WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Kinh hoàng 20 bệnh nhân phong Hà Nội bị bỏ đói và “ép” ăn thịt sống?

"Những người mắc bệnh phong cám ơn Đảng và Bác Hồ đã mang đến cho chúng tôi mùa xuân chan chứa tình người"

Bỏ bệnh nhân ăn thịt sống?

Một số y tá hiện đang trực tiếp làm việc tại Khoa Điều Trị Nội Trú – Trung tâm Da Liễu Hà Đông (trụ sở tại xã Đông Yên, huyện Quốc Oai, TP Hà Nội) phản ánh về tình trạng 21 bệnh nhân bệnh nhân mắc bệnh phong, bị tàn phế nặng đã bị các hộ lý của Khoa ngược đãi một cách thậm tệ?.
Trao đổi với phóng viên, chị T. T. B, y tá Khoa điều trị nội trú cho biết: “Khoảng 9h40 phút ngày 4/5/2012 khi tôi đi thăm khám cho 20 bệnh nhân mắc bệnh phong, thuộc loại tàn phế nặng của khoa, số bệnh nhân này thuộc diện chăm sóc hoàn toàn thì phát hiện thấy bệnh nhân kêu khóc vì không có cơm ăn.

Cụ Bớt chia sẻ với phóng viên

Tìm hiểu sự việc, tôi mới phát hiện số bệnh nhân này sáng 4/5 được các hộ lý của khoa phát cho mỗi người: Một suất gạo đủ dùng trong hai bữa trưa và tối, 4 đến 5 miếng thịt sống, một ít rau để bệnh nhân tự xoay sở với lý do hết chất đốt, họ không thể đun nấu được.
Trước tình trạng đó, tôi đã báo cáo sự việc với ông Vũ Văn Trình, PGĐ trung tâm Da Liễu Hà Đông, người trực tiếp quản lý Khoa điều trị nội trú thì ông Trình trả lời rằng: “Tôi không cần biết, cô đi mà báo cáo với những người ở trên… Ngày mai cũng có thể sẽ như thế này nữa…?”.
Sự việc này cũng được Y sĩ P. T. T, hiện đang công tác tại Khoa điều trị nội trú – Trung tâm Da Liễu Hà Đông xác nhận.
Theo điều tra của phóng viên báo điện tử Giáo dục Việt Nam: Trụ sở của Khoa điều trị nội trú – Trung tâm Da Liễu Hà Đông có tổng cộng 90 bệnh nhân phong đang được điều trị. Trong đó, 70 bệnh nhân phong còn khả năng tự sinh hoạt được phân sang một khu; 20 bệnh nhân không còn khả năng tự sinh hoạt, thuộc diện được chăm sóc hoàn toàn phân sang một khu riêng để tiện cho quá trình chăm sóc và điều trị.
Trao đổi với PV, cụ Vũ Thị Bớt (89 tuổi, xã Dũng Tiến, huyện Thường Tín, TP Hà Nội) nghẹn ngào: “Khổ lắm các chú à! nhiều lúc nghĩ sao thấy số phận của mình bất hạnh quá. Tôi bị mắc căn bệnh phong quái ác này từ những năm 1960, đến năm 1969, khi bệnh tình có dấu hiệu nặng tôi được chuyển về Khoa điều trị nội trú – Trung tâm Da Liễu Hà Đông để điều trị theo tiêu chuẩn của nhà nước cho đến nay.
Cũng vì mắc phải căn bệnh quái ác này, nên cái ước muốn được cưới chồng rồi sinh con đẻ cái đã trở thành một điều gì đó quá xa vời, nhiều lúc nghĩ thấy tủi thân, ứa nước mắt. Nhất là những lúc ốm đau, không có ai bên cạnh, một mình vật lộn với cơn đau, không biết kêu ai đành phải cắn răng chịu đựng. Những lúc đó, tôi chỉ ước ao dù chỉ có một người thân ở bên cạnh, chăm sóc, an ủi thôi!”.
Về sự việc sáng ngày 4/5, cụ Bớt chua xót nói: “Sáng 4/5, tôi được các hộ lý mang đến phòng cho một phần gạo đủ nấu hai bữa sáng, chiều, một vài miếng thịt sống cùng một ít rau. Thấy lạ, vì bình thường đến giờ ăn trưa các cô ấy thường mang đồ ăn đã nấu sẵn đến cho chúng tôi, nhưng hôm nay lại toàn là đồ sống, nên tôi hỏi thì các cô ấy trả lời hết ga rồi không nấu được, nên phát đồ sống cho chúng tôi, làm thế nào thì tùy.
Các chú thấy đó, tay chân tôi bị “ăn” hết thế này thì có còn đủ khả năng tự sinh hoạt đâu, vậy mà các cô ấy lại có hành động như vậy. Do không biết làm thế nào, sáng nay tôi đành nhờ người pha cho gói mì tôm ăn tạm và nhịn đói đên tối…”.
Bón cơm bằng cách dùng thìa chọc vào miệng?
Còn cụ Nguyễn Văn Rộng (SN 1935, ở Phú Xuyên, TP Hà Nội) thều thào: “Từ khi biết mình mắc phải căn bệnh này, tôi đã không còn nghĩ đến chuyện tìm cho mình một mái ấm nữa, bởi vì như vậy không chỉ có tôi bất hạnh mà người tôi yêu sẽ còn đau đớn hơn. Tôi vào điều trị tại Khoa điều trị nội trú – Trung tâm Da Liễu Hà Đông này từ năm 1999 đến nay cũng đã mười mấy năm nhưng chưa bao giờ bị đối xử như những gì mà các hộ lý tại đây đã làm vào ngày 4/5 khi phát cho bệnh nhân chúng tôi gạo, thịt sống và rau trong khi họ thừa biết tôi cũng như 19 bệnh nhân trong diện được chăm sóc hoàn toàn không có khả năng tự sinh hoạt”.
Thậm chí khi tôi bị ốm được những bệnh nhân khác đưa lên bệnh xá của khoa để điều trị thì các hộ lý trực cũng bỏ mặc chẳng ngó ngàng gì. Trong suốt 20 ngày nằm điều trị tại bệnh xá nằm trong khuôn viên Khoa điều trị nội trú –Trung tâm Da Liễu Hà Đông, các hộ lý không hề nấu ăn cho tôi, không tắm rửa, thay quần áo cho tôi dù chỉ một lần.
Tôi đành phải thuê hai bệnh nhân khỏe mạnh khác trong khoa nấu ăn và tắm rửa cho tôi. Thậm chí bệnh tình tôi như thế, thuốc men cũng không được phát, thấy lạ tôi hỏi thì một hộ lý bảo thuốc để trong tủ không có chìa khóa nên không mở được. Cho đến khi một số y tá trong khoa phát hiện ra nhắc nhở hộ lý họ mới nấu ăn cho tôi, tuy vậy về cung cách phục vụ của họ tôi không thể nào chấp nhận được. Thức ăn họ nấu cho tôi nhiều khi còn sống, không thể ăn được, khi bón cơm cho tôi, một số hộ lý dùng thìa thọc thẳng vào mồm tôi…”.
Theo ghi nhận trực tiếp của PV tại phòng của 21 bệnh nhân này, phần gạo cùng những thực phẩm sống như thịt và rau do các hộ lý phát sáng ngày 4/5 cho đến ngày 5/5 vẫn còn nguyên, để ở một góc do bệnh nhân không biết làm cách nào để nấu nướng. Rất nhiều người trong số 21 bệnh nhân này đã phải nhịn đói, kêu khóc, cầu cứu tới một vài người còn có trách nhiệm tại đây như Y tá Trần Thị Bắc, Y sĩ Phạm Thị Thủy.
Trao đổi với phóng viên Báo điện tử Giáo dục Việt Nam, một lãnh đạo trung tâm Da liễu Hà Đông khi đó đã xác nhận thông tin bệnh nhân phong bị bỏ đói và “ép” ăn thịt sống là đúng sự thật.
Liên quan đến sự việc này, theo dự kiến đúng 14h hôm nay (9/5) phóng viên sẽ có buổi làm việc với ông Nguyễn Việt Cường, Chánh thanh tra Sở Y tế Hà Nội để có thông tin chính xác trong vụ việc này để cung cấp thông tin đến bạn đọc.
Báo điện tử Giáo dục Việt Nam sẽ tiếp tục thông tin về vụ việc này….

6 Phản hồi cho “Kinh hoàng 20 bệnh nhân phong Hà Nội bị bỏ đói và “ép” ăn thịt sống?”

  1. David Nguyen says:

    Xin xem webpage của đài Á Châu Tự Do (RFA.com): Cách quản trị dịch bệnh của ngành y tế Việt Nam. Người bị ngộ độc thạch tín (arsenic) ở Quảng Ngải và Nghệ An Hà Tỉnh còn bị bỏ cho chết huống hồ gì những người bệnh cùi. Đừng cho các bác sỉ ăn bánh vẻ theo kiểu của VC: Lương y như từ mẩu. Không ai sinh ra đời phải giúp ai. Vì lòng nhân đạo chúng ta giúp đở nhau! Bác sỉ như những nghề khác. Khi làm việc gì được trả tiền thù lao thì phải làm cho tốt. Xin từ đây nên dẹp bỏ câu lương y như từ mầu hay mẹ ghẻ gì đó. Bác sỉ và các nhân viên y tế tại VN làm việc không có trách nhiệm và không được cộng sản cho tự do học hỏi nên “ngu” và “vô nhân đạo”. Nếu họ có tự do học hỏi và gần gủi những tư tưởng nhân đạo trên khắp thế giới thì họ đã làm việc có trách nhiệm hơn

  2. Trung Kiên says:

    Trích bài chủ…”Tìm hiểu sự việc, tôi mới phát hiện số bệnh nhân này sáng 4/5 được các hộ lý của khoa phát cho mỗi người: Một suất gạo đủ dùng trong hai bữa trưa và tối, 4 đến 5 miếng thịt sống, một ít rau để bệnh nhân tự xoay sở với lý do hết chất đốt, họ không thể đun nấu được.Trước tình trạng đó, tôi đã báo cáo sự việc với ông Vũ Văn Trình, PGĐ trung tâm Da Liễu Hà Đông, người trực tiếp quản lý Khoa điều trị nội trú thì ông Trình trả lời rằng: “Tôi không cần biết, cô đi mà báo cáo với những người ở trên… Ngày mai cũng có thể sẽ như thế này nữa…?”“.

    Với câu trả lời trên đây cho thấy ông Vũ Văn Trình là người vô cảm và vô trách nhiệm!

    Ông Trình và các hộ lý ăn lương nhà nước (tiền thuế của dân) để cho lo cho bệnh nhân mà vô lương tâm, thiếu đạo đức như thế này sao?

    Đề nghị nhà nước hãy để ông Trình và các hộ lý phải ăn gạo sống, thịt sống (mà họ đã đưa cho bệnh nhân) vài bữa, để họ có thể hiểu và cảm nhận thế nào là nỗi đau của người bệnh!

    Cám ơn chị y tá T. T. B, phóng viên Báo điện tử Giáo dục Việt Nam và ĐCV.Info

  3. Sigma says:

    Bệnh này ngày nay đâu còn là bệnh nan y nữa chữa còn dễ hơn các bệnh lao.
    chi cần uống thuốc viên liên tục trong vòng sáu tháng là khỏi hẳn, tuy nhiên cần phải phục hồi những phần thân thể đã bị hủy hoại (tay chân giả…)
    Những bệnh nhân nếu phát hiện sớm thì sẽ hoàn toàn bình phục như người bình thường( còn được miễn nhiễm nữa).
    Tại sao một căn bệnh chỉ cần 6 tháng để chữa lành mà tới nay sau 58 năm cầm quyền mà nhà nước chưa tiêu diệt được căn bệng này ????
    (Âu châu làm gì còn bệnh này)
    Câu trả lời có lẽ lá bài viết này đây !!!!!!!!!!!!!

  4. thằng khờ says:

    Than ôi cho đất nước Việt, những ngày xưa thân ái nay còn đâu….vì đâu nên nỗi này ?

  5. Nguyên Viêt says:

    Hồi Sài Gòn mớI giãi phóng, nhiều ngườI ở miền Bắc vào Nam và kể những câu chuyện cườI muốn bể ruôt luôn. Tôi cũng có nghe câu ” Lương y như dì ghẻ” tôi thiệt ngở ngàng. Tưởng đâu vì hồi đó còn khó khăn, hoá ra ngay bây giờ giữa thủ đô ngàn năm văn hiến vẫn còn chuyện “Lương y như dì ghẻ” thiệt là môt xã hôI ưu việt !!!

Leave a Reply to David Nguyen