WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một ông Hồ khác

Ta chỉ có thể thanh toán những điều xấu của quá khứ bằng cách thẳng thắn lôi nó ra ánh sáng của hiện tại, để cùng nhau nhận diện nó, lên án nó, để vĩnh viễn không cho nó tái diễn. Mà quá khứ cách mạng của ta thì đã tích tụ quá nặng nề những di sản xấu ấy.
Trần Đức Thảo – Những Lời Trăng Trối

Bên dưới bài viết (“Giới thiệu Đèn Cù”) của nhà báo Ngô Nhân Dụng, trên trang Dân Luận, có phản hồi này:

Khách Ngô Văn Gạch (khách viếng thăm) gửi lúc 15:09, 03/09/2014 – mã số 127424

VTV tối qua (2-9) đưa tin có ông cựu chiến binh tên là Suất ở Hà Nội sưu tầm những tư liệu về Hồ và trưng bày tại tư gia, nhiều học sinh ở các trường trung học phổ thông đến đấy tham quan coi như được giáo dục về việc học tập về tư tưởng và đạo đức của Hồ.

Giá ai có điều kiện tặng cho ông Suất một cuốn Đèn cù để bổ sung cho việc sưu tầm của ông ta thì tốt quá. Tôi quả quyết rằng nếu có cuốn đó trong nhà ông ta thì khối người bỏ tiền ra mua vé vào xem để hiểu hơn và sâu sắc về tư tưởng “đạo đức” của vị “cha già đời của dân tộc”.

“Khi con người ta bị lừa thì cái rác cũng biến thành thiêng liêng”. Dân ta đã và đang bị lừa. Hồ chính là cái rác, lại rước cái chủ nghĩa Mác Lên nin vào gieo rắc tai họa cho dân tộc trong khi cả thế giới đã vứt chủ nghiã Mác Lênin vào sọt rác rồi.

Sau vài phút lò dò trên mạng thì tôi biết thêm rằng ông cựu chiến binh này tên chính xác là Lương Minh Suốt, 67 tuổi, thương binh chống Mỹ, huy hiệu 40 năm tuổi Ðảng, thuộc chi bộ 3, đảng bộ phường Việt Hưng. Ông là người “có kho tư liệu quý về cuộc đời hoạt động cách mạng của Bác Hồ,” theo như ghi nhận của báo Nhân Dân – số ra ngày 31 tháng 8 năm 2014.

Ông Lương Minh Suốt cũng cho phóng viên của tờ báo này biết thêm phương cách giáo dục thiếu nhi, bằng hình ảnh:

“Ở gia đình có trẻ nhỏ chưa học chữ, thông qua hình ảnh, các cháu cũng học Bác được. Thí dụ: khi xem ảnh Bác Hồ kính cẩn nhường bát cháo cho cụ già, Bác ngồi tắm rửa cho thiếu nhi ở Việt Bắc… thì các cháu hiểu được Bác Hồ là người kính trọng người già và thương yêu trẻ nhỏ và các cháu có thể kể lại chuyện đó thông qua hình ảnh mà chúng quan sát được.”

Công khó, và lòng kính trọng của ông Suốt đối với bác Hồ khiến tôi nhớ đến một bài viết công phu (“Chủ Tịch Hồ Chí Minh Trên Bìa Tạp Chí Times”) của nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên. Ông cũng bỏ thời gian sưu tập, đúc kết những số báo Time viết về “cuộc đời và sự nghiệp của Bác Hồ kính yêu của chúng ta” rồi chuyển dịch sang tiếng Việt Ngữ để chia sẻ với mọi người.

Xin được ghi lại vài ba đoạn chính để rộng đương dư luận:

HCM_TimeTạp chí Time của Mỹ ra đời năm 1923. Trong hơn tám mươi lăm năm qua, đã có năm lần hình ảnh chủ tịch Hồ Chí Minh của Việt Nam xuất hiện trên trang bìa tạp chí này.

Lần thứ nhất chân dung Bác Hồ xuất hiện ở bìa số ra ngày 22.11.1954 với chủ đề “Hồ Chí Minh của Đông Dương”. Bài viết cho ảnh trang bìa là nói về sự kết thúc cuộc kháng chiến chống Pháp, miền Bắc Việt Nam sống dưới chế độ cách mạng của chính quyền Hồ Chí Minh…

Ấn tượng về lãnh tụ Việt Minh được thể hiện qua câu chuyện sau được tác giả bài viết kể lại. Một người dân Việt Nam ở trong thành phố vừa được giải phóng nói rằng mình đã được thấy ông Hồ. “Ông ấy là tấm gương sống của một nhà cách mạng. Ông ấy có một cuộc đời riêng không thể nào chê trách được. Ông ấy ăn mặc giản dị. Ông ấy là một người thông minh. Ông ấy nói tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng Việt. Ông ấy rất khéo léo: khi ông ấy nói chuyện với mọi người ông ấy nói thẳng thắn để đứa bé lên tám cũng hiểu được. Ông ấy nhẫn nại vô cùng. Ông ấy đã hy sinh cả cuộc đời riêng của mình cho cách mạng…”

Lần thứ hai chân dung Bác Hồ xuất hiện ở bìa số ra ngày 16.7.1965 với chủ đề “Việt Nam: Miền Bắc không khoan nhượng”. Đây là một năm sau ngày đế quốc Mỹ đưa máy bay ra ném bom phá hoại miền Bắc. Bài viết cho ảnh trang bìa mang đầu đề “Bắc Việt Nam: Nhà mác xít trong rừng sâu”. 

Chiến tranh ngày càng lan rộng, đất nước phải đương đầu với cường quốc quân sự mạnh nhất thế giới. Nhưng “Hà Nội đã chuẩn bị cho cuộc chiến tranh toàn thể. Hồ Chí Minh là thế, vị thánh râu dài của nước Việt Nam cộng sản, ở tuổi 75, ông là lãnh tụ phe Đỏ già nhất, từng trải nhất…

Lần thứ ba Hồ Chí Minh xuất hiện trên trang bìa của Time là trong bức ảnh chụp chung với nhà ngoại giao Shelepin ở số ra ngày 14.1.1966. Bìa số này đăng hai bức ảnh, phía trên bức này là bức ảnh chụp tổng thống Mỹ Johnson và các cố vấn đang họp bàn tại Ranch. Chủ đề của số này là “Cuộc tấn công hòa bình của Mỹ và sự đáp trả của cộng sản”.

Lần thứ tư chân dung Hồ Chí Minh lại xuất hiện trên trang bìa Time là ở số ra ngày 12.9.1969. Lúc này lãnh tụ Việt Nam vừa mất nên chủ đề của số là “Kỷ nguyên mới ở Bắc Việt Nam” cùng với bài viết cho ảnh trang bìa có tên “Di sản của Hồ Chí Minh…”

Cả cuộc đời Hồ Chí Minh là dành để tạo ra một nước Việt Nam thống nhất, thoát khỏi sự đô hộ của ngoại bang. Ông được nhân dân cả hai miền Bắc – Nam gọi là “Bác Hồ”. Không một lãnh tụ dân tộc nào còn sống hiện nay ngoan cường đứng vững được lâu đến thế trước mũi súng kẻ thù. Sự qua đời của ông chắc chắn sẽ còn ảnh hưởng lan xa ở Bắc Việt Nam, ở châu Á và ngoài đó nữa”…

Lần thứ năm chân dung Hồ Chí Minh xuất hiện trên bìa Time là ở số ra ngày 12.5.1975, gần hai tuần sau ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam. Bức ảnh mang dòng chữ “Người chiến thắng” với chủ đề là “Cái gì tiếp theo ở châu Á?”. Bài viết “Lời tạm biệt nghiệt ngã cuối cùng” bình luận về thắng lợi của nhân dân Việt Nam: “Cuối cùng Việt Cộng và Bắc Việt đã tràn vào Sài gòn, giương cao lá cờ của Chính phủ cách mạng lâm thời, bắt giữ tổng thống Dương Văn Minh và thủ tướng Vũ Văn Mẫu của Nam Việt Nam. Đối với nhiều người Mỹ, đây là cái chết đã chờ đợi bao lâu, nhưng khi nó đến thì vẫn bị choáng váng”…

Hình ảnh chủ tịch Hồ Chí Minh năm lần được đưa lên trang bìa của tạp chí Time, trong đó bốn lần là chân dung toàn mặt bìa, cho thấy mối quan tâm của dư luận Mỹ nói riêng, thế giới nói chung, đối với cuộc đời và sự nghiệp của Bác Hồ kính yêu của chúng ta, cũng như đối với quá trình lịch sử của nước Việt Nam hiện đại. Ngoài ra, Việt Nam còn là chủ đề xuất hiện trên nhiều số khác của Time.

Phạm Xuân Nguyên – Hà Nội 15.8.2009

Năm năm sau, vào ngày 14 tháng 9 năm 2014, thính giả của BBC lại có dịp được nghe nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên (Chủ Tịch Hội Nhà Văn Hà Nội) bình luận về tác phẩm Đèn Cù của nhà văn Trần Đĩnh:

“… tôi nghĩ là những cuốn như Đèn Cù là nên có và cần có, ở những người có vị trí như tác giả Trần Đĩnh, thì những thông tin, những sự thực được nói ra nó mang tính khả tín rất cao, và nó được bảo đảm bằng thẩm quyền mà ông đã nói ra.
“Cho nên độ xác thực, đáng tín cậy là sẽ cao, và như vậy nó cần thiết để soi rọi vào nhiều mặt, nhiều góc của lịch sử Việt Nam hiện đại.”

Tôi cũng có cái may mắn được đọc qua tác phẩm này nên vô cùng tâm đắc với quan niệm (phóng khoáng) của nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên. Tuy nhiên, lòng vẫn không khỏi băn khoăn khi nghĩ đến hình ảnh của một ông Hồ Chí Minh chí thánh (“vị thánh râu dài của nước Việt Nam cộng sản”) qua trí “tưởng tượng” của ban biên tập báo Time và một ông Hồ hoàn toàn khác – với “những góc khuất về đời tư” và “nhân cách” – theo như cách diễn đạt của BBC:

Trong cuốn sách mới được xuất bản ở hải ngoại, tác giả Trần Đĩnh đã đề cập nhiều chi tiết được cho là có tính ‘thâm cung bí sử’ về nội bộ Đảng Cộng sản, trong đó có nhiều thông tin liên quan các ‘góc khuất’ về nhân cách, đời tư của nhiều lãnh tụ, từ ông Hồ Chí Minh, tới ông Lê Duẩn, Trường Chinh, Lê Đức Thọ v.v…

Về cố Chủ tịch Hồ Chí Minh, một số thông tin trong cuốn sách gợi ý rằng ông Hồ chính là người đã cải trang ‘đeo râu’ theo dõi vụ đấu tố địa chủ đầu tiên ở Việt Nam.

Và chính lãnh tụ này là người đã trực tiếp ‘viết báo kết tội đích danh’ một nữ địa chủ kháng chiến, bà Nguyễn Thị Năm, cũng như đã đả kích giai cấp địa chủ, chứ không phải là ‘vô can’, hay ‘không hề biết’ như vẫn được báo chí và lịch sử đảng Việt Nam ‘tuyên truyền’, giải thích.”

Một số chi tiết khác gợi ý cố lãnh tụ này có các mối quan hệ với một số phụ nữ, điều chưa bao giờ được các tài liệu, văn kiện, báo chí của Đảng Cộng sản Việt Nam công bố hoặc đề cập.

Khi được hỏi về tính chân thực và căn cứ của các ‘sự thực’ này, nhà văn Trần Đĩnh nói:

“Tôi sống lúc ấy thì tôi biết chứ, ví dụ như chuyện Cụ có những cái này, cái nọ thì bạn bè tôi nói, thì biết thôi. Chứ còn bây giờ nói lại thì thực là khó.

Quả là “khó” thật! Thí dụ như chuyện “ông Hồ chính là người đã cải trang ‘đeo râu’ theo dõi vụ đấu tố địa chủ đầu tiên ở Việt Nam” thì Trần Đĩnh không thấy tận mắt mà chỉ nghe nói lại nên độ khả tín, tất nhiên, phải có phần giới hạn.

Nhưng việc ông Hồ Chí Minh “chính là người đã trực tiếp ‘viết báo kết tội đích danh’ một nữ địa chủ kháng chiến, bà Nguyễn Thị Năm (trên báo Nhân Dân số ra ngày 21 tháng 7 năm 1953) thì đã được kiểm chứng và trở thành một sự kiện hiển nhiên, vô phương chối bỏ.

Bài (“Địa chủ ác ghê”) vỏn vẹn chỉ có 487 chữ (tính luôn cả tựa) nhưng lột tả được chân dung đích thực nhà cách mạng Hồ Chí Minh rõ hơn 5 bài viết về thân thế và sự nghiệp của Hồ Chủ Tịch – trải dài từ năm 1954 đến 1975 – trên tuần báo Time. Bài báo này cũng làm “nhạt phai” ý nghĩa của (chừng) năm trăm ngàn bài báo khác – tràn ngập trên hệ thống báo chí của Đảng và Nhà Nước, gần hai phần ba thế kỷ qua – về tấm gương đạo đức của bác Hồ.

Thời gian đã hé lộ ra một ông Hồ khác. Và tôi mong ước cũng sẽ có lúc nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên bỏ công sưu tập để chia sẻ với độc giả về một ông Hồ mới này.

Đây là một ước mong hết sức chân thành và khẩn thiết. Hoạ cộng sản rồi cũng sẽ qua thôi nhưng dân Việt vẫn còn phải sống lâu với di sản Marx, cũng như di sản của Hồ Chí Minh. Nếu những di sản này được “xử lý” một cách đúng đắn thì di hoạ, chắc chắn, sẽ giảm thiểu được rất nhiều.

© Tưởng Năng Tiến

© Đàn Chim Việt

12 Phản hồi cho “Một ông Hồ khác”

  1. Mr Vẩu says:

    HCM chỉ đơn giản là một kẻ nói một đằng, làm một nẻo.

    HCM nói VN Dân Chủ Cộng Hòa, nói Cộng Hòa nhưng không hề có Cộng Hòa gì ráo.

    HCM nói dân chủ nhưng chẳng có dân chủ gì ráo.

    HCM nói Tự Do nhưng lại thi hành điều luật cấm tụ tập trên 5 người!

    Cái dân tộc mà đội một kẻ như vậy lên đầu làm lãnh đạo tối cao thì dân tộc ấy cũng đáng bị tiêu diệt.

  2. Đồ Gàn says:

    Gởi ông tôn y dô (tonydo).

    Chứ hồi em với cụ “diện kiến” bác Hồ vĩ đại của chúng ta, ngài đâu có đến nỗi tệ như vầy.
    Cặp mắt của bác sắc như dao cạo râu Đức Quốc chứ đâu có cô hồn thế này….
    Không biết cụ Ý còn nhớ không chứ hồi em đứng trước mặt “Bác”, bảo đảm chỉ cần cái liếc mắt của ngài là mấy em có cứng lòng đến mấy cũng…. quýu.

    Năm 1975, thường nghe bộ đội phỏng giái kháo đôi mắt bác “có thần”, ai gặp bác đều không dám nhìn thẳng vào mắt bác ; vừa làm 1 một phát chiên triền lãnh tụ vừa ngầm nói dóc “tớ đã có lần gặp bác”, dọa “ma” chơi.
    Nay thấy ông tôn y dô ( học trò lảo biến hóa tôn ngộ không ) khoe đã gặp bác, tớ cứ ngờ ngợ lại hình ảnh củ hồi 1975 của 1 anh bộ đội ngồi trên chiếc nón cối úp trên vệ đường, vừa nghe ké cải lương “lan & điệp” được phát ra từ mấy cái cassette ở chợ trời, vừa tán dóc với mấy teen Sè gòn về chuyện đã gặp bác.

    Rất mong được ông tôn y dô ( học trò lảo biến hóa tôn ngộ không ) khoe thêm thành tích gặp bác hồ cụ thể vào dịp nào ? ngày tháng năm nào ? để tỏ lòng ngưỡng mộ !

  3. otchithieng says:

    otchithieng.
    Người ta thường nói trông mặt mà bắt hình dong,con heo có béo thì lòng mới ngon. Nhìn cái bản mặt lão mà muốn ói vậy mà cũng làm tới cha già vĩ đại dân tộc,xin lỗi không phải của tôi làm ơn đi chổ khác mà chơi.
    cảm ơn.

  4. DâM TiêN says:

    Dung mạo cụ Hồ sắc lảo, khắc khổ như thế vầy mà…

    Chính nhi đồng TonyDO và em bé Dâm đều thấy tận mặt

    Mà mà… lũ tuyên LÁO xì xào bàn nhau…găng lắm, cho vời
    thợ ảnh và thằng họa sĩ Z cho vẽ lại… cái mắt hiền tí, cái
    má đầy đặn tí, cái tai không vểnh chó béc-giê nữa..

    Cái gì cũng…giả vậy sao ? Cả cái thắng ăn gian 30.4.1975
    thét rồi cũng là giả, quân gian cướp ngày, xét lại. –Xét lại !

    Xét lại sao cơ ? Thì cứ lôi vong linh hai cu Ruận Thọ ra mà
    đấu tố, chịu tội dê tế thần……là xong ngay. Dễ quá mà.

    • tonydo says:

      Thưa đàn anh là chúng nó đểu đấy ạ!

      Chứ hồi em với cụ “diện kiến” bác Hồ vĩ đại của chúng ta, ngài đâu có đến nỗi tệ như vầy.
      Cặp mắt của bác sắc như dao cạo râu Đức Quốc chứ đâu có cô hồn thế này.

      Nếu thê thảm như trong hình thì đàn anh Trần Đĩnh sai trông thấy.
      Bởi vì “Bác” lấy đâu ra xí oách mà uýnh cô An, cô Xuân, cô Thổ, cô Mường được.

      Lại nữa, làm sao “Bác” có thể cho ra được đứa trẻ để đồng chí Vũ Kỳ nuôi.
      Không biết cụ Ý còn nhớ không chứ hồi em đứng trước mặt “Bác”, bảo đảm chỉ cần cái liếc mắt của ngài là mấy em có cứng lòng đến mấy cũng…. quýu.

      Cũng xin đàn anh giữ sức, đừng có quýu nhiều nhé.
      Em Tony.

      • Austin Pham says:

        Thế cái bàn là của kụ chả phải là đồ chơi bổ dương thì là gì hở bác To Newyork?
        Đấy là chưa kể việc đồng chí…vẩu sang xử lý…”nạo” cho các cháu cứ mỗi 3 tháng, tiện tay quẳng luôn vào nồi thuốc bắc cho kụ xơi.
        Tội là tội cho các cháu. Kụ chưa rã xí oách thì các cháu đã cạn nồi nước súp rồi

  5. “Lãnh tụ vĩ đại” &nghèo đói,lạc hậu says:

    Bà Đầm xòe: Mình thấy những nước đang có hoặc đã từng có các “lãnh tụ vĩ đại” thường là những nước đói nghèo và lạc hậu so với những nước không có “lãnh tụ vĩ đại”. Những nước càng có nhiều “lãnh tụ vĩ đại” thì càng đói nghèo và lạc hậu.

    Bắc Triều Tiên có tới 3 “lãnh tụ vĩ đại” là Kim Il-sung (Kim Nhật Thành), Kim Jong-il (Kim Chính Nhật) và Kim Jong-un (Kim Chính Ân). Năm 2012, GDP bình quân đầu người (GDP per capita) ở Bắc Triều Tiên là $783, so với Nam Triều Tiên không có “lãnh tụ vĩ đại” nào, có GDP per capita là $22.590.

    Những nước giàu có và văn minh không có “lãnh tụ vĩ đại” như Luxembourg có GDP bình quân đầu người trong năm 2012 là: $107.476; Na-uy: $99.558; Thụy sĩ: $79.052; Thụy Điển: $55.245, Úc: $67.036; Canada: $52.219; Mỹ: $49.965; Đan Mạch: $56.210; Nhật: $46.720…

    Những nước đang có hoặc đã từng có các “lãnh tụ vĩ đại” thường là những nước nghèo, chẳng hạn như Trung Quốc có “Mao Chủ tịch vĩ đại”, có GDP bình quân đầu người trong năm 2012 là $6.188; Việt Nam ta cũng có “lãnh tụ vĩ đại”, có GDP per capita năm 2012 là $1.596; Cuba có “lãnh tụ vĩ đại” Fidel Castro, có GDP per capita năm 2012 là $9.900, Liên bang Nga, trước là Liên Xô, có “lãnh tụ vĩ đại” là Lenin, Stalin… có GDP per capita năm 2012 là $14.037.

    Cũng có những nước đói nghèo và lạc hậu, có GDP per capita thấp, mặc dù không có các “lãnh tụ vĩ đại”, nhưng những nước hiện có hoặc đã từng có các “lãnh tụ vĩ đại” và người dân đang tôn thờ các “lãnh tụ” ấy, thì chưa từng có nước nào giàu có hay văn minh, tiến bộ.

  6. nguenha says:

    Trần Đĩnh nói ” Tôi sống lúc đó thì tôi biết chứ, ví dụ như Cụ có cái nầy,cái nọ thì bạn bè tôi nói thì biết thôi, Chú bây giờ nói lại that là khó . ” Đúng như vậy ,có những chuyện mà người cùng thời mới biết,
    nói lại ,đòi nhân chứng rất khó . Nhất là ở vào thời thông tin còn sơ sài. Chỉ sợ nhất ,là những người không cùng thời ,dựng chuyện ,bịa ra …khi đó mới đòi hỏi dữ kiện,bằng chứng . Ví dụ những kẻ thuộc hang đàn con,đàn cháu Trần Dĩnh sau nầy, ca tụng Bác,ca tụng Đảng … nói cho “sướng miệng”, Nhưng khi hỏi ,thì mù-tịt : bang chứng cả một cuốn phim ” Nói láo” ca tụng HCM phải dẹp tiệm !! Tin hay không là ở nhân cách ,đời sống ,cùng tài năng của người nói ra , có đủ ‘”thẩm quyền” hay không ?. Điều nầy, theo tôi ,Ông Trần Đĩnh có.

  7. Hành Trang says:

    Đừng nói chi đâu xa,dung mạo ánh mắt thế nào thì tánh tình sẽ như thế .Hồ Chí Minh dung mạo và dáng người đã lộ ngay chân tướng của một kẻ bất lương và cuộc đời thật đã minh định như thế.Ánh mắt lấm lét liếc nhìn gian xảo ,răng lởm chởm không đều,râu lưa thưa dơ dáy (thử tưởng tượng ông Diệm,ông Thiệu có bao giờ có nét mặt xấu như vậy không?).Một người được cộng sản hết lời ca ngợi như một ông thánh mà dung mạo thật tựa như quái nhân !Đây là chân dung của một kẻ được gọi là “lãnh tụ vĩ đại”,”người” mẫu chuẩn vĩ đại” và do vậy xét ra không có gì đáng ngạc nhiên khi VN sau bao năm có” lãnh tụ vĩ đại” như vậy trở nên nghèo đói, cùng quẩn, tàn mạt và dân Việt thành điên điên khùng khùng,khôn nhà dại chợ vọng ngoại,gian xảo độc ác và tham lam.

    • tudo says:

      Kính Quý Vị….sau ngày 30/04/1975 nhà…nhà…sợ VC quá !!!! nên nhà nào củng có treo ảnh Ông HCM ngay giửa nhà…..!!!!,tượng Ông Bà Cha Mẹ …CHÚA PHẬT đều lép vế …. !!!,ngày nọ có 1 em bé trai không biết do ai xúi biểu…hay tự nhiên em cầm lật ngược ảnh đầu của ÔNG xuống…rồi người lờn họ thấy mờ-mờ không rỏ lắm …họ bảo nhau hảy cấm con trẻ không được làm như vậy….vì sao mà giống hình….? thôi nhen đủ rồi…. . Ai ! muốn hiểu sao thì hiểu…. .

  8. TT says:

    HCM với chính sách 100 năm trồng người đã đưa đến những thành quả như sau:
    - Nữ giới : xuất cảng làm ô sin cho Tàu Đài Loan, Mã Lai, Trung Đông,…
    : Cởi quần áo cho Tàu chẽt, Tàu Đài Loan, Nam Hàn, Singapore lưạ chọn về làm vợ!
    - Nam giới : lao nô cho mấy nước Đông Âu trước khi mấy nước này trở thành Dân Chủ
    Lao nô cho Tàu Đài Loan, nam hàn, Nhật, Mã lai,…

  9. Thanh Pham says:

    Hoang tưởng!

    Một thoáng họ hoang tưởng
    Thế giới loan máu xương
    Hằng trăm triệu người chết
    Riêng quê tôi, tang thương!

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

    Marx & Engels
    hoang tưởng

    Tên đứng bến thành Mạc Tư Khoa

    Tội diệt chủng nhân loại
    Từ tên đứng bến nầy
    Gieo tang thương bại hoại
    Đã hơn thế kỷ dài

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

    Tên đứng bến thành Mạc Tư Khoa
    tên đứng bến Lê Nin

    Loài đồ tể

    Những tên hoang dâm vô độ
    Loài đồ tể của nhân loại
    Chúng là những tên tội đồ
    Cực kỳ gian ác độc hại!

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

    Những tên đồ tể: Stalin, Mao Trạch Đông , Hồ Chí Minh.

    Lũ thái thú nô tài bản xứ

    Khi chúng nó còn sống

    Chúng bán rẻ linh hồn
    Chúng sẵn sàng bán nước
    Chúng hủy diệt giống nòi
    Chúng rước quân xâm lược

    Nhưng khi chúng nó chết

    Chúng được xây lăng tẩm
    Bắt dân chúng tôn thờ
    Tên chúng khắp đường phố
    Gương bạo chúa sờ sờ!

    Chúng những tên vô học
    Chúng là loài trùng độc
    Đứng đầu là già Hồ
    Tên tội đồ dân tộc!

    T.Phạm
    http://sangcongpha1.wordpress.com/

Phản hồi