WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Món nợ 62 năm

 

Bà Nguyễn Thị Năm

Bà Nguyễn Thị Năm

Cám ơn nhà báo Xuân Ba đã viết một bài báo tâm huyết truyền cảm. Tít bài báo là: Chuyện về người phụ nữ đầu tiên bị bắn oan trong Cải cách ruộng đất.

Xuân Ba gưỉ bài báo này cho báo An ninh thế giới, báo này đăng ngày 15/3/2014, nhưng đã tự xóa bỏ một số đoạn. Do vậy anh gưỉ cho mạng Tễu của nhà hán nôm Nguyễn Xuân Diện để đăng nguyên văn toàn bộ bài báo từ ngày 24/3, chia thành 3 đoạn với các tít :

1-/ Dấu chấm hết thành dấu chấm lửng;
2-/ Tan tác một mái ấm ;
3-/ Tìm mộ bà Năm.
Mở đầu, Xuân Ba giới thiệu bài viết ngắn của C.B. đăng trên báo Nhân Dân ngày 21-7-1953, có tít là ‘’Địa chủ ác ghê ‘’, trong đó kể tội ác của địa chủ gian ác Nguyễn Thị Năm : giết chết 14 người ; tra tấn đánh đập hàng chục người nay còn tàn tật ; làm chết 200 người thuộc 32 gia đình nghèo đói ; hãm chết 30 người trong Chùa Hang. Tổng cộng là ngót 260 người bị giết chết, với ‘’thủ đoạn tra tấn không kém thời thực dân Pháp, dội nước lạnh, treo người trên xà nhà, đóng gióng trâu vào mồm nông dân…’’.

C.B. là một bí danh khi viết báo của ông Hồ Chí Minh, lúc ấy là chủ tịch nước, đứng đầu đảng cộng sản Đông dương; khi lần đầu gửi bài cho báo Nhân Dân, ông viết thư giải thích C.B. là ‘’ Của Bác ‘’. Bức thư này còn lưu giữ ở phòng kỷ niệm báo Nhân Dân. Các bài báo lập tức được đăng trên cao, trang nhất, không sửa một chữ, một dấu chấm, dấu phẩy nào.

Ông Hồ Chí Minh được bộ máy tuyên truyền đảng CS ca tụng là nhà chính trị tài ba nhất, nhà ngoại giao xuất chúng nhất, nhà thơ sâu sắc nhất, cũng là nhà báo kiệt xuất nhất trong lịch sử nước ta, mặt hoạt động nào cũng là số một, không có số hai, là mẫu mực. Nhưng với thời gian mọi sự chỉ là thêu dệt.

Trong bài báo, C.B. kể tội khơi khơi là bà Năm ‘’giết ngót 260 người’’, nhưng không một dẫn chứng, một tên tuổi, một hình hài, một chứng minh. Một bài báo bất minh.

Hơn nửa thế kỷ nay, nói đến số người chết và lâm nạn do liên quan trong Cải cách ruộng đất, bộ máy tuyên truyền của đảng CS leo lẻo rằng ngay sau đó đã sửa sai nghiêm chỉnh, phục hồi danh dự, đền bù cho những nạn nhân, nợ đã trả xong.

Lai là lời nói dối khổng lồ sau những tội ác khủng khiếp nhân danh đảng CS.

Chỉ một trường hợp bà Nguyễn Thị Năm, theo bài viết của Xuân Ba, sẽ thấy họ sửa sai, trả nợ ra sao.

Trong phần 1 nhan đề ‘’ Dấu chấm hết thành dấu chấm lửng’’, bài báo cho biết đến tận ngày 28 tháng 1 năm 1987, ông Lê Đức Thọ – Sáu Búa – ủy viên bộ chính trị, trưởng ban tổ chức trung ương mới cử ông Lưu Văn Lợi thư ký riêng của mình, tìm ghé đến nhà ông Nguyễn Hanh, con cả của bà Nguyễn Thị Năm để thăm hỏi. Cái kiểu cách nhận sai lầm, xin lỗi và an ủi của ông Sáu Búa cũng không giống ai. Đó là lấy cuốn sách in thơ của mình không có tít, chỉ có chữ Thơ, và tên : Lê Đức Thọ, rồi ghi hàng chữ ngoài bìa :’’ Thân mến tặng Công và Hanh, đánh dấu chấm dứt sự đau buồn kéo giài lâu năm của gia đình cũng là của chung. Thọ ‘’. Một kiểu xí xóa tội ác của đảng ông ta đối với gia đình nạn nhân một cách chủ quan, vô duyên, trịch thượng. Sách mỏng in thơ ông ế ẩm, in ra từ 7 năm trước, nay tặng gia đình bà Năm sao lại có thể chấm dứt được đau buồn thê thảm của bao nhiêu người ? Sao lại để đến 34 năm sau, bỗng nhớ ra tội của đảng, mới lên tiếng muộn màng, vuốt đuôi đến vậy. Chưa nói phạm lỗi chính tả, dài thành ‘’giài’’.

Nhà báo Xuân Ba dùng đầu đề ‘’Dấu chấm lửng’’ để phủ định cái ‘’dấu chấm dứt’’ của ông Thọ, kể ra một loạt điều còn lơ lửng, những đau buồn còn dai dẳng. Ông Nguyễn Hanh kể rằng khi mẹ ông bị xử bắn, ông đang cùng đơn vị ở Nam Ninh, Quảng Tây, Trung Quốc. Người ta dấu ông mọi tin tức từ trong nước. Hai tháng sau, cuối tháng 6/1953 ông được đưa về nước, bị tống ngay vào trại giam ở Tuyên Quang vì là con của địa chủ gian ác. Năm 1954 ông mới được nghe bà vợ ông đến trại để thăm nuôi kể rõ về sự kiện bi thảm này. Cuộc sửa sai kéo dài, đến năm 1957 ông mới được về nhận công tác ở Ty kiến trúc Thái Nguyên, rồi sau đó về một công ty dược ở Hà Nội, để về hưu sớm. Con gái đầu của ông là Phương sau khi đỗ trường Đại học bách khoa, may lắm mới được nhận vào làm việc ở Tổng cục thống kê rồi ở bộ Vật tư. Con trai ông là Nguyễn Tấn cuộc sống cũng không có lối thoát để vươn lên vì là cháu nội địa chủ. Em ruột ông Hanh là Nguyễn Cát, bí danh là Hoàng Công, cả 2 anh em đều hoạt động từ thời kỳ tiền khởi nghĩa 1944 ở vùng Đình Cả, Vũ Nhai. Hoàng Công từng là trung đoàn trưởng của sư đoàn Quân Tiên Phong 308, cũng bị đưa vào trại cải tạo năm 1953, năm 1956 mới được tự do, đau ốm, đến năm 1989 ông chết thảm trong một tai nạn xe máy. Vợ ông, bà Đỗ Kim Chi và con gái – cô Ngọc Diệp sống cùng gia đình ông Hanh. Ông Hanh năm nay đã 90, vợ ông, bà Phạm Thị Cúc cũng đã 86 tuổi, lại thiếu niềm vui khi về già, vì 2 con, Phưong và em trai cuộc sống đều tẻ nhạt không có tương lai.

Trong phần 2 ‘’Tan tác một mái ấm ‘’, bài báo tả lại cảnh gia đình bà Năm tan vỡ ra sao, sau một thời gian là một gia đình đầm ấm, kinh doanh phát đạt lại cực kỳ nhân hậu, được đồng bào cả một vùng rộng lớn ở Thái Nguyên một thời quý mến. Khi cách mạng tháng 8 nổ ra chính chiếc xe ô tô con của cửa hàng Cát Hanh Long đã từ Hải Phòng lên Thái Nguyên rồi lên tận vùng Vũ Nhai báo tin mừng cho 2 anh em Hoàng Công và Nguyễn Hanh và đồng đội. Bà Năm đã giao cho Hoàng Công 20 ngàn đồng bạc Đông Dương (giá trị bằng 700 lạng vàng) để góp vào quỹ cách mạng ở căn cứ địa. Sau đó trong tuần lể Vàng ở Hải Phòng nhà kinh doanh Cát Hanh Long lại đứng đầu bảng đóng góp hơn 100 lạng vàng nữa. Cát là tên người con thứ, Hanh là tên con cả, Long là tên người bố, một nhà kinh doanh tài ba lanh lợi, cùng chung với vợ bản chất nhân hậu. Không may ông Long mất sớm vì bạo bệnh ngay trước Cách mạng tháng Tám.

Ông Hanh kể rằng suốt những năm 1945 đến 1951, vùng Đồng Bẩm tấp nập các đơn vị vệ quốc đoàn qua lại, đóng quân, tập luyện chuẩn bị cho chiến dịch biên giới. Các ông Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt, Lê Văn Lương đều qua đây. Tướng Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh cũng từng ở đây, hội họp, nghỉ ngơi. Trụ sở và nhà ở của hãng buôn Cát Hanh Long chuyên kinh doanh tơ lụa rồi cả sắt thép ở Hải Phòng và Hà Nội đều mở rộng cửa cho cán bộ cộng sản ra vào, nghỉ ngơi như bà con thân thiết nhất.

Hồi 1987, nhà báo Xuân Ba gặp 2 gia đình ông Hanh và ông Công chung sống trong một phòng nhỏ trong ngôi nhà 117 hàng Bạc cuối khu phố cổ Hà Nội, chỉ rộng 20 mét vuông, ngột ngạt, ẩm thấp, bên nhà vệ sinh chung hôi hám, với chiếc bàn thờ nhỏ nhoi. Hai vợ chồng cụ già tiếp nhà báo Xuân Ba trong cảnh chật hẹp, buồn thảm, trái ngược với các ngôi nhà xưa, luôn nhộn nhịp ấm cúng tình người. Ông Hanh kể rằng ngôi nhà gạch bề thế ở Đồng Bẩm chính bà Năm mẹ anh đã đưa những chiếc búa lớn cho anh em bộ đội phá tan, thực hiện ‘’vườn không nhà trống’’ theo lời kêu gọi của ông Hồ, khi vào cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp.

Đọc đến đoạn này, mọi người không khỏi trách ông Sáu Búa và cả ông Lưu Văn Lợi sao tệ đến vậy, không chút động tâm để hồi ấy phân phối một nơi ở tươm tất hơn cho 2 gia đình con cháu Cụ Năm, khi Hà Nội đang xây dựng lại, có bao nhiêu nhà mới xây. Tệ bạc đến vậy đối với 1 gia đình từng đóng góp cả 2 con trai và biết bao tài sản cho đất nước.

‘’Chấm dứt đau buồn’’ sao được khi ông cụ già Nguyễn Hanh, người đảng viên CS khi mới 21 tuổi, người sỹ quan QĐND cấp trung đoàn khi mới 24 tuổi đã mất sạch mọi thứ, từ bà mẹ nhân hậu đảm đang bị 2 phát đạn oan khiên, đến nhà cửa, tiền bạc, công danh, nay cay đắng thổ lộ rằng ông đã gửi hàng vài chục lá thư đề nghị các ông lãnh đạo xét cho 2 điều : công nhận mẹ ông, bà Nguyễn Thị Năm là người có thành tích, có công đóng góp cho cách mạng, truy thưởng cho bà Huân chương Kháng chiến, và công nhận Bà là một Liệt Sỹ, nhưng không có một hồi âm nào. Điều duy nhất ông nhận được đến nay là công văn tháng 6 năm 1987 của ban tổ chức tỉnh ủy Thái nguyên, quy định lại thành phần giai cấp của bà mẹ là ‘’ Tư sản – địa chủ kháng chiến ‘’.Trong nước mắt ông than thở : ‘’ Mẹ tôi từng nuôi dưỡng, che chở cho cả sư đoàn bộ đội, cán bộ, nhiều người biết chuyện nhưng đã cao tuổi, nên sau khi họ mất đi thì mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng’’. Cả 2 tiêu chuẩn trên đều ghi rõ trong NQ 28 CP ngày 29-4-1995.
Trong phần cuối ‘’T ìm mộ bà Năm ‘’ Xuân Ba kể lại việc tìm ra thi hài bà Năm cuối cùng đã được thực hiện vào năm 1993, sau 40 năm tìm kiếm rất kiên trì của gia đình, nhờ nhà ngoại cảm Nguyễn Văn Liên ở Tứ Kỳ, Hải Dương. Bên cạnh một ao sen, ở bên gốc cây phượng hoa đỏ đã tìm ra di hài Cụ Năm nhờ chiếc vòng ngọc bám chặt cổ tay và chiếc răng vàng cũng như 2 đầu đạn. Mọi người có mặt đều tin rằng Cụ rất thiêng cứ như hướng dẫn cụ thể từng bước cho việc tìm ra mộ mình.

Nhiều bạn đọc viết comment ngay dưới bài viết của nhà báo Xuân Ba trên mạng Tễu và mạng Huỳnh Ngọc Chênh nói lên sự phẫn uất cao độ của mình đối với lãnh đạo đảng CS tàn ác, bất nhân, vô ân bạc nghĩa với những ân nhân của mình. Nhiều bạn trào nước mắt thương cảm với thân phận của bà Năm và gia đình và chân thành an ủi ông bà và các cháu.

Trong bộ chính trị hiện nay tôi nghĩ 3 ông trong bộ chính trị là tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, trưởng ban tổ chức trung ưong Tô Huy Rứa và trưởng ban tuyên huấn – nguyên tổng biên tập báo Nhân dân, cần sớm ghé qua thăm hỏi gia đình ông Nguyễn Hanh, thắp một nén hương trên bàn thờ Cụ Nguyễn Thị Năm và trả lời cho gia đình Cụ Năm về 2 yêu cầu thiêng liêng nói trên của gia đình. Không thể lờ mãi.

Riêng tôi, tôi xin mạn phép có ý kiến riêng với ông Nguyễn Hanh, bà Phạm Thị Cúc và bà Đỗ Kim Chi là xin chớ quá bận tâm về việc xin tấm Huân Chương Kháng chiến cho Cụ Nguyễn Thị Năm. Được thì càng tốt, không được cũng không sao. Vì trong cuộc kháng chiến ấy đảng CS đã thực hiện việc tiêu diệt các đảng viên các đảng chính trị khác cũng là những người yêu nước chân chính, làm vấy bẩn cuộc kháng chiến. Năm 1995, nhân ngày kỷ niệm 30/4/1975, tôi đã tuyên bố từ bỏ tất cả các huân chương Kháng chiến, Chiến công , huy hiệu các Chiến dịch, bằng khen … vì nhận ra rằng về bản chất đây là cuộc chiến huynh đệ tương tàn, một sai lầm lịch sử, trong hơn 30 năm chiến trận ấy, người Việt Nam ta giết nhau lâu năm nhất, đẫm máu nhất, hăng hái, say sưa và mù quáng nhất, cho nên không có một điều gì là vinh hạnh, là vẻ vang để khen thưởng cả. Đảng CS dẫn ép dân ta làm quân cờ cho 2 phe, để đất nước tan hoang. Món nợ này không thể trả. Món nợ 62 năm của đảng CS với đại gia đình Cụ Năm cũng là vậy.

Xin gia đình anh Nguyễn Hanh- chị Phạm Thị Cúc, gia đình anh Nguyễn Cát /Hoàng Công – chị Đỗ Kim Chi cùng các cháu hãy yên tâm nghĩ rằng Cụ Nguyễn Thị Năm vẫn sống mãi trong lòng mọi người dân yêu nước lương thiện, trong tình nghĩa và lòng nhân ái của toàn dân. Chắc chắn sau bài báo của anh Xuân Ba trên các mạng Tễu, Huỳnh Ngọc Liêng, Dân Làm báo, Chuyển Hoá… gia đình sẽ nhận được nhiều chia sẻ chân thành, cảm động của mọi tầng lớp nhân dân, ở trong cũng như ngoài nước.
Không có gì quý hơn sự ấm áp, sâu đậm, vĩnh cửu của lòng dân, quý hơn mọi huân chương hay danh hiệu gì khác.
Xin chúc mừng gia đình ta đã có nơi ở mới ấm cúng, gọn ghẽ, thoáng mát ở đường Láng – Hà Nội do các cháu tự lực dựng lên. Xin kính nhờ anh Hanh thắp giúp một nén hương trên bàn thờ Cụ cũng như trên nấm mộ Cụ ở cánh đồng làng Đại Kim, Thanh Trì, Hà Nội, như một tưởng nhớ quý trọng và tin yêu của một người condân đất Việt luôn nhớ nước ta thương dân ta từ phương trời xa.

Blog Bùi Tín (VOA)

13 Phản hồi cho “Món nợ 62 năm”

  1. Phan Huy says:

    Lời Mẹ Trăn Trối

    ‘Từ thuở mang gươm đi giúp nước
    Ngày đêm thương nhớ đất Thăng long’
    Đến lúc trở về tan mộng ước
    Một bầy quỉ đỏ chiếm non sông

    Máu chảy oán hờn trên ruộng đất
    Mẹ già tức tưởi chết oan khiên
    Mắt mẹ trợn trừng như muốn nói
    “Kẻ cướp, con ơi, đảng bạo quyền!”

    “Kẻ cướp, con ơi, đảng bạo quyền!
    Vốn là nghiệp chướng của Rồng Tiên
    Tham tàn, dốt nát, lòng lang sói
    Chỉ biết dâm ô với bạc tiền.”

    “Kẻ cướp, con ơi, đảng bạo quyền!
    Một bầy hoang tưởng, lũ cuồng điên
    Theo đường mac xít quên nòi giống
    Bán rẽ quê nhà, nhục tổ tiên.”

    “Kẻ cướp, con ơi, đảng bạo quyền!
    Mẹ lầm theo đảng mấy mươi niên
    Hiến vàng, nộp thóc, nuôi ‘đồng chí’
    U uất mang theo xuống cữu tuyền.”

    “Hãy nhớ lời ta hỡi các con!
    Đảng là một kẻ cướp non sông
    Cướp công kháng chiến người yêu nước
    Tôi tớ Nga Tàu đại ác ôn.”

    http://fdfvn.wordpress.com

  2. Phan BA says:

    Tôi thấy người Miền Bắc có vấn đề nặng! biết một lũ ngu dốt, hung ác, gian xảo một cách ngô ngơ người miền Trung làm trò khỉ; nhưng vì miếng ăn tồi tàn mà họ theo, nịnh, và tùng phục lũ này.

    Ngay bây giờ, đám người miền Bắc hưởng lợi nhiều nhất trong việc làm ăn, giải toả, và họ cũng sẵn sàng cộng tác với người ngu, lú lẫn như ông Nguyen Tan Dũng, sinh hùng, trọng lú vv..

    Thật đáng khinh bỉ!!!

  3. Nguyễn Văn says:

    “Món nợ 62 năm”. Đâu đã hết? Làm gì có sám hối để sửa sai?
    Tiếp sau đó là những tội ác khác của Hồ Chí Minh và đảng cộng sản đã gây ra trong chiến tranh, giết chết hàng triệu thanh niên và người dân Việt hai miền.
    Năm 1975 lại ghi thêm tội ác khác khi vào Miền Nam “giải phóng” đem cả nước xây dựng chủ nghĩa xã hội ngoại lai để đày đọa dân tộc đi xuống đời đói rách nghèo khổ, thiếu cơm ăn thiếu áo mặc; bắt toàn bộ sĩ quan VNCH vào tù để cướp vợ con họ và đẩy người dân đi kinh tế mới để cướp tài sản nhà cửa. Đảng cộng sản đã có một lời xin lỗi ăn năn sám hối nào chưa?
    Bây giờ đảng vẫn còn tiếp tục bán nước cho Tàu và buôn dân Việt đi khắp năm châu, đã có sám hối hay sửa đổi nào chưa?

    Món nợ dân tộc! Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam là tội đồ của đất nước và dân tộc. Họ có bao giờ biết sám hối dừng tay thôi không gây thêm tội ác?

    Nhận tiện xin hỏi nhỏ, là một người đã đi theo cộng sản, ông Bùi Tìn đã sám hối chưa?

    • Cây cỏ says:

      Bác ấy là 1 người sống trong guồng máy cs, đã dám từ bỏ phú qúi về với dân, ko có được nhiểu người phản tỉnh như vậy đâu, bác ấy đã viết những chuyện thâm cung bí sử ít người biết,

  4. Hồ Bác Cụ says:

    Viết một bài tố cáo người ân của mình không có bằng chứng, lại không dám ra mặt công khai tên mình, Hồ chí minh một lần nữa chứng tỏ hắn chỉ là một tên vô ơn, vô lại và hèn nhát. Tiếm đoạt danh xưng Nguyễn Ái Quốc, giết hại bao dân lành vô tội theo lệnh quan thầy Nga Tàu, thủ tiêu người tình Nông Thị Xuân, làm đơn xin học trường ra làm quan cho Pháp, v.v. chỉ có những người mang bệnh thiểu trí năng, điên loạn, hay vì muốn lợi dụng tên Hồ chí minh để làm giàu trên xương máu nhân dân, mới ca tụng Hồ chí minh mà thôi. Lịch sử VN sẽ chứng kiến ngày tượng Hồ chí minh bị đập đổ, lăng Ba Đình dùng làm cầu tiêu công cộng, sẽ đến rất gần đây.

  5. Cui says:

    Nợ máu mà đòi tình thì không công bằng lắm, hơn nữa cộng sản có tình người đâu mà đòi !!

  6. Quỷ trần gian Hồ chí Minh says:

    Ông Nguyễn Minh Cần, nguyên Phó chủ tịch Hà Nội : “những người lãnh đạo cộng sản trong Bộ Chính trị và đứng đầu chính phủ đã từng được bà che giấu, nuôi ăn, tặng vàng, nay đang làm Chủ tịch nước, Tổng Bí thư, Ủy viên ban chấp hành, Thủ tướng, Phó Thủ tướng đã lạnh lùng chuẩn y một bản án tử hình như vậy! Phát súng đầu tiên của CCRĐ nổ vào đầu của một người phụ nữ yêu nước đã từng giúp đỡ cho những người cộng sản! Phát súng đó tự nó đã nói lên nhiều điều về các lãnh tụ cộng sản! Nó báo trước những tai hoạ khôn lường cho toàn dân tộc!”.

  7. Minh Đức says:

    Thì ra Cát Hanh Long là tên cửa hàng của gia đình và Nguyễn Thị Năm. Tên cửa hànhg dùng tên con trai và bố ghép vào. Cát và Hanh là hai quẻ tốt trong Kinh Dịch nhưng gia đình chỉ gặp toàn tai họa.

    Đảng CSVN không bao giờ xóa cái tội địa chủ của bà Nguyễn Thị Năm vì theo chủ nghĩa Mác Lê thì địa chủ là thành phần bóc lột, là xấu. Nay nếu đổi lại không xem địa chủ là cái tội nữa thì hóa ra trái với chủ nghĩa Mác Lê. Còn muốn theo đúng chủ nghĩa Mác Lê thì phải lên án người tốt thật sự ngoài đời là kẻ xấu, là kẻ bóc lột.

    • lite_breeze says:

      Trong 64 quẻ của Kinh Dịch, không có quẻ nào là quẻ Cát và quẻ Hanh mà chỉ đề cập đến các hào của quẻ. Dự đoán của hào đó, quẻ đó sẽ đem đến cát hanh.

  8. nguenha says:

    “C.B “chính là HCM ! HCM viết bài kể tội Bà Năm ,giết 26o người ! Báo chí Balan kể tội HCM giết hàng triệu người Dân Việt ! chỉ có sau Hitler! Khoan nói về con số người chết. Khi Ông Hồ kết tội Bà Năm,Ông Hồ là Vua thiên hạn,con trâu nói con bò, không có ai dám cải. Cải lại là bị chon song ,chat đầu
    .. Báo chí Balan kể tội HCM,ở thời đại truyền thong thế giới thế kỷ 21,nói có sách ,mách có chứng .
    Nói thế thì đủ biết đâu là Sự that ! Chỉ có điều đáng buồn khi biết C.B là “của Bác”,thế mà Bùi Tín
    không nói gì về Thủ phạm,mà chỉ an ủi Nạn Nhân !! Tiếc chi nửa Ông Bùi Tín ơi ! Chén kiểu thành chén
    đất rồi,mà lại bể ,còn gì nửa mà không đem thằng Đổ Mười đứng cạnh HCM (ĐM HCM !). Tiếc cho
    BT lắm thay ! Cứ ngập ngừng hoài với thằng Bác -Bác thằng Bần -(Bần -cố nông).Ông Tín con Thượng thư,đâu phải con Bần -cố-nông ,mà cứ dung dằng “nửa ở ,nửa về”. Người ta “không tin ” Ông là ở chổ nầy đây !!

  9. THƯỢNG NGÀN says:

    ÔNG HỒ CHÍ MINH CÓ PHẢI LÀ MỘT VĨ NHÂN CỦA ĐẤT NƯỚC HAY KHÔNG ?

    Qua suốt gần một thế kỷ được tuyên truyền hết công suất về mọi mặt bởi những người cộng sản, hầu như có thể có đến một nửa số người VN tin ông Hồ là vĩ nhân đầu tiên và vĩ đại nhất của lịch sử đất nước.
    Riêng tôi thì vẫn không tin điều đó là đúng.
    Bởi vĩ nhân phải là người vĩ đại thật sự, người làm được công nghiệp nào mà trước đó người trong nước không hề làm được. Tôn Dật Tiên của Trung Hoa lật đổ được triều đại phong kiến ngoại tộc Mãn Thanh cai trị đất nước mình gần ba trăm năm. G. Washington người đầu tiên xây dựng nên nước Mỹ. A. Lincoln người giải phóng chế độ nô lệ cho cả nước Mỹ rộng lớn. Đó là những vĩ nhân thật sự. Vì công nghiệp của họ là do chính họ tạo dựng, để lại cho muôn đời không ai có thể phủ nhận được.
    Ông Hồ thành lập được đảng CS nhưng thật sự không phải chính ông Hồ thống nhất đất nước. Sự thống nhất là kết quả sau này không phải do chính tay ông điều khiển.
    Ông Hồ từng mượn bút danh làm như người khác viết sách để tự ca ngợi mình, điều đó ngày nay mọi người đều biết. Đó có thể là nhu cầu khôn ngoan nào đó về mặt chính trị nhất thời để tạo lực lượng, nhưng thực chất lại là điều không nên làm vì nó chỉ biểu lộ sự tầm thường hoặc giả có thể gây nên nhiều tai hại hiểu lầm cho mình nếu không phải thực lòng mình muốn như vậy.
    Nếu ông Hồ là vĩ nhân đúng nghĩa thật sự, chưa chắc đã có chiến tranh Việt Pháp và chiến tranh Việt Mỹ sau đó kéo dài suốt 30 năm với bao thiệt hại và tốn kém mọi mặt cho đất nước. Bởi nếu là vĩ nhân thật sự, tất nhiên có thể lèo lái được dân tộc vượt qua được chính điều đó vì mình đã là người có quyền chính trong tay, nhưng lại để hậu quả xảy ra như vậy thì cũng có khác chi chỉ là người bình thường, phải chịu bị động theo hoàn cảnh.
    Đúng ra ông Hồ từ đầu đến cuối vẫn là người cộng sản tài ba, nên tính cách của ông Hồ chỉ có thể công nhận như một lãnh tụ CS quốc tế mà không thể xem như vĩ nhân dân tộc bình thường. Bởi nếu không có động cơ, yếu tố, bối cảnh CS quốc tế lúc đương thời, chưa hẳn ông Hồ đã thành công được về mặt dân tộc như thế.
    Thật ra nếu ông Hồ là một vĩ nhân đúng nghĩa, đã không để xảy ra cuộc Cải cách ruộng đất “trời long đất lở” vào ngay những ngày đầu của cuộc kháng chiến chống Pháp, vì như thế chỉ là hạ sách và không hoàn toàn thật sự cần thiết. Điều này chứng tỏ đây là một hệ thống sách lược quốc tế của lý thuyết CS khi đó, hoàn cảnh hệ thống thế giới CS khi đó mà không phải xuất phát từ sự chủ động riêng hoàn toàn độc lập trong nước.
    Nếu ông Hồ là vĩ nhân thật sự thì từ sau 1954, đã không thể có nền kinh tế tập thể ở miền Bắc, mà chỉ là công cuộc tái thiết đất nước bình thường sau chiến tranh. Như vậy cũng sẽ không có nguy cơ chia đôi đất nước lâu dài cũng như cuộc chiến tranh lâu dài tiếp đó trong suốt 30 năm. Bởi nếu là một vĩ nhân, mọi sự tính toán vượt lên tầm chiến lược vĩ đại thì không để những hậu quả bình thường theo kiểu những người bình thường như thế có thể xảy ra. Vĩ nhân nhất thiết phải có đầu óc chiến lược tự mình, không thể chi làm theo sách vở nào đó hay theo quan điểm hoặc bài học của người khác.
    Ngay cả nếu ông Hồ là một vĩ nhân thật sự, sau khi ông qua đời, cũng không để lại một hệ lụy tôn sùng ông như thánh thần. Bởi như thế là trái với ý nghĩa vĩ nhân là con người chỉ hết sức vì dân vì nước mà không một tơ hào nào vì mình mà ông tất phải có.
    Bởi nếu ông Hồ là vĩ nhân thật sự, không cần phải nhọc công tuyên truyền, vì điều ấy tự nhiên ai cũng phải biết. Cho nên càng nổ lực tuyên truyền ông Hồ là vĩ nhân bao nhiều chỉ càng cho thấy ông không phải là vĩ nhân. Bởi hữu xạ tự nhiên hương là câu nói tự ngàn xưa của ông cha ta mà mọi người nông dân VN đều biết. Vả lẽ mọi điều vẫn phải theo lịch sử khách quan sau này sẽ thừa nhận hay không thừa nhận.
    Như vậy nếu ông Hồ vẫn không được xem thật sự là vĩ nhân, điều đó phải chăng chỉ do lỗi của ông hay do những người do ông tạo ra đã làm nên điều khiếm khuyết đó đối với ông ? Thực tế ngày nay đất nước VN có chế độ của đảng CS trong cả nước, nhưng vẫn không phải là đất nước mạnh, giàu có hay hạnh phúc trên thế giới. Điều đó cũng cho thấy ông Hồ không phải là một vĩ nhân dân tộc mà có thể chỉ là một cán bộ lãnh đạo CS có hạng trên thế giới trong thế kỷ trước.
    Sau ông Hồ không thấy còn ai có năng lực như ông Hồ, đó cũng là điều cho thấy ông không phải là vĩ nhân của dân tộc. Bởi vĩ nhân thật sự luôn luôn tạo ra những thế hệ mới để thay thế mình làm tốt hơn mình cho đất nước, mà không phải chỉ tạo ra được những loại xoàng xỉnh cốt nhằm để tâng bốc mình vô điều kiện, bằng mọi cách, và cũng không có mục đích nào thiết yếu cần thiết nào cho sự phát triển của xã hội cả.
    Một thực tế rõ ràng ngày nay là đa số không quan tâm đất nước thực lòng, nhưng chỉ quan tâm ca ngợi Hồ Chí Minh. Đó phải chăng cũng là một nghịch lý xã hội lớn lao nhất mà thật sự dân tộc VN từ ngày xưa đến nay hoàn toàn chưa hề bao giờ có cả. Không yêu nước, yêu dân thật lòng, chỉ có yêu Bác Hồ thật lòng hay chỉ làm kiểu. Không đặt dân, đặt nước lên trên hết, chỉ đặt Bác Hồ lên trên hết. Đó thực sự là một thực tế quái gở và đau lòng mà bất cứ người nào có tâm huyết và sang suốt cũng đều thấy rõ cả. Một nền giáo dục yêu nước hoàn toàn độc lập và trong sáng cho toàn dân ngay từ đầu đến nay đều không được quan tâm thực hiện. Chỉ có lòng yêu nước được kết hợp chặt chẽ với lòng yêu Bác Hồ, lòng yêu Đảng và lòng yêu chủ nghĩa, thì đó có còn là lòng yêu nước nguyên thủy nữa không, đó là điều từ trước đến giớ chưa từng thấy ai phản biện. Tình cảnh như thế có phải chăng là do Bác Hồ đã tạo ra, chưa hề có tiền đề trên thế giới cũng như chưa hề có tiền lệ tương tự nơi đất nước chúng ta suốt cả nhiều ngàn năm qua.

    ĐẠI NGÀN
    (11/4/14)

  10. Chân thành cám ơn lòng thành….tâm lành của tác giả bài viết nầy.

Phản hồi