WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nỗi buồn 30/4 và những nghĩ suy

 

30-04-1975

Tôi không hứng thú lắm khi viết về ngày 30/4 vì đã nhiều năm nay, năm nào cũng viết, nhưng những bài viết thường chỉ mang đến cho tôi những nỗi buồn hơn là những ký ức khó quên.

Cái buổi hôm ấy, lúc mọi người trong nhà tù Hoả Lò khấp khởi vui mừng “chiến thắng” khi được giám thị thông báo, thì tôi đau xót, im lặng và hụt hẫng. Tôi vẫn hy vọng sau khi ra tù, sẽ tìm cách trốn vào Nam để sống. Với cái lý lịch ở tù, sự tồn tại vươn lên của tôi trong chế độ xã hội chủ nghĩa (XHCN) chắc chắn sẽ vô cùng nan giải.

Tôi đã từng kín đáo hỏi thăm, tìm hiểu cách “chạy” vào Nam từ một người bạn tù. Khó khăn nhất là đoạn từ sông Bến Hải vào đến sông Hàn, Đà nẵng. Còn qua được sông Hàn thì mọi việc êm xuôi. Lúc này tôi vẫn hy vọng bộ đội miền Bắc không tiến được vào sâu hơn nữa. Tôi không nghĩ đến một cái “chiến thắng” nhanh chóng như vậy!

Thật chua xót. Tôi từng là anh chàng học sinh, biết được đi nước ngoài du học nhưng vẫn rủ đám bạn bè trong lớp lấy máu viết thư xin đi bộ đội. Ra chiến trường, dù có chết, với chúng tôi thật vô cùng ý nghĩa. Tôi đã tận mắt trông thấy và tham gia cứu thương trong những trận dội bom của máy bay Mỹ xuống làng mạc miền Bắc làm chết nhiều người. Chỉ với lòng căm thù đế quốc Mỹ. Sôi sục ý chí trả nợ nước thù nhà.

Nhưng rồi dần dà tôi đã hiểu. Đây là chiến tranh. Một cuộc chiến tranh khốc liệt, tắm máu, huynh đệ tương tàn, cho việc nhuộm đỏ toàn đất nước của Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một cuộc chiến ý thức hệ, rõ ràng và nhất quán. Mỹ và miền Nam đã phải nỗ lực ngăn chặn và bảo vệ tự do.

Năm 1954, Việt Nam chia hai. Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) là một quốc gia độc lập, toàn vẹn lãnh thổ, là quan sát viên của Liên Hiệp Quốc. Miền Nam sẽ thanh bình, phát triển và đi lên nếu như miền Bắc không gây chiến và phá rối. Người ta có thể thống nhất đất nước bằng nhiều cách, không cần đổ máu, không cần đến “bạo lực cách mạng”, mà nước Đức là một ví dụ.

Nhưng để đánh chiếm miền Nam, miền Bắc có thể “đốt cả dãy Trường Sơn”, dồn cả dân tộc vào máu lửa, quyết tâm trở thành “tiền đồn” của cả phe XHCN.

Hồ Chí Minh từng nói: “Từ khi Đảng Cộng sản Đông Dương thành lập, nhân dân Việt Nam luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại, và coi Liên Xô là Tổ quốc Cách Mạng, Tổ quốc thứ hai của mình”- (1959, HCM toàn tập, tập 11, trang 166).

 Còn Lê Duẩn, trả lời phỏng vấn BBC Việt Ngữ, Nguyễn Mạnh Cầm, cựu Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam đã nói: “Chính sách này dựa trên nền tảng “một lý do quan trọng mà cố Tổng bí thư Lê Duẩn có lần đã giải thích một cách đơn giản: Ta đánh là đánh cả cho Trung Quốc, cho Liên Xô!“.

Vâng, hầu như tất cả mọi phương tiện cho cuộc chiến, sản xuất, cũng như mọi nhu yếu phẩm cho đời sống, từ hạt gạo đến cây kim, sợ chỉ, đều do Liên Xô, Trung Quốc và các nước khác trong hệ thống cộng sản đổ tiền vào cung cấp. Nhưng vì “tất cả cho chiến trường”, dân miền Bắc đã phải cam chịu cuộc sống đói nghèo, thiếu thốn, dồn hết tinh thần và vật chất cho công cuộc “giải phóng miền Nam”.

Và miền Bắc đã “giải phóng” miền Nam. Ngày 30/4/1975.

Trong bài “Phản nhân văn“, nói về cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của nhà báo Huy Đức, tờ Công an Nhân dân (CAND) viết:

“Đáng kinh ngạc nhất là Huy Đức “nhai lại” ý kiến sai trái, xạo xược của Dương Thu Hương. Trước khi sang châu Âu sống lưu vong, bà ta phun ra hàng loạt phát ngôn điên loạn, trong mớ hổ lốn, hồ đồ đó, có đoạn nói rằng, ngày mới đặt chân đến Sài Gòn, bà ta đã choáng ngợp trước cuộc sống tiện nghi ở miền Nam, khác rất xa với cuộc sống khó khăn ở miền Bắc: “Tôi đã ngồi phệt xuống vỉa hè Sài Gòn khóc, tôi biết miền Nam đã giải phóng miền Bắc chứ không phải ngược lại…”.

Giờ đây, Huy Đức lại bắt câu đó với hàm ý khen miền Nam nhiều hàng hóa và đời sống sung túc hơn miền Bắc, tự do dân chủ hơn miền Bắc nên đã “giải phóng” ngược lại miền Bắc! Về đoạn này, trên mạng có bài viết ký tên “nhà văn Đông La” phân tích: “Cái nền văn minh mà Huy Đức thấy qua “mấy chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng chóe”, “những chiếc máy Akai, radio cassette” rồi “rạp chiếu bóng, nhạc viện và sân khấu ca nhạc”… đều có từ “925 tỷ USD” mà Mỹ đã chi cho cuộc chiến ở Việt Nam kèm theo 58.000 nhân mạng nữa để rồi mất trắng trở về…”.

Không chỉ nhà văn Dương Thu Hương khóc mà sau ngày “giải phóng”, nhiều người khác đã vỡ mộng! Phải có tấm lòng thật nhân văn mới hiểu rằng, tiếng khóc của Dương Thu Hương là thành thật và là sự cảnh báo. Những thứ mà họ “giải phóng” và huỷ hoại thì chính họ chứ không ai khác lại đã quay lại một  thập niên sau đó.

925 tỷ USD đã Mỹ chi cho cuộc chiến ở Việt Nam. Vâng, nhưng thử hỏi bao nhiêu tỷ USD mà Liên Xô, Trung Quốc và phe XHCN đã rót cho miền Bắc kèm theo hàng triệu nhân mạng cũng ra đi không trở về?

Người miền Nam không chỉ có “những chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng choé”… Việt Nam Cộng hoà (VNCH), trong 20 năm, tuy chưa có một nền dân chủ hoàn toàn, phải đối mặt với tình trạng chiến tranh, nhưng đã có một nền kinh tế đa dạng, một xã hội văn minh, một nền giáo dục kỷ cương đáng tự hào, một tập quán sinh hoạt công cộng lịch lãm và tiến bộ. Những người gắn bó với VNCH có lý do chính đáng để tiếc nuối. Những thứ này sau 1975 đã dần dần bị băng hoại.

Cònmấy chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng chóe”, “những chiếc máy Akai, radio cassette”, tất tật mọi thứ của miền Nam sau ngày 30/04/1975, muốn hay không muốn, chúng vẫn trùng trùng nối nhau ra Bắc. Tôi vẫn nhớ cuối năm 1975, hình ảnh ở khu tập thể quân đội số 3B đường Ông Ích Khiêm, Hà Nội. Cứ tối đến, hàng xóm quây quần, xúm xít ngồi xem phim qua chiếc Motorola của gia đình mang từ trong Nam ra. Máy truyền hình ở miền Bắc lúc đó là cả nột tài sản lớn.

Bài báo CAND viết tiếp:

“Cũng cần phải nhắc lại rằng: từ số tiền khổng lồ đó, Mỹ đã đổi ra 7,5 triệu lít chất độc da cam/dioxin; 7,85 triệu tấn bom đạn để rải xuống Việt Nam, giết chết khoảng 4 triệu người, gây thương tật cho hàng triệu người khác, nhất là những đứa trẻ nạn nhân của chất độc da cam/dioxin; tàn phá hàng ngàn thành phố, thị xã, làng mạc, trường học, bệnh viện, cơ sở tôn giáo…

Thế nhưng Huy Đức, Dương Thu Hương và một vài “nhà dân chủ” mới được “bơm”, cố tình không hiểu điều đó, họ tôn thờ tiện nghi vật chất hơn phẩm giá và lòng tự trọng của một dân tộc, sùng bái “bơ”, “sữa”… hơn xương máu của những người con dân đất Việt đã ngã xuống để có độc lập, tự do hôm nay!”.

Tôi không nghĩ rằng, “số tiền khổng lồ đó, Mỹ đổi ra 7, 85 triệu tấn bom đạn, để giết chết khoảng 4 triệu người và thương tật cho hàng triệu người khác”. Cái chết của khoảng 4 triệu người và thương tật của hàng triệu người khác có sự can dự của cả hàng triệu tấn đạn dược của Liên Xô, Trung Quốc. Cuộc tổng tấn công của Việt Cộng trong Tết Mậu Thân 1968, những cuộc pháo kích, đánh mìn, nổ bom vào các chợ, trường học, rạp hát… Cuối cùng, đây là con số của cả cuộc chiến. Chiến tranh, bên nào cũng đều phải sử dụng đến súng đạn.

Còn “7,5 triệu lít chất độc da cam/dioxin” diệt cỏ, phát quang của Mỹ không nhắm vào dân thường mà nhắm vào nơi ẩn trú của Việt Cộng. Có thể nó để lại di hại cho môi trường nhưng không quá bị thổi phồng như bộ máy tuyên truyền của cộng sản. Tôi đã vào sống trong Nam và đi nhiều nơi, ở đâu cũng thấy màu xanh cây lá. Những đám rừng bị chất độc da cam xa lắc lơ đâu đó tôi không có cơ hội nhìn thấy. Còn nạn phá rừng giờ đây khủng khiếp hơn nhiều. Bọn cơ hội bắt tay với các quan chức cộng sản phá rừng, lấy gỗ làm giàu, mà Trầm Bê hay Cường Đô La là những ví dụ. Thực phẩm độc hại mà dân Việt dùng hôm nay, chủ yếu từ Trung Quốc, công khai huỷ diệt nòi giống Việt, làm cho bệnh ung thư của Việt Nam ở vị trí cao nhất thế giới và mỗi năm chết khoảng 75 ngàn người, man rợ và bi thảm hơn nhiều. Người ta cứ thích nhớ mãi cái đã qua đi gần 40 năm mà cho phép mình “quên” hiện tại trước mặt!

Sùng bái “bơ”, “sữa” không ai hơn những quan chức cộng sản, những “đại gia” đỏ phè phỡn với ô tô siêu sang trọng, nhà lầu, người hầu kẻ hạ, con cái đi du học nước ngoài. XHCN không thấy đâu, nhưng tư bản chủ nghĩa ngấm sâu vào từng sinh hoạt nhỏ nhất của giới chức có quyền, của những ông “vua tập thể” trong triều đại phong kiến-cộng sản quái thai này.

Tôi quen thân với ông Nguyễn Lương Thuật, một cựu sĩ quan hải quân VNCH, cư ngụ ở Seattle, tiểu bang Washington. Chiều 29/4/1975 ông chỉ huy một chiến hạm và đã tiếp nhận hàng trăm người leo lên tàu di tản khỏi Sài Gòn., Ông đã đứng ngẩn ngơ nhìn con tàu xa dần bến bờ quê hương và thầm nghĩ, thôi, dù sao cũng đã chấm dứt một cuộc chiến, những người cộng sản đã thắng, đất nước thống nhất, mong rằng họ sẽ đưa đất nước phát triển, bình yên và dân chúng được hạnh phúc. Ông đã chết năm 2007 vì ung thư và mang theo giấc mơ vô cùng vị tha của mình xuống mồ.

Máu xương của những người con đất Việt đã ngã xuống, nước nhà thống nhất, độc lập, nhưng hoàn toàn không có tự do. Người Việt phải bỏ nước ra đi, tha phương cầu thực, sự chia rẽ vẫn nhức nhối. Đất nước nằm trong tay một tập đoàn bao gồm các băng nhóm trục lợi. Quyền tự do của công dân bị bóp nghẹt và đàn áp. Không có bầu cử tự do, không có báo chí tự do, cả một hệ thống chính trị là một nhà tù vĩ đại giam cầm, khống chế dân tộc.

Những người đã từng dấn thân, bị tù đày cho chính thể hôm nay đã phải thất vọng. Có lẽ câu nói của ông Huỳnh Nhật Tấn, cựu Phó giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng, mang tính đại diện nhất: “Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay“.

Cầm quyền 38 năm, và còn tiếp tục 39, rồi 40 năm và có thể sẽ lâu hơn, ĐCSVN đã chứng tỏ là một tập đoàn phản động, phản bội, chạy theo đồng tiền bất chấp lợi ích và chủ quyền lãnh thổ của đất nước. Nhân dân, những người đã bỏ xương máu để có nhà nước hôm nay, trở thành kẻ nô lệ, bị lừa gạt và sống trong sợ hãi của sự đàn áp, bị u mê bởi những trò mị dân “mua thần bán thánh”, hoặc bị lên đồng điên khùng bằng những chất kích hoạt khác. Đất nước là tổng thể của một bức tranh ô hợp, lạc loạn, kẻ có địa vị giàu có cứ tiếp tục giàu có thêm, kẻ bần cùng vật lộn với miếng ăn hàng ngày, phó mặc sự đời, kỷ cương phép nước và các giá trị đạo đức của xã hội đảo lộn.

38 năm “giải phóng” thực sự trở thành 38 năm kinh hoàng của thời kỳ phong kiến-tư bản man sơ, hoang dã với mỹ từ “kinh tế thị trường định hướng XHCN”.  Vâng, chỉ mới “định hướng” thôi, còn tiến về đâu không biết. 38 năm đi hoài, đi loanh quanh, đi mãi về một nơi mà chẳng bao giờ biết nó là cái gì cả, có tồn tại hay không.

© 2013 Lê Diễn Đức – RFA Blog

50 Phản hồi cho “Nỗi buồn 30/4 và những nghĩ suy”

  1. Trực Ngôn says:

    Híc híc!

    Chó hay mèo con chỉ đẻ sau hơn 1 tuần ễ là mở được mắt, còn “chiến tranh ATX” đến nay đã hơn 38 năm rồi mà mắt vẫn chưa mở được! Chỉ biết cúi đầu đội đảng, không màng đến non sông đất nước?

    Thương thay có mắt không tròng
    To đầu thiểu não còn trông nỗi gì!
    Chiến tranh ATX tim chi
    Đất nước thống khổ chỉ vì đảng ta (CSVN)!

  2. Builan says:

    Thưa với chiến tranh ATX says:

    _Thay vì viết theo sự chăn dắt, như con ngưa còn bị che hai miếng mo !
    Tình cờ ĐƯỢC đọc coms cuả bạn ! Tôi vốn không thích CC (chày cối, caĩ cọ)
    Tôi lễ phép mời bạn : ĐỌC rồi “tự do độc lập” suy nghiêm bằng cái đầu cuả chính mình – Đầu óc tim cuả một con người VIỆT NAM !

    Kính mời: Bắn vào link !

    http://old.danchimviet.info/archives/75346/them-mot-chut-nghi-ve-ngay-304/2013/04

  3. Du Long says:

    Những ai yêu thích nhạc Trịnh Công Sơn, nhạc Cung Tiến, nhạc Phạm Duy, nhạc Trần Thiện Thanh… xin hãy cám ơn chế độ Việt nam Cộng hòa. Nếu không có miền Nam tự do và cuộc chiến tranh bi tráng, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có những ca khúc Da vàng, Diễm xưa, Hạ trắng… vv… Hãy thử tưởng tượng: Trịnh Công Sơn hay Trần Thiện Thanh sống ở miền Bắc trong giai đoạn đó, họ có viết được những ca từ đẫm chất thơ như thế hay không? Và cho dù viết được, những ca khúc ấy có được phổ biến hay không, hay là họ cũng chỉ trở thành những Văn Cao còm cõi, những Hữu Loan xơ xác trong chế độ gọi là “ưu việt” ấy.
    Tôi nhớ mãi những năm sau 75, khi đã được “cứu thoát khỏi gông cùm của chế độ ngụy quyền Saigon” chúng tôi đi uống cafe và sung sướng khi được nghe lén lút những bản nhạc Trịnh còn sót lại trong những cassette tape cũ đến nhão mềm, những lời ca đã đi qua tuổi thanh niên vụng dại của chúng tôi như thế đó.
    Thời thế tạo anh hùng, miền Nam đã tạo ra những nhạc sĩ tài hoa như thế. Và cũng chỉ có người dân miền Nam mới có được cái tâm trạng tiếc nuối u hoài về một chế độ mà họ đã được nếm trải một thời. Đừng hỏi vì sao đến nay vẫn còn nhiều người miền Nam lưu vong vẫn hoài niệm về một dĩ vãng không bao giờ trở lại.

  4. Builan says:

    MIỆNG MỒM “TDV” 900 hay 9000 ?
    _ XƯA còn hơn quả đất thưa người anh em CC cccđ (Công cụ cầm c. cho đảng)
    Có biết tác giả bài viết trên xuất thân từ đâu không nhĩ ????Về xin ý kiến cuả trên đi nhé !
    Trong khi chờ đợi thì nên tìm đọc ! Đừng có viết bá dơ! Chẳng còn bịp được ai đâu !

    *** Ai? Tôi! ( Nhà thơ miền Bắc Chế Lan Viên – 1987)
    Mậu Thân 2.000 người xuống đồng bằng
    Chỉ một đêm, còn sống có 30
    Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?
    Tôi! Tôi – người viết những câu thơ cổ võ
    Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong
    Một trong ba mươi người kia ở mặt trận về sau mười năm
    Ngồi bán quán bên đường nuôi đàn con nhỏ
    Quán treo huân chương đầy, mọi cỡ
    Chả huân chương nào nuôi được người lính cũ!
    Ai chịu trách nhiệm vậy?
    Lại chính là tôi!
    Người lính cần một câu thơ giải đáp về đời
    Tôi ú ớ
    Người ấy nhắc những câu thơ tôi làm người ấy xung phong
    Mà tôi xấu hổ
    Tôi chưa có câu thơ nào hôm nay
    Giúp người ấy nuôi đàn con nhỏ
    Giữa buồn tủi chua cay vẫn có thể cười
    ***“Đồng chí” Bảy Vân, vợ Lê Duẫn, trong cuộc phỏng vấn ngày 23 tháng 12 năm 2008, đã trả lời Xuân Hồng, phóng viên đài BBC rằng: – “Anh Ba ( Lê Duẫn) nói với lãnh đạo Trung Quốc rằng”: Chúng tôi đã hi sinh 10 triệu người rồi, nếu Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hi sinh thấp hơn, còn như Trung Quốc không chi viện, chúng tôi dù phải hi sinh vài triệu người nữa, chúng tôi vẫn thắng Mỹ”.
    ***Theo tài liệu đúc kết từ Đại Hội 4 của đảng Cộng sản Việt Nam năm 1976, ít nhất là 4.000.000 thanh niên miền Bắc đã chết trên chiến trường – gồm cả số người chết trên đường xâm nhập từ Bắc vào Nam.
    ***Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang, một nhà cách mạng lão thành, trong bài “Thắp Chung Nén Nhang Cho Tấm Thảm Kịch Quá Khứ” đã viết:“Ai phải chịu trách nhiệm đối với những con số ghê rợn thế này:1.1 triệu liệt sĩ; 559.200 thương bệnh binh; hơn 300,000 người mất tích .( Báo Tổ Quốc số 29 )

    _Không giống như “ai đo ” !!!
    (Coms nầy tôi mượn cuả một comsĩ,- xin lỗi quên mất tên chứ không phải cuả tôi !)

    • BUILAN says:

      Bui Lan xin đính chính !
      Còm trên nầy tôi REPLY cho chiến tranh ATX says:
      Ví sơ ý không bấm Reply nên hiển thị không đúng chỗ _ Tai haị có thể gay hiểu làm ! Mong Tác giả và bạn đọc thứ lỗĩ !! ĐA TẠ !

      CHÀO đồng cảm quý bác LANG , Rau Muống Rửa Trong Bồn Cầu Của Mỹ Ngụy, Nghịch Lý Thường và còn thêm nhiều bác nữa _ Viết bằng lương tâm , đạo lý, tình người- trung thực !
      _ Anh bạn 900-9000 còn chút tim óc người , hãy váy tai ra mà nghe – chống con mắt lên mà đọc _”Suy nghiệm bằng tim óc thật cuả chính mình” – nhờ đó may ra sáng mắt sáng lòng _ dứt nọc cái gene dy truyền CC900 làm hại đời con cháu !
      Kính

  5. noileo says:

    “Nhưng vẫn còn có một nỗi suy tư day dứt mà chúng ta chưa toại nguyện. Vấn đề đó ngày đêm vẫn giày vò những người Việt Nam yêu nước chân chính đang sống ở hải ngoại: Hoà hợp – hoà giải lòng người.”( chiến tranh ATX says)

    Thế nào là “hòa hợp hòa giải lòng người”? “Hòa hợp hòa giải lòng người” để làm gì? làm đuọc cái gì?

    “Hòa hợp hòa giải lòng người” để có thể “ăn cùng mâm, ngủ cùng giường” ư?
    “Ăn cùng mâm , ngủ cùng giường” có phải là “hòa hợp hòa giải lòng người” chửa?

    Thế thì không phải đã có hàng ngàn, hàng vạn buổi “dzô, dzô ! chăm phần chăm” mà chung quanh cái chiếu rượu cũng đồng thời có mặt cả 2 phe “cờ vàng” & “cờ đỏ”, đó sao?

    Thế thì không phải đã có hàng ngàn vạn cuộc ngủ chung giưofng, có giấy phép đàng hoàng, mà điển hình & nổi bật, đến nỗi Bush của Mỹ phải nhắc đến, là cuộc ngủ chung giường có ba tăng giữa Thanh Phượng và Bảo Hoàng…

    Như thế chưa đủ gọi là “hòa hợp hòa giải lòng người” sao?
    mà vẫn kêu gọi “hòa hợp hòa giải lòng người” nào?

    Như vậy, vấn đề ở đây, không phải là “hòa hợp hòa giải lòng người”

    Những căm hận dành cho bọn cộng sản VN HỒ chí Minh phản quốc(*), và do đó những “hòa hợp hòa giải” cần nói đến, để có thể hóa giải những căm hận, là, chỉ là những hòa hợp hòa giải về chính trị, là những bình đẳng về quyền chính trị,

    Đó là quyền bình đẳng như nhau giữa mọi người dân, tham gia vào chính trị quốc gia, tham gia vào chính quyền quốc gia, trung ương & địa phương.

    [Nếu không phải là quyền tham gia chính quyền cho mọi người VN trong và ngoài nước, thì cũng phải tối thiểu là quyền bình đẳng về chính trị giữa mọi người dân trong nước, cho mọi người dân trong nước.

    Chứ không thể chỉ có bọn đảng viên cộng sản Hồ chí Minh phản quốc, dựa vào bọn tàu cộng chống lưng, mới đuọc "nắm chính quyền"]

    Mọi lời kêu gọi “hòa hợp hòa giải” mà lờ đi yếu tố “bình đẳng chính trị”, một yếu tố có thể là yếu tố duy nhất để co the hóa giải những căm hận doi voi tội ác cộng sản, đều là bịp bợm & đần độn .

    Mọi lời kêu gọi “hòa giải hòa hợp” mà dựa vào cái gọi là “tình thương”, “tình yêu thương”, đều chỉ là ngớ ngẩn, ngây ngô,

    Mội lời kêu gọi “hòa hợp hòa giải” nhân danh “tình dân tộc” đều chỉ là bìm bịp kiểu cộng sản Hồ chí minh.

    Mọi lời kêu gọi hòa hợp hòa giải mà lơ đi quyền con người, lơ đi quyền công dân, chỉ là những lời lẽ bịp bợm của bọn hòa hợp hoà giải giả cầy, sẵn sàng đâm sau lưng những ai tin vào cái “tình yêu thương”, “lòng người”, “tình dân tộc”, “đoàn kết dân tộc” mô đen Hồ chí Minh đểu cáng

    Ở mấy cái nước Mỹ, nước Anh…, kia, họ có cần đếch gì phải kêu gọi đến thứ tình thương & tình dân tộc nào đâu, mà ở đó có thấy nỗi căm hận nào như ở nỗi căm hận ngút ngàn ở VN dành cho bọn cộng sản Hồ chí Minh tội ác,

    Ở mấy cái nước Pháp, nước Úc, nước Nhật, nước Canada… kia, người dân ở đấy đều là tiên, là phât, là thánh hết?
    họ “tình dân tộc” với nhau vô cùng?
    họ “đoàn kết dân tộc ” với nhau vô cùng?
    họ “yêu thương nhau” vô cùng?
    họ chẳng bao giờ tranh giành cãi cọ gì với nhau,
    nên ở đó họ chẳng bao giờ phải đặt ra vấn đề “hòa giải hòa hợp lòng người”?

    Toàn chuyện diễu dở ! [Nghề luật sư ở Mỹ kiếm rất nhiều tiền, vì ở đó người dân Mỹ rất thường cãi cọ tranh giành với nhau, đuọc một cái là khi cần cãi cự với nhau, họ đưa nhau ra tòa, nhờ các luật sư tranh cãi dùm]

    Đời sống, cuộc sống hàng ngày, ở đâu cũng vậy, xã hội nào cũng vậy, dân tộc nào cũng vậy, đều có những bon chen, giành giật, những dè bỉu chế nhạo.

    Người Mạc xây của Pháp có thể chửi đổng đám Pa ri ziên, hoặc ngược lại. Người Niu óoc cơ có thể chế diễu người Cali, hoặc ngược lại.

    Chuyện hà rầm mỗi ngày, mà có bao giờ ở đó có những nỗi căm hận khiến người ta phải kêu gọi “hòa hợp hòa giải lòng người” & “tình dân tộc & tình yêu thương” để hóa giải những nỗi căm hận nào đó, như ở VN, trong lòng người VN đầy những căm hận ngút ngàn dành cho bọn tội phạm cộng sản Hồ chí Minh phản quốc

    “Vậy mà tiếc thay! Còn một số người không những vẫn hằn học hoặc cay cú với quá khứ,
    Họ núp dưới con bài “tự do, dân chủ, nhân quyền, tôn giáo” để đòi đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập gây chia rẽ dân tộc,”
    (nick “chiến tranh ATX)

    Một luận điệu bìm bịp cố hữu của bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian tô vẽ hoành tráng bịp bợm cho bọn cộng sản VNDCCH Hồ chí Minh, che dấu tội ác cho bọn cộng sản VNDCCH Hồ chí Minh vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng…

    Đâu có phải chỉ người Việt ở nước ngoài mới mong mỏi đa nguyên & đa đảng & dân chủ tự do pháp trị & nhân quyền cho người VN, mà đó là khát vọng nóng bỏng của người Việt trong nước.

    Những căm hận dành cho bọn cộng sản không chỉ vì những hành động tội ác của cộng sản trong quá khứ, như cái nick “chiến tranh ATX bìm bịp nêu ra.

    Những căm hận dành cho bọn cộng sản vẫn tiếp tục, vẫn không ngừng đuọc, vì bọn cộng sản HỒ chí Minh đã không chỉ phạm tội ác từ cách đây 38 năm, từ cách đây 59 năm, từ cách đây 63 năm, từ cách đây 68 năm…,

    mà từ đó, liên tục sau đó, cho đến hôm nay, năm 2013 của thế kỷ 21, bọn cộng sản Hồ chí Minh, bọn cộng sản Việt nam Dân chủ Cộng Hòa, code name “CHXHCNVN”, vẫn không ngừng những hành động tội ác đối với đất nước dân tộc VN,

    Bọn tội phạm cộng sản Hồ chí Minh thế kỷ 21 vẫn không ngừng dựa vào sự chống lưng của Tàu cộng, vẫn không ngừng noi theo truyền thống bán nước cứu đảng của Hồ chí minh thế kỷb 20, cắt xẻ đất nước & lãnhb thổ quốc gian & lãnh bthoor VN dâng cho Tàu cộng, quỵ lụy tàu cộng, làm nhục thể diênj quốc gia, để đuọc Tau cộng chống lưng cho Việt cộng làm đầu nậu đàn áp trí thức, trấn lột dân nghèo, ăn cắp quốc mãi quốc cầu vinh…

    Hỏi rằng làm sao có thể ngưng lại nỗi căm hận đối với bọn tội phạm cộng sản Hồ chí Minh

    Phải cả ngàn năm nuôi căm hận giặc Hán gian ác mới có Ngô Quyền đứng lên đánh tan giặc ác, lấy lại giang sơn…

    • BUILAN says:

      KÍNH BÁI quý bác noileo & Du Long …. nhiều nữa
      _ Vô cùng cảm kích được đọc COMs cuả quý bác .

      _ Mong rằng bạn chiến tranh ATX biết lắng hồn đọc !
      Cứ viết theo suy nghĩ thật cuả mình – Canđãm tránh, lọai bỏ phần bị chăn dắt !!!

      _Được ơn mưa móc cho hưởng những ngày MỪNG CHIẾN THẮNG thì tranh mua cho được vé xe mà về thăm cha mẹ vợ con – nếu có người thân Là những “oan hồn Truờng Sơn”- hay là liệt sĩ chết ở biên giới VIỆT TRUNG ? Rủ lòng dâng lên họ nén hương, bó hoa … Dù cho nhà nước SAI NHA CS, quan thầy TAÙ có ngăn cấm !!!!!!
      Tìm đâu cho ra AỈ NAM QUAN ??????
      Tìm đâu cho ra THÁC BẢN GIỐC…” Đồng Đăng có phố Kỳ Lừa có nàng Tô Thị, có chuà Tam Thanh ” ????
      Kính

  6. Du Long says:

    Ngày 30/4/1975, tôi vừa tròn 17 tuổi. Tôi còn phải ngồi trên ghế nhà trường XHCN thêm 1 năm để tốt nghiệp Trung học. Thế nhưng, ngay trong năm học cuối cùng đó, tôi đã phân vân khi được nghe ca ngợi những người đã “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Họ đã đi cứu ai, cứu nước nào nếu như chỉ cần họ ở yên tại miền Bắc để lo tập trung xây dựng cho miền Bắc trở thành thiên đường XHCN thì chiến tranh đã không xảy ra. Nếu Liên xô,Trung quốc không dúi súng đạn, vũ khí, xe tăng cho họ để xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước thì Mỹ cũng chẳng có lý do nào đưa quân vào miền Nam để phải hy sinh đên 58 ngàn binh lính.
    Ký ưc của tôi về miền Nam trước 1975 là sự sợ hãi những cuộc tấn công của VC vào thành phố, những cuộc pháo kích bừa bãi gây rối và những vụ gài mìn trên đường lộ để ngăn trở cuộc sống yên bình của người dân. Và sau khi được họ “cứu” thì cả miền Nam trở thành một đất nước đói nghèo, thiếu từng hộp sữa cho trẻ em đến cái lưỡi lam cạo râu của người lớn. Những người miền Nam vốn lịch thiệp, lễ phép bỗng trở thành những kẻ lọc lừa, ích kỷ để mưu sinh trong cuộc sống mà con người chỉ được phân chia những khẩu phần lương thực chỉ đủ cầm hơi. Những phong cách lịch lãm đầy văn hóa bị xem là những tàn dư của bọn tư bản, con người phải tự làm cho mình lam lũ và xấu xí để làm vừa lòng cán bộ chính quyền và để phù hợp với một cuộc sống đói nghèo.
    Họ xẻ dọc Trường sơn đi cứu nước như thế đấy, khi mà vừa chiếm xong miền Nam và áp đặt một chính quyền quân quản thì chính họ đi lùng sục, vơ vét những tài sản của người dân và chính quyền miền Nam rồi chở ra miền Bắc.

  7. chiến tranh ATX says:

    Sau 38 năm chiến tranh kết thúc, cảnh đao binh mịt mù lửa khói giữa thế lực ngoại bang với hai miền Nam – Bắc lùi xa, có rất nhiều người con dòng máu Việt mang giấc mơ năm thứ 38 này là năm cuối cùng sau cuộc chiến không còn ngờ vực, không còn hận thù, mọi nỗi đau đều được chôn chặt trong tâm khảm giữa những người Việt Nam cùng dòng máu Lạc Hồng.
    Đã là năm thứ 38, có rất nhiều những hậu quả chiến tranh để lại trên mảnh đất thân yêu đã được toàn dân tộc nỗ lực vượt qua bao khó khăn để xây dựng một Việt Nam mới của hòa bình và phồn thịnh. Nhưng vẫn còn có một nỗi suy tư day dứt mà chúng ta chưa toại nguyện. Vấn đề đó ngày đêm vẫn giày vò những người Việt Nam yêu nước chân chính đang sống ở hải ngoại: Hoà hợp – hoà giải lòng người.

    Sau cái ngày rời đất Mẹ ra đi, biết bao nỗi cực nhọc phải vượt qua trên đất khách quê người, chăm chỉ, nhẫn nại – đức tính mà Mẹ Việt đã truyền lại cho chúng con mỗi khi đương đầu với sóng gió. Ôi! Mẹ Việt Nam ơi, hãy ôm tất cả chúng con vào lòng, dù mẹ nghèo nhưng mẹ có trái tim nhân hậu bao la. Có bao giờ Mẹ ruồng bỏ những đứa con mà Mẹ dứt ruột đẻ ra, chỉ có chúng con có những lúc chối từ tình thương của mẹ.

    Các thế hệ, từ những người đã từng trực tiếp hay gián tiếp tham gia các cuộc chiến giành độc lập của dân tộc, đến những người chưa từng trải qua chiến tranh đều đang cùng nhau đánh giá, phân tích để tôn vinh sự hy sinh cống hiến to lớn của các thế hệ trước trong cuộc chiến tranh vệ quốc, rút ra những bài học kinh nghiệm nhằm ngăn chặn chiến tranh đe dọa cuộc sống hòa bình.

    Dân tộc Việt Nam đoàn kết một lòng, xây dựng đất nước ngày càng phồn vinh, khắc phục những hậu quả nặng nề của chiến tranh. Vậy mà tiếc thay! Còn một số người không những vẫn hằn học hoặc cay cú với quá khứ, tiếp tục bằng mọi cách chống phá, bôi nhọ, xúc phạm sự hy sinh to lớn của dân tộc, tiếp tục chia rẽ, ngăn cản tiến trình phát triển của đất nước.

    Họ núp dưới con bài “tự do, dân chủ, nhân quyền, tôn giáo” để đòi đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập gây chia rẽ dân tộc, cản trở tiến trình hoà giải hoà hợp dân tộc mà đó là tính nhân văn của cha ông từ ngàn xưa để lại.

    Một số nhóm chống Cộng cực đoan ở hải ngoại thường tổ chức “ngày quốc hận” để hoài niệm một chế độ ở miền Nam Việt Nam đã đi vào quá khứ, hoài niệm thời kỳ đất nước bị chia cắt, tìm cách bôi nhọ những gì tốt đẹp đang diễn ra ở Việt Nam. Hành động như vậy, họ đã tự hạ thấp chính họ, hạ thấp dân tộc Việt Nam và coi thường mối quan hệ ngoại giao tốt đẹp của nhân dân Việt Nam với các nước trên thế giới. Đặc biệt là mối quan hệ với cựu thù là nước Mỹ, khi mà Việt Nam và Mỹ đã công nhận nhau, có quan hệ chính thức với nhau và mối quan hệ hợp tác Việt – Mỹ đang ngày càng phát triển, sự phát triển mà có nhiều người nói rằng “không ngờ ” nhanh và tốt đẹp đến như vậy.

    Năm thứ 38 sau cuộc chiến, những đau thương mất mát, những vết thương còn chưa lành hết, những hậu quả do chiến tranh gây ra, có một số người họ đưa ra những đánh giá, nhận xét thiếu khách quan, thậm chí đầy tính kích động và xuyên tạc. Họ thẳng thừng tuyên bố: “ngày 30/4 là ngày toàn thắng của Đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng là ngày thua của toàn dân tộc”.

    Không thể nói lạc điệu như thế! Qua đó chúng ta nhận thấy rằng nỗi thù hận chưa tan nguôi, các tác giả các bài viết thường sử dụng những hiểu biết cũ rích, lạc hậu và lặp đi lặp lại những điều đã nói lâu nay. Họ đã bỏ qua thực tế những gì đang diễn ra trong nước, cố tình nói xấu bôi nhọ để lôi kéo những người chống đối. Tuy nhiên, trong thời đại thông tin được phổ cập và phát triển như vũ bão, khó có thể lừa được tất cả mọi người.

    Chỉ có trở về dân tộc, đó chính là sự trở về với nhau với thời gian không còn nhiều của những con người Việt Nam bị xé ra từng mảnh bởi cuộc chiến tranh tàn khốc đã qua. Đã là năm thứ 38, chúng ta đã có đủ thời gian và trí tuệ để suy ngẫm về nỗi đau chia cắt lòng người. Và đối với tất cả những ai yêu dân tộc này bằng máu chảy trong trái tim mình đều nhận ra nỗi đau chia cắt nhiều lúc đến phi lý ấy.

    Trong khoảng thời gian từ sau ngày 30/4/1975 đến nay ở hải ngoại, nhiều nỗi đau đã nguôi ngoai, nhiều vết thương đã lành lặn, nhiều nghi ngờ đã biến mất, nhiều sự thù hận đã chìm sâu, có biết bao người Việt Nam xa xứ đã trở về và cất tiếng nói về dân tộc mình, một dân tộc với truyền thống của tình thương yêu vô bờ bến, một dân tộc trong mọi hoạn nạn không rời bỏ nhau, một dân tộc đầy lòng vị tha, đầy lòng nhân từ bác ái ngay cả với kẻ thù của mình… Họ đã trở về trong vòng tay mẹ.

    Có biết bao người Mỹ đã từng xuống đường biểu tình phản đối chiến tranh, đòi chính phủ phải cho con em họ ra khỏi cuộc chiến tranh phi nghĩa. Cuộc chiến tranh kết thúc vào ngày 30/4/1975 để có một nước Việt Nam như ngày hôm nay, máu của dân tộc Việt thấm đẫm từng thước đất. Cái giá phải trả quá lớn. Vậy mà những người chống đối vẫn coi Ngày Chiến thắng đó là “ngày quốc hận”. Phải chăng, như thế chính họ đã tự loại mình ra khỏi cộng đồng dân tộc Việt Nam, tự mình đứng ngoài sự trỗi dậy của dân tộc.

    Sau chiến tranh, có rất nhiều lính Mỹ từng tham chiến ở Việt Nam đã và đang trở lại chiến trường xưa sám hối về những tội ác mà họ gây ra, để lòng họ được thanh thản. Lòng vị tha của con người Việt Nam, lịch sử, văn hóa đặc sắc của dân tộc Việt Nam đang thu hút ngày càng nhiều người nước ngoài đến với Việt Nam, trong đó có các cựu binh Mỹ.

    Có sai lầm hay không khi có những người Mỹ và nhiều nước khác tự nguyện đến với Việt Nam, coi Việt Nam hôm nay là một phần để gắn bó cuộc đời? Có sai lầm hay không khi những người nước ngoài xin được nhập quốc tịch Việt Nam hoặc nguyện ước được an táng tro cốt của mình sau khi qua đời vì kính trọng và yêu mến Việt Nam? Và có sai lầm hay không khi những tập đoàn, công ty của nước ngoài tự nguyện đến Việt Nam đầu tư, kinh doanh, làm bạn với Việt Nam? Chắc chắn là không!

    Tất cả những người Việt Nam yêu đất nước, yêu dân tộc mình phải thấy đó là một điều hổ thẹn. Tại sao đã qua 38 năm mà chúng ta vẫn còn lại trong lòng mình những điều phi lý ấy. Những trai thanh nữ tú người Việt Nam sinh năm 1975 lớn lên đồng hành cùng dân tộc sống và học tập trong thời bình. Thế hệ những người đó sẽ trở thành những người ông và bà trong vài năm nữa thôi. Vậy mà cho đến lúc này, chúng ta vẫn còn đứng một phía nhìn nhau như những kẻ xa lạ và như không thể đến bên nhau. Lịch sử sẽ ghi lại nỗi đau buồn ấy của chúng ta, những người Việt ở Mỹ. Và đến một ngày nào đó trong tương lai, những thế hệ tiếp theo sẽ đặt câu hỏi về một giai đoạn lịch sử của chúng ta.

    Và lúc này, sau 38 năm chiến tranh kết thúc, có rất nhiều người mang giấc mơ năm thứ 38 này là năm cuối cùng sau cuộc chiến, không còn hận thù giữa những người Việt Nam cùng dòng máu tổ tiên. Giấc mơ ấy thật giản dị và đủ lý do để trở thành hiện thực. Nhưng nếu chúng ta không vì đất nước, không vì dân tộc mình thì có thể chúng ta đi cả một nghìn năm nữa cũng không bao giờ chạm tay vào được.

    Cả hai bên phải có thiện ý, trung thực để hoá giải sự ngờ vực và lòng thù hận, nếu chỉ một bên thôi thì hỏi đến bao giờ?

    Hãy trở về cùng nhau và làm cho dân tộc này không phải hổ thẹn với con cháu sau này. Mỗi người Việt Nam yêu nước chân chính hãy cất tiếng về ước mơ lớn đó của dân tộc mình và hãy tìm ra một con đường nhân văn nhất để dân tộc ta tới được ước mơ đó. Đây không phải là một lời kêu gọi, đây chỉ là nỗi giày vò nhiều đau đớn và ngập tràn niềm tin của khát vọng của tất cả những người Việt Nam.

    Để kết thúc bài này tôi mượn ý câu nói của nhà ngoại giao kỳ cựu Việt Nam Võ Văn Sung: “Nếu ai đó trong chúng ta dù từng đứng từ phía nào mà vẫn nuôi lòng thù hận, cản trở hòa hợp dân tộc thì sẽ dần trở nên lạc lõng và thật sự có tội với tương lai của chính con cháu mình”.

    • LANG says:

      VN còn cái gì để dụ người ta trở về ? Trở về để làm TÔI MỌI cho Tàu ? Đã có 14 thằng BCT bưng bô cũng quá đũ rồi ! Bán nước trụm lụm mà cứ nói dông nói dài.

    • Rau Muống Rửa Trong Bồn Cầu Của Mỹ Ngụy says:

      Theo lệnh của bọn CA, và dùng tiền cướp được của dân nghèo, chúng tổ chức một băng đảng gọi là “dư luận viên”. Bọn này sau khi được tập huấn, nhiệm vụ rất đơn giản là “leo lên mạng” tìm cách đánh phá, chọc quậy những bài viết hay góp ý vạch trần âm mưu buôn dân bán nước của HỒ chí minh và đảng cướp CSVN. Góp ý nào càng dài, tiền thuởng càng nhiều. Do đó, có những kẻ cố viết cho thật dài, mặc dù bài viết của họ lạc điệu, và chỉ mang tính tuyên truyền, thí dụ như nick “chiến tranh ATX” này đây. Về “thiện chí hòa giải” của băng cướp CSVN thì mọi người ai cũng đã quá rõ như việc đập đổ tượng thuyền nhân, nghĩa trang quân đội, đày đọa hành hạ thuơng phế binh VNCH, đem cả triệu người của chế độ VNCH đi “cải tạo”, cướp nhà cướp của của nhân dân miền Nam, v.v. kể hết ra cũng phải chục trang giấy cũng chưa hết!!!! Chỉ có những thằng ngu, chén cơm không ăn, đi bưng chén C…..thì mới nghe theo lời bác Hồ và đảng CSVN. Nhân dân VN ngày nay đã rõ mười mươi ai là “phản động, kích động lòng căm thù, chia rẽ nhân dân, buôn dân bán nước”, hòng trục lợi riêng cho phe nhóm, bản thân mình!!! Làm tay sai cho bọn chúng lại càng bỉ ổi hơn!!!!

    • Nghịch Lý Thường says:

      Chừng nào đảng CSVN còn lãnh đạo đất nước, còn có những người hiểu biết nông cạn như nick chiến tranh ATX , viết dài,dai, dở, thì sẽ không bao giờ có Hoà hợp – hoà giải lòng người!

  8. Trung Kiên says:

    Ngày 30.4. quả thật có lắm kẻ vui thì cũng chán vạn người buồn!

    Những kẻ vui thì hớn hở ti toe vì đã cướp được chính quyền, như chuột chui vào hũ nếp tha hồ làm mưa làm gío!

    Còn chán vạn người buồn khi nhìn thấy đất nước ngổn ngang, bất công lan tràn, kẻ ác lũ gian chễm chệ trên ghế lãnh đạo!!!

    Nói nhiều, nói lắm cũng nhàm! Người khác cho mình là bảo thủ và ấu trĩ!

    Thôi thì banh tai mở trí để nghe người khác nói về ngày 30.4, nhất là những người chưa hề biết chiến cuộc VN, nhưng đã tìm hiểu kỹ về DÂN CHỦ và ĐỘC TÀI ĐẢNG TRỊ (csvn)!

    Nếu Việt Nam Cộng Hòa chiến thắng?

    Luật sư Nguyễn Văn Đài đã nói lên cảm nghĩ của mình rằng:

    Một chế độ dân chủ và văn minh đã thua một chế độ độc đảng toàn trị và lạc hậu. Cái ác đã chiến thắng. Còn cảm xúc thì buồn và nuối tiếc cho chế độ Việt Nam Cộng Hòa, bởi tôi và rất nhiều người đều cho rằng nếu ngày 30-4-1975, bên chiến thắng là Việt Nam Cộng Hòa thì giờ đây trong khu vực châu Á, Việt Nam có thể chỉ thua duy nhất Nhật Bản về kinh tế, còn chắc chắn sẽ ngang bằng hoặc hơn Hàn Quốc về cả kinh tế và quân sự“.

    Còn tác giả Lê Diễn Đức, người đã từng được sinh ra, trưởng thành dưới mái trường XHCNVN thì khẳng định:

    “38 năm “giải phóng” thực sự trở thành 38 năm kinh hoàng của thời kỳ phong kiến-tư bản man sơ, hoang dã với mỹ từ “kinh tế thị trường định hướng XHCN”. Vâng, chỉ mới “định hướng” thôi, còn tiến về đâu không biết. 38 năm đi hoài, đi loanh quanh, đi mãi về một nơi mà chẳng bao giờ biết nó là cái gì cả, có tồn tại hay không”.

    Việt Nam ơi!

    Như thế này thì làm sao mà vui cho nổi, chỉ trừ một tiểu số những kẻ có thế lực và quyền lợi trong tay (nhóm lợi ích)?

  9. Nguyen Trong Dan says:

    NGƯỜI DÂN VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN ĐÃ THẤT BẠI TRƯỚC CHIẾC XE TĂNG T54 CỦA ĐẾ QUỐC CỘNG SẢN !

    ĐÓ MỚI CHÍNH LÀ SỰ NHỤC NHÃ CỦA DÂN TA , MỘT ĐẤT NƯỚC ĐÃ TỪNG THẮNG NGUYÊN MÔNG MÀ LẠI THUA THÊ THẢM CHO BẠO QUYỀN CỦA ĐẾ QUỐC CỘNG SẢN!

    MỸ, HỌ CÓ ĐẦU HÀNG TRƯỚC CỘNG SẢN ĐÂU? NHỤC NHÃ GÌ BỌN HỌ!

    CHÍNH CHÚNG TA , NHỮNG NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN ĐẦU HÀNG TRƯỚC CỘNG SẢN MÀ ĐÚNG KHÔNG?

    BỊ HÃM HIẾP, BỊ GIẾT TRÊN ĐƯỜNG VƯỢT BIỂN , CẢ TRIỆU THUYỀN NHÂN VIỆT NAM THẲM THÍA NỔI NHỤC CỦA MỘT QUỐC GIA BỊ CỘNG SẢN HÓA !

    BỊ NGHÈO ĐÓI THÊ THẢM XUỐT MƯỜI MỘT NĂM “QUÁ ĐỘ”, CẢ TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM THẲM THÍA NỔI NHỤC CỦA MỘT QUỐC GIA BỊ CỘNG SẢN HÓA !

    TOÀN DÂN BUNG RA ĐI LÀM OSIN CHO NĂM CHÂU , LẤY VỢ LÀM ĐỈ KHẮP NĂM CHÂU , TRỐN CHUI CHỐN NHŨI TRONG CÁC KHU RỪNG CỦA NƯỚC PHÁP , ANH VÌ NHẬP CẢNH LẬU NHU HIEN NAY ĐỂ MÀ KIẾM SỐNG , CẢ TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN THẲM THÍA NỔI NHỤC CỦA MỘT QUỐC GIA BỊ CỘNG SẢN HÓA !

    CẢ TRĂM NGÀN NẠN NHÂN CHẾT VÌ CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT CỦA CỘNG SẢN , CẢ TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN THẲM THÍA NỔI NHỤC CỦA MỘT QUỐC GIA BỊ CỘNG SẢN HÓA !

    PHẢI ” THỜ BÁC MAO , THỜ STALIN BẤT DIỆT ” , CẢ TRIỆU NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN THẲM THÍA NỔI NHỤC CỦA MỘT QUỐC GIA BỊ CỘNG SẢN HÓA!

    CHỈ CÓ CỘNG SẢN MỚI CẢM THẤY VINH QUAN TRƯỚC THẤT BẠI NHỤC NHÃ & MÁU XƯƠNG CỦA TOÀN THỄ NHỮNG NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN !

    Chóng mắt mà xem CSVN tồn tại được thêm bao lâu !

  10. Ôg chống Vc says:

    Đại tá Vc Bùi Tín có ngồi trong chiếc T54 khi ủi sập cổng dinh Độc lập?
    Hình ảnh này là do đầu gấu Vc cung cấp??

Phản hồi