Theo Phe Đảng hay theo Phe Chính Phủ?
Chính trường Việt Nam từ khoảng giữa năm 2011 đến nay đã hình thành 2 phe rõ rệt “tuy một (đảng) mà hai (phe)” trong nội bộ Đảng Cộng Sản Việt Nam: Phe Đảng gồm các ông Nguyễn Phú Trọng, trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng vv.., và Phe Chính Phủ gồm rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở các bộ (kể cả một vài nhân vật trong Bộ chính trị), đứng đầu là đương kim thủ tướng chính phủ Việt Nam hiện nay – Nguyễn Tấn Dũng.
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sự hình thành hai phe, Đảng và Chính Phủ, nhưng chắc hẳn sẽ có nhiều người đồng ý rằng, đó là sự chia rẽ do phân chia quyền lợi chứ chẳng phải vì những điều cao quý như “vì công bằng xã hội” hay là “vì lý tưởng Cộng Sản” gì hết ráo!
Sự kiện ông Nguyễn Sinh Hùng nhận xét thẳng thừng về báo cáo tình hình chống tham nhũng của chính phủ, trước diễn đàn quốc hội ngày 18/9/2013 rằng:“Nếu không tham nhũng thì quan chức lấy tiền đâu đi nhậu, đi chơi này đi chơi kia, chạy chức vụ này chức vụ kia, không tham nhũng lấy đâu tiền mà chạy,” và” Có tham nhũng trong đấu tranh phòng chống tham nhũng không?”. Cần nhắc lại cho rõ rằng, ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng làm Trưởng ban Phòng chống Tham nhũng Trung ương nhiều năm qua cho tới tháng 2/2013 mới thôi. Vậy đây là bằng chứng ông Hùng nhằm “chỉ mặt” ông Dũng chứ không phải là ai khác!
Trước đó bà Nguyễn Thị Doan, phó chủ tịch nước cũng mạnh mẽ lên tiếng trong phiên họp quốc hội ngày 11/9/2013, gọi những kẻ tham nhũng, làm càn, là“bộ phận không nhỏ” và kêu gọi cán bộ “hãy chấp hành tốt pháp luật”. Để nhấn mạnh sự tha hóa biến chất của cán bộ công quyền (hành pháp do thủ tướng lãnh đạo) bà Doan đã cay đắng nhận xét: “Tôi càng đi càng thấy buồn, người ta ăn của dân không từ một cái gì”.
Còn nhớ, sau Hội nghị Trung ương 4, khi tiếp xúc với cử tri tại Hà Nội, ông tổng Nguyễn Phú Trọng đã phát biểu rằng: “Một bộ phận không nhỏ, trong đó có những đảng viên giữ vị trí lãnh đạo, quản lý, kể cả cán bộ cao cấp, thoái hóa hư hỏng, đe dọa sự tồn vong của đảng và chế độ!”. Ngay lúc ông Trọng phát biểu người ta còn bán tín bán nghi rằng chưa rõ ông nói ai, nhưng về sau này, ai cũng hiểu đó là câu nói ám chỉ ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng!
Mạnh hơn, ông Trương Tấn Sang, chủ tịch nước, còn gọi ông Dũng là “đồng chí X” và trước đó, khi tiếp xúc cử tri Sài Gòn hồi tháng 5/2011 ông ta còn phát biểu: “Mai kia người ta nói một bầy sâu, tất cả là sâu hết thì đâu có được. Một con sâu đã nguy hiểm rồi, một bầy sâu là ‘chết’ cái đất nước này. Không ai khác, “đồng chí X” và “một bầy sâu”, là những từ ngữ chỉ đích danh Nguyễn Tấn Dũng và bộ sậu của ông ta.
Mặc dù bị bêu riếu nặng nề nhưng sau Hội nghị 4 và thậm chí cả sau hội nghị 5; 6 của Đảng Cộng Sản Việt Nam đến nay, ông Nguyễn Tấn Dũng đã không hề có bất cứ một phát biểu nào mang tính chất trả đũa Phe Đảng. Về tâm lý, sự im lặng của địch thủ bao hàm cả nghĩa khinh thường, không chấp, và tất nhiên đằng sau đó phải là những toan tính có chiều sâu. Nếu để ý một chút thì sẽ thấy tử huyệt của Phe Đảng, cụ thể là của Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang chính là “bài thuốc bỏ phiếu tín nhiệm” mà Phe Thủ Tướng đã nắm chắc trong tay.
Dường như Phe Đảng không có được vị thế tốt như Phe Chính Phủ. Theo tâm lý chung, những kẻ lớn tiếng kêu gào, la lối, rủa xả, đều là kẻ yếu, cần sự trợ giúp từ những người xung quanh. Suy luận theo cách này thì thấy rõ, hiện nay Phe Chính Phủ đang chắc thắng.
Những phát biểu mạnh miệng của bà Doan và ông Hùng lại đúng vào lúc ông Dũng đang chuẩn bị có chuyến công du quan trọng đến những nước “đối tác chiến lược” như Pháp (ngày 23/09/2013) và sau đó có thể là Mỹ. Họ cố ý hạ uy tín của ông Dũng nhằm mục đích gì, hay đây chỉ là khúc dạo đầu cho một cuộc ra tay đảo chính mềm nhằm lúc ông Dũng đã ra nước ngoài giống như trường hợp thủ tướng Thái Lan – ông Thaksin Shinawatra – bị hất cẳng năm 2006?
Mới ít ngày qua, bất ngờ ông Nguyễn Thiện Nhân, phó thủ tướng lại bị điều chuyển sang phụ trách Mặt trận Tổ quốc – một tổ chức hữu danh vô thực, tất nhiên là không có bất cứ quyền lực gì. Liệu đây có phải là hành động của Phe Đảng muốn “cắt” bớt chân tay của Phe Thủ Tướng hay không, hay Phe Thủ Tướng loại bỏ một kẻ bất tài thân Phe Đảng? Có vẻ như đây chính là đòn của Phe Thủ Tướng chứ không phải là ngược lại. Còn đối với nhân vật Nguyễn Sinh Hùng sẽ vẫn còn là ẩn số vì ông ta đã chịu nhiều ơn của ông Nguyễn Tấn Dũng nhưng sao nay lại nghiêng về Phe Đảng?
Sẽ là một thiếu sót nếu bỏ quên nhân vật Nguyễn Bá Thanh trong Phe Đảng. Nhưng những gì ông Thanh làm sau các tuyên bố hết sức giật gân “bắt nhốt hết” cho thấy đó chỉ là trò đánh võ mồm nhằm mục đích sơn phết cho vị trí cá nhân ông ta mà thôi. Ngày 23/09/2013 tiếp xúc cử tri Đà Nẵng, ông Thanh mặc dù vẫn nói “sắp tới pháp luật sẽ hoàn thiện để xử lý những người đứng đầu có dính đến tham nhũng” nhưng giọng điệu đã chùng hẳn xuống, khi thừa nhận Đà Nẵng có sai sót trong vụ thất thoát 3400 tỉ đồng thời ông này còn đang làm bí thư thành ủy “thành phố (Đà Nẵng) sai đến đâu thì xử lý đến đó”.
Là một thủ tướng, trong hơn 7 năm qua ông Dũng đã vấp phải vô số những sai lầm nghiêm trọng về mặt hành pháp. Nhưng những sai lầm của cá nhân ông Dũng đều có hình bóng Đảng Cộng Sản trong đó, vì nguồn gốc mọi sai lầm, về lý, đều là do sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản mà ra. Chúng ta hãy xem những văn bản quan trọng cấp nhà nước do ông Dũng ký duyệt và chỉ đạo như thành lập các tập đoàn kinh tế nhà nước, ký khai thác Bauxite, ngăn cấm việc hình thành phe đối lập vv.., đều phải thông qua Bộ chính trị cả…
Đối với vấn nạn tham nhũng cũng có nguyên nhân sâu xa của nó. Trong một thể chế độc tài, độc quyền thì vấn đề trục lợi là điều đương nhiên, bè cánh ô dù phe đảng là không thể tránh khỏi. Cán bộ không tham nhũng mới là chuyện lạ, còn tham nhũng mà có pháp luật che chở, nếu bị phát giác thì thí vài con tốt hay về hưu, thì chẳng ai dại gì mà không vơ vét “của chùa”…
Tình hình kinh tế, chính trị xã hội ở Việt Nam lúc này như một cái nồi hơi quá áp. Các tập đoàn kinh tế sẽ sụp đổ, mặc dù chính phủ vẫn chưa khai tử những tập đoàn đang sống thực vật như Vinashin, Than Khoáng Sản, Dầu Khí vv.., nhưng một khi nó được cộng hưởng bởi trái bong bóng bất động sản chính thức phát nổ, hàng loạt các ngân hàng mất thanh khoản, thì nền kinh tế Việt Nam sẽ trở về “thời kỳ đồ đá”… Chỉ còn cách thay đổi chính trị để cứu nền kinh tế đang chờ sụp xuống và đã hoàn toàn mất phương hướng. Đây có thể cũng là cách sửa sai tốt nhất cho ông Dũng.
Trước sự phẫn uất ngày một gia tăng trong dân chúng bằng việc liên tục nổ ra các vụ chống đối chính quyền (thậm chí là đã có những vụ xả súng nhằm vào cán bộ nhà nước), trước sự lên tiếng của người dân khắp nơi, đặc biệt là những tiếng nói bất bình của các cán bộ đảng viên lão thành cách mạng, các nhân chí sĩ đã xả thân trong chiến tranh, các cựu tướng lĩnh, các nhà trí thức, nhà quản lý kinh tế, các nhà hoạt động xã hội như “Nhóm kiến Nghị 72” hay mới nhất là Tuyên bố của 108 nhân sĩ trí thức và công dân Việt Nam trong và ngoài nước, bản thân không ít những cái đầu bảo thủ trong Bộ chính trị cũng phải nghĩ đến một sự thay đổi.
Đối với đại chúng nhân dân, họ mới chính là người mong mỏi nhất cho một sự thay đổi, vì sự thay đổi thể chế sẽ hứa hẹn mang lại cho họ tự do và chất lượng sống cả về tinh thần lẫn vật chất. Nếu như nhân dân nổi giận và bảo nhau làm một cuộc cách mạng thì đó là con đường tốt nhất, loại bỏ chế độ Cộng Sản – khối u ác nghiệt, hòn đá cản đường cho sự phát triển đi lên của đất nước – nhưng điều đó có vẻ còn xa vời khi người dân còn có tư tưởng chờ người khác “dọn cỗ” giúp mình…
Vậy nếu người dân, vì tính ỷ nại của mình mà không nghĩ đến việc ra tay làm một cuộc đổi dời vĩ đại, thì nếu họ phải chọn một trong hai phe đang hiện hữu trong bộ máy quyền lực hiện nay, họ sẽ chọn Phe Đảng hay Phe Chính Phủ? Tin chắc rằng đại đa số sẽ chọn Phe Chính Phủ vì họ biết rằng nếu ông Nguyễn Tấn Dũng lên làm tổng thống thì có thể đất nước sẽ có một Lý Quang Diệu hay một Putin Việt Nam. Dẫu sao thì vẫn tốt hơn là Phe Đảng gồm toàn những kẻ ngu dốt và lạc hậu cầm quyền…
Gần đây báo Nước Đức Mới của Đức, báo Korea Herald của Hàn Quốc và báo Le Point của Pháp đã trực tiếp hoặc gián tiếp ca ngợi ông Nguyễn Tấn Dũng, bản thân ông Dũng cũng được quốc tế đánh giá cao về bài phát biểu tại diễn đàn Shangrila vừa qua. Và với sự tín nhiệm đó, ít nhiều ông Dũng cũng có những thuận lợi nhất định về mặt quan hệ quốc tế khi là một vị tổng thống Việt Nam. Tất nhiên chuyện đó nếu xảy ra sẽ khó tránh khỏi cơ cấu gia đình trị. Nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn việc quyền lực cứ mãi nằm trong tay Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Trước những đòn tấn công đôi khi là khá ngộ nghĩnh và hài hước của Phe Đảng, nhất là từ cuối năm 2011 đến nay, dẫu nó không đủ để hạ bệ một người có thực quyền và có chân rết chắc chắn tại tất cả các bộ ngành từ trung ương đến địa phương, nhất là Bộ quốc phòng và Bộ công an, nhưng những chuyện kêu gào la lối của Phe Đảng cũng đã làm rát mặt thủ tướng. Đây có lẽ là thời điểm để ông Nguyễn Tấn Dũng thể hiện mình. Nếu bỏ qua bên chuyện cá nhân thì đây hoàn toàn là vấn đề hướng tới một sự phát triển theo khuynh hướng dân chủ. Vậy người dân sẽ theo Phe Thủ Tướng mà không bao giờ theo Phe Đảng!
© Lê Nguyên Hồng
© Đàn Chim Việt
Trọng kính bác sĩ Lão Ngoan Đồng!
Quan bác nhắc tới Anh Hùng Nguyễn Thái Học, Đoàn Trần Nghiệp, Phó Đức Chính, cô Giang, cô bắc, Nguyễn Khắc Nhu.v.v. làm em tiếc hùi hụi cho dân tộc ta.
Số là trong VNQDĐ hồi khởi nghĩa Yên Bái ngoài qúy Anh Hùng “chủ chiến” ở trên.v.v. thì còn có nhóm “chủ hoà” đại diện là Lê Hữu Cảnh, và giá hồi đó VNQDĐ đừng nôn nóng làm cuộc khởi nghĩa, thì với lực lượng hầu khắp các tỉnh miến bắc, Cộng Phỉ đã không có khả năng chiếm được chính quyền vào năm 1945, và Việt Nam ta cũng chẳng bao giờ phải sống dưới chế độ độc tài đảng trị Mác-lê Nin cả 7 chục năm dài đằng đẵng.
Những điều đàn anh viết là rất phải, tuy nhiên khi phải nhìn người Osin từ bỏ quê hương, gia đình lang thang kiếm sống ngoài thành phố mang tên “Bác”, dành dụm từng đồng gửi về mua sữa cho con thì thật sự đau lòng. Bác sĩ nghĩ sao?
Rồi biết bao người đàn bà phải lau nước mắt cả chục năm trời không nhìn thấy mặt con vì phải tha phương cầu thực ở mãi tận những xứ xa lắc, xa lơ bên trời bắc Âu lạnh giá.
Trong nước, thì anh em thợ thuyền làm như trâu, như ngựa chỉ được bồi dưỡng mấy gói mì lõng bõng, chưa đủ no thì cả ngàn người lăn đùng ra ói mửa vì ngộ độc.
Mấy hôm nay lại còn có chuyện chủ nhân bắt công nhân đi nhà cầu phải theo giờ quy định và không được lâu hơn thời gian cho phép.
Tức là anh A phải đi lúc 7 giờ, sau đó phải ra và chị B phải vô lúc 7 giờ 5 phút và cứ 5 phút lại thay người.
Là một vị Lương Y kiêm từ mẫu bác sĩ nghĩ sao?
Ác quá! Khổ cho người lao động.
Mà cũng lạ…Cả mấy trăm ngàn tay súng tại ngũ hiện nay lại là con em của những người khốn khổ này. Và mọi người đều Happy.
Kính bác sĩ.
Nông Công Binh trong nước!
Hãy đoàn kết lại!
Ngoài này, có người đã mua đứt mấy cái đầu
lãnh đạo. Đợi tối giờ G là xong ngay
Có tiền, mua tiên cũng được, đồng bào ơi.
Giờ thì tôi đã Hiểu tại sao việt nam cộng hòa chỉ là một cái bóng không hơn không kém. Cái thói chia bè chia cánh, nay đảo chính may truất ngôi kiểu của những người hùng tự xưng, những kẻ ăn xổi ở thì thời Ngô đình Diệm vẫn không sao bỏ được trong những cái đầu óc tăm tối của những kẻ tàn dư hiện nay
Này Thầy DâM bảo thật cho các con du kích lem nhem cùi hủi :
Sau khi Việt Nam Cộng Hòa vắng bóng, thì toàn dân tiếc thương.
Nhưng khi Cộng Phỉ …xuống hố cả nút, thì toàn dân ăn mừng.
Cho nên Cộng Phỉ vưỡn lo le cái đuôi nòng nọc ” định hướng” mà
không biết xoay trở ra sao cho khỏi mất mẹ nó…cái chỗ đội nón cối.
(Cái Nón cối Trở Về là điềm quái gở cho Cộng Phỉ trong chiều tà).
DÂM TIÊN À CHÚ EM CHỈ NÓI PHÉT NÓI LÁC. ĐẾN BẬC “ĐẠI TRƯỢNG PHU” NGUYỄN CAO KỲ MÀ CÒN DỨT ÁO RA ĐI , ĐẾN BẬC ĐẠI TRÍ SĨ NHẠC SĨ GÌ ĐÓ MÀ CÒN CŨNG DỨT ÁO RA ĐI THÌ THỬ HỎI CÓ AI THƯƠNG TIẾC VNCH CÁI CON KHỈ MỐC GÌ NỮA
ÔN NGUYỄN TẤN DŨNG HAY ÔNG NÀO CÓ TƯ TƯỞNG TIẾN BỘ LÊN LÀM TỔNG THỐNG HÀ HAY NHẤT .
RFA ca ngợi VC nè:
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/us-investor-hopeful-vn-envir-improve-vh-03122014160914.html
Ngay cái tựa đề: Theo Phe Đảng hay Phe Chính Phủ đã đánh lừa được không ít người ngây thơ- Việt Kiều-Công dân Mỹ gốc Việt, người Việt ở nước ngoài.v.v.
Kính Lão Ngoan Đồng!
Hoàn toàn đồng ý và khâm phục cách suy diễn của Quan Bác trong comment lúc:12/03/2014 at 01:19.
Xin lùi lịch sử lại trước năm 1945. Trong khi CS còn rất yếu nhưng họ biết dùng những tay giỏi, dám hy sinh đi sát với giới lao động thì các đảng phái Quốc Gia toàn những người tài có lòng với đất nước tập trung gần hết về Hà Nội, Sài Gòn làm báo, loan tin, lý luận.v.v.nghĩa là từ các Cụ nhà mình cho đến hôm nay đều đánh từ ngọn đánh xuống và hậu quả thì chúng ta đã thấy.
39 năm qua nhiều tổ chức, đảng phái có lòng, có lúc hầu như tất cả đồng bào Hải Ngoại đồng lòng trong mọi hình thức, kể cả đóng góp tài chánh hết mình cho một số đảng phái, tổ chức chống cộng nhưng vẫn không đi đến đâu?
Cho tới bây giờ chúng ta lại vẫn tiếp tục trông vào một số chiến sỹ Dân Chủ viết bài tung lên mạng.v.v.Tất nhiên cũng là việc cần làm nhưng quả thực chúng ta quên mất cái mà chính những người Cộng Sản cũng ngày đêm nhức đầu. Đó là:
Sự chênh lệch giàu nghèo quá lớn và càng ngày càng phình to hơn.
Người nghèo thì quá đông và chính quyền, tham nhũng không thèm để tâm tới họ.
Như vậy là, chính đảng CS Việt Nam đang phản lại đường lối mà họ đề ra để lôi kéo những người khốn khổ theo họ làm cách mạng.
Thưa Lão Ngoan Đồng! Chúng ta tìm cách và mong mỏi đảng CS chia rẽ, lục đục, thịt lẫn nhau.
Đây là nhận định hết sức mơ hồ, không có cơ sở.
Chúng ta lại trông vào Mỹ, lấy Nhân Quyền làm cờ kháng chiến hòng tiêu diệt cộng phỉ. Cũng lại là chuyện không thực tế. Vì thế chúng ta ủng hộ và giúp đỡ những nhà Dân Chủ viết Blog chăng? Cần thiết.. nhưng không phải là thành phần quyết định.
Chúng ta đã và đang mắc lại sai lầm của các Cụ thời xưa là:
Bỏ quên lực lượng chính yếu có thể xả thân để lật đổ chế độ độc tài đảng trị….
Lực lượng những người cùng khổ!
Cám ơn Đàn Anh- Lão Ngoan Đồng.
Chào quyết chiến.
Chúng ta, nói chung có cái tâm lý mong cho nội bộ Cộng Phỉ thịt nhau rồi các nhà Dân Chủ nhân đó xông lên giành lại chính quyền một cách dễ dàng.
Bạn già thân ái,
Chúng ta đã và đang mắc lại sai lầm của các Cụ thời xưa là:
Bỏ quên lực lượng chính yếu có thể xả thân để lật đổ chế độ độc tài đảng trị….
Lực lượng những người cùng khổ! (tonydo)
Tôi không đồng ý với bạn già phát biểu trên. Tại sao ư ?
1-
Các cụ ta ngày xưa cũng biết lấy dân làm trọng đó chứ.
Thời nhà Trần nổi tiếng với Hội nghị Diên Hồng còn lưu tiếng ngàn thu.
Lê Lợi xuất thân là hào phú vùng nông thôn và mộ lính cũng từ dân mà ra.
Anh em nhà Tây Sơn cũng thế. Còn nhiều lắm kể ra không hết.
2-
Đến thời chống Tây, cũng rất nhiều người mộ nghĩa quân từ dân hết thảy.
Không dân, chỉ toàn tướng làm sao có quân và dân nuôi quân, để cự địch !
Các đảng phái như Việt Nam Quốc dân đảng, qua vụ tổng khởi nghĩa Yên Bái 1930,
cũng dựa vào dân và lính khố xanh khổ đỏ để đánh úp địch quân ở khắp nơi đấy chứ.
3-
CS ma đầu hơn, đề cao đám đông cùng khổ, để lập ra cái gọi là chuyên chính vô sản.
Điều này làm cho ta có cảm tưởng họ gần dân hơn, tranh đấu cho dân, nhưng thực tế trái lại.
Đám cầm đầu chủ chốt vẫn là trí thức tiểu tư sản, chỉ một vài anh là nông dân mắt toét thật sự.
Khi cướp được chính quyền, chúng mới lộ ra bộ mặt gian khoan xảo trá dần dần ra bên ngoài !
Dương Thu Hương kể: CS biết khai thác tối đa mỏ vàng ròng là lòng yêu nước của toàn dân để chống địch !
Đáng tiếc là bọn CS đã khai thác cạn kiệt mỏ vàng này, khiến lòng người ly tán, nghe nói đến chính trị là sợ !
Bởi với dân, chính trị đồng nghĩa với gian dối, bịp bợm, tàn ác, bất nhân … nói chung chính trị là … RẤT BẨN THỈU !
Tốt nhất nên kính nhi viễn chi ! CS ngày càng làm cho chính trị trở nên dơ dáng dạng hình hơn bao giờ hết. Đáng buồn.
Từ sự thất vọng não nề với chính trị, người ta khinh bỉ nó, chọn thái độ buông xuôi, có nói đến lại bằng giọng điệu … chửi bới.
Hệ quả người dân bị trị khó mà có được một đồng thuận dân tộc, dù trên nét lớn, khi bàn luận đến chính trị ở các diễn đàn mở.
Trái ý nhau đã nóng nẩy chụp mũ, mạ lỵ, bóp méo sự kiện … Ngắn gọn, KHÔNG BIẾT ĐỐI THOẠI VỚI NHAU CÓ TÌNH CÓ LÝ, NÊN BẾ TẮC TRONG ĐỐI THOẠI LÀ CHUYỆN DĨ NHIÊN.
Kết, KHÔNG ĐẠT NỔI ĐỒNG THUẬN DÂN TỘC CHỐNG CỘNG THÌ CÔNG CUỘC DÂN CHỦ HÓA DẬM CHÂN TẠI CHỖ MÃI MÃI.
4-
Tuy nhiên một số đông người trong và ngoài nước đã tích lũy kinh nghiệm trong hoạt động chinh trị đối đầu với CS như ta thấy.
Họ đã biết kết hợp với nhau để tương trợ và hình thành dần dần các xã hội công dân, để tranh đấu có phương pháp chống CS.
Điển hình như bà Lê Hiền Đức, Bùi Thị Minh Hằng … đang tranh đấu cho dân oan rất tích cực, nên bị bọn CS chiếu tướng rất kỹ.
Nói tóm lại, công cuộc cách mạng nào cũng đòi hỏi thời gian và công sức đầu tư thật nhiều, mới dần dần đi tới chung cuộc.
Cách mạng tư sản 1789 của Pháp cũng lên bờ xuống ruộng biết bao phen, mới có thành quả tốt đẹp như ngày hôm nay.
CS đang tiến đến dần bờ vực thẳm, mặc dù chúng cố lột xác bằng dân chủ hoá nội bộ (như tổng bí hay thủ tướng… không quá già, nắm nhiệm kỳ tối đa 8 năm, quốc hội nhiều quyền hạn hơn etc etc etc), nhưng vẫn chưa đáp ứng nổi nhu cầu của tình thế hiện tại.
Phe dân chủ còn non trẻ, nhưng mỗi ngày một mạnh dần lên. Tuy nhiên chúng ta chẳng những chống CSVN, mà đồng thời chống cả các lực lượng phản động quốc tế đang hà hơi tiếp sức cho bọn CS, trong đó có bọn quan thày Tàu cộng và Nga (có lợi trong bán vũ khí tối tân và nhiều thương vụ khác nữa). Bọn phương Tây cũng luôn luôn chơi trò chính trị duy lợi (realpolitik), có lợi nhào vô không lợi lơ là, thậm chí bỏ của chạy lấy người.
Kết, KIÊN ĐỊNH LẬP TRƯỜNG, KIÊN TRÌ HÀNH ĐỘNG, KHÔNG NGẠI HY SINH GIAN KHỔ !
Nguyễn Thái Học từng nói: Cờ độc lập hoa tự do phải tưới bằng máu !
Lão Ngoan Đồng
Tổ sư Y trị :-) !
Dân là gốc của nước. Đẩy thuyền cũng là dân, lật thuyền cũng là dân. Đó là chân lý vĩ đại, có giá trị vĩnh cửu cho những đảng phái và những người lãnh đạo quốc gia. Vì vậy:
- Ai tôn trọng, lôi kéo được mọi tầng lớp nhân dân để nhân dân ủng hộ thì sẽ luôn luôn thành công. CSVN từ khi mới thành lập năm 1930 cho đến nay nắm rất chắc nguyên lý trên và vận dụng rất tài tình nên họ luôn luôn thành công.
- Ai coi thường, xa rời và không nắm được nhân dân, kể cả tầng lớp nhân dân thất học, nghèo khổ nhất, nên không được nhân dân ủng hộ thì dù có lòng yêu nước tột bậc, có trình độ cao siêu tầm cỡ thế giới, có tài chánh dồi dào, có các cường quốc chống lưng thì không bao giờ thành công. Các đảng phái quốc gia thời Pháp thuộc và kháng chiến chín năm chống Pháp và chính thể VNCH là những minh chứng cụ thể, hùng hồn cho luận điểm này.