WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

McDonald’s, Ukraine và Việt Nam

mc

Công ty thức ăn nhanh McDonald’s mở nhà hàng đầu tiên tại Việt Nam vào tháng 02-2014. McDonald’s vốn được xem như biểu tượng của nước Mỹ nên làm nảy sinh ra ba giai thoại thú vị liên quan đến trào lưu toàn cầu hoá, chính sách tiền tệ và đầu tư địa ốc (!) tuy hài hước nhưng lại trở thành đề tài tranh luận của không ít học giả quốc tế – nay xin được kể lại để đọc giả trong và ngoài nước nghe chơi.

Giai thoại thứ nhất do nhà bình luận nổi tiếng Thomas Friedman [1] của tờ New York Times đề xuất vào năm 1996 rằng không hề có chiến tranh giữa hai nước cùng có nhà hàng McDonald’s [2]. Giả thuyết tiếu lâm này dựa trên quan sát rằng công ty McDonald’s đầu tư thường vào giai đoạn nền kinh tế của một quốc gia tiến vào bước ngoặc toàn cầu hoá, mở cánh cửa thương mại với thế giới và xây dựng được tầng lớp trung lưu – nên nước này sẽ gánh chịu nhiều thiệt hại hơn là lợi ích khi sanh sự với các lân bang. Luận cứ Friedman đứng vững gần 10 năm cho đến 2008 khi Nga tấn công vào Georgia, rồi nay lại bị nước Nga phá hỏng lần nữa khi tiến chiếm vùng đất Crimea của Ukraine vào năm 2014 (cả ba quốc gia đều có nhà hàng McDonald’s).

Thì ra toàn cầu hoá là mô hình do Hoa Kỳ dựng ra, các nước lớn như Nga nhờ vào đó phát triển đến mức độ hùng mạnh thì lại sanh thêm tham vọng bành trướng nên không ngần ngại vi phạm ra ngoài biên giới. Câu hỏi đặt ra là nay cả Trung Quốc lẩn Việt Nam đều có McDonald’s nhưng liệu Hoa Lục có sẽ tấn công biên giới và biển đảo khi nền kinh tế đã trưởng thành nên không còn sợ bị thế giới phong tỏa?

Giai thoại thứ nhì do tuần báo The Economist đưa ra vào năm 1986 khi dùng giá bán chiếc bánh Big Mac của nhà hàng McDonald’s trên nhiều quốc gia để định giá trị đồng tiền của nước này so với đô-la Mỹ [3]. Tiêu chuẩn đưa ra dựa trên giá thành của Big Mac gần như giống nhau trên khắp thế giới, nhưng giá bán chênh lệch là do nhà nước ép giá đồng bạc trong nước. Nghe có vẻ khôi hài nhưng kết quả số liệu lại không xa thực tế, và nếu dựa trên giá bán Big Mac thì tiền Việt Nam hiện bị hạ 38% (tức 1 USD đáng lẽ chỉ đổi 12975 VND thay vì 21090 VND như hiện nay) tức là dân chúng phải chịu thiệt hại cho nhà nước cứu vãn nền kinh tế, ngân hàng và các công ty quốc doanh.

Giai thoại cuối cùng – nhưng người viết chỉ nghe kể lại mà không có nguồn dẫn giải – khi nhà sáng lập McDonald’s thuyết trình tại đại học Harvard đã hỏi các sinh viên rằng đầu tư chính của công ty nhắm vào thị trường nào? Mọi người đều bỡ ngỡ trước câu hỏi lạ lùng này cho đến khi một sinh viên dè dặt trả lời rằng mục tiêu ắt hẳn bán thức ăn nhanh. Nhà sáng lập lắc đầu và cho biết thành công của công ty McDonald’s chính trong ngành ĐỊA ỐC! Thật vậy, nếu độc giả để ý quan sát thì các nhà hàng McDonald’s đều có mặt nơi những khu đất giá trị nhất trên khắp các thị tứ toàn cầu.

Nay nghe đồn công ty McDonald’s sẽ mở hàng trăm cửa tiệm tại Việt Nam thì việc chọn con rể của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng làm Tổng Giám Đốc Điều Hành chắc hẳn sẽ tạo nhiều thuận lợi khi mua bán đất đai. Kính chúc gia đình Thủ Tướng ngày thêm giàu sang phú quý.

© Đàn Chim Việt

 

—————————————————

Ghi chú:

[1] Ký giả Thomas Friedman được trao giải Pulitzer vào năm 1982, 1984 và 2002. Ông cũng là tác giả của hai quyển sách nổi tiếng là The World is Flat (Thế giới phẳng) và The Lexus and the Olive Tree (Xe Lexus và cây Ô-liu)

[2] http://www.nytimes.com/1996/12/08/opinion/foreign-affairs-big-mac-i.html

[3] http://www.economist.com/content/big-mac-index

 

27 Phản hồi cho “McDonald’s, Ukraine và Việt Nam”

  1. tonydo says:

    Tùy bút- Lòng yêu nước của Ilya Ehrenburg do nhà báo Thép Mới dịch và được cho vô sách giáo khoa “Ngữ Văn 6″có vài đoạn rất hay muốn chia sẻ với đàn anh bác sĩ:
    Đoạn #1
    Lòng yêu nước ban đầu là yêu những vật tầm thường nhất: yêu cái cây trồng ở trước nhà, yêu cái phố nhỏ đổ ra bờ sông, yêu vị thơm chua mát của trái lê mùa thu hay mùa cỏ thảo nguyên có hơi rượu mạnh…
    Và đoạn #2
    Dòng suối đổ vào sông, sông đổ vào dải trường giang Volga, con sông Volga đi ra bể. Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu miền quê trở nên lòng yêu Tổ quốc.

    Cái thê thảm cho cuộc đời là những gì sung sướng, vui vẻ thì ít nhớ, thế nhưng những gì khổ sở, trái ngang lại rất khó quên.
    Tất cả chúng ta, những người sanh đẻ ở VN đang cư ngụ ở nước ngoài ai mà không nhớ quê hương.
    Cứ nhìn những người buôn gánh bán bưng bên hè phố, những bạn công nhân tất bật đi làm như những nô lệ, những người nông dân lam lũ cúi gập người cắm nắm mạ non>
    Bầm ơi có rét không bầm!
    Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
    Bầm ra ruộng cấy bầm run
    Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non
    Mạ non bầm cấy mấy đon
    Ruột gan bầm lại thương con mấy lần (Tố Hữu).
    Thưa bác sĩ!
    Thời xưa đã vậy, sao ngày nay những người cùng khổ vẫn còn đây.
    Các bạn khốn khổ của tôi!
    Tôi yêu các bạn, tôi thương các bạn và vì đó tôi yêu đất nước tôi.
    Nếu các bạn không xông lên đòi lại những gì đã mất về tay bọn Tư Bản Đỏ thì có lẽ một lời Cầu Xin Đấng Tối Cao ban nhiều Ân Xủng cho các bạn là tốt nhất.
    Kính quan bác-Tổ Sư Y Trị.

  2. Nguyễn Trọng Dân says:

    Thế là anh Thanh đến Hawaii

    Gởi anh Thanh đi uống trà ở Hawaii , anh Ba ở nhà nàm công tác quản gia , dọn dẹp nhà cữa , rữa rái cảng Cam Ranh cho thiệt sạch chuẩn bị đón… TÀU LỚN CỦA MỸ VÀO

    Cảng Cam Ranh chính thức trở thành cảng quân nhu , “warehouse” sữa chửa chất chứa phụ tùng cho quân đội MỸ tại châu Á Thái Bình Dương

    Cảng lại có tàu ngầm , tàu Hàng Không Mẫu Hạm , tàu khu trục USS & nhiều thứu tàu khác đậu ngoài khơi súng giưong cao bảo vệ

    Sau này , sẽ có thêm một dọc phi trường xây thêm , hay tu bổ lên xuống

    TAM CA PHÙ TANG cũng lật đật muốn sửa luật ODA ( Official deVelopment Assistant ) để có thể gia tăng viện trợ quân sự khi cần thiết …

    Anh Thanh uống một ly trà đã được người ta rót sẵn , pha sẵn… CHỈ CÓ ĐIỀU ANH THANH BIẾT UỐNG TRÀ Thuận Sinh Nghịch Tử CỦA NGƯỜI MỸ HAY KHÔNG?

    Uống xong ly trà MỸ rồi… , anh Thanh có khi nào vẫn thích trà tàu Vong Nô Suốt Kiếp ở Thuợng Hải hơn…?

    Hình như những kẽ uống trà pha sẳn không có nhiều chọn lựa cho mấy..!

    Chúc mừng anh Thanh đời đời nhớ ơn Trung Nam Hãi thấy được đồ chơi MỸ bay tới bay lui trong rất đẹp mắt ở Hawaii.

    • tonydo says:

      Chuyện anh Thanh đến Hawaii uống trà do đồng chí hậu duệ X đang làm thì nhiều người biết, một số ít không chịu nghe, thế nhưng 16 đồng chí trong bộ chính trị thì rành sáu câu vọng cổ hơn bất kỳ một ai.
      Việt Cộng không còn con đường nào khác là tiến càng nhanh càng tốt để tới gần với thế giới Tự Do mà đại diện là Đàn anh Cao Bồi Tec Xịt.
      Kính bác Trọng Dân.
      Chúng ta chửi Việt Cộng bán nước, làm tay sai cho Tầu Cộng, dâng biển đảo cho Trung Nam Hải.v.v chỉ vì các đồng chí đã láu cá nhốt mấy trăm ngàn chiến binh VNCH vô cái gọi là trại”phục hồi nhân phẩm, cải tạo” một cách vô lý vì người ta đã buông súng rồi.
      Chúng ta vẫn tiếp tục chửi như vậy vì các đồng chí cướp hết nhà cửa, đất đai, tài sản và ngay cả vợ con rồi đẩy người ta ra biển cả mênh mông nhờ miệng cá Voi nuốt giúp.
      Ngày hôm nay ta vẫn chửi các đấng con trời vì chúng nó lợi dụng quyền lực của cha mẹ để ăn chặn từng đồng, từng cắc của những người khốn khổ.
      Thế nhưng tại sao Việt Cộng lại tìm mọi cách để tiếp cận Việt Kiều dù phải bỏ rất nhiều năng lực, tiền bạc tốn kém.v..v.
      Thưa như trên đã nói: Các đồng chí bộ chính trị đều hiểu rằng không có Mỹ bên cạnh thì không những nước Việt ta tiêu tan như mây khói bay trong mưa chiều nhưng chính hơn ba triệu đảng viên cũng chẳng còn đất sống.
      Thật tình thì Cộng Sản cũng là người Việt mà Việt Nam ta thì dù sinh ở miền bắc giá lạnh, miền trung cằn cỗi hay miền nam thẳng cánh cò bay, đếch có thằng nào hèn cả.
      Tuy nhiên thời thế không cho những nhà lãnh đạo đảng cộng sản một lựa chọn nào khác là thật tình bắt tay Việt Kiều khắp trên thế giới và:
      Mời quốc tế làm chứng để có một cuộc bầu cử Tự Do đầu tiên do người cộng sản nắm quyền, điểm son này sẽ đi vào Lịch Sử. Và đất nước thực sự đoàn kết.
      Ngài Dâm Tiên đã bảo rằng: Biết thì sống!
      Chỉ có con đường duy nhất hiện nay là chơi hết mình với Mỹ.
      Kính đàn anh.

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        Thưa Đổ Huynh ,

        Con đường duy nhất hiện nay cho dân tộc Việt Nam không phải là “chơi hết mình với MỸ ” MÀ LÀ HỌC HỎI & HIỂU BIẾT TỐI ĐA NỀN DÂN TRÍ CỦA NƯỚC MỸ

        ĐÓ LÀ CÁI …. “BIẾT” để mạnh lên & trường tồn

        Còn muốn “chơi” … hay là… không “chơi” fair l’ amour hết mình với MỸ… mọi quyết định đúng sai cũng chỉ là giai đoạn !

        Kính
        ********************************************

        ( Note :

        Dân tộc của chúng ta cần phải học hỏi người MỸ , từ cách làm cây kim , cọng chỉ , cái kềm , cái búa , mũi khoan , cách lọc dầu , cách sản xuất máy bay , HangKhongMauHam , cách làm máy cày John Deer , caterpillar , …

        ……Đến cách giáo dục ở Đại Học , & Trung Học , cách điều hành tài trợ học trò , cách điê`u hành tổ chức ngân hàng…, các chính sách đầy khoa học của Progressive , của New Deal , các dự luật tiếp theo New Deal của L Johnson

        Hãy học hỏi lịch sữ của Hoa KỲ kỸ lưỡng như ông ba ta học sử Tàu , hiểu rõ tường tận tại sao Ford lập nghiệp thành công , tại sao Thomas Edision thành công , ai là Rockefeller , tại sao nước MỸ có Bill Gate & Steve Job ,…

        Dân tộc chúng ta cần phải học hỏi người MỸ , từ cách làm chính trị , từ cách đối ngoại , cách viết , cách nói cách nghĩ , cách tổ chức…, chính sách điều hành tiền tệ , quốc phòng, giám sát ngân quy~ , tòa án….etc…

        Dân tộc chúng ta cần học hỏi CÁI HAY CỦA NGƯỜI MỸ NHIỀU HƠN LÀ CHỈ TRÍCH CHÊ BAI NGƯỜI MỸ

        Hãy du học sang MỸ càng nhiều càng tốt, ở lại ăn học càng lâu càng tốt , làm công MỸ? No problem !

        Hãy học hỏi ở người MỸ & cám ơn những nổ lực đóng góp của họ cho nhân loại.

        THAY VÌ “ĐÔNG DU”… HÃY “MỸ DU “

  3. tonydo says:

    (Trích: Lão Ngoan Đồng):
    “Ông không làm gì được tôi hết vì tôi chẳng còn gì hết, ông hiểu không? Ông không thể làm hại được vợ con tôi vì một trái bom đã làm vợ con tôi tiêu tan lâu rồi. Ông cũng không thể hành hạ được cha mẹ tôi vì cha mẹ tôi đã chết. Tất cả những gì tôi có bây giờ chỉ là cái khăn tay dơ này, bộ quần áo cũ này và cái quần cụt rách.”(hết trích)
    Các bạn- những người khốn khổ, các bạn chẳng có gì để mất’
    Lê Nin chẳng đã từng nói, nều được, chúng ta được cả Giang Sơn, còn ngược lại, chúng ta cũng chỉ có mỗi cái vali cũ kỹ để mất.
    (Trích tiếp: Lão Ngoan Đồng)
    “Ông nên hiểu điều này, và ông nên nói lại điều này với những người trong bọn ông rằng các ông chỉ mạnh khi nào các ông không tước đoạt của người khác hết tất cả mọi thứ. Bởi vì khi một người đã bị các ông lấy mất hết tất cả, người đó sẽ không còn ngán sợ các ông nữa. Người đó lại trở thành tự do.”(hết trích)
    Hỡi những người cùng khổ!
    Những tên Tư Bản Đỏ lòng tham vô đáy, chúng đang cướp những mảnh đất cuối cùng nhỏ bằng bàn tay của các bạn.
    Chúng nhét các bạn vào những nhà trọ tối tăm, hôi thối như nhét cá ươn vào rọ.
    Chúng cho các bạn ăn những gói mì ăn liền để cho các bạn có cảm giác no bụng nhưng thực chất là không có đủ bổ dưỡng cho một con người.
    Chúng bắt các bạn làm việc trong điều kiện nóng nực hơn cả Địa Ngục hay lạnh giá với gió mùa đông bắc luồn vào buốt tới tận tim, không thua gì Bắc Cực.
    Trên hết, con cái các bạn không được học hành đầy đủ, điều này cho thấy là những thế hệ sau của các bạn cũng cổ cầy vai bừa, hai tay vơ lỗ miệng như các bạn. Tức là muôn đời khốn khổ.
    Những tên Tư Bản Đỏ qúa tham lam nên ngu muội, chúng không hiểu rằng như đoạn văn trên đã nói:
    Bởi vì khi một người đã bị các ông lấy mất hết tất cả, người đó sẽ không còn ngán sợ các ông nữa. Người đó lại trở thành tự do.”
    Hãy vùng lên!
    Chúng ta chẳng có gì để mất.
    Cám ơn đàn anh đã cho bà con một “trích đoạn để đời”.
    Chúc sức khỏe bác sĩ- ngài Tổ Sư Y Trị.

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Dear tonydo,

      Alexander Solzhenitsyn là một cây bút tôi rất ưa thich, nhất là trong TẦNG ĐẦU ĐIA NGỤC. Qua đò mỉnh thấy trong mọi hoàn cảnh, đất nước nào cũng có những VIÊN NGỌC QÚI xuất hiện trong đám đất đá bẩn thỉu chung quanh !

      Ta cứ xem sinh viên NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN, vươn vai trở thành “Thánh Gióng” thời đại thông tin điện tử, sau một thòi gian vài tháng ở tù CS. Cháu đã có những luận cứ sắc bén đến quan toà CS phải ngắt ngứ, cả hệ thống đàn áp CS phải cúi đầu.

      Điều quan trọng là cháu thuyết phục được các bâc trưởng thương theo mình. Gia đình cháu trong đó có mẹ cháu, chị cháu, ủng hộ cháu hết mình, không quản ngại đi thăm nuôi, theo dõi xử án.
      Cựu chiến binh aka dissident Nguyễn Tường Thụy, xin phép được nhận cháu làm con nuôi tinh thần, đã từ Hà Nội lặn lội vào tận trong Nam ủng hộ cháu.

      Nói tóm lại, CS hay bất cứ chế độ độc tài nào những tưởng HỦY DIỆT được sự kháng cự trong người dân, nhưng thực ra đó là THÉP ĐANG TRUI RÈN TRONG LỬA ĐỎ !

      Chính vì thế mà tôi tin tưởng
      mãnh liệt vào CON NGƯỜI nói chung,
      các THẦN TRÍ VIỆT trong và ngoài nước nói riêng !

      Cứ đọc kỹ đoan văn ngắn trên của Solzhenitsyn ta học hỏi biết bao điều trong cuộc sống ngổn ngang trước mắt.
      Tác giả đã được trui rèn trong lửa đạn Thế chiến Hai, trong ngục tù thời khủng bố trắng hậu chiến ở Nga khi Stalin còn tại chức…
      Tất cả kinh nghiệm sống ấy được trải nghiệm trong các tác phẩm bất hủ của ông, TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC, QUẦN ĐẢO NGỤC TÙ …

      Rất may tôi đọc được các bản dịch trong các năm cuối nội chiến, nên đã trang bi cho mình ít nhiều kinh nghiệm thời CS. Tuy nhiên vì lúc đó còn quá non trẻ, chưa thật sự vào đời, bởi mới rời ghế nhà trường sau bảy năm đại học, nên vẫn bị mắc lừa CS đau đớn.
      Thực tế cho mình những bài học đặt giá, nhưng nhớ đời.

      Lão Ngoan Đồng
      Tổ sư Y trị :-) !

      TB:
      Những câu văn tôi tâm đắc nhất đây bạn già ơi:

      [trrích]
      Giọng nói của Bobynin có những âm thanh lạnh, cứng như thép.
      “Giữa tôi và ông, tôi thấy sự khác biệt rõ lắm: Ông cần tôi, còn tôi không cần ông.”
      (…)

      “Anh tù, nghe đây. Đừng thấy rằng tôi dễ dãi mà anh có thể…”
      Bobynin vẫn thản nhiên:
      “Công dân Tổng trưởng, nếu ông làm dữ với tôi, tôi sẽ không nói gì với ông nữa. Ông chỉ có thể quát tháo, chửi mắng, đe dọa bọn đại tá với tướng lãnh quân hầu của ông. Họ có nhiều thứ mà họ sợ mất trong đời.”
      (..)
      Ông có thể cấm tôi hành nghề kỹ sư? Cũng được.
      Nhưng cấm tôi thì ông có hại nhiều hơn là tôi.
      [hết trích]

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Dear tonydo,

        Bạn có thây lịch sử chỉ là sự lập lại dưới hình thức này hay hình thức khác.
        Sau ngày phỏng dế 30 tháng 4 năm 75, Cs kiêu ngạo bỏ tù nhất loạt miền Nam
        Bởi cho rằng đã có sẵn đội ngũ cán bộ khoa học kỹ thuật miền Bắc (thêm với đám phỏng dái trong Rừng), là dư xài cho cả nước !???

        Ai dè đám này phẩm chất quá tệ, dân miền Nam chê, bởi bọn này chỉ đáng dùng cho ngoài Bắc xã nghĩa thôi; xã hội trong Nam chịu ảnh hưởng tư bản lâu năm, nên hãi kinh trước sự ngu si của mấy anh cán ngố miền Bắc và từ Rờ.

        Vì thế đành phải dùng lại đám người chế độ cũ, nhưng một số đông đã tìm đường vượt biên mất rồi.
        Thế là bèn dở trò mị dân, chiêu hiền đãi sĩ . Đồng thời ngầm ra lệnh cấm đoán không cho giới khoa học kỹ thuật chế độ cũ ra đi xuất ngoại theo con đường chính thức, trừ trường hợp đặc biệt (có hối lộ).

        Theo thời gian cũng phải bỏ cái trò HỒNG HƠN CHUYÊN, nghiêng về chuyên hơn hồng !
        Dĩ nhiên chúng vẫn cố giữ những “HẠT GIỒNG ĐỎ”, tức bọn con ông cháu cha (COCC), mà báo giới phương Tây gọi chung là đám “thái tử đảng” (communist princelings) ! Rõ nhất là đám con cái Dzũng condom đang được đưa dần vào vị trí then chốt, tay bộ trưởng ngoại giao hiện nay …

        Trong số tù ở Viện nghiên cứu khoa học Mavrino, người tù kỹ sư Bobynin là kẻ thông minh, nắm vững tình hình, nên không hế bị khuất phục trước cường quyền. Bobynin đã đối đáp khôn ngoan, khiến công dân tổng trưởng Abakumov cứng họng !

        Tôi cũng bắt được thóp bọn CS, khi một lần đứng ngoài nghe lén được tay bí thư phòng y tế quận 11 Dương Thế Chẩn, aka Năm Chẩn, dân nằm vùng ở địa bàn quận 11 trước 1975, đã trấn an một người thân quen đang xin việc cho con rằng: – Chú Hai cứ yên tâm. Thằng Ngụy là con đẻ của thằng Mỹ. Mà về y khoa thằng Mỹ số một thế giới, cho nên cách mạng phải sử dụng (y tế Ngụy) chớ.
        Từ đó tôi biết trong thâm tâm bọn CS cần mình cho chúng hơn là mình cần bọn nó, nhưng bề ngoài chúng nó cứ giả bộ làm như là ngon lắm vậy, để cho phía bác sĩ “Ngụy” phải ngoan ngoãn phục tòng bon nó.

        Nói tóm lại, MÌNH CHƯA TỚI SỐ PHẢI CHẾT, thì cứ sống hùng sống mạnh, cho đến khi nào chúng nó chơi trò vắt chanh bỏ vỏ ! Trong lúc chờ đợi mình sẽ liệu cách khác.

        Một vị đàn anh trong nghề cũng từng tâm sự với tôi: Chú có biết không. Bọn nói khi cần dùng mình, mình có sao nó cũng mặc kệ. Nhưng khi hết cần, thì mình có van lạy bọn nó cũng chẳng tha !
        Tôi nghiệm ra thấy rất đúng, cho nên không còn thấy ngán bọn CS. Và viên kỹ sư Bobynin đã nắm bắt tình thế, xử sự rất chính xác. Điều này khiến tôi phục sát đất tác giả Tầng Đầu Địa Ngục, rất tâm lý khi xây dựng các nhân vật.

        Từ từ tôi sẽ giới thiệu một vài chương cực hay trong truyện này.

        Lão Ngoan Đồng
        Tổ sư Y trị :-) !

    • DâM TiêN says:

      Rợ HỒ chí minh : Các đồng chí tiến lên! Tiến lên trong chiến tranh
      giải phóng miền Nam. Nếu thắng, là ta có tất cả; nếu không thằng,
      thì chúng ta cũng không có gì để mất!”

      Dâm Tiên chấm phề ri rà: Giải phóng mà …có tất cả, là “ăn cướp”
      dấu trong hai chữ giải phóng chứ còn gì phải dấu diếm, Hù ui ?

      Không có gì để mất ? Nói hay nhảy ? Thế, hành chục vạn Nón Cối
      vất vưởng theo sạn đạo Trường Sơn là cái gì đấy , Rợ Hồ ui ?

  4. tonydo says:

    Sau mười năm luyện tập võ nghệ, được thầy cho xuống núi giúp đời.
    Sư phụ bịn rịn tiễn đưa đệ tử, lau nước mắt và dặn rằng:
    Đây là thế võ cuối cùng ta truyền cho con, đó là khi bắt buộc phải đấm đá với đời thì nhớ:
    Nhất lý, nhì lỳ và ba là liều.
    Với Cộng Sản Việt Nam thì Lý coi như đồ bỏ ( Xin vô Youtube đánh chữ: Thăm Bùi Minh Hằng thì rõ).
    Còn Lỳ thì như Cha Lý, Cù Huy Hà Vũ, Bùi Minh Hằng.v.v.Việt Cộng cũng coi như pha.
    Chỉ còn con đường Liều chết với Tổng Trọng thì những người cùng khổ mới may ra có cơ hội tiếp cận cái Hem bờ gờ ở tiệm McDonald’s.
    Thưa đàn anh, bác sĩ Tổ Sư Y Trị!
    Xin kể tiếp một giai thoại về trạng sư Nguyễn Mạnh Tường:
    Cũng trong một phiên tòa với quan tòa là Tây thực dân, ngài trạng sư cũng làm cho ông tòa nổi nóng vì bẽ mặt với câu: Tôi chỉ mong cho phiên xử kết thúc thật nhanh vì tôi có hẹn đi chơi với vợ ông tối nay và ông toà Tây điên tiết nên mất bình tĩnh ném cả lọ mực vào mặt ngài Trạng Sư.v.v.
    Sau này lớn lên em mới biết, tất cả những giai thoại về trạng sư Nguyễn Mạnh Tường chỉ là ước nguyện Tự Do, Dân Chủ của người Hà Thành đồng thời cũng là cách chửi khéo chế độ Cộng Sản cho hả giận của qúi Lão Thành Cách Mạng.
    Một quốc gia mạnh hay yếu là do niềm tin của dân chúng với chính quyền lãnh đạo.
    Người Cộng Sản kêu gọi người cùng khổ hy sinh, gian khổ để cuối cùng thì nghèo vẫn hoàn nghèo. Thế cho nên niềm tin của dân chúng với chính quyền là rất yếu, bởi vì họ biết họ bị lừa.
    Trong cuốn truyện Ruồi Trâu của Ethel Lilian Voynich, người Cộng Sản VN đã dùng câu nói cuối cùng của nhân vật chính, Arthur bí danh (Ruồi Trâu) khi được Hồng Y, Montaneli người cũng chính là cha đẻ của anh ta (luật giáo hội, nên Hồng Y Montaneli vẫn giấu) hứa sẽ tha tội cho anh ta nếu anh ta chấp nhận. Nhưng đây là câu trả lời của Arthur mà người CS dùng để tuyên truyền:
    Tôi tin ông như tin Đức Chúa Lời, nhưng Đức Chúa Lời chỉ là Pho Tượng Đá cho một búa là tan.
    Còn ông thì ông lừa dối tôi suốt đời.
    Ngày nay thì từ ngài Đỗ Mười, Tổng Mạnh, Tổng Trọng.v.v. nói chung là tất cả (có ngài thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn nữa nhá) thắp hương cúng vái lia lịa.
    Nói cho ngay chứ đến đồng chí Nguyễn Ái Quốc còn tin là có cuộc sống đời sau nữa là.
    Kính bác sĩ.

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Dear tonydo,

      Chính xác 101 % khi nhận định, những giai thoại mới (về trạng sư Nguyễn Mạnh Tường) và cũ (Thánh Gióng, mẹ đẻ trăm con, Sơn Tinh Thủy Tinh …) chỉ thể hiện ước vọng của người dân mà thôi.

      Ngày xưa Nguyễn Trãi cũng dùng thủ thuật bôi mỡ lên lá cây cho kiến ăn đục thủng lá rồi thả trôi theo dòng nước xuống miền xuôi cho dân vớt được, thấy các chữ như thần nhân mách bảo LÊ LỢI VI QUÂN, NGUYỄN TRÃI VI THẦN … thật sự chỉ là chuyện giả tưởng.

      Đến thời chín năm Khiến chán cán bộ tuyên huấn CS cũng tô son trét phấn cho thần tượng là cáo già Hồ và các lãnh tụ CS khác (anh Ba anh Bốn anh Năm … chi chi đó). Rồi thời gọi là chống Mỹ cứu nước bộ máy tuyên truyền còn hoạt động mạnh hơn nữa, khíên dân cả nước xa vào hầm tai vạ.

      CS đánh phá thật tinh vi trong thời chiến và nhất là thời hậu chiến. Đánh phá phía Kitô giáo rất ác lịêt qua truyện dài BÃO BIỂN của Chu Văn, theo chỗ tôi được biết. Công thêm tập truyện ĐỨA CON NUÔI VỊ GIAM MỤC, trong tập truyện Ván Bài Lật Ngửa, tác giả là Trần Bạch Đằng lấy bút hiệu là Nguyễn Trường Thiên Lý.

      Nói thật tôi cố đọc Ruồi Trâu mà nuốt không vô, nên vất xó không đọc nhiều. Tương tự truyện dịch BÔNG HỒNG VÀNG của Vũ Thư Hiên theo nguyên tác của Paustovsky.
      Tuy nhiên anh Hiên viết hai truyện cực hay là ĐÊM GIỮA BAN NGÀY và MIỀN THƠ ẤU.

      Đầu thập niên 80 tôi say mê đọc truyện dịch SÔNG ĐÔNG ÊM ĐỀM nguyên tác của Sholokhov, đoạt giải Nobel văn chương 1965.

      Chúc cuối tuần nhiều điều vui nhé,

      Lão Ngoan Đồng
      Tổ sư y trị :-) !

  5. Lão Ngoan Đồng says:

    Dear tonydo,

    Tôi đã kể cho bạn già nghe chuyện thật tiếu lâm cười ra nước mắt ở ta về công an CS sợ dân kinh tế mới về ăn vạ ở thành phố và kết luận CỘNG SẢN SƠ VÔ SẢN !

    Còn đây là một đoạn trong truyện dài TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC (The First Circle) của nhà văn Nga Alexander Solzhenytsin, từng đoạt giải thưởng văn chương Nobel (nhưng Brzenev cấm không cho đi lãnh giải và sau tìm cách tống xuất ông này sang Mỹ tị nạn).

    Tại đây Solzhenytsin chứng minh thật rõ ràng cho thấy một điều: VÔ SẢN LÀ VÔ ĐICH thứ thiệt, bởi đáng thắng cán bộ Cộng Sản (CS tự hào kẻ khẩu hiệu treo khắp nơi có nội dung : chủ nghĩa Mác Lê vô địch muôn năm).

    Cho nên các nhà dissidents khi bị CS ngược đãi, hành hạ, bỏ tù, tịch thu gia sản … chính là lúc HỌ ĐƯỢC GIẢI PHÓNG KHỎI NHA TÙ CS đó. Họ nghiễm nhiên trở thành vô sản chân chính, cũng như là kẻ thù không đội trời chung với lũ mafia đỏ hiện nay lúc nhúc ở xứ Ta và Tàu ! Các thằng khốn nạn mà Xuân Sách gọi là “Xuân Tóc Đỏ CS”, khi ông hoạ lại chân dung Vũ Trọng Phụng

    Đã đi qua một thời giông tố
    Qua một thời cơm thầy, cơm cô
    Còn để lại những thằng Xuân tóc đỏ
    Vẫn nghênh ngang cho đến tận bây giờ.

    TẦNG ĐẦU ĐỊA NGỤC

    [trích]
    Bobynin đi vào phòng. Anh cũng bận bộ quần áo màu xanh đậm y hệt bộ quần áo của Pryanchikov, người vừa đi ra. Bobynin là một người đàn ông to và cao, quắc thước, mái tóc hung hung cắt ngắn theo kiểu tóc tù nhân.
    Anh tỏ ra ít chú ý đến cảnh gian phòng và những đồ bày biện, bài trí ở đây như anh đã từng ra vào nơi đây cả trăm lần mỗi ngày. Anh đi thẳng tới trước bàn và đĩnh đạc ngồi xuống ghế không thốt ra nửa lời chào hỏi. Rồi anh rút chiếc khăn tay không được sạch lắm vì ít có dịp được giặt trong túi ra hỉ mũi.
    Abakumov, sau khi thất vọng vì sự nói nhiều nhưng không đi đến đâu của Pryanchikov, tỏ ra yên tâm hơn khi thấy Bobynin điềm tĩnh và có vẻ nghiêm trọng. Y không quát lên với Bobynin “Đứng lên” như y vẫn thường quát với những đám ngồi khi chưa được y cho phép. Nghĩ rằng người tù này không biết y là ai, và gã cũng không đoán ra gã đang ở đâu, y cất giọng gần hiền lành hỏi:
    “Tại sao anh lại ngồi khi chưa được phép?”
    Bobynin nghiêng mặt nhìn vị Tổng trưởng quyền uy, anh vẫn dùng khăn chùi mũi và trả lời bằng một giọng thản nhiên:
    “Có một câu cách ngôn Trung Hoa nói rằng: “Đứng tốt hơn đi, ngồi tốt hơn đứng và tốt hơn cả là nằm”.
    “Anh có biết tôi là ai không?”
    Ngồi thoải mái với hai cánh tay đặt trên thành ghế, bây giờ Bobynin mới nhìn thẳng vào mặt Abakumov, anh chậm chạp đưa ra lời đoán:
    “Ông là ai? Hừ… Tôi thấy ông giống như Thống chế Goering.”
    “Giống ai?”
    “Thống chế Goering. Có lần ông ấy đến thăm xưởng chế tạo phi cơ ở gần Halle, nơi tôi làm việc. Bọn tướng lãnh ở đó đều sợ xanh mặt, không tên nào dám đi mạnh, nhưng tôi không thèm cả nhìn xem ông ta ra sao. Ổng đến, đứng nhìn một hồi rồi đi.” [1]
    Có một vẻ gì gần giống như nụ cười thấp thoáng trên vành môi Abakumov, nhưng y vội nghiêm mặt lại vì ngụ ý hỗn hào trong câu nói của tên tù. Y chớp mắt và hỏi, giọng bực dọc:
    “Anh không thấy có sự khác biệt ư?”
    “Khác biệt giữa ông và hắn? Hay khác biệt giữa ông và tôi?”
    Giọng nói của Bobynin có những âm thanh lạnh, cứng như thép.
    “Giữa tôi và ông, tôi thấy sự khác biệt rõ lắm: Ông cần tôi, còn tôi không cần ông.”
    Abakumov cũng có giọng nói có thể gầm lên như sấm sét, và y biết cách lợi dụng nó để đàn áp người khác. Nhưng lúc này y thấy y có gầm lên cũng vô ích. Y hiểu rằng người tù này là một gã khó chế ngự được.

    Vì vậy, y chỉ cảnh cáo:
    “Anh tù, nghe đây. Đừng thấy rằng tôi dễ dãi mà anh có thể…”
    Bobynin vẫn thản nhiên:
    “Công dân Tổng trưởng, nếu ông làm dữ với tôi, tôi sẽ không nói gì với ông nữa. Ông chỉ có thể quát tháo, chửi mắng, đe dọa bọn đại tá với tướng lãnh quân hầu của ông. Họ có nhiều thứ mà họ sợ mất trong đời.”
    “Tôi có thể bắt anh phải nói.”
    “Ông lầm đấy, Công dân Tổng trưởng.”
    Đôi mắt cương cường của Bobynin sáng lên ánh lửa thù hận:
    “Ông không làm gì được tôi hết vì tôi chẳng còn gì hết, ông hiểu không? Ông không thể làm hại được vợ con tôi vì một trái bom đã làm vợ con tôi tiêu tan lâu rồi. Ông cũng không thể hành hạ được cha mẹ tôi vì cha mẹ tôi đã chết. Tất cả những gì tôi có bây giờ chỉ là cái khăn tay dơ này, bộ quần áo cũng này và cái quần cụt rách.”
    Như để chứng minh lời nói, Bobynin vạch áo để trần ngực:
    “Tất cả những thứ này đều do chính phủ phát. Ông đã tước đoạt tự do của tôi lâu rồi, và ông không có khả năng trả lại tự do cho tôi vì chính ông, ông cũng không có tự do. Tôi đã bốn mươi hai tuổi và ông đã giáng cho tôi cái án tù hai mươi lăm năm. Tôi đã từng là tù khổ sai, từng sống với những con số thay tên trên ngực áo, từng bị còng tay, từng sống giữa bầy chó dữ, từng chết dở sống dở trong những trại giam tàn ác nhất của bọn ông. Ông còn gì nữa để mà dọa tôi? Ông chẳng còn tước đoạt ở tôi thêm cái gì nữa. Ông có thể cấm tôi hành nghề kỹ sư? Cũng được. Nhưng cấm tôi thì ông có hại nhiều hơn là tôi. Tôi hút thuốc.”
    Abakumov mở nắp hộp đựng những điếu thuốc đặc biệt mang nhãn hiệu Troika ra mời:
    “Đây, hút thuốc này.”
    “Cám ơn. Tôi không thích đổi thuốc. Thuốc của ông làm tôi ho.”
    Bobynin lấy ra một điếu thuốc Belommor tự hộp đựng thuốc do anh làm lấy. Anh nói tiếp:
    “Ông nên hiểu điều này, và ông nên nói lại điều này với những người trong bọn ông rằng các ông chỉ mạnh khi nào các ông không tước đoạt của người khác hết tất cả mọi thứ. Bởi vì khi một người đã bị các ông lấy mất hết tất cả, người đó sẽ không còn ngán sợ các ông nữa. Người đó lại trở thành tự do.”
    Bobynin lặng im, anh chú tâm vào điếu thuốc. Anh cảm thấy thú vị đã làm được cho Tổng trưởng Abakumov hoang mang, anh khoan khoái ngồi trong chiếc ghế da quá êm này. Anh chỉ hơi hối có một điều là với mục đích tỏ ra bất cần, anh đã từ chối điếu thuốc thơm hiếm có kia.
    Tổng trưởng Abakumov kiểm soát trên giấy:
    “Kỹ sư Bobynin, anh là kỹ sư Trưởng toán làm việc ở Phòng Số Bảy?”
    “Phải.”
    “Tôi yêu cầu anh trả lời thật rõ rệt: Bao giờ giàn máy điện thoại đặc biệt được hoàn thành? Bao giờ thì máy dùng được?”
    Bobynin ngước đôi lông mày đen rậm lên:
    “Chuyện này hơi lạ đó. Sao ông không hỏi Đại tá Yakanov mà lại hỏi tôi?”
    “Tôi muốn hỏi chính các anh. Đến tháng hai này máy có thể dùng được chưa?”
    “Tháng hai? Ông có giỡn chơi không đó? Ông muốn chúng tôi chế tạo ra một thứ có thể dùng được hay là làm bậy cho xong rồi muốn ra sao thì ra? Coi nào – sớm nhất cũng phải là nửa năm nữa. Còn muốn cho máy thật hoàn hảo thì phải một năm.”
    Abakumov như người bị búa tạ nện xuống đầu. Y điếng hồn nhớ lại bộ ria mép rung động, giận dữ của Lãnh tụ mỗi khi gặp điều gì trái ý hoặc phải chờ đợi, và y nhớ lại những lời y đã long trọng hứa với Lãnh tụ, những lời hứa căn cứ trên lời hứa của bọn Oskolupov, Yakanov. Y có cải cảm giác rụng rời chân tay của kẻ đi đến bệnh viện xin thuốc cảm cúm để hốt nhiên được biết mình bị ung thư cuống họng.
    Và y cố gắng gằn giọng:
    “Bobynin, tôi muốn anh suy nghĩ kỹ trước khi nói: anh có thể hoàn thành cái máy đó nhanh hơn được không? Nếu được, anh cho tôi biết: Cần phải làm những gì, cần phải có những gì?”
    “Nhanh hơn? Không thể được.”
    “Nhưng tại sao? Vì nguyên nhân nào? Kẻ nào có lỗi? Nói cho tôi biết, đừng có sợ gì cả. Cho tôi biết kẻ nào có lỗi, bất cứ kẻ đó ở cấp bậc nào, tôi cũng tống nó xuống làm lính trơn.”
    Bobynin ngồi vắt chân, dựa lưng và ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Abakumov nói như rít lên qua hàm răng nghiến lại:
    “Dự án này đã kéo dài hơn hai năm mấy tháng rồi còn gì? Hai năm rưỡi trong lúc các anh chỉ được quyền làm trong thời hạn một năm.”

    Cơn giận trong Bobynin nổ ra:
    “Ông nói cái gì? Thời hạn là cái gì? Ai lại ngu si ra hạn cho một dự án khoa học bao giờ? Ông quan niệm khoa học như thế nào? Khoa học đâu có phải là cây đũa thần của bà tiên để ông có thể ra lệnh: ‘Xây cho ta tòa lâu đài trước sáng mai’ và sáng mai ngủ dậy, ông thấy tòa lâu đài mới tinh hiện ra trước mắt? Ông phải biết là vấn đề đã được đặt ra sai ngay từ đầu. Ai có thể biết trước được có bao nhiêu hiện tượng bất ngờ xảy đến trong một dự án khoa học. Thời hạn! Ông tưởng chỉ cần ra thời hạn phải làm xong đã giải quyết được tất cả hay sao? Ông có biết rằng ngoài việc ra lệnh ông còn cần phải có những người được ăn uống đầy đủ, những người thoải mái về tinh thần, những người tự do để làm công việc ấy? Không ai có thể làm việc được trong không khí nghi ngờ vô lý ở đấy. Ông đâu có biết chúng tôi chỉ có một cái máy tiện cổ lỗ sĩ để dùng và chúng tôi phải khiêng cái máy hạng bét đó hết chỗ này sang chỗ khác. Vì máy quá cũ nên nó bị hư, cần trục gãy phải hàn lại mất ba mươi ruble. Cái máy tiện đó sống đã một trăm hai mươi năm trời rồi. Nó nhão hết mọi bộ phận. Vậy mà vì nó hư, anh Thiếu tá Shikin ngu đần, sĩ quan an ninh ở đó, bắt tất cả chúng tôi tới để thẩm vấn liền trong hai tuần lễ. Hắn muốn tìm cho ra kẻ phá hoại để gán thêm án tù vì tội phá hoại. Tên đó là sĩ quan an ninh trong Viện, một gã ăn hại. Lại còn một tên nữa cũng là sĩ quan an ninh. Tên Shikin phụ trách an ninh trong các phòng thí nghiệm, tên kia giữ an ninh trong nhà giam. Gã làm cho bọn tôi điên đầu vì những báo cáo ti tiện của gã. Mà các ông làm cái gì phải có tới hai tên sĩ quan giữ an ninh ở đấy chứ? Ai cũng biết là chúng tôi chế tạo máy điện thoại cho Stalin, và chính Stalin đích thân ra lệnh làm máy này. Vậy mà với một công tác như thế các ông cũng không cung cấp cho chúng tôi đủ vật liệu cần thiết. Khi chúng tôi cần bóng đèn thì không có hoặc là có nhưng không đúng thứ chúng tôi cần dùng, cả đến những bàn dao-động-đồ cũng không đủ. Thật là xấu hổ. Vậy mà ông còn hỏi rằng ai có lỗi. Ngoài ra, các ông đâu có nghĩ gì tới những người làm việc cho các ông ở đó. Họ đều làm việc mỗi ngày mười hai tiếng có ngày tới mười sáu tiếng, nhưng các ông chỉ cho những kỹ sư trưởng toán ăn thịt còn những người khác ăn xương. Tại sao các ông không cho họ được gặp thân nhân họ? Đáng lẽ mỗi tháng họ được gặp vợ con họ một lần thì các ông chỉ cho họ mỗi năm được gặp một lần. Việc đó giúp tinh thần họ lên cao để họ có thể làm việc cho các ông hữu hiệu hơn hay sao? Hay là các ông không có đủ xe Maria đen để đưa tù đi gặp vợ con. Hay là thiếu tiền trả cho bọn lính canh để đi làm những ngày nghỉ? Trước kia trong ngày chủ nhật chúng tôi được đi lại suốt ngày ở ngoài sân vườn, bây giờ cấm. Tại sao lại cấm? Để chúng tôi làm việc nhiều hơn ư? Các ông phải biết chúng tôi làm cho các ông những công việc gì và chúng tôi cần có những gì để làm công việc ấy chứ? Nhốt người ta suốt đêm trong phòng kín đâu có phải là công việc sẽ làm nhanh hơn. Mà tôi có nói với ông cũng vô ích. Như ông chẳng hạn – tại sao ông lại gọi tôi tới đây vào lúc nửa đêm như thế này. Bộ ban ngày không có đủ thì giờ hay sao? Tôi còn có việc phải đi làm ngày mai. Tôi cần ngủ.”
    Bobynin đứng thẳng người, giận dữ, to lớn.
    Abakumov thở phì phò, nhấn mạnh nút chuông điện.
    Lúc đó đã mười một giờ hai phút. Trong một tiếng đồng hồ nữa, vào lúc hai giờ ba mươi sáng, Abakumov phải tới báo cáo với Stalin trong biệt xá ở Kuntsevo.
    Nếu tên kỹ sư này nói đúng, bằng cách nào y có thể thoát được tai họa này?
    Stalin không bao giờ tha thứ.
    Sau khi Bobynin đi khỏi, Abakumov nhớ lại bọ tam-đầu-chế dối trá Sevastyanov, Oskolupov và Yakanov, cơn giận như một tấm màn đen phủ xuống mắt y.

    Abakumov cho gọi ba tên dối trá đó trở lại.
    [hết trích]

Phản hồi