WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

‘Cậu Thủy’ và ‘Cậu Hồ’

"Cậu Thủy" - ảnh VTC

“Cậu Thủy” – ảnh VTC

Hằng ngày, tôi vẫn vào các tờ báo mạng ở trong nước, từ lề phải đến lề trái, để đọc tin. Có điều, hầu như chưa bao giờ tôi mở các bản tin về những chuyện như “tâm linh” hay “ngoại cảm”. Với tôi, chúng đều thuộc loại nhảm nhí, không đáng mất thì giờ: vô ích, hơn nữa, còn có thể gây cảm giác bức bối khó chịu: vô duyên. Vậy mà, tình cờ, sáng nay, một người bạn lại hỏi tôi về “Cậu Thủy”. Tôi ngơ ngác, không biết gì cả. Anh mới kể vắn tắt về các “thành tích” của “cậu”. Thấy thú vị, về nhà, tôi vào internet để… làm quen với “cậu”.

“Cậu” tên thật là Nguyễn Văn Thúy, quê ở thị trấn Chờ, Yên Phong, Bắc Ninh, sinh năm 1959, năm nay 54 tuổi. Trước, “cậu” làm công an; sau, không biết vì lý do gì, “cậu” về làm dân. Quen thói cũ, làm dân, “cậu” cũng không chịu sống một cách lương thiện: Cậu tàng trữ vũ khí quân dụng và lừa đảo hết người này đến người khác. “Cậu” và vợ “cậu” bị bắt và ở tù hơn 10 năm. Được thả về, mấy năm sau, “cậu” bỗng nổi tiếng là một nhà ngoại cảm xuất sắc và càng ngày càng giàu.

Cái giàu của “cậu” có thể nhìn thấy ngay ở ngôi nhà “cậu” ở: Nhà ba tầng, xây theo kiểu biệt thự, trên nóc có hai con rồng chầu; trước cổng, có hai bức tượng sư tử bằng đá trắng lớn sừng sững rất uy nghi. Trong nhà, nghe nói, các vật dụng đều thuộc loại đắt tiền.

Tiền ấy từ đâu ra?

Trước hết là từ khách hàng của cậu, những người muốn tìm hài cốt hoặc mồ mả của thân nhân. Suốt mấy chục năm chiến tranh, số người chết mà không tìm thấy xác hoặc xác bị vùi vội vã đâu đó trong rừng hoặc trên đồng hoang khá nhiều. Sau chiến tranh, một số người bị tù hoặc bị cải tạo chết và bị lấp dối giá đâu đó dưới lớp đất nông cũng không ít. Thân nhân những kẻ bất hạnh ấy không ngừng tìm kiếm. Cách tìm kiếm được báo chí trong nước quảng cáo nhiều nhất là nhờ các nhà ngoại cảm, trong đó, có “Cậu Thủy”.

Nghe nói khách hàng của “cậu” đông đến độ, lúc nào cũng nườm nượp; nhiều người, muốn gặp cậu, phải ăn chực nằm chờ trước nhà “cậu” cả đến mấy ngày trời. Khi gặp, “cậu” yêu cầu ghi tên người chết muốn tìm để “cậu” gọi âm binh tìm kiếm hoặc nhờ “Mẫu” chỉ giúp. Sau khi đã được “âm binh” báo cáo, “cậu” cho thuê xe chở gia đình khách hàng đi tìm mộ. Toàn bộ chi phí xe cộ và tài xế cho chuyến đi, khách hàng phải trả, khoảng năm bảy chục triệu. Cuối cùng, sau khi tìm được mộ thân nhân rồi, khách lại phải “hậu tạ” cho “cậu” một số tiền nữa. Nói chung, theo dư luận, muốn đến gặp “cậu”, người ta phải chuẩn bị ít nhất là 150 triệu đồng!

Thứ hai, một số cơ quan nhà nước cũng nhờ “cậu”, trong đó, được đề cập đến nhiều nhất là Ngân hàng Chính sách Xã hội. Cơ quan này đã nhờ “cậu Thủy” tìm kiếm hài cốt và mồ mả của các liệt sĩ. Dĩ nhiên là “cậu” làm được ngay. Tổng cộng, “cậu” tìm được 105 bộ hài cốt; mỗi bộ, được trả 75 triệu đồng; như vậy, “cậu” bỏ túi cả thảy được 7.9 tỉ đồng (khoảng gần 400.000 đô la). Các hài cốt được “cậu” tìm, sau đó, được mang về cải táng trong Nghĩa trang liệt sĩ các tỉnh một cách long trọng để mọi người thấy rõ là đảng và chính phủ không hề quên ơn những người con đã hy sinh thân mình cho… cách mạng!

Nhưng mới đây, một số nhà báo, sau nhiều năm âm thầm điều tra, đã tiết lộ một sự thật khủng khiếp: những cái gọi là hài cốt ấy chỉ là xương heo hay xương bò mà “cậu” Thủy đã thuê người chôn sẵn. Chưa hết. “Cậu” còn khôn ngoan chôn theo một số bình tông (“bidon”, bình đựng nước) có khắc tên nguệch ngoạc cũng như một số đôi dép cao su. Có điều phần lớn các bình tông cũng như dép cao su ấy còn khá mới. Nhưng không sao. Ngân hàng Chính sách Xã hội vẫn nhắm mắt trả tiền cho “cậu”. Miễn là có cái xương nào đó mang về cải táng trong Nghĩa trang liệt sĩ để thân nhân của họ an tâm và đồng bào khắp nơi đến thắp nhang kính vái!

Trước những sự thật được vạch trần không thể chối cãi được đó, ngày 28 tháng 10 vừa qua, công an đã đến còng tay “cậu Thủy”. Những ngày sau đó, báo chí khắp nơi nhao nhao chửi bới “cậu” là nhà ngoại cảm dỏm (ý là có những “nhà ngoại cảm” thật?).

Riêng tôi, đọc, tôi lại thấy thương “cậu”. Đương nhiên là “cậu” có lỗi, trước hết và chủ yếu là có lỗi với thân nhân những người đã chết. Những người ấy chắc phải thương bố/mẹ/chồng/vợ/con của mình lắm nên trong bao nhiêu năm không ngừng tìm kiếm; đến khi cầm được bộ xương heo/bò ngỡ là hài cốt của người thân, hẳn họ mừng rỡ vô cùng. Đến lúc nhận ra được sự thật, không biết họ sẽ đau đớn đến độ nào? Nhưng dù vậy, tôi vẫn thương “Cậu Thủy” vì, nghĩ cho cùng, tội của “cậu” cũng chả có gì đặc biệt.

Ở Việt Nam, trong thế kỷ 20 vừa qua, có một “nhà ngoại cảm” khác lừa dối nhiều người và nhận được nhiều tiền thưởng bất chính hơn “cậu Thủy” nhiều: Đó là “Cậu Hồ”.

“Cậu Hồ” cũng có tài sai khiến rất nhiều âm binh. “Cậu” cũng có “Mẫu” chỉ vẽ từng đường đi nước bước. “Cậu” cũng đem nhiều xương heo, xương bò, xương chó… ra lừa dân chúng để mọi người tin đó là thánh tích hay xá lợi của các bậc thần linh rồi sì sụp cúi lạy. “Cậu Thủy” chỉ làm 105 bộ hài cốt liệt sĩ giả; “cậu Hồ” chế tạo không những hài cốt liệt sĩ giả mà cả hài cốt quốc tổ giả và thần thánh giả; không những chỉ quy tập trong các nghĩa trang mà còn dựng sừng sững trong các cung điện, lâu đài, dinh này phủ nọ hết sức lộng lẫy và nguy nga. Nhiều bộ xương đến bây giờ vẫn còn ngọ nguậy và phóng uế tùm lum. “Cậu Thủy” chỉ lừa được một dùm người trong có sáu năm; “Cậu Hồ” thì lừa được cả thiên hạ trong gần một thế kỷ.

“Cậu” nào cũng dỏm. Nhưng nghĩ cho cùng, so với “cậu Hồ”, “cậu Thủy” chỉ là một thằng nhóc khôn lỏi. Có gì mà phải làm ầm ĩ chứ? Thôi, tha cho “cậu” ấy đi mấy bạn công an ạ.

Đồng môn và đồng chí với nhau cả mà.

Nguồn VOA

21 Phản hồi cho “‘Cậu Thủy’ và ‘Cậu Hồ’”

  1. Cậu Hồ says:

    Cậu Hồ khóc xác lạnh căm
    Chúng giam xác cậu lâu năm quá rồi
    Bây giờ muốn hóa thân tồi
    Thành tro bụi – kiếp luân hồi chẳng xong
    Buồn cho cậu quá phải không?
    Ai kêu rước Đảng quái tông về thờ!

  2. Nguyen Kim Bien says:

    “Cậu” Thủy là cậu Thủy. 1 tên lường gạt có nghề.
    Cậu Hồ là cậu Hồ. 1 nhà chính trị cỡ lớn. Dù cho ông ta có nhiều mưu mô chính trị, nhiều sai lầm, nhiều tội lỗi, nhưng đem so sánh ông Thủy và ông Hồ thì thật là trẻ con, vớ vẫn, vô nghĩa !

    • T. says:

      Nguyen Kim Bien viết “…Cậu Hồ là cậu Hồ. 1 nhà chính trị cỡ lớn. Dù cho ông ta có nhiều mưu mô chính trị, nhiều sai lầm, nhiều tội lỗi, nhưng đem so sánh ông Thủy và ông Hồ thì thật là trẻ con, vớ vẫn, vô nghĩa !” xin thêm mấy chữ cho đúng với thực trạng Xã Hội Cướp Ngày ( XHCN) hiện nay là ” Cậu Hồ là cậu Hồ. 1 nhà chính trị LƯU MANH, LƯỜNG GẠT cỡ lớn….”

    • vu trung says:

      Thế theo ô/b N.K. Bien thì nên so sánh “cậu Hồ” với ai mới bớt vô nghĩa? Hitler, Stalin, Mao, Lenin?

    • Choi Song Djong says:

      Chúng nó giống nhau ở cái mẫu số chung là lưu manh cha nội à.HCM là nhà chính trị lớn ! ? vậy mà không biết tên quái nào lại đặt ông ta chung nhóm với Staline và Mao.. a great monster.

    • Nguyen Kim Bien says:

      Dù cho người ta căm tức gọi HCM bằng những từ ngữ dơ dáy nào đi nữa thì lịch sử vẫn phải công nhận “cậu” Hồ là 1 chính trị gia lớn của VN với công và tội đã rõ ràng.

      Ở VN, ngày nào cũng có những chuyện, những người lường gạt. Nếu bất kỳ 1 kẻ lường gạt nào cũng đem ra kể lể so sánh với cậu Hồ để thỏa mãn sự ức chế tức tối cậu Hồ thì thật vô nghĩa, trẻ con.

      Hồ hay Mao hay Hit không phải là những kẻ lường gạt. Bọn họ là những chính trị gia chuyên nghiệp. CTG nào lại chẳng mưu mô, đầy kế sách.

      Vấn đề là họ là những kẻ thích độc tài, coi thường mạng sống con người. Cái ác và cái độc tài (phản dân chủ), sự cuồng tín của họ mới là cái tội lỗi chính của họ. Còn chuyện “lường gạt” chỉ là 3 cái lẻ tẻ trong chiến thuật chính trị.

      Hãy lớn lên và chống chủ nghĩa Hồ theo cách chín chắn. NhỮng lối so sánh lẻ tẻ chỉ là vô nghĩa, trẻ con !

      (Thành thật xin lỗi tác giả NHQ là 1 người tôi luôn kính trọng- chỉ thấy bài này dở thôi)

      • vu trung says:

        Mưu mô, bụng đầy kê’ sách là 1 chuyện. Giết người, phóng hỏa, thủ tiêu người khác lại là 1 chuyện khác, nó đã vượt qua khỏi phạm vi làm chính trị rồi. Ô NKBiên đã đánh đồng lừa gạt với làm chính trị.

      • Khinh Binh says:

        Trích ngu: “Dù cho người ta căm tức gọi HCM bằng những từ ngữ dơ dáy nào đi nữa thì lịch sử vẫn phải công nhận “cậu” Hồ là 1 chính trị gia lớn của VN với công và tội đã rõ ràng.”

        Thế nào là có công hả? Nhà ông bị ăn cướp, nó dẫn bọn cướp khác về ăn cướp tiếp. Thằng ăn cướp này nó ác hơn thằng cũ. Nó có công gì kể ra coi. Đần!

  3. Thầy Rùa says:

    Từ ngoại cảm 外感 nghĩa là gì?

    外感 ,病因病理學名詞,系病因分類之一。指感受六淫、疫癘之氣等外邪。病邪或先侵入皮毛肌膚,或從口鼻吸入,均自外而入,初起多有寒熱或上呼吸道症状,故稱。

    Ngoại cảm là một thứ bệnh cảm mạo thời tiết thay đổi hoặc các loại tà khí như mùi hôi thối rác rưởi xâm nhập vào hơi thở hay thức ăn mà sinh ra.

    Mấy thầy ba VC hay sính dùng từ Tàu khựa nhưng không hiểu rõ. Nhà ngoại cảm chắc là nhà đang bị trúng… gió? Dốt quá !

    http://cht.a-hospital.com/w/%E5%A4%96%E6%84%9F#.UnapM_msh8G

    • Trúc Bạch says:

      Tôi đồng ý với Thày Rùa về từ “ngoại cảm”

      Theo Hán Nôm thì “Ngoại Cảm” cũng như “Nội Thương” là dùng trong Y học “cổ truyền” của VN và Trung Hoa ….

      Ngoại cảm là bệnh do thời khí từ bên ngoài đột nhập vào cơ thể, sinh ra cảm mạo, phong hàn ,v.v….

      Còn những người có khả năng “tiếp xúc” với linh hồn của người ở “thế giới bên kia” (siêu nhiên, siêu hình)…thì từ xưa, chúng ta đã có tên gọi hẳn hòi rồi, đó là Đồng – Cốt (miền Nam) hay còn gọi là Đồng Bóng (miền Bắc)

      Những người làm nghề “Đồng Bóng” thì thướng tự xưng hay được gọi là Cậu (như Cậu Thủy…)hay Cô (như Cô Ba cầu muối…) chứ không gọi là “nhà” như các đỉnh cao trí tuệ gọi để “tôn vinh” họ như tôn vinh các “nhà” Khoa học, nhà văn, nhà thơ, “nhà kách mệnh”, v.v…

  4. T. says:

    Quí vị nào muốn biết thêm về “cậu Hồ” ( nhất là phật tử gs Trần Chung Ngọc) xin đọcc truyện ngắn sau:

    TRUYỆN : Linh Nghiệm

    Trần Huy Quang, Hà Nội 1992, Internet 2005

    LTS. Nhân Ngày Lễ Mẹ, trong khi khắp thế giới vinh danh hình ảnh phụ nữ với vai trò người mẹ, nhiều nhà nghiên cứu bùi ngùi vì thấy tội nghiệp cho các phụ nữ bị Ông Hồ vùi dập, bỏ rơi, như quý bà Nguyễn Thị Minh Khai, Tăng Tuyết Minh, Nguyễn Thị Xuân, Irene… Truyện ngắn “Linh Nghiệm” của nhà văn Trần Huy Quang đã được lưu hành trên các trang web trong dịp Lễ Mẹ này. Truyện viết về ông Hồ Chí Minh, gọi tắt là HINH, đã từng đăng nhiều năm trứơc trên báo quốc nội và tức khắc, cả báo và nhà văn cùng bị kỷ luật. Truyện cho mùa Lễ Mẹ này như một bản tiểu sử HCM cực ngắn mà rất đầy đủ như sau.

    Linh Nghiệm

    Hinh là con trai thứ ba trong một gia đình nông dân, không nghèo nhưng cũng chẳng giàu có gì lắm. Cha anh ta có đỗ đạt, đã từng làm quan nhưng tính khí thất thường, lòng đầy ham hố nên quan trên không mặn mà gì nên đã bỏ quan, khi đi dạy học ở chốn kinh kỳ, khi ngồi bốc thuốc ở vùng sơn cước. Hinh thừa hưởng ở dòng họ và khí chất của vùng chôn rau cắt rốn cái nết cơ bản cần cho kẻ có hoài bão tham chính là tính đa mưu túc kế, lòng dạ thật không bao giờ lộ ra mặt, bạn bè cùng lứa không ai dám kết làm bằng hữu. Hinh sáng dạ, lại có chí, học đâu biết đó, hai mươi tuổi làm thơ chữ Hán, đọc Rút-xô, Mông-tét-ski-ơ…bằng nguyên bản, nhưng Hinh chán học, chỉ nhăm nhăm một dạ xuất ngoại. Đạo học không có đường tắt, mà lập thân bằng con đường học vấn thì mù mịt, xa vời quá. Bằng văn chương thì chỉ khi thế cùng lực tận, bất đắc dĩ mà thôi.

    Hằng ngày Hinh sống như người nuốt phải quả chuỳ gai vào bụng, buốt nhói, nhăn nhó, bồn chồn, vừa ngồi đã đứng lên, mới ngủ đã vùng dậy, trán nhăn tối, mắt xa xăm. Như đang phải lòng một tiểu thư khuê các. Nhưng Hinh đâu phải là người dại dột, không bao giờ để phí chí khí, sức lực vào chuyện đàn bà. Vớ vẩn ! Chiếm mười trái tim đàn bà đâu có khó nhưng một trái tim nhân loại thì phải vượt trùng dương. Hinh ngước cái đầu mong đợi lên bầu trời, hoài vọng bóng dáng một con tàu, tìm kiếm một phép thần thông, mong đợi một dấu vết của cõi Thiên hoặc hơi hướng của miền Cực lạc để đưa về cho chúng sinh.

    Tháng ngày như sợi chỉ căng mà lòng khao khát làm trai hải hồ, khắc khoải mong một phút được quỳ dưới chân bậc Chí Thánh và nói :”Ơn người. Người là nguồn ánh sáng dẫn dắt chúng con…Lũ chúng sinh con khao khát được gặp Người…”

    Thế rồi, như sự linh nghiệm của lời nguyện cầu, một đêm giông tố bão bùng đất trời như trong cơn đau sinh nở, Hinh đã lên chín tầng Thánh địa để được gặp đấng Chí linh.

    Bắt đầu là một ngọn nến, ánh lửa dịu ấm, toả một quầng sáng hình nón. Vầng sáng ấy toả hào quang, tia hào quang không thẳng mà có hình gấp khúc. Cuối cùng ở trung tâm vầng sáng ấy hiện ra khuôn mặt kiều diễm của một cô gái tóc vàng.

    - Kính thưa…Hinh bàng hoàng thốt lên.

    - Không phải ! – cô gái mỉm cười độ lượng – Tôi chỉ là sứ giả của đấng Lập đạo. Anh có lời thỉnh cầu gì gấp lắm không ? Người đang bận, việc hành đạo chỉ ở bước khởi đầu.

    - Kính thưa, tôi là người của xứ Nhọc nhằn tăm tối…

    - Thôi, anh không cần phải nói, chàng trai ạ, người xứ Nhọc nhằn có khát khao ánh sáng thì việc hành đạo mới càng được dễ dàng. Đây anh cầm lấy, theo Đạo thư này, anh sẽ tìm được chân lý.

    Vị sứ giả trao cho Hinh Đạo thư quý giá ấy rồi nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi chỉ còn như một cái chấm chính giữa vầng hào quang rồi biến mất giữa bao la. Hai tay đỡ cuốn sách trước trán, Hinh vẫn quỳ và thành kính đặt lên đó một cái hôn, rồi anh run run dở ra đọc :

    “Hãy đi về phía Nam theo con đường một bên là cây và một bên là nước, cuối con đường có quán bia hơi và thịt chó ; đừng nhìn vào chốn đam mê ấy và đi thật chậm. Dọc đường sẽ có người hỏi :”Có đi không ?” thì đừng đi. Đó cũng là người cần lao chứ không phải ma quỷ cám dỗ, nhưng phải đành từ chối. Đi tiếp, sẽ gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt đã là vườn hoa nhỏ. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm bước từng bước một, mắt nhìn xuống mặt đất để “tìm cái này”. Cứ thế…chỉ cần một lúc sau,anh sẽ có được thiên hạ.”

    Hinh ấp cuốn Đạo thư vào ngực tức tưởi : “Trời ơi,bảo bối, bảo bối…”. Hinh sung sướng hét toáng lên. Tiếng anh vang rất to trong đêm và lúc ấy Hinh mới biết mình vừa qua một giấc mơ. Nhưng trời ơi, tại sao những điều anh nung nấu trong tâm can bấy lâu nay lại được giải đáp trong mơ. Anh sung sướng và cảm động đến mức nước mắt giàn giụa. “Ôi chúng sinh nhọc nhằn và tăm tối của ta, bảo bối này sẽ soi sáng đường chúng ta đi…”

    Sáng hôm sau, Hinh thành kính chuẩn bị lên đường. Quần áo tươm tất ,mũ miện đàng hoàng. Trước nhà anh có một đại lộ chính Nam, có lẽ đúng là con đường này nên anh dấn bước ra đi. Một bên cây và một bên nước, hay một bên rừng một bên biển. Anh cứ đi, qua vài đoạn phố nữa thì anh thấy mình đi đúng con đường men theo cái hồ. Và giữa phố có hàng bia hơi thịt chó mà vài lần anh cũng đã bị cuốn vào đó. Ôi sự linh nghiệm không sai một dấu phẩy. Đường phố trong veo, lui cui mấy chiếc xe đạp chở kẹo bánh, than tổ ong đi bỏ mối cho các hàng nước vỉa hè, lọc cọc đôi chiếc xích-lô cà tàng đi tìm khách. Vài cô gái điếm vật vờ.

    - Có đi không ?

    Một cô gái điếm rủ rê. Hinh nhớ đến giấc mơ mà thấy lạnh xương sống ; trong mơ cũng ba chữ ấy. Đến cuối phố, Hinh thấy một ki-ốt sách báo thật ; chủ quán vừa mở cửa. Tại sao có sự kỳ diệu thế này, khi tỉnh anh nào có biết chỗ này có một quán sách ? Đi tiếp gặp một ki-ốt sách báo nên rẽ trái, trước mặt là vườn hoa nhỏ. Hinh liền rẽ trái, đi một đoạn qua các cửa hàng bách hoá đã thấy vườn hoa Mùa Xuân.

    Kẻ hành đạo không chần chừ đắn đo, đi tới giữa vườn hoa, lòng ngây ngất hơi men, một nửa muốn bay lên, một nửa trì xuống. Mắt Hinh hoa lên, đâu Thiên Thần, đâu Địa Thánh, không biết con đang đứng giữa Địa đàng hay mặt đất. Rồi anh chợt tỉnh lại…”Tìm cái này” là tìm cái gì , anh không hiểu nhưng không dám nghi ngờ lời vàng ngọc của đấng Tiên tri. Vườn hoa nằm cạnh đại lộ, lúc này đang vắng hoa, chỉ có mấy ông già tập thể dục muộn, dăm chàng thanh niên đá bóng và một tốp học sinh cấp ba đi học sắp qua. Bây giờ anh phải khom người xuống, đi chậm từng bước một, mắt nhìn xuống mặt đất… Hinh vừa cúi lom khom chăm chú tìm kiếm vừa lẩm nhẩm đọc. Anh như bị thôi miên, không biết mình đang tìm cái gì, nhưng anh cứ trung thành với lời chỉ gíáo, người cúi lom khom, mắt dán xuống đất và bước từng bước một chậm rãi.

    Những người đang qua đường lấy làm lạ. Bắt đầu là nhóm học sinh cấp ba, mấy đứa con trai vốn hiếu kỳ đi đến và tự hỏi, không biết ông kia tìm cái gì nhỉ ? Chúng không thể tự giải đáp được.

    - Anh ơi, anh tìm cái gì đấy ?

    Hinh mải mê không hề nhìn lên, chỉ buột miệng trả lời :

    - Tìm cái này.

    Đối với chúng, câu trả lời ấy, làm ngứa ngáy chân tay. Nhất định cha này mất nhẫn, dây chuyền hay hạt xoàn gì đó thôi, chúng mình mà vớ được thì hay lắm.

    Thế là cả bọn, cặp sách dồn lại một đống, nhảy vào cuộc tìm kiếm. Khi cả một đám người bò ra sục sạo tìm kiếm thì sự lạ càng tăng lên hàng chục lần. Người đi qua vườn hoa không bao giờ hết, dân lang thang thất nghiệp, dân nhà quê bỏ ra thành phố kiếm cơm…đang đói rách hy vọng vớ được một chút may mắn, những người này đi đến và không thể không hỏi:

    - Tìm cái gì đấy ?

    Lần này thì tụi trẻ con đã mau miệng trả lời :

    - Tìm cái này !

    Câu này đối với người lớn làm ngứa ngáy đầu óc. Thế là họ bỏ cả gồng gánh, xe cộ, nhảy vào quảng trường.

    Rồi tiếp đến… Bây giờ là dân xích-lô, ba gác, dân ăn xin, trẻ mồ côi bán báo, dăm cô điếm, đám bụi đời móc túi nghe tin cũng tìm đến.

    - Tìm cái gì đấy ?

    - Tìm cái này.

    Mả mẹ chúng nó, giấu như mèo giấu cứt. Nhất định là hạt xoàn, ru-bi, có lẽ tối qua tụi đào đá đỏ qua đây đánh nhau đổ ra một bị đá đỏ không chừng. Mẹ chúng nó, ông mà biết trước, ông rào lại, ông đuổi tất. Ông kia được một viên rồi hả , bắt nộp phạt, chúng mày !

    Cứ thế…

    Và số người hy vọng có một chút no ấm bò lê trên vườn hoa để tìm vật báu, đến lúc này đã đông như đàn kiến.

    Hinh chợt nhận ra tiếng ồn của đám đông và anh ngạc nhiên đứng nhìn họ. Hoá ra thiên hạ đang bu lại xung quanh mình. Một lúc sau anh sẽ có được thiên hạ. Hinh sung sướng đến rơm rớm nước mắt và mãn nguyện ra về.

    Cái đám đông ấy cứ như dòng nước trong lòng sông, trôi đi chứ không cạn. Người đến trước thất vọng ra về trước, người đến sau thất vọng ra về sau. “Tìm cái này” là cái gì thì không ai biết, nhưng cứ hy vọng có chút no ấm mờ mờ phía trước cũng đã hấp dẫn lắm, để họ trở thành một dòng nước.

    Trưa.

    Rồi chiều.

    Và… vẫn còn đám đông xúm xít giữa vườn hoa Mùa Xuân. v

    Trần Huy Quang

    (Truyện ngắn này được đăng trên tuần báo Văn Nghệ, số 27 ra ngày 04.7.1992. Bị thu hồi và có lệnh hủy sau khi phát hành 4 ngày, nhưng càng được tìm đọc. Tác giả Trần Huy Quang bị treo bút 3 năm. Tổng biên tập lúc ấy là Hữu Thỉnh, tuy đi vắng, vẫn bị nghiêm khắc khiển trách. Tác giả cho biết phải suy nghĩ hơn 10 năm mới viết được truyện ngắn cô đọng này ; anh phải suy nghĩ chọn từng câu, từng chữ, từng ý, từng hình ảnh…)

  5. BUILAN says:

    BAÌ viết hay , thâm thúy & rất thật !

    CẬU THỦY
    Chuyện thật, dẫn
    “Nghe nói khách hàng của “cậu” đông đến độ, lúc nào cũng nườm nượp; nhiều người, muốn gặp cậu, phải ăn chực nằm chờ trước nhà “cậu” cả đến mấy ngày trời. Khi gặp, “cậu” yêu cầu ghi tên người chết muốn tìm để “cậu” gọi âm binh tìm kiếm hoặc nhờ “Mẫu” chỉ giúp. Sau khi đã được “âm binh” báo cáo, “cậu” cho thuê xe chở gia đình khách hàng đi tìm mộ. Toàn bộ chi phí xe cộ và tài xế cho chuyến đi, khách hàng phải trả, khoảng năm bảy chục triệu. Cuối cùng, sau khi tìm được mộ thân nhân rồi, khách lại phải “hậu tạ” cho “cậu” một số tiền nữa. Nói chung, theo dư luận, muốn đến gặp “cậu”, người ta phải chuẩn bị ít nhất là 150 triệu đồng! ”

    “Nhưng mới đây, một số nhà báo, sau nhiều năm âm thầm điều tra, đã tiết lộ một sự thật khủng khiếp: những cái gọi là hài cốt ấy chỉ là xương heo hay xương bò mà “cậu” Thủy đã thuê người chôn sẵn. Chưa hết. “Cậu” còn khôn ngoan chôn theo một số bình tông (“bidon”, bình đựng nước) có khắc tên nguệch ngoạc cũng như một số đôi dép cao su. Có điều phần lớn các bình tông cũng như dép cao su ấy còn khá mới. Nhưng không sao. Ngân hàng Chính sách Xã hội vẫn nhắm mắt trả tiền cho “cậu”. Miễn là có cái xương nào đó mang về cải táng trong Nghĩa trang liệt sĩ để thân nhân của họ an tâm và đồng bào khắp nơi đến thắp nhang kính vái! ”

    CẬU HỒ
    “Cậu Hồ” cũng có tài sai khiến rất nhiều âm binh. “Cậu” cũng có “Mẫu” chỉ vẽ từng đường đi nước bước. “Cậu” cũng đem nhiều xương heo, xương bò, xương chó… ra lừa dân chúng để mọi người tin đó là thánh tích hay xá lợi của các bậc thần linh rồi sì sụp cúi lạy. “Cậu Thủy” chỉ làm 105 bộ hài cốt liệt sĩ giả; “cậu Hồ” chế tạo không những hài cốt liệt sĩ giả mà cả hài cốt quốc tổ giả và thần thánh giả; không những chỉ quy tập trong các nghĩa trang mà còn dựng sừng sững trong các cung điện, lâu đài, dinh này phủ nọ hết sức lộng lẫy và nguy nga. Nhiều bộ xương đến bây giờ vẫn còn ngọ nguậy và phóng uế tùm lum. “Cậu Thủy” chỉ lừa được một dùm người trong có sáu năm; “Cậu Hồ” thì lừa được cả thiên hạ trong gần một thế kỷ.

    “Cậu” nào cũng dỏm. Nhưng nghĩ cho cùng, so với “cậu Hồ”, “cậu Thủy” chỉ là một thằng nhóc khôn lỏi. Có gì mà phải làm ầm ĩ chứ? Thôi, tha cho “cậu” ấy đi mấy bạn công an ạ.

    Đồng môn và đồng chí với nhau cả mà.

    * Nói chung :
    _ Tôi mừng cho những người anh em “CỰU DU KÍCH CỦ CHI” từng được mấy cô BỘ ĐỘI CÁI, chi cu , hỏ CỦ CHI ?
    _ Mấy quan LTCM -
    _CƯỤ BỘ ĐỘI CỤ HỒ , cựu chiến binh …
    May mắn còn sống sót… đang TÁC NGHIỆP, có tên “Dâm loạn Vẹm” – bà con nhà bác tondomuoi…
    QUÝ BÁC còn sống còn daì mồm lớn mõ ca tung BỌN NGU TRUNG

    _ Không may chết rồi _ Gia đình cũng sẽ nhận được sự ĐỀN ƠN ĐÁP NGHIÃ bằng một mớ XƯƠNG TRÂU BÒ, CHÓ NGỰA..” Con cháu đời sau cứ thế mà thờ !!!
    Y NHƯ quý bác đang thờ CẬU HỒ, CẬU CAI ĐẼ… vậy thôi !!! Có đúng không nào ???
    CHÚC MỪNG !

  6. phaman51 says:

    Cảm ơn nhà văn Nguyễn hưng Quốc, bài tuy ngắn nhưng rất thâm thúy.
    Tục ngữ VN có câu: ” Rau nào sâu nấy ”, thấy đúng quá.

  7. Lý Nhân Bản says:

    Bài viết thật thâm thúy và nói lên sự thật mà đảng cộng sản Việt Nam cố che dấu.

  8. Nguyễn Văn says:

    Tôi thấy cái tựa bài này bên VOA nhưng cũng chẳng buồn đọc, lại thấy đăng bên danchimviet.info, đề tên Nguyễn Hưng Quốc nên đọc thử. Tưởng là truyện nhảm nhưng té ra là mấy chuyện lừa. Nhưng lừa mà lại thật, mà thật nhưng lại là lừa (dối).

    Cậu Thủy chỉ là hàng cháu chắt vô danh tiểu tốt nên chỉ có khả năng học được vậy thôi. Vài ba cái xương bò, xương chó, xương heo là cũng có công với đảng của cậu Hồ rồi. Những chuyện đại sự to lớn hơn thì phải là những đệ tử chân truyền, phải có “chân” trong bộ chính trị, phải là ban chấp hành trung ương đảng của cậu Hồ kìa. “Thằng” nhà báo nào dám dại phanh phui thì cho đi “gặp” sư tổ cậu Hồ học nghề lại. Sư tổ cậu Hồ truyền lại cho đồng chí con cháu như vậy mà.

    “Cậu Hồ” của “đảng ta” thì ngày nay ai cũng biết cái “đạo đức” của Cẩu rồi. Đạo đức của Cẩu là “đạo đức vô”, hay nói ngược lại là “vô đạo đức!” Cậu Hồ thì lừa bịp và giết người như ngóe. Cả đời cậu Hồ sống bằng nghề lừa bịp, và Cẩu là sư tổ nên Cẩu trở thành đầu đảng. Cẩu (Hồ) thuộc loại siêu bịp và bao nhiêu ngón nghề của Cẩu được truyền lại hết và đệ tử học không sót chiêu nào, thậm chí còn phát huy hơn cả sư tổ. Bằng chứng là sau cậu Hồ, cậu Duẫn, cậu Đồng, cậu Thọ, cậu Giáp, cậu Chinh…, tiếp xuống cậu Mười, cậu Linh, cậu Mạnh…, và bây giờ cậu Sang, cậu Dũng, cậu Trọng; cậu nào cũng phát huy “rạng rỡ” nghề sư tổ dạy, và cậu nào tay cũng nhuốm máu nhân dân.

    Phải tiếp nối nghề sư tổ, chứ kẻo môn phái của sư tổ cậu Hồ thất truyền thì ở trong lăng Cẩu nằm buồn lắm. Muốn diệt môn phái cậu Hồ thì phải diệt cái xác khô của Cẩu trước, nó đang nằm chờ trong lăng kìa.

    • BUILAN says:

      Có nhiều dồng cảm với bác Nguyễn Văn
      Nghiã là tôi đã đọc rất thấu coms cuả bác !
      Xin tiếp thêm “chứng từ”

      Trâu Bò, chó , ngưạ dê..CẨU- CHỒN … “thành” LIỆT SĨ

      _ Trân trong lễ phép mời bà con !
      Tôi thật lòng áy náy không dám xúc phạm !
      Nhưng vì đây là chuyện THẬT
      Báo chí nhà nước CHXHCN/VN đưa tin !!
      Chứ không phaỉ “NGỤY QUA^N QUYỀN” phản động xuyên tạc !!!! Khakhakha
      MỜI bắn vào LINK

      http://www.youtube.com/watch?v=2QxJiMu1wpc

      _ Bác PHAN HUY ! _ Thơ cuả bác xuất thần HAY QUÁ LÀ HAY
      Kính

      • Nguyễn Văn says:

        Cám ơn bác BUILAN đã hiểu.
        Vâng! Tất cả loài súc vật mà các “đồng chí ta” ăn được chỉ còn xương, được đảng lừa bán cho dân đưa lên bàn thờ trở thành Liệt Sĩ. Đảng bán lấy tiền mà còn được dân biết ơn. Thật là thất đức, thất nhân tâm. Ông Nguyễn Hưng Quốc tự dưng đổi “bác” thành “cậu”. Chữ “cậu” nếu ở ngôi thứ ba người trong Nam hay gọi là “cẩu”, mà “cẩu” cũng có nghĩa là “nai đồng quê” ấy mà. Tôi viết Hoa tỏ lòng trân trọng “Cẩu Hồ”. Đồng chí “nhà ta” mà thấy “cẩu” là muốn “chén” liền, xương cẩu lại đem thờ làm liệt sĩ.

        Chúc bác cuối tuần vui khỏe.

  9. Phan Huy says:

    Gánh Xiếc “Nhân Dân”

    Gánh xiếc nhân dân hiệu Cáo Hồ
    Một bầy khỉ đột cứ bi bô:
    “Tiến lên xã nghĩa theo chân bác”
    Lôi cả quê hương xuống đáy mồ.

    Chủ gánh bôi vôi cái mặt lì
    Ăn bám ngồi không chẳng ích chi
    Tốn hao công ốc và xe pháo
    Mà chẳng làm nên tích sự gì.

    Gánh xiếc chuyên mà mắt thế nhân
    Biến đen thành trắng, giả thành chân
    Dốt đặc cán mai thành tiến sĩ
    Thiến lợn thành vua trị nước dân.

    Gánh xiếc học thầy Mác Lê nin
    Hoá ma thành phật, quỷ thành thần
    Phú cường sung túc thành nghèo đói
    Du thủ côn đồ nên phú ông.

    Gánh xiếc nuôi bầy thú chó săn
    Làm trò thì dở, chỉ chuyên ăn
    Phòng khi khán giã nào phản đối
    Xua chó ra mà trấn áp dân.

    Thạo nhất là nghề đi trên dây
    Sang gù, Trọng lú, Dũng sâu rầy
    Là ba kép hát kiêm bầu gánh
    Mới ở bên Tàu thoắt đã qua Tây.

    http://fdfvn.wordpress.com

  10. Trần Thế says:

    Cám ơn ông Quốc rất nhiều, tui khoái nhất đoạn cuối…Cậu Hồ hơn cậu Thuỷ.

    Đọc xong bài nầy của NH Quốc làm tôi nhớ tới từ ngữ báo giới trong nước, không biết lề nào…phải,trái hay…giữa? Thường dùng là: thời đồ đễu.

    Rồi, bổng dưng tui hết hồn tự hỏi, chết rồi, còn mấy cái…xương ở trong cái lăng Ba Đình là…xương Con gì ?

    • Người Buôn Mộng says:

      Dùng ngôn ngữ của nhà văn Thế Giang thì ở lăng Ba Đình có bộ xương của 1 “Thằng Người Có Đuôi”.

Phản hồi