Làm thế nào để sớm giải thể chế độ cộng sản Việt Nam
Trong số 100 triệu nạn nhân trực tiếp của chế độ cộng sản thì số nạn nhân người Việt Nam là 3.000.000 điều này không có nghĩa là ở Việt Nam chỉ có 3 triệu người là nạn nhân của chế độ cộng sản Việt Nam mà thực tế phải có hơn 10.000.000 người Việt Nam của cả hai miền Nam-Bắc đã vong mạng vì tham vọng quyền lực của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản, ấy là con số chỉ tính riêng trong thời gian xãy ra cuộc chiến tranh ý thức hệ giữa Miền Nam Cộng Hòa và Miền Bắc Cộng Sản từ 1954 cho đến 1975 mà thôi.
Ngay cả sau ngày từ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, tức là sau thời điểm mà cuộc chiến ý thức hệ đó đã kết thúc khi cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm hoàn toàn miền Nam Việt Nam thì số lượng những nạn nhân của chế độ cộng sản Việt Nam cũng không vì thế mà dừng lại. Trong số 1.150.000 sỹ quan, hạ sỹ quan và các viên chức hành chánh, lãnh đạo các đảng phái chánh trị, các chức sắc tôn giáo bị tập trung cải tạo trong 80 trại cải tạo được phân bổ trên khắp các vùng miền của cả nước, thì đã có đến 165.000 người đã chết vì bị tra tấn nhục hình, bị hãm đói trong các xà lim biệt giam, hoặc bị bệnh tật mà không được điều trị. Ngoài ra với hàng trăm ngàn người đã vong mạng ở những vùng kinh tế mới phần do bom mìn còn sót lại, phần phì đói khát hoặc ốm đau do sơnlam chướng khí và hơn 1.000.000 người đã chết mất xác trên đường đi tìm tự do từ sau năm 1975… há họ không phải là nạn nhân của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản chăng?
Ngay cả hiện nay, ngoại trừ Bộ Chính Trị và khoảng 4.500.000 đảng viên cộng sản là những kẻ có những đặc quyền đặc lợi từ chế độ cộng sản, còn lại ngót 90 triệu đồng bào Việt Nam kể cả nhân sỹ trí thức đều bị chế độ cộng sản bưng tai, bịt mắt kìm hãm mọi suy nghĩ và hành động không chỉ bằng chính sách ngu dân để biến cả dân tộc Việt Nam thành thiểu năng trí tuệ như toàn thể dân chúng Bắc kỳ trong giai đoạn 1954-1975 vậy, mà đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam còn dùng cả chuyên chính vô sản, cả bạo lực cách mạng hòng biến cả dân tộc Việt Nam thành những con người chỉ biết cúi đầu cam chịu thân phận nô lệ, nhược hèn và ngu tối. Chính vì vậy mà không lâu sau khi cộng sản Bắc Việt áp đặt nền thống trị sắt máu lên miền Nam, vốn là một xứ sở tự do và nhân bản, thì đã không ít những thân hào, nhân sỹ, những chức sắc tôn giáo của đã đứng lên, thành lập các tổ chức kháng cộng, phục quốc, với mong ước giải phóng đất nước khỏi ách cai trị của cộng sản, phục hồi nền tự do, dân chủ và quyền sống, quyền làm người cho toàn dân. Tiếc thay, các phong trào phục quốc chỉ như những ánh đuốc mới vừa được nhen nhóm lên chưa đủ lớn mạnh, chưa được đều khắp thì đã bị “bạo lực cách mạng” và chuyên chính vô sản dập tắt. Hàng ngàn sỹ phu đã phải ra pháp trường để đền nợ nước, hàng chục ngàn nghĩa sỹ đã phải lụy vào chốn lao tù và chế độ cộng sản càng ngày càng củng cố quyền lực bằng những phiên toà của những kẻ bán nước xét xử người yêu nước và bằng những bản án phi nhân nhằm để khủng bố tinh thần của bất cứ ai nặng lòng với non sông mà toan dấn thân vào con đường phục quốc…
Thế mà đã 38 năm rồi, dẫu cái gọi là “Hệ Thống Xã Hội Chủ Nghĩa” đã hoàn toàn tan rã, Liên Bang Xô Viết, cái tiền đồn của Xã Hội Chủ Nghĩa, nơi khai sáng ra cái chủ thuyết cộng sản cũng đã phá sản hoàn toàn và những con người một thời lầm lạc để gieo đau thương, tang tóc và đói nghèo, lạc hậu cho dân tộc của họ đã biết sám hối, ăn năn và quay về với thế giới tự do, trong khi đó, các lãnh đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam vẫn tiếp tục kiên định con đường mà Hồ Chí Minh đã chọn, đó là tiến lên XHCN, nhằm tiếp tục biến dân tộc Việt Nam thành một sắc tộc di rợ, như Choang, Tạng, Mãn, Hồi… của Trung cộng và từng bước biến Việt Nam thành một tỉnh trực thuộc chính quyền Trung Ương của Trung Cộng ở Bắc Kinh… Để thực hiện việc đó, từ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng cho đến Nguyễn Mạnh Cầm, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Tấn Dũng… đã lần lượt ký các công hàm, các hiệp ước về biên giới và từng bước chuyển giao chủ quyền biển đảo, đất rừng đầu nguồn, đất đai vùng biên giới phía bắc và cả đất Tây Nguyên cho Trung cộng, để đến nỗi ngay cả những ngư dân, những nông dân quanh năm chân lấm tay bùn cũng dễ dàng nhận thấy một đại họa mất nước đang đến thật gần, một nguy cơ cả dân tộc Việt Nam sẽ bị Hán hóa là chuyện không còn xa nữa.
Hàng triệu người dân Việt ở quốc nội cùng thừa hiểu rằng chỉ có giải thể hoàn toàn chế độ cộng sản và thành lập một chính phủ dân chủ pháp trị, đa nguyên, đa đảng cùng cạnh tranh lành mạnh trong công việc lãnh đạo và điều hành đất nước mới có thể là giải pháp duy nhất để ngăn chặn một đại họa mất nước và một nguy cơ cả dân tộc bị Hán hóa. Nhưng làm sao để giải thể chế độ cộng sản là vấn đề cần được bàn thảo và kỷ để có cùng một quyết tâm cao, muôn người như một, đồng sức đồng lòng thì mới mong chúng ta có thể đánh sụp được chế độ cộng sản Việt Nam như các nước Cộng Sản Đông Âu đã làm được từ ngót một phần tư thế kỷ qua, vào cuối thập niên 80s của thế kỷ trước. Dù vậy, nhiều người Việt Nam vẫn tỏ ra bi quan về hiện tình của đất nước Việt Nam cũng như khả năng sụp đổ của chế độ cộng sản Việt Nam.
Hẳn nhiều người vẫn còn nhớ, ngoài Liên Bang Xô Viết từng có tiếng súng, kể cả các cuộc cường kích bằng trọng pháo và thậm chí có đổ cả máu xương nữa khi nhân dân Nga tiến hành cuộc cách mạng giải thể chế độ cộng sản Liên Xô vào “Mùa Thu Cộng Sản” 1991, còn lại các nước Ba Lan, Đông Đức, Hungary, Bungary, Romania… đều âm thầm đào huyệt chôn vùi chế độ cộng sản mà không cần phải có tiếng kèn, tiếng trống chứ đừng nói chi đến tiếng súng. Bởi chính chế độ trung ương tập quyền và nền kinh tế kế hoạch là nguyên nhân đưa đến khủng hoảng kinh tế và là lý do chính yếu dẫn đến sự sụp đổ của các nước cộng sản đó, vì nếu không tự giải thể chế độ cộng sản và quay lại với thế giới tự do với thể chế chính trị dân chủ, đa nguyên, với nền kinh tế thị trường, mà cộng sản gọi là chế độ Tư Bản Chủ Nghĩa, thì chắc chắn là không thể tránh khỏi một thảm kịch nhân đạo là cả dân tộc phải chết đói. Tuy nhiên, đối với Việt Nam có một số người dự đoán rằng cộng sản Việt Nam sẽ sụp đổ vào năm 2014 hoặc 2015 thực ra là một lạc quan tếu, vì hoàn toàn không có cơ sở khoa học nào cả. Những dự đoán mang tính lạc quan tếu đó có thể làm thỏa mãn tâm lý của phần đa các cá nhân và tổ chức chống cộng, cho nên người ta không cần suy lý, mà cứ tin như thế để tự “sướng”. Cũng bởi lý do đó mà hễ người nào đưa ra nhận định rằng chế độ cộng sản Việt Nam khó mà sụp đổ trong vài ba năm tới, thì rất dễ bị chụp cho cái nón cối trên đầu và đôi dép râu dưới chân, bởi những thứ đó vốn free, nên muốn chụp cho ai thì cứ chụp, chẳng tốn kém gì. Tuy nhiên “Thuốc đắng đả tật, lời thật mếch lòng”: lời nói thật bao giờ cũng khó nghe hơn những lời ton hót, nịnh nọt và giả dối, “Trung ngôn nghịch nhĩ” mà! Dẫu vậy, nếu chúng ta không dám sống thật, không dám đối diện với sự thật mà chỉ quen lừa dối với chính mình bằng những ảo tưởng, hoang tưởng để tiếp tục đi đến tương lai bằng những mơ mộng hão huyền thì thật khó, vô cùng khó để chúng ta đạt được thành công như mong muốn trong công cuộc đấu tranh giải thể chế độ cộng sản, giành lại quyền làm chủ đất nước cho toàn dân.
Trong tinh thần dám đối diện với sự thật, chúng ta hãy nhìn về quá khứ, trước khi định hướng cho những công việc cần thực hiện trong tương lai, để chúng ta dễ dàng nhìn thấy những thực trạng khó khăn trong cuộc đấu tranh hiện nay với chế độ cộng sản khi chúng ta thấy ra rằng trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam từ 1954 cho đến 1975, chính phủ Hoa Kỳ chỉ viện trợ cho Việt Nam Cộng Hòa có 26 tỷ Mỹ Kim, tức là xuyên suốt cuộc chiến tranh ý thức hệ tại Việt Nam kéo dài 21 năm đó, bình quân mỗi năm chính phủ Hoa Kỳ chỉ viện trợ cho Việt Nam Cộng Hòa 1,3 tỷ Mỹ Kim mà Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã đánh cho Hồ Chí Minh và cộng sản Bắc Việt phải hồn xiêu phách lạc. Chỉ đến khi Mỹ rút hết quân đội về nước, mức việc trợ bị cắt giảm xuống còn 701 triệu Mỹ Kim vào năm tài khóa 1974-1975 thì Việt Nam Cộng Hòa mới thiếu khí tài, đạn dược, mới thất thủ trước cộng quân Bắc Việt. Trong khi đó, trong những năm gần đây, mức Kiều hối do Kiều Bào Việt Nam ở nước ngoài gởi về nước cứ tăng dần hàng năm theo cấp số nhân mà theo thống kê của ngân hàng nhà nước cộng sản Việt Nam thì tổng mức Kiều hối năm 2012 là 10 tỷ Mỹ Kim, quả là một con số khổng lồ khó tưởng tượng được! Nếu chúng ta thử làm một phép so sánh đơn giản 1,3 tỷ Mỹ Kim/năm và 10 tỷ Mỹ Kim/năm thì chúng ta sẽ hiểu được tiềm năng kinh tế của cộng sản Việt Nam hiện nay để tin rằng dù tham nhũng đến phá sản hàng loạt các công ty để tăng số nợ công lên hàng trăm ngàn tỷ đồng, nhưng Việt Nam vẫn khó bị khủng hoảng kinh tế. Đó là chưa kể đến những nguồn lợi khác do bán biển đảo, bán đất rừng đầu nguồn, bán đất Tây Nguyên, bán các loại tài nguyên khoáng sản, nguồn lợi từ xuất cảng lúa gạo và các loại nông sản, hải sản thu mua từ nông dân, ngư dân với giá rẽ mạt và cả nguồn lợi khổng lồ từ việc xuất khẩu lao nô hay xuất khẩu cô dâu Việt.
Nói tóm lại, việc Kiều bào từ nước ngoài gửi tiền về để giúp đỡ thân nhân bà con ở quê nhà là một việc làm rất hợp với đạo lý “lá lành đùm lá rách” của người Việt. Tuy nhiên việc mang tiền về nước đầu tư kinh doanh với cộng sản, hay gởi tiền về quá nhiều để thân nhân ở Việt Nam đầu tư kinh doanh và làm giàu cho đất nước, hay thậm chí về Viêt Nam du lịch, hưởng thụ để mang nguồn lợi kinh tế đến cho Việt Nam, thực ra là một hình thức “viện trợ nhân đạo” cho cộng sản Việt Nam, giúp Việt Nam thoát khỏi nạn khủng hoảng kinh tế, để chế độ cộng sản Việt Nam tiếp tục tồn tại, tiếp tục buôn dân bán nước, tiếp tục biến đất nước Việt Nam thành một lãnh thổ của Trung cộng và biến Người Việt Nam thành một sắc tộc Thiểu Số bên cạnh các sắc tộc Choang, Hồi, Tạng, Hán, Mông… của Trung cộng.
Bởi những lẽ đó, chúng tôi nghĩ rằng bao giờ chế độ cộng sản Việt Nam sẽ bị diệt vong, bao giờ đảng cộng sản Việt Nam sẽ bị giải thể là do chính các cộng đồng người Việt Quốc Gia ở hải ngoại quyết định, là do Kiều bào Việt Nam đang định cư trên toàn thế giới toàn quyền quyết định. Theo đó, với những luận cứ khoa học về thực trạng kinh tế của cộng sản Việt Nam, chúng tôi tin rằng, nếu Kiều Bào Việt Nam cấm vận Kiều hối đối với cộng sản Việt Nam trong vòng một năm, tức là ngưng hoàn toàn việc chuyển tiền về cho thân nhân ở quê nhà, ngưng du lịch về Việt Nam, ngưng về Việt Nam đầu tư… chỉ trong vòng một năm thôi thì chúng ta chúng ta đã kết liễu được chế độ cộng sản Việt Nam mà không cần một tiếng súng: Những tên cộng sản sẽ tự đào mồ chôn chế độ cộng sản khi không còn bất cứ sự “viện trợ nhân đạo” nào đến từ các cộng đồng người Việt Quốc Gia.
Mong lắm thay!
Đầu Năm Quý Tỵ 2013
© Nguyễn Thu Trâm, 8406
Một lòng Đoàn kết vì nước Việt,
còn hơn luồn cúi giặc nội xâm.
Một lần sống thật vì Công bằng,
còn hơn giả dối vì theo Đảng.
Một lần hy sinh vì Tự do,
còn hơn sống mãi kiếp loài cừu.
Đoàn kết – Công bằng và Tự do
VIỆT NAM LIÊN BANG CỘNG HÒA QUỐC.
Mọi người Việt Nam có lương tri cần thấy rõ hai thực trạng tại Việt Nam và phải Dũng Cảm nói KHÔNG với nó:
1 – Lý tưởng của Đảng Cộng Sản Việt Nam cho đến giờ chỉ mang lại quyền lợi cho các Đảng Viên của Đảng Cộng Sản Việt Nam và nhằm mục đích Tuyên truyền – Ru ngủ – Chăn dắt Nhân Dân Việt Nam như chăn dắt Bầy Cừu. (Đi theo lề là việc của loài cừu – GS Ngô Bảo Châu).
2 – Học thuyết – Chủ nghĩa Mác Lê nin là Một Sự Giả Dối. Nó đánh tráo lẫn lộn các khái niệm quan hệ: Xã hội – Nhà Nước; Kinh tế – Chính Trị; Sở hữu Tư – Sở hữu Công; Người đi làm công – Người tạo ra công ăn việc làm v.v… Thực tế đã chứng minh Nó (Học thuyết – Chủ nghĩa Mác Lê nin) hoàn toàn KHÔNG PHÙ HỢP – KHÔNG THỂ ÁP DỤNG cho bất kỳ quốc gia nào cho bất kỳ dân tộc nào trên thế giới.
BỐN điều chúng ta cần CÓ:
1 – Một lòng Đoàn Kết Dân Tộc của toàn thể Người Việt ở mọi nơi trên Thế giới.
2 – Một Bản Hiến Pháp Dân Chủ thể hiện rõ ý nguyện của Toàn Dân Việt Nam và do Toàn Dân Việt Nam phúc quyết.
3 – Những người lãnh đạo – điều hành đất nước là những hiền tài nòi giống Việt có năng lực chuyên nghiệp hay năng lực bẩm sinh, có lý tưởng cho Tổ quốc và cho Nhân dân Việt Nam. Bất kể Già – Trẻ, Nam – Nữ, Những người có nguồn gốc gia đình từ Việt Nam Cộng Hòa hay Các đảng viên Đảng Cộng Sản Việt Nam.
4 – Lòng Bao dung – Bác ái để Hòa Giải và Đoàn Kết Dân Tộc.
Một nghìn năm bị giặc Tàu đô hộ – Một trăm năm bị thực dân Pháp đô hộ – Hơn hai mươi năm Nội chiến tương tàn – Cho đến giờ Nước Việt Nam và Nhân dân Việt Nam vẫn chưa hoàn toàn được Tự do. Chúng ta vẫn đang phải đeo thêm cái Ách – cái Gông xiềng Cộng Sản và Học thuyết Chủ Nghĩa Mác Lê nin. Chính hai thứ này đã và đang là lực cản rất lớn đến sức sáng tạo – phát triển của Dân Tộc và Đất Nước.
Vì một Việt Nam HÙNG MẠNH DÂN CHỦ TỰ DO hãy cùng nhau đứng lên hô to HAI KHÔNG – BỐN CÓ Đập tan Gông Xiềng CỘNG SẢN và CHỦ NGHĨA MÁC LÊ NIN.
Việc đi năn nỉ từng người “thôi đừng gửi tiền về VN nữa” quả là rất khó, nhưng không phải là không đáng lưu ý cảnh giác và vận động họ đừng ngu như thế nữa. Cũng giống như cụ Phan ngày xưa tuy biết rõ việc chấn hưng dân trí tuy khó khăn vô cùng những vẫn cứ vận động. Việc phải, việc đúng thì làm, còn cứ ngồi một chỗ rồi dài giọng chê bai xấc láo, thì chỉ có bọn cong lưng làm tay sai cho VC rất hay làm.
Hôm nay, khi nhớ lại, chui vào đây thì thấy cái title (kéo dài lê thê lâu quá) “Hãy để cho VNCH đi vào quên lãng” lại không còn nữa. Nhưng có cái đề tài tương phản này; thì cũng tương tự như đề tài trước thôi.
“Làm Thế Nào Để Sớm Giải Thể Chế Độ CSVN?” Tui xin trả lời một câu có thể làm nhiều người khó chịu: HÃY ĐỂ CHO VNCH XỬ NÓ.
Đồng ý không? Chắc chắn không đồng ý, nói nghe ngứa lỗ tai quá. Chính ĐCK khi phát biểu điều này cũng thấy mình ngứa lỗ tai luôn. Bởi vì mình hồi đó sống với VNCH mình cũng đâu có hài lòng hay kiêu hãnh gì với ai, quả thực mình thấy có mặc cảm thua sút những người dân nước khác trên thế giới vì mình bị sinh ra trên một đất nước điêu linh, thống khổ và nội chiến giữa người cùng chủng tộc với nhau. Những người GIẢI PHÓNG chắc không hiểu nổi chúng tôi ước mơ hoà bình như thế nào đâu, hàng năm từng tốp thanh niên cha anh chúng tôi tới tuổi phải đi quân dịch, rồi một phần trong số đó dần dần biến mất không bao giờ trở về xóm làng cũ nữa. Không như dân miền Bắc, chúng tôi có cuộc sống yên ổn và đầy đủ ở nông thôn, nên không cần phải đánh chiếm miền Bắc để cướp gạo về ăn đâu. Phải chiến đấu là vì ngoài đó họ vào quấy nhiễu, pháo kích bừa bãi vào cư dân và trường học của chúng tôi.
Nhưng đến khi có hoà bình, thì có lẽ hầu hết người dân VNCH chúng tôi hồi đó không mong đợi ngày đó. Bởi vì có nhiều người đòi hỏi ngày đó phải là ngày mà cả nước VN tiến lên XHCN, hay chế độ CS… Rõ ràng hoà bình đã trở thành thảm hoạ cho chúng tôi. Do đó, người ta mới nghĩ “làm thế nào để giải thể chế độ CSVN?” Hồi đó khi mới hoà bình, “thống nhất”, chúng tôi làm sao dám nghĩ tới những câu hỏi vĩ đại như thế, quá xa vời, viển vông. Đơn giản chỉ nghĩ thực tế hơn, làm thế nào để chịu đựng nổi, sống còn và nhất là trốn thoát khỏi chế độ CSVN.
Bây giờ có lẽ người dân trong nước và tị nạn VN ở hải ngoại đa số nghĩ rằng mình đã survive, sống còn với chế độ VC rồi, và phải nghĩ đến ước mộng giải thể chế độ đó. Có nhiều người cho rằng bây giờ ở VN đâu còn chế độ CS nữa, nó chỉ còn danh từ cũ mà thôi, chế độ CSVN đó nó đã đổi mới theo tư bản từ lâu rồi. Nếu như vậy thì họ cho rằng chế độ tư bản là thiên đường và chúng ta không cần phải đấu tranh nữa sao?
Cần phải ý thức rằng, xã hội là một trường tranh đấu, và con người cứ mãi mãi phải tranh đấu. Lý do đơn giản là sẽ không bao giờ có thiên đường thực sự nơi trần gian này, bởi vì con người dù có hoàn thiện tới đâu thì nó cũng chỉ là con người, nó luôn cần phải có những giáo dục, ước mơ, lý tưởng, đấu tranh; và đấu tranh với cả chính bản thân mình để xây dựng xã hội này nữa. Hạnh phúc có khi nó sẽ đến và người ta sẽ phải mãi mãi đấu tranh để sở hữu lâu dài cái hạnh phúc và sẽ phải đấu tranh tới giây phút cuối cùng của cuộc đời. Hiểu như thế và cần chấp nhận như thế để có thể tìm kiếm hạnh phúc.
Cả tư bản và cộng sản đều là tai hoạ cho nhân loại cả. Chính vì có tư bản nên những khu vực xã hội nó mới có nhu cầu đẻ ra chế độ CS (ngoại trừ VN, dân mình siêu hơn các nước CS khác nên tiến thẳng từ phong kiến lên XHCN, mà không qua tư bản; bởi thế nên muốn giải thể CS nó sẽ khó hơn.)
Chính vì phần đông nông dân VN phải sống từ chế độ phong kiến rồi chuyển qua chế độ thực dân, rồi sau đó lại được VC đưa họ tiến lên XHCN, cho nên họ không hiểu một cách thực tế tư bản là gì, chế độ tự do dân chủ là gì… ngoại trừ những khái niệm bị tuyên truyền bóp méo do chế độ CS của họ nhồi sọ cho họ. Sau năm 1954, phía Nam của VN nhanh chóng trở nên một chế độ tự do dân chủ, nhưng sự chuyển thể của nó từ thuộc địa Pháp, sang QGVN dưới sự bảo trợ của khối Liên Hiệp Pháp, rồi sau đó là VNCH được viện trợ vũ khí của Mỹ để chống công, đã làm cho nhiều người VN ngộ nhận. Có khá nhiều người VN tuy sống dưới chế độ VNCH nhưng vẫn coi chế độ đó là chư hầu của ngoại bang. Nhưng xã hội miền Nam và vai trò của chế độ VNCH đó trong lịch sử VN đã khẳng định quyền uy chính trị, sự độc lập và chính nghĩa của VNCH đối với dân VN trong mọi thời đại.
Có một sự thật có lẽ nó sẽ xẩy ra, đó là VNCH sẽ tồn tại mãi trong lòng người dân và cho đến khi hết chế độ CSVN hiện tại thì người dân sẽ không còn nhắc đến chế độ CSVN như họ sẽ còn nhắc tới chế độ VNCH. Điều này thì chỉ có trời mới có thể thay đổi được, bởi vì ngay sau 75 khi CSVN họ chiến thắng, cướp tài sản ở miền Nam thì họ đã không ngại ngùng lộ bộ mặt gian ác, dã thú cho dân VN thấy. Tới lúc đó họ bóc lột, ăn cướp dân miền Nam thẳng thừng chẳng sợ gì dư luận thế giới, và chỉ tới khi họ bị Mỹ cấm vận thì họ mới biết sợ; và phải đổi mới, phải chuyển sang chế độ tư bản…
Đúng vậy, CSVB họ biết theo thời để tồn tại. Nhưng bản chất của họ thì không thay đổi, dưới chế độ bao cấp họ tham nhũng, độc tài, và lường gạt một; thì nay họ tham nhũng và lường gạt gấp 10. Tham nhũng trắng trợn, không ai dám nói họ nữa. Ngày xưa 1 đồng chí tham nhũng thì họ sợ những đồng chí khác trông thấy mình tham nhũng, ngày nay họ đua nhau tham nhũng giữa mặt trời không còn ngại ngùng gì nữa. Tiền của VK và viện trợ đổ vào VN khá nhiều, người dân trong nước cũng phải làm việc cật lực; nhưng thấy VN cứ đứng mãi một chỗ, và xụp đổ thì không xẩy ra đâu vì những người CS và thân CSVN họ vẫn thích cái hiện trạng hiện hỗn quân hỗn quan hiện nay.
Chỉ khi nào đa số họ ý thực được quyền lợi chung thì VN mới có hy vọng giải thể chế độ CS. Có một số ý thức bắt đầu nảy mầm ngay từ những ngày đầu tiên khi VC chiến thắng miền Nam và đang kéo quân vào SG. Đầu tiên là những người thuộc cả 2 phe được nhìn tận mắt xã hội và nói chuyện với những người thuộc phe bên kia. Cả 2 đều nói sạo với nhau hết, cả 2 đều toàn nói những chuyện ca tụng chế độ Cách Mạng, ca tụng XHCN… vì không ai dám nói ra sự thật trong lương tâm mình. Có lẽ nhà văn Dương Thu Hương của VC là người đầu tiên dám nói ra một số sự thật trước công luận trong và ngoài nước, đó là: VNCH đã chiến thắng VC về văn hoá (và văn minh).
Chúng tôi, những người miền Nam cũng nhìn thấy như vậy nhưng không dám mở miệng nói ra, chỉ âm thâm khinh bỉ những người lớn lên và bị nhồi sọ dưới chế độ CS; bởi vì ngoài công luận thì chính những người đó họ lại khinh bỉ và kết án chúng tôi là tàn dư và tay sai Mỹ Ngụy. Nhưng thực tế, sau khi VC chiếm được VNCH họ đã bị đồng hoá bởi văn hoá miền Nam; điển hình nhất là về âm nhạc, nhạc vàng bị cấm nhưng dần dần nó đã đồng hoá hết nhạc đỏ của VC, đưa loại nhạc đó vào viện bảo tàng và thay thế xã hội hoàn toàn bị thống lĩnh bằng loại nhạc vàng của miền Nam trước 75, và bắt chước cả nội dung và xu hướng sáng tác đó.
Về văn hoá, nhân văn, xã hội VN đều có đủ cở sở để giải thể chế độ CSVN rồi. Nhân văn ở miền Nam không thay đổi nhiều sau 75 nhưng nhân văn ở miền Bắc thì thay đổi cực độ (từ CS sang tư bản), xã hội miền Nam thì thay đổi đi xuống tột độ sau 75 cho nên nó là nền tảng tốt cho cách mạng mới để dân chủ hoá VN, giải thể chế độ CSVN. Những lợi thế này một phần VN có được là nhờ văn hoá và di sản của VNCH để lại, cái mà CSVN gọi là “tàn dư Mỹ Ngụy”, “phản động”. Những thứ mà hồi 75 khi VC vừa chiếm SG là những điều quốc cấm thì nay nó dần dần lộ diện để đấu tranh chống lại những kẻ cai trị mới ở đó. Rõ ràng ngày nay, những gì của VNCH thì vẫn còn ở VN và lan truyền ra miền Bắc, ngược lại những thứ của CSVN dần dần được đưa hết vào viện bảo tàng bên đó. Vấn đề đặt ra là người ta cần ý thức được điều đó, khi ý thức được thì người ta mới hiểu đúng giá trị và phát huy cái lạc quan đó để sớm giải thể chế độ CSVN. Muốn sớm giải thể chế độ đó, điều quan trọng là người dân ở VN phải có ý thức chính trị. Nếu lảng tránh con đường hóc búa đó thì chế độ đó sẽ còn tồn tại mãi mãi, vì nó là loại ký sinh trùng, một loại sán sơ mít biết theo thời và lựa chỗ ngay hậu môn để sống.
Nhiều người VN nghĩ rằng họ đã tồn tại được trong chế độ VC. Nhìn cách sống, tư tưởng và thực trạng của xã hội; tôi không nghĩ như vậy. Có nhiều người đã bị nhiễm nọc độc XHCN hoàn toàn rồi mà họ không biết, từ ngôn ngữ, tư tưởng, cách nói chuyện và ngay cả văn hoá họ đã bị nhiễm nọc XHCN. Điển hình, nhạc sến của VC hiện nay, một quái thai của thời đại; nhưng những người trẻ họ không hề ý thức điều đó, không hiểu nguồn gốc và nội dung thể loại đó.
Quái thai đó nó phát xuất từ nhu cầu muốn nghe nhạc vàng và nhạc sến của VNCH, từ đó các nhạc sĩ VC mới mượn đề tài, mượn tư tưởng, mượn cả nội dung và hình thức của nhạc sến và nhạc trẻ VNCH, pha trộn vào nhạc trẻ của Hồng Kông, Đài Loan làm thành thể loại nhạc vàng VC hiện nay.
Tôi đã từng nghe nhạc đỏ của VC và hiểu khá nhiều về nó. Nó đã được VN đưa vào viện bảo tàng rồi. Nhưng thực ra nhạc đỏ đó có 2 ngành và cả 2 đều dùng để tuyên truyền. Ngành nhạc quần chúng thì tôi miễn phê bình, vì tôi không thèm nghe những bản như là “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng” nghe nó thúi lắm. Nhưng ngành nhạc thính phòng của nhạc đỏ thì có nghệ thuật cao. Chẳng hạn bài “Hồ Chí Minh Đẹp Nhất Tên Người”, hoặc là Tình Ca của Hoàng Việt. tiếc là nội dung lại mang nặng tính tuyên truyền. Thú thực nhạc hôm nay của VC, tác giả chỉ lo chạy theo thị hiếu bắt chước nhạc sến và nhạc Hồng Kông để kiếm tiền, không có tác phẩm nào so sánh được với nghệ thuật cũ của họ trong nhạc đỏ. Nhạc đỏ nó bị đào thải chỉ vì nội dung nặng tính tuyên truyền.
Vấn đề ở hải ngoại là ông “trí thức” nào cũng muốn lập đảng, làm “xếp” cả. Yêu nước thì cũng có nhưng yêu danh vọng, quyền hành, thì nhiều hơn nhiều; hơn nữa người Việt nói phét với nhau trong dĩ vãng nhiều quá nên chẳng ai tin ai cả.
Muốn lập đảng, điều đầu tiên không nên làm là quyên tiền.
Điều thứ hai không nên làm viết báo dậy đời.
Điều thứ ba không nên làm là về VN du hí.
Muốn làm chính trị,
Phải trung thực, đừng có ẩn ý.
Phải đặt dân tộc trước cái “tôi”.
Không được giết người vô tội.
Phải biết thương dân.
Phải nói sự thật.
Phải nhã nhặn.
Phải có đạo đức.
Không có những đức tính trên mà ra làm chính trị, chỉ khổ nước và dân, thì thà đừng làm còn hơn.
Nếu có người như trên ở hải ngoại, may ra họ thành công trong công việc lập phong trào cứu quốc chăng?
Đó là sự mong muốn của riêng tôi.
Đồng ý quá với ông/bà nvtncs về những “đức tính” đưa ra. Nhưng tôi e rằng sẽ có rất ít người thành thực thấy mình có đủ tất cả những đức tính đó, để thấy mình nên ra “làm chính trị”.
Hậu quả, chúng ta sẽ có những kẻ chẳng có đến một trong những đức tính đó nhẩy ra làm chính trị, thì sẽ… bỏ mẹ đất nước không?!
Mà đây chính là sự thật của đất nước từ trên nửa thế kỷ qua, vì đa số người tham gia “cách mạng” CS là như thế cả, họ đâu có “ke” là có “đức tính” gì hay không đâu!
CL
Tác giả cũng hơi ảo giác và hoang tưởng vì cực đoan cố chấp . Hãy nhìn thằng Cu ba và Bắc triều tiên chúng nó có được bao nhiêu Kiều hối hàng năm , thế mà giai cấp CS thống trị vẫn sống , còn độc Tài gấp mấy lần VN .
Căm thù CS quá độ , càng hoá điên , càng xa rời dân tộc , mất hết nhân nghĩa thình thân bạn bè gồng họ ..!
Tuỳ thôi. Trong xã hội nhiều khi rất cần những thằng… điên. Nếu học môn văn của VC ở trung hoc, chắc you biết chuyện Chí Phèo của Nam Cao chứ. Điên như vậy mà người ta thích. Bọn tui thì Mỹ Ngụy nó cũng cho học những “tác phẩm hiện thực phê phán” đó.
Quan trọng là dân ở VN thôi, họ ý thức được quyền lợi của họ thì họ làm chính trị. Tui thì không có khoản đó, bởi vì mình biết mình đã xa rời dân tộc và vẫn còn muốn xa rời dân tộc. Đúng vậy, lìa bỏ dân tộc chính là triết lý sống của mình. Nhưng trong xã hội, có những cái mình muốn tránh mà vẫn không thể tránh được. Người ta đâu muốn gặp lại các đồng chí bên đó nữa, thế nhưng các đồng chí đó vẫn cứ sang đây gặp người ta; đó mới là vấn đề bắt người ta phải bận tâm.
Không làm chính trị, nhưng trong xã hội như vậy thì người ta vẫn phải có thái độ chính trị. Bởi thế nên mới có cái tư tưởng “làm thế nào sớm giải thể” nó. Cái đó nó không thiết thực với chúng tôi bằng những người dân đang sống ở VN. Nhưng vì đơn giản là khoái chống cộng, nên cứ xía vào chuyện đó. Đây là xứ dân chủ, chẳng ai cấm được tư tưởng của ai cả.
Bởi vì người ta bị sinh ra, lớn lên, hoặc chịu cai trị bởi chế độ VC ở đó; và cũng có thể đã làm cán bộ cho VC ở đó; nên được chế độ đó “giáo dục”, được học tập tốt trong chế độ đó, được hưởng vô số những “nghĩa vụ” từ chế độ VC đó… tất cả nó đã tạo nên một ý hướng muốn chống cộng. Những “tinh hoa” của chế độ VC đó nó đã thai nghén nên những thế hệ chống cộng. Đầu tiên còn nhỏ, ngây thơ, thì “yêu nước”. Sau đó, khi không còn sống dưới mái trường XHCN nữa thì từ từ đồng chí nào cũng tiến đến nghi ngờ, rồi CHỐNG CỘNG. Mấy người còn đang hoan hô hoặc im lặng thì chẳng qua vì chưa tới lúc thuận lợi để họ nói ra thôi. Ôn lại tình hình ở Nga, người ta biết rằng trước khi CS Nga xụp đổ thì chính các đảng viên của họ đã muốn nó xụp đổ trước đó lâu rồi; chính từ chính sách nhập cảng những sản phẩm xa xỉ của tư bản để đãi ngộ cán bộ cao cấp CS Nga, nên đảng viên CS Nga họ hướng hết tâm hồn về chế độ tư bản trước khi có những biến cố thay đổi xẩy ra.
Đừng quá duy tâm vào dân tộc hay là nhân nghĩa ở VN… Chủ yếu là chuyện quyền lợi, tiền bạc và tài sản. Hồi Bắc Việt theo CS thì họ rất duy tâm, nay theo tư bản rồi, bây giờ họ mới thực sự là duy vật biện chứng.
Đáng tiếc là BĐH đăng không lâu kết luận rất đúng của com sĩ DCK:”Đừng quá duy tâm vào dân tộc,hay NHÂN NGHĨA ở VN…Chủ yếu là chuyện quyền lợi,TIỀN bạc và tài sản.Hồi BV theo CS thì họ rất DUY TÂM,nay theo TƯ BẢN rồi,bây giờ họ mới THỰC SỰ là DUY VẬT biện chứng”.Vì vậy mà Hà Sĩ Phu đã có thơ đối rằng:
“Xưa”tư bản giẫy chết”,vô sản”đào mồ chôn”
Nay vô sản còng lưng cõng CƯỚP ngày-TƯ BẢN”ĐỎ”
….”Sấp mặt,ngửa tay vay siêu cường,ODA bẩy mươi đời gánh nợ
Uốn lưng,rụt cổ,nép TẦU chệt,biển,đất,trời chả mấy bữa ra đi
Kinh tế”ĂN SỔI,Ở THÌ”
Xã hội DỜ DƠI,DỞ CHUỘT
Mượn gió”thu hút đầu tư”,BẢO KÊ bầy cá mập,tha hồ LỪA DÂN,cướp đất
Huên hoang”định hướng thị trường”,dung túng lũ ĐỘC QUYỀN,mặc sức đội giá,ăn tiền
GIÁO DỤC KHÙNG điên,khốn nạn,điêu ngoa,MUA BẰNG,bán điểm
Y TẾ mất dậy,lưu manh,bịp bợm,giá thuốc trên trời
CHÍNH TRỊ bưng tai,BỊT MẮT
QUAN quyền luồn lách,đi đêm
Vẽ vời”xóa đói,giảm nghèo”,múa đòn phép giả nhân
Chống MÊ TÍN,DỊ ĐOAN,tung hỏa mù ma mị
Mấy nghìn năm cố sức LÀM NGƯỜI,nay điịnh kéo con em làm KIẾP KHỈ?
Đừng hòng!
Bài viết này của Nguyễn Thu Trâm, khối 8406 thật không có giá trị (mong tác giả thông cảm vì tôi chỉ muốn nói thật).
Nôm na có thể hiểu ý tác giả là “khi Cộng sản VN đói thì tự tan rã”??? Vậy xin hỏi một câu: “Chế độ của thằng ủn văn ỉn trên bán đảo Triều Tiên có đói không? nó tồn tại bao nhiêu năm rồi? “. Hình như tác giả mới nhịn ăn 1 ngày thì đã quy nạp luôn như vấn đề trên(!!!), ôi cái khối này là cái gì vậy???
Nguyễn thu Trâm chớ quên một điều: thuốc bổ mà uống nhiều thì cũng chết! Có điều chết chậm hơn thuốc độc! Tiền gởi về chính là “thuốc bổ”! bạn không thấy sao,từ khi các nước đầu tư,đem tiền vào,bọn CS “ăn no,bò cởi”.Tham nhũng phát xuất từ đó và hôm nay biến thành “bạo bệnh”,đe doạ đến sự tồn -vong chế độ.Đó là lời Của TBT CS nói với quan chức. Thuở xưa tôi nhớ, Mẹ tôi có nuôi chị ở,mổi ngày đi chợ Mẹ tôi đều đưa tiền.Thế nhưng vào ngày Kỵ-giổ,mẹ tôi đưa nhiều hơn,gấp mấy lần.Chị Ở nói: thưa Bà,thường ngày con đi chợ ít-tiền,con đã quen mua rồi,nay bà đưa nhiều con không biết mua.Thế là mổi lần có kỵ Mẹ tôi bèn đi với chị .Đó là chị Ở lương thiện.Sợ dùng tiền mua tầm-bậy. Còn CS,tính lương thiện không có.Khả năng kém,lại háo ăn.Cứ đưa tiền cho nó,thì nó
“hí hửng’nhận. Cố nhiên sẽ làm tầm-bậy: đường xây xong là hỏng.Cầu sâp. Tập đoàn nầy nọ thì tan thành mây khói… Tiền nhiều đưa cho kẻ bất tài.Đó cũng là” kế-sách”làm cho DCS mau “xụm-ba-chè’./
Tôi thừa hiểu VDG “phản biện” vì ai, cho ai, nhưng vẫn xin đáp trả.
Mọi chuyện đều có cái lý (do) của nó. VC “vẫn sống nhăn răng” cũng bởi nó biết “theo thời”. Của nào để ăn thì ăn, của nào để cúng thì cúng!
Những năm “cấm vận” ngay sau 75, nó phải ra vẻ “liêm chính” để đánh lừa dân rằng ta đây thật sự… giải phóng. Thế nhưng cũng không ngăn cản được lòng tham của chính mình, tuy thời đầu mọi chuyện (tham nhũng) còn nằm trong vòng… bí mật.
Nhưng một khi đã “vung ta xách động” cái lòng tham của cải vật chất rồi, thì làm sai ngăn cản nổi nữa? “Lòng tham thì không đáy” điều các cụ nhà ta xưa nay đều biết cả.
Và ta tham ô thì người cũng biết tham ô. Thời “tem phiếu” thì chỉ có một số rất ít chóp bu được hưởng thụ, nay “chiến thắng” rồi ai cũng muốn được dính máu ăn phần. Từ đó, đảng phải “mở cửa, cởi trói” để thu cho đủ tiền của cho đảng viên cấp dưới cũng được hưởng phần nào. Còn chính các cụ chóp bu đương nhiên hưởng nhiều, hưởng bạo hơn nữa… và nhất là hưởng thụ công khai… cho nó công bằng!
Bạn nhất trí chưa nào?
Thế còn câu hỏi tại sao bao nhiêu cố gắng của các “Chính phủ lưu vong”, “Mặt trận… phở” đã không làm nên cơm cháo gì được? Giản dị lắm, họ thật ra cũng lại chỉ nghĩ đến chính mình, nên cũng không có “chính nghĩa”. Lấy thí dụ, có “chính phủ” hay “mặt trận” v.v. nào đứng lên kêu gọi đồng bào tẩy chay, không gửi tiến về nước không? Theo tôi biết là không có. Lý do là chính họ sợ làm mất lòng dân chúng hải ngoại, muốn gửi tiền về cung cấp cho gia đình ở VN đang thiếu thốn. Mất lòng thì người ta sẽ không đóng góp tiền bạc cho tổ chức của họ nữa… thỉnh thoảng họ cũng phải “đặt bom” hay cho một vài “ngưòi của mình” về nước quậy tí đỉnh để được vô tù… như ai. Cũng chỉ để “câu độ” thôi… (Người Việt trong nước hiểu cả nên “xăng phú” mấy tổ chức đó!)
Nói chung là họ quá thiển cận, nhờ thế mà cộng sản vẫn tồn tại, ngày càng no béo… phị…
TB. Chuyện súng ống dĩ nhiên không cần thiết, vì không tác dụng. Nhìn vào cuộc chiến tranh Việt Nam hay bây giờ ở A Phú Hãn (Afganistan) v.v. ta thấy ngay là súng sống chẳng mang thay đổi nào cả. Chỉ là bên nay giết bên kia mà thôi. Rồi sẽ thấy, nửa triệu công an nhà nước súng ống, xe tăng, thiết giáp, vòi xịt nước… đầy mình cũng chỉ có tác dụng đe dọa nhất thời, nhưng đến khi hữu sự sẽ không có một tiếng súng. Cũng tốt thôi, chẳng ai muốn chết, và cũng chẳng ham thấy ngưòi khác chết… may ra chỉ trừ vài người…
Vấn đề là, toàn bộ “nền tảng hiện hữu” của “đảng” hiện nay chỉ dựa trên chia chác tiền của cướp của dân. Khi “đảng” không còn quyền lực để vơ vét, thì lấy đâu của mà chia nữa? Lúc đó mấy thằng to đầu đã cao bay xa chạy rồi, chẳng tay công an dại gì mà… bắn vào dân. Để bị dân treo cổ sao?!
Sau khi bức tường Bá Linh – biểu tượng cho “ý chí” của CS thế giới – đã xụp đổ rồi, ở Đông Đức, Ba Lan, Tiệp, Hung, Lỗ Ma Ni… rồi sau cùng Liên Xô không có lấy một tiếng súng, hàng triệu công an mật vụ KGB, Stasi… bỗng nhiên biến thành… sương khói. Đó là sự thực đã xẩy ra ai cũng thấy trước mắt, chứ đâu cần “phịa” ra?
Đừng bắt đầu phản biện bằng cách”chụp mũ cối”như”tui thừa hiểu VDG phản biện vì AI, CHO ai”,mà phải cố gắng không LẠC ĐỀ của bài viết,đại cương(như”Nội địa”tóm tắt)là”cứ để CSVN đói thì tự tan rã”,mà CSVN cũng đã bị đói trước khi”"Đổi mới”rồi,nhưng không bị chết nhăn răng! Mà muốn”chụp mũ cối”cho ai khác,thì Cù Lần tránh dùng danh từ “nhất trí” mà VC chuyên sài,để khỏi thò cái đuôi”định hướng XHCN”ra đấy!!
Khi đó cũng có tham nhũng (như câu ca dao”dân ta làm việc gấp ba,để cho cán bộ mua”đài”,mua xe”..đạp!),ngay từ thời HCM(đã đặt tên cho quan liêu,tham nhũng là”giặc nội xâm”).Nhưng bây giờ,thì tham nhũng có chia phần bao nhiêu của KIỀU HỐI(là chủ đề),
để nếu cấm vận KH thì CSVN mới chết…đói?!
Những ai có vài khái niệm kinh tế,thì có lẽ biết rằng mỗi năm KH gửi về VN thì bằng cỡ FDI(Foreign Direct Invesments=đầu tư trực tiếp nước ngoài,để sản xuất hàng hóa với nhân công rẻ mạt tại VN,rồi xuất khẩu qua Âu Mỹ tăng lời),nhưng CSVN còn được tiền viện trợ phát triển(ODA=Offcial Developtment Assistance)của các nước khác và của WB, IMF, ADB,v…v… bẳng cỡ 1/3 FDI,cộng thêm VC tiền bán tài nguyên của đất nước VN.Cho nên dù có cấm vận được kiều hối,thì VC vẫn sống”nhăn răng”!!Mà hình như trước đây trên diễn đàn ĐCV cũng đã có 1 com sĩ hô hào VK ngưng cho bà con VN tiền kiều hối trong MỘT THÁNG để dọa VC rồi?!
Về chuyện 4 chánh phủ lâm sàng,lưu vong thì Cù Lần tóm tắt đúng tình cảnh,còn chuyện
“súng ống”thì hơi lạc đề. Nhưng mộng tinh cho VN giống biến chuyển ở Nga(nhờ có GORBACHEV)cũng như ở Đông Âu(thậm chí có người hít hà mùi”hoa nhài Ả Rạp!), thì trước hết phải tìm một Gorbachev ở VN đã.
Muốn giải thể csvn thì phải đấu tranh, quyết tâm đấu tranh bằng cả tinh thần lẫn hành động như dưới đây:
CHIẾN ĐẤU ĐỂ SỐNG CÒN!
Muốn sống còn thì phải đấu tranh
Anh quyết tâm thì kẻ ÁC mới hết khinh thường
Ở chiến trường quyết chiến ắt thành công
Quyết đứng thẳng người, kẻ thù sẽ phủ phục dưới chân
Bài thơ của bạn nickname Trung Kiên đây rất hay…cám ơn lời kêu gọi-đầy lòng yêu nước dân tộc vn.
Nhưng than ôi…dân lành…như đang bị sống bởi dưới chế độ: dã man- bạo tàn…của bọn Đãng-Đàn áp….trăm ngàn sự thống khổ. Đâu 1 ai có dể lọt qua ánh mắt của đám tay sai…bè lủ chó săn như hiện nay đây.
NÊN LÀM GÌ CHO NỔI -ĐỂ LẬT ĐỔ…HAY KHỦNG BỐ-ĐẶT MÌN VÔ CHỔ Ở CỦA BỌN ĐÃNG ?! vì dan vn không phải có truyền thống-gan dạ như dân TRUNG ĐÔNG
Thử hỏi…đi biểu tình…mà còn bị cảnh sát côn đồ-vây bắt giam gữi để chờ BẢN ÁN-vô tù bị giam tù rục xương…đau bệnh, mõi mòn…rồi phải tử vong.BIẾT BAO NHIÊU KẺ BỊ-CHẾT OAN: chỉ vì bọn ĐÃNG CSVN- GIAN ÁC…VÔ THẦN !!!
“Sáng kiến”của tác giả thật hy hữu(không phải Hihi,Hihi..!)mà”ngưởi Việt định cư trên toàn thế giới toàn quyền quyết định”cấm vận kiều hối ngay từ giữa những năm 1975,vì khi đó chưa có,hay chỉ mới có tý tiền chuyển về cho thân nhân,nhưng thêm với”cấm vận”của Mỹ,thế mà VC vẫn sống”nhăn răng ra cười cho đến ngày nay!!
Nhưng bây giờ thì với sự hỗ trợ của 4 chánh phủ VNCH(lưu vong,hay lâm sàng?!),3 hội thống nhất người VN nam Cali,các Mặt trân Thống nhất Vịt Tiềm,nhóm phở bò SOS(PBSOS),v…v…đến biểu tình trước cửa từng nhà người Việt ở nước ngoài,để bắt cấm vận kiều hối trong 1 năm,thì sẽ giải thể được chế độ CSVN chăng?
Tác giả xứng đáng được giải thưởng Nobel về hòa binh,vì:”chỉ trong vòng 1 năm thôi,thì chúng ta ĐÃ kết liễu được chế độ CSVN,mà KHÔNG cần 1 tiếng SÚNG”. Nhưng tác giả năm nay lên mấy tuổi?!
“Tác giả xứng đáng được giải thưởng Nobel về hòa binh,vì:”chỉ trong vòng 1 năm thôi,thì chúng ta ĐÃ kết liễu được chế độ CSVN,mà KHÔNG cần 1 tiếng SÚNG”. Nhưng tác giả năm nay lên mấy tuổi?!” Xin thưa ông Võ Duy Gian(g): Đờì người được đo bằng tư tưởng và hành động, chứ đâu phải đo bằng đại lượng thời gian đâu mà cần hỏi tác giả năm nay lên mấy tuổi!!!! Chả thế mà nhà thơ Lê Đạt đã phải viết rằng:
“Những kiếp người sống lâu trăm tuổi
Có khác gì cái ông bình vôi
Càng sống lại càng tồi
Càng sống càng bé lại…
Kính Nguyễn Cao Kỳ Quặc
Khi viết”…cần hỏi tác giả năm nay lên mấy tuổi”,là hỏi tuổi”ngây”thơ vì sáng kiến “hi”hữu cấm vận kiều hối trong 1 năm để VC chết đói!(như com sĩ”Nội địa”tóm tắt), chớ không đo gì bằng thời gian đâu,mà còn mong”con hơn cha,là nhà có phúc” !
Nhưng muốn có phúc,thì khi phản biển ở đây,cũng đừng thay và đội tên bậc của
“cha anh” (về tuổi tác) của Phó Tổng thống VNCH Nguyễn Cao Kỳ,nếu không là VC?