Điếu văn tiễn đưa thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ
LTS: Lễ tưởng niệm cựu phó Tổng thống VNCH, Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ được tổ chức vào lúc 9 giờ sáng Chủ Nhật, 7/8/2011, tại nhà nguyện Sky Rose Chaper thuộc nghĩa trang Rose Hill Memorial Park, California với hàng trăm người tham dự.
Tro cốt của thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ sẽ được quàn tạm tại Rose Hill. Trước khi qua đời, ông Nguyễn Cao Kỳ có nguyện vọng được yên nghỉ tại quê ông, Sơn Tây, Hà Nội, nhưng gia đình sẽ đợi thêm một thời gian nữa, tới “một thời điểm thuận lợi hơn” mới đưa ông trở về Việt Nam. Chưa rõ thời điểm đó là khi nào, có thể là khi Việt Nam có dân chủ chăng?
Tướng Kỳ là nhân vật gây tranh cãi với luồng dư luận khen, chê trái ngưọc nhau. Nhưng ông là nhân vật lịch sử, là nhân vật cao cấp cuối cùng của VNCH, nên muốn hay không, thích hay không, thì việc qua đời của ông cũng là một sự kiện.
Tham dự đám tang tướng Kỳ có ông Bằng Phong Đặng Văn Âu, một người bạn, người em, người thuộc cấp cũ. Bài điếu văn của ông Đặng Văn Âu – đương nhiên – thể hiện tình cảm của cá nhân ông đối với người quá cố.
———————————————-
Kính thưa Hương linh Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ.
Tổ tiên ta dạy rằng “Nghĩa tử là nghĩa tận” để con cháu đời sau biết phép tắc tôn trọng vong linh người về nơi chín suối. Một phần nghi lễ truyền thống của nòi giống ta trong buổi tiễn đưa là người còn sống nói lên công đức của người vừa mới lìa trần đã làm được những gì cho gia đình, cho xã hội, cho đất nước trên dương thế.
Nhân danh là một người em tình nghĩa của Thiếu tướng trong đại gia đình Quân Đội, tôi xin phép được nói đôi lời trân trọng để tiễn đưa hương linh Thiếu tướng về Niết bàn.
Chợt được tin Thiếu tướng ra đi, tôi bỗng òa lên khóc như một đứa trẻ. Tôi khóc là bởi vì từ nay bản thân tôi bị mất đi một người anh mà tôi vô cùng yêu quý và kính trọng. Tôi khóc là bởi vì đất nước Việt Nam từ nay bị mất đi một nhà ái quốc có đủ tư thế của một nhà lãnh đạo trải nghiệm, đủ dũng cảm, để thẳng thắn nói lên khát vọng của nhân dân trước mặt nhà cầm quyền. Hôm nay tôi cố nén cảm xúc để nói rõ từng lời con người thật của Thiếu tướng như tôi biết.
Nền Văn Hiến nước ta được dựng xây từ tư tưởng của ba tôn giáo lớn. Đó là Phật Giáo, Nho Giáo, Lão Giáo làm cho dân ta sống hài hòa với nhau mà chúng ta thường nghe nói đến cụm từ tam giáo đồng nguyên hay tam giáo nhất thể. Tuy là ba nguồn, nhưng mà là một. Vua Trần Thái Tông nêu lên chỗ tương đồng của Tam giáo về mặt hành thiện: “Sách Nho dạy làm điều nhân đức, kinh Lão dạy thương yêu người và vật, Phật chủ trương hãy giữ gìn giới cấm sát sinh…”.
Nhờ có cơ duyên, người em này được dịp gần gũi ông nên nhận thấy ông là người được hun đúc bởi ba dòng tư tưởng Phật, Lão, Nho. Tất cả hành động của ông đều dựa trên ba nền đạo lý đó mà ông đặt cái TÂM và cái Đức lên hàng đầu.
Ông thường kể với anh em về chuyện bà Cụ thân sinh của Ông đi Chùa Hương cầu Phật mà sinh ra ông nên ông tin tưởng mình là Con Phật. Ông không thường xuyên đi chùa, không thường xuyên đọc kinh Phật, nhưng ông là người sống với ba điều căn bản Phật dạy. Đó là: BI, TRÍ, DŨNG. Nên tôi tin ông đúng là con Phật.
1/ Về Bi: Ông là người có lòng nhân đức, thương người, không bao giờ ông mưu mô hại một người nào. Nếu ông xử bắn Tạ Vinh thì cũng chỉ vì mục đích bài trừ nạn đầu cơ tích trữ lúa gạo để giúp đồng bào khỏi bị đói. Dù giết một người để cứu muôn người, nhưng ông đã thao thức trắng đêm chỉ vì cái quyết định lấy đi một mạng người.
2/ Về Trí: Nhận lãnh trách nhiệm lãnh đạo Đất Nước khi mới 34 tuổi trong một thời điểm cực kỳ nhiễu nhương, đảo chính, chỉnh lý liên miên từ khi nền Đệ Nhất Cộng Hòa bị giật sập, mà không ai nghĩ ông có thể đứng vững quá ba bảy hăm mốt ngày. Nếu không phải là người cơ trí lỗi lạc thì làm sao ông có thể dẹp yên cuộc rối loạn Miền Trung mà không đổ máu, trong khi ba vị Tướng Lục quân được gửi ra trước đó đều bị bó tay? Người đời chê ông ít học vì họ không có hiểu biết lịch sử. Đinh Bộ Lĩnh xuất thân là một cậu bé chăn trâu, học hành gì mà dẹp được loạn 12 sứ quân? Hoàng Đế Quang Trung Nguyễn Huệ chỉ là người theo hai đi thâu thuế chợ ở Bình Định, bằng cấp gì mà đại phá quân Thanh trong chớp mắt?
3/ Về Dũng: Ông từng chinh Nam phạt Bắc từ khi còn là sĩ quan cấp nhỏ cho đến khi làm Thủ tướng. Ông coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Ông dám chống chủ trương của chế độ đưa chính trị vào Quân Đội sẽ phát sinh ra nạn bè phái, chia rẽ, cậy thần cậy thế.
Ông không phải là người lui tới cửa Khổng sân Trình, nhưng nhờ thấm nhuần nền Nho học của tổ tiên, suốt đời ông đã hành xử như một bậc chính nhân quân tử “Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất” (giàu không ham, nghèo không hèn và vũ lực không sợ.
Chưa bao giờ ông là học trò của Lão tử, nhưng cuộc đời ông phản ảnh đúng với câu: “Đạo khả đạo, phi thường Đạo. Danh khả danh, phi thường Danh”. Đạo mà ta có thể nói đến được, thì không còn là Đạo nữa. Danh mà ta có thể gọi được, không phải là Danh thật sự”. Ông xem công danh sự nghiệp như phù vân, gió thổi. Công danh hay sự nghiệp mà ông có là do hoàn cảnh lịch sử, tình thế nước nhà mang đến cho ông; chứ ông không mưu cầu. Ông giống như nhân vật Trương Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung không hề khổ công đi tìm bí kíp võ lâm, mà cửu âm chân kinh, cửu dương chân kinh, càn khôn đại nả di cứ tự nhiên rơi vào tay rất tình cờ; trong khi các môn phái chém giết nhau để đoạt cho bằng được. Vì lẽ đó mà con người nào suốt đời lận đận với nợ áo cơm, đuổi theo công danh sự nghiệp thì không bao giờ có thể hiểu CÁI TÂM của ông được. Bởi vậy khi tôi nói cho ông nghe người nào đó nặng lời mạt sát ông thì ông đều khuyên tôi rằng đừng nên trách họ vì họ chưa thể hiểu việc ông làm.
Trong bài Tọa thiền luận, vua Trần thái Tông so sánh pháp môn tu luyện của Tam giáo và nêu lên sự tương đồng: “Đức Thích-Ca vào núi Tuyết sơn Himalayas, ngồi ngay ngắn trong sáu năm, chim thước, chim khách làm tổ trên đầu, cỏ mọc xuyên qua bắp vế mà thân tâm vẫn bình thản. Tử Cơ Đạo gia, tức Nam Quách Tử Cơ trong Nam hoa kinh của Trang tử ngồi tựa ghế, thân như cây khô, lòng như tro nguội. Nhan Hồi, người học trò Đức Khổng phu tử ngồi quên, chân tay rời rã, thông minh dẹp bỏ, lìa xa cả trí cả ngu để hòa chung với Đạo lớn. Ba bậc Thánh hiền của Tam giáo đời xưa đó đều nhờ ngồi định mà có thành tựu.”. Ông không tìm nơi thanh vắng để tu thiền. Ông là người đi tu giữa chợ, giữ vững cái đức liêm chính, bao dung của mình.
Phải chăng ba vị Thánh Hiền tĩnh tọa đã phái ông xuống trần để cứu giúp nước Việt Nam? Bởi vì nơi con người ông là một sự kết hợp tam giáo đồng nguyên hay tam giáo nhất thể. Bước xuống đời vào thời buổi tao loạn, ông không tự nguyện vào cuộc chiến chinh, người ta bắt ông vào lính, nhưng khi đã dấn thân thì ông sống hết mình, ông trở thành Người Lính đích thực, sống trọn vẹn với ý nghĩa của cái motto “Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm”.
Bất cứ việc gì ông làm, ông đều vì quyền lợi Tổ Quốc mà làm. Ra trường, ông phục vụ ở Bộ Binh một thời gian trước khi sang Không Quân. Mặc dầu cấp chỉ huy là người Pháp, ông dám quyết định thả những người dân bị bắt oan. Là một vị Chỉ huy trưởng Liên Phi Đoàn Vận tải, một đơn vị thường xuyên xuất ngoại, phi hành đoàn được phép mua một ít hàng hóa mang về bán kiếm lời, ai nấy đều làm, nhưng độc nhất chỉ có ông không bao giờ buôn một thứ gì, ngoại trừ một lần duy nhất mua cái radio transitor biếu Bà Cụ thân sinh. Ông cho thuộc cấp sang bay cho hãng Air Vietnam mà ông không hề đòi họ biếu một quả táo, một quả nho. Cả đời ông không hề lợi dụng quyền hạn của mình để ăn cắp tài sản quốc gia đút vào tư túi mình. Cho đến khi lìa trần, ông chẳng hề có một tài sản nào, nên ông rời trần thế với tấm thân rất nhẹ, không bị đau đớn thể chất lẫn tinh thần. Cái đức tính thanh liêm của ông không một ai có thể nghi ngờ.
Khi chính phủ dân sự của Quốc trưởng Phan Khắc Sửu và Thủ tướng Phan Huy Quát vì bất hòa, trao quyền lại cho Quân Đội. Trong Đại hội, ông đề nghị Trung tướng Thiệu đứng ra thành lập Chính phủ, Hội trường vỗ tay hoan hô tán thưởng. Nhưng Tướng Thiệu nhất định không nhận. Người thứ hai ông đề nghị là Tướng Nguyễn Chánh Thi, cũng như Tướng Thiệu, Tướng Thi nhất định không nhận lời. Đại Hội tưởng chừng như bế tắc, vì không ai chịu gách vác trọng trách. Tướng Thiệu, Tướng Thi không dám nhận vì họ thấy tình hình quá khó khăn, chứ không phải hai ông chê chức Thủ tướng. Cuối cùng Quân Lực đề cử ông thì vì tinh thần trách nhiệm nên ông phải nhận lời, tuy ông cũng thừa biết có nhiều khó khăn trở ngại trước mặt. Lúc bấy giờ không một ai nghĩ Chính phủ của ông có thể tồn tại được một tháng. Thế mà ông đã đứng vững, người dân bắt đầu tin tưởng ông, ảnh hưởng của ông đã có tiếng vang trên trường quốc tế. Báo chí thuộc phe phản chiến, thân cộng sản cũng phải thán phục ông. Bằng cớ là ký giả người Ý Oriana Fallaci sau khi phỏng vấn ông, đã kết luận: “Nguyễn Cao Kỳ đáng… là lãnh tụ của một vùng đất thiếu lãnh tụ một cách đau đớn. Qúy vị sẽ nhận thấy điều đó khi ngỡ ngàng lắng nghe ông ta khoảng hơn 10 phút. Tướng Kỳ không phải là một anh chàng ngố, ông ấy có điều muốn nói, và ông nói huỵch toẹt mà không sợ vạ miệng.”
Tuy được sự viện trợ của Hoa Kỳ để chống lại Miền Bắc, nhưng ông tỏ ra là người có tinh thần độc lập, tự tin, chứ không phải là bù nhìn như người ta tưởng. Ở Hội nghị thượng đỉnh Honolulu, Tổng thống Lyndon Johnson khen ông nói tiếng Anh giỏi như chú Mỹ con; ông phản bác ngay: “Không! Tôi là người Việt Nam”. Trong vụ dẹp loạn ở Miền Trung, Tướng Tư lệnh Thủy Quân Lục Chiến Lewis Walt hạch xách ông tại sao mang quân ra Vùng I mà không thông báo trước, ông cũng đã dạy Tướng Walt một bài học về lãnh đạo chỉ huy. Sau cuộc kinh lý Úc Châu, ông đã làm cho phong trào phản chiến Úc xẹp xuống, vì ông chứng minh cuộc chiến đấu bảo vệ Miền Nam là có chính nghĩa. Từ đó, các lãnh đạo thế giới bắt đầu nhìn ông bằng thái độ trọng vọng. Các lãnh tụ trong vùng như Tưởng Giới Thạch, Marcos, Phác Chính Hy, Quốc vương Thái lan rất lấy làm hài lòng về cung cách ứng xử của ông đối với Hoa Kỳ, cường quốc số 1 lãnh đạo Thế giới Tự do. Đặc biệt Thủ tướng Tungku Abdul Rahman đã đề nghị Hoàng gia Mã Lai phong cho ông tước vị TUN vào năm 1965 mà tới năm 2008 họ lục trong hồ sơ mới tìm thấy quên tấn phong ông. Hoàng gia Mã Lai không nhớ, ông cũng chẳng cần nhắc để được tấn phong thì đủ biết con người không màng danh vọng, chức tước.
Dẹp xong biến loạn Miền Trung, ông tổ chức bầu cử Quốc hội Lập Hiến, viết Hiến Pháp mới để khai sinh nền Đệ Nhị Cộng Hòa. Năm sau ông tổ chức bầu Tổng thống, Thượng Hạ Viện. Các Tướng Tư lệnh Vùng và Tư lệnh Quân Binh Chủng đã quyết định chọn ông là người đại diện Quân Đội để tranh cử. Nhưng vì muốn thắt chặt tình đoàn kết, ông đã nhường địa vị đó cho Tướng Thiệu và tỏ ý muốn trở về với anh em Không Quân là đơn vị mà ông gắn bó và yêu thương nhất. Nếu không có sự kiện Tướng Hoàng Xuân Lãm khẩn thiết yêu cầu bằng câu nói chí tình giữa Đại hội: “Hoan hô tinh thần hy sinh của anh Kỳ. Nếu anh Kỳ đã thương Quân Đội thì xin hãy thương cho trót. Xin anh vui lòng đứng phó cho anh Thiệu thì liên danh Quân đội mới mong thắng cử. Nếu anh Kỳ không nhận lời thì tôi xin trả cặp lon Tướng này lại và xin ra khỏi Quân Đội”. Tướng Trần văn Minh, quyền Tư lệnh Không Quân lúc bấy giờ, hưởng ứng lời đề nghị của Tướng Hoàng Xuân Lãm, yêu cầu Đại hội cho một tràn pháo tay để ca ngợi tinh thần “Esprit de Corps” của ông. Cả Hội trường vỗ tay và ông đã chấp thuận. Người ta bảo ông nhường cho Trung tướng Thiệu là do áp lực của Hoa Kỳ là không đúng. Bằng cớ là Trưởng nhiệm sở Tình báo CIA là Williams Colby đã vào Tân Sơn Nhất yêu cầu ông hủy bỏ quyết định ấy, vì Hoa Kỳ đã chuẩn bị ủng hộ ông. Để chứng tỏ tính độc lập, ông cho rằng lời yêu cầu của Colby là xen vào nội bộ nước nhà, nên ông đã từ chối. Ông không vì tiếc cái chức Tổng thống mà trở thành người không giữ lời hứa.
Thưa ông Tướng,
Trong lịch sử Việt Nam, chưa có một vị nào được đình thần phong cho chức vua mà lại khước từ. Tôi chỉ biết có vị vua nhường ngôi cho con để lên làm Thái Thượng Hoàng mà thôi. Trong vụ Tết Mậu thân, nếu ông là người say mê quyền lực thì việc lật Tổng thống Nguyễn văn Thiệu không phải là điều khó khăn. Trong giờ phút lâm chung của Đất Nước, lần đầu tiên tôi mới nghe ông mở lời xin Cụ Trần văn Hương bổ nhiệm cho ông chức vụ Tổng Tham Mưu trưởng để ông có quyền điều động binh lính. Tuy bị Cụ Hương khước từ, ông vẫn dùng trực thăng riêng để hướng dẫn cho khu trục oanh kích các ổ trọng pháo của địch. Khi thế cùng lực kiệt thì ông mới quyết định bay ra Hạm đội 7; chứ không phải lẩn trốn trách nhiệm của người làm Tướng như kẻ ác ý cáo buộc. Người ta buộc tội ông hèn nhát, không chịu chết để giữ tròn danh tiết; nhưng Tướng Ngô Quang Trưởng được ông cứu khỏi bị tù đày thì được người ta ca tụng là vị Tướng anh hùng! Ông không thèm lên tiếng bào chữa, phân trần. Thế mới biết ông là người đại lượng, chỉ âm thầm nói một mình: “Chí ta, ta biết; lòng ta, ta hay!”
Khi Tướng Nguyễn Ngọc Loan bị bọn phản chiến tố cáo về tội sát nhân và đòi đưa ra tòa án trục xuất khỏi Hoa Kỳ. Không một Tướng lãnh nào đứng ra bênh vực, bào chữa cho Tướng Loan. Chỉ có một mình ông ký một affidavit nhận trách nhiệm là người chỉ thị có cấp chỉ huy ở chiến trường có quyền xử bắn tại chỗ bất cứ tên khủng bố nào. Nhờ lời biện luận của ông trước tòa rằng Tướng Loan bắn một tên khủng bố; chứ không bắn người lính mặc quân phục nên Tướng Loan không vi phạm quy ước Genève. Tòa bèn phán quyết tha bổng Tướng Loan.
Câu nói chí tình của ông với Tướng Loan làm tôi ghi nhớ mãi cho tới chết: “Nếu Mỹ trục xuất anh, dù tới ở bất cứ một nước lạc hậu nào, tôi cũng đi với anh”. Cái tình huynh đệ chi binh, cái tinh thần “không bỏ anh em, không bỏ bạn bè” của ông thật là tuyệt vời. Trái lại, khi ông dấn thân đi làm chuyện đất nước, thì có người anh em từng bay hợp đoàn với ông đã bỏ ông. Trong đám tang Tướng Loan, nhiếp ảnh gia chụp tấm hình Tướng Loan bắn tên khủng bố đã đến xin lỗi vong hồn Tướng Loan và viết một bài ai điếu bày tỏ sự hối tiếc đăng trên tờ tuần báo Newsweek rất cảm động. Giờ phút này, thử hỏi có người Việt Nam nào đã nhẫn tâm vu cho một người yêu nước như ông là phản quốc, là chạy theo cộng sản, dám bày tỏ sự hối tiếc như nhiếp ảnh gia kia không?
Từ thế kỷ trước, ông đã nhìn thấy tham vọng bành trướng của Trung Cộng. Ông đã ra sức vận động Hoa Kỳ xóa bỏ thù hận chiến tranh để quay lại giúp Việt Nam. Vài ông Nghị sĩ, Dân biểu Chống Cộng không nhìn ra nguy cơ bị Hán hóa, đã nặng lời với ông bằng những ngôn từ vô văn hóa. Họ quên rằng họ có cái chức danh Nghị sĩ, Dân biểu là nhờ ông dẹp yên loạn Miền Trung, nên mới có Quốc hội. Năm 2004, ông về nước để cảnh báo cho nhà cầm quyền cái mối họa Phương Bắc, thì một ông Tiến Sĩ đầu têu ra tuyên cáo miệt thị ông là người không có căn bản học vấn. Từ đó, một làn sóng dư luận a dua theo phụ họa. Ông vẫn thản nhiên tiến bước, mặc kệ những hò hét ồn ào, đoàn lữ hành cứ đi.
Phải là một con người có tấm lòng yêu nước vô cùng to lớn như ông mới có thể an nhiên tự tại giữa cơn gió tanh mưa máu. Tôi nhắc lại lời Chúa Jésus phán hơn hai ngàn năm trước rằng “ai cảm thấy mình vô tội thì cứ việc ném đá vào người đàn bà ấy đi”, nhưng vẫn có những con người đầy rẫy tội lỗi tiếp tục ném những hòn đá bẩn thỉu vào ông để chứng tỏ kiên định lập trường. Tuy ông là con của Phật, nhưng ông đã biết đem yêu thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục như Đức Chúa Jésus.
Nay ông đã khuất, vâng ông đã khuất; chứ ông không chết, bởi vì ông vẫn thường nhắc câu nói bất hủ của danh tướng MacAthur: “Người lính già không bao giờ chết, họ chỉ khuất đi mà thôi!”. (Old soldiers never died, they just fade away). Đúng thế! Người lính trước gục ngã, người lính sau tiến lên. Sau khi ông khuất đi, tôi tin rằng còn có những người lính dũng cảm tiếp nối giấc mơ của ông.
Giấc mơ của ông là đoàn kết dân tộc để có sức mạnh chống lại sự xâm lăng của ngoại bang. Ông nhận thức rằng Đất Nước mình không may rơi vào cuộc tương tranh giữa Tư Bản – Cộng Sản. Chúng ta được hai thế lực đó phong cho một bên là người lính tiền phong và một bên là người lính tiền đồn để được phát khí giới, tiền bạc nhằm thanh toán lẫn nhau. Thực chất chúng ta chỉ là những tên lính đánh thuê, khi một bên bị hết nguồn cung cấp thì đành thua trận. Vậy thì kẻ chiến thắng có gì là vinh quang, kẻ chiến bại có gì là nhục nhã? Tại sao anh em một nhà, cùng máu huyết mà lại không thể làm hòa với nhau khi nhận ra thân phận lính đánh thuê của mình?
Vợ chồng hòa thuận còn tát cạn Biển Đông. Huống hồ tám mươi triệu người hòa thuận thì sợ gì ngoại bang xâm lăng? Chính vì sợ nước mất vào tay giặc mà ông về nước để thúc đẩy người cầm quyền phải hòa giải với dân tộc. Ông nói rất rõ: “Khi ngọn cờ cộng sản đang phất phới trên đỉnh cao, ông là người Chống Cộng số 1. Bây giờ ngọn cờ ấy đã rơi xuống bùn thì việc gì ông lại chạy theo cộng sản?”. Ông nói lời nói đó không phải để tự thanh minh. Đó là lời ông nhắn với người đang cầm quyền lá cờ cộng sản đã rơi xuống bùn rồi, hãy bỏ Điều 4 Hiến Pháp đi!
Về nước hô hào Hòa Giải Hòa Hợp Dân Tộc, ông đã làm cho người cầm quyền bối rối, bởi vì ông vẫn nhắc đi nhắc lại với họ rằng một dân tộc cứ xung đột nhau, cứ chém giết lẫn nhau, nếu nước không mất thì dân nước đó cũng sẽ đi làm đầy tớ, làm nô lệ mà thôi. Thử hỏi nhân dân Việt Nam có chấp nhận làm đầy tớ ngoại bang hay không? Cho nên phương án “hòa giải hòa hợp” của ông không phải là một sự đầu hàng, mà là một chiến lược buộc người cầm quyền phải tiến tới để quốc gia sống còn. Ông chứng minh sở dĩ Hoa Kỳ đứng đầu nhân loại là nhờ mọi người dân tuy không cùng một chủng tộc nhưng biết đoàn kết bảo vệ giá trị Nhân Văn để cho người đương quyền Việt Nam nhìn thấy mà noi theo nhằm xây dựng một Nhà Nước Pháp Quyền, chứ không phải đi theo Hoa Kỳ là trở thành nô lệ của Hoa Kỳ. Chỉ có ông Tướng là người đủ tư thế nói điều đó, vì trong quá khứ ông đã chứng tỏ con người độc lập làm cho Hoa Kỳ phải nể trọng.
Bản thân ông là biểu tượng của sự hòa giải hòa hợp. Chắc hẳn mọi người còn nhớ đến vụ Phong trào Fulro ở Tây Nguyên nổi dậy đòi quyền tự trị, ông không dùng vũ lực để đàn áp. Ông bay lên tận nơi, trực tiếp nói chuyện với lãnh tụ phong trào. Ông không chấp nhận quyền tự trị, nhưng ông sẵn sàng giúp đỡ phương tiện sinh sống cho người thiểu số để Kinh Thượng chung sống đề huề. Do đó, Nội các của ông là Nội các đầu tiên có Bộ Sắc Tộc do ông Paul Nur làm Bộ trưởng. Dẹp xong Biến Động Miền Trung, ông không đưa những người cầm đầu phản loạn ra Tòa án Quân sự xử tử hình theo quân pháp. Ông lấy lượng khoan hồng mà đãi kẻ bại, vì thế ông đã đoàn kết được quân đội.
Ông có một người bạn cùng quê Sơn Tây, chơi với nhau từ thuở thơ ấu, vẫn thủy chung với bạn dù khi ông đạt đỉnh cao trên chiếc ghế quyền lực. Mỗi cuối tuần, người bạn ấy vẫn thường vào trong căn cứ Tân Sơn Nhất uống rượu cùng ông. Ở Hoa Kỳ, người bạn ấy qua đời trước, đích thân ông đưa vai khiêng quan tài của bạn. Người bạn ấy là nhạc sĩ Phạm Đình Chương. Nay ông qua đời, hương linh người bạn Phạm Đình Chương rất thấu hiểu tâm nguyện của ông khi còn trên trần thế, đã nhờ hai người lính thuộc hai chiến tuyến khác nhau mang dòng họ Phạm Đình để khẳng định ông là một Nhà Ái Quốc chân chính. Tuần trước Trung tá Nhẩy Dù Việt Nam Cộng Hòa Phạm Đình Cung ngồi giữa Thủ Đô Người Việt Tỵ Nạn nổi tiếng Chống Cộng nói với quần chúng khắp bốn phương rằng Tướng Nguyễn Cao Kỳ là người yêu nước. Hôm kia, tôi nhận được một bức thư của người lính cộng sản từng tham dự chiến trường Tây Nguyên trước năm 1975 nay đã xé thẻ đảng, nhờ tôi đọc trong buổi lễ này để xác nhận với đồng bào rằng Tướng Nguyễn Cao Kỳ là người yêu nước. Đây là bức thư của người cựu chiến binh cộng sản Phạm Đình Trọng, tôi xin phép đọc cho ông và mọi người cùng nghe:
“ Kính gửi Anh Đặng Văn Âu
Với những trọng trách trước lịch sử, trước thời cuộc mà ông gánh vác, Nguyễn Cao Kỳ là nhân vật lịch sử đậm nét của một trang sử Việt Nam thời nghiệt ngã, đau thương. Với những cá tính mạnh mẽ, rất đàn ông, Nguyễn Cao Kỳ là một nhân vật tiểu thuyết điển hình của bộ tiểu thuyết lịch sử hấp dẫn. Hơn tất cả những điều đó, với ứng xử của ông sau 1975, Nguyễn Cao Kỳ là một người yêu nước thiết thực, tỉnh táo và cao cả. Trong khi những người cùng hoàn cảnh với ông vẫn mãi chìm nghỉm, lún sâu trong hận thù ý thức hệ, trong hằn học thất thế để càng chia rẽ dân tộc thì Nguyễn Cao Kỳ coi Tổ quốc Việt Nam là trên hết, coi làm lành vết thương trong trái tim người Mẹ Việt Nam là khẩn thiết nhất, Nguyễn Cao Kỳ là người đi trước và cho đến nay vẫn là người Việt Nam duy nhất vượt lên trên ý thức hệ, vượt lên trên hận thù, mặc cảm cá nhân của người thất thế, là người đầu tiên có việc làm thiết thực xoa dịu trái tim đau chia rẽ, li tán dân tộc của người Mẹ Việt Nam. Nguyễn Cao Kỳ về Việt Nam không phải về với những người cộng sản mà là về với người Mẹ Việt Nam đau khổ, về hàn gắn vết thương trong trái tim người Mẹ Việt Nam.
Ở trong nước, tôi đã thấy những người lãnh đạo đảng cộng sản mồm nói hòa giải, hòa hợp dân tộc nhưng trong thực tế họ vẫn âm thầm khoét sâu thêm hố ngăn cách, li tán dân tộc. Sang Mĩ, tôi lại thấy những người Việt xa nước cũng đang cuồng nhiệt, hăng hái, kích động bài xích hòa hợp dân tộc, đào bới sâu thêm hố chia rẽ, li tán dân tộc. Tôi càng thấy tầm cao chính trị và tình cảm dân tộc rộng lớn bao dung, vị tha của ông Nguyễn Cao Kỳ. Đây là thể hiện rõ nhất lòng yêu nước, là đóng góp lớn nhất, quí nhất của con người lịch sử Nguyễn Cao Kỳ.
Tôi nhờ Anh Đặng Văn Âu chuyển hộ tôi lời chia buồn sâu sắc, muộn màng nhưng chân thực của tôi tới gia đình Tướng Nguyễn Cao Kỳ và đặc biệt cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên. Tôi mong có dịp được gặp cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên để tôi được biết thêm về những nét đời thường của nhân vật lịch sử độc đáo nhất trong lịch sử Việt Nam mà từ lâu tôi đã rất quan tâm và bây giờ là sự yêu mến, kính trọng.
Cảm ơn Anh Đặng Văn Âu.
Kính.
Phạm Đình Trọng. Nhà văn”
Thưa Thiếu tướng,
Tôi nghĩ người bạn cố tri Phạm Đình Chương của ông tế nhị lắm. Hương linh nhạc sĩ phải tìm cho được hai người lính từ hai phía, không những mang cùng họ Phạm Đình với mình, mà còn mang hai cái tên cũng vô cùng ý nghĩa. Một là Cung tức là Cung Kính và một là Trọng tức là Trọng Vọng. Hai người lính đó từng chĩa súng bắn vào nhau, nay hai người lính đó cùng bày tỏ Cung Kính và Trọng Vọng ông thì không phải là sự tình cờ! Cuộc chiến đã tàn, hai người lính tiêu biểu của hai phía đã nhận ra con đường ông đi là đúng; chứ không còn là con đường “bi đát” nữa!
Tôi nhớ mãi lời của Thiếu tướng dặn dò: “Một người có lý tưởng mà dám thực hiện lý tưởng thì không có gì phải sợ hãi”. Tôi từng làm Chủ nhiệm tờ Lý Tưởng tục bản ở Houston do Thiếu tướng sáng lập khi mới lên làm Tư lệnh Không Quân. Tôi dùng câu “Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè” làm châm ngôn. Khi tôi đăng một bài báo có tính nhạy cảm đối với một đoàn thể, một chiến hữu cộng sự của tôi và tôi bị chụp mũ cộng sản. Bạn tôi oan ức nhảy cầu xa lộ tự tử để phản đối kẻ xúc phạm thanh danh mình. Tôi bị dọa bắn, dọa giết. Tôi đã không sợ hãi, thực hiện ngay một tờ báo mang tên Thần Phong, là danh xưng Biệt Đội thả biệt kích ra Bắc của Thiếu tướng, để tố giác, hài tội đoàn thể đó!
Suốt thời gian qua, tôi đã lên tiếng để chống lại những cáo buộc hàm hồ của các người dám nhục mạ Thiếu tướng, một nhà ái quốc. Tôi cũng đã bị hăm dọa, nhưng tôi cũng không sợ, vì tôi tin ở lý tưởng của ông và của tôi. Dù chết, tôi vẫn đeo đuổi cái phương châm “Không bỏ anh em, không bỏ bạn bè”. Người yêu nước phải quyết làm sao thực hiện cho kỳ được dân tộc này hòa giải hòa hợp với nhau để có sức mạnh chống trả ngoại xâm. Chỉ có những người không yêu Tổ Quốc mới có chủ tâm phá hoại sự nghiệp đoàn kết dân tộc.
Tôi chắc chắn Thiếu tướng ở trên kia đang nhâm nhi ly rượu với người bạn cố tri Phạm Đình Chương đã đưa hai người lính từ hai phía đến nói lời ân tình với Thiếu tướng. Tôi mừng cho Thiếu tướng gặp lại bạn xưa. Lịch sử nước ta có nhiều vị anh hùng, nhưng chỉ có Đức Trần Hưng Đạo được đời sau phong Thánh, vì lúc sinh tiền Ngài đã không nghe theo lời cha là Trần Liễu giành lấy ngôi vua của Trần Thái Tông và Ngài đã đốt quyển sách ghi danh những tên Việt gian làm nội gián cho quân Nguyên mà người ta dâng cho Ngài. Ông Tướng thì tự động nhường ngôi vua (tức là chức Tổng thống) cho Trung tướng Nguyễn văn Thiệu và tha chết cho những Tướng Tư lệnh Vùng I và Tướng Tư lệnh Sư đoàn I làm loạn chống chính phủ. Nếu Việt Nam không bị Hán hóa vì nhà cầm quyền biết nghe lời Thiếu tướng để thực tâm thi hành chính sách hòa giải hòa hợp dân tộc thì người đời sau sẽ lập đền thờ tưởng nhớ đến công đức của ông. Xin vong hồn ông linh thiêng phù hộ độ trì cho dân tộc này chấm dứt xung đột, hận thù để Non Sông Việt Nam không bị biến thành châu quận của Bắc Phương.
Kính lạy vong hồn ông.
Bằng Phong Đặng văn Âu, đứa em tình nghĩa của Thiếu tướng.
© Đàn Chim Việt
ÔNG NGUYỄN CAO KỲ : CÔNG CHO VIỆT NAM;
TỘI, VÌ CÁ TÍNH
Mấy nhà hủ nho nhược tiểu, như bầy nhặng đen, cố bám riết
lấy dăm ba cá tính của ông Kỳ để mạt sát cho thỏa tim đen.
Nên biết, ông Kỳ ông Loan, đã nhờ những cá tính ngay thẳng,
biến báo, có chút võ biền…mới dẹp được giặc Miền Trung,
phản công chiến thắng vụ Mậu Thân, và tái lập nền Cộng hòa.
Thử hỏi, nếu không có những cá tính thích hợp với giai đoạn
nhiễu nhương ấy cùa Ông Cao Kỳ, ông Ngọc Loan, và các
tướng trẻ VNCH, thì Việt Nam Cộng Hòa khó mà qua khỏi
sau những biến độing kinh hoàng của thập niên 1960.
Về chuyến về VN của ông Cao Kỳ, bây giờ đã rõ, ông ta về
V N khuyến khích CSVN mở cửa cho kinh tế tư bản, tiếp
theo là đổi mới về chính trị..
Mấy tay loe ngoe Lý Toát Xã Xệ chắc chưa chịu bõ cái thói
đình làng của chúng đâu. Nhưng chúng còn lải nhải, do tự ái.
Hỡi những người con đất Việt,chiến tranh đã đi qua hơn 36 năm,những hố bom ,đạn cày xéo Quê Hương ta đã dần biến mất, chỉ còn vết dư âm đau nhói con tim của người Mẹ Việt Nam. Mỗi chúng ta phả tự hàn lại nó, xóa bỏ hận thù là thượng ý, chứa đựng đầy tình người với lòng vị tha đầy nhân nghĩa,một cử chỉ cao đẹp.
Bánh xe lịch sử không bao giờ quay ngược trở lại,Việt Nam hôm nay cần xóa bỏ CNXH độc tài ,độc đoán.Một thể chế “Dân Chủ+Tự Do +Công Bằng+Bình Đẳng+Bác Ái “Thực Sự phải ra đời, (Kiên quyết không Cộng Sản và cũng không Cộng Hòa) hợp lòng dân phù hợp với nền văn hóa dân tộc Việt ngàn năm văn hiến ,góp phần làm cho cộng đồng các dân tộc Việt Nam ngắn bó cùng chung tay xây dựng lại đất nước tự do hơn và tốt đẹp hơn…..
Thế hệ trẻ ngày hôm nay không chấp nhận thù hận hay chiến tranh ,bạo lực trong bất kể lý do nào.
*Chúng ta cần tiết kiệm nhân lực ,vật lực không nên lãng phí thêm một lần nữa chỉ có lợi cho ngọai bang rằng co dày xéo xương thịt của đồng bào mình,
*Chúng ta cần tự do và công bằng xã hội,cần sống trong môi trường dân chủ đích thực ,mọi người dân được sống thanh bình và được hưởng mưu cầu hạnh phúc ,nhà nhà yên vui người người yên vui….
*Còn có ai luyến tiếc những kỷ niệm đau buồn của qúa khứ ,thì hãy ngào thét lên cho hả lòng hả dận,có chết nhớ mang theo đừng để lại hận thù cho đời sau mà tội nghiệp.
“Nắm tay xây đắp sơn hà ,Bắc Trung Nam mãi một nhà Việt Nam…..”
Kính trọng….
Ngày 14-08-2011
Việt Nam (Âu Lạc )
Ông Kỳ đã được yên nghĩ ngàn thu.
Tôi chỉ tiếc là ông đã bị CSVN lừả với tất cả công sức tíếp sức cho CSVN mà chúng trả ơn bằng cách không ông được chôn tại Sơn Tây quê hương ông.
Đây là một bài học cho những ai tin vào lời hứa của CSVN. Khi chúng đã dùng rồi thì không có vấn đề trả. Đóo là một quân cướp không còn một chút lương tâm nào chỉ cần nhìn cách đối xử với những cán bộ kỳ cực và những bộ đội đã hi sinh cho đất nước.
CSVN bbán rẽ cả đất nước đễ mua sụ bảo bọc của quân bành trướng Tàu.
Tôi chỉ tội nghiệp cho ông Kỳ đi một ván bài sai đễ bị danh bại thân liệt và KHÔNG có chổ chôn mà mình muốn.
Tôi quá tội nghiệp ng.
Giá phản bội hàng triệu người VMiền Nam CH đã hi sinh tát cả chống đám cươp đo Ông kỳ không thể nàpo thoát luật bù trừ và công bằng của thượng đế.
Một gương sáng cho những ai phản bội dân tộc. Dân tộc Miền Nam luôn là một an tôc, một lãnh th, môt hiến Pháp dân chủ bậc nhất thế giới bị xâm lăng bởi CSQT thì người Phó tổng thống của VNCH không có quyền phản bội Dân tộc Miền Nam.
Tôi chủ trương HGHHDT nhưng trong tương kính Công bằng tức là Chấm dứt CSVN mà Dân tộc VNCH đã hi sinh tất cả đễ tới mục tiêu chánh đáng này.
Dân tộc miền Bắc cũng đang đứng dậy và đang tìm ra chân lý là phải chấm dứt CSVN đễ cứu nước thì hảuy cùng Dân tộc Miền Nam làm môt đẽ cứu nước.
Hành động dại dộ của không Kỳ không lợi gì cho HGHHDT mà làm cho CSVN lợi dụng đễ chia rẽ dân tôc và kéo dài cái ngoan cố mị dân của chúng.
CSVN đã hết thời rồi không còn gì đễ nói vì quá ư nhơ bân mà chỉ còn cách Chấm dứt chúng bằng Đoà kế Dan tôc
“Giá phản bội hàng triệu người VMiền Nam CH đã hi sinh tát cả chống đám cươp đo Ông kỳ không thể nàpo thoát luật bù trừ và công bằng của thượng đế.”
Tôi cũng nghĩ vậy.
Cái gì chửi thì tôi chửi thẳng, nhưng cái gì tốt thì tôi phải chấp nhận là tốt. Đối với người tị nạn VN, trước thời vận động về VN, ông Kỳ vẫn có nhiều uy tín với dân tị nạn. Quý vị có đọc cuốn Budda’s Child: My Fight to Save Vietnam của ô Kỳ chưa?
Tôi có đọc trên internet, được một vài phần trong đó, chắc chắn là ông ta cũng cố gắng viết để người đọc thấy ông ta hay, và có lẽ phần phê bình chế độ TT Diệm thì không có giá trị mấy là vì tư tưởng cũng giống một số người chống ông Diệm thôi, ông ta cũng là kẻ tham gia phe đảo chánh. Ông ta kể là Đỗ Mậu móc nối ông ta theo đảo chánh. Đỗ Mậu nói rằng không quân mà không theo phe đảo chánh là không ổn.
Nhưng những phần khác ông ta viết khá hay. Sách do ông ta và 1 người Mỹ nữa viết, nhưng thuần tuý là tự sự của ông ta. Tôi nghĩ mỗi ông tướng tá, hoặc một người đã từng sống, làm việc, hoặc trực tiếp chiến đấu trong quân đội VNCH xưa đều có những kinh nghiệm và hiểu biết riêng về xã hội, lịch sử và diễn tiến chính trị cũng như quân sự trong chiến tranh VN thời đó. Cuộc chiến tranh VN vô cùng phức tạp, có rất nhiều chi tiết và sự kiện chúng ta chưa biết. Hồi 75 khi thua trận, mọi người cũng chỉ biết mập mờ là do Mỹ phản bội, nhưng chi tiết điều đó ra sao thì không ai rõ.
Đọc sách Budda’s Child của ông Kỳ, tôi có cơ hội hiểu thêm nhiều chi tiết về hoạt động của CIA Mỹ ở VN, sự can thiệp chính trị của Mỹ vào VN… Những chi tiết mà sách của tác giả Mỹ về chiến tranh VN hoàn toàn không trình bày, hoặc trình bày khác sự thật. Khi mới qua Mỹ, tôi đã từng vào các thư viện đọc sách báo Mỹ nói về Chiển Tranh VN, dĩ nhiên là mỗi cuốn biết thêm được một số chi tiết khác. Nhưng nói chung, sách Mỹ cũng phần nhiều chủ đích tuyên truyền cho Mỹ hoặc tuyên truyền cho VC. Các tác giả Mỹ phần nhiều là những người không hiểu mấy về VN, người VN và chính trị của VN; nhiều tác giả chỉ ngồi sưu tầm tài liệu, hồ sơ được đem về Mỹ rồi đúc kết lại viết thành sách. Đa số sách Mỹ là viết một chiều hoặc bênh Mỹ hoặc bênh VC, hầu như họ không hiểu gì về chính trị và hoàn cảnh quân sự của VNCH ra sao. Đọc sách Mỹ tôi ghét lắm, tại thấy rõ tụi nó nói trật, nhiều lúc chỉ muốn xé mấy cuốn sách của mấy tác giả phản chiến Mỹ trong thư viện đó. Thông tin Mỹ cùng về hùa với nhau để chửi rủa, chê bai VNCH; mà họ chê bai không đúng chỗ, chứng tỏ họ chẳng hiểu gì về tình trạng phải chiến đấu không còn đường lựa chọn của VNCH.
Nhưng cuốn Budda’s Child viết bằng tiếng Anh của ông Kỳ có lẽ cũng làm khó chịu một số người Mỹ. Tại vì ông ta viết theo sự hiểu biết của một người VN trực tiếp chiến đấu cho VNCH, sách nói lên tâm trạng khó khăn của những người QG trước sự chi phối quân sự một cách lệch lạc của Mỹ trong chiến tranh VN, tâm trạng của những người bị ngoại bang xen vào nội bộ đất nước mình. Ông ta cũng in tấm hình ông Loan bắn tên đặc công VC hồi Tết Mậu Thân với những lời lẽ bênh vực ông Loan. Rồi trong video người Mỹ đã phỏng vấn ông ta lại về chi tiết đó, nhưng tôi thấy bực mình vì ông Kỳ không trả lời thằng phóng viên một cách nghiêm trọng, ông ta vừa nói vừa cười. Mô tả binh nghiệp của ông ta bằng những chuyến máy bay thả biệt kích ra Bắc, mà ông ta đã bay qua làng cũ ngày xưa ở Sơn Tây; những điều đó rất thực chứ không như sách báo Mỹ . Sách viết vào lúc ông ta chưa có ý định về VN cộng tác với VC. Gia tài của ông ta bây giờ là còn cuốn sách đó, sách tiếng Anh có giá trị hơn các sách Mỹ nói về chiến tranh VN. Nếu ông ta không trở cờ làm tay sai cho VC thì uy tín của ông ta đâu đến nỗi như ngày nay.
Qua góp ý của bạn Dao Cong Khai tôi tìm đọc “Budda’s Child” của ông Kỳ và gặp được bài điểm sách của ông Vũ Trung Hiền, xin phép post lên đây để mọi người thưởng lãm!
–> Buddha’s Child, Nguyễn Cao Kỳ, Đứa Con Cầu Tự!
Cám ơn “Người Điểm Sách” Vũ Trung Hiền với những “Bình luận” cần thiết!
Tôi chỉ đọc cho biết, còn phê bình hay chê-khen thì không dám có ý kiến! Tuy nhiên, một vài phát biểu của ông Kỳ khá “bất bình thường”!
Nay ông Kỳ đã ra người thiên cổ, phê bình chỉ trích hay khen-chê cũng hoá thừa. Chúc hương hồn ông Kỳ sớm tiêu diêu nơi miền Lạc Cảnh!
Đại đa số dân tị nạn cộng sản chánh hiệu con nai vàng cảm thấy …tởn, một khi nhắc đến tay “anh chị” – NC Kỳ. Tuy vậy, cũng có dăm bảy …anh nịnh trơ trẽn; chuyên tâng bốc Kỳ tận mây xanh…
Vài lời cuối thay cho “điếu văn”:
KKỳ ạ! Khi còn là đứa “con của Phật” trên dương thế, thì ông rượu chè be bét, xấc láo, phản phúc…Nay ông ngủm, thiên hạ khỏi phải thấy ông khúm núm, nịnh bợ…
Vc hay nói là ĐaSó nhân dân ủng hộ họ…Nhưng không phải vậy.Chẳng qua chỉ là một cách nói mang tính khoa trương của người vn,phát huy tinh thần “Phi lạc hay Chí phèo,Xuân tóc đỏ,nói không bằng chứng ,agrandir lên mà cứ tưởng thật,và sống với cái mình nghỉ,tửởng là hay lắ lắm vậy
[Đại đa số dân tị nạn cộng sản chánh hiệu con nai vàng cảm thấy …tởn, một khi nhắc đến tay “anh chị” – NC Kỳ. " cũng có dăm bảy …anh nịnh trơ trẽn; chuyên tâng bốc Kỳ tận mây xanh…] ‘
ĐAIĐASỐ lấy ở đâu ra vậy ? Chỉ có một nhúm người “mạt sát” Mr,Kỳ. Và củng có người phản bác cái “nhúm”đó.Còn Đai Đa Sô.phảinói cho đúng,ho im lặng “không thèm để ý tớilời ong tiếng ve,kẻ thù,,đán em bất mản ,vc,tay sai,việt cộng và cả tờ báo mạng VNnet hay THVTV
“…dăm bảy …anh nịnh………”.NHƯNG củng có vài ANH vào đây,thừa lúc nười ta nằm xuôn,làm ra vẻ ‘anh hùng chống cộng ” chưởi Hôi .Thời buổi này,ĐỎ củng cố tẩy cho trắng và Múa Miệng …..
Thật quá đáng..
Giáo dục xuống cấp đến thế thí thôi…!!!!!
‘
..
Chưa đủ…ma lực để chửi lại ông già không chống gậy MPĐ đâu…Tám ạ!
Tám ….rô thầy lòn, nick gì y chang thằng thất học (thầy Kỳ) của you vậy?
Một khi người ta đã cố tình phun bừa… tức là bất kể đến lý lẽ, coi mình là nhất còn trời chỉ bằng cái vung!
“Đại đa số” chỉ có thể đo lường bằng một bản thống kê đã có đáp số hẳn hòi …Thôi thì cứ để cho “ông già không chống gậy MPĐ” nói cho sướng cái miệng và thoả mãn bản ngã, có chết chóc ai đâu, còn đúng hay sai là chuyện khác?
Hát nữa đi…Hương!
“Một khi người ta đã cố tình phun bừa… tức là bất kể đến lý lẽ, coi mình là nhất còn trời chỉ bằng cái vung!”
Ông nằng nặc cho được “bản thống kê” bao nhiêu người chửi Kỳ?
Rảnh rang vậy you??
Tôi không biết ông MPĐ căn cứ vào đâu khi viết rằng;…”Đại đa số dân tị nạn cộng sản chánh hiệu con nai vàng cảm thấy …tởn, một khi nhắc đến tay “anh chị” – NC Kỳ……”
Vì vậy tôi góp ý…”Đại đa số” chỉ có thể đo lường bằng một bản thống kê đã có đáp số hẳn hòi“…nghĩa là phải có dữ kiện, chứng cớ chứ không nên nói “bựa củ chuối”…khó nghe lắm!
Ông già Mạc phi Đăng làm ơn chỉ dùm, ở chỗ nào, đoạn nào tôi (TK)…”nằng nặc cho được “bản thống kê” bao nhiêu người chửi Kỳ” ?
Xem ra “đọc” và “hiểu” là hai vấn đề không đơn giản?
“Đây là cuộc chiến tranh của người Mỹ và chúng tôi là những kẻ đánh thuê.”
—Nguyễn Cao Kỳ [21]
vn.wikipedia.org
Vang , thua Ong Dao Cong Khai – ro rang o Hai Ngoai noi day – nhung ke danh thue ,dang danh nhau , chui nhau ,…va nhung con Qua dang buoi moc xac Ong Tuong Chi huy NCK cua minh !
The day , 1 lu khon nan . VNCH tan tac la phai lam !
-Thưa quí vị, như tôi đã mong muốn không nhắc đến cái tên NCK nữa vì ông đã qua đời,nhưng qua bài của ông Âu và với gần 100 bình luận, các bạn trẻ chúng tôi tôi đều ngao ngán , thất vọng trước những hận thù của người cùng cảnh ngộ đối với nhau,miệt thị nhau để làm gì? để kẻ thù thừa cơ hội này bôi nhọ thêm chính thể VNCH,để hậu duệ chúng tôi bực tức trước tư cách đáng suy nghĩ của không ít chú, bác đã biết rằng mình KHÔNG BAO GIỜ THUA TRẬN mà CHỈ BỊ BỨC TỬ bởi bàn cờ chính trị đen tội mà vẫn không sáng suốt quên đi quá khứ, đoàn kết để giới trẻ có niềm tin về mình, vậy mong quí vị bình tĩnh lại, hơn nữa chắc ít ai còn trẻ mãi để tự biện hộ rằng, sao tôi nóng tính quá!.
-Ông đã thực sự đền tội vì rõ ràng khi biến mất khỏi miền Nam,ông không chịu cảnh đọa đày trong lao tù CS như hàng triệu người còn ở lại, ông quá ngây thơ khi đem tấm thân già lót đường cho những con quỉ đỏ mà thực sự ông quá hiểu về họ, tại sao tội nói ông đền tội? quí vị hãy xem họ có 1 lời chia buồn nào chính thức không? làng truyền thông lá cải trong nước cũng nhân cơ hội này bôi nhọ thêm hay tiếc thương cho ông, và nguyện vọng được an nghĩ nơi quê nhà cũng không được bố thí sau khi biết rằng kết quả dọn đường của ông là con số không, ngược lại còn phản tác dụng.Vậy mong mọi người hãy để ông yên nghĩ và ai cũng còn mộng mơ, ảo tưởng như ông thì hãy nhìn lại mình.
Chia xẻ môt chút với THAÍ LÊ.
Chẳng phaỉ chỉ riêng tôi, mà đa số bạn đọc (kể cả những người chẳng ưa gì cu Kỳ, thâm chí ghet cay ghét đắng……) vẫn mở lòng, thầm dành một lời cầu nguyện, một chút trầm tư thương cảm cuối cùng cho NGƯỜI ĐÃ KHUẤT-
Thưa quí vị, như tôi đã mong muốn không nhắc đến cái tên NCK nữa vì ông đã qua đời,….nhưng (TL)
Vâng, NHƯNG , chính gia đình, người thân cuả Cu Kỳ đã phạm phaỉ một sai lầm tai haị, “giết người” !
Nhất là từ một người CON GAÍ (có tên tuổi) như Nguyễn Cao Kỳ Duyên, và mẹ cuả cô bà Đặng thi Tuyết Mai !! Qua baì Điếu Văn và baì viết !
Đáng ra ĐIẾU VĂN đọc xong, Đốt đi cho gió đưa theo hương linh NGƯỜI KHUẤT thì naò ai được phép được quyền, hay biết đâu mà “chê trách” !
ĐĂNG BAÓ ĐỂ LÀM GÌ ?????!
Tiếp theo là những baì viết “BƠM BỐC” quá lố bich cuả Đặng Văn Âu, Đổ Thông Minh (hay Văn MINH ?), thêm cụ ĐV. nữa !
Hậu quả HẾT SỨC ĐAU LÒNG ! làm cho nhiều người xốn xang !!!! Tôi chỉ dám viết lên chừng ấy với nôỉ lòng cuả riêng mình !
Dĩ nhiên là sẽ có người không đồng tình ! Có chưỉ thì tôi vẫn lắng nghe !
Tôi đã từng có nhận thức thận trọng và có thể nói là đúng
Khi thân xác ngươì quá cố còn quàn ở MALAI xuất hiện vaì comment BƠM vô tôi vạ !
Tôi đã lễ phép noí lời khuyên can “làm ơn IM LĂNG VÔ TUYẾN” chờ cho tro cốt cuả Cụ KỲ yên vị !!!!! Họ không hiểu hoăc chủ quan không nghe !
Xin lôĩ quý vị , tôi đã noi nóng nói thăng ; “Đỗ Mươi anh, ‘Im lăng vô tuyến’ -đúng ra là ‘câm caí mỏ chó’ cuả anh laị ” ! Tôi biết là rât khó nghe !
Qua bao nhiêu bài và comments trên DCV Info, quý vị cò thể thấy được : người ta khinh khi, miệt thị vong hồn Cu Kỳ từ những sai lầm thì ít !!!
Mà từ caí tác dụng ngược ở nhưng người bơm bợ thì nhiều, quá nhiều !!
Thêm lần nữa đồng tình vơí Thaí Lê
“……Vậy mong mọi người hãy để ông yên nghĩ và ai cũng còn mộng mơ, ảo tưởng như ông thì hãy nhìn lại mình…”
Những tên thợ bơm vụng về -thất nhân ác đức, và nhất là cô Nguyễn Cao Kỳ Duyên đã sáng mắt sáng lòng chưa nhĩ ???
Xin haỹ mờ lòng… Nghĩ xa ! rôì một ngày sẽ tơí phiên ta !
Tôi hưá với lòng sẽ không tham gia vào chuyện, thật đáng buồn nầy nưã !
“Qua bao nhiêu bài và comments trên DCV Info, quý vị có thể thấy được : người ta khinh khi, miệt thị vong hồn Cụ Kỳ từ những sai lầm thì ít !!!
mà từ caí tác dụng ngược ở nhưng người bơm bợ thì nhiều, quá nhiều !!”
Đồng ý 100% với ý kiến trên.
Nếu bài viết của ô Đặng văn Âu được đọc và đốt theo nhan đèn lúc đưa tiễn người đã khuất thì xong rồi: ô Đặng văn Âu đã trả đủ nghĩa đủ tình với ông Kỳ rồi, không ai biết nữa đâu. Còn bức thư của bà T.Mai . Chắc là không phải bà viết đâu, một đàn em nào đó (như cỡ ông Âu, tôi đoán) đã viết cho bà. Cho là bà viết đi nữa, chuyện riêng tư công bố làm gì? Tiếc sao? Bà đã thấy tác dụng ngược chưa? Ghét ông Kỳ thì ít (cũng muốn quên đi một hình ảnh đã một thời làm bực mình nhiều người) mà ghét bọn nịnh bợ dựa hơi thì nhiều. Dám so sánh ông Kỳ với Chúa, Phật: còn ai có thể “nâng bi” một cách hỗn láo như bọn này nữa?! Ai xúi gia đình công bố những bài viết này chính là người đã “hại chết” ông Kỳ không muốn ông ấy ra đi thanh thản.
Trong bai”Cộng sản, hậu cộng sản, hai thể chế, hai cách ứng xử với đối lập chính trị …anh Lê Diễn Đức viết;
“Tập quán truyền thống đối với người chết dường như ở quốc gia nào cũng giống nhau, như câu ngạn ngữ Việt Nam “nghĩa tử là nghĩa tận”. Nhưng có lẽ chỉ trong một xã hội dân chủ văn minh và cởi mở con người mới có thể cư xử với nhau bằng lòng bao dung, cao thượng, kể cả với kẻ đối nghịch chính trị.”
Tôi cũng nghĩ như anh Đức vậy, nhưng qua những ý kiến quanh bài chủ này của ông Đặng Văn Âu thì trái ngược lại…Văn minh và bao dung kiểu gì mà kẻ “nịnh bợ” thì trét phấn tô son quá lố, còn có những kẻ góp ý , bình luận thì…cũng lố bịch, chửi rủa miệt thị, phỉ báng ông Kỳ khôNg tiếc lời…văn hoá văn minh là thế?
Trung Kien a . Sau VNCH – la nhu vay sao ?
Đúng nó là như vậy. Có…thúi có thơm. Nhưng vẫn còn bảnh hơn lũ Cộng nhiều.
Cộng, tàn nà thúi hoắc không hè. Nghe chuyện kể mấy thằng cò mồi đi từng nhà, nhắc dân ra đường khóc Hồ chí Minh chưa?
Còn văn hoá…lừa cùa VC nữa, cũng….thúi hết biết. Còn đảng, còn mình nghe.
VNCH có thơm có…thúi, dẫu sao cũng hấp dẫn hơn văn hoá chỉ rặc mùi thúi của VC.
Sau VNCH là csvn!
Sau csvn thì…
Nước non thanh bình, DÂN CHỦ – TỰ DO
Thưa LAO GIA .
Sau VNCH – là một đám tàn quân BẦY HẦY -HỔ LỐN – BƯƠI MÓC -CHỬI NHAU suốt ngày ở hải ngoại ., cho đến tận ngày hôm nay vẫn thế .
Hình ảnh đám người hận thù ,cố dựng cờ vàng ba que rách nát ,chỉ biết đánh võ mồm gào thét … ngày càng dần lạc lõng trong cộng đồng VN yêu nước .
Họ là mấy con Quạ gian ác trong đàn chim Việt -chỉ có biết bươi xác đồng loại như mấy kẻ đang cố sức RỈA RÓI NGƯỜI ĐÃ CHẾT như với Ông NCK yêu nước của chúng ta .
Một mình nói chưa đủ, phải đòi cõng cho được cả “CỘNG ĐỒNG VN YÊU NƯỚC Hải Ngoại”?
Đúng là con ễnh ương đòi làm con voi!
Thưa LÃO GIA và CỘNG ĐỒNG VN YÊU NƯỚC Hải Ngoại .
Đúng như Tướng Quân NCK nói với Đồng Bào Quốc Nội trên VTV – Trong ba triệu VNHN , có một số THẰNG HỀ và mấy Tổ Chức Cuốc ra ở Hải ngoại ,là chuyên lừa đảo , hò hét chính trị chán , rồi quơ tiền quyên góp chuồn mất .
Thế đấy , mấy kẻ có tật đang giật mình ,vì bị Tướng Kỳ nói THẲNG , nói THẬT vạch MẶT GIAN , nên chúng hận thù mà đang bươi móc xác Ông Kỳ đấy thôi .
Chí phải , HỒNG VÂN và các BẠN TUỔI TRẺ SVVN nói TRÚNG PHÓC – điểm đúng MẶT GIAN của mấy thằng Chính Trị HỀ ̉ Hải ngoại .
Chẳng riêng ớ Mỹ ,Pháp, … mà ngay cả ở Úc Châu, và Germany tụi tôi cũng thế .Đám gian manh chống Tổ Quốc và Nhân Dân Việt Nam ta đang ngày một tàn lụi dần .
Thân Chúc các Bạn và những Người Việt Yêu Nước ở khắp nơi luôn Trẻ -Khoẻ vàhọc hành tiến bộ. Tương lai luôn ở trong tay Những Người Việt Trẻ Yêu Tổ Quốc.
Đôi mắt người Sơn Tây
U uẩn nhìn ông Kỳ
Người ti hí mắt lươn
Không thằng bội bạc cũng phường tráo trơ.
Hôm nay Kỳ đã đi rồi
Phong nhờ thây bác bốc tôi (le moi) thành tồi
“Qui est Ky”* khổ quá biết rồi
Ai điếu,ai đóm càng hôi thây Kỳ
*”Qui est Ky” :Câu hỏi cuả T.Thống Pháp De Gaule.
Ông Kỳ thì cũng là người
Cũng cười, cũng nói, nghĩ suy thế thường
Những ai ở chốn dương trần
Không lần lầm lỗi không là phàm nhân
Mắt ta bị chướng xà bần
Nhìn ai cũng rởm cũng trần như ta?
ÔNG KỲ CUỐI ĐỜI KHÔNG CHỐN DUNG THÂN……
Cuối đời Ông chọn “thiêu” như bao người VN khác. Con người chỉ còn lại một “binh tro”.
Taị sao nói cuối đòi Ông có chốn dung thân. Bộ mơ sao . Chết eồi,thành tro rồi,còn “thân” đâu nửa và “dung”.
Ai chết củng vậy thôi.Sao chẳng hiểu biết gì hết ,nên viết một câu ngắn có 8 chử mà vô nghỉa như vậy.
Hỏi thât tv. có ai là người thân chết chưa vậy ? Và họ “có chốn dung thân” là ở đâu ?
CẢ TỔ QUỐC và DÂN TỘC của NHỮNG NGƯỜI CSVN SẴN SÀNG DANG TAY ĐÓN ÔNG KỲ và NHỮNG NGƯỜI VIỆT NAM YÊU NƯỚC TRỞ VỀ .
Lúc này , chưa nên đưa Tro Xác Ông NCK về ngay được vì lý do tế nhị . Nhưng Chúng Tôi tin chắc rằng – NGUYỆN ƯỚC CỦA ÔNG KỲ sẽ ĐƯỢC TOẠI NGUYỆN , như vợ con Ông và bao bà con Người Việt khác , đã – đang và sẽ trở về trong lòng Dân Tộc Việt .
Chúng Tôi – Những Người Việt Trẻ … sẽ cùng toàn dân ,đến viếng trước MỘ ÔNG KỲ ở nguyên quán SƠN TÂY ,- BẮC VIỆT NAM.
CON PHẬT SẼ TRỞ VỀ ĐẤT PHẬT .