WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Chuyện 16 tấn vàng của VNCH và nỗi oan 30 năm của ông Thiệu

16 tấn vàng là ngân khoản dự trữ của chính phủ Việt Nam Cộng hòa cất trong Ngân hàng Quốc gia vào thời điểm tháng 4 năm 1975, khoảnh khắc cuối cùng của sự tồn tại của nhà nước Việt Nam Cộng hòa. Số vàng này gồm 1.234 thôi, trị giá 220 triệu đô-la Mỹ theo tỷ giá vào thời điểm đó.

Ảnh minh họa. Nguồn Vtm.vn

16 tấn vàng này gắn liền với tên tuổi tổng thống Nguyễn Văn Thiệu trong giai đoạn cuối cùng của chế độ, người đã phải chịu một tin đồn tai tiếng kéo dài suốt hơn 30 năm.

Bối cảnh

Vào tháng 3 và tháng 4 năm 1975, các tuyến phòng thủ của Quân lực Việt Nam Cộng hòa liên tục sụp đổ trước cuộc tổng tấn công của Quân giải phóng miền Nam Việt Nam. Trong khi đó, Quốc hội Mỹ từ chối đề nghị của Chính phủ Mỹ về việc viện trợ quân sự khẩn cấp cho Việt Nam Cộng hòa. Chính quyền này đứng trước nguy cơ sụp đổ hoàn toàn.

Kế hoạch đem 16 tấn vàng ra nước ngoài

Để cứu vãn sự sụp đổ hoàn toàn hay ít ra cũng làm chậm nó, từ đầu tháng 4, khi hy vọng được Mỹ viện trợ khẩn cấp đã gần như không còn, Nguyễn Văn Thiệu đã lập một kế hoạch khác để vay tiền cho Việt Nam Cộng hòa. Ông cử ngoại trưởng Vương Văn Bắc bay sang Saudi Arabia, đề nghị quốc vương Haled tiếp tục đồng ý cho Việt Nam Cộng hòa vay tiền như phụ vương của ông ta (vua Faisal) đã hứa trước khi bị hạ sát. Nhưng để đạt được giải pháp tài chính nhanh hơn nữa, Nguyễn Văn Thiệu cử tổng trưởng kế hoạch Nguyễn Tiến Hưng ngày 15 tháng 4 bay sang Mỹ để cùng ngoại trưởng Vương Văn Bắc xúc tiến vận động hành lang để vay 3 tỉ USD từ chính phủ Mỹ, với 4 khoản thế chấp là tài nguyên dầu hỏa và nông nghiệp của Việt Nam Cộng hòa, số tiền mấy trăm triệu USD mà quốc vương Haled hứa cho vay, và 16 tấn vàng dự trữ đang nằm trong hầm của Ngân hàng Quốc gia ở bến Chương Dương. [1] Theo ông Nguyễn Tiến Hưng, thư ông Thiệu gửi Tổng thống và Quốc hội Hoa Kỳ có đoạn: “Tôi trân trọng thỉnh cầu Ngài kêu gọi Quốc hội cho Việt Nam Cộng hòa vay dài hạn 3 tỷ đô la, chia làm ba năm, lãi suất do Quốc hội ấn định, và xin triển hạn 10 năm trước khi trả vốn và lời. Tài nguyên dầu hoả và canh nông của Việt Nam Cộng hòa sẽ dùng làm tiền thế chân cho món nợ này. Món nợ giúp chúng tôi chống xâm lăng và cho chúng tôi cơ hội để tồn tại như một quốc gia tự do. [2]

Cũng từ đầu tháng 4, ông Nguyễn Tiến Hưng đã đề nghị giải pháp dùng vàng dự trữ để mua vũ khí cho Quân lực Việt Nam Cộng hòa như là “nỗ lực phòng thủ cuối cùng” và đề xuất các phương pháp chuyển tiền ra nước ngoài. Số vàng dự trữ lúc đó còn 16 tấn, trị giá khoảng 220 triệu USD (theo giá vàng lúc đó)[3] được giao cho Thống Đốc Ngân Hàng Quốc Gia Lê Quang Uyển phụ trách chuyển ra ngoại quốc để thế chấp. Ông Uyển lập tức liên lạc với các hãng hàng không TWA, Pan Am và Hãng bảo hiểm Lloyd’s ở London. Nhưng thông tin bị lộ ra ngoài. Ngày 5 tháng 4, một số tờ báo nước ngoài đã bắt đầu đăng tải những bản tin sốt dẻo đó, với sự ám chỉ về một âm mưu chiếm đoạt của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. [4] Các tờ báo lớn có phóng viên thường trú tại Sài Gòn đưa tin “tổng thống Nguyễn Văn Thiệu chuẩn bị mang 16 tấn vàng ra khỏi Việt Nam”. Không chỉ BBC, AP, mà nhiều tờ báo khác như Los Angeles Times lúc đó cũng đăng tin. Báo chí Việt Nam Cộng hòa cũng đưa tin về sự kiện này. Tờ Chính Luận ngày 16-4 đăng tuyên bố của phát ngôn viên chính phủ: “Hoàn toàn là tin thất thiệt, đầy ác ý, cố ý bôi lọ”. và: “Tình trạng loan tin thất thiệt và cố ý bôi lọ của các hãng thông tấn và báo chí ngoại quốc loan đi không phải mới xảy ra mà đã kéo dài từ lâu”[5].

Kế hoạch chuyển vàng đi Thụy Sĩ vì thế đã bị vỡ. Các hãng hàng không và bảo hiểm quốc tế từ chối phi vụ này vì sợ bị dư luận chỉ trích.

Đại sứ Mỹ Martin can thiệp để giúp chuyển vàng đi. Để hy vọng làm tan đi mối nghi ngờ xung quanh vụ việc, Martin thuyết phục Nguyễn Văn Thiệu gửi vàng vào Ngân hàng Dự trữ Liên bang tại New York (Federal Reserve Bank of New York), nơi nhiều nước khác cũng gửi tài sản. Nguyễn Văn Thiệu đồng ý.

Ngày 16 tháng 4, đại sứ Martin đã điện về Washington xin một chuyến bay quân sự đặc biệt được bảo hiểm để chở số vàng đó đi New York. Nhưng không quân Mỹ và Ngân hàng dự trữ liên bang New York đã không dễ dàng tìm được hợp đồng bảo hiểm cho một khối tài sản lớn như thế từ một nước đang có chiến tranh. Cuối cùng thì vấn đề bảo hiểm cũng được dàn xếp xong. [3]. Sáng ngày 25 tháng 4, một chiếc máy bay quân sự từ căn cứ Clark (Philippines) đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất tại Sài Gòn, sẵn sàng bốc 16 tấn vàng ra khỏi Việt Nam.

Kế hoạch bất thành

Tuy nhiên, sau sự sụp đổ của Xuân Lộc – tuyến phòng thủ cuối cùng cho Sài Gòn, người đưa ra quyết định chuyển vàng ra nước ngoài là Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã phải từ chức do sức ép lớn từ Mỹ, Pháp khi họ muốn tìm kiếm một giải pháp cứu vãn Việt Nam Cộng hòa bằng thương lượng. Dù ông Thiệu đã từ chức không còn quyền hành gì, nhưng nhiều người vẫn không muốn sự có mặt của ông tại Sài Gòn trong những ngày căng thẳng đó. Tân tổng thống Trần Văn Hương khuyên ông nên sớm rời khỏi Việt Nam.

Đêm 25 tháng 4, với sự hộ vệ của các nhân viên CIA Mỹ[6], cùng với cựu thủ tướng Trần Thiện Khiêm, Nguyễn Văn Thiệu ra đi với tư cách là đặc sứ của Việt Nam Cộng hòa đến Đài Bắc để phúng điếu Tưởng Giới Thạch (qua đời ngày 5 tháng 4). Ông không còn quyền lực gì đối với 16 tấn vàng khi đó vẫn nằm nguyên trong hầm chứa của Ngân hàng Quốc gia Việt Nam. Còn dư luận thì vẫn bán tín bán nghi về tin đồn tổng thống mang vàng đi, dù đã có tuyên bố cải chính của chính phủ Việt Nam Cộng hòa ngày 16 tháng 4. [5]

Khi Nguyễn Văn Thiệu hết quyền Tổng thống, những người có thẩm quyền lúc đó đã không chịu làm theo ý ông Thiệu nữa. Tiến sĩ kinh tế Nguyễn Văn Hảo, cựu phó thủ tướng đặc trách sản xuất kiêm tổng trưởng canh nông và kỹ nghệ thời chính phủ Nguyễn Bá Cẩn, lúc đó là người giữ liên lạc giữa chính quyền Sài Gòn và sứ quán Mỹ, hoàn toàn không muốn chuyển 16 tấn vàng ra khỏi Việt Nam[7].

Trong Hồ sơ mật dinh Độc Lập, tác giả Nguyễn Tiến Hưng viết: Nguyễn Văn Hảo vào gặp tổng thống Trần Văn Hương và dọa rằng: “Nếu tổng thống cho phép chuyển số vàng ấy ra ngoại quốc thì trong trường hợp tướng Minh (tức ông Dương Văn Minh) lên thay, tổng thống sẽ bị lên án là phản quốc!”. Ông Hương đồng ý giữ vàng lại. Sáng ngày 24 tháng 4 (một ngày trước khi ông Thiệu rời Việt Nam), ông Hảo điện cho cố vấn kinh tế đại sứ quán Mỹ Denny Ellerman, nói rằng: tổng thống Trần Văn Hương đã quyết định hoãn vô thời hạn việc chuyển vàng ra khỏi Việt Nam, cho đến khi một chính phủ mới được thành lập.[8]

Đại sứ Martin bất ngờ trước tin này, nhưng ông không cố gắng thuyết phục tổng thống Hương hủy bỏ lệnh ấy mà quyết định tạm để vàng ở lại vì nó có thể nâng cao vị thế của chính phủ Việt Nam Cộng hòa khi thương lượng với phe Cộng sản. Ông lệnh cho chiếc máy bay tiếp tục đợi cho đến nửa đêm ngày 27 tháng 4.[8] Trả lời phỏng vấn TS Nguyễn Tiến Hưng ngày 27 tháng 3 năm 1985, Martin kể: “Vào lúc chót, tôi có nghĩ đến việc liên lạc với người bạn cũ ở Thái Lan là tư lệnh không quân Dhawee Chulasapaya. Sau đó, kêu gọi thêm một số thủy quân lục chiến Thái Lan bay qua Sài Gòn để giải phóng số vàng, mang nó đi. Nhưng chỉ nghĩ thế thôi… Vàng vẫn còn lại ở đó”.

Ngày 27 tháng 1 năm 1976, cựu đại sứ Martin đã giải trình trước Quốc hội Mỹ về chuyện 16 tấn vàng:

…Những sắp xếp tạm thời đã được thực hiện để chuyển số vàng dự trữ của VN cộng hòa sang Ngân hàng Bank of International Settlement (BIS) ở Basel bên Thụy Sĩ nhằm có thể làm thế chấp cho một khoản vay mua đạn dược tại châu Âu. Khi tin này lộ ra thì không có cách nào chở vàng đi bằng đường hàng không thương mại được nữa.

Bởi vậy đã có những sắp xếp tiếp theo để chuyển nó sang tài khoản (của VN cộng hòa – NV) tại Ngân hàng Dự trữ liên bang New York.

Chẳng may, đang khi có sự chậm trễ về phía Hoa Kỳ trong việc tìm kiếm nguồn bảo hiểm (cho việc chuyên chở số vàng) thì tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã ra đi. Ông phó thủ tướng (Nguyễn Văn Hảo) và tổng trưởng tài chính đã không xin được phép của tân tổng thống (Trần Văn Hương) để chuyển số vàng này đi…“. [2]

Tiếp quản sau sự kiện 30 tháng 4

Theo phóng sự điều tra của báo Tuổi Trẻ [9], ngày 2 tháng 5, cựu Phó Thủ tướng VNCH Nguyễn Văn Hảo gặp lãnh đạo Ủy ban quân quản thành phố Sài Gòn – Gia Định, ông trình bày chi tiết về câu chuyện liên quan đến 16 tấn vàng và đề nghị Ủy ban quân quản tiến hành tiếp quản và kiểm kê ngay.[10]

Cũng theo báo Tuổi Trẻ [9], ông Hoàng Minh Duyệt, chỉ huy phó đơn vị tiếp quản Ngân hàng Quốc gia, nói về những nhân viên bảo vệ ngân hàng của chế độ cũ “đã không rời vị trí vì nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn kho tiền và vàng dự trữ, không để nó bị xâm nhập, cướp phá giống như nhiều tòa nhà và trụ sở lân cận. Họ giữ vị trí cho đến khi những người lính giải phóng xuất hiện”.

Cũng theo báo Tuổi trẻ, các ông Huỳnh Bửu Sơn, Lê Minh Kiêm là các nhân chứng trực tiếp bàn giao vàng cho chính quyền mới. Đầu tháng 6 năm 1975, Huỳnh Bửu Sơn, người giữ chìa khóa kho vàng, và Lê Minh Kiêm, người giữ mã số của các hầm bạc được lệnh của Ban Quân quản Ngân hàng Quốc gia cùng đơn vị tiếp quản tiến hành kiểm kê các kho tiền và vàng của chế độ cũ. Số tiền và vàng nằm trong kho khớp đúng với sổ sách từng chi tiết nhỏ.

Ông Huỳnh Bửu Sơn kể về cuộc kiểm kê kho vàng lần cuối cùng khi bàn giao cho chính quyền mới:[11] Tất cả những thoi vàng đều là vàng nguyên chất, mỗi thoi nặng 12-14kg, trên mỗi thoi đều có khắc số hiệu và tuổi vàng (thường là 9997, 9998). Các thoi vàng được cất trong những tủ sắt có hai lớp khóa và được đặt trên những kệ bằng thép, mỗi kệ được xếp khoảng năm, sáu thoi vàng. Nhưng qua năm tháng, bị nặng trĩu trước sức nặng của vàng, các kệ thép cũng bị vênh đi.

Các đồng tiền vàng được giữ trong những hộp gỗ đặt trong tủ sắt. Đó là những đồng tiền vàng cổ có nhiều loại, được đúc và phát hành từ thế kỷ 18, 19 bởi nhiều quốc gia khác nhau… Ngoài giá trị của vàng nguyên chất, các đồng tiền này còn được tính theo giá trị tiền cổ, gấp nhiều lần giá trị vàng nội tại của nó. Tất cả số vàng thoi và tiền vàng cổ đều được theo dõi chi tiết từng đơn vị, số hiệu, tuổi vàng, số lượng ghi trong một sổ kiểm kê do bộ phận điện toán của ngân hàng theo dõi định kỳ hằng tháng và hằng năm, hoặc bất cứ khi nào có thay đổi xuất nhập tồn kho.

Tai tiếng của Nguyễn Văn Thiệu

Từ đầu tháng 4 năm 1975, khi Nguyễn Văn Thiệu vẫn còn tại vị, một số tờ báo nước ngoài đã bắt đầu đăng tải tin về kế hoạch chuyển 16 tấn vàng ra nước ngoài với sự ám chỉ về một âm mưu chiếm đoạt của ông. Báo chí Việt Nam Cộng hòa cũng đưa tin về sự kiện này. Tuy có báo đăng tuyên bố cải chính của chính phủ Việt Nam Cộng hòa, nhưng sau khi ông Thiệu đã ra đi, ngày 28 tháng 4, báo Độc Lập khác của Việt Nam Cộng hòa đăng một bản tin về chuyến ra đi của ông Nguyễn Văn Thiệu với chi tiết: “Tin Reuters ghi nhận liền sau khi đoàn người Nguyễn Văn Thiệu cùng tùy tùng xuống phi cơ và được đưa vào phòng khách danh dự, một số hàng hơn 10 tấn cũng đã được cất xuống theo”.[5] Các báo chí viết tường thuật nói ông Thiệu đã bỏ trốn với một số lượng vàng lớn lấy đi từ ngân khố của chính phủ Việt Nam Cộng hòa. [12].

Trong hồi ký “Đại thắng mùa xuân”, Đại tướng Văn Tiến Dũng khẳng định Nguyễn Văn Thiệu đã mang 16 tấn vàng ra khỏi Việt Nam[13].

Theo Việt Báo [14], trong suốt 26 năm từ năm 1975 cho đến khi ông Thiệu qua đời, Hà Nội vẫn “rêu rao dựng đứng tin tổng thống Thiệu ra đi mang theo 16 tấn vàng ông đã vơ vét”. Ngay cả khi tổng thống Nguyễn Văn Thiệu qua đời, báo Thanh Niên, báo Nhân Dân, và các cơ quan truyền thông của Việt Nam “vẫn công nhiên lôi chuyện 16 tấn vàng để bôi nhọ tổng thống Thiệu”.

Còn theo báo Tuổi Trẻ, “có quá ít tài liệu trong nước đề cập một cách chính xác và đầy đủ về chuyện này sau năm 1975″, cũng theo tờ báo này, “Trong một cuốn sách khá nổi tiếng[15] đã được tái bản khá nhiều lần trong hơn 20 năm qua (ở Việt Nam), người ta đọc được một đoạn “có vẻ chắc chắn” như sau: “Thiệu và Khiêm đáp máy bay rời Sài Gòn sang Đài Loan, nơi anh ruột của Thiệu đang còn làm đại sứ (tức ông Nguyễn Văn Kiểu). Thiệu mang theo năm vali chứa đầy đôla. Trước đó, Thiệu đã mướn một chiếc máy bay chở hành khách cỡ lớn của Mỹ, đưa khỏi Việt Nam 17 tấn vàng bạc, châu báu, tài sản quí mà gia đình y đã vơ vét được sau hai nhiệm kỳ làm tổng thống””[5].

Theo Luật sư Lê Công Định[16], từ sau năm 1975, “rất nhiều ấn phẩm trong nước đã thay nhau đổ tội và kết án ông trong “vụ án” bịa đặt này với những “bằng chứng” chắc chắn như thể chính các tác giả đều tận mắt trông thấy”.

Mọi nguồn thông tin đều không bênh vực cho ông Thiệu, ông ra đi mang theo một cái án là kẻ ăn cắp tài sản quốc gia.

Trong nhiều năm sau chiến tranh, những người biết rõ số phận của 16 tấn vàng tại các cơ quan chức năng nhà nước đã không đính chính tin đồn. Sau này, khi thông tin đã được phổ biến rộng rãi qua loạt phóng sự điều tra của báo Tuổi Trẻ. Khi được hỏi tại sao lâu nay Nhà nước Việt Nam không đính chính, ông Lữ Minh Châu, cựu Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, trả lời: “Mình biết rất rõ là số vàng đó vẫn còn, đã được kiểm kê cẩn thận và đưa vào tài sản quốc gia, nhưng không đính chính vì đó là tin đồn đăng trên báo chí, có ai đặt câu hỏi chính thức với Nhà nước đâu”. [17]

Giải oan

Sau hơn 30 năm, tháng 12 năm 2005 hồ sơ mật được phép giải mã, chính phủ Anh công bố Hồ sơ Bộ Ngoại giao trong đó có phần nói về chuyện vị lãnh đạo của chính quyền Việt Nam Cộng hoà chuyển sang sống tại khu ngoại ô của London như thế nào. Tuy nhiên, hồ sơ này không nói đến số vàng nào được ông Thiệu mang tới Anh.[12]

Trả lời phỏng vấn BBC ngày 29 Tháng 12 năm 2005[12], Cựu Tổng trưởng Kế hoạch Nguyễn Tiến Hưng nói rằng số tiền vàng này chưa mang ra khỏi Việt Nam, nhưng ông không phải là nhân chứng của vụ việc.

Dư luận nhân dân đặt câu hỏi về việc ông Thiệu có mang vàng ra ngoài hay không và nếu không thì giờ ở đâu.[5]

Trong loạt phóng sự điều tra được đăng từ ngày 26 tháng 04 năm 2006, báo Tuổi Trẻ đã phỏng vấn các nhân chứng trực tiếp liên quan đến 16 tấn vàng, làm rõ rằng cựu Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu không “đánh cắp” số vàng này. Tuy nhiên, ông đã qua đời từ trước đó, vào năm 2001.

Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, số lượng tiền vàng kiểm kê đều khớp với sổ sách từng chi tiết nhỏ.[1]

Về tai tiếng của Nguyễn Văn Thiệu, Luật sư Lê Công Định viết: “tìm ra tận cùng của sự thật, báo Tuổi Trẻ đã làm được một việc thiện xét từ góc độ lương tri”.[16]

Thông tin thêm

Theo Báo Tuổi Trẻ, Wikipedia (không nêu rõ phiên bản nào của Wikipedia ngôn ngữ nào) đã viết những thông tin “giật gân” rằng :

Martin (đại sứ Mỹ tại Sài Gòn – NV) giúp gia đình Thiệu ra đi, nhưng chỉ cho mang theo đồ vật cá nhân nhỏ. Thế là tay cựu tổng thống và bà vợ phải tính đến cách khác. Mai Anh (vợ Thiệu) đã xoay xở lấy được 16 tấn vàng ra khỏi ngân hàng quốc gia bằng cách ép dọa thuộc cấp. Bà ta cho chuyển phần lớn số vàng thỏi ấy lên một chiếc máy bay thuê của Hãng hàng không Thụy Sĩ. Nhưng các phi công, sau khi khám phá ra đó là vàng, đã hỏi sứ quán Thụy Sĩ và cuối cùng từ chối không chở nữa. Lý Long Thân (chồng em nuôi vợ Thiệu) nhảy vào cứu nguy. Thân ra lệnh chở vàng bằng tàu Trương Tinh đi Pháp, để sau này Thiệu nhận lại ở đó“. [5]

Bảng kê thoi vàng đựng trong các tủ sắt

Hầm số 3

Tủ số 40: 80 thoi

Tủ số 41: 80 thoi

Tủ số 42: 80 thoi

Tủ số 43: 80 thoi

Tủ số 44: 80 thoi

Tủ số 45: 80 thoi

Tủ số 46: 80 thoi

Tủ số 47: 73 thoi

633 thoi

Hầm số 6

Tủ số 202: 35 thoi

Tủ số 203: 80 thoi

Tủ số 204: 80 thoi

Tủ số 205: 80 thoi

Tủ số 206: 79 thoi

Tủ số 207: 89 thoi

Tủ số 215: 88 thoi

Tủ số 216: 70 thoi

601 thoi

Tổng cộng: 1.234 thoi vàng
(Nguồn: Nha Phát hành, tháng 4-1975)[11]

________________________________________________________________________________________

  1. ^ Báo Tuổi Trẻ, Kỳ 3: Không có ánh sáng cuối đường hầm
  2. ^ a b Nguyễn Tiến Hưng – nguyên Tổng Trưởng Kế Hoạch của chế độ VNCH, Khi đồng minh tháo chạy, chương 12,13
  3. ^ a b Frank Snepp, Decent Interval, Penguin Books Ltd. 1980, tr. 298
  4. ^ Báo Tuổi Trẻ, Kỳ 4: Kế hoạch bí mật từ dinh tổng thống, 29/04/2006 truy cập được đến ngày 7/12/2007
  5. ^ a b c d e f Báo Tuổi Trẻ, Ông Thiệu đã chuyển 16 tấn vàng sang Mỹ?, 26/04/2006 truy cập được đến ngày 7/12/2007
  6. ^ Frank Snepp, Decent Interval, Penguin Books Ltd. 1980, tr. 342-343.
  7. ^ Sau khi Sài Gòn sụp đổ, CIA nhận được tin tình báo rằng từ đầu tháng 4, phe Cộng sản đã liên lạc với Nguyễn Văn Hảo, đề nghị ông tìm cách giữ không để 16 tấn vàng bị đem ra khỏi Việt Nam,
    Frank Snepp, tr. 334
  8. ^ a b Frank Snepp, Decent Interval, Penguin Books Ltd. 1980, tr. 334.
  9. ^ a b Báo Tuổi Trẻ Vàng đổi chủ, 30/04/2006
  10. ^ Tuy nhiên, chưa tìm thấy tài liệu do ông viết hoặc nói gì về sự thật này trong suốt hơn 30 năm trong khi ông Thiệu bị tiếng là chiếm của công, mang vàng ra nước ngoài.
  11. ^ a b Báo Tuổi Trẻ, Kỳ cuối: Người giữ chìa khóa kho vàng, 01/05/2006
  12. ^ a b c BBC Việt ngữ, Anh ra hồ sơ về ông Nguyễn Văn Thiệu, 29/12/2005.
  13. ^ Văn Tiến Dũng, Đại thắng mùa xuân, Chương 15: Giờ tàn của địch.
    Trích: “Cho đến ngày 26 tháng 4, khi Thiệu và gia đình hắn đem 16 tấn vàng bạc, đô la, của cải vội vã chạy sang Đài Loan…
  14. ^ Việt Báo Thứ Bảy, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu & Công Lao Của Một Vị Tướng, 10/6/2001
  15. ^ Tên và tác giả cuốn sách không được nói đến trong nội dung bài báo.
  16. ^ a b Lê Công Định, Câu chuyện Nguyễn Văn Thiệu “đánh cắp” 16 tấn vàng đã kết thúc, BBC Việt ngữ, 30/5/2006
  17. ^ Báo Thanh niên, Người “buôn tiền” thành bộ trưởng – Kỳ 1: Trở lại câu chuyện 16 tấn vàng ngày 30/4/1975


Nguồn: Wikipedia

65 Phản hồi cho “Chuyện 16 tấn vàng của VNCH và nỗi oan 30 năm của ông Thiệu”

  1. Tiger says:

    Ha ha ha ! Tiger cũng đồng ý với nick HOÀNG ! Đọc thơ của Võ hưng Thanh , Tiger củng đoán ra là ai !
    Tiên Sa hổn độn chứ ” Ai trồng khoai đất này ” ! Còn tự xưng là TRÍ THỨC ! Bộ Võ hưng Thanh quên
    rồi sao ? Mao Trạch Đông có nói : ” Trí thức là CỤC C..’ C! ” . Anh HOÀNG ơi ! Đễ ai muốn làm cái đó
    thì làm ! Võ hưng Thanh = Trí Thức = …
    (BBT cắt)

  2. Quốc Anh says:

    Ông Phan Nguyen nói ra tôi mới nhớ, khi mặt trận Bình Long còn đang dầu sôi lửa bỏng, sau cả tháng trời chịu pháo kích và tấn công nặng nề của cộng sản, QLVNCH đã tái chiếm Bình Long, mặc dù mặt trận vẫn còn chưa giải quyết xong nhưng ông Thiệu đã đến thăm và ủy lạo các binh sĩ, ông Thiệu đã được anh em lính vui mừng và kinh công ổng trên vai, trông rất cảm động.
    Còn việc ông Thiệu phải ra đi thì cũng dễ hiểu, lúc đó không chỉ cụ Hương, Quốc Hội và cả người Mỹ cũng muốn tống khứ ông Thiệu ra khỏi nước, vì phía Cộng Sản khứ khăng rằng, chỉ đàm phán khi nào không có Thiệu! Nhưng tất cả đều bị ăn quả lừa to tướng của Cộng Sản!

  3. Phan Nguyen says:

    Việc 16 tấn vàng đã được ông Thiệu trình bày rõ ràng trong lần trả lời những câu hỏi của quân dân cán chính VNCH tại Mỹ trước đây. Lợi dụng các sự kiện, tung hỏa mù để làm dân chúng và quân đội hoang mang là thủ thuật của cộng sản vào những giờ phút cuối cùng. Ngoài ra ông Thiệu không phải là người hèn nhát. Nếu quí vị vẫn còn nhớ ông ta đã từng xông vào chổ lằn tên lửa đạn để ủy lạo động viên tinh thần binh sĩ ngay trên trận tuyến dưới tầm pháo kích của cộng quân thì biết ông ta không hèn. Chuyến ra đi của ông cũng là do sự gợi ý của cộng sản cho chính quyền của ông Hương rằng chỉ khi ông Thiệu rời khỏi VN thì họ mới chịu ngồi xuống đàm phán. Sự thúc giục của chính quyền mới và vì muốn tránh đổ máu vào những ngày cuối cùng nên ông ta đã phải ra đi lấy cớ là phúng điếu Tưởng Giới Thạch. Từ đó đã trúng kế của cộng sản. Quân dân hổn loạn vì người đã từng thề thốt sẽ ở lại cuối cùng bỏ chạy. Cộng sản đâu cần đàm phán vì đã có Dương Văn Minh được sắp sẳn chỉ để đầu hàng. Tay này nuôi dưỡng thằng em cộng sản Dương Văn Nhật ăn dầm nằm dề ngay trong Sàigòn. Có lẽ nếu chính quyền mà nằm trong tay những người di cư 54 thì cộng sản chưa cách nào lấy được miền nam. Hiểu cộng sản không ai bằng họ.

    • nvtncs says:

      “Có lẽ nếu chính quyền mà nằm trong tay những người di cư 54 thì cộng sản chưa cách nào lấy được miền nam. Hiểu cộng sản không ai bằng họ.”

      Nhận xét đúng, nhưng cũng không đúng.
      Đúng ở chỗ người Bắc 54 biết CS đến tận xương tủy; nhưng sai ở chỗ, người Bắc 54, phần đông là từ Bùi Chu, Phát Diệm, Thái Bình, Hà Nội và Hải Phòng. Những người BC, PD và Thái Bình, phần lớn theo đạo Thiên Chúa; người Hà Nội 54 anh em chúng tôi, rất nhiều là học sinh Chu Văn An ( trường Bảo Hộ, nghĩa là trường Bưởi ), trường Albert Sarraut, sinh viên, giáo sư Đại Học Hà Nội và người thường dân Hà Nội KHÔNG THEO HCM về chiến khu.

      Những người nói trên tuy hiểu CS nhưng không phải là những người quỷ quyệt và độc ác như CSBV; là người trí thức hoặc theo đạo, họ không thể làm những điều độc ác, đểu cáng như CS. Muốn thắng CS, phải lưu manh như CS. Vì những người Bắc 54 vào Nam không mánh khoé, lưu manh như CSBV, nên dù có hiểu CS cũng không thắng được chúng.

      Hơn nữa, muốn nắm chính quyền trong Nam phải cỏ sự ủng hộ của người Nam. Thiệu là người Trung, lấy vợ Nam, và theo đạo Thiên Chúa của vợ, nên được người Nam ủng hộ.

      • Hoài Nam says:

        Chỉ có cách lấy độc trị độc, lấy ác trị ác, CS trừ CS như ở Xô-Viết mới xong!
        Dù là người gì chăng nữa mà có tôn giáo cũng không thể thắng CS vô thần nếu không dã tâm và tàn ác như họ!
        Ông Diệm cũng chỉ vì đạo đức (tôn giáo) mà đã không cho phản công để tóm cổ những tên phản loạn, ổng nói rằng, lính chỉ để đánh VC thôi, chứ không được giết lẫn nhau! Trong thời chiến tranh lính VNCH cũng phải rơi nước mắt khi thấy bộ đội dùng chiến thuật biển người xung phong, chết như rạ, khiến họ cũng phải chùn tay!

  4. Trung Kiên says:

    Đọc bài…”Uy tín nhà nước VN sẽ gia tăng trong vụ xử CHHV sắp tới đây?“…Trong đó LS Nguyễn Xuân Phước đã trả lời PV Nguyễn Khoa Thái Anh khá hay, khiến tôi nhớ đến những lời phát biểu của hai ông Hoàng Công Chính và Hoàng Sỹ Bình về TS Cù Huy Hà Vũ, vì vậy xin được phép trích đoạn để gởi đến hai Ông như sau;

    Khi chúng ta hội nhập vào thế giới văn minh thì chúng ta cũng phải sống sao cho có vẻ văn minh với thiên hạ. Giống như một anh nhà quê khi ở quê còn chân lấm tay bùn, nhưng khi đã lên đến tỉnh thành thì anh phải hành xử như một người thành phố.

    Nói một cách khác, cuộc chơi nầy không khác gì cuộc chơi quanh bàn tiệc giữa bạn bè. Người ta cho anh ngồi chung bàn thì anh cũng phải có cách hành xử đẹp với anh em. Người ta bao anh một chầu bia nầy, thì anh cũng phải biết mời anh em một chầu bia khác. Anh không thể nào ì mặt ngồi vào bàn nhậu hết ngày nầy qua ngày khác rồi phủi đít đứng dậy ra về. Anh chơi như thế thì anh em sẽ khinh anh. Và từ từ người ta không chơi với anh nữa.

    –> Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang sống trong thế kỷ “thông tin toàn cầu” không còn bị bưng bít như ngày xưa nữa, vì vậy mong hai Ông hãy vào internet để tìm biết thêm SỰ THẬT về ông HCM và cuộc “chiến tranh chống Mỹ cứu nước” của đảng csvn, rồi nếu muốn kết án TS Cù Huy Hà Vũ cũng chưa muộn…

    Biết đâu sau khi đã biết “thực chất của cuộc chiến tranh” cũng như đã hiểu được “tâm ý kiến nghị” của TS CHHV thì hai Ông lại thay đổi thái độ, thay vì chống báng thì lại ủng hộ TS Cù Huy Hà Vũ cũng nên?

  5. Tập Làm Văn says:

    Nước non cùng nặng lời thề
    Nước đi đi mãi chưa về cùng non
    Non nước nay đã đổi mầu
    Việt Nam nay đã giống Tầu hơn xưa
    Dân tộc xưa con Hồng cháu Lạc
    Nhưng ngày nay Chiêu Thống cũng nhiều
    Lắm trí thức viết điêu chứng dối
    Thấy quyền lợi tối mắt hít hà
    Cúi gầm mặt, gọi giặc bằng cha
    Tư bản đỏ mồ ma cộng sản
    Mặc dân oan tím ruột bầm gan
    Còn trí thức cầu an thụ hưởng???
    !!!!

Phản hồi