WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một lời thỉnh cầu với nhà văn Trần Nghi Hoàng

Thưa nhà văn Trần Nghi Hoàng,

Nhân vào trang mạng BauxiteVN, tôi đọc được một bài báo có tựa đề “Là người cầm bút, trước hết phải trung thực”.

Nhà văn Trần Nghi Hoàng

Thưa nhà văn Trần Nghi Hoàng,

Tôi chưa được cái hân hạnh quen biết ông và tôi không phải là nhà văn hay nhà báo, nên chưa được coi là người đồng nghiệp của ông. Thỉnh thoảng tôi chỉ viết đôi điều bày tỏ quan điểm của tôi về Đất Nước mà thôi. Tôi rất thích khi đọc câu phát biểu của ông: “MỘT CON NGƯỜI. MỘT DÂN TỘC ĐẤT NƯỚC MUỐN TIẾN BỘ VÀ HÙNG CƯỜNG VỀ MỌI MẶT, ĐIỀU TẤT YẾU LÀ PHẢI DÁM ĐỐI DIỆN VỚI TẤT CẢ NHỮNG SỰ THẬT”. Câu nói đó của ông khiến tôi liên tưởng đến nhà thơ Phùng Quán, một nhà thơ khí phách mà tôi vô cùng ngưỡng mộ và quyết noi gương.

Cuộc đấu tranh đang xảy ra trên quê hương Việt Nam là một cuộc đấu tranh giữa Sự Thật và Sự Dối Trá, giữa Thiện và Ác. Theo tôi, nói ra điều dối trá (nói một đường làm một nẻo), vu oan cho người khác để hạ đối thủ, để mang thắng lợi về cho mình, thì sự thắng lợi đó chỉ nhất thời, vì Sự Thật và Sự Lương Thiện cuối cùng sẽ thắng. Công cuộc đấu tranh của đồng bào ta trong nước đang trên đường đến thắng lợi. “ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC” sẽ thực sự đạt được.

Thành thử, nhân danh một người cầm bút không chuyên nghiệp, nhưng là người đang tranh đấu cho Sự Thật và Sự Lương Thiện, tôi xin mạo muội đề nghị với ông nên trả lời thư yêu cầu của ông Nguyễn Hữu Đính, một yêu cầu hết sức chính đáng. Sự im lặng của ông sẽ khiến cho độc giả của ông đánh giá ông thấp. Họ sẽ nghĩ ông đã làm một điều gì đó khuất tất mà không đủ dũng cảm nhìn nhận. Từ nay trở đi, những bài viết của ông sẽ trở nên vô giá trị.

Tôi chỉ ao ước có được một độc giả nhã nhặn, lịch sự như ông Nguyễn Hữu Đính để chỉ ra cho tôi những gì tôi viết không đúng sự thật hoặc những lập luận của tôi về vấn đề gì mà không làm hài lòng độc giả để tôi được xin lỗi hoặc để được giải thích. Người biết nhận lỗi là người đáng được kính trọng.

Trong một bài viết, tôi đã phạm sai lầm khi nêu tên một người cháu của nhạc sĩ Tô Hải – Andrew Lâm, con trai Trung tướng Lâm Quang Thi – nhưng sau khi phối kiểm lại thì đó là người tên một người cháu khác của nhạc sĩ, chứ không phải ông Andrew Lâm. Tôi đã công khai xin lỗi ông Andrew Lâm trên nhiều diễn đàn mạng có đăng bài viết liên quan. Ông Andrew Lâm không trả lời sự xin lỗi của tôi, nhưng tôi tin rằng ông ta đã xí xóa sự thú nhận lỗi của tôi.

Một lần nữa, tôi kính mong nhà văn Trần Nghi Hoàng nên nghe theo lời thỉnh cầu của tôi.

Trân trọng,

Bằng Phong Đặng Văn Âu

7 Phản hồi cho “Một lời thỉnh cầu với nhà văn Trần Nghi Hoàng”

  1. Longan says:

    Thưa Ông Tống Sơn Lương ,

    Nghe ông nhắc đến tên Longan của tui. Tui chơ đợi sự phê bình ý kiến của ông . Nhưng không, ông lại muốn tui đọc những bài viết của các tác giả mà tui chưa biết. Thật ra trước khi viết ý kiến riêng thì tui đã đọc hết những bài ông đề nghị. Cái khổ tâm là phải nhá những thứ mình không thích.
    Xin thưa cùng ông. Những bài viết ông giới thiệu cho tui có cùng một “mẫu số chung” mà tui đã dùng chữ “bề hội đồng” Nào là trung thực. Nào là nhân cách. Có ông giới thiệu đã già 75 tuổi. Nghiên cứu khoa học bằng nhiều ngôn ngữ.vv và vv. Lão Ô bách tuế bất như Phượng Hoàng sơ sinh.. Như trong bài thơ Ông Bình vôi càng sống lâu càng bé lại. Hay ho gì mà khoe. Như tui trình bày Quý vị đã không công bằng khi lên án và mạt sát Trần Nghi Hoàng vì ông ta nghi ngờ tính trung thực của lá thư và người viết thư. Như tui đã thưa cùng quý vị, TN Hoàng là độc giả. Khi đọc Nếu đi Hết Biển của TV THủy thì ông ta đã cho biết là bức thư và người viết thư không thực. Bổn phận trách nhiệm của tác giả là TV Thủy phải chứng minh điều đó là thực 100%. Ông TV Thủy đã không làm như thế. Ông chọn thái độ im lặng. Có thể ông cho rằng TN Hoàng là thứ “chó chết” nên không thèm đá đít trả lời. Hoặc là ông T Thủy ngại vì TN Hoàng không phải chỉ nêu có bức thư và NH Đính mà còn rất nhiều chuyện mà TN Hoàng phản bác , phản biện. TV Thuy chọn thái độ im lặng vì không thể giải thích chứng minh và chống đở những hư cấu và những điều mà ông ta viết theo cảm tính hay công thức của CS.
    Riêng cá nhân tui sau khi ông NH Đính trình ra những chứng cứ tui vẫn không tin là bức thư do ông Đính viết. Để làm một cái ID giả thì rất dễ dàng. Ở Mỹ hay Canada tụi Teen đứa nào cũng có một cái ID giả để được vào BAR uống rượu chơi khi chưa đủ 21 tuổi.. Có bao nhiêu người tên là Nguyễn Hữu Đính? Có bằng chứng gì cho biết là NH Đính viết thư đó. Dù cho NH Đính (hay TV Thủy) có trình ra được bức thư với bút tích của NH Đính thì chắc gì NH Đính đã viết bức thư đó cách đây cả chục năm. Cũng có thể TV Thủy yêu cầu NH Đính viết lại bức thư mà TV THủy đã in trong NDHB. Ai mà biết được. TV Thủy là đạo diễn biết đâu TV Thủy không dàn dựng được một chuyện chút xíu nầy.
    Năm 2002 NH Đính là TV Thủy đã gặp nhau tại Boston. Chắc chắn hai người phải có cả ngàn chuyện để hàn huyên không lẻ TV Thủy quên báo cho bạn Đính biết là bức thư mà bạn Đính viết đã bị TN Hoàng nghi ngờ là đồ dỏm. Quên được chăng? Để rồi gần 9 năm sau lại đem ra làm rùm beng và có một số người bề hội đồng bằng những lập luận hết sức ấu trỉ chỉ mỗi mục đích là cả vú lấp miệng em. Ý đồ gì đằng sau những người chẳng dính dáng gì đến TV Thủy và NH Đính. Nhìn mấy tấm hình của NH Đính post thì thấy rằng NH Đính đang quảng cáo về gia đình của NH Đính chứ không có ăn nhậu gì đến vấn đề thư ngỏ của NH Đính cả. Nổ. Khoe Khoang đó là mục đích của NH Đính chăng?
    Trở lại chuyện xưa. Nhà văn VC Bảo Ninh trong Nổi Buồn Chiến Tranh đã hư cấu hình ảnh những người lính THám Báo VNCH dã man ăn gan uống máu VC mà lại có cái gan bé xíu. Quý ông đã có lời nào khi đọc những chuyện bôi nhọ hình ảnh tư cách tác phong của những người lính bị thua trận. Và ngay cả BP Đặng Văn Âu người viết thơ thỉnh nguyện nầy đã bào chửa , giải thích tô điểm cho cuộc trở về của bại tướng Nguyễn Cao Kỳ để hòa hợp hòa giải để giúp cho đất nước , cho những nhà lảnh đạo CS…. Ông Kỳ đã làm được gì? Mấy tay lảnh đạo CS giờ nầy vẫn kiên định XHCN vẫn kiên cường ôm lấy độc đảng. VN không có nhu cầu đa đảng. Từ lúc Kỳ về VN Kỳ đã làm gì cho đồng bào cho đất nước? Nothing. Kỳ chỉ thành công bắt mối một cú bán đất đai tại Tuần Châu kiếm tí tiền còm sống cuối đời. Vậy mà DV Âu đã biết xấu hổ chưa khi đánh bóng, khi bào chửa cho thầy mà đến giờ nầy chẳng có gì, chỉ để bọn CS lợi dụng tên tuổi Kỳ để tuyên truyền cho cái gọi là Hòa hợp Hòa Giải Xóa Bỏ Hận Thù…
    Tại sao LS Lê thị Công Nhân không được xuất ngoại mà Lê Trọng Tạo được đi. Tại sao Mai Thiết Lĩnh không được đi mà Tiêu Dao Bảo Cự được đi. Tại sao GS Nguyễn Văn Tuấn, Nguyễn Hữu Liêm về VN thoải mái mà GS Nguyễn Hưng Quốc thì không.
    Với bọn VC có trăm mưu nghìn cách để bịp đề lừa để láo. Ai tin người CS? Not me
    TV Thủy phải làm cái chuyện chứng minh là bức thư và Nguyễn Hữu Đính là người thật việc thật chứ không phải Nguyễn hữu Đính làm với cái thư ngỏ và những hình ảnh khoe khoang về gia đình của ông ta.
    Và với cương vị là độc giả của TV THủy, TN Hoàng có quyền không thèm lý gì đến những chuyện ruồi bu chung quanh quyển sách tuyên truyền cho CS là Nếu Đi Hết Biển

  2. Tống Sơn Lương says:

    Đọc comment của Longan, tôi là thường đọc nhiều trang Web và Blog thấy cần nói lại với Longan là nên đọc THƯ NGỎ của Nguyễn Hữu Đính và Trần Huy Thuận gửi Trần Nghi Hoàng rồi đọc thư của TNH gửi Nhà văn chủ trang Nguyễn Trọng Tạo…. để biết ngọn ngành vấn đề trước khi dùng từ “thằng chó chết”. Nhân đây mời Longan đọc thư mới gửi TNH đăng trên http://trannhuong.com/ và trên http://nguyentrongtao.org/category/lang-van/

    Kính gửi ông Trần Nghi Hoàng,

    Xung quanh chuyện bức thư ngỏ của hai ông Nguyễn Hữu Đính và Trần Huy Thuận, tôi nghĩ nếu ông Hoàng sớm trả lời thư riêng của ông Đính thì chắc là câu chuyện đã khép lại từ lâu rồi vì đó là chuyện của hai người. Nhưng bây giờ thì ông Hoàng nên trả lời chung vì là thư ngỏ. Thiết nghĩ ông cần điều đó hơn là độc giả cần, khi các trang mạng Nguyễn Trọng Tạo, Trần Nhương, BauxiteVN, Facebook, Đàn Chim Việt v.v. đã đưa lên cùng rất nhiều comment của độc giả xa gần.

    *

    Câu chuyện trong “Một bức thư” đúng như ai đó nói, có thể là nội dung một cuốn phim hay. Cho dù là hư cấu vẫn đẹp, nhưng nó quá đẹp vì là chuyện thật: Hai người bạn thân từ thời niên thiếu, số phận đẩy họ sang hai phía đối lập, cả hai cận kề cái chết trong cuộc chiến tranh tàn khốc và dai dẳng, bặt tin nhau gần nửa thế kỷ rồi gặp lại nhau hàn huyên nơi xứ người… Một cái kết có hậu như tiểu thuyết làm ấm lòng những người lương thiện. Nếu ông Hoàng nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện thì tôi có thể hiểu được, nhưng quả thật tôi không hiểu nổi tại sao ông nói như đinh đóng cột rằng câu chuyện này là do ông Trần Văn Thủy bịa ra. Ông bỏ công sức viết cả cuốn sách để mạt sát ném đá vẩy bùn vào bức thư đầy tính nhân văn và cả cuốn sách đó. Chống cộng hay thân cộng là quyền tự do tư tưởng của mỗi người nhưng cái gì cũng thế, cực đoan thì mất khôn và nếu là một người viết lách thì mất độc giả. Ông thâm thù cộng sản (như những gì tôi được đọc) là việc của ông nhưng tại sao ông thâm thù đến mức như thế đối với câu chuyện cảm động như thế? Nó có ca ngợi cộng sản chửi bới quốc gia tý nào đâu, thưa ông? Hay là nó phải chửi cộng sản mới đúng ý ông và khi đó câu chuyện sẽ là…thật? Tôi nghĩ thế này, mức độ thân cộng hay chống cộng không liên quan gì đến nhân cách con người. Những người bình thường trong đó có tôi thường kết thân và quí trọng một con người theo nhân cách, theo sự tử tế của họ, nếu lại là người tài cao học rộng thì càng thấy may mắn vì được học hỏi nhiều, còn người đó theo chủ thuyết nào, quyền cao chức trọng hay giàu nghèo đến đâu … thì chẳng mấy bận tâm.

    Ông Hoàng khẳng định bất kỳ văn nghệ sĩ nào ra nước ngoài cũng là nhận nhiệm vụ của “đảng và nhà nước Việt cộng”. Vậy chắc là nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo, một tài năng một nhân cách được mọi người nể trọng cũng là một tay sai của nhà nước cộng sản ra nước ngoài để thực hiện một nhiệm vụ nào đó được cấp trên giao? Gần đây thôi, ông Tiêu Dao Bảo Cự, một trí thức tên tuổi, một người đối kháng công khai với chế độ đương thời cùng phu nhân qua Mỹ mấy tháng, đi nhiều nơi, gặp nhiều người ở bên đó thì sao? Cực đoan mất khôn là thế ông ạ.

    Nói vui một chút, biết đâu trong những người hối thúc ông một cách hăng hái nhất để ông xông lên, có không ít người đã…bỏ cuộc chơi, nếu vậy trong luật đá banh ông là cầu thủ mắc lỗi “ooc-giơ” (hors-jeu, offside) đó.

    Tôi nghĩ những ai sống xa nhà lâu năm đều muốn có dịp về thăm quê cha đất tổ, tìm bạn cũ, kết bạn mới, trở về với thiên nhiên, trở về với “nhân chi sơ tính bản thiện” của con người, rũ sạch bụi đời, rời xa tranh chấp thị phi. Gây thù chuốc oán bao giờ và ở đâu cũng đều là dại dột vô cùng. Người cầm bút viết ra điều gì thì nên nhằm mục đích hiểu nhau và xích lại gần nhau và sự tôn trọng nhau là cái nền cơ bản nhất để làm được điều đó. Ông cố gắng làm được điều đó trước hết với ông Đính và ông Thuận thì tốt quá, những người quen biết ông, bạn bè ông sẽ tôn trọng ông hơn.

    Tôi không biết ông có định công bố và công bố sớm cuốn sách “Trần Văn Thủy: Chuyện không tử tế” của ông không. Nhưng nếu vì lý do nào đó hai ông Đính và Thuận công bố (tôi tin hai ông không chỉ có bìa cuốn sách của ông) thì cũng là điều thường tình, chẳng bị luật nào ràng buộc, miễn sao không làm méo mó tác phẩm hoặc vu khống xúc phạm tác giả. Vì vậy tôi khuyên ông nên công bố.

    Cũng vậy, tôi nghĩ ông Đính và ông Thuận cũng có thể công bố tác phẩm “Nếu Đi Hết Biển”, sau khi tham vấn ông Trần Văn Thủy. Nhưng thật là hay, nếu chính ông Thủy vui lòng công bố cuốn sách đó và có đôi lời chia sẻ với bạn đọc (nhân đây tôi cũng thấy một điều lạ ở ông Trần Văn Thủy là ông im ắng quá lâu, 7, 8 năm rồi. Tôi nghĩ ông Thủy không nên đứng ngoài cuộc một cách khó hiểu như vậy). Có hai cuốn sách ấy của hai tác giả thì độc giả sẽ sáng tỏ vấn đề hơn. Tôi không nghĩ độc giả muốn thỏa mãn tính tò mò mà họ hy vọng sẽ thấy nhiều vấn đề sâu hơn, xa hơn đằng sau hai cuốn sách đó.

    *

    Tôi năm nay đã 75 tuổi rồi, làm việc nghiên cứu khoa học nhiều năm, bằng nhiều ngôn ngữ, trải qua nhiều thăng trầm, cũng có chút ít kinh nghiệm sống để răn mình. Tôi cũng là người tâm đắc và đã dịch bài HIỂU ĐỜI (TÂM SỰ TUỔI GIÀ) may mắn được nhiều người Việt nam ta ở trong và ngoài nước đồng cảm và chuyền tay nhau đọc, cho nên tôi phần nào hiểu tâm trạng ông Hoàng lúc này. Ông đang ở vào một hoàn cảnh vướng mắc, nói cách khác là ở vào thế kẹt, ngày một ngày hai không dễ gỡ ra. Cuốn sách ông viết đã 7,8 năm rồi, thế sự đã đổi thay, con người cũng khác xưa. Ông Hoàng giao lưu nhiều hơn, ông về nước gặp gỡ nhiều bạn bè trong đó có cả những người cộng sản chính hiệu mà ông giao du hoặc thân thiết, ông đã ngộ ra vài điều, có thể bây giờ ông không còn nhiệt thành chống cộng như xưa…Nhưng nói sao đây; nếu ông bảo ông không chống cộng nữa thì ông về Mỹ sống thế nào? Nếu ông kiên trì chống cộng thì cho dù có nhập cảnh được vào Việt nam thì ông có gặp gỡ được bạn bè để la cà nơi quán sá mà hàn huyên không? Ông sẽ nói gì với người thân nơi quê hương bản quán trong các cuộc gặp gỡ họ mạc? Đấy là giả thiết nhà cầm quyền để yên cho ông hoàn toàn tự do. Nói cách giàu hình ảnh như phim cao bồi Texas, ông Hoàng đang ở giữa hai làn đạn. Ông có hai tay hai súng cũng phải ẩn thân chờ thời mà thôi. Nhưng ẩn thân cũng không xong: ông không thể im lặng, ông phải trả lời những người bị ông bôi nhọ và đông đảo độc giả, vì ông còn danh dự, còn nhân phẩm của một người cầm bút. Trả lời thì lại đụng vấn đề hắc búa do chính ông đặt ra như một tuyên ngôn: “Một con người. Một dân tộc đất nước muốn tiến bộ và hùng cường về mọi mặt, điều tất yếu là phải dám đối diện với tất cả những Sự Thật” và “Do đó tôi sẵn sàng tranh luận hay đối thoại một cách công khai với bất kỳ ai, tất nhiên kể cả những tên tuổi trong loạt bài tôi đã viết về cuốn “Nếu Đi Hết Biển”; nhất là ông Trần văn Thủy”.

    Chẳng trách ai được, con đường ấy là ông tự chọn. Tôi thực sự chia sẻ với ông nhưng cũng không biết nói sao đây. Tôi không dám võ đoán nhưng đồ chừng có thể có lúc ông đã chợt nhận ra rằng, giá mà đừng viết cuốn sách chết tiệt đó và những bài viết quá khích…Người xưa bảo: Lời nói ra bốn ngựa chẳng đuổi kịp, mũi tên bắn ra làm sao lấy lại?

    Tuy nhiều tuổi rồi, nhưng tôi chẳng dám tự coi mình hiểu biết hơn người để chỉ ra điều này điều nọ mà chỉ nói chân thành những điều mình nghĩ, nói với ông như nói với người bạn chưa quen biết, có gì nghịch nhĩ xin ông bỏ đi và lượng thứ cho.

    Chúc ông năm mới Tân Mão mọi sự an lành.

    Lê Thanh Dũng. Tel. 0913366018. e-mail: dzungel@gmail.com

  3. Longan says:

    Đọc bài nầy và những “phản hồi” (phản hồi tiếng VC là nghĩa gì mà tui không thể hiễu) tui cười muốn đứt mạch máu tếu. Đây là một cú bề hội đồng thô bỉ. Những chữ như thỉnh cầu của DVA trơ trẻn và chỉ có tính cách trình diễn rằng thì là ta đây lịch sự.
    Câu chuyện đã 7 năm rồi khi anh cán Bắc cộng Trần văn Thủy chơi cái bài “Nếu đi hết biển” trong đó là phần phỏng vấn mấy nhà văn bợ đít hay bưng bô cho cán cộng TVT. Có NHật Tiến đầu đông đá. Có bà nhà văn đi tè ướt át gợi hình gợi cảm và gợi dục… Chuyện có gì đâu mà ầm ỉ. Cán cộng Trần Văn Thủy tác giả viết bài Nếu đi hết biển có nhiều độc giả trong đó có ít nhất là hai đọc giả không đồng ý hoặc không tin một số chi tiết trong bài NDHB bèn viết bài phản bác hay bày tỏ sự thiếu tin tưởng về bức thư và con người thật của Nguyễn Hữu Đính . Đó là Công Tử Hà Đồng Hoàng Hải Thủy và Thông Biện Tiên Sinh Trần Nghi Hoàng. Với cương vị là tác giả, Trần văn Thủy có bổn phận và trách nhiệm làm sáng tỏ vấn đề đưa ra bằng chứng là bức thư và Nguyễn hữu Đính là có thật. TV Thủy đã không làm như thế chứng tỏ TV Thủy quá coi thường độc giả. Ông không ke ý kiến, thắc mắc của độc giả. Bây giờ hơn 7 năm sau có một ông Nguyễn Hữu Đính xuất hiện tự nhận mình là tác giả đã viết bức thư cho TV Thủy rồi đòi hỏi Trần Nghi Hoàng phải lên tiếng và cả đám thóa mạ Trần Nghi Hoàng một độc giả của T v Thủy. Cá nhân TV Thủy đã không chứng tỏ rằng mình là người TỬ TẾ. Đối với tôi tất cả những gì của CS đều không tin được
    Dừng nghe những gì CS nói
    Mà hãy nhìn kỷ những gì CS làm
    Đó là chân lý.
    Và Người VN có câu tục ngữ ” Không ai đá thằng chó chết ” Thái độ im lặng của Trần Nghi Hoàng, quý vị nghĩ sao?

  4. Vũ Đình Kh. says:

    Câu chuyện của 10 năm.

    Thưa quý đọc giả và những người cầm bút.
    Tôi cũng đã đọc bài viết của ông Nguyễn Hữu Định, đăng trên Bauxite VN, than phiền về ông Trần Nghi Hoàng này, và tôi ngồi chờ; và dĩ nhiên tôi biết chẳng bao giờ TNH sẽ trả lời! Đó là tư cách làm người của TNH! Một tư cách bẩn thỉu của người cầm bút mà tôi vốn rất rõ con người của ông TNH từ lâu. Tôi đọc trên Bauxite và cũng chẳng muốn phản hồi bài này làm gì, nhưng lần này ông Bằng Phong Đặng Văn Âu lên tiếng thế cho ông NHĐ, tôi buộc lòng phải viết cái comment này post lên mạng để mọi người hiểu rõ về tư cách của ông TNH này để mà biết, mà phòng ngừa hoặc là nên im lặng khi ông ta viết về mình! Vì những gì TNH viết, tất cả đều không đúng với sự thật mà ông ta đưa ra. Tôi nghĩ ông TNH này, hoặc là bệnh hoạn về tâm lý, hoặc là một loại người gì đó mà tôi không muốn bủa chụp trên danh từ như một sự mạ lỵ mà chính TNH thường làm đối với đồng nghiệp. Cái bệnh chụp mũ cộng sản với những người không đồng quan điểm, luôn nằm trong máu TNH, như một thứ bất hoại tử khó trừ.
    Tôi cũng là nạn nhân của TNH cách đây 10 năm!
    Năm 2000, TNH cũng chụp tôi cái nón cối CS ở New York. Hồi đó những thông tin không nhanh nhẹn như bây giờ, vì thế một phần ở Canada nên tôi cũng không biết TNH chụp tôi cái mũ CS. Đến khi, cả cộng đồng người Việt ở New York ra thông cáo tẩy chay tôi trên hệ thống truyền thông, truyền hình và cả các báo địa phương, tôi cũng vẫn chưa biết. Cả tháng sau, tôi mới nhận một phong bì thật dày, trong đó chứa các bài báo mà ông TNH và các đồng nghiệp chữi và chụp mũ tôi, do nhà văn Nguyễn Thị Hoàng Bắc, vốn là cô giáo tôi ở VN, gửi đến tôi như một bằng chứng. Và Cô Nguyển Thị Hoàng Bắc khuyên tôi nên trả lời!!!
    Thú thật, tôi rất bất ngờ và vô cùng sửng sốt, vì giữa tôi và TNH có sự quen biết nhau, và chưa bao giờ có sự xích mích gì. Hơn nữa, thuở ấy TNH là chủ bút của tờ Văn Uyển ở Sanjosé, Cali… tôi thì làm đại diện cho tờ Văn Uyển ở Canada, thì cứ cớ gì lại có chuyện xích mích TNH! Điều vô cùng bẩn thỉu là: Khi tờ Nhân Chứng cũng ở New York lấy truyện ngắn của tôi đâu đó trên mạng, cho đăng trên báo “Nhân chứng” (đó là truyện ngắn Quá Khứ Một Đời Người, đã đăng lại trên Đàn Chim Việt), mà cũng cái truyện này, TNH cũng ĐÃ ĐĂNG trên tờ Văn Uyển cách đó trên năm!!! Đây là một hành vi mà tôi cho là thô bỉ và vô văn hóa đối với người cầm bút. Nhưng tôi vẫn im lặng không trả lời! Đơn giản, tôi nghĩ mình chả là thằng CS thì cũng chẳng nên trả lời làm gì cho phí ngòi bút, hơn nữa thời đó, internet chưa phổ biến mạnh mẽ và nhanh như bây giờ.
    Một tuần sau, nhà văn NTHBắc lại gửi cho tôi một bài viết khác nữa, lần này chữi tôi khá nặng. Nói xin lỗi quý đọc giả và các đồng nghiệp bỏ qua cho!!! Vợ của TNH là bà “nhà văn” Hoàng Thị Bích Ty chửi tôi thế này: Đồ nhà văn uống máu lồn!!! Cảm thấy rằng mình bị xúc phạm quá nặng, tôi viết một lá thư không niêm gửi tới TNH. Thế là ông ta tịt ngòi và câm cái họng ngay!!! Vài tờ báo ở NY bắt đầu phản pháo lại TNH. Chuyện sau này ra sao tôi cũng không biết, vì lúc đó phẩn hận quá, tôi đã ném cái Laptop vào thùng rác và tự hứa rằng sẽ không bao giờ cầm bút nữa!!! Vì tôi nghĩ rằng tại sao, cái thế giới văn chương nó thô bỉ và hèn hạ như thế được giữa đồng nghiệp với nhau dù chua bao giờ đụng chạm nhau!!!
    Những tờ báo như Văn, Văn Học… mà tôi từng cộng tác cũng … nghĩ chơi và tẩy chay tôi luôn!!!
    Vì thế, tôi bỏ viết 10 năm và mới lại bắt đầu 2010, như một nghiệp chướng nghề nghiệp!!!
    Thưa ông Nguyễn Hữu Đính!
    Cách đây hai hôm, sau khi đọc xong bài viết của ông trên Boxite VN, tôi đã thảo một lá thư viết cho ông, để kể cho ông biết về con người của TNH. Nhưng nghĩ lại, lại thôi, tôi xóa đi, vì nghĩ: Thôi, chuyện thiên hạ! Nhưng nay thấy bài viết của ông BPĐVA trên ĐCViệt, nên tôi viết bài này như một hồi đáp muộn, và muốn cho ông bìết rằng: TNHoàng là con người thô bỉ, đốn mạt, hèn hạ, một tên không đáng gọi là nhà văn như ý nghĩa cao đẹp của nó!!! Và tôi cũng khuyên ông, cũng chẳng cần phải đợi sự trả lời của TNH, vì ông ta sẽ TịT ngòi khi biết bị đuối lý!!!
    TNH là vậy đó. Ông ta chụp mũ tôi là CS, nhưng bây giờ ông ta đã về sinh sống tại Đà Nẵng rồi!!!
    Tôi nhỏ tuổi hơn TNH nhiều, nhưng tôi vẫn dám nói: Trần Nghi Hoàng. Mày là thằng đốn mạt khoát bộ áo trí thức như Nguyễn Đắc Xuân mà thôi. Chấm hết!!!
    Vũ Đình Kh./

  5. Duc Nguyen says:

    What are you talking about? Thanks.

  6. D.Nhật Lệ says:

    Theo như tôi biết thì nhà văn TNH.đã trả lời đạo diễn Trần Văn Thủy về trường hợp Nguyễn Hữu Đính
    trên blog nhà văn NTTạo như thế này là ông nghi ngờ NHĐ.không phải là tác giả của lá thư mà chính
    TVT.đích thân viết ra,chứ không phải phủ nhận 1 người có tên NHĐ.Không hiểu đây có phải là lời”chữa
    cháy” cho những hiểu lầm của TNH.trước đó về NHĐ.chăng ?
    Mặc dù phê phán nặng nề TVT.nhưng TNH.hiện đang có 1 cửa hàng (shop) buôn bán hàng lưu niệm ở thành phố Hội An.Ngoài việc trên ra,có lẽ không ai biết rõ TNH.cho bằng chính đương sự.
    (Xin góp ý ngoài lề là gần đây chẳng hiểu trở ngại gì mà máy tôi đôi khi không hiện lên mục phản hồi).

  7. Nam HN says:

    Hay la ong Tran Nghi Hoang xau ho qua da tu van roi???

Leave a Reply to D.Nhật Lệ