WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bảo Đại: Tối cao cố vấn của ông Hồ [2]

Tiếp theo phần I

Hồ Chí Minh và Bảo Đại www.qdnd.vn

Hồ Chí Minh và Bảo Đại www.qdnd.vn

Đại biểu Quốc Hội Lập Hiến

“Ngay chiều hôm ấy, tôi trở về chỗ ở của tôi , đại lộ Hoàng Diệu Hà Nội. Từ khi tôi đi khỏi Hà Nội cách đây 3 thấng, tình hình biến chuyển rất nhiều. Ngày 19-11 Tiêu Văn triệu tập các đảng phái bắt phải thỏa thuận với nhau và quân đội của 3 đảng phải xáp nhập với nhau để chỉ còn 1 quân đội duy nhất.

“Trước những thủ đoạn chính trị của Tàu, Hồ Chí Minh chỉ còn mối bận tâm duy nhất là làm sao vứt bỏ được sự hiện diện của Tàu ở Bắc Việt. Ông sẵn sàng thân thiện lại với người Pháp. Ông biết đầu tháng 1 Pháp có cử đặc phái viên tới Trùng Khánh điều đình với Tưởng Giới Thạch để quân đội Pháp thay thế quân đội Trung Hoa. Ông đợi đúng ngày bầu cử Quốc hội 6-1, làm một bản tuyên bố được báo chí Pháp đăng lại, trong đó ông nói : ” Chúng tôi không thù hận gì với nước Pháp và dân tộc Pháp mà chúng tôi khâm phục. Chúng tôi không muốn cắt đứt những mối giây liên lạc đã gắn chặt hai dân tộc chúng ta… ”

“… Tháng 11-45 Cao Ủy Pháp ở Sài Gòn đưa ra sắc lệnh rút hết những tờ giấy bạc 500 được in dưới thời Nhật Bản chiếm đóng. Nhưng quân đội Tàu ngay khi mới tới đã thâu cướp được rất nhiều giấy bạc 500 nên đã thương lượng được với Pháp là sắc lệnh này không có hiệu lực ở phía Bắc vĩ tuyến thứ 16… Khi từ Sầm Sơn trở về, tôi không có một đồng xu dính túi vì tuy được nuôi ăn cho ở nhưng không có một đồng lương nào. Tôi viết thư xin mẹ tôi chút tiền thì mẹ tôi hồi âm bằng 2 tờ giấy 500 trứ danh đó. Tôi đưa cho Phạm Văn Đồng, bộ trưởng bộ tài chánh nhờ ông đổi giùm. Ngày hôm sau người ta đem lại cho tôi một phong bì trong đó có 2000 đồng. Tôi tưởng là đưa lộn nên đi tới bộ Tài Chính để trả lại Phạm Văn Đồng. PVĐ nói với tôi:

– Không có lộn đâu

– Sao! Tôi đưa một ngàn đồng mà được đưa lại tới 2000 đồng. Ông làm tài chính như vậy thì còn lâu Việt Nam mới lấy lại được thăng bằng kinh tế.

– Nét mặt không chút xao động, Phạm Văn Đồng trả lời tôi: Tôi biết rõ tình trạng tài chính của ngài. Đây là một đặc ân tôi làm cho ngài.

“Một buổi tối, Hồ Chí Minh chìa cho tôi một tờ giấy và nói với tôi:

– Thưa ngài, trong thời gian ngài vắng mặt (ở Sầm Sơn),tôi có nhân danh ngài gửi cho Pháp một thông điệp. Tôi đọc :
” Thông điệp của Hoàng thân Vĩnh Thụy, cựu Hoàng đế Việt Nam, gửi nước Pháp….

Ký tên : Hoàng thân Vĩnh Thụy cựu Hoàng đế Bảo Đại, cố vấn chính phủ lâm thời Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa. (tr148)
“… Chính phủ cử Giáp đi thanh tra các tỉnh cho đến tận biên giới Nam bộ với tư cách bộ trưởng bộ Nội vụ. Tôi xin đi cùng nhưng không được chấp thuận. Giáp nói với tôi:

– Một tuần nữa tôi trở về tôi sẽ báo cáo với ngài những gì tôi thấy được.

“Một tuần sau khi tôi đang ăn trưa thì Giáp tới và nói:

– Tôi vừa về sau cuộc tuần tra.

– Mời anh ngồi cùng ăn, tôi nói.

Giáp có vẻ tư lự cúi đầu ăn không nhìn tôi. Giáp thường ngày đã ít cởi mở nhưng bữa nay bộ mặt còn có vẻ rầu rĩ hơn. Tôi để cho ông ta ngồi ăn không nói câu gì. Sau bữa ăn tôi mới hỏi:

– Thế nào?

– Phải thực tế, mặt vẫn cúi gầm.

– Anh muốn nói gì?

– Cái tôi muốn nói, là mình phải thích nghi với thằng Pháp.

– Không lẽ nào mình lại trở về với cuộc bảo hộ.

– Có thể chứ, nếu cần thiết.

– Tôi không hiểu nổi các anh nữa. Tôi chấp nhận độc lập với thằng Nhật. Tôi thoái vị. Tôi ra đi để nhường chỗ cho các anh, nay các anh lại muốn quay trở về với quá khứ.

– Mình biết làm thế nào bây giờ? Ở miền Nam tụi Pháp nó đã phá tan bộ máy của chúng ta phải mất bao công mới xây dựng được. Nó đã lấy lại hết. Chả bao lâu nữa nó sẽ đổ bộ ở đây. Chúng ta làm thế nào để chống lại được? Chúng ta có quân đội nhưng không có đạn dược…

“Được thỏa tấm lòng, Giáp kể lại cuộc hành trình… (tr 149)

“Vài ngày sau, tôi mới hiểu sự bối rối của Hồ Chí Minh và ê kíp của ông. Tôi biết giữa Chủ tịch đi cùng với Giáp và Sainteny có một cuộc hội đàm lâu dài về vấn đề sự trở lại của người Pháp và vấn đề phân chia chủ quyền. ” Độc Lập ” còn có nghĩa gì nữa không ? Mặc dầu còn giũ được uy quyền, sự thay đổi thái độ của ông Hồ gặp một sự chống đối mạnh mẽ. Sự chống đối này được sự hỗ trợ của Tàu và của những đảng mà Tàu thao túng : Đại Việt, VNQDD, Đồng Minh… Tất cả đều đồng thanh đòi ” chính phủ Việt gian” phải ra đi vì đã bán rẻ nền độc lập. Tôi biết các đảng phái này có bàn bạc với nhau về tôi.

“Ngày 27-1, 7 giờ sáng, điện thoại reo trong căn hộ tôi đường Hoàng Diệu. Hồ Chí Minh kêu tôi:

– Tôi có thể tới thăm ngài ngay tức khắc được không?

Tôi trả lời được và ngay phút sau ông đã tới. Ông có vẻ rất xuống tinh thần và ốm yếu hơn thường lệ. Ngay khi vào, ông nói ngay:

– Thưa ngài, tôi không biết làm sao nữa. Tình hình quá nguy kịch. Tôi biết rõ người Pháp sẽ không thương thuyết với tôi. Tôi không được lòng tin cậy của Đồng Minh. Tất cả đều thấy tôi ” đỏ ” quá. Tôi xin ngài hi sinh lần thứ hai : lấy lại quyền hành.

– Tôi trả lời: tôi đã bỏ quyền hành và không có ý lấy lại nó. Cụ biết, tôi không có tham vọng chính trị và tôi đã tự đặt mình trong cái nhiệm vụ phải phục vụ một cách trung trực chính phủ Cộng hòa.

–Tôi để lại chỗ cho ngài, ông nhấn mạnh một lần nữa, tôi sẽ là cố vấn của ngài.

– Nhưng ai sẽ trao quyền cho tôi?

– Ngài sẽ được Quốc hội tấn phong như trong mọi chế độ dân chủ.

– Tôi có được thành lập chính phủ như tôi muốn hay tôi phải lấy lại những bạn hữu của cụ?

– Ngài được tự do hoàn toàn, muốn lấy ai thì lấy.

– Nếu cụ thấy quyền lợi và độc lập của đất nước đòi hỏi như vậy thì tôi sẽ không lẩn tránh. Nhưng tôi xin cụ một chút thời gian để suy nghĩ và hỏi ý kiến các bạn bè của tôi. (tr 150)

” Ngay tức khắc tôi điện thoại cho Nguyễn Xuân Hà ( Nguyễn Xuân Chữ? ) và Trần Trọng Kim và tôi nói:

– Tôi có một đề nghị quan trọng muốn đưa ra bàn với các ông. Nhờ 2 ông triệu tập bạn bè, tôi sẽ đến gặp.

” Đúng 8 giờ 30, tôi tới. Tôi kể với họ về cuộc gặp gỡ với Hồ Chí Minh và đề nghị của ông Hồ. Tôi hỏi họ:

– Các ông có nghĩ đó là cái bẫy không?

” Mọi người đều không tin và Trần Trọng Kim nói rõ thêm:

– Ai cũng biết là Việt Minh có liên lạc thường xuyên với Sainteny và một thỏa ước với Pháp đang được sửa soạn. Nếu Hồ Chí Minh không thiết tha ký nó thì đề nghị của ông Hồ là thành thực. Theo tôi ngài nên nhận lời.

“Khoảng lúc 10 giờ, Hồ Chí Minh lại gọi tôi nữa và hối thúc tôi nhận lời.

– Ngài đã gặp bạn hữu của ngài chưa ? Xin ngài đừng mất thì giờ và đến Quốc Hội càng sớm càng hay.

“Đúng 12 giờ trưa, tôi gọi điện thoại ông Hồ và nói tôi nhận lời.

“Trước đó tôi biết là một người thân tôi có tiếp xúc với thiếu tá Buckley, người của Tình báo Mỹ OSS. Ông này không ngạc nhiên về đề nghị của Chủ tịch và hứa hẹn người Mỹ sẽ đứng trung lập vì là chuyện nội bộ của Việt Nam.

“Điện thoại lại reo đúng 13 giờ. Hồ Chí Minh yêu cầu tôi tới gặp. Khi tới, tôi thấy rõ ràng ông đã thay đổi thái độ. Ông có vẻ đã trấn tĩnh lại, nói hơi ngượng ngùng:

– Thưa ngài, xin ngài quên đi chuyện buổi sáng nay. Tôi không có quyền từ bỏ nhiệm vụ vì tình thế khó khăn. Trao lại quyền hành cho ngài bây giờ là tôi phản bội. Tôi xin lỗi đã biểu lộ sự yếu đuối vì đã nghĩ trong những hoàn cảnh khó khăn này lại muốn trút mọi trách nhiệm lên ngài. Sở dĩ tôi nghĩ ra đi là vì các đảng quốc gia chống đối thỏa ước mà chúng tôi đang sửa soạn với người Pháp.

“Chuyện gì đã xẩy ra giữa 10 giờ và 13 giờ?

“Tôi không nghĩ sự quay ngoặt của ông Hồ là do được Moscou cam đoan hỗ trợ qua phái đoàn Ba Lan, đại diện Liên Xô ở Hà Nội. Đúng hơn là vì tướng Tiêu Văn, bị thuyết phục bởi những ” lí lẽ (vàng) kêu lẻng xẻng “(dịch chữ Pháp arguments sonnants et trébuchants) được Việt Minh tung ra, nên đã nhờ chủ tướng của mình là Lư Hán làm áp lực xuống những người quốc gia – đặc biệt là VNQDD – để những người này chịu tham gia chính phủ. Như vậy nhũng người này phải chia trách nhiệm ký thỏa ước với Pháp và Việt Minh không phải chỉ một mình vác gánh trước công luận. (tr 151)

“Bắt đầu từ đó, Hồ Chí Minh yêu cầu tôi cùng làm việc để thảo bản thỏa ước trứ danh đó (Hiệp định Sơ bộ 6-3). Chúng tôi gặp nhau mỗi buổi tối trong một tuần. Theo ông Hồ, nhờ thỏa thuận với Pháp, sẽ tống khứ được bọn Tàu. Đó là mục tiêu chính của ông Hồ : loại Tàu ra để Pháp vào thay thế. Nhưng đồng thời cũng thao túng Tàu để Pháp chậm đến và đòi Pháp phải đưa ra tối đa những bảo đảm.

Thời gian ở Trung Quốc và Hồng Kông năm 1946

“… Hồ Chí Minh, vừa mới được sự thỏa thuận của tất cả các đảng phái cho Pháp trở lại, không muốn để sơ sót một thứ gì nên quyết định gửi một phái đoàn đi gặp thống chế Tưởng Giới Thạch ở Trùng Khánh. Ông gọi tôi đến và yêu cầu tôi, với tư cách là cố vấn tối cao của chính phủ, dẫn đầu phái đoàn này mà thành phần là đủ mọi xu hướng. Ông có cảm tưởng là những tướng lãnh Trung Hoa đã phản ông nên hi vọng với sự hiện diện của tôi, và trong phái đoàn có nhiều thành phần, sẽ làm thống chế có thiện cảm với chính phủ lâm thời hơn. Nhưng Trùng Khánh vừa mới thỏa thuận cho Pháp đổ bộ – Người báo tin này cho Hồ Chí Minh là Sainteny – Và hơn nữa, Tưởng Giới Thạch vẫn chưa công nhận chính phủ của chúng ta. Trong điều kiện này tôi thấy không nên nhận nhiệm vụ. Tôi giảng giải với Hồ Chủ tịch:

– Chuyện này hơi bất trắc. Căn cứ vào chuyện vừa mới có sự thỏa thuận giữa Trùng Khánh và Pháp, nếu Tưởng Giới Thạch không tiếp tôi thì cụ với tôi đều mất mặt.

” Hồ Chí Minh cũng thấy đúng; nhưng vẫn giữ ý định gửi một phái đoàn gặp Tưởng Giới Thạch mà không có tôi.
” Hôm sau, tôi vừa mới ra khỏi nhà thì gặp một tướng Trung Hoa ở cạnh nhà tôi cùng đường Hoàng Diệu. Ông ta có vẻ biết đề nghị của Hồ Chí Minh với tôi nên đột ngột hỏi:

– Thưa ngài, ngài không muốn qua Trung Quốc? Thật là đáng tiếc, ngài nên lợi dụng cơ hội này, dù chỉ là để đi du lịch nước tôi…

Rồi ông ta nói , nửa bỡn cợt, nửa nghiêm trang:

– Với lũ điên , không biết cái chi có thể xẩy đến!

“Cái câu cuối cùng này khiến tôi nghĩ không phải ông ta gặp tôi tình cờ mà là có ý đưa cho tôi lời mời của Tưởng Giới Thạch.

“… Hôm sau tôi đến Phủ Thủ tướng (Bắc bộ phủ) gặp Hồ Chí Minh và nói:

“Cụ không cần tôi ở đây? Đã có Giáp và Đồng. Cho tôi đi qua Trung Quốc du lịch.

– Ngài có thể đi thanh thản, ông Hồ trả lời với vẻ bằng lòng. Ngài đừng lo ngại gì cả.

“… Tôi đi cùng với phái đoàn gồm 6 người : 4 đại diện Việt Minh, 2 VNQDD. (tr 153)

” Ngày 16-3-46, tôi rời Hà Nội. Chiếc máy bay DC-3 cho chúng tôi đi theo có chừng một tá sĩ quan Tàu và chở đầy những hòm lớn, chắc là đồ ăn cắp. Tụi nhà binh này này ngồi chỗ tốt nhất trong khi phái đoàn tôi bị đẩy xuống ngồi phía dưới gần những thùng hàng. Tôi không quen biết người nào trong số những người cùng đi với tôi, trừ một người tôi trông mặt hơi quen quen. Tất cả đều đi máy bay lần đầu nên không giấu được sự lo sợ… Sau 3 giờ bay, máy bay hạ cánh xuống phi trường Côn Minh nằm ở độ cao 2000 mét. Máy bay của chúng tôi không đi xa hơn được nữa. Chúng tôi phải đợi một tuần sau mới có máy bay đi Trùng Khánh nên ngày 23 mới tới. Chúng tôi ở khách sạn ” Bốn mùa ” lớn nhất thành phố. Tôi được ở một phòng rộng rãi còn 6 người đồng hành phải chia nhau 3 phòng tồi tàn.

” Hai ngày hôm sau, tổng thư ký của Quốc Dân Đảng đưa cho tôi giấy mời dự bữa ăn tối. Giấy chỉ mời hoàng đế Bảo Đại mà không đả động gì đến phái đoàn. Một xe đến đón tôi ở khách sạn. Chan, thư ký QDD tới đón tôi. Ông này là cựu sinh viên trường Dòng Tên Rạng Đông Thượng Hải nên nói rất giỏi tiếng Pháp.

“… Tưởng Giới Thạch rất lịch thiệp. Suốt bữa ăn ông tỏ ra rất am tường về tình hình Việt Nam. Chan làm thông ngôn cho tôi.

” Trong suốt thời gian đó, phái đoàn phải chờ hoài mà không được tiếp. Người trưởng đoàn nhờ tôi can thiệp để được Tưởng Giới Thạch cho tiếp kiến. Tôi cố thuyết phục Chan, thư ký Quốc Dân Đảng:

– Sự đoàn kết quốc gia đã được thực hiện ở Việt Nam. Phái đoàn đi cùng với tôi gồm những người đại diện 2 đảng lớn đang nắm quyền. Tất cả đều là những người bạn của Trung Quốc.

– Thưa ngài, Chan trả lời tôi, trong phái đoàn có những người cộng sản và những người cộng sản không thể nào là bạn của Trung Quốc được…

” út cục, sau nhiều ngày chờ đợi phái đoàn cũng được tiếp. Nhưng để không có tính cách chính thức, phái đoàn được tiếp trong một ngôi chùa cổ ở ngoài thành phố.

“Phái đoàn trở về hoàn toàn thất vọng. Tưởng Giới Thạch chỉ để đủ thời giờ cho phái đoàn đọc thông điệp của chủ tịch Hồ Chí Minh. Rồi, sau lời cám ơn cụt ngủn, Tưởng Giới Thạch tuyên bố là Trung Quốc, nhờ góp phần vào sự chiến thắng của Đồng Minh, đã có một chỗ ngồi giữa ” Tứ cường “, muốn quanh biên giới chỉ có những nước bạn.

“Vài ngày sau, tướng Marshall, thay thế tướng Hurley, muốn gặp tôi. Tôi tới gặp ông ở văn phòng. Ông rất chú ý đến Việt Nam và muốn chính tôi kể lại cuộc cách mạng đã xẩy ra như sao khiến Việt Minh nắm được quyền hành.. Tôi nhắc lại những biến cố xẩy ra hồi tháng Tám và tháng Chín năm ngoái và nhấn mạnh vào điểm là không có những xung đột và không có khó khăn gì trong sự thay đổi quyền hành ở Hà Nội. Tôi cũng nói là tôi đã tự rút lui để không có đổ máu. Tôi cũng nhấn mạnh vào sự hòa hợp trong tân chính phủ do Hồ Chí Minh thành lập và sự ông quyết tâm thực hiện độc lập và thống nhất, hai khát vọng mà cả dân tộc Việt Nam cùng chia sẻ.

” Tướng Marshall có nhiệm vụ hòa giải Tưởng Giới Thạch và Mao Trạch Đông, đặt tôi câu hỏi:

– Ngài nghĩ thế nào về Quốc Dân Đảng?

– Thưa Đại tướng, tôi biết rất ít và không rõ nhiều để có thể có một phán đoán có giá trị. Nhưng tôi thấy những thủ đoạn, những mưu toan của các tướng lãnh và của những người của họ ở Bắc Việt ngay khi họ mới tới, thì tôi thấy chả có gì là sáng láng. Tôi sợ cả Trung Quốc đều như vậy.

“Chúng tôi chia tay nhau sau câu nói này.

“Nhiệm vụ thất bại, phái đoàn sửa soạn trở về Hà Nội. Tôi quyết định cùng trở về. Ngày 15-4, máy bay xuống Côn Minh. May mắn hơn khi đi, chúng tôi có ngay máy bay đi Hà Nội.

Khi chúng tôi sắp lên máy bay thì có người đưa cho tôi tin nhắn của Hồ Chí Minh:

” Thưa ngài, mọi sự ở đây đều tốt đẹp, xin ngài cứ thư thả ở lại. Vả lại, sự hiện diện của ngài ở Trung Quốc rất hữu ích cho chúng ta. Đừng ngại ngùng gì cả. Khi nào tôi thấy là ngài cần về, tôi sẽ báo. Xin ngài nghỉ ngơi cho khỏe để còn làm nhiều nhiệm vụ đang chờ đợi chúng ta. Ôm hôn thân ái. Ký : Hồ Chí Minh. (tr 156)

” Chủ tịch không muốn tôi trở về. Tôi chào từ biệt phái đoàn. Khi máy bay chỉ còn là một chấm nhỏ ở chân trời, tôi đứng một mình trong căn cứ cũ của không quân Mỹ. Ngồi trên bậc cầu thang của phi trường, tôi điểm lại tình hình : không những tôi trơ trọi một thân một mình mà còn hoàn toàn cùng quẫn, không có một đồng xu dính túi. Vali của tôi nằm trong hầm để đồ của máy bay, khiến tôi không có quần áo để thay và cũng không có giấy tờ hay hộ chiếu… Tôi đọc lại câu ” Ôm hôn thân ái ” của Hồ Chí Minh mà không thể không mỉm cười : Thật là một đại kịch gia ! Khi thì săn sóc như một người cha, khi thì đầy trìu mến, ân cần, biết lợi dụng cái giáng điệu mảnh dẻ yếu ớt của mình, khi thì tỏ ra đầy uy quyền. Thật là không thiếu trào phúng… Tất cả ai gần ông lúc ban đầu đều bị nhầm, bị lừa … Người Mỹ, Sainteny, và chính tôi đây… Thật ra sự hiện diện của tôi làm ông vướng víu. Đó là lí do tôi phải đi Sầm Sơn và bây giờ là tôi phải lưu vong.

“Khi tôi đang trầm mình trong suy nghĩ thì có người tiến lại gần tôi. Một người Trung Hoa mặc âu phục bằng trạc tuổi tôi. Ông ta cười và hỏi tôi:

– Ông biết nói tiếng Pháp?

– Rất mừng có người nói chuyện, tôi trả lời: Biết chứ.

– Tôi tên là Yu, cựu luật sư ở Paris.

–Tôi cũng học ở Pháp, tên tôi là Vĩnh, sinh ở Việt Nam. Tôi đi du lịch qua đây bị lỡ máy bay.

– Ông ở đâu ?

Thấy tôi lúng túng, ông ta hiểu tình trạng của tôi và không ngần ngừ đề nghị:

Ông đến ở nhà tôi. Tôi là con cựu thị trưởng thành phố này. Cha tôi mới mất cách đây ít lâu, vì vậy tôi phải về. Nhà tôi khá rộng, ông ở thoải mái.

” … Nhờ sự rộng lượng của chủ nhà, tôi sắm được quần áo trong một cửa hàng bán quần áo cũ của quân đội Mỹ. Tôi liền thay bộ đồ mới mua được. Tôi ngạc nhiên trên đường về thấy lính tráng Tàu chào tôi. Khi về đến nhà tôi mới hiểu là tôi mặc quân phục của đại tá không quân Mỹ. Cả nhà đều cười ran và chúc mừng tôi đã lên chức.

” Có một bữa chúng tôi vào ăn ở một quán thì thấy một thanh niên vòng tay kính cẩn chào:

– Thưa Hoàng thượng, ngài còn sống?

” Đó là một thanh niên Việt Nam thuộc Đoàn Thanh niên của Phan Anh nên có dịp thấy tôi khi đi theo Phan Anh vào thành nội. Trước sự ngạc nhiên của Yu tôi phải giảng nghĩa vì sao tôi phải giấu tên. Không những Yu không bực mình mà còn mời Bùi Minh (Bùi Tường Minh?) ăn cùng. Minh nói phải trốn khỏi Hà Nội vì hoạt động trong đảng Đại Việt…

“… Với 2 người con của tướng Long Vân, thống đốc tỉnh Vân Nam, cả 2 đều tốt nghiệp Saint Cyr, tôi cũng cho biết tung tích của tôi và chúng tôi họp thành một nhóm bạn hữu rất vui vẻ.

“… Tôi không nhận được tin tức gì ở Hà Nội mặc đầu tôi có cho Hồ Chí Minh biết chỗ tôi cư ngụ. Bây giờ tôi biết chắc chắn là ông Hồ không muốn có sự hiện diện của tôi ở Việt Nam.

“… Tháng 9 tôi nhận được lời mời của Chan, Tổng thư ký Quốc Dân Đảng tới Trùng Khánh.. Lạ thay Yu cũng nhận được lời mời tương tự. Yu không tỏ vẻ ngạc nhiên vì cùng học với Chan ở trường Rạng Đông Thượng Hải và thỉnh thoảng cũng được gọi về thủ đô. Yu xin đi cùng, tôi nhận lời và 2 ngày sau chúng tôi lấy máy bay đi Trùng Khánh.

” Chan muốn mời tôi đến nhà ở, tôi cám ơn và nói thích trở lại khách sạn “Bốn Mùa” hơn. Tôi lợi dụng sự rảnh rỗi để tiếp tục đọc về Trung Quốc và đi đánh quần vợt lại.

” Đầu tháng Tám, Quốc Dân Đảng báo cho tôi là có một người đồng hương sắp tới. Hơi ngạc nhiên tôi tơi phi trường đón. Anh ta chừng 30 tuổi, hình dạng không phải là một người Việt thuần túy.

“Khi ngồi trong xe anh ta nói:

– Tôi là đại tá tình báo của quân đội Thiên hoàng, tôi có phận sự theo dõi những hành vi của Quốc Dân Đảng. Tôi sinh ở Nhật, cha Nhật mẹ Việt. Tôi được gửi tới ngài với danh nghĩa là thư ký của ngài;

Chuyện khá tức cười, tôi không nín được đặt câu hỏi:

– Tôi tưởng là những sĩ quan cao cấp Nhật đều tự sát theo truyền thống võ sĩ đạo. Tại sao ông không làm?

– Thưa ngài, những sĩ quan tình báo nhận được lệnh cấm làm hara-kiri. Họ phải tiếp tục sống và làm việc cho tương lai của Đế quốc Mặt trời. Khi tôi làm song phận sự, tôi sẽ trở về Sài Gòn theo ngả Manille và đầu hàng quân đội Anh.

Bắt đầu từ ngày đó, anh ta không rời tôi nửa bước.

“Chan, tôi gặp luôn luôn, nói với tôi là Tưởng Thống chế sắp rời đô xuống Nam Kinh, rất hân hạnh mời tôi tới Nam Kinh.

“Cuối tháng Tám Tưởng Giới Thạch xuống Nam kinh. Người thư ký ” trung thành ” của tôi cũng biến mất sau khi làm xong phận sự. Yu cũng theo chính phủ bỏ Trùng Khánh và nài nỉ tôi đi cùng. Tôi không muốn chút nào đi Nam kinh vì ngán thấu cổ cái bẩn thỉu của nước Tàu và thật sụ là sợ cô độc. Tôi kiếm một nơi ẩn trú đồng thời cũng là trung tâm. Tại sao không là Hồng Kông ? Yu đề nghị cùng đi với tôi vài ngày.

“8 ngày sau, ngày 15-9 chúng tôi bay đến Hồng Kông. (tr 161)

“.. Chúng tôi giữ 2 phòng ở một khách sạn hạng thường bên Cửu Long. Sau 2 tuần du lịch, Yu trở về Nam Kinh, hơi thất vọng vì tôi không đi cùng, nhưng cam đoan với tôi là sẽ được Tưởng Giới Thạch đón tiếp nếu tôi đổi ý.

“…Tôi lại sống cô độc với chút đô la HK trong túi Yu đưa cho tôi. Chỉ ít lâu sau tiền hết, tôi phải tìm cách sinh sống. Trong khi chờ đợi tôi đi dạo. Phần nhiều là đi bộ, hay đi xe buýt. Nhưng tôi cảm thấy hoàn toàn tự do. Lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác như vậy. Trong một bữa đi tản bộ, tình cờ tôi thấy trước một tòa nhà có bản đề “Ngân Hàng Đông Dương”.

” Sau một chút ngần ngừ và cũng không biết tại sao tôi bước vào. Thật tôi đúng vào ngày gặp may ! Khi vào đại sảnh, tôi thấy ông Gany, Tổng giám đốc Ngân hàng Đông Nam Á. Ông nhận ra tôi tức khắc, rất ngạc nhiên và nói ông mới tới Hồng Kông thanh tra và hỏi thăm tình cảnh tôi. Nói vắn tắt tôi kể cho ông trường hợp nào tôi tới Hồng Kông và tôi không có tiền. Tôi muốn ông ấy ứng ra cho tôi một chút. Ngay tức khắc ông ấy đưa cho tôi chừng 2000 đô la HK. Vài ngày sau, cũng tình cờ tôi được biết hội Truyền đạo Công giáo Pháp ở Nước ngoài. Hội này bằng lòng cho tôi vay một số tiền được bảo đảm bằng tài sản của hoàng gia. Tôi không còn phải lo thiếu tiền nữa và tôi dọn tới khách sạn Gloucester ở trên đường Queen’s Road…

“… Cũng ở khách sạn này, vào khoảng giữa tháng 11, bác sĩ Phạm Ngọc Thạch tới gặp tôi. Ông là giấm đốc những đoàn thanh niên Nam bộ dưới thời chính phủ Trần Trọng Kim, rồi làm bộ trưởng không bộ nào của chính phủ Lâm thời tháng Tâm năm 1945 và bây giờ ông là đổng lý văn phòng của Hồ Chí Minh.

– Thưa ngài, tôi từ Quảng Châu tới. Tôi được cụ Chủ tịch sai tôi đưa tin và gửi lời chào thân ái, đồng thời cũng xin ngài nhận vật này: Từ trong cập ông lấy ra một cái tráp trong đó có nhiều nén vàng. Với số vàng này tôi có thể sống được 2 tháng.

– Nhờ ông cám ơn Hồ chủ tịch. Nhưng cho tôi biết hành trình qua Pháp của Hồ Chủ tịch.

– Hồ Chủ tịch tới Pháp ngày 21-10… Một chính phủ mới “Đoàn kết quốc gia” được thành lập. Hồ Chủ tịch vẫn kiêm nhiệm bộ trưởng bộ Ngoại giao. Giáp là bộ trưởng bộ Quốc phòng và Phạm Văn Đồng vẫn giữ bộ kinh tế… Và chủ tịch vẫn muốn ngài làm cố vấn tối cao cho chính phủ.

– Xin ông cám ơn giùm tôi về sự tin cậy của chủ tịch. Kể cho tôi những gì đã xẩy ra từ khi tôi đi Trung Quốc.

– Ngài đã biết là, để thi hành Thỏa ước 6-3, người Pháp đã trở lại…. Chủ tịch đã gặp tướng Leclerc ở Hà Nội và Leclerc đã ưng thuận chính phủ chúng ta đi Paris để cụ thể hóa nền độc lập và sự thống nhất nước nhà.. Một buổi hội đàm đã diễn ra tại Đà Lạt ngày 17-4 để sửa soạn cuộc hành trình. Nguyễn Tường Tam sẽ dẫn đầu phái đoàn , chung quanh có Giáp, Vũ Trọng Khánh, Hoàng Xuân Hãn, Cù Huy Cận… Cũng có những người đại diện miền Nam. Rất mau chóng, các đại biểu ta thấy ngay là người Pháp không thành thật. Những gì là sự thật ở Hà Nội không còn như vậy ở Sài Gòn … Cuộc bàn cãi ở Đà Lạt kéo dài đến tận ngày 11-5. Mặc dầu người Pháp không thật lòng, Chủ tịch đã đi Pháp ngày 31-5, hi vọng vào sự gặp gỡ với chính phủ Pháp. Nhưng khi tới Pháp thì chính phủ đổ, Pháp không còn chính phủ nữa. ! Nghiêm trọng hơn hết là ngay sau ngày Chủ tịch đi Pháp, hôm 1-6, người Pháp thành lập ở Sài Gòn một chính phủ lâm thời Nam Kỳ với bác sĩ Thinh đứng đầu. Đó là chứng cớ sự gian dối của người Pháp…. Sau một tháng rưỡi chờ đợi, Hồ chủ tịch quyết định trở về nước. Tuy vậy, để chứng minh lòng thành thật và sự rộng lượng của dân tộc Việt Nam, trước khi rời Pháp Chủ tịch đã ưng thuận ký với tổng trưởng Marius Moutet một bản đồng tuyên ngôn thiết lập giữa Việt Nam và Pháp, một Modus vivendi (Tạm ước).

“… Tôi cám ơn bác sĩ Phạm Ngọc Thạch đã thuyết trình và nói:

– Tôi thấy bản Tạm ước trù liệu có thể đến tháng 1- 47 sẽ tiếp tục lại những cuộc bàn cãi đã bị bỏ dở ở Hội nghị Fontainebleau. Bởi vậy tôi muốn ông nói lại với Hồ chủ tịch là tôi muốn trở về Hà Nội vào lúc đó.

– Thưa ngài, tôi nghĩ là Chủ tịch muốn ngài ở lại Hồng Kông trong thời gian đó, vì Hồng Kông là địa điểm quan sát tốt nhất. Dầu sao chăng nữa, Chủ tịch dặn ngài phải coi chừng bọn Pháp và những tụi Việt gian đựợc Pháp dùng để thi hành những thủ đoạn của nó.(tr 166)

” Đối với tôi, chuyện đã rõ ràng, Hồ Chí Minh không muốn tôi : Ông đã đẩy tôi đi khi người Pháp trở lại và giữ tôi ở xa trong khi có Hội nghị Đà Lạt và Fontainebleau. Ông không muốn có sự hiện diện của tôi ở Hà Nội nếu cuộc thương thuyết với người Pháp bắt đầu lại.

” Vài ngày sau, gần như cả một phái đoàn tới khách sạn Gloucester xin được tôi tiếp kiến. Từ Quảng Châu tới là 3 thủ lãnh quốc gia, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam: VNQDD. Nguyễn Hải Thần: Đồng Minh Hội. Những người này đã trốn khỏi Hà Nội từ tháng 7 để tránh bị Giáp truy hại trong lúc Hồ Chí Minh vắng mặt. Nối tiếp sau đó là Trần Trọng Kim, cũng từ Quảng Châu tới. Trần Trọng Kim hỏi tôi:

– Thưa ngài, ngài tính thế nào?

– Tôi đợi Hồ Chí Minh gọi tôi về.

– Xin ngài đừng về Hà Nội, nguy hiểm lắm. Tại sao ngài không đi Nam Kinh với Quốc Dân Đảng theo lời mời của Tưởng Giới Thạch?

– Không, tôi không đi Nam Kinh. Quốc Dân Đảng coi như là sắp tiêu tan rồi. Tưởng Giới Thạch không chống lại được áp lực của cộng sản đâu và chẳng chóng thì chày, Mao Trạch Đông sẽ toàn thắng…

“… Tôi được giấy triệu tập của An ninh Anh. Gặp Cảnh sát trưởng người Anh, tôi hỏi lí do. Ông ta nói : Từ ngày ngài tới Hồng Kông tháng Mười năm ngoái, ngài thay đổi nhiều khách sạn. Chúng tôi biết ngài là ai ngay từ đầu. Tôi nhận được lệnh phải bảo đảm an ninh cho ngài. Chúng tôi dành cho ngài một cái biệt thự ở Repulsion Bay. Hai cảnh sát Trung Hoa mặc thường phục sẽ túc trực bên ngài.

“… Từ khi tôi đến ở Repulssion Bay trên đảo Victoria, biệt thự của tôi trở thành một cục nam châm thu hút khách viếng thăm. Có những khách tới để đặt trước chỗ ngồi, có những khách tới để dò dẫm cho Pháp hay cho nước ngoài khác… Tôi không có ảo tưởng gì khi bỗng nhiên nhận được sự quan tâm của nhiều người : bác sĩ Phan Huy Đán, luật sư Đinh Xuân Quảng, cả 2 thuộc đảng Xã hội, VNQDD có Trần Văn Tuyên, rồi bác sĩ Lê Văn Hoạch, phó thủ tướng chính phủ Nam Kỳ, rồi Ngô Đình Diệm mà tôi nghi là con mắt của Mỹ…(tr 171)

“… Ngày Toàn quốc Kháng chiến 19-12 đã đẩy Việt Minh vào một cuộc chiến tranh du kích. Theo tôi đó là cái lầm lớn nhất. Nhưng ai là người chịu trách nhiệm?

” Giáp chắc chắn là có một phần khi sửa soạn cuộc Tổng tấn công. Nhưng hình như phút cuối cùng Giáp hủy lệnh đánh. Cuộc tổng tấn công đã phá hoại đường lối chính trị được ấn định từ trước và đã đưa đến một cuộc chiến tranh quá lâu dài.
“Nếu không có ngày 19-12-1946 thì gì đã có thể xẩy ra ở Việt Nam? (tr 172)

Vài bình luận về những sự kiện kể trong những đoạn dịch

1) Bảo Đại cũng như hầu hết mọi người thời ấy, chỉ nghe đồn chứ không biết Việt Minh là gì, Hồ Chí Minh là ai.
Người biết nhiều về Việt Minh nhất là Tạ Quang Bửu khi nói với Bảo Đại về Võ Nguyên Giáp ở Hà Nội và Trần Văn Giầu ở Sài Gòn. Nhưng ở Huế là ai? Ông Phạm khắc Hòe, ngự tiền văn phòng của Bảo Đại, được sai ra ngoài Thành Nội hỏi tin tức ai là người của Việt Minh, trở về tay không. Dễ hiểu : Việt Minh chánh cống còn ở Hà Nội, chưa kịp vào Huế. Người Việt Minh chánh cống đầu tiên vào Huế là Trần Huy Liệu mà nếu xét kỹ lí lịch thì cũng chỉ là cựu VNQDD trở cờ. Cù Huy Cận chỉ là kẻ theo đuôi.

2) Bảo Đại dù tây học, nhưng cũng như đa số người dân hồi ấy, vẫn còn mê tín, tin là ông Hồ có được mệnh trời.
Hai câu sấm Trạng Trình “Bao giờ sen mọc biển Đông (Nhật), cha con nhà Nguyễn bế bồng nhau đi”, được giảng là nhằm triều đại nhà Nguyễn và “Đụn sơn phân giới… Nam đàn sinh thánh”, được cho là ứng vào Hồ Chí Minh. Những đồn đại về cụ Hồ mắt sáng như sao, có 2 con ngươi… đã áp đảo tinh thần ông Bảo Đại, khiến ông tự thấy phải thoái vị để theo đúng mệnh trời. (tr119)

3) Ngay khi mới gặp ông Hồ ở Hà Nội, Bảo Đại đã bị ông Hồ mê hoặc như cả triệu người dân Việt thời ấy.

Gặp ông Hồ lần đầu tiên, Bảo Đại đã có ấn tượng tốt vì phong độ nửa đạo sĩ nửa nhà nho của ông Hồ. Nhưng cũng như 99% dân chúng Việt Nam thời đó, Bảo Đại đã bị ông Hồ mê hoặc vì 2 chữ Độc Lập và Thống Nhất. Ai cũng như ai đều cho Độc Lập là Tất cả: là thoát khỏi vòng bị trị, là tự do, là thống nhất, là Bác Hồ, là Nguyễn Ái Quốc, là kháng chiến theo con đường cộng sản. Cả triệu người Việt Nam nghe theo tiếng hô Độc lập của Bác để bị dẫn vào con đường này rồi đi lần lần tới cộng sản.

4) Bảo Đại không có thiện cảm với những người quốc gia

Được mục kích những cảnh hỗn loạn ở Hà Nội gây ra bởi những đám quân Tàu, Bảo Đại ghét lây những người quốc gia vì những người này đã theo quân đội Tàu trở về Việt Nam, mặc dù trong số những người này có người muốn tôn ông làm minh chủ để đối lại với Hồ Chí Minh.

5) Bảo Đại chỉ là phát ngôn viên của ông Hồ

Mang tiếng là cố vấn tối cao, không thấy Bảo Đại đưa ra ý kiến nào trong suốt thời gian làm cố vấn. Trái lại, những thông điệp gửi cho các lãnh đạo nước ngoài, tuy mang tên Bảo Đại, nhưng đều do ông Hồ tự thảo. Và khi đi cùng với ông Hồ gặp đại diện các nước Đồng Minh, những lời tuyên bố của ông Bảo Đại cũng chỉ là những lời đã được ông Hồ mướm trước. Ông Hồ chỉ dùng Bảo Đại như một phát ngôn viên và như một nhân chứng để khẳng định với Đồng Minh là Bảo Đại đã tự trao quyền hành chứ không có sự cướp đoạt quyền hành. Tuy vậy ông Hồ vẫn luôn luôn nghi ngờ Bảo Đại nên không bao giờ để cho đi một mình. Bảo Đại trái lại vẫn luôn luôn tin tưởng vào ông Hồ, luôn luôn tỏ ra trung trực với ông Hồ, ngay cả khi đã biết chắc mình đã bị bỏ rơi. Chứng cớ là khi Phạm Ngọc Thạch tới Hồng Kông đưa cho mấy nén vàng, vẫn một mực hỏi khi nào được ông Hồ gọi về. Thế mới biết sức hấp dẫn của ông Hồ mạnh đến chừng nào!

6) Đề nghị Bảo Đại thay mình là một mánh khóe của ông Hồ khi bị chống đối về dự định ký với Pháp cho Pháp trở lại Việt Nam

Đề nghị này được Bảo Đại kể lại trong cuốn ” Rồng Nam ” (tr 150 ). Tôi không thấy có tài liệu nào nói đến. Có nhiều người cho là ông Bảo Đại bịa ra. Tôi, ngược lại, tin là có thật vì lí do sau đây:

Để nắm trọn quyền hành trong tay, ông Hồ phải tìm cách gạt những đảng phái quốc gia ra ngoài. Muốn vậy, phải làm sao đuổi được bọn Tàu ra khỏi nước, khiến các lãnh tụ quốc gia từ trước tới nay vẫn dựa vào Tàu, nếu không muốn bị thủ tiêu, chỉ còn cách bám theo Tàu, trốn khỏi Việt Nam. Vấn đề là quân đội Tàu lấy danh nghĩa là được lệnh Đồng Minh vào Bắc Việt để giải giới quân đội Nhật, sẽ ở ỳ không bao giờ chịu về. Muốn đuổi Tàu ra khỏi nước, chỉ có cách là điều đình với Pháp, đem Pháp vào thay thế Tàu. Nhưng làm như vậy ông Hồ sẽ mất mặt với toàn dân và Việt Minh sẽ mất chính nghĩa giành độc lập. Các đảng phái Quốc gia, vì sự sống còn của mình, sẽ nhao nhao chống đối, sẽ giành được chính nghĩa, huy động toàn dân đánh Pháp với súng ống của quân Tàu giải giới Nhật để lại. Lực lượng Việt Minh hồi ấy thật ra cũng chả mạnh hơn gì các đảng phái quốc gia tuy được phóng đại vì khéo tuyên truyền, sẽ chỉ còn cách chạy ra khỏi nước. Nhưng đi đâu ? Tàu Mao thì còn quá xa ! Không có lẽ lại trốn qua Pháp, nương tựa vào đảng Cộng sản Pháp ?
Ông Hồ thấy chỉ còn một giải pháp là đưa Bảo Đại lên thay mình. Tất nhiên là Bảo Đại sẽ chỉ là chủ tịch bù nhìn với một nội các bù nhìn, còn mọi quyền hành thật sự vẫn nằm trong tay “Cố vấn” Hồ Chí Minh. Trách nhiệm về chuyện ký với Tây, đem Tây trở lại sẽ đổ lên đầu ông Bảo Đại hết ! Ngoài ra, một khi ông Bảo Đại đã dính với ông Hồ, các đảng phái quốc gia cũng không còn có thể tôn ông làm minh chủ thay thế ông Hồ trước mặt toàn dân được..

Ông Bảo Đại mãi về sau mới hiểu lí do vì sao có sự thay đổi của ông Hồ : Với vàng bạc của “Tuần lễ vàng”, ông Hồ đã đút lót tướng Tiêu Văn để viên tướng này nói với chủ tướng của mình là tướng Lư Hán làm áp lực với các lãnh tụ quốc gia, đặc biệt là VNQDD, tham gia chính phủ Hồ Chí Minh và cùng ký thỏa ước với Pháp. Không biết các lãnh tụ này được Tiêu Văn thí cho bao nhiêu cây vàng. Nhưng đã tự đào hố chôn mình. Và ông Hồ thấy “Giải pháp Bảo Đại ” của mình không cần thiết nữa!

Nhưng ông Bảo Đại vẫn bị ông Hồ gài vào cái bẫy ” Thỏa ước 6-3 ” khi được ông Hồ cho cái hân hạnh mỗi tối cùng ông thảo cái bản thỏa ước này. Lịch sử khó mà kết tội ông Hồ đã đem Tây vào vì tự ông Bảo Đại đưa ra chứng cớ là đã cùng ông Hồ thảo bản Thỏa ước và các đảng Quốc gia cũng há miệng mắc quai vì bản Thỏa ước có chữ ký của Vũ Hồng Khanh.

7) Còn một nghi vấn nữa: Bảo Đại, sau khi tham dự phái đoàn đi gặp Tưởng Giới Thạch, đã cố ý ở lại hay bị ông Hồ bỏ rơi?
Có nhiều người cho là Bảo Đại đã lợi dụng tham gia phái đoàn qua Tàu, trốn ở lại.

Tôi thì nghĩ ông Bảo Đại đã bị ông Hồ vắt chanh bỏ vỏ:

- Nếu thật sự ông Bảo Đại muốn ở lại thì ngay khi gặp Tưởng Giới Thạch đã xin ở lại, đã không can thiệp để phái đoàn của ông Hồ được Tưởng Giới Thạch tiếp. Và nhất là khi gặp tướng Marshall, đã không khẳng định chính phủ Hồ Chí Minh là chính phủ đoàn kết quốc gia được Hồ Chí Minh thành lập với ý chí thực hiện độc lập và thống nhất, hai khát vọng của dân tộc Việt Nam và đã không nói xấu chế độ Quốc dân đảng Tàu.

- Nếu thật sự muốn ở lại thì sao sau hơn 3 tuần ở Trùng Khánh (Từ 23-3 đến 15-4 ), lại theo phái đoàn đi Côn Minh để đổi máy bay trở về Hà Nội

- Chuyện sắp lên máy bay trở về Hà Nội thì nhận được tin nhắn của ông Hồ nói ở lại, cũng khả tín. Chắc chắn là tin nhắn này đã được ông Hồ viết từ trước và đưa cho một người thân tín trong phái đoàn để phút cuối cùng mới đưa cho ông Bảo Đại, gây bất ngờ để ông Bảo Đại không kịp phản ứng, không kịp nghĩ đến vợ con còn ở Việt Nam, quần áo không có, một xu dính túi cũng không.

Chẳng qua là ông Hồ, sau khi đã lợi dụng đến tận cùng ông Bảo Đại để làm lá chắn cho mình trước mặt Đồng Minh và đã ký được thỏa ước đem quân Pháp vào thay thế quân Tàu, thì thấy đã đến lúc vứt vỏ vì đã vắt hết chanh.

Kết luận

Ông Hồ đã 2 lần lầm lỡ:

Lần thứ Nhất: Ngay từ đầu năm 1946, để đuổi Tàu Quốc, ông Hồ đã đề nghị Bảo Đại thay mình làm chủ tịch nước, điều đình với Pháp để Pháp thay thế Tàu rồi lại trở mặt! Hậu quả : 8 năm chiến tranh chống Pháp cho Tàu và đất nước bị chia đôi.

Lần thứ Hai nặng hơn nhiều: Đẩy Bảo Đại ra khỏi nước. Nếu còn giữ Bảo Đại trong nước thì năm 1950 khi Mao chiến thắng tới sát biên giới, để tránh phải phụ thuộc Tàu Cộng, ông Hồ đã có thể lấy lại cái “giải pháp Bảo Đại” năm 1946 của mình. Không những đã rút ngắn chiến tranh Việt Pháp được 4 năm, mà cái quan trọng hơn hết là sẽ không có cuộc nội chiến kéo dài thêm 20 năm với 4 triệu người chết, với hậu quả là đất nước ngày nay thuộc quỹ đạo Tàu không biết bao giờ mới thoát khỏi! Đó là cái tội lớn nhất của ông Hồ đối với lịch sử.

© Phong Uyên

© Đàn Chim Việt

51 Phản hồi cho “Bảo Đại: Tối cao cố vấn của ông Hồ [2]”

  1. Lão Ngoan Đồng says:

    Thưa bà con,

    Theo kinh nghiệm riêng, hồi ký của các nhân vật lịch sử, thường chỉ để tham khảo chơi thôi, chớ nên tin vào mà sẽ phạm phải nhiều lầm lẫn tai hại. Lý do thường là RẤT CHỦ QUAN, NÓI TỐT VỀ TÁC GIẢ, hơn là thú thật những sai lầm chết người do sự bất cẩn, ngu dốt … của mình. Một ngàn lẻ một lý do được viện dẫn để bào chữa trực hay gián tiếp cho chính đương sự.

    Tôi đọc một hồi ký thường là để ÔN LẠI LỊCH SỪ, tìm cách đối chiếu, so sánh …, chứ không tin một ly ông cụ nào vào đó.

    Với ông Bảo Đại, tôi dựa vào một số tài liệu mà tôi chủ quan cho là đáng tin cậy:

    1/
    Những sự việc ông thực hiện được viết trên văn bản chính thức hay tường thuật từ các nguồn sử liệu tin cậy.

    Chẳng hạn những hành động rất cách mạng, trong đó có lệnh bãi bỏ tam cung lục viện, lập chánh cung hoàng hậu, rồi bỏ tục qùy lạy trước vua ! Rồi ông kết hôn với bà Nam Phương, một thiếu nữ miền Nam, theo Tây học hoàn toàn, tín đồ catholic (đạo dòng) …
    Đầu thập niên 30 ông cải tổ nội các, thay các viên quan già nua bằng các ông trẻ tân học, như Ngô Đình Diệm làm thương thư bộ Lại, một bộ quan trọng trong Lục bộ.

    Ông chưa hề ra lệnh bắt giam trái phép ai, hạ lệnh xử tử ai hay thủ tiêu ai cả. Ngược lại ông cố mời các nhân tài ra giúp nước, như khi Nhật trao quyền ông đã cố mời cụ Trần Trọng Kim chấp chính, sau khi mời ông Ngô Đình Diệm nhưng bất thành …

    2/
    Các tài liệu không về chính trị, như tác phẩm HƠN NỬA ĐỜI HƯ của nhà học giả VƯƠNG HỒNG SỂN, và nhất là tác phẩm víêt về các nhân vật nổi tíêng của làng Hành Thiện do ông cựu thẩm phán ĐẶNG HỮU THỤ ở Paris chấp bút.
    Các vị trên tình cờ gặp hay có dịp tiếp xúc với nhà vua lúc còn tại chức hay khi sống ẩn dật ở Paris, đã trung thực trình bày cái nhìn của mình về Bảo Đại.
    Nói chung, họ dành nhiều HẢO CẢM, nếu không muốn nói họ mô tả ông với thần thái phong cách thật xứng đáng là một quân vương, khiến đám quan chức thực dân trong Nam phải nể vì (Vương Hồng Sển.Ông Sển còn so sánh Bảo Đại với thái tử Sihanouk đang du học ở trường tây ở miền Nam lúc đó và đại khái nhận xét Sihanouk chỉ là anh hề trong khi Bảo Đại rất gentleman về nhiều mặt), hay cựu hoàng rất có tư cách dù đang sống trong cảnh nghèo và cô đơn (Đặng Hữu Thụ). Chẳng hạn sau khi thắng kiện, thu hồ lại được một số các báu vật triều Nguyễn, bị đánh cắp đem bày bán ở một tiệm đồ cổ ở Paris, cựu hoàng giao lại cho chính quyền hiện tại ở VN là CS, tuyệt nhiên không hề giữ lại làm của riêng, bởi ông cho đó là báu vật quốc gia, chứ không riêng của gia đình ông ! Tôi cảm động muốn khóc trước nghĩa cử này của ông, bởi tấm lòng đại lương của ông, không coi CS là kẻ thù dù bọn CS đã lợi dụng và bôi nhọ ông không giới hạn. Tôi chưa hề đọc được tài liệu nào của CS dám tiết lộ vụ việc trên cho công chúng biết.
    Cũng như chúng không dám nói thật đã từng dự định tịch thu các cổ vật của cụ Vương Hồng Sển lúc cụ còn sống. Cụ hạ tối hậu thư, cứ để nguyên lúc cụ còn sinh tiền thì sau khi chết cụ cho hết, bằng không cụ đập nát tất cả rồi ra sao cũng đặng ! CS chùn lại bàn tay nham nhở bẩn thỉu trước ông già Ba Tri thời đại mới !

    Ông Bảo Đại đã viết hồi ký ở tuổi già, cả gần bốn thập niên không nắm quyền lực, không tham gia sinh hoạt chính trị … Cuộc đời lại chịu bao nhiêu oan trái, đến trầm cảm, như khi bà mẹ thân yêu của ông bị tịch nhu nhà cửa trong lúc tuổi già sức yếu, khiến ông ở trời Tây lo lắng mất ăn mất ngủ, như qua tường thuật mới đây của hoàng tử Bảo Ân.
    Rồi sự chia tay với bà vợ lớn cùng đám con thật đau lòng. Xem ra ông nhận được trợ giúp lại từ hai bà phi là Mộng Điệp và Lê Phi Ánh trong lúc cùng quẩn và lúc cuối đời là bà vợ người Pháp “đáo để” ! (Tôi cho bà này đáo để là phải, bới đám gọi là hoàng phái cùng đám con bà Nam Phương nào có tử tế gì với cựu hoàng lúc cuối đời. Dù sao ông cũng là cha ruột của họ cơ mà, và thật ra ông có ăn ở khắt khe bạc ác chi với vợ con, ngoại trừ cái thói trăng hoa của một vua trẻ tuổi, bảnh trai, theo Tây học từ bé … )
    Người lo chôn ông là bà vợ Pháp và người lo xây mộ cho ông thật tử tế lại là con một bà thứ phi !

    Ông chỉ huy trưởng cũ của tôi là y sĩ đại tá Hoàng Cơ Lân có lần nhẹ nhàng trách cứ ông Diệm, đã không thèm chu cấp cho ông Bảo Đại một đồng xu teng, nên phía Pháp đã thương tình cấp tiến cho vị phế đế cuối cùng này ! Ông HCL nhận xét đại khái, nếu ông Bảo Đại có bê tha vì nghèo khổ thì thể diện VN cũng chả tốt đẹp gì. Sao lại tiếc tí tiền chu cấp cho Bảo Đại sống cho ra hồn, giữ thể diện cho ông ta và đất nước ở nơi nhĩ mục quan chiêm, trong khi tịch thu tài sản của nhà Nguyễn hết về tay mình như thế.
    Với ai tôi không biết, nhưng với riêng Bảo Đại tôi nghĩ đúng thế thật, bởi nghĩ cho cùng, người ta bôi đen Bảo Đại vì mưu đồ cá nhân, phe nhóm, chứ thực ra BĐ đã lắm phen LỰC BẤT TÒNG TÂM, bởi SINH BẤT PHÙNG THỜI ! Thời đại quân chủ độc đoán đã qua rồi, cho nên rất nhiều triều đại bị sụp đổ, nhất là ở đa phần ở các nước Á châu còn chậm tiến quá xá.

    Trở lại hồi ký của Bảo Đại, tôi cho là nếu có trí nhớ cực tốt, ông cũng chỉ nhớ đại khái một vài nét chính, chứ không thể nào đi vào chi tiết từng cuộc đối thoại trong quảng thời gian có quá nhiều biến động xảy đến thật dồn dập đến chóng mặt. Tôi nghe nói cũng chẳng phải chính tay ông viết, mà phải nhờ vào một tay ký giả hay nhà văn Pháp nào đó viết dùm.
    Bảo là ông ghi nhật ký nên có thể nhớ kỹ như thế, tôi ngờ rằng chẳng ai viết nhật ký lại ghi chi tiết như thế, huống chi Bảo Đại lài lắm hobbies tốn thòi giờ và công sức, chưa kể bao quanh ông rất nhiều người đẹp nữa chứ.

    Ciao,
    Lãa Ngoan Đồng
    Tổ sư Y trị :-) !

    • Trực Ngôn says:

      Từ khi HCM và đảng CSVN rước CNCS vào VN thì chẳng riêng ông Bảo Đại phải gánh chịu bao nhiêu oan trái, phải lo lắng trầm tư đến mất ăn mất ngủ, mà hầu như đa số nhân dân VN phải cùng chung số phận, còn khốn khổ hơn Bảo Đại rất nhiều!

      Trích “đám gọi là hoàng phái cùng đám con bà Nam Phương nào có tử tế gì với cựu hoàng lúc cuối đời. Dù sao ông cũng là cha ruột của họ cơ mà, và thật ra ông có ăn ở khắt khe bạc ác chi với vợ con, ngoại trừ cái thói trăng hoa của một vua trẻ tuổi, bảnh trai, theo Tây học từ bé …

      Nói đi còn phải nói lại, vua chúa thì cũng là con người. Nhưng cuộc sống “đa thê” đã đưa Bảo Đại đến cảnh cha chung không ai khóc! Vì chính ông đã không làm tròn bổn phận người chồng người cha, bỏ bê vợ con để sống thói trăng hoa thì còn trách ai được?

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Dear Trực Ngôn,

        Sau đây bàn ra tán vào cho dzui, bởi toàn là chuyện NGHE NÓI (hear & say).

        Bảo Đại lúc trẻ đến già là con người hào hao lịch lãm, lại có tiếng là hoàng đế Đại Nam, cho nên người ta dâng hiến thân mình hay con cái cho ông rất nhiều.
        Xin lỗi mỡ ngon để trước miệng mèo lẽ nào bỏ qua, nhất là lúc còn trẻ bồng bột.

        Được một điều là Bảo Đại không ăn ở bạc ác với ai cả. Cho nên ta thấy có những bà thứ phi như Mộng Điệp hay Lê Phi Ánh đều vẫn qúi trọng ông dù ông sa cơ thất thế lưu vong ở Pháp.

        Riêng bà hoàng hậu Nam Phương, biết mình có thế giá riêng, nên chả cần nương nhờ bóng cả của Bảo Đại ngay từ lúc còn son trẻ, bởi bà là chánh cung hoàng hậu, lại thêm có mấy ông con trai, nhất là thái tử Bảo Long.
        Và bà lo vun sới cho Bảo Long, bởi bà trông cậy Pháp còn có thể dùng con bài Bảo Long để trở lại Việt Nam, thay cho cưu hoàng Bảo Đại, vốn hay thay đổi lập trường như chong chóng, bởi ông yêu nước, không dễ dậy như Pháp trông đợi.
        Người ta khen bà Nam Phương đoan trang, tài sắc vên toàn, bởi thực ra ta nên biết bà là tín đồ Catho thuần thành, được Vatican chấp thuận cho kết hôn với người ngoại đạo, cho nên đó là một lẽ bà phải “gìn vàng giữ ngọc” ! Như ở trên đã bàn, bà giữ chẳng phải cho riêng mình, mà cho cả con cái, mà trọng điểm là tương lai chính trị của Bảo Long.

        (Jackie Kennedy vì thương con, nên đành đi bước nữa, nhằm mục đích trước lánh nạn khỏi đất Mỹ đã gây cho bà một cú choc quá lớn, sau đó tìm cách đánh lạc hướng kẻ thù dòng họ Kennedy, mang con đi nhờ sự che chở của tài phiệt Hy Lạp Onassis, bởi bà mất niềm tin vào cánh an ninh bảo vệ tổng thống của Mỹ …)

        Vị chỉ huy trưởng cũ của tôi là cựu y sĩ đại tá Hoàng Cơ Lân , sống ở Paris từ năm 1975 đến nay, cho hay riêng là, Bảo Đại đã bảo vệ Bảo Long hết lòng. Nhất quyết từ chối không cho Bảo Long tham gia quân đội, nên sau này BL bực mình với cựu hoàng tham gia vào binh chủng Lê Dương (chả khác gì con trai Hàm Nghi).

        Ông HCL còn chê ông Bảo Đại chết nhát, không dám cùng đại tướng De Lattre đi thị sát mặt trận theo lời mời riêng của viên tướng này, nhằm khích động tinh thần binh sĩ, sau khi bị thua nặng ở Chiến dịch Biên giới Đông Bắc, tức Trận Đường Quốc Lộ 4 vào năm 1949. Tôi nghĩ ông HCL thiên vị, bởi De Lattre là viên tướng, tức võ quan cao cấp, trong khi còn hoàng đế BĐ là đại diện một quốc gia, lai là lá ngọc cành vàng, không thể khinh xuất nơi hòn tên mũi đạn được như một viên võ tướng (theo truyền thống của hoàng gia Anh, hoàng tử đầu con thái tử Charles phải đi lính, rồi tình nguyện phục vụ trong không quân ở đó. Nhưng khi lộ tin này, lập tức hoàng tử này được rút về lai Anh. Có khi làm bộ xì tin này ra để đánh bóng tô màu cho hoàng tử này mà chắc chắn anh ta sẽ lên nối ngôi vì sự tai tiếng quá nhiều của ông bố ruột là thái tử Charles)

        Ông HCL cũng chê BĐ đã không khứng chịu cho Bảo Long theo học các trường quân sự ở VN được lệnh của De Lattre mở ra để “da vàng hoá” (jaunissement), tức Việt Nam hóa chiến tranh VN lúc đó (sử gia gọi là Chiến tranh Đông Dương lần thứ Nhất; The First Indochinese War).

        Tóm lại, Bảo Đại rất thương con, không muốn kẻ nối dõi của mình và dòng họ Nguyễn bị tổn hại vì sơ suất. Xem ra ông ăn ở với ông con mình rất trọn vẹn. Ở với mẹ từ bé, nên Bảo Long và các em chịu ảnh hưởng nặng từ Nam Phương hoàng hậu, và chỉ nghe lời mẹ. Có lẽ vì thế họ đã bỏ rơi Bảo Đại, khiến ông phải tìm nơi nương tựa từ tình cảm đến tài chính nơi này nơi kia là chuyện bó buộc. Và bà vợ sau cùng người Pháp “yêu qủi” có “tác oai tác quái” với hoàng tộc hay với người thân cận khác của BĐ lại chuyện tất nhiên. Bởi khi cựu hoàng còn sống người ta hắt hủi ông, để mình bà ta săn sóc, hứng đỡ. Đến khi ông quá vãng lại chạy tới đòi hỏi phải thế này thế nọ mới đúng qui cách bla bla bla

        Tôi ngờ rằng chính là chính phủ Pháp đã khéo léo thu xếp cho một bà đầm già nhảy ra hứng ông phế đế Việt Nam. Chả khác nào chính khách Nhật thu xếp cho một bà Nhật trẻ hầu cận bên mình Kỳ ngoại hầu Cường Để như thư ký, kẻ ăn người ở và phục vụ luôn nhu cầu sinh lý nữa. Có thể nào đó là mưu đồ của đám an ninh mật thám để tiện bề dò la hành tung một key figure chăng ? Who knows, Oui Dieu Seul Le Sait ! Chỉ có thượng đế mới biết được chuyện bí mật quốc gia ấy thôi.

        Lão Ngoan Đồng
        Tổ sư Y trị :-) !

      • Ông Nội của Trực Ngôn - says:

        Bảo Đại , làm vua mà để dân trong cảnh nô lệ , lầm than dưới ách thực dân Pháp , ấy là tội lớn , nhưng ông đã biết thân tự nguyện “…thà làm dân một nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa tự do ” của HỒ CHÍ MINH – Đó là điều đáng khen !

        Kẻ nấp danh cháu ta – Trực Ngôn , ăn nói quàng xiên , há mõm sủa càn chê trách những nhân vật lịch sử ….Lũ cccđ như mi , còn mấy hơi tàn heo hắt để rồi ngu…ẻo mất xác nơi xó lạ ???

      • Trực Ngôn says:

        Ông Doctor đã viết là “bởi toàn là chuyện NGHE NÓI (hear & say), vậy thì đem nhận xét của đại tá Hoàng Cơ Lân ra bàn tán làm chi, đúng thì không nói làm gì còn như sai thì vô tình quảng bá cái xấu trong khắp nhân gian?

        Hãy góp ý theo nội dung bài chủ cộng với nhận xét riêng của mình thì có tốt hơn không?

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Dear Trực Ngôn,

        Nếu xét cho kỹ, hầu như đại đa số còm nơi đây toàn là chuyện “hear&say”, được các còm sĩ trích dẫn từ các nguồn không chính thức.

        Vả lại tôi đã thưa ngay từ đầu, mình đọc cho biết, đừng nên tranh cãi đi sâu vào chi tiết. Có những lời đồn xem ra đáng tin, có cái đáng ngờ. Cần lọc lựa.
        Tôi dám viết rõ là nghe nói lại, hay đọc lại từ đâu, của ai; trong khi lắm còm sĩ cứ viết khơi khơi như đó là sự thật hiển nhiên.

        Tôi bàn quanh chủ đề về Bảo Đại đấy chứ. Tin về BĐ có cái có trong tài liệu chính thống, có cái ngoài luồng, có cái đồn thổi … Lẽ nào không cho bàn rộng rãi để rộng đường dư luận.

        Điều không nên và chẳng nên nên viết là từ ngữ doctor, chẳng ăn nhậu gì hết ở đây bạn ơi.
        (Nếu thấy cần thì phải thay bằng từ ngữ tổ sư, hahahahihiiii :-) ! Just Kidding !)

        Lão Ngoan Đồng
        Tổ sư Y trị :-) !

    • tonydo says:

      May mắn khi đọc comment này của bác sĩ mới nhớ tới vụ lùng bùng của đại tá bác sĩ Hoàng Cơ Lân và ngài “Sáu Bò Vàng”ở Hoa Kỳ. Gia tộc Hoàng Cơ dữ dội và lắm người tài. Cám ơn bác sĩ.
      Nói về nhà Vua thì thấy Ngài sài có vẻ nặng tay!
      Nào là $2000 đô (bây giờ là khoảng $20,000) rồi một số nén (cứ gọi là lượng) thì thời giá bây giờ là gần $2000 đô một lượng. rồi là (không phải lo cuộc sống nữa khi ngài chủ ngân hàng Gany bảo lãnh.v.v,), rồi là khách sạn hạng sang.v.v.
      Trong khi theo em biết thì nhiều nhà cách mạng các đảng phái Quốc Gia chạy qua Hồng Kông hồi đó phải quây quần với nhau trong những căn hộ rẻ tiền và phải làm đủ mọi nghề từ thợ vẽ, thợ sơn, bốc vác.v.v. kiếm sống để tiếp tục tranh đấu với ngài:
      Tổ Sư Y Trị Điếm Hồ Chí Minh.
      Kính bác sĩ.

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Dear tonydo,

        “Nói về nhà Vua thì thấy Ngài sài có vẻ nặng tay!
        Nào là $2000 đô (bây giờ là khoảng $20,000) rồi một số nén (cứ gọi là lượng)…”
        (nguyên văn)

        Lại một hear&say, chẳng có bằng chứng cụ thể để chứng minh.

        Tuy nhiên BĐ là hoàng đế danh tiếng thời đó ở trong vùng, dĩ nhiên sẽ có nhiều nguồn cung cấp tiền bạc cho ông. Ông ấy cũng có thể mang theo được tiền bạc riêng, đồ tế nhuyễn để xài riêng khi cần. Cứ xem ông ấy sống lưu vong được Pháp trợ cấp, rồi mấy bà phi đã nuôi nấng ông ấy ra sao thì rõ.

        Hãy nhìn ông Thiệu ra đi mang theo tài sản ít nhiều, cho nên ông ta sống khá thoải mái hơn mọi người.
        Hay như bà Nhu được một người ẩn danh (hình như một bà bá tước Ý) tặng không một căn hộ (appartment) ở Paris, là chuyện có thể tin được.
        Anyway con gái bà Nhu lấy chồng người Ý, nên có thể có những đại gia ý hân hạnh quen với bà Nhu, rồi vì mến mộ tặng một tài sản giá trị (có thể với dân thường như chúng ta, nhưng với các đại gia thì chả nhằm nhò gì)

        Ông BĐ được đào tạo theo lối vương tôn công tử cành vàng lá ngọc phương Tây, cho nên hobbies của ông bị coi là xa xỉ theo cái nhìn Á đông rất khắc khe. Chẳng hạn đi săn, lái xe hơi, phi cơ, cưỡi ngựa, đánh tennis, chơi bài ở casino… Vụ chơi bài được người ta viết thành huyền thoại nhất dạ đế vương !
        Ông BĐ bỏ tốn phí tam cung lục viện …, để “đầu tư” vào các chuyện trên, nên bị mang tiếng là dân ăn chơi, dân cờ bạc gạo .. Trong khi các ông hoàng bà chúa khác ngồi trong nhà đánh bài đánh bạc như điên, thiên hạ íu biết đâu mà mò. Có một số vị thua bạc, nợ như Chúa Chổm đấy. Họ cũng là người, may mắn sinh trong gia đình có tước có vị, một bước lên quan này quan nọ, chứ không được huấn luyện giáo dục đàng hoàng thì cũng hư đốn như thường. Có người đang nghèo hèn, chó ngáp phải ruồi được cất nhắc lên làm vua làm quan to, được tiền hô hậu ủng thật vinh hiển.

        Nên nhớ các dinh BĐ ở ba miền và đất nước (Sầm Sơn, Nha Trang, Đà Lạt) theo tôi rất đúng. Bởi là hoàng đế Đại Nam dài thòng ba miền đất nước cách xa nhau, khi đi vi hành cần có chỗ nghỉ ngơi xứng đáng và cũng là nơi tiếp đón và chiêu đãi quốc khách, tay chân bộ hạ đến triều kiến báo cáo với vua tình hình cai trị địa phương ra sao !
        Ta xem ở phương Tây, hiện giờ theo chế độ quân chủ lập hiến, các vua không thực quyền, nhưng vẫn sở hữu tùm lum lâu đài đấy nhé. Bà hoàng Elizabeth đệ nhị của Anh và bà hoàng Beatrix của Hòa Lan được xếp trong hạng 10 các người giầu nhất thế giới với bíêt bao của chìm của nổi.

        Nói tóm lại, mỗi người có vị thế, giá trị riêng, không thể vơ đũa cả nắm được.

        Retrospectively ta thấy dù Nguyễn Ánh lưu vong, nhưng quần thần quanh mình vẫn đầy đủ và có tôn ti trật tự hơn là phe Tây Sơn, vốn là những nông dân xuất thân. Đó là nhờ cái nếp tổ chức có sẵn, cũng như Nguyễn Ánh được dân, nhất là người gốc Tàu ủng hộ ở trong Nam, để gọi là nhớ ơn các chúa Nguyễn, đã cho họ nơi dung thân. Chính vì thế mà mỗi khi Nguyễn Huệ đem quân theo gió mùa vào quấy phá đánh cướp, đã đánh giết tra khảo các Hoa kiều ở Biên Hoà, Cù Lao Phố … rất nhiều.
        Đám quân tướng Nguyễn Huệ khi ra ngoài Bắc gọi là giúp vua Lê, cũng nhân cơ hội làm tiền các Hoa kiều đất Bắc nữa. Tài liệu của các giáo sĩ thừa sai truyền giáo phương Tây còn viết lại rành rành ra đấy. Điều này dễ hiểu, bởi họ là đám quân nổi dậy, làm loạn, xuất phát từ đám bần dân bất mãn chính phủ. Bởi thế đám nhà báo và chính khác phương Tây gán cho từ ngữ đám làm loạn (rebel), còn tử tế hơn gọi là quân nổi dậy (opstanders), còn CS án cho mĩ từ là quân cách mạng.

        Thú thật thời đó và cả hiện nay, cái tâm thức (mentality) ĐƯỢC LÀM VUA THUA LÀM GIẶC ăn sâu vào máu thịt con người Việt, chứ íu được cái tâm thức vì dân vì nước thật sự do hấp thụ được khái niệm dân chủ tự do của phương Tây sau này và như hiện tại.
        Tên nào cướp lấy được quyền lực, bèn coi dân và đất nước là của riêng mình, và tự cho mình trở thành cha mẹ dân ngay tút xuỵt, cho dù nguồn gốc thực sự vốn là nông dân chân trần mắt toét ba vòng sơn son từ bao nhiêu đời rồi. Bọn CS là điển hình nhất, khư khư cho mình là chủ nhân ông muôn đời và chính thống nhất xưa nay, bởi phục vụ cho tuyệt đại đa số dân là giới vô sản !

        Bàn loạn sự đời cho dzui nhân dịp đầu tuần với bạn già tonydo !
        Tha thiết gọi là Tổ-sư thay cho từ ngữ bốc-sư nhớ. Just Kidding :-) !

        Lão Ngoan Đồng
        Tổ sư Y trị :-) !

  2. tonydo says:

    Lâu lắm mới nhìn hình “cụ Hồ”, lướt thật lẹ qua đôi mắt (vì sợ) thấy đúng như tài tử Lee Van Cleef đóng vai tay giết mướn Angel Eyes trong phim The Good, the Bad and the Ugly.
    Còn nhà Vua ở trong hình thì như con cừu non.
    Với khuôn mặt “Babyface” như rứa thì chịu sao nổi tay giang hồ tứ chiếng-Tổ Sư Y Trị Điếm.
    Thua là phải và cũng là bài học cho những tay ngang học đòi làm chính trị.

  3. Hồ chủ tịt says:

    Lũ dân đen lưu vong nhưng cũng gửi về nước hàng năm trên 10 tỷ đô la Mỹ nuôi sống nhân dân. Những thằng lưu manh đầu trâu mặt ngựa, ăn hại cơm thừa canh cặn của lũ đân đen, ăn cắp của dân, nhưng vẫn huênh hoang chửi đổng
    Cái lũ cặn bã xã hội này đem quẳng xuống hố xí là vừa, một bọn vô tích sự

  4. vybui says:

    Đối với người Cộng Sản như ông Hồ (“tất cả đều cho tôi là ĐỎ quá!”, lời ông Hồ) thì dù đốt cháy cả dãy Trường Sơn, dù phải chiến đấu 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc hơn nữa hay cho đến người Việt Nam cuối cùng thì đó là cái giá đương nhiên, là chiến công, là niềm tự hào của họ chứ …lầm lẫn khi mô hè?

    Đối với những người QG với tinh thần dân tộc, chống cả CS lẫn ngoại xâm thì những gì ông Hồ, đồng chí, hậu duệ cuả ông đã làm, những “di sản”, hệ luỵ, và những tàn tích bầy hầy vẫn còn đang diễn ra thì đó là TỘI ÁC với dân với nước chứ sao gọi là …LẦM LẪN?

    Chỉ có ông học giả Nhựt Bổn, mấy ông bà sử gia Anh, Mỹ, Tây và …Ta, những người Dziệt đến giờ này vẫn bị ông hồ mê hoặc, những người NGHĨ RẰNG, TƯỞNG RẰNG, CHO RẰNG, ông Hồ là người theo chủ nghĩa dân tộc, theo đuổi cuộc tranh đấu GIẢI PHÓNG DÂN TỘC chỉ mưọn ‘lưỡi gươm’ Cộng Sản để thế thiên hành đạo mới lấy làm tiếc cho ông Hồ đã bỏ lở nhiều cơ hội và đã lầm lỡ tới…2 lần!

    Này thì lầm lỡ này!
    Này thì bà cho mày …lầm lỡ này!

    hỡi ôi!!!

  5. CHÍNH NHÂN - says:

    Cả vua Bảo Đại lẫn cuốc trưởng Diệm – Kẻ thất thế lưu vong ngoại bang , gã lăn lóc chết vì đảo chánh – Tất cả là một lũ bù nhìn ăn hại ! …Để cuối cùng phải tan tành …đến nay , còn một lũ dân đen lưu vong , lóc nhóc , vạ vật nơi xứ người !

    Ôi ! Có phải đó là NGHIỆP CHƯỚNG ; mà TRỜI ĐÃ ĐỊNH . Phải chấp nhận thôi !

    • nguenha says:

      Trong lịch sử cận đại của Dân- Tộc chưa có một Lảnh Tụ nào gọi là Xứng đáng với 4000
      năm văn hiến. Trong số đó ,HCM là Lảnh tụ “khốn nạn’ nhất !! Đây mới chính là Nghiệp chướng.!

      • Trực Ngôn - says:

        Thống Nhất Giang Sơn , thu về một mối – Chỉ có HỒ CHÍ MINH + CỘNG SẢN và NHÂN DÂN VIỆT NAM mới làm được ! Vì vậy , mà UNO và cả Quốc Tế đã tôn vinh HỒ CHÍ MINH là Vĩ Nhân của Thế Giới !

        Cứ nhòm Tổng Thống Hoa Kỳ cứ hớn hở cười mỗi khi trải thảm đỏ đón rước Phái Đoàn Cộng Sản Việt Nam – cựu thù xưa đến thăm , thì rõ …!

        Chuyện động trời ấy ,đã kiến lũ chó hoang CCCĐ tức điên lên mà sủa càn . Hận thù đã khiến đám khuyển vàng 3 khoang mờ mắt cứ ngoạc mõm dai dẳng ử ư hoài !

      • Trực Ngôn says:

        Trích: “Thống Nhất Giang Sơn , thu về một mối – Chỉ có HỒ CHÍ MINH + CỘNG SẢN và NHÂN DÂN VIỆT NAM mới làm được !

        Trùng tên trùng tuổi là thường, có khác chăng là tư duy, suy nghĩ và trình độ nhận thức mà thôi!

        Đúng là NHÂN DÂN VIỆT NAM quyết đứng lên đòi độc lập thống nhất nước nhà, nhưng đã bị Hồ Chí Minh và đảng CSVN dùng thủ đoạn gian manh xảo trá lừa gạt để đem CNCS khoác vào cổ dân tộc!

        Còn HỒ CHÍ MINH có là Vĩ Nhân Thế Giới được UNO và cả Quốc Tế tôn vinh hay không thì hãy bấm vào link dưới đây đọc thì sẽ biết:
        UNESCO không hề tôn vinh HCM!

      • Ông Nội của Trực Ngôn - says:

        Trăm nghe không bằng một thấy . Vạn thấy không bằng một thực tại ! Thực tại đó , là : MỘT VIỆT NAM THỐNG NHẤT , ĐỘC LẬP , TỰ CHỦ và NGÀY CÀNG PHÁT TRIỂN ĐI LÊN – đang hiển hiện trước mặt của tất cả mọi người !

        Không ai có thể phủ nhận một thực tại khách quan đó !

        Kẻ Loạn Ngôn mạo danh Trực Ngôn – cháu ta đây – Gã có khác chi Đồ ba Tàu rỏm ? Cũng như đường Link UNESCO giả kia , đầy rẫy rác mà Y trưng ra , để mà lòe thiên hạ !

      • ABC says:

        Trực Ngôn – says:
        20/03/2014 at 06:39
        “Thống Nhất Giang Sơn , thu về một mối – Chỉ có HỒ CHÍ MINH + CỘNG SẢN và NHÂN DÂN VIỆT NAM mới làm được ! Vì vậy , mà UNO và cả Quốc Tế đã tôn vinh HỒ CHÍ MINH là Vĩ Nhân của Thế Giới !
        Cứ nhòm Tổng Thống Hoa Kỳ cứ hớn hở cười mỗi khi trải thảm đỏ đón rước Phái Đoàn Cộng Sản Việt Nam – cựu thù xưa đến thăm , thì rõ …!”

        Lạ nhỉ, Tổng thống Mỹ nào trải thảm đỏ rước phái đoàn CS VN đâu hè, Trực Ngôn cho cái link được không ?
        Và cho cả bằng chứng cái UNO nào đó tôn vinh HCM là vĩ nhân thế giới nửa nhé !
        Nếu không dẫn chứng được, thì nên về nhà, nói với cha mẹ, mua vài con gà cùng xị rượu cúng bác, xin đổi tên lại là NGOA NGÔN thì đúng hơn là Trực Ngôn !
        Bé mà có đầu óc phục thiện, thì lớn mới tốt !
        Ngoan nhé !

    • sao vàng rực rỡ says:

      Thống Nhất Giang Sơn , thu về một mối – Chỉ có HỒ CHÍ MINH + CỘNG SẢN và NHÂN DÂN VIỆT NAM mới làm được ! Vì chúng được bọn đế quốc sừng sỏ Trung- Xô trợ giúp từng đồng từng xu, dạy cho cách giết dân lành đủ kiểu từ chặt đầu, mổ bụng, xử bắn, pháo kích, gài mìn, tung lựu đạn, thủ tiêu, giam cầm v..v…

      Cứ nhòm Tổng Thống Hoa Kỳ đón rước Phái Đoàn Cộng Sản Việt Nam – cựu thù xưa đến thăm , mà không có thảm đỏ, không có yến tiệc thì đủ rõ nước Mỹ khinh bọn Việt cộng là lũ tay sai cho bè lũ đế quốc Tàu cộng .

      Chuyện động trời ấy ,đã khiến lũ dư lợn viên tức điên lên mà sủa càn . Hận thù đã khiến lũ dư lợn viên cứ ngoạc mõm dai dẳng ử ư hoài !

    • Tien Ngu says:

      Có ai tin được những gì cò mồi Tiều nhân, ý quên, chính nhân, này phun ra không?

      Nốp!

      Chỉ thấy đáng thương mà thôi. Cò mồi rẽ tiền, kiến thức không có. Can dạy sao thì hay vậy.

      Y hệt như các anh cò lúc còn bé đu7o7c5 Việt Cộng cho coi…kịch Trần lệ Xuân ngủ với…đại sứ Mỹ, Ngô đình Diệm lấy em dâu, tướng Đồ cao Trí VNCH chuyên môn đi…chơi gái…

      Cò mồi, cho đến những năm gần đây, còn tin như sấm những…kịch mà Cộng láo dàn dung ờ thập niên 60…

      Quá…tủi phận…

  6. Nguyễn Thế Viên says:

    Dân tộc VN là nạn nhân cuả màm kịch QT. Tuỳ quyền lợi mà CS, thực dân và đế quốc xếp đặt vở tuồng. Các thủ lãnh bản xứ chỉ là các diễn viên:
    - CS Nga, Tàu muốn bành trướng thế lực xuống ĐNA. Với sự khôn lanh quỷ quyệt và được huấn luyện, HCM và CSVN đã diễn vai một cách mẫn cán và xuất sắc.
    - Pháp (với yểm trợ cuả Anh) muốn tái lập lại chế độ thực dân. Bảo Đại diễn vai này hơi vụng về.
    - Mỹ sưả soạn cho thuyết domino trong bối cảnh chiến tranh lạnh nhằm ngăn cản CS tràn về ĐNA. Các diễn viên đảng phái không CS thì không đáng tin cậy lại hay tranh dành nhau. Sau khi sàng lọc, Ngô đình Diệm được chon nhưng nhân vật này về sau lại không theo ý đạo diễn nên phải khai tử.
    Nguyễn Thế Viên

    • Lại Mạnh Cường says:

      Tôi đã nghiệm ra, người ta cứ bảo là cuộc Chiến tranh Lạnh đã chấm dứt, nhưng thực ra nó đang diễn ra dưới hình thức hơi khác trước một tí.

      Chủ nghĩa CS phá sản đồng nghĩa với các nhà nước CS tiêu vong, nhưng độc tài toàn trị kiểu CS đã nhanh chóng lột xác thành độc tài loại khác, điển hình nhất ở Nga qua Putin và Tàu cộng đang áp dụng kinh tế thị trường kiểu xã nghĩa, cùng thuyết Ba Đại Diện của Giang Trạch Dân cho phép đám đảng viên làm giầu và đám tư sản đỏ, hậu thân của các đảng viên CS cao cấp, tiếp tục lãnh đạo một nhà nước được gọi là vô sản ! (chỉ có lãnh đạo là giầu nứt đố đổ vách, trong khi tuyệt đại đa số dân vẫn nghèo như xưa). Nghĩa là BẤT BÌNH ĐẲNG còn vĩ đại hơn bao giờ hết ở các nơi trên. Riêng ở Tàu và Ta, mặc dù có chút dân chủ, nhưng chỉ là dân chủ trong nội bộ đảng và nhà nước CS (như lãnh đạo cao cấp không ngồi lâu đến khi chết hay già khú đế, mà có nhiệm kỳ tối đa hai lần bốn năm chẳng hạn; quốc hội được cơi rộng chút quyền ăn nói, chỉ trích …). Về phía dân vẫn thế, vẫn chịu chi phối bởi một đảng, không nhận được quyền tư hữu, nhất là về đất đai, cho nên bất công qua các cơn sốt đất đai ngày một tăng cao, với nguy cơ đe doạ làm tan vỡ đất nước, bởi nội chiến lẫn ngoại xâm như ở VN hiện nay.

      Khối CS cũ giờ thay bằng Nga với Putin và Tàu cộng đang nổi lên như một thế lực mạnh về nhiều mặt. Tương tự trong khối tư bản, giờ có Mỹ và EU cầm đầu. Tuy nhiên trong thực tế thì Nga và EU đang cố ngoi lên, trong khi Tàu cộng lại cố sắm vai đầu đàn của LX ngày cũ, để đối đầu với Mỹ. Có thể bảo rằng, Chiến tranh Lạnh vẫn tiếp diễn, nhưng đa cực hơn trước thôi. Vẫn có cảnh một số nơi diễn ra Chiến tranh Nóng (Warm Wars) trên nền một Chiến tranh Lạnh (Cold War), cầm trịch bởi các ông lớn.

      Tóm tắt, tình hình thế giới chả thay đổi bao nhiêu, thân phận nhược tiểu như Việt Nam, Ukraine phải cẩn thận trong cảnh “trâu bò húc nhau, làm chết bẹp ruồi muỗi ở giữa” !

    • Lại Mạnh Cường says:

      Chính trị của phương Tây rất thực dụng (realpolitik), có lợi mới làm, không thì bỏ, nếu cần bỏ của chạy lấy người như ở ta vậy. Hiếm trường hợp tham lam, cố níu kéo để thua đau, như thời thực dân Pháp.

      Gruzia và Ukraine, cũng như một số chư hầu cũ của Liên Xô cũ (Bạch Nga …), hay Afghanistan, Iran, Iraq, Syria, Bắc Hàn, Việt Nam, Tây Tạng … hoặc ở Châu Phi và Châu Mỹ La Tinh, hết thảy theo tôi chỉ là những con tốt bị dí qua sông trên ván cờ thế giới. Tôi muốn thưa thẳng là, các ông lớn trên thế giới đã bày cuộc cờ người, để thử lửa nhau, nhằm dành nhau các mối lợi trên nhiều lãnh vực, từ chính trị đến kinh tế tài chính, văn hóa, quân sự, ngoại giao …
      Thời kỳ gọi là Chiến tranh Lạnh hai khối CS và tư bản dành nhau rất căng thẳng trên các mặt trận đó. LX đã từng vận động và rù quến các nước bé và yếu ở Phi châu, Châu Mỹ La tinh .. theo mình, để bỏ phiếu tán thành công nhận Hồ Chí Minh là danh nhân thế giới thông qua UNESCO, bởi trong cơ chế đó mọi nước đếu thật sự bình đẳng, có một phiếu bầu như nhau. Mỹ tức giận tảy chay UNESCO để làm áp lực mạnh, do Mỹ là nước tài trợ nhiều nhất cho UNESCO. Chính vì thế mà các âm mưu của phe CS đã bất thành, khi muốn lũng đoạn ở UNESCO.

      Đó là lý do mà tôi khuyên Ukraine nói riêng và các nước nhỏ khác, như Việt Nam, do tình hình địa lý chính trị, nằm cạnh các nước lớn với lòng tham không đáy, kiểu như Nga và Tàu, nên ĐI DÂY trong lúc này !
      Ukraine hay Việt Nam ngả qua phương Tây, cụ thể là Mỹ hay EU hoặc cả hai, sẽ bị Nga hay Tàu chen vào phá thối ngay tức thì. Bởi nếu Ukraine hay VN dân chủ hoá trước, sẽ trở thành cai gai đâm vào mắt Nga và Tàu, khiến hai nước này thêm nhiều bất ổn. Chưa kể nếu như lại cho phép Mỹ đặt hỏa tiễn gọi là tạo vòng đai phòng thủ chĩa vào Nga và Tàu.
      Hãy hồi tưởng lại căng thẳng giữa LX và Mỹ hồi thập niên 60, khi Cuba cho phép Moscow đặt hỏa tiễn gắn đầu đạn hạch tâm nhắm vào Mỹ, khiến Kennedy nhảy nhổm lên và sẵn sàng phong toả Cuba, làm cả thế giới lo ngại sẽ có Thế chiến Ba !
      Thời Chiến tranh Lạnh, Hòa Lan ngả theo Mỹ, nhưng nhất quyết không cho quân Mỹ trú đóng và đặt hỏa tiễn Pershing trên đất mình, cho đến mãi về sau này.
      Cứ xem căng thẳng tưởng giết nhau được, nhưng LX với Mỹ vẫn có những tiếp xúc ở nhiều mặt và ở nhiều cấp độ, chứ không phải là tối ngày biểu tình chửi nhau và tuyệt giao 101 %.
      Xem thể để thấy, cần uyển chuyển (flexible) trong tư duy và hành động, đừng giáo điều cứng nhắc do duy ý chí, như bọn CS mà phản tiến bộ, không theo kịp trào lưu tiến hoá nhân loại

      Sự nhiệt thành và vội vã do bởi lạc quan tếu, cho nên chính quyền cách mạng Da cam Ukraine đã đi nước cờ sai, sau khi tống khứ được anh chàng tổng thống thân Nga và cũng là vua tham nhũng Yanukovych. Điều này chẳng khác gì CSVN đã không tiêu hóa nổi cái gọi là Chiến thắng Vĩ đại Xuân 1975, để làm mích lòng Mỹ và lại ngả theo LX làm đau lòng Tàu cộng, hệ quả ra sao không cần bàn thêm nữa.
      Giả như CSVN nhân cơ hội đó thật sự hòa giải hòa hợp dân tộc, vuốt ve Mỹ cho đừng để bị mất mặt quá sau khi thua đau, thì tình thế lại khác vào cuối thập niên 70. Sẽ không có cảnh chấn động thuyền nhân VN, chiến tranh biên giới v.v…
      Tương tự sau khi đuổi được tên hề tay sai của Moscow đi, chính quyền cách mạng và dân Ukraine ĐỪNG có những động thái khinh xuất, coi thường Nga, làm chạm tự ái và mất mặt Putin, lúc đó đang hiu hiu tự đắc sau thành công tổ chức Thế vận mùa Đông Sochin 2014, thì có lẽ cục diện sẽ khác đi rất nhiều. Chính bà cựu thủ tướng Tymoschenko cũng lớn tiếng cảnh báo là công cuộc cách mạng vẫn còn phải tiếp tục, bởi thù trong giặc ngoài (Phe dân chủ VN chẳng những chống CS Ta mà cả CS Tàu và bọn Tàu rất lợi hại; chưa kể các thế lực phản động ngoại quốc khác vẫn sẵn sàng ủng hộ CS Ta, thí dụ như bọn Nga vốn là lái súng chính của CS Ta xưa nay …)
      Thực ra phe thân EU và Mỹ vẫn còn non trẻ, chưa thực sự rút tỉa được kinh nghiệm ở lần mất quyền lực lúc trước, khi bà thủ tướng Tymoschenko nhất quyết làm găng với Moscow trong cuộc tranh cãi triền miên nhiều thập niên về khai thác khí đốt và nợ nần với Nga trong các năm 2007-2008, khiến Nga lại cúp toàn bộ khí đốt lần thứ hai (2009), làm chính quyền phía cách mạng Da cam suy yếu, để rơi quyền lực trở lại tay tổng thống thân Nga Yanukovych (2010), là kẻ đã từng bị hạ bệ trong Cách mạng Da cam mấy năm trước đó.
      Có nhiệt tình cách mạng chỉ mới là điều ắt có, nhưng chưa đủ nếu như không ưu thời mẫn thế, khiến cho đất nước và dân tộc lầm than, khiến cách mạng lên bờ xuống ruộng dài dài.

      LMCường

  7. DâM TiêN says:

    Mỹ mua…rẻ , ép giá Hoàng thượng Bảo Đại.

    Thứ phi Mộng Điệp là người rất thông minh, có nhận thức cao về chánh trị,
    kể lại :
    Một hôm nhà vua có dáng buồn, nói với tôi ( MĐ) : — Em à, thằng Ngoại trưởng
    Foster Dulles mời anh sang Thụy sĩ. Một hôm cùng ăn cơm ngoài vườn một cái
    villa kín đáo, nó nói thẳng với anh, ” Thưa nhà vua, chúng tôi rất cần đến
    Việt Nam, nên xin nhà vua hãy nhường chánh phủ ngài cho một người khác của
    chúng tôi trong giai đoạn…Chúng tôi sẽ cung ứng nhu cầu sinh hoạt cho nhà vua…”

    Lẽ ra Việt Nam sau WWII, vẫn giữ Quân chủ lập hiến, chấn chỉnh lại cho
    vững mạnh như Malaysia, Thailand… Nhưng không ! VN mà ổn định, thì làm
    sao Mỹ nó có lý do nhảy vô VN mà đánh vô tụi Trung Cộng và Liên Sô…

    Việt Nam Cộng Hòa tốt đẹp bị hy sinh, và Rợ Hồ Cộng phỉ tiếp tục bị Mỹ khai
    thác trong thế toàn cầu của Mỹ , làm ” Dĩ độc trị độc — le mal nécessaire.”

    Chưa biết phận mình, làm con chó dẫn đường, mấy du kích con con còn rửng
    mỡ lắm kìa, rồi sẽ coi….

    • vb says:

      Trung sĩ Dâm quả là lòng lành và “gallant”!

      Một ” domestic partner’ cuả ông Cựu…Vua (đang làm Cố Vấn cho Cu Nghệ) mà vẫn được phong hàm… Thứ Phi!
      Bà Mộng Điệp sướng nhé!

  8. DâM TiêN says:

    Non, Đại, Trăng…ngàn dạo Thơ ri rà:

    “Mai sau lịch sử qua rồi
    Ai người viết lại những GÌ trung ngay”

    DâM bào nhẵn lại tí, nhé :

    ” Mai sau lịch sử qua rồi,
    Ai người viết lại một THỜI trung, ngay?”

    – Thơ hay, ý hay, lời hay; nhưng luật thơ
    hơi long lẻo, thì sao ” cô ấy ” …tha cho, hỉ?

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Dear Dâm,

      Viết … chơi để … chọc :-) !

      Làm gì có chuyện lịch sử qua đi.
      Lịch sử là tập hợp ký ức của nhiều người
      Cái qua đi là thời gian, thời đại một triều đại

      Thế mới có câu thơ rằng

      Một mai thời (triều) đại qua đi
      Ai người viết sử những gì trung gian ?

      “Trung” là từ ngữ Hán Việt, nên tôi chọn từ tương tự đứng cạnh,
      để thay cho từ Nôm (na là cha mách qué) là từ “ngay” ở đây !

      Ciao,
      Lão Ngoan

  9. Tô Mã Ý says:

    Tất cả chỉ là ván bài cao siêu của Mỹ trong Tam Quốc sau WW II.

    Không có OSS, ông Hồ không nắm được chánh quyền.
    Không có CIA ( hậu than OSS) ông Diệm không có chánh quyền

    Vua Bảo Đại và tất cả các chính đảng quốc gia bị hy sinh, gạt ra
    ngoài sân khấu chính trị, nhường chỗ cho H C Minh.
    ( HC Minh đóng tuồng tuyệt diệu cho Mỹ, dù ông ta là CS Quốc
    tế. Được OSS kết nạp từ 1941, thì khi nắm chánh quyền, vẫn
    có tay trong của OSS theo dõi ngay trong nội bộ CSVN,)

    Có H C Minh, thì Mỹ mới đánh vô trung tâm CA Quốc tế được.

    Và, CSVN còn đóng vai trò hướng vô Trung Cộng thêm thồi gian

    nữa. Chưa biết Trung Cộng hay VNCS sẽ bị XÓA BÀI trước,

    • Linh says:

      Nếu Hồ C Minh, Lê Duẩn, Lê Đ Thọ…, không hiếu chiến thì Mỹ khó thực hiện kế hoạch toàn cầu hóa. Chính tham vọng bành trướng của CSQT qua tay CSBV đã giúp Mỹ rất nhiều trong mục tiêu xóa sổ chủ nghĩa CS trên toàn cầu..

  10. NON NGÀN says:

    NGẬM NGÙI

    Đọc xong ta thật ngậm ngùi
    Hỡi ơi đất nước một thời thương tâm
    Vàng thau lẫn lộn hà rầm
    Ai người yêu nước đâu mầm mưu toan
    Ai người thực chất Việt gian
    Ai người tâm huyết hiên ngang ở đời
    Mai sau lịch sử qua rồi
    Ai người viết lại những gì trung ngay
    Bởi vì cả thế kỷ nay
    Những gì đã có gian ngay tùng phèo
    Nước non nguy biến hiểm nghèo
    Dân tình nhiễu loạn mọi điều ngu ngơ
    Trăm năm Tổ quốc bơ vơ
    Việc gì trung thực còn chờ mai sau !

    ĐẠI NGÀN
    (19/3/14)

Phản hồi