Nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?
Câu tựa đề trên đây là ý kiến của một vị độc giả sau khi đọc bài trước trên mục này: “Ai cũng biết Việt Nam đang bị Trung Quốc làm nhục, nhưng chống Trung Quốc bằng cách nào?”
Ðó cũng là ý kiến của Thái Úy Trần Nhật Hiệu, vào thế kỷ 13.
Năm 1257 Hốt Tất Liệt, sau khi xóa tan nước Ðại Lý, sai quân tấn công nước ta vì vua nhà Trần không chịu qua Vân Nam khấu đầu quy phục. Ðạo quân Mông Cổ phá đổ hàng phòng thủ đầu tiên do Trần Quốc Tuấn chỉ huy; rồi đánh bại đạo quân chính do Trần Thái Tông trực tiếp lãnh đạo; tiến tới chiếm thành Thăng Long, “cướp phá, giết tất cả nam phụ lão ấu ở trong thành,” như Trần Trọng Kim ghi trong Việt Nam Sử Lược. Triều đình chạy về Hưng Yên, Thái Tông hỏi ý kiến mọi người. Thái Úy Trần Nhật Hiệu cầm sào viết xuống nước hai chữ: Nhập Tống (xin vào nước Tống). Lúc đó Tống còn là tên gọi cả nước Trung Hoa; mặc dù vua quan nhà Tống chỉ còn làm chủ một mẩu đất ở vùng Quảng Ðông, hai năm sau mới bị quân Mông Cổ tiêu diệt. Nếu theo lời khuyên của Thái Úy Trần Nhật Hiệu thì vua nhà Trần đã xin hàng. Nhưng Thái sư Trần Thủ Ðộ có ý kiến khác: “Ðầu tôi chưa rơi xuống đất thì xin bệ hạ đừng lo.” Cuối cùng nước Việt Nam không bị nhục.
Vị độc giả trên còn lý luận: “Chưa thấy ai nói đến phương thức chống Trung Quốc bành trướng một cách có hiệu quả. Chỉ có những cuộc biểu tình ồn ào, không kết quả.”
Năm 1285 chắc cũng có người nghĩ như vậy. Trước mối đe dọa quân Nguyên sang tấn công lần thứ ba, Thái thượng hoàng Thánh Tông và vua Trần Nhân Tông mời các vị già cả trong nước vào họp ở điện Diên Hồng để tham khảo. Ðại Việt Sử Ký Toàn Thư viết: “Các phụ lão đều nói ‘Ðánh,’ vạn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng.”
Ðiện Diên Hồng có lẽ không đủ rộng để chứa đến một vạn người. Nhưng dù chỉ có hàng ngàn thì không khí cuộc họp chắc cũng đủ “ồn ào,” náo nhiệt, “muôn người cùng hô một tiếng, như bật ra từ một cửa miệng,” không khác gì trong các cuộc biểu tình trước tòa đại sứ Trung Quốc gần đây. Những “phụ lão” thời nhà Trần chắc cũng chỉ trên dưới 50 tuổi, còn quá trẻ so với những “cụ” Nguyễn Quang A đi biểu tình ở Hà Nội, hay Hòa Thượng Thích Chí Thắng mới xuống đường ở Huế. Các phụ lão thời đó chắc chỉ vào tuổi cho các cô Trịnh Kim Tiến, Huỳnh Thục Vy gọi là chú thôi! Nhưng cuộc “biểu tình” trong điện Diên Hồng đã có kết quả. Cuộc họp mặt hào hùng đó cho thấy một cách “chống Trung Quốc bành trướng.” Phương thức duy nhất có kiệu quả là: Toàn dân một lòng bảo vệ danh dự quốc gia. Nhờ thế, sau cùng nước Việt Nam không bị quân Mông Cổ chiếm mất. Nếu vua và dân nhà Trần đều run sợ mà chịu nhục thì có thể từ đó nước ta đã biến thành một tỉnh hay một quận của nước Trung Hoa cho tới bây giờ, không khác gì tỉnh Vân Nam.
Vị độc giả trên đây còn lo sợ: “Dùng quân sự không thể thắng Trung Quốc, Hải quân ta quá yếu… Trung Quốc đã chế được tàu vũ trụ, Việt Nam ta (chỉ) tổ chức được (thi) Hoa Hậu Thế Giới. Cán cân đã ngã ngũ. Xin đừng bàn vấn đề này như truyện kiếm hiệp Kim Dung, chỉ nhục thêm.”
Không ai muốn “nhục thêm,” nhưng phải hỏi: Nếu có hai còn đường phải chọn, một bên là im lặng hèn nhát, bên kia là chống cự đến cùng, thì con đường nào nhục nhã hơn? Không người Việt Nam nào muốn gây chiến tranh với Trung Quốc. Nhưng bị lấn ép mãi mà không dám đối đầu thì chắn chắn nhục nhã. Mà trong tình thế hiện nay, Trung Quốc không dám đánh Việt Nam, vì những quyền lợi thiết yếu của họ.
Vào đời nhà Trần, cán cân lực lượng giữa nước ta và nhà Nguyên cũng chênh lệch không khác gì với Trung Cộng bây giờ. Có thể nhà Trần còn yếu hơn nhiều vì cả trăm năm người Việt không biết đến chiến tranh. Quân Mông Cổ thì vừa mới chinh phục tất cả nước Trung Hoa sau khi làm cỏ suốt vùng Trung Á, sang đến Nga và Ðông Âu; đạo quân bách chiến tới đâu tàn sát đó rồi đặt người mới cai trị. Dân số Việt Nam lúc đó được mấy triệu và quân đội nhà Trần có được bao nhiêu người? Vua nhà Nguyên sai một đạo quân trăm ngàn lính thiện chiến sang đánh, cuối cùng chỉ còn 20 ngàn tơi tả chạy về. Nhờ đâu nhà Trần giữ vững được bờ cõi nước ta? Vì toàn dân trên dưới một lòng: Thà làm quỷ nước Nam! Chúng ta cũng đừng quên rằng các vị vua nhà Trần đều là dòng dõi người Việt gốc Hoa, qua nhiều đời họ đã hóa thành dân tộc Ðại Việt; nhưng khi cần chống ngoại xâm thì họ vẫn được toàn dân ủng hộ.
Vị thế của Trung Quốc bây giờ chắc chắn không mạnh bằng thời nhà Nguyên. Vào thế kỷ thứ 13, Trung Quốc chiếm địa vị bá chủ trong vùng Á Ðông, về chính trị, kinh tế, và quân sự. Chưa có những nước Nhật Bản, Nam Hàn giầu mạnh, chưa có khối Ðông Nam Á cùng lo lắng trước đế quốc Trung Hoa mới. Chưa có nước Nga đè nặng phía Bắc. Cũng chưa hạm đội thứ bẩy của Mỹ và một ông tổng thống khẳng định vì quyền lợi nước Mỹ sẽ duy trì sự có mặt ở Á Châu Thái Bình Dương.
Nhà Nguyên cũng không cần tiền đầu tư ngoại quốc đổ vào, không lệ thuộc các tài nguyên, nhiên liệu từ các nước Á Châu, Phi Châu và Nam Mỹ để phục hồi kinh tế, không lo việc dân chúng đòi tự do dân chủ, không sợ bị cả thế giới ngưng giao thương nếu có hành động hiếu chiến, xâm lăng.
Trung Cộng bây giờ mang đầy những mối lo tâm phúc đó! Hải Quân Trung Cộng không dám đánh chiếm đảo Ðiếu Ngư đang bị Nhật chiếm đóng; vì Bắc Kinh không muốn dân Nhật Bản nổi giận yêu cầu chính phủ tái võ trang, lập lại quân đội. Tầu thuyền Trung Cộng phải rút khỏi vùng biển tranh chấp với Philippines vì nếu có chiến tranh thì các nước trong vùng sẽ phải cùng nhau xin liên kết với Mỹ chặt chẽ hơn. Bắc Kinh cần giữ hòa bình trong vùng biển Ðông nước ta vì nếu con đường giao thông qua đó bất an thì cả nền kinh tế Trung Quốc sẽ lo không có đủ nguyên liệu và nhiên liệu để chạy bình thường. Chính Bắc Kinh sẽ lo tránh đụng độ nhiều hơn nước ta, vì nếu thêm một trăm ngàn dân thất nghiệp thì chế độ cộng sản sẽ sụp đổ!
Nhà Nguyên có thể đem quân đánh Việt Nam vì vào thế kỷ 13 nước ta hoàn toàn cô lập. Cũng giống như năm 1979 Trung Cộng đã “dạy một bài học” cho Lê Duẩn về tội phản phúc vì Cộng Sản Việt Nam đang bị cả thế giới tẩy chay. Tình trạng thế giới ngày nay hoàn toàn khác. Không nước nào lo bị cô lập nữa, mà Trung Quốc cũng không còn địa vị độc quyền bá chủ nữa. Nước Mỹ, Châu Âu cũng như Ấn Ðộ, Nhật Bản, và các nước Ðông Nam Á sẽ phản ứng mãnh liệt nếu Trung Cộng gây chiến với Việt Nam. Họ sẽ ngăn cản đến cùng, vì quyền lợi của chính họ chứ chẳng cần họ phải thương yêu gì nước mình! Ý nghĩ cho rằng Trung Cộng muốn làm gì thì làm, các nước nhỏ chung quanh phải sợ sệt như giun như dế mới thật là hoang tưởng. Ðó mới là sống trong “truyện kiếm hiệp Kim Dung!”
Nhưng vị độc giả có lòng còn lo ngại, viết rằng nếu “Dùng chánh trị (chống lại Trung Cộng thì sẽ) lệ thuộc Mỹ hoặc phương Tây.”
Ðó cũng là một điều hoang tưởng. Thế giới bây giờ không ai còn phải lo bị lệ thuộc như vậy, dù lệ thuộc Mỹ hay lệ thuộc Tàu, nếu tự mình biết khôn ngoan và quyết tâm bảo vệ nền độc lập. Năm 1940, các nước Anh, nước Pháp đã nhờ quân Mỹ sang đánh quân Ðức Quốc Xã, sau đó các nước này bị lệ thuộc nước Mỹ hay không? Nếu không có Mỹ bảo vệ thì Nam Hàn và Ðài Loan đã biến mất từ lâu rồi, nhưng bây giờ ai dám nói rằng các nước này lệ thuộc Mỹ? Nếu thân với Mỹ mà dân nước họ giầu có, được sống trong dân chủ tự do được thì tại sao họ không kết thân? Trên thế giới bây giờ không một nước nào lo phải lệ thuộc nước khác, vì tất cả các nước đều tùy thuộc vào nhau trong nền kinh tế toàn cầu hóa. Có ai bắt Singapore phải mở cửa cho tầu chiến Mỹ vào bến tu bổ, có ai bắt họ phải ký hiệp ước tự do thương mại với Mỹ hay không? Chẳng qua là vì Singapore thấy các hành động đó có lợi cho dân họ!
Vị độc giả nêu những ý kiến trên đây có thể vì tấm lòng lo cho đất nước thật. Nhưng các ý kiến đó cũng là luận điệu để bào chữa cho thái độ khiếp nhược, sợ hãi một cách vô lý trước các hành động gây hấn và lấn áp của Cộng Sản Trung Quốc. Ðó cũng là luận điệu mà Bắc Kinh muốn người mình truyền cho nhau nghe. Ðể cho cả nước Việt Nam chết nhát! Người Việt Nam không hèn nhát như vậy, ngay từ thời Hai Bà Trưng, bà Triệu.
Không thể chấp nhận những luận điệu hèn nhát, chưa chi đã lo nước Việt Nam không đủ sức chống lại Trung Cộng. Những kẻ đưa ra các luận điệu đó chỉ làm trò “rung cây nhát khỉ” để phục vụ Bắc Kinh và biện minh cho những thái độ khiếp nhược của họ. Nếu mỗi lần Trung Cộng tấn công tầu đánh cá Việt Nam, bắt cóc các ngư dân nước mình, thì một chính quyền Việt Nam biết trọng danh dự đã hành động trả đũa liền. Có thể quyết định tống xuất một ngàn công nhân Trung Quốc làm việc không giấy phép ở trong nước ta ngay sau khi “tầu lạ” đánh dân mình. Ðang có hàng chục ngàn di dân lậu trong đám các công nhân Trung Quốc, một đêm là có thể tìm ra một ngàn người dễ dàng. Trục xuất di dân lậu là một việc làm hợp pháp, hợp đạo lý, quốc tế phải công nhận là đúng lẽ phải. Liệu Trung Cộng có dám vì thế mà đem quân sang đánh nước ta hay không? Thế giới có ngồi im cho họ hành động ngang ngược như vậy hay không? Dân Việt Nam đã hèn nhát từ bao giờ vậy?
Năm 1974 ông Nguyễn Văn Thiệu đã ra lệnh Hải Quân Việt Nam chống cự đến cùng khi quân Trung Cộng tiến đánh Hoàng Sa. Lúc đó ông tổng thống Việt Nam Cộng Hòa chắc phải biết rằng những người lính sắp ra trận sẽ phải chịu hy sinh. Dù biết như vậy, ở địa vị người lãnh đạo một quốc gia, ai cũng phải ra lệnh tử chiến. Họ không thể chỉ nghĩ đến kế an toàn cho mỗi người lính. Vì phải bảo toàn danh dự quốc gia, vì còn phải nghĩ đến tổ tiên và con cháu.
Những người lính Việt Nam bảo vệ thành phố Lạng Sơn năm 1979 có biết rằng họ sắp bỏ mình trước biển người quân Trung Cộng hay không? Tại sao họ vẫn cầm súng chống cự tới cùng? Thiếu Tá Ngụy Văn Thà khi cùng các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam chống cự tới cùng đến lúc chỉ còn lưỡi lê trên đầu súng, họ có biết là họ sắp hy sinh hay không? Tại sao họ vẫn bám lấy mảnh đất Hoàng Sa cho đến chết? Tất cả những người lính Việt Nam, dù ở miền Nam hay miền Bắc, đều biết họ sẽ chết, nhưng chết cho tổ quốc Việt Nam. Vì bổn phận với tiền nhân bao đời trước. Vì biết còn bao nhiêu thế hệ con cháu đời sau. Người Việt Nam xưa nay không khiếp nhược.
© Ngô Nhân Dụng
Nguồn: Người Việt
Mấy ông cách đây 40 năm chạy te tua bây giờ vẫn con cay mũi, quay mỏ về rủa đất nước đã sinh ra mình, chỉ muốn tàu đánh VN, hay tốt nhất là VN gây chiến với tàu, đúng là đồ khốn, làm sao mà lừa được ai, chỉ tự sướng cho kéo dài được thời gian chống gậy thôi!
CẦN CÓ THÁI ĐỘ VÀ SUY NGHĨ ĐÚNG ĐẮN
VN trước hết phải bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ đất nước mình mọi mặt. VN không nên gây chiến trước, phải hết sức kiềm chế, nhưng chỉ có thể trong giới hạn. Trường hợp TQ tiến công trước, bất cứ mặt nào, thế nào, VN cần phải đánh trả lại bằng mọi cách, không thể lùi bước. Không thể sợ hậu quả mà không dám đương đầu với TQ. Nếu vậy là hèn và chắc chắn mất nước, vì TQ không bao giờ dừng khi VN đầu hàng hoặc luồn cúi họ, bất cứ trong tính chất gì. Cho nên yêu nước phải yêu nước khách quan, không thể lợi dụng hoặc nhân danh yêu nước vì ý đồ hay lợi ích riêng nào đó của mình, bất cứ ai đều phải thế.
NON NGÀN
Đã biết gõ bàn phiếm thì nên đọc và viết bằng cái đầu người- Caí đầu cuả chình mình ,kết tinh bằng tinh khì cuả mẹ cuả cha – huyết thống tông tộc…. -phân biệt đúng sai, có tình có lý có đạo nghiã luân thương – Trăn trở cùng nỗi đau chung cuả đất nước , dân tộc…
Không viết bằng sự chăn dắt cuả bất cứ ai- Phục vụ ý đồ cuả bất cứ thế lực nào …!
Khiêu khích,”thua chạy te tua ” nhục mạ nhau để mà làm gì , ích gì trước thực tế ” nước mất nhà tan_ làm thân NÔ LỆ ???
Thua thì chạy ! không chạy thì giặc thù nó giết !!! – TRƯNG TRIỆU…. đã từng thua chạy !!!!!
Thôi thì TRẦN hoàn cứ tự nhiên gặm nhấm caí thắng cuả anh đi theo chân Trần Ìch Tắc cuả thời nay cùng quỳ gối cúc cung nhớ ơn GIẶC TAÙ !!!
‘Thể hiện lòng biết ơn’
“…Mục đích của cuộc hội ngộ này, theo Thông tấn xã Việt Nam, là ‘dịp thể hiện lòng biết ơn’ sự giúp đỡ của Trung Quốc đã ‘đào tạo cán bộ’ cho quân đội Việt Nam, đồng thời ‘biểu dương’ các sỹ quan từng được Trung Quốc đào tạo đã có đóng góp ‘chiến thắng mọi kẻ thù xâm lược’.
“Chúng tôi luôn trân trọng, ghi nhớ và mãi biết ơn sự giúp đỡ chí tình, chí nghĩa, to lớn có hiệu quả mà Đảng, Chính phủ, nhân dân và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã dành cho Việt Nam,” Đại tướng Phùng Quang Thanh phát biểu tại buổi họp mặt cũng có sự tham dự của đại biện lâm thời Trung Quốc Khương Tái Đông và tùy viên quân sự của nước này.
+Sướng con ráy chưa, thưa TH ??? Haỹ save vào bộ nhớ để truyền lại cho con cháu nhà anh_ tiếp nối “sự nghiệp” cuả cha, ông !!
???
Trân trọng : Mời anh TRẦN HOÀN & những ai có cùng suy nghĩ như anh !
Hãy dành chút thì giờ, lắng hồn NGHE- XEM bằng tim người _ Người VN yêu nước !
Tránh moị tỵ hiềm, nhỏ nhen, cằn cưạ hơn thua !!! Cảm ơn
NGƯƠÌ BAN TRE SV YÊU NƯỚC
http://www.youtube.com/watch?v=1SDayx4VFZs
Có sự khác nhau giữa chiến tranh toàn diện giữa hai nước và phản ứng thích đáng của một nước khi bị xâm phạm chủ quyền. Khi Việt Nam và Trung Quốc có chiến tranh toàn diện thì Việt Nam chẳng có đủ phương tiện để chống Trung Quốc. Điều này đúng. Nhưng nhà cầm quyền Việt Nam có thể có thái độ thích đáng khi dân Việt bị Trung Quốc ức hiếp, khi Trung Quốc có hành vi ngang ngược. Cách phản ứng của những người cầm quyền VN có thể được xem là thích đáng hay không? Có phải là thái độ thích đáng khi ca ngợi tình hữu nghị với nước đang dùng sức mạnh lấn áp mình hay không?
Tôi đề-nghị DANCHIMVIET phát-động phong-trào ” HỘI-NGHỊ DIÊN-HỒNG”.
Đây là việc nên làm.
Người San Jose
Muốn chống Tàu Cộng thì phải họp “HỘI-NGHỊ DIÊN-HỒNG ” lần thứ hai.
Phãi thống-nhất lòng dân. Nếu lòng dân ly-tán thì chĩ có nước chống gậy mà xin đầu-hàng.
Vấn-đề là Việt Cộng có muốn làm và dám làm hay không.
Tôi nghĩ là không !
Nếu bọn chúng làm được thì tội-lỗi của bọn chúng sẽ nhẹ đi một phần.
Người San Jose
Có thể liên kết với những thế lực khác ( Mỹ và châu âu ) để cân bằng , Tàu cộng trong trường hợp này chắc chắn sẽ không dám đi quá xa trong ý đồ xâm lược . Nhưng điếu quan trong là phải cho Tàu công biết VN cũng sẵn sàng chiến đấu sẵn sàng chết . Kẻ giàu thì dùng sức manh kinh tế quân sự , kẻ yếu thì sẵn sàng thí mạng , hai bên như thế cũng sẽ cân bằng . Trong điều kiện hiện tại Tàu cộng cũng đủ khôn ngoan để không dùng quân sự tấn công VN , cái khó là nhà nước CSVN mất sự ùng hộ của ngưới dân chỉ dựa vào Tàu đẻ dần dần mất nước .
Nhieu^` ng` Viet ca? trong va` ngoai` nuoc*’ co’ tu* tuong? kha’ phuc tap: khi muon chong csvn thi` ho. bao VN can danchu?, nhung* nhung~ khi khac’ thi` ho lai ban` ve^` nho giao’ – 1 triet ly’ chinh tri toan` tri. dda~ bi ddao` thai?- nhu* la` 1 minh triet ve chinh’ tri ma` VN nen^ xay^ dung* trong tuong lai, cokhi ho cong khai tuyen tryuen^` ve^` no’. Va^.y ho la` ai ?
Tac gia? viet bai` nay` – ong NND- cung co’ mat(. trong ddo’. Nghe nhieu ng` nhu* vay ban` ve chinh’tri ma` lien quan toi*’ van mienh VN, tmdl nhu* ng` vua*` moi*’ thuc bat^. day^. giua ddem^ khuya lanh lung`. Xin het^.
Nho giáo là triết lý chính trị toàn trị đi ngược lại dân chủ chăng? Đài Loan dạy Nho giáo cho học sinh mà bây giờ Đài Loan cũng có chế độ dân chủ đa đảng. Nam Hàn, Nhật đều chịu ảnh hưởng của Nho Giáo mà bây giờ các nước này cũng có chế độ dân chủ đa đảng. Nho Giáo là triết lý chính trị toàn trị! Chắc là Cộng sản dạy dân như vậy!!!!
Ban minhduc lay^’ bang co*’ ddau^ bao? rang` Namhan` , Nhat^. day nho giao’ cho dan^ cua? ho ? O*? ddailoan thi` chac(‘ ddung’ vi` do ho Tuong*? muon ddong^` hoa’ ng` ban xu*’ ddailoan va` dda~ ap’ dung chinh sach’ ddoc tai` 1 thoi gian dai` truoc khi co’ dan chu? nhu* bay gio*`. Nhung* che ddo danchu? o ddailoan moi co’ dday^ thoi do anhhuong cua My~. Toi biet hok nhieu hon* nhu* vay^.
Ban lay nick minh duc chac han la` ba.n thich nho giao’ roi^`. Ban muon biet Nho giao’ la` toan` tri hay hok thi` phai sosanh’ no’ voi su*. toan` tri. Ban cung dda~ noi chu*~ ” dda ddang? ” la` ban tiet lo^. chut’ it’ ve^` danchu? roi va` cung cothe^? – theo toi de^` nghi- ban hay~ ddung` no’ de^? sosanh’ voi Nho giao’ cua ban. Tu*` ddo’ moi thu*’ se~ sang’ to?. Xin het^’.
KHÔNG NÊN HIỂU SAI NHO GIÁO
Muốn hiểu Khổng tử hay Nho giáo phải đọc các sách của Khổng tử thật sâu, thật kỷ, không thể đoán mò hay nói mơ hồ. Khổng tử hay Mạnh tử, tức Nho giáo nói chung, đều chủ trương đạo nhân. Tức con người nhân bản, xã hội nhân bản, nhân đức. Do đó Không giáo hoàn toàn khác với phái Pháp gia, như Hàn Phi tử, chủ trương dùng hình pháp để trị, dùng kỹ luật xã hội để khuôn khổ hóa con người. Ngày nay nếu hiểu ý nghĩa của toàn trị, chính là hiểu theo phái Pháp gia mà hoàn toàn không phải phái Nho gia.
Bởi vì Khổng tử, Mạnh tử chủ trương cái đạo đức, cái nhân đức của cá nhân và xã hội. Chính trị của Khổng Mạnh là chính trị kiểu vương đạo, có nghĩa đề cao tính nhân đức của con người, của xã hội. Hay cũng có thể nói tinh thần của Khổng Mạnh là ý nghĩa dân chủ trong thể chế quân chủ. Bởi thể chế quân chủ là tình trạng xã hội vào thời Khổng cho đến mãi về sau này. Khổng tử không thay đổi được chế độ, ông ta chỉ đưa luồng gió mới là tư tưởng nhân bản vào cho chế độ. Do vậy quan điểm toàn trị của xã hội hiện đại là quan điểm độc đoán của những xã hội theo các lý thuyết độc đoán, không liên quan gì đến tự do, dân chủ đích thực đúng nghĩa, cũng không liên quan gì đến ý nghĩa của Khổng giáo. Toàn trị có nghĩa là một hay một nhóm người cai trị toàn thể xã hội theo lối toàn quyền trên cơ sở pháp luật do họ tìm cách chi phối theo ý họ đặt ra. Khổng giáo hoàn toàn không có ý đó. Khổng giáo theo quân quyền ngày xưa trong chế độ quân chủ là tất nhiên, nhưng chỉ giáo huấn mọi người có ý nghĩa nhân văn, đạo đức cá nhân và đạo đức xã hội một cách tốt đẹp, lý tưởng thế thôi.
NON NGÀN
(03/8/12)
Ban ngankhoi dda~ mo*? ddau^` viec chap nhan^ tranh luan ve nhogiao’, ddieu ddo’ that la` tot^’ ddung’ nhu* toi^ mong ddoi*.
Hy vong rang nhu* khau hieu cua DCV phan anh’ qua cac bai` viet co’ tua*. de^` quanh ve^` tudo ngon luan V.V. hok lam` kho’ de cho nhung*~ gop’ y’ cua toi^ sau nay`. Toi co’ y’dd.inh tranh luan ve nho giao’ cho den noi* den chon^’. Lich su*? dda~ ddao` mo^` chon^ nhogiao’, bay gio*` tmdl -di~ nhien^ la` cung` voi*’ lich su*?- se~ chon cat^’ no’. Nha` nho VN -con` rat^’ nhieu^` ca? trong va` ngoai` nuoc*’ – hay~ on^` ao` len^ 1 chut’ truoc khi nhogiao’ ve^` den noi* ma` lich su*? dda~ danh` cho no’.
Vie^’t gop’ y’ nay` nhu* 1 loi*` nha(‘n voi DCV truoc khi tmdl tra loi ban ngan`khoi* va` tat ca? nhung nha` nho tham gia. Neu DCV chiu ddang( gop’ y’ nay`, toi se~ tiep tuc nhu* du*. ddinh. Xin het^’.
TỪ MIỀN ĐẤT LẠ
Người từ đất lạ nào đây
Mà sao chữ viết đố thầy đọc ra
Tôi đồ được chữ “nho gia”
Còn bao chữ khác có ma hiểu người
Thế nên tranh luận mà chơi
Càng nên viết lại cho đời hiểu ra !
BẠT NGÀN
Đúng đấy, bác NN. Bảo đạo Khổng chủ trương Quân Chủ là không đúng, mà chủ yếu biểu dương cái gốc “Nhân Trị” (và “dân chủ”) trong xã hội quân chủ (đã có) thời bấy giờ. Mạnh Tử: “Dân vi quý, quân vi khinh”…
HOAN HÔ
Hoan hô Lâm Vũ cái chơi
Nói sơ đã hiểu quả đời hay ghê
Đạo Nho thật rất khó chê
Nếu như nghiên cứu mọi bề thâm sâu
Ai người tiêu biểu hàng đầu
Ấy là Khổng tử như hầu thánh minh
Còn thêm Mạnh tử hết mình
Chủ trương dân chủ thật tình nhân văn
Hiện nay Tàu có hung hăng
Nhưng mà Khổng Mạnh phải khen như thường
Nước ta văn hiến đường đường
Biết ai chân lý ai phường gian manh !
ĐẠI NGÀN
(04/8/12)
Nhieu ng` van con` nham^` lan loi*` noi ddo’ cua? Ma.nh ( dan vi quy’…) la` danchu? Thuc ra danchu? la` 1 phuong tien^. ma` y’ kien ddo’ cua Ma.nh hok phai? la` 1 phuong tien- 1 su*. to^? chuc*’ xa hoi dde^? ddat. den^’ tudo cho ng` dan^. Thi` ra cac’ nha` nho van chua* hieu nhieu^` lam ve^` danchu?.
Nhung* co’ 1 ddieu^` ngta cothe^? tha^’y dc la` TrungQuoc chua* cho tau` san^ bay qua’ hai? ngang nguoc tren bien Ddong^ va` cac’ dda.i bac’ tren^ ddo’ chua* khac. ddan ma` gioi*’ nha` Nho noi chung dda~ nghe dc tieng phao’ bong^ 1 cach’ dday^“ tu*. hao`. Cai’ nay` goi la` su*. phieu^ bong^` theo kieu^? ” ngan` sau lo* lung*~ voi*’ ngan` xua* “.
Thưa anh tumiendatla
Trôm nghe anh có ý”luận bàn” với NK về NHO GIAÓ , tôi mừng lắm ! hy vọng được học hoỉ thêm !
Xin mời bạn vào link dưới đây để GÕ TIẾNG VIỆT CÓ DẤU
Nếu được, SAVE lại mà dùng lâu daì ! Kính
Go tieng Viet co dau tu moi noi
http://www.angeltech.us/viet-anywhere/
CHÀO VHT
Tôi muốn baõ với anh em BB – chọn một tên BBchuá -Kể cả goị hồn những tên đã chết ! Noí chuyện với NK chứ đừng có láo LIỀU chê bai ! Nhận lời không ??
TRẢ LỜI BÙI LÂN
Bùi Lân có hỏi Ngàn Khơi
Nhận lời tranh biện giữa trời tự do
Thích thôi điều rất hay ho
Mong ai lên tiếng khỏi lo Bạt Ngàn
Chỉ chờ lớp lớp hàng hàng
Những người đúng đắn lên đàng tìm nhau !
NON NGÀN
(06/8/12)
Ít dòng ngắn gọn trả lời bạn tumiendatla. Bạn dùng “tam đoạn luận” để “chứng minh” tôi là sai e rằng có phần hới quá giản di. TĐL của bạn, đái khái:
- “Dân chủ” là “phương tiện”
- Đạo “Dân vi quý” của Mạnh Từ không phải là “phương tiện”
- Do đó, đạo Mạnh Tử không phải là “Dân chủ”.
Ngoài vến đề dùng “tạm đoạn luận” không hợp chỗ, hẳn bạn dùng từ “phương tiện” dịch chữ “means” – dịch theo từ điển – là theo một số định nghĩa “dân chủ” theo kiểu “trường sở” (cho học trò, sinh viên mới học chinh trị – xã hội học).
Trước hết, tôi sẽ dịch – trong ngữ cảnh này là “con đường” thì rõ nghĩa hơn. Đúng “dân chủ” không phải là một chủ thuyết chính trị, mà là “con đường” (“đạo”) đi tới một cảnh giới, hay nói cụ thể hơn là một xa hội tốt đẹp hơn cho con người trong một tập thể xã hội. Tốt đẹp tức là phải ấm no (“hạ tầng” của hạnh phúc) – và tự do (“thượng tầng”).
Có thể, “dân chủ” (danh từ) có thể hiểu là cách tổ chức bầu bán chính quyền để người dân có thể chọn lựa người đại diện cho mình điều hành xã hội (theo ý dân). Tuy nhiên, đó chỉ là điều kiện tối thiểu và là một trong nhiềi khía cạnh của “xã hội dân chủ”. Để hội đu điều kiện cho một xã hội dân chủ, ít nhất còn phải cần một số điều khác, để bảo đảm cho một nần “dân chủ”, như Phân Quyền minh bạch (Hành Pháp, Lập Pháp, Tư Pháp và Báo Chí hoàn toàn độc lập với nhau). Và tối thiểu cũng cần cả Xã hội Dân Sự, trong đó ngươi dân – ngoài chính quyền – tự nguyện và tự do lập ra những tổ chức tư nhân (bất vụ lợi) để tự túc, giúp đỡ lẫn nhau…
Trên đây chỉ là sơ lược để thấy Dân Chủ không phải chỉ là “cách thức bầu cử”.
Thế nhưng, vẫn có thể tóm lược ý nghĩa của Dân Chủ vào một câu (cho dễ nhớ) đó là cái “đạo” mang đến ấm no, tự do và hạnh phúc cho người dân (trong xã hội). Chính quyền, Báo chí, hội hè, đảng phái v.v. chính là những phương tiện vậy. Ngắn hơn nửa, dân chủ là con đường mưa cầu hạnh phúc cho người dân. Phải lấy dân làm gốc!
TB. Tôi không nói các nhà nho là những “nhà dân chủ”. mà chỉ nói đến sự trùng hợp của mục đích và một phần của lẽ “đạo” – lấy dân làm gốc.
Xin cam’ on ban builan nhieu ve su*. giup ddo*? ddo’.
Nếu ĐCSBV còn cai trị VN trong tương lai, thì nước VN sẽ từ từ phụ thuộc Tầu; lần này Tầu sẽ đô hộ VN trên phương diện kinh tế, chính trị và ngay cả quân sự mà không phải gây chiến tranh, vì VN đã bị vây kín cả trong lòng đất đến ngoài khơi:
Cao Miên, Ai Lao, thuộc về khối Tầu; Biển Đông, Tầu chiếm; Cao nguyên VN, Tầu khai thác.
Thời đó có một anh hùng đáng kính trọng nữa. Đó là Trần Bình Trọng.
Trích từ http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_B%C3%ACnh_Tr%E1%BB%8Dng
“Trần Bình Trọng (1259-1285) là danh tướng thời Trần, có công lớn hộ giá bảo vệ cho hai vua Trần (Trần Thánh Tông và Trần Nhân Tông) trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên-Mông lần thứ hai. Ông hy sinh khi chặn quân Nguyên ở bãi Thiên Mạc, được truy phong làm Bảo Nghĩa Vương.
…
Anh dũng hy sinh
Sau khi bắt được Trần Bình Trọng, tướng Nguyên tìm mọi cách để khai thác thông tin, dọa nạt, dụ dỗ ông. Tuy nhiên, Trần Bình Trọng kiên quyết không khuất phục. Khi được hỏi có muốn làm vương đất bắc không, Trần Bình Trọng khẳng khái trả lời:
“Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc. Ta đã bị bắt thì có một chết mà thôi, can gì mà phải hỏi lôi thôi””
Còn Hồ Chí Minh thì sao? Nhục lắm, hèn lắm, xấu hổ lắm. Hồ Chí Minh nói: “Ai có thể sai, chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể sai được”.
và Hồ hãnh diện với câu thơ của Chế Lan Viên:
“Bác Mao không ở đâu xa
Bác Hồ ta đó chính là bác Mao”
xtt
Người Việt yêu nước bàn kế” Chống Tàu cứu nước”,không khác nào các BS “hội chẩn” khi con bệnh ung thư đả dến “hồi kết thúc”(giai doạn 3). Bàn về “hậu sự” nghe có phần hợp lý hơn.Vì sao vậy??Còn gì nửa
mà bàn với luận,HCM và bè-lủ đả bán hết rồi,bán có văn-bản!.Trên thế giới,không có nước nào gây “ân oán-giang hồ”như ĐCS VN: từ Tây,đến Mỷ,qua Tàu…anh nào cũng trầy vi,tróc trán với chú Vẹm cả,ngay cả Liên-bang nga cũng ngậm đắng,nuốt cay suốt thời gian VNCS ngả theo Tàu.Đến như Bắc triều Tiên(Kim chánh nhật),khi nói về VNCS phải thốt lên “đồ ăn cháo đá bát”,khi nhà cầm quyền CS trả người Tỵ nạn Bắc-Hàn sang Nam Hàn. Còn đối với người dân,thì “ân oán giang hồ”quá rỏ,khỏi bàn.Không riêng gì Tàu Công,mà bất cứ nước nào có “tham vọng’ xâm lấn VN,thì đây là “cơ-hội ngàn vàng”!!.Lấy gì mà chống,khi lòng người ‘ta thán”,vủ khí thô-sơ.Khi gia bần ,trí đoản,không còn ai Viện trợ nửa,tiền đâu mà
mua khí tài.Lúc xưa hai bên đối địch đều dao-kiếm…hơn nhau là ở Mưu trí.Nay thì khác, sức mạnh hoàn toàn tùy thuộc vào sự hiện đại của khí tài.Nói làm chi nửa, Xa-lộ nối liền Hanoi với Laocai-Trung công sắp khánh thành rồi!!Bắc thuộc lần nầy rỏ-ràng hết thuốc đở. Hoan hô HCM!!” Bác Hồ ta đó chính là bác Mao”!!
Bây giờ mà có người còn tính chuyện”trồng người”cho chế-độ,đúng là “xưa rồi Diễm”!!
SAU GIẤC MƠ DÀI
Ôi giấc ngủ cớ sao đầy mộng mị
Mộng thiên đàng hạ giới thật quang vinh
Mộng loài người luôn sống thật chí tình
Mộng vô sản khắp nơi đều đồng chí !
Giấc ngủ thần tiên quả non thế kỷ
Đầy vinh quang trong lý tưởng kính yêu
Chỉ thấy núi sông rực đỏ mỹ miều
Chỉ thấy ruộng đồng màu hồng hợp tác !
Chinh chiến ấy mấy mươi năm tan tác
Cốt một ngày xây dựng tốt tươi hơn
Mười lần hơn bọn tư sản tư nhân
Tổ hợp tác ngàn lần thêm rạng rỡ !
Bổng phút giây giấc mơ sao ấm ớ
Tường Berlin phút chốc bị lật nhào
Cả Liên Xô đột ngột cũng nốc ao
Toàn thế giới lại bước vào hội nhập !
Hàng hóa bổng dưng ở đâu tràn ngập
Thật tiếc thay thời sắn lát bo bo
Khắp cả thôn chỉ có ít đôi bò
Làm theo kẽng và cơm theo tiếng kẽng !
Một giấc mơ hoa quả đầy hứa hẹn
Có còn gì khi tất cả đi qua
Hay còn kia những kỷ niệm nhạt nhòa
Các tranh ảnh và đền đài kỷ niệm !
Giấc mộng đẹp dài tưởng chừng tắt lịm
Lửa đạn mịt mù phương Bắc nổ ra
Biên giới Tây Nam súng thép sáng lòa
Cả thế kỷ giấc mơ chừng khép lại !
Khi mở mắt quả càng thêm ái ngại
Hoàng Sa xưa sao lặn mất còn đâu
Trường Sa nay biển sóng cũng bạt màu
Thay vào đó Tam Sa đầy thách thức !
Đất nước ngàn năm lý sao tủi cực
Ác mộng này sao lại đến từ đâu
Đường lưỡi bò nhám nhúa chỉ thêm sầu
Thềm lục địa lá vàng rơi tan tác !
Giấc mộng năm xưa quả thành hốc hác
Người đi rồi mà ta vẫn nằm đây
Trách làm sao đau thật giấc mơ này
Và tiếc quá ai xui thành mộng mị !
NON NGÀN
(02/8/12)
Chống sự bành trứớng của quân xâm lược Tàu Cộng không có gì khó, nhất là vào thời đại văn minh tiến bộ thế kỷ 21 này với rất nhiều điểm thuận lợi tốt hơn tổ tiên Việt Nam ta thời phong kiến xa xưa. Nhưng tổ tiên Việt Nam với truyền thống bất khuất chống giặc ngoại xâm vẫn giữ vững giang sơn đất nước cho con cháu về sau.
Cái khó ngày nay là liệu có ai dám sát cánh cùng với đảng CS “hèn với giặc, ác với dân” đứng dưới cờ đỏ chủ nghĩa Mác-Lê để quyết tâm chiến đấu bảo vệ chủ quyền biển đảo, cứu lấy tổ quốc VN đang lâm nguy hay không??? Ai dám dâng mưu hiến kế cho đảng cầm quyền csVN chống lại quân xâm lược bành trướng Tàu Cộng??? Huống chi đảng csVN đã từng cướp công của nhân dân qua các cuộc chống giặc ngoại xâm. Nhân dân đã đổ biết bao xương máu bảo vệ đất nước để đảng csVN hưởng cái ngai vàng của độc quyền tham nhũng, vơ vét và đếm ngân lượng.
Chỉ có con đường Tự do Dân Chủ là con đường chiến lược tốt nhất, vững chắc nhất cho dân tộc Việt Nam nhằm qui tụ được sức mạnh và trí tuệ dân tộc trong công cuộc kháng Tàu. Tham quyền cố vị, mê muội lợi danh sẽ là một tai họa lớn cho tổ quốc Việt Nam.