Chuyện dài ra đảng và đa đảng ]1]
Gần đây, trong nước lại rộ lên những lời bàn tán về chuyện ra Đảng và chuyện đa đảng, nhất là sau khi bài “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” của Luật gia Lê Hiếu Đằng và bài “Phá xiềng” của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận được tung ra.
Người viết những dòng này hoan nghênh hai tác giả vừa nói trên đã gióng lên lời kêu gọi các đảng viên cộng sản hãy “tuyên bố tập thể ra khỏi Ðảng và thành lập một Ðảng mới”, Đảng Xã hội-dân chủ. Đáng lẽ, lời kêu gọi thức thời đó phải được tung ra từ rất lâu cơ! Nhưng chẳng sao cả, chậm còn hơn không!
HÃY CAN ĐẢM “XÉT LẠI”…
Để đáp ứng lời kêu gọi thức thời đó của hai ông, thiết nghĩ các đảng viên cộng sản có tư duy độc lập đang còn phân vân cần phải có gan “xét lại” và nhận thức rõ thực trạng của hệ thống chính trị nước ta dưới sự thống trị độc tôn của Đảng cộng sản Việt Nam để xác định cho mình một thái độ dứt khoát với tinh thần trách nhiệm công dân cao.
Để các bạn hiểu rõ tôi hơn khi đọc những dòng trên, tôi xin thưa với các bạn rằng, khi mới 18 tuổi, tôi đã gia nhập Đảng cộng sản Đông Dương (1946), và cũng đã từng vào sinh ra tử nhiều năm trong cuộc kháng chiến chống Pháp và từng gánh vác nhiều trách nhiệm quan trọng trong Đảng… Đến khi có những ý kiến bất đồng với ban lãnh đạo Đảng hồi cuối những năn 50 đầu những năm 60, tôi cùng với một số cán bộ cao cấp và trung cấp của Đảng bị quy “tội” “xét lại – chống Đảng”. Khi bị truy bức mạnh thì tôi đã rời bỏ Đảng cộng sản (ĐCS) vào lúc 36 tuổi (1964) lúc đang ở nước ngoài.
Suy cho cùng, cái “tội” mà các vị lãnh đạo ĐCS hồi đó đã quy, không biết những người khác nhận thức thế nào, còn đối với riêng tôi thì tôi cho là đúng! Tôi không phủ nhận! Đúng là tôi đã phạm “tội” “xét lại”! Chắc nhiều bạn đã sống cái thời cực kỳ ác liệt những năm 50, 60 thế kỷ trước đều biết cái “tội” “xét lại” hồi đó là đáng sợ lắm, vì Đảng coi “tội” ấy ngang với tội “phản động”, “phản đảng”, “phản quốc”! Thời đó các vị lãnh đạo đánh đồng (và đánh tráo) Đảng với Tổ quốc. Tôi nhận “tội” “xét lại”, nhưng quyết không nhận “tội” “phản quốc”, bởi lẽ tôi “xét lại” và phát biểu ý kiến với Đảng vì tôi yêu nước, thương dân, vì tôi không muốn Đảng đưa Đất nước và Nhân dân vào những thảm họa.
Làm sao mà không “xét lại” được, khi chính mắt mình thấy hằng trăm, hằng nghìn người dân ở nông thôn bị bắn giết oan uổng trong cải cách ruộng đất? khi thấy hàng nghìn gia đình bị điêu đứng trong cuộc cải tạo công thương nghiệp và thủ công nghiệp ở thành phố? khi thấy cả xã hội bị nghẹt thở vì chính sách quản lý hộ khẩu ngặt nghèo, vì các quyền công dân, quyền con người, các quyền tự do dân chủ bị xóa bỏ? Vậy thì tôi đã “xét lại” gì? Tôi “xét lại” đường lối của Đảng, nhưng trước hết, tôi “xét lại” chủ nghĩa Marx, chủ nghĩa Lenin, chủ nghĩa Stalin, chủ nghĩa Mao Trạch Đông mà Đảng dùng “làm nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động”. Cuối cùng, tôi đã phủ nhận những thứ đó. Vì, sau khi đã kiểm nghiệm qua thực tiễn của Đảng và Đất nước Việt Nam, cũng như kiểm nghiệm qua thực tiễn của Đảng và Đất nước đã khai sinh ra phong trào cộng sản quốc tế là Liên Xô, sau khi đã nghiên cứu kỹ càng về mặt lý luận những thứ chủ nghĩa đó, tôi nhận thức sâu sắc rằng những chủ nghĩa đó rất sai lầm và rất nguy hại cho các dân tộc đã áp dụng chúng, kể cả cho dân tộc Việt Nam, và cho toàn nhân loại. Tôi nghĩ rằng, không phải ngẫu nhiên mà Nghị viện châu Âu đã ra Nghị quyết 1481 (2006) lên án chủ nghĩa cộng sản và đồng nhất chủ nghĩa này với tội ác chống lại loài người.
Nói cụ thể hơn: cú đẩy đầu tiên làm tôi phân vân về đường lối của Đảng là những sai lầm nghiêm trọng của cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc (1953-1956) và thái độ quanh co, giả dối của các lãnh tụ của Đảng trước những sai lầm đó. Còn cú đẩy mạnh nhất là “Nghị quyết 9” (tháng 12 năm 1963) đánh dấu một bước ngoặt căn bản của Đảng cộng sản Việt Nam: đi theo con đường của Đảng cộng sản Trung Quốc,1 tức là đi theo con đường của chủ nghĩa Mao, một thứ chủ nghĩa phiêu lưu vô cùng nguy hại. Từ đó, tôi thấy phải “xét lại” con đường của ĐCSVN, kể từ việc Đảng đưa miền Bắc “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội” đến việc ban lãnh đạo Đảng phát động cuộc chiến tranh Bắc Nam hồi cuối thập niên 50 thế kỷ trước.
Tôi cũng không phủ nhận cái “tội” “chống Đảng”, vì khi tôi nghiệm thấy những việc làm thực tế của các lãnh tụ Đảng cộng sản Việt Nam (khi tôi sống ở Việt Nam) và của các lãnh tụ Đảng cộng sản Liên Xô (khi tôi sống ở Nga) thì tôi thấy chế độ chính trị mà các ĐCS đã xây dựng lên để thống trị người dân ở Liên Xô, ở Việt Nam, ở một số nước châu Âu, châu Á, châu Mỹ đều là những chế độ độc tài toàn trị bóp nghẹt mọi quyền tự do của người dân, mọi quyền con người, kìm hãm sự phát triển của xã hội và tạo ra mọi tệ nạn xã hội trầm trọng, như sự dối trá, lừa bịp có hệ thống, nạn tham nhũng tràn lan, v.v… vì thế tôi nhận thức rằng cần phải chống những đảng độc tài toàn trị như thế để bênh vực cho người dân.
Và số phận dun dủi tôi là một người Việt Nam đã tham gia hai cuộc Cách mạng Tháng Tám trong đời mình: cuộc Cách mạng Tháng Tám (19/8/1945) ở Việt Nam lúc tôi mới 17 tuổi, vì ngây thơ về chính trị tôi đã vô ý thức đưa Đảng cộng sản Việt Nam lên nắm chính quyền thống trị Đất nước, và cuộc Cách mạng Tháng Tám (19/8/1991) ở Nga lúc tôi đã 63 tuổi và là thành viên của tổ chức “Nước Nga Dân chủ”, vì hồi đó tôi nhận thức rõ phải đấu tranh chống lại và hạ bệ Đảng cộng sản Liên Xô xuống để dân Nga và các dân tộc trong Liên Bang Xô Viết được tự do và tiến theo con đường dân chủ. Hành động đó của tôi rõ ràng là chống ĐCS nhưng tôi không hề cho rằng đó là một “tội”, mà đó là một việc làm chính đáng của một người trung thực có ý thức và thức thời.
Tôi phải kể rõ ràng như vậy để các đảng viên cộng sản còn ở trong Đảng thấy rằng có lắm khi việc “xét lại” dù rất khó khăn nhưng lại là rất cần thiết. Nhận thức của con người là một quá trình liên tục, có khi phải đấu tranh, dằn vặt rất gian khổ, phải kiểm nghiệm, lật đi lật lại nhận thức cũ của mình, vì chân lý không phải một lúc mà ta đã nhận thức được ngay. Nên đừng e ngại khi thấy cần phải “xét lại” những điều trước đây mình đã tưởng nhầm là chân lý, là lý tưởng. Viết đến đây, chúng tôi xin phép dẫn ra một câu rất sâu sắc của Vaclav Havel, nhà văn, nhà soạn kịch và chiến sĩ dân chủ Czechoslovakia: “Chúng ta sống trong những điều kiện ép buộc con người vươn lên trên sự phá sản của lý tưởng”2. Đúng như thế, ngày nay, rất nhiều đảng viên ở nhiều ĐCS trên thế giới sau khi “xét lại” và nhận thức rõ sự lầm lạc của mình cũng đã “vươn lên trên sự phá sản của lý tưởng” và từ bỏ ĐCS. Tôi tin rằng trong số đó không ít người đã phải trải qua những dằn vặt đau đớn giống như tôi. Thế mà họ đã dứt khoát. Vì thế, ở nhiều nước, trước đây ĐCS đông đảo có đến hàng triệu đảng viên nay đã teo lại như “miếng da lừa”, thậm chí ở nhiều nước không còn ĐCS nữa. Đó là một thực tế cần phải thấy!
Tôi nghĩ răng rằng, thời điểm này hơn lúc nào hết – khi ĐCSVN đã hoàn toàn biến chất, đang bị khủng hoảng trầm trọng về mặt tư tưởng, về đường lối, về cán bộ, khi tổ chức của Đảng – nhất là ở thượng tầng – chia rẽ nặng nề, đấu đá nhau vì quyền lợi; khi ĐCS đã đưa Đất nước vào cuộc tổng khủng hoảng toàn diện, cả về kinh tế, tài chính, cả về giáo dục, y tế, đạo đức, vào tình trạng xã hội vô cùng tồi tệ – thì chính lúc này, những người cộng sản trung thực còn ở lại trong ĐCSVN hãy nên nghe lời kêu gọi thức thời của hai đảng viên CS kỳ cựu Lê Hiếu Đằng và Hồ Ngọc Nhuận, mà can đảm “xét lại” và quyết định một thái độ rõ ràng, dứt khoát, đầy trách nhiệm công dân. Trước tình trạng Đất nước ngày nay, lẽ nào những con người có lương tri lại có thể thờ ơ, vô cảm?
THỰC CHẤT CỦA CHẾ ĐỘ HIỆN NAY
Những điều tôi sẽ trình bày sau đây về thực chất cái chế độ mà ĐCSVN đã dựng lên trên Đất nước ta là một chế độ độc tài toàn trị CS cực kỳ khắc nghiệt, có thể nhiều bạn đã biết mà không dám nói ra, nhưng tôi xin phép được nói một lần nữa, đặc biệt cho thế hệ trẻ chưa từng trải lắm được thấu rõ.
Mọi người trung thực đều biết: ngay sau khi ĐCSVN cướp được chính quyền hồi tháng 8 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh cùng các lãnh tụ CS khác liền bắt tay xây dựng chế độ toàn trị (totalitarisme), trong đó ĐCS “độc quyền lãnh đạo” (từ ngữ của Lenin – hegemonia), tức là quyền lực của ĐCS độc tôn thống trị đất nước và dân tộc. Nhưng hồi đó, thế và lực của ĐCS còn yếu, nên các lãnh tụ CS phải dùng những thủ đoạn khéo léo che giấu cái chất CS của chế độ. Thậm chí có lúc họ còn giả vờ giải tán ĐCS (11/1946) và cho ra đời hai đảng “bỏ túi” là Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội để làm cảnh, hòng đánh lừa dư luận trong nước và thế giới. Họ đặt tên nước là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, và có khi phải lập “Chính phủ liên hiệp”, mời những quan chức, vài đại biểu các đảng khác, vài nhân sĩ có uy tín dưới chế độ cũ đứng đầu các bộ quan trọng trong chính phủ (như nội vụ, ngoại giao, văn hóa…), nhưng những vị này chỉ “làm vì” chẳng có quyền hành thực tế, mà mọi thực quyền đều nằm trong tay các cán bộ CS.
Trái hẳn với những lời kêu gọi tốt đẹp của Hồ Chí Minh về đoàn kết dân tộc, ngay từ khi mới lên cầm quyền, các lãnh tụ CS đã cho thủ tiêu bí mật nhiều lãnh tụ các đảng yêu nước không CS (như Quốc Dân Đảng, Đảng Đại Việt, v.v…), ngay cả những lãnh tụ đảng cùng ý thức hệ với họ, nhưng không CS (những người trốt-skít) cũng bị giết. Nhiều vị trong hàng giáo phẩm cao cấp, các chức sắc của các tôn giáo bị cô lập, bị bắt đi tù, bị ám hại (như Giáo chủ Huỳnh Phú Sổ…). Ở các địa phương, nhiều người người đã làm việc dưới chế độ cũ bị thủ tiêu hoặc bị tù đày dài hạn không xét xử.
Song song với việc xóa bỏ các hội đoàn đã có từ trước, như tổ chức hướng đạo, các hội ái hữu, các nghiệp đoàn, các tổ chức tôn giáo, các hội từ thiện… ĐCS ra sức phát triển các tổ chức quần chúng của họ trong mọi giới, công nhân, nông dân, thanh niên, phụ nữ, thiếu niên, nhi đồng… Do vậy, trong một thời gian ngắn, ĐCS đã nắm được toàn bộ xã hội VN trong tay, loại trừ được các đảng phái và tổ chức có thể cạnh tranh quyền lực với họ.
Đến khi cuộc kháng chiến bắt đầu, cơ quan đầu não của ĐCS phải rút lên chiến khu, thì ở các vùng gọi là “tự do” (như một số tỉnh ở Khu Bốn, Khu Năm, các vùng chưa bị Pháp chiếm ở những nơi khác), các lãnh tụ CS càng siết chặt chế độ toàn trị của họ. Ở các vùng đó, mọi quyền tự do của dân chúng bị xóa bỏ, lấy lý do vì đang trong thời chiến.
Đến năm 1949, khi ĐCS Trung Quốc nắm được chính quyền trên toàn Hoa lục, các lãnh tụ CSVN có được “chỗ dựa vững chắc như dãy Hy-mã-lạp-sơn” (lời ông Trường Chinh, Tổng bí thư ĐCS hồi đó). Và đúng như vậy, dựa vào sự ủng hộ to lớn về mọi mặt của ĐCSTQ, nhất là về mặt quân sự, Trung Cộng đã giúp ĐCSVN giành được thắng lợi trên nhiều chiến dịch, bắt đầu từ chiến dịch Biên giới (1950) cho đến chiến dịch Điện Biên Phủ (1954) dẫn đến việc ký Hiệp định Genève chia nước VN thành hai miền: Bắc và Nam.
Tiếp nhận miền Bắc, thế và lực của ĐCS đã mạnh hơn nhờ sự giúp đỡ của Liên Xô và Trung Cộng, ĐCSVN công khai ra mắt dân chúng khoác cái tên mới là Đảng Lao động VN (1951), công nhiên tuyên bố xây dựng chủ nghĩa xã hội và thực hiện cái họ gọi là “chuyên chính dân chủ nhân dân” mà thực chất là chuyên chính vô sản. Ông Hồ Chí Minh và các lãnh tụ CS khác càng siết chặt hơn nữa sự kiểm soát toàn diện cuộc sống của dân chúng, từ kinh tế, đi lại, lao động cho đến tư tưởng, tín ngưỡng. Rập theo khuôn mẫu của Liên Xô và Trung Cộng, trong thời kỳ này ĐCSVN đã thực hiện chế độ quản lý hộ khẩu rất ngặt nghèo, làm các cuộc “chỉnh huấn”, “phóng tay phát động cải cách ruộng đất” và dựng lên “vụ án Nhân Văn Giai Phẩm”, “vụ án Xét Lại Chống Đảng”… để đàn áp giới trí thức dân chủ trong và ngoài Đảng, gieo rắc sự khiếp sợ trong dân chúng, đè bẹp mọi ý hướng không đồng tình với ĐCS. Trong thời kỳ này, các quyền tự do dân chủ và quyền con người bị chà đạp vô cùng tàn bạo, nhiều trí thức, sinh viên, cán bộ, đảng viên bị cầm tù lâu dài và hàng chục ngàn người dưới chế độ cũ bị bắt nhốt vào các “trại cải tạo” theo nghị quyết 49/NQ/TVQH (20/06/1961) của Thường vụ Quốc hội do ông Trường Chinh ký.
Dựa vào sự giúp đỡ to lớn của Liên Xô và Trung Cộng, các lãnh tụ CSVN đã tiến hành cuộc chiến tranh Bắc Nam dưới chiêu bài “giải phóng miền Nam”. Biết bao xương máu của quân và dân cả hai miền Bắc và Nam đã đổ ra! Biết bao nhiêu triệu thanh niên, nam nữ của cả hai miền Bắc và Nam đã chết tức tưởi trong cuộc chiến tranh huynh đệ này! Đến khi chiếm được miền Nam và xóa bỏ chế độ Việt Nam Cộng hòa, các lãnh tụ CS liền công nhiên đặt cả nước dưới chế độ độc tài toàn trị của ĐCS; đưa khoảng 200 ngàn quân nhân và viên chức dưới chế độ cũ vào tù, có tên là “trại cải tạo”; ngang nhiên “luật hóa” độc quyền ĐCS thống trị đất nước bằng điều 4 Hiến pháp (1980); công nhiên tuyên bố “đi theo con đường Cách mạng tháng Mười Nga”; tuyên bố “nắm vững chuyên chính vô sản” để xây dựng chủ nghĩa xã hội trong cả nước; công khai lấy lại tên ĐCSVN; còn tên nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa thì bị xóa bỏ mà đổi thành Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam. Hai “đảng anh em” Dân chủ và Xã hội bị xóa sổ ngay và chế độ chính trị hiển nhiên trở thành “độc đảng” tuyệt đối (còn trước đây cũng là “độc đảng” nhưng có che đậy bằng “chiếc lá nho” hai “đảng anh em”).
Kể từ năm 1930, các lãnh tụ CS luôn luôn dùng khẩu hiệu “người cày có ruộng” để lừa mị, lôi kéo nông dân theo ĐCS thì đến năm 1980, họ đưa ra Hiến pháp mới với điều 17 (trong Hiến pháp tiếp sau là điều 19) xóa bỏ quyền tư hữu đất đai của người dân và tuyên bố tất cả ruộng đất chuyển thành cái gọi là “sở hữu toàn dân”, thực tế là tước đoạt toàn bộ ruộng đất của người dân, chủ yếu là của nông dân, biến thành sở hữu của ĐCS để cho cán bộ CS tha hồ thao túng. Đến lúc này thì Tổng bí thư ĐCS nghiễm nhiên đóng vai nguyên thủ quốc gia dù vẫn còn ngôi vị Chủ tịch nước; các chỉ thị, nghị quyết của ĐCS có hiệu lực như các đạo luật; còn Quốc hội do “Đảng cử dân bầu” và các cơ quan nhà nước chỉ là bù nhìn của ĐCS, bình phong che đậy chế độ chuyên chế.
Tóm lại, chế độ độc tài toàn trị mà ĐCSVN dựng lên đã 68 năm nay là một cơ chế chính trị bao trùm tất cả và thâm nhập vào mọi mặt hoạt động của xã hội, nó cho phép các lãnh tụ CS quản lý và can thiệp sâu vào đời sống của công dân. Dưới chế độ này, người dân hoàn toàn bị mất quyền tự do, bị nô dịch hóa một cách rất tinh vi, ngay cả suy nghĩ, phát biểu ý kiến, và đời sống nội tâm cũng phải theo chỉ đạo của ĐCS. Trong nước, chỉ có một giai cấp được hưởng tự do và toàn quyền thâu tóm các quyền lợi, đó là tầng lớp các quan chức CS. Bản thân họ và gia đình họ nghiễm nhiên trở thành những nhà tư bản đỏ, những tỷ phú, những địa chủ cường hào như thời xưa. Họ thật sự là giai cấp thống trị trong xã hội.Trong bài “Nghịch lý” Thái Bình – “Nghịch lý’” Việt Nam” viết ngày 15/5/1998 nhân dịp kỷ niệm lần thứ nhất cuộc nổi dậy của nông dân Thái Bình, chúng tôi đã đi đến kết luận: “…Những ‘nghịch lý’ đó nói lên điều gì? Chúng nói lên rằng: cuộc cách mạng nhân dân đã bị phản bội và đại chúng tham gia cuộc cách mạng đó đã bị phản bội.”… “Chính tập đoàn thống trị cùng với giai cấp quan liêu cầm quyền này đã phản bội cuộc cách mạng nhân dân.”3.
Chế độ độc tài toàn trị của ĐCS đã đem lại vô vàn hậu quả cực kỳ thảm khốc cho đất nước và nhân dân ta: hàng trăm lãnh tụ và cán bộ chủ chốt của các đảng yêu nước không CS đã bị giết hại, trên 172 ngàn người đã là nạn nhân oan uổng trong cuộc cải cách ruộng đất đẵm máu ở miền Bắc, khoảng 5-6 triệu quân nhân và thường dân của cả hai miền đã bỏ mạng trong cuộc chiến tranh Bắc-Nam, hàng trăm ngàn người bị rục xác trong ngục tù CS, tình trạng chia rẽ, hận thù trong dân chúng vô cùng trầm trọng… Do đường lối, chính sách “xây dựng chủ nghĩa xã hội” mà ĐCS đã tàn phá nền kinh tế của đất nước, đẩy lùi nền văn hóa, giáo dục của dân tộc, làm cho nước ta bị lạc hậu gấp nhiều lần so với các nước láng giềng mà trước năm 1945 trình độ phát triển còn thấp hơn nước ta. Chế độ độc tài toàn trị đã tạo nên một xã hội đầy bất công, đầy tham nhũng, đầy tội ác; đạo đức con người băng hoại nặng nề không tưởng tượng nổi. Đặc biệt cần nói thêm, chế độ độc tài toàn trị của ĐCS đã tạo nên một lớp người khiếp sợ, khuất phục cường quyền, vô cảm, ích kỷ và… độc ác.
Một hậu quả cực kỳ nguy hiểm nữa mà chế độ độc tài toàn trị do tập đoàn cầm quyền CSVN đã gây ra cho đất nước và dân tộc ta là: do “chịu ơn sâu nặng” ĐCSTQ ngay từ thời những năm 1930, ông Hồ Chí Minh cùng các lãnh tụ CS đã mù quáng, không thấy rõ mưu đồ của Trung Cộng muốn xâm chiếm nước ta, nên có một thời gian dài họ đã mê muội thuần phục Mao Trạch Đông và các lãnh tụ Trung Cộng, đến nỗi để Trung Cộng lấn dần lãnh thổ của Tổ quốc ta, và thậm chí Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã có công hàm (14.09.1958) “ghi nhận và tán thành” Công bố của Chính phủ Trung Quốc ngày 04.09.1958, thực tế là Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã gián tiếp phủ nhận chủ quyền của ta trên quần đảo Hoàng Sa! Còn khi Liên Xô và hệ thống xã hội chủ nghĩa thế giới bị sụp đổ thảm hại, lãnh đạo ĐCSVN đã vội vã bay đến Thành Đô (09.1990) để quỵ luỵ tìm chỗ dựa mới, hòng cứu ĐCS, cứu chế độ toàn trị của Đảng, mặc dù cách đấy không lâu, hồi năm 1979, Trung Quốc đã tiến hành một cuộc chiến tranh khốc liệt tàn phá nhiều tỉnh phía Bắc Việt Nam và lấn chiếm lãnh thổ của ta ở gần biên giới. Từ đó, tập đoàn cầm quyền VN từng bước nhân nhượng TQ về lãnh thổ và lãnh hải nước ta (Hiệp ước về biên giới trên đất liền 30.12,1999, Hiệp ước phân định lãnh hải 25,12.2000), tự nguyện quàng vào cổ dây thòng lọng “16 chữ vàng” và “4 tốt” để bè lũ Trung Cộng thực hiện cuộc xâm lăng “mềm”: Nhà cầm quyền VN đã để các đoàn lao động TQ xâm nhập sâu vào các nơi hiểm yếu trong nội địa nước ta, cho thuê dài hạn rừng vùng biên giới, để kinh tế TQ tràn ngập thị trường VN, văn hóa TQ tràn ngập đất nước bằng phim ảnh, sách báo, các trường dạy Hoa ngữ, v.v… tạo ra nguy cơ mất nước rất hiển nhiên. Mới đây, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đến chầu Thiên triều đỏ, một bản Tuyên bố chung và 10 văn kiện quan trọng đã được ký chóng vánh trong một ngày 21.06.2013. Đây là sự khuất phục toàn diện vô cùng nhục nhã của tập đoàn thống trị CSVN trước kẻ thù của Dân tộc là bọn “đại bá” Trung Cộng.
Trước hiểm họa mất nước, các công dân yêu nước đã đứng lên đấu tranh chống lại kẻ xâm lược thì lại bị ĐCS đàn áp rất tàn bạo, nhiều người bị tống vào tù ngục. Như vậy, trước mắt người dân VN, tập đoàn thống trị CSVN đã hiện nguyên hình là những tên “thái thú” của Trung Cộng. Có thể kết luận rằng chừng nào còn tồn tại chế độ độc tài toàn trị của ĐCSVN thì hiểm họa mất Tổ quốc, mất Dân tộc vẫn còn tồn tại.
Các đảng viên cộng sản trung thực có tư duy độc lập cần sớm “xét lại” để tỉnh thức mà nhận rõ chế độ độc tài đảng trị của ĐCS áp đặt cho Dân tộc ta đã trên 68 năm. Phải nhận rõ ĐCSVN đã và đang là khối u ác tính trên thân thể Dân tộc ta, đang là trở lực lớn nhất trên con đường tiến lên của xã hội Việt Nam, của Dân tộc Việt Nam, đã và đang là trở lực lớn nhất cho cuộc đấu tranh để bảo vệ chủ quyền của Đất nước, gìn giữ non sông yêu quý. Cần nhận rõ như vậy để tự mình xác định dứt khoát thái độ của một công dân yêu nước, thương dân.
CHIA TAY ĐAU ĐỚN, NHƯNG…
Vẫn biết rằng mọi cuộc chia tay thường là đau buồn, khó khăn, bịn rịn. Điều này, đối với cá nhân tôi và hai người bạn cùng cảnh ngộ là Thượng tá Đỗ Văn Doãn, nguyên Tổng biên tập báo Quân Đội Nhân Dân và Đại tá Lê Vinh Quốc, nguyên phó Chính ủy Quân khu III thì lại càng thấm thía. Cuộc chia taycủa chúng tôi với ĐCS hồi năm 1964 thật là vô cùng đau đớn, vì, đối với chúng tôi, cuộc chia tay đó lại gắn liền với việc chia lìa vợ con mà chúng tôi rất yêu quý, chia lìa bà con, họ hàng, xa lìa Tổ quốc, quê hương! Biết bao đêm thao thức, nghĩ suy… Biết bao lần chúng tôi đã bàn đi tính lại với nhau, trao đổi ý kiến với các bạn cùng tư tưởng, như anh Trần Minh Việt, cựu phó Bí thư Thành ủy Hà Nội, anh Nguyễn Kiến Giang, cựu phó Giám đốc Nhà xuất bản Sự Thật… Những người bạn này khi về nước thì bị bắt vào tù giam giữ nhiều năm, khi thả ra anh Minh Việt kiệt sức qua đời, còn anh Kiến Giang thì sống vất vưởng trong vòng kiềm tỏa ngặt nghèo cho đến nay.
Nhiều bạn bè đã khuyên chúng tôi: thôi cứ “đánh bài” “ngậm miệng qua thời”, cứ “hoan hô sự anh minh của Đảng”, “chúc tụng muôn năm lãnh tụ” cho xong chuyện để được gần vợ gần con, giữ lấy cái chức vụ đã có, v.v… Chúng tôi không nghe, quyết tâm ở lại và rời bỏ Đảng mà chúng tôi đã phục vụ 20 năm trời. Chúng tôi ở lại nước ngoài chẳng phải để hưởng thụ, nằm im… Nhưng những điều dự định làm thì… than ôi, mấy tháng sau, một cuộc đảo chính cung đình (1964) nổ ra đã thay đổi người lãnh đạo tối cao của nước bạn… Thế là mọi dự định tan thành mây khói! Khoảng 40 anh chị em sinh viên, nghiên cứu sinh hồi đó không về nước, rất thất vọng… cuối cùng, kẻ trước người sau, nhiều người rồi cũng lần lượt hồi hương. Văn Doãn, người bạn thân của tôi, chán nản nhảy từ tầng lầu 6 đập đầu xuống lề đường tự tử! Tôi đau đớn vô cùng, có lúc gần như điên loạn, một thời gian lâu mới trấn tĩnh được để lao vào những việc làm có ích: tôi say mê nghiên cứu, sinh hoạt tâm linh, bắt tay vào việc biên soạn từ điển, v.v… Đấy, tôi kể lại chuyện đời mình để thấy sự chia tay với Đảng thật là đau đớn, nó kéo theo nhiều thiệt thòi cho gia đình, cho anh em, cho bà con, bạn bè…
Nhưng, phải nói thật lòng rằng khi tâm hồn tôi đã bình tĩnh lại, nghĩ cho cùng, việc rời bỏ ĐCS đã đem lại cho tôi nhiều điều tốt.
Trước hết, tôi hoàn toàn được tự do về mặt tư tưởng và tinh thần, tôi thật sự làm chủ cái đầu, cái lưỡi và cây bút của tôi. Đó là điều sung sướng nhất đối với tôi! Tuy rằng với cái thẻ cư trú của một người tị nạn chính trị ở Liên Xô, tôi không được hoàn toàn có tự do về những mặt khác, chẳng hạn về việc đi lại: cũng như các công dân bình thường khác của Liên Xô hồi đó, tôi không được đi ra nước ngoài… Nhưng tự do tư tưởng và tinh thần, tự do nghiên cứu, viết lách đối với tôi là điều quý nhất.
Thứ hai, nếu tôi không thoát ly khỏi ĐCS mà ngoan ngoãn trở về nước thì rất có thể tôi phải chịu số phận bi thảm của các anh Trần Minh Việt, Nguyễn Kiến Giang và biết bao nhiêu cán bộ cao cấp, trung cấp khác, người thì bị chết trong tù, người sắp chết trong tù thì người ta vội vã đưa về nhà… chết, người thì âm thầm chết khi bị giam tại gia…
Thứ ba, tôi không phải trực tiếp hay gián tiếp tham gia vào cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, mà vì phản đối nó, tôi bị quy “tội” “xét lại-chống Đảng”. Cứ mỗi lần nghĩ đến điều này, tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm vì đã giữ lập trường đúng và đã dám nói lên sự không đồng tình của mình với Đảng.4
Chỉ có một điều đau đớn day dứt trong lòng là vì tôi thoát ly khỏi Đảng mà vợ con tôi phải chịu biết bao điều khổ cực, biết bao nỗi oan trái do chính sách kỳ thị bất công của Đảng; các anh, các chị và các cháu tôi cũng bị vạ lây… Còn việc bộ máy tuyên huấn của Đảng ra sức vu khống, đặt lắm điều nói xấu tôi và các bạn tôi thì tôi chẳng bận tâm. Cho đến gần đây, báo của Đảng vẫn không ngừng nói xấu tôi. Tôi chẳng để ý, chỉ khi đọc bài của một blogger mà tôi chẳng hề quen đăng trên Đối Thoại phản bác lại tờ báo ấy thì tôi mới biết.5
Tôi kể cụ thể những điều trên để anh chị em đảng viên cộng sản – già cũng như trẻ – còn đang phân vân, hiểu rằng, hơn ai hết, là người “đã qua cầu”, tôi rất thông cảm các bạn. Sự ngập ngừng, do dự của các bạn là rất dễ hiểu. Nhưng, chắc chắn là các bạn sẽ không phải chịu những đau đớn ê chề như chúng tôi. Còn khi các bạn đã dám làm một bước quyết định là ra khỏi cái Đảng độc tài, thối nát, tham nhũng hiện nay rồi thì các bạn sẽ thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm, thoải mái lạ thường, “vòng kim cô” trên đầu bạn đã biến mất lúc nào không hay. Việc đó sẽ mở ra một chân trời mới để các bạn có thể cống hiến sức lực, trí tuệ của mình cho những công việc có ích cho Tổ quốc và Dân tộc, hơn là vẫn phải cúi đầu tiếp tục phục vụ cho tập đoàn thống trị mafia hóa, đội lốt CS, độc tài, tham nhũng./.
Ngày 26/8/2013
Nguyễn Minh Cần gửi đăng
—————————————————
1. Tại hội nghị cán bộ cao cấp và trung cấp ở hội trường Ba Đình hồi tháng 1 năm 1964, ông Trường Chinh đã nói: “Cần đặc biệt lưu ý rằng thực chất của nghị quyết 9 chỉ có thể phổ biến bằng miệng, điều đó là: Đường lối đối ngoại và đối nội của Đảng và Nhà nước ta là thống nhất về cơ bản với đường lối đối ngoại và đối nội của Đảng cộng sản và Nhà nước Trung Quốc”.
2. Vaclav Havel trả lời phỏng vấn của Michael Bongiovanni, Mai Việt Tú dịch, bài đăng trên Dân Luận.
3. Bài này được viết ngày 15/5/1998, đăng trên tạp chí Thế Kỷ 21 và in trong sách “Chuyện Nước Non” của Nguyễn Minh Cần, NXB Văn Nghệ, Westminster, CA, 1999.
4. Tôi tin chắc rằng đến bây giờ Trung Ương Đảng vẫn còn lưu giữ hồ sơ của Nguyễn Minh Cần, trong đó có bức thư tôi gửi cho Bộ Chính trị khi tôi ở lại Liên Xô, trong thư nói rõ: tôi không đồng tình với việc các vị lãnh đạo Đảng phát động chiến tranh “giải phóng miền Nam”, vì điều đó trái với Nghị quyết Đại hội III (1960) của Đảng mà tôi là một đại biểu của Đại hội đó. Tôi cũng nhắc lại Nghị quyết Đại hội III đã ghi rõ: Đảng chủ trương “hòa bình thống nhất đất nước”.
5. Bài viết của blogger Y Giáo đăng trên Đối Thoại ngày chủ nhật 03.02.2013 với tựa đề “Báo Quân Đội Nhân Dân đã nói sai sự thật về ông Nguyễn Minh Cần như thế nào?”
Nguồn: http://doithoaionline.wordpress.com/2013/02/03/bao-qdnd-da-noi-sai-su-that-ve-ong-nguyen-minh-can-nhu-the-nao/
Thưa các em nhỏ tuổi Đôi Mươi
BÁC TONY VIẾT HOÀN TOÀN ĐÚNG NHƯ VẬY !
Các em nhỏ đôi mươi hãy để cho bọn Già Xông ra chết trước mở đường.
Bọn Già Này gồm cả Người Viết Phản Hồi Này , Nguyễn Trọng Dân & Đồng bọn .
CHỈ CÓ CỘNG SẢN MỚI XUA TRẺ EM CHẾT TRƯỚC như các em thấy hình ảnh Bộ Đội 15 ,16 tuổi chân xiềng vào khẩu súng máy hay xe tăng
BỞI VẬY CỘNG SẢN MỚI PHẠM TỘI CHỐNG LẠI NHÂN LOẠI
CÁC EM QUA BÊN DÂN LÀM BÁO ĐỂ THẤY CỘNG SẢN RÚT QUÂN BỎ LẠI THUƠNG BINH CHO MỸ CHĂM SÓC TRONG BÀI VIẾT TỘI ÁC CỦA VÕ NGUYÊN GIÁP NHƯ THẾ NÀO
HãY Tiếp tục ở lại trường ăn học , nghiên cứu sự thực trên internet & CƯƠNG QUYẾT KHÔNG ĐẦU HÀNG GIÃ DỐI LỌC LỪA CỦA CỘNG SẢN
Hãy tìm hiểu cho thấu tại sao có cao trào Vượt Biên & thãm cãnh của cao trào này
Hãy nhìn cho thấu Tại sao Việt Nam đứng nhất nhì nghề Mãi Dâm chưa từng trong lịch sữ có ở Singapore & Mã Lai
HÃY TIẾP TỤC HỌC & HIỂU ĐỂ NÂNG DÂN TRÍ
Có dân trí rồi , các em sẽ không phải lầm lẫn như Nguyễn Thanh Giang , Lê Hiếu Đằng , Dương Thu Hương & bao nhiêu người lớp trước
CỘNG SẢN KHÔNG SỢ CÁC EM ĐẤU TRANH TRONG NHIỆT HUYẾT , CỘNG SẢN CHỈ SỢ CÁC HIỂU
ĐỪNG TRỞ THÀNH ĐẢNG VIÊN VÌ CHÉN CƠM MANH ÁO HÈN HẠ NỮA
HÃY THEO ANH NGUYỄN CHÍ ĐỨC
HÃY ĐỂ BỌN GIÀ NHƯ QUA Ở TÙ THẾ CÁC EM
Già ở tù trước , trẻ mới có dân quyền !
Chào các em
Nguyễn Trọng Dân
Kính bác Trọng Dân! Cám ơn bác đã hiểu ý em.
Sự thật là chúng ta có cả triệu “khức già”ở hải ngoại, những người sẽ chẳng còn hiện diện trên trái đất được bao lâu nữa, nhưng họ lại là những người từng chứng kiến tận mắt rất nhiều tội ác gây ra bởi đảng CS cho dân tộc và quốc gia, ví như CCRĐ, NVGP, Cải Tạo, Vượt Biên.v.v.
Ấy vậy tại sao chúng ta không dám về ôm bom lao vào đồn công an để làm gương cho các cháu trẻ? Tony em vào dịp lễ Giáng Sinh 7 năm trước đã không thể( kể cả đi bộ) từ chợ An Đông tới nhà thờ Đức Bà vì người quá đông, công an tụ tập rất nhiều,thật là một địa hình lý tưởng cho sự hy sinh cao cả, và chắc sử sách sẽ ghi lại đời đời.
Thưa bác, thư em gửi chỉ cho riêng các cháu có lòng yêu nước nhưng không thuộc tổ chức nào, có nghĩa là chưa trở thành người làm chính trị chuyên nghiệp.
Kính gửi các bô lão đang cư ngụ bên ngoài VN, những gì qúi vị không muốn con cái mình làm thì xin qúi vị cũng đừng khuyến khích con cái người khác nhé. (Nếu ai không có tội thì ném đá người này) Xin Chúa thứ tha những lỗi lầm của chúng con.
Chào quyết chiến. Kính bác.
Cái đuôi của bác Tony dài quá mà lại mặc quần “short” nên … thế nào thì các cháu cũng hiểu. Không “ấy” thì các cháu tạm nghĩ để lo cho “mẹ già” rồi khi xong vụ Syria bác cháu tại lại “nếu” tiếp nhé. Chào quyết thắng!
Đúng đúng,
Các anh già sắp chết ở hải ngoại, nên nghe theo lời của anh B Đ, ôm bom về VN, nhào vô các đồn công an của Việt Nam Cộng…láo mà quyết tử cho tổ quốc quyết sinh…
Sớm muộn vài năm, rồi chũng…chết. Nên tìm cái chết cho…bảnh tí, nghe mấy cha nội?
Các em nhí sẽ lấy đó mần gương, đấu tranh mới có….hiệu quả.
Nghỉ mà…thương cho mấy em trẽ, nếu bác Hồ chí Minh còn sống, các em sẽ không phải máng cái nạn…Cộng láo mà…đi thụt lùi, hoặc chết non. Bác Hồ chí Minh tuy chỉ có căn bản…lớp 7, nhưng vào đời cũng….ngon lành, mần chủ tịch nước như ai. Sau năm 1975, bác còn sống, là VN chỉ có nước….thua cọp, Giỏi lòn lách như bác, bác chỉ đạo kinh tế cho các cán bộ nhà nước mần ăn, chắc chắn chỉ trong vòng 10 năm, là ta sẽ bắt kịp Nhật bãn ấy chứ. Đôi khi còn…ăn đứt cả Mỹ nửa chứ lị…
Bác Hồ chí Minh chết trước khi….giãi phóng miền Nam VN, các em trẽ thiệt là…xui. Mất đi dịp…tiến bộ…
Nghe lời thầy ba đu hát, đúng là…tiếc của giời Bác ôi nà bác…
Bác mà còn sống, sao cộng sản chúng nó láu cá được?
Làm như giới trẻ ở vn không có cái đầu bộ óc để suy nghỉ sao mà lại bảo mấy người ở ngoài vn đừng nên khuyến khích ( mbtsccm ) nói như thế chả khác nào chửi cha cái bọn trẻ trâu vn , nói vậy mà củng đòi yêu nước thương dân bảo vệ dân tộc !
Có kích thích hay bị chèn ép thái quá vì đang ở vào vị thế phòng thủ , thì tốt nhất là nên sa thãi những thứ độc tố của bọn vc gây ra đã thấm vào nội phủ tạng hơn là đi soi xỉa mói , cái thế vào đường cùng của bọn Việt gian vc nó sinh ra đủ thứ dị tật
Kính thưa qúi bác, Trọng Dân, Dâm Tiên, Austin Phạm, Vubui và Hồ Bác Cụ!
Lý thuyết nhiều không đi tới đâu, đôi khi còn bị hiểu lầm, vậy em xin kể qúi bác một trong cả ngàn chuyện của chính đời mình hồi còn trẻ, luôn tiện hy vọng các cháu đầy nhiệt huyết có thêm chút kinh nghiệm. Cũng xin qúi bác đừng khóc.
Vượt qua sông Bến Hải khoảng một tháng, ngày leo núi, đêm ngủ võng, ăn thì chỉ có canh lá Bứa chua đưa cơm, em và một thằng bạn thân kiệt sức lại thêm sốt rét nặng không thể lê bước được nữa nên họ thẩy vô bệnh viện của Miền.
Sau ít ngày sốt lên sốt xuống, lần đầu tiên chúng em được phát phụ cấp “lương giải phóng” mỗi người ba trăm Rịa tiền Miên một tháng. Hai đứa em chung nhau mua được 30 cái kẹo và một gói thuốc lá Ara của Miên. Sau bửa chiều hôm đó chúng em quy định mỗi đứa chỉ được kéo ba hơi và mút ba lần kẹo thì có thể kéo dài tới tháng sau. Đang quá hạnh phúc thì một anh bệnh binh nằm đối đầu cạnh bọn em bước lại xin đổi kẹo lấy thuốc. Số là vì kiệt sức, thèm đường, lại không có ai quen để chung nên mua hết kẹo, không có thuốc hút. Chúng em không đồng ý vì đã vào kế hoạch rồi, đổi cho nó một điếu thôi chúng em phải nhịn hơn ngày.
Sau khi kéo thêm mỗi đứa ba hơi trước khi đi ngủ thì mùi thơm làm thằng nhỏ chịu không nổi, nó bò qua (bệnh quá) qùy xuống lạy chúng em và đề nghị đổi ba kẹo một điếu và để chúng em xiêu lòng nó nói: Đời em bây giờ khổ hơn con chó cút và tiếp tục lạy( thằng này nói giọng Hà Nội, có lẽ con quan trong vụ Nhân Văn Giai Phẩm, đi để cứu bố ), cuối cùng thì cũng phải đổi cho nó một điếu.
Sáng hôm sau khi đánh thức bạn em và nó đi ăn cháo sáng thì cả hai đều không trả lời được nữa, họ đã ra đi vì những cơn sốt rét ác tính.
Một mình còn gần gói thuốc và dăm chục cái kẹo.
Chào quyết chiến. Kính.
Đổ Huynh dạo đờn hay quá khiến Qua phải ca họa theo mong kiếm thêm một chai XO nữa uống qua ngày nhân Tận Túy…
Ai kẻ vào Nam gây tan tóc
Ai người ra Bắc chịu tù gông
Ai mê Chủ Nghĩa ôm mù quáng
Ai Tìm Chân Sử giữ non sông
Đường vào Nam của Đổ Huynh & đường ra Bắc của quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa lúc bại trận,… ai đáng “khóc ” đây?
Đổ Huynh hà tất phải lo lắng bọn này xúi dại trẻ.
Cả đời bọn này chỉ LO CANH CÁNH TRONG LÒNG bầy trẻ bị xúi dạy , làm Công An, làm Đảng Viên , làm sọc rằn sủa đêm tàn, làm người lầm lẫn như ai ai đó ngồi khóc bên bờ hồ Con Rùa , …….Đổ Huynh không đó thấy sao?
Chúng ta bươn chãi choảng bọn Cộng phỉ tới cùng cũng vì bọn trẻ mà thôi…
Chúng ta muốn để lại cho bọn trẻ một đất nước cho tươm tất vậy mà…
Vạn Kính Đổ Huynh
Nguyễn Trọng Dân
( Đường vào Nam của Đổ Huynh & đường ra Bắc của quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa lúc bại trận,… ai đáng “khóc ” đây?) Trọng Dân.
Thưa bác cả hai ạ! Nếu trái tim họ còn đập.
Tùy theo nơi sinh, hoàn cảnh, điểm xuất phát, mỗi người chắc chắn sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ giống nhau về một vấn đề.
Cái mà VN mình sao lãng cả gần một thế kỷ là một nền Văn Hóa lành mạnh,đạo đức, thật thà cho các em, các cháu.
Hãy chỉ cần gặp gỡ hai cháu tài xế tắc xi Nam và Bắc là chúng ta có thể hiểu ngay cái gì quan trọng nhất cho dân tộc ta về lâu về dài.
Em có bà Dì, cũng cả trên 40 chục năm tuổi đảng, sinh bắc, vô Nam 1975 học thêm và hành nghề bác sĩ tại SG. Hàng năm giỗ chạp, thăm thân nhân vẫn thường ra Bắc, nhưng lần nào cũng vậy đều than tụi trẻ ngòai đó nó mất dạy quá.
Đi Mỹ, Thái Lan , Mã Lai, Sing thì khen đáo, khen để, nào là người ta hiền lành, lịch sự, nhã nhặn.v.v.
Các cháu đang tranh đấu với đảng CS nhằm đưa đất nước tới Phú Cường!
Tranh đấu- liều mạng không khó. Anh, Cha các cháu đã làm rồi. Cái khó là sao cho nên người.
Kính bác. Chào chiến thắng trong tình yêu thương. bác Tony.
“( Đường vào Nam của Đổ Huynh & đường ra Bắc của quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa lúc bại trận,… ai đáng “khóc ” đây?) Trọng Dân.
Thưa bác cả hai ạ! Nếu trái tim họ còn đập.
Tùy theo nơi sinh, hoàn cảnh, điểm xuất phát, mỗi người chắc chắn sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ giống nhau về một vấn đề..”.
Em xin tự nguyện xách chai đi mua rượu!
Bỏ tiền tuí mua mồi .
Chi dám khuyên một lời chí tình rút ruột :”Đừng có để LỘ HÀNG- đừng có dối gian nhau”
Kính
Đổ Huynh ơi ,
Mình trồng cây nào thì ăn trái ấy…
Trông Cây Đảng 40 năm như Dì của Đổ Huynh mà nay lại chê con cháu Bắc kỲ mất dạy là sao ..?
Không có những người như Dì của Đổ huynh , con cháu đời nay đâu phải…” đấu tranh chống Cộng Sản cho đất nước phú cường ” như Đổ Huynh thừa nhận
Cường Quyền do Dì của Đổ Huynh cưu mang 40 năm đã lấn quá mức.
Anh Vươn , anh Viết “đì đùng”
Phương UYên , MỸ Hạnh … anh hùng khắp nơi
Với cái đà này thì sẽ còn nhiều người nữa phải không Huynh?
Ai Xu’i ?
THÔI RỒI , ĐỔ HUYNH LẠI ĐEM MUỐI BỎ VÔ CHÈ NƯỚC DỪA , VÔ DUYÊN LẠC LÕNG !
Xin Chào QUYẾT TÂM ĐOẠN TUYỆT CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN CỦA TOÀN DÂN
Kính Huynh
Như thế này thì chỉ có mình bác Tiên Ngu là hợp với em, còn thông minh như qúi bác mà cũng bị lừa như mấy cháu nhỏ thì kể hơi lạ.
Thưa qúi bác, làm ơn nhẩm giùm em những vị có tuổi chửi CS như điên như Hoàng Minh Chính, Dương Thu Hương, Hà Sĩ Phu, Trần khải Thanh Thủy, Lê Thị Công Nhân, Đoàn Viết Hoạt, Bùi Kim Thành, Nguyễn Thanh Giang.v.v.đang ở đâu? Còn cháu Đỗ Thị Minh Hạnh.v.v. thì đang bị đánh trong tù.
Chưa hết họ còn đòi lập tổ chức này, đảng nọ như 8406, con đường VN, xã hội-dân chủ để giải thể đảng CS.v.v Nhưng các cha nội này vẫn sống phây phây, vào viện nằm chơi còn có cán bộ cao cấp tới thăm, cho thuốc tốt nữa chứ. Người thì đi máy bay loại tốt nhất vượt đại dương, sang trời tây ngẫm sự đời.
Giấy ngắn ý dài xin qúi bác nghĩ lại xem chẳng lẽ em phải xúi mấy cháu ôm bom?
Chào thương mến trong tinh thần chiến đấu. Kính.
Gửi các bạn trẻ trong nước đang tranh đấu với đảng CS nhằm đưa Đất Nước tới Phú Cường, luôn tiện chia sẻ với bác Hương Nguyên luôn thể.
Khi nhảy vào con đường tranh đấu ( chính trị ) thì điểm đầu tiên ta phải chú ý tới là “còn người còn của” tức là chết là hết không còn chiến đấu được nữa, tức là nhường đối thủ Thiên Hạ.
Nhìn đâu xa, nếu TT Ngô Đình Diệm không chết thì chuyện gì sẽ xẩy ra sau đó? Chắc chắn VN đã khác.
Nếu Mao Trạch Đông bị giết bởi Lâm Bưu thì nước Tầu sẽ ra sao sau đó và VN có bị ảnh hưởng không?
Và Nêú HCM đã không chết năm 69 nhưng lại sống tới tận sau những năm 70 thì liệu có 200 ngàn chiến binh VNCH phải đi cải tạo hay không? Rồi Miền Nam có được hưởng quy chế 25 hoặc 50 như Hồng Kông không? HCM có thể bắt tay ngay với Mỹ để tránh cấm vận kinh tế làm dân chúng thê thảm mấy chục năm dài không?
Và lại nếu Triệu Tử Dương thắng Đặng Tiểu Bình thì chuyện Thiên An Môn đã không xẩy ra và nước Tàu chắc chắn sẽ khác ngày nay. Tất nhiên VN cũng ảnh hưởng theo.
Nói chung tranh đấu là một đấu trường hết sức khắc nghiệt và mọi dự đoán, tính toán dù bởi những tay siêu phàm đi chăng nữa thì thất bại vẫn là một tỷ lệ rất cao,
Cho nên bác chỉ có thể khuyên các cháu,những người có lòng yêu nước (chưa vào tổ chức nào) việc đầu tiên phải làm là cố gắng để tồn tại, bởi vì thế giới ngày nay thay đổi đến mức không thể dự đoán được.
Những bố to mồm thường giữ mình chắc nhất và luôn sờ mu rùa rồi đoán chuyện tương lai theo ý họ.
Chưa nói tới chuyện các cháu đa phần ở trong môi trường nghèo khó nên gia đình nhất là bố mẹ già yếu rất cần sự trợ giúp của con cái lúc về già. Có ai trên đời này thương con cái bằng cha mẹ, Mẹ của cháu Đỗ Thị Minh Hạnh đã đánh cháu khi biết cháu tham gia đấu tranh.
Bác chỉ muốn các cháu cẩn thận giấu mình, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay và luôn nhớ rằng thay đổi một chế độ không thể một sớm, một chiều như nhiều người thường nói.
Chào Chiến Đấu. Bác Tony.
Tui chịu nhất là kỷ thuật “đưa đón” của Bác To NewYork đó nghen. Đọc còm của bác nhiều nhưng đều miễn trả lời, lý do là có sự khác biệt giữa “bó” và…lố. Y như kinh, xa vạn dặm mà vẫn có người hiểu “cụ” như lòng bàn tay- ” Và Nêú HCM đã không chết năm 69 nhưng lại sống tới tận sau những năm 70 thì liệu có 200 ngàn chiến binh VNCH phải đi cải tạo hay không? Rồi Miền Nam có được hưởng quy chế 25 hoặc 50 như Hồng Kông không? HCM có thể bắt tay ngay với Mỹ để tránh cấm vận kinh tế làm dân chúng thê thảm mấy chục năm dài không?” Thiện tai, thiện tai. Bà Nguyễn Thị Năm-Cát Hanh Long còn sống sẽ…tay trong tay Xôn Đố Mì với các nạn nhân của CCRD mà không cần đặt…dấu hỏi?
Bác Tony có cho ra lò nhiều mẩu “truyện” về Hồ Chủ Tịch, nếu tui nhớ không lầm. Nhờ ơn đức của tổ tông nên hai ngài Lâm Vũ và VyBui đã soi sáng 1 mớ, may mà còn có sách sử để dẫn chứng. Phần còn lại chắc là phải nhờ bác Tony gài từ từ vô các comments sau này. Mưa lâu thấm đất bác nhé! Rõ ràng là bác HCV nhờ cùng họ với “Cụ” nên biết nhiều…phim.
Sẳn luôn tui xin có 2 câu hỏi cho bác:
1. Khi bác tường thuật về việc “chạy tụt quần” vào ngày 29 ở Saigon thì bác có thể nói rõ các…vận động viên mặc quần áo gì không? riêng bác thì lúc ấy bận đồ gì?
2. Bác cho rằng Mỹ không có nhân quyền và thách thức ai muốn nói chuyện với bác về vấn đề này.Thế bác có “tham khảo” với cái em du học sinh bị cảnh sát Mỹ đánh và “bị”…bồi thường không? Dựa theo cái lý luận của bác thì trên thế giới đều không có nhân quyền, kể cả Canada-nơi mà tui sinh sống.
Chào đoàn kết, quyết thắng là cái chắc phải không bác Tony?
” Khi bác tường thuật về việc “chạy tụt quần” vào ngày 29 ở Saigon thì bác có thể nói rõ các…vận động viên mặc quần áo gì không? riêng bác thì lúc ấy bận đồ gì?” AP
Hehehe..
AI MÀ VIẾT CÓ DUYÊN THẾ , nhất là 3 chữ “Vận Động Viên … ”
Cười tiếp…. hehehee
Van Ki’nh
Cứ…giấu mình như bác Tony rồi “thuyết khách”, các cháu à!
Càng ngày Bùi tôi càng thấy bác Tony…lộ tẩy! hehehe!!!
Có KHÔN mà chẳng có NGOAN !
Không may, vụng daị LỘ HÀNG thì sao ??
Quý bác thật Tinh vi sắc saỏ- vô cùng thấu đáo !
Đa số bạn đọc ở đây, không phải là RỄ, ĐỘI, DÍCH CU, BẦN CỐ 3đời – “ĐỘ” đời, thay thịt đổi da !!!!! ” Con ruồi bay qua……”
Thật là thú vị !
Ngọn gió nào dưa quý bác Austin Pham says: vybui says: Hồ Bác Cụ says: DâM TiêN says:…. cùng gặp nhau nơi nầy ???
” Chào Chiến Đấu” khakhakha
TÀO LAN
Bác tonydo này chắc là “chiến Đấu sâu tuốt dưới đáy Quần….chúng” cho nên khi “chào Chiến Đấu” ít có người nghe!!!!! Bác “nếu” nhiều quá làm sao lịch sử chạy theo cho kịp???? Khỏi cần ngồi gãi háng làm thày bói, Hồ Bác Cụ (cũng thuộc loại bác chứ không thua ai đâu nhá!!!) cũng biết tỏng bác tonydo là….đồng chí rồi!!!! Các cháu có lòng yêu nước cứ việc mà lo giữ thân mình, lo cho cha mẹ già ốm yếu, mai mốt sẽ có thuốc Tàu chữa bệnh miễn phí, chị em gái sẽ được phục vụ cho Thiên Tử tha hồ mà sung sướng!!! Hảo lớ hảo lớ!!!!!
Xin đừng đụng ( cham ) đến đồng-chiến của Dâm!
(Đồng chí kiêm chiến hựu đấy > Đồng Chiến !)
Thưa, ai cũng có ước vọng, ước mơ, giấc mơ trẻ thơ mới là quý.
DâM tôi mừng vì bạn Tony Do sống chan hòa cùng mơ. Hạnh phúc.
Luther King: I have a Dream, thì sao ta không: I have a Cream ?
Cái Ice Cream nhiều khi thực tế. Meilleurs voeux, Tony Do.
⚑Từ khi tôi nhận ra sự thật là taị sao không thể chống được tham nhũng, tại sao không xây dựng được XHCN, tại sao đảng cứ nói một đàng nhưng cán bộ lãnh đạo thì lại làm một nẻo (càng cấp cao càng không gương mẫu)… và biết rõ rằng tội lỗi không phải chỉ do một vài cá nhân hay”một bộ phận không nhỏ”(thuộc về nhân sự, về công tác cán bộ của đảng) mà thực chất nó là “lỗi hệ thống”(tức là sai lầm của chế độ chính trị mà đảng đang theo đuổi, sai lầm của hệ tư tưởng MácLê đã đặt “giai cấp?” lên trên cả dân tộc, trên cả quốc gia) thì tôi đã hiểu rõ dù có một cá nhân hay một nhóm X nào đó bị xử lý trong đảng thì những cá nhân, nhóm Y mới được thay thế vẫn nằm trong cái đảng A-Z ấy cả, họ cũng có bản chất như nhau cho nên không thể hy vọng vào sự thay đổi tốt đẹp trong đảng được.
Thất vọng hoàn toàn, Tôi đã bỏ đảng từ 13 năm nay không nộp giấy giới thiệu về địa phuơng trước khi nghỉ “hưu non” vì “giảm biên chế” mà thực chất là loại khỏi cuộc chơi một thành phần dám “cầm đuốc đốt trời”(vì đã dám chống tham nhũng tiêu cực của cán bộ cấp trên)-sự rời bỏ đảng của tôi cũng như của nhiều đảng viên (thậm chí là cán bộ cao cấp) đa phần diễn ra như thế.
Tuy nhiên có nhiều người không nhận thức đầy đủ như vậy, họ cho rằng chỉ là “con sâu”"đàn sâu” trong đảng, rằng có thể thay ông X bằng ông Y để hy vọng một ngày nào đó chữa được căn bệnh SIDA cho đảng-thật ấu trĩ hay vì còn ảo tưởng về cái “ranh rự”"đảng viên”? hoặc chờ một cơ hội vào ghế nọ, chân kia…. hoặc tiếc nuối quá trình
“cống hiến phấn đấu”…
Đó là những kẻ vô tình đã thành ngu trung giúp những kẻ cầm đầu đảng có ảo tưởng rằng vẫn có sự “đoàn kết nhất trí trong đảng”-để tự suớng, ngoan cố tồn tại.
Kết thúc bài viết, xin nhắn gửi những thứ “rác rưởi”, những “lưu manh tư tưởng” đang nuôi dưỡng chế độ, hãy nghe những người nổi tiếng từng kết luận về CS:
Đức Dalai Lama, vị Phật sống đã nhận xét: Cộng sản sinh ra từ sự đói nghèo và ngu dốt, lớn lên bằng dối trá và bạo lực. Và Ngài tiên tri về chủ nghĩa CS: sẽ chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của nhân loại.
- Nữ Thủ tướng Đức Angela Merkel(nguyên là đảng viên cs Đức): “Cộng sản làm cho người dân trở thành gian dối”,
- Cựu Tổng Thống Nga Boris Yelsin: “Cộng sản không thể thay đổi, tự sửa chữa mà phải thay thế, loại bỏ chúng”,
- Tổng thống Nga Vladimie Putin: “Kẻ nào tin những gì cộng sản nói là không có cái đầu. Kẽ nào làm theo lời của cộng sản là không có trái tim”,
- Cựu Bí Thư Đảng cộng sản Nam Tư Milivan Djlas: “Hai mươi tuổi, không theo cộng sản là không có trái tim, 40 tuổi không từ bỏ cộng sản là không có cái đầu”,
- Cựu Tổng Bí Thư Đảng CS Liên Xô Gorbachev: “Tôi đã bỏ một nữa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản, nhưng ngày hôm nay tôi đau buồn mà nói rằng: Đảng cộng sản chỉ biết tuyên truyền dối trá”.
– Tổng Thống Nga Dmitry Medvedev.“Chế độ chính quyền ở Liên Xô khi trước không thể diễn tả bằng cách nào khác hơn là một chế độ độc tài toàn trị. Thực không may, đây là một chế độ đàn áp các quyền tự do căn bản không những chỉ người dân của nước mình, mà còn cho nhân dân các nước nằm trong khối cộng sản, tôi muốn nói tới các nước XHCN khác, trong gần nửa thế kỷ nay. Và vết nhơ này không thể nào bôi xóa trong lịch sử”
– Tổng thống Mỹ Ronald Reagan.“Chủ nghĩa cộng sản là một quái thai của thế kỷ 20”Chấm dứt chiến tranh VN, không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ cái giá phải trả, cho loại Hòa bình đó, là ngàn năm tăm tối, cho thế hệ sinh ra tại VN về sau.”
Kết luận: vì thế
“Một người thông minh và lương thiện thì không thể theo cộng sản.
Một người thông minh mà theo cộng sản thì không thể lương thiện.
Một người lương thiện mà theo cộng sản thì chắc chắn không thông minh
Một người biết cộng sản xấu mà không từ bỏ, không tố cáo thì đó là người hai mặt.
Một người từ bỏ cộng sản mà vẫn ca ngợi cộng sản thì đó là người không ngay thẳng”.
Tiếng noí cuả LƯƠNG TRI
XIN một lần cuí đầu bái phục _ Người VN YÊU NƯỚC VIỆT NAM
Kính tặng
GỞI THẰNG CÒN “ĐI THEO ĐẢNG”
Mày đi theo cộng sản
Cộng sản cũng chẳng sao
Miễn đất nước của tao
Được ấm no hạnh phúc
Đảng nó nào biết nhục
Cướp của gái đứng đường
Bóc lột tới tận xương
Của đân nghèo cùng khổ
Mày đi theo chúng nó
Chúng chẳng có lương tâm
Việc gì cũng dám làm
Giết người và cướp của
Mày đừng khuyên tao nữa
Tao không thể mỉm cười
Khi đất nước giống nòi
Nguy cơ thành nô lệ
Tao không thể mặc kệ
Khi đất nước lâm nguy
Đời trai phải làm gì
Nếu không thì mất nước
Tao không khuyên mày được
Mày cũng đừng khuyên tao
Ngày sau sẽ ra sao
Thì hôm nay tự quyết
Bởi một thời thân thiết
Nên tao viết bài này
Để gọi là chia tay
(Bởi) vì mày “đi theo đảng”
Uyển Thi
Trích: “ông Hồ Chí Minh cùng các lãnh tụ CS đã mù quáng, không thấy rõ mưu đồ của Trung Cộng muốn xâm chiếm nước ta, nên có một thời gian dài họ đã mê muội thuần phục Mao Trạch Đông và các lãnh tụ Trung Cộng, đến nỗi để Trung Cộng lấn dần lãnh thổ của Tổ quốc ta, và thậm chí Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã có công hàm (14.09.1958) “ghi nhận và tán thành” Công bố của Chính phủ Trung Quốc ngày 04.09.1958″
Việc Mao Trạch Đông lấn chiếm Việt Nam đã xảy ra từ 1955 và nhiều lần dài dài hàng chục năm sau đó, thì những người như ông Hồ Chí Minh, Võ Nguyễn Giáp, Phạm Văn Đồng, Lê Duẩn chẳng lẽ không biết? Đó là những người thông minh cả. Có thông minh, nhiều mưu mẹo thì họ mới leo lên đến đỉnh quyền lực và lãnh đạo hàng triệu người. Thế thì tại sao họ lại vẫn cứ dựa vào Trung Quốc, vẫn cứ đem chủ nghĩa Mác Lê ra dạy dân là Việt Nam và Trung Quốc là anh em, cứ ca tụng tình đoàn kết Việt Nam – Trung Hoa? Chỉ có thể giải thích là vì họ ham quyền lực quá. Họ say mê đánh chiếm miền Nam, họ xem nhẹ việc Việt Nam bị mất đất đai vào tay Trung Quốc.
Thế thì lại phải hỏi ông tướng Phùng Quang Thanh tại sao lại kêu gọi lính Việt Nam đoàn kết với quân đội Trung Quốc để bảo vệ sự độc quyền cai trị của Đảng CSVN? Ông không nhìn thấy Trung Quốc đang chiếm đóng lãnh thổ của Việt Nam hay sao?
NĂM ĐIỀU QUÝ NHẤT NƠI CON NGƯỜI
Một con người không phải chỉ lo nghĩ riêng cho mình, mà còn lo nghĩ đến nhiều người khác, lo nghĩ chung đến toàn xã hội, đến non sông đất nước dân tộc và toàn dân, đó là điều quý nhất.
Một con người không phải chỉ nhắm mắt nghe theo người khác, làm theo người khác, mà luôn có suy nghĩ, tình cảm, cảm xúc, tư duy, nhận xét độc lập riêng của mình, đó là điều quý thứ hai
Một con người khi nhận thấy điều gì đó trước kia mình làm là không đúng, không phù hợp với ích lợi chung của mọi người, không phù hợp với chân lý hay giá trị khách quan, thế là mình cương quyết tự thay đổi, không hề vướng bận quá khứ, không hề nghi ngờ hay lo lắng về tương lai, không băn khoăn, ràng buộc với hiện tại, đó là điều quý thứ ba.
Một con người biết đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng, nếu cần thì hi sinh quyền lợi riêng cho quyền lợi chung, không mơ hồ, không do dự một khi đã hoàn toàn phân biệt được cái nào là sai cái nào là đúng để nhận thấy được điều phải làm của mình, nhất quyết bỏ cái lợi riêng để hướng theo cái ích chung, đó là điều quý thứ tư.
Một người luôn luôn biết phân biệt đâu là cái chung nhất, đâu là cái cao nhất, đâu là cái quan trọng nhất để tách nó ra đối với những cái thấp hơn, chỉ hướng đến cái cao nhất, cái chung nhất, cái quan trọng nhất mà không chỉ vì cái thấp hơn, tức là luôn thấy được chính ý nghĩa con người, ý nghĩa xã hội, ý nghĩa dân tộc đất nước bao giờ cũng quan trọng hơn ý nghĩa của đảng phái, của bất cứ cá nhân nào, bất cứ học thuyết nào, bất cứ chủ nghĩa, chế độ hay chính thể nào, bất kỳ tập thể nào, để chỉ vì điều đại nghĩa mà không chỉ vì cái tiểu tiết, đó là điều quý thứ năm. Ngược lại bất cứ ai mà đồng nhất cái cao nhất với cái thấp hơn đều là kẻ tầm thường, kẻ mù quáng hay lừa mị. Chẳng hạn đồng hóa lòng yêu nước với yêu một chủ nghĩa nào đó.
Chỉ với năm điều như trên cũng đánh giá được nhân cách, giá trị, ý nghĩa hay tính chất của một con người. Bởi vì chỉ với năm điều đó, chứng tỏ người đó luôn luôn có tính thần, ý thức độc lập, tự do mà không là gì khác. Cái quý nhất nơi con người chính là tư duy riêng biệt, là ý thức độc lập tự do, là mục đích tự chủ mà không là gì khác. Bởi nếu thiếu những thứ ấy, con người đã bị vật thể hóa, đã bị biến thành công cụ mà không còn ý nghĩa của con người đúng nghĩa. Người nào chỉ cốt biến người khác thành công cụ cho mình đều không đúng đắn, đều tà mị, đều phản nhân bản. Người nào tự để hay cam tâm cho người khác biến mình thành công cụ đều là kẻ tầm thường, cơ hội, vụ lợi thấp kém hay chỉ thuộc loại thời cơ chủ nghĩa. Như thế cái cốt yếu nhất nơi con người là tấm lòng, ý thức trung thực, là sự nhận thức sáng suốt, rành rẽ, không phải chỉ là sự biểu hiện mang tính tự dối lòng hay lừa dối người khác.
Đọc bài của ông Nguyễn Minh Cần nói về tình huống của các đồng chí của ông, rõ ràng họ đều rất đáng quý. Đọc bài của ông Lê Hiếu Đằng, ông Hồ Ngọc Nhuận, rõ ràng họ chỉ mới đáng quý có một phần.
NON NGÀN
(06/9/13)
Tâm Sự Một Đảng Viên
Tôi đã biết mình lầm đường lạc lối
Từ sau cái ngày “giải phóng” Miền Nam
Một mùa xuân tang tóc năm bảy lăm
Đi giữa Sài Gòn, tôi nghe mình thầm khóc.
Tôi khóc Miền Nam tự do vừa mất
Và khóc cho mình, chua xót đắng cay
Nửa đời người theo đảng đến hôm nay
Tưởng cứu nước đã trở thành tội ác.
Bởi tôi quá tin nghe theo lời bác
Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh
Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin
Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.
Rằng tại Miền Nam, nguỵ quyền bách hại
Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn
Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
Đang rên siết kêu than cần giải phóng.
Tôi đã xung phong với bầu máu nóng
Đi cứu Miền Nam ruột thịt nghĩa tình
Chẳng quên mang theo ký gạo để dành
Biếu người bà con trong nầy túng thiếu.
Người dân Miền Nam thật là khó hiểu
Nhà khang trang bỏ trống chẳng còn ai
Phố phồn hoa hoang vắng tự bao giờ
Giải phóng đến sao người ta chạy trốn?
Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng
Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên hình
Trước thành phố tự do và nhân bản.
Tôi tìm đến người bà con trong xóm
Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
Kí gạo đem theo nay đã mốc xì
Tôi vội vã dấu vào trong túi xách.
Anh bà con tôi- một ngươi công chức
Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui
Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ
Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.
Rồi anh nói: “Ngày mai đi cải tạo
Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
Một chút tình người bà con Nam bộ.”
Trên đường về, đất trời như sụp đổ
Tôi thấy mình tội lỗi với Miền Nam
Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm
Tôi đã khóc, cho mình và đất nước.
http://fdfvn.wordpress.com
Như thế là…..tan nát vỡ vụn niềm tin cuối cùng vào Bác à Đảng của các DLV rồi nhá!!!! Bọn em cứ gân cổ lên cố cãi “VN ta đã có Dân Chủ đa đảng từ thời bác Hù lận!!!!” Đúng là bị tên bịp bợm Hù chí minh gian lận lừa cho mà không biết. Nay thì chính một cựu đảng viên loại cốm cội viết ra kể lại, thì còn sai chạy vào đâu???? Tất cả những gì mọi người VN yêu nước đều biết, chỉ có bọn buôn dân bán nước, cam tâm làm tay sai cho Tàu khựa là vẫn cố tình vờ vịt lẫn lộn, tung hỏa mù nhiễu loạn nhân tâm. Ngày nay, thời đại internet toàn cầu, bác Nguyễn Minh Cần bên tận trời Nga cũng có thể góp phần vào làm sáng tỏ vấn đề lịch sử cho đám con cháu rõ. Những người lớn tuổi trong gia đình tôi đều rõ việc Hù chí minh, Võ Nguyên Giáp và đồng bọn thi hành đủ mọi âm mưu đê hèn dơ bẩn để thủ tiêu bao nhiêu là chí sĩ yêu nước trước và sau tháng 8/1945. Bàn tay chúng đã nhuốm máu tanh của đồng bào vô tội và vẫn còn ra tay cho đến tận bây giờ. Xin cám ơn ông Nguyễn Minh Cần.
Những điều “bác” Nguyễn Minh Cần viết trong bàI này là không có gì để tranh cãi ( sở dĩ Tony tôi để chữ bác trong ngoặc kép vì ngài Minh cần là bạn với Thượng Tá Đỗ Doãn,Tổng biên tập báo Quân Đội Nhân Dân, người tôi phải gọi bằng Ông Chú). Tuy nhiên nói cho giới trẻ dễ hiểu là hồi đó các bác theo Khruschov,người muốn chung sống hòa bình với phe Tư Bản và nới lỏng sự kìm kẹp của chính quyền với nhân dân. Còn phe kia thì theo Trung Quốc, nhất định chuyên chính vô sản và cương quyết dùng vũ lực để xâm chiếm Miền Nam và họ đã thắng. Đó là lý thuyết chính trị qua kinh nghiệm của bác Cần, tuy nhiên tình hình VN ta ngày nay nó lại khác rất nhiều.
Sở dĩ đảng CS đang phải bày ra rất nhiều chuyện lạ như lấy ý kiến dân về sửa đổi Hiến Pháp, rồi cho cánh ông Đằng, ông Nhuận xin lập đảng đối lập.v.v Tất cả chỉ là để tìm được một quan hệ tốt nhất có thể với những cường quốc trên thế giới(đặc biệt là Hoa Kỳ) hòng thoát ra khỏi những khó khăn về kinh tế mà họ đang gặp phải.
Cái đau là người Mỹ, Tổ Sư về Nhân Quyền, Dân quyền.v.v. nhưng họ chỉ nói cho có lệ thôi, chứ cái họ luôn để tâm là Quyền Lợi và An Ninh của Quốc Gia họ, mà CSVN thì không hề làm phiền chú SAM ở bất kỳ phương diện nào.
Vì vậy nhìn kỹ vào tình hình hiện nay của VN thì sự thay đổi lớn lao, toàn diện là không thể xẩy ra, ít nhất là trong tương lai gần.
Các bạn trẻ đang tranh đấu với đảng CS để đưa Đất Nước đến Phú Cường phải hết sức tỉnh táo ở thời điểm này.
Chào Quyết Thắng, bác Tony.
Bác Tony đang khuyên hay răn các cháu thế? – Phải hết sức tỉnh táo là thế nào? Tỉnh táo rồi thì làm cái gì bác nói toát mống heo ra cho các cháu nhờ được không?
Cám ơn bác Nguyễn M. Cần đã viết một bài quá hay đáng để lại làm luận đề lịch sử cho nước Vietnam.
Quả đúng như thế, đảng cs là một đảng phản động. Mọi người cần phải tiêu diệt nó càng sớm càng tốt. Cứ mỗi một ngày mà nó tồn tại là có hàng ngàn sinh linh chết không nhắm mắt vì tội ác của nó ngập cao như núi. Một lần nữa cám ơn bác Cần. Cầu chúc bác sống thật khỏe mạnh để cống hiến cho lịch sử nước Vietnam những tư tưởng quí hơn vàng bạc châu báu vì cứu nước nhà ra khỏi tay lũ quỉ đỏ.
Antran
Giờ này nếu ông Các Mác,Ăng ghen hay ông Hồ sống lại chắc cũng buồn lắm vì danh từ” CS” bị cấp lãnh đạo VN hiện nay lạm dụng.Bây giờ phải nói là : ” Ra khỏi đảng Mafia” bởi vì có nhiều nước đã thực hiện những gì mà các ông tổ CS hằng mơ ước không cần đấu tranh giai cấp như Liên Sô ,TQ,VN đã từng làm .Từ CS hiện giờ được dùng như tấm bình phong để đảng viên đảng Mafia rộng đường vơ vét ,bốc lột,đàn áp nhân dân một cách hợp pháp.