WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tầm cao chiến lược là cái chi chi?

Tôi run bắn người khi nghe những dòng sau đây trong hội đàm mở đầu chuyến viếng thăm Trung Quốc vào ngày 11 tháng 10 năm 2011 giữa TBT Nguyễn Phú Trọng và các nhà lãnh đạo Trung Quốc:

“Hai nhà lãnh đạo cũng nhất trí cho rằng, trong quan hệ giữa hai nước còn tồn tại một số bất đồng chung quanh vấn đề Biển Ðông và nhất trí hai nước đều nỗ lực tránh làm phức tạp tình hình và bình tĩnh xử lý những bất đồng thông qua đàm phán hòa bình, nhìn từ tầm cao chiến lược quan hệ hai nước và vì lợi ích của nhân dân hai nước”.

…… “Về vấn đề Biển Ðông, hai nhà lãnh đạo nhìn nhận đây không phải là toàn cục quan hệ Việt – Trung, nhưng đây là vấn đề hết sức nhạy cảm và phức tạp đối với cả hai Ðảng, hai nước, vì nó liên quan đến chủ quyền quốc gia dân tộc. Tuy nhiên, đây cũng là vấn đề hoàn toàn có thể giải quyết được. Nếu hai bên xuất phát từ tầm cao chiến lược, từ lợi ích của nhân dân hai nước và căn cứ vào các chuẩn mực của luật pháp quốc tế thì hoàn toàn có thể tìm ra được một giải pháp thỏa đáng, có lý, có tình, đáp ứng nguyện vọng của nhân dân hai nước, nhất là khi hai nước đã có kinh nghiệm trong việc giải quyết hai vấn đề không kém phần nhạy cảm và phức tạp là vấn đề phân giới cắm mốc toàn tuyến biên giới đất liền và vấn đề phân định Vịnh Bắc Bộ”.

Run bắn người vì lo lắng.

Run bắn người vì tức giận.

* Tôi liên tưởng đến hai sự kiện:

a – Tháng 8 năm 1963, Mao Trạch Đông tuyên bố trong cuộc hội đàm với đại biểu đảng Lao động Việt Nam ở Vũ Hán “Tôi sẽ làm chủ tịch 500 triệu bần nông đưa quân xuống Đông Nam châu Á”. Sau đấy một tháng, trong cuộc gặp giữa đại biểu bốn đảng Cộng sản: Việt Nam, Trung Quốc, Lào, Indonesia tại Quảng Đông thủ tướng Chu Ân Lai năn nỉ, dỗ dành:  “Nước chúng tôi thì lớn, nhưng không có đường ra, cho nên rất mong đảng Lao động Việt Nam mở cho một con đường mới xuống Đông Nam châu Á ”.

Tháng 8 năm 1965, Bộ Chính tri đảng Cộng sản Trung Quốc đã phải quán triệt chủ trương này: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả Miền Nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malaysia và Singapore … Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản … xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy … Sau khi giành được Đông Nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô – Đông Âu, gió đông sẽ thổi bạt gió tây ”.

b – Ngày 29.8.90, đại sứ Trương Đức Duy xin gặp gấp TBT Nguyễn Văn Linh và Thủ tướng Đỗ Mười chuyển thông điệp của TBT Giang Trạch Dân và Thủ tướng Lý Bằng mời lãnh đạo ta sang Thành Đô (thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên), Trung Quốc để hội đàm bí mật về vấn đề Campuchia và vấn đề bình thường hoá quan hệ hai nước vào ngày 3.9.90.

Kết quả thảm hại của cuộc gặp này được Thứ trưởng Ngoại giao Trần Quang Cơ giải thích:
Sở dĩ ta dễ dàng bị mắc lừa ở Thành Đô là vì chính ta đã tự lừa ta. Ta đã tự tạo ra ảo tưởng là Trung Quốc sẽ giương cao ngọn cờ CNXH, thay thế cho Liên Xô làm chỗ dựa vững chắc cho cách mạng Việt Nam và chủ nghĩa xã hội thế giới, chống lại hiểm hoạ “diễn biễn hoà bình” của chủ nghĩa đế quốc do Mỹ đứng đầu. Tư tưởng đó đã dẫn đến sai lầm Thành Đô cũng như sai lầm “giải pháp Đỏ” ”.

Trước khi đến Thành Đô, ngày 30.8.90, Bộ Chính trị họp bàn về việc gặp lãnh đạo Trung Quốc, ông Nguyễn Văn Linh nêu ý kiến là sẽ bàn hợp tác với Trung Quốc để bảo vệ chủ nghĩa xã hội chống đế quốc, và hợp tác giữa Phnom Penh và Khmer Đỏ để giải quyết vấn đề Campuchia, mặc dù trước đó Bộ Ngoại Giao, đứng đầu là Bộ trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã trình bày đề án nêu rõ là rất ít khả năng thực hiện phương án này vì phương hướng chiến lược của Trung Quốc vẫn là tranh thủ phương Tây để phục vụ “4 hiện đại” của họ. Ông Võ Chí Công cũng không đồng ý với ông Linh và nói: “Trung Quốc sẽ không nghe ta về hợp tác bảo vệ chủ nghĩa xã hội. Trung Quốc muốn tranh thủ phương Tây”.

Quả vậy, sau Hội đàm, ta bị Campuchía óan trách nặng nề, trong Hội đàm Trung Quốc cũng tảng lờ, tránh né vấn đề bình thường hóa quan hệ.

* Tôi hình dung ra hai hoạt cảnh:

c – Một con Mèo và một con Cáo cùng chạy qua một chiếc cầu mong đến xóm XHCN. Cầu hẹp chỉ đủ cho một cá thể đi, lại sắp gẫy. Thấy Mèo đang ngậm một miếng thịt, Cáo bỗng kêu lên: “Dưới kia có một ”Đại cục …thịt” kìa! ”. Méo vội gửi thịt cho Cáo và lao xuống vực. Cáo đi đến xóm XHCN thì cũng sẽ chết.

d – Hai cậu bé đối diện nhau. Thấy cậu Đần có kẹo trong túi, cậu Đểu kêu to: “Trên trời có cái kẻo kèo keo kia”. Cậu Đần với theo. Cậu Đểu thò tay khoắng rách cả túi cậu Đần.
Ngày 11 tháng 10 năm 2011 trong khi TBT Nguyễn Phú Trọng lên đường đi Trung Quốc thì Chủ tịch Trương Tấn Sang lên đường sang Ấn Độ. Trên chính trường Việt Nam thấy nổi lên bức tranh Hai – Mũi – Tên – Trái – Chiều. Mũi tên Người Hùng và mũi tên Kẻ Hèn.

Khi nghe Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc buông lời trâng tráo:

Phản đối bất cứ quốc gia nào tham gia thăm dò dầu lửa ở những vùng biển thuộc quyền thực thi pháp lý của Trung Quốc… Trung Quốc có chủ quyền lãnh thổ không thể tranh cãi ở Biển Ðông… Bất cứ nước nào thăm dò dầu khí ở trong vùng này mà không có sự chấp thuận của chính quyền Trung Quốc cũng đều vi phạm chủ quyền và lợi ích quốc gia của Trung Quốc, là bất hợp pháp và vô giá trị.”

“Hoàn Cầu Thời Báo” cũng ngông nghênh hù dọa:

“Ấn Độ cần nhớ rằng hành động của họ tại Nam Hải (Biển Đông) sẽ đẩy Trung Quốc tới bờ giới hạn. Trung Quốc quý trọng quan hệ hữu nghị Trung-Ấn, nhưng không có nghĩa quý hơn mọi thứ trên đời.” 

Dõng dạc và oai phong, ngày 9 tháng 10 năm 2011, hai ngày trước khi đến Ấn Độ, Chủ tịch Trương Tấn Sang tuyên bố:

Thực tế là tất cả các dự án hợp tác giữa Việt Nam và các đối tác khác, bao gồm tập đoàn Ấn Độ ONGC trong lĩnh vực dầu khí đều nằm trên thềm lục địa, trong vùng đặc quyền kinh tế và thuộc chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam, hoàn toàn phù hợp với pháp luật quốc tế, đặc biệt là Công ước năm 1982 của Liên Hiệp Quốc về Luật biển”.

“Chúng tôi hoan nghênh các công ty nước ngoài đến làm việc với đối tác Việt Nam trong các dự án dầu khí trên thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam và phù hợp với pháp luật Việt Nam”

Theo chúng tôi, và có lẽ cả toàn dân Việt Nam, giải quyết tranh chấp Biển Đông phải và chỉ cần căn cứ trên lợi ích của nhân dân hai nước và căn cứ vào các chuẩn mực của luật pháp quốc tế.

Không được để cho người ta đen “tầm cao chiến lược” ra phỉnh phờ, lừa bịp; không được đem “kinh nghiệm trong việc giải quyết hai vấn đề không kém phần nhạy cảm và phức tạp là vấn đề phân giới cắm mốc toàn tuyến biên giới đất liền và vấn đề phân định Vịnh Bắc Bộ” làm chuẩn mực để tiếp tục hiến đất hiến biển cho bọn tham tàn.

Chúng tôi hoan nghênh lời tuyên bố chí lý ngày 25 tháng 7 năm 2011 của chủ tịch Trương Tấn Sang: “Vấn đề chủ quyền quốc gia là thiêng liêng và bất khả xâm phạm. Bất cứ nước nào dù to hay bé cũng đều có nhận thức như vậy. Giữ vững độc lập chủ quyền, trong đó có chủ quyền biển đảo, trước hết phải dựa vào cơ sở quan trọng là luật pháp (luật quốc nội và luật quốc tế)…”.

Tôi không hài lòng với những ai vơ đũa cả nắm khi thóa mạ đảng Cộng sản Việt Nam, cũng không đánh giá xấu toàn thể Bộ Chính trị ĐCSVN mà luôn tỉnh táo nhận biết rằng trong đó, bên cạnh những kẻ lú lẫn, ngu xuẩn, vẫn còn những người sáng suốt, có tấm lòng vì nước, vì dân.

Hà Nội, sáng 12 tháng 10 năm 2011

© Nguyễn Thanh Giang

© Đàn Chim Việt

24 Phản hồi cho “Tầm cao chiến lược là cái chi chi?”

  1. leuminh says:

    Bóng bẩy thật “tầm cao chiến lược” là gì? Có phai hai ông cao nhất gặp nhau không. Mà hay ghê, anh em nhà nay hay thăm nhau đấy. Kể cả lần này Ông Nguyễn Phú Trọng sang Trung Quốc cũng chưa nhiều bằng Trung Quốc sang thăm Việt Nam đâu nhỉ. Thử xem nào:
    - Bộ trưởng Ngoại giao Tiền Kỳ Tham (2-1 992);
    - Thủ tướng Lý Bằng (11-1992; 6-1 996);
    - Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Giang Trạch Dân 1-1994; 3-2002;
    - Chủ tịch Quốc hội Kiến Thạch (11-1996);
    - Thủ tướng Chu Dung Cơ (12-1999);
    - Bộ trưởng Ngoại giao Đường Gia Triền (12-1999);
    - Bộ trưởng Ngoại giao Lý Triệu Tinh (6-2003);
    - Thủ tướng Ôn Gia Bảo (10-2004);
    - Tồng Bí Thư, Chủ tịch nước Hổ Cẩm Đào (11-2005; 11-2006); Bộ trưởng Ngoại giao Dương Khiết Trì (4-2008); Bộ trưởng Thương mại Trần Đức Minh (8-201O).

  2. D.Nhật Lệ says:

    Câu kết luận của ông Nguyễn Thanh Giang thực sự là gì ? Theo suy đoán của tôi thì lý do sau :
    - ông muốn tỏ ra khách quan hay công bình trong nhận định của mình nên phải nói để “vuốt đuôi” hay xu nịnh đảng csVN.hầu mong đảng sẽ nghe theo mà xét lại chiến lược đối với Tàu cộng.
    -ông nhắm thuyết phục một ai đó sẽ làm một Yetsin hay Gorbachov hoặc Trần Xuân Bách,Trần Độ thứ 2…
    Thế nhưng,tôi thiết nghĩ ông đã làm chuyện không thực tế cho lắm,trong tình hình khẩn trương bị Tàu cộng
    gây sức ép như hiện nay.Thực tế cho thấy kinh tế VN.không những phụ thuộc vào Tàu cộng mà còn bị
    bọn này tìm cách khống chế và lũng đoạn khiến kinh tế nước ta vẫn phải yếu kém mãi ! Mà yếu kém thì
    nước ta càng phải nhờ vả Tàu cộng nhiều hơn nữa.Nhờ vả đến mức trở thành 1 khu tự trị là điều sẽ trở
    thành hiện thực nay mai.Khốn nỗi chỉ những ai yêu nước thực lòng mới nhận ra đại hoạ này !
    Có người cho rằng không nên gây mất ổn định vì đám chóp bu sẽ bị Tàu cộng xiết thòng lọng kinh tế hơn
    nữa.Luận điệu như vậy rõ ràng là đánh lộn sòng,đánh tráo nguyên nhân và hậu qủa mà nước ta đang bị
    lãnh đủ,biến người dân yêu nước thành thủ phạm và bọn chóp bu VC.thành nạn nhân !
    Thật là vô lý và nực cười khi gán tội gây mất ổn định cho một nhóm biểu tình lèo tèo không hơn 100 người
    trong gần 90 triệu dân.So sánh với các nước thiên hạ mà đau lòng,ngay cả tủi hổ nữa ! Họ đòi hỏi tự do
    trong khi dân ta đòi hỏi chủ quyền phải được bảo vệ nghiêm cẩn.Tự do chỉ là một thứ xa xỉ,một nhu cầu
    tinh thần mà họ dám đoàn kết xuống đường cả vạn người trong khi dân ta chỉ cảnh cáo bọn xâm lấn đất
    biển VN.để bày tỏ lòng yêu nước mà chưa đoàn kết bao nhiêu ! Tủi hổ là phải ! Còn hơn thế nữa !
    Nếu sợ công an đàn áp thì ước gì người dân nên thực hiện “biểu tình tại gia”,một phương pháp đấu tranh
    bất bạo động mà HT.Thích Quảng Độ đã từng kêu gọi.Bị bệnh thập tử nhất sinh mà không chịu đau một
    lần để cắt bỏ cơn bệnh thì thiệt mạng là điều không tránh khỏi !
    Than ôi ! Chỉ một cái thông cáo vớ vẩn không tên,không chữ ký về biểu tình mà cũng đủ làm dân ta sợ hải đến mức không dám biểu tình nữa hay sao ? So với thời truớc 1975 thì xem ra thời này…yếu qúa !

  3. nguyễn duy ân says:

    “…trong đó, bên cạnh những kẻ lú lẫn, ngu xuẩn, vẫn còn những người sáng suốt, có tấm lòng vì nước, vì dân.”

    “những người sáng suốt” nhưng lại chui vào ngồi chung với bầy đàn “lú lẫn, ngu xuẩn” đồng lõa , phụ họa với chúng để chia phần.

    Hoặc sẽ “sáng suốt” sau khi đã ăn no hưởng đủ!

    Cũng có vài trường hợp cá biệt hạn hữu “có tấm lòng vì dân vì nước” thì sớm muộn cũng bị loại ra khỏi bầy đàn, chưa có một trường hợp “khẳng khái từ quan”!

    Vài trường hợp trả lại thẻ đảng lác đác, thì cũng ở tuổi gần đất xa trời, nhưng trả thẻ đảng mà vẫn thấy đảng là số một!

    Bản chất của đảng (vgcs) là cướp của, giết người, buôn dân bán nước. Có thể nào “người sáng suốt” xin gia nhập để được tỏ lòng “yêu nước thương dân?”

    • Huong Nguyen says:

      Đành phải nói lời “mất lòng”: Tiếp tục tranh luận như thế này chỉ là vô ích mà thôi, không chừng còn đưa ông nếu ” không vào Chợ Quán thì cũng đi Biên Hòa…” Càng ngày vai trò của ông Giang càng lộ rõ như 1 con bài đã lật tẩy, nhưng không phải là con xì mà chỉ là 1 con 2 bích!.

  4. Người San Jose says:

    Tầm cao là chuyện tầm-phào.
    Chĩ là lừa,gạt đồng-bào mà thôi.
    Chiến-lược là cái dùi-cui.
    Đánh dân gãy cổ,vỡ môi,tét đầu.
    Tầm cao chiến-lược thấy rầu.
    Gọi anh bành-trướng Ba Tàu là cha.
    Tầm cao chiến-lược quỷ,ma.
    Cõng Tàu,chống Mỷ ấy là Cộng-nô.
    Tầm cao chiến-lược con bò.
    Buôn dân,bán nước, bọn Hồ-chí-Minh.
    Tầm cao chiến-lược yêu-tinh.
    Vét,vơ máu,mở dân lành Việt Nam.
    Tầm cao tên Phạm-công-hàm.
    Chiến-lược nô-lệ,hắn lảm rất hay.
    Tầm cao chi lủ nhà bay.
    Ba Đình Hà-nội là bầy Việt-gian.
    Tầm cao !? Nghe muốn ứa gan !!!

    Người San Jose

  5. NN says:

    Ông Nguyễn Thanh Giang ưu tư hoàn toàn có lý. Khi TQ chưa nhả Hoàng Sa và một số đảo của Trường Sa cho VN. Không thể có cái gọi là sự hợp tác trong tầm cao chiến lược nào cả giữa hai bên, nếu không nói đó chỉ là những từ ngữ suông và chỉ hoàn toàn mang tính chất hình thức vô bổ.

    NN

  6. Tầm Thấp says:

    TẦM CAO CHIẾN LƯỢC = HƯỚNG CAO VỀ PHƯƠNG BẮC

  7. butnua says:

    Chúc mừng các lảnh đạo Đảng đang vươn ra biển nhớn.Vượt biển Đông vào nước Tàu,xuyên Ấn độ đương vào nước Ấn..Với “Tầm cao chiến lược cao” cụ Trọng Lú dẩn phái đoàn hùng hậu đủ cả bộ môn 16 trư bát giái qua Bắc Kinh bái yết Cẩm Đào sư vương.Cụ Tư Sang qua thăm xứ Càrinị Ấn độ.
    Xin có mấy vần thơ tống tiển:

    Lần trước gặp Hồ (1) Mạnh cụ khom
    Kỳ này Trọng lú chắc cụ lòn?
    “Tầm cao chiến lược” nghe “mít đặc”
    Khóa miệng chả dùm hỡi cụ Dom (2)

    Vượt Ấn Độ Dương cụ Bán Son(3)
    Mỡ mang thương vụ Đảng bán lon?
    Con gái Việt nam rất duyên dáng(4)
    Bảo đảm còn gin,ấy đỏ lòm

    Giữ nhà Thủ Tướng cụ Condom
    Kinh bang tế thế xịn dot com
    Sang,Trọng,Dũng ,Hùng tứ cụ đặc(5)
    Lần này toàn Đảng tiến vô hòm.

    Bútnưa sắc

    (1) Hồ:Hồ Cẩm Đào
    (2) Bí danh cuả anh ba Dũm
    (3) Bán Son:anh Tư Sang
    (4) Lời rao hàng cuả anh Triết lùn mã tử khi qua Mỹ
    (5) đặc:Dốt đặc cán mai

  8. Dan says:

    Toi rat nguong mo Chu tich Truong Tan Sang, vi nhung gi ong da noi, da lam cho dan toc Viet Nam.

  9. Tú Chương says:

    Tầm cao chiến lược – (nằm trong cấu trúc láng giềng hữu nghị…..hướng đến tương lai) là một nhà nước Trung Quốc thống nhất đấy!

  10. nguyenha says:

    Thưa Ông Nguyễn thanh Giang,
    Chúng tôi những người VN,không vơ dũa cả nắm,khi “thoá mạ” DCS!! Sao gọi là thóa mạ,khi việc Bán-nước là Sự-Thật,mà ai cũng thấy! Sao gọi là “thóa mạ”khi người khai sinh ra DCS là HCM , mà lý-lịch dối trá dã phơi bày rõ nét như Ông dã biết,một kẻ ăn lương của CS quốc-Tế,dóng vai trò Cán-bộ Xách-Dộng CS ,cũng chính Dương sự xác nhận:tôichẳng có tư-tưởng gì hết,ngòai tư-tưởng Mac-Lê,và khi chết, Ông Hồ ước mơ về với Cụ Mac,cụ Lê!! Sao gọi là “thóa mạ”khi DCS dã không ngần ngại giết cả Dân-tộc dể phục vụ cho Dảng:
    “giết,giết nữa,bàn tay không ngừng nghỉ…Cho dảng bền lâu,cùng rợp bước chung lòng”(Tố-Hữu).
    Chúng tôi hiểu dược một số người theo Dảng vì bị lừa,vì nông nổi,trong dó có Ông!!Còn tất cả những
    gì mà Ông thấy ở những người CS,thì dó là những hành-vi của kẻ”hòan-lương”!! Dã gọi là hòan-lương thì phải có thời gian” thử thách’,dể xem ngựa- có- quen- dường- củ hay không? Xin Ông
    Chờ và Xem-Chớ vội!!

Phản hồi