WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thư gửi một nhà báo trẻ nhân ngày 30.4.2012

Cháu P. thân mến,

Cảm ơn cháu đã gửi Email hỏi chú viết cho Nguoiviet.de một bài về đề tài „Hòa giải dân tộc“ mà cháu muốn đăng trong dịp 30.4 này. Thú thực, nhìn vào trang nhà của báo các cháu, chú mất hết hứng thú viết bài khi nhìn thấy những tin về giết người, hiếp dâm, „lộ hàng“ trong mục „Tiêu Điểm“. Tuy rất thông cảm với các cháu, phải bám vào quảng cáo để duy trì sự sống của tờ báo, chú vẫn mong nó có một diện mạo văn minh hơn, phù hợp với mục tiêu nâng cao nền dân trí vốn đã bị kìm hãm ở mức thấp đến nỗi „đe dọa sự tồn vong“ của dân tộc.

Nhưng điều an ủi chú chính là lòng yêu nước và ý thức tôn trọng sự thật của cháu và các bạn trong BBT, tuy phải kiếm tiền, nhưng vẫn cố gắng tìm cách đưa tin về các hoạt động yêu nuớc bảo vệ biển đảo và không e ngại khi nêu những phản hồi „nhạy cảm“ về các vụ cưỡng chế nông dân Văn Giang, về đề tài hòa giải dân tộc. Vì vậy chú viết thư này để trao đổi với cháu những cảm nghĩ của chú nhân ngày mà cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã coi là „Ngày vui của hàng triệu người, đồng thời cũng là ngày buồn của hàng triệu người khác“.

Ngay từ khi còn là cán bộ nhà nước, được đi lại khắp mọi miền của tổ quốc, chú đã thấu hiểu nỗi khổ của đồng bào ta ở cả hai miền Nam Bắc. Nhưng đối với những người đã liên đới đến chính quyền VNCH, nối thống khổ đó còn bị đè nặng thêm bởi sự phân biết đối xử dành cho „bọn Ngụy“. Trong hoàn cảnh cha anh bị tù đày, thậm chí có người bị hành quyết, gia sản bị tịch thu, con cái không có cơ hội được học hành, những người đã tin vào lời phát biểu của Tướng Trần Văn Trà chiều 30.4.1975 tại Sài Gòn: „Hôm nay không có bên thắng, bên thua, chỉ có dân tộc Việt Nam là người chiến thắng“, đã vỡ mộng hoàn toàn. Họ bị đẩy vào chỗ cùng đường và phải liều chết rời bỏ quê hương chôn rau cắt rốn đi tìm cuộc sống mới. Làn sóng vượt biển lớn nhất trong lịch sử nhân loại với hơn 2 triệu người ra đi trong những năm cuối thập kỷ 70, kéo dài hơn 12 năm.

Khi sang Đức định cư, chú mới được tiếp xúc những người may mắn sống sót. Nghe họ kể, chú mới biết là hàng trăm ngàn đồng bào xấu số đã chết vì đói, khát, vì cướp biển, vì đắm tàu tại biển Đông. Cháu có biết không, danh từ „Boat people“ (Thuyền nhân) chính là đóng góp ô nhục nhất của dân tộc Việt Nam vào tự điển của nhân loại.

Từ đó đến nay, vấn đề đòi lại sự công bằng cho những đồng bào vì số phận mà phải đứng trong hàng ngũ những người thua trận trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn đã kết thúc 37 năm trước luôn là vấn đề được chú nêu lên trong các bài viết và các bình luận của mình.

Mỗi khi chú đau xót cho số phận của những Cô gái Ngã ba Đồng-Lộc, của hàng ngàn nữ Thanh niên Xung phong quá lứa sẵn sàng nhận tiếng chửa hoang để có mụn con, mỗi khi nghĩ đến các bà mẹ nông thôn miền Bắc mất cả hai, ba người con trên chiến trường B thì chú lại nghĩ đến thân phận của những nguời xấu số hơn ở phía bên kia. Họ cũng mất đi tuổi thanh xuân, mất đi một phần cơ thể hoặc mất người thân, nhưng chỉ vì sinh ra ở một miền đất khác của tổ quốc mà không được xã hội nhìn nhận công bằng, thậm chí còn bị chà đạp nhân phẩm đến vài thế hệ sau.

Do vậy chú rất tâm đắc với bài „Vấn đề hòa giải giữa người Việt với nhau vẫn đặt ra“ của đạo diễn Trần Văn Thủy mà chú vô tình đọc trên Nguoiviet.de cách đây hai tuần. Trả lời câu hỏi „Bao giờ mới có hòa giải giữa người Việt với người Việt?“, chú Thủy đề nghị phải chấp nhận „Sự khác biệt về chính kiến“ và „Công bằng minh bạch với lịch sử và quá khứ“. Hai điều khiếm khuyết này trong sinh hoạt tư tưởng của nước ta đã dẫn đến một thực tế oái oăm là, mặc dù nhà nước Việt Nam đã coi các kẻ thù cũ như Pháp, Nhật, Mỹ là bạn, thậm chí coi chính quyền Trung Quốc đang âm mưu xâm lược nước mình là đồng chí, nhưng vẫn coi những người Việt bất đồng chính kiến là kẻ thù, là các thế lực thù địch.

Mỗi khi nghĩ đến bác sỹ, liệt sỹ Đặng Thùy Trâm với quyển nhật ký bất hủ đã được cả thế giới biết đến, chú lại không thể quên được những người đã gìn giữ quyển nhật ký đó. Đáng tiếc mọi người chỉ nhắc đến sỹ quan quân báo Whitehurst, là người đã nâng niu và đem quyển nhật ký đó về Việt Nam cho gia đình bác Đặng Hoài Trâm. Không hiểu vô tình hay hữu ý, người ta quên đi Thượng sỹ quân lực VNCH Nguyễn Trung Hiếu, là người có công nhất trong sự việc này. Chính Hiếu đã can các binh lính Mỹ không được đốt quyển nhật ký. Anh nói „Đừng đốt, trong đó đã có lửa rồi“. Theo chú, hành động của Thượng sỹ Hiếu và của Whitehurst là một biểu hiện cao của của tính nhân đạo, của một lối sống văn hóa, rất đáng cho mọi người Việt học tập. Có lẽ chính vì vậy mà đạo diễn Đặng Nhật Minh đã lấy câu nói của Thượng sỹ Hiếu để đặt tên cho bộ phim.

Như vậy có nghĩa là nếu chúng ta công bằng và minh bạch với lịch sử thì không phải những người khoác áo lính rằn ri, đội mũ sắt khi xưa đều là ác quỷ, đáng bị trừng phạt. Họ cũng là những con người được giáo dục về đạo làm người và có trái tim, biết yêu nước, yêu đồng bào như cháu. Hơn nữa cũng nên hiểu là: Hành động của Thượng sỹ Hiếu đã đặt ra một tiền đề cho hòa giải dân tộc ngay từ khi cuộc chiến chưa ngã ngũ. Đáng tiếc là những người chiến thắng đã không nhìn nhận ra điều đó.

P. thân mến,

Chú viết cho cháu những dòng này vào buổi chiều ngày 29.4. sau khi bạn chú mừng rỡ báo tin cô Bùi Minh Hằng, một người phụ nữ yêu nuớc, bị công an bắt giữ năm tháng nay vì tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược tại Hà Nội, đã được trả lại tự do.

Có thể cháu không biết cô Hằng, hoặc nếu có biết, chỉ thông qua các bài viết trên các báo đảng về đời tư của cô ấy. Theo chú, Hằng (cô ấy còn ít tuổi hơn em gái chú) cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, với những cảnh đời éo le như trong hàng triệu gia đình Việt Nam khác. Chỉ những người đầu óc không bình thường mới đem đời tư của công dân ra công bố trên cả một mạng lưới truyền thông quốc gia. Điều chú đánh giá cao ở Hằng là tinh thần yêu nước vô biên. Nếu không yêu nước vô biên thì Hằng đã không thể bất chấp mọi hành động đàn áp bẩn thỉu của mật vụ để tham gia vào 11 cuộc biểu tình chống Trung Quốc xâm lăng trong mùa hè vừa qua tại Hà Nội.

Từ chỗ chỉ là một người yêu nuớc thuần túy, bị khủng bố, bị bôi nhọ, bị tước đi quyền được nói lên chính kiến của mình, Hằng đã hiểu được thêm giá trị của dân chủ và cô đã đưa thêm mục tiêu đấu tranh đòi quyền được nói, được sống tự do cho đời mình. Trong cuộc đấu tranh đó, Hằng và các bạn của cô đã hiểu được thêm giá trị của sức mạnh dân tộc. Họ là những người Việt đầu tiên công khai lên tiếng đòi nhà nước Việt Nam phải vinh danh cho các chiến sỹ thủy quân VNCH hy sinh trong trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974. Trong nhiều cuộc biểu tình ở Hà Nội, tên của các chiến sỹ Hải quân VNCH cũng như các chiến sỹ Hải quân Nhân dân Việt Nam hy sinh trong các cuộc chiến bảo vệ Hoàng Sa 1974 và Trường Sa 1988 đều được mọi người giơ cao. Đây chính là sự công bằng và tôn trong lịch sử, là khát vọng hòa hợp dân tộc được nuôi dưỡng bởi tinh thần yêu nước chân chính, bởi chính giá trị văn hóa tiềm ẩn trong lòng dân tộc ta. Những giá trị này không một thế lực nào có thể xóa bỏ được.

Bằng trường hợp cô Hằng, bằng hình ảnh nhà thơ Nguyễn Tường Thụy, cựu sỹ quan Quân đội Nhân dân Việt Nam, đang kêu gọi vinh danh Thiếu tá Ngụy Văn Thà, Hạm trưởng tàu Nhật Tảo của Việt Nam Cộng hòa trong một cuộc biểu tình bị đàn áp tại Hà Nội tháng 7.2011, chú chỉ muốn nói với cháu rằng:

Hòa giải Dân tộc, Dân chủ, Nhân quyền và Bảo vệ Tổ quốc là các nội dung không thể tách rời nhau.

Chú,

Nguyễn Việt

Cologne ngày 29.04.2012

Nguồn: Nguoiviet.de

15 Phản hồi cho “Thư gửi một nhà báo trẻ nhân ngày 30.4.2012”

  1. Tuần Triệt says:

    Thời cuộc hiện tại Cộng sản việt có hai con đường để lựa chọn :
    1 -Vâng đất nước cho Trung cộng.
    2 – Đảng cộng sản tự giải thể . Dập đầu tạ lỗi cùng nhân dân
    ( Đảng cộng sản đã chọn con đường thứ nhất ) . Đừng có xảo ngữ hay ngụy ngôn nữa cộng sản việt , ai ai cũng thấy chứng tai gai mắt…..

    • anh dung 0935203070 0988111247 says:

      Phi trường Phù Cát cách thành phố Qui Nhơn khoảng 30 km về hướng Tây Bắc. Căn cứ cách Quốc lộ 1 tại ngã ba Gò Găng khoảng 2 km. Từ trong căn cứ nhìn ra xa xa chỉ thấy đồi núi vây quanh, bao quanh sân bay chỉ thấy lúp xúp những đám sim dại và cây lá trơ trụi vì thuốc khai quang để tránh sự ẩn nấp và xâm nhập của quân giải phóng, đất đá khô cằn chỉ toàn là sỏi đá ong có một màu nâu đỏ, bề mặt của đất giống như những lượn sóng cao thấp trải dài, ngoại trừ khu vực đường băng.

      Xưa khi, nơi vùng đất này từng có một ngôi chùa và các tòa tháp tổ; và cả một nghĩa trang Phật giáo gần đó, nhưng đã bị Quân đội Hoa kỳ triệt hạ để phục vụ chiến tranh. Căn cứ được xây dựng vào năm 1966.

  2. Trà Khúc says:

    Hãy vào và đọc qua các bài viết trong tờ báo Cọng sản này.
    Nếu thấy đồng ý về nội dung cũng như tuyên truyền qua các bài viết thì là đã hoà giải dân tộc rồi.

    Dân miền Nam nói chung và những người vượt biên nói riêng đã thấm nhuần cọng sản lắm rồi.

    Mấy người ở các nước khác xa xôi thì không biết nhiều.

    Những người đang ở Đức và ngay tại Berlin thì biết cái mặt của các vị lắm rồi

  3. nguyenha says:

    Sao lại phải dặt thành vấn dề Hòa giải Dân tộc?? Phải chăng người CS có “cái chi” lấn cấn!! Chỉ có CS
    mới không có tình yêu Dân-Tộc,mà chỉ có Tình-yêu Vô-sản! Diều nầy thể hiện rỏ nhât qua mấy câu thơ HCM khi viếng dền THD:” Bác(THD) dưa dất nước qua Nô-lệ.Tôi(HCM) dắt năm châu dến Dại dồng”. Chuyện dả rỏ mười mươi! Vậy thì làm sao mà “hòa giải Dân tộc’dược !! Còn dối với Dồng bào ruột thịt cả nước,thì trong máu mủ dã “hòa-hợp.hòa giải” lâu rồi!.Dến nay thì chuyện dó dã rỏ,con cháu hai miền dã trở thành vợ chồng với nhau! Nói tóm lại với CS không bao-giờ có cái gọi là “Hòa-hợp,hoà giải” cả,dó là vì Chủ-thuyết của nó như vậy.Nếu tham gia vào cái “bánh vẻ” dó,không khác nào dem thân nạp cho thú dữ./

  4. Lữ Út says:

    Hòa gỉai ?
    Xem lính nhẩy dù NGỤY “tàn ác” với cán binh trong tết Mậu Thân 1968
    http://www.youtube.com/watch?v=SuiYVCaNTms

    • Tân Mão says:

      Lại 1 thành phần không chịu tìm tòi học hỏi nên đến khi biết đọc, viết, suy nghĩ rồi mà vẫn bị nhà cầm quyền VN hiện nay lừa phỉnh.
      Còn nếu bạn là CAM thì cái Link dẫn đến đoạn Video kia không có thực, gõ vào không tìm ra Video đâu?

      • Lữ Út says:

        calm down friends. Đánh máy sai một chút nên không xem được.
        http://www.youtube.com/watch?v=fi-OyPrGklg

      • nômna says:

        Bác Tân Mão,
        Xin bác nhìn rõ cách viết của Lữ Út (cũng như của còm sĩ khác) trước khi hạ ngón
        tay gõ. Đừng để lầm rồi gà nhà đá nhau (như bác giờ này hẵn đã thấy ?).
        1 tràng pháo tay cho Lữ Út.

    • Anh Lữ Út says:

      Lính nhẩy dù “NGỤY” càn quét cán binh trong tết Mậu Thân 1968, vì cán binh VC đã giết hàng ngàn người dân vô tội, xem đây:
      http://www.youtube.com/watch?v=wOqGbyBPX3s

      VC phải có lời thành thật xin lỗi đồng bào và xin được hoà giải hoà hợp với dân tộc.

  5. nvtncs says:

    Gửi ông Nguyễn Việt:

    Ngày xưa, trước 1975 sao ông không kêu gọi HHHG?

    Lúc đó các ông gọi dân Nam chúng tôi là lũ ngụy, là thù địch, các ông đem súng Tầu, xe tăng Nga vào bắn giết chúng tôi, giết Mỹ thì ít, giết người VN chúng tôi thì nhiều; Mỹ đi rồi sau năm 1973, các ông vẫn tiếp tục bắn giết người VN.

    Bây giờ các ông kêu gọi HHHG, tại sao bây giờ và để làm gì?

    Cái khác biệt giữa các ông và chúng tôi là các ông kêu gọi sau khi các ông phá tan nước tan nhà, vì các ông không biết cai trị nước sau khi thái bình; các ông không đủ kiến thức để cai trị nước; suốt đời các ông chỉ gây chiến trang, gây tang tóc, bắn giết, phá phách. Các ông kêu gọi những cảm súc gì xấu xa nhất trong con người, nào là ghen ghét nào là thù hằn.

    Ông hãy đọc sau đây lời kêu gọi các ông của chúng tôi, hơn 40 năm về trước, và so sánh với lời lẽ đầy độc ác của các ông; các ông hãy so sánh tù bình cs béo tốt của chúng tôi với tù binh VNCH cái da bọc xương của các ông:
    ——————————————–

    Về Đây Anh

    Người ơi ! Nước Nam của người Việt Nam
    Vì đâu oán tranh để lòng nát tan
    Ðây Bến Hải là nơi ngăn cách đôi tình
    Ðứng lên tìm chốn yên vui thanh bình

    Người ơi ! sống chi cuộc đời thương đau
    Về đây áo cơm đùm bọc lấy nhau
    Ðây nỗi lòng người dân tha thiết mong chờ
    Cớ sao người vẫn đang tâm thờ ơ

    Người về đây sống vui đời thắm tươi
    Miền tự do đắp xây cho muôn đời
    Nhịp cầu mến thương gieo vương ngàn nơi
    Xuân thanh bình rộn ràng muôn lòng trai

    Người ơi ước mong ngày tàn chinh chiến
    Ðể toàn dân sống trong cuộc đời ấm êm
    Ta nhắn gửi về nơi quê cũ xa vời
    Hỡi ai lạc bước mau quay về đây

  6. Long Bui says:

    Riêng tôi, tôi thấy mọi người Việt cả Nam lẫn Bắc chưa hề bao giờ chia rẽ hay hận thù nhau. Luôn đoàn kết một lòng; nhất là khi đối đầu với ngoại xâm. Chính ngươi cs đã chủ chương chia rẽ dân tội. Sự chia rẽ bắt nguồn rõ nhất từ khi họ phát động đấu tranh giai cấp. Họ muốn tiêu giệt hẳn đi một phần dân tộc mà họ gọi là “giai cấp bóc lột”. Tiếp đến là những “thành phần phản động” là những người không làm theo ý họ hay ngay cả nhũng người họ không vừa ý.
    Ngày nay chính họ lại đang gây chia rẽ dân tộc một cách hết sức nghiêm trọng qua những vụ cưỡng chiếm đất đai. Vậy tôi xin những người kêu gào “Hoà hợp, hoà giải dân tộc” hãy tìm đến cội nguồn của sự chia rẽ dân tộc trước đã, kẻo lời kêu gọi của mình giống như tiếng kêu trong sa mạc.

  7. Phan Nguyen says:

    Thưa ông,
    Xin mạn phép hỏi ông một câu: vì lý do gì mà ông cho rằng Đặng Thùy Trâm và quyễn nhật ký của cô ta là bất hủ. Tôi cần thấy cái mà cô ta có trong khi những người VN khác không có. Trước khi ông trả lời tôi thì xin chấp ông trước là hàng triệu người VN có cái mà Đặng Thùy Trâm chưa hề có cho đến lúc chết. Đó là sự nhận thức về cuộc chiến để tự sinh tồn, quyết định cho số phận của mình và hiểu rõ sự thật của bọn cộng sản bè lũ của HCM. Kính

  8. Thích Nói Thật says:

    Những lời lẽ của ‘chú’ Nguyễn Việt (tác giả) làm cho người đọc cảm thấy không bị ngăn cách bởi ranh giới ‘Quốc-Cộng’, mà nó là tâm tư của tất cả những người VN yêu nước?

    Lời nói của ông Võ Văn Kiệt xưa kia nói về ngày 30/4 rằng: „Ngày vui của hàng triệu người, đồng thời cũng là ngày buồn của hàng triệu người khác“.

    Nhưng ngày nay thực tế đã chứng minh: Ngày 30 tháng 4 chỉ có khoảng hơn triệu đảng viên cán bộ nhà nước vui thôi, còn có hơn 80 triệu người buồn, họ không chỉ là những người thuộc chế độ VNCH, mà nhân dân miền Nam, nhân dân miền Bắc, và cả những người đã từng góp phần làm nên cuộc chiến thắng 30/4/1975 cũng đã và đang bị nhà nước CSVN hãm hại, trù dập chỉ vì bất đồng chính kiến, dám nói lên tình thần yêu nước và chống Tầu xâm lược như chị Hằng, chị Nghiên, ông Nghiã, ông Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải, Anh Ba Sài Gòn và còn rất nhiều người khác nữa!

    http://www.youtube.com/watch?v=5ajMPgxnVeg&feature=related

    http://www.youtube.com/watch?v=8OOK-a1Cato&feature=related

    Nhà nước đối với dân như thế nầy thì làm sao mà vui cho được?

  9. T. says:

    Sau 30 tháng 4 năm 1975 cả nước thống nhất sau khi ” giải phóng miền Nam” Xã hội Việt nam đã tiến triển như sau :

    **** Xếp Hàng Cả Ngày
    **** Xạo Hết Chỗ Nói
    **** Xuống Hố Cả Nước
    **** Xuống Hàng Chó Ngựa và bây giờ
    **** Xã Hội Cướp Ngày

  10. LeQuocTrinh says:

    Hoà Giải Dân Tộc

    Lại thêm một người lên tiếng kêu gọi Hoà Giải Dân Tộc nữa !!!

    Lần này thì ông Nguyễn Việt chỉ kêu gọi Hoà Giải Dân Tộc mà thôi. Ông đã bỏ quên hai chữ Hoà Hợp rồi chăng ?

    Tôi đang tập trung mọi lý giải thực tiễn để viết một bài đối thoại với bác Bùi Tín nói riêng, với Nhóm Thông Luận và những người cổ võ cho Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc, tôi chưa muốn tung ra vào ngày lịch sử 30/04 nóng bỏng này, nhưng cũng xin vắt tắt vài hàng ngắn gọn với tác giả.

    Nếu ông Nguyễn Việt có chủ đích nghiêm túc khi viết bài này thì xin phép ông dẫn chứng trong lịch sử cận đại VN 60 năm gần đây những sự kiện nổi bật cho thấy có vấn đề hận thù, xích mích, chia rẽ trong lòng dân tộc Việt Nam với nhau, tôi xin nhấn mạnh hai chữ “dân tộc”. Có những khác biệt gì về chính kiến, văn hoá, ngôn ngữ, tôn giáo để cho dân tộc VN phải sử dụng vũ khí “ngoại bang” để thanh toán với nhau ? Khi tôi nói “dân tộc” hàm nghĩa rằng đó là vấn đề hoàn toàn nội bộ phát xuất từ bên trong quần chúng. Khi ông kêu gọi “hoà giải dân tộc” ông đã vô hình dung chấp nhận rằng giữa dân tộc VN có mối hiềm khích. Hiềm khích nào vậy ? Bắt nguồn từ đâu ra ? Do yếu tố lịch sử nào để lại ? Ai là kẻ thủ phạm tạo ra mối hiềm khích dân tộc ?

    Mời ông Nguyễn Việt đăng đàn trả lời, rồi sau đó tôi sẽ minh chứng cho ông thấy rõ dân tộc VN không bao giờ thù hằn nhau nhất là hai miền Nam Bắc kể từ khi thực dân Pháp dùng chính sách “chia để trị” tạo ra ba miền khác biệt (Tam kỳ: Nam, Trung, Bắc).

    Thân chào ông,

    Lê Quốc Trinh

Phản hồi