Lê Hiếu Đằng: Cần cho lập thêm các đảng đối lập với đảng Cộng sản Việt Nam
Trong bài viết mang tựa đề đơn sơ là « Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh » đăng trên mạng Bauxite ngày hôm nay 12/08/2013, luật gia Lê Hiếu Đằng đã nói lên những trăn trở của mình về vấn đề đa nguyên đa đảng, về vấn đề độc lập, tự do dân chủ và hạnh phúc …
Bài viết trong những ngày thập tử nhất sinh tại bệnh viện của vị luật gia nguyên là Phó chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh, lại mang đầy chất lửa, đầy tính chiến đấu. Đặc biệt ông đã mạnh dạn đặt vấn đề thành lập các đảng đối lập, chẳng hạn một đảng dân chủ xã hội, thay vì đảng Cộng sản độc quyền như hiện nay. Ông thách thức bất kỳ lãnh đạo nào trong bộ máy của đảng Cộng sản trả lời ông một cách công khai về vấn đề trên.
RFI Việt ngữ đã trao đổi với luật gia Lê Hiếu Đằng hôm nay.
RFI : Kính chào luật gia Lê Hiếu Đằng, chúc mừng ông đã phục hồi được phần nào sức khỏe. Thưa ông, vì sao ông đã mạnh mẽ đặt lại vấn đề đa đảng tại Việt Nam?
Luật gia Lê Hiếu Đằng: Trong đề nghị của 72 nhân sĩ trí thức đã nói về vấn đề này một cách tế nhị. Nhưng sau khi bản dự thảo được trình Quốc hội lần thứ tư – do quá tệ nên mới có phản ứng – cũng trong số 72 người thì có 40 người ký phản đối lại bản dự thảo đó, thì nói rõ về đa nguyên đa đảng.
Còn bài của tôi, tôi phân tích theo quan điểm Mác-Lênin thôi. Mình học abc chủ nghĩa Mác-Lênin thì cũng biết rồi : cơ sở hạ tầng quyết định thượng tầng kiến trúc. Cơ sở hạ tầng gồm năm thành phần kinh tế, nhiều giai cấp, nhưng thượng tầng kiến trúc chỉ có một thì sao ? Vô lý, cái này nó phản lại, dù cho chủ nghĩa Mác-Lênin bây giờ cũng đã lạc hậu về nhiều vấn đề rồi, người ta cũng từ bỏ rồi.
Nhưng nếu mà dựa vào thì rõ ràng mấy ổng nói lấy được, nói một cách không có lý luận gì. Thành ra tôi mới thách. Thách mấy vị, nhất là ông trưởng ban Tuyên huấn vừa là chủ tịch Hội đồng Lý luận Trung ương tranh luận công khai, một cách minh bạch. Đừng có chơi kiểu « bỏ bóng đá người ».
Thật ra đa nguyên đa đảng tất yếu phải đến thôi. Ngay tình hình Campuchia hay là Nga cũng vậy. Tất nhiên có một thời gian sẽ hơi lộn xộn, đó là cái giá phải trả. Nhưng mà sau đó sẽ ổn định, thành một nước dân chủ, thì như vậy sẽ tốt đẹp cho cả dân tộc. Đó là cái lối ra tôi cho là duy nhất của dân tộc, chứ không thể nào khác hết. Vì nếu mà không dân chủ, không thực hiện được chế độ dân chủ cộng hòa với tam quyền phân lập thì làm sao chống tham nhũng. Làm sao có được một Hiến pháp mới phù hợp với người dân, do dân quyết định.
Nói chung tất cả những vấn đề này là abc của thế giới rồi. Bởi vì thế giới người ta phải đấu tranh bằng máu và nước mắt thì mới làm nên bản Tuyên ngôn Nhân quyền, và nhiều vấn đề khác. Thành ra tôi thấy đây là tất yếu thôi.
Tôi nói công khai minh bạch, và hơn nữa vấn đề đa đảng đó là chủ trương của đảng Cộng sản thôi. Cho đến bây giờ tôi hỏi các luật sư và luật gia – bản thân tôi cũng là luật gia – thì tôi thấy là chưa có văn bản pháp lý nào cấm việc đa nguyên đa đảng cả. Mà theo nguyên tắc luật pháp, không cấm là người dân có quyền thực hiện.
Vì vậy tôi nghĩ cái việc, ví dụ thành lập một đảng dân chủ xã hội – sở dĩ tôi nêu vấn đề này, vì dân chủ xã hội bây giờ là khuynh hướng chung của các nước tiến bộ. Nó hạn chế những mặt tiêu cực của chủ nghĩa tư bản. Đây là khuynh hướng tiến bộ, do vậy nó có một hệ thống thế giới để hỗ trợ cho mình. Như vậy mình nên theo cái giòng đó.
Trong cuốn « Mao Trạch Đông ngàn năm công tội » ông đại tá nói thời kỳ Mao già rồi cũng nghiêng về khuynh hướng dân chủ xã hội của Đệ nhị Quốc tế, rồi bản thân ông cũng đề nghị như vậy.
Bây giờ nhiều nhân sĩ trí thức ở trong nước, cũng như ở nước Pháp nơi cô đang định cư, là cái nôi của yếu tố xã hội. Nhiều trí thức trước đây cũng có thời say mê chủ nghĩa cộng sản thì bây giờ người ta từ bỏ hết. Bây giờ người ta đấu tranh cho nhân quyền, dân quyền và vấn đề môi trường, đó mới thực sự là cuộc đấu tranh vì con người và cho con người.
Do đó tôi nghĩ nên thành lập một cái đảng như vậy. Mà nó có điểm tích cực là trở thành một đảng đối lập, thành một kháng thể trong một cơ thể lành mạnh. Chứ nếu trong cơ thể mà không có kháng thể thì nó trở thành một con bệnh SIDA, khó mà giải quyết được, ngồi chờ chết thôi.
RFI : Dạ như vậy đảng Cộng sản sẽ phải chấp nhận cái thách thức là sẽ phải cạnh tranh với các đảng đối lập khác?
Đúng. Tức là đảng Cộng sản phải tự mình thấy rằng, nói thật, chưa có một thế lực chính trị nào lớn hơn đảng Cộng sản cả. Thành ra nếu anh tranh cử một cách bình đẳng, thì vẫn có thể thắng lớn trong các cuộc bầu cử. Bởi vì ở Campuchia, tuy bây giờ Sam Rainsy có nhích lên, nhưng mà không phải là đa số. Hay là ở (Việt Nam) mình chẳng hạn, tôi cho rằng vài ba chục năm nữa đảng Cộng sản vẫn là một thế lực chính trị lớn, không một lực lượng nào có thể tranh chấp được.
Nhưng mà những đảng nhỏ ra đời sau sẽ trở thành lực lượng đối lập. Đó là một sự kềm hãm, một cái thắng đối với đảng cầm quyền. Như vậy qua cuộc bầu cử bình đẳng mà nếu đảng Cộng sản thắng thì càng có uy tín – dân người ta ủy nhiệm cho anh như vậy. Chứ bây giờ nói là lịch sử thế này thế kia nên bây giờ dân ủy nhiệm, thì tôi cho là không đúng, mà phải nhìn thông qua một cuộc bầu cử bình đẳng, được quốc tế giám sát như đang rất phổ thông hiện nay.
Tôi nghĩ đó là xu thế phát triển tất yếu của loài người, và không thể đảo ngược được. Tôi chịu trách nhiệm khi phát biểu về những điều đó. Còn ai muốn làm gì tôi thì làm thôi ! Tôi sẵn sàng, không có vấn đề gì cả. Bởi vì mình ở tuổi này rồi, thì cái chết thật là hy sinh, phải có ý nghĩa ! Tôi nghĩ như vậy.
RFI: Ông có viết là nhiều đảng viên đang muốn ra khỏi đảng, và đặt vấn đề tại sao không tuyên bố tập thể như vậy và thành lập một đảng mới. Điều này có vẻ là ảo tưởng trong xã hội Việt Nam hiện nay?
Không, qua tiếp xúc nhiều thì đây là ý tưởng của nhiều người. Có nhiều người cũng đến gặp tôi và chán nản đòi ra khỏi đảng. Hoặc là (giấy chuyển) sinh hoạt đảng thì đem về không đưa cho địa phương mà bỏ vào ngăn kéo, coi như không sinh hoạt đảng nữa. Như vậy tại sao khi vào đảng thì (công khai), bây giờ anh nên công khai, tuyên bố đàng hoàng vì sao tôi ra khỏi đảng.
Vì đảng này bây giờ họ đã phản bội lại những mục đích ban đầu về việc xây dựng một xã hội tốt đẹp, thực hiện lý tưởng mà một thời trai trẻ mình đã đổ biết bao xương máu mới giành được. Bây giờ như vậy thì mình tuyên bố công khai ra khỏi đảng, chuyện đó cũng bình thường.
Mà không phải ảo tưởng đâu. Nếu cần thiết thì sẽ có nhiều đảng viên đồng tình với việc làm đó, nên tôi mới đề nghị như vậy. Và đã ra khỏi đảng thì phải thành lập một đảng mới. Tôi nghĩ đó là điều tất yếu.
RFI: Nhưng sau nhiều thập kỷ đã quen chấp hành lệnh trên, Việt Nam dường như đang thiếu vắng những khuôn mặt lãnh tụ xứng tầm?
Đúng. Nói chung là bây giờ đảng Cộng sản Việt Nam thiếu hẳn một lãnh tụ, hoặc là một vài người lãnh tụ có uy tín. Lãnh tụ là gì ? Thật ra đâu phải mình đòi hỏi gì cao. Vấn đề ở chỗ là phải đặt lợi ích đất nước, lợi ích Tổ quốc lên trên. Và nếu anh thể hiện được ý chí, nguyện vọng của quần chúng, thì lúc đó anh trở thành người lãnh đạo của dân, lãnh tụ của quần chúng.
Chứ bây giờ anh vì lợi ích gọi là « đảng còn thì ta còn », hay « chế độ còn thì ta còn », mà chẳng nghĩ gì tới tình hình đất nước…Thực tế bây giờ đảng và chủ nghĩa Mác-Lênin đang trở thành một sự ngăn trở.
Ví dụ ở Việt Nam đã gần bốn mươi năm thống nhất rồi. Lẽ ra với thời gian đó, nước người ta đã cất cánh từ lâu, công nghiệp phát triển rồi thế này thế kia…Nhưng bây giờ tình hình lại rất là bê bối.
Đường sá tai nạn giao thông liên tục, rồi đạo đức xuống cấp. Tôi thấy trong y tế, cái vụ xét nghiệm ở Hà Nội ghê gớm thật ! Nó xuống cấp đến độ như vậy. Rồi giáo dục cũng vậy, cứ lò mò mãi không thấy lổi ra. Có thể nói là xuống cấp một cách toàn diện, khủng hoảng toàn diện !
Còn tất nhiên khi chấp nhận kinh tế thị trường thì nó tự điều chỉnh và có phát triển một hướng nhất định. Nhất là khi phát triển nóng do đất đai, do nạn tham ô…đủ thứ chuyện, rồi chia phần lại cho những người khác, thì có một bộ phận dân cư khá lên. Nhưng đại bộ phận dân chúng nhất là công nhân và nông dân thì bây giờ vẫn sống rất là khổ sở.
Tất cả những cái đó tôi cho là trách nhiệm của chính quyền rất lớn. Anh gần như buông thả tất cả. Buông thả từ chỗ để cho Trung Quốc hoành hành ở Biển Đông như vậy, rồi vào Việt Nam, các miền rừng núi, và ngay cả đồng bằng sông Cửu Long cũng là Trung Quốc.
Tôi nghĩ là hiểm họa bị xâm lược, tức là độc lập dân tộc bị đe dọa rất lớn. Những mục tiêu thời trai trẻ chúng tôi đấu tranh hiện nay đang bị phản bội lại. Do đó chúng tôi không thể nào ngồi yên để mà nhìn những gì mình đã đổ xương máu, đồng bào chiến sĩ mình đã đổ xương đổ máu… mà phải đứng lên đấu tranh để bảo vệ, bất chấp mọi hy sinh gian khổ.
RFI: Theo ông thì vì sao Việt Nam không có được bao nhiêu chính khách vừa có bản lĩnh vừa có tư cách?
Vì sao mà không có những chính khách, chính trị gia kiểu như (bà Aung San Suu Kyi) ở Miến Điện, hay là ông Mandela chẳng hạn? Một lãnh tụ của quần chúng, mấy chục năm tù tội, nhưng người ta chỉ làm một nhiệm kỳ, xong rồi giao cho người khác. Tôi nghĩ là do nền độc tài toàn trị nó ngăn cấm tất cả mọi cái, nhất là các quyền tự do. Vì vậy mà ai cũng sợ hãi cả.
Do đó bây giờ nếu có những chính sách thì tôi biết rằng ở miền Bắc cũng như miền Nam có những con người rất tâm huyết, có kiến thức. Họ thật sự là những chính khách, nhưng họ vẫn còn rụt rè thôi. Thành ra trong những bài nói, tôi bảo là không có gì mà rụt rè. Hãy dấn thân đi!
Trước đây có những vấn đề sống còn của đất nước, do tình hình thế giới và trong nước cũng vậy, mình nhận thức không đúng và mình ảo tưởng chạy theo chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội. Thế thì bây giờ tình hình thế giới và trong nước đã thay đổi. Bây giờ mình tự nhận thức lại hành động – hành động một cách cương quyết, chứ không thể cứ chần chừ.
Từ cái hành động đó thì sẽ xuất hiện những chính khách, những thủ lãnh chính trị. Tôi nghĩ là hoàn toàn có khả năng đó. Và những người này trong các cuộc bầu cử tự do họ sẽ được dân tín nhiệm. Đó là con đường phát triển của một xã hội dân chủ và tiến bộ.
RFI: Vừa ra khỏi một cơn bệnh nặng, nhưng những khát vọng của ông đối với đất nước không bị nguội lạnh mà chừng như lại cháy bỏng hơn. Ông có buồn lòng khi sau mỗi lần trả lời phỏng vấn, thỉnh thoảng lại có những lời bình chỉ trích khoảng thời gian hoạt động trước 1975 của ông cũng như bạn bè ông trong phong trào sinh viên thời đó?
Nằm trong bệnh viện, như đã trình bày trong bài, tôi đã suy nghĩ, đọc một số bài báo rồi các nhà văn, nhất là những nhà văn quân đội như Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu. Rồi qua chuyến đi của ông Chủ tịch nước Tư Sang, ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, tôi thấy có nhiều cái mình phải nói, và nói thẳng.
Để cho các vị – nếu dùng chữ mở mắt thì hơi quá – nhưng mà để cho các vị ý thức được nên chọn lựa con đường nào cho dân tộc, để làm cho đất nước phát triển chứ không thể cứ trì trệ mãi như thế này. Không thể vì đảng, vì chế độ mà để đất nước như thế. Thành ra cuối cùng tôi nói một số trải nghiệm của tôi, là để chứng tỏ rằng chế độ toàn trị người ta chỉ đặt đảng lên trên Tổ quốc và đất nước. Cách đặt vấn đề như vậy hoàn toàn không được.
Còn bây giờ có nhiều người cứ nói đúng sai trong quá khứ. Bây giờ tranh luận cái đó để làm gì? Trong khi phải đoàn kết lại với nhau, vì mục tiêu chung là xây dựng nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, dân chủ và giàu mạnh – trong đó có vấn đề tự do. Các quyền tự do của công dân phải được khôi phục lại, chứ không thể nào bị tước đoạt.
Cần phải đoàn kết nhau lại, để từ chỗ nhận thức lại phải cùng nhau hành động, đấu tranh cho một đất nước Việt Nam như vậy mới là đúng. Chứ còn anh nói trước kia bên này đúng, bên kia là sai…có thể nói lúc đó một bộ phận loài người cũng đương có những cái ảo tưởng như vậy. Thành ra việc đó hãy để cho lịch sử phán xét, con cháu ngày sau sẽ phán xét. Cái gì đúng, sai thì những thế hệ sau sẽ nhận định. Còn bây giờ trước mắt phải cùng nhau đấu tranh để xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
RFI: Xin chân thành cảm ơn luật gia Lê Hiếu Đằng, Phó chủ nhiệm Hội đồng Tư vấn về Dân chủ và Pháp luật thuộc Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam.
Thụy My (RFI)
Sau khi qua gặp TCBinh,TTS đi Mỹ “theo lời mời” nhưng nay theo kẻ góp ý .qua ĐCVvà cac đai TH Voa ,Rfa, BBC thì Mỹ không tiếp đón “niềm nở” lắm ngay tù lúc bước xương phi trường chỉ có Đ/S Mỹ ỏ VN bay về với một viên chức BNG HK ra đón. Sau đó thì truyền thông người Việt hãi ngoai và QT đều cho là không có gì MỚI . Cái mới có lẽ là TTS giờ phut từ giả TTHK đã cám ơn TT Mỹ giúp người TN đẻ họ biếu tình chống TTS ! Thật là lố bịch ,mai mỉa ! Do đó chuyến đi này ,kẽ góp ý nghĩ là TTS,qua Đ/S Mỹ,xin gặp TT Hoa kỳ mà thôi !(nhưng không được gì ngoài viêc nhân quyền trước ,chuyện gì sẻ noi sau)
Hôm nay qua vụ Án 2 người trẻ tuổi PU được thả và người bạn của cô được được giảm án còn 1/2.
Thêm sự kiện trươc đó ,Lehiêudằng cùng hnnhuận,2 tên “ăn cơm QG thờ ma CS” trước75 quây tơi bến,góp phần làm sụp đỏ chế độ tự do dân chũ miền Nam VN đứng ra hô hào lập đãng đối lập vơi đãng cs thì không khỏi khiến cho người ta nghi ngờ một màn kịch bịp bợm khác của đãng csvn ?
Lập đãng .Ôi ! ngày về Hanôi,2 đãng viên già (nguyễn xiển và …?…) xin HCM lập đang Xãhội và Tựdo cho “bui”,và “Bác” cười “2 chú muốn thì cứ lập đi. Bác sẻ tới “chứng kiến” và “chỉ thị”…Sau một tơi gian sinh hoạt dưới sự gíám sát của đãng csvn,hai “ông chủ tịch “đãng theo lời bác dạy, .giải tán đãng (cuội). Nâm …HMC xin được phục hoạt đãng dân chủ của nguyễn xiễn xưa ,nhưng không được , Bị “đì” thân bại anh liệt và chết…
Nay lehđằng và hnnhuận lại có phải theo chỉ thi trong tình hình này ,đối phó vơi đòi hỏi của Mỹ , cho lập đãng cuội để nói vơi chú Sam là “tui đa đãng ,tự do dân chủ rồi đấy đấy nhé ,vậy đáp ưng yêu cầu của tôi đi !”.Và còn nữa ,là sắp tới sẻ thả hoặc giảm án tù cho nhưng người Mỹ “quan tâm” về nhân quyền như điếu cày ,btminh hằng ,tạphong tần,lê tiến trung ,lêquốcquân… (và ai đi Mỹ ,Mỹ OK hết).
Các tên trở cờ như NPhùng ,báo Người Viêt.nhliêm vv và vv…sẻ gia nhập đãng của đ/c đãng trưỡng lê hiếu dăng và đồng bọn (mát mặt nhé ! Bao năm đãng bỏ quên nay cho làm “đối lập” sướng chưa ?).
“Đừng nghe những gì cs nói ,hãy nhìn những gì chúng làm”
(tèo)
Đừng nghe, đừng nghe. “Nó” theo CS không vì lý tưởng độc lập tự do mà vì trước hết có bà con thân thuộc tập kết, nằm vùng.
Nay “Nó” viết CẦN CHO LẬP THÊM….
ai CHO …………………Đảng cho chứ ai cho ở đây !
Gì nữa đây trời! Lại hô hào kêu gọi lập đảng, của những tên hề…Thất sủng?! Đúng là giang san dễ đổi bản tánh nan di. Công tâm mà nói, cá nhân Áo vải tôi có thể forget and forgive cho những kẻ có học? Nhưng gì một thời tuổi trẻ bồng bột, mê muội đem nhiệt huyết đời trai với hoài bảo đưa dân tộc VN vào…Thế Giới Đại Đồng theo chủ nghĩa CS! ( Dù thật sự đếch biết cái TG đó nó nằm ở mô! ), điều này chắc phải hỏi bác, chỉ có bác mới biết mà dẫn dắt đám đồ tôn, đồ tử đến đó! “Bác đưa một nước qua nô lệ, tôi dắt năm châu đến đại đồng” (HCM). Hay nói theo dạng bình dân giáo dục là, thông cảm cho đám trẻ ham ăn…Cứt gà! Còn gọi nôm na là “Cách Mạng”. Thử hỏi: Vì sao mà đất nước VN lại ra cớ sự này? Thống nhất đất nước ư, mỉa mai và chua xót vô cùng khi chợt nhìn lại, ngược giòng lịch sử VN cho dù khi thịnh lúc suy, đã qua bao thế hệ thăng trầm, hàng ngàn năm sử Việt Lạc Hồng: Có bao giờ mà dân Việt phải tha phương cầu thực trên khắp quả địa cầu??? Và cái khốn nạn nhất trong muôn ngàn sự khốn nạn của những kẻ nối giáo cho Việt Cộng (CSVN tai sai của Nga-Tàu) là, họ vẫn tự cho mình là thành phần “Trí-Thức”, họ vẫn nuôi mộng khanh tướng công hầu, họ vẫn cố bám víu để được tôn vinh là Thái thượng Hoàng hay it ra cũng thuộc thành phần…Khai Quốc Công Thần! Ha ha ha, hãy tĩnh lại và hãy tập làm người tự trọng, để hiểu một điều Logic rằng: Cộng Sản không thể sửa đổi mà phải…Lột da nó, loài tắc kè! CS sẽ bị đào thải và nghiền nát bởi bánh xe lịch VN, không có biệt lệ nào “trắng án” cho tội ác nhất là tòa án…Lương tâm! Avcđ
Còn lãnh lương của cộng sản, còn nhận tiền, còn ăn tiền của cộng sản là phải nói theo, làm theo nó cho đến chết! Không muốn bị nó kềm chế, mình không nhận tiền của nó, xé bỏ thẻ đảng, không sinh hoạt với nó nữa thì mình mới được tự do làm theo ý mình.
Muốn chế độ cộng sản mau mau biến mất, hãy kêu gọi bạn bè thân thiết trong cái đảng chết tiệt này hãy bỏ đảng ăn cướp, tất cả cùng thúc giục đồng bào cả nước đứng đậy kêu gọi quốc tế vào Việt Nam như nhiều người đang nói đến thì nó phải tiêu. Có thế, đời mình, đời con mới còn được thấy mặt trời. Còn đảng cướp cộng sản đời mình còn khốn nạn. Kiếm được chút tiền mà cái chết cá nhân càng lúc càng sát kề! Nay là lúc chết cả nút. Trước mặt là thằng đại ăn cướp Tàu cộng, sau lưng là trùng trùng điệp điệp dân Việt đang hờm sẵn tay búa, tay đao!
Vả chăng, tiền mà cộng sản trả công cho mình là tiền của công chúng đồng bào Việt Nam đóng thuế trong có tiền thuế của ông bà, cha mẹ, vợ con, thân tộc gần xa của mình chứ nào thằng cộng sản nó có bỏ ra đồng xu cắc bạc từ tiền túi của nó để trả công cho mình?
Ấy là chưa kể đến nó mượn danh nghĩa của mình, của bà con đồng bào mình đi vay nợ quốc tế, hàng núi đô la để chia nhau bỏ túi riêng, để nợ lại cả vốn lẫn lời cho bản thân mình, gia đình mình và bà con dòng họ của mình, đồng bào cả nước mình phải trả!
Chỉ riêng vấn đề nợ này mình chưa tính sổ với nó, chưa cho mày một phát đạn vào đầu, chưa cho mày một đường phảng kéo cổ ngay (mả tấu) cho bay đầu kẻ gian ác cho rồi, chưa làm thế thì thôi có hơi sức đâu mà tiếp tục nghe theo làm lợi cho lũ chúng nó?
Bọn này chỉ hốt vào thêm thôi chứ có đứa nào bỏ ra đồng xu nào cho ai? Cái chúng nó bỏ ra chỉ là nước bọt và những lời hô hào mọi người xông vào cái chết cho chúng nó hưởng lợi! Tiếng trống ếch ở Hà Nội từ thời Hồ Chí Minh vẫn còn vang đội cho đến hiện tại:
Chết! Chết! Chết chùm, chết chùm!
Nghe theo cộng sản để đổ hết lúa giống ra cho chúng nó ăn chứ chẳng phải cho mình được ăn!
o 4. Khi đã có Cương lĩnh đề ra mục tiêu và nội dung đổi mới, Đảng sẽ định một lộ trình thật khoa học để từng bước thực hiện sự nghiệp trọng đại này một cách chắc chắn.
(b)….Đảng Cộng sản Việt Nam có thể theo cách của Đảng Xã hội Pháp hồi 1920: Những người muốn đảng trở thành Đảng của dân tộc và những người muốn giữ nguyên Đảng Cộng sản tách nhau ra thành hai đảng. Sau đó, tổ chức trưng cầu ý dân bằng một cuộc bỏ phiếu kín chọn đảng lãnh đạo từ hai đảng này. Đảng không được nhân dân chọn làm lãnh đạo sẽ trở thành đảng đối lập…
- Mời xem: Đổi mới Đảng, tránh nguy cơ sụp đổ!
http://www.viet-studies.info/kinhte/ThienY_DoiMoiDang.htm
Đã theo vào với cộng sản là phải nói theo cộng sản cho đến cuối đời. Ông Lê Hiếu Đằng là điển hình sáng chói. Cái khốn nạn mà người đảng viên cộng sản phải chịu đựng với đảng cộng sản của mình là ở chổ đó!
Kêu gọi đảng viên cộng sản những ai đã bỏ đảng, những ai đã thấy được nhưng hậu quả chết người, chết cả nước do từ sự tồi tệ của đảng cộng sản và thế lâm nguy của bản thân hãy đứng về phía toàn dân để thức giục toàn thể đảng viên trong hệ thống nhà nước, trong quân đội, trong công an để cả nước cùng nhau đổ xuống đường phố kêu gọi Liên Hiệp Quốc vào Việt Nam giúp giải quyết tình trạng cực kỳ nguy hiểm trong thời điểm hoàn toàn bế tắc này của Việt Nam là lời kêu gọi đúng đắn.
Kêu gọi đảng viên đứng lên làm hạt nhân, đồng bào tham gia để nhẩn nha tranh đấu với đảng cộng sản đã hoàn toàn thối nát để xãy ra cảnh hổn loạn xã hội, người Việt Nam xông vào chém giết lẫn nhau tạo cơ hội bằng vàng cho Trung cộng nhận rõ mặt, biết rõ tên từng người để chúng tiêu diệt hết mọi cá nhân, mọi lực lượng chống đối của Việt Nam là rơi đúng ý muốn của Trung cộng! Lời kêu gọi của ông Đằng, ông Nhuận sáng suốt ở chổ nào?
Những thỏa thuận Trương Tấn Sang đã mang về Việt Nam sau cuộc gặp thượng đỉnh với Tập Cân Bình vừa qua chỉ là hành động công khai hóa những hợp tác song phương đã tiến hành rồi trong hàng chục năm nay được mở rộng thêm nữa cho sự kiểm soát của Trung cộng lên Việt Nam. Hợp tác toàn diện, hợp tác quốc phòng, hợp tác công an, hợp tác an ninh, tình báo, Trung cộng đã thống trị hoàn toàn mọi hoạt động của nhà nước cộng sản Việt Nam, của đảng cộng sản, Trung cộng có để tự do cho người Việt Nam hoạt động chống nó công khai không?
Đối với Trung cộng, người Việt Nam phải chết nhiều chừng nào tốt chừng ấy. Chết vì nguyên nhân nào cũng đều tốt cả! Ông Nhuận, ông Đằng nghĩ gì về hậu quả những lời kêu gọi của mình?
Lãnh đạo không phải để hô hào, kêu gọi suông. Các ông đã làm như thế mấy mươi năm về trước góp phần làm cả nước tan nát, mọi hy vọng của đồng bào từ miền nam, miền bắc đều lịm tắt. Nay các ông lại tiếp tục kêu gọi trong cách ấy để sẽ đưa đất nước đi về đâu?
Đất nước đã tan hoang, các ông đang muốn đưa đất nước đi về đâu nữa?
Ông này suy nghĩ “Xâu” quá ! Chắc chắn Ông Lê H Đằng và mọi người không ai nghĩ “xâu” sắc như ông ! Cao kiến cao kiến !
Trích: “Thật ra đa nguyên đa đảng tất yếu phải đến thôi. Ngay tình hình Campuchia hay là Nga cũng vậy. Tất nhiên có một thời gian sẽ hơi lộn xộn, đó là cái giá phải trả.”
Đa đảng cũng chỉ là hiện tượng tự nhiên của xã hội khi những người cùng quyền lợi, cùng tâm tư, nguyện vọng kết hợp với nhau.
Dù có cấm thì đa đảng vẫn xảy ra. Cụ thể là tại Việt Nam có đảng Ba Ếch và đảng Tư Sang đang tranh chấp nhau. Gọi thì nghe diễu cợt nhưng thực sự đó là những người cùng lợi ích kết hợp với nhau. Dù chính thức trên giấy tờ không công nhận nhưng trên thực tế thì nó vẫn xảy ra.
Nếu tính luôn cả người Việt hải ngoại thì có thêm các đảng phái quốc gia. Cụ thể là đảng Việt Tân chẳng hạn, và còn nhiều đảng khác. Đó là vì tại hải ngoại bàn tay của đảng CSVN không ngăn cấm việc ra đảng mới được.
Nếu nhìn tổng quát, thì từ khi đảng CSVN ra đời, mặc dù đảng CSVN chủ trương tiêu diệt tất cả mọi đảng khác thì Việt Nam luôn luôn ở trong tình trạng đa đảng trên thực tế. Trước 75 thì tại miền Nam có nhiều đảng nên cộng với đảng Lao Động ở miền Bắc, Việt Nam cũng có nhiều đảng tức là có đa đảng. Sau 1975, các đảng tại miền Nam bị tiêu diệt thì tại hải ngoại, các đảng phái vẫn hoạt động. Như vậy Việt Nam luôn luôn ở trong tình trạng đa đảng trên thực tế mặc dù đảng CSVN ra sức bóp chết các đảng khác.
Ngai nay can ra toa xet xu, o mien Nam giac Cong khong o trong luat phap, an com mien Nam, sinh song o mien Nam, di hoc o mien Nam dau bang nay no lai bay dat tho ma giac, vao dang giac nam 1966. Can duoc ra toa xu co luat su bao chua. Can co ban an rat nang de giao duc nhung thanh phan
khac chang han nhu nem da de tri toi phan loan.
Trong thời gian nằm bệnh, ông Đằng thông báo thành lập đảng
Dân chủ Xã hội, nhằm đối lập với đảng CS cầm quyền. Ông Hồ
Ngọc Nhuận viết bài và phổ biến tin này.
Cả hai ông đều đối lập với Việt Nam Cộng Hòa xưa, và nay đối
lập với Đảng Cộng Sản. Về ông Nhuận, từng là thượng nghị sĩ
VNCH, thuộc nhóm thành phần thứ ba lủng lẳng, và đầu hàng
CS với chức phó chủ tịt MT Tổ Cuốc thành phố mang tên cu.
Thành phần lủng lẳng thứ ba xơi oản chuối với Ấn Quang, nay
là Phật giáo Thống nhứt của ngài Quảng Độ chống Cộng an toàn
ngay trong long Cs, mới hay chứ li. Cái thành phần lủng lẳng
này tất nhiên là nón tai bèo anh em nhà cùng MTGPMN.
Ông Đàng thiệt à mưu trí sáng tạo, Đảng Dân chủ Xả hơi
quy nạp cùng Ấn Quang ( Thống nhứt) và MTGPMN cùng tụi Tranh
đấu mien Trung, sẽ to đùng vô số kể. Có con gì kêu không…
Xin tạm hỏi luật gia tí, ấy cái ngày xưa…bưng bô cho CS, sao mà
nay lại mau mắn đối lập với CS sao ru mà… Có cái gì đây…
( Nghe này, trong trường hợp LHQ, Hoa Kỳ, Trung Quốc và những
nước liên quan, bắt đầu tái xét HĐBL hướng về tổng tuyểnt cử,
dĩ nhiên công lý VNCH phục hồi,
thì cái đảng Dân chủ xã hội ;lại mánh mung thiên về cái đảng CS
y chang như cu MTGPMN hả, hả…( Ma giáo,hết thời rồi, em ơi)
Hãy bỏ quá khứ sau lưng, nhìn phía trước mà bước tới các ông ơi ! VNCH cũng đã tan, nay mai CHXNCN VN cũng tan tành và nếu có ai cứ nhắc mãi cai quá khứ đau thương thì tôi nghĩ không có đủ can đảm bước tới. Đúng là những người như ông Đàng, ông Nhuận đã từng là những người sai lạc theo CS , nhưng họ là những người yêu nước. Đây là cái họ cần làm để trả món nợ cho nhân dân VN , họ phải có trách nhiệm vì họ đã là một trong những nguyên nhân góp phần vào chiến thắng của bọn ma quỉ . Hơn ai hết họ biết điều này. Hôm nay , tôi ủng hộ họ .
Thưa VINH:
Tôi không chủ quan và cố chấp. Tôi bình tĩnh để sáng suốt.
Vái xin ông xét lại. Ông có dám quả quyết rằng HĐ Ba Lê 1973
đả hoàn toàn vô hiệu lực hông? Ông có biết rằng: chính vỉ HĐ Ba
Lê bị bên CS vi phạm, nên…Hoa Kỳ mới trở lại VN trong thế chủ
động thế này. Rằng: mục đích chiên tranh là bắt đối phương
làm theo ý ta, the goal of the war is to enforce our will over the
enemy ( Clauzewits). Hoa kỳ nó đã làm như thế khắp mọi nơi.
Mời ông xem lại cuốn phim buổi sáng ngày 30 tháng Tư tại Dinh
Độc Lập, thì thấy rằng VNCH ” không tan” như ông nghĩ đâu.
Hay tập suy tư về công lý của VNCH, nếu ông không là CS loại
bảo thủ. Thanks.
NB: Thưa ông, cho dù ông Đàng, ông Độ, ông Quề…có yêu nước,
thì cũng là hạng người đi sau bước những công dân bình thường
của VNCH xưa. Thời cuộc không cần tới họ nữa. Too late, man!
Tôi không dám nghĩ như ông Tiên. Tôi chỉ là nguòi bình thường thôi.
Tôi ủng hộ lời nhận xét của ông Vinh! Các ông muốn thay đổ chế độ hiện hành, nhưng lại không dám tin ai, chỉ ôm khư khư lòng căm thù thì các ông cũng không có giá trị. Hãy mở lòng nhân, nhìn nhận vấn đề bằng óc sáng suốt của một nhà chính trị có tầm nhìn bao quát, các ông sẽ thấy, nếu không ủng hộ người ta thành lập đảng đối lập, mà cứ chửi cho đã mồm, các ông sẽ mãi mãi dìm dân VN dưới ách độc tài Đảng trị ít nhất là hàng mấy chục năm nữa. Hãy gạt bỏ hận thù đồng lòng hướng tới tương lai đi. Thật đáng xấu hổ!
Sống và làm việc theo tinh thần khoa học là thái độ phải có. Ông Đằng bệnh ung thư. Tiền sử của gia đình có ai bị bệnh ung thư? Nếu có là do di truyền. Nếu không, bệnh của ông là do hậu quả thuốc độc của Trung cộng.
Bao nhiêu người Việt Nam đã chết vì thuốc độc của Trung cộng? Bao nhiêu người Việt Nam đang chết dần mòn vì ung thư? Vì thuốc độc Trung cộng? Bao nhiêu đảng viên cộng sản đã chết vì ung thư? Bao nhiêu người đang phát triển ung thư? Bao nhiêu người nữa sẽ chết vì ung thư có nguồn gốc là nạn nhân thuốc độc của Trung cộng lan tràn khắp chốn trong xã hội Việt Nam?
Chưa nói đến những cái chết nóng do Trung cộng thúc giục đấu tố, kết tội bỏ tù tịch thu hết tài sản, ung thư đang giết người Việt Nam, đảng viên cộng sản từng ngày, từng giờ!
Chết vì nó,tù đày, thanh trừng, thanh lọc, thanh toán lẫn nhau, vì thuốc độc nó mà đảng viên cộng sản không biết chống, không dám chống Trung cộng, chống lại những tên bán nước thì đảng viên cộng sản từ già đến trẻ ngu không còn chổ nào… ngu hơn!