Về đi…Đừng để qúa trễ
“Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?”
(Tổ quốc nhìn từ biển – Nguyễn Việt Chiến)
Câu hỏi trên có lẽ là câu hỏi nhức nhối của bất kỳ người Việt Nam nào trước cảnh tượng nhà nước cho tổ chức nhảy đầm, múa hát dưới chân tượng đài Lý Thái Tổ trong ngày tưởng niệm 35 năm cuộc chiến biên giới. Cả báo chí ngoại quốc, tờ Washington Post cũng đăng tải hình ảnh đáng xấu hổ này. Hành động thiếu lương tâm, chỉ cốt làm vui lòng Bắc Kinh mà không quan tâm gì đến nỗi đau của người dân, của thân nhân các liệt sĩ là một thái độ khá tàn nhẫn của lãnh đạo Hà Nội. Nó không những làm tủi hổ vong linh các chiến sĩ đã khuất mà còn sỉ nhục đến danh dự của nhân dân Việt Nam. Đây là giọt nước làm tràn ly, có bao nhiêu người nữa đang âm thầm rời bỏ đảng trong những ngày sắp tới?
Rõ ràng vận mạng đất nước đang nằm trong tay của mỗi chúng ta, người trong lẫn ngoài nước, kể cả những đảng viên CS. Và rõ ràng vận mạng đó đang như chỉ mành treo chuông. Thử hỏi ta có còn kiểm soát được những cánh rừng đầu nguồn ở biên giới phía Bắc và các vùng trọng yếu ở Tây Nguyên nữa không? Thử hỏi quân đội đã làm được gì khi biển đảo của ta bị xâm chiếm dần dần? Thử hỏi do đâu mà trên khắp đất nước của mình lại có hàng trăm những khu hoàn toàn biệt lập của “công nhân” Trung Quôc? Chỉ cần nhìn những dữ kiện nhức nhối và tự mình đặt các câu hỏi trên, bất cứ ai cũng phải giật mình kinh sợ trước hiểm hoạ mất nước, đâu cần phải chờ để nhìn thấy chiến xa của Trung Quốc ở ngưỡng cửa biên giới.
Nhưng đâu phải chỉ có dân tộc và nhân dân Việt Nam mới phải đối diện với họa ngoại xâm. Năm 1969 khi hồng quân Liên Xô tràn sang Tiệp Khắc, chàng thanh niên ái quốc Jan Palach chỉ vừa tròn 20 tuổi. Anh và một nhóm sinh viên đã tình nguyện hy sinh tính mạng để phản đối cuộc xâm lăng trên. Nhưng Jan Palach tự thiêu không chỉ để phản đối việc chiếm đóng của quân đội Xô Viết trên quê hương anh, mục đích của anh còn nhằm phản đối sự nản chí, thờ ơ, và buông xuôi của nhân dân Tiệp Khắc. Người y sĩ trị bỏng cho anh ở bịnh viện cho biết: Jan Palach nhìn thấy sự im lặng, những cặp mắt buồn thiu của người dân Tiệp trên đường phố, anh cảm thấy mọi người dường như đang sắp sửa thoả hiệp và anh tự thiêu để phản đối sự buông xuôi đó.
Chúng ta thấy gì qua những suy tư của Jan Palach, chúng ta có nhìn thấu những nỗ lực trong cô đơn của người trẻ hôm nay? Chín năm tù cho Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, mười ba năm tù cho Hồ Đức Hoà, Đặng Xuân Diệu… Người dân Việt có thờ ơ với những gì đang xảy ra trên quê hương mình hay không? Có thể không hoàn toàn như vậy, nhưng cay đắng hay bất bình thì vẫn chưa đủ, vẫn chẳng giúp ích được gì cho một đất nước đang mấp mé trên bờ vực. Đọc tâm sự của những đảng viên vừa rời bỏ đảng chúng ta có thể phóng chiếu để nhìn thấy những thao thức của hầu hết các đảng viên hiện thời. Ở lại hay ra đi, tất cả đều tin rằng sự sụp đổ của chế độ là chắc chắn và không thể tránh khỏi. Tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian nhanh hay chậm. Nhưng tại sao còn do dự khi những cái phao mà chúng ta đang bám víu vào thật mong manh so với tình hình thực tế hiện nay. Và càng thụ động thì đau thương của dân tộc càng kéo dài và thảm hoạ mất nước càng đến gần.
Tôi vẫn tin rằng quê hương là nơi chốn buộc chặt trái tim của con người. Những nhân vật Cộng sản hàng đầu như cố thủ tướng Nagy Imre của Hungary và Tổng bí thư Dubcek của Tiệp Khắc đã vì tổ quốc mà làm nên những đổi thay lịch sử cho đất nước họ. Khi quân đội Liên Xô tràn sang Tiệp Khắc bắt giam Dubcek để ngăn chận những cải cách theo hướng tự do hoá chính phủ của ông, tên của Dubcek được ghép thành lời ca “Dubcek! Svoboda!” và được hát lên trong các cuộc tuần hành của sinh viên trên đường phố. Cuộc cách mạng năm 1956 tại Hungary và năm 1986 tại Tiệp Khắc đã ghi đậm hình ảnh những đảng viên Cộng sản dám đứng về phía nhân dân, về phía dân tộc trước quân xâm lược. Họ đã vĩnh viễn đi vào sử sách với lòng biết ơn của toàn dân và sự kính phục của thế giới.
Vậy thì đâu rồi những người con ái quốc của mẹ Việt Nam? Suốt một chiều dài lịch sử đầy gian nan họ chưa từng vắng mặt. Phải chăng đây chính là thời điểm mà những đảng viên còn lương tâm phải mạnh dạn rời bỏ đảng để về với dân tộc. Trước kia chúng ta không có đủ thông tin để nhận ra được rằng Đảng đang đi ngược lại quyền lợi của tổ quốc, đang dần đưa đất nước thân yêu đến những thảm hoạ khôn lường. Nhưng đến nay thì mọi việc đã quá rõ ràng. Cơ chế hiện thời không bảo vệ được quê hương. Những ai không coi mình là kẻ bàng quan, những ai thực sự quan tâm đều phải có một chọn lựa dứt khoát. Và phải hành động để bảo vệ tổ quốc, bảo vệ chính mình và các thế hệ tương lai.
Nhân cái chết bất ngờ, nhiều nghi vấn của ông Phạm Quý Ngọ, nhiều người đã so sánh: Nên chết như Lê Hiếu Đằng hay chết như Phạm Quý Ngọ? Một người thanh thản ra đi trong sự thương tiếc của bao người, kẻ thì từ giã cuộc đời trong điều tiếng xấu xa. Bia miệng đó đến ngàn năm không rửa sạch. Đây chính là lúc mà nhiều đảng viên đặt lên bàn cân những gì còn lại của cuộc đời. Nghĩ đến tương lai con cháu và đặc biệt sự kính trọng của con cháu để rời bỏ đảng, hay tiếp tục để thân nhân phải gánh chịu những hậu quả về sau? Ở các quốc gia Đông Âu, khi sự thật về hồ sơ tàn ác, phá hoại, và hèn kém của đảng cộng sản phơi ra ánh sáng sau ngày đổi đời, các đảng viên đã bị cả dân tộc khinh bỉ, bị coi là những kẻ đã cố ôm lấy đảng để hưởng quyền lợi đến cùng bất kể số phận đất nước và bao nhiêu người khác. Dù giải thích thế nào thì sự hổ thẹn của các gia đình có đảng viên cộng sản vẫn không thể nào tẩy xóa được, cho dù trước kia họ có quyền chức hay chỉ là một đảng viên bình thường.
Với những đảng viên đang nắm quyền hiện tại, câu hỏi phải trả lời là số của cải bòn rút đến thế nào nữa mới gọi là đủ? Còn bòn rút là còn tăng thêm hồ sơ tội ác với nhân dân. Nợ máu tới khi nào mới dứt? Thử nghĩ đến một ngày trong tương lai gần, khi không còn quyền lực trong tay, họ có thể mang núi tiền chạy đi đâu trong thế giới ngày nay? chạy đến các nước Cộng sản đầy thủ thuật du đảng ư? Hay các nước dân chủ, nơi có pháp luật hẳn hòi đối với những tài sản phi pháp? Chạy đi đâu? Chi bằng trả thẻ đảng quay về với dân tộc.
Hơn thế nữa, trong tình hình Việt Nam đang bị dâng nhượng từng phần chủ quyền cho Trung Quốc hiện nay, giữ thẻ đảng là chia luôn cái trách nhiệm bán nước với lãnh đạo đảng. Đây là điều đã rất rõ trong nội bộ đảng viên và tại thời điểm này mà sự tự khinh bỉ đã được thể hiện ngay trong hàng ngũ các đảng viên. Một độc giả của trang Dân Luận kể lại, trong một buổi họp chi bộ ở tổ dân phố, một đảng viên lớn tuổi đã góp ý thẳng giữa chi bộ rằng: “Cả Đảng Cộng sản Việt Nam là một chi bộ của Trung quốc, tôi đéo thèm ở trong Đảng, giỏi thì khai trừ đi, khai trừ tôi là mất danh hiệu “chi bộ trong sạch vững mạnh” đấy”.
Ngay từ cuối năm 2013, hưởng ứng lời tuyên bố từ bỏ đảng của Luật gia Lê Hiếu Đằng và TS Phạm Chí Dũng mà Bs Nguyễn Đắc Diên, một bác sĩ nha khoa đã công khai tuyên bố từ bỏ đảng với đầy đủ chi tiết bản thân cùng số hiệu thẻ đảng. Bước sang đầu năm 2014 lại có thêm những người khác như ông Nhất Nam, ông Đỗ Như Ly, ông Tống Văn Công và đáng kể nhất là cán bộ ngoại giao đang tại chức như ông Đặng Xương Hùng. Ông Hùng không những chỉ rời bỏ đảng mà còn tuyên bố là ông bỏ đảng để bắt đầu cuộc tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam.
Nói tóm lại, dù là đảng viên đang nắm quyền hay đã bị đẩy ra ngoài lề, dù vì những cắn rứt lương tâm hay chỉ vì số của cải bòn rút được đã quá đủ, dù vì các thế hệ tương lai hay chỉ vì chính mình, ai ai cũng đều có lý do để gấp rút rời bỏ đảng. Về đi thôi đừng để qúa trễ.
(Viết vào ngày giỗ chung thất nhà yêu nước Lê Hiếu Đằng)
© Nguyệt Quỳnh
© Đàn Chim Việt
Thứ Tư 19/03/2014
CHỈ NHỚ LẠI THÔI .
mình cũng già rồi
sống nay chết mai
vô thường ai hay
vẫn hận lòng người .
chỉ nhớ lại thôi
tình bạc như vôi
nhạt hơn nước ốc
biết thế sao khóc (?) .
nghĩ mãi không ra
mấy cha thầy tu
trong thời Cộng Hòa
tự thiêu lu bù .
sao nay Cha , Sư
như con gà rù
xưa phá Dân Chủ
nay sao ngậm , bú ? .
hãy nhìn Tây Tạng
tiếp tục tự thiêu
ngày càng thêm nhiều
chống đối Trung cộng .
chính quyền Việt gian
hai man tôn giáo
cho Chùa mọc tràn
nhưng cấm hành đạo .
mấy cha làm báo
“ ký giả ăn mày “
bị gậy bố láo
Tự Do đắng cay .
Nay im thin thít
địt chẳng dám địt
răm rắp lệnh Đảng
mới được ăn máng .
“ mừng Xuân chiến thắng “
chánh khách trong bưng
một bầy ruồi nhặng
về thành tưng tưng .
mần tuồng một năm
Việt cộng vắt chanh
hết mẹ quyền hành
đành phận ngậm tăm .
nay ở xứ người
lại thói đười ươi
bố lếu bố láo
hợm mình loi ngoi .
“ mượn đạo tạo tiền “
thột lìn tín nữ
sâm bồi mập ú
sắm đủ chùa chiền .
cái đám giấy báo
viết lách ngày nào
đào tẩu chồn cáo
giờ lại lao nhao .
hết hút thuốc lào
nay chơi ống vố
ở nước Dân Chủ
tha hồ nấu , xào .
lôm chôm chính khứa
sống đời bơ sữa
trên đất Tự Do
túm tụm văng bựa .
không nghĩ thì thôi
thứ vô liêm sĩ
sống uổng không khí
chật đất loài người .
đâm lưng chế độ
Việt Nam Cộng Hòa
nghĩ cũng thiệt lạ
nay vẫn mù lòa ./-
Lê Văn Kỳ
( Hawaii ngày 18/3/14 )
CHỈ NHỚ LẠI THÔI .
mình cũng già rồi
sống nay chết mai
vô thường ai hay
vẫn hận lòng người .
chỉ nhớ lại thôi
tình bạc như vôi
nhạt hơn nước ốc
biết thế sao khóc ? .
nghĩ mãi không ra
mấy cha thầy tu
trong thời Cộng Hòa
tự thiêu lu bù .
sao nay Cha , Sư
như con gà rù
xưa phá Dân Chủ
nay sao ngậm , bú ? .
hãy nhìn Tây Tạng
tiếp tục tự thiêu
ngày càng thêm nhiều
chống đối Trung cộng .
chính quyền Việt gian
hai mang tôn giáo
cho Chùa mọc tràn
nhưng cấm hành đạo .
mấy cha làm báo
“ ký giả ăn mày “
bị gậy bố láo
Tự Do chôn ngay .
nay im thin thít
địt chẳng dám địt
“ lề phải “ hót Đảng
mới được liếm máng .
theo giặc từ rừng
chánh khách trong bưng
một bầy ruồi nhặng
về thành tưng tưng .
mần tuồng một năm
Việt cộng vắt chanh
hết mẹ quyền hành
cam phận ngậm tăm .
nay ở xứ người
lại thói đười ươi
bố lếu bố láo
hợm mình loi ngoi .
“ mượn đạo tạo tiền “
thột lìn tín nữ
sâm bồi mập ú
chơi đủ các tiên .
cái mớ giấy báo
viết lách ngày nào
đào tẩu chồn cáo
giờ lại lao nhao .
hết hút “ thuốc nào “
nay chơi “ ống dố “
ở nước dân chủ
chảnh chọe nấu xào .
lôm chôm chính khứa
sống đời bơ sữa
trên đất tự do
túm tụm văn bựa .
không nghĩ thì thôi
thứ vô liêm sĩ
sống uổng không khí
chật đất loài người .
đâm lưng chế độ
Việt Nam Cộng Hòa
nghĩ cũng thiệt lạ
nay vẫn mù lòa ./-
Lê Văn Kỳ
( Hawaii 18/3/14 )
BÊN NẦY ĐẤT NƯỚC .
học thông , hiểu rộng
nhưng tâm bất chánh
mánh mung , biển lận
gian thâm , máu lạnh .
nghĩ mưu , tính kế
phác thảo lung tung
cũng chỉ tựu trung
tiền là tất cả .
kệ cha mả tổ
công , đức tiền nhân
hơn bốn ngàn năm
hy sinh mới có .
một dải giang san
hình cong chữ S
biển Đông bọc sườn
Trường Sơn chạy dọc .
dòng giống huyết tộc
con Lạc cháu Hồng
chưa từng khuất tất
một lòng thủy chung .
vị quốc vong thân
Đinh , Lê , Lý , Trần …
đánh Tống , bình Chiêm
hiển hách Việt Nam .
hậu sinh một lũ
bán nước cầu vinh
chẳng lý dân tình
bẽ bàng lịch sữ .
bên nầy đại dương
tôi khóc dân tôi
chín mươi triệu người
tủi nhục đau thương .
tổ quốc sản sinh
một bầy bất lương
“ còn Đảng còn mình “
cung cúc tận trung .
bán dần đất nước
rước giặc vào nhà
dần dà từng bước
sáp nhập Trung Hoa .
những thằng gọi là :
“ Tỵ Nạn Cộng Sản
Cộng Đồng Quốc Gia “
loài mặt đểu cáng .
một bọn vong bản
banh càng , dạng háng
những lý thuyết gia
sùng sục húc máng .
ngao ngán quá rồi
phường tuồng bôi mặt
“ trí thức cục cức “
hải ngoại loi nhoi .
cái thứ ngữ nầy
Việt gian bá đạo
lập bè hát dạo
đủ cả đàn , bầy .
hỡi đồng bào ơi !
cùng mau đứng dậy
chậm trể quá rồi
toàn dân đã thấy .
hai triệu người Turk
xuống đường vì mất
chỉ một công dân
nạn nhân của Police .
trong khi Công an
giết dân như ngóe
không tha già , trẻ
đã bảy mươi năm .
Ukraina tràn qua Venezuela
biểu tình bạo lực
triệu người như một
tham nhũng không tha .
để mất tổ quốc
là mất tất cả
Trung cộng nó nuốt
nuốt rồi đâu nhả .
phải có biển máu
thế giới mới vào
tự do mình tạo
không có ai cho .
đừng nghe đám cò :
“ Hòa Hợp Hòa Giải “
toàn quân vô lại
bại hoại lập lờ ./-
Lê Văn Kỳ
( Hawaii 17/3/14 )
MÓN NỢ PHẢI ĐÒI .
khi tuổi về già
những tưởng xả bỏ
nghĩ đời cặn bã
mù lòa , trầm kha .
mặc thêm áo ấm
bên trời tuyết giá
sao mà nhớ quá
quê hương thấm đậm .
đất nước , con người
tổ quốc chơi vơi
mang theo thù hận
dễ gì lại nguôi .
bốn mươi năm trời
luôn vẫn tự vấn
khó lòng quên bẵng
món nợ phải đòi .
“ Hồn Thiên Sông Núi “
đồng đội , đồng bào
vàng vọt , xanh xao
chồng chất nhục , tủi .
Việt Nam tôi ơi !!!
đi hoài không tới
lòng mãi thúc hối
phải tự phát thôi .
“ Cách Mạng Hoa Lài “
bùng nổ ở Tunisia
lan Egypt , tràn Lybia
dứt nọc độc tài .
mùa Xuân bừng sống
nắng chan hòa Arabia
đánh thức lòng Myanmar
nay Ukraina dậy sóng .
Trung cộng cài , cấy
lốm đốm Tàu đỏ
khắp cùng lãnh thổ
Việt Nam nát bấy .
thằng Putin là Hitler
vơ Crimee vào Nga
cắt chia lìa Ukraina
tái lập Liên Xô .
Tập Cận Bình chờ
giấc mơ đại Hán
Việt gian vong bản
bán nốt cõi bờ .
đừng hèn sống nhục
phải như Hồi Giáo
ôm bombs tự sát
phạt nhẵn Hồ cáo .
đất nước hồi sinh
trổ bông dân chủ
sống đời an bình
sao còn do dự ???.
chờ đợi ai đây ( ? )
thằng Mỹ , thằng Tây
một bọn giòi bọ
đâu khác Tàu chó .
thứ Việt hải ngoại ( ? )
loại ký sinh trùng
ung dung tầm gửi
meo mốc hết dùng .
đừng mong Cha , Sư
bọn tu ăn bẩn
lẩn quẩn danh hư
tiền , mu đú đởn .
chớ có nghe ngóng
toàn lũ buôn lái
bầy , đàn vô lại
mặt trơn trán bóng .
hỡi đồng bào ơi !!!
tỉnh thức đi thôi
vượt qua sợ hãi
tủi nhục đủ rồi .
phải tự mình thôi
xả thân đổ máu
cho con , cho cháu
tổ quốc rạng ngời .
Lê Văn Kỳ
( Hawaii 15/3/14 )
Tội nghiệp ! tại sao cứ phải cố gắng đánh bóng cho Lê Hiếu Đằng , một tên ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản ? lê hiếu đằng chỉ ăn năn tội ác của hắn khi nằm trên giường bệnh chờ chết , khi bị bọn cộng sản đang cai trị VN đào thải …. thì hắn yêu nước ở chỗ nào ? có chăng là hắn yêu cái xhcn VN mà hắn nghĩ sẽ được bọn cai trị cho hưởng một chút cơm thừa canh cặn thôi !
Hận Thù Sôi
Không còn ngôn ngữ nào
Diễn tả lòng thù hận
Oán hờn của người dân
Đối với chế độ nầy!
Đêm từng đêm nung nấu
Nghiền nát trái tim tôi
Thù nầy ai có thấu
Lòng căm hờn sục sôi?
Tại sao ta chịu nhục
Để bọn nầy bán nước?
Tôi chịu, không hiểu nổi
Vì sao như hôm nay?
Chúng ta vẫn là người?
Sống thua loài cầm thú
Sao ta vẫn vui cười?
Chịu thân làm trâu ngựa?
Toàn thể bọn mọi rợ
Từ Hồ già đến Dũng
Không một thằng xứng đáng
Làm người dân Nam ta!
Sao ta phải vâng dạ
Chịu cúi đầu dạ vâng?
Chúng là loài cầm thú
Còn nhục nào hơn ta?
Hận thù sôi trong tôi
Đau lắm rồi người ơi!
Tôi hoàn toàn bất lực?
Ai cứu đời dân tôi!
T.Phạm
http://sangcongpha1.wordpress.com/
Quê Tôi
Té ra là tiếng đờn cò
Âm thanh réo rắc giọng hò miền Nam
Quê tôi những buổi chiều lam
Nhà ai bếp lửa khói lam chiều về
Chiều về trên cánh đồng quê
Quê hương tôi đó kéo lê kiếp nghèo
Dân tôi thân phận bọt bèo
Bao giờ mới hết đói nghèo dân tôi?
Bao Giờ?
Bao giờ mới hết đói nghèo
Bao giờ thoát được bọt bèo gian nan
Bao giờ dân tộc Việt Nam
Tự do no ấm bình an với đời?
Nổi trôi vận nước tơi bời
Ngàn năm nô lệ sống đời ngựa trâu
Trăm năm đô hộ giặc Tây
Tương tàn huynh đệ còn đây tủi hờn
Bây giờ cộng sản còn hơn
Ngục tù tăm tối, công ơn cáo Hồ!
Chừng nào hết lũ cộng đồ
Dân ta đứng dậy đào mồ Việt gian
Bấy giờ mới hết lầm than
Người người no ấm ca vang khải hoàn!
T.Phạm
http://sangcongpha1.wordpress.com/
Những vần thơ hay tràn đầy tình yêu quê hương.
CÁI GÌ CAO NHẤT ?
Cái gì cao nhất trên đời
Tất nhiên chỉ có nước nhà mà thôi
Cho dầu bạn sống ở đâu
Trước tiên đều phải từ đầu mà ra
Thế nên cao nhất nước nhà
Đúng là trách nhiệm người ta phải tường
Cứ xem con ếch con lươn
Chỉ ăn chỉ ngủ tầm thường vậy thôi
Còn người ý thức ở đời
Theo con đường đúng đặng đời noi theo
Những khi vận nước hiểm nghèo
Phải theo đất nước không theo đường nào
Chỉ vì đất nước mới cao
Còn bao thứ khác dễ nào sánh chi !
GIÓ NGÀN
(15/3/14)
MâyNgàn hơn ếch, hơn lươn?
Langthang trôinổi, rồi về phương trời nào???
Ngoài kia cát bụi trăng sao,
Nơi đây đất nước, có khỏi vào hư vô???!!!
KweKứtKhô!
MÂY NGÀN
Mây ngàn bay tít trên không
Trút cơn mưa xuống để mong đời lành
Mưa xong cảnh vật mới toanh
Chức năng là vậy mới thành hay ho
Đời bao nhiêu chuyện nhỏ to
Can chi phiền muộn đắn đo mây ngàn
Mưa rơi bao dặm quan san
Dễ nào sánh được mây ngàn là đây !
NGÀN KHƠI
(17/3/14)
MâyNgàn do nước bốc hơi
Langthang gặp lạnh, mưa rơi xuống đời
Luânhồi trôinổi, nổi trôi
Sông hồ cống rãnh, khắp nơi chui luồn…
Trong ta cũng có nước tuôn
Vũng sình, hố phẫn, cũng nguồn nước mây!!!