WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Vừa là đồng chí, vừa là anh em

Người bơi vượt sông Dương Tử.

Vào những năm cuối của thập kỷ 60, lũ trẻ trên dưới mười tuổi ở miền Bắc chúng tôi đều được kết nạp vào Đội Thiếu Niên Tiền Phong Hồ Chí Minh. Mỗi tuần có giờ sinh hoạt, do các anh chị đoàn viên thanh niên phụ trách. Nội dung thường là nói về công ơn trời biển mà Đảng và Bác đã mang lại cho tuổi thơ, nói về những nỗi thống khổ của trẻ em miền Nam đang phải quằn quại, đớn đau duới gót giầy đinh của bọn Mỹ- Ngụy, nói về tinh thần chiến đấu kiên cường của miền Nam – Thành đồng của tổ quốc, v.v.

Tuy vậy, những câu chuyện khô khan, lặp đi lặp lại, mang đậm tính tuyên truyền thường không mấy lọt tai bọn trẻ trâu tinh nghịch, ngoại trừ những bài hát, bài đồng dao có vần có điệu. Tôi nhớ có “Bài ca Hữu Nghị”, không biết ai là tác giả, nhưng đến giờ còn thuộc:

“Việt Nam Trung Hoa
Núi liền núi, sông liền sông
Chung một biển Đông mối tình hữu nghị sáng như rạng đông.
Chung sông, tắm cùng một dòng, anh nhìn sang đấy, tôi nhìn sang đây
Sớm sớm nghe tiếng gà gáy trưa …”

Lời kết cũng là điệp khúc của bài hát:

“Chung một ý, chung một lòng
Đường ta đi màu cờ hồng cách mạng
Nhân dân ta ca Hồ Chí Minh Mao Trạch Đông”

Bọn trẻ tuy tiều tụy, gầy ốm, còi xương, suy dinh dưỡng, những vẫn gân cổ lên gào đến vỡ thanh quản điệp khúc:

“Hồ Chí Minh Mao Trạch Đông

Đêm đêm, chúng tôi hát, hát say mê, hát cuồng nhiệt như những người lên đồng, hát trang trọng, thành kính và sùng bái như những người hát thánh ca.

Cùng Mao chủ tịch bơi qua sông. Ảnh Google

Sau bài hát các anh chị phụ trách kể những câu chuyện rất li kỳ về Bác Hồ – Vị cha già dân tộc, và về Bác Mao – Người cầm lái vĩ đại. Trong đó, câu chuyện Mao chủ tịch bơi vượt sông đã gây ấn tượng mạnh mẽ đến tụi trẻ nhà quê chúng tôi. Chuyện kể rằng, vào ngày 16 tháng 7 năm 1966, mặc dù Bác Mao đã ở tuổi 73, nhưng Bác đã bơi 15 km chỉ trong vòng 65 phút, vượt qua sông Dương Tử, dòng sông hùng vĩ nhất Á châu. Bằng một ý chí phi thường Mao chủ tịch đã chống chọi với sóng gió, khống chế được dòng nước chảy; bằng một sức khoẻ vô song, Mao chủ tịch đã làm chủ được thiên nhiên; bằng một kỹ thuật bơi điêu luyện, Mao chủ tịch đã thiết lập lên một kỷ lục bơi lội mới, bỏ xa những tay bơi đường dài hàng đầu của thế giới.

Rồi những câu chuyện về những thành tựu vĩ đại của nền kinh tế Trung Quốc qua những chiến dịch “Đại nhảy vọt” “Diệt chim sẻ” hay “Luyện thép” do Mao chủ tịch khởi xướng.  Người dân miền Bắc khi đó từ cụ già đến trẻ con đều được bảo rằng: “Trung Quốc là hậu phương bao la của Việt nam, với dân số 700 triệu, chỉ cần mỗi người nhịn một bữa, là đủ lương thực 1 năm cho Việt nam. Thế nên chúng ta không sợ đói, cứ yên tâm mà đánh Mỹ, đánh cho đến ngày thắng lợi, dù còn một người cũng đánh.”

Lũ trẻ nhà quê chúng tôi khi nghe chuyện, chỉ còn biết há hốc miệng ra, nuốt lấy từng lời, thán phục, nguyện theo gương của Bác Mao, học tập Bác Mao, coi hiểm nguy chỉ là những trò chơi, nhìn bom rơi trên đầu cũng giống như những trái bàng chín rụng, đi vào chốn nguy hiểm mà như đi trẩy hội.

Tinh Thần Quốc Tế Cao Cả

Khi hiệp định Paris đã có hiệu lực, bom không còn rơi trên miền Bắc nữa. Dưới sự lãnh đạo tài tình của Đảng, miền Bắc thực sự bắt tay vào công cuộc xây dựng XHCH. Tất nhiên Trung quốc “vừa là đồng chí, vừa là anh em” đã đi đầu trong việc giúp đỡ miền Bắc tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên CNXH. Các chuyên gia Trung quốc mang trong mình một tinh thần quốc tế cao cả được gởi qua để giúp chúng ta xây dựng nhà máy, cầu đường, trường học. Trong đó có nhà máy sứ Hải dương sẽ được xây dựng đúng theo khuôn mẫu của nhà máy sứ Giang Tây nổi tiếng của Trung Quốc. Nhưng lạ thay, những sản phẩm của nhà máy như là chén, bát, tô, đĩa, ấm, chuyên, tách, đều bị móp méo, đậy vung không kín, bán chẳng ai mua, cho không ai lấy, làm sao có thể cạnh tranh nổi với đồ sứ Trung quốc.

Mãi về sau, người ta mới phát hiện rằng nhà máy đã được xây dựng quá gần với đường xe lửa. Mỗi khi đoàn tàu chạy qua, những lò nung bị rung chuyển, dẫn đến những sản phầm đang nung bị móp méo, cong vênh. Việt Nam bị người đồng chí, người anh em Trung Hoa chơi cho một vố đau, đau như hoạn, đắng như ngậm bồ hòn mà vẫn phải khen là hữu nghị.

Đầu năm 1974, nhà máy nhiệt điện Ninh Bình khánh thành. Đây là biểu tượng cao cả của tình hữu nghị Việt – Trung. Khi nhà máy vận hành được một thời gian ngắn, thì người ta mới té ngửa ra rằng toàn bộ thị xã Ninh bình, và những vùng phụ cận ngập chìm trong bụi than mờ mịt suốt cả ngày đêm, kéo dài rất nhiều năm, không có phương cách nào cứu chữa. Dân cư trong vùng nghẹt thở, oán thán vô cùng.

Thêm nữa, nhà máy như một cái thùng không đáy, ngốn một lượng than đá khổng lồ mỗi ngày, lại quá xa nguồn cung ứng. Than phải vận chuyển từ Hòn Gai, Cẩm Phả tới Ninh Bình bằng cả đường sông và đường bộ rất tốn kém, làm giá thành rất cao. Rồi, than cháy không hết, thải ra một lượng than cám khổng lồ, đổ đi thì tiếc, bán mấy ai mua, qúa lãng phí nhiên liệu.

Mãi sau này, người ta mới biết rằng đây là một nhà máy đã quá cũ, công nghệ quá lạc hậu, lẽ ra nó phải được tháo bỏ để bán ve chai, nhưng Trung Quốc đã chuyển qua giúp Việt Nam duới danh nghĩa tinh thần quốc tế vô sản cao quý.  Song tất cả những điều bất cập trên, chẳng nghĩa lý gì so với sự tàn phá một thắng cảnh thiên nhiên quý hiếm của Viêt Nam.

Phía Tây Nam của thị xã Ninh Bình có một dải núi đá vôi tuyệt đẹp mang tên Ngọc Mỹ Nhân (còn có tên là núi Cánh Diều). Dải núi mang hình dáng của một người đàn bà đang nằm trong tư thế sản khoa, đầu ngả về hướng Phát Diệm, mặt hướng ra biển Đông, hai chân mở rộng đạp lên Trường sơn, tóc xõa, ngực trần, lõa lồ, khêu gợi giữa cánh đồng lúa vàng bát ngát bao quanh. Một danh lam tuyệt hảo trong quần thể Non Nước, Ninh Bình.

Nhưng than ôi, cái nhà máy xấu xí, cũ kĩ đã được xây dựng đúng vào chỗ cửa mình của Ngọc Mỹ Nhân. Chiếc ống khói khốn kiếp nhìn giống như một dương vật cương cứng chọc thẳng lên trời. Tóc bị cắt trụi, ngực san bằng, chân chặt cụt.  Những hang động đá vôi đã được thiên nhiên ngàn năm kiến tạo cũng bị tàn phá tan hoang.

Người dân trong vùng còn đồn rằng mượn cớ xây dựng nhà máy, Trung Quốc đã lấy đi rất nhiều vàng bạc châu báu mà nghĩa quân Tây Sơn cất giấu trong những hang động trên đường ra Bắc vào Nam.

Những cấm thành bị sạt lở

Cuối thập kỷ 70, những cấm thành tưỏng chừng vô cùng kiên cố, nay bỗng bị sạt lở bởi những cơn địa chấn chính trị Việt –Trung, làm lộ ra một phần sự thực hào nhoáng của mối tình “Vừa là đồng chí, vừa là anh em”. Cả hai bên thi nhau chửi rủa, bôi nhọ, tố cáo, thề nguyền, răn đe. Trung Quốc chửi lãnh đạo Việt Nam là những tên “tiểu bá”, “vừa chiếm được miền Nam, đã vội xưng Đế xưng Vương”; “những tên vô ơn bạc nghĩa”; “ăn cháo đá bát” “lũ du côn của phương Đông”  và răn đe rằng “ ai tốt với Trung Quốc 1, Trung Quốc sẽ tốt lại 10, ai đểu với Trung Quốc 1, Trung Quốc sẽ đểu lại 100”, và thề sẽ “dạy cho Việt Nam một bài học”.

Ngược lại Việt Nam thì chửi Trung Quốc là “bọn bành trướng bá quyền” “bọn Maoist và chủ nghĩa Mao”; “bọn cực đoan đại Hán” “chủ nghĩa chauvin nước lớn”; “chủ nghĩa hai con mèo” “kẻ phản bội chủ nghĩa xã hội” “bọn diệt chủng” “bè lũ 4 người” “đánh Mỹ trên lưng người Việt”, “âm mưu chia cắt Việt Nam lâu dài”, “kẻ thù truyền kiếp của chúng ta”….

Mọi chi tiết được khai thác và sử dụng như là những bằng chứng để buộc tội đối phương.

Khi đó tôi đang là sinh viên trong một trường Đại học ở Hà Nội. Cán bộ tuyên huấn xuống tận từng chi đoàn, từng lớp, phổ biến các tài liệu về tội ác của Mao.  Trên dưới 40 triệu người Trung Hoa đã bị giết trong “Cách mạng văn hóa”. Mao đã bí mật thủ tiêu hoặc đày đoạ Lâm Bưu, Bành Đức Hoài, Lưu Thiếu Kỳ. Do những chính sách sai lầm của các chiến dịch “Đại nhảy vọt”, “Diệt chim sẻ”, “Luyện thép” của Mao, mà hàng chục triệu người chết đói vào những năm đầu thập kỷ 60. Tất nhiên, sự kiện Mao 73 tuổi,  bơi 15 cây số trong vòng 65 phút vượt qua sông Dương Tử  ở Vũ Hán vào ngày 16 tháng 7 năm 1966 cũng được phơi bày.  Sự thực, Mao chỉ nhảy xuống nước ở điểm xuất phát, trình diễn mấy màn bơi, hướng dẫn cho một phụ nữ cách bơi ngửa, rồi kín đáo lẻn chui vào trong khoang kín một chiếc tầu đã được ngụy trang cẩn thận, đậu gần đó. Tầu từ từ tiến đến đích, cách đích vài thước, Mao tụt xuống nước trình diễn màn bơi ngửa, bơi bướm, bơi tự do, trong tiếng hò reo như sấm dậy của đám hồng vệ binh.

Toàn bộ màn ảo thuật bơi vượt sông Dương Tử của Mao đã lọt vào mắt của một nhà báo người Cuba. Giờ đây Việt Nam phơi bày ra những bằng chứng về sự vĩ cuồng và dối trá, đê tiện và độc ác của Mao. Có người còn so sánh Mao với Hitler hoặc Pol Pot.

Khi nghe xong chuyện, tôi bàng hoàng, chua chát nhận ra rằng tuổi thơ của tôi đã lớn lên trong dối trá, học hành trong dối trá, nói viết ra điều gì cũng toàn dối trá. Tôi chỉ còn biết ngửa mặt lên trời mà than hỡi những nhà đạo đức học, có gì mất đạo đức hơn khi một người thầy biết đó là những điểu dối trá, mà vẫn dạy cho học trò của mình, và tôi cũng tự hỏi tại sao Mao được so sánh với Hitler, Pol Pot mà Đảng ta lại làm ngơ để cho người ta xếp Hồ Chí Minh đồng nghĩa với Mao Trạch Đông trong điệp khúc của bài hát trên. Lẽ nào Bác Hồ lại ngang hàng với Hitler, Pol Pot.

Lạng Sơn 1979. Ảnh Google

Đến đầu năm 1979, mối tình Việt Nam – Trung Hoa đã lên đến điểm đỉnh của sự hờn căm. Những cuộc tắm máu đã diễn ra ở cả hai đầu đất nước. Những thanh niên nuớc Việt thế hệ của tôi, tưởng rằng thoát vòng bom đạn, nào ngờ vẫn bị ném vào lò lửa chiến tranh. Lần này không phải để chiến đấu chống bọn Đế quốc Thực dân xâm lược, mà chiến đấu chống lại người “vừa là đồng chí, vừa là anh em”, mà suốt tuổi thơ của chúng tôi được học, được ngợi ca, được tôn thờ, được yêu thương, được quý mến.

Trước khi lên đường ra trận, tôi có ghé thăm vị giáo sư già đã nghỉ hưu tại một căn nhà khiêm tốn trên đường Tăng Bạt Hổ, Hà Nội.  Ông bảo: “thế hệ của tôi may mắn hơn thế hệ của các em rất nhiều”. Tôi chưa kịp hiểu, thì ông giải thích rằng khi ông tốt nghiệp Đai học năm 1929, lương của ông là 120 đồng một tháng. Ông mua con gà hết 5 xu, nhưng còn bán được 2 xu lông. Khi tiễn tôi ra cổng, ông bảo, chủ nghĩa cộng sản là một tai họa cho dân tộc. Nhưng thà đi theo cộng sản Liên Xô, cũng vạn lần khá hơn cộng sản Trung Quốc. Đây là một lựa chọn đúng của người lãnh đạo đất nước.

Hình như nhận định của ông cũng cùng với nhận định của nhiều người khác, kể cả những đảng viên. Những người có dịp đi học, hoặc làm việc với chuyên gia Liên Xô đều nhận thấy họ dễ chịu, thông thoáng, thành thật, và khoa học hơn. Còn những chính sách của Trung Quốc với Việt Nam thường thủ đoạn, áp đặt, hẹp hòi, thâm thù, xăm xoi, bần tiện, ganh tỵ, xỏ xiên, tham lam, đểu cáng, và ngụy biện.

Chuyện kể của ngài cựu thứ trưởng và bài báo của ông Tống Văn Công

Cách đây vài năm, tôi đến thăm gia đình một người quen, tình cờ gặp một người đàn ông đã lớn tuổi, nhìn vẫn khoẻ mạnh, có lối nói chuyện sắc sảo, pha chút khôi hài. Ông tự giới thiệu là Việt kiều Mỹ, và đã từng giữ chức thứ trưởng của một bộ trong chính phủ Việt Nam Cộng Hoà. Trong cuộc trò chuyện tào lao bữa đó, ông có kể vào khoảng những năm 1979, 1980, khi ông và gia đình đã định cư tại San Jose, California, thì người của Đại sứ quán Trung Quốc tại Mỹ đã nhiều lần đến thuyết phục ông đứng ra kêu gọi, tổ chức kháng chiến. Trung Quốc hứa sẽ cung cấp lâu dài, toàn diện như là vũ khí, tài chánh, hậu cần, căn cứ địa, chiến khu cho đến ngày thắng lợi.

Tháng 6 năm 2011, tôi đọc bài báo “Ngẫu nhiên Bình Minh 2” của ông Tống Văn Công. Trong đó tác giả nhắc lại câu chuyện xảy ra vào lúc 8:40 sáng 30 tháng 4 năm 1975 tại dinh Độc lập đại ý rằng Tướng Vanuxem, người Pháp, đã nói với bạn thân ông ta bấy giờ là tướng Dương Văn Minh rằng:
“Bắc Kinh sẵn sàng có hành động quân sự để cứu lấy Việt Nam Cộng hòa khỏi rơi vào tay quân đội Bắc Việt. Ông là sứ giả mật của Bắc Kinh. Nếu Tổng thống Minh đồng ý cứ lên truyền hình kêu gọi quốc tế can thiệp, vì quân đội Bắc Việt đã xé hiệp định Pari, lập tức Bắc Kinh sẽ đổ bộ vào Việt Nam”.

Khi nghe câu chuyện của vị cựu thứ trưởng, tôi không tin, cho rằng ông này chỉ nổ cho vui, chớ không đời nào Trung Quốc dám muối mặt dùng Việt Nam Cộng Hòa  để bóp cổ thằng em “môi hở răng lạnh” của mình là Đảng Công Sản Việt Nam. Nhưng nếu xâu chuỗi những sự kiện, bình tĩnh mà suy ngẫm, thì tôi tin câu chuyện của ngài cựu thứ trưởng Việt Nam Cộng Hòa và sự kiện mà nhà báo Tống Văn Công nêu trên là hoàn toàn có cơ sở. Bởi vì Trung Quốc không bao giờ muốn nhìn thấy có một Việt Nam thống nhất,  vững mạnh, và đoàn kết.

Những giọt nước mắt

Người ta đồn rằng, trong khi đi thị sát công trường xây dựng nhà máy nhiệt điện Ninh Bình, ngồi từ trên máy bay trực thăng nhìn xuống Ngọc Mỹ Nhân, thủ tướng Phạm Văn Đồng đã khóc. Ông khóc cho mái tóc dài quyến rũ của Nàng đã bị cắt cụt. Ông khóc cho cặp vú to, căng tròn khêu gợi của Nàng đã bị san bằng như ngực đàn ông. Ông khóc cho cặp chân dài thon thả của nàng đã bị chặt cụt. Ông khóc cho âm đạo của Nàng đã bị phá tan hoang, và gắn vào đó là một chiếc ống khói xấu xi.

Gần 4 thập kỷ đã qua, nhưng dấu vết của một sự tàn phá vẫn còn. Những người đã từng biết Ngọc Mỹ Nhân trước năm 1974, không ai có thể nhận ra Nàng nữa. Nàng đã bị các tay phẫu thuật lang băm ngưởi Trung Hoa cho chuyển giới tính. Giờ đây nhìn Nàng giống như một gã đàn ông dị hợm nằm tô hô giữa cánh đồng, với chiếc dương vật cương cứng dựng ngược lên trời.

Tháng 2 năm 1979, thị xã Lạng Sơn quê hương của nàng Tô Thị, bị người Trung Quốc tràn qua hủy diệt. Một cuộc hủy diệt của những kẻ phi nhân tính. Tàn bạo đến mức không ai có thể tàn bạo hơn. Dường như không còn một sinh vật nào sống sót nổi. Không một ngôi nhà nào còn đứng vững. Không một viên gạch nào mà không bị vỡ. Không một viên đá lát đường nào mà không bị lật tung.

Khi nhìn Lạng Sơn đổ nát, điêu tàn hẳn rằng ông Phạm Văn Đồng lại khóc như ông đã từng khóc cho Ngọc Mỹ Nhân năm năm về trước. Thế mà những giọt nước mắt trên gò má ông chưa kịp ráo, Ông đã vội vàng cùng với các đồng chí của ông: Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười lén lút vụng trộm đi Thành Đô, để bắt tay, ôm hôn, tiệc tùng, thắm thiết với kẻ đã gây ra bao nhiêu thương đau tang tóc cho đất nước ông.

Tổng số đất trên biên giới phía Bắc đã mất vào tay người Trung Quốc gần đây là tương đương với diện tích của tỉnh Thái Bình. Nói cách khác, Trung Quốc đã nuốt trọn một tỉnh của Viêt nam, mà không tốn một viên đạn. Khi biết tin này, dưới suối vàng, hẳn rằng ông Phạm Văn Đồng cũng khóc. Nhưng nước mắt của ông cũng không thể rửa hết được những lỗi lầm mà ông và Đảng của ông đang gây ra cho dân tộc Việt nam.

Mới 20 năm thôn tình, kể từ sau cuộc gặp gỡ Thành Đô, vậy mà xã hội Việt Nam hôm nay đã mang đủ dáng dấp của một xã hội thuộc địa đậm mùi, màu Trung Quốc. Rồi đây những nhà chép sử chân chính sẽ không ngần ngại xếp những người lãnh đạo của ĐCSVN thời kỳ hậu Lê Duẩn là “những kẻ cõng rắn cắn gà nhà”.

Ba ông Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười chắc chắn phải chịu trách nhiệm trước lịch sử dân tộc.

© Trần Hồng Tâm

© Đàn Chim Việt

17 Phản hồi cho “Vừa là đồng chí, vừa là anh em”

  1. Tu A. Luong says:

    Liên Bang Việt Nam – Đoàn Kết – Công Bình – Bác Ái Cho Mọi Nhà
    The United Peoples of Vi ệt Nam – United – Liberty – Justice for All

    Tôi không bao giờ nghi ngờ lòng yêu nước của ông Nguyễn Sinh Cung, “Ta có thể xa đất nước song Đất nước không bao giờ xa ta” như Tôi Yêu Tiếng Nước Tôi Từ Khi Mới Ra Đời Người Ơi. Câu chuyện kể rằng có một người mẹ phạm tội, khi đứng trước cái chết của án xử hình, quan toà cho nói lời cuối cùng thì người mẹ nói rằng “Tôi rất yêu con của tôi.” Lòng yêu nước và cách thể hiện lòng yêu nước phải đi đôi với nhau.

    Chúng ta phải khẳng định rằng yêu nước thì không thể là kẻ khủng bố và ngược lại bởi vì thể hiê.n lòng yêu nước bằng cách khủng bố thì đã sai từ đầu, tạo dựng được nền độc lập không có tự do, khủng bố không thể đem đến tự do. Con Đường Hồ Chí Minh trải dài theo sự kiện của thế giới, từ Nguyễn Sung Cung, Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, rồi Hồ Chí Minh và biết bao nhiêu ẩn danh khác. Song chúng ta phải thận trọng và khách quan mà nhận định rằng con đường Ông chọn hay bị chọn để thể hiện lòng yêu nước của mình là sai, tôi không dám khẳng định là hoàn toàn sai.

    Điều này chúng ta có thể khách quan và chủ quan kiểm chứng được, từ quá khứ, hiện tại và tương lai. Quá khứ là Hồ Chí Minh đã dẫn dắt người thanh niên yêu nước Lê Hồng Phong ôm bom cảm tử giết chính khách người Pháp, và hiện tại đặt tên trường chuyên Lê Hồng Phong để đào tạo thế hệ lãnh đạo tương lai của đất nước. Không ít thì nhiều những nhà lãnh đạo tương lai này phải học lịch sử Đảng và công lao của Lê Hồng Phong, và nếu không thận trọng Đảng đã giáng tiếp dạy thế hệ tương lai này cách giải quyết vấn đề là phải dùng bạo lực, khủng bố! Hiện tại các bạn có thể kiểm chứng điều này là sai hay không thuyết phục thông qua các hành động của những người cảm tử hay bị cảm tử và được xưng hay bị xưng là “tử vì đạo.”

    Nếu các bạn nghiên cứu lịch sử Hồ Chí Minh thì các bạn sẽ thấy ông bị nghi ngờ là cống nạp các nhà yêu nước trí thức như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh cho thực dân Pháp (tên gọi ngày trước) để tạo dựng “niềm tin” từ kẻ địch. Và cũng dưới ống kính khác người ta cho rằng Hồ Chí Minh đã bị bắt buộc làm vậy. Dù dưới bất kỳ lý luận nào cá nhân tôi không chấp nhận cách thể hiện lòng yêu nước của Hồ Chí Minh qua các thủ đoạn nàỵ

    Còn tác giả nói, “Cộng Sản Bạc Như Vôi,” nếu so sánh như vậy thì tội cho vôi quá, vì trầu-cau-vôi là câu chuyện dân gian tuyệt đẹp nói lên nghĩa cử cao đẹp của người Việt Nam. Các bạn có thể kiểm chứng được tình chiến hữu của CS qua bài hát Đồng Chí, “Quê hương anh nước mặn đồng chua, làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá,…thương nhau tay nắm lấy bàn tay,” tình chiến hữu này không bao giờ tôi nghi ngờ như tôi không bao giờ nghi ngờ tình yêu Tổ Quốc của Nguyễn Sinh Cung. Thật nghiệt ngã thay tình chiến hữu huynh đệ chi binh này chỉ tuyệt đẹp cao thượng khi họ còn là những chiến binh trong rừng sâu. Còn trong thời bình tình chiến hữu này sẽ ra sao? Xin các bác đọc Hồi Ký của tướng Trần Độ các bạn sẽ hiểu. Tôi chỉ xin kể vài điều ở đây để các bạn tự suy nghĩ.

    Tướng Trần Độ từng làm trong cục văn hoá thông tin. Vì nhiều lần bị phê bình là quá “lỏng lẻo” trong công tác. Lỏng lẻo ở đây các bạn trẻ phải tìm đọc để hiểu thêm nghĩa cuả đó theo định nghĩa của Tướng Trần Độ. Một phiên họp cao cấp được trịu tập để phê bình và tự phê bình. Chủ tịch phiên họp là ông Lê Đức Thọ. Ông đến rất trể, khi thấy ông bước vào buổi họp tướng Trần Độ rất mừng và xúc động và xưng tên thân mật theo tên gọi bình dân ngày xưa trong chiến khu, hay như tình Đồng Chí trong bài hát vượt thời gian đó. Trong thoáng mắt Tướng Trân Độ không còn nhìn ra anh Lê Đức Thọ ngày nào. Điều các bạn cần chú ý là sau buổi họp các ly nước đã rót sẵn vẫn còn nguyên vẹn không ai dám uống! Đọc đến đây tôi đã hiểu được CS là gì và tại sao không ai dám uống!

    Tôi gửi đến các bạn một dòng suy nghĩ nhỏ của riêng tôi: CS đã dành chính quyền, phương châm hành động là vô sản hoá tòan dân để toàn sản hoá về mình để tạo nên sự lệ thuộc của ng ười dân kiệt quệ, tương tự như chính sách nô lệ ngày xưa, “Cày không có trâu hay trồng không đất.” Lãnh đạo dẫn đến dành chính quyền bằng vũ lực, khủng bố bằng mọi giá đ ể tạo nên sự bất khả kháng vì quá sợ sệt, kiệt quệ, đói khát, nghèo nàng lạc hậu của dân đen, ngoài trừ Đảng hay theo Đảng, thể hiện rõ nhất qua lời nói sẵn sàng “Đốt sạch Trường Sơn để cứu nước.” Không chấp nhận đối kháng và sẵn sàng diệt tiêu đối kháng bằng mọi giá. Có thể phương châm này ngày nay không còn đúng ở xã hội VN các bạn đang sống. Song nếu các bạn không tìm hiểu một cách khách quan về nó thì các bạn sẽ luôn xem nó là chân lý và xem chân lý là dã dối, phản động. Tình cảnh Việt Nam ta xưa và nay là như vậy, không ai tin ai bởi vì ai cũng nghi ngờ nhau, như ai đó đã than phiền:

    Tham nhũng không chỉ là vấn nạn xã hội làm mất niềm tin của dân chúng mà giờ đây nó trở thành niềm tin của rất rất nhiều, nếu không muốn nói là đa số, người dân. Còn hơn thế nữa, rất nhiều doanh nghiệp và cá nhân bây giờ dựa vào tham nhũng, tin tưởng tham nhũng, mang ơn tham nhũng nên phải bao che cho tham nhũng, nuôi dưỡng tham nhũng. Và chủ tịch nước
    Trương ấn Sang phải than phiền, “Khi đất nước toàn là sâu thì làm sao mà diệt được.”

    Nếu sống một ngày không có tự do các bạn thiếu nhiều lắm. Chính quyền mà không tự chính tay bạn vi ết lên đề cử, chính chân bạn đạp đất để tranh cử, bảo vệ, chính khối óc của bạn suy luận và trằn đọc thâu đêm thì dù chính quyền đó mang nhãn hiệu gì đi chăng nữa chỉ là một nhóm bóc lột mà thôi: Họ phục vụ họ trước tiên trước khi phục vụ bạn và gia đình bạn.

  2. Tu A. Luong says:

    Đừng Bao Giờ Nghe Những Gì Cộng Sản Nói. Hãy Nhìn Những Gì CS làm!

    Liên Bang Việt Nam – Đoàn Kết – Công Bình – Bác Ái Cho Mọi Nhà
    The United Peoples of Vi ệt Nam – United – Liberty – Justice for All

  3. Motkhucruot says:

    ” Ngưu tầm mưu , Mã tầm mã ” , vợ con cũa Mao , Mao còn không thương , dân tộc cũa Mao , Mao còn không thương , không lẽ Mao lại đi thương dân tộc VN , thương tên xảo trá , lưu manh HCM và đồng bọn ??? . Thế thì , tên HCM và cái lũ đảng viên CSVN tôn thờ ông ta thì sao ??? Tốt hơn Mao sao ?? .
    Tóm lại , toàn là mọt lủ súc sanh , ma quỹ …Bọn này làm gì có ” nhận đạo ” , ” nhân ái ” , ” lương thiện ” , để mà phân tích lẽ phải .

  4. Khách says:

    Nói chung thì chính Hồ Chí Minh và những tên đầu sỏ của đảng cộng sản VN phải chịu trách nhiệm trước lịch sử.

  5. Long Bui says:

    .
    Chúng tôi đang chờ xem Neron (mới) tự tử khi dân chúng Roma (Hanoi)
    biểu tình.

  6. Vũ duy Giang says:

    Tầu Quen(TQ)tiếp tục giúp đỡ nền kinh tế VN”tiến nhanh,tiến mạnh,tiến vững chắc lên XHCN”như sau:
    1)Lái buôn TQ mua mèo VN bằng mọi giá,khiến đại dịch chuột đồng hoành hành năm 1997,làm mất mùa lúa,và gạo dự trữ cũng bị chuột ngậm hết!May mà người dân VN chưa bị chết đói!
    2)Lái buôn TQ thu mua móng trâu,khiến không biết bao nhiêu con trâu bị tập tễnh,lê lết không kéo cầy nổi,vì bị kẽ trộm cắt móng bán cho TQ!
    3)Sau móng trâu,thì lái buôn TQ đòi mua”chè vàng”,thúc dân VN trồng loại chè này,sau khi nhổ tất cả các loại trè khác,khiến Hiệp hội chè VN lo lắng là nếu dịch”chè vàng” tiếp tục,thì nhiều nhà máy chè sẽ phải đóng cửa!
    4)TQ lùng mua phế liệu ở VN,khuyến khích dân trài cắt cáp quang dưới biển để bán làm giây
    “đồng”nát cho lái buôn TQ:tháng 4 năm 2007,11 cây số(km)cáp quang THV nối VN với Thái Lan và Hồng Kông bị cắt trộm để bán cho lái buôn TQ,gây thiệt hại hàng chục triệu USD.
    5)Gần đây,lái buôn TQ khuyến khích nông dân đồng bằng Cửu Long trồng khoai lang tím,để bán cho TQ buôn qua Nhật(thích loại khoai này?).Báo VietnamNet đã báo động,vì nông nhân cũng nhổ các loại khoai khác!

    Đây là Tầu Quen(TQ)”vừa là ĐỘC chí,vừa là ĂN em” !

    Còn Tầu LAI (hay Tầu LẠ) như Ng.Hi-Ền(đọc ở dưới) sau khi van xin TQ sang cai trị VN như Hong Kong(để dân VN tha hồ biểu tình!),thì bây giờ tiếp tục ca tụng “Nhờ Tầu(chơi xỏ”VN)mà người HN,Saigon,có cơ hội xuống đường biểu lộ lòng yêu nước,sao không CÁM ƠN Tầu,mà còn kêu 3 đời Tầu ra chửi,thật là tội nghiệp cho KẺ LÀM ƠN,NAY MẮC OÁN”, thì cũng như Ng.Hi-ỀN nhắc nhủ rằng:

    * “Nhờ VC,mà 3 triệu người VN có cơ hội ra nước ngoài sinh sống,làm giầu,SAO không CÁM ƠN VC,mà còn kêu 3 đời VC ra chửi,thật là tội nghiệp cho kẻ làm ơn,nay mắc oán”.

    Ng.Hi-Ền có biết rằng VN đã”làm ơn” cho TQ,khi có lần chứa chấp Tôn Văn(Tôn dật Tiên)ở Chợ Lớn,để chốn tránh công an nhà Mãn Thanh truy tìm ông này ở TQ,cho đến khi ông trở về TQ lật đổ Từ Hi Thái Hậu,lập nên nước Cộng Hòa Trung Hoa năm 1911,nhưng sau đó phải nhường chức cho Tưởng Giới Thạch,cho đến năm 1949 thì Tưởng bị Mao trạch Đông đánh đuổi chạy qua đảo Đài Loan,và Mao đã nhờ Việt Minh ngăn chặn tàn quân Quốc dân đảng của Tường tại biên giới TQ-VN,để quân của Mao bắt chọn. Sau đấy,trong 2 chuộc chiến Pháp,Mỹ ở VN, bộ đội VM cũng giúp TQ bảo vệ biên giới phía nam của Tầu.

    Như vậy AI là”kẻ làm ơn,nay mắc oán”? chính là VN. AI là kẻ”vong ơn,bạc nghĩa” ? Chính là Tầu Quen(TQ),hay bà con của “Tầu Lai”(lạ!) Ng.Hi-Ền !

  7. Cali says:

    Ông Hiền nói quá đúng,DCSVN là con lừa, lừa thầy, lừa bạn, lừa anh em và lừa tất cả, vậy tất cả những nguời bị lừa hãy đứng lên mõi người một cánh tay thôi không cần vũ khí, chỉ một lần upside down 14 tên đầu sỏ là mọi người vn có cơm no áo ấm, có được học hành và tự do vĩnh cửu bà con ơi dậy mà đi.!

  8. Phan BA says:

    Ba ông Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười chắc chắn phải chịu trách nhiệm trước lịch sử dân tộc.

    Khi tiễn tôi ra cổng, ông bảo, chủ nghĩa cộng sản là một tai họa cho dân tộc. Nhưng thà đi theo cộng sản Liên Xô, cũng vạn lần khá hơn cộng sản Trung Quốc. Đây là một lựa chọn đúng của người lãnh đạo đất nước.
    ….
    Thật tôi cho người trí thức VN! Không có gì để chọn. Cái lũ đần độn, ít học, ‘không có gì’ đó, kể cả bộ óc thì trách nhiệm là cái khỉ gì.

    Người miền bắc còn coi trọng đám thất học, hung ác ‘lãnh đạo’ quá.

    Hình như người Việt không dám nhìn thẳng.

  9. conhi says:

    Chúng ta – những người thuộc thế hệ bản lề của thời cuộc trước và sau 1975 – đã sống ngập sâu trong cái không khí giả dối đến nỗi hít thở nó hàng ngày để dưỡng thân. Cũng may, tiến trình vận động cuộc sống luôn luôn chuyển bước theo dạng hình sin, và tư tưởng, nhận thức cũng vậy. Khi mọi thứ đã chạm đáy thì rồi tới lúc nó phải trồi trở lại lên mặt đất. Một số người dần dà hiểu ra và nhận diện sự thật bằng chính nhu cầu tinh thần lẫn lương tâm của mình. Họ cảm thấy buồn nôn không cưỡng được khi lại đối diện với sự giả trá ngày nào. Rồi cảm giác buồn nôn ấy dần dần lan truyền sang người khác theo tốc độ tỉ lệ thuận với điều kiện khuếch tán thông tin. Ngày nay, đáng mừng là số người nói “không!” với những tuyên truyền mị dân, lừa đảo ý thức hệ đã tăng vọt đến mức có nguy cơ trở thành lực lượng đe dọa chính thể. Và ai phải “giãy chết” không biết, chỉ thấy chính quyền đang lồng lộn lên sử dụng đủ chiêu trấn áp hòng gây khiếp sợ cho quần chúng. Nhưng như một nhân sĩ vừa lên tiếng : càng xua đẩy người ta vào chỗ sợ hãi, đến lúc tột cùng họ sẽ vượt qua nỗi sợ ấy, bằng chối bỏ, bằng chống trả, bằng lật đổ…Vâng, con giun xéo lắm cũng quằn !

  10. Nói xấu Tàu mà không đưa ra cái xấu xa VC thì người ta cho là không công bằng. Xem cú đạp lịch sử của đại úy công an tên Minh với anh Đức cũng thấy VC đâu thua, đâu kém Tàu. Tàu chơi xỏ VC đúng ra chúng ta nên vui hơn là hờn giận. Vì trong đời chỉ có Tàu mới có khả năng chơi xỏ VC, chúng ta bị lừa lâu rồi như bị VC cướp đất,cướp ruộng bán cho ngoại quốc tư bản nhưng chúng ta âm thầm chịu đựng như những tên to đầu VC, bằng chứng là thứ trưởng ngoại giao Hồ xuân Sơn sang Tàu xin chịu tội phản nhưng Tàu giả vờ tha tội và Tàu có cơ hội là thẳng tay trừng trị bọn phản Hà Nội.

    Nhờ Tàu mà người HNội, Saigòn có cơ hội xuống đường biểu lộ lòng yêu nước, sao không cám ơn Tàu mà còn kêu 3 đời Tàu mà chửi, thật là tội nghiệp cho kẻ làm ơn nay mắc oán.

    VC lừa dân hơn mấy thập kỷ vẫn có người bênh vực nhưng Tàu nai lưng ra nuôi VC trường kỳ kháng chiến, nay sang giàu thì chơi trò đổi trắng thay đen. Bao nhiêu bà mẹ chiến sĩ nuôi VC trong hầm nay bị VC xem là kẻ hèn mọn, lại bị tước nhà, tước ruộng vườn bán cho tư bản ngoại quốc, thế mà không ai nhắc tới sự bội ơn ấy. Người mẹ chiến sĩ cũng giống như Tàu thôi, nuôi chắc chiu tên phản VC nay chúng sang giàu là chúng phủi sạch công ơn.

Phản hồi