WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

“Anh hãy ngồi xuống đây!”

Một thoáng Hoàng sa 1974

Ảnh minh họa của HC. Đại tá Hung Ba Le, Chỉ huy trưởng tàu USS Lassen, gặp gỡ các đồng nghiệp Hải quân Việt Nam.

Không khí Sài Gòn cực kỳ căng thẳng sau khi Hiệp định Paris được ký kết. Hai bên đều tố nhau việc lấn đất, giành dân. Dư luận tin rằng, chẳng bên nào thực tâm thi hành Hiệp định. Việt Nam Cộng Hòa muốn mình đích thực là VNCH dù không còn Mỹ nữa, lập trường là kiên quyết chống Cộng. Phía cách mạng, dù cỡ “cắt ké”cũng hiểu rằng Sài Gòn dứt khoát phải là Thành phố Hồ Chí Minh. Sự tẻ nhánh về chính kiến đi vào tận mỗi gia đình…

Hôm ấy, tôi thức dậy muộn vì suốt đêm lo lắng và cảnh giác. Nghe tiếng cửa mở, ngóc đầu nhìn qua cửa sổ, thấy 4 lính thủy xuất hiện. Nhìn kỹ, may quá, trong đó có đứa em tôi, con chú, ở chung nhà, cấp bậc Trung sĩ, tên Hạ Minh Chung.

Bước vào nhà, đảo mắt nhìn, thấy tôi, nó nói liền:

- À, anh Ng., hôm nay em có chuyện muốn nói với anh…

Tôi có cảm giác hơi lạ, lâu nay nó không có vẻ nghiêm chỉnh đến thế.

- Ừ, thì sẵn sàng ! Tôi trả lời, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Chung vào trong lấy ra một chiếc chiếu, trải giữa nhà, vào tủ lấy ly, lôi trong túi xách ra hai chai rượu đế, bày ra chiếu. Cả bốn anh hải quân ngồi lại.

Chung nhìn tôi, nói rõ ràng từng tiếng một, như ra lệnh:

- Anh hãy ngối xuống đây!

Đó là thời điểm mấy ngày sau ngày 19 tháng 1 năm 1974.

******

Tôi được trả tự do từ Côn đảo về vào cuối năm 73. Ngôi nhà của tôi là Trụ sở Tổng Hội Sinh Viên Sài Gòn, nay không còn nữa. Suốt hai năm 1972 và 1973, chúng bắt hầu hết SVHS trong phong trào. Một từ ngữ không có trong ngành xã hội học, hay các thuyết phân chia giai cấp giai tầng xã hội xuất hiện mấy năm nay: “SVHS tranh đấu”. Nó không trọn nghĩa, không rõ nghĩa. Nó chỉ ra một tính chất nửa vời, tranh đấu cái gì cơ? Phong trào đấu tranh của SVHS là nằm trong quỹ đạo cách mạng, lại vừa có tính tự phát của thanh niên. Thành phần tham gia tự phát trong trạng thái không thích Mỹ, không thích VNCH, vì có quá nhiều bê bối, nhưng cũng rất mơ hồ về Việt cộng.  Họ có động cơ yêu nước không định hướng. Không định hướng được trong bối cảnh lịch sử phức tạp nầy. Chống chính quyền thì chính quyền bắt, không phải Việt cộng thì cũng là thân Việt cộng, chống lại chính nghĩa quốc gia, giống như ngày nay, chống thì bị bắt, không phải phản động thì tiếp tay phản động, chống chính nghĩa Xã hội Chủ nghĩa.

Ban Chấp hành Tổng hội Sinh viên đã tan rã từ giữa năm 1972, vì chúng tiến hành phát xít, song song với chiến trường Quảng Trị. Chúng đã lấy lại trụ sở Tổng Hội. Phần lớn lãnh đạo phong trào đã bị bắt, Mẫm đang ở trong tù. Nhưng danh nghĩa của “Tổng Hội Tranh đấu” nầy có bề dày trong dư luận dân chúng, trong các lực lượng chính trị miền Nam và dư luận quốc tế, nó nối kết các lực lượng gọi là “thành phần thứ ba”, đó cũng là sách lược của Mặt trận Giải phóng.

Với niềm hăng hái theo gió đảo mang về, tôi nghĩ cái Tổng hội dù không có đủ hình hài nầy cũng phải có tiếng nói, và cần thiết, tôi phối hợp với anh em cơ sở còn lại để làm tờ báo Xuân cho Tổng Hội. Đó là tờ báo cuối cùng.

Bài vở của số báo nầy là nặng ký. Bờ đang vỡ, chẳng úp mở làm gì, tôi tương vào nội san bài “Cuộc đụng đầu lịch sử” của tác giả Hoàng Tùng, Cộng sản thiệt, ở tận ngoài Bắc. Ý bài nầy nói rằng, cuộc chiến tranh Việt Nam là trận thư hùng nãy lửa của cuộc đối đầu ý thứ hệ giữa hai phe, phe Cộng sản, mà Đảng CSVN đảm nhận vai trò tiền phong của Thời đại, phe VNCH là tiền đồn chống Cộng, đứng mũi chịu sào, bảo vệ thế giới còn lại, gọi là Tư bản Chủ nghĩa, còn gọi là Đế quốc,chuyên đi xâm lăng nước khác.

Việc gom bài vở thì không khó, việc in ấn lúc nầy mới khó! Công an cài khắp nơi, những nhà in quen thuộc không còn an toàn.

Sau khi bàn bạc tìm nhà in, anh Lê Thống, thầy giáo, đại diện Đại học Xá Minh Mạng, anh Dương Thanh Thủy (trong ban báo chí Tổng Hội, bị đi quân trường Thủ Đức, vừa mãn khóa, mang lon Chuẩn úy) nhận việc đi in. Thống chở Thủy ôm tài liệu ngồi sau, trên chiếc 67. Xe chạy lên quận Năm, gần nhà in, thì bổng dưng rơi vào vòng bố ráp. Năm xe Cảnh sát, mật vụ châu vào đầu xe của Thống, chận lại, quát lớn: Đưa tay lên! Có súng không? Chúng lục soát khắp người Thống. Không có gì. Chúng thu xấp bản thảo ở Thủy, giao qua cho một tay an ninh áo trắng. Cho hay, những người nhạy cảm, sáng nước trong lý luận bao nhiêu, thì mặt hành động, ứng phó cụ thể thì dễ quờ quạng, dễ mất tinh thần bấy nhiêu. Anh Chuẩn úy mới ra trường, hiểu rất rõ nội dung bài vở thắm đỏ màu cờ, nên mất tinh thần là phải. Tay an ninh bình tĩnh cầm xấp tài liệu, lật ra, đọc từng trang. Nó ngước lên nhìn hai anh, dò xét…

- Các anh đi đâu? Nó hỏi.

- Đi in báo Xuân! Thống trả lời.

Nó tiếp tục cuối xuống đọc, lật sang trang và…đọc tiếp.

Đôi chân anh Chuẩn úy run lên trong hai ống quần của bộ quân phục rất thẳng nếp. Nếu nó phát hiện nội dung bài vở thì không thoát được. Anh dự định, nếu nó có động thái thế nào đó thì anh sẽ bung chạy. Chạy, thoát được không là chuyện khác, nhưng phải chạy, còn nước còn tát! vì anh chẳng ưa thích gì các đòn tra tấn…Thống thì kẹt, vì anh còn vướng chiếc xe. Anh đoán được những gì đang diễn ra ở Thủy, nếu hắn ta làm càng, thì anh sẽ bị tóm ngay tức khắc. Nếu cả hai cùng chạy thì rõ là không ổn chút nào…Tên an ninh bình tĩnh bao nhiêu thì hai anh căng thẳng bấy nhiêu…Nó ngừng đọc, nhìn lên Thống:

- Anh làm nghề gì ?

- Thầy giáo ! Thống trả lời,vừa từ tốn móc ví…

Nó quay sang Thủy, lướt qua bộ quân phục. Thủy tự động khai:

- Chuẩn úy bộ binh, vừa xong ở Trưởng Sĩ quan Thủ Đức!

Lưỡng lự một lúc, nó xếp tài liệu lại:

- Các anh đi!

Thiên đường như mở cổng trước mặt, hai anh vội lên xe chạy như bay như biến, trống ngực giục liên hồi.

Về đến phòng trọ, giao tài liệu lại cho tôi, nghĩa là…không đi nữa.

Giao việc nầy cho hai anh trí thức là không hợp, nhưng có một anh khác, cũng là thành viên cộng tác với Tổng Hội, mà thuộc loại tư tưởng xôi đậu, hành vi khó phân biệt, không hẳn là phe ta, không rõ là phe địch, xung phong nhận việc đi in. Anh cam đoan là sẽ làm trót lọt. Nghĩ tới nghĩ lui thấy không liều không xong. Đã xôi đậu thì cũng phải có lúc xôi, lúc đậu chứ ! xôi không, đậu rặt thì làm ăn với ai!

Tôi quyết định giao cho anh ta. Một nhà in trong chùa. Thầy trụ trì là TTB, đường NH, Phú nhuận. Nín thở cầu may. Thế mà cuối cùng là may thật. Mấy ngày sau, anh báo là đã in xong, chỉ đến lấy thôi. Tôi bàn với Phúc. Nguyễn văn Phúc là người rất lì và tháo vác, trong Ban Chấp Hành Tổng Đoàn Học sinh. Phúc chọn sáu bạn học sinh, gốc là Hướng Đạo sinh, mặc đồng phục hướng đạo, đội mũ xì cút, mang theo mỗi ngừời một ba lô và đã khuân về được an toàn, giấu ở nhà trọ.

Nhà trọ, không là nơi ở thường xuyên, chỉ là trạm để ghé qua, họp hội, có khi ở năm ba ngày rồi đi, cho anh em nào bị động, hoặc cắt dấu vết trước hay sau khi vào khu…Hai hôm sau thì phát hiện tụi an ninh lãng vãng nơi nầy. Chúng tôi ngưng lui tới.

Lần nầy tôi phải nhờ Chung, như trước đây vào những lúc gay cấn, Chung vẫn thường hổ trợ. Chung nhận lời sẽ chuyển toàn bộ số lượng báo đem gởi ở nhà bà con trong thời hạn một tuần lễ. Chung đã làm một cách hoàn hảo. Sau đó tôi chuyển dần cho anh em. Chung không hỏi han hay thắc mắc một lời.

Thế mà hôm nay, Chung có vẻ khác, nói một cách nghiêm trọng:

- Anh hãy ngồi xuống đây !

*****

Tôi ngồi xuống. Rượu được rót ra. Chung bảo phải uống cạn ly đã! Chúng tôi cùng uống cạn.

Chung bắt đầu lên tiếng, không chút quanh co, dõng dạc từng tiếng một: TẠI SAO ANH ĐỂ TRUNG CỘNG – PHE ANH – CHIẾM HOÀNG SA CỦA VIỆT NAM?

Trời đất, tôi bất ngờ như bị một cú đánh vào đầu thấy bảy ông trời sao. Trung cộng chiếm Hoàng Sa cách đây mấy hôm, thuyền trưởng Ngụy Văn Thà đã chết theo con tàu, theo truyền thống Hải quân, phẩm chất và tính cách tương xứng với chức trách mà anh đang nắm giữ, như cụ Phan Thanh Giãn uống thuốc tự vẫn khi mất 3 tỉnh miền Tây. Sự hy sinh và cách hy sinh của Ngụy Văn Thà đã gây nên sự xúc động trong quân đội VNCH và dân chúng. Cái chết nầy khác với cái chết mà hai ta đã đánh nhau, ít nhất là ở thời điểm mà cuộc chiến đã gần tàn.

Em tôi, trung sĩ Hải quân VNCH, không hiểu về chính trị, không quan tâm đến Quốc gia hay Cộng sản, không tâng bốc, xun xoe với Mỹ, không bênh không chống VNCH, càng không chống không theo Cộng sản, nhưng nó lại tự hào bộ quân phục mà nó mặc, và cái binh chủng mà nó đứng dưới cờ.

Hãy cho là nó dốt chính trị, chẳng hiểu gì chủ nghĩa Mác-Lê bách chiến bách thắng, không bằng thằng anh nó. Nhưng nó phẩn uất một cách chân thành việc Trung cộng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam.

Nó hạch tội tôi, cái tội gián tiếp, nó dùng chữ “phe anh” là bộc lộ thân phận giấu giếm của tôi, nó huỵch toẹt giữa chiến hữu của nó. Té ra, lâu nay nó biết tôi là ai, làm gì. Tình anh em, nó đặt lên trên chính kiến, hay nó đạt đến tinh thần dân chủ hiện đại, tôn trọng sự khác biệt, tôn trọng chính kiến khác nhau, điều mà tôi thường nghe gọi và đáng phê phán là “khách quan tư sản?

Nó chẳng phải là tư sản, chẳng phải là trí thức, không phải là công nông, nó là lính, trung sĩ, nó căm phẫn: Tại sao anh để “phe anh” chiếm  Hoàng Sa của VN?

Tôi biết trả lời sao đây? Trước hết, tôi với Trung Cộng xa lắc, Hà nội cũng xa, rừng cũng xa. Họa hoằn lắm mới có một anh trong bí mật của Thành đoàn xuất hiện nói năm ba chút tình hình, mà chuyện nầy thì anh ta cũng ú ớ thôi!

Tôi phải giở trò ba hoa, mồm loa mép giải, để hạ nhiệt lòng yêu nước chính đáng của nó:

Trời đất, anh làm gì mà phe phái với Trung Cộng! Anh chỉ là sinh viên đấu tranh cho hòa bình thôi, để chấm dứt chiến tranh, cho anh em thanh niên mình đỡ chết. Mà Hòa bình cũng sắp có rồi! Hiệp định ký rồi! Mỹ cũng đã rút về nước! Hai bên giằng co đôi chút rồi cũng phải hòa nhau thôi…

Tôi lấy cái lý thuyết “Hòa giải hòa hợp dân tộc” mà chống đỡ. Không nói kiểu nầy thì nói kiều nào? Đang ở đây, không phải ở ngoài Bắc, không phải trong Rừng, mà đang ở giữa Sài Gòn, giữa bốn tên “hải quân ngụy”, không chừng chúng có súng trong người cũng nên!

Bốn anh lính Hải quân VNCH cùng ngồi uống rượu, không phải rượu vui mà cuộc rượu buồn, rất buồn, không che giấu nỗi thất vọng, nỗi bi phẫn, than thở một cách chua chát:  TẠI SAO CHÚNG Ỷ NƯỚC LỚN  HIẾP NƯỚC NHỎ?

Tâm trạng người lính VNCH, khi Mỹ rút quân, vẫn hiểu mình là nước nhỏ. Nhưng dù bé nhỏ vẫn phải độc lập. Cái ý thức độc lập mà phía cách mạng tuyên truyền cũng có trong người họ lâu nay. Mỹ rút quân cũng có nghĩa độc lập, nhưng họ hoài nghi Việt cộng trong quan hệ Nga Tàu. Họ hy vọng vào hòa giải hòa hợp dân tộc, Việt Nam lại hợp chung một nhà, trừ những ai từng có trải nghiệm nào đó với cách mạng. Chống Mỹ cứu nước, thanh niên miền Nam không cãi được, nhưng  Trung cộng chiếm Hoàng Sa thì làm sao giải thích? Nó là gì đây? Lời than thở của mấy chú lính thủy, của em tôi, đã chuyển sang một hướng cảm xúc khác cao hơn, thuần khiết hơn, nó không kết án tôi theo kiểu “phe anh”, mà thốt lên từ “nước nhỏ”, nó đưa tôi về cùng một mẫu số chung, nó đã hòa hợp dân tộc với tôi rồi. Chúng ta có chung một tình tự dân tộc, nước nhỏ, đứng trước hiểm họa chung là “nước lớn”. Nó kêu gào công lý ở bình diện rộng hơn: TẠI SAO MỘT NƯỚC LỚN ĐI ĂN HIẾP MỘT NƯỚC NHỎ?

Nỗi hoài nghi như đang tự giải mã: CÁI CÓ LÝ LÚC TRƯỚC, LÚC SAU LẠI ĐANG TRỞ  THÀNH VÔ LÝ.

******

Ngày nay nhớ lại, tôi tự hổ thẹn với em mình, vì ý nghĩ của tôi lúc đó.

Tôi nói dối và lấp liếm sự thật. Nó biết tôi là Việt cộng, tôi nói mình chỉ là sinh viên thôi, và đấu tranh cho hòa bình. Lòng tôi reo vui, nếu không thì cũng lạnh lùng, khi Trung cộng chiếm Hoàng Sa. Nghĩ rằng nó lấy giúp từ tay Mỹ, rồi giao lại cho Việt Nam sau nầy. Sự thật đã không phải thế, mà đã không chỉ có thế!

Tôi không tự dằn vặt mình cho lắm. Từ lúc tuổi nhỏ đến cái tuổi ngoài 20, lịch sử đã cài đặt trong tôi một phần mềm hơi bị cũ hay ĐÃ RẤT LỖI THỜI, nhấp chuộc lung tung  chẳng thấy hiện lên cái điều mình mong muốn, chỉ thấy sự nhảy múa của dã thú và thiên thần. Mà thiên thần thì nỡ ra từ trứng, mà trứng thì do dã thú đẻ ra!

Chiều ngày 29 tháng 4, giờ thứ 25 của cuộc chiến.

Bịn rịn với gia đình, giằng co với lý trí, Chung chia tay với mọi người thân sơ, vẫn trong bộ đồ hải quân rất ư hãnh diện, hớt hải chạy xuống Nhà Bè, lên một chiếc hải thuyền cùng đồng đội của nó, vượt qua sông rạch trong đêm, bị súng trên bờ dập xuống, suýt chết mấy đợt, vượt ra được biển khơi, có tàu lớn đợi. Nó định cư ở Mỹ, một thời gian làm cảnh sát khu vực rồi nghỉ hưu. Mỗi năm đều về thăm nhà, không bao giờ nói chính trị, không nhắc đến Hoàng Sa. Tôi cũng thế! Tôi vờ quên đi, nó vờ quên đi. Nhưng tôi vẫn nhớ, nó vẫn nhớ. Nó vờ quên vì lòng nhân hậu của nó đối với tôi. Tôi vờ quên vì lòng hổ thẹn bởi sự không toàn vẹn lãnh thổ. Vì không chỉ có Hoàng Sa, mà còn Trường Sa, và bao nhiêu vùng nữa trong đất liền. Ban đầu, khi bỏ chạy, nó nghĩ nó là kẻ thua cuộc, thiếu chính nghĩa vì đi với Mỹ. Sau nầy nó không nghĩ thế, có thể nó nghĩ kẻ ấy là tôi. Một cú đánh hồi mã thương đau đớn của lịch sử, một sự lừa mỵ có tính thời đại…

Chung chỉ khoe với tôi, nó câu được những hai cô bồ, mỗi lần về nước đều được rỉ rã vui vẻ.

Anh hãy ngồi xuống đây!” là câu nói tôi không quên. Tôi cũng muốn nói: “Em hãy ngồi xuông đây!” Nhưng tôi chưa từng thốt lên được, vì không dám đối diện sự thật. Hình như bạn bè tôi cũng thế, họ làm như họ chỉ có những chuyện bâng quơ thôi, với chút tự hào an ủi cần cù nhặt nhạnh. Tôi cũng muốn nói: Tất cả chúng ta hãy ngồi xuống đây! Chuyện nước cũng chính là chuyện nhà, phải chân thực, phải có cảm xúc đồng – bào. Phải là từ ngữ thân thương NƯỚC – NHÀ, thấm đẫm tình tự dân tộc, chứ không phải từ Nhà Nước, chỉ trơ ra, thành đồng nghĩa với quyền và lợi. Các học thuyết chỉ là những tấm da lừa trên yên ngựa, dù sao cũng đã cũ nát lắm rồi, không dùng được nữa!

Thắng thua đã rõ, nhưng đến nước nầy cũng chẳng để làm gì! Những cái mồm bên kia đại dương chõ về chửi rủa chẳng ích chi, giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc!

Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI, chúng đang xâm thực đất liền và quậy đục biển Đông, chúng “dã thú” biết chừng nào với đồng bào của chúng, nói chi đến CHƯ QUỐC LÂN BANG THẾ GIỚI ĐẠI ĐỒNG! Tuổi trẻ Việt Nam phải dứt khoát cài đặt lại phần mềm mới cho mình để phù hợp với trình độ của thời đại, đáp ứng yêu cầu cấp bách của dân tộc.

Tháng 8 năm 2011.

Nguồn: Hạ Đình Nguyên, Blog Ba Sàm

Tác giả Hạ Đình Nguyên, nguyên là Chủ tịch Ủy ban Đấu tranh thuộc Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước 1975. Mời xem thêm: Đừng giẫm lên cỏ các anh chị ơi…! (Văn Chương Việt). – Tôi yêu sự đổi mới và trung thành với tương lai (Tiền Vệ).

 

22 Phản hồi cho ““Anh hãy ngồi xuống đây!””

  1. băng XÃ HỘI ĐEN 79 mã lò says:

    CƯỚP hợp Pháp thắng CƯỚP cạn cũng thế thôi ! Ở đời CÁ lớn nuốt CÁ bé là đương nhiên !

  2. truc le says:

    Hạ đình Nguyên , Hùynh tấn Mẫm , Lưu Văn Tánh (đại diện Kĩ sư Điện Phú Thọ ) , Lê Văn Nuôi (đại diện học sinh) thời 1970 cùng nhiều thành phần sinh viên nằm vùng làm việc cho VC nay không thấy xuất hiện tranh đấu cho quê hương khi Việt cộng nhường đất, nhường biển cho Trung cộng.
    Các anh làm gì khi nhìn thấy Trung cộng chiếm dần biển đảo của Việt nam ?
    Các anh tranh đấu hăng say khi xưa nay đã được ưu đãi nhà lầu, xe hơi… thành thử quá “hèn” trốn biệt tăm hơi.
    Hèn và Nhục quá!!!

  3. Lộc Trần says:

    Thưa tác giả
    Trung Quốc là “KẺ THÙ CỦA THỜI ĐẠI” . Vậy ai là “KẺ THÙ CỦA NIỀM TỰ HÀO CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM”?
    Ông vẫn mãi là người không dám làm chuyện “anh hãy ngồi xuống đây” và vẫn “phải giở trò ba hoa” để bào chữa cho phán đoán chính trị sai lầm của bản thân.
    Biết hối lỗi sau khi làm sai, mới là trượng phu. Sửa được sai mới là “đại trượng phu”.
    Lộc Trần

  4. LÃO NGOAN ĐỒNG says:

    Thưa qúi đồng hương,

    Mới đọc tựa đề bài chủ tôi liên tưởng ngay đến cặp ca sĩ Lê Uyên và Phương, nổi tiếng chả khác gì cặp Sony & Cher ngày nào. Họ cùng chung một đặc điểm dễ thương và độc đáo là chỉ hát những bài do họ sáng tác (Sony và Phương). Cher cũng như Lê Uyên, có khuôn mặt liêu trai và giọng hát cũng liêu trai luôn.

    Hồi sinh viên ở cuối thập niên 60 tôi rất ưa cặp đôi Lê Uyên và Phương, bởi ca từ của tác phẩm của họ rất ư quyến rũ, cũng như nhịp điệu rất lạ. Tình ca của họ không giống một ai từ xưa đến nay !
    Phạm Duy nhận xét trong hồi ký của ông, nghe và/hay nhìn cặp đôi này hát duet, cứ như hai người đang làm tình quấn qúit với nhau trong cơn mê man điên dại ! Mà hình như là thế thật !

    Hôm nay nhân góp ý bài chủ này, tôi nghe lại những bài hát cũ mà mình một thời mê say nghe mãi không chán của Lê Uyên và Phương. Đó là, VŨNG LẦY CỦA CHÚNG TA, HÃY NGỒI XUỐNG ĐÂY !

    Nghe Lê Uyên Phương hát thì đã nghe nhiều lần lắm rồi. Nhưng đặc biệt lần này với tâm trạng thật chán chường trước thời cuộc đảo điên, những lừa dối mị dân, quả thực mới thấm hết ý đến vào tận tim óc, khác với những lần trước chỉ mới tới tới da và xương tủy thôi !

    Từ đó mới thấy những rung động chân chính của người nghệ sĩ, đã tỏ thái độ chán ngán đủ thứ trước cuộc nội chiến kéo dài triền miên không dứt. Đi tìm vui trong tình yêu lứa đôi, nhưng cũng không thoả nguyện bởi cuộc sống trước mặt, sau lưng, bên phải, bên trái … quá đen tối không ánh tương lai ! Đúng là cảnh buồn người có vui đâu bao giờ hay ngược lại người buồn cảnh có vui đâu bao giờ !

    Theo em xuống phố trưa nay đang còn chất ngất cơn say
    Theo em bước xuống cơn đau, bên ngoài nắng đã lên mau
    (,,,,)
    Theo em xuống phố trưa mai đang còn nhức mỏi đôi vai
    Theo em bước xuống cơn đau, bên ngoài nắng đã lên mau

    Đó là những điệp khúc “Vũng Lầy Của Chúng Ta” nghe thật da diết đến mệt mỏi toàn thân. Cuộc đời đã làm mình bầm dập, đánh mình cho tơi tả thịt da.

    [Mở ngoặc đơn, nếu nghĩ khác đi cho là hai người làm tình đã quá đến ê ẩm toàn thân thì cũng đặng. Bởi cứ xem bài thơ Lá Diêu Bông của Hoàng Cầm mà Phạm Duy với Trần Tiến có hai cái nhìn trái ngược nhau, PD dưới lăng kính chính trị, TT dưới góc độ tình đôi lứa thuần túy thành Sao Em Nỡ Vội Lấy Chồng !]

    Tuy nhiên, khúc cuối dưới đây thì qủa thực làm tôi xúc động. Bởi nó đánh động mạnh đến tâm sự ủ ê, não nề, cực kỳ chán chường của tôi vào nửa đầu thập niên 70 (70-75).
    Nghiã là chả khác gì bây giờ. Tham nhũng trở thành quốc nạn, nhưng thiên hạ vẫn ăn chơi nhởn nhơ như ở thủ đô Sài Gòn hoa lệ, trong khi chiến sự lan rộng và ngày một leo thang đến mức ngột ngạt, bởi chiến tranh đã chen vào thành phố thật thô bạo kể từ sau Tết Mậu Thân, có khi đe doạ đến báo động đỏ lần hai như trong Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 ở miền giới tuyến Đông Hà Quảng Trị !

    Qua đi, qua đi dứt cơn mê
    Tình buồn chồng chất lê thê
    Qua đi, qua đi dứt cơn say
    Tình này tình rồi thay

    Ta sống trong vũng lầy
    Một ngày vùi dần, còn vùi sâu, còn vùi sâu
    Trong ngao ngán không dứt hết cơn, cơn ê chề
    Ta sống trong vũng lầy
    Một ngày vùi dần, còn vùi sâu, còn vùi sâu
    Trong ngao ngán không dứt hết một, một lần đau.

    Tôi mong ước một đổi thay toàn diện, làm sao thoát ra khỏi cơn mê trong toàn cõi Việt Nam nói chung và miền Nam thân yêu nói riêng lúc đó.

    Cuối cùng đổi thay đến thật, nhưng quá bất ngờ và thật phũ phàng !

    Giờ đây nhìn quanh, tôi vẫn thấy khối đồng bào hải ngoại gần ba triệu người, vẫn nuôi nhiều nhiệt tình với quê hương đất nước. Trong nước vẫn không thiếu những người già lẫn người trẻ rủ nhau lên đường mong cải tạo tương lai cho cả giang sơn.

    Tôi tự nhủ: Dù sao còn da, lông sẽ còn mọc lại !

    Lão Ngoan Đồng

    ========

    Vũng Lầy Của Chúng Ta

    Lê Uyên Phương

    Theo em xuống phố trưa nay đang còn chất ngất cơn say
    Theo em bước xuống cơn đau, bên ngoài nắng đã lên mau
    Cho nhau hết những mê say, cho nhau hết cả chua cay
    Cho nhau chắt hết thơ ngây, trên cánh môi say
    Trên những đôi tay, trên ngón chân bước về tình buồn, tình buồn

    Yêu nhau giữa đám rong rêu, theo dòng nước cuốn lêu bêu
    Đi qua những phố thênh thang, đi qua với trái tim khan
    Đi qua với trái tim khan, đi qua phố bước lang thang

    Theo em xuống phố trưa mai đang còn nhức mỏi đôi vai
    Theo em bước xuống cơn đau, bên ngoài nắng đã lên mau
    Cho nhau hết những mê say, cho nhau hết cả chua cay
    Cho nhau chắt hết thơ ngây, trên cánh môi say
    Trên những đôi tay, trên ngón chân bước về tình buồn, tình buồn

    Qua đi, qua đi dứt cơn mê
    Tình buồn chồng chất lê thê
    Qua đi, qua đi dứt cơn say
    Tình này tình rồi thay

    Ta sống trong vũng lầy
    Một ngày vùi dần, còn vùi sâu, còn vùi sâu
    Trong ngao ngán không dứt hết cơn, cơn ê chề
    Ta sống trong vũng lầy
    Một ngày vùi dần, còn vùi sâu, còn vùi sâu
    Trong ngao ngán không dứt hết một, một lần đau.

  5. LÃO NGOAN ĐỒNG says:

    HÃY NGỒI XUỐNG ĐÂY

    để thấy rõ hơn bao giờ hết
    VŨNG LẦY CỦA CHÚNG TA !

    Độc tài độc đảng
    Quốc nạn tham nhũng
    Đất nước tụt hậu không phanh
    Chất liệu nhân xã rã rời tơi tả …
    Nhà tù nhốt đầy người yêu nước …
    Thù CS trong, giặc Tàu cộng ngoài,
    cùng bè lũ phản động quốc tế Âu Mỹ,
    đang cấu kết xé đất nước ra nhiều mảnh

    LÃO NGOAN ĐỒNG

    =======

    HÃY NGỒI XUỐNG ĐÂY

    Lê Uyên & Phương

    HÃY NGỒI XUỐNG ĐÂY

    Lê Uyên & Phương

    Hãy ngồi xuống đây
    Hãy ngồi xuống đây
    xa cơn buồn phiền
    dẫu biết chia phôi
    nhưng trong cuộc đời
    vẫn có đôi ta

    Hãy ngồi xuống đây
    như trong lần đầu
    bối rối bên nhau
    vai rung thẹn lời
    mắt sáng môi trinh
    da thơm tình ngời

    Trên trời có mây sau cành lá xanh
    mây bay từng đàn lá thắm hoa tươi
    em ơi ngày buồn sẽ chóng qua đi

    Hãy ngồi xuống đây hôn nhau lần này
    Hãy ngồi xuống đây cho nhau lần này
    Hãy ngồi xuống đây chia tay lần này

    Hãy ngồi xuống đây
    như loài cỏ tranh
    chen nhau từng hàng
    xoắn xít bên nhau
    vui chơi cuộc đời
    cỏ rác hôm nay

    Hãy ngồi xuống đây
    trên lưng cuộc đời
    thách đố thương đau

    Vuốt ve cuộc đời
    từ mùi son phấn trên mặt người
    trong đau đớn điên cuồng đó
    vun kiếp sống không ngơi
    cách xa vời vợi

    Một ngày qua giấc mơ vùi dần
    Rồi mùa Ðông đến
    Rồi mùa Xuấn đến
    Cuộc đời vẫn quay đều

    Hãy ngồi xuống đây
    như loài thú hoang
    yêu nhau ngoài đồng
    duới nắng ban mai
    phô thân trần truồng
    kiếp sống hoa sơ

    Hãy ngồi xuống đây hôn nhau lần này
    Hãy ngồi xuống đây cho nhau lần này
    Hãy ngồi xuống đây chia tay lần này

    Hãy ngồi xuống đây
    vai kề sát vai
    cho da thịt này
    đốt cháy thương đau
    cho cơn buồn này
    rót nóng tung hoang
    cho thiên đường này bốc cháy
    trong cơn chia phôi
    chia phôi tràn trền

    Hãy ngồi xuống đây
    bên con vực này
    ngó xuống thương đau

  6. Trung Kiên says:

    Trước 1975 anh Hạ Đình Nguyên là Chủ tịch Ủy ban Đấu tranh thuộc Tổng hội Sinh viên Sài! Nhưng từ sau 1975 đến nay anh đã và đang làm gì cho đất nước?

    Tác giả viết…”Thắng thua đã rõ, nhưng đến nước nầy cũng chẳng để làm gì! Những cái mồm bên kia đại dương chõ về chửi rủa chẳng ích chi, giống như Thiên thần Đại úy Minh giẫm chân vào mồm người biểu tình, chỉ rách việc!

    “Tấm lòng” của tác giả ra sao thì chưa biết, nhưng “phát biểu và so sánh” trên đây xem chừng đã “rách việc” rồi…!!!

    NVHN chửi rủa bạo quyền csvn hại dân bán nước là đích đáng và có lý do! Nếu tác giả đồng tình với những hành động của đảng và nhà nước csvn thì cũng rất đáng bị chửi lắm lắm!

    Đem so sánh những lời chửi rủa csvn của NVHN… với hành động côn đồ tàn ác của tên Minh (đại úy CA) đạp vào mặt anh Nguyễn Chí Đức trong cuộc biểu tình hôm 17/7/2011 là khiên cưỡng của một kẻ có óc bã đậu, thiếu hiểu biết!

    Viết như trên chứng tỏ tác giả vẫn đang u mê trong “Thiên Đường Mù” (DTH)? Chưa tìm được lối thoát để cùng “Dắt Tay Nhau, Đi Dưới Tấm Biển Chỉ Đường của Trí Tuệ” (HSP) ???

    Tác giả viết…”Phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI, chúng đang xâm thực đất liền và quậy đục biển Đông, chúng “dã thú” biết chừng nào với đồng bào của chúng, nói chi đến CHƯ QUỐC LÂN BANG THẾ GIỚI ĐẠI ĐỒNG! Tuổi trẻ Việt Nam phải dứt khoát cài đặt lại phần mềm mới cho mình để phù hợp với trình độ của thời đại, đáp ứng yêu cầu cấp bách của dân tộc“…Xem ra đến nay tác giả vẫn chưa sáng mắt?

    Nếu Anh kêu gọi chúng tôi..”hãy ngồi xuống đây” để cùng nhau “diệt trừ” tập đoàn csvn bán nước hại dân (trước khi chống ngoại xâm TQ) thì OK! Nhưng sẽ không thể “ngồi cùng với Anh một chiếu” dưới sự chỉ đạo của csvn, vì như vậy là chúng tôi “tự sát”, gây thêm nguy hại cho Tổ Quốc mà thôi!

    Mong Anh hãy tỉnh dậy, bớ Hạ Đình Nguyên…!!!

    • Nguyen quoc viet says:

      Dear Trung kiên .
      Ngồi chung một mâm , ngồi cùng một chiếu với những người đã từng nối giáo cho giặc , đâm sau lưng chiến sĩ Việt nam cộng hòa ngày trước và những thành phần Nhân sĩ , Trí thức nửa mùa ngày nay ở trong cũng như ngòai nước , những kẻ vẫn tiếp tục đóng vở kịch gỉa mù sa mưa ??? ….; tôi xin được đứng ngoài cuộc , miễn tham dự . Tôi chấp nhận số phận lưu đày nơi đây , mà được sống trong an bình với tất cả quyền làm người mà hiến pháp , luật pháp nơi đây tôn trọng và bảo vệ . Xin trả những hình ảnh , những kỉ niệm của một Quê hương thật mộc mạc , thật hiền hòa nhưng muôn vàn yêu thương về cho Dĩ vãng , những gì đã mất đi , đã qua đi thì con người sẽ không bao giờ có thể lấy lại được . Âu đó cũng là số phận nghiệt ngã của Dân tộc Việt nam ta , thật đau buồn . ( Sauerland ) . Cộng hòa liên bang Đức .

      • Trung Kiên says:

        Chào bạn Nguyen quoc viet

        Đã là con người thì ai cũng có lúc sai lầm! Điều quan trọng là có biết suy nghĩ và hướng thiện hay không mới là điều đáng nói, đúng không?

        Tại sao không “ngồi chung một chiếu” một khi người ta đã thành tâm ăn năn sám hối…để bàn luận việc cứu nước cứu dân…diệt bọn cộng phỉ, phanh thân tằng Tầu?

        Nhưng sẽ không “ngồi xuống đây” để nghe “ảnh” rỉ rả rằng..”phải nhận chân được KẺ THÙ MỚI CỦA THỜI ĐẠI”…mà quên KẺ THÙ (csvn) đang đè đầu cưỡi cổ dân mình!

        Bạn hiền ơi, đừng ngồi đó mà than phiền trách phận với…”những gì đã mất đi, đã qua đi thì con người sẽ không bao giờ có thể lấy lại được . Âu đó cũng là số phận nghiệt ngã của Dân tộc Việt nam ta“!

        Nếu nói như Bạn thì dân tộc VN ta vẫn đang bị Tầu đô hộ và chưa thoát khỏi ách thực dân (Pháp) đâu!

        Hãy vui lên mà phấn đấu…Sau đêm đen trời sẽ sáng, cuối đường hầm sẽ là ánh sáng chói chan!

        Chúc Bạn sức khoẻ, kiên cường và nhiều nghị lực…

  7. Quốc Bửu says:

    1. “Ban Chấp hành Tổng hội Sinh viên đã tan rã từ giữa năm 1972, vì chúng tiến hành phát xít…” Nếu CS thời đó mà phát xit đúng nghĩa thì sau khi đọc xong đọan tài liệu đó, liệu 2 người đó có được thả đi hay không? Có thể nhân viên an ninh đó thấy những bài viết đó cũng chẵng có gì ghê gớm so với những bài viét khác vẫn thường được đăng tãi trên các nhãt báo chống chế độ thời bấy giờ nên đã cho qua. Nếu ông H.Đ.Nguyên gọi đó là phát xit thì so với cách đàn áp của CA bây giờ với người dân thì ông sẽ dùng chữ gi? Có bao giờ những người bạn tranh đấu cùng thời với ong bị CS dùng giày đạp vào mặt khi đang bị 4 người khác túm tay túm châm quẵng lên xe không? Có bao giờ các ông bị bịt mồm khi ra trước tòa án hay vẫn được dùng nơi đó để tiếp tục tuyên truyền? Nếu họ phát xít sao vẫn còn để cho các ông có cơ hội đứng trên các diễn đàn các trường DH, để ông có thể dành được các chức vụ trong THSV? Ở trong XH ngày nay, xã hội mà ông đã góp công góp sức tuyên truyền cổ võ , nếu ai dám làm công việc như ông chắc chắn họ sẽ không tể nào có được những diễn đàn dân chủ như ông từng may mắn hưỡng được dưới thoi Cọng Hòa. Ông cứ nhìn Nguyễn tiến Trung, Lê công Định, Lê thị Công Nhân… và gần đây nhất là Cù Huy Hà Vũ, chắc chắn người trí thức như ông dư thừa tri thức để hiểu.
    2. Em anh , một người quân nhân mà theo ông không hiểu gì về chính trị hay nói cách khác là không được trí thức như ông nhưng như anh mô tả thì người đó hơn anh xa.
    1. “Ban Chấp hành Tổng hội Sinh viên đã tan rã từ giữa năm 1972, vì chúng tiến hành phát xít…”
    Nếu CS thời đó mà phát xit đúng nghĩa thì sau khi đọc xong đọan tài liệu đó, liệu 2 người đó có được thả đi hay không?
    Có thể nhân viên an ninh đó thấy những bài viết đó cũng chẵng có gì ghê gớm so với những bài viét khác vẫn thường được
    đăng tãi trên các nhãt báo chống chế độ thời bấy giờ nên đã cho qua. Nếu ông H.Đ.Nguyên gọi đó là phát xit thì so với
    cách đàn áp của CA bây giờ với người dân thì ông sẽ dùng chữ gi? Có bao giờ những người bạn tranh đấu cùng thời với ong
    bị CS dùng giày đạp vào mặt khi đang bị 4 người khác túm tay túm châm quẵng lên xe không? Có bao giờ các ông bị bịt mồm
    khi ra trước tòa án hay vẫn được dùng nơi đó để tiếp tục tuyên truyền? Nếu họ phát xít sao vẫn còn để cho các ông có cơ hội
    đứng trên các diễn đàn các trường DH, để ông có thể dành được các chức vụ trong THSV? Ở trong XH ngày nay, xã hội mà
    ông đã góp công góp sức tuyên truyền cổ võ , nếu ai dám làm công việc như ông chắc chắn họ sẽ không tể nào có được những
    diễn đàn dân chủ như ông từng may mắn hưỡng được dưới thoi Cọng Hòa. Ông cứ nhìn Nguyễn tiến Trung, Lê công Định,
    Lê thị Công Nhân… và gần đây nhất là Cù Huy Hà Vũ, chắc chắn người trí thức như ông dư thừa tri thức để hiểu.
    2. Em anh , một người quân nhân mà theo anh lhông hiểu gì về chính trị hay nói cách khác là không được trí thức như ông người đó hơn anh xa.
    Điều thứ nhất họ hơn anh ở bản tính đôn hậu. Lâu nay họ biết anh là phiá bên kia nhưng dù là quân nhân họ vẫn không
    thèm tố cáo anh với an ninh. Họ có thể coi thưòng anh nhưng không thèm là chỉ điểm, dù là chỉ điểm kẻ đối nghịch thật
    sự với mình. May cho anh là sống ở miền Nam, nơi mà dù ngừoi dân hay người lính họ vẫn luôn mang trong lòng đầy tình người.
    Nếu trong chế độ CS với hoàn cảnh đó chắc anh được người em họ nhắn tin với CA để anh nằm yên trong trại cãi tạo lâu rồi.
    Điều thứ hai, họ thực sự yêu tổ quốc hơn ông xa. Họ đau lòng và căm phẫn khi lãnh hãi bị ngoại bang xâm lấn, còn ông thì sao?
    dến giờ đó vẫn “giở trò ba hoa, mồm loa mép giải, để hạ nhiệt lòng yêu nước chính đáng của nó…” Cứ cho là thời đó ông còn phải lo chuyện tranh đấu chống chính quyền, thế còn giờ thì sao?
    Ngày hôm nay, khi Trung Quốc ngang nhiên xâm chiếm lãnh thổ các ông làm gi? Sao không đứng lên diễn thuyết như ngày nào?
    Cả đám trí thức xuống đường chống Mỹ cứu nước cùng ông ngày nào đâu hết rồi? Sao không thấy ông nào dám đứng ra hô hào
    chống Trung Quốc? Thì ra chỉ trong chế độ dân chủ tự do mà ông chê bai ngày nào thì các ông mới dám nói, còn giờ thì dành ngậm
    miện sống qua ngày , hay là để tận hưỡng được những đặc quyên mà chế độ ban phát để đền bù cho những ngày tháng đấu tranh.
    Trong ngôn ngữ tiếng Việt chỉ có 1 từ ngữ dành riêng cho đám người già mồm như mấy ông: hèn!!!!

  8. Lão Ngoan Đồng says:

    Thưa bà con,

    Những thằng ăn cơm quốc gia thờ ma CS ngày xưa, nay đang đóng kịch, vờ làm ra vẻ ăn năn hối cải, muốn mở rộng vòng tay hòa giải hoà hợp dân tộc!
    Mja bố nó, nếu quả thực với nhiều thành tâm thiện ý, thì việc làm trước tiên chúng cần thực thi là :

    1/ tích cực CỔ ĐỘNG và THAM GIA biểu tình chống Tàu cộng mỗi cuối tuần ở thành Hồ;
    2/ thúc đẩy mạnh tiến trình DÂN CHỦ HÓA VN ngay trong nội bộ chúng.

    Đừng mở mồm (từng ăn cơm quốc gia thờ ma CS) kêu gọi những người không cộng sản và các “khúc ruột ngàn dặm” nên bắt tay với chúng (những bàn tay nhớp nhúa từng nhiều phen thấm đẫm máu anh em và dânh lành vô tội) để cùng với chúng chống Tàu xâm lược ! Chúng nên thuyết phục bọn cảnh sát CS đừng cản ngăn dân biểu tình chống Tàu cộng là hay nhất.

    Tôi đã nhiều lần bảo chúng: MÁU ĐÃ NHIỄM TRÙNG CỘNG SẢN RỒI KHÓ TẢY SẠCH LẮM LẮM !
    Ăn phải bả Cộng Sản trong nhiều năm dài, khó một sớm một chiều khu trục nó ra khỏi người.

    Thú thực tôi chỉ (dám) ngồi cùng mâm, ngủ cùng chiếu, một khi kẻ đã theo Cộng, nhất hạng thứ một dạ hai lòng, đã thừa can đảm và nghị lực để XẺ DA BANH THỊT MÌNH, TẢY TRỪ CHẤT CỘNG. Có thế hy vọng, TRONG NGƯỜI MỚI SẠCH SẼ TỪ TRONG RA ĐẾN NGOÀI ! Vâng có thế mới :

    Từ nay trong ngọc trắng ngần
    Từ nay thực mới thành NGƯỜI thế gian !

    Chưa qua “lò luyện tội” ấy, thì chúng vẫn tàng trữ con qủi đỏ CS trong con người bề ngoài có vẻ bình thường (apparently normal) ! Với hạng này, thú thật xưa nay tôi vẫn kính nhi viễn chi;

    Nếu cần phải giao tiếp, tôi sẽ dấu dao dấu súng trong người, để sẵn sàng đâm chết các con qủi đỏ ấy, nếu như nó tự tháo cũi sổ lồng, để lộng hành tự tung tự tác hại thế gian !

    Kết, PHÒNG BỆNH HƠN CHỮA BỆNH !

    (Nói theo kiểu CS: Phòng bệnh là chính, chữa bệnh là quan trọng !?
    Nói thế đju ai hiểu CS muốn kí rì ở đây bà con ạ.
    Đó là kiểu nói lấy được ấy: Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ!)

    Kính cáo,

    Lão Ngoan Đồng

  9. THAN THO says:

    Khi doc nhung giong nay toi cam thay co mot dieu gi do giong nhu mot chut mat troi trong nuoc lanh …Tuoi tre chung toi da di qua ,,,,nhung niem vui voi nhung noi buon ,,,,nhung chang trai yeu nuocVIet nam xua khi buoc vao trai cai tao da bi bien thanh nhung ten phan dong chong lai giai cap ngheo kho …chong lai nhan dan . Nhung bay gio thi khong phai the , nhung ke ho hao cho mot cuoc cach mang …cho ba giong thac cach mang . Chung no da tro thanh nhung ke giau co bang cuoc cach mang vo san ay ….Bang su dau co chinh tri…va nguoi chong boc lot tro thanh ke boc lot mot cach tro tren .

  10. D.Nhật Lê says:

    Thôi đi anh chàng “ngựa non háu đá” ! Thú nhận mình lầm nhưng cũng cố sức để biện hộ mình đúng !
    Giờ này mà còn chưởi chính quyền VNCH.là “phát xít”.Nếu tự nhận VC.nằm vùng thì bị bắt là đúng rồi,còn
    nói bá láp làm gì nữa cơ chứ ! Nếu họ “phát xít” và độc ác như VC.thì mạng chàng cũng… tiêu diêu miền
    cực lạc…từ khuya còn đâu mà giờ này… mở máy khoác lác !
    Đọc trên báo quốc doanh nói về thời nằm vùng phá hoại miền Nam thì thấy toàn một giọng gay gắt lên án
    bọn ngụy nào là dã man,nào là tàn ác nhưng những nhân vật từng hoạt động bí mật thời đó đến nay vẫn còn sống… nhăn răng và béo tốt như….heo được vỗ béo,thậm chí còn lên làm quan chánh án toàn quốc to nhât nước như Hà Mạnh Trí,người bị bắt khi bắn súng vào cố TT.NĐD.ở Ban Mê Thuột năm 1956 ! Còn
    loại bị “vắt chanh bỏ vỏ” thì nhiều vô số có thể nhét được vào một…cần xé !

Leave a Reply to Lộc Trần