Mơ Ngô Đình Diệm qua “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”
Do chịu tác động của chiến tranh thế giới bởi các cường quốc. Dải đất bé nhỏ Việt Nam bị cắt làm đôi, phải trầm luân trải dài qua một cuộc chiến ý thức hệ, mà hậu quả của sự bất tương đồng về hệ ý thức này vẫn mãi kéo dài đến ngày nay. Dù rằng, hơi nóng của chiến tranh đã bị đẩy xa, nhưng thân phận và ước mơ của người Việt Nam vẫn còn vàng vọt.!
Chiêm nghiệm về cuộc chiến đã qua cũng như liên hệ với hiện tình chính trị của Việt Nam, có thể nói, giấy bút ghi thành sử liệu được chất cao như núi Hoàng Liên Sơn, hay ghép dài như dòng Cửu Long. Nhưng nổi trội lên trong muôn triệu ngôn từ viết về lịch sử cận đại, thì hình ảnh lãnh tụ của hai miền Nam- Bắc được nhắc đến nhiều nhất. Đó là hai nhân vật lịch sử: ông Hồ Chí Minh và Ngô Đình Diệm.
Tuy hai người khác nhau về chính kiến, nhưng luôn luôn gặp nhau trên cùng một điểm. Đó là điểm tranh luận của các sử gia và ngay cả trong câu chuyện mang tính thời sự của người đời thường. May mắn hơn ông Ngô Đình Diệm, là ông Hồ Chí Minh được cả một ban nghiên cứu đảng, hay học viện hàn lâm và đầy đủ các cơ quan ngôn luận viết về mình, thì ông Ngô Đình Diệm chỉ được một số cá nhân sử gia chân chính sưu khảo và biên soạn để lưu hậu, còn phần lớn sách mực viết về ông không mấy tốt đẹp dù đa số người viết đó cho rằng, họ là người từng thân cận làm việc với ông, hay nói gần hơn họ đã từng ăn bổng lộc, hoặc chính tay họ cầm lá phiếu đi bầu cho ông.
Vậy, thế hệ mai sau biết tin ai đây? Hay, lấy điểm tựa nào của lịch sử để bàn về các vị lãnh tụ, nhằm so sánh và tìm ra người chân chính cho tương lai Việt Nam?
Không. Không đến nổi phải quá thất vọng khi trả lời cho các câu hỏi nói trên. Bởi, mọi nhân vật hay sự kiện đã được cô đọng và đúc đặc thành hai chữ Lịch Sử, thì tự nó sẽ có mặt phẳng. Hay nói đúng nghĩa hơn là thời gian và chứng cứ của sử liệu đã rất tự nhiên, rất công bằng cho câu hỏi nói trên. Đó là bao sách vở, bao áng văn hay, bao thi phẩm tuyệt vời viết về ông Hồ Chí Minh. Hay bao lý luận sắc bén, bao cáo trạng hùng hồn, bao chỉ trích của miệng đời đối với ông Ngô Đình Diệm. Tất cả trở thành vô giá trị sau tiếng nổ… BÙM… DVD “ SỰ THẬT VỀ HỒ CHÍ MINH” xuất hiện.
Trong chừng mực ngắn gọn của một bài báo, xin được dựa trên tư liệu lịch sử để tổng hợp một số điểm cụ thể mang tính giống và khác nhau giữa hai nhân vật lịch sử này.
Xuất Xứ và Quan Điểm:
Sự giống nhau của hai nhân vật lịch sử, là đều có nguồn gốc từ quê hương nghèo nàn đất cày lên sỏi đá. Ông Hồ Chí Minh người Nghệ An, và từ đây tính theo hướng vào Nam không xa thì có tỉnh Quảng Bình là quê hương của ông Ngô Đình Diệm.
Cả hai ông đều xuất thân từ cửa con nhà Quan, đều mang hùng tâm đại chí là: Cách Mạng, và có thể nói trường hoạn lộ của cả hai ông đều phải trải qua sóng gió lao đao. Nhưng cuối cùng cả hai ông đều toại thành chí nguyện và đạt được đỉnh cao chính trị.
Phía ông Hồ Chí Minh theo phe Cộng Sản và áp đặt thể chế này lên Miền Bắc- Việt Nam, với câu nói của ông và cũng là khẩu hiệu của đảng Cộng Sản Việt Nam do ông sáng lập là: Không Có Gì Quý Hơn Độc Lập Tự Do.
Phía ông Ngô Đình Diệm thì khởi xướng và thành lập chế độ Cộng Hòa tại Miền Nam – Việt Nam. Với câu nói mộc mạc nhưng cũng là chủ trương đường lối và lập trường chính trị của ông trong công cuộc xây dựng quốc gia, đó là: Không Gì Quý Bằng Nồi Cơm Của Mình.
Hoàng Đế và Mỹ Nhân:
Cả hai ông Hồ Chí Minh và Ngô Đình Diệm đều đạt đến đỉnh cao danh vọng và quyền lực, nhưng trên danh chánh ngôn thuận khi hai ông mất đều sống độc thân, không có vợ con. Tuy nhiên, tiếng sét ái tình cũng như tiếng sét thiên nhiên đánh vào đâu thì để lại dấu vết ở chỗ đó! Trường hợp ái tình của ông Hồ Chí Minh cũng vậy, càng ngày càng có nhiều sử gia Việt Nam và ngoại quốc, kể cả những đồng chí thân cận của ông đã trưng ra được nhiều bằng chứng để xác định rằng, ông Hồ Chí Minh đã từng cưới vợ và có lắm nhân tình mà “dân chơi” có thể tặng ông cái ái danh là “sở khanh nhưng không hào hoa”, vì ông hay hát bài “giết người trong mộng” sau khi… cơm no bò cưỡi! Chính vì điểm yếu là “ăn vụng nhưng không biết chùi mép” này của ông Hồ Chí Minh, đã làm nổi bật tính nhân thân và hạnh kiểm cho đối thủ là ông Ngô Đình Diệm.
Mặc dầu có dư luận chỉ trích về đường lối của chế độ do ông lãnh đạo, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy một dòng sử nào phê phán về đức tính, đạo hạnh cũng như tình cảm riêng tư của ông Ngô Đình Diệm, tất cả nhận xét của phía người bênh hay kẻ chống đều có chung một điểm là hết sức kính phục đức tính cá nhân của ông. Hay, nói một cách khác là anh hùng trong thiên hạ từ cổ chí kim chưa mấy ai vượt qua được cái câu: “Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân”. Ngoại trừ ông Ngô Đình Diệm đã bước qua được cái ải đầy mê hồn trận này! Nói như thế, rất dễ nhiều người cho rằng ông Ngô Đình Diệm là người khô queo về tình cảm? Không! Nếu chịu khó tìm trong sử lược nói về tâm tính, tình cảm của một người có “quyền sinh quyền sát” này, thì ông Ngô Đình Diệm bị liệt vào dạng người “keo” vì không mấy khi có tiền để tưởng thưởng cho những người phục vụ giúp mình, ngoài ra ông cũng là người có tính hay nổi giận, nhất là những ai dám cắt ngang lời ông nói. Thái độ này đã tạo cho những chính khách dưới quyền xếp ông vào loại độc tài. Còn chuyện với phái đẹp thì ông rất yếu kém và phần lớn các tư liệu xếp ông vào loại: Nhát Gái! Vì người ta ít khi thấy ông Ngô Đình Diệm bắt tay với phụ nữ, kể cả các Bà Đầm trong các Ngoại giao đoàn của Tây phương đến thăm Miền Nam Việt Nam, mặc dầu sức khỏe và tâm sinh lý của ông Tổng Thống hết sức bình thường.
Với ông Ngô Đình Diệm thì ai cũng biết cái tình lớn nhất trong con người của ông là tình mẫu tử. Ông luôn tâm sự với mọi người về hiếu nguyện lớn nhất của đời ông, là sau khi không còn làm Tổng Thống, mong ước của ông là được về Huế để phụng dưỡng Mẹ già, nếu Mẹ mất sớm thì ông tiếp tục đi tu theo Dòng Chúa Cứu Thế.
Thành Công Và Thất Bại:
Bằng mưu chước và thủ đoạn, ông Hồ Chí Minh đã biết lợi dụng cộng sản quốc tế để thành công trong việc nắm giữ độc quyền chiêu bài yêu nước. Nhưng trả giá cho nền độc lập như đảng phái của chính ông ca ngợi, thì sinh linh nước Việt phải chết chóc quá nhiều, nhất là thành phần trí thức ái quốc thuần chính nghe theo lời kêu gọi yêu nước của ông. Hay, rà xét lại một số sự kiện đẫm máu từng xảy ra dưới thời ông Hồ Chí Minh đương nhiệm như: Cải Cách Ruộng Đất, Nhân Văn Giai Phẩm, Tết Mậu Thân, thiển nghĩ về mặt chính trị và quân sự của chế độ Miền Bắc lúc bấy giờ, không cần thiết phải đi qua những bước tàn sát tập thể như đã xảy ra, mà ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản nên có chính sách ngược lại, vì những thành phần bị giết này chính là rường cột về mặt nhân văn và kinh tế để xây dựng xã hội Miền Bắc vào lúc phôi thai. Qua đó chứng minh rằng, ông Hồ Chí Minh là người có đầy đủ mưu mô để giành giật ngôi vị, nhưng hoàn toàn không có khả năng cần có của một chính trị gia thuần chính yêu nước. Chính những di hại mà ông Hồ Chí Minh để lại đã đánh mất hết tình tự dân tộc, mà mãi đến hôm nay đảng của ông muốn kêu gọi tình đoàn kết cũng không tập hợp được!
Xa hơn nữa, hậu quả lớn nhất, và trách nhiệm lớn nhất mà cá nhân ông Hồ Chí Minh phải gánh chịu trước lịch sử, đó là ông đã cam tâm đồng thuận dâng nhường Biển Đảo cho Trung Cộng qua công hàm năm 1958. Dù phản biện dưới lý luận nào, thì nhà nước Trung Cộng vẫn dùng yếu tố này để làm cơ sở pháp lý.
Khác với ông Hồ Chí Minh, tại Miền Nam vào thập niên 1950, tình hình chính trị ngổn ngang trăm mối như hiện tình của đất nước Iraq hôm nay, cũng lắm phe nhiều phái mà chính phủ Hoa Kỳ phải tiêu tán đến ngàn tỷ đô la vẫn không bình định được. Nhưng với bản lĩnh chính trị cương quyết và khôn khéo, ông Ngô Đình Diệm đã thâu tóm được quyền lực trong thái độ khá ôn hòa, không đến nỗi phải tạo ra sự chết chóc thương vong cho đồng bào, cũng như với đối thủ chính trị của ông!
Nhìn từ mọi biên độ của lịch sử, có thể nói, chính thể Cộng Hòa do ông Ngô Đình Diệm thành lập và lãnh đạo tuy chưa hoàn hảo về mọi mặt. Nhưng đem so sánh với bất cứ quốc gia nào trên thế giới từng phải đối diện với 2 mặt, xây dựng bên trong và chống đỡ bên ngoài, thì khả năng lãnh đạo quốc gia của ông Ngô Đình Diệm thì khó có chính khách nào bì sánh được. Thời gian 9 năm, một con số ít ỏi chưa đủ để đào tạo thành công một con người, huống hồ gì tạo dựng một chế độ! Một điều đáng kính trọng và cũng là điểm để cho bất cứ một lãnh tụ nào của Việt Nam trong tương lai đều cũng phải học hỏi ở ông. Đó là tinh thần quốc gia độc lập. Một đặc tính cần thiết không thể tách rời trong đường lối chủ trương giữ nước hay kiến quốc. Hoặc nói khác đi, là với vị thế của Việt Nam nằm sát nách một nước khổng lồ tham mộng bá quyền như Trung Cộng, thì người lãnh đạo quốc gia phải biết vận dụng mọi phương diện để không rơi vào tình trạng phụ thuộc. Xin đưa ra một chính sách mà ngay cả hai ông Ngô Đình Diệm và Hồ Chí Minh đã từng thực hiện nhưng khác nhau, và chính sách này đã liên quan đến tình hình chính trị của Việt Nam hiện nay, mà nguy cơ mất nước đã hiện rõ nhưng đảng cộng sản Việt Nam vẫn bất lực. Đó là chính sách đối với người Hoa của hai miền Nam- Bắc trong thời kỳ chiến tranh.
Khi Mao Trạch Đông thành công cuộc cách mạng năm 1949, ngay sau đó đã dõng dạc tuyên bố với thế giới, là chính quyền Trung Quốc có quyền can thiệp lên mọi quốc gia để bảo vệ công dân của mình. Thế giới đã đồng loạt phản đối về lời tuyên bố ngạo ngược này, khiến giữa thập niên 1950 chính phủ Trung Quốc phải rút lại lời tuyên bố.
Riêng tại Miền Bắc Việt Nam, ông Hồ Chí Minh hết sức lỏng lẻo trong việc quản lý người Hoa. Vào năm 1955 giữa Hà Nội và Bắc Kinh có thống nhất với nhau rằng, người Hoa do nhà cầm quyền Hà Nội quản lý, và được hưởng mọi quyền lợi như người dân Việt. Nhưng không phải chịu nghĩa vụ quân sự.
Trái lại, tại Miền Nam vào năm 1956, chính phủ Ngô Đình Diệm đã bắt buộc tất cả người Hoa phải nhập quốc tịch Việt Nam, hoặc bị trục xuất. Chính sách quản lý chặt chẽ người Hoa này đã khiến giới cầm quyền Bắc Kinh phải lên tiếng phản đối vào năm 1957, vì cho rằng “sự xâm phạm các quyền hợp pháp của người Hoa”. Tuy nhiên, Chính phủ Đệ Nhất Cộng Hòa vẫn cứng rắn không thay đổi lập trường.
Từ đó cho thấy rằng, việc quản lý hay lỏng lẻo với người Hoa là một điều hết sức quan trọng. Việc quản lý không chỉ tạo điều kiện cho người Hoa hòa nhập đồng nhất với người Việt để cùng nhau xây dựng xã hội, tuân thủ kỷ cương của chế độ, mà còn bảo đảm được mặt an ninh quốc phòng lâu dài cho quốc gia xã tắc. Đó là nhãn quan viễn kiến của Tổng Thống Ngô Đình Diệm nhìn về tầm ảnh hưởng của quốc gia khổng lồ phương Bắc. Và mối lo ngại của ông đã biến thành sự thật cho 50 năm sau, khi ông Thủ tướng cộng sản Việt Nam mở toang cửa khẩu để rước đại họa vào cho quốc gia Việt Nam như hiện nay
Đứng trước hiện tình chính trị của quốc gia, một cận ảnh chính trị đen tối sẽ chụp lên đầu dân tộc Việt Nam. Nhưng không ai có thể đứng ra cáng đáng công cuộc giữ nước trước sự độc tài của giới đương quyền Việt Nam. Đồng thời, tinh thần đoàn kết quốc gia cũng bị xói mòn và tình tự dân tộc bị lở sập thì lịch sử minh chứng đúng đắn rằng: Tinh thần lãnh đạo quốc gia độc lập của ông Ngô đình Diệm là thượng sách.
Thật khó thay và biết đến bao giờ, Người Việt, Nước Việt kết tinh và hội tụ được một vị lãnh đạo mà nhân thân không bị một chút tỳ xước trong hạnh kiểm, hay trong chủ trương chính sách đã không phụ thuộc ngoại bang. Đồng ý rằng, chính thể Cộng Hòa do ông Ngô Đình Diệm thành lập và lãnh đạo chưa hoàn chỉnh về mọi mặt. Nhưng rất đầy đủ nhiều yếu tố để khẳng định rằng, đó là Mô hình, là Kiểu mẫu cho đảng cộng sản Việt Nam thực hiện để mở ra một trang sử mới cho Việt tộc. Hay, nói một cách đích thực hơn là, để quốc gia Việt Nam tránh được nguy cơ mất nước về tay phương Bắc, thì cần phải có một con người đầy đủ uy tính và bản lĩnh chính trị như Ngô Đình Diệm, và một “bộ óc trăm năm” như Ngô Đình Nhu.
Nhân Húy Nhật của Nhị Vị vì ái quốc mà vong thân, xin kính cẩn nghiêng mình và Trọng kính: Vĩnh Biệt Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Cố Vấn Ngô Đình Nhu.
© Nguyễn Duy Thành
© Đàn Chim Việt
Lạy Chúa xin tha tội cho họ, vì Việt Quốc không hiểu lời mình nói, không biết việc mình làm! Việt Quốc cũng chỉ là một con người như hàng triệu triệu con người khác trên thế gian này, nhưng vẫn tưởng mình là siêu nhiên, khôn ngoan minh mẫn hơn muôn họ?
Khốn thay, những gì Việt Quốc viết trên đây rất là lộng ngôn phạm thượng!
Còn đây là ranh ngôn của những kẻ đã và đang là cán bộ đảng csvn nói về họ:
- không ai hèn với giặc ác với dân bằng đảng csvn
- Không gì ngu dốt bằng Hồ Chí Minh và đảng csvn
- không gì hèn mạt gian ác bằng đảng csvn
- không ai láo sược, nói một đàng làm một nẽo như cán bộ đảng csvn
- Người Mỹ trước khi làm thì nói, người Nhật làm nhưng không nói, còn cán bộ đảng csvn thì nói một đàng làm một nẽo.
- Khi đảng csvn nói yêu dân thì phải hiểu là yêu ngoại bang
- khi đảng csvn kết tội dân là phản động thì phải hiểu người đó thật sự là người yêu nước.
Tóm lại có quá nhiều ranh ngôn ngày nay chỉ cần đọc là hiểu rõ đó là bản chất thật mà xã hội VN ngày nay đã “phong” tặng xú danh cho đảng.
Câu ranh ngôn kết:
- Trăm năm bia đá thì mòn, vạn năm bia “cộng” vẫn còn xú danh.
Chào tạm biệt chi, uổng vậy? Ở lại nói chuyện chơi cho nó…xã xú bắp. Vui vẽ cả làng…
Cò mồi Việt Cộng thì xưng…VN
Còn giáo điếm thì xưng…Việt quốc.
Em nào hát cũng…giống hệt. Chửi Diệm như ba tây mặc dù ông ấy đã đi đứt cả nữa thế kỷ dài.
Vì sao thế? Bởi cả điếm và cò mồi nữa thế kỷ nay, hát chẳng có ai tin, cho nên chúng gặp dịp là cùng nhau hợp xướng cái bài tình ca Diệm ca to lít, độc tài, năm bờ then. Chỉ có lũ điếm và cò mồi đáng tranh nhau cái số năm bờ oanh mà thôi…
Nữa thế kỷ đã trôi qua, mà chúng vẫn…hát như hồi thập niên 60. Rót đều đều. Cái điệu này chắc 300 năm sau con cháu chúng vẫn nối nghiệp. Y hệt như con cháu Gia Long 300 năm dài sĩ nhục Bắc bình Vương…
Vui nghe…
- chuyện chống cộng của những người Việt hải ngoại đúng là chuyện ruồi bu
- không có gì tào lao hơn là chuyện chống cộng của mấy người hải ngoại
- người chống cộng hải ngoại chỉ thích chống cộng ở những nơi không có cộng sản
Đó là những “ranh ngôn” của những người chống cộng nói về chính họ.
Chuyện….thường, anh cò mồi Việt Cộng nào cũng ngôn như thế cả. Mần nghề cò mồi dụ nai tơ mà không hát đúng…nhịp, cán tuyên giáo nó tát cho vỡ mặt, cúp mẹ nó luôn lương lậu…
khà khà trừ tiên ngu ra, mọi người đều là cò mồi việt cộng hết, khổ quá xưa bị VC nó đuổi đánh chạy té dập cả mặt nên bây giờ ngu đâu có nhìn thấy gì, cuộc đời mà lại như tiên ngu nói cứ bị thằng khác nó tát cho vỡ mặt thì chán lắm, chỉ bị một lần thôi, đó là hồi 30/4/75 đó, hehe mắc cười quá!
Mõ à, cười…tự sướng nghe thô bỉ quá Mõ?
Đúng là 30 tháng tư 1975, ngoại trừ Việt Cộng, người Việt không thích Cộng Sản đều bị tát vào mặt…
Đó là nỗi đau của toàn dân Việt.
Kể từ đó toàn dân ăn cám xú, học…láo, người tử tế cũng bắt đầu lây….thô bỉ.
Lọt tròng Cộng láo, còn đau hơn bị tát vào mặt nhiều.
Cười sướng vậy mõ?
Cám ơn Mõ nhắc cái ngu của những dân ngu! Nhưng qua những đau khổ, họ mới nhớ lại lời của Thánh Hiền ” Đừng Nghe Những Gì Cộng Sản Nói mà Hảy Nhìn Kỷ Những Gì Cộng Sản Làm ” cho nên họ trở thành ” ruồi bu ” . Tôi nghi ” cái đám ruồi bu nầy “,hình như họ nhất quyết Bu Sạch cái cục ” Việt Cộng Bullshit ” nầy mới thôi ! Đề nghị : Mõ đừng quan tâm nhiều mà mất vui. Xin chào !
Công giáo, Phật giáo, thậm chí Hồi giáo cũng đều tốt cả, chỉ có đừng có cuồng tín mà thôi, cuồng tín cũng như mê tín đều không tốt. Vấn đề có nhiều người, nhiều thế lực đã lợi dụng các tôn giáo nhằm đạt mục đích của mình, mà những người dễ lợi dụng chính là những người cuồng tín. Ở VN hay mọi nơi đều có những kẻ nhân danh Tôn giáo để làm bậy, chính Ông Diệm đã xứ lý không tốt quan hệ giữa các tôn giáo và XH cộng với những lý do khác mà đệ nhất rồi đệ nhị VNCH thất bại.
Cái chết của anh em nhà Ngô cho thấy, nếu không có độc lập tương đối, hoàn toàn phụ thuộc viện trợ nước ngoài mà lại không làm theo họ, sẽ có chuyện tương tự như đã xảy ra, kể cả ông Thiệu chẳng đã bị de doạ công khai đó sao?
Hi, các bác ở đây có bác nào thống kê được ở hải ngoại bây giờ có bao nhiêu đảng phái, hội đoàn của người việt chống cộng không nhỉ? Riêng ở Hoa kỳ đã thống kê được trên 200 cái, mà các Hội đoàn, đảng điếc này uýnh nhau thí xác mới lạ. Gọi là đại diện cộng đồng nam cali mà còn có đến 3 tổ chức tên gọi y chang, chẳng mèo nào chịu mỉu nào. Đại diện mũ đỏ mũ xanh gì đó của một vùng mà còn không chịu nhau chia làm đôi, rồi chỉ tổ chức ngày 30/4 cũng tranh nhau đứng đầu, không ai chịu ai, ta tổ chức làm 2 nơi mời bà con cô bác đến dự cả 2 cho rôm rả, vui quá là vui. Nhiều tổ chức vậy nên nội dung cuộc họp thường chỉ để tri trét nhau, nói cho được tính độc quyền chống cộng của mình là xong, hết thời gian, bầu bán, đóng tiền rồi hẹn lần sau đại hội tiếp, nhưng luôn kèm theo một giấc mơ: VC sắp đổ rồi, hàng nghìn đảng phái, hội đoàn ta chia nhau trước để về tiếp quản!
Cò mổi làm bộ…ngây thơ. Thấy thương quá…
Người Việt tự do bây giờ mà có tổ chức làm cả ngàn hội đoàn, hội đạp gì đi nữa, cò mồi VC thế nào cũng phải ráng kiếm mánh nhào vô…chọt.
Các em ngây thơ, nóng tánh thì dễ bị cò mồi VC nó…đưa đò, hăng tiết vịt lên nữa thì…phang tùm lum tá lã. vậy thôi, chuyện dễ hiểu.
Ngay cả dinh độc lập thời chiến mà cò mồi VC còn lòn lách vô nằm vùng được. Nói chi ở các xứ tự do.
Chúng hiểu rằng…đoàn, đạp mà choảng nhau, là chúng sẽ còn khoẽ…gà. Tha hồ mà ăn cắp của công, ăn chận….tình thương mến thương lòng nhân đạo của thế giới gửi quà gủi tiền lì xì cho dân VN, an ủi họ từ cái nạn cs mà họ đang chịu đựng…
Đoàn, đạp, còn…đạp nhau dài dài, thì…thiệt nà trúng ý cò mồi. Làm bộ hỏi chuyện…ngây thơ hoài. Nghe…bịnh quá…
Ủa sao không thây tiên ngu trả lời nhỉ, nghe thấy chối quá che mặt trốn chứ gì?
GÓP Ý ÔNG NHẬT NAM,
Nhật nam says: ” Dù gì cờ vàng cũng là biểu tượng một thời của một chế độ ở VN.”
-Cần nói rõ : CỜ VÀNG LÀ BIỄU TUỢNG CHỐNG CỘNG “của chế độ Miền Nam VN. Nghe đây nè : Nghị Quyết 1481 cuả Hội Đồng Châu Âu khẵng định :” Cộng Sãn là Tội Ác chống Nhân loại. ”
Nó có nghiã là :CỜ VÀNG LÀ BIỄU TUỢNG CHỐNG TỘI ÁC”. Đúng không ?
Muốn hỏi ông Nhật nam : ” Cộng Sãn là Tội Ác chống Nhân loại. ” cuả Hội Đồng Châu Ân có là Cực đoan không ? Sao không thấy Hànội và Đãng CS cuả Bác Hồ đứng đơn kiện bọn “Lãnh tụ Châu Âu Cực đoan ” đi mà lại nín thinh như nín địt vậy hã ?
Một sự thực ghê tỡm mà nay ai cũng phải thưà nhận là :- Kẻ to mồm hô hào giãi phóng phụ nữ thì cũng chính là kẻ to mồm đó cuỡng hiếp phụ nữ đến đẻ con rồi sai đàn em giết. Giết phụ nữ này xong thì ra lệnh cho đàn em Nguyễn Văn Linh lục lạo tìm kiếm phụ nữ miền Nam gưĩ ra cho Bác . Những kẻ hôm qua tự xưng nhà cách mạng thì nay lại là nhựng tên bợm bãi , lưu manh nhất thiên hạ. Đúng không ?
Nên từ bỏ cái trò bịp bợm, đánh đĩ đôi mép vì nay chẵng còn đất sống . Nên nên chấp nhận sự thưc chấp nhận trách nhiệm để truởng thành . Hu hu !…
Dấu xưa xe ngựa hồn thu thảo…..
Nền củ lâu đài bóng tịch dương….
(tác giả ?)
Ảnh xưa :Sài Gòn 1961 VNCH
Hình xưa ông Diệm còn ghi dấu
Ảnh nọ nhớ mãi chẳng hề quên
ĐẠO GIÁO và PHẢN ĐẠO
Bà La Môn, Phật giáo, Cơ Đốc giáo, Nho giáo, Hồi giáo, Tin lành, Cao Đài…..tất cả các tôn giáo lớn này đều là vẻ đẹp của cõi nhân sinh, có vai trò hết sức quan trọng cho sự tồn tại và tiến bộ của xã hội.
Tôn giáo chân chính đứng trên chính trị. Chính trị mang bản chất cục bộ chỉ đúng cho một số người, một số địa phương hay cao lắm cũng chỉ mức độ quốc gia. Chính trị chỉ tồn tại một thời gian ngắn rồi sẽ bị diệt vong để nền chính trị mới ra đời. Tôn giáo là không biên giới, nhắm đến cái chung là nhân loại. Tôn giáo chân chính tồn tại hàng ngàn năm. Tôn giáo tác động vô hình, mạnh, dữ dội từ gốc đến ngọn của chính trị thông qua biến chuyển tâm hồn, đạo đức của con người . Chính trị chỉ gò bó tôn giáo bằng vài cái luật của nó, cái gò bó nghèo nàn mà cần thiết để không xảy ra loạn tôn giáo rồi loạn xã hội.
Thật là buồn, thời buổi nhiễu nhương nên lắm kẻ đội lốt tôn giáo để hoạt động chính trị thô thiển nhằm mục đích giành quyền lực thoả mãn nhu cầu tiền tài và danh vọng của bản thân. Đó không phải là kẻ thù của chính trị mà là kẻ cạnh tranh đấu đá chính trị khoác áo tôn giáo. Đó là những kẻ phá đạo nguy hiểm nhất. Đó là những kẻ ác hèn mà tôn giáo bị lợi dụng cần phải chỉ mặt gọi tên và khai trừ không khoan nhượng.
Tôn giáo chân chính không cạnh tranh hay tìm cách tiêu diệt nhau , mà luôn học hỏi nhau. Tôi sống ở Hoa kỳ, lại trong một vùng đất yên bình. Dân trí ở đây cao, hiền hoà. Những người sĩ quan cựu chiến binh hơn 40 năm về trước tham gia chiến tranh với tinh thần yêu nước mãnh liệt, với khát vọng giúp đỡ bảo vệ người dân Việt nam. Chiến tranh đi qua nhiều người lính đã trỏ về thăm Việt nam, quay trở về Mỹ với những bài viết, những tập ảnh đầy những tâm sự hối tiếc về cuộc chiến tranh đáng lẽ không nên có. Và họ vẫn dành cho đất nước và con người VN những tình cảm quý trọng chân thành. Họ nguyện sẽ góp phần làm việc thiện nguyện cho VN đều đặn hàng năm, và có quan hệ rất đẹp với Việt kiều chúng tôi. Trên vùng đất hiên hoà về con người và thiên nhiên như thế, tôi được gặp gỡ nhiều bậc chân tu của những tôn giáo lớn, tôi thấy rằng đó là những đấng rất đức hạnh. Bảo đảm với các bạn rằng chỉ cần gặp gỡ họ một thoáng qua thôi , bạn sẽ thấy an lành và đặc biệt cảm mến họ. Các vị chân tu vẫn thường mời các nhà tu hành của tôn giáo khác đến giao lưu, học hỏi với cộng đồng tôn giáo của mình. Không bát nháo như ở Cali, mấy ông thầy chùa chỏi nhau, mấy ngài giám mục âm thầm chống nhau quyết liệt. Tại chốn bát nháo đó còn có cạnh tranh giành giáo dân của thầy chùa và linh mục.
Nhận diện những kẻ đội lốt tôn giáo rất dễ. Đó là những kẻ tu hành có chức sắc rồi mà vẫn nhảy từ đạo này qua đạo khác rồi có những chê bai bôi xấu đạo cũ của mình. Đó là những kẻ tham gia đấu tranh chính trị thô thiển với lời nói nét mặt tác phong quá “tích cực nhiệt tình”, quá “hùng hồn”, biểu hiện của người không có đầu lạnh và không có đạo đức chân thật. Hoặc tế nhị hơn chút là các vị tu hành mà có vẻ rất dễ thương , dễ tính với các tệ nạn như bài bạc, nhậu nhẹt, trai gái của giáo dân. Đôi khi họ tham gia chút chút( như mấy ông sư ở Hàn quốc nhậu nhẹt, chơi bài…). Thời VNCH có ông sư chức khá lớn, uy tín cũng nhiều, tràn đầy tham vọng chính trị bị nhà cầm quyền gài cho chơi gái rồi thảy cho cuốn hộ chiếu và vé máy bay rồi hô “cút! biến!”. Đành phải ngậm đắng nuốt cay và âm thầm tự đi đày biệt xứ ở tận Sri Lanca. Nhận diện tôn giáo đã bị kẻ đội lốt lợi dụng nhiều khi rất dễ : cứ tôn giáo đó đi đến đâu là ở đó có bạo loạn. Điển hình như đạo Tin Lành ở Tây nguyên và Tây Bắc Việt nam, Phật giáo ở Tây tạng…..Những kẻ lợi dụng tôn giáo đã phá đạo và phá đất nước, phá mối quan hệ nhà nước – tôn giáo. Đối với nhà cầm quyền thì lại càng dễ hơn, bởi vì bất cứ tôn giáo nào cũng bị các nhà cầm quyền chính trị gài điệp viên theo dõi. Những tu viện mở ra là điệp viên đầy trong đó, hoạt động của tu viện không ra ngoài tầm nhìn của các bộ máy chính trị lãnh đạo.
Tôn giáo có biểu hiện tiêu cực, thoái hoá khi cố gắng che dấu, tránh né, lờ đi cái xấu xuất hiện trong cộng đồng tôn giáo của mình. Không dám nhận sai và sửa sai sẽ làm tôn giáo của mình càng ngày càng bê tha bết bát. Thực tế cho tôi thấy rằng , nhờ mạnh dạn cho phép phanh phui công bố hàng loạt scandal của giới tu sĩ , mà Cơ đốc giáo ngày càng giữ được tính tinh khiết và sức mạnh của mình.Cây ngay không có gì phải sợ chết đứng.
“Tôn giáo chân chính đứng trên chính trị. Chính trị mang bản chất cục bộ chỉ đúng cho một số người, một số địa phương hay cao lắm cũng chỉ mức độ quốc gia. Chính trị chỉ tồn tại một thời gian ngắn rồi sẽ bị diệt vong để nền chính trị mới ra đời. Tôn giáo là không biên giới, nhắm đến cái chung là nhân loại. Tôn giáo chân chính tồn tại hàng ngàn năm. Tôn giáo tác động vô hình, mạnh, dữ dội từ gốc đến ngọn của chính trị thông qua biến chuyển tâm hồn, đạo đức của con người…” (Giun Đất)
Tôi đánh giá cao ý kiến trên đây của Giun Đất.
Chúc Bạn sức khoẻ tốt, kiên cường và nhiều nghị lực…
Trích : ” Điển hình như đạo Tin Lành ở Tây nguyên và Tây Bắc Việt nam, Phật giáo ở Tây tạng…..Những kẻ lợi dụng tôn giáo đã phá đạo và phá đất nước, phá mối quan hệ nhà nước – tôn giáo.”
– Đạo Tin Lành ở Tây Nguyên và Tây Bắc VN họ chống lại cái nhà nước CS là quá đúng và rất dũng cảm. Đâu riêng gì Tin Lành, tại VN Công Giáo cũng rất dũng cảm trong việc chống lại bọn chuyên đi ăn cướp đất của dân. Vậy mà ông cho rằng họ phá đạo, phá đất nước ?
– Tây Tạng bị mất nước, họ chống lại thằng Tàu là phá hoại hay sao ? Họ chỉ phá hoại Anh Hai Tàu của ông mà thôi .
Ông giả vờ nói như có chính nghĩa 10 điều, thì chọt 1 điều nham nhở, lộ ngay cái bảng mặt tay sai của bọn CS bán nước! Đừng nên giả vờ, lòi mặt chuột rồi .
Chúng ta không nên xúc phạm và phỉ báng cái cờ vàng. Dù gì cờ vàng cũng là biểu tượng một thời của một chế độ ở VN. Cái mà chúng ta lên án chính là cái lũ chống cộng mà chống cộng cực đoan lợi dụng bôi bẩn cờ vàng. Mấy người này đầu óc ấu trĩ mà cũng có thể nói là ngu si đần độn. Họ kém hiểu biết về chính trị và kém hiểu biết của tình hình dất nước và thế giới. Có thể nói bọn là một lũ tâm thần hoang tưởng
Cờ vàng là biểu tượng một thời cho một chế độ ở VN?
Chưa đủ đâu thầy ba à, cờ vàng đang là biểu tượng cho người Việt tự do trên toàn thế giới. Không tin thầy ba gú gồ một vòng coi, chổ nào có người Việt tự do, là chổ ấy có cờ vàng…
Mà chổ nào có cờ vàng, là chổ đó cán Cộng phải….chun lổ hậu, an nịnh bãn địa phải bảo vệ chúng tối đa.
Người Việt tự do không ai ngu đến nổi…bêu xấu cờ vàng, chỉ có cò mồi VC giả dạng thường dân kiếm mánh lừa người mà thôi.
Chống Cộng cực đoan là sao, xấu như thế nào, ai thế, đâu nói nghe chơi coi?
Nhật nam says:
21/10/2012 at 21:40
“Chúng ta không nên xúc phạm và phỉ báng cái cờ vàng. Dù gì cờ vàng cũng là biểu tượng một thời của một chế độ ở VN.”
@__Tôi trân trọng cuí đầu trước – Một câu chữ- lời nói có lương tâm và trách nhiệm !
Trên diễn đàn nầy có một bộ phân , tôi cho là thường xuyên cố tình “nhục mạ cờ vàng” bằng những gì chính họ TƯỞNG LÀ HAY – nhai đi nhai lại::- mấy chú cờ vàng- CC CCCĐ……
_ Dĩ nhiên là phaỉ “có đi có lại cho toại lòng nhau”
-Thế mới có chuyện CC> chày cối,cầm cu, cầm Cụ- con cún- cằn cựa , cù cưa-cay cú..
-Thế mới có chuyện CCCĐ> công cụ cuả đảng, cầm căc chó đái, cầm CỤ Chết đâm- càng caĩ càng điên ….. Tôi nhân danh “chú cờ vàng ccc đểu “..!
_ Thế mới có chuyện cờ máu- quần què….. đáp trả !
Tôi cũng từng tha thiết như vang nài “tại sao laị cố tình nhục mạ màu cờ của nhau!
Người nào- tổ chúc- dảng phái nào NGU XUẪN mới có chủ trương – hành dộng ấu trỉ như thế!
Vơí tôi :
@) CỜ VÀNG là cờ vàng !
Là linh hôn- là biểu tượng cuả một thời- một chế độ! Bao nhiêu người đã CHÀO CỜ môĩ sáng sớm trước sân trường…. gục ngã trên chiến trường !… để baỏ vệ màu cờ- là biểu tượng của tự do …. Ai baỏ thủ – cực đoan hay bất cứ gì gì- yêu thích tôn thồ -PHẤT-VẪY thế nào là quyền cuả họ- .. Cau có cằn cưạ tức tối làm gì ??? THUA có TỰ HAÒ cuả thua _ không có quyền chào cờ “cuả họ” sao ?.
@) CỜ ĐỎ là cờ đỏ !
Quý anh cứ tha hồ sơn phết -tô bôi- mạ – …. làm sao cho nó đỏ hơn .- thắm hơn- thơm
hơn— ….tự nhiên ai yêu thích thì treo- vẫy- PHẤT kiểu gì tuỳ thich !
Quý anh cứ chằm băm cố tình bôi nhọ hạ nhục “Cờ vàng” cuả người ta ! Trong khi caí lũ VGBN- Thaí thú sai nha- côn đồ thào khấu CHÚNG IÃ trên chính ” cờ mau” cuả chúng _ cuả quý anh từng tôn thờ- cao ngạo- hãnh tiến…!!! Ai chối caĩ được qua chứng tich cuả ĐH 6 ???
XÚC PHẠM- PHỉ BÁNG cờ vàng – chỉ còn là một biểu tượng TỰ DO !
Sẽ được đáp trả tương xứng- cụ thể- công bằng (chẳng ai muốn)
XÚC PHẠM- PHỈ BÁNG cờ đỏ – Các người cho là “Cờ TỔ Quốc”
Làm ơn lấy caí đầu người biết suy nghĩ- cân đo-đong-đếm….
Ai đau đớn nhức nhối hơn ai ! hơĩ những “con nhai lại” BB thuộc loài “đĩnh cao trí tuệ” ???
Cảm ơn Nhật nam !