WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Từ ngõ Phất Lộc tới Weimar [15]

Tiếp theo phần trước

Ảnh minh họa. Google

Ảnh minh họa. Google

Xà lim là căn buồng nhỏ chưa đầy 4m2. Người ta chỉ cùm một chân, nhưng chân kia duỗi ra lại vướng cùm. Thà họ cùm cả hai chân còn dễ chịu hơn. Cái cùm bằng sắt dẹt nên có cạnh, mỗi lần cục cựa mép sắt ở cùm khứa vào chân đau buốt. Trời nóng, ngột ngạt và oi bức. Xà lim cùm hai người, tôi và thằng bé đánh chết Dũng Cao. Tôi hỏi nó thế nào. Nó thở dài.

- Thằng chó đấy số phải chết thôi.

Tôi cũng công nhận, giá như Dũng Cao không chửi bới lại đâu đến nỗi, còn ngày nữa là về, đáng phải nhịn đi thì lại tranh thủ mình sắp về để làm việc to tát ra lấy tiếng tăm.

Chúng tôi mỗi bữa được một nắm to bằng quả trứng vịt và ít muối, một chai nước. Đi vệ sinh đại tiểu tiện vào cái bô nhựa nhỏ. Chiều bọn lấy cơm thay cho bô khác.

Thằng bé giết người nằm bên cạnh khóc, nó bảo thương bố mẹ. Đêm đến là nó rấm rứt khóc.

Hết 7 cùm, tôi đưa vào buồng giam chung cho những kẻ sau cùm. Thời gian này dành để phân loại để đưa đi đội mới hay đưa về đội cũ. Muốn thế nào thì gia đình bên ngoài sẽ lo lót. Thằng Lợi tiếp tế đồ ăn uống cho tôi đầy đủ. Nó hỏi đang xin nhà nó tiền chạy tôi về đội cũ bảo tôi gắng chờ.

Buồng sau cùm còn gọi là kiên giam, đủ các loại tội như chống đối lao động, đánh nhau, trốn trại…cùm xong nằm ở đây. Thằng Triều nhà bên Gia Lâm đang ở đội chăn nuôi cá, nhà lo một dống tiền để về đội nuôi cá. Được một thời gian nhà nó không quà cáp gì quản giáo. Quản giáo đội cá rình bắt tội nó. Một hôm Triều ra nhà dân mua đồ bị quản giáo bắt gặp, liền quy vào tội đi quá phạm vi lao động, đưa vào kỷ luật. Cái tội đi vào nhà dân ở đội rau và đội cá như cơm bữa, thường quản giáo bỏ qua, nhìn thấy cũng lờ đi. Nhưng khi gia đình quà cáp, biếu xén không đầy đủ thì bỗng thành tội. Triều uất lắm, nó bảo muốn làm đơn để khiếu nại việc quản giáo ăn tiền của nhà nó. Đằng nào nó cũng bị chuyển trại xa hơn, chẳng phải là chuyển đội nào trong trại nữa. Cả ngày nó hì hục viết đơn, sai chính tả be bét, câu văn lủng củng. Cứ viết xong nó hỏi tôi, tôi lại góp ý, nhiều lần quá tôi giật lấy bút và viết hộ nó.

Triều đưa đơn cho cán bộ trực trại hôm trước, hôm sau chuyển đi trại rừng.

Trực trại vào mở cửa gọi tôi ra nói.

- Hiếu ra gặp ban.?

Tôi hỏi.

- Ban nào hả thầy?

Đó là câu hỏi chưa tù nào dám hỏi, trực trại nói gì tù thường phải nghe răm rắp. Huống chi là ra gặp Ban. Trong tù từ Ban là một từ khủng khiếp, Ban là cấp trên của hàng ngũ quản giáo.

Trực trại.

- Ban Hưng.

Ông Hưng quản lý nhân lực, tôi lắc đầu.

- Thầy bảo em đang cải tạo yên ổn, không có tâm tư nguyện vọng gì gặp ban hết. Em không đi.

Cả đám tù cùng buồng toàn loại chày bửa, đầu trâu, mặt ngựa sững người thấy tôi trả lời cán bộ trực trại thản nhiên như nói với bạn tù. Căn phòng đang nhộn nhạo lặng im. Trực trại Phú là người khét tiếng dữ dẵn đã trải qua bao nhiêu trại tù ghê gớm. Nhiều tù nhân ở trại này đã qua trại tù mà quản Phú ở trước kia còn đồn lại về sự dữ dằn của ông ta.

Trực trại Phú đứng im ngoài cửa một phút, ông ta quay đi.

Chiều ông ta quay lại, mở cửa bảo.

- Hiếu ra ngoài.

Tôi hỏi.

- Ra làm gì thầy.?

Trực trại nói.

- Ra gặp ban Bình.

Ông Bình phó ban giam thị thứ nhất, quyền to nhì trại. Ông Bình chưa bao giờ quát tù, vả lại vị trí ông cao quá nên cũng chẳng tiếp xúc với tù bao giờ mà quát. Một năm may ra ông có buổi nói chuyện với tù nhân ngày lễ lớn nào đó. Ông nói chân tình, không có kiểu sách vở. Nếu ông Bình đòi gặp thì khó mà tránh được. Tôi đi ra theo trực trại.

Đến phòng ông Bình, trực trại lễ phép gõ cửa và báo cáo tôi đã đến. Than ôi, ông trực trại dữ dằn, tù nhìn thấy ông ý đều khép nép , run rẩy. Hôm nay tôi chứng kiến thấy ông ấy gặp chỉ huy cũng y như thái độ bọn tù tôi gặp ông ấy. Ông Bình bảo trực trại cứ về làm việc, khi nào xong ông ấy gọi.

Ông Bình rót tôi chén nước trà ngon, chỉ bao thuốc trên bàn bảo tôi hút. Tôi uống nước và hút thuốc chờ ông soạn một số giấy tờ gì đó. Ông soạn xong, rót nước uống rất chậm rãi. Rồi ông hỏi tôi.

- Thế này anh Hiếu à, có cái đơn của anh Truyền gửi lên Ban Giam Thị, anh đọc xem.

Tôi cầm tờ đơn, nét chữ của mình. Tôi làm bộ đọc tờ đơn dài 3 trang giấy, viết sạch sẽ, nắn nót. Rồi đưa trả lại cho ông Bình, cũng không nói gì. Ông Bình hỏi.

- Anh ý kiến gì về tờ đơn này?

Tôi lắc đầu.

- Dạ thưa ban, không ý kiến gì ạ.

Ông Bình lắc đầu, chép miệng nói.

- Vấn đề là không phải cậu Triều viết cái đơn này, mà có người viết hộ.

Tôi giả vờ tò mò cầm xem lại tờ đơn, rồi nói

- Chữ ký của Triều đây mà.

Ông Bình có vẻ đã hết nhẫn nại, ông nói gắt.

- Thằng Triều viết được cái đơn này thì đã không phải đi tù.

Tôi mỉm cười, hóa ra ông ấy cũng không thể đóng bộ vờn mãi được. Tôi bồi thêm cú nữa.

- Vậy thì thằng nào viết đơn này chắc không phải ở trong tù rồi, có lẽ người nhà nó viết hộ.

Nở nụ cười nhăn nhó, ông Bình chắc thấy cử chỉ chậm rãi để uy hiếp tinh thần, và cách nói vờn để tôi khiếp nhược không có hiệu quả, ông đi thẳng vào vấn đề.

- Nội dung đơn này nếu ra ngoài, ảnh hưởng đến uy tín của cán bộ trại. Chúng tôi biết anh là người viết lá đơn này, mới gọi anh lên đây để nói chuyện.

Tôi nghe thấy hàm ý đe dọa, tôi hỏi.

- Thưa ban, về nội dung lá đơn Triều đã ký, về pháp lý Triều chịu trách nhiệm vì nó cũng biết đọc và đồng ý. Còn người viết hộ chỉ viết hộ vì chữ dễ đọc hơn, pháp luật không bắt được tội viết hộ chữ.

Ông Bình nói.

- Vậy anh viết cho tôi cam kết là anh chỉ viết hộ anh Triều vì chữ anh đẹp, còn về nội dung anh hoàn toàn không liên can.

Tôi nghĩ nhanh trong đầu, nếu tờ đơn tôi nói là viết hộ, chắc chắn đơn của thằng Triều sẽ vô giá trị. Người ta chỉ cần đưa thanh tra, nói với cấp trên là cái đơn này linh tinh, thằng Triều nó viết đâu, thằng khác viết hộ, thì sẽ mất giá trị đơn của Triều. Tôi lắc đầu.

- Thưa ban, chuyện viết hộ không cần phải viết cam đoan. Nội dung đơn Triều đã đứng đơn rồi.

Ông Bình nhấc điện thoại gọi trực trại lên để dẫn tôi vào buồng.

Tôi về buồng giam, chiều hôm sau bọn tù trong buồng gọi tôi đến bảo.

- Mày có vẻ thích khác người nhỉ.? Đm mày vắt đầu mà suy nghĩ nhé, đừng khác người là chết luôn đấy.

Tôi về chỗ nghĩ, bỗng nhiên bọn này trở mặt, chắc trực trại hay ban giám thị đã tác động gì chúng nó, họ tức chuyện cái đơn đây. Nếu chúng được cán bộ trại nhờ vả để trấn áp tôi thì trước sau chúng cũng làm, đầu tiên chúng buông lời hăm dọa vây. Bọn chúng từ các đội trở về đây, nói nôm na là tứ xứ, chỗ này chỉ là chỗ trung chuyển. Chúng không đoàn kết và có tình gắn bó gì. Trong đám đó có một thằng to con ở đội gạch về, nhà không có ai tiếp tế, ăn bám vào bọn kia, thằng đó tỏ vẻ hung hăng nhất vì miếng ăn. Bọn còn lại đều có vẻ cố tỏ ra ghê gớm , nhưng trong bụng cũng không dám làm gì. Nếu để cảnh chúng nó vài hôm nữa đoàn kết lại, cộng thêm cán bộ trại ngầm đứng sau. Chắc chắn chúng sẽ tìm lý do nào đó để đánh cho tôi một trận.

Tôi lặng lẽ quan sát kín tên tù to con, vì không có gia đình tiếp tế đồ ăn, nó xun xoe phục vụ bọn kia, có lúc nó đi chẻ sàn gỗ nằm để đun nước pha trà cho cả hội uống. Nó có một con dao nhỏ để tách ván ra lấy gỗ đun. Đôi lúc nó cầm còn dao lườm người này, người kia ra vẻ muốn đâm một ái đó. Đi qua chỗ tôi nó nhổ nước bọt.

Thằng Lợi mang đồ tiếp tế vào cho tôi, tôi nhét vào tay nó mẩu giấy. Hôm sau nó mang vào cho tôi chiếc đồng hồ nhựa, loại rẻ tiền nhưng đang chạy tốt. Tôi chỉ cần cái đồng hồ chạy tốt trong vòng một ngày là đủ.

Việc tách sàn lấy gỗ, đun nước mất cả tiếng đồng hồ. Trong tù thì thời gian vô tận, chẳng đi đâu mà vội. Tên to con tách gỗ sàn như mọi khi, hắn hì hục cậy ra miếng gỗ to, lấy hòn gạch làm vật nện vào sống dao chẻ củi. Tôi nhìn đồng hồ, giờ hẹn với thằng Lợi đã đến.

Tôi ra vẻ lơ đãng đến gần tên to con chẻ củi, hắn vẫn cúi đầu hì hục tay cầm hòn gạch, con dao đã mắc trong thanh gỗ. Giá là lúc hắn đun nước thì dễ hơn. Nhưng không thể nào căn được chính xác giờ đó. Tôi nhảy bổ vào hắn chụp cánh tay cầm gạch vặn ngược về đằng sau, chân đá cái tấm gỗ mắc con dao ra xa. Miệng tôi gào toáng.

- Giết người này.

Bên ngoài thằng Lợi và vài thằng nữa đã vô tình mang rau vào trại, đang nấn ná bận gì đó ở giữa sân. Nghe thấy tiếng tôi hét ở buồng kiên giam vọng ra,lập tức cả lũ gào toáng khắp trại.

- Báo cáo cán bộ, có người chết.

Tiếng hô náo loạn. Bên trong tôi dùng hết sức cố vặn cánh tay thằng to con, đè nó vào thế cục cựa, giẫy dụa khó. Tôi và nó giằng co, bọn trong buồng thì bất ngờ chưa hiểu chuyện gì. Cán bộ vũ trang vác súng, cầm khóa mở cửa lôi tôi và thằng to con ra.

Cán bộ trại gọi riêng tôi ra hỏi cung sự việc. Tôi kể tên to con có dao, lại chẻ sàn gỗ đun, làm những điều vi phạm nội quy. Tôi chỉ phát hiện chuyện đó và muốn khống chế hắn để cán bộ bắt quả tang việc vi phạm của hắn.

Lời khai là thế, cán bộ giáo dục biết cũng không thể bắt bẻ gì được tôi. Ông ta nói.

- Vì ngăn ngừa không để xô xát, chúng tôi chuyển anh đi buồng khác.

Tôi ra vẻ buồn bã, thực ra đó là ý của tôi. Buồng kiên giam chỉ có hai loại, loại nhốt chung và loại đặc biệt nguy hiểm nhốt riêng một mình. Trại chuyển tôi đi đâu ngoài buồng nguy hiểm, vì còn chỗ nào nữa. Thời gian của tôi ở đây không còn dài, tôi cũng muốn ở một mình cho đỡ va chạm.

Kiên giam 2, buồng cho những tù nhân hung hãn, nguy hiểm, manh động, trốn trại….biệt lập ngay trong trại giam. Trai giam là nơi đã biệt lập thì kiên giam 2 còn biệt lập hơn, xung quanh là những bức tường cao vút. Qua mội lối ngoặt giữa các bức tường cao mới tới cái sân nhỏ, qua cái sân nhỏ lại thì cửa buồng nằm khuất. Từ trong buồng kiên giam 2 nhìn ra thì thấy cái sân nhỏ và những bức tường cao vút. Ở đây yên tĩnh lạ lùng, khó có âm thanh nào lọt đến.

Thằng Lợi không mang đồ được vào kiên gian 2. Hàng ngày chỉ có tên tù bếp hai buổi mang cho tôi nắm cơm và ít muối. Trực trại chiều đến vào ngó buồng xem tôi sống chết ra sao rồi đi ra, ông ta chẳng buồn mở cửa buồng theo nguyên tắc kiểm tra hàng ngày. Chỉ đứng ngoài sân ngó rồi cười nhếch mép khinh khỉnh đi ra. Cứ đến giờ ông ta kiểm tra trong ngày, tôi tắm rửa sạch sẽ, bộ dạng tươi tỉnh cười đáp lại.

(Còn nữa)

© Đàn Chim Việt

Phản hồi