Cảm ơn ông Lê Hiếu Đằng
Khi nhận được quà tặng, ta cảm ơn. Nhưng được nghe một lời nói thẳng chắt lọc, quý báu, còn hơn mọi thứ quà, càng đáng cảm ơn lắm.
Bài viết về Kiến nghị dừng khai thác bauxite của ông Lê Hiếu Đằng có gì mới?
- Trước hết, ông đề cập một thiếu sót trong nội dung bản kiến nghị: “Tôi muốn xin nhấn mạnh thêm về mặt an ninh quốc gia mà tôi nghĩ có thể vì sự “tế nhị” nào đó đã chưa được đề cập thỏa đáng trong Kiến nghị” ( hiện nay cứ tập trung vào tác hại đối với môi trường và hiệu quả kinh tế, ấy là một thiếu sót căn bản rất nguy hiểm).
- Lấy tư cách một người đã ký tên rất sớm vào hai lần Kiến nghị (lần thứ nhất do Gs Nguyễn Huệ Chi và toàn nhóm BVN khởi xướng, lần thứ 2 có 13 người khởi xướng vì ngoài nhóm BVN còn có 10 vị thuộc nhóm IDS cũ) , ông đặt câu hỏi tại sao không có báo nào đăng nguyên văn Bản Kiến nghị ấy với danh sách 13 người khởi xướng? Ông viết: “Tôi xin thẳng thắn đặt câu hỏi: Có ai đã ngăn cản các phương tiện truyền thông công bố kiến nghị trên?”
“Nếu không phải như thế, thì tôi xin hỏi giới nhà báo nước ta: Tại sao các bạn phải sợ mà không dám đăng tải một kiến nghị có tầm quan yếu đến vận mệnh dân tộc, đã được lưu truyền khá lâu trên nhiều mạng, đã được chính thức gửi tới Quốc hội?”
Tôi xin thêm: Ngay bài phỏng vấn Gs Chu Hảo và nhà giáo Phạm Toàn rất có ích trong vấn đề Bauxite đang nóng bỏng cũng không một tờ báo chính thức nào đăng tải.
- Ông nhắn nhủ những nhà lãnh đạo tối cao “Nhân đây tôi cũng xin qua mạng Bauxite Việt Nam để nhắn nhủ những đồng chí đã từng sát cánh chiến đấu với tôi ở nội thành Sài Gòn – Gia Định, các chiến trường miền Đông Nam Bộ, ven Sài Gòn… Đó là các đồng chí Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang, Lê Thanh Hải. Mong các đồng chí lên tiếng đấu tranh để ngăn chặn những nguy cơ cho đất nước như Dự án Bauxite và việc cho thuê rừng đầu nguồn nói trên”
- Ông thúc giục tính tích cực và phê phán tính tiêu cực trong mỗi chúng ta: “Đã đến lúc tất cả chúng ta, cán bộ, Đảng viên, nhân dân, phải có ý kiến, không thể nhân nhượng, không thể dĩ hòa vi quý với cái sai, cái nguy hại cho đất nước, cho dân tộc.
- Nhưng cuối cùng, điểm nhấn giá trị nhất của bài viết là chỉ ra cái điểm nút, giải thích hiện tượng vì sao CÁI TỐT CỨ CHỊU THUA CÁI XẤU. Tiêu điểm ấy là nỗi SỢ ! “Chúng ta không có gì phải sợ, vì chúng ta trong sáng, chúng ta thực tâm yêu nước thương nòi, chúng ta làm đúng theo luật pháp, hiến pháp!”
Ông tự liên hệ bản thân: “[…] tôi cũng có những lúc hơi e ngại khi cần lên tiếng đấu tranh cho lẽ phải. Những lúc ấy tôi tự nhắc mình: khi bị Toà án Vùng 3 Chiến thuật Sài Gòn kết án tử hình vắng mặt, mình vẫn coi khinh, vẫn mỉm cười và dấn thân chiến đấu, thì cớ gì bây giờ mình phải sợ hãi các đồng chí của mình?”
Trước kia không sợ kẻ thù, mỉm trước cái chết, nhưng “cớ gì bây giờ mình phải sợ hãi các đồng chí của mình?” Trước đây can đảm, bây giờ sợ sệt đã là điều lạ. Nhưng sợ ai, sợ chính “các đồng chí của mình” thì lạ quá, đau quá! Phải giải đáp cho ra ngọn nguồn là gỡ được cái nút của sự trì trệ.
Mình sợ hãi các đồng chí của mình, nhưng có đồng chí nào bắt mình phải sợ đâu? Trái lại đồng chí nào cũng giơ cả hai tay ca ngợi sự dũng cảm, phải nhìn thẳng vào sự thật, nói hết sự thật, ghét nhất sự dối trá! Té ra đây là một nỗi sợ không văn bản! Không văn bản nhưng có hiệu lực bao trùm. Bí mật nằm ở đây.
Từ lâu trong mỗi người Việt Nam đã hình thành cái bản năng “tự kiểm duyệt”: Cứ thính tai thính mũi, ngửi trong gió xem thực chất người cầm quyền muốn gì, yêu gì, ghét gì để chiều theo, chớ dại nghe lời nói công khai bởi đã quá hiểu “nói dzậy chứ không phải dzậy”, phần lớn trường hợp cứ làm ngược lại là trúng “đáp số”!
Ông Lê Hiếu Đằng kết thúc bài viết bằng một câu hỏi day dứt “cớ gì bây giờ mình phải sợ hãi các đồng chí của mình?”. Cớ gì? Cớ gì? Cớ gì?
Câu trả lời không khó, nhưng lời đáp là dành cho mỗi cá nhân. Tùy theo câu trả lời sáng sủa hay ấp úng mà mỗi người chúng ta tự xác định mình bằng sự hiểu biết, lòng trung thực và nhân cách!
11/11/2010
© HSP
(Bài nhận từ tác giả)
————————————————
Phụ lục: Bài viết của ông Lê Hiếu Đằng
Kiến nghị dừng khai thác bauxite do các nhà trí thức khởi xướng phải được công bố cho toàn dân và Quốc hội
Theo dõi hoạt động của Quốc hội những ngày qua, tôi rất đồng tình với việc vụ Vinashin đã được đưa ra nghị trường, nhiều đại biểu đã quy rõ và quy đúng trách nhiệm: chính Thủ tướng Chính phủ, người trực tiếp quản lý các tập đoàn, tổng công ty nhà nước phải chịu trách nhiệm cuối cùng về con tàu sắp chìm này.
Tuy nhiên, tôi rất băn khoăn vì có hai vấn đề chưa được Quốc hội đề cập thỏa đáng: việc cho thuê đất rừng đầu nguồn và đại dự án bauxite. Mà đây lại là hai vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Nếu sụp đổ Vinashin chỉ là chuyện mất tiền, dù là tiền tỷ (đô la), thì hai vấn đề sau là chuyện môi trường sinh thái, tác hại lâu dài, và nghiêm trọng nhất, là chuyện an ninh quốc phòng, an nguy quốc gia.
Hôm nay tôi thấy cần phải lên tiếng thêm về vụ bauxite.
1/ Là một trong những người ký tên rất sớm vào Kiến nghị dừng khai thác bauxite ở cả hai lần, lần đầu do ba nhà trí thức Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Nguyễn Thế Hùng khởi xướng, lần hai do 13 nhà trí thức thuộc tổ chức IDS cũ và nhóm Bauxite Việt Nam khởi xướng, tôi thấy nội dung kiến nghị, đặc biệt là Kiến nghị lần hai gồm 5 điểm rất rõ ràng, thuyết phục. Kiến nghị này được đăng tải công khai, minh bạch, cho đến nay đã thu được gần 3000 chữ ký, trong đó có nhiều nhà khoa học, trí thức đầu đàn, nhiều bậc lão thành cách mạng, quan chức, tướng lĩnh, nguyên lãnh đạo cấp cao, có Nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình, có nhà toán học Ngô Bảo Châu – niềm vinh dự của trí tuệ Việt Nam, người vừa được Thủ tướng tiếp và đặc biệt cấp nhà (ông Ngô Bảo Châu không những đã ký tên cả hai lần, mà còn gửi một lá thư riêng cho các vị lãnh đạo đất nước đề nghị ngưng dự án).
Một Kiến nghị quan trọng như thế phải được công bố rộng rãi để mọi đại biểu Quốc hội và toàn dân biết. Như thế là cung cấp thông tin đa chiều để các vị đại biểu Quốc hội và nhân dân lựa chọn. Đại biểu và nhân dân phải có điều kiện đối chiếu những luận điểm bênh vực khai thác bauxite của Bộ Công Thương và tập đoàn TKV với những luận điểm phản biện của các trí thức trong Kiến nghị để suy nghĩ và rút ra kết luận.
Tôi xin thẳng thắn đặt câu hỏi: Có ai đã ngăn cản các phương tiện truyền thông công bố kiến nghị trên? Nếu có, thì đó là tước quyền được thông tin của nhân dân – quyền được hiến pháp và pháp luật bảo hộ, như thế người ngăn cản đã vi phạm pháp luật của nước CHXHCNVN.
Nếu không phải như thế, thì tôi xin hỏi giới nhà báo nước ta: Tại sao các bạn phải sợ mà không dám đăng tải một kiến nghị có tầm quan yếu đến vận mệnh dân tộc, đã được lưu truyền khá lâu trên nhiều mạng, đã được chính thức gửi tới Quốc hội? Như thế có phải các bạn đã từ bỏ cái quyền quan trọng nhất của mình và cũng là yêu cầu cao nhất của nhân dân với các bạn: thông tin trung thực những gì liên quan đến lợi ích của người dân? Tôi tin rằng tờ báo nào mạnh dạn đăng tải Kiến nghị nói trên sẽ chẳng bị ai bắt tù, ngược lại sẽ được nhân dân quý trọng.
2/ Bản kiến nghị đã nêu rõ mối lo về hiệu quả kinh tế, tác hại môi trường của Dự án Bauxite. Tôi muốn xin nhấn mạnh thêm về mặt an ninh quốc gia mà tôi nghĩ có thể vì sự “tế nhị” nào đó đã chưa được đề cập thỏa đáng trong Kiến nghị. Nhất là khi liên kết chuyện khai thác bauxite với việc cho thuê đất rừng đầu nguồn.
Trong việc xây dựng các nhà máy bauxite, ta thấy nhân công Trung Quốc vào rất đông. Thậm chí có hiện tượng hình thành “làng Trung Quốc” ở Tân Rai. Chúng ta không thể không đặt những câu hỏi: Trong số nhân công đó, có bao nhiêu quân nhân mặc áo dân sự? Họ làm gì ở đấy chúng ta có kiểm soát được không? Các chuyên gia Trung Quốc xây dựng nhà máy liệu có đủ thiện chí đảm bảo an toàn lâu dài cho việc khai thác bauxite, hay biết đâu họ không “gài” một khuyết tật nào đó để khi “có chuyện” nó sẽ trở thành một áp lực chính trị cho nhà nước ta?
Đặt những câu hỏi như trên không phải là quá đa nghi, mà xuất phát từ tinh thần cảnh giác có cơ sở. Vâng, lịch sử quan hệ Việt – Trung buộc chúng ta phải cảnh giác. Bản chất, mưu toan bá quyền của người hàng xóm khổng lồ không hề thay đổi. Những tư liệu gần đây được công bố chỉ ngày càng cho ta thấy rõ hơn bản chất đó. Và ngay trước mắt là vấn đề Biển Đông. Chưa nói đến hiểm họa về sông Mê Kông không xa. Tất cả đều nằm trong âm mưu bá quyền.
Tôi tiếp xúc với nhiều tướng lĩnh, tâm tư các vị rất không yên, các vị rất lo lắng cho sự an nguy của đất nước trước âm mưu xâm thực tinh vi của nước ngoài qua con đường kinh tế. Và cả những người dân bình thường, hầu như ai cũng lo ngại, cũng cảnh giác. Trong khi đó, hình như tinh thần cảnh giác của các vị lãnh đạo lại khá hời hợt, cho nên mới để lọt những chủ trương nguy hiểm như khai thác bauxite, cho thuê rừng đầu nguồn.
Tại sao có thể như thế? Tôi không sao trả lời được câu hỏi này. Có phải các vị chỉ chạy theo lợi ích kinh tế mà quên mối lo an nguy lâu dài của đất nước? Có phải các vị bị chi phối bởi các tập đoàn kinh tế? Đây là lúc các vị phải trả lời rõ ràng để giải tỏa những băn khoăn chính đáng của người dân.
3/ Tôi mong mỏi các đại biểu Quốc hội tập trung làm rõ hai vấn đề nghiêm trọng nhất: bauxite và cho thuê rừng đầu nguồn, đừng để bị lạc hướng vì những chuyện khác.
Nhân đây tôi cũng xin qua mạng Bauxite Việt Nam để nhắn nhủ những đồng chí đã từng sát cánh chiến đấu với tôi ở nội thành Sài Gòn – Gia Định, các chiến trường miền Đông Nam Bộ, ven Sài Gòn… Đó là các đồng chí Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang, Lê Thanh Hải. Mong các đồng chí lên tiếng đấu tranh để ngăn chặn những nguy cơ cho đất nước như Dự án Bauxite và việc cho thuê rừng đầu nguồn nói trên.
Tôi cũng muốn nhắn với đoàn đại biểu Quốc hội của TPHCM là tôi rất buồn vì trong đoàn không có ai lên tiếng thẳng thắn về những chuyện nghiêm trọng như trên. Thử hình dung nếu bùn đỏ bauxite đổ xuống thì cả vùng Đông Nam Bộ, TPHCM sẽ nguy ngập thế nào? Tương lai con cháu chúng ta sẽ ra sao?
4/ Đã đến lúc tất cả chúng ta, cán bộ, Đảng viên, nhân dân, phải có ý kiến, không thể nhân nhượng, không thể dĩ hòa vi quý với cái sai, cái nguy hại cho đất nước, cho dân tộc. Chúng ta không có gì phải sợ, vì chúng ta trong sáng, chúng ta thực tâm yêu nước thương nòi, chúng ta làm đúng theo luật pháp, hiến pháp.
Bản thân tôi cũng có những lúc hơi e ngại khi cần lên tiếng đấu tranh cho lẽ phải. Những lúc ấy tôi tự nhắc mình: khi bị Toà án Vùng 3 Chiến thuật Sài Gòn kết án tử hình vắng mặt, mình vẫn coi khinh, vẫn mỉm cười và dấn thân chiến đấu, thì cớ gì bây giờ mình phải sợ hãi các đồng chí của mình?
Nguồn: Bauxite
Trên quan điểm cá nhân,mong lắm thay những con người còn nhìn ra sự nguy hại đang lù lù xâm lấn quê mẹ VN trong kế hoạch gặm nhấm từng mảng của bọn bá quyền Trung Quốc.Điều đáng nói qua bài viết của luật gia Lê Hiếu Đằng ,một quan chức trong MTTQVN là một tiếng nói rất cần được nhân rộng trên mọi phương tiện truyền thông quốc tế.(như Đàn Chim Việt).Thật đáng được mọi người vẫn còn quan tâm đến quê mẹ VN ghi nhận và trân trọng một luồng khí mạnh mẽ có khả năng tạo thành cơn bão dân chủ thổi tung chế độ độc tài toàn trị trên toàn cõi VN.Mọi người trong và ngoài nước hãy khuyến khích và ủng hộ luật gia Lê Hiếu Đằng về sự phản biện trung thực với ĐCSVN đã làm ngơ cho bọn bá quyền TQ đang chuẩn bị thôn tính VN qua nhiều kế hoạch gian trá mướn rừng đầu nguồn với thời hạn 50 năm,cùng việc đưa người vào cư trú thành làng mạc nơi các tỉnh thành có công trình xây dựng lớn dưới dạng đội lốt chuyên gia KHKT & công nhân làm thuê…Chúng ta đang được sống tại các quốc gia tự do dân chủ rất ồn ào trên các trang báo mạng với mục đích đòi tự do dân chủ cho một VN mới mà ai cũng có thể làm được.Ngoài những công việc đơn giản trên,chúng ta khó làm được điều gì mang lại hiệu quả bằng hoặc lớn hơn luật gia LHĐ cũng như nhiều nhà dân chủ yêu nước đã và đang hy sinh tất cả không nhằm mục đích để có được dân chủ cùng tự do báo chí.Rất mong mọi người chúng ta hãy cố gắng hạn chế sư phê phán hoặc bày tỏ thái độ khiếm nhã không đáng có với bất kể ai đã và đang trực diện đấu tranh dưới nhiều dạng khác nhau với ĐCSVN.Đất nước ta anh hùng hào kiệt không thiếu nhưng có thể họ vẫn đang mai danh ẩn tích chờ đợi đúng thời cơ mới xuất đầu lộ diện. Lịch sử VN đã chứng minh qua bao lần giặc ngoại xâm,một lũ Tầu Ô đã bị đánh vỡ mặt như Thoát Hoan phải chui ống đồng thoát thân về Tầu,Nhân dịp báo mạng ĐÀNCHIMVIỆT đăng tin Hà Sỹ Phu cảm ơn ông LHĐ,cá nhân tôi cũng hy vọng ông có đủ can đảm để đối phó với những thủ đoạn đê tiện bỉ ổi do ĐCSVN gây ra giống như LS CÙ HUY HÀ VŨ.Kính chúc ông luôn sáng suốt trong moị việc đối đầu với các đồng chí của ông.Kính thư.Đạo Nhân
Tôi rất ngạc nhiên tại sao ông Lê Hiếu Đằng cho đến giờ phút này mà còn cho mình đồng chí hướng ( đồng chí) với ông Nguyễn Minh Triết, Trưong tấn Sang, Lê thanh Hãi. Chắc ông biết câu tiếng Pháp: Le pouvoir corrompt; nghĩa là quyền lực bao giờ cũng làm hư hỏng con người, nhất là con người cọng sản.
Người dân quê thường nói: Giàu đổi bạn , sang đổi vợ. Tôi không nghĩ rằng các ông ấy còn là đồng chí của ông. Nếu thế, các ông ấy đã không vu cáo Cù Huy Hà Vũ là có âm mưu lật đổ chính quyền, và cá nhân ông Lê thanh Hãi lại đ chiếm đoạt đất đai của dân, đặc biệt là đất đai nhà cửa của những chiến hữu đồng chí năm xưa đã đứng chung trận tuyến ” CHỐNG MỸ NGỤY trước năm 1975. Muốn thực tâm cứu nước , cứu dân trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng này thì phải nhận diện cho ra ai là BẠN, ai là THÙ thực sự của nhân dân.
Ngày xưa VC không sợ vì Mỹ Nguỵ quá hiền. Lúc tôi cò ở Huế khi còn sinh viên, thấy mấy anh sinh viên học sinh nằm vùng quá tự do,Liên Thành lúc đó chẳng biết gì về những hoạt động trong thành của những anh VC kia. Lúc đó tôi thấy mấy anh em sinh viên học sinh nằm vùng rất can đảm, đánh lộn với cảnh sát dã chiến của Liên Thành rất say máu. Sau 75 mấy anh chàng này cũng hét ra lửa nhưng thứ lửa a dua. Có nhiều người chán nản chế độ nhưng không dám nói ra vì sợ VC cứa cổ chôn sống.
Tôi từng chứng kiến nhiều anh bộ đội rất hăng say ngồi trên xe tăng tử thủ quyết không đầu hàng trước mủi súng tàn bạo của tướng Kỳ, nhưng sau 75 máu hăng say này bị thuyên giảm vì sống với người hiền thì trở thành anh hùng nhưng khi đối mặt với bọn VC hung tợn thì lòng quá mền yếu, xuôi tay đầu hàng chịu kiếp đời nô lệ.
VC không bao giờ sợ Mỹ và quốc gia, VC không bao giờ sợ những lão thành cách mạng, VC không bao giờ sợ những hạng anh hùng rơm như Nguyễn Văn Trổi hoặc những tướng lãnh hét ra lửa trong chiến trường như đại tướng Võ Nguyên Giáp, VC không sợ Hồ Chí Minh nhưng VC rất sợ người Tàu vì Trung Cộng rất biết bụng dạ những tên VC và Tàu biết cách làm nhục chúng như thế nào vì thế Tàu chỉ cần ho nho nhỏ thì VC suốt đêm thao thức không ngũ được.
Tàu chỉ mới dọa thôi VC đã muốn kiếm đường chạy, nếu Tàu đánh thật thì bọn VC đạp nhau mà chạy, thảm cảnh còn bi đát hơn cuộc triệt thoái cao nguyên năm 75. VC không bao giờ sợ ông Lê Hiếu Đằng, mặc dù một thời ông đã làm anh hùng cho chúng.
Ông NH dần dần lộ tung tích của ông:khi còn là SV ở Huế,thi NH”thấy mấy anh SV,học sinh nằm vùng(=VC)rất can đảm đánh lộn với CSDC(của VNCH).Sau 75 mấy anh này cũng hét ra lửa,nhưng thứ lửa a dua”(có NH cũng muốn”a dua”mà không được?!).Vì”tôi từng chứng kiến nhiều anh bộ đội(VC)ngồi trên xe tăng tử thủ,quyết không đầu hàng trước mũi súng bạo tàn của tướng Kỳ”(vào dịp Tết Mậu Thân?),nhưng sau 75 máu hăng say này bị thuyên giảm,vì sống với người HIỀN(như Ngủ-yên?!)thì trở thành anh hùng, nhưng khi đối mặt với bọn VC hung tơn,thì lòng quá mềm yếu,xuôi tay đầu hàng,chịu kiếp đời nô lệ”. Đoạn này cho thấy rõ là mặc dầu NH rất thần phục VC,mà không được VC đoái hoài tới,nên thú thật rằng:”Có nhiều người chán nản chế độ,nhưng không dám nói ra,vì sợ VC cứa cồ,chôn sống”như hàng ngàn người Huế trong trân chiến Mậu Thân.
Vậy thì NH chỉ còn cách”cõng rắn,cắn gà nhà”,vì:”VC rất sợ người Tầu,vì TC rất biết bụng dạ của những tên VC”,mà chính NH là người VN cũng không biết,nên phải”cõng Tầu”về?!
“Tầu chỉ mới dọa thôi,VC đã muốn kiếm đường chạy,nếu Tầu đánh thật(như năm 1979)
,thì bọn VC đạp nhau mà chạy,thảm cãnh còn bi đát hơn cuộc triệtt thoái cao nguyên năm 75″.Ở đây thì đúng là NH”suy bụng ta,ra bụng…Tầu”!! Vậy NH là người VN,hay NH là”Tầu lạ”Hồng Kong,mà NH luôn cầu mong cho…VN?!!
Bác Hà Sĩ Phu cám ơn thì cứ cám ơn thôi. Thêm một tiếng nói như của ông Lê Hiếu Đằng thế này càng OK.
Vấn đề là mọi người có dám tin vào Ông và “các đồng chí Nguyễn Minh Triết, Trương Tấn Sang, Lê Thanh Hải” của ông hay không?
Tôi không dám tin!
Chính trị và Trí thức
Có một cái ý đâu đó mà ông Lê Hiếu Đằng viết rõ ra:
Khi cái ác đến từ tay đồng chí/chủng/loại,
Thì nỗi đau càng thêm nặng ngàn câm.
*
Tiến trình sáng tạo lịch sử của con người luôn là: NHẬN THỨC để HÀNH ĐỘNG.
Trí thức đã và đang làm công việc nhận thức là “Phản biện”; Nhưng về mặt xã hội, cộng đồng người luôn cần có các nhà chính trị cách tân biết nhận thức và có dũng khí vượt bỏ lỗi lầm, cống hiến cho tiến bộ.
Sự khác biệt và gắn kết của trí thức và chính trị là ở điểm đó.
Chúng ta đang ở thời điểm trí thức được chính trị nhìn nhận (như phải có) và chính trị nhận thức trở lại vai trò của trí thức (“Hiền tài là nguyên khí quốc gia”) chăng?
Nếu như thế thì là điều đáng mừng.
Mong thay!
Ông Lê hiếu Đằng dẫn chuyện đến miệng hang rồi dừng lại!Làm sao thấy được cọp hoăc bắt được cọp?Còn câu hỏi “vì cớ gì” hả,xin thưa rằng nhân sĩ,trí thức,cách mạng miền nam…luôn gây cho những ai làm chính trị xôi thịt,hám lợi,hám quyền nhiều e ngại,xét nét,dễ dầu gì họ đem lên đầu não chóp bu,có chăng là những ai lợi dụng được,kìm hãm được,làm khánh tiết,làm bình phong thôi.Đa phần còn lại do phóng khoáng,khẳng khái,chân thành nên hơi thơ ngây một chút,ưa bản lĩnh chứ không thích thủ đoạn nên người ta rất ngại,với lại “thế lực ngoại bang” đến thời điểm hiện tại “ghê” lắm,có khi kỳ này đồng chí cùng chiến đấu với ông năm xưa (nhưng nhờ có giòng máu Tàu trong người) lên làm lớn hơn nữa đấy!Cái gì cũng có cái “cớ” của nó,hoặc là khi quyết định một việc gì tối quan trọng hay có an nguy cho Tổ Quốc,Dân Tộc như cho thuê rẻ rề cả đống rừng ở những địa điểm vô cùng hiểm yếu,hoặc cho phép người ta khai thác bauxít trên nóc nhà là đại ngàn tây nguyên để người ta đem vào cả đống gián điệp mà không thèm hỏi dân một tiếng!Hoặc là khi quyết định nhiều việc quan trọng khác mà “ngai vàng và tiền” nó ám thì vô minh ngay,đó là một số ít ỏi trong thiên nhai lủng cớ đó.Còn viêc ông muốn nhờ QH? Xin chứng minh là QH chẳng biết gì cả đừng nhờ: “ĐB chất vấn về tái cơ cấu Vinashin,xử lý các vi phạm như thế nào,tại sao 11 đoàn thanh tra,kiểm tra mà không phát hiện sai phạm,thực nợ của Vinashin là bao nhiêu và lộ trình trả nợ như thế nào,trách nhiệm xử lý Vinashin thuộc về ai,tronng vụ Vinashin thì Thủ tướng chịu trách nhiệm đến đâu,phó Thủ tướng phụ trách chịu trách nhiệm đến đâu”.Ông Trần đình Đàn chủ nhiệm văn phòng QH nói với báo chí hôm 13/11/2010 như trên.Ô hô,ai tai,QH còn mù thông tin hơn thường dân nữa,té ra các tập đoàn,tổng công ty nhà nước làm như thế nào,hoạt động lời lỗ ra sao,QH cũng phải chờ hỏi mới biết thì chết rồi,hỏi như thể người ngoài hành tinh đến hỏi rồi mới biết như vậy không hỏng hết mới là chuyện lạ,chừng vỡ ra mắc nợ,mất mát cả trăm ngàn tỉ đồng rồi mới hỏi cái anh “tự vẻ bùa mà đeo” này,ảnh trả lời cái kiểu trời ơi đất hỡi,không kết được ai chịu trách nhiêm,ảnh chối bai bãi rồi ảnh ghi con số nào đó trả lời với QH rằng không có thua lỗ,mất mát gì hết,tài sản còn một-trăm-tám-chục-ngàn-tỉ thì ai biết được,ai kiểm chứng được?QH ngẩn ngơ,toàn dân ngẩn ngơ.Con Hồng cháu Lạc chưa đẻ ra đã măc nợ,mệt quá ông Đằng ơi.
SỢ MÀ DÁM NÓI THẲNG RA CÁI SỢ NGƯỜI HOẶC NHỮNG NGƯỜI LÀM MÌNH SỢ (HAY CÓ THỂ GÂY RA CÁI CHẾT CHO MÌNH) THÌ KHÔNG CÒN LÀ SỢ. HÀ SĨ PHU CÁM ƠN LÊ HIẾU ĐẰNG LÀ ĐÚNG.
Ông Lê Hiếu Đằng sợ các đồng chí của mình là rất hợp lý và khôn ngoan. Hơn ai hết ông là người trong chăn nên biết chăn có rận. Ông với các đồng chí ông là một duột…bản chất là tàn ác, gian manh, sảo trá, cứu cánh biện minh cho phương tiện, giết lầm hơn tha lầm, nói một đàng làm một nẻo, v.v… Xin lỗi ngay cả bố mẹ mà các đồng chí của ông còn đấu tố giết chết thì ông là cái thớ gì mà không sợ. Ông đâu ngu để vội quên cái lịch sử đẫm máu, nước mắt và tội ác của chính ông và các đồng chí của ông… Thôi đừng giả nhân giả nghĩa nữa, ông ơi! Ngay chính câu hỏi vớ vẩn cuối bài cũng là lời vuốt đuôi để lòi cái tâm lý sợ hãi đã toát ra ngoài… Sợ chính đồng chí của mình vì lẽ gì thì ông phải biết mà lại biết quá rõ nữa là đàng khác. Dân tộc đang phải trả giá cho những điều ngu xuẩn của ông làm trước đây đấy… Chỉ khi nào biết hối lỗi thì may ra sẽ hết sợ hãi và nhìn thẳng vào sự thật là các đồng chí của ông không bao giờ là đồng chí của ông đâu. Họ là tội đồ của dân tộc và ta phải làm gì với những tên tội đồ thì chắc ông phải biết chứ? Mong là thế!
Lời ông tiến sĩ Hà Sĩ Phu cám ơn LHĐ.có lẽ xuất phát từ bản chất tốt lành của một nhà trí thức và biết đâu cũng có thể là một nhắc nhở LHĐ.cần phải tích cực dấn thân hơn nữa,so với thời trước 1975,anh ta là vua hay chuyên gia xách động biểu tình và chỉ bị bắt khi vào bưng với VC.(nhân đây,
xin trả lời cho một độc giả rằng VC.là VN.cộng sản nói tắt,chứ không thể gọi Cộng Việt đươc vì lộn với cộng trừ nhân chia là phép tính và càng không phải là người yêu nước,cs.quốc tế mà).
Việc LHĐ.không sợ gì toà án thời đó là đúng vì anh ta biết rõ chính phủ VNCH.tôn trọng Hiến pháp
với Tam quyền phân lập,có tư pháp độc lập,có luật sư biện hộ…và chỉ tuyên án nếu có bằng chứng
mà thôi.Nếu đương sự không chạy trốn vào bưng với VC.thì làm gì bị xử nặng như thế.Còn vô số
tên quậy phá không ai bị bắt cả vì luôn luôn chối mình theo VC.Nếu bị bắt thì bỏ tù (có thời hạn) là cùng như HTMẫm,LV.Nuôi,DVĐầy,NĐTrừng,ĐHiếu,TDBCự v.v.hay có bằng chứng gây mất an ninh trên đường phố như VTBTuyết (sau 1975,bà lấy 1 sĩ quan chế độ cũ) đốt xe Mỹ chẳng hạn.
So sánh 2 thời kỳ thì thấy LHĐ.qúa khôn để chọn lựa cách tranh đấu.Thời trước,anh ta chẳng sợ
gì vì tin tưởng vào luật pháp VNCH.còn bây giờ LUẬT RỪNG nên anh ta sợ đến “co vòi” cũng phải.
Giá như LHĐ.thay vì chỉ dám “băn khoăn…” như hiện nay mà dấn thân dám…xách động biểu tình
như thời đó thì mới cứu được đất nước mà thôi !
Sợ đồng đội chỉ là một cách nói mà ông HSP.cố ý làm giảm nỗi sợ của LHĐ.chăng ?
,