Phiếm: Bỏ môn sử là đúng quy trình
Reng reng ren….Tiếng chuông điện thoại reo. Vâng, tôi bộ trưởng Phạm Vũ Luận, thưa thủ tướng.
Thủ tướng NTD: Này đ/c, mấy hôm rày khắp nơi xì xào về việc bộ bỏ dạy môn lịch sử, sự việc thế nào, đ/c báo cáo vắn tắt cho?
Bộ Trưởng PVL: Thưa thủ tướng đúng như vậy.
TT NTD: Môn lịch sử, người ta viết cái gì trong trỏng, dạy về cái gì? Đ/c đưa ra một định nghĩa thật nghiêm túc về lịch sử, cho tôi xem.
BT PVL: Thưa, lịch sử là những gì đã qua, mà có liên quan tới con người.
TT NTD: Tôi chưa nắm được, tôi muốn đ/c nêu một ví dụ cụ thể.
BT PVL: Ví dụ tháng 5 năm 1954 quân ta chiến thắng Điện Biên Phủ, hoặc anh hùng Lê Văn Tám dùng thân mình làm bó đuốc, đốt kho xăng Nhà Bè.
TT NTD: (Hằn học) Trời đất, những bài học quý giá như thế, tại sao bỏ môn lịch sử đi? Các đ/c điên hết rồi à?
BT PVL: Thưa TT có hai lý do. Một là do “gợi ý” của bộ Giáo Dục Trung Quốc.
Hai là đại bộ phận nhân dân bây giờ, họ không tin vào việc chống Pháp, chống Mỹ nữa, họ chỉ chăm cắm vào những trang sử chống Tàu xâm lược thôi.
TT NTD: Tại sao Trung Quốc gợi ý mình làm như vậy?
BT PVL: Thưa TT để đơn giản sự việc, tôi trình bày thế này:
Ví dụ một quyển sách sử dày 300 trang, ta viết 290 trang về chiến tranh chống Pháp, Mỹ, còn 10 trang ta viết về chống Tàu, người dân cũng như học trò, không thèm xem 290 trang chống Pháp, Mỹ, chỉ xem 10 trang còn lại mà thôi. Chỉ cần 10 trang thôi, nó ôn lại truyền thống chống quân Tàu, tạo lên lòng căm thù giặc Tàu sâu sắc. Đó là “mối nguy hiểm cho dân tộc” như lời đại tướng Phùng từng nói.
TT NTD: Lịch sử cũng chống Trung Quốc nữa à? Tôi hoàn toàn không hiểu?…
BT PVL: Thưa TT, nước ta hàng mấy ngàn năm chống giặc Tàu xâm lược, dù ta viết chỉ 10/300 trang, nhưng trong ấy tự nó hiện lên nhiều vô số sự kiện, ví dụ chỉ cần nói Lê Lợi chiến thắng quân Minh, là người dân từ bé tới già ai cũng biết.
TT NTD: Quân nhà Minh, là quân nào?
BT PVL thưa: TT Ngày xưa nước Tàu, cũng như nước ta, theo chế độ quân chủ, do đó hễ vua nào bên Tàu kéo quân quan xâm lấn bên ta, người dân lấy tên ông vua đó đặt tên cho quân giặc, vì thế nói giặc Minh, cũng là giặc Tàu.
TT NTD: Vậy Lê Lợi là tên phản động à?
BT PVL: (Bấm bụng cười thầm) Dạ không phải, xưa kia chưa có đảng ta, nên toàn dân có quyền chống giặc xâm lược. Nhiều lắm thưa TT như Ngô Quyền, năm 939 đánh tan quân Nam Hán, trên Bạch Đằng Giang, tạo nên nền độc lập tự chủ đầu tiên của nước mình.
TT NTD: Cái gì? Ngoài bác Hồ, là người đầu tiên khai sinh ra nước ta, người đầu tiên đọc tuyên ngôn độc lập, ở quảng trường Ba Đình, chứ làm gì có anh Ngô Quyền nào? Ngô Quyền có bà con với Trung Tướng Ngô Qung Trưởng không? Vậy Ngô Quyền có đọc tuyên ngôn độc lập không?
BT PVL: Thưa chuyện lịch sử còn dài lắm, thưa ngài chỉ cần nói một cái tên thôi, người dân tự nhiên họ nhớ lại hàng trăm sự kiện lịch sử, như Hai Bà Trưng, chẳng hạng.
TT NTD: Hai Bà Trưng ở đâu? Hai bà này quân chủ lực miền hay du kích?
BT PVL: Thưa không, hai bà này khởi nghĩa, cách nay vài ngàn năm (năm 40) đánh quân Hán, lập kinh đô ở Mê Linh, bà chị Trưng Trắc lên làm vua. Đó là vị Nữ Vương đầu tiên, có thể nói là vị vua nữ đầu tiên của nhân loại.
TT NTD: Vậy, có phải khắp nước, nơi nào cũng có tên đường Hai Bà Trưng, là chiện (chuyện) này đó hả?
BT PVL: Thưa TT, chính xác như vậy.
TT NTD: Hầu, dị (vậy) giờ này nhờ đ/c nói tôi mới biết, xưa rày đi qua đường Hai Bà Trưng, tôi cứ nghĩ họ Trưng, là người Tàu, chắc hai bà ở khu Bàn Cờ Chợ Lớn, nuôi cán bộ mình, che dấu bộ đội mình, mới làm nên bản nhạc Người Mẹ Bàn Cờ, hay huyền thoại Mẹ, gì đó chớ!
BT PVL: Hơi sức đâu TT tin ba cái tụi xiểm nịnh ấy, chúng nó thấy mình ở trên rừng mới xuống, tưởng mình khờ, ra ba bản nhạc, định kiếm một chỗ ké cái đít, nhắc tụi nó làm gì.
TT NTD: Còn bài thơ gì đó, Nam đế nam hà Nam đế cư, nghe cũng ì xéo lắm, đ/c báo cáo luôn cho tôi.
BT PVL: Thưa, không phải, nguyên văn: Nam quốc sơn hà nam đế cư.
Nam quốc sơn hà Nam đế cư,
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Từ thời xa xưa đã dịch thế này:
Sông núi nước Nam, vua Nam ở
Rành rành ghi rõ ở sách trời.
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm,
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.
Ở trang 62 sách Ngữ văn lớp 7 tập I, Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam (NXBGDVN) sử dụng bản dịch:
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Vằng vặc sách trời chia xứ sở
Giặc dữ cớ sao phạm đến đây
Chúng mày nhất định phải tan vỡ”.
TT NTD: Tại sao mình không giữ lời dịch ngày xưa?
BT PVL: Vì lời lẽ có tính qúa khích, bên Trung Quốc họ gợi ý mình cứ vài ba năm, sửa lại một lần cho nó tàn phai bớt đi, nó nguội dần, nhạt dần tính lửa trong thơ.
TT NTD: Thôi được cảm ơn đ/c đã trình bày, bây giờ tôi hiểu hết rồi, bên Trung Quốc gợi ý, mình phải nghe thôi. Đ/c bảo tụi báo chí viết bài, tựa đề:
Bỏ môn lịch sử là đúng quy trình.
© Ông Bút
© Đàn Chim Việt
…. tất tần tật…những cái gì để tuyên truyền thì Việt-cộng đem ra nói dóc…ráo,nếu việt-cộng bỏ môn lịch-sử thì coi như việt-cộng đã bỏ đi một phương tiện nói dóc nói láo,cái quan-trọng là việt-cộng lại lập ra một môn khác nói dóc…tiếp…..chẳng ai ăn ở không mà đi tranh luận với mọi cái nói dóc của bọn việt-cộng.Đâu chỉ có..Lê-văn-Tám mà việt-cộng nói dóc,như Võ-nguyên-Giáp là do thằng tàu….đánh và chi viện từ cục…cơm đến từng viên đạn;khi thắng rồi để tránh tiếng thằng tàu….đem thằng Giáp ra mặt,vậy là việt-cộng tung hô Giáp,chính việt-cộng biết rỏ điều đó,nên sau này cho Giáp,làm chức trưởng ban kế hoạch sinh đẻ…..tức là coi Giáp như một thằng không ra gì.Đó là chưa nói đến lão Hồ,việt-gian tàu-cộng giờ còn nằm chình ình trong ba-đình…..Được việt-cộng tung hô như là thánh,thánh gì là lấy bậy tùm lum…đẻ con rơi rớt tùm lum….mà mỗi lần tui hỏi thì ô Bùi-tín im ru hay tránh tiếng____ Lịch-sử chỉ để bọn việt-cộng lưu manh nói dóc,thì dẹp là đúng rồi…..cần gì bàn cãi,bàn cãi là sau khi dẹp rồi việt-cộng….lập ra cái môn gì để nói dóc tiếp—– việt-cộng tham nhũng quá bị dân đen chửi nên giờ cứ thay bình liên tục theo kiểu bình mới rượu củ,hình thức thôi,việt-cộng thay hình thức liên tục để tranh tiếng bị chửi…..việt-cộng bày vẽ ra đủ thứ chỉ để bịp dân,cái quan trọng vẫn là việt-cộng độc tài,tham ô tham nhũng một mình một chợ cướp của cướp đất……bán nước cầu vinh.Tối ngày việt-cộng đánh trống lãng đưa ra 3 cái vớ vẫn rồi bọn dư luận viên làm bộ nhào vô tranh luận…để đánh lừa dư luận…chỉ có vậy,nay kính.
Sau hai ngày bị giới trẻ Việt Nam chửi mắng xúc phạm trên facebook, thủ lĩnh Hồi giáo Abu Bakr vô cùng giận dữ, ông bèn đặc phái một chiến binh IS gan dạ nhất trong đội cảm tử bay sang Việt Nam hòng đánh bom trả thù những kẻ đã dám lăng mạ mình. Sau một tháng mất liên lạc, cuối cùng thủ lĩnh Abu Bakr cũng nhận được Email của chàng chiến binh nọ từ Việt Nam gửi cho ông với nội dung sau:
“Thưa thủ lĩnh tối cao, lời đầu tiên em muốn nói là chúng ta đã sai lầm khi chọn Việt Nam làm nơi cho chiến binh IS hành động, vì em vừa trải qua những ngày tháng kinh hoàng tại đây. Để em kể cho thủ lĩnh nghe: Khi em mới đến phi trường Tân Sơn Nhất, hình như bọn hải quan đã phát hiện ra ý đồ đen tối của ta. Bởi lúc nhận hành lý em thấy va-li túi xách bị ai đó lục tung lên, tuy chỉ mất vài lọ nước hoa cùng mấy thứ lặt vặt, nhưng em nghĩ rằng chúng ta đã nằm trong tầm theo dõi của họ rồi.
Và lúc ngồi trên taxi về khách sạn, xe đi trên một con đường lớn có chiếc cầu mang tên Nguyễn Văn Trỗi, em hỏi người ấy là ai thì bác taxi đáp:
- Anh Trỗi chỉ là thợ điện thôi, nhưng dám liều chết chui xuống gầm cầu đặt thuốc nổ để giết tên Bộ trưởng quốc phòng Mỹ đấy !
Thưa thủ lĩnh, em nghe ông ta nói thế thì tim bắt đầu đập nhanh. Xe chạy đến con đường mang tên Võ Thị Sáu, em hỏi cô Sáu là ai thì bác tài taxi trả lời:
- Chị Võ Thị Sáu hồi xưa mới 14 tuổi mà ôm nguyên một rổ lựu đạn vô chợ Đất Đỏ chọi mấy thằng Pháp chết như rạ luôn đó ông Tây !
Thủ lĩnh ạ, lúc này mồ hôi nách của em bắt đầu túa ra dầm dề, mắt thì nổi đom đóm. Lúc xe đi ngang qua một công viên rộng lớn, em thấy có nhiều cặp trai gái ngồi trên ghế đá ôm nhau kề mỏ nút lưỡi chùn chụt nghe bắt thèm. Lấy làm lạ em hỏi đây là công viên gì thì ông taxi ôn tồn đáp:
- Đây là công viên mang tên anh hùng Lê Văn Tám, ông này mới 13 tuổi mà gan cùng mình, ổng dám tẩm xăng vô người rồi tự châm lửa thiêu rụi cả kho xăng Thị Nghè luôn đó ông Tây !
Thủ lĩnh ơi, lúc này đầu óc em đã mất kiểm soát hoàn toàn, em sợ đến tê tái cõi lòng, nhưng bác taxi không dừng ở đấy mà tiếp tục kể về những anh hùng Việt Nam trẻ tuổi như Ngô Mây ôm bom lao vào giặc, Tô Vĩnh Diện lấy thân chèn pháo, Trừ Văn Thố dùng hạ bộ lấp vô lỗ châu mai..v.v..Em xin thề có thánh Ala chứng giám rằng lúc ấy nhìn bộ dạng em thê thảm lắm, chứ không giống chàng chiến binh kiêu hùng cầm khẩu AK47 tung hoành ở thành Bát-Đa hôm nào đâu. Hic hic.
Về đến khách sạn em giống như người mất hồn, nằm bẹp dí đến khuya mới bò dậy đi ra ngoài kiếm gì ăn, lúc đi ngang một nhóm thiếu niên ngồi nhậu bên đường tuổi chừng 14, 15 tóc nhuộm vàng hoe mồm phì phèo thuốc lá, em tò mò đưa mắt nhìn họ thì một cậu trẻ nhất đứng dậy chỉ mặt em chửi:
- ĐM cái thằng Tây râu nhiều kia, nhình cái dì mà nhình mại? Tao đâm chếch mẹ mài bai dờ !
Tự dưng bị thằng nhóc tuổi đáng con mình đòi giết, em hoảng sợ quên cả cơn đói, vội đi thụt lùi về khách sạn trùm chăn kín mít. Đến sáng, theo kế hoạch đã định, em bắt liên lạc với mấy người bán thuốc nổ để mua về khách sạn chế bom. Em được họ dắt đến một vùng quê yên tĩnh, ở đây có hai người nông dân chất phác hiền lành, chân mang dép tổ ong, cổ quấn khăn rằn, họ bảo em đứng đợi một chốc, sau đó họ vô bếp khiêng ra một quả bom to như quả địa cầu trên đền thờ thánh Ala ở quê ta vậy. Tiếp theo hai người dùng cưa cắt đôi quả bom ấy ra để lấy thuốc nổ. Em không biết từ đâu mà người trẻ, già, lớn, bé kéo đến đông nghẹt, kẻ đứng người ngồi xem họ cưa bom. Thu hết chút can đảm còn lại, em giả bộ hỏi hai người nông dân ấy có sợ bọn khủng bố IS không thì họ trả lời:
- Địt mẹ, dân tộc Việt Lam từng chiến thắng hai thằng đế quốc toa nhất quả đất nên giờ chúng tôi đéo sợ thằng lào cả. Chỉ sợ chiều nay không có gạo nấu thôi, nên phải liều mình cưa bom lấy thuốc nổ bán, chú Tây mày không thấy phỏng ?!
Và họ bắt đầu cưa bom, tiếng sắt thép va nhau ken két nghe đến rợn người, nổi da gà dựng tóc gáy. Không chịu đựng được nữa em bịt tai thét to: “Á Á Á Á Á Á Á ….!!!”. Sau đó ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người. Em băng rừng chạy một mạch về khách sạn nằm liệt gường đến hôm nay mới khoẻ để email cho thủ lĩnh được.
Thưa thủ lĩnh tối cao, Thượng Đế từng dạy các chiến binh IS rằng “Khinh địch là hửi địt”, thủ lĩnh thấy đó: Nước Việt Nam từ con đường, góc phố đến hàng cây, công viên, đều mang tên những vị anh hùng cảm tử. Từ những tên trẻ trâu đầu nhuộm vàng đến những anh nông dân chất phác, nam phụ lão ấu, đều mang bóng dáng của một chiến binh sẵn sàng tử vì đạo, tất cả đều xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. So với họ chúng ta chỉ là hạt cát trong sa mạc. Thủ lĩnh ơi vui lòng mua dùm vé máy bay để em hồi hương sớm, em xin tự cắt đầu tạ tội trước thánh Ala vĩ đại.
Chiến binh thần thánh của thủ lĩnh,
مُشاع الإبداعي: النسبة-الترخيص
Mô Ha Mét E Hột Lăn
(Trích )