Hãy để ước nguyện Lê Hiếu Đằng thành hiện thực
Tôi đã từng viết bài xiển dương những đảng viên Cộng sản phản tỉnh: Trần Dộ, Trần Xuân Bách, Nguyễn Hộ, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Vi Đức Hồi, Vũ Cao Quận, Tô Hải, Bùi Minh Quốc, Trần Mạnh Hảo, Trần Đại Sơn, Trần Lâm, Trần Nhơn, Phạm Đình Trọng ….Họ đều từng là những chiến sỹ Cộng sản kiên trung và cùng chiến tuyến với tôi qua mấy cuộc chiến: chống Pháp, chống Mỹ, chống Trung Quốc.
Sự trân quý tương tự cũng từng được dành cho Lữ Phương, Mai Thái Lĩnh, và nay là Lê Hiếu Đằng, khi tôi được đọc những dòng huyết lệ của ông viết từ giường bệnh. Sự phản tỉnh của Lê Hiếu Đằng muộn mằn hơn nhưng hơi thở hắt ra từ một người đang lâm bệnh hiểm nghèo, nghe như “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, có sức lay động lòng người rất đáng kể, đặc biệt là trong tình hình hiện nay.
Tôi vừa quý trọng vừa cảm thương Lê Hiếu Đằng. Ông còn trẻ hơn tôi gần chục tuổi, nhưng lẽ nào …! Dẫu sao, trong cái bụi mận gai bệnh tật hiểm nghèo, ông cũng đã cố rướn mình hót tiếng hót rất hay. Tôi cứ nghĩ mọi người đều có khả năng thẩm âm tối thiểu để lắng nghe, để thưởng thức, để thấu hiểu được, ngõ hầu nếu không đồng thanh tương ứng mà cùng kêu gọi “Phá xiềng” như Hồ Ngọc Nhuận thì chí ít cũng ngỏ lời an ủi, góp liều thuốc tinh thần chung sức cùng y tế vực Lê Hiếu Đằng dậy mà chung lưng gánh trách nhiệm thực hiện hoài bão ông đề xướng.
Trớ trêu thay, tiếng hót thành tha ấy tuồng như đang bị chìm lấp trong ầm ĩ, nhao nhao những điều ong tiếng ve!
Dẫu biết khả năng thuyết giải rất không đáng kể, bài viết này, may chăng, mong được chia sẻ cùng luật gia Lê Hiếu Đằng – một người bệnh đang sống rất mạnh mẽ, rất ngoan cường.
Trong nhao nhao, ầm ĩ những điều ong tiếng ve kia, ngạc nhiên thay, không chỉ có tiếng của bọn bồi bút, của những kẻ đâm thuê chém mướn “chống diễn biến hòa bình” … mà cả những “ngài” nhân danh “dân chủ”, “chống Cộng”!
Những chiến sỹ tuyên giáo của Đảng, kể cả loại như giáo sư Vũ Minh Giang, nhà báo Trọng Đức … thì vì cái bệnh nói lấy được, nói không biết xấu hổ trước thực tiễn nên khó bề lọt tai, tuy nhiên, cái sự nhộn nhạo xô bồ, giả thực giả hư của đám người nhân danh “dân chủ”, “chống cộng” kia thì hiệu quả phá đám đôi khi nguy hại hơn nhiều.
Nói chung, lý lẽ của họ chẳng có gì đáng nghe. Điều rất đáng phàn nàn là vì “cùn” nên họ đành chơi trò “bỏ bóng đá người” .
Sao cứ phải ỷ eo lôi mãi chuyện lý lịch cổ xưa ra để chì chiết con người!
Ông Lê Hiếu Đằng – xưa là Phó Tổng thư ký Uỷ ban Trung Ương Liên Minh các Lực lượng Dân tộc Dân Chủ và Hoà Bình Việt Nam, chống Mỹ, chống chính quyền Việt Nam Cộng hòa ngay giữa Sàigòn với ông Lê Hiếu Đằng nay, Phó Chủ tịch Uỷ ban Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam thp HCM mà lại bất tuân chủ trương đường lối của ĐCSVN – đều xuất phát từ lòng yêu nước, thương dân rất trong sáng, rất vị tha, rất cương cường. Con người ấy khả kính lắm chứ.
Phải dũng cảm và chân thành mà nhận rằng hầu hết tất cả chúng ta, trong đó có tôi và quý vị nói chung đều có tội đối với dân tộc, với đất nước; đều đã lầm lỗi. Lầm lỗi do tự lầm lẫn. Lầm lỗi do bị lường gạt.
Người Cộng sản từng lầm lỗi. Người Chống Cộng cũng từng lầm lỗi.
Trớ trêu sao, ta lầm lỗi chính vì ta yêu nước. Càng trớ trêu hơn khi lầm lỗi nặng hơn, tội lớn hơn lại gây bởi những người có tấm lòng yêu nước thiết tha hơn.
Làm sao có thể nghi ngờ lòng yêu nước thương nòi, ý chí chống cường quyền, mưu cầu độc lập của tuyệt đại đa số những người đã giơ nắm tay gầy guộc tuyên thệ dưới lá cờ búa liềm trước năm 1945. Khi ấy (và chỉ khi ấy), họ theo Mac-Lenin chủ yếu vì mục tiêu giành độc lập dân tộc, chống áp bức, bất công. Họ không mưu tính thấp hèn, cũng không dốt nát. Dốt nát sao được với những cái đầu như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, Tạ Quang Bửu, Trần Dần …. Ông Đặng Văn Âu kể rằng: “Khi tôi gọi điện thoại về Việt Nam cho bác sĩ Nguyễn Khắc Viện để hỏi tại sao một người thông minh lỗi lạc như anh mà đi theo Đảng cộng sản, một đảng đã đấu tố thân phụ anh cho đến chết, ông đáp: “Vì mình chống bọn Thực dân, vì mình quá khao khát độc lập tự do nên mình ngây thơ” ”.
Cho nên tôi thật ngạc nhiên khi thấy một số người dám lớn tiếng chê bai, thậm chí rủa xả tất cả những người từng theo Cộng sản. Họ thật hợm hĩnh, thật hàm hồ!. Tôi rất đồng ý với Tổng Bí thư ĐCS Tiệp Khắc Milovan Djilas khi ông nói: “20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim, 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản là không có cái đầu”.
Không phải tất cả, nhưng nghĩ rằng nhiều người đã không theo Cộng sản chỉ vi không có trái tim.
Tôi chưa từng là đảng viên ĐCS không phải vì tôi sáng suốt mà chỉ vì tôi không được Đảng kết nạp. Tôi đã từng uống nước căng bụng, mượn chiếc giây lưng to bản để đủ cân tuyển đi bộ đội chống Pháp, đã từng có thơ đăng trong tuyển tập thơ Chống Mỹ, đã từng phấn đấu đến mức được cơ sở đề nghị phong Anh hùng Lao động … nhưng không được kết nạp Đảng chỉ vì lý lịch gia điình (Ba tôi là nhân viên cơ quan USAID của Hoa Kỳ, ba em trai tôi đều là lính Việt Nam Cộng hòa). Dẫu vậy tôi vẫn tin vào lương tri của chủ nghĩa xã hội, mãi cho đến năm 1980, khi tôi được đến một nước tư bản để dự Hội thảo Quốc tế về Cổ Địa Từ học, và nhất là đến năm 1989, khi tôi được đến Washington để trình bầy một báo cáo tại Hội nghị Địa chất Quốc tế lần thứ 28.
Lời kêu gọi thành lập Đảng Dân chủ Xã hội của ông Lê Hiếu Đằng đã hợp thời chưa?
Hợp thời và rất cần thiết. Từ thập kỷ 90 thế kỷ trước đến nay, nhiều Hội đoàn, Đảng đối lập đã tuyên bố thành lập trong nước nhưng đều bị bóp chết từ trong trứng hoặc chỉ sống vật vờ, nhưng nay tình hình đã có nhiều yếu tố của “đêm trước”. Những sai lầm của chủ trương, đường lối ĐCSVN đã tích tạo nên nguy cơ bùng nổ xã hội. Nạn tham nhũng đục khoét tâm can mọi người. Chính sách ruộng đất phản hiện thực đang đẩy hàng đoàn nông dân ngày tiếp ngày kéo nhau đi biểu tình. Doanh nghiệp thoi thóp. Thanh niên, trí thức bị đẩy vào đường cùng càng sục sôi bức bối trước những bất công ngày càng phơi bầy nhức nhối. Nhờ internet, giác ngộ xã hội được bừng thức. Những bức xúc xã hội đang trở thành bức xúc chính trị. Những phản ứng tự phát đang mang yếu tố tự giác. Giới trẻ tham gia vào các hoạt động chính trị-xã hội với nhiều sáng kiến “thiên biến vạn hóa” đang mặc nhiên thiết lập xã hội công dân. Đặc biệt là tình trạng lãnh đạo Đảng đã phân hóa và đang trở nên rối ren, thối nát. Đảng không chỉ đối lập với nhân dân mà còn vô trách nhiệm với Tổ Quốc. Làm sao có thể chấp nhận được một ông Chủ tịch Quốc hội dám lấp liếm trước Quốc hội rằng “Biển Đông không có gì mới” trong khi Trung Quốc đã thành lập thành phố Tam Sa và xua đuổi, bắt bớ giết chóc ngư phủ Việt Nam ngay trên lãnh hải của ta. Làm sao có thể chấp nhận một ông Tổng Bí thư chủ trương mời công an Trung Quốc vào Việt Nam để “giữ gìn ổn định trong nước của mình” (chữ trong văn bản ký kết giữa TBT Nguyễn Phú Trọng với Hồ Cẩm Đào). Đã phát hiện được gián điệp Trung Quốc nhan nhản khắp hang cùng ngõ hẻm. Người ta còn ngờ rằng nội ứng Trung Quốc nằm ngay trong cơ quan đầu não của Đảng như những biểu hiện đã thấy.
Câu khẩu hiệu “Tổ quốc hay là chết” trong tình hình này phải được hiểu là “Đa đảng hay là chết”. Tổ quốc sẽ chết vì suy thoái toàn diện, vì tham nhũng …, và, cay đắng hơn, vì chui vào ách đô hộ của Trung Quốc nếu luẩn quẩn mãi trong những chủ trương đường lối tăm tối của ĐCSVN.
Sẽ có người hỏi vì sao câu khẩu hiệu không phải là “ĐCSVN phải chết để Tổ quốc được sống”.
Câu khẩu hiệu đó không nên nêu lên trong lúc này vì hai lý do:
Một là, chưa thể thực hiện được. Cho đến hiện nay chưa có tổ chức nào, lực lượng nào lật đổ được và thay thế được ĐCSVN, ngoại trừ, chính những người trong bộ phận lãnh đạo của ĐCSVN.
Hai là, câu khẩu hiệu ấy bộc lộ tính phản dân chủ. Tại sao nhất thiết phải có mày không tao? Tại sao cứ tao sống thì mày phải chết? Tại sao vướng vất mãi tinh thần “Đường vinh quang xây xác thù” thật ghê rợn!.
Ngay ở những nước dân chủ lâu đời ĐCS vẫn cứ được tồn tại đấy chứ.
Có sợ Đảng cuội, đối lập cuội không? (Chữ cuội ở đây được hiểu là cơ sở cứu hộ của ĐCSVN)
Mấy chữ “Đảng cuội”, “Đối lập cuội” chẳng qua do mấy ông bà “Dân chủ cuội”, “Chống Cộng cuội” nặn ra để khích bác nhau, vùi dập nhau. Trong thực tế mấy thập kỷ qua, ai có thể chứng minh một cách đứng đắn ông/bà A,B, tổ chức/hội đoàn X,Y nào là đối lập cuội không?
Nếu Đảng của ông Lê Hiếu Đằng có là do ông S, ông D nào đó xui lập ra thì vẫn nên ủng hộ. Nếu chưa được là Hai thì Một Phẩy đứng bên Một cũng là “đa” rồi. Chỉ Một thì cứ là Một mãi nhưng có Một Phẩy thì rất dễ chuyển hóa thành Hai, thành Ba …
Chính tôi đã từng thành khẩn khuyến nghị ĐCSVN nên chủ động thiết lập đa đảng bằng cách cho hình thành một vài đảng anh em của ĐCSVN kiểu như Đảng Dân chủ, Đảng Xã hội trước đây để tạo trạng thái cạnh tranh thân ái, lành mạnh, tránh sát phạt, đổ máu.
Có người phê phán đó là đường lối cải lương, nhưng hãy nhớ lại, trước đây cụ Phan Châu Trinh cũng đã từng bị những người Cộng sản phê phán là cải lương. Hẳn là, đối với những người Cộng sản, chủ trương “ỷ Pháp cầu tiến bộ”, “ỷ Pháp giành độc lập” lúc bấy giờ cũng chướng tai, cũng gây phẫn nộ như chủ trương “khuyến ĐCSVN thực hiện đa đảng” đối với những người chống Cộng mù quáng, chống Cộng bạt mạng ngày nay vậy. Nhưng, thử tưởng tượng xem, nếu dân tộc được dắt dẫn theo con đường Phan Châu Trinh thì ngày nay sẽ thế nào. Chắc chắn đã không có cảnh núi xương sông máu mà ít ra Việt Nam sẽ không phải đối mặt với sự tác oai tác quái của Trung Quốc như đang thấy.
Bởi vậy, tôi nhiệt liệt hoan nghênh ông Lê Hiếu Đằng và thành tâm chúc ông mau phục hồi sức khỏe để thực hiện ước nguyện cao cả của ông. Thúc giục một người bệnh dốc sức cho việc chung đôi khi là vô nhân đạo nhưng tôi hy vọng đấy cũng sẽ là một phương thuốc tinh thần kích thích nội năng để rồi ông có thể vượt qua và sẽ được ban thưởng xứng đáng.
Đề nghị ông hãy mau liên kết với nhiều thành phần, nhiều cá nhân không chỉ trong mà cả ngoài Đảng, đặc biệt là giới trẻ để gấp rút hình thành tổ chức và sớm công bố được bản cương lĩnh của đảng Xã hội Dân chủ Việt Nam trên cơ sở tham khảo các văn bản của “Phong trào Con đường Việt Nam” ở trong nước và của “Tập hợp Dân chủ Đa nguyên” ở ngoài nước.
Hà Nội 28 tháng 8 năm 2013
© Nguyễn Thanh Giang
© Đàn Chim Việt
Bất cứ ai, bất cứ việc làm nào nhằm muc đích phân hoá quyền lực của đảng công sản vietnam đều tốt cả . việc làm của ông Lê Hiếu Đằng hay ông Vũ ngoc Nhuận tôI ủng hộ hoàn toàn và cho là tốt trong thời điểm này. Hi vọng nó sẽ là một phong trào được toàn dân từ nhiều khuynh hướng chánh trị,xã hội khác nhau cùng ủng hộ . Hiện tình Vn không thể tìm đâu ra thế lực khác hơn để thay đổi hay lật đổ nó ngoài cách làm làm yếu dần đảng cs cho đến khi chúng tự huỷ hoại mà thôi.không thể hi vọng từ áp lực quốc tế hay cộng đồng vn hải ngoại .chính những đảng viên ly khai cs sẽ làm nên lịch sử
Tôi ủng hộ ý kiến cuả BẠN và xin đính chính giúp bạn
HỒ Ngọc Nhuân # chứ không phaỉ VŨ ( xem ra cũng chả có gì là quan trọng, nhưng ĐÙNG tên,họ thì vẫn hay hơn )
Kính
Hic, vào đây nghe mấy người chống cộng nhả chữ cũng như ở nhà ra cửa nhìn mấy chú cẩu sủa, nghe cũng hay hay, thường thì mấy chú đó không cắn người, chỉ sủa làm vui lòng chủ, khi chú ta điên lên cắn người tầm bậy là sắp sùi bọt mép giẫy đành đạch ngủm rồi!
Bất cứ ai bất cứ việc làm nào có muc đích phân hoá quyền lực của đảng công sản vietnam đều tốt cả . việc làm của ông Lê Hiếu Đằng hay ông Vũ ngoc Nhuận tôI ủng hộ . Hi vọng nó sẽ là một phong trào được toàn dân từ nhiều khuynh hướng chánh trị,xã hội khác nhau cùng ủng hộ . Hiện tình Vn không thể tìm đâu ra thế lực khác hơn làm làm yếu dần đảng cs cho đến khi chúng tự huỷ hoại mà thôi.không thể hi vọng từ áp lực quốc tế hay cộng đồng vn hải ngoại .chính những đảng viên ly khai sẽ làm nên lịch sử
CHƠI
Hôm qua anh đã vào chơi
Hôm nay anh lại vào chơi nữa à
Chơi hoài đời đã tênh hênh
Biết tênh hênh mặc anh còn ưa chơi
TƠ NGÀN
(31/8/13)
Là những đảng viên cs đang sống dưới sự hỗ trợ của đảng cộng sản, làm sao khẳng định là những người không còn tùng phục chủ nghĩa chuyên chính vô sản? – cho dù tính vô sản của đảng đang tạm thời cất dấu trong túi áo – Tùng phục chủ nghĩa chuyên chính vô sản đồng nghĩa với “còn đảng còn mình”. Lê hiếu Đằng hay những đảng viên khác, cũng chỉ là những con cờ đang sinh hoạt theo mệnh lệnh của người chơi cờ, và chỉ là con vẹt đang nói theo những lời do chủ của nó tập luyện, nếu muốn được “còn mình” đồng thời phải muốn “còn đảng”, tức là phải ra sức bảo vệ đảng.
Đằng nầy ông Đằng và những người đảng viên cùng thời như ông Nhuận chẳng hạn, viết bài “phản đối đảng” và kêu gọi lập đảng đối lập, trong khi chủ trương của cái đảng mà các ông ấy đang giữ thẻ đảng trong tay và đang phục vụ nó, là “đảng ta là đảng cầm quyền”, nhưng vẫn an nhiên tự tại?
Riêng về bản thân và đầu óc của các ông, các ông có thấy khi đó trong con người của mình có tới hai đảng cùng tồn tại? Sự mâu thuẫn và hệ quả ấy sẽ dẫn các ông về đâu?
Các ông nói trong quá khứ các ông đã lầm lẫn? Không. Các ông đã không lầm lẫn. Vì rằng, các ông là trí thức, các ông có thể tìm hiểu tin tức thời sự và tiến trình diễn biến chính trị trong nước và trên thế giới qua báo chí cũng như các nguồn khác từ nhiều phiá. Ở trên những tài liệu đó chắc các ông đã biết được sự tàn độc của chủ nghĩa chuyên chính vô sản (trá hình) như thế nào?. Như năm 1946, Võ nguyên Giáp đã được lệnh của Hồ chí Minh – chủ tịch đảng cộng sản VN kiêm chủ tịch VNDCCH, một chính quyền liên hiệp – nửa đêm lùng bắt các đảng viên của các đảng phái Quốc Gia đang tham gia trong chính phủ liên hiệp ấy, ở phố Khâm Thiên Hà Nội, khiến một số bị bắt giết và một số chạy thoát được, trong đó có ông Nguyễn Trường Tam vào Sài Gòn? Và, những vụ đấu tố ruộng đất từ 53 đến 55, giết trên trăm ngàn người dân vô tội chỉ vì bị qui là địa chủ với chỉ tiêu giết phải đạt được 5% dân cho một vùng. Vụ “trăm hoa đua nở trên đất Bắc” với “bản án” Nhân Văn Giai Phẩm do Tố Hữu đề nghị đã làm cho một số trí thức ở đất Bắc năm 1955 phải vào tù và chết trong đó hoặc bị tàn phế cuộc đời sau khi ra tù. Vụ xóa sổ một họ đạo …cũng ở Miền Bắc sau thời gian nói trên cũng chỉ do bị cưỡng chế ruộng đất cướp đi lẽ sống của họ mà thôi.. .! Những vụ vị phạm HĐ Geneve 54, HĐ Paris 73, Lệnh ngưng chiến Tết Mậu Thân 1968, csBV, tiến hành nghị quyết của Hội Nghị Trung Ương đảng năm 1959 tại Hà Nội, đã cho quân xâm lăng và cưỡng chiếm VNCH, một Quốc Gia có chủ quyền được 126 nước trên Thế Giới công nhận và quan hệ ngoại giao, và v,v… Thế mà các ông trí thức sài gòn như Lê hiếu Đằng, Huỳnh tấn Mẫm, Nguyễn hữu Thái (ĐN) v,v đã gọi là “lầm lẫn” cho rằng đó là chủ nghĩa dân tộc yêu nước(sic), đã qùi xuống thề trước cờ búa liềm để quậy phá nát các đô thị an toàn của Miền Nam, góp phần tích cực trong kế hoạch nhuộm đỏ Miền Nam của cộng sản Quốc Tế do LX nà TC lãnh đạo (Lê Duẫn đã nói sau 30/4/75: “Ta đánh và chiến thắng đây là đánh và chiến thắng cho LX, cho TQ…)
Dù chỉ là anh nông dân cũng không thể nghe các ông được kia mà! Chẳng qua các ông chỉ vì còn đảng còn mình mà cố nghe lời đảng tìm mọi cách, bày mưu tính kế, để cứu đảng mà thôi. Chỉ tội cho mấy ông cò…mồi chạy theo tâng bốc để mong theo voi hít bã miá!
Tôi thích comment của ông Hoà: Ông LHD là cái đinh gì mà hãy để cho ước nguyện của ông thành tựu? Trong cái chế độ dân chủ gấp triệu lần tư bản của CSVN hôm nay, xin ông cứ mạnh dạn dấn thân, lên đường. Trong 1 chế độ dân chủ như vậy, người dân sẽ có cơ hội phán xét thành quả của ông mà thôi.
Cũng trong chiều hướng này, tôi tự hỏi ông Nguyễn Thanh Giang là cái đinh gì mà khuyên nhủ được lãnh đạo CSVN? Nhưng để “chính tôi thành khẩn khuyến nghị ĐCSVN chủ động thiết lập đa đảng bằng cách cho hình thành thêm 1 vài đảng anh em của đảng CSVN …” thì hoặc là ông Giang không hiểu CS là gì ( dĩ nhiên là không đúng) hoặc là ông đang chơi 1 ván “bài ba lá” rất dở! Còn như ông lên đây với tư cách của “bên thắng trận” để dạy đời thì… xin chào!
Tôi từng đồng tình vớiCOMs củ bạn!
Nhưng ,: Nếu NTG LHĐ HNN…..không là cái đinh gì cả thì cỡ như TÔI ( chỉ riêng tôi thôi không dám gộp bạn vàò) ???
Công bình mà noí , dù sao thì các vị ấy cũng tùng có một vị trí nhất đinh trong Xã hôi, chế đô ! (dù dùng hay sai tốt hay xấu)- Có tên tuôỉ- được nhiều người biết ! Tiếng noí cuả hô DĨ NHIÊN có già thi nhiều lần hơn “dân thường”
Vô danh tiểu tốt như tôi, tôi vẫn có quyền CCCĐ(1) vẫn dám khuyên… thì sao quý vị ấy laị KHÔNG !??
MỔi người gop một tiếng noí – Một câu chữ … theo tôi vẫn đáng quý hơn là LÀM THINH
Kính
Cái hèn của trí thức như NTG thật là nhục nhả.
không thể nào hiểu được Tiến Sỉ VN muốn gì?
Ông Lê-hiếu-Đằng là một trong những nhân-chứng sống, có trình-độ hiểu-biết chính-xác về Chế-dộ Việt-Nam Cọng-Hoà Nam Việt-Nam hơn cả tài-liệu thật, Hồ-chi-Minh, Lê-Duẫn …. Quân-Cán-Chính của Việt-Nam Cọng-Hòa có dùng quyền-lực để chiếm-đoạt TÀI-SÃN của NHÂN-DÂN ? Chiếm NHÀ, cướp CỦA, hiếp VỢ đày CON của Quân-Cán-Chính Việt cọng tập-kết ra Bắc cũng như ở lại nằm vùng hoạt-động đánh phá tại miền Nam hay không ? Ông Lê-hiếu-Đằng “PHẢI” giãi-trình sự-thật 100% để “CỞi TRÓI” tư-tưởng cho Thanh-Niên Nam, Nữ VIệt-Nam, trong nước cũng như nước ngoài, sinh sau ngày 30-4-1975 trước đã. Đất nước Việt-Nam còn hay mất. Vươn lên hay bại xụi. Nô-lệ hay có bị đồng-hóa diệt chũng hay không. Do chính lực-lượng trẻ Việt-Nam trong và ngoài nước nầy cần “PHẢI”dựơc “GIÃI ĐỘC” mâu-thuẫn chính-kiến, định-kiến (bị đầu-độc) một chiều không đúng sự thật lịch-sữ thật của Việt-Nam từ 1954 đến 1975. Độc-tố đã bị cố ý đầu-độc (trồng người 100 năm) của Cọng-sản. Ông Lê-hiếu-Đằng quá tõ-tường. Do đó , hơn ai hết, chính sự “PHẢN-TĨNH TRUNG-THỰC” của Ông là liều thuốc giải-độc khả-tín. Ước-nguyện của Ông có thành hiện-thực đi nữa. Cũng không có “KHẢ_NĂNG” cứu nước. Nếu Lực-lượng Thanh-Niên (Nam, Nữ) trong và ngoài nước chưa được giãi dộc. Thì làm sao thế-hệ Ông, Cha bỏ qua được không còn nhắc nhở con, cháu. Nhớ kỷ Chỉ-thị ân thưỡng của nguyên cố Thủ-Tướng Việt cọng Phạm-Văn-Đồng cho Quân-Cán-Chính Việt cọng : Các Đồng-chí đánh chiếm đươc Sài-Gòn. “NHÀ của NGỤY các dồng-chi Ở. VỢ của NGỤY các đồng-chí CHƠI. TÀI-SẢN của NGỤY các đồng-chí HƯỠNG. CON của NGỤY các đồng-chi ĐÀY” Không biết bao nhiêu Bà vợ (Chồng bi bắt di tù lao-dông khổ-sai biệt xứ học tập cải-tạo tư-tưởng). Nhà cửa, tài-sản dã mất, không còn cái gì để sống. Đàn con thơ nheo-nhóc khóc la vì đói. Biết nhờ vào ai ? Bà con Cô Bác cũng cảnh như nhau ! Đành liều nhắm mắt đưa chân. Đến ngay “THỦ-TRƯỞNG” phân-trần xỏ-xin. Miễn sao có được “PHIẾU-TEM” về mua thực-phẫm cho con đở lòng. Dù cho đời Mẹ phủ-phàn, ôm thân Mẹ chịu phàn-nàn với ai ! ?
Yêu Đằng thì yêu, nhưng phải có lý luận, có phân tích, không nên nói càn. Này nhé:
-Chửi Đăng, phê Đằng, nghi Đằng, và cả khen Đằng cũng có nhiều loại. Loại cộng phỉ giả danh chống cộng chửi Đằng thì cũng có, nhưng rất dễ biết, vì chúng chửi Đằng thiếu cơ sở. Thành phần nạn nhân CS (tức nạn nhân của Đằng) chửi Đằng có lý luận, ông Giang chắc cũng dễ nhận ra vì sao người ta nghi ngờ Đằng. Không nên chụp cho người ta cái mũ cực đoan.
Đến hồi nào Đằng mới sáng mắt hả ông Giang? Nhưng cả ông, mang danh một tiến sĩ, có thân nhân ở phía VNCH mà cũng tối hù đấy. Trích nè:
“Dẫu vậy tôi vẫn tin vào lương tri của chủ nghĩa xã hội, mãi cho đến năm 1980, khi tôi được đến một nước tư bản để dự Hội thảo Quốc tế về Cổ Địa Từ học, và nhất là đến năm 1989, khi tôi được đến Washington để trình bầy một báo cáo tại Hội nghị Địa chất Quốc tế lần thứ 28.”
Ông học tiến sĩ ở đâu? Nó dạy cái gì? Sách vở về CS chả đọc, cha mẹ anh em không “khuyên bảo” hay sao mà đợi đến 1980, 1989 mới mở mắt hả ông?
Nhưng ông hay Đằng bây giờ muốn làm gì thì làm, miễn đừng trách kẻ khác sao chẳng ủng hộ anh ta cái rụp! Mình phải xét bản thân mình chứ! Mà ngay bây giờ Đằng vẫn còn yêu Đảng bịp bợm, thờ gã Hồ lưu manh đó chứ. Đọc lại Đằng mà xem nhé. Kém quá!