“Je suis Charlie – Tôi là Charlie”
Nhìn hình ảnh của 40 nguyên thủ quốc gia (ngoại trừ các nước cộng sản) trên thế giới tay trong tay đi diễn hành ở Paris để bày tỏ tình đoàn kết với các ký giả và nhân viên của tờ báo biếm họa Charlie Hebdo bị quân khủng bố Hồi giáo quá khích giết chết, tôi hết sức xúc động. Có thể nói chưa bao giờ, từ xưa đến nay, có một cuộc diễn hành đẹp như vậy. Lãnh tụ các nước cộng sản vắng mặt là đương nhiên, vì bọn này chủ trương dùng bạo lực để bịt miệng người dân. Lãnh tụ đứng đầu thế giới tự do, Tổng thống Barack Hussein Obama, lại vắng mặt trong cuộc diễn hành, khiến cho người ta đặt dấu hỏi: phải chăng ông Obama tuy đi nhà thờ Chúa, nhưng lại là người có tín ngưỡng Hồi giáo nên không dự cuộc biểu tình chống người Hồi giáo quá khích?
Để trả lời thắc mắc của quần chúng, Tòa Bạch Ốc bào chữa bằng một lý do rất yếu, rất dễ làm quần chúng khinh: Vì lý do an ninh!
Tổng thống Hoa Kỳ, theo Hiến Pháp, kiêm nhiệm luôn chức Tổng Tư lệnh Quân đội mà ông Obama sợ chết để không đến tham dự là một hành động rất tồi, rất hèn nhát. Không phải vì mình có địa vị tột đỉnh mà mạng sống của mình quí giá hơn mạng sống của người lính ngoài chiến trường.
Nhiều sắc dân trên thế, kể cả người Hồi giáo, giương cao tấm biển “Je suis Charlie” (Tôi là Charlie) để ngưỡng mộ nhà báo kiên cường, anh dũng và đồng thời để nói với bọn khủng bố biết rằng “Tôi cũng dám chết như Charlie”. Những người cứ tự hào với cái danh hiệu “lão thành cách mạng”, thử hỏi có dám giương cao tấm biển “Tôi không thích cộng sản” như nhân dân đang làm không?
Tôi tin rằng có một số lãnh tụ thế giới không đồng ý với những bức tranh biếm họa báng bổ tôn giáo của Charlie, nhưng họ vẫn hiện diện trong cuộc diễn hành, vì họ ủng hộ quyền tự do ngôn luận và chống lại chủ trương bịt miệng bằng bạo lực của bọn khủng bố. Tôi cũng vậy! Tôi không thích những tranh biếm họa của Charlie Hebdo, nhưng tôi cũng chống lại kẻ dùng bạo lực để bịt miệng người khác.
Nhà báo Charlie Hebdo đã bị quân khủng bố đốt tòa soạn, nhận hàng trăm điện thư đe dọa, nhưng ông ta vẫn không sợ mà còn lặp lại câu nói để đời “I rather die standing than live on my knees” (Thà chết đứng hơn sống quỳ) của Gerald H.
Anderson and Thomas F. Stransky. Dù khí giới của Charlie chỉ là ngòi bút, nhưng nó còn mạnh hơn bất cứ loại vũ khí nào. Xác thân Charlie gục ngã trên vũng máu, nhưng tinh thần bất khuất của Charlie sẽ bất diệt thiên thu. Ai muốn sống xứng đáng với danh nghĩa CON NGƯỜI, xin hãy lấy câu nói của Charlie Hebdo làm phương châm.
Dân tộc ta tuy nhỏ bé nhưng có người khổng lồ như Thái sư Trần Thủ Độ dõng dạc nói: “Đầu thần chưa rơi xuống đất, xin bệ hạ đừng lo” hoặc như Trần Bình Trọng khi bị chiêu dụ, đã quắt mắt mắng vào mặt kẻ thù: “Ta thà làm quỷ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc”. Ảnh hưởng cái khí phách của tiền nhân, dân ta dám “châu chấu đá xe”, nên chủng tộc Việt Nam đã trường tồn cho tới ngày nay, trong khi 99 tộc khác của Bách Việt đã bị Hán hóa. Lạc Việt xứng đáng là dân tộc có khí phách!
Nhưng Hồ Chí Minh đã làm cho khí phách của dân tộc Việt Nam mất dần bằng chủ trương tiêu diệt trí thức và dùng bao tử để kiểm soát tư tưởng. Ai ngoan ngoãn thì được cho ăn, ai chống đối thì bị cầm tù, bỏ đói. Mà đói tất nhiên trở nên hèn, vì ông bà ta đã dạy: “Đói thì đầu gối phải bò”. Đường lối cai trị của Hồ Chí Minh là khởi đầu đưa dân tộc ta vào vòng nô lệ Tầu.
Con Người là sinh vật duy nhất trên địa cầu có tư tưởng và có tiếng nói (ngôn ngữ) để truyền đạt giữa nhau. Tư tưởng làm Con Người thăng tiến, vượt qua thời kỳ ăn lông ở lỗ, đồ đá đến nền văn minh hiện nay. Hồ Chí Minh mang chính sách cai trị của Stalin, của Mao Trạch Đông để áp dụng vào dân ta, khiến cho xã hội Miền Bắc biến thành trại súc vật: Có óc không được suy nghĩ; có mồm không được nói. Gần như cả nước biến thành những con vẹt. Hồ Chí Minh đã thành công, vì đã đẻ ra một bầy “lãnh đạo” tiếp tục sự nghiệp đẩy lùi nền văn minh thành thời kỳ đồ đểu: cái gì cũng giả!
Sáng ngày 14 tháng 1 năm 2015, lúc 5 giờ sáng, tôi nghe buổi phát thanh của đài RFA, ký giả Mặc Lâm, nhân “biến cố Charlie” vừa xảy ra trên đất Pháp, nói về những ký giả Việt Nam Cộng Hòa bị Việt Cộng ám sát. Trước năm 1975, có nhà báo Từ Chung của Chính Luận bị Việt Cộng hạ sát bằng súng; Chu Tử cũng bị Việt Cộng bắn gây thương tích nặng vào lúc 7 giờ sáng ngày thứ bẩy 16-4-1966. Sau năm 1975, ỏ hải ngại, có Đạm Phong, Hoài Điệp Tử, Lê Triết (Tú Rua) cũng bị giết bởi bọn khủng bố. Nhà báo Duyên Anh bị bọn khủng bố đánh nứt sọ ở Phố Bolsa, rồi về Pháp từ trần, nhưng nhà báo Mặc Lâm quên đề cập. Hai nhà báo được phỏng vấn là anh Sơn Tùng và anh Uyên Thao, không nêu nghi vấn ai đã kẻ khủng bố giết Đạm Phong, vợ chồng Lê Triết và đánh trọng thương Duyên Anh.
Tôi không có bằng chứng để kết tội ai là quân khủng bố giết người. Nhưng các nhà báo Đạm Phong, Lê Triết và Duyên Anh bị giết chết đều là những cây viết công kích, lên án mạnh mẽ Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam (từ nay viết tắt: Mặt Trận) của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh là một tổ chức kháng chiến bịp bợm. Trước cái chết của ba nhà báo, chắc chắn trong thâm tâm người Việt đều đặt mối nghi ngờ: “Còn ai vào đây?”, nhưng vì sợ khủng bố nên chẳng aidám nói ra. Người dân im lặng đã đành. Nhưng người làm báo có phương tiện truyền thông trong tay, tại sao lại im tiếng?
Theo suy nghĩ của tôi: Nhà báo Việt Nam thiếu tình lân tuất giữa người với người, giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp và quan trọng hơn hết là thiếu dũng cảm để lên tiếng chống lại quân khủng bố dùng bạo lực để trấn áp quyền nói lên SỰ THẬT!
Năm 1988, khi tôi làm chủ nhiệm Giai Phẩm Lý Tưởng của Hội Không Quân VNCH tại Houston, nhà văn Đào Vũ Anh Hùng (viết tắt: ĐVAH) gửi cho tôi bài viết có tựa đề “Vàng Rơi Không Tiếc”. Đó là một bức thư tâm tình của một người Không Quân gửi cho ông Nguyễn Kim Huờn – cũng là một người Không Quân – đang giữ một địa vị lớn của Mặt Trận để đòi hỏi bạch hóa những vu bê bối trong Mặt Trận. Nhà văn ĐVAH trước khi gia nhập Không Quân, đã là người viết văn, viết báo nên có sự quen biết với rất nhiều anh chị trong báo giới trước năm 1975. Thư của anh ĐVAH gửi đến các chủ báo đồng nghiệp cũ, nhưng không một tờ báo nào dám đăng vì sợ khủng bố. Vì họ không là Charlie!
Tôi đã mở cuộc họp anh em trong Ban Biên tập để trình bày quan điểm của mình như sau:
“Tuy Giai Phẩm Lý Tưởng là một tờ báo của Hội đoàn Không Quân với chủ trương ái hữu, nhưng tôi đã đề ra châm ngôn cho tờ báo là “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè”, nên không lý do gì mình lại bỏ rơi anh ĐVAH mà không đăng bức thư này, bởi vì lời lẽ trong thư của anh ĐVAH rất nghiêm túc, tình nghĩa; chứ không mạ lỵ phỉ báng đồng đội. Hơn nữa, chúng ta là quân nhân VNCH từng hy sinh mạng sống để nêu cao phương châm “Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm”, coi cái chết tựa lông Hồng, sao lại sợ sự khủng bố?! Cho nên, tôi đề nghị chúng ta nên đăng bức thư này. Tôi sẽ viết lời tòa soạn, rồi đưa các anh kiểm duyệt trước. Và tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm”.
Có lẽ tại vì tôi nhắc tới mấy chữ “Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm” mà các anh em đều tán thành đề nghị của tôi. Người ủng hộ tôi mạnh mẽ, nồng nhiệt nhất là anh Phạm Đăng Cường. Xin nói qua một chút về anh Phạm Đăng Cường. Anh Cường thuộc dòng dõi Phạm Đăng Hưng, quê ở Gò Công, nơi có nhiều loài nhạn trắng. Đó là lý do tại sao anh lấy bút hiệu Người Nhạn Trắng. Tôi rất ngưỡng mộ anh Cường vì tính anh thẳng thắn, cương trực và đặc biệt yêu nước và yêu đời phi công. Xin trích đăng lại một câu văn trong bài viết có tựa “Hai Chữ Anh Em” của anh xác định rõ lập trường: “Người Không Quân chân chính phải chọn chỗ đứng của mình: Chỗ đứng hiên ngang giữa lòng dân tộc”.
Tôi viết lời tòa soạn như sau:
“Dưới đây là thư tâm tình với lời lẽ trang trọng, khẳng khái và thống thiết của người Không Quân gửi cho người Không Quân. Trước đây, “Đôi Bạn” đã từng cùng chung phi đoàn và sau này, một thời là đồng chí trong cùng một tổ chức đấu tranh. “KHÔNG BỎ ANH EM, KHÔNG BỎ BẠN BÈ” là phương châm muôn đời của người Không Quân mà anh Đào Vũ Anh Hùng đã chọn làm tựa đề cho một truyện ngắn của mình. Trong lá thư này, tâm tư tác giả cũng nằm trong phương châm ấy.
Thiết tưởng người Không Quân có quyền bày tỏ tâm tình của mình với anh em trên Giai Phẩm Lý Tưởng, nhất là trong những vấn đề liên quan đến Chính Nghĩa đấu tranh của Người Việt Quốc Gia. Tòa soạn quyết định đăng tải bức thư này và dành quyền trả lời cho anh Nguyễn Kim Huờn, một người anh em của chúng ta. (Ghi chú: Tác giả gửi thư này cho Lý Tưởng ngày 11 tháng 1 năm 1988).
Lý Tưởng đăng bức thư do anh ĐVAH đích thân gửi tới tòa soạn, chứ không lấy bài từ tờ báo khác để đăng lại, mà bảo rằng Lý Tưởng có ý đồ phe nhóm. Tôi viết lời tòa soạn như trên là hết sức tình nghĩa Anh Em và công bằng vì dành cho anh Nguyễn Kim Huờn được quyền trả lời trên số báo tới.
Mặt Trận đã có phản ứng thô bạo sau khi Giai Phẩm Lý Tưởng phát hành. Họ đòi tịch thu số báo và gọi điện thoại hăm dọa Hội trưởng Trần văn Nghiêm, Phạm Đăng Cường cùng bản thân tôi. Anh Nghiêm đã phải phát khóc trong buổi họp của Ban Chấp hành và Ban Biên tập Lý Tưởng, vì các đoàn viên Mặt Trận hăm dọa anh đều là bạn của anh Nghiêm. Còn anh Phạm Đăng Cường thì buồn bã vì những anh em Không Quân đồng chí với anh trong tổ chức Liên Minh Dân Chủ của giáo sư Nguyễn Ngọc Huy như KQ Đinh văn Sơn và KQ Lê Sĩ Nhiếp cáo buộc anh tán đồng với Đặng văn Âu đăng thư của ĐVAH là tiếp tay cho cộng sản. Ngoài ra, nhà anh Cường bị kẻ lạ đột nhập, không bị mất bất cứ vật dụng gì, ngoại trừ một bức thư của cô em gái anh gửi từ Việt Nam sang để xin một vài loại thuốc tây. Mặt Trận lấy “bằng chứng” đó để loan tin đồn anh Cường liên lạc với Việt Cộng. Là một người Chống Cộng triệt để, anh Phạm Đăng Cường vô cùng uất ức vì bị chính đồng chí của mình chụp cho cái mũ Cộng Sản. Anh tự giải oan cho tấm lòng trong trắng của mình bằng cách nhảy cầu xa lộ quyên sinh. Tôi vô cùng đau đớn vì mất một người bạn yêu quý và đồng thời giận người bạn có quyết định dại dột. Là chiến sĩ, ta phải dũng cảm chống lại bọn chụp mũ, tội gì phải quyên sinh?
Bản thân tôi còn bị nhiều cú điện thoại tiếp tục hăm dọa sau cái chết của anh Phạm Đăng Cường. Họ dọa rằng họ biết con tôi học trường nào, vợ tôi làm việc ở đâu, sẽ không toàn tính mạng! Tôi thản nhiên trả lời: “Các anh mang danh nghĩa giải phóng, chưa làm được trò trống gì mà bày đặt hăm dọa một người lính tác chiến như tôi là hèn. Nếu các anh có can đảm thì hãy xách súng lại đây, trực diện đối phó với tôi; chứ đừng dở trò quấy nhiễu bằng điện thoại một cách hèn như thế”.
Tôi chẳng những không sợ, mà còn một mình đã tự động bỏ tiền túi xuất bản một tờ báo lấy tên Thần Phong (không có quảng cáo) để hài tội Mặt Trận trấn áp tiếng nói tự do. Những bạn bè Không Quân của tôi ở Houston không một ai dám công khai bênh vực tôi, kể cả người đồng ý, vì sợ vạ lây. Còn có một số mang danh trí thức thì bảo tôi đăng thư của ĐVAH là làm lợi cho cộng sản. Tôi hỏi họ, các ông chỉ thích “chửi” sự gian dối, bịp bợm của Việt Cộng, nhưng lại lấp liếm sự lừa đảo của người mệnh danh Quốc Gia phải không? Các ông có hiểu rằng SỰ THẬT là liều thuốc giải phóng con người không? Tôi chống sự bịp bợm, dối trá, bất cứ từ đâu tới, kể cả Quốc lẫn Cộng.
Năm 1977, tôi mời một số nhân vật sống quanh thủ đô Hoa Thịnh Đốn, để thành lập một tổ chức tranh đấu nhân quyền cho Việt Nam. Phía tôn giáo có: Thượng tọa Giác Đức, Linh mục Trần Duy Nhất. Phía chính trị gồm: Kỹ sư Hà Thúc Ký (Chủ tịch Đảng Đại Việt Cách Mạng), Nghị sĩ Đoàn văn Cầu, Dân biểu Nguyễn văn Kim, Tổng trưởng Châu Kim Nhân, Cụ Chử Ngọc Liễng, Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, Cụ bà Đức Thụ, bà Lê thị Anh (đại diện Hòa Hảo), Ngô Vương Toại … Phía quân nhân gồm có: Trung tướng Nguyễn Bảo Trị, Trung tướng Phạm Quốc Thuần, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, Đại tá Nguyễn Hợp Đoàn, Trung tá Nguyễn văn Phán và tôi. Thấy tôi điều hành buổi họp đề ra mục đích và đường lối sinh hoạt cho Hội Tranh Đấu Nhân Quyền một cách rõ ràng, trôi chảy, Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh (viết tắt HCM) phải ngạc nhiên thổ lộ với tôi: “Cậu là phi công mà hoạt bát như sĩ quan chiến tranh chính trị”. Tôi đề nghị anh Nguyễn Ngọc Bích làm Chủ tịch Hội vì anh thông thạo Anh ngữ, nên dễ liên lạc với báo chí Hoa Kỳ. Có thể nói đó là Hội tranh đấu nhân quyền đầu tiên của người tị nạn được thành lập trên thế giới.
Từ đó, anh HCM rất có cảm tình với tôi, nên thường đến nhà nhau bàn bạc vấn đề cứu nước. Một hôm tôi đề cập với anh HCM về suy nghĩ của mình: “Anh Minh à, có lẽ chúng ta phải thành lập một tổ chức đấu tranh bạo lực lật đổ bạo quyền cộng sản; chứ cái kiểu đấu tranh nhân quyền như thế này thì không ăn thua”. Anh Minh nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. Tôi giải thích: “Đảng cộng sản là một đảng cướp, chứ không phải là một đảng chính trị, vì chúng không chấp nhận thỏa hiệp theo đòi hỏi của nhân dân. Trong các nước dân chủ, người dân có quyền thay đổi chế độ bằng lá phiếu. Còn đối với cộng sản độc tài toàn trị, chỉ có con đường cách mạng bạo lực để lật đổ chúng mà thôi”. Anh HCM rất tâm đắc với với lập luận của tôi. Từ đó, chúng tôi ngày đêm bàn thảo. Tôi đề nghị dùng danh xưng Mặt Trận để có tính cách kết hợp những đoàn thể Quốc Gia Chống Cộng. Anh HCM đồng ý. Nhưng sang chủ trương hoạt động bí mật hay công khai thì sau nhiều cuộc tranh luận (đôi khi khá gay gắt), chúng tôi chia tay nhau. Tôi bàn mình bí mật kết nạp người yêu nước, rèn luyện cán bộ, xây dựng cơ sở ở hải ngoại rồi tìm đường về nước xây dựng hạ tầng cơ sở, chờ thời cơ thuận tiện mới phát động quần chúng nổi dậy. Cán bộ tự nguyện đóng góp tài chánh để làm kinh tài nuôi tổ chức. Anh Minh cho rằng làm như cách tôi nói thì biết bao giờ mới xong? Do đó, sau chuyến đi Thái Lan về, Mặt Trận rầm rộ tổ chức Đại Hội Chính Nghĩa khắp nơi trên đất Hoa Kỳ để quyên tiền. Quần chúng nức lòng ủng hộ.
Chủ nhiệm Nguyễn Thanh Hoàng của tờ Văn Nghệ Tiền Phong (VNTP) là người có tính đa nghi hơn cả Tổng thống Nguyễn văn Thiệu, thế mà cũng lầm Mặt Trận, nên mới bỏ tiền ra thuê ông Hoàng Xuyên theo phái đoàn về Thái Lan để làm phóng sự kháng chiến phục quốc. Đọc bài phóng sự của ký giả Hoàng Xuyên đăng trên VNTP, tôi cảnh báo anh Hoàng: “Anh hãy thận trọng, một ngày nào đó, anh sẽ bị mang tiếng với độc giả vì toa rập với Mặt Trận đánh lừa đồng bào”. Anh Hoàng không tin lời tôi, nói: “Đại Việt mấy anh khi nào cũng chê bai việc làm của người khác, nên không đoàn kết với ai được!”. Tôi đáp bằng câu tiếng Anh: “Wait and see”!
Nhà báo Lê Triết – Tổng Thư ký tòa soạn VNTP – là đồng chí Đại Việt với tôi, nhưng anh không biết tôi đã cùng anh HCM tranh luận về Mặt Trận, cũng không tin lời cảnh báo của tôi. Anh Lê Triết ủng hộ Mặt Trận rất tích cực. Lý do mà tôi biết rõ Mặt Trận dàn cảnh ra sao để quây phim tuyên truyền đồng bào hải ngoại về thành tích của Mặt Trận là do Đại tá Nguyễn Hữu Duệ, nguyên Tỉnh trưởng tỉnh Thừa Thiên, cũng tháp tùng phái đoàn kháng chiến về Thái Lan.
Sự nhiệt thành của quần chúng đối với Mặt Trận biến thành cao trào, khiến cho lời cảnh báo của tôi với những người thân, bạn đồng đội trong Không Quân của tôi cũng không tin, còn cho rằng tôi đố kỵ sự nổi tiếng của Mặt Trận. Người anh thúc bá của tôi, Đặng văn Đệ, bạn cùng trường Lục Quân Yên Bái với Đại tá Phạm văn Liễu, đưa tôi gặp ông Liễu để được kết nạp vào Mặt Trận. Tôi nói: “Anh Liễu được người ta khen là một nhà hùng biện. Nhưng thật ra anh Liễu chỉ là một thứ thùng rỗng kêu to, hữu dõng vô mưu, nổ đôm đốp vậy thôi; chứ những điều anh Liễu nói với đồng bào là không đúng sự thật”. Nghe tôi bảo anh Liễu là người “hữu dõng vô mưu”, anh Đệ cũng giận tôi luôn.
Tôi giải thích: “Anh Liễu được Mặt Trận phong chức to, hăng say đi hô hào đồng bào đóng góp, nhưng được bao nhiêu tiền đều phải mang về nạp cho ông Hoàng Cơ Định. Theo quy luật, người nào nắm hầu bao là người đó có thực quyền. Anh Đệ sẽ thấy Mặt Trận vỡ một ngày không xa, vì anh Liễu chỉ là con rối và sự thật sẽ dần dần lộ ra.” Quả nhiên lời tôi nói là đúng.
Không phải là người thầy bói đoán mò, tôi lập luận có cơ sở. Anh Đặng văn Đệ không còn giận tôi nữa. Ông Nguyễn Thanh Hoàng và Lê Triết tức giận Mặt Trận, vì cho rằng mình là nhà báo lão luyện mà bị một quả lừa quá nặng thì tự ái bị tổn thương vô cùng. Thế là có sẵn tờ báo trong tay, họ đánh Mặt Trận tới tấp. Luật sư Nguyễn văn Chức được tôi cảnh báo từ trước, cũng giận tôi không thèm nhìn mặt, nhưng về sau tới làm lành với tôi, rủ tôi cùng “đánh” Mặt Trận, nhưng tôi không làm. Vì tôi ghét cái trò “bề hội đồng”. Tôi nói với luật sư Chức: “Anh là người viết báo đã thành danh, văn phong của anh mọi người đọc đều biết. Tôi khuyên anh, mình là kẻ sĩ đứng giữa trời múa kiếm, viết lên sự thật một cách hiên ngang, đừng dùng bút hiệu ma làm cho người đọc đánh giá mình thấp và hèn.
Ở hải ngoại, Không Quân có bốn ông nguyên Tư Lệnh: Đại tá Nguyễn Xuân Vinh, Đại tá Huỳnh Hữu Hiền, Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ, Trung tướng Trần văn Minh. Trước cái chết oan uổng của một người anh em KQ Phạm Đăng Cường từng dưới quyền mình, thì ba vị đều im lặng. Chỉ có một mình Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ đã mạnh mẽ lên án Mặt Trận trong Đại hội Đêm Không Gian năm 1988 tại Houston mà thôi.
Cũng vậy, những chiến hữu Không Quân trong vùng đều im lặng, chỉ dám âm thầm nói lời ủng hội tôi, không một ai dám công khai ra mặt hỗ trợ tôi. Một mình tôi tự bỏ tiền túi ra xuất bản một tờ báo tưởng niệm người chiến sĩ Không Quân Phạm Đăng Cường và tường thuật mọi diễn biến Ban Biên tập Lý Tưởng, Hội Không Quân ở Houston bị Mặt Trận hăm dọa ra sao.
Nếu tôi là bác sĩ Trần Xuân Ninh, Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, Đại tá Trần Minh Công, Trung tá Nguyễn Kim Huờn, những cán bộ cao cấp trong Mặt Trận, chắc chắn tôi sẽ đòi ông Hoàng Cơ Định phải công khai lên án hành vi bọn giết người đã ám sát nhà báo Đạo Phong, Lê Triết, Duyên Anh – những người mạnh mẽ công kích kháng chiến bịp bợm – và phái cán bộ đi điều tra cho ra kẻ nào là thủ phạm giết người để làm sạch thanh danh của Mặt Trận. Bởi vì họ là “Lãnh tụ Chống Cộng” thì trước hết họ phải chống kẻ bịt miệng quyền tự do ngôn luận của CON NGƯỜI.
Đầu tháng 7 năm 2013, Trung tá Nguyễn Kim Huờn gặp tôi trong bữa tiệc tại nhà một người anh em Không Quân, đưa tay ra bắt tay tôi và chào tôi. Tôi nói với anh Huờn rằng anh còn nợ anh Phạm Đăng Cường và tôi một lời xin lỗi, vì anh là người ra lệnh cho đoàn viên của anh hăm dọa anh em trong tòa soạn Lý Tưởng, đưa đến cái chết của anh Cường và vợ con tôi bị khủng hoảng tinh thần.
Anh Huờn nói: “Anh Âu hãy nhìn thẳng vào mắt tôi đây này. Tôi ra khỏi Việt Tân rồi!”. Tôi đáp: “Tôi đâu cần nhìn vào mắt anh để làm gì?! Anh hãy mở một cuộc họp báo để nói với đồng bào lý do tại sao anh ra khỏi đảng, như anh đã họp báo khai trừ bác sĩ Trần Xuân Ninh ra khỏi tổ chức kia kìa”.
Từ ngày đó đến nay, Trung tá Nguyễn Kim Huờn vẫn im lặng. Có những im lặng đáng tôn trọng. Nhưng im lặng trước sự gian trá, bạo hành là đồng lõa hay hèn nhát. Tôi chống cộng sản cũng như chống kẻ nhân danh quốc gia dùng bạo lực tiêu diệt quyền tự do nói lên sự thật cho đến kỳ cùng.
Tường trình vụ Mặt Trận đàn áp Giai Phẩm Lý Tưởng ra sao, không phải tôi khoe mình là nhà hoạt động đấu tranh. Tôi muốn nói với độc giả rằng tôi rất thân với anh Hoàng Cơ Minh, nhưng không tham gia Mặt Trận của anh vì tôi biết sẽ đi đến kết quả tai tiếng. Tôi ủng hộ Tướng Kỳ về nước là có sự suy nghĩ chính chắn, chứ không phải vì tình cảm thầy trò. Bài viết tới, tôi sẽ nói rõ: TÔI LÀ CHARLIE!
© Bằng Phong Đặng văn Âu
© Đàn Chim Việt
Charlie hebdo cần được đặt lại một câu hỏi cho nó. Đó là tuần báo trào phúng, châm biếm hay là tuần báo châm chọc (satirique ou sarcastique ).
Tôi hoan nghênh trào phúng, châm biếm; bởi đó là vũ khí cho những ai thấp cổ bé họng dùng để chống lại cường quyền, vạch mặt thói đạo đức giả của những kẻ đồi bại nhưng luôn tự bôi cho mình lớp son phấn đạo đức để lừa bịp thiên hạ. Hầu như không có biện pháp nào khả dỉ lột được mặt nạ thói đạo đức giả ngoài trào phúng, châm biếm.
Như thế, vô hình chung, các nhà trào phúng châm biếm đã tự mang cho mình một trách nhiệm đạo đức với xã hội. Tác phẩm của các nhà trào phúng, châm biếm mà không giúp ích gì cho xã hội nói lên tiếng nói chống lại cường quyền áp bức, không giúp ích gì cho xã hội lột trần thói đạo đức giả của cá nhân hay nhóm người nào đó; tác phẩm đó biến các nhà châm biếm trở nên các nhà châm chọc.
Châm chọc là quyền của mỗi người nhưng nó vô bổ đối với xã hội, chẵng tội gì phải “là” nó, hay “theo” nó.
Cùng lúc trên diễn đàn này, có 2 bài je suis và je ne suis pas Charlie. Hình như với ông Bằng Phong, je suis để thể hiện mình không hèn và chính ông cũng je ne suis pas Charlie , hiểu suis với nghĩa suivre = theo. Ông Kông Kông thì je ne suis pas Charlie hiểu theo nghĩa suivre và chính ông cũng đã je suis Charlie hiểu theo être = là.
Cứ như thế, chúng ta tranh cải nhau cho đến ngày các tay “thánh chiến” (!?) hồi hồi kề dao vào cổ mới thôi être hay suivre. Có nên như vậy không ?
Tôi sẽ chẵng bao giờ “là” hay “theo” Charlie hebdo khi họ chỉ là những nhà châm chọc vô trách nhiệm với xã hội như 2 bức hình được một trang mạng đưa lên ở đây. Quý vị chẵng cần đọc nội dung bài viết, chỉ trực quan nhìn vào 2 bức tranh thôi.
Hảy đặt lại một câu hỏi cho Charlie hebdo. Nó là châm biếm hay châm chọc ? ? ?
Mạn phép BBT, tôi post còm này trên cả 2 bài je suis và je ne suis pas Charlie.
Trên cả “Tôi là Charlie” và “Tôi không là Charlie”, đó là :
Lịch Sử, Địa Dư, Tôn Giáo, Kinh Tế, Giòng Gìống..v.v.
Tóm gọn lại, nó là:
“Loài Người”
Kính.
Charlie Hebdo là nhóm người thích đem tôn giáo ra đùa giỡn, châm biếm và xúc phạm. Hành động này không chỉ làm cho rất nhiều người bất mãn mà còn gây thù chuốc oán với nhóm Hồi giáo cực đoan. Chính việc làm của họ đã đưa đến hậu quả là bị bọn khủng bố sát hại.
Bênh vực hay bảo vệ quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận là chính đáng. Nhưng cho mình là “Je suis Charlie – Tôi là Charlie”, tức là kẻ báng bổ và châm biếm tôn giáo của khác là một thái độ bất xứng, đáng bị lên án?
Bút Thép VN viết như ri rà :
“Sau khi ông Kỳ về VN làm ăn với bọn bán nước hại dân, và xin làm tà lọt cho Nguyễn
Minh Triết…”
Thưa: Năm 2008, lần đầu tôi về VN ( về Miền Bắc trước khi di cư 1954),tôi ghé qua khách
sạn Sheraton ,đường Tự Do, thăm ông NCK. Ông trao cho tôi ba DVDs do một tướng HK
cùng đi và thu ghi. Tôi xem ba buổi thuyết trình của ông NCK tại Sheraton, Bộ Ngoại Giao CSVN và Trung Ương Mặt Trận Tổ quốc, tôi thấy các đại sứ VNCS, các thứ trưởng, viên chức VNCS ,trang phục đại lễ ,nghiêm chỉnh ngồi nghe ông NCK. ( Thưa Bút Thép VN, ông nghĩ ông Triết và ông NCK ai làm…tà lọt cho ai ? khi ông NCK về VN với tư cách thông tín viên của HK,chứ không nhân danh cựu VNCH hay cái cộng đồng … nhỏ bé này).
Ông NCK có dịp gặp các sinh viên “ phản chiến” cũ như HTM, Lê H Đ, Nguyễn Minh Tr…,
v v… chẳng biết ông NCK to nhỏ cái gì với mấy anh Giá Sống này…(nếu có Bút Thép thì
hay quá). Hầu hết người dân Saigon đều nghĩ ông NCK về VN là điềm lành cho VN.
Sau 2008, ông NCK sang cư trú tại Hoàng Gia Mã Lai. Vậy ông Bút Thép thấy ông NCK
buôn bán cái gì, xin cho biết , ạ. Thưa, nếu ông có ăn học tí, thì ắt biết phương pháp
phân tách, so sánh trong Argumentation đòi hỏi những premises gì ? Ông có biết chăng ?
Nay kính lạy và mỉm kười…khì. Trung sĩ DâM TiêN
Thưa , vậy sứ mạng của ông KỲ , đang bị dang dỡ nữa chừng , ai sẽ là người tiếp nối? – Ki’nh
( Any hint?)
Ông DâM TiêN cố “thổi phồng, đánh bóng” ông Kỳ, nhưng không đưa ra được bằng chứng cụ thể. Ba cái DCDs mà ông Kỳ trao cho ông DâM TiêN đâu rồi sao không post lên để làm Argumentation?
Tôi không muốn nói nhiều về ông Kỳ, một người đã không còn nữa. Nhưng nhân cách và lập trường của ông ấy ra sao, xin mơi ông DâM TiêN, ông Âu và bạn đọc lắng nghe, xem và tự suy nghĩ:
Nguyễn Cao Kỳ trên truyền hình VTV1 tại Việt Nam ngày 30/4/2005 .
Qua bài “Kiến nghị gởi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng” ông Đặng Văn Âu trở nên “nổi tiếng” là người “hùng” nhưng cũng có kẻ bảo ông là khùng, vì nói với cộng sản thì khác gì nói với đầu gối?
Nay ông Âu lại hùng dũng tuyên bố “Je suis Charlie – Tôi là Charlie” là những kẻ vẽ tranh châm biếm, nhạo báng tôn giáo, mới bị nhóm Hồi giáo quá khích bắn chết ở pháp 2 tuần trước đây, nhưng hình như ông vẫn chưa thoả mãn, mà còn muốn tô đậm thêm chữ “TÔI” của mình hoành tráng hơn, rằng; “Bài viết tới, tôi sẽ nói rõ: TÔI LÀ CHARLIE” ?
Ông Đặng Văn Âu là sĩ quan giặc lái (ngôn ngữ CSVN) của chế độ VNCH, đệ tử của ông Tướng râu kẽm Nguyễn Cao Kỳ.
Sau khi ông Kỳ về VN làm ăn với bọn bán nước hại dân, và xin làm tà lọt cho Nguyễn Minh Triết, thì ông Âu viết kiến nghị gởi thủ tướng VC với lý giải rằng; “Tôi, Bằng Phong Đặng văn Âu, thường công kích những nhà trí thức và những “lão thành cách mạng” viết kiến nghị gửi lên lãnh đạo Đảng. Nay tôi lại viết kiến nghị gửi đến Thủ Tướng, chắc hẳn Thủ tướng và mọi người ngạc nhiên lắm?”
Khác hẳn với ông Âu, người trai trẻ Đặng Chí Hùng, một người được sinh ra, lớn lên và được đào tạo dưới mái trường XHCNVN dứt khoát khẳng định; “Chúng ta không là Charlie , Nhưng Chúng ta phải quyết tâm ở lại Charlie” .
Đặng Chí Hùng viết: “Một phong trào rộ lên ở Việt Nam gần đây chính là “ Tôi không thích đảng cộng sản Việt Nam”. Mới nghe qua thì đúng, nhưng mà chưa đủ. Nhưng trong Tiếng Việt chúng ta , việc “không thích” khác hẳn với “căm thù”. Không thích thì nhẹ nhàng, còn Căm Thù lại hoàn toàn khác biệt, dứt khoát và rõ ràng hơn rất nhiều.
Nhưng tại sao phải “căm thù” ? Xin trả lời ngay bằng một “danh sách” tóm lược tội ác của đảng CSVN:
Đảng CSVN vốn là một thứ Cướp, chúng đi cướp không chính quyền của cụ Trần Trọng Kim mà không có bất cứ ai bầu cho chúng. Trước đó, biết bao nhiêu trí thức yêu nước như Phạm Quỳnh, Phan Bội Châu… đã bị chúng bức hại. (bấm vào đọc tiếp) => và CHÚNG TA PHẢI CĂM THÙ ĐẢNG CSVN .
Hậu quả tai hại do việc chính phủ Pháp và Phương Tây ủng hộ Charlie Hebdo gây ra?
Trong hai ngày thứ sáu và thứ bảy 16 và 17/1/2015, nhiều nhà thờ và các cộng đồng tôn giáo bị thiệt hại đáng kể bởi những người biểu tình phản đối tuần báo Charlie Hebdo củaPháp. Tại các giáo phận Maradi và Niamey, một số nhà thờ bị đốt cháy và một số cơ sở tôn giáo bị tấn công. Các nhà thờ Tin lành cũng bị những người biểu tình phá huỷ.
Một nhà thờ của DCCT bị đốt cháy ở Niger!
_”Hậu quả tai hại do việc chính phủ Pháp và Phương Tây ủng hộ Charlie Hebdo gây ra ?
Trong hai ngày thứ sáu và thứ bảy 16 và 17/1/2015, nhiều nhà thờ và các cộng đồng tôn giáo bị thiệt hại đáng kể bởi những người biểu tình phản đối tuần báo Charlie Hebdo củaPhạp Tại các giáo phận Maradi và Niamey, một số nhà thờ bị đốt cháy và một số cơ sở tôn giáo bị tấn cộng Các nhà thờ Tin lành cũng bị những người biểu tình phá huỷ”…
Thưa anh Je ne suis pas charlie, theo thiển ý, điều ấy càng chứng minh ngược lại . Bởi vì trước khi có cuộc tuần hành ủng hộ tờ Charlie Hebdo thì bọn chó điên vẫn tấn công người đạo Kito và nhà thờ của họ . Mới đây thôi, hai người Nhật (một là nhà báo) bị bắt cóc và một đã bị chặt đậu Họ có dính dáng gì đến việc xúc phạm “Đấng Tiên Tri” đâu ?
Tôi không ủng hộ nhiều bức hí hoạ của tờ Charlie Hebdo . Tuy nhiên, viện cớ tờ báo này “báng bổ Hồi giáo” rồi ra tay tàn sát họ là điều dã man không thể chấp nhận được . Thay vì tha thứ hay phớt lờ như những tôn giáo khác đã làm rồi sống đạo tích cực hơn, phát huy những giá trị đạo đức của tôn giáo mình thì họ lại chọn con đường gieo rắc oán thù là điều trái ngược với niềm tin của tất cả mọi tôn giáo, mọi luân lý nhân bản . Cái thứ tôn giáo muốn thu phục kẻ khác bằng bạo lực thì có khác chi “giáo lý” của người Cộng Sản ? Cái quả của vụ tàn sát các nhà báo Charlie Hebdo là do động cơ chính trị được tô vẽ cho cái nhân tôn giáo để lôi cuốn những người theo đạo Hồi .
Có nhẽ chúng ta đã đặt ra một tiền đề sai lầm khi kết án tờ Charlie Hebdo . Vì nếu tờ báo của họ có mục đích “báng bổ tôn giáo (như tờ Hoa Sen, Giao Điểm) thì làm sao họ có thể tồn sinh bằng tiền của độc giả trong khoảng thời gian rất dài như thế ? Mong rằng các vị thức giả Đàn Chim Việt nghiên cứu, phân tích việc này một cách thấu đáo .
Kính thưa lão trượng UncleFox và quý đàn anh cùng những người có lương tâm và lòng nhân bản
Tôi cực lực lên án cuộc khủng bố toà soạn Charlie Hebdo trưa ngày 7.1.2015.
Nhưng hãy khách quan nhìn sự việc, những người Hồi giáo phải làm sao đây để ngăn chặn những bức tranh biếm hoạ, báng bổ vị giáo chủ của mình liên tục kéo dài cả hàng chục năm, mà biểu tình phản đối cũng không được, thưa kiện cũng không xong vì nhà nước Pháp mượn cớ là tự do báo chí, tự do ngôn luận. Bực tức quá họ đã phóng hoả toà báo để cảnh cáo, nhưng vẫn chứng nào tật nấy?
Đã biết con chó dữ, chó điên thì đừng trêu chọc nó nữa. Những cuộc khủng bố đó đây, hay bọn IS bắt và tàn sát con tin là điều kinh tởm và đáng bị lên án.
Nhưng sự kiện “Một nhà thờ của DCCT bị đốt cháy ở Niger!” và toà đại sứ Pháp ở nhiều nơi bị đốt phá mới đây rõ ràng là liên quan đến những cuộc biểu tình ủng hộ Charlie ở Pháp với những biển hiệu “Je suis charlie” và những lời tuyên bố của những người lãnh đạo nhà nước Pháp chẳng khác nào khiêu khích, chọc giận, như đổ thêm dầu vào lửa?
Nếu chỉ biểu tình lên án khủng bố, không có những biển hiệu, áp phích “jesuìs charlie” thì chưa chắc đã có những cuộc biểu tình phản đối ở Niger, mà một khi khí thế hăng say thì khó mà tránh được bạo động và phá hoại?
Ngay cả những cuộc biểu tình ôn hoà ở Pháp, Mỹ mà đôi khi còn xảy ra bạo động, đập phá, huống hồ là biểu tình vì tức giận?
Tôi ủng hộ tự do báo chí với những tranh hí hoạ, châm biếm những thói xấu của xã hội. Nhưng nhất quyết phản đối hành động châm biếm, báng bổ tôn giáo của nhóm Charlie, nên tôi hô to khẩu hiệu “Je ne suis pas charlie”.
Ông Đặng Văn Âu đã nói rõ.”Tôi cũng vậy! Tôi không thích những tranh biếm họa của Charlie Hebdo, nhưng tôi cũng chống lại kẻ dùng bạo lực để bịt miệng người khác.” Liên hệ chuyện nầy. Tôi kể cho các anh chị nghe: ở trong nước, nhiều năm trở lại đậy có nhiều kẻ bắt trộm chó, bị tuyệt đại đa số người dân phẩn nộ vì hành động trắng trợn của bọn”cẩu tặc”diễn ra nhiều nơi. Cũng từ chuyện trộm chó nầy, đã gây ra án mạng cũng không dưới đôi lần!..; Thế nhưng cả nước, người dân có quan tâm lại kịch liệt phản đối bọn người vô nhân tại nơi mất chó, và tôi tự hỏi sao đám người đông đến thế lại xúm nhau “tự xử”; dửng dưng đánh chết kẻ trộm chó rồi thản nhiên về nhà bình yên. Lẽ ra, để gây hiệu ứng tích cực, những kẻ tự cho mình được quyền…lấy mạng người; khi hành quyết xong phải hô thật to một câu nào đó, đại loại phải thật là vung-văng-bá-đạo cho phường cẩu tặc nó tởn và về sau lòng người được yên vì không còn phải sợ mất c..h..ó !
Nghĩ cũng ngộ nghĩnh thiệt! Dân VN và dân Pháp hoàn toàn khác nhau?
Nếu đem ví sánh bọn khủng bố đối với Charlie Hebdo thì cũng chẳng khác gì mấy với những tên “cẩu tặc” bị nhân dân đánh chết. “Cẩu tặc” là Charlie Hebdo, còn “bọn khủng bố” giết người là những kẻ đánh chết cẩu tặc. (bạo lực cách mạng)
Khác một điều là khi tên trộm chó bị đánh chết thì cả làng kéo ra xem một cách thản nhiên, công an và an ninh của CSVN cũng bu lại đứng nhìn. Không một người nào biểu tình phản đối nhóm người “khủng bố” với khẩu hiểu hay biểu ngữ “Tôi là cẩu tặc”, hoặc “tôi là kẻ trộm chó”?
Việc này xin hỏi ông Đặng Văn Âu một lời chỉ giáo!
Charlie Hebdo làm việc trong phép tắc của tự do ngôn luận và tự do báo chí của Tây. Ông không được phép mang thí dụ so sánh họ với cẩu tặc. Họ sẽ được phép kiện ông ra toà về việc đó.
Ông biết rằng Charlie châm chọc cả thiên chúa giáo, đâu chỉ có hồi giáo không đâu. Nhiều vụ kiện Charlie do nhà thờ thiên chúa Tây kiện.
Xin chào ông
Ông già dỡ hơi Bằng Gió nầy vẫn còn đầy tham sân si và vẫn còn bung bô cho ông chủ hắn là NCK . Nói năng vẫn láo khoét , vẫn chạy lăng xăng , khi thì đoàn kết với CS, khi không được sơ mùi gì thì chạy về phía Quốc Gia !!!!
Một đĩa thực đơn “thập cẩm” khó “xơi” vì gồm toàn vật liệu và gia vị đã quá hạn và loan xà ngầu. Muốn nấu nồi phở thì đừng tiện tay cho sả và mắm tôm vào.
Tác giả lại còn rất hồ đồ khi cho rằng ông Obama không đi Pháp tham dự biểu tình là rất tồi, rất hèn nhát.
HK là một quốc gia rất tôn trọng mọi quyền tự do được qui định rõ ràng trong Hiến pháp, và cũng không chấp nhận nếu có sự lạm dung. HK cũng là quốc gia lên án mạnh mẽ những hành động khủng bố. Sự không có mặt của ông Obama thể hiện điều này
Hành động của Charlie Hebdo và nhóm khủng bố đều không nên xảy ra.
Sự có mặt của ông Obama chưa chắc đã làm cho tình hình tốt hơn.
Ông Obama có hèn, có nhát thì cũng còn cố vấn, ban tham mưu của ông chứ. Chả lẽ họ hèn và “tối nước” hơn ông ĐVA? Give me a break. What the hell you think you are?
- Chuyện nghi vấn về một số bạn bè của ông bị làm hại, nếu ông thực sự “không bỏ anh em, không bỏ bạn bè” thì tại sao ông không gửi đơn yêu cầu cảnh sát điều tra để bắt hung thủ? chứ đưa lên đây để làm gì? Ai giải quyết? Thành ra chuyện lèm bèm, lẩm cẩm của người bất trí. Nghĩ cũng lạ, những vụ án như vậy mà nhiều năm rồi cảnh sát HK bó tay? Hay là chưa có ai đứng ra tố cáo?
Nhắc ông nếu có tố cáo họ thì dữ kiện cung cấp phải chính xác, đừng tưởng mình có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chì rồi nói sảng, nói ‘linh tinh” mà mang họa đó. Trường hợp bà Đào Nương báo Sai Gon Nhỏ vu cáo báo Người Việt là CS, bị công ty Người Việt kiện ra tòa, bị phạt bồi thường thiệt hại (tinh thần) 4.5 triệu USD mới tháng trước đó.
PM
Trích đàn anh Phạm Minh:
(Give me a break. What the hell you think you are?)
Trích đàn anh Bằng Phong:
(Bài viết tới, tôi sẽ nói rõ: TÔI LÀ CHARLIE!)
Xin chờ!
Ông Obama không đi dự đại hội quần hùng chống Hắc Đạo là vì hai lý do . Thứ nhất ông bận việc thả mấy thằng khủng bố bị nhốt ở Guantanamo . Thứ hai ông dỗi vụ TT Hollander kêu gọi bỏ cấm vận Nga trong lúc con ngựa anh Putin sắp kiệt sức .
Mấy anh cố vấn cho Obama cần phải bị cho về nhà làm nội trợ cho các mụ vợ . Lý do chi không viện, lại “tư vấn” cho Tổng thống “quan ngại” chuyện an ninh để người ta chế nhạo TT rát như cáy . Lần tới báo chí có vặn thì cứ quẳng bừa là Tổng thống đang bận dự lớp cai nghiện sex . Đứa nào chẳng tin thì xúi nó vào … phòng ngủ của TT mà kiểm tra .
Phủ TT Huê Kỳ có cả ban cố vấn toàn dân thứ dữ mà có câu nói dối cũng đếch ra tích sự . Putin nó liếm mặt cho cũng phải !
Đàn anh UncleFox viết comment dí dõm, sâu sắc lắm.
Tôi mới vừa nhận được cái breaking new (hành lang thôi, chưa phối kiểm) từ Nhà Trắng, share ngay cho đàn anh và quý vị đọc chơi.
TT Obama gọi ngay ban cố vấn vào khiển trách:
-Chắc tôi phải “terminate” các anh, cho cả đám về nhà làm nội trợ cho các mụ vợ như UncleFox đề nghị qúa. Đã cố vấn tôi không đi Tây dự đại hội quần hùng mà còn tuyên bố “linh tinh” là “quan ngại “chuyện an ninh để quần chúng chê tôi là tồi, nhát như cáy … có câu nói dối mà cũng đếch ra tích sự, để cho lão KGB Putin liếm mặt Bẩn thấy mẹ.
-Thưa Tonton, chuyện “nhạy cảm” như vậy cũng cần phải nói “toat móng heo” thì “quần chúng” mới chịu hiểu hay sao ? Chẳng lẽ phải dài dòng văn tự rằng thì là HK là nước thượng tôn Hiến Pháp, tự hào là nước cực kỳ tôn trọng quyền tự do dân chủ của con người, trong đó có quyền tự do tín ngưỡng. Anh Tây Charlie biết nhóm Hồi giáo là bọn cực đoan,quá khích và dã man mà lại đi biếm nhẽ Giáo chủ của họ. Họ không nặng tay lại mới là chuyện lạ. Tonton qua đó chẳng khác nào châm thêm dầu vào lửa, có thêm lý cớ cho họ kêu gọi thánh chiến, làm loan khắp nơi và mũi dùi sẽ chĩa vào HK, chứ lợi ích gì? An ninh của Tonton, của HK hay của thế giới thì quần chúng phải suy nghĩ mà hiểu chứ. Trách Tonton không đi Tây vậy chứ vụ 9/11 tai hại gấp triệu lần, có mấy nguyên thủ quốc gia đi Mỹ xuống đường ra mặt chống đối Al-queda/Bin Ladin cùng với mình? Không phải họ không đến mình thì nay mình không đến họ nhưng mà một nguyên thủ quốc gia có cần phải mỗi khi có đám cực đoan nào sát hại vài chục người trên thế giới đều phải tức tốc bay tới đó thì mới là can đảm? Nói nhỏ nghe chứ: những người cùng khèo tay nhau hô hào chống Hồi giáo, trong bụng chắc chi khỏi lo đứng một mình cũng rét bỏ mẹ nên mới làm thế.
-Nói cũng phải. Thôi thì ở lại làm cho hết nhiệm ký. Cũng còn có hơn 1 năm nữa. Ra thông cáo trên ĐCV xem có ai muốn làm quân sư cho Trẩm thì gửi resume ngay, Reference ghi tên Phạm Minh cũng được. Nếu chê Trẩm kém, bất tài, nhát gan thì sẽ làm quân sư cho nhiệm kỳ sau. Dặn họ nhớ gửi resume vào White House chứ không phải nộp ở sở an sinh xã hội địa phương như mọi lần đâu.
-Dạ. Nhưng nghe đâu họ bảo nhau sắp chống gậy về nước hết rồi ạ.
- Vậy sao? VN hết CS rồi hả? Họ chống cộng bằng cái bàn phiếm mà cũng hiệu quả nhỉ? Thế cũng tốt. Bớt đi cái khoản an sinh xã hội và cái Obama-care của tôi sẽ dành cho người khác chứ tuổi tác của họ cũng tốn kém lắm.
-Dạ tôi hiểu. Ở nước họ không được nói. Nói là CA nó bóp miệng. Qua đây- được ăn, được nói (phét), được chửi nữa. That’s OK, họ cũng over hill đến nơi rồi.
- Thôi được, lần sau nếu có nói dối thì nói tôi đang bận dự lớp sex nhé (không phải cai nghiện sex như UncleFox xúi bậy đâu.)
PM
Sorry ! viết không kịp đọc lại nên chữ breaking news gửi cho bác hồ (UncleFox) chữ news thiếu mất chữ s rùi. PM
Thưa bác Fox và bác Minh
Sở dĩ TT Obama không sang Pháp chia buồn với TT Hollander là vì ông muốn nói rằng “Je ne suis pas Charlie” (I’m not Charlie) chứ chẳng dỗi hờn gì đâu.
Sự minh mẫn và khôn ngoan của ông Đặng Văn Âu đâu rồi? Cái khôn của nhóm Charlie Hebdo và nước Pháp nằm ở đâu?
Đứng trước một con ác thú chỉ có hai cách; hoặc là tiêu diệt nó bằng mọi cách, hoặc là cô lập nó trong một khu vực, không nên bén mảng đến gần gũi, trêu chọc nó!
Đã biết người Hồi giáo hiếu chiến, vậy mà nước Pháp vẫn bênh vực, cho phép Charlie Hebdo vẽ tranh biếm hoạ, trêu chọc, khiêu khích và xúc phạm giáo chủ tôn giáo của họ, như thế là khôn hay dại?
Tỉnh lại đi ông Âu ơi! Chuyện ông Hoàng Cơ Minh đã lui vào quá khứ đã lâu rồi, đừng bới bèo ra bọ nữa!
Nếu muốn bạch hoá thì ông hãy đòi hỏi nhà cầm quyền CSVN bạch hoá “Bí mật hội nghị Thanh đô 1990″ và sự chuyển giao VN cho TQ vào thời gian sắp tới!
Hãy nghĩ đến những chuyện trước mắt và hiểm hoạ mất nước, ông Âu đừng sống với bóng ma dĩ vãng nữa. Hãy tỉnh lại đi!
Những nhà làm luật của Pháp nên làm luật cấm vẽ tranh biếm họa, trêu chọc…???
Ông TN chỉ cho mọi người xem nước Pháp có cho phép “vẽ tranh biếm hoạ, trêu chọc, khiêu khích và xúc phạm giáo chủ tôn giáo của họ” ở điều luật nào? Tự do báo chí, tự do ngôn luận nó tổng quát ở đủ chỗ. Luật lệ không phải như luật việt cộng. Tôi hy vọng ông hiểu tôi muốn nói gì. Xin chào ông TN.
Chào ông Ho van Hi
Khi nói đến “tự do ngôn luận”, người ta hiểu rằng đó là quyền được bày tỏ CHÍNH KIẾN của mình, chứ không phải là quyền nói bậy, biếm nhục hay xúc phạm người khác!
Nói như bạn đọc Chiêu Dương ở trên; “Tôi hoan nghênh trào phúng, châm biếm; bởi đó là vũ khí cho những ai thấp cổ bé họng dùng để chống lại cường quyền, vạch mặt thói đạo đức giả của những kẻ đồi bại nhưng luôn tự bôi cho mình lớp son phấn đạo đức để lừa bịp thiên hạ. Hầu như không có biện pháp nào khả dỉ lột được mặt nạ thói đạo đức giả ngoài trào phúng, châm biếm ”
Tuy nhiên, những biếm hoạ không mang lợi ích cho xã hội, ngược lại, báng bổ, xúc phạm tôn giáo của người khác, mang tính châm chọc khiêu khích một cách vô đạo đức như của Charlie Hebdo chỉ mang tới hiềm khích và xáo trộn xã hội:
Charlie Hebdo và những biếm hoạ mang tính sỉ nhục, vô đạo đức!
Ông hỏi: “nước Pháp có cho phép “vẽ tranh biếm hoạ, trêu chọc, khiêu khích và xúc phạm giáo chủ tôn giáo của họ” ở điều luật nào?“.
Theo tôi biết, nước Pháp có luật “bất thành văn”: cho phép Charlie Hebdo vẽ tranh biếm hoạ, khiêu khích và xúc phạm giáo chủ tôn giáo” với những bằng chứng;
1) Hai nhóm Hồi giáo ở Pháp đã đâm đơn kiện Charlie Hebdo ra tòa nhưng vụ kiện bị bác bỏ. Tòa án phán quyết hình ảnh trên được bảo vệ bởi luật tự do thể hiện và không hề tấn công đạo Hồi.
2) Sau khi thắng kiện, tạp chí thường xuyên đăng tải những bức tranh mang tính châm chích mạnh hơn. Năm 2011, khi nó gây rúng động các sạp báo với cái tên được tạm thời đổi thành “Charia Hebdo”, một cách chơi chữ trên từ “sharia”, luật Hồi giáo. Mohammed một lần nữa xuất hiện trên trang bìa với câu thoại “100 roi nếu các ngươi không chết vì cười”. Ở bên trong, hình vẽ đấng tiên tri nổi bật với một cái mũi đỏ như chú hề.
3) Thay vì vẽ “lãnh tụ” của nhóm hồi giáo cực đoan (chiếm khoảng 15-20%), thì Charlie đã biếm hoạ tiên tri Mohamed là giáo của của Hồi Giáo với 1,5 tỉ người.
4) Mời ông đọc: Phương Tây bảo vệ quyền châm biếm của Charlie Hebdo, các nước Hồi giáo ôn hòa Châu Á lo ngại.
Thưa ông TN!
1) 29.03.2007 toà phán là Charlie Hebdo khong có tội. Le Conseil français du culte musulman (CFCM) kiện họ nhưng thua. Chúng ta tôn trọng luật pháp của Tây?
2) Dĩ nhiên Charlie Hebdo lo làm ăn thì họ phải in nhiều thứ để bán chạy chứ.
3) Xin phép miễn bàn
4) Chả có phương Tây bảo về quyền “châm biếm…”. Họ chỉ có luật lệ về tự do báo chí, tự do ngôn luận. Tất cả những người Tây đều đứng dưới luât pháp của Tây. Nếu dân ‘Tây muốn thì họ ra thêm luật cấm đả phá tôn giáo (cái này không dễ nha, vì luật đụng luật (luật tự do báo chí, luật tự do ngôn luận, có nhiều đảng phái chính trị sẽ phản đối, …)
Thưa ông. Tôi là người Việt tị nạn việt cộng. Tôi mừng là các xứ Tây Phương có luật lệ rõ ràng thì tôi mới dễ thở. Kẻ thù của chúng ta là việt cộng kìa.
Kính chào ông
Ông Tây ơi, ông quên mất chuyện Le Cid của Corneille rồi sao. tôi đọc đã cả gần thế kỷ nay, nay chỉ còn nhớ mang máng Don Dìègue quẳng lưỡi gươm cho Don Rodrigue rồi nói : ” Ton épée est à moi …mais tu seras trop vain ” ( ý nói này gươm đây con hãy đi trả thù cho cha ) sao ? . Độc giả nào nhớ rỏ xin viết lại cho độc giả ĐCV hay. Xin Đa tạ. LÃO GIÀ .
Ông Iyad Amin Madani, Tổng Thư Ký Tổ chức Hợp Tác Hồi Giáo, đã tuyên bố: “Là một tổ chức, chúng tôi đang thảo luận trên các diễn đàn quốc tế và các tổ chức nhân quyền của Liên hiệp quốc để giải thích tự do ngôn luận không phải kêu gọi sự hận thù và không được xúc phạm tôn giáo của người khác”.
Tổ chức Hồi Giáo Ai Cập Dar Al-Ifta cho rằng quyết định của tạp chí Charlie Hebdo là hành vi khiêu khích 1,5 tỉ người Hồi giáo trên toàn thế giới. Tổng thống Ai Cập, Abdel-Fattah el-Sisi đã ký sắc lệnh trao quyền cho Thủ tướng Ibrahim Mahlab cấm mọi ấn phẩm nước ngoài có nội dung bài xích tôn giáo.
Những kẻ vẽ tranh châm chích, xúc xiểm trêu chọc tôn giáo của người khác, và những kẻ ủng hộ chúng đều là vô luân, vì thế:
Tôi không phải là Chạrlie.
Je ne suis pas Charilie.
I’m not Charlie.
Ich bin nicht Charlie
Leo Toltois tác giả Chiến tranh và hòa bình ” Phải có tự do để viết nhưng không không được tự do viết dở tự do viết bậy ” Giao hoang Phancis ” nếu người bạn thân của tôi nói xấu mẹ tôi thì tôi sẵn sang cho bạn tôi quả đấm ” thế nhưng Charlie thì cứ tha hồ nhân danh tự do để nhạo bang thiên hạ . Một thứ tự do vô giáo dục
Van minh tây phương tự hào xây dung xã hôi trên luật pháp nhưng that không hiểu tại sao không ra luật ngăn cản thứ tự do nhạo bang người khác . Chính phủ và quốc hội tại sao lại nhắm mắt trước bất công này .Những điều luật trong hiến pháp còn tu chính được thì ra đạo luật ngăn chặn sự nhạo bang có gì không làm được .
Người Hồi giào đã từng đưa Charlie ra tòa nhưng nhân danh tự do ngôn luận tòa án cũng không trừng phạt Charlie . Nhân loại phải chap nhận loại tự do vô giáo dục này đến bao giờ Buồn thay con người lại trở thành nô lệ với chính những điều mình đặt ra .