WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Không Phải Ngày Cuối Cùng của Việt Nam: Last Days in Viet-Nam

Bốn mươi (40) năm sau cuộc thất thủ của miền Nam, nhiều người Việt còn rất cay đắng vì những lý do đưa đến sự thôn tính miền Nam của Bắc Việt. Trong số này người ta có thể kể ông Giao Chỉ – Vũ văn Lộc với bài “Sự Phản bội Cuối Cùng.” “

Đọc bài “Sự Phản bội Cuối Cùng” của ông Giao Chỉ tôi cũng ao ước ông có thể gây quỹ để làm một cuốn phim cho đích đáng và đầy đủ, cho ông thật ưng ý, chứ những bộ phim lịch sử về chiến tranh của Việt-Nam do người Mỹ thực hiện, chẳng có phim nào đầy đủ hay chính xác cho vừa lòng chiến sĩ. Chưa nói đến phim  tài liệu Last Days in Vietnam của bà Rory Kennedy (cháu của cố tổng thống John F. Kennedy và con gái của ông Bộ trưởng tư pháp tư pháp Robert Kennedy, cả hai đều bị ám sát chết).

Bà Rory Kennedy, cháu của cố tổng thống John F. Kennedy và con gái của ông Bộ trưởng tư pháp tư pháp Robert Kennedy.

Bà Rory Kennedy, cháu của cố tổng thống John F. Kennedy và con gái của ông Bộ trưởng tư pháp tư pháp Robert Kennedy.

Đúng ra nếu ông Giao Chỉ đóng vai bình luận gia quân sư viết một bài bình luận về quân binh, những trận đánh hoặc những mưu mô, manh nha chính trị thì chuyện lên án, chửi bới có lẽ lại hơn! Tuy nhiên, chê bai cuốn phim tài liệu ‘Last Days in Vietnam’ (Những Ngày Cuối cùng ở Việt-Nam) của bà Rory Kennedy một cách nặng nề và thậm tệ thật không đúng chỗ.

Riêng tôi, và có lẽ nhiều người Việt khác thì biến cố 30 tháng Tư 1975 không phải là những ngày cuối cùng. Không kể những người Việt đã nằm sâu trong lòng biển hay bụng cá, hoặc chết vào tay hải tặc vào những thập niên 70 – 80, nhiều người khác cho đến nay vẫn mong đợi một ngày mai tươi sáng cho Việt Nam. Nhiều người vẫn tìm về với những lý tưởng và mơ ước của mình. Do đó Last Days in Vietnam chỉ là một phim nói lên một giai đoạn ngắn ngủi trong lịch sử ra đi của  người Việt. Một cuốn phim 90 phút đương nhiên không thể tránh khỏi những thiếu sót, người ta đánh giá nó trên những tiêu chí chính (tình người), của nó, không phải trên mọi phương diện,  quân sự hoặc tự ái cá nhân.

Tôi cũng không hiểu ông đại sứ Graham Martin có tiên liệu trước là miền Nam sẽ mất vào tay Cộng sản Bắc Việt hay không, hoặc giả ông vẫn còn chờ đợi một giải pháp trung lập thứ ba nào. Nhưng theo những nhân vật  trong phim tài liệu này thì ông Martin vẫn tin tưởng vào miền Nam ‘sẽ không mất’ nên không chịu dự tính một phương án di tản. Trong khi đó thì ông Giao Chỉ, dẫn chứng sách “Tears before the Rain” của Giáo sư Larry Engelman, nói về thương lượng của ông Henry Kissinger với Brezhnev đề nghị 2 tuần cho Mỹ rút lui (lúc đó chỉ còn từ 5.000 đến 7.000 người Mỹ ở Việt Nam. Ông Giao chỉ trích: “Đầu tháng 4, đại sứ Graham Martin “muốn chắc ăn đã gửi đại tá Harry Summers đi theo chuyến bay của ủy hội quốc tế ra Hà Nội nói chuyện trực tiếp.”

Tuy có bàn qua sự triệt thoái của quân đội Hoa Kỳ và những lý do – như không viện trợ hay cung cấp vũ khí, thay thế những thứ bị hư hại đưa đến sự thất thủ của miền Nam, cuốn phim tài liệu này không nhằm chú trọng đến chuyện quân sự hay chính trị. Bà Kennedy chỉ dùng chúng như những bối cảnh cho thấy những nỗ lực đáng kể của nhiều người Mỹ trong những tình huống nguy cơ và cấp bách để nói lên sự dũng cảm của họ.

Rory Kenedy 2

Có lẽ bà Rory Kennedy, dưới nhãn quang của một người Mỹ – đã cưu mang nhiều oan khuất vì cái chết bất đắc kỳ tử của bác và cha mình, cũng như những bất cập của Hoa Kỳ trong cuộc tham chiến ở Việt-Nam – nên đã dựng lại phim tài liệu này kể lại cuộc di tản tang thương và khó xử  đó. Trong cuốn phim này, đại ý cho thấy sự nhân bản của các nhân vật trong tòa Đại sứ Mỹ cũng như trong quân đội Hoa kỳ đã tìm cách đưa những người Việt ra đi bất kể lệnh trên.

Không hiểu ông Vũ văn Lộc có hiểu đại ý cuốn phim tài liệu này không? Ông Kissinger không phải là tài tử (phim tài liệu không có tài tử) bình luận, hay là nhân vật chính trong cuốn phim tài liệu này, tuy rằng ông là người đã giữ vai trò cốt yếu trong cuộc hoà đàm với Bắc Việt dẫn tới chuyện Ngụy Ước Paris 73 (1).  Ông Kissinger, ông Nixon, cũng như ông Ford (tuy rằng ông Kissinger là người duy nhất trong 3 người vẫn còn sống đến ngày nay nên đã được mời góp ý trong cuộn phim) đều là những người thứ phụ trong phim này, sự hiện diện của họ chỉ làm sáng tỏ những tiết yếu và diễn tiến của những ngày cuối cùng nhằm minh họa cuốn phim.

Những nhân vật chính trong phim này là đại úy bộ binh Stuart Herrington (có thể coi là bình luận viên (narrator), Juan Valdez sĩ quan Thủy quân Lục chiến), Frank Snepp (CIA), Đại sứ Graham Martin, Richard Armitage (Cố vấn quân sự), Gerry Berry, (Phi công trực thăng), người di tản cả ngàn người Việt, Paul Jacobs (thuyền trưởng tàu Kirk) Phía người Vịệt gồm có: Đại úy Đổ Kiểm, Bình Phó (sinh viên), Đại úy Hải quân Phạm Hữu Đàm, Nguyễn Miki, con trai ông phi công trực thăng Chinook, người đã biễu diễn một màn thoát hiểm ngoạn mục trên tàu Kirk)

Bà Rory Kennedy dù sao cũng là một người Mỹ, trong phần Q&A khi khai trương cuốn phim hồi tháng 10, đối với cuộc chiến khá phức tạp của Việt Nam khi hỏi về bài học mà cuộc chiến Việt Nam đã mang lại, bà đã trả lời, đại ý rằng ktrước khi tham chiến vào một quốc gia nào thì Hoa kỳ phải tính đến hậu quả (cũng như lối ra ý nghĩa hơn là cắt đức và bỏ chạy (?).

Phần lớn ai đi xem ‘Last Days in VN’ cũng khó cưỡng lại kết cục làm rơi lệ, cảm thương cho số phận Việt-Nam. Trong phim, chạnh lòng nhất là câu hỏi của ông Đại úy Phạm Đàm, cựu quân nhân VN Cộng hòa, tù Cộng Sản 6 năm: “Có phải mục tiêu cuộc tham chiến Mỹ là dẫn đến cuộc di tản tang thương này…?” Rồi những lời hối hận của các chiến binh, tham tán quân vụ, ngoại giao, lo cho số phận những người VN bị bỏ rơi.

Đến lúc đèn sáng, đạo diễn, cô Rory Kennedy ra kêu gọi khán giả aỉ là người VN xin đứng dậy, khán giả cho một tràng pháo tay. Sau đó tôi là người đầu tiên đặt câu hỏi, nghẹn lời xúc động: “Đã 51 năm từ hồi bác cô, ông J. F. Kennedy là tổng thống đầu tiên gởi quân sang VN, rồi bật đèn xanh cho lật đổ ông Diệm, rốt cuộc ông Diệm bị giết 3 tuần trước ông Kennedy – VN ngày nay vẫn còn mù mịt (in limbo) dưới bóng Trung quốc…”

Ý của bà mà tôi có thể đọc được là sau nhiều năm bị gặm nhắm với những mặc cảm tội lỗi do hội chứng VN (Vietnam syndrome) nên đã có ý tìm đến góc cạnh cứu độ của những người Mỹ trong tòa đại sứ cũng như những nhân vật khác thuộc các binh chủng Hoa Kỳ, kể cả những cấp trên của họ.

Bà cũng nói thông điệp chính của ‘Last Days in Vietnam’ không chú trọng vào vấn đề chính trị mà chỉ đề cao tình người.

Rory Kenedy 3

Thiết nghĩ nếu chịu khó nghiên cứu người ta có thể đào ra vô số những yếu tố đưa đến sự thất thủ của miền Nam, nhưng không ai với một thái độ bình tĩnh và từ tốn sau khi xem phim tài liệu ‘Last Days in Vietnam’ của bà Rory Kennedy và những nỗ lực tìm đến cộng đồng Việt Nam của bà qua những dự án như: trình chiếu phim tài liệu này (có phụ đề Việt ngữ do người viết dịch) ở nhiều vùng trên nước Mỹ và hoàn toàn miễn phí, cũng như “Dự án Những Ngày Đầu” nhằm tri ân các làn sóng người Việt tị nạn bằng cách kêu gọi họ ghi âm những câu chuyện của họ và cho lưu trữ trong Thư viện quốc gia Hoa Kỳ (U.S. Library of Congress) cho các thế hệ mai sau – mà lại đồng hóa cuộn phim này với sự phản bội cuối cùng của Kissinger hay Hoa Kỳ. Tuy nhiên vì những lý do riêng tư nào đó, ông Giao Chỉ đã lên án nặng nề cuốn phim Last Days, gọi nó là một phim chết tiệt!

“Theo ý tôi, đây là một phim chết tiệt. Nên gọi là Sự phản bội cuối cùng.”

“Tôi không thích phim này, nhưng tôi biết có những người rất thích và có lý do để thích. Việt cộng.” 

“Phim đã chẳng ra làm sao, tài tử bình luận chính lại là Kissinger đóng vai nhà chính khách nhân đạo, thương yêu Việt Nam hết sức.” (Vũ văn Lộc)

Người ta có thể lên án Bắc Việt một cách chính đáng đã vi phạm trắng trợn hiệp định Ba-lê năm 73 mà họ đã ký kết. Một cách chính đáng người ta cũng nguyền rủa ông Kissinger đã cố tình bán đứng miền Nam qua hiệp định này, vì ngoài những hậu ý ám chỉ chuyện nhân nhượng của Hoa Kỳ trong các giao tế ngoại giao, chấp nhận sự hỏa mù của Lê Đức Thọ trong việc thương lượng, Kissinger đã mặc nhiên cho phép Bắc Việt để lại tại miền Nam hơn 130.000 quân đội chính quy của họ. ̉Người ta cũng có thể một cách chính đáng buộc tội Quốc hội Hoa Kỳ, đã buông rơi miền Nam, cắt đứt mọi mặt viện trợ cho miền Nam trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc chiến phòng thủ Sàigòn của ông Thiệu.

Xa hơn nữa nguồn gốc của sự “đã nằm trong thiên thư” này có lẽ đã nảy mầm từ trước năm 1971 khi Nixon và Kissinger đã lót đường cho Trung hoa lục địa giao du với Hoa kỳ (và thế giới bên ngoài) đưa đến chuyện mà người ta có thể  gọi một cách chính đáng là sự phản bội của Hoa Kỳ đối với Việt-Nam Cộng-hòa. Đó là nhân chuyện đàn áp Phật giáo Hoa kỳ đã bật đèn xanh cho các tướng lãnh miền Nam lật đổ (và thủ tiêu hai ông Diệm-Nhu) từ 1 tháng 11, 1963. Tuy rằng là một chế độ gia đình trị, sự lật đổ hai ông Diệm Nhu đã giúp Hoa kỳ đưa quân đội Mỹ ồ ạt vào miền Nam. Từ đó sự tham chiến của Hoa Kỳ là con dao hai lưỡi, một mặt giúp cho Cộng sản miền Bắc lấy cớ tuyên truyền (che đây chính sự mất chính nghĩa làm tay sai cho quan thầy Trung Cộng và Nga xô của mình) ’Hoa kỳ xăm lăng’ và lũng đoạn chính quyền miền Nam, một mặt vừa khiến miền Nam ỉ lại quá đáng vào sức mạnh và sự bền bĩ của Hoa Kỳ.

Nhưng ‘Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách’ có lẽ một cách chính đáng hơn người ta nên trách sự tồi dở của ông Thiệu và lãnh đạo miền Nam đã quá tùy thuộc vào đồng-minh-không-bền-chí Hoa Kỳ.

Tôi không bào chữa cho sự sai lầm và toan tính của Hoa Kỳ đã đưa đến những chính sách không có lợi cho miền Nam trong cuộc chiến đó (kể từ đời các tổng thống: Eisenhower, đến Kennedy, đến Johnson, đến Nixon, đến Ford).

Ngoài chuyện địa chính trị và realpolitik (chính trị thực dụng) mà miền Nam phải làm đồng minh của Mỹ –  thay vì Mỹ phải là đồng minh của VN (mới đúng), Vì đây chính là cuộc chiến của VN, có gọi là cuộc chiến ủy thác, chiến tranh lạnh trong điạ bàn quốc tế, chiến tranh Quốc-Cộng, nội chiến, hay CS Bắc Viêt gọi là Chiến Hoa Kỳ, ( ̣chống đế quốc Mỹ và tay sai) v.v.. và v.v.. Có muốn truy từ gốc ngọn cuộc chiến từ tàn dư của cuộc đô hộ của (thực dân) Pháp thì vấn đề cốt lõi mà những người VN trung chính và chân chính nào cũng nên thừa nhận: cuộc chiến vừa qua đã định đoạt vấn đề sống còn và ước vọng của một dân tộc đang đi tìm chỗ đứng và tương lai, lý tưởng và ý chí của  đất nước .

Chính ra Mỹ phải là đồng minh của VN chứ không phải VN phải làm đồng minh của Mỹ. Vì cuộc chiến trước và sau là cuộc chiến của VN, chứ không phải của Mỹ tuy rằng VN sau nền Cộng hòa thứ hai đã để cho Mỹ thao túng cuộc chiến vì chế độ quân lực và lãnh đạo yếu hèn.

Không ai phủ nhận là Mỹ đã bỏ rơi VN, nhưng hơn 30 năm trước khi gót giầy của quân đội Mỹ rầm rộ dẫm xuống Việt Nam (vào tháng 3 năm 65), trong thế tranh tối tranh sáng trước địa chính trị của các cường quốc, chúng ta đã chật vật lao tâm lao lực, cố vươn lên tìm lối thoát trong bối cảnh đô hộ của Pháp-Nhật, nhưng vẫn không tránh khỏi chuyện đổ máu vì những âm mưu đen tối cá nhân mượn chủ nghĩa Cộng sản làm cứu cánh cho tham vọng của mình.  Ngoài đảng Cộng sản ra, không ai có thể nói rằng Hoa Kỳ đã khởi sự của cuộc chiến VN.

Mặc dù nếu có vặn vẹo diễn dịch với những nhân tố quan yếu như geopoliticsrealpolitikCold War giữa Cộng sản Quốc tế thứ 2 , 2 rưỡi, thứ ba, thứ tư và Tư bản hay Thế giới Tự do v.v.. để đổ thừa rằng Mỹ và các thế lực thù địch đã lèo lái và đánh mất chính nghĩa của Cộng hòa cho CS. Thì câu hỏi cuối cùng mà người Việt nên hỏi là:

Có phải nước Việt Nam là của người/dân tộc VN không, hay là nói như ông Thiệu: nếu Mỹ viện trợ VN $300 triệu thì ta đánh theo 3 trăm triệu, nếu cho $700 triệu (Mỹ kim) thì ta đánh theo $700 triệu?

Một chuyện đáng xấu hổ là thay vì chấp nhận trọng trách thua cuộc của miền Nam do những thiếu sót và lỗi lầm đã nêu ra, như đã tin và tùy thuộc vào (người) Mỹ quá đáng. Đến bây giờ không nhận thức được chuyện đó lại đi bêu rêu chuyện thiếu sót của người làm phim Mỹ. Có giỏi thì chính mình tự làm nên cuốn phim của mình hà cớ gì lại bới móc chuyện người ngoại cuộc!

Oải lắm! Kin lỗi quý đọc giả khi phài viện dẫn, lý giải dài dòng như trên.

________________________________________________

(1) Xin xem bài của Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích về Hiệp định Paris 1973

http://danquyenvn.blogspot.sk/2015/01/hinh-nhu-la-hoa-binh-cach-ay-42-nam.html#more

© Nguyễn-Khoa Thái Anh

Sau đây là bản dịch Dự án của bà Kennedy và đội ngũ của bà:

Dự án Câu chuyện Những Ngày Đầu/The First Days Project Story là một sự hợp tác giữa StoryCorps và AMERICAN EXPERIENCE/KINH NGHIỆM HOA KỲ của Đài PBS, nhằm mục đích thu thập, bảo tồn, và ngợi ca những mẫu chuyện của những người tị nạn Việt-Mỹ và các cựu chiến binh Việt Nam. Dự án mong mỏi mời các thành viên trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt và các cựu chiến binh Việt Nam có quan hệ mật thiết với cộng đồng người Việt di cư sau chiến tranh; quý vị sẽ được dành cho 40 phút không bị gián đoạn để trò chuyện với một người thân hay bạn bè, nhằm ghi lại kinh nghiệm tị nạn Việt Mỹ qua tiếng nói của những người đã kinh qua giai đoạn này.

VỀ DỰ ÁN CÂU CHUYỆN NHỮNG NGÀY ĐẦU

First Days Story Project/Dự án Câu chuyện Những Ngày Đầu là một phần sáng kiến của bộ phim tài liệu Last Days in Vietnam/Những Ngày Cuối cùng tại Việt Nam, khởi xướng việc tiếp cận và nối vòng tay lớn với cộng đồng Việt. Được sản xuất bởi KINH NGHIỆM HOA KỲ của Đài PBS, Những ngày cuối cùng ở Việt Nam thuật lại bằng hình ảnh những ngày hỗn loạn cuối cùng trong cuộc chiến tranh Việt Nam và nói lên câu chuyện thương tâm về lòng dũng cảm và khả năng sống còn của người dân vượt biên miền Nam, và các nhân viên quân lực Hoa kỳ, trong nhiều trường hợp, đã không tuân lệnh cấp trên để nỗ lực cứu trợ người Việt di tản. Bộ phim soi rọi nhiều tình huống trong những ngày cuối cùng đó. Bốn mươi năm sau, Dự án Câu chuyện Những Ngày Đầu hy vọng sẽ ghi lại những mẫu chuyện của cộng đồng Việt-Mỹ và cựu chiến binh Việt Nam trong những ngày đầu của họ tại Hoa Kỳ sau cuộc chiến. Kết quả nội dung của các mẫu chuyện này sẽ được chia sẻ trên một trang mạng truyền thông đa dạng và sẽ được lưu trữ tại Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ. Đây là những câu chuyện đã tạo nên một phần quan trọng lịch sử quốc gia của chúng ta, và chúng tôi muốn lưu giữ chúng cho các thế hệ mai sau.

CÁCH LÊN LỊCH PHỎNG VẤN

Các mẫu chuyện sẽ được thu thập vào đầu năm 2015 thông qua các quan hệ đối tác ở các thành phố sau đây:

· San Jose, CA

· Westminster, CA

· Houston, TX

· Seattle, WA

· Boston, MA

· Falls Church, VA

Quý vị có thắc mắc về dự án và lịch trình, xin vui lòng liên lạc với cô Vũ Ngọc-Trân tại: tran_vu@wgbh.org

VỀ STORYCORPS

StoryCorps là một tổ chức phi lợi nhuận Hoa kỳ có sứ mệnh cung cấp cho người dân thuộc mọi tầng lớp và đức tin khác nhau cơ hội để ghi âm, chia sẻ và lưu giữ những câu chuyện về cuộc sống của tất cả chúng ta. Kể từ năm 2003, gần một trăm ngàn người thường dân đã ghi âm câu chuyện của họ với StoryCorps. Ngoài việc là một trong những dự án lớn nhất lịch sử truyền khẩu thuộc thể loại này, hàng triệu người nghe StoryCorps phát thanh hàng tuần qua chương trình Buổi Sáng/Morning Edition của NPR.

VỀ KINH NGHIỆM HOA KỲ/AMERICAN EXPERIENCE

Trên hai mươi lăm năm nay, American Experience/Kinh nghiệm Hoa Kỳ là một chương trình truyền hình về lịch sử được xem nhiều nhất trên vô tuyến, và đã mang lại sức sống cho những nhân vật có tên tuổi, chính những câu chuyện sử thi này đã định hình được quá khứ và hiện tại của Hoa Kỳ. (Thái-Anh dịch)

Vũ Ngọc-Trân

Điều phối viên dự án

Những Ngày Cuối cùng ở Việt Nam

Kinh nghiệm Hoa Kỳ

WGBH Boston

tran_vu@wgbh.org

617.300.5963

53 Phản hồi cho “Không Phải Ngày Cuối Cùng của Việt Nam: Last Days in Viet-Nam”

  1. Nguyễn Trọng Dân says:

    @ Ban Biên Tập Đàn Chim Việt & Chị Hồng

    Thưa

    Bài viết nầy của ông Nguyễn Khoa Thái Anh , Qua đánh giá là một bài viết xả RÁC lên diễn đàn hết sức tồi tệ theo kiểu của Chưng Sơn. Qua hết sức ngạc nhiên sao bài viết này lại được đăng như là bài chủ. What’s a shame!

    Bài viết này của ông Nguyễn Khoa Thái Anh sai be bét VỀ NGỮ PHÁP lỗ chổ khắp MỌI NƠI !

    Xin thí dụ :

    TRÍCH: “Một cuốn phim 90 phút đương nhiên không thể tránh khỏi những thiếu sót, người ta đánh giá nó trên những tiêu chí chính (tình người), của nó, không phải trên mọi phương diện, quân sự hoặc tự ái cá nhân.”

    “…(tình người), của nó ,… ” là thế nào?

    TRÍCH : “Do đó (“)Last Days in Vietnam (“)chỉ là một phim nói lên một giai đoạn ngắn ngủi trong lịch sử ra đi của người Việt” ( Do đó , “Last….”)

    TRÍCH : “Nhưng “Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách(“) có lẽ một cách chính đáng hơn người ta …”

    (Câu này HẾT SỨC LỘN XỘN, xin đọc lại sẽ thấy….Nói theo kiểu Tưởng Năng Tiến….HIỂU ĐƯỢC CHẾT LIỀN ! )

    TRÍCH : “Chưa nói đến phim tài liệu (“)Last Days in Vietnam (“) của bà Rory Kennedy ( ….). ”

    (Where is MAIN CLAUSE? (CHƯA ……, S+V+O ))
    ( Thí dụ như…Chưa lập gia đình , anh ấy ăn sài hoang phí quá !)

    Còn nếu câu này là câu phụ của câu trước thì phải là dấu phẩy , chữ “chưa” viết thuờng .

    TRÍCH : “Bà KENNEDY (S) chỉ DÙNG ( V) chúng như những bối cảnh cho thấy những nỗ lực đáng kể của nhiều người Mỹ trong những tình huống nguy cơ và cấp bách …..ĐỂ NÓI LÊN ( Verb again?) sự dũng cảm của họ”

    ( Cú pháp căn bản S+V+O hay S+V+O , conj, S+V+O- KHÔNG CÓ CÚ PHÁP S+V+O+ V+O)

    Tạm Chỉnh : “Bà Kennedy (S) chỉ dùng ( V) chúng như những bối cảnh cho thấy những nỗ lực đáng kể của nhiều người Mỹ trong những tình huống nguy cơ và cấp bách , QUA ĐÓ(conj), BÀ ( S) muốn nói lên sự dũng cảm của họ”

    Còn nhiều chổ sai nữa , tự coi lại…

    Đây là một bài viết hết sức cẩu thả- ở dạng phản hồi lai rai thì được , quăng lên làm bài chủ mặt mủi thì…là RÁC !

    Về mặt bố cục cho nội dung bài viết , cũng vì viết quá “luộm thuộm” cho nên nội dung cũng bị kéo theo thành …RÁC!

    Nếu y’ của ông Nguyễn Khoa Thái Anh muốn chỉ trích là sự phê phán của ông Giao Chỉ không đúng về bộ phim “Last Day In Viet Nam ” , thì trước hết , ông Thái Anh phải trình bày cặn kẽ ông Giao Chỉ chỉ trích bộ phim ở điểm nào rồi mới trình bày y’ kiến của mình đề so sánh. ( debate writing technique)

    Nói một cách khác , dễ dàng nhận thấy bài viết này không có DÀN BÀI OUTLINE trước khi viết mà chưởi lung tung như chưởi mất gà

    Một dàn bài khả kiến , nếu dựa theo y’ viết của ông Nguyễn Khoa Thái Anh có lẽ sẽ như sau :

    1. Giới thiệu sơ về bộ phim “Last Day in Viet Nam”
    2. Tóm tắt chi tiết ông Giao Chỉ phê phán bộ phim gồm mấy phần , mấy điểm
    3. Trình bày dẫn chứng- logic để phản lại
    4. Kết

    Vì vậy , đây là một bài viết xã RÁC hoàn toàn cho chủ đích chưởi bới kiểu Chưng Sơn hơn là cống hiến cho đọc giả những điều mới mẽ hay ho . What ‘s a shame !

    Nay Kính

  2. Chiêu Dương says:

    Ở đây, có 2 lời bàn của NKTA tớ xin trích :

    “Hoa kỳ đưa quân đội Mỹ ồ ạt vào miền Nam,….. khiến miền Nam ỉ lại quá đáng vào sức mạnh và sự bền bĩ của Hoa Kỳ….
    Một chuyện đáng xấu hổ là thay vì chấp nhận trọng trách thua cuộc của miền Nam do những thiếu sót và lỗi lầm đã nêu ra, như đã tin và tùy thuộc vào (người) Mỹ quá đáng”.

    Thưa với NKTA, ông hảy bình tỉnh tìm hiểu cách thức quân đội Mỹ hợp tác với đồng minh như thế nào trong các cuộc chiến gần đây như : Irak, Afghanistan, truy lùng Binladen. Ông sẽ thấy lỗi lầm có phải từ chổ “ỉ lại quá đáng vào sức mạnh và sự bền bĩ của Hoa Kỳ; đã tin và tuỳ thuộc quá đáng vào người Mỹ” hay không. Có một cố vấn Mỹ đã viết lại đại ý như sau :
    “Tôi đến VN năm 1966, khi nhận lệnh làm cố vấn cấp tiểu đoàn, tôi đã hỏi một người bạn VN đồng cấp ‘Tụi tao đến đây để giúp đở VN mày chống lại CS, sao thái độ bọn mày buồn cười quá, cứ xem như việc giử gìn đất nước mày là của bọn tao ?’. Người bạn VN trả lời ‘mày mới đến, mày đủ sống thêm vài tháng nửa thôi, mày sẽ hiểu cuộc chiến này là của bọn tao hay của bọn mày’. Khi lên đường về Mỹ, tôi đã hiểu vì sao anh bạn VN của tôi trả lời trái khoáy như vậy.”

    Việc đổ quân của Mỹ vào VN, hảy nhìn xuống bối cảnh Singapore hồi đó, có lẻ sẽ thông suốt vấn đề hơn.

    Quốc gia hưng vong, thất phu hửu trách. Vâng, mong rằng đừng có ai chối bỏ trách nhiệm của mình; nhưng, hảy khách quan với lịch sử.

  3. Thanh Pham says:

    SỰ PHẢN BỘI CUỐI CÙNG

    “Tôi xin người chớ gian dối”
    Tôi xin người đừng tiếp nối đau thương
    Bốn mươi năm rồi, vết thương
    Hằng trong tâm khảm, còn vươn oán thù

    Dù rằng giờ đã ra tù
    Nhưng rồi còn đó, mịt mù quê tôi
    Chín mươi triệu trong tôi đòi
    Lầm than dốt nát lạc loài tang thương

    Riêng tôi thân phận tha hương
    Sống trong tủi nhục, thân nương xứ người
    Đời tôi đã tắt tiếng cười
    Từ ngày cái lũ đười ươi hóa người!

    T.Phạm

    https://sangcongpha1.wordpress.com/

  4. Trúc Bạch says:

    Kính thưa tác giả Nguyễn Khoa Thái Anh !

    Là một độc giả, tôi rất mong ông cho biết câu :

    “nếu Mỹ viện trợ VN $300 triệu thì ta đánh theo 3 trăm triệu, nếu cho $700 triệu (Mỹ kim) thì ta đánh theo $700 triệu” mà ông cho là “nguyên văn” của Nguyễn Văn Thiệu ….là ông láy từ Nguồn tài liệu nào ? Có văn bản giá trị chứng thực nguyên văn câu nói này của Nguyễn Văn Thiêu không hay chỉ là sự diễn dịch đày ác ý và thừa đê tiện của đám văn nô Cộng sản, mà chủ đích của chúng là gán cho Miền Nam cái mác “lính đánh thuê của Mỹ” ??

    Nếu ông không có ý coi thường một đoc gia đã rất chăm chú đọc bài viết của ông , rất mong ông vui lòng đáp ứng sự mong mỏi không quá đáng này của tôi,

    Sở dĩ tôi có lời “thỉnh cầu” tha thiết này, vì tôi – trong một thời gian dài – đã từng là nạn nhân của cái tin Nguyễn Văn Thiệu chạy trốn mang theo 16 tấn vàng do đám cộng sản tung ra với sự phu họa vô cùng đê tiện của bọn “chó cắn áo rách, dậu đổ bìm leo” rồi, thưa ông Nguyễn Khoa Thái Anh ạ !

    Trường hợp ông không đưa ra được cái “nguồn” trung thực, khả tín của câu nói mà ông trích dẫn ở trên, hoặc ông làm ngơ vì coi thường lời thỉnh cầu của đọc giả ,thì tôi sẽ rút lại hai chữ Kính thưa ở trên, và thay vào đó là Sự khinh bỉ tột cùng .

    Hy vọng tôi sẽ vẫn được mang lòng kính trong đối với tất cả những người mang họ Nguyễn Khoa ….

    • Nguyễn-Khoa Thái Anh says:

      Nếu tôi nhớ không lầm trong một đoạn phim thời sự truyền hình VNCH ông Thiệu cầm lá thơ của Nixon hứa hẹn sẽ trả đũa khi Bắc Việt vi phạm hiệp ước Balê, ông Thiệu nước mắt đoanh tròng lên án Mỹ thất hứa bỏ rơi VN, ông ta có nói đến câu viện trợ 300 và 700 triệu thì đánh theo 300 hay 700 triệu tôi vẫn chưa tìm ra đoạn phim đó.

      Thiết nghĩ có 2 điều tôi yêu cầu ông Trúc Bạch: xin cho biết tên thật và cũng như tôi dùng tên tuổi đầy đủ, xin ông cũng đừng đụng chạm đến dòng họ tác giả. Đa tạ.

      • Ông già Chống Vc says:

        Ối dào, cứ độ cuối năm, là mấy đứa nửa Vẹm nửa …đọi quạ, như trự HLiếm, Khoa Anh, v.v…Một bầy khỉ lại tụ họp ăn nhậu, hét hò, đánh bóng, rửa đít VC tại các cơ sở của lãnh sứ quán VC ở San Fran vậy mà; lũ này chẳng làm nên cái rắm chó gì đâu!

        Mong ông TB đừng phí nhời! Đa tạ!

    • Lữ Út says:

      Tôi xin xác nhận dùm cho NKTH về đoạn trích dẫn ở trên. TT Thiệu trong bài diễn văn từ nhiệm ( trực tiếp truyền hình ) trao quyền lại cho PTT Trần Văn Hương đã nói như vậy.

    • n.k.d.t says:

      1/nếu có câu này thì cũng đúng thôi . Ong thiệu xúc động khi biết thế nguy cáp của vn ,ông đã nói câu này (?) là nếu Mỹ viên trợ ít cho chiến tranh vn,nếu bạn có chơi xấu ,ếp vn vào thế nào,thì vn vẫn đánh , có 700 đánh theo kiểu 700 có 300 đánh theo kiểu 300. Ý là nếu có cơm ăn cơm ,có săn khoai ăn sắn khoai : VN vẫn cương quyết chống cộng tới cùng.Dù biết thua cũng đánh,chó dân vnch ,chính quyền vnch không vì đó mà KHÔNG ĐÁNH đên tận cùng uộc chiến.!
      2/Dòng họ Nguyễn Khoa có tăm tiếng ở Huế , Tui tin là TB không có nói gì xúc phạm tới một dòng họ ,dù là một dòng họ nào đi nữa,(chớ không phải là Nguyễn Khoa…). Hơn nữa đây là 01 người viết báo,có góc gác từ phe thắng cuộc, nếu viết sai hay nghi ngờ là sai ,là tuyên truyền thì TB có quyền nêu ý kiến thắc mắc. Dù là phản hồi TB cũng là con người thật ,và NK chĩ cần trả lời hay không (phạm vi của người viết bài chủ) chớ càn gì phải hỏi tên THẬT ? Đánh nhau à hay b/c lên T/TLS/SF? Hơn nữa TB “sẽ rút lại hai chữ Kính thưa ở trên, và thay vào đó là Sự khinh bỉ tột cùng là nhắm vào ” tác giã bài chủ viết không “trung thực”,khã tín mà chĩ là bịa chi tiết theo VC (như vụ 16 tấn vàng) .”
      Cố nhiên giòng họ nào cũng có kẻ này kẻ nọ.Không nhất thiết 10 người đều Hoàn Hảo cả mười
      Ví dụ như người quốc gia không chấp nhận CS thì dù cộng sản mang họ gì đi nữa ,có tăm tiếng mấy,mà mang nghiêp viết lách thì cũng ,nếu sai ,đều bị người đời “ném đá’ .
      Anh đừng làm xấu dòng họ là được !
      (nldt)

    • Ban Mai says:

      Xin phép được góp ý cùng quý bác đôi điều về câu viết/nói (cho là) của ông Nguyễn Văn Thiệu:

      “nếu Mỹ viện trợ VN $300 triệu thì ta đánh theo 3 trăm triệu, nếu cho $700 triệu (Mỹ kim) thì ta đánh theo $700 triệu”(Trích)

      Theo tôi, có đôi điều cần suy nghĩ:
      - Hiểu theo bác Trúc Bạch thì đây là câu miệt thị nặng nề chính nghĩa chống cộng của người miền Nam. Trả công tôi thấp, tôi làm ít. Trả công tôi cao tôi làm nhiều hơn! Đây chính là luận điểm VC từng tuyên truyền về bản chất “Ngụy quân, Ngụy quyền”! Ông NKTA lặp lại câu nói nầy là một xúc phạm to lớn!
      - Ông NKTA trả lời là nếu tôi nhớ không lầm.. đã cho biết bài viết chỉ là một tản mạn hay là lạm bàn chứ không phải là một bài chính luận. Vì viết chính luận cần phải trưng dẫn nguồn! Còn tản mạn hay lạm bàn thì có thể nhớ đúng, có thể sai.
      - Theo tôi… hihi… (long trọng à nghen!) :) hiểu theo nghĩa tích cực của câu nói/viết đó (vì giọng điệu và bối cảnh lúc nói có thể hiểu hoàn toàn khác với chỉ một câu trích dẫn trần trụi) là:

      Nếu miền Nam nhận được $300 triệu hay $600 triệu đều sẽ tận dụng số tiền đó, không lảng phí một xu, dành để chống cộng chứ không hề lạm dụng! Đây là điều xác quyết miền Nam cùng dốc lòng chống cộng vì lý tưởng tự do dân chủ!

      - Lạm bàn: Cho dù (theo tôi) thì ông Nguyễn Văn Thiệu không xứng đáng là Tổng thống về tài cũng như đức vì 1) Khi tuyên bố từ chức ông đã hứa là quân đội sẽ có thêm một tay súng nhưng cuối cùng lại trốn chạy trong sợ hãi bị ám sát như cố Tổng thống Ngô Đình Diệm (hồi ký của cận vệ ông Thiệu) 2) Trong diễn văn từ chức ông Thiệu chửi Mỹ như tát nước, đi tị nạn lòng vòng rồi cuối cùng cũng xin vào Mỹ chết già! 3) Nhưng với câu trích dẫn bên trên, trong tư cách Tổng thống, ông Thiệu không thể nói như kẻ hạ lưu theo cách tuyên truyền xỏ lá của VC mà ông NKTA lặp lại!
      - Xin thưa: Tất cả đã là lịch sử, xin để đó chờ lịch sử phán xét! Còn hiện tại, nếu tưởng đến quê hương thì xin cùng nhìn về một hướng. Là hợp nhất tìm cách để giải thể chế độ bán nước csVN, cứu lấy quê hương! Trân trọng.

      • chửichacs says:

        Đọc cả bài chính lẫn mấy chục còm, chỉ thấy còm của Ban Mai là có giá trị!
        Thành tâm đồng ý từng chữ! Xin đa tạ.

    • Huong Nguyen says:

      Không hiểu ông Thái-Anh rời Sài Gòn năm ông bao nhiêu tuổi và đã học chương trình tiếng Việt đến lớp nào nhưng hầu hết các bài ông viết phản ảnh 1 tình trạng lũng cũng trong cả bố cục của bài viết lẫn cách hành văn, nhất là trong bài này. Có thể đọc lại trước khi gởi ra sẽ giúp ông hiệu chỉnh nhiều lỗi lầm hơn chăng? Cấu nói của ông Thiệu, nếu có, thì phải đặt câu trong hoàn cảnh của vấn đề (context) thì may ra mới đủ nghĩa. Tôi nói là “may ra” vì nếu độc gỉa không hiểu thì có khi cần phải nhờ tác gỉa giải thích mà tác gỉa thì nay đã qua đời. Hy vọng ông Thái Anh sẽ trình bày vấn đề 1 cách cẩn thận hơn vì nói chung ông Thiệu cũng là 1 chánh khách khôn ngoan và cẩn thận.

  5. Châu Vinh says:

    Tôi đồng ý với các lập luận của tác giả bài này. Tuy nhiên, có 1 sơ xuất nhỏ về hình thức: ông Đỗ Kiểm (không phải Đổ Kiểm) là Đại tá, không phải Đại úy; vì nhiều người vẫn tưởng Navy Captain của Mỹ là Đại úy (khác với Army hay Air Force Captain). Nếu tác giả có nghe ông Kiểm kể lại những việc ông đã làm vào những ngày đó, thì công việc này ít ra phải là Đại tá mới có quyền làm. Xin xem: http://www.nuiansongtra.com/index.php?c=article&p=6305

  6. Lại Mạnh Cường says:

    Theo tôi dịch THE VIETNAM SYNDROME là HỘI CHỨNG VIỆT NAM chưa lột tả hết được nội dung của cụm từ ngữ này.
    Phải gọi đó là MẶC CẢM VIỆT NAM. Bởi cuộc chiến tranh VN ở thời điểm 1954-1975, aka Chiến tranh Đông Dương lần Hai này đã làm cho dân nước Mỹ chia làm hai phe : bồ câu và diều hâu.
    Sự phân hoá xã hội Mỹ đã kéo dài nhiều thập niên sau khi chiến tranh chấm dứt. Có thể xem đó là sự phân hoá xã hội Mỹ lần thứ hai, sau lần đầu là cuộc nội chiến ở Mỹ.
    Sự phân hoá đó rất sâu sắc, vẫn âm ỉ cho đến tận giờ, dù rằng đã có nhiều nỗ lực hoà giải hoà hợp dân tộc.

    Riêng tôi lại thấy đó cũng là nỗi đau của dân Việt, và vết thương vẫn còn tươi rói, vẫn chảy máu ròng ròng. Bằng chứng hùng hồn là giữa hai ông Giao Chỉ và ông Thái Anh đã nổ ra một cuộc bút chiến khá là trầm trọng. Thực ra ông Thái Anh “bức xúc” khai chiến (chả khác gì ông Giao Chỉ nổ súng vào bà cháu giòng họ Kennedy), chứ ông Giao Chỉ chưa thấy nổ súng bắn trả lại. Và tôi độ chừng nơi diễn đàn ảo này sẽ tưng bừng khói súng, chả khác gì trong phim cao bồi Viễn Tây Gunsmoke tôi xem lúc còn bé.
    Sau cùng thì .. chả chết ai cả, bởi tựu trung chỉ là hồi tưởng quá khứ đã qua lâu, và chỉ là màn đấu đá trong không gian ảo thế thôi.
    Chẳng thể cải đổi lại được chi, ngoài các hệ quả đau thương trên thực tế cho dân Việt và cả dân Mỹ, dẫn xuất từ cái gọi là chính sách REALPOLITIK cố hữu của chính giới Mỹ áp dụng trên toàn cầu xưa nay.

    • DâM TiêN says:

      Anh nào ” hồi tưởng” suông về sự hy sinh của VNCH, là bất nghĩa.

      Nước mất nhà tan, giấy tờ chủ quyền còn y nguyên, mà có ai chủ bại
      đê hèn buông xuôi đến thế !

      Hãy xem các nước Đông Âu: nước mất, thì phải tìm cách đòi lại, chớ
      sao lại thở dài…hồi tưởng ? — Finally, South Viet Nam Will WIN.

  7. Tùng B says:

    Trước đây tôi thường không hài lòng về những bài viết của anh , vì đôi khi nó 
    có vẻ hằn học tức giận  và có cái nhìn nhiều khi thiên vị gây khó chịu  . Văn phòng của anh bây giờ có khác  ,nhận định có trong sáng hơn , có tì`nh người nhiều hơn . Cảm ơn anh đã bỏ thời giờ viết bài này  . Tôi cũng đã xem phim và suy nghĩ giống như anh . Tùng B

    • Tudo.com says:

      @Tùng B says:”Trước đây tôi thường không hài lòng về những bài viết của anh ,”

      Trước sau cũng vậy thôi!

      Vì người viết là loại A, là Mẹ. Còn người đọc là loại B, là Con.
      Mà hể mẹ hát dù dở cũng phải rán khen, dám chê mẹ, mẹ vã toét miệng lấy gì. . .ăn cơm?

  8. dn says:

    NKTA nói
    “Một chuyện đáng xấu hổ là thay vì chấp nhận trọng trách thua cuộc của miền Nam do những thiếu sót và lỗi lầm đã nêu ra, như đã tin và tùy thuộc vào (người) Mỹ quá đáng. Đến bây giờ không nhận thức được chuyện đó lại đi bêu rêu chuyện thiếu sót của người làm phim Mỹ. Có giỏi thì chính mình tự làm nên cuốn phim của mình hà cớ gì lại bới móc chuyện người ngoại cuộc!”
    (hết trích)
    Trong khi CS BV được Nga Tầu viện trợ quân sự quá dồi dào, VNCH không tùy thuộc vào Mỹ thì làm cách nào để có vũ khí đây anh Hai? Sang Iraq mượn tiền Sadam Hussein để mua vũ khí, đãn dược?

  9. dn says:

    NKTA nói
    “Tuy rằng là một chế độ gia đình trị, sự lật đổ hai ông Diệm Nhu đã giúp Hoa kỳ đưa quân đội Mỹ ồ ạt vào miền Nam. “
    (hết trích)
    Không phải lật đổ ông Diệm mà Mỹ đưa quân vào VN, năm 1963 Kenndey đã có kế hoạch rút dần 16,000 cố vấn về Mỹ
    Johnson đưa quân vào miền nam ồ ạt giữa năm 1965 vì tình hình nghiêm trọng, không đưa quân vào VNCH sẽ mất trong 6 tháng (coi In retrospect, McNamara)
    Anh Hai cẩn thận khi phát ngôn bừa bãi người ta cười chết !! năng ăn mau đói, năng nói hay vấp
    Người ta thường nói biết mười chỉ nên nói một, anh Hai biết một nhưng thích nói mười

  10. dn says:

    NKTAnh nói
    “Kissinger đã mặc nhiên cho phép Bắc Việt để lại tại miền Nam hơn 130.000 quân đội chính quy của họ. ̉…”
    (hết trích)
    Không phải Kissinger cho 130,000 quân BV ở lại mà nó không chịu rút về Bắc, Nixon nói (trong No More Vietnams) chúng nhất định không chịu rút về Bắc , chịu không chịu thì thôi, làm gì nó?

Leave a Reply to Thanh Pham