao Trạch Đông, chưa xảy ra những hành vi đấu tố ở nhiều nơi, chưa có chiến tranh nam bắc Hàn, chưa có những biến động đẫm máu ở Đông Âu, chưa có quan điểm xét lại, chưa có sự sụp đổ của bức tường Bá linh, dẫn đến sự sụp đổ của Đông Đức, rồi sự sụp đổ cũng như tan rã của LX và khối Đông Âu, chưa có sự đổi mới của TQ cũng như VN, chưa có xóa bỏ bao cấp để đi vào hội nhập trong nền kinh tế thị trường toàn cầu ngày nay v.v… Thế nhưng những quan điểm bảo thủ, cực đoan, sắt máu cũ đến nay vẫn chưa phải đã hoàn toàn xóa bỏ hay tuyệt đối chấm dứt.
Đó là vì sao ? Vì nếu ban đầu nhiều người chỉ nhằm hướng tới chân lý, tới ý nghĩa và giá trị chân lý khách quan, dần dần họ đã bị nhập tâm, trở nên quán tính, trở nên tiêu cực và trì trệ, trở nên một chiều, quan liêu, chủ quan, trở nên chỉ vì lợi ích bản thân, chỉ nghĩ hạn hẹp trong tầm nhìn của lợi ích nhóm, lợi ích giai cấp hiểu theo nghĩa nông cạn và mù quáng, trở thành giáo điều cứng nhắc, trở thành mê tín, thậm chí trở thành bất chấp và cố chấp. Có nghĩa lý tưởng, mục đích dân tộc, mục đích chân lý khách quan, hay cả mục đích xã hội, con người tốt đẹp ban đầu đã không còn nữa, kiểu chỉ trở nên khuynh hướng một mình một chợ, vì các quyền lợi hay đặc quyền trước mắt của riêng mình hoặc đoàn nhóm của mình thế thôi. Cả những hình tượng cũ, thậm chí ngày nay đối với họ cũng chỉ còn giả tạo hay thiêng liêng bề ngoài, trên ngôn ngữ phát ra, còn trong thâm tâm họ cũng chỉ cho là cái bùa hộ mệnh cần thiết nhất cho chính sự an toàn riêng, hay cho lợi ích bản thân riêng chính mình.
Vì rõ ràng, khi đoàn nhóm xã hội nào do hoàn cảnh ban đầu nào đó nó được lập nên, lúc đó có thể hoàn toàn trong sáng, thiện chí, giống như tiến bộ và tiên phong trong xã hội, nhưng rồi qua thời gian làm sao mà không thay đổi, bởi lớp trước có thể vì lý tưởng thuần túy đã lụi dần, chỉ còn lớp sau bổ sung vào, kế tục nhau, đã trở thành biến chất, thành cơ hội và trục lợi riêng, đó là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi. Bất kỳ đảng nào hay tập thể nào cũng vậy. Các nhóm quyền lợi riêng vẫn là hiện tượng tự nhiên trong xã hội nếu người ta không có biện pháp sáng suốt chế ngự nó. Đó chẳng qua chỉ là tâm lý vụ lợi tự phát của nhiều cá nhân con người một cách tự nhiên vốn có.
Bởi vậy ngày nay sự đấu tranh xã hội nói chung mà cụ thể ở VN cũng chỉ là sự đấu tranh giữa nhận thức và quyền lợi. Đó là sự nhận thức đúng hay sai và quyền lợi chung hay quyền lợi riêng, quyền lợi chung của xã hội, dân tộc, đất nước hay quyền lợi riêng của cá nhân, của nhóm, của bè phái vậy thôi. Rõ ràng sự nhận thức đúng không phải bao giờ cúng chiến thắng hay chế ngự được các lợi ích hoặc quyền lợi sai trái, cạn hẹp, thế nhưng nhận thức vẫn đúng luôn chính là con đường hòa bình, tiết kiệm, nhanh chóng, hiệu quả nhất, nếu nó làm thay đổi được ý thức, hiểu biết của số đông, và làm sáng tỏ về mặt chân lý khách quan cũng như quyền lợi xã hội thực tế và đúng đắn nhất mà mình cảm thấy cần phải có cho tất cả mọi người. Cái gì chỉ mờ tối, hạn hẹp, chuyên đoán, độc quyền, đơn lẻ, sẽ không bao giờ là giá trị khách quan, phổ biến, để mang lại được lợi ích đúng đắn cho riêng bản thân mình cũng như cho mọi người và toàn thể xã hội là như thế. Điều này cũng có ý nghĩa cả đối với những người chỉ biết chưởi đổng kiểu CCCĐ, hay đối với những người chỉ mù quáng thấp kém kiểu các DLV, chuyên môn ca ngợi theo cách a dua hay đả kích theo cách a dua tiêu cực. Chính con đường khai mở dân trí là ý nghĩa đầu tiên mà chính nhà chí sĩ Phan Chu Trinh ngày xưa đã từng hoài bão.
ĐẠI NGÀN
(22/8/13)
Cháu Non Ngàn rồi Dại Ngàn viết chi chi mù mịt từ ải Nam quan xuống
mũi Cà Mau, làm cho Bác lấy hơi tiếp sức mà đọc, vẫn chẳng hiểu
ra mô tê rang rứa cái dúi cui rì cả…
Cho cháu Dại ,Non, Thượng ngoàm viết lại, tí. Nhớ chả nhời cho Bác
vui vui. tí.
Bác kình yêu muôn trượng : Bác DâM TiêN kính yêu vạn bội đêy…
PHÁ THỐI
Tên này phá thối lâu rồi
Có còn chút giá trị gì cho cam
Trước sau bá láp bá xàm
Dâm Tiên mầy quả chỉ là con sâu
Tép riu hạt é cái đầu
Nói toàn nhảm nhí có hầu ra chi
VIỄN PHƯƠNG
(23/8/13)
Ngài Lê Phú Khải hơn tôi vài ba tuổi lại có một thời cùng ở ngoài bắc, mặc dù có khác nhau một chút là ngài không thèm vào đảng, còn tôi có nằm mơ cũng đếch được vì gia đình tôi là Địa Chủ- Phản Động. Khác thêm chút nữa là ngài vẫn đang ở VN còn tôi thì định cư ở Mỹ gần 40 năm, họ hàng tôi ít đảng viên còn bên ngài thì cả gia tộc (trừ ngài). Ông Nội ngài giống ông Ngoại tôi (Quan lại) không được vô đảng nên chỉ được ngồi chơi xơi nước chè” Thái Nguyên”bên MTTQ.
Kính lão đắc thọ nên tôi phải xin lỗi ngài trước. Số là sau khi đọc đi, đọc lại ba lần bài viết của ngài tôi phải thưa thật, ngài là: #1 Ngang cành bứa. #2 Thích nằm mơ. #3 Chưa ra khỏi lũy tre làng. Xin thưa ở đoạn sau.
#1 Cả họ của ngài là đảng viên mà ngài không ” thèm vô”, tôi đoán ngài có được đi Đông Âu du học nên vẫn có việc ngon, dù không phải đảng viên. Vào thời điểm đó tôi nghĩ ngài có “vấn đề” nên hơi”ngang”.
#2 Ngài đang mơ, vì nếu lấy một số đảng viên trung kiên tách ra để làm đảng đối lập thì có gì thay đổi? Ngài tưởng đó là giấc mơ đẹp?. Hai cái xấu làm sao thành một cái tốt.
#3 Cái lập luận rằng cần thay đổi vì những lý do trong bài viết của ngài như ( độc tài toàn trị, không chính danh, rùi cui, giây điện.v.v) thì đảng CS đã có từ lâu rồi. Thời tôi còn ngoài Bắc thằng bạn tôi chỉ nói xin điếu thuốc bằng tiếng Quốc Tế ( Anh ) với ông Tây Trắng ( Nga ) bên cạnh Hồ Gươm mà Cá Vàng ( CA ) úynh cho hộc máu mồm.
Thưa ngài tôi mạn phép để nói ngài “chưa ra khỏi lũy tre làng” không phải tôi miệt thị ngài, nhưng chỉ để ngài hiểu là nếu ngài ở ngoại quốc môt thời gian như chúng tôi thì ngài sẽ không dùng câu nói của Tiến Sĩ Nguyễn Xuân Tụ ( Hà Sĩ Phu ),muốn nên người thì Đỉa phải ra khỏi cống rãnh ( không đơn bào ). Nói thật với qúi ngài, sức hiểu của dân ta ( trong đó có ngài, TS Tụ) còn vẫn ở ao tù chỉ vì Văn Hóa của một Dân Tộc không thay đổi qua đêm. chúng tôi những người ở ngoài nước được tiếp xúc, học hành và làm việc với những nền Văn Hoá tiên tiến mới thấy chính mình còn đang tìm cách vượt ra khỏi cống rãnh. Thế hệ sau thì có lẽ sẽ ở ngoài. Cám ơn Chúa.
Tôi xin lỗi hỏi một lỗi về sinh vật: Ông LPK trích ý HSP có câu: “con đỉa là một động vật đơn bào”… (!). Chắc ông LPK nhớ nhầm, vì không trích nguyên văn, đỉa là động vật đa bào chứ, ông HSP là TS sinh học không thể có sự nhầm đơn giản này!
Cảm ơn bạn Chí Thành đã phát hiện giúp chi tiết này.
Nhà báo Lê Phú Khải đã viết một bài viết khá hay, nhưng có chỗ trích ý HSP “con đỉa là một động vật đơn bào” thì phải đính chính một chút (vì đỉa là động vật rất…đa bào ! mọi người sẽ không hiểu sao cái anh TS Sinh học lại mất căn bản thế). Tuy sai sót rất nhỏ, không đáng gì, nhưng tôi xin trích lại cả đoạn trong bài “Mấy điều suy nghĩ của một công dân” ấy để làm rõ thêm cái ý trong bài của anh Lê Phú Khải:
“Nhưng có những sinh vật ĐƠN BÀO không đi vào con đường ĐA BÀO HÓA mà thích nghi bằng cách ‘tu sửa vặt’, ‘bổ sung vặt’ khiến cho bên trong cái tế bào duy nhất của nó cũng có đủ thứ như một cơ thể đa bào: có một chút tượng trưng cho ‘tim’, một chút tượng trưng cho ‘dạ dày’, một chút ‘thận’, một chút ‘giác quan’, một chút ‘thần kinh’, một chút ‘chân tay’…Chúng kéo dài cái cấu trúc ‘cổ lỗ’ ấy suốt mấy triệu năm, và vĩnh viễn không thể gia nhập vào con đường tiến hóa chung được nữa.
Nếu chỉ lấy sự ‘sống chết’ để đo mức độ tiến hóa thì những sinh vật đơn bào ấy hẳn là ‘cao’ hơn con người nhiều, vứt ra bất cứ cống rãnh nào chúng cũng sinh sôi.
Điều kiện để có sự tiến hóa là phải có nguy cơ bị tiêu diệt: Nếu không tiến hóa nó sẽ bị diệt vong trong cuộc đấu tranh sinh tồn! Sự ‘tu sửa vặt’ chính là ‘giải pháp’ giúp cho sinh vật ‘lách’ qua được cuộc đấu tranh sinh tồn khắc nghiệt, vượt qua nguy cơ bị tiêu diệt mà không cần đến con đường chính thống, nhưng chính sự ‘thành công’ này đã tách nó ra xa con đường chung và không tiến hóa cao hơn được nữa.
Rút ra 2 ý chính:
- Muốn tiến hóa phải đa bào hóa chứ không thể cứ đơn bào mà tu sửa vặt, bổ sung vặt như chế độ độc đảng hiện nay.
- Muốn tiến hóa phải đứng trước nguy cơ có thể chết, không tiến hóa thì chết, chứ diệt hết mọi đối lập để hòng “bất tử” như đảng “ta” hiện nay thì không tiến hóa được mà chỉ lùi dần về cõi chết thôi !
Tôi xin lỗi hỏi một lỗi về sinh vật: Ông LPK trích ý HSP có câu: “con đỉa là một động vật đơn bào”… (!). Chắc ông LPK nhớ nhầm, vì không trích nguyên văn, đỉa là động vật đa bào chứ, ông HSP là TS sinh học chắc không thể có sự nhầm đơn giản này!
Đọc bài này với hai tâm-trạng. Hầu hết bài cho tôi một cảm-tình đặc-biệt với người viết, LPK. Phần chót bài khiến tôi có những suy-nghĩ.
– Tác-giả LPK cũng đồng-ý việc một số đảng-viên trung-kiên CSVN tách ra để thành-lập một đảng khác ôn-hòa sao ? Điều này có thuận-nhĩ chăng ? Nếu chính-đảng CSVN đồng-ý việc này, chỉ với mục-đích biến độc-thoại thành đối-thoại – như khao-khát của tác-giả bài viết – thì có nên đặt một dấu hỏi không ? Tại sao chính-quyền CSVN không thực-hiện những việc cơ-bản và dễ-dàng hơn, nghĩa là, thả hết tù-nhân lương-tâm, cho tự-do ngôn-luận, báo-chí, đi lại, v.v…còn dễ thở hơn là cho phép một đảng độc-lập với chính-quyền hoạt-động, phải không ?
– Ông LPK, ông có thiệt-thà không khi viết bài này ? Ông không vào đảng, mà lại có nhiều dịp lên tiếng nói như thế này sao ? Nhiều dịp tiếp-xúc những giới cao-cấp CSVN như Thủ-tướng PVĐ sao ?
– Dĩ-nhiên phương-tiện truyền-thông của chính-quyền CSVN là đa-dạng, vì họ có dư-dã về tài-chánh nên không lạ gì nếu họ có những cây viết như ông.
– Những bài viết của LHĐ, phát-biểu của Hồ Ngọc Nhuận, v.v…+ bài viết của ông, rồi đang và sẽ có nhiều màn kịch trình-diễn. Người ưu-tư sẽ đặt câu hỏi, bọn CSVN đang muốn làm gì đây ? Duy có một điều chắc-chắn mà đa-số người Việt hải-ngoại tin-tưởng, là, chính-quyền CSVN không bao giờ có thiện-chí thay-đổi, trừ phi chúng tự giải-thể hoặc do nhân-dân đứng lên lật-đổ chúng mà thôi.
Lúc còn sinh thời học giả Hồ Hữu Tường đã từng có ý kiến về chủ nghĩa CS mà ông có lúc tham gia từ năm 1930 – 1939 với tư cách là một lảnh tụ của phong trào Đệ Tứ Quốc Tế đồng thời với Phan văn Hùm và Tạ Thu Thâu . Ông nói rằng kể từ năm 1848 lúc Tuyên Ngôn của Đảng CS ra đời cho đến hơn 50 năm sau Cách Mạng tháng 10 Nga năm 1917 mới thàng công. Lúc đầu CS lấy giai cấp công nhân ( vô sản ) làm nồng cốt cho cách mạng theo lý thuyết. Nhưng khi qua Nga giai cấp vô sản quá yếu nên Lê-nin chủ trương Liên Minh Công Nông làm cách mạng đó thuyết Mác-lê-nin. Khi qua Tàu giai cấp vô sản lại còn quá yếu nửa nên Mao Trạch Đông chủ trương thuyết Lấy Nông Thôn Bao Vây Thành Thị để chiếm chính quyền. CSVN rập khuông CS Tàu. Ông còn nói rằng muốn biết cái gì thì hãy nhập vào nó và khi biết nó rồi thì từ đó mà ra ( ra vì biết nó không tốt ). Ông còn nói rằng CNCS là lổi thời mà cái gì đã lổi thời rồi thì tự nó sẽ tiêu diệt nó hãy đợi mà xem. Ngày nay nhiều nước đã xem CNCS là một tai họa còn VN thì sao.
Cờ Vua Quang Trung
Năm 1967 trên tuần báo Hòa Đồng Ông Hồ Hữu Tường có đăng công khai một lá cờ mà ông đề nghị các tổ chức chống cộng có thể dùng. Đó là Cờ Vua Quang Trung. Ông Tường dùng những bằng chứng sau đây để mô tả Cờ Vua Quang Trung.
1. Người dân Bình Định có câu:
Thương người áo vải Cờ Đào
Giúp dân dựng nước biết bao công trình.
Câu nầy mô tả cờ có Màu Đào ( đỏ nhạt )
2. Trong bài Văn Tế Khóc Vua Quang Trung của Công Chúa Ngọc Hân có câu:
Từ Cờ Thắm trỏ ngời đất bắc
Nghĩa tôn phù vằng vặc Bóng Dương.
Câu nầy mô tả cờ có Mặt Trời ở giửa.
3. Danh hiệu của Nguyễn Huệ : Quang Trung.
Quang là Sáng tượng trưng cho ánh sáng là Mặt Trời.
Trung là ở chính giửa.
Do những bằng chứng trên Ông Tường vẽ Cờ Vua Quang Trung như sau
Cờ có hình Vuông Tròn màu Đào và có Mặt Trời Vàng ở giửa
Ý nghĩa: màu Đào là màu cách mạng nhưng ôn hòa không đổ máu như màu Máu của cờ CS. Mặt Trời tượng trưng cho ban ngày cách mạng quang minh chánh đại khác với Ngôi Sao tượng trưng cho ban đêm tâm tối của cờ CS. Vuông Tròn tượng trưng cho Hòa Đồng , Hòa Hợp.
Bạn nghĩ sao về Cờ Vua Quang Trung ?
Chào bác Hồ Nguyễn
Chưa có ai reply cho bác thì tôi xin “đáp lời sông nuí vậy”
CỜ là một biểu tượng thiêng liêng, chẳng phaỉ là chuyện bàn chơi lúc trà dư tưũ hâụ !
Tôi vốn rất thận trọng, nhưng cũng rất là “đớp chát” , một khi có ai vô cớ cố tình xúc phạm !
Tôi nhân danh Cờ Vàng – ” Cờ Vàng chống công cực đoan” cũng nhận luôn _ Chống cái ÁC – cái lưu manh côn đồ cộng phĩ .. thì có gì phaỉ ngại !
Bọn lâu la sâu bọ Dâm Loạn Vem ngu si xiã xói.. Tôi tha cho chúng , nhưng không ngại lôi đầu thầng có tóc HCM ra mà bợt tai vì ” Hắn là nguyên nhân cuả mọi nguyên nhân “
Bạn nghĩ sao về Cờ Vua Quang Trung ?
Xin thưa : Vô cùng trân trọng tình cam cuả bác HN ! Được vậy thì rất là quý !
Dựng lại- nuôi dưỡng lịch sử hào hùng cuả dân tộc ! không là cuả riêng ai bè phái băng đảng nào !
Tôi không ngần ngại noí lên ý nghĩ cuả riêng mình (ai bảo thủ xin đừng chưỉ vôị):
Trong hoàn cảnh hiện tại ; ai có lòng với dân với nước với tiền đồ dân tôc… thì nên gác qua một bên moị hơn thua sai đúng, gặm nhấm những haò quang tầm thường- lôĩ thời lạc hậu ! Cùng nhau tập hôp moị công sức , trí tuệ CƯÚ NƯỚC !
CỜ nào cũng được, toàn dân chấp nhận là được !
Trước hết haỹ đem ĐỐT đi “Cờ vang ba que” xé làm de lau “cờ đỏ quần què, có kinh có tháng – cờ máu- cờ Phước kiến..”! Còn hai màu cờ đó là còn HẬN THÙ DÂN TỘC !!!! Còn chia rẽ , xào xáo đâm chém, cướp bóc ,… ĐẠI HỌA cuả một thời xáo thịt nồi da !!! Không thễ xem là HỒN THIÊNG DÂN TỘC – SÔNG NUÍ nữa !!!
HAỸ CHON MỘT LÁ CỜ THỐNG NHẤT VIỆT NAM- Cho dân tộc VN
VÀNG hay ĐỎ. ! Ai còn nuối tiếc thì cứ việc tôn thờ như là một BIỂU TƯỢNG ! riêng tư , không kỳ thị xiã xoí bôi nho nhau. Nhất thiết tôn trong nhau ! Cùng hướng về màu cờ chung TỔ QUỐC
Ai cho là ngây thơ -ấu trỉ.. xin nhận !
Trântrọng
Sống trong xã hội cộng sản suốt 70 năm dài mà tác gỉa không bị CS nhồi sọ, không bị chế độ nhuộm đen, gần mực mà không đen; tác gỉa vẫn chiến đấu chống lại bao cám dổ lợi quyền từ việc gia nhập ĐCSVN và đã thành công; tác gỉa không bị cái gỉa dối che mắt và có thể nhìn xiêng suốt sự thật.
Xin chúc mửng tác gỉa đã chiến thắng mình, giữ mình trong sáng trong một môi trường vô cùng đen tối.
Hoàn toàn chia xẻ và nhất trí với tác gỉa.
“…con đỉa là một con vật đơn bào. Nó tồn tại từ thời hồng hoang của lịch sử đến nay. Nhưng chỉ tồn tại trong cống rãnh. Muốn nên người, nó phải là một con vật đa bào….”
Suy ra: ” Đảng cướp CSVN là độc đảng và chỉ tồn tại trong cống rãnh (dân chúng miền Nam thì nói bình dân là tồn tại trong quần….của nhân dân). Muốn nên một đảng phái chính trị, nó phải chấp nhận đa nguyên”
Các đồng chóe Dư Lợn Viên và đảng viên đảng CSVN nghĩ thế nào??? Muốn sống trong cống rãnh hoài hay sao??? Ghê tởm bỏ mịa…
Giờ đây bàn chuyện nước non có lẽ buồn nhiều hơn vui,nhân dân cũng như tổ quốc VN ngày nay lụn bại do đâu, rất nhiều người tâm huyết lo cho dân cho nước kể cả những người là đảng viên CS có lòng yêu nước nhưng không có đất dụng võ.Từ mấy chục năm trước đã có những ý kiến không phải đợi tới ngày nay qua lời của Lê hiếu Đằng…Chắc mọi người ai cũng nhớ lời của TBT Lê Duẫn phát biểu trong đại hội Đảng lần IV là 20 năm sau sẽ vượt qua Nhật vân và vân vân,nay hầu như không ai còn tin lời nói các cấp lãnh đạo kể cả trong đảng.Ngày nay các giới có chức quyền cố gắng bỏ túi càng nhiều càng tốt trong thời gian cho phép ,trước tình hình như thế kẻ vui nhất có lẽ không ai xa lạ là người anh em phương Bắc .Bây giờ không biết còn nước để tát không hay khoanh tay đứng nhìn ?