WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đưa người ta không đưa sang sông

Tôi thấy trong cuộc đời của chị Thắng, chị không mang tai tiếng gì. Vẫn là con người trong sạch.

Hạ Đình Nguyên

Thay vì một vòng hoa, một nén nhang, hay một lời ai điếu, tôi xin mượn một câu thơ của Thâm Tâm để đưa Võ Thị Thắng về nơi an nghỉ cuối cùng. Hoa hoè, nhang khói, điếu văn này nọ (e) không thiếu trong tang lễ “trọng thể” dành cho chị – theo như tường trình của VOV:

“Vào lúc 7h30 sáng nay (25/8), tại Nhà tang lễ Bộ Quốc phòng thành phố Hồ Chí Minh, Lễ truy điệu bà Võ Thị Thắng, nguyên Ủy viên Ban chấp hành Trung ương Đảng, nguyên Tổng Cục trưởng Tổng Cục du lịch đã được tổ chức trọng thể…”
“Đọc điếu văn tại lễ truy điệu, trong niềm tiếc thương sâu sắc, ông Hoàng Tuấn Anh, Bộ trưởng Bộ Văn hóa – Thể thao và Du lịch, Trưởng ban lễ tang xúc động ôn lại cuộc đời và sự nghiệp cách mạng vẻ vang của bà Võ Thị Thắng, người con của Nam Bộ thành đồng với ‘nụ cười chiến thắng’ đã trở thành một trong những biểu tượng cao đẹp cho thế hệ anh hùng trong cuộc kháng chiến giành độc lập – tự do – thống nhất đất nước. Tinh thần Võ Thị Thắng là tấm gương sáng cho các thế hệ noi theo.”
Tôi sinh ra đời sau Võ Thị Thắng khá lâu nên không biết chi nhiều về “cuộc đời và sự nghiệp cách mạng vẻ vang” của chị. Do tìm hiểu thêm cũng biết được ba điều bốn chuyện, xin được chia sẻ với mọi người.

Theo vnexpress:

Bà Thắng sinh ra tại xã Tân Bửu, huyện Bến Lức, tỉnh Long An. Năm 9 tuổi, bà bắt đầu bước chân vào con đường cách mạng bằng việc tham gia đưa thư, mang cơm cho cán bộ trong hầm bí mật. Năm 13 tuổi, bà thi đậu vào trường công lập Gia Long Sài Gòn (nay là trường Nguyễn Thị Minh Khai); 16 tuổi là thành viên Mặt trận dân tộc giải phóng huyện Bến Lức – Long An và khi 17 tuổi, được tổ chức điều về Sài Gòn hoạt động trong phong trào thanh niên – sinh viên – học sinh…

Đất nước thống nhất, người phụ nữ với nụ cười chiến thắng năm nào bước sang chính trường khi tham gia công tác tại Thành đoàn, rồi ở Hội Liên hiệp phụ nữ TP HCM, sau đó được giao nhiệm vụ Phó Chủ tịch thường trực Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, được trúng cử vào Ban chấp hành Trung ương Đảng Khoá VIII và Khóa IX; Đại biểu Quốc hội các khóa IX, X và XI, rồi Tổng cục trưởng Du lịch, Chủ tịch Hội hữu nghị Việt Nam – Cu Ba.

Chủ tịch Ủy ban Trung ương MTTQ VN Nguyễn Thiện Nhân trao Huân chương Độc lập hạng nhì cho bà Võ Thị Thắng. Ảnh: Đời Sống Pháp Luật

Chủ tịch Ủy ban Trung ương MTTQ VN Nguyễn Thiện Nhân trao Huân chương Độc lập hạng nhì cho bà Võ Thị Thắng. Ảnh: Đời Sống Pháp Luật

Phóng viên Nguyễn Thị Nhi, tạp chí Hướng Nghiệp, cũng cho biết thêm đôi nét về quá trình hoạt động cách mạng của Võ Thị Thắng:

“Chị được giao nhiệm vụ điều tra quy luật hoạt động của tên Trần Văn Đỗ và tổ chức ám sát hắn. Trần Văn Đỗ là Trưởng phường Phú Lâm, quận 6 Sài Gòn nhưng thực chất là tên mật vụ chỉ điểm có nhiều nợ máu với nhân dân. Ngày 27-7-1968, sau khi nắm tình hình địch, chị cải trang để đột nhập vào nhà tên Đỗ cùng với hai đồng chí yểm trợ vòng ngoài. Hôm đó khác với thường lệ, tên Đỗ đi ngủ sớm, chị tiến thẳng đến giường tên Đỗ lên đạn bắn hai lần nhưng cả hai phát súng đều không nổ. Thấy động, tên Đỗ tỉnh dậy, chị bắn lần thứ ba nhưng không trúng. Cảnh sát ập đến bắt chị. Suốt đêm đó và mấy ngày sau chúng tra tấn chị một cách dã man bằng nhiều cách: tra điện, đóng đinh vào ngón tay nhưng chị quyết không khai báo.”

Ngày 2-8-1968, chúng đưa chị ra tòa và kết án 20 năm tù khổ sai về tội chủ mưu giết người. Đứng trước tòa, khi nghe phán xét, chị Thắng cười và nói: ‘Tôi chỉ sợ chính quyền của các ông không tồn tại để thi hành bản án về tôi’. Một phóng viên nước ngoài đã chụp được nụ cười của chị Võ Thị Thắng trong giây phút đó. Bức ảnh với tên gọi ‘Nụ cười chiến thắng’ đã trở thành biểu tượng cho khí phách anh hùng của phụ nữ Việt Nam.”

Nói cho chính xác thì tội danh của chị Võ Thị Thắng là “khủng bố,” chứ không phải là “chủ mưu giết người.” Ông Trần Văn Đỗ, may mắn, thoát chết nhưng nhiều người khác thì không.

Cùng với những loạt đạn pháo kích từ ngoại ô vào trung tâm thành phố, Lực Lượng Vũ Trang Nội Thành của chị Thắng và đồng đội đã gieo kinh hoàng cũng như tang tóc cho không ít người dân miền Nam – trong một thời gian không ngắn. Chỉ xin ghi lại vài ba trường hợp để rộng đường dư luận:

Báo Dân Việt, số ra hôm 30 tháng 4 năm 2011, có bài viết (“Tôi Ám Sát Người Sắp Làm Thủ Tướng Sài Gòn”) của ông Vũ Quang Hùng:

Trưa 10.11.1971. Một tiếng nổ long trời tại ngã tư Cao Thắng – Phan Thanh Giản khiến ông Nguyễn Văn Bông – Giám đốc Học viện Quốc gia Hành chính, người chuẩn bị nắm chức thủ tướng (ngụy) chết tại chỗ…

Tôi nhớ dặn dò của đồng chí Tám Nam – Phó ban An ninh T4 (tức khu vực Sài Gòn-Gia Định): “Để bảo đảm bí mật, chúng ta sẽ đặt cho mục tiêu bí số G.33. Cần giữ bí mật đến phút chót và theo tin tức tình báo, G.33 đang chuẩn bị lên nắm ghế thủ tướng. Nếu G.33 đã nắm chức, sẽ rất khó hành động vì khi ấy việc bảo vệ ông ta sẽ khác hẳn. Và nếu tình huống này xảy ra, cách mạng có thể gặp khó khăn hơn bởi Nguyễn Văn Bông là một trí thức có uy tín và chính quyền ngụy chuyển từ quân sự sang dân sự mọi diễn tiến sẽ có lợi cho địch”.

Bộ Trưởng Giáo Dục Lê Minh Trí bị ám sát năm 1969. Ảnh: Minh Đức

Bộ Trưởng Giáo Dục Lê Minh Trí bị ám sát năm 1969. Ảnh: Minh Đức

Giáo sư Nguyễn Văn Bông không phải là người “trí thức có uy tín” đầu tiên, hay duy nhất, bị cách mạng … trừ khử bằng chất nổ và lựu đạn. Hai năm trước đó, G.S. Lê Minh Trí cũng bị giết chết theo cùng một cách.

Một nạn nhân khác nữa là nhà báo Từ Chung. Cái chết của ông được cậu con trai 12 tuổi kể lại như sau, theo bản tin của nhật báo Chính Luận, số ra ngày 1 tháng 1 năm 1966:

“Cháu nghe thấy tiếng còi ô tô của bố cháu. Cháu chạy ra đứng phía trong cửa để chờ bố, cháu thấy bố cháu xuống xe rồi mở thùng xe đằng sau để lấy cái gì đó. Thế rồi có hai người đi gắn máy dừng lại, cháu nhìn rõ xe hiệu Goebel sơn màu xanh. Một người xuống xe tay cắp cặp da, mặc quần mầu xanh màu da trời, áo xanh lạt có sọc, trạc độ 26 tuổi. Người ấy mở cặp da lấy ra một khẩu súng và tiến lại gần bố nhắm bắn luôn mấy phát liền. Bố cháu gục xuống.”

Vẫn theo bản tin thượng dẫn:

Từ Chung đỗ tú tài tại Hà Nội, vào Nam, ông được học bổng du học tại Thụy Sĩ năm năm và đậu bằng Tiến Sĩ Kinh Tế tại Fribourg năm 1961. Về nước, ông được Linh Mục Cao Văn Luận, Viện Trưởng Viện Ðại Học Huế mời giảng dạy tại trường Luật, và sau đó được mời làm ủy viên trong Hội Ðồng Cố Vấn Kinh Tế nhưng ông từ chối vì yêu nghề viết báo.

Từ Chung viết rất nhiều thể loại, từ điểm sách, văn chướng, văn hóa đến chính trị, kinh tế v.v… nhưng nổi tiếng nhất là các bài xã luận về kinh tế. Từ Chung là người Việt Nam đầu tiên đã giản dị hóa môn học khô khan khó hiểu là kinh tế học, đưa môn học này về gần với quần chúng bình dân. Những bài xã luận của Từ Chung về kinh tế được độc giả thuộc mọi trình độ khác nhau, từ các ông giáo sư đại học, các chuyên viên kinh tế thượng thặng đến các cậu sinh viên, các bà nội trợ đều thấu hiểu tường tận những biến chuyển kinh tế có ảnh hưởng trực tiếp đến mình. Những bài viết xã luận về kinh tế của ông thường được một số trí thức gọi đùa là “mục kinh tế chợ” đã có ảnh hưởng rất lớn đến mọi tầng lớp giai cấp và thế hệ độc giả khác nhau. Về dịch thuật, Từ Chung có dịch cuốn “Bí Danh” (Secret Name) của Lâm Ngữ Ðường.

Dù không phải là thầy bói, tôi vẫn đoán chắc (như bắp) là cả ba nhân vật thượng dẫn đều có chung tội danh: thuộc thành phần phản động. Với tội danh này thì không chỉ vài ba mà (có lẽ) phải đến năm bẩy triệu người Việt đã bỏ mạng vì bom đạn, mã tấu, hay cuốc xẻng.

Cái giá để tạo dựng cái Chính Quyền Cách Mạng mạng hiện nay – rõ ràng – không rẻ nhưng thành quả thì rất đáng ngờ, và vô cùng đáng ngại! Nó cũng đáng ái ngại như cái cách mà truyền thông của Đảng và Nhà Nước Việt Nam xưng tụng “nụ cười chiến thắng” của chị Võ Thị Thắng gần nửa thế kỷ qua.

Trong một cuộc phỏng vấn dành do BBC, hôm 23 tháng 8 năm 2014, ông Hạ Đình Nguyên (nguyên Chủ Tịch Ủy Ban Phối Hợp Hành Động Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, một tổ chức có liên hệ với các lực lượng chính trị, quân sự của miền Bắc Việt Nam, hoạt động ở Sài Gòn trước 1975) phát biểu: “Tôi thấy trong cuộc đời của chị Thắng, chị không mang tai tiếng gì. Vẫn là con người trong sạch.”

Là Ủy Viên Trung Ương Đảng, và cũng là Đại Biểu Quốc Hội liên tiếp ba khoá (IX, X và XI) rồi là Tổng Cục Trưởng Du Lịch mà “không mang tai tiếng gì” thì chị Võ Thị Thắng – rõ ràng – là một đảng viên nhưng … tốt!

Dưới bài phỏng vấn ông Hạ Đình Nguyên, đọc được trong trang FB của BBC, độc giả Lê Bích Đào cũng đã biểu đồng tình một cách ngắn ngọn và thi vị: “Chị VTT là người sống trong sạch’ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Thiệt là qúi hoá hết sức!
Dù vậy, tôi chỉ có đôi chút suy nghĩ lăn tăn. Hay nói theo ngôn ngữ của thi ca là vẫn (nghe) “sao có tiếng sóng ở trong lòng.” Chúng ta có nhất thiết phải đốt cả dẫy Trường Sơn, phải hy sinh đến cái lai quần, và hàng chục triệu mạng người – thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau – chỉ để tạo nên một đống bùn bẩn thỉu nhầy nhụa như hiện tại không?

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

15 Phản hồi cho “Đưa người ta không đưa sang sông”

  1. Nguyen Nguyen says:

    Đảng Cộng Sản Việt Nam ác ghê. Cả dân tộc ai cũng bị lừa !

    Ðảng ta sinh ở trên đời .
    Một hầm máu đỏ, quỷ người hôm nay.
    Đảng ta đó, trăm nanh nghìn vuốt .
    Đảng ta đây, con quỷ nhập tràng
    Đảng ta muôn vạn công an,
    Đảng ta uống máu ăn gan dân lành
    Đảng ta Mac- Le-nin vĩ đại,
    Gạt muôn dân , hại cả giống nòi
    Trời căm, đất hận, dân than,
    Lưà thầy , phản bạn, bọn quan Ba Đình (*)

    DDa?ng ta ra(.t lu~ Ha’n gian cu?a Ta`u.
    (*)Nguyen Nguyen phỏng theo bài Ba mươi năm đời ta có Đảng của Ong Tố Hữu

  2. Tien Ngu says:

    Thưa,

    Thực ra, các em như Võ thị Thắng, Đào Hiếu, Tiêu dao Bảo Cu, hay các em cưụ Cộng khi sắp đi đứt rồi mới tuyên bố…bỏ đảng…

    Cũng chỉ là nạn nhân của cái nạn…Cộng láo.

    Các em vì…ngây thơ, bị cò mồi Cộng láo dụ ngọt, rồi trở nên…mắt hí, tiếp tay chúng phá hoại nền tự do dân chủ ở miền Nam VN hàng ngày, cho đến khi giặc Cộng thành công, chiếm được quyền cai trị cả nước…

    Không biết, không rành, không bị tội…

    Chỉ có cái, sau khi…biết, sau khi rành, mà các em vẫn cố…láo, cho rằng xã hội miền Nam khi xưa là…kềm kẹp, thiếu tự do, cho nên các em buộc phải…nhãy núi để tìm…tự do. Thì…thiệt là… bậy bạ.

    Trong tình trạng chiến tranh, đối diện với tử thần khũng bố VC hàng ngày, chính phủ miền Nam từ trung ương đến địa phương, buộc phải có những qui luật…khó khăn tuỳ vùng miền mà….đở đạn cs. Không khỏi có các viên chức…lạm quyền, hành xử quá đáng hay bậy bạ. các em không thông cảm thì chớ, lại lấy đó làm…căm thù…

    Nay biết…trật, lại không chịu nhìn nhận, xin lỗi, cố láo để biện minh cho cái…khi xưa ta bé ta ngu…

    Sao qua mặt được các thế hệ kế tiếp được?

    Ngày nay với ánh mặt trời…internet, chẳng có cái láo nào sẽ qua mặt các…thiếu nhi được cả…

  3. UncleFox says:

    _“Chị VTT là người sống trong sạch gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” Thiệt là quí hoá hết sức!” …

    Võ Thị Thắng giết người, khủng bố để tạo dựng nên một chính quyền nhớp nhúa những bùn, rồi thị Thắng ngập ngụa vùng vẫy trong vũng bùn trộn lẫn với máu thịt và nước mắt của đồng bào ấy suốt non 40 năm để được những kẻ ngửi cứt không biết thối ví là sen .

    “Đù má ! cho tao chửi chúng mày một tiếng ! (thơ Trạch Gầm)

  4. DâM TiêN says:

    Thằng cộng phỉ côn đồ bắc kỳ thừa đểu giả , láu cá, đã khai thác tiêm
    tinh dịch cái tinh thần ” giải phóng” vô lông lỗ người miền Nam.

    Võ thị Thắng là một trong những số con cừu Panurge ấy.

    Tụi Việt cộng Miền Lam… ăn thịt lừa uống rượu bìm bịm của lũ Cộng
    đểu, cuối cùng cộng đểu bắc ký đã làm thịt lũ MTGPMN, trong đó có
    võ thị thằng, tuy được bầy đàn đưa ra làm kinh tế, nhưng lại là mục
    tiêu ám hại của tụi xỏ lá bắc kỳ…

    Tuị đểu cáng bắc kỳ đã thịt tụi MTGPMN, nhưng vưỡn ỡm ờ ôm lấy mấy
    trò Ơn, trò Lê Văn Tám giả hiệu, mụ Thắng làm của riêng tuyên truyền
    lừa bịp cho chúng nó.( Bà nó, thà chia lại vĩ tuyến 17 cho rồi…mà xem!)

    • DâM TiêN says:

      Chia hai VN từ Vĩ tuyến 17, trở lại. Nghe dễ ghét!
      Anh Tàu muốn chia lắm, đang phe phẩy cùng anh Mỹ. Hơ hơ,
      mấy lần sang thăm Văn Lang, hai chú Giang Trạch Dân và Hồ
      Cẩm Đào, chỉ dừng chân uống bát chè xanh bên bờ biển Đà
      Nẵng thui mà… — Mà chia như thế , cho tụi Rợ Hồ chém vè
      lang thang lếch thêch cho mà biết cái niềm đau mất nước tan
      nhà của quân cán chánh VNCH ! — Để tránh được đại nạn
      đó, thì Rợ Hồ chỉ còn một cách là ” rập đầu” ăn năn hối cải,
      xin công dân VNCH và cô Cộng Hòa tha tha thứ… rồi LHQ sẽ
      hộp thức hóa việc thống nhút qua tổng tuyển cử, và…hô vang:
      Việt Nam (Dân Chủ) Cộng Hòa muôn năm! )( May ra thì có
      thêm hai từ ” Dân chủ” như OSS đã viết giùm ông Hồ, 1945).

  5. Ban Mai says:

    Ông Hạ Đỉnh Nguyền cho bà Võ Tê Tê “không tai tiếng gì và trong sạch” chỉ có ý nói là không tham nhũng ấy thế mà vua chất nổ Nobel TNT lại trưng ra việc khủng bố kể cũng tội nghiệp cho bà! Nhưng nghĩ lại thì ông TNT rất hiền, có sao nói zậy, còn ông Chủ tịch nước Trương Tán Sảng mới độc. Ông Sảng viết trong sổ tang ca ngợi bà VTT nhưng có chủ đích là muốn nhân cơ hội nầy đá giò lái phe nhóm khác trong đảng. Chủ tịch nước là vua, mà vua có mấy ông nào đá giò lái? Trong lịch sử chưa có ông vua nào chơi đểu Tể tướng hay Tứ trụ đại thần cả! Vì thế phải hiểu là vua Sảng đang ở thế yếu và yếu thấy rõ! Vì chỉ có người sức yếu thế cô mới nảy ra châm biếm gỡ gạt chứ làm zì có chuyện kẻ quyền thế châm biếm ngược lại? Vì châm biếm được coi như kim đo nhiệt độ xã hội, là vũ khí cuối cùng của nạn nhân. Xã hội bị áp bức càng cao thì sẽ tràn ngập chuyện “móc họng” và đối tượng chính là ai thì mọi người đều rõ. Cho nên ngày trước bà VTT đi ám sát người thì bây giờ ông to chức nhất nước lại cẩn thận gài bom ngay cạnh xác bà thì làm sao bà được yên nghỉ? Thật tội nghiệp bà, cả một đời “không tai tiếng gì và trong sạch”!

  6. Việt cộng khủng bố says:

    ( Trích ) Nguyễn Bội Ngọc- Trung sĩ không quân, đơn vị Phi Đạo 211, căn cứ không quân Tân Sơn Nhất- đáng lẽ anh đang được nghỉ phép vì anh đã làm đơn xin nghỉ phép và được cấp chỉ huy ký phép cho anh. Nhưng vì công vụ là trước hết, nên anh Nguyễn Bội Ngọc đã tự nguyện đứng ra làm việc giới thiệu cho đồng bào biết về chiếc trực thăng H34 đang được trưng bầy trước Tòa Đô Sảnh Saigon.

    Sáng ngày Quốc Khánh 26 tháng 10 năm 1962 trước Tòa Đô Sảnh Saigon, Anh đang đứng thuyết trình giới thiệu chiếc trực thăng H34 cho đồng bào xung quanh anh . Thình lình một tên Cộng phỉ trà trộn tung một quả lựu đạn vào . Quả lựu đạn rơi xuống đất, sát chân anh. Rất bình tĩnh, anh cúi xuống nhặt lên. Quả lựu đạn đã bung kíp, anh chỉ còn thì giờ để ném quả lựu đạn đi càng xa càng tốt. Nhưng anh Nguyễn Bội Ngọc đã không làm thế, vì chung quanh toàn người là người, ném như vậy anh sẽ thoát hiểm , nhưng đồng bào anh, gồm cả già trẻ nam nữ, trẻ con sẽ thương vong vô số, anh bèn nhẩy lên chiếc H34, ôm quả lựu đạn gọn ghẽ vào bụng và nằm úp sấp xuống sàn tầu .

    Tổng thống Ngô Đình Diệm đã truy thăng cấp bậc thiếu uý, và truy tặng Bảo Quốc Huân Chương cho trung sĩ Nguyễn Bội Ngọc.

  7. BUILAN says:

    ” Là Ủy Viên Trung Ương Đảng, và cũng là Đại Biểu Quốc Hội liên tiếp ba khoá (IX, X và XI) rồi là Tổng Cục Trưởng Du Lịch mà “không mang tai tiếng gì” thì chị Võ Thị Thắng – rõ ràng – là một đảng viên nhưng … tốt!
    @ có nghiã là ……!

    Dưới bài phỏng vấn ông Hạ Đình Nguyên, đọc được trong trang FB của BBC, độc giả Lê Bích Đào cũng đã biểu đồng tình một cách ngắn ngọn và thi vị: “Chị VTT là người sống trong sạch’ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Thiệt là qúi hoá hết sức!
    Dù vậy, tôi chỉ có đôi chút suy nghĩ lăn tăn. Hay nói theo ngôn ngữ của thi ca là vẫn (nghe) “sao có tiếng sóng ở trong lòng.” Chúng ta có nhất thiết phải đốt cả dẫy Trường Sơn, phải hy sinh đến cái lai quần, và hàng chục triệu mạng người – thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau – chỉ để tạo nên một đống bùn bẩn thỉu nhầy nhụa như hiện tại không?

    Người anh em ha bô CCCĐ (công cụ côn đồ…) CC(chày cối….) thử vận dung tài nghệ 2/8 , vặn ngược con boulon, tìm chút nước… của VTT ruã mặt lem lấm “bun nhơ nhầy nhuạ lâu ngày” loì ra cái tên LTCM /BĐ Kụ NGHỆ ! hahah a

  8. Dân Việt says:

    Nụ Cười Võ thị Thắng

    Nụ cười ấy bây giờ là tiếng nấc
    Trong nấm mồ trăn trở một hồn ma
    Nằm lắng lòng ôn lại tháng ngày qua
    Rồi nức nở khóc chan hoà nước mắt.

    Chị đã khóc cho cuộc đời đánh mất
    Vào con đường lầm lạc phản quê hương
    Để bây giờ một đất nước đau thương
    Đang rên siết trong xích xiềng nô lệ.

    Chị đã khóc cho nụ cười hôm ấy
    Ôi nụ cười ngu dại kẻ cuồng si!
    Tưởng oai hùng như một đấng nữ nhi
    Nào có biết khác gì quân khủng bố.

    Nụ cười chị ngày hôm nay méo mó
    Như bao người đang khóc hận cười đau
    Khi nhìn ra đảng vượn đã hồi đầu
    Đem đất nước dâng khựa Tàu xâm lược.

    Phan Huy MPH
    http://fdfvn.wordpress.com

  9. nguenha says:

    Tìm đâu cho xa. Đi loanh quoanh cho đời mỏi mệt ! Chỉ trên trang mạng nầy, mà mọi chuyện về chế độ CS củng đả thể hiện đầy đủ .Sự tàn ác của cái gọi là “Cách mạng” VN !! Từ Nguyện sinh Sắc (bố HCM) giết người. Đến HCM “che chòm râu”để chứng kiến và ra lệnh giết bà Năm. Và hôm nay cháu ngoan của Bác :Vỏ thị Thắng cầm sung giết người ! Thế là đủ TAM ĐỢI !! Đây chính là biểu tượng CÁI ÁC truyền kiếp, mà chế độ CS đả truyền vào Dân Tộc. Cờ thì MÁU- Quốc ca thì UỐNG MÁU- Còn gì để nói về một Dân tộc, trước ánh sang văn minh và nhân bản !! Đến như Văn Cao mà HCM còn biến được thành kẻ “Sát nhân”,hà chi Vỏ thị Thắng hay bất cứ tên du kích nào!! Đúng là
    “Bác Vỉ đại” : Vỉ đại trong Tội Ác !!

  10. Thanh Pham says:

    Cay Đắng!

    Hai hình ảnh, hai cuộc đời, một chung cuộc!
    “Nụ cười chiến thắng” Võ Thị Thắng
    “Anh hùng lao động” Trần Ngọc Sương
    Chung cuộc rồi chỉ còn cay đắng!

    Chúng lợi dụng tuổi trẻ hăng say
    Hy sinh vì dân tộc đất nước
    Xong cuộc rồi chúng mới ra tay
    Chúng cướp hết công lao kẻ khác

    Miền Nam từ những ngày trong trứng nước
    Tới “Mặt trận giải phóng miền Nam”
    Luôn luôn là những người đi trước
    Có còn gì đâu ngoài đắng cay

    Số phận dành cho kẻ tay sai!

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

Leave a Reply to DâM TiêN