Lê Hiếu Đằng: Những điều nói rõ thêm…
Sau khi bài viết Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh của tôi và bài viết Phá xiềng của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận đăng tải trên các trang mạng, một số bạn bè, đồng đội, nhân sĩ trí thức, nhà báo…, hoặc qua điện thoại hoặc gặp trực tiếp tôi đặt một số vấn đề, khiến tôi thấy cần làm rõ thêm về những suy nghĩ của mình.
Trong tình hình đặc biệt cần có những biện pháp đặc biệt, những liệu pháp “sốc” để đẩy nhanh quá trình phát triển theo chiều hướng dân chủ, tiến bộ để hội nhập thực sự vào dòng chảy hiện nay trên thế giới.
Tôi còn nhớ cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã nói ý này trong một cuộc gặp gỡ với một số nhân sĩ, trí thức và anh em trong phong trào đấu tranh của sinh viên học sinh trước năm 1975, được thường xuyên tổ chức vào ngày 30 tháng 4 hàng năm – ngày mà theo cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt “có triệu người vui, có triệu người buồn”.
Thế thì tình hình đặc biệt hiện nay là gì? Có thể nói một cách khái quát là Việt Nam đang rơi vào một cuộc tổng khủng hoảng sâu sắc và toàn diện trên tất cả các lãnh vực mà nhiều chuyên gia, nhiều nhân sĩ, trí thức, nhà báo trong cũng như ở nước ngoài đã phân tích. Tôi chỉ xin nêu một số tình hình sau đây.
Nền kinh tế của chúng ta đang trên bờ vực thẳm do nhiều nguyên nhân mà nguyên nhân chủ yếu là do sự lãnh đạo và điều hành yếu kém của Đảng và Nhà nước Việt Nam. Đặc biệt, những tập đoàn, những nhóm lợi ích đang càng ngày lũng đoạn, chi phối nhà nước một cách nghiêm trọng; tệ nạn tham nhũng, lãng phí tràn lan không thể nào ngăn chận, làm thất thoát không biết bao nhiêu của cải, tài sản của nhân dân. Về vấn đề này, nhiều bài báo, nhiều phát biểu của các chuyên gia kinh tế trong nước và ở nước ngoài đã phân tích một cách sâu sắc với những cứ liệu cụ thể, tôi không nói gì thêm.
Đạo đức xã hội, trong đó những giá trị truyền thống của dân tộc, của gia đình bị xoáy mòn dữ dội trước lối sống thực dụng, giả dối, chạy theo chức vụ, đồng tiền của đông đảo cán bộ, đảng viên và một bộ phận nhân dân. Đặc biệt hai lãnh vực liên quan đến sự hình thành nhân cách và thể chất con người là giáo dục và y tế ngày càng bị thương mại hóa một cách tàn nhẫn, nên đã xuống cấp nghiêm trọng và toàn diện, không phương cứu chữa.
Sự phân hóa xã hội giàu nghèo ngày càng dữ dội. Một bộ phận nhỏ giàu lên nhờ tham nhũng, buôn lậu, mua quan bán tước. Còn đại bộ phận nhân dân, nhất là nông dân, công nhân, những người lao động, cuộc sống vô cùng khó khăn, mất đất mất nhà, phải ly hương khắp nơi, đôi lúc phải cho con em đi lao động nước ngoài như một lối thoát cho gia đình. Thậm chí một số nữ thanh niên rơi vào những địa ngục lao động tình dục đầy thương tâm, mất đi phẩm giá, danh dự của những công dân Việt Nam mà nhà nước phải có trách nhiệm bảo hộ.
Đảng Cộng sản Việt Nam đang rơi vào tình trạng khủng hoảng về lý luận và đường lối nghiêm trọng, với một nền “chính trị cường quyền” – chữ mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ám chỉ đường lối chính trị của Trung Quốc hiện nay nhưng đau xót thay, lại được áp dụng triệt để cho nhân dân Việt Nam. Vì vậy Đảng Cộng sản Việt Nam ngày càng xa dân, mất lòng dân, không có khả năng tự điều chỉnh, thay đổi. Với kinh nghiệm của một người hoạt động trong hệ thống chính trị hiện nay dưới sự lãnh đạo “toàn diện và tuyệt đối” của Đảng Cộng sản Việt Nam trong nhiều năm, tôi xin chứng minh khả năng tự điều chỉnh, thay đổi của Đảng Cộng sản Việt Nam là không có, hoặc nếu có thì phải có những điều kiện nhất định.
- Lúc tôi còn là Phó Chủ tịch thường trực và là Ủy viên Đảng đoàn Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM, có buổi làm việc với ông Lê Quang Đạo, lúc đó là Chủ tịch Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và ông Phạm Văn Kiết (Năm Vận), Phó Chủ tịch kiêm Tổng thư ký của Mặt trận Trung ương. Trong cuộc họp, hai ông đặt vấn đề: Trong hệ thống chính trị hiện nay, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, một tổ chức chính trị xã hội rộng lớn bao gồm nhiều giai cấp, nhiều tôn giáo, dân tộc (theo điều lệ của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam) cần phải giữ vai trò “đối trọng” để giám sát chính quyền, ngăn chận khuynh hướng độc đoán, bè phái, tham nhũng. Hai vị nói rất say sưa về vấn đề này. Tôi và các vị trong Đảng đoàn và Ban Thường trực Mặt trận Tổ quốc Việt Nam TP HCM rất phấn khích, đồng tình. Nhưng một thời gian sau, được biết chủ trương về vai trò “đối trọng” của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đã bị phê phán kịch liệt và có lệnh không được phép nhắc lại nữa. Ông Lê Quang Đạo cũng được cho về nghỉ vì đã dám có chủ trương nói trên.
- Cách đây vài năm, lúc ông Phạm Thế Duyệt, nguyên Thường trực Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, cũng có một đề án “Về vai trò giám sát và phản biện xã hội Việt Nam” gởi qua Ban Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng đề án này cũng bị xếp xó cùng với luật lập hội…
- Gần đây nhất là qua việc sửa đổi Hiến pháp năm 1992, đề nghị 7 điểm và bản dự thảo một hiến pháp mới, Hiến pháp năm 2013 của 72 nhân sĩ trí thức của cả nước đã được hàng vạn người ký tên đồng tình ủng hộ và những ý kiến có thể gọi là “tiến bộ” của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và Hội đồng chính phủ đều bị lờ đi và dự thảo lần thứ tư trình trước Quốc hội vừa rồi có những điều còn lạc hậu thụt lùi hơn cả Hiến pháp năm 1992, nhất là quyền sở hữu đất đai, vấn đề lực lượng vũ trang. Về bản dự thảo lần thứ tư này, 40 vị nhân sĩ trí thức đã ra tuyên bố phê phán thẳng thừng, không còn nói một cách tế nhị như trong đề nghị 7 điểm, mà nói thẳng phải bỏ điều 4 Hiến pháp, phải thực hiện chủ trương đa nguyên đa đảng, phải thay đổi thể chế, v.v. Phải nói đây là những ý kiến quyết liệt nhất từ trước đến giờ của các nhân sĩ trí thức trong cả nước. Lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không nghe, như trước đây họ đã không nghe những ý kiến tiến bộ và rất xây dựng của những người đã từng đảm đương những trọng trách trong Đảng và nhà nước như Trung tướng Trần Độ, Trung tướng Đặng Quốc Bảo, nguyên Ủy viên Bộ Chính trị và nguyên Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, và nhiều người nữa. Họ dùng phương châm làm ngơ, không nghe, không thấy để tiếp tục củng cố Đảng, ngỏ hầu “một mình một chợ” muốn làm gì thì làm, đưa đất nước đến bờ vực thẳm.
- Ngoài những sự kiện trên, chủ trương của Đảng Cộng sản Việt Nam là tạo ra một tầng lớp cán bộ, một loại “giai cấp mới” với nhiều đặc quyền đặc lợi để vì lợi ích cá nhân và gia đình mà sống chết bảo vệ chế độ. Chủ trương phát triển Đảng trong trường học là minh chứng cho việc này. Cho phát triển Đảng trong các trường trung học, đại học sẽ phá vỡ môi trường sư phạm, làm xấu đi quan hệ giữa thầy và trò. Trong một trường học, một lớp học thầy ngoài Đảng còn trò là đảng viên thì còn thể thống gì trong quan hệ giữa thầy và trò. Đoàn Thanh niên Cộng sản là lực lượng “kềm kẹp” học sinh sinh viên mà việc một số sinh viên trường Đại học Luật lập blog “Bảo vệ công lý cho Đoàn Văn Vươn” bị Đoàn Thanh niên Cộng sản của trường này dùng nhiều biện pháp ngăn cản, đe dọa là một ví dụ. Hoặc hiện nay con đường tiến thân của thanh niên để leo nên những nấc thang quyền lực, nấc thang xã hội là về phường xã công tác, vo tròn, luồn cúi, vân vân, dạ dạ để được kết nạp vào Đảng – bước đầu tiên để họ tiến thân vào nấc thang danh vọng. Họ biết rằng trong chế độ hiện nay không đảng viên là không được cất nhắc đảm nhận những chức vụ quan trọng cho họ có quyền hành để nhận quà cáp, hối lộ. Nhiều quan chức giữ vai trò chủ chốt trong chính quyền của TP HCM hiện nay là từ con đường này mà đi lên. Vì vậy trình độ của họ rất kém, thiếu hẳn văn hóa cơ bản, chẳng biết gì về xã hội nhân sự, xã hội công dân, tuyên ngôn Nhân Quyền và các nền văn hóa, triết học của thế giới, nền tảng của tri thức nhân loại hiện nay.
- Điều nghiêm trọng hiện nay là nền Độc lập Dân tộc, toàn vẹn lãnh thổ mà đồng bào, chiến sĩ chúng ta qua nhiều thế hệ đã hy sinh biết bao xương máu mới giành lấy được, nay bị đe dọa nghiêm trọng bởi nhà cầm quyền Bắc Kinh mà bản chất bành trướng, xâm lược không hề thay đổi. Đảng Cộng sản Việt Nam đã nhượng bộ nhiều trong hội nghị Thành Đô năm 1990. Đây là cơ sở cho chánh quyền Bắc Kinh mưu toan độc chiếm Biển Đông, thực tế là đã chiếm hẳn Hoàng Sa và một số đảo thuộc quần đảo Trường Sa của chúng ta và nay vẫn tiếp tục ngang ngược bắt bớ, truy đuổi cướp bóc ngư dân của chúng ta đang đánh bắt trong những ngư trường truyền thống. Thật là khó hiểu khi Đảng và nhà nước Việt Nam cho Trung Quốc triển khai lực lượng, tuy gọi là dân sự dưới chiêu bài các dự án kinh tế, ở các vùng chiến lược trọng điểm như Tây Nguyên, các vùng rừng núi phía Bắc, miền Trung và đến cả Cà Mau của đồng bằng sông Cửu Long. Họ biến những khu vực đó thành vùng riêng của họ, không cho người Việt Nam bén mảng vào. Một khi có biến, “đạo quân thứ 5” này sẽ là một lực lượng làm chúng ta không kịp trở tay mà kinh nghiệm trong những ngày đầu cuộc xâm lược của bành trướng Bắc Kinh năm 1979 ở các tỉnh biên giới phía Bắc là những kinh nghiệm đầy máu và nước mắt của cán chiến sĩ, đồng bào ta. Càng khó hiểu hơn khi Đảng và nhà nước Việt Nam lại cấm hoặc lờ đi trong một thời gian rất dài việc tổ chức các ngày tưởng niệm những người đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ tổ quốc này.
Những điều nêu trên chứng minh rằng Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay đã không còn là đảng cách mạng như trước đây nữa, mà đang trở thành yếu tố ngăn cản sự phát triển của đất nước, đưa đất nước chúng ta vào một cuộc tổng khủng hoảng toàn diện chưa có lối ra. Gần 40 năm là thời gian quá đủ cho một nước “cất cánh” như các nước trong khu vực. Chủ trương đấu tranh giai cấp, chuyên chính vô sản và chủ nghĩa lý lịch cùng với việc không thực tâm thực hiện chính sách hòa hợp, hòa giải dân tộc, làm hạn chế sức mạnh đoàn kết dân tộc, một yếu tố cực kỳ quan trọng để phát triển đất nước cũng như để chống lại sự bành trướng của bọn xâm lược Bắc Kinh. Tôi và nhiều bạn bè đồng đội khác cho rằng nguyên nhân chính là vai trò độc đảng của Đảng Cộng sản, không có những lực lượng xã hội khác thực sự làm đối lập, đối trọng để giám sát, ngăn chận sự lạm quyền, lộng quyền và các chủ trương chính sách của Đảng Cộng sản đi ngược lại lợi ích của quần chúng, của đất nước. Vì vậy đã đến lúc phải đẩy mạnh sự phát triển của xã hội dân sự, xã hội công dân, trong đó có các tổ chức chính trị độc lập và cùng tồn tại với Đảng Cộng sản và đấu tranh qua các cuộc bầu cử công khai hợp pháp có sự quan sát của quốc tế. Sự ra đời của Đảng Dân chủ Xã hội hay một đảng hợp pháp nào đó là lẽ đương nhiên, phù hợp với sự phát triển hiện nay của một nước dân chủ thực sự. Đây là biện pháp đặc biệt để giải quyết một tình hình đặc biệt dù cho có gây “sốc” đối với đảng cầm quyền hiện nay. Việc rời bỏ hàng ngũ Đảng Cộng sản Việt Nam của nhiều đảng viên vừa qua cũng như hiện nay là để không còn ràng buộc gì nữa với 19 điều cấm đảng viên, tước đoạt một số quyền công dân cơ bản, mà Đảng Cộng sản đã tùy tiện đặt ra, để trở thành những công dân tự do.
Sau năm 1975 trong giới công giáo có một bài hát rất hay “Trước khi là người công giáo tôi đã là người Việt Nam”. Trước khi trở thành đảng viên Cộng sản, chúng tôi là người Việt Nam. Dù quá khứ như thế nào, khuynh hướng ra sao, chúng ta đều là người Việt Nam, đều có chung một mục đích là đấu tranh để xây dựng một nước VIỆT NAM ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC.
Vậy tình hình đã chín muồi để đặt vấn đề này chưa? Một số người đặt vấn đề với tôi như vậy. Tôi và nhiều người nữa thấy tình hình đã chín muồi, khẩn cấp lắm rồi, nếu không tích cực giải quyết thì Việt Nam sẽ rơi vào cuộc tổng khủng hoảng triền miên, không loại trừ nguy cơ sụp đổ, nhất là trước áp lực ngày càng nặng nề của Trung Quốc, một nước láng giềng rất tráo trở, muốn biến nước ta thành một bộ phận, hoàn toàn phụ thuộc họ. Đây là nguy cơ thực sự.
Còn giải thiết rằng tình hình chưa chín muồi thì lại càng phải đấu tranh để nhanh chóng thay đổi thể chế, từ chế độ độc tài toàn trị sang chế độ Dân chủ Cộng hòa, phát triển xã hội dân chủ, xã hội công dân với những lực lượng chính trị độc lập để qui tụ quần chúng ngõ hầu đấu tranh kềm chế, giám sát đảng cầm quyền một cách có hiệu quả. Nếu chưa chín muồi thì chúng ta chủ động làm cho nó chín muồi, chứ chẳng lẽ khoanh tay thụ động ngồi chờ cho nó chín muồi sao? Không thể có thái độ ngồi chờ sung rụng như vậy được. Chúng ta đã ngủ một giấc ngủ dài, làm ngơ trước những cái ác, cái xấu, cái bất công. Trước nỗi khổ của những người dân mất tự do, mất nhà, mất đất, chúng ta phải thức tỉnh, không thể chần chừ được nữa. Để đất nước rơi vào tình hình hiện nay có phần trách nhiệm của giới “sĩ phu”. Vậy đã đến lúc giới sĩ phu trong cả nước phải lãnh trách nhiệm đứng lên, dõng dạc và hiên ngang đi đầu trong cuộc đấu tranh này. Chẳng lẽ chúng ta không thấy xấu hổ trước tấm gương sinh viên Phương Uyên, người con gái 21 tuổi trong phiên xử của tòa án phúc thẩm tại Long An vừa qua hay sao? Trước áp lực của xã hội, của quần chúng, tòa án phúc thẩm buộc phải xem xét lại bản án và Phương Uyên được trả tự do ngay tại tòa. Đây là một kết quả ngoạn mục, ít ai nghĩ đến. Nếu chúng ta cứ thụ động ngồi chờ cho tình hình chín muồi thì chắn hẳn bản án sẽ khác đi. Bất cứ cuộc đấu tranh nào, qui luật chung là đều có những “đột phát khẩu” để phá rào cho quần chúng tiến lên. Sẽ có hy sinh mất mát nhưng chúng ta phải chấp nhận.
Một vấn đề nữa là quá trình ra đời và phát triển một tổ chức chính trị, kể cả một đảng chính trị, không thể một ngày một bữa mà có ngay.
Đọc bài viết Phá xiềng của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận, nhiều người hỏi là Đảng Dân chủ Xã hội đã có trên thực tế chưa. Thực ra bài viết của nhà báo Hồ Ngọc Nhuận chỉ nêu ra một ý tưởng để mọi người cùng suy nghĩ. Chứ thực ra việc thành lập một tổ chức chính trị nào, kể cả Đảng Dân chủ Xã hội, đều phải theo một qui trình nhất định. Chúng ta chủ trương đây là một việc làm công khai, hợp pháp nên trước tiên phải thành lập một ban vận động để sơ thảo cương lĩnh, điều lệ để có cơ sở cho các tầng lớp nhân dân hiểu rõ tổ chức này như thế nào, đường hướng ra sao để ủng hộ hoặc không ủng hộ và cũng là cơ sở khi đăng ký với chánh quyền để họ xem đây có phải là một tổ chức khủng bố, phản động, như ngôn ngữ hiện nay họ thường dùng, hay không hay đây là một tổ chức có đường hướng tuy khác với Đảng Cộng sản Việt Nam nhưng không có gì đi ngược lại lợi ích của đất nước, của dân tộc, có thể cùng song song tồn tại với Đảng Cộng sản và các tổ chức chính trị khác. Chủ trương của chúng ta là hòa bất bạo động, chống lại các hành động quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ. Chúng tôi tin rằng việc làm đúng đắn của chúng ta sẽ được sự ủng hộ của đông đảo các tầng lớp quần chúng, tuy bây giờ là đa số “thầm lặng”, những đến một lúc nào đó có điều kiện sẽ trở thành một lực lượng đấu tranh hùng hậu để xây dựng một nước VIỆT NAM HÒA BÌNH, ĐỘC LẬP, THỐNG NHẤT, TIẾN BỘ XÃ HỘI VÀ VĂN MINH, một khát vọng sâu xa mà nhiều thế hệ cha ông chúng ta đã mơ ước.
Cho nên đây là một quá trình vận động. Hiện nay chúng ta đang trong quá trình vận động.
Những điều tôi viết trong bài này cũng như bài Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh là lời tâm huyết mà tôi đem cả tim óc để bộc bạch cho bạn bè, đồng đội và những người đã cùng nhau chiến đấu trước hoặc hiện nay, cũng như những người chưa quen biết trong và ngoài nước. Bệnh tôi chưa biết sẽ diễn biến ra sao, nhưng tôi hạnh phúc được nhiều người – kể cả có vị lãnh đạo cao của Đảng, Nhà nước – thăm hỏi, chăm sóc, có người còn cho những loại thuốc quý. Trong tình hình bất an hiện nay, nếu biết đâu tôi bị một tai nạn nào đó thì xin mọi người xem đây như những gì tôi để lại cho những người thân trong gia đình, những người mà tôi thương yêu, cho bạn bè, đồng đội và cho đời. Đó là tâm nguyện của tôi, rất mong mọi người hiểu cho.
Sài Gòn, ngày 18 tháng 8 năm 2013
Lê Hiếu Đằng
Nguồn: Bauxite
Gần bốn chục năm sau chiến tranh, nhiều người ngạc nhiên là tại sao vẫn còn những người chống cộng một cách hung hăng dù rằng chẳng đi dến đâu cả. Họ đuợc gì khi biểu tình chống cộng thì ít mà chống nhau thì nhiều? Tại sao họ cứ ra sức tố nhau việt gian , tay sai, bưng bô, chửi nhau không còn từ ngữ thô lỗ nào không dùng đến? Tại sao họ cứ bám lấy cái lá cờ vàng để lấy cớ mà chống nhau, nhục mạ nhau? Dĩ nhiên họ phải nói là họ vì đất nước đồng bào. Nhưng việc làm của họ đã cho thấy đất nước đồng bào đối với họ chẳng là cái gì cả. Đất nước càng mạnh càng giàu họ càng tức. Đồng bào càng no cơm ấm áo họ càng hận. Đấy là một nghịch lý mà chỉ có thể lý giải được khi nhìn vào cái nơi được xem là thủ đô tị nạn ở Mỹ.
Những sự kiện xảy ra hàng ngày ở đây là cuốn phim sống động nhất mà khi xem không cần giải thích ai cũng sẽ thốt lên rằng : ” À thì ra nó như thế” . Nếu đất nước VN ngày nay là ngôi nhà có vườn hoa có phòng khách phòng ăn phòng ngủ tiện nghi thì họ chỉ vào cái toa lét để mô tả nó, lấy đó để tố CS. Họ không ý thức được rằng thời đại công nghệ thông tin với 30% dân số VN sử dụng internet thì họ là thằng hề không hơn không kém. Và chúng ta được xem miễn phí những phim hài nhiều tập.
Bat cu ngai nao theo giac deu phai ra toa quan su xet xu ve hanh vi an com “QG” mien Nam tho con ma giac cong vi luat phap mien Nam dat giac Cong ngoai vong luat phap. Nhu the de lam guong cho
nhung ngai dang lam le theo giac pha nuoc, giet dan. Do la le cong bang cho moi cong dan, khong thien
vi. Mong uoc moi su em ai de bao ve dat Viet, dan Viet. Cam on cac ngai lam lam nhe ./-
Đọc xong bài viết này của ông Đằng, thật tình mà nói tôi mới giải tỏa được những ngờ vực về cái ý tưởng khởi xướng thành lập một đảng mới mà ông đã đề cập trong bài viết trước.Đúng như cái đề tựa của bài viết ,nó giúp người đọc hiểu rõ hơn, cảm nhận sâu hơn về cái tâm nguyện của ông và những điều ông muốn nói.
“…đây là một tổ chức có đường hướng tuy khác với Đảng Cộng sản Việt Nam nhưng không có gì đi ngược lại lợi ích của đất nước, của dân tộc, có thể cùng song song tồn tại với Đảng Cộng sản và các tổ chức chính trị khác. Chủ trương của chúng ta là hòa bất bạo động, chống lại các hành động quá khích, khủng bố, vũ trang lật đổ.’’(Lời bài viết của ông Lê Hiếu Đằng).
Về mặt pháp lý- theo tôi nghĩ- là việc ra đời một tổ chức như vậy là hoàn toàn hợp pháp. Trong điều 79 Bộ luật Hình sự chỉ có quy định trừng phạt người nào hoạt động thành lập hoặc tham gia tổ chức nhằm lật đổ chính quyền nhân dân. Như vậy, việc thành lập hoặc tham gia vào một đảng không nhằm lật đổ chính quyền nhân dân sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo điều luật này. Nói cách khác, hoạt động thành lập và tham gia vào một đảng không nhằm lật đổ chính quyền sẽ không được coi là bất hợp pháp.
Tuy nhiên, chính quyền csvn thì ai cũng đã biết họ có hành xử theo đúng những gì luật pháp đã qui định hay không thì lại là một việc khác!
Dẫu sao thì cũng xin trân trọng và hoan nghênh ý tưởng đầy dũng cảm này của ông Lê Hiếu Đằng và cầu chúc cho nó sẽ sớm trở thành hiện thực.
Ông Lê Hiếu Đằng vì lo sợ đảng và nhà nước CSVN làm khó dễ khi lập đảng mới mà quên rằng, chính đảng CSVN trước kia KHÔNG đăng ký với chính quyền và cũng không có giấy phép hoạt động. Họ đã tự ý lập đảng, cướp chính quyền, lập ra quốc hội bù nhìn, rồi tự ghi vào Hiến Pháp điều 4 để giành độc tôn, độc quyền lãnh đạo đất nước!
Điều quan trọng là các ông Lê Hiếu Đằng, Hồ Ngọc Nhuận và những người phản tỉnh “CÓ QUYẾT CHÍ THÀNH LẬP ĐẢNG” mới hay không?
Còn như các ông chờ đợi cho đến khi CSVN cho phép thì đất nước đã như một bệnh nhân đến thời kỳ cuối, vô phương cứu chữa!
Dân Việt nhìn trước nhìn sau
Nhìn qua nhìn lại cũng đào đảng thôi
Đổi mới là bởi đảng chơi
Sửa sai sai sửa cho đời nhếch môi
Lâu lâu đảng lại cò mồi
Làm trò cải cách tách đôi đổi hàng
Rằng cán bộ đảng bất an
Bỏ đảng lập nhóm vì gian san nầy
Bình mới rượu cũ là đây
Nhân dân biết rõ bọn nầy Việt gian
Chơi trò ba lá mị dân
Tráo đi lật lại giành phần … cho đảng chơi.
Tại sao mổi lần bên phía VC làm một việc gì đó dù nó tốt hay xấu ra sao theo mọi góc nhìn của người xem họ lên tiếng mổi lần như thế phía VC và phe ủng hộ nó có vẻ rất khó chịu không hài lòng vì hầu hết mọi người đều tỏ ra nghi ngờ và chống đối rất kịch liệt nửa là khác có thể VC tụi nó quá nhạy cảm nhửng lần như vậy nếu không thuận buồm xuôi gió dồn họ vào đường cùng họ sẻ phát tiết nhục mạ cả cộng đồng hải ngoại , nghỉ lại thấy bọn VC rất vô duyên buồn cười
Đất nước mình đang lảnh đạo nếu có việc gì xảy ra thì sẻ có nhiều ý kiến chói tai thôi , người Việt hải ngoại nói tóm lại họ chỉ phản ứng thôi không gì khác , VC hảy còn học nhiều điều lắm mới thích nghi vào xã hội dân sự dân chủ văn mình này , còn không thì bực bội khó chịu dài dài
Thuở Ấy Miền Nam
Thuở ấy Miền Nam cảnh thái hoà
Người người ca hát khúc hoan ca
Ấm no, hạnh phúc xây đời mới
Cuộc sống muôn màu đẹp gấm hoa.
Cờ Vàng chiếu rạng cả Miền Nam
Bến Hải, Cà Mâu, nhạc tấu vang
Chuyến Đò Vĩ Tuyến, ai đưa khách?
Khúc Hát Ân Tình, đâu cố nhân?
Thành thị tưng bừng nhịp sống vui
Thôn quê êm ấm lúa reo cười
Tự do, dân chủ, và nhân bản
Chế độ Miền Nam quá tuyệt vời!
Nhưng bổng từ đâu đã đến đây
Một phường vong bản, lũ tay sai
Vâng lời quốc tế gieo tang tóc
Cuộc chiến tương tàn ác liệt thay!
Bao nhiêu máu đã chảy thành sông
Bao nhiêu xương đã đổ ngập đồng
Để rồi “thống nhất” trong nô lệ
Trong cảnh nhà tan nước mất dần.
Tại sao không dựng xây Miền Bắc
Ấm no hạnh phúc tựa Miền Nam
Mà lại xâm lăng và cướp bóc
Để rồi mất mát cả giang san?
http://fdfvn.wordpress.com
Là người băn khoăn,trăn trở với tình hình đất nước,tôi thấy rằng đa Đảng cũng chỉ mang lại rối ren,lục đục,bất ổn…Mà Đảng Cộng Sản hy sinh,đổ máu gần trăm năm nay để giải phóng dân tộc không lẽ bây giờ lại chấp nhận san sẻ quyền lực cho các Đảng phái khác(nhất là các vị lưu vong ở nước ngoài)!Tôi chỉ là người công dân (không CS) mà còn không thể chấp nhận được điều đó, huống hồ…Nhận thấy rằng nội bộ Đảng CSVN cũng không nhất quán mà chia làm hai trường phái Cấp Tiến và Bảo Thủ.Nếu tách ra làm hai đảng CS cấp tiến và CS bảo thủ thay nhau lãnh đạo và cai trị dân tộc VN,Đảng này lãnh đạo thì Đảng kia giám sát,theo dõi,góp ý sửa sai thì đất nước VN sẽ giàu đẹp,Dân tộc VN sẽ ngang tầm các dân tộc khác!
Đất nước VN không phải của riêng ai, lại càng không phải là tài sản riêng của đảng CSVN, nên không có chuyện độc quyền nắm giữ vận mạng đất nước trong suốt nửa thế kỷ dài!
Chính vì độc tài, độc tôn, độc quyền mà đảng CSVN đã làm khổ nhân dân và đưa đẩy đất nước xuống thời kỳ đồ đá đồ đểu, tham nhũng trở thành quốc nạn vô phương cứu chữa, cho dù ông Nguyễn Phú Trọng đặt ra 7 ban, chứ đến 700 ban chống tham nhũng cũng sẽ như không, vì tham nhũng đã ăn sâu trèo cao vào các cấp lãnh đạo đảng thành hệ thống rồi thì làm sao mà chống?
HỒN NHIÊN
Em ơi sao quá hồn nhiên
Ngây thơ đến thế là tiên trên đời
Con người bản chất vậy rồi
Dễ gì tiên thánh mà đòi hồn nhiên
Cho nên phương thức là niềng
không cho bung hết để phiền thế gian
Đa nguyên đa đảng đàng hoàng
Chính là niềng đó để an cuộc đời
Không ai giành được độc quyền
Tự do dân chủ phép tiên ở đời
Vấn đề nhắm tới mọi người
Nhắm toàn đất nước vạn đời mai sau
Há đâu chỉ có tào lao
Nhắm vào riêng một đảng nào hay chăng
NON NGÀN
(24/8/13)
Lời lẽ của Hưng, người chẳng biết tí gì là dân chủ Hưng chỉ tính chuyện nắm quyền để thống trị và chia chác lợi lộc!
Đảng CS hy sinh xương máu hang tram năm nay, hay đảng CS xuí dân chết rồi sau đó dân lại bị đảng CS kìm kẹp, cướp ruông vườn, đất đai, dân chống Tàu chệt xâm lăng đất đai, biển đảo thì lại bị cái đảng CS này đánh đập, bắt bớ bỏ tù!!!!
Hưng là loại ếch ngồi đáy giếng!!!
Nguyễn-Bá-Thanh và Lê-Hiếu-Đằng, kẻ đi trước người bước theo sau, cùng nhau theo đường Bác đi (bi-dát) Bản-chất Dân gốc Quảng-Nam đại-đa số trung-kiên tuyệt-đối, bão-thủ cực-đoan. Đã chọn lập-trường theo cọng-sản hay chống cọng-sản dứt khoát suốt đời. Bản-chất lập-trường như thế là tốt. Kinh-nghiệm cho thấy qua nhiều thời-đại , thể-chế. “Dân Quảng-Nam có làm cho lắm, tắm cũng ở truồng !” Ông Lê-Hiếu-Đằng nhìn Nguyễn-Bá-Thanh thi rõ.
TỘI NGHIỆP
Sao làm oan đất Quảng Nam
“Trung kiên, bảo thủ, cực đoan” thể nào
Ấy là chỉ một số người
Cầm bằng như thể con diều đứt dây
Bởi vì lậm bã lâu ngày
Chớ còn người khác dễ ngây bao giờ
Phan Khôi gương đó ngày xưa
Phan Chu Trinh nữa bao giờ thế đâu
SAO NGÀN
(24/8/13)
Ở TRUỒNG
Ở truồng ai chẳng ở truồng
Chỉ khi đi tắm có buồn mà chi
Hay khi làm chuyện yêu si
Chớ đâu dân Quảng khác gì cho cam
Ấy vì hoàn cảnh buộc thôi
Ngũ Hành còn đó thì đời còn kia
SÓNG NGÀN
(24/8/13)
Com cuả Haile ngồ ngô vui vui, nhưng rất là chính xác !
Những danh nhân QUÃNG NAM vẫn là những ngôi sao sáng trong lịch sử dân tôc- những tấm gương soi cho nhiều thế hệ mai sau ! khơỉ sáng từ thời THỰC DÂN PHONG KIẾN !
Ngao ngán, đớn đau thay THỜI CỌNG SẢN nó chỉ sản sinh ra một đám phá nước phá làng ! !!
Cũng vẫn con MAY là không có một Phạn văn Đồng – bán nước có văn tư,” hiên ngang” đứng vào danh sách cùng Lê chiêu Thống !
Cũng còn MAY , Có một Võ Chí Công, không là trí thức khoa bảng- sĩ phu – chỉ là anh nông dân trâu cày ngưa cơĩ vẫn ngoi lên hàng Lãnh đạo CS chứ chẳn phải chơi !
Ừ nhớ ra, còn bà vc cái NTB nữa chứ ! bà dương thụ hưỡng (hay hưởng thụ?) mấy dinh thư ở cái thành phố quê hương- có lẽ là dấy máu chia phần với NBT !! Nghiã là
Tắm có xoa bóp , có xông hơi chứ Không phaỉ ” tằm ở truồng” đâu thưa bác Haile
Những LHĐ, HĐN, HKB….. có biết thức tỉnh thử hoỉ liệu xem có còn kịp không !!!
Tiện đây, đề nghị vơí anh LHĐ cũng như HNN đừng có khoe mấy cái chức ở MTTQ nữa ! Ai cũng biết nó chỉ là một SỌT RÁC ! Cái gì không còn xài nưã thì CS chúng vứt vào đấy!
Thât thà cứ viết:
“Người kịp ĂN NĂNG SÁM HỐI_ TA TỘI… Có lẽ dễ thương hơn- cảm tình hơn!
- Có phaỉ vậy không thưa bà con cô bác ???
Tôi thật lòng nghĩ ra là như vậy!
Tôi thích câu này: “Trước khi là người công giáo tôi đã là người Việt Nam”. Trước khi trở thành đảng viên Cộng sản, chúng tôi là người Việt Nam. Dù quá khứ như thế nào, khuynh hướng ra sao, chúng ta đều là người Việt Nam, đều có chung một mục đích là đấu tranh để xây dựng một nước VIỆT NAM ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC”.
Tuy nhiên, đạo Công giáo dạy con người biết sống yêu thương tha thứ để xây dựng xã hội công bằng, công lý được tôn trọng.
Cộng Sản thì ngược lại, gian ác và gây chia rẽ hận thù!
Do vậy, sống theo tinh thần Công giáo thì sẽ là “Đẹp đạo tốt đời”. Còn sống theo CSVN thì “nát đời hỏng đạo”!
Xin hỏi NgườiViệtYêuNước “Sống theo tinh-thần công-giáo thì sẽ là ĐẸP ĐẠO TỐT ĐỜI. Còn sống theo CSVN thì NÁT ĐỜi HỎNG ĐẠO” Vậy hiện tình đạo Công-giáo tại Việt-Nam đang sống theo tinh-thần nào ? Họ đạo Cồn-Dầu sống theo tinh-thần công-giáo tuyệt-đối sao laị NÁT ĐỜI bi-đát như thế ? Sự-kiện nầy giãi-trình thế nào ?
Haile là đệ tử của Nguyễn Bá Thanh?
Đúng vậy! Trước khi là tên đầu trộm đuôi cướp thì hắn phải là người cộng sản.