“Long trời lở đất” hay “Trời không dung đất không tha”?
Tôi vốn xa lạ với lòng hận thù và đố kỵ, nhưng đọc tin về cuộc triển lãm Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) 1946 – 1956 của Viện Bảo Tàng Lịch Sử Việt Nam, nhất là khi đọc những lời ông giám đốc khai mạc triển lãm nói:” CCRĐ là một cuộc cách mạng dân chủ long trời lở đất, mang lại những giá trị to lớn của một xã hội mới, một chế độ mới, một cuộc sống mới cho người dân Việt Nam”, thì những ký ức đau buồn của bản thân, gia đình và quê hương tôi lại sống dậy, hiển hiện, đau đớn và xót xa.
Những năm 1955, 1956 CCRĐ ở quê tôi, một vùng quê bắc bộ thuộc Hưng Yên, hạn hán kéo dài, nạn đói đến với mọi gia đình, những cánh đồng lúa biến thành những cánh đồng khô nứt nẻ, hoang hóa, trên những con đường, các cụm rau má bị đào sạch để làm thức ăn độn thay gạo.
Gia đình tôi bị quy là điạ chủ. Ngày ngày mẹ tôi cùng những địa chủ, phú nông trong làng xã bị đội bắt tập trung để”truy” tô. Đội căn cứ vào thời gian và diện tích ruộng của các gia đình phát canh thu tô để đòi lại số thóc mà các gia đình nông dân đã trả cho điạ chủ khi thuê ruộng. Đội và những cốt cán của đội biết rất rõ do hạn hàn kéo dài, hầu như chẳng có địa chủ nào còn thóc trong nhà, nhưng họ tin rằng địa chủ, phú nông hẳn phải có của chìm như vàng bạc, đồ trang sức … cất dấu, họ tra khảo, dọa nạt để buộc phải khai báo. Mẹ tôi mỗi đêm ở chỗ truy tô về lại thở dài , trong nhà không còn một hạt thóc, bao nhiêu của cải giá trị thì đã bán để nuôi bố tôi ốm, mẹ tôi khai đúng như thế, nhưng đội vẫn không tin.
Bố tôi tham gia cách mạng và vào Đảng Cộng Sản Đông Dương từ trước năm 1945. Ông đã đem tiền của mà ông nội tôi để lại xây một căn hầm ngầm bí mật lớn để cả cơ quan của Đảng có thể làm việc và trú ẩn trong đó, gia đình tôi là cơ sở của Đảng trên đừơng dây hoạt động bí mật Hưng Yên – Thái Bình, đã đóng góp nhiều cho tuần lễ vàng của chính phủ. Năm1944 bố tôi bị Pháp bắt, bị tra tấn và lãnh án 15 năm khổ sai tại Hỏa Lò Hà Nội. Tháng 8-1945 ông được ra tù, tiếp tục hoạt động và mất năm 1952. Với quan điểm công nông của đội CCRĐ, địa chủ là thành phần phản cách mạng, bố tôi được họ biến thành một tên Quốc Dân Đảng phản động, chui vào hàng ngũ Đảng để phá hoại. Họ tìm đâu ra con số hàng chục đảng viên cộng sản do bố tôi giác ngộ và phát triển đều thuộc thành phần địa chủ, phú nông. Nếu bố tôi còn sống, vận hạn nào sẽ đến với ông trong trận cuồng phong của dối trá, hận thù và độc ác của nền chuyên chính vô nhân mà ông đã hy sinh vì nó.
Nhưng bi kịch của gia đình tôi chưa phải là tồi tệ nhất. Tôi vẫn còn nhớ cái không khí hãi hùng của buổi đấu tố bà địa chủ tên Tơ, người ở làng cạnh làng tôi. Dân cả xã kéo đến bãi chợ đông nghịt, mẹ tôi cùng các địa chủ, phú nông trong xã phải có mặt và phải ngồi vào một khu để theo dõi phiên tòa, để tự hiểu rằng, nếu „ngoan cố”, có thể họ sẽ nhận lĩnh số phận tương tự.. Bà Tơ gầy nhỏ, tóc bạc lõa xõa, như người mất hồn, được các du kích dẫn vào đứng trước „tòa”. Những tiếng hô của các cốt cán vang dội: „Đả đảo địa chủ cường hào gian ác ngoan cố”. Sau mỗi đợt hô khẩu hiệu, dàn trống ếch của đội thiếu niên quàng khăn đỏ lại vang lên để kích động đám đông. Đến màn đấu tố, các bần cố nông giận dữ, xỉa xói, chửi bới tục tĩu. Sau màn đấu tố, đội trưởng đội CCRĐ của xã chủ tọa phiên tòa tóm tắt và tuyên bố bản bản án tử hình. Bà Tơ được các du kích khoác súng dẫn ra bãi tha ma cách bãi chợ vài trăm mét, một lỗ huyệt đã được đào , cạnh bờ huyệt, một cột gỗ được đóng sẵn, các du kích trói bà vào cột. Một loạt súng nổ, bà Tơ từ từ khụy xuống, rồi đầu gục trước ngực. Dân chúng chỉ được quan sát từ xa, nên không biết họ chôn bà Tơ như thế nào, không thấy áo quan hay bất cứ mảnh gỗ hay tấm chiếu mang đến cạnh huyệt trước đó, có lẽ bà được hất ngay xuống huyệt và lấp đất lên.
Tôi có bà cô họ lấy chồng tại một xã thuộc huyện Ân Thi. Bà kể lại cuộc đấu tố ở quê chồng bà nghe thật bi thương và kinh hoàng. Một cán bộ đảng thuộc tỉnh ủy Thái Bình, ông tham gia hoạt động cách mạng và vào đảng cộng sản từ khi còn trẻ. Gia đình ông bị quy là địa chủ, ông bị kết tội là tên Quốc Dân Đảng chui vào Đảng hoạt động phá hoại, bị gọi về quê, bị đấu tố, truy bức. Với khí tiết của người cộng sản chân chính, ông đã bác bỏ những cáo buộc của đội CCRĐ và các bần cố nông. Ông bị buộc tội ngoan cố và bị kết án tử hình. Lúc thi hành án, các du kích vịn một cây tre xuống để treo ông lên đó bắn, ông vừa giẫy giụa chống lại, vừa mắng nhiếc các du kích và các cán bộ CCRĐ, tay bị chói, ông đã dùng chân đạp các du kích. Các du kích đã dùng báng súng đập vào mồm ông, nhiều chiếc răng bị gẫy, máu đầy mồm, nhưng trước khi bị bắn, bị treo lơ lửng trên cao, ông vẫn gắng sức để hô:”Đảng Lao Động Việt Nam muôn năm! Hồ Chủ Tịch muôn năm!”. Trước lúc chết ông vẫn tôn thờ Hồ Chủ Tịch, ông vẫn không biết, rằng cái chết của ông, những tội ác của CCRĐ đối với ông và bao người khác, ông Hồ Chí Minh là người phải chịu trách nhiệm chính, vì ông là người đứng đầu Đảng, người đưa ra chính sách và chỉ đạo CCRĐ.
CCRĐ là cuộc cách mạng ”long trời lở đất” như cho đến nay Đảng vẫn tự ca ngợi?
Không! Trước hết CCRĐ không phải là cuộc cách mạng. Nó là một cuộc chinh biến của những kẻ tập trung được bạo lực trong tay, nó triệt tiêu những nhân tố tích cực, những nhân tố tiến bộ của xã hội Việt Nam, nó mở đầu cho giai đoạn xã hội đi đến đói nghèo và tội ác. Địa chủ phú nông đa số là những người lương thiện, chăm chỉ và biết cách làm ăn mà trở nên giầu có, họ là giường cột của nền nông nghiệp, họ cũng là những người yêu nước đóng góp người và của cho cách mạng, lấy ruộng đất của họ chính là đánh vào nền nông nghiệp của miền Bắc, phá bỏ cơ cấu hợp lý và tự nhiên của nông thôn Viêt Nam: ruộng đất phải trong tay những người biết làm ăn.
Các cán bộ Đảng thường đề cao:”CCRĐ đã thực hiện cương lĩnh của Đảng là người cầy có ruộng”. Nhưng những ai đã ở nông thôn thì đều biết, đưa ruộng vào tay những người vừa không chăm chỉ, vừa không biết cách tổ chức công việc thì cũng như lãng phí đất, nông dân có ruộng, nhưng ruộng không làm hoặc làm ra ít thóc, nền nông nghiệp miền Bắc bắt đầu đi xuống từ đó. Nhiều bần cố nông, chỉ sau một thời gian ngắn được chia ruộng đất của địa chủ đã sang nhượng lại và lại trở lại đi làm thuê. Không lâu sau CCRĐ, Đảng đã buộc nông dân vào hợp tác xã nông nghiệp, ruộng đất trở thành của toàn dân mà chẳng của ai, tất cả nông dân từ địa chủ đến bần cố nông đều trắng tay, trở thành những người làm „thuê” cho hợp tác xã, tiền công mỗi ngày được vài trăm gam thóc, không đủ để nuôi gà. Vì vậy Đảng kể công đã đem ruộng đất cho người cầy chỉ là câu nói trống rỗng, xảo ngôn.
CCRĐ còn phá vỡ đạo lý, thuần phong mỹ tục của thôn quê của miền Bắc. Các đội CCRĐ về làng xã, nuôi dưỡng và kích động lòng hận thù giữa các tầng lớp nông dân, tuyên truyền sai lệch về nguyên nhân đói khổ của bần cố nông, dung dưỡng những cuộc đấu tố trái với luân thường đạo lý như con tố bố mẹ, vợ tố chồng…Xã hội Việt Nam bắt đầu bị tha hóa từ đó.
Tôi thật ghê sợ khi nghe một vị giáo sư trong bộ máy tuyên truyền của Đảng trả lời đại ý Đảng có sai lầm trong CCRĐ, nhưng Đảng đã sửa sai , như thế là sòng phẳng. Chao ôi! Nếu oan hồn của bà Tơ, của ông cán bộ tỉnh ủy Thái Bình, của bà Năm Cát Hanh Long và hàng vạn các oan hồn khác nghe thấy, chắc họ sẽ dựng mồ đứng dậy mà kêu lên rằng:” Tội ác của các ngươi trời không dung, đất không tha, sao ngươi dám nói sòng phẳng”.
Warszawa 18-09-2014
© Đàn Chim Việt
Hay ghê nghe !
Những topic như thế nầy, tuyệt đối không thấy một con ruồi xanh DLV nào vo ve cả.
Ngay cả cu Mắng Sĩ cũng vậy.
Chắc là đang nấp sâu trong quần…chúng!
Nếu sự hiện diện đảng cộng sản thật sự đóng góp cho văn minh nhân loại, chúng ta cũng cần phải liên minh lại buộc đảng cộng sản chứng minh cho nhân loại thấy cái văn minh của đảng cộng sản. Nếu không, việc phải tiêu trừ đảng cộng sản ra khỏi nền văn minh nhân loại cần là chắc chắn!
Sao không thấy thằng khốn nạn giáo điếm chó đẻ nào kể cả Phú Đảng Viên chó đẻ qua bên bài này phản hồi nhễ….CŨNG BIẾT SỢ CÔNG LÝ À!
Đoãng ĐẤU TỐ làm 200 ngàn mạng chết…Xứng đáng bị nhân dân đem ra truy tố trước Công Lý chưa?
Phú ơi, anh Trọng Dân nói vậy mà em có hiểu không? lương chỉ có vài triệu đô la cụ hồ mà sao để người ta chửi nát bấy cả giòng, cả lò nhà mình. Chắc em đói lắm nên mới chịu làm điều thô bỉ láo lừa theo ý đảng. Vô miền nam ăn…xin đi em. Thiệt là rớt nước mắt.
Để phủi tay sau cái gọi là “Long trời lở đất”, ông Hồ than với đàn em:
(Có làm thì cũng làm từ từ, cứ cậy lớn ép… người ta).
Ý là tại Trung Quốc, Liên Xô bắt, chứ ông ta không muốn làm, vì ông ta đã biết chắc cái hậu quả dã man, ghê gớm đó sẽ xẩy ra.
Sau đó ông ta đã đổ hết tội lên đầu Trường Chinh, Lê Văn Lương, Hồ Viết Thắng..v.v.
Tôi không thù oán gì với 200 đồng chí trung ương và bộ chính trị hiện nay. Tôi quan niệm, cờ tới tay ai, người ấy phất.
Không có các đồng chí Sang, Trong, Hùng, Dũng thì sẽ có các đồng chí khác lao lên cầm cờ.
Tuy nhiên, dù đồng chí nào đi chăng nữa, đảng Cộng Sản VN cũng không thể lấp liếm, chối tội giết Dân Lành trong cải cách ruộng đất 1953-1956 cho ông Hồ.
Mặc dù quan hệ Việt Mỹ càng ngày càng tiến triển theo hướng tích cực. Là người Việt Nam, ai cũng mừng.
Tuy nhiên cho tới hôm nay, 3/4/2015:
(Vẫn chưa có bất kỳ một quan chức nào từ phía chính phủ Hoa Kỳ ngả mũ vào Lăng Bác…)
Lăng Bác và cái tên đảng Cộng Sản Việt Nam có thể sẽ chia cắt đất nước ta một lần nữa.
THỰC CHẤT CỦA CCRĐ Ở VIỆT NAM 1955-56
Ở đây là nói về sự đấu tố hay sự tố khổ dã man giữa con người và con người. Tức ý nghĩa tệ bạc nhất trong xã hội loài người từ cổ chí kim.
Thực tế trong xã hội nông nghiệp ngày xưa ở nước ta, có người tốt, người xấu trong cả giới nông dân và tầng lớp giàu có hay phú nông, địa chủ.
Không hẳn mọi nông dân đều tốt, cũng không hẳn mọi địa chủ đều ác ôn hay bóc lột.
Mà cứ giả dụ toàn thể giai cấp nông dân có bị bóc lột và toàn bộ giai tầng địa chủ có ác ôn chăng nữa. Đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ xã hội, do tính chất khách quan đã có. Và nếu cách mạng là làm tốt cho xã hội, thì mọi sự cải tạo phải hướng về tương lai, không thể quay lại trả thù quá khứ một cách vô nhân, ngu ngốc, vì mọi chuyện đó đã qua, và chuyện đã qua thì cần quên đi vì lòng nhân đạo, không phải theo kiểu tính cách phi nhân, trả thù man dã.
Tức có nghĩa không phải mọi nông dân đều thù ghét địa chủ.
Đó chỉ là các cán bộ thực thi đấu tố đã được huấn luyện, được bơm vào trong đầu từ cấp trên và chính họ bắt buộc phải khiến nông dân theo lệnh tuân thủ kiểu trả thù hèn hạ và hoang dã như thế.
Nhưng sáng kiến này cũng chẳng hoàn toàn xuất phát từ trong nước, mà thật sự nó được du nhập từ nước ngoài theo ngã Trung Quốc, tức nói cụ thể theo bài học, theo chỉ thị, theo truyền đạt mệnh lênh của họ Mao từ các cán bộ của họ Mao và từ những cán bộ VN được đưa qua huấn luyên theo kiểu cách đấu tranh giai cấp của Trung Quốc.
Như thế nó chỉ nói lên tính cách phi lòng nhân, phi ý nghĩa dân tộc, tức tính cách phụ thuộc nước ngoài đã thực sự xảy ra khi đó.
Cò hiểu sâu xa hơn thế, tính cách quan điểm đấu tranh giai cấp của Mác chẳng hoàn toàn là kiểu đấu tranh cụ thể trong xã hội. Mà thực chất nó chỉ là thứ giáo điều do chính Mác phịa ra căn cứ vào niềm tin vào ý nghĩa “biện chứng” xã hội của Hegel. Chính ở đây là câu chuyện dài khác, mà thực chất nó cho thấy Mác đã hiểu méo mó Hegel, hiểu sai trái Hegel, và phịa đặt một quan điểm hoàn toàn phi nhân, phi xã hội, phi lịch sử do chính bản thân ông ta và Engels chủ quan tạo ra.
Chính Mác tin rằng vật chất thì “biện chứng”, do đó xã hội hay lịch sử cũng “biện chứng”, và lý thuyết đấu tranh giai cấp chính là niềm tin mơ hồ, mù quáng, dốt nát kiểu đó.
Có nghĩa đây là quan điểm hoàn toàn trừu tượng, tư biện và thậm chí ngụy biện do chính Mác tin tưởng. Nó vượt lên trên và vượt ra ngoài xã hội và con người cụ thể, thực tế, ra ngoài từng hoàn cảnh cụ thể, thực tế, có thật ở mọi nơi trong cuộc sống.
Nói chung lại, ý nghĩa đấu tranh giai cấp chỉ là sự sao chép mù quáng, trừu tượng, tư biện, hoang đường, mê tín từ học thuyết Mác. Và ngay cả chính “nhà triết học” Trần Đức Thảo trong một thời gian khá dài cũng tin tưởng ấu trĩ vào quan điểm giả tạo, hoang tưởng, phịa đặt của Mác.
Bởi thực ra đấu tranh lợi ích trong cuộc sống thì lúc nào cũng có trong xã hội, không cứ đấu tranh giai cấp mới là quy luật hay động lực của lịch sử phát triển xã hội như Mác tin tưởng một cách u mê, hoang đường, mê tín, dốt nát và hoàn toàn phi khoa học.
Nhưng giới cầm quyền VN khi ấy phần lớn đều trình độ dân trí thấp, còn nông dân chỉ biết tuân theo, làm theo, có mấy ai hiểu biết gì về khoa học hay triết học.
Nên nói chung lại chính sự dốt nát đưa lại tính phản khoa học, phản xã hội, phản lịch sử, phản nhân văn, hoàn toàn phi lý, ấu trí, thấp kém, bừa bải, vô ý thức, vô trách nhiệm, nói chung là vô nhân đạo và phi nhân như thế mà hầu hết mọi người đến nay đều biết của một giai đoạn từng được mệnh danh là “long trời lở đất”, theo kiểu nói huênh hoang it học mà thực sự là “trời không dung đất không tha” chính là như thế. Và nguyên nhân của mọi nguyên nhân chính là tư tưởng bệnh hoạn, phi nhân của Mác nhưng được mệnh danh là là học thuyết tuyệt đối nhân văn mà ngày nay mọi bề trái của đã từ lâu được loài người trên toàn thế giới đều nhận biết về tất cả mọi điều vô cùng phi lý của nó.
NGÀN KHƠI
(03/4/15)
Em lạy Thầy!
Xin Thầy tha cho con dân chúng em.
Thầy bảo tư tưởng Mác bệnh hoạn. Thầy lại bảo thông minh “Triết Lý” như Trần Đức Thảo cũng còn tin.
Ấy thế mà Thầy vẫn phán, tại dân mình ngu…..nên mới có cái “Long trời lở đất”.
Ơ kìa Thầy!
Kẻ bắn người khác, đạp xuống hố đào sẵn, lấp đất, không cho cãi, thân nhân không được chứng kiến để khóc thương. Vậy tại dân ngu hay tại thằng ra lệnh ác?
Thưa Thầy, ngày nay loài người đủ khôn để hiểu rằng:
Cái gì sanh ra bởi con người, trong đó có tư tưởng, học thuyết, Systems..v.v..chỉ có giá trị thời gian.
Nó có thể tốt vào lúc này, trên mảnh đất đó…nhưng theo thời gian nó sẽ bị đào thải để thay thế bằng một tư tưởng, học thuyết, Systems..v.v.. mới, hợp với thời đại hơn.
Chỉ có Tình Yêu của Thượng Đế ban cho muôn loài là Vĩnh Cửu. Và nếu ai lấy Tình Yêu Thương của Đấng Tạo Hóa để đối xử với người khác thì dù thể chế nào đi chăng nữa cũng không có chuyện long trời lở đất xẩy ra được.
Kính Thầy.
EM ƠI
Em ơi đừng trách oan thầy
Thầy nào dám nói dân mình là ngu
Chẳng qua thời buổi lù đù
Dân mình mới phải giả mù sa mưa
Tonydo chớ nói bừa
Ngàn năm văn hiến dễ nào dân ngu
Lá vàng rơi rụng mùa thu
Đố ai quét đặng cho dù it thôi
Phải tin Thượng đế trên trời
Vô hình vô ảnh đời đời công minh
Nên đây bày tỏ sự tình
Thanh minh chút đỉnh để mình cùng vui !
CÂY NGÀN
(05/4/15)
Thất vọng với bác tonydo quá. Ngàn … ngàn là tay ngu số DZách trên diễn đàn ĐCV, bài nào y cũng như con nhặng vo ve vo ve xả thơ thối thơ độc hại hoặc ý tưởng đại ngu mà bác lại “chắp tay lại thày… và lại còn kính thày…” thì …tôi khuyên bác Tonydo ngày Tuesday (Monday là Easter) hãy đi khám GP xem có mắc bịnh khùng không đấy.
Với tên đại ngu tốt nhất tránh xa, nó như con trâu điên húc đấy.
tonydo says: “Ơ kìa Thầy!
Kẻ bắn người khác, đạp xuống hố đào sẵn, lấp đất, không cho cãi, thân nhân không được chứng kiến để khóc thương. Vậy tại dân ngu hay tại thằng ra lệnh ác?“.
Đúng là kẻ ra lệnh ác thiệt, nhưng cũng tại “nhân dân” ngu, nên người bị đấu tố cam tâm cúi đầu để cho bọn cộng phỉ trói thúc ké đưa ra đấu tố, và những “kẻ bắn người khác, đạp xuống hố đào sẵn, lấp đất, không cho cãi” cũng thuộc loại vưà ngu vừa ác nên với có những hành động như thế.
Tuy nhiên, chê trách dân ngu khu đen vô học thì cũng tội nghiệp, vì ngay cả trí thức như nhà trét lí Trần Đức Thảo, các cụ Nguyễn Minh Cần, Bùi Tín, Vũ Thư Hiên cũng vẫn cứ tin vào sự lãnh đạo tài ba, sáng suốt của ông Hồ và của đảng CSVN sau đó.
Mãi cho đến khi đồng bào miền Nam bị phỏng gié, bức màn sắt được vén lên, các cụ mới biết rõ sự thật thì đã bị trễ, một số đã xa chạy cao bay. Cũng nhờ đó mà bác Tonydo được sổ lồng tháo cũi, bay béng sang Mỹ để hôm nay có những dòng chữ hay ho này….ha ha ha.
Nhưng một số lớn kẻ khác vẫn mù mờ, vẫn chưa mở mắt ra được, vì vậy mà chúng vẫn nâng bị bợ đít VC?
“Đúng là kẻ ra lệnh ác thiệt, nhưng cũng tại “nhân dân” ngu, nên người bị đấu tố cam tâm cúi đầu để cho bọn cộng phỉ trói thúc ké đưa ra đấu tố…(ntmh)”
Lại đỏ thừa tại dân ngu!
Dân thì không có gì ngoài tay không thì chống làm siêu đây đẻ không bị trói thúc ké? hay bị đập đầu chôn sống như Tết MT ở Huế? Có cả trí thức (bác sĩ kỹ sư giáo sư kiên trúc sư ,,,?).Không lẻ bọn mang danh trí thức này đều NGU hết?
Chà .phải khôn liền (môt khi)như ntmh ,nắm áo cha vô Nam thì đâu có bị đáu tố? (hay phơi thây trường sơn ?). Năm 75 cũng khôn hơn dân biết ra biễn đẻ “lội” qua Mỹ thì đâu có gì . Dân ngu nên ỏ lại mói bị đọa đày đấy thôi !
Còn núp trong tôn giáo lấy tù bi,lấy bác ái tình yêu thương tha thứ dẻ tránh bị đấu tố ,giết hại ,đẻ cảm hóa bắc kộng phi nhân tính ư? Ôi chào ! vây thì có khác chi “cúi đầu cho chúng cưởi cổ”?.
“Sống là tranh đấu” Niệm Nam mô .Amen thì bom đạn “xì” “thúi” ,không Nổ ,không giết AI đâu?
Vây đưng cho là dân ngu,đừng viện dẩn Thương Đế ,Thích Ca…
Chăng qua họ Ngu hơn các Anh vì họ không “CHẠY” nhanh bằng các Anh thôi !
(b.o))
…
Cuộc cải cách ruộng đất do Hồ Chí Minh (theo lệnh Tầu) tổ chức thực chất là cuộc tắm máu long trời lở đất. Cũng vì chuyện này mà người ta lo sợ rằng sẽ có “tắm máu” khi CSVN chiếm được miền Nam.
Gần đến ngày kết thúc cuộc chiến đã có cuộc “tắm máu” trên quốc lộ 13 khi quân lính và người dân di tản chạy trốn VC, nhưng bị chúng truy kích bằng trọng pháo làm rất nhiều bị chết la liệt.
Sau ngày 30.4.1975 không có “tắm máu” trực tiếp, nhưng trên 300’000 quân cán chính và sĩ quan của VNCH đã bị lùa vào trại cải tạo, ở đó nhiều người đã bị thủ tiêu, bị trả thù, bị chết vì bịnh tật, thiếu ăn, và rất nhiều người tuy không bị kết án nhưng đã bị tù dài hạn trên một chục năm .
Rù rì gió hỏi ngọn tre
Ai làm ĐẤU TỐ té lè máu xương?
Hay !
Đoạn kết của bài này có câu:
(Tôi thật ghê sợ khi nghe một vị giáo sư trong bộ máy tuyên truyền của Đảng trả lời đại ý Đảng có sai lầm trong CCRĐ, nhưng Đảng đã sửa sai , như thế là sòng phẳng.) (hết trích)
Bố nó chứ! Giáo sư cái con…..mẹ nó…đồ ba sạo!!! (Xin lỗi người đẹp Mạc Việt Hồng) tức quá, không làm gì được, em phải chửi thề chút cho bõ cơn giận.
Em và chắc chắn còn rất nhiều nhân chứng còn sống trên quả địa cầu xanh này đã chứng kiến cái láu cá SỬA SAI của đảng cộng sản hồi đó.
Sửa, sửa… sửa cái gì hỡi thằng giáo sư vắt mũi không sạch? Chú mày có dám đối chất với ta, một chọi một, ngay cả giữa thủ đô Hà Nội ta cũng liều mang cái thân già này về sống chết với chú mày.
Sửa sai là mẻ vớt cuối cùng, có nghĩa là dù không đủ tiêu chuẩn để quy lên địa chủ trong cải cách thì bây giờ cái đảng của chú mày xúc cả con tép để đút vào miệng.
Gia đình nhà ta tan hoang vì cái khốn nạn SỬA SAI.
Ta dốt như chó cũng vì cái SỬA SAI.
Nếu chú mày muốn qua Mỹ, một chọi một, ta sẵn sàng mua vé tặng chú mày. Còn dám chơi ở Việt Nam cho chú mày ăn chắc như ta đã nói ở trên, ta già rồi, sống thêm ít năm cũng đếch làm gì, ta sẵn sàng thí mạng cùi với chú mày.
Ta dốt, ta nhờ ông Minh, ta nhờ nhà thơ Trọng Dân, ta nhờ bà con mạng đưa đảng của chú mày ra tòa Thế Giới về tội diệt chủng, chẳng ai thèm đoái hoài. Ta nhờ con cháu, cũng cả mười mấy Sĩ Mỹ đàng hoàng, lại có đứa làm trong toà Bạch Ốc mới về chơi nhưng chúng nó cũng tảng lờ…..để con cho ta giữ, rồi rủ nhau đi………. shopping.
Thù muôn đời muôn kiếp không phai. Đảng bảo thế. Dám chơi, cho ta biết nhé.
Cám ơn BBT và đàn chị Mạc Việt Hồng.
Thưa , dứt khoát là không để cho CSVN thoát khỏi tội diệt chủng !
ĐẤU TỐ (6)
Thuở trước hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làng huơng
Nhưng rồi CỘNG PHỈ từ đâu lại
Khiến cả đời tôi hứng đau thuơng !
Tai ác ngờ đâu gió can qua
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa
Mác Lê gào giết tình đồng loại
Bắt bớ giam cầm chẳng xót xa !
Sống sót còn tôi phải cố đành
Trốn bờ trốn bụi lạnh thâu canh
Nhờ trăng rọi thấy bao thây xác
Thấy xác U tôi giữa cỏ xanh
Và một ngày kia giữa đề điều
Xóm làng bắt được lúc ban chiều
Bấy lâu trốn-đói- trong kinh hoãng
Giờ bị giam cầm-đợi án kêu !
Từ đấy không mong còn sống nữa
Nhớ quá U- Thày khóc liên miên
Lòng tôi vẫn chắc nơi tiên cảnh
U thày vẫn đợi đứa con hiền !
Cơn đói làm ơn hãy lặng yên
Để tôi nhớ lại dáng U hiền
Vẫn thuờng hay đứng bên song cửa
Ngó tôi đùa giỡn với chim quyên
Đau quá ơi hời…bao nức nỡ !
Đất nước vì sao lại xác xơ ?
Đấu Tố giết dần bao sanh mạng
Tan thuơng còn mãi đến bao giờ ?
Cùng đường con chi mà sợ nữa
Bao người bu lại bỏ nghĩa xưa
Bảo tôi tội ác…con địa chủ
“Khổ sai tù tội để cho chừa !”
Tôi bình thản đứng lặng im nghe
Những lời kết tội láo xum xoe
Mà cõi lòng tôi len lén nhớ
Dĩ vãng bình yên buổi trưa hè
Từ đó đi đày chốn xa xôi
Tháng năm năm tháng lặng lẽ trôi
Cũng nhờ xác oan xương ức trong lòng đất
Cây Oán rồi đây sẽ đâm chồi …
( Merci DCV )