Nhật và Việt sao khác nhau đến thế?
Việt Nam khác Nhật là lẽ thường. Bởi, lịch sử, văn hóa, nền giáo dục của mỗi dân tộc một khác. Vấn đề ở đây là tại sao lại khác đến như vậy, trong khi cùng ở châu Á, cùng máu đỏ da vàng. Tại sao không chỉ khác nhau ở văn hóa ứng xử mà còn ở đạo đức xã hội?
Trong những ngày qua, khi những trận động đất làm rung chuyển nước Nhật thì ở ngay nơi tâm chấn điêu tàn và đổ nát, nhiều câu chuyện đã làm rung động lòng người.
Người ta truyền nhau bức thư gửi từ Nhật Bản của một người gốc Việt đang làm việc cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima khoảng 25 km. Anh đi trợ giúp người Nhật nhưng công việc chính là thu lượm và chôn cất những người xấu số.
Trong bức thư này, Hà Minh Thành- tên người viết- kể về một đứa bé 9 tuổi, có lẽ đã mất cả cha lẫn mẹ lầm lũi đứng, trong gió rét, với bộ quần áo mong manh, giữa hàng người rồng rắn để chờ lấy khẩu phần ăn bé nhỏ. Cảm thương với em và sợ em khi đến lượt sẽ chẳng còn thức ăn, người đàn ông đã khoác lên tấm thân bé nhỏ của em chiếc áo và đưa em gói lương khô khẩu phần của mình. Thằng bé khom người cám ơn nhưng không ăn ngấu nghiến – như phản ứng bình thường của một đứa trẻ đang đói – mà lẳng lặng đem lên nộp lại cho người phân phát rồi quay lại đứng tiếp vào hàng.
Hay chuyện không hề có cướp phá, hôi của ở Nhật. Chuyện dòng người dài, xếp hàng im lặng để lấy nước, lấy thức ăn, dầu thắp sáng… không hề chen lấn, xô đẩy, cãi cọ. Người khỏe tự giác chăm sóc, giúp đỡ người già yếu, có những người già được cõng trên lưng hàng km. Chuyện 30 đứa bé mồ côi ở một trường học vẫn lặng lẽ chờ cha mẹ tới đón mà mỗi tiếng kẹt cửa có thể làm lóe lên những hy vọng mong manh của chúng, chúng im lặng chịu đựng mà không hề than khóc dù có thể đã biết bố mẹ không bao giờ quay lại đón chúng nữa. Hay 50 kỹ sư và công nhân Nhật tình nguyện bám trụ ở nhà máy điện hạt nhân sau khi 4 tổ máy đã phát nổ và hàng trăm ngàn người cũng như hầu hết công nhân nhà máy phải sơ tán. Trong số người tình nguyện ở lại, có người chỉ còn 6 tháng nữa về hưu. Người công nhân sắp hưu trí ấy đã nhắn tin cho vợ mình, “Em đừng buồn, nếu anh không về“. Những người tình nguyện ở lại đều biết rằng mình có thể hy sinh. Rồi hình ảnh những người gói hàng cứu trợ làm việc hết sức khẩn trương. Các đội tìm kiếm nạn nhân miệt mài không kể đêm ngày, hối hả, lo lắng như đang tìm chính thân nhân của mình. Còn nhiều lắm những câu chuyện cảm động…
Báo chí Việt Nam cũng đưa tin khá đầy đủ và có nhiều bài viết ca ngợi tinh thần Nhật bản, bày tỏ sự khâm phục người Nhật và không ít người đã ngậm ngùi so sánh với Việt Nam.
Có người đặt câu hỏi, nếu Việt Nam động đất thì sao nhỉ? Ừ nhỉ, thì sao?
Thì:
- Động đất có khi chết 200 nhưng giẫm đạp lên nhau mà chạy, chết thêm nghìn nữa.
- Các ban ngành sẽ họp bàn cách cứu hộ từ ngày này qua ngày kia.
- Cướp giật sẽ phổ biến, hoa người ta còn cướp giật nói chi tới đồ ăn hay tiền bạc vào lúc hỗn quan hỗn quân như vậy.
- Người đi hôi của sẽ nhiều hơn người đi cứu hộ.
- Nếu có phát khẩu phần ăn sẽ chẳng có hàng lối gì, bà già trẻ nhỏ sẽ bị chen cho bẹp ruột, ai thắc mắc hay nhìn đểu mấy kẻ chen lấn, thì “bố cho mày mấy chưởng”.
- Sẽ xuất hiện đủ loại cò: Cò mua, cò bán, cò di tản, cò cứu trợ, cò bệnh viện, cò nghĩa địa… tha hồ chặt chém đồng bào.
- Tiền và hàng cứu trợ sẽ vào tay dân thì ít, cửa quan thì nhiều.
- Ai muốn người nhà mình đang kẹt trong đống đổ nát được đào bới, tìm kiếm trước thì hãy chi đẹp cho đội cứu hộ.
- Khu nào có quan chức ở thì được ưu tiên cứu hộ trước, khu nào dân đen sinh sống thì cứu sau.
- Cửa hàng sẽ thi nhau tăng giá, bắt chẹt những người khốn khổ.
- Tổ chức nào, tôn giáo nào muốn cứu trợ thì phải được sự đồng ý của Mặt trận Tổ quốc và các cấp chính quyền kẻo các “thế lực thù địch” lợi dụng.
.v.v.
Bức tranh toàn cảnh động đất ở Việt Nam, nếu có, nó sẽ na ná như vậy. Nhiều người nhức lòng tự hỏi, sao dân Việt Nam lại tha hóa như thế, có khi cả thế kỷ nữa họ cũng không theo kịp nước Nhật về văn hóa ứng xử…
Nhưng sao họ không đặt câu hỏi, quan chức Việt Nam ra sao, giáo dục của Việt Nam thế nào? Em bé 9 tuổi kia chắc chắn được dậy dỗ trong một nền giáo dục đầy nhân bản, nơi cha mẹ em không phải đi tết lễ, đút lót thầy cô để em được đối xử tốt hơn, được điểm cao hơn, không bị liếm ghế khi phạm lỗi; nơi thầy hiệu trưởng của em không mua dâm hàng chục học trò; nơi giáo viên không chửi học sinh như hát hay bằng những từ “thằng nọ”, “con kia”; nơi các anh chị lớp trên không đấm đá hội đồng, giật tóc, lột áo nhau trong những giờ ra chơi; nơi em đi học không phải qua những con đường xây ẩu đầy hổ tử thần bẫy người hay những cây cầu bị rút ruột thay bằng xi măng cốt tre bởi những quan chức như Huỳnh Ngọc Sĩ.v.v.
Người dân Việt Nam chắc chắn sẽ tốt hơn, nhường nhịn, trật tự và tương thân tương ái hơn nếu họ không sống trong một xã hội chụp giật, mua quan bán chức, tham nhũng từ trên xuống dưới; nơi kẻ có quyền hành tha hồ vơ vét cho đầy túi tham; nơi quan chức sở hữu hàng hecta đất, nhà nọ nhà kia, mỗi căn hàng triệu đô mà trẻ em phải đu dây đi học; nơi quan bố chưa nhấc đít khỏi ghế, quan con đã nhăm nhắm ngồi vào; nơi vào cửa đồn công an thì ra cửa nghĩa địa, công an đánh chết dân như đập ruồi; nơi mỗi mét rừng đầu nguồn bị đám quan tham đem bán bằng những món tiền ít hơn tiền mua mớ rau muống.v.v. Quan như thế, sao đòi hỏi dân phải mẫu mực, phải liêm khiết, không hôi của, không cướp giật?
Người dân Nhật như vậy vì họ đượng hưởng nền giáo dục nghiêm khắc và trong sạch; vì họ có những quan chức biết đau nỗi đau của dân, biết khóc cùng dân như ông giám đốc sở Điện lực Tokyo dù sự cố xảy ra là do thiên tai, chứ không phải do lỗi ở ông; vì họ có những vị bộ trưởng như Ngoại trưởng Seiji Maehara, từ chức và xin lỗi dân vì đã nhận số tiền ủng hộ của một nữ doanh nhân nước ngoài trị giá (chỉ có) 610 đô la trong một hoạt động gây quỹ; bởi họ có vị thủ tướng rớm rớm nước mắt từ xin từ chức vì không thực hiện được một trong các cam kết của mình… Ở Việt Nam có những quan chức mẫu mực như vậy không? Câu trả lời là một ngàn lần không! Thủ tướng Việt Nam vẫn tại vị sau hàng loạt các bê bối. Quan chức ta không ai chịu trách nhiệm khi thủy điện xả lũ chết dân, khi dân hàng ngày sập bẫy tử thần. Ông Lê Đức Thúy vẫn là chủ tịch Ủy Ban Giám sát Tài chính Quốc gia và lên Ti vi trả lời phỏng vấn về chính sách tiền tệ khi báo chí Úc đã không ít lần nhắc tên ông trong vụ nhận hối lộ 10 triệu đô la in tiền Polymer. Bác Nguyễn Trường Tô vẫn đủ can đảm ngày ngày xách cặp tới cơ quan làm việc khi cả nước biết chuyện chủ tịch tỉnh cởi truồng…
Thôi, đừng trách móc, đừng đòi hỏi ở người dân những phẩm chất mà ngay cả quan chức cũng không có! Đúng là nhà dột từ nóc dột xuống!
Còn tại sao ư?
Hồ Chí Minh khi sinh thời từng nói: “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người”. Dân tộc ta đã 81 “có” đảng. Như vậy, đại đa số dân chúng Việt Nam hiện nay là những người sinh ra và trưởng thành – như cách chúng ta thường nghe- “dưới ánh sáng của đảng”, “dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng”. Vậy họ là sản phẩm từ sự gieo trồng của đảng mà ra. Không lẽ nói rằng tại đế quốc hay thế lực thù nghịch ư? Không lẽ ‘thành tích’ đánh đuổi đế quốc, thực dân , giành độc lập dân tộc, tăng trưởng kinh tế… là do đảng lãnh đạo, còn suy đồi đạo đức là do thiên tai? Xưa rồi, bây giờ không phải thời kỳ nói lấy được mà người ta vẫn tin.
Nghịch lý của Việt Nam là đời sống kinh tế càng đi lên thì nền đạo đức xã hội lại càng đi xuống.
Đó là bi kịch của dân tộc.
Chẳng biết bi kịch đó còn làm ai băn khoăn nữa không?
© Đàn Chim Việt
Khác nhau nhiều nhiều nhiều lắm từ tư cách đạo đức lãnh đạo đến tư cách đạo đức của người dân. Thế nhưng họ thân nhau nhiều nhiều lắm mới lạ! Nhật giúp đở VN tận tình mà không hề góp ý để Vn cải cách nội dung giáo dục sao cho con người có nhân phẩm hơn, không hề chỉ trích chính phủ VN sao tham nhũng quá để đồng tiền mà dân Nhật đóng thuế trở thành tiền vổ béo chế độ độc tài. Tôi khâm phục người Nhật, nhưng khg hiểu cách hành sử của Nhật đối với VN.
Thử tưởng tượng nếu nước CHXHCN Việt nam xảy ra thiên tai như nhật bản thì tìng trạng an ninh trật tự sẻ thế nào? Theo tôi ngay lúc dó Lực lưông công an nhân dân cũng hôi của, cướp bóc chứ chưa kể bọn lưu manh dầu dường xó chợ vì bọn chúng dược học tập dạo dức Poóc Hồ “Vải dỵ”.
Sao cac bao chi Vietnam deu nhac toi ve khac biet giua 2 nuoc la van hoa va giao duc nhi ?
…
(BBT cắt bỏ vì lý do không đánh dấu tiếng Việt)
Không chỉ bởi, lịch sử, văn hóa, nền giáo dục của mỗi dân tộc mỗi khác, mà người lãnh đạo cũng rất quan trọng!
Lãnh đạo Nhật thì làm gương tốt cho nhân dân, còn lãnh đạo csvn thì gian manh giả dối, vô đạo đức thì làm sao mà làm gương cho nhân dân được, đúng không?
Là sự giáo dục của quốc gia, cái nền đã không vững thì cái nhà bị lung lai thôi.
Biết đến bao giờ dân tộc Việt Nam mới có được một Minh Quân để lo cho con dân đây!
Tôi không tin rằng tất cả công dân Việt Nam đã lạc mất tình người vì sự giáo dục theo xã hội chủ nghĩa hiện tại. Lấy ” Đạo Đức Cách Mạng” và “Tư Tưởng HCM” vung bón cho thế hệ cây trẻ, thì trái sinh ra phải có hương vị của nó mà thôi. Nhưng, vẫn đâu đó trong tận cùng của mổi con người còn có cái tâm mà không thực hiện. Tại sao? Vì mục tiêu hàng đầu của chính phủ hiện tại là củng cố đảng. Kế đến là củng cố gia tài cho riêng mình và cho đất nước. Thì con dân cũng theo dấu đó mà đi, bỏ quên cái tâm trong tận cùng.
Một nền giáo dục dại về đảng trước. Khoe về thành tích của đảng trước, đánh thắng Mỹ, thắng Tây, tự hào lắm. Thổi phồng lảnh đạo, đảo ngược sự thật. Tuyên truyền sai lạc nhờ đảng mới có cơm ăn, áo mặc. Chỉ có đảng mới thương yêu con dân. Cái tâm của con người đả bị lạc mất ngay từ khi mới là đứa bé vừa đánh vần a, b. Nhưng khi đứa bé ấy lớn lên mới nhận ra rằng xã hội này chỉ có ngày nay, không có ngày mai. Chỉ có cá nhân mình chứ không có dân tộc. Và lảnh tụ không là tấm gương cho mình noi theo, thì cá nhân đó chỉ biết có mình ta.
Cần phải thay đổi nền giáo dục tại Việt Nam.
Đọc,và xét lời nói của tác giả Mạc Việt Hồng với đề tài ” NHẬT và VIỆT sao khác nhau đến thế ” ?
Một câu hỏi có vẻ trách móc; có vẻ chua xót; có vẻ ưu tư một nỗi niềm; một mất mát não nùng của một dân tộc bị lệ thuộc vào thời thực dân mới; đó là Cộng-sản thực dân.
Là người Việt nam mất nước từ năm 1975, và bị exiled một phương trời xa thẳm; nỗi nhớ ; niềm đau của kẻ MẤT NƯỚC bị đày ải phương xa… khiến TÂM TƯ trở thành hồn THỤC ĐẾ biến thành KWỐC kêu thảm thiết giữa đêm canh đã hơn nửa cuộc đời của kiếp sống; tôi thông cảm nỗi niềm của tác giả; như nỗi niềm của chính riêng tôi, và hàng triệu triệu lương dân Việt-Nam cũng bị tủi nhục vì một kiểu THỰC DÂN mới tại VIỆT NAM do Hồ chí Minh để lại.
Nhìn xa vào quá khứ của lịch sử Việt-Nam trong các thời VUA; CHÚA xa xưa; Việt Nam là một nước tiến bộ sớm nhất trong vùng Á-châu kể cả Nhật. Dân tộc Việt-nam đã tự hào rằng; họ có nền văn minh; lễ giáo rất đẹp về ĐẠO ĐỨC; VĂN HÓA; XÃ-HỘI; PHONG TỤC; CHÍNH TRỊ khó mà các nước lân cận sánh bì; đó là sự thật hiển nhiên; tôi nhận định qua LỊCH SỬ; không dựa vào cá nhân.
Mãi đến khi cố T.T NĐD về nước chấp chánh; nền Đạo Đức vẫn được duy trì… cho đến thời đệ nhị Cộng hoà; tuy có chiến tranh mỗi lúc một mạnh; khiến con người bị phân tán vì lửa đạn; tuy nhiên ĐẠO ĐỨC của dân Việt ta vẫn giữ được nét TỐT ĐẸP.
Một sự tồi tệ nhất của lịch sử Việt nam đã được người miền Bắc dưới chế độ CSVN đã phải thốt ra: sao con cái của người miền Nam, và bắc di cư năm 1954 chúng nó ăn nói ngọt ngào; dễ thương. ngược lại lũ con cháu của họ học ở đâu mà ăn nói mất dạy thế ?- chúng liền đáp lại: thì học ở đâu nào ?; một câu trả lời rất gọn; nhưng bao trùm nhiều ý nghĩa !
Bạn Mạc việt Hồng; nên thông cảm người Việt bị sống trong một chế độ đểu; xảo; lừa gạt; thì dĩ nhiên nó GẦN MỰC THÌ ĐEN; vì chúng nó như tờ giấy trắng bị thấm phải MỰC ĐEN phải không bạn.
Lẽ ra; thì tớ cũng muốn đưa cái MẶT mình ra để cho THIÊN HẠ biết mà kêu gọi NHÂN DÂN cùng đứng lên đáp lời SÔNG NÚI. Nhưng phải đứng trong HẬU TRƯỜNG đợi ĐÚNG thời điểm cũng phải nhảy ra để cùng anh; em xây dựng; hàn gắn lại những mất mát của DÂN TỘC đã quá nhiều mất mát về mọi phương diện: VĂN HÓA; ĐẠO ĐỨC; PHONG CÁCH etc… mà bạn phải than rằng ” NHẬT và VIỆT sao khác nhau đến thế ?”.
Bác Hồ trồng người bón bằng chất phân bắc, (M)ácxít LeninMaọít thì cả nước tiến nhanh,tiến mạnh :Xuống Hố Cả Nước,Xạo Hết Chổ Nói,Xuống hàng Chó Ngựa,Xả Hơi Chữ Nghiã,Xếp Hàng Chọn Nô (Nô lệ,nô dục).Đó là con đường “BÁC ĐI” đầy bi đát.
” Đạo Đức Cách Mạng” và “Tư Tưởng HCM” đã gây ra các kết quả sau mà tác giả Mạc Việt Hồng đã nêu ra :
….
- Động đất có khi chết 200 nhưng giẫm đạp lên nhau mà chạy, chết thêm nghìn nữa.
- Các ban ngành sẽ họp bàn cách cứu hộ từ ngày này qua ngày kia.
- Cướp giật hôi của sẽ phổ biến, hoa người ta còn cướp giật nói chi tới đồ ăn hay tiền bạc vào lúc hỗn quan hỗn quân như vậy. Người đi hôi của sẽ nhiều hơn người đi cứu trợ.
- Nếu có phát khẩu phần ăn sẽ chẳng có hàng lối gì, bà già trẻ nhỏ sẽ bị chen cho bẹp ruột, ai thắc mắc hay nhìn đểu mấy kẻ chen lấn, thì “bố cho mày mấy chưởng”.
- Sẽ xuất hiện đủ loại cò: Cò mua, cò bán, cò di tản, cò cứu trợ, cò bệnh viện… tha hồ chặt chém đồng bào.
- Tiền và hàng cứu trợ sẽ vào tay dân thì ít, cửa quan thì nhiều.
- Ai muốn người nhà mình đang kẹt trong đống đổ nát được đào bới, tìm kiếm trước thì hãy chi đẹp cho đội cứu hộ.
- Khu nào có quan chức ở thì được ưu tiên cứu hộ trước, khu nào dân đen sinh sống thì cứu sau.
- Cửa hàng sẽ thi nhau tăng giá, bắt chẹt những người khốn khổ.
- Tổ chức nào, tôn giáo nào muốn cứu trợ thì phải được sự đồng ý của Mặt trận Tổ quốc và các cấp chính quyền kẻo các “thế lực thù địch” lợi dụng.
.v.v….
cám ơn tác giả Mạc Việt Hồng.
Nguyên do tình trạng đạo đức tại Việt Nam và Nhật khác nhau là vì Việt Nam và Nhật theo hai hệ thống giá trị đạo đức khác nhau. Hệ thống giá trị đạo đức của người Nhật thì cũng giống hệ thống giá trị của mọi nền văn minh khác, nghĩa là có một số điều cấm làm ai phạm phải thì bị xem là người xấu. Ăn cắp là xấu thì ai ăn cắp đều là người xấu, nói dối là xấu thì ai nói dối đều là người xấu, bất kể giai cấp xã hội nào, bất kẻ đảng phái nào. Còn hệ thống giá trị đạo đức cách mạng vô sản của chế độ Xô Viết mà VN đang theo thì ai làm gì có lợi cho đảng CS là tốt, ai làm gì có hại cho đảng CS là xấu. Ăn cắp mà là dân thì bị xem là xấu, nhưng nếu người có công đóng góp cho đảng CS ăn cắp của công thì có khi được lờ đi. Nói dối bị xem là xấu khi không có lợi cho đảng CS, còn nói dối mà có lợi cho đảng CS thì được xem là tốt. Các báo Pravda, Nhân Dân chuyên nói dối mà vẫn được chế độ đề cao là những tờ báo tốt. Các lãnh đạo đảng cao cấp nói dối mà vẫn được chế độ xem là người tốt, còn những đảng viên nói thật nhưng không có lợi cho đảng thì bị xem là người xấu, bị đuổi khỏi đảng, bị cô lập cấm mọi người giao thiệp. Ông Vi Đức Hồi nói thật ý nghĩ của mình qua các bài Đối Mặt thì bị xem là người xấu, bị cô lập, rồi bỏ tù. Đó là vì những lời ông ta viết không có lợi cho đảng CS. Nhiều blogger nói thật mà bị tù, còn nhà báo của nhà nước viết bài sai lạc, xuyên tạc, vu khống nhưng có lợi cho chế độ thì vẫn được tự do viết, được trả lương cao. Thiện ác đảo điên như thế thì xã hội sẽ điên đảo: kẻ ác làm quan to, người thiện gặp tai họa!
Hồ Chí Minh khi sinh thời từng nói: “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người”……..nhưng khổ một nỗi là ông Hồ cùng đồng bọn tay sai đảng CSVN đã đem vào VN những hạt giống hư thối quặt quẹo. Kết quả sau nhiều năm trồng cây và trồng người trên đất VN do ông Hồ chí minh và đảng CSVN chủ trương, là cây cũng mọc không nổi, còn người thì toàn là Đồ Đểu!!!!