WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

71 năm Đảng Cộng sản cướp quyền: mảnh dư đồ rách nát

P2KIN2012-11-05T084734Z_559660309_GM1E8B51AKN01_RTRMADP_3_CHINA-MILITARY_0

Đảng Cộng sản đã cướp chính quyền và ngự trị trên đất VN tròn 71 năm. Họ hứa hẹn một nền độc lập vững chắc, tự do cho toàn dân, theo phương châm “Không có gì quý hơn độc lập tự do” được coi là chân lý tuyệt vời. Nhưng rõ ràng đó chỉ là khẩu hiệu chết trên giấy, trên tường, trên môi, không thấy được trong cuộc sống. Cả dân tộc bị lừa dối bởi cái trò tuyên truyền hão, cố tình che dấu sự thật, khi chỉ có quan chức CS là có quyền tự do độc chiếm đặc quyền.
Nhìn kỹ trên bản đồ đất nước hình chữ S, không thấy khởi sắc ở đâu, chỉ toàn thấy một màu ảm đạm, đen tối, tang tóc, đúng là mảnh dư đồ rách nát. Từ phía Bắc là biên giới gần 2 ngàn km cho láng giềng nước lớn ngang nhiên xâm nhập, với hàng vạn người hàng ngày không giấy tờ, với hàng lậu, hàng độc hại, ma túy, côn đồ, thổ phỉ, kẻ cướp nội tạng công dân ta. Đó là một đường biên giới mà ta đã mất chủ quyền, một biên giới bị bỏ ngỏ toang hoang cho mọi kiểu tai ương và tội ác hàng ngày từ phương Bắc tràn xuống thâm nhập khắp nước ta.

Bên sườn phía Tây, dọc Trường Sơn là các vùng khai thác bô xít độc hại được giao cho các công ty Trung Quốc thực hiện, với bùn đỏ ngang nhiên tàn phá môi trường sống của các dân tộc Tây Nguyên vốn chất phác hiền lành đang đứng trước nguy cơ bị diệt chủng. Cũng trên biên giới phía Tây là dòng sông Mẹ – Mekong – vốn là nguồn bồi dưỡng cả vùng Nam Bộ phì nhiêu cò bay thẳng cánh, vựa lúa vàng của cả nước, bỗng nứt nẻ khô cằn vì kiệt nước và bị nhiễm mặn do 9 đập thủy điện trên đất Vân Nam, Trung Quốc, tùy tiện đóng mở, đe dọa cuộc sống của hàng chục triệu dân ta.

Ven biển miền Trung là thảm họa môi trường Formosa – Plastics kéo dài hằng trăm km, cùng xác hàng triệu cá tôm hải sản chết trắng bãi, theo giới chuyên môn phải vài thập kỷ mới hồi phục.

Trong nội địa nước ta, nhiều hiểm họa khác còn lớn hơn. Hàng chục vạn hécta rừng được giao cho Trung Quốc khai thác, hàng chục công trình nhiệt điện, thủy điện, cơ khí, xi măng, phân đạm, cầu đường, bến cảng lớn trải dài từ Bắc vào Nam đều nằm trong tay những người Trung Quốc đã trúng thầu một cách dấm dúi. Hàng trăm công trình lớn nhất nước bị giao cho các công ty Tàu thi công một cách tùy tiện, với kỹ thuật rất thấp, xây dựng dây dưa kéo dài, chi phí cao, nay bế tắc “bỏ thì thương vương thì tội”. Từ đó mọc lên rải rác khắp cả nước những trung tâm người Tàu cư trú nửa hợp pháp, với cửa hàng Tàu, quán ăn Tàu, hàng hóa Tàu, nhà buôn Tàu, bảng hiệu Tàu, sòng bạc Tàu, nhà thổ Tàu, chú rể Tàu, đe dọa và đảo lộn tận gốc nền độc lập, tự chủ và cuộc sống an bình của nhân dân ta.

Tình thế sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm khi thế lực bành trướng luồn sâu, luồn xa, cắm chốt ở mọi địa bàn và yếu điểm có ý nghĩa chiến lược an ninh – quốc phòng hiểm yếu nhất, gần với đảo Hải Nam của chúng nhất.

Trước cuộc họp của Quốc hội, Ban Chấp hành Trung Ương, Bộ Chính trị rất nên trưng ra tấm bản đồ VN ghi rõ những khu vực và địa điểm rải rác từ Bắc chí Nam đã bị thế lực bành trướng Trung Quốc chiếm lĩnh mà không tốn một viên đạn.

Vậy ai đã gây ra tình hình bi thảm, nguy kịch trên đây?

Không có đế quốc thực dân nào gây nên cả. Cũng không có thế lực phản động nào có thể gây nên sự tàn phá kinh khủng như thế. Phải công bằng và nói rõ sự thật minh bạch nhất. Đó là “công lao nổi bật không thể chối cãi của Đảng Cộng Sản Đông Dương, Đảng Lao Động VN rồi đến Đảng Cộng Sản VN” hiện nay, đã độc chiếm quyền lãnh đạo đất nước suốt 71 năm qua, không chia sẻ cho ai khác.

Trong 11 năm chui vào cái bẫy Thành Đô, Hán gian và Việt gian thứ thiệt đã câu kết chặt chẽ với nhau để ra sức vơ vét tài sản quốc gia, tạo bất công xã hội, duy trì một nền y tế bệ rạc, một nền giáo dục lạc hậu, đạo đức xuống cấp, một hệ thống hành chính nhũng nhiễu, bộ máy ngày càng quan liêu, một chế độ mất gốc “hèn với giặc, ác với dân”.

Đây là trách nhiệm lịch sử rất nặng nề của 12 khóa Ban Chấp hành Trung ương, 12 khóa Bộ Chính trị, 14 khóa Quốc hội độc đảng (thật ra là Đảng hội, khi đảng viên CS luôn chiếm trên dưới 90% tổng số đại biểu), và của gần một chục Tổng Bí thư, dẫn đến một mảnh dư đồ rách nát cùng cực như ngày nay.

Blog Bùi Tín (VOA)

 

5 Phản hồi cho “71 năm Đảng Cộng sản cướp quyền: mảnh dư đồ rách nát”

  1. CON NGƯỜI VÀ CHÂN LÝ

    Chân lý là sự thật khách quan, trong nhận thức và trong hành động. Khách quan có nghĩa nó không do chủ quan của con người quyết định, chi phối, mà nó nằm ngoài mọi chủ quan, hạn hẹp của con người. Như vậy con người nhận thức được chân lý, hành động đúng sự thật, chân lý thì mang lại được mọi kết quả tốt cho mình và cho xã hội, nếu không thì ngược lại.

    Muốn nhận thức được chân lý thì phải có tự do tư duy và trình độ nhận thức, tư duy. Có nghĩa tự do dân chủ là nền tảng của nhận thức chân lý, vì tư duy và năng lực nhận thức hoàn toàn tự do, không có gì chèn ép hay bó buộc. Trái lại, trong mọi tính chất độc tài, yêu cầu nhận thức đều phải theo một chiều, theo cách hạn chế, như vậy không thể nào nhận thức phát triển, và từ đó hành động cũng không thể nào phát triển, mà không phát triển là làm hai cho bản thân, cho xã hội, cho chính đất nước của mình.

    Nhưng chân lý không những chỉ phụ thuộc vào thái độ nhận thức, trình độ nhận thức, mà cũng còn phụ thuộc vào chính ý thức của cá nhân. Nghĩa là nếu có ý thức thành thật, khả năng tiếp cận chân lý dễ dàng có kết quả hơn, trái lại nếu không có ý thức thành thật, không bao giờ tiếp cận được chân lý mà còn làm chân lý ra đi và biến mất, không những chỉ hại cho mình mà còn hại cho mọi người và hại co toàn xã hội.

    Từ đó cũng thấy rằng tuyên truyền chính trị sai sự thật là điều tệ hại nhất, cũng như nhận thức chân lý theo kiểu chủ quan, hay kiểu độc tài trong ý thức và trong nhận thức, chính là điều làm tai hại nhất cho bản thân cũng như cho cộng đồng xã hội. Không chịu tìm hiểu học thuyết chủ nghĩa Mác một cách khách quan, chỉ tin tưởng mù quáng một chiều, chỉ bắt ép và dụ khị mọi người phải tin nó theo cách trẻ thơ một chiều, không chấp nhận phản biện, không chấp nhận phê phán, không chấp nhận mọi luồng thông tin dị biệt, đó là điều không những hại cho bản thân mà còn hại cho người khác, hại chung cho toàn xã hội.

    Cái độc đoán trong học thuyết Mác chính là cái đầu tiên nó tai hại như thế đó. Học thuyết Mác trở thành tự hại mình, hại chung cho xã hội, Mác trở thành trò cười cho thiên hạ cũng chính vì quan điểm độc tài vô sản do Mác đưa ra, gây biết bao hệ lụy vì nó không mang ý nghĩa chân lý khách quan khoa học là nghĩa như thế. Đó là điều mà ai cũng thấy chủ nghĩa cộng sản mác xít lúc đầu được tuyên truyền là ưu việt, nhưng rồi cứ thay đổi lùi dần và cuối cùng phải sụp đổ và tan rã ở Liên Xô cũng như các nước Đông Âu cũ.

    Đảng cộng sản lúc đầu thường xuyên truyên truyền mình luôn sáng suốt, nhưng cuối cùng lại công nhận cần phải đổi mới, ban đầu tuyên truyền tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội, cuối cùng chỉ còn co lại duy ý niệm định hướng, ban đầu tuyên truyền thời kỳ quá độ chỉ vài mươi năm, sau kéo dài đến cả trăm năm, thậm chí cũng không chắc sau trăm năm có thực hiện được không. Như vậy còn lấy đâu là sự thật, là chân lý, mà chính trị không đi theo tiêu chuẩn sự thật, chân lý một cách xác đáng cụ thể thì còn đâu là ý hướng hay mục tiêu đúng đắn được nữa.

    Nên nói cho cùng mọi điều đó là do bản thân học thuyết chủ nghĩa Mác mà không do đâu hết. Vỉ tự bản thân nó các lý luận của Mác đã ngụy biện, mang tính cưỡng chế và áp đặt, không có tự do dân chủ trong nhận thức, chỉ có niềm tin mê tín mù quáng, chỉ có yêu cầu áp chế, cả vú lấp miệng em mọi người thì còn đâu phục vụ cho phát triển hay tiến bộ xã hội hoặc đạt đến những sự thành công hay kết quả tối hậu nào đó được nữa.

    Cho nên tính cách độc tài phản tự do dân chủ khách quan tự nhiên ngay trong nguồn gốc bản thân học thuyết Mác đã đưa lại mọi hệ lụy trong triển khai áp dụng nó vào thực tế, từ Lênin trở đi, qua Stalin, rồi dọc dài mọi Tổng bí thư cộng sản Liên Xô liên tiếp cứ càng ngày càng tệ dần, nhưng vẫn cứ tuyên truyền toàn sự thành công đi lên ngoạn mục, cuối cùng đùng một cái đi tới sự sụp đổ là lẽ tự nhiên không thể nào khác.

    Bên Trung Quốc cũng chẳng hơn gì, Mao Trạch Đông khua chiêng gióng trống rùm beng ồn ào om sòm đủ thứ, cuối cùng mọi phát triển kinh tế đều thất bại, đất nước nghèo xơ xác, may mà chuyển qua được Đặng Tiểu Bình thay đổi ngược lại để mới phát triển đi lên được, còn Đông Đức và khối Đông Âu cũ cũng lê lết mãi và cuối cùng đành đổ sụm cũng chỉ do mọi sự giả tạo bề ngoài mà không gì khác.

    Thế thì nói chung lại, vấn đề là chính con người và lý thuyết quyết định quyết định mà không thể có cái gì thay vào đó được. Lý thuyết sai thì con người giỏi bằng trời cũng cứ sai. Nên chỉ cần nhìn kết quả thực tế cuối cùng phơi bày ra cũng có thể biết được lý thuyết sai hay đúng. Nghẹt một nỗi khi lý thuyết sai cũng làm con người sai luôn, vì bảo vệ cái sai cũng phải sai mới có thể bảo vệ nó được. Mà cả hai đều sai hay mọi cái đều sai thì còn thế nào mà kết quả mặt nào khác được. Đó chỉ là lý luận đơn sơ mà hỏi bất kỳ người bình dân nào cũng đều có thể nhận thức được.

    PHƯƠNG NGÀN
    (27/8/17)

  2. CON NGƯỜI VÀ CHÂN LÝ

    Chân lý là sự thật khách quan, trong nhận thức và trong hành động. Khách quan có nghĩa nó không do chủ quan của con người quyết định, chi phối, mà nó nằm ngoài mọi chủ quan, hạn hẹp của con người. Như vậy con người nhận thức được chân lý, hành động đúng sự thật, chân lý thì mang lại được mọi kết quả tốt cho mình và cho xã hội, nếu không thì ngược lại.

    Muốn nhận thức được chân lý thì phải có tự do tư duy và trình độ nhận thức, tư duy. Có nghĩa tự do dân chủ là nền tảng của nhận thức chân lý, vì tư duy và năng lực nhận thức hoàn toàn tự do, không có gì chèn ép hay bó buộc. Trái lại, trong mọi tính chất độc tài, yêu cầu nhận thức đều phải theo một chiều, theo cách hạn chế, như vậy không thể nào nhận thức phát triển, và từ đó hành động cũng không thể nào phát triển, mà không phát triển là làm hai cho bản thân, cho xã hội, cho chính đất nước của mình.

    Nhưng chân lý không những chỉ phụ thuộc vào thái độ nhận thức, trình độ nhận thức,mf cũng còn phụ thuộc vào chính ý thức của cá nhân. Nghĩa là nếu có ý thức thành thật, khả năng tiếp cận chân lý dễ dàng có kết quả hơn, trái lại nếu không có ý thức thành thật, không bao giờ tiếp cận được chân lý mà còn làm chân lý ra đi và biến mất, không những chỉ hại cho mình mà còn hại cho mọi người và hại co toàn xã hội.

    Từ đó cũng thấy rằng tuyên truyền chính trị sai sự thật là điều tệ hại nhất, cũng như nhận thức chân lý theo kiểu chủ quan, hay kiểu độc tài trong ý thức và trong nhận thức, chính là điều làm tai hại nhất cho bản thân cũng như cho cộng đồng xã hội. Không chịu tìm hiểu học thuyết chủ nghĩa Mác một cách khách quan, chỉ tin tưởng mù quáng một chiều, chỉ bắt ép và dụ khị mọi người phải tin nó theo cách trẻ thơ một chiều, không chấp nhận phản biện, không chấp nhận phê phán, không chấp nhận mọi luồng thông tin dị biệt, đó là điều không những hại cho bản thân mà còn hại cho người khác, hại chung cho toàn xã hội.

    Cái độc đoán trong học thuyết Mác chính là cái đầu tiên nó tai hại như thế đó. Học thuyết Mác trở thành tự hại mình, hại chung cho xã hội, Mác trở thành trò cười cho thiên hạ cũng chính vì quan điểm độc tài vô sản do Mác đưa ra, gây biết bao hệ lụy vì nó không mang ý nghĩa chân lý khách quan khoa học là nghĩa như thế. Đó là điều mà ai cũng thấy chủ nghĩa cộng sản mác xít lúc đầu được tuyên truyền là ưu việt, nhưng rồi cứ thay đổi lùi dần và cuối cùng phải sụp đổ và tan rã ở Liên Xô cũng như các nước Đông Âu cũ.

    Đảng cộng sản lúc đầu thường xuyên truyên truyền mình luôn sáng suốt, nhưng cuối cùng lại công nhận cần phải đổi mới, ban đầu tuyên truyền tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội, cuối cùng chỉ còn co lại duy ý niệm định hướng, ban đầu tuyên truyền thời kỳ quá độ chỉ vài mươi năm, sau kéo dài đến cả trăm năm, thậm chí cũng không chắc sau trăm năm có thực hiện được không. Như vậy còn lấy đâu là sự thật, là chân lý, mà chính trị không đi theo tiêu chuẩn sự thật, chân lý một cách xác đáng cụ thể thì còn đâu là ý hướng hay mục tiêu đúng đắn được nữa.

    Nên nói cho cùng mọi điều đó là do bản thân học thuyết chủ nghĩa Mác mà không do đâu hết. Vỉ tự bản thân nó các lý luận của Mác đã ngụy biện, mang tính cưỡng chế và áp đặt, không có tự do dân chủ trong nhận thức, chỉ có niềm tin mê tín mù quáng, chỉ có yêu cầu áp chế, cả vú lấp miệng em mọi người thì còn đâu phục vụ cho phát triển hay tiến bộ xã hội hoặc đạt đến những sự thành công hay kết quả tối hậu nào đó được nữa.

    Cho nên tính cách độc tài phản tự do dân chủ khách quan tự nhiên ngay trong nguồn gốc bản thân học thuyết Mác đã đưa lại mọi hệ lụy trong triển khai áp dụng nó vào thực tế, từ Lênin trở đi, qua Stalin, rồi dọc dài mọi Tổng bí thư cộng sản Liên Xô liên tiếp cứ càng ngày càng tệ dần, nhưng vẫn cứ tuyên truyền toàn sự thành công đi lên ngoạn mục, cuối cùng đùng một cái đi tới sự sụp đổ là lẽ tự nhiên không thể nào khác.

    Bên Trung Quốc cũng chẳng hơn gì, Mao Trạch Đông khua chiêng gióng trống rùm beng ồn ào om sòm đủ thứ, cuối cùng mọi phát triển kinh tế đều thất bại, đất nước nghèo xơ xác, may mà chuyển qua được Đặng Tiểu Bình thay đổi ngược lại để mới phát triển đi lên được, còn Đông Đức và khối Đông Âu cũ cũng lê lết mãi và cuối cùng đành đổ sụm cũng chỉ do mọi sự giả tạo bề ngoài mà không gì khác.

    Thế thì nói chung lại, vấn đề là chính con người và lý thuyết quyết định quyết định mà không thể có cái gì thay vào đó được. Lý thuyết sai thì con người giỏi bằng trời cũng cứ sai. Nên chỉ cần nhìn kết quả thực tế cuối cùng phơi bày ra cũng có thể biết được lý thuyết sai hay đúng. Nghẹt một nỗi khi lý thuyết sai cũng làm con người sai luôn, vì bảo vệ cái sai cũng phải sai mới có thể bảo vệ nó được. Mà cả hai đều sai hay mọi cái đều sai thì còn thế nào mà kết quả mặt nào khác được. Đó chỉ là lý luận đơn sơ mà hỏi bất kỳ người bình dân nào cũng đều có thể nhận thức được.

    PHƯƠNG NGÀN
    (27/8/17)

  3. Quang Phan says:

    Mikhail Gorbachev – cựu Chủ Tịch Liên Bang Sô-Viết , trước cử toạ trong buổi thuyết trình hôm 18-3-2002 tại trường Columbia University ( Hoa Kỳ) về đề tài ‘Nước Nga, Hiện Tại Và Tương Lai’, phát biểu:

    ‘Chế độ Cộng Sản mà tôi phục vụ gần cả đời người, toàn là tuyên truyền lừa bịp. Người Cộng Sản chúng tôi dựa vào những điều gian dối để che dấu sự thật ……
    ‘Trong khi Liên Bang Sô-Viết, càng ngày càng tụt hậu, ở phía sau các nước Tư Bản Tây Phương rất xa thì người Cộng Sản rao rêu là ‘Chú nghĩa Tư Bản đang sa vào thảm trạng phá sản, còn chủ nghĩa Cộng Sản đang phát triển tốt đẹp’. Điều ấy, hoàn toàn là luận điệu tuyên truyền lừa bịp quần chúng’.

  4. Haile says:

    Những gì tác-giã phân-trần đã là hiễn-nhiên hiện-thực, tuy chưa phải đủ. Nhưng cũng đã quá đầy. Dữ-kiện và chỉ-dấu rỏ nét, báo hiệu đất nước đã và đang bị bọn Việt-cọng tham-nhũng làm điêu-tàn. Dân-gian khốn-khổ ! Ngày thêm lụn-bại hủy-diệt ! Sau năm 1954. Những cư dân Bắc-Việt biết rõ Cọng-sản nên đã bỏ tất cả chạy vào miền Nam. Sau năm 1975. Những cư-dân Nam-Việt và cũng có cả cư-dân Bắc-Việt hiểu rõ Việt-cọng là thế đó ! Nên đã bỏ tất cả và chấp nhận chết chìm, chết đuối, chết đói……vượt biển, vượt biên. Nay cả Nước đã sống, đã biết, đã thấy Việt-cọng như thế đó ! Nhớ kỷ ! Không còn đường chạy ! Không có nơi đến như những Người Việt ở Bắc sau 1954 và ở Nam sau 1975 ! Chỉ còn cách thế-hệ cha, ông hiện tại phải hy-sinh (chết, không phải chết hết) giành lại quyến làm chủ đất nước trên tay bọn Việt-cọng. Con cháu mới còn đất nước để sống tư-do no ấm. Còn vô cảm như hiện tai. Hảy vui di ! Mừng con cháu sẽ làm nô-lệ dài-dài.

  5. Tran Vinh says:

    *** Nguyễn Văn Trấn – gia nhập đảng Cộng Sản ngay từ những ngày đầu mới thành lập . Phó bí thư Xứ uỷ Nam Kỳ. Dân biểu Quốc hội Hà Nội trước năm 1975- : Tội ác của chế độ này [chế độ cộng sản Việt Nam], từ 40 năm nay, thật nói không hết.

    *** Cựu Đại Tá cộng sản Phạm Quế Dương -Tổng Biên tập tạp chí Nghiên Cứu Lịch Sử Quân Đội Nhân Dân- : Cộng sản vừa bất tài vừa bất lực, vừa bất lương.

    ***Xuân Vũ – Gia nhập Việt Minh . Phóng viên báo Tiếng Súng Kháng Địch . Biên tập viên đài phát thanh Hà nội . Hội Nhà Văn Hà Nôi. Hơn 70 tác phẩm – : Đảng cộng sản sinh ra để làm hai việc: Nói láo và làm bậy. Hễ chúng nói là nói láo, hễ chúng làm là làm bậy…. Bàn tay ác hại của đảng cộng sản mó tới đâu thì máu đổ tới đó .

Phản hồi