WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Làm gì sau cái chết Đặng Ngọc Viết?

Câu hỏi càng cấp bách hơn khi trên mạng xã hội người ta lập tức và liên tục bầy tỏ quan điểm ủng hộ cách hành xử của anh Viết, thậm chí còn mách bảo nhau phải bạo lực như thế nào cho xứng đáng và hiệu quả. Quan sát các cây bút và blog uy tín, chúng ta dễ dàng nhận thấy bạo lực dường như đang được cổ vũ mà không có phanh hãm.

Làm gì sau cái chết của Đặng Ngọc Viết? – Không phải câu hỏi giản đơn, nhưng nhất thiết phải tìm được câu trả lời thích đáng để ít nhất bù đắp phần nào cái chết của anh Viết và sự khổ đau của gia đình. Chúng ta phải làm gì để cái chết của một “dân oan” bớt phần oan trái? Để không còn những bi kịch như vậy diễn ra?

Theo báo chí trong nước, ngày 11 tháng 9, “dân oan” Đặng Ngọc Viết lẳng lặng tiến vào UBND TP Thái Bình, nã súng vào 4 cán bộ liên quan tới đền bù đất đai khiến anh và gia đình khốn đốn. Anh Viết sau đó đã tự vẫn, để lại cha, anh tật nguyền và hai đứa con thơ. Lý do bởi anh Viết bức xúc trong đền bù đất đai.

“Anh hùng” bằng bạo lực?

“Con giun xéo mãi cũng quằn” là câu thường được dùng để mô tả tâm trạng anh Viết – một công dân “vô danh tiểu tốt” đã bị tước đoạt mọi khả năng tự vệ. Câu nói thể hiện sự cảm thông nhưng đồng thời mô tả thực tế xã hội Việt Nam, nơi bạo lực đã là phương thức tất yếu để giải quyết một số vấn nạn.

Vẫn trên đà đó, một bộ phận của xã hội hả hê nghe tin “1 người lành chết cho 4 tham quan tàn”, công nhận nòng súng của anh Viết là lựa chọn duy nhất để cất lên tiếng nói công bằng, để thức tỉnh tầng lớp độc tài tham quan. Thậm chí không ít người coi hành động của anh Đoàn Văn Viết là “anh hùng” và do đó đáng được noi theo.

Trước khi khẳng định bạo lực là điều cần bị lên án ở mọi nơi mọi lúc, xin thuật lại đây những thổ lộ xúc động mà tôi nghe được trong một lần trao đổi trên facebook. Bạn Thanh Pham nói: “Một người không được tự do chon lựa từ lúc sinh ra, không được chọn lựa số phận dưới thể chế toàn trị. Cái tự do cuối cùng là quyền tự do chọn lựa cho mình một cái chết (…). Một cái chết tuyệt vọng. Dĩ nhiên không nên xem như là một hành động anh hùng nhưng đó là quyền tự do cuối cùng mà không ai có thể cướp đi được của anh ấy.”.

Quả thật, một chân lý khó phủ nhận. Nhưng sau đó nữa thì sao? Chúng ta đành chấp nhận “một dân oan chết cho các tham quan tàn” mà không thấy dân oan đang phải trả giá quá đắt, bằng mạng sống của mình? Không lẽ chúng ta thật sự bế tắc nên không còn lựa chọn nào khác ngoài án mạng và xả thân đòi công bằng cho miếng đất?

Tôi thật sự rùng mình khi thấy nhiều trang mạng và blog “ngoài luồng” ồn ào phong “anh hùng” cho người gây án mạng. Coi việc giết tham quan rồi tự tử là tấm gương đáng nể cần noi theo.

Cái chết của 2 người trong vụ anh Viết chưa nguôi thì báo chí lại đưa tin nào là người đàn ông tự thiêu trước đồn công an, nào là bé gái 5 tuổi Phạm K.N. bị chết do sốc kháng sinh trong bệnh viện khiến công luận quá bất bình, và cũng ngay lập tức có luồng dư luận tán thành việc “xử lý” các y bác sĩ theo phương châm: “noi gương anh Viết”.

Hai lựa chọn

Trước quang cảnh bạo lực đó, chúng ta – xã hội Việt Nam – chỉ có hai lựa chọn: hoặc khoanh tay thụ động chờ những cái chết oan thương gieo rắc uất hận, hoặc suy tính cách hành động tích cực để hỗ trợ người dân.

Vụ thảm sát do anh Viết chủ mưu và nhất là phản ứng dư luận hô hào bạo lực sau đó còn chỉ ra một thực tế buồn bã khác là Việt Nam vô cùng thiếu vắng chỗ dựa nhân bản, tôn giáo, xã hội vững chắc, khiến người dân không còn nơi bấu víu dẫu chỉ trên bình diện tinh thần. Tinh thần là lĩnh vực đã thực sự bị nhà nước thống lĩnh khiến chúng ta chỉ còn biết tìm tự do, công bằng, lẽ phải qua việc “phong thánh” cho người gây án mạng? Ước gì câu trả lời là: không.

Có bạn hỏi tôi nếu không ủng hộ việc lấy dao súng đòi công bằng, ân trả ân, oán trả oán, thì tôi định đưa ra giải pháp nào “khác” cho xã hội Việt Nam. Câu hỏi không đơn giản, nhưng tôi đề xuất lấy tầm nhìn của các nước Đông Âu hay gần đây là Miến Điện để tìm cố vấn. Họ là những ví dụ rõ ràng cho thấy bất bạo động và ngăn ngừa bạo lực là con đường duy nhất kể cả khi tình thế đã vô cùng bi đát. Miến Điện được thế giới ủng hộ bởi không có trong họ hận thù được tính toán bằng súng đạn dẫu họ phải đối diện với độc tài quân đội khét tiếng. Ở các nước Đông Âu, trước khi phong trào biểu tình diễn ra hàng loạt, người ta đã phải bỏ công sức nhiều năm xây dựng nào là “đại học di động” để dạy cho sinh viên các môn lịch sử, văn học ngoài luồng; nào là “sa-lông nghệ sĩ” chỉ để lưu giữ văn hóa, tinh thần cho người dân. Đấy là chưa kể tới vô số các câu lạc bộ độc lập khước từ mọi dính líu với văn hóa “quốc doanh”, hay những khóa huấn luyện y bác sĩ do người dân tự tổ chức để biến họ thành đội quân hùng hậu phục vụ nạn nhân, thân nhân của các cuộc đàn áp. Các nhóm y bác sĩ như vậy cho tới nay vẫn duy trì hoạt động, ví dụ như tại Ba Lan, để chữa trị cho bao người cơ lỡ không có bảo hiểm y tế.

Liệt kê các thí dụ trên để thấy rằng người dân có khả năng tự tổ chức hoặc ít nhất, có tiềm năng tiến tới thành lập các thang đỡ cho mình trong lòng xã hội. Đó là giải pháp duy nhất có thể đưa ra, thay cho bạo hành. Hồi chuông anh Viết đã gióng lên trên hết để thức tỉnh mỗi người trong xã hội hành động theo chiều hướng tích cực, không phải để có những cái chết oan sai, mà để tránh bản năng tiêu cực tự hủy hoại khi đối diện với bạo quyền.

Lại sẽ có ý kiến cho rằng, tình hình Việt Nam rất “đặc thù” nên không thể lấy thí dụ các nước khác “áp đặt” cho nước mình. Điều này xin hãy để người Việt quyết định, liệu họ có muốn đầu tư cho tương lai con cháu, hay muốn con cháu, thân nhân chết oan rồi mới tính chuyện trả thù. Và có đúng là người Việt thích giải pháp bạo hành khi ở bước đường cùng hay muốn làm tất cả để tránh không phải nằm trong tình trạng không lối thoát.

Thách thức

Lặp lại câu hỏi: người Việt chúng ta phải làm gì để không còn xảy ra những án mạng đau lòng như trường hợp anh Viết?

Trong xã hội dân chủ, người dân không phải đối diện với câu hỏi thách thức đó. Chỉ cần người dân biết lo lắng cho gia đình, bữa ăn, học hành của con cái đã là quá tốt, trách nhiệm điều hành xã hội, tìm cân bằng và công bằng có thể được phó thác cho các cơ quan nhà nước. Việt Nam chưa phải xã hội dân chủ thì trách nhiệm xây dựng xã hội bị láng chuyển trực tiếp tới tay mỗi người dân trong khi đảng và nhà nước chỉ có vai trò đối nghịch với xã hội dân sự. Nói lên điều này cũng để mỗi chúng ta nhìn nhận rằng mỗi người trong chúng ta chịu trách nhiệm với án mạng của anh Viết, bởi đã không là một xã hội mà những người như anh có thể nương tựa hay gửi gắm niềm tin khiến việc anh bị cướp đất đã trở thành lý do duy nhất để gây án mạng mà trước đó không có một hành động tìm kiếm hỗ trợ nào khác từ người thân, bạn bè, xã hội.

Một khi chúng ta chỉ lấy miếng đất, nồi cơm làm thước đo cuộc sống hiện tại thì con cháu trong tương lai sẽ trả giá bằng cuộc sống trong miếng đất chật hơn nữa, với nồi cơm vơi hơn những gì chúng ta đang có trong cuộc sống thụ động ngày hôm nay. Cái chết của anh Viết, của bé Phạm K.N., của người đàn ông tự thiêu hôm trước chẳng nói lên điều đó hay sao?

Người dân Việt Nam từ già tới trẻ đã trả giá quá đắt bằng mạng sống và bằng bao khổ ải chỉ để minh chứng rằng xã hội Việt Nam đang cần những đổi thay. Không nên vì thế mà nhìn nhận lệch lạc về những cái chết lẽ ra không nên có. Tự vẫn, sát hại không thể là hành động tích cực cho bất cứ ai hay bất cứ xã hội nào!

Việc tung hô bạo lực “noi gương Đặng Văn Viết” còn cho thấy, các tác giả của những lời tung hô đó đang bị cảm xúc tiêu cực ngự trị, khiến bế tắc lòng tin vào con người Việt Nam, vào những cảm xúc và khả năng tích cực của người dân trong tiến trình xây dựng xã hội dân sự.

28 tháng 9 năm 2013, Warszawa

© Tôn Vân Anh

© Đàn Chim Việt

58 Phản hồi cho “Làm gì sau cái chết Đặng Ngọc Viết?”

  1. nguoivehuu says:

    Một bài viết dũng cảm.
    Cám ơn tác giả.

    Trân trọng
    nguoivehuu

  2. Dao Cong Khai says:

    Ở VN, con người là nạn nhân của xã hội, chứ xã hội không phải nạn nhân của con người. Đừng đòi hỏi người dân phải chịu trách nhiệm với xã hội, nhưng ngược lại xã hội phải có trách nhiệm đối với đời sống và tương lai của người dân. Triều đình nhà Nguyễn có thể kết án, chu di tam tộc Cao Bá Quát, xử tử Ngô Thời Nhiệm…; nhưng lịch sử không bao giờ kết tội họ, họ không phải những người phản quốc như bản án của triều đình, mà họ chính là những anh hùng của dân tộc VN.

    Tác giả đừng lên tiếng dạy đời kiểu đó, lý luận của tác giả chỉ là thái độ đạo đức giả để gián tiếp bảo vệ quyền lợi giai cấp thống trị và bóc lột trong xã hội, một thứ xã hội của chính giai cấp thống trị và xây dựng trên bạo lực. “Lấy đức báo oán, oán ấy tiêu tan; lấy oán báo oán, oán oán chập chùng”. Điều đó đúng, nhưng đối với những kẻ không còn niềm tin tôn giáo và chỉ xây dựng xã hội bằng bạo lực, quân đội, công an thì trong xã hội phải có những nhân vật như Chí Phèo mới trị nổi bọn đó.

    Nếu quý vị là tướng tá, bí thư, giám đốc, cán bộ, công an VC; hôm nay quý vị hành xử như thế nào trong xã hội hiện tại. Chắc chắn câu trả lời là phải bám cứng lấy chế độ, bòn mót, mánh mung, chôm chỉa, âm thầm tham nhũng càng nhiều càng tốt; để chuyển những tài sản đó sang Mỹ, sang Tây; gửi con đi du học bên Mỹ, mua nhà đất và đầu tư bên Mỹ… chuẩn bị cho tương lai khi xã hội VN hiện nay của quý vị không còn thuận lợi để quý vị có thể vơ vét, mánh mung như hiện nay nữa…!

    Suy nghĩ đó rất đúng, nếu tôi trong vị trí của quý vị tôi cũng làm như thế. Bởi vì tại xã hội nó như thế, nếu ai lội ngược giòng nước tham lam đó của xã hội thì chính mình là kẻ thiệt thòi nhất. Và tất nhiên, đối với người dân, những kẻ bị quý vị bóc lột họ cũng phải kiếm cách hành xử thế nào để bảo vệ quyền lợi họ trong xã hội đó. Cách duy nhất thì “trẩu” là thượng sách. Ai cũng tìm mọi cách trốn khỏi VN, hiện nay đang có phong trào vượt biên qua Úc; ai có khả năng thì cố gắng gửi con đi du học, xin đi làm cu li ở nước ngoài; còn không có khả năng thì chịu lấy chồng Đài Loan, chồng Đại Hàn… Còn những người không thể làm như thế thì họ phải làm sao? Bắt buộc phải liều mạng để bảo vệ quyền lợi mình thôi.

    Bởi giai cấp thống trị nó coi xã hội là của riêng nó, mọi công cụ sản xuất và tài nguyên trong xã hội là của riêng thành phần giai cấp cai trị; bởi “nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý và đảng lãnh đạo” nên nó như thế. Xã hội nó như thế thì người ta phải hành động như thế. Tại xã hội nó vậy, nên những kẻ bị sinh ra ở xã hội đó nó phải như vậy. Bởi xã hội đã chèn ép, khinh thường người ta quá nên người ta phải làm thế nào để xã hội phải nể sợ họ và không còn dám bóc lột họ nữa. Nếu có khả năng, anh hùng như Lê Thị Công Nhân thì họ đã làm điều đó; nhưng đâu phải ai cũng có thể làm như vậy, thế thì họ phải làm một hành động liều thân như đã mô tả trong đây. “Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân”; cả 2 đều là ANH HÙNG. Đừng bày đặt đạo đức giả, dạy đời nữa, cứ bắn và giết là tốt nhất; giai cấp thống trị nó còn mướn cả lưu manh, côn đồ để phục vụ cho công an mà… Cứ nổ ra chừng 10 vụ như thế thì giai cấp thống trị nó mới biết sợ, giết cả giòng họ tụi nó là tụi nó sợ liền.

    VC bây giờ nó hốt nhiều, nó giầu rồi. Thằng giầu với thằng nghèo giết nhau thì thằng nghèo luôn luôn có lời. Tôi bảo đảm với quý vị, thằng VC nó sẽ phải sợ.

    • Tôn Vân Anh says:

      Đạo đức giả là ngồi chễm chệ trên forum kêu gọi người dân chết và giết thay mình.
      Tôi chẳng muốn ai chết vì theo tôi, thà bị đàn áp mà sống cho thế hệ tương lai, chăm sóc cho con cháu tinh thần dân tộc ghét cộng sản còn hơn chết sau khi giết người (để rồi con cháu vẫn đặt bàn thờ “người anh hùng” bên bàn thờ thằng Hồ!)
      Nói “cộng sản đã thống lĩnh xã hội VN” là cách nói của kẻ đã đầu hàng trong tâm khảm khi chưa ra trận và chỉ biết dùng súng đạn để đo giá trị cuộc đấu sức. Tôi phản đối kiểu nói vậy về dân tộc tôi. Dân tộc tôi đủ trí thông minh để biết mở những không gian tự do riêng nhằm chống lại bạo quyền, cũng như Ba Lan, Miến Điện… Phần lớn dân trong nước và các nhà dân chủ 30 năm qua tần tảo giúp người Việt tiến tới dân chủ bằng nhiều hy sinh cuộc đời nhưng không bao giờ bạo động. Vậy họ kém cỏi, ngu muội khi không biết cầm súng? Họ không cầm súng bởi hiểu các vấn nạn của VN không thể giải quyết bằng bạo lực, không phải cứ giết 10 thằng cộng sản là xong, chứ không phải bởi họ hèn nhát! Giết cộng sản trong chiến tranh còn có người bênh. Thời nay giết người, bất kể giết ai, người ta gọi là khủng bố. Không phải là điều cộng sản mong đợi hay sao? Tôi nói thật, dân chủ mà đơn giản như mọi người nói, cứ giết càng nhiều càng tốt, thì Cuba đã hành động từ lâu rồi chứ không chờ tới lượt diễn đàn này tìm ra chân lý.

      • Nguyễn Trọng Dân says:

        @Tôn Vân Anh

        ĐẤU TRANH BẠO LỰC HAY ĐẤU TRANH KHÔNG BẠO LỰC LÀ SỰ LỰA CHỌN SAU CÙNG CỦA NGƯỜI ĐƯƠNG CUỘC TRONG CẢNH ĐẮNG CAY

        Không ai xúi anh Viết , anh Vươn cầm súng bắn lại cường quyền CS cả

        Hiện đang có ba hình thức phản ứng lại thảm trạng bất công tại Việt Nam

        1. Tự Vẩn để chấm dứt khổ ( ĐANG RẤT PHỔ BIẾN Ở NÔNG THÔN )

        LÝ DO là dân nghèo họ qua’ bế tắt trước nghèo đói bất công không thấy lối ra , chỉ có đường chết là chấm dứt nổi đau cùng cực

        2. Tham gia kiện tụng bất bạo động ( ĐÃ XẢY RA 20 NĂM QUA ) Hiện mọi người đang chán nản với phương thức này vì kết quả vẩn là THẤT BẠI TRƯỚC Ý CHÍ SẮT ĐÁ ĐÀN ÁP CỦA CHÍNH QUYỀN

        3. Vùng lên bắn lại như anh Vươn , anh Viết… ( ĐANG LÀ HIỆN TƯỢNG BỘC PHÁT KHÔNG AI XÚI DỤC CẢ ) phương thức đối kháng này đang được GIỚI BÌNH DÂN ỦNG HỘ tai VN tại vì đáp ứng đúng nhu cầu của những nổi đau bị đè nén mấy mươi năm mất đất mất ruộng , màn trời chiếu đất của người dân

        Cho nên ĐA SỐ DÂN LỰA CHỌN ĐẤU TRANH LÀM SAO THÌ TA PHẢI THEO LÀM VẬY

        Ý DÂN LÀ GỐC

        Kính Bày tới Tôn TỶ TỶ

  3. Lại Mạnh Cường says:

    01:29:am 01/10/13 | Tác giả: Phạm Nguyên Trường
    Tư hữu là cốt lõi của tự do

    Tác giả: Ron Paul, Phạm Nguyên Trường dịch

    Ron Paul, là thành viên sáng lập và cố vấn nổi tiếng của Viện Mises, sẽ tổ chức sinh nhật thứ 78 trong tuần này. Đoạn văn dưới đây được lấy từ bài phát biểu tại Hạ viện vào năm 1999, trong đó Ron Paul chỉ rõ tại sao sở hữu tư nhân và quyền riêng tư là rất cực kì cần thiết nhằm bảo vệ quyền tự do dân sự. Đây cũng là một phần của Chương 10 tác phẩm Chính sách đối ngoại tự do (A Foreign Policy of Freedom) của Ron Paul.

    ————————————————–

    LMCuong

    Chinh xac 1001 phan tram :-)) !

    QUYE^N TU* HUU~ rat thie^ng lie^ng, boi la CAM HUNG (inspiration) cho sa’ng tao, la DONG LUC (motivation) manh me cho lao dong cat luc, miet mai, ko he met moi …..

    CS ho^ ha“o: Lao do^ng la vinh quang (lang thang la che^t doi / hay noi la vao tu`)
    Quoc xa Duc tren co^ng sa(t cac trai tap trung co’ motto: Lao do^ng la tu do (labor is freedom)

    Tom lai, quyen tu* huu~ kich thich tu do, la vinh quang khi duoc tu do lao dong de^? tao ra cua cai va^t cha^t, lam gia^u cho chinh minh va dat nuoc.

    Tu* cho^i co^ng nha^n quye^n tu* huu~, hay ngang nhie^n tuoc doat quyen tu huu la phan? bo^i tu do, la bop nghet moi sang tao, cat dut moi nguon cam hung lao dong.

    =====

    04:49:am 29/09/13 | Tác giả: Bùi Tín
    Sở hữu toàn dân là tội ác gốc

    LMCuong:

    Lai chinh xac 1002 phan tram

    Do’ chi’nh la` LO^I HE^ THO^’NG

    KET LUAN :

    THU TIE^U CONG SAN THAT NHANH, DE^ THIE^T LA^P QUYEN TU HUU
    BOI CS KHONG THE SUA DOI, MA PHAI THAY THE CHUNG BANG MOI GIA

  4. quandannambo says:

    tôi
    đả chán ngấy
    hai chử chín muồi
    *
    không có chử gì khác
    để thay thế sao *

  5. Huong Nguyen says:

    Đặt 1 chử “Nếu” có thể qua ngược chiều kim đồng hồ để trở về 38 năm trước và hỏi họ vậy thì họ có chọn 1 giải pháp trốn chạy hay không là điều “không tưởng”. Nhưng ngay trong giờ phút này hỏi họ có trở về để xây dựng cái gọi là nhân bản, hoà bình, dân tộc hay không thì câu trả lời ai cũng biết.

    Cũng trên diễn đàn này, hình như cô Tôn vân Anh là 1 người lao động ở Ba Lan và đã từng có những hoạt động chống lại nhà nước CSVN ? Trên YouTube cũng có thâu lại cuộc nói chuyện “nãy lữa” giữa cô và nhân viên tòa đại sứ CSVN cho thấy tánh mạng của cô đang bị đe dọa… cô kêu cứu ? cộng đồng mạng kêu cứu… cuối cùng chính phủ Ba Lan chấp thuận cho cô vào quốc tịch mới… Tôi không hiễu cô có còn muốn trốn chạy nữa hay không nhưng nếu cô “hối lỗi” và xin trở về thì vai trò của cô vẫn có 1 giá trị khác. Việt Cộng giỏi thiệt!

    • Tôn Vân Anh says:

      Thưa, Sứ quán Vn tại BL từ chối cấp hộ chiếu cho tôi như thế này:
      http://tonvananh.blogspot.com/2008/10/trong-mt-ng-thi-cha-tng-c-tin-l-i-s-qun.html?m=1
      Và sau đó tôi được Tổng thống Ba Lan đặc trách cấp Quốc tịch BL như thế này:
      http://www.benviet.org/tat-cs-dong-vien-dc
      Trên ĐCV cũng có một số bài khác nữa
      Vân Anh không rõ lắm ý Huong Nguyen nói gì về “chốn chạy” với “hối lỗi” trong trường hợp của Vân Anh. Nếu Cần thiết và có thể xin Huong Nguyen làm ơn nói rõ hơn để tôi có cơ hội đáp lời.
      Trong nước phần lớn các nhà hoạt động dân chủ đều chọn lựa ôn hoà, không có nghĩa nhún nhường. Không khó gặp các tấm gương hoạt động mẫu mực. Nói “Anh Viết anh hùng” khác nào nói những người như Lê Quốc Quân hèn nhát vì không biết bắn súng?

      • Dao Cong Khai says:

        You có tiền, có khả năng trốn được sang tới Ba Lan. Thế còn người ta, không có khả năng như you; vậy you muốn người ta phải hành động làm sao? Đấu tranh? họ không có khả năng đấu tranh như một số người khác, chẳng lẽ người ta cứ phải khom mình sống ôn hoà với những kẻ cướp đất của mình sao?

        Hàng triệu người không có khả năng đấu tranh ôn hoà đã phải khom mình, chịu đựng tủi nhục và bóc lột như vậy, you coi đó là thái độ tốt nhất hả. Nói như you thì ngày xưa Bắc Việt CS đem quân vào Nam xâm chiếm, cướp nước chúng tôi, quân đội VNCH của chúng tôi đã phải dùng bạo lực để bảo vệ non sông có lẽ you cho là sai? Tôi thì tôi hoan hô hành động bạo lực để đối đầu với bạo lực.

      • Tôn Vân Anh says:

        Dao Cong Khai, bất bạo động chẳng bao giờ là khom mình hay cúi đầu. Tại sao lại nói dân tộc Việt Nam “không có khả năng” nhỉ, sao khinh thường người dân thế? Vậy ngoài anh Viết ra không có ai đấu tranh từ trước tới nay? Thật là miệt thị dân tộc!

    • Builan says:

      Cảm ơn Hương Nguyen
      Tôi hơi ” lơ tơ mơ, làng tàng màng” cái tên TVA quen quen !
      Nhờ HN nay mới nhớ ra – Rõ mồm một ! !

      “..Tôi không hiễu cô có còn muốn trốn chạy nữa hay không nhưng nếu cô “hối lỗi” và xin trở về thì vai trò của cô vẫn có 1 giá trị khác. Việt Cộng giỏi thiệt!
      Tuyệt vời !

  6. Lại Mạnh Cường says:

    HẢI PHÒNG: HOÃN PHIÊN TÒA XỬ VỤ ÔNG VƯƠN KIỆN UBND HUYỆN TIÊN LÃNG

    (Dân trí) – Ngay trong buổi sáng nay (30/9), chủ tọa phiên toà đã quyết định hoãn phiên xét xử do thiếu nhân chứng trong vụ án “khiếu kiện quyết định hành chính trong lĩnh vực đất đai” giữa ông Đoàn Văn Vươn và UBND huyện Tiên Lãng.
    Lãnh đạo Toà án nhân dân TP Hải Phòng vừa chính thức xác nhận với PV Dân trí thông tin hoãn phiên toà xét xử sơ thẩm vụ án “khiếu kiện quyết định hành chính trong lĩnh vực đất đai” vào sáng nay 30/9 với lý do: “Phiên toà xét xử sơ thẩm vụ án bắt đầu diễn ra từ lúc 8h sáng nhưng trong phần kiểm tra các thành phần, đương sự thì phát hiện thiếu 2 nhân chứng quan trọng liên quan đến vụ án.”

    Theo bà Đỗ Thị Xuyến – Thẩm phán, Chủ toạ phiên xét xử sơ thẩm, có mặt tham dự tại toà hôm nay có đại diện UBND huyện Tiên Lãng là ông Phạm Văn Chống – Phó phòng TN&MT huyện Tiên Lãng (Bên bị kiện) và ông Vũ Văn Luân – Thư ký Liên chi Hội nuôi trồng thuỷ hải sản nước lợ huyện Tiên Lãng, đại diện cho bên đương sự khởi kiện. 2 nhân chứng không có mặt tại toà là ông Phạm Văn Bìa và Vũ Văn Hoạ đều ở xóm Chùa, xã Vinh Quang, Tiên Lãng – Hải Phòng.
    Do đó, bà Đỗ Thị Xuyến đã quyết định hoãn phiên xét xử sơ thẩm vụ án hành chính ngày hôm nay chuyển sang xét xử vào tháng 10 tới.
    Trước đó, tháng 8/2009, ông Đoàn Văn Vươn khởi kiện ra tòa yêu cầu UBND huyện Tiên Lãng thu hồi quyết định 461 về việc thu hồi diện tích đầm nuôi trồng thủy sản của gia đình.
    Theo ông Vươn thì 19,3 ha đất bị thu hồi được sử dụng vào mục đích nuôi trồng thủy sản là đất nông nghiệp, đất bị thu hồi chưa hết thời hạn sử dụng và nếu hết thời hạn thì được tiếp tục sử dụng dưới các hình thức Nhà nước giao hoặc cho thuê đất, khi thu hồi phải bồi thường…
    Ngày 27/1/2010, TAND huyện Tiên Lãng đã tuyên bản án hành chính sơ thẩm bác đơn khởi kiện với những yêu cầu trên của ông Vươn. Sau đó, ông Vươn đã viết đơn kháng cáo bản án này lên TAND TP Hải Phòng. Đến 19/4/2010, ông Vươn lại có đơn xin rút kháng cáo để UBND huyện Tiên Lãng tiếp tục thực hiện các thủ tục bàn giao đất. Khi có đơn xin rút kháng cáo, TAND TP Hải Phòng đã ra quyết định đình chỉ vụ án này.
    Sau khi tiếp nhận hồ sơ vụ án, vào ngày 10/2/2012, Chánh án TAND Tối cao đã qa quyết định kháng nghị tái thẩm với quyết định đình chỉ vụ án của TAND TP Hải Phòng và với bản án sơ thẩm mà TAND huyện Tiên Lãng đã tuyên vào năm 2010; giao TAND TP Hải Phòng và TAND huyện Tiên Lãng xử lại vụ án khiếu kiện hành chính của ông Đoàn Văn Vươn theo đúng quy định của pháp luật.

    Quốc Đô
    Nguồn: Dân trí

    ====

    Nặc danh14:22 Ngày 30 tháng 9 năm 2013
    Bà Xuyến ơi. Đừng đưa mình vào tình huống như ông Dũng ( Thái Bình)

    Nặc danh14:06 Ngày 30 tháng 9 năm 2013
    Tòa án Tiên Lãng bà thẩm phán Đỗ Thị Xuyến xét xử không đúng luật pháp thì kiểu gì cũng giẫm vào vết chân của bà thẩm phán Hoàng Thi Toan.( thẩm phán Hoàng ThỊ Toan xét xử sơ thẩm lần một )

    Nặc danh11:28 Ngày 30 tháng 9 năm 2013
    Con kiến mà kiện củ khoai
    Xưa nay đều biết ngô khoai thế nào

    Nặc danh14:18 Ngày 30 tháng 9 năm 2013
    Ngô khoai đâu tôi chẳng biết, tôi chỉ biết vụ xét xử hành chính lần một không đúng pháp luật đã được Thủ tướng kết luận và VKSNDTC hủy bỏ nên phải xử lại lần 2. Ở vụ 1 thẩm phán Hoàng Thị Toan đã cố tình cầm cán cân không thăng băng – đây là mồi châm ngòi nổ cho quả bom Đoàn Văn Vươn trong cuộc chiến lần thứ nhất xảy ra ở Tiên Lãng. Tới đây phán quyết của bà thẩm phán Đỗ Thị Xuyến có châm ngòi cho quả bom nữa hay không?

  7. Lại Mạnh Cường says:

    Nguyên Chủ nhiệm VPQH:
    “Sửa luật đất đai, kiện cáo có bớt đi không?”

    Ngọc Quang thực hiện
    Theo GDVN

    “Chúng ta vẫn nói sức mạnh là ở dân, thành bại hay không cũng phụ thuộc vào sự ủng hộ của nhân dân. Vậy thì tại sao sau quá nhiều vụ việc khiếu kiện đất đai kéo dài, chúng ta lại không trưng cầu ý dân về những vấn đề cốt lõi của một dự thảo Luật đất đai sửa đổi”.
    Những ngày qua, dự thảo Luật đất đai sửa đổi đang thu hút sự chú ý đặc biệt của dư luận cả nước. Đã có nhiều quan điểm xoay quanh dự thảo mới cho rằng, nội dung sửa đổi chưa làm rõ được quyền của người dân khi thu hồi đất đai, chủ yếu chỉ là sửa đổi về mặt hình thức còn bản chất không có nhiều thay đổi.

    Trao đổi với PV Báo Giáo dục Việt Nam, ông Vũ Mão – Nguyên Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội đã đặt ra một câu hỏi quan trọng: Sửa luật đất đai, kiện cáo có bớt đi không?”.
    Hiến pháp và luật đất đai có mâu thuẫn
    PV: Theo ông, thực chất thì người dân cần gì nhất ở Luật đất đai sửa đổi dự kiến được Quốc hội thông qua tới đây?
    Ông Vũ Mão: Mục tiêu của cách mạng nước ta là “người cày có ruộng”. Lê Nin cũng từng nói hãy để người nông dân nghĩ trên luống cày của họ. Câu hỏi đặt ra là quyền thực sự về đất đai của người dân được giải quyết thế nào?
    Vấn đề sở hữu đất đai trong dự thảo Hiến pháp và trong dự thảo Luật đất đai vẫn còn những vấn đề chưa ổn. Vấn đề đa sở hữu đã bị khép lại. Phải chăng có sự e ngại về việc nảy sinh nhiều vấn đề phức tạp… Tuy nhiên, theo tôi trong tương lai chúng ta cũng phải giải quyết thoả đáng vấn đề này.
    Vấn đề đặt ra là, quy định thế nào để giảm thiểu đi những tiêu cực trong việc thu hồi đất đai ở các địa phương; để quản lý Nhà nước vừa công khai vừa minh bạch và giản tiện, không bị rối rắm. Rõ ràng rằng, pháp luật vẫn quy định Nhà nước có quyền thu hồi đất cho các dự án quốc phòng, anh ninh, chống thiên tai bão lụt, cho dự án làm một con đường phục vụ quốc kế dân sinh… và người dân có trách nhiệm phải chấp hành.
    Hiện nay, Hiến pháp và Luật đất đai cũng đang có mâu thuẫn. Trong khi Hiến pháp nói “đất đai là sở hữu toàn dân” thì Luật lại cho 5 quyền (nhưng thực tế bây giờ lại thêm nhiều quyền khác), và trong đó có quyền chuyển nhượng – thực chất là bán cho người khác. Như vậy, thực chất là có tồn tại sở hữu tư nhân, bởi vì phải là tài sản cá nhân thì mới bán được chứ.
    PV: Theo ông, việc quy định “đất đai là sở hữu toàn dân” có thể bị lợi dụng trong quá trình thu hồi đất để giao cho các doanh nghiệp thực hiện dự án?
    Ông Vũ Mão: Tôi nghĩ rằng, trong số những người giàu lên trong thời gian qua, có tới trên dưới 70% số người giàu có lên là nhờ đất đai. Chúng ta nói đất đai là sở hữu toàn dân mà tại sao lại có nhiều người giàu lên nhờ đất đai, ở đây rõ ràng có vấn đề. Lấy đất của dân thì rẻ rồi hoàn thành dự án xong là bán giá cao, người muốn mua nhà để ở thì mua không nổi, còn những người có tiền sẽ đầu cơ đẩy giá lên cao. Và thế là bất ổn, cái bất ổn không chỉ còn trong phạm vi chuyển đổi mục đích sử dụng nữa, mà nó còn tác động tiêu cực tới thị trường, cuối cùng gánh nặng lại đổ dồn về Nhà nước và nhân dân.
    Vậy thì chúng ta phải đặt ra vấn đề, trách nhiệm thuộc về ai? Vấn đề an ninh trật tự thì do Bộ Công an đảm nhiệm, vấn đề sức khỏe do Bộ Y tế đảm bảo, còn vấn đề đất đai thì Bộ Tài nguyên Môi trường có chịu trách nhiệm không? Cái trách nhiệm mà tôi bàn ở đây là trách nhiệm tới cùng đối với sự việc, khi sự việc xảy ra phải nắm ngay tình hình, ráo riết tìm cách giải quyết.
    Tuy nhiên, để làm tốt thì pháp luật phải chặt chẽ, chứ như hiện nay thì còn nhiều kẽ hở quá. Vừa qua ở khắp mọi nơi người ta dùng danh nghĩa Nhà nước để tìm cách trục lợi. Vì thế, nông dân đi kiện về đất đai rất nhiều, thậm chí họ kiện vượt cấp lên Trung ương cũng rất nhiều.
    PV: Vậy theo ông thời hạn giao đất cho người nông dân như thế nào là hợp lý?
    Ông Vũ Mão: Theo tôi, thời hạn giao đất cho người nông dân cần phải duy trì liên tục, không bị quy định cụ thể thời hạn nào cả. Còn nếu vẫn để thời hạn thì vẫn còn có thể nảy sinh tiêu cực và các đơn vị quản lý Nhà nước cấp địa phương nghiễm nhiên coi mình có quyền hành cho ai thuê thì thuê, lãnh đạo địa phương giống như “những ông vua con”, có quyền quyết định vận mạng của biết bao gia đình đang sống nhờ đất đai, đồng ruộng mà họ đã gắn bó bao đời nay.
    Đến bây giờ người nông dân vẫn khổ nhất
    PV: Mấy năm qua, khiếu kiện về đất đai luôn trở thành điểm nóng, các vụ khiếu nại tập thể, khiếu nại vượt cấp rất nhiều. Như vậy, có phải người dân đã giảm sút niềm tin vào chính quyền ở địa phương không, thưa ông?
    Ông Vũ Mão: Ở đây có hai vấn đề cần phải suy xét, thứ nhất là niềm tin của người dân đối với lãnh đạo của cơ quan công quyền đã giảm sút rất nhiều, mà chủ yếu xoay quanh vấn đề thu hồi đất nhưng đền bù không thỏa đáng, nhiều vụ việc địa phương mượn cái mũ là “cơ quan nhà nước” để ép dân phải giao đất, và đền bù với mức giá rẻ mạt.
    Vấn đề thứ hai phải đặt ra là liệu lãnh đạo nhà nước đã thực sự tin dân chưa? Chúng ta vẫn nói sức mạnh là ở dân, thành bại hay không cũng phụ thuộc vào sự ủng hộ của nhân dân. Vậy thì tại sao sau quá nhiều vụ việc khiếu kiện đất đai kéo dài, chúng ta lại không trưng cầu ý dân về những vấn đề cốt lõi của một dự thảo Luật đất đai sửa đổi.
    Tôi cho rằng, thông qua việc sửa đổi Hiến pháp lần này, đây lại là cơ hội tốt nhất để chúng ta lấy lại lòng tin của người dân. Suy cho cùng, việc xây dựng pháp luật cũng là để phục vụ nhân dân, vậy nên phải làm sao để người dân đồng lòng ủng hộ. Tốt nhất là trưng cầu ý dân.

    V: Nhà thơ Trần Đăng Khoa từng đưa ra nhận định “Người nông dân thời nào cũng khổ”. Ông cũng sinh ra ở một vùng quê ở tỉnh Nam Định, ông thấy điều đó có đúng không?

    Ông Vũ Mão: Gia đình tôi vốn có xuất thân cũng từ nông dân ở huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định. Phải nói thế này, bố mẹ tôi cũng từng sống trong cảnh bần cùng, đói khát. Không còn con đường nào khác nên mới phải tìm về Hà Nội để kiếm sống. Chúng ta cũng chẳng nên đổ lỗi cho hoàn cảnh lịch sử làm gì, nhưng đúng là cho tới tận bây giờ thì người nông dân vẫn cứ khổ nhất.
    Dù gì đi chăng nữa thì nước ta chủ yếu vẫn là nông nghiệp. Đi lên hiện đại hoá, trước hết phải bắt đầu từ thế mạnh nông nghiệp của nước ta, nhưng có lẽ vừa qua chúng ta chưa thấm nhuần điều đó. Chúng ta có một tấm gương sáng để soi xét lại mình, đó chính là Bác Hồ kính yêu. Người rất thương dân nghèo, thương người lao động… đừng nói tới những gì xa xôi, học tập Bác thì hãy học từ những điều như vậy.
    PV: Người nông dân sống nhờ đất, nhưng khi họ không còn đất thì cũng có nghĩa là họ chẳng còn gì. Qua kinh nghiệm thực tế, ông thấy người nông dân đang phải đối mặt với những áp lực nào?
    Ông Vũ Mão: Thời gian qua, nhiều địa phương lấy đất để đô thị hóa, để xây khu công nghiệp, làm dự án tràn lan, mà đền bù cho đất ruộng thì rẻ mạt. Người dân có được ít tiền, nhưng lại bị thất nghiệp, đó là hậu quả khôn lường. Ở đây, tôi thấy có vấn đề về quan điểm, mong rằng các đồng chí lãnh đạo ở Trung ương sẽ tiếp tục điều chỉnh chính sách và pháp luật sao cho có lợi hơn nữa cho người nông dân. Như thế thì mới an sinh xã hội được.
    Theo tôi trong dự thảo Luật đất đai sửa đổi sắp thông qua cần phải có thêm một chương nói rõ về việc thu hồi đất thì lo toan, bố trí đời sống tốt hơn cho người dân ở khu vực đó. Mục tiêu cuối cùng là phải làm sao để người dân có cuộc sống sung túc. Thực tế hiện nay còn xa vời quá! Đồng thời, không chỉ trong Luật đất đai mà trong các luật khác có liên quan cũng cần bổ sung vấn đề này. Nếu cần thiết phải có thêm Pháp lệnh của Ủy ban TVQH để quy định cụ thể những nội dung chuyển đổi ngành nghề khi bị thu hồi đất và trách nhiệm của Nhà nước đối với cuộc sống của người dân.
    Điều quan trọng cuối cùng mà tôi muốn nói là khi có Luật đất đai mới thì tình trạng kiện cáo có bớt đi không? Đây là thước đo chất lượng của Luật và cũng là thước đo về một nhà nước của dân, do dân, vì dân.
    Trân trọng cảm ơn những chia sẻ sâu sắc của ông!

  8. Tô huy Cơ says:

    Tôi thật sự rùng mình khi thấy nhiều trang mạng và blog “ngoài luồng” ồn ào phong “anh hùng” cho người gây án mạng. Coi việc giết tham quan rồi tự tử là tấm gương đáng nể cần noi theo
    Hơn 40 năm trước khi bị bắt về điều 258 tôi gặp một viên cảnh sát hỏi cung tôi cũng có lời lẽ kiểu Tôn vân Anh này . Không biết sự rùng mình của cô Anh mà cô bảo thật sự này có thật sự không ?!.Tôi có cảm tưởng cô đang dậy cho cảnh sát vc cách lập luận ( trên cơ sở đạo đức giả ) để “dẹp loạn “ nông dân Việt đã thật sự nổi dậy có hiệu quả
    Cô Vân Anh viêt “…thực tế xã hội Việt Nam, nơi bạo lực đã là phương thức tất yếu để giải quyết một số vấn nạn….”Tôi nghĩ , không chỉ ở Việt Nam mà ở khắp thế giới , bạo lực luôn luôn là biện pháp cuối cùng cần phải có của kẻ yếu lương thiện để chống lại kẻ mạnh bạo tàn . Mỹ cũng cần bạo lực để giúp Cô oet thoát khỏi Sa dam Hutxen , cũng phải dùng vạo lực để giúp dân Irac diệt tên độc tài này , cũng phải dùng bạo lực để quét bọn khủng bố khỏi Apganistan rồi tiêu diệt Binladen và nếu không đe dọa dùng bạo lực thì làm sao Nga Tầu chịu ký nghị quyết Siry để giải giáp vũ khí hóa học một cách nghiêm chỉnh .Bạo lực chính là biện pháp cuối cùng của bất bạo động để khi có quyền trừng phạt mới không cần trừng phạt (thậm chí còn bao dung)bọn đã từng tàn bạo với mình ,!.Nếu không có bao dung thì làm sao bà Merkel có thể làm thủ tướng Đức
    Vẫn trên đà đó, một bộ phận của xã hội hả hê nghe tin “1 người lành chết cho 4 tham quan tàn”, công nhận nòng súng của anh Viết là lựa chọn duy nhất để cất lên tiếng nói công bằng, để thức tỉnh tầng lớp độc tài tham quan. Thậm chí không ít người coi hành động của anh Đoàn Văn Viết là “anh hùng” và do đó đáng được noi theo.
    ( Hả hê ), cô Vân Anh dùng từ này để tỏ ý khinh miệt ( một bộ phận xã hội ) đã coi hành động của anh Viết là “ anh hùng “ ! .Tôi không biết cái nhân bản không thiếu vắng trong cô là cái nhân bản gì mà cô viết :” Vụ thảm sát do anh Viết chủ mưu “…Tôi nghĩ anh Viết chỉ thi hành án tử hình của phiên tòa lịch sử đầu tiên sau hơn 38 năm bọn vô thần và phường phản Chúa hoành hành rông rỡ trên mảnh đất mà cha ông của bao gia đình vun xới . Cô hèn hạ không theo được thì thôi , đừng có buông lời mỉa mai . Cô sẽ làm gì nếu cô rơi vào hoàn cảnh của Phương Uyên bị cảnh sát sờ soạng bóp vú . Khi ấy và chỉ khi ấy cô mới có thể thấy cần phong thánh cho Phương Uyên và anh Viết ! . Hay khi ấy cô chuồn ra nước ngoài rồi ngoảnh về rao giảng !.

    • Tôn Vân Anh says:

      Lúc Vân Anh nói cần nhìn sang thành quả các nước để học tập thì mọi người bảo “Việt Nấm ta đặc thù không bắt chước người khác được”, nhưng lúc Vân Anh nói “đừng có bạo lực” thì lại nghe “Việt Nấm cũng cần bạo lực như các nước khác”. Đúng là chẳng biết đâu mà lần.
      Anh Tô Huy Cơ nói “nông dân Vn đã thực sự nổi dậy có hiệu quả”, tôi cũng công nhận điều đó nên ít nhất chỗ này chúng ta có chung đánh giá. Tôi chỉ xin lưu ý rằng chúng ta nên noi gương người nông dân Việt Nấm đã đấu tranh hiệu quả mà không phải tự vẫn rồi giết người như anh Viết.
      Tôi chẳng khinh miệt ai cả, chỉ không muốn thêm người phải bỏ mạng vì miếng đất và danh dự. Tôi thấy nhiều người “hả hê” vụ a. Viết làm tôi thấy phản cảm và bất bình.
      Trong con người tôi đầy hèn hạ và thiếu vắng nhân bản nên tôi rất thèm tìm tới gương mặt mẫu mực để noi theo. Tôi hèn hạ nên không đủ can đảm hô hào người khác giết người, tự tử trong khi chính tôi không muốn chết mà chỉ muốn theo kịp diễn đàn khỏe ngang như bác Tô Huy Cơ.
      Phương Uyên không phải trẻ con để không biết sẽ phải đối diện với những món bỉ ổi như thế nào của Cộng sản trước khi quyết định dấn thân như bao người khác. Vì thế tôi rất khâm phục những người dấn thân như cô, nhất lại là phụ nữ. Về phía mình, tôi muốn xứng đáng với những hi sinh đó, dẫu chỉ một chút, bằng cách nói lên những điều có thể trong lúc này chưa hợp “mốt” nhưng được tôi cho là quan trọng và cần được lưu tâm.

      • Dao Cong Khai says:

        Vấn đề là lý luận của you đã vô tình bảo vệ cho giai cấp thống trị bóc lột. Nếu không có những người anh hùng như thế thì giai cấp bóc lột nó vẫn tự do hoành hành.

      • Tô huy Cơ says:

        Mấy ông bạn già ở Hà nội bảo tôi già mà ngu …nói với “ gái đĩ già mồm ” sao được !
        Tôi nghĩ có thể mình già rồi lẩm cẩm cố nói lời cuối với Vân Anh !. Này Vân Anh tôi chỉ là cây sậy lần mò trong bóng đêm man rợ của lũ người quỉ ám để tìm ánh sáng . Hơn 40 năm trước tôi nhìn thấy ở xa xa ánh sáng của ngọn đèn dầu – Nhân văn Giai phẩm – , từ đó tôi thấy chói sáng ánh sáng của thế kỷ ánh sáng chiếu rọi từ các tác phẩm triết , văn , thơ, nhạc , họa , …vv…vv … từng trang từng trang rọi về khiến tôi thấy được bộ mặt thật của lũ vô thần và phường quỉ ám . Như để trả ơn các danh nhân của các tác phẩm đó tôi đã dấn thân , chấp nhận tù đầy thậm chí cái chết !. Phương Uyên trẻ mà hiểu thấu lời Phật dậy “đời sống chỉ là tạm” nhờ đó tuyên cáo dõng dạc …[điều mà luật sư Lê công Định , doanh nhân Trần đông Chấn kiến thức đầy mình , chiến binh vào sinh ra tử Trần anh Kim phải hối tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội ( chỉ có một lần trong đời thôi ) phải phát biểu như thế ]trước tòa …” tôi không có tội , chống đảng cộng sản là yêu nước “…!. Tôi già rồi nên cảm thấy xấu hổ khi bao năm bất lực trước cường quyền để thế hệ con cháu mình phải khổ , phải dấn thân . Này Vân Anh cô nghĩ sao không chỉ tôi mà nhiều người nghĩ điều cô viết mà cô cho là( chưa hợp “mốt “ ) lại như một lưỡi dao vừa sắc , vừa cùn dậy đồng bọn đâm không thương tiếc sau lưng những người sẽ như anh Viết , em Phương Uyên ?!. Tôi hy vọng trong cô vẫn có cái gì đó tốt đẹp…biết ăn năn , đừng như Nguyễn gia Kiểng bản thân chưa thực biết ăn năn mà dám viết “ Tổ quốc ăn năn “ !.
        Bạo lực là giải pháp cuối cùng của bất bạo đông để bất bạo động có thể biểu lộ và duy trì

    • Builan says:

      ” Cô hèn hạ không theo được thì thôi , đừng có buông lời mỉa mai . Cô sẽ làm gì nếu cô rơi vào hoàn cảnh của Phương Uyên bị cảnh sát sờ soạng bóp vú . Khi ấy và chỉ khi ấy cô mới có thể thấy cần phong thánh cho Phương Uyên và anh Viết ! . Hay khi ấy cô chuồn ra nước ngoài rồi ngoảnh về rao giảng !.

      Dạ thưa, đúng như ý bác !
      Mời bác xem COM cuả Huong Nguyen (ở trên) thì rõ NAI NỊCH cuả nàng !

      Cầu chúc cho TVA trẻ khoẻ và đẹp
      Đem kinh nghiệm sống , học hoỉ được từ BA LAN ! Đóng góp cho quê hương khôn khổ cuả mình !

      • Tôn Vân Anh says:

        Phương Uyên và rất nhiều người khác không chủ trương bạo động, kể cả khi bị đàn áp dã man. Tôi không hiểu tại sao có nhiều người sẵn sàng gán ghép bạo lực cho người khác, xúi người khác bỏ mạng mà không hề áy náy. Trước khi dấn thân, tất cả các nhà hoạt động đều biết sẽ phải đối đầu với những mánh khóe hèn hạ như thế nào nhưng họ vẫn chủ chương bất bạo động. Và đó là những vị anh hùng có ý trí cao hơn người thường. Là những người mà tôi nể trọng.

      • Builan says:

        Cảm ơn chị TVA đã có lòng trao đổi !
        Tôi không có gì phaỉ tranh caĩ, chỉ xin bày tỏ một chút ý kiến cuả riêng mình !

        Trước khi dấn thân, tất cả các nhà hoạt động đều biết sẽ phải đối đầu với những mánh khóe hèn hạ như thế nào nhưng họ vẫn chủ chương bất bạo động. Và đó là những vị anh hùng có ý trí cao hơn người thường. Là những người mà tôi nể trọng.
        _ Không chỉ nễ trọng mà tôi còn KÍNH CẪN VINH DANH ( dù cho tôi chẳng là cái gì !)

        Không chỉ PU…. có thể cả TVA nưã ! Khi BẤT BẠO ĐỘNG “chỉ ngồi nhà toạ kháng”!!! vẫn bị hành hạ đủ trò !!!

        Thử hỏi chính quyền BALAN không cho TVA nhập tích _ Tống cổ TVA về CHXHCNVN ! caí gì sẽ xaỹ ra tiếp theo ? TVA không còn chiụ đựng nưã _ BẮN vào đầu vài thãng CS rồi BẮN VÀO TIM MìNH
        Hẳn cả nước TÔN VINH ANH HÙNG cho TVA !

        Trong trường hợp nầy:
        Có goị là ” xúi người khác bỏ mạng mà không hề áy náy.” ??????
        _ Tôt hơn là đừng có dài hơi ! Nên IM LĂNG ” BBĐ ” !

        Dao Cong Khai says: 01/10/2013 at 13:10

        ” Vấn đề là lý luận của you đã vô tình bảo vệ cho giai cấp thống trị bóc lột. Nếu không có những người anh hùng như thế thì giai cấp bóc lột nó vẫn tự do hoành hành.”
        Chúc TVA đẹp hơn moị ngày !

  9. Lại Mạnh Cường says:

    Tôn Vân Anh says:
    29/09/2013 at 13:59
    (….)
    Nếu quả thật thương dân thì hãy xây dựng xã hội tốt đẹp hơn, giàu sức đề kháng hơn trước bạo quyền. Bạo lực không phải là đề kháng mà chỉ là căn bệnh cần chữa trị.
    Thế giới thì dĩ nhiên là “thực tế” vì thế chúng ta phải tỉnh táo. Nếu đối lập bạo hành, thế giới sẽ hoàn toàn đc bào chữa khi không can thiệp bảo vệ chúng ta. Bây giờ ít nhất họ còn tin chúng ta trân chính.
    [het trich]

    De^ tra loi cho loi ke^u goi “xây dựng xã hội tốt đẹp hơn, giàu sức đề kháng hơn”, to^i xin gui de^n Ton Van Anh bai viet “Khi “bạn dân” kết hợp côn đồ xử dân” cua Thanh Quang, phóng viên RFA, 2013-09-27

    [trich]
    Vào ngày 25 tháng 9 vừa qua, gia đình blogger Nguyễn Tường Thụy tại Hà Nội cùng một số khách mời gồm 2 mẹ con bà Nguyễn Thị Nhung, Nguyễn Phương Uyên; bà Dương Thị Tân là vợ cũ của blogger Điếu Cày; cựu tù nhân chính trị Phạm Bá Hải cùng doanh gia Lê Quốc Quyết là em của LS Lê Quốc Quân, tất cả lâm nạn về tay công an mà – nói theo lời blogger Nguyễn Tường Thụy – họ hành động “chắc chắn sai, trẻ con cũng biết là sai”.
    Lên tiếng với Đài ACTD, mẹ Nguyễn Phương Uyên là bà Nguyễn Thị Nhung cho biết:

    Họ xông lên túm tóc tôi, nắm trong tay rất chặt, tống vào trong tường. Cả hai mẹ con tôi tóc dài đều bị làm như thế hết,nói chung rất thô bạo…Trời mưa rất to, hai mẹ con tôi bị họ vật xuống đường lôi đi, ướt sũng hết, chân không có dép. Họ bắt như bắt cóc…Họ lôi tôi sềnh sệch dưới nền, người túm tóc, người túm chân, túm tay lôi đi như một con vật. Còn con tôi họ lôi đi tốc áo, tốc quần, tốc áo ngực, rồi họ sàm sỡ, phải nói thấy rất thương tâm, đau lòng. Toàn bộ an ninh của Bộ và công an sở tại chừng 30 người họ hành hạ mẹ con chúng tôi suốt đêm không cho ăn uống gì hết. Khi tôi tỉnh lại và nói được, tôi nói rất nhiều là chúng tôi không có tội, không vi phạm luật pháp, các anh không thể xuống tay với đồng loại như vậy được.

    Cũng hôm 25 tháng 9 vừa rồi, công an TP Pleiku, tỉnh Gia Lai, tùy tiện từ bên ngòai khóa chặt cửa nhà của bà Trần Thị Hồng là vợ MS Nguyễn Công Chính đang thọ án tù 11 năm. Bà lên tiếng với Đài ACTD vào thời điểm vừa nói như sau:

    Tôi cũng không biết nguyên nhân tại sao nữa mà từ hôm qua đến giờ công an cứ đóng chốt trước nhà và tôi đi đâu thì họ cũng đi theo, kể cả khi tôi chở con đi học thì họ cũng chạy theo đuôi. Tối hôm nay vào lúc 8 giờ tôi muốn chở con bé đi khám bệnh vì nó bị ho, sốt khi tôi ra mở cổng thì bên ngoài họ lấy giây kẽm sắt họ đã cột cứng cái cổng rồi cho nên mẹ con ra không được. Hiện thời bây giờ trong nhà tôi là phụ nữ và 5 đứa nhỏ không biết sắp tới họ sẽ đối xử như thế nào…Nhà của mình giống như một nhà tù. Tôi thấy vấn đề này nó quá vô lý. Trong khi nhà mình đang ở một cái không gian như vậy mà mình bị nhốt toàn đàn bà với con nít thì tôi thấy họ vi phạm về nhân quyền và tự do của con người quá mức. Họ đối xử với gia đình tôi một cách tàn nhẫn suốt bao nhiêu năm nay rồi mà bây giờ vẫn tiếp tục như vậy thì tôi không biết hành vi sắp tới họ sẽ đối xử với gia đình tôi ra sao nữa.

    Công an vô cảm với chính đồng bào
    Trước hành động ngày càng tùy tiện, phi pháp, vô cảm và lạ thường ngay trong thế kỷ 21 của giới tự hào “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” trong một thể chế mệnh danh “của dân, do dân, vì dân” và “dân chủ gấp vạn lần tư bản”, thì MS Nguyễn Trung Tôn từ Thanh Hóa phản ứng:

    Chúng tôi mong rằng lực lượng công an, an ninh là lực lượng bảo vệ an ninh, trật tự cho cuộc sống của người dân được bình yên. Nhưng trái lại, tôi thấy công an VN hiện kết hợp với côn đồ để hành xử với người dân theo tính chất của kẻ cướp. Thực sự, ở VN bây giờ, công an chỉ khác côn đồ ở bộ quần áo thôi. Khi họ cởi quần áo công an ra thì họ là cướp mà khi mặc quần áo vào thì họ là công an. Nhưng ngay khi mặc quần áo công an thì họ vẫn là kẻ cướp – cướp dựa trên quyền lực. Khi không dựa trên quyền lực được để cướp thì họ lại cởi áo ra để làm xã hội đen. Tóm lại, hành động của công an thì chẳng khác gì côn đồ.

    Nhắc tới hành động công an, Đức Giám Mục Nguyễn Thái Hợp, Chủ tịch Ủy ban Công Lý-Hòa Bình của Hội Đồng Giám Mục VN kiêm Giám Mục Chính Tòa của Địa Phận Vinh không khỏi thắc mắc:

    Không hiểu câu nói “Công an là bạn dân” trong hoàn cảnh này thì công an có là bạn dân không. Trong thời gian ít lâu nay chúng ta thấy hành động của công an là quá bạo tàn đối với người dân không chỉ ở đây mà nhiều chuyện đã xảy ra. Con đường mà mọi người mong đợi là đi đến một nhà nước pháp trị, một nhà nước dân chủ, một nhà nước đối thoại, một nhà nước văn minh nhân ái, có lẽ đang bị giật lùi chăng. Tôi thấy hình ảnh của nhà nước bị mất, bị thiệt hại chứ không phải nỗi đau về thể xác của một số nạn nhân đó.

    Trong khi đó, TS Nguyễn Quang A từ Hà Nội cũng báo động về tình trạng mà ông gọi là “công an hóa bộ máy nhà nước”, qua đó, “ Rất nhiều quan chức cấp cao ngành công an đã trở thành các bí thư, chủ tịch tỉnh, các cán bộ cao cấp của các bộ ngành khác. Cấp huyện cũng thế. Bên trong bộ máy nhà nước, bộ máy đảng của nhiều địa phương, tỷ lệ các quan chức nguyên là công an cũng đáng kể.Và văn hóa làm việc của nhiều cơ quan nhà nước trung ương, địa phương cũng bị ảnh hưởng bởi văn hóa công an”.

    Theo nhà báo có tên Viết Từ Sài Gòn thì trong một đất nước mà ngành an ninh chỉ lo theo dõi, điều tra lai lịch và làm khó, trấn áp, đánh đập, bắt bớ, bỏ tù những người yêu nước chân chính bằng cách gán cho họ cái tội “phản động”, trong khi đầy dẫy tội phạm “tung hoành ngang dọc” ngoài xã hội, tội ác ngày càng tăng, “sự man rợ làm cho con người trở nên co cụm”… mà lực lượng công an, an ninh chỉ “làm qua loa chiếu lệ”, thì thử hỏi, liệu người dân có còn tin vào an ninh nữa hay không?

    Nói đến tác phong và hành động của công an VN hiện giờ, nhà thơ Lê Hòai Nguyên, từng là đại tá công an, có sáng tác bài tựa đề “Cái giây phút ấy” để mô tả điều ông gọi là “ như một bầy chó dữ”, “sẵn sàng nhảy vào cấu xé nhân dân” với những vần thơ kết rằng:

    Không phải của thời trung cổ
    Mà là Việt Nam thế kỷ XXI
    Đã được ghi lại
    Như một vết nhơ…
    [het trich]

    Doc song bai tuong thuat tren, toi hy vong Ton Van Anh se bot di ao tuong co the xay dung nhung gi that tot dep nhu co^ mong doi, mot khi bon CS van con hien dien day ray tren que huong minh.

    Tro^ng cho*` su* can thiep cua quo^c te^ u* ?

    Xin loi toi rat nghi ngo, boi ro rang cac chinh quyen khap noi tren the gioi luon luon coi LO*I NHUA^N tren tat ca moi gia tri khac. Den nhu chinh quyen nguoi da den o Nam Phi cung the, mac du ho da la nan nhan cua te nan phan biet chung toc !

  10. Lại Mạnh Cường says:

    Sau khi to^i gui di nhung loi binh lua^n duoi bai viet tre^n de^n cac tha^n huu~ ga^n xa, mo^t dan anh cua to^i o Canada, da~ gui thu phan? ho^i nhu sau. Xin duoc trinh la`ng de^ ro^ng duong du* lua^n.

    ====

    Date: Sun, 29 Sep 2013 21:03:02 -0700
    From: lammongtran
    Re: Làm gì sau cái chết Đặng Ngọc Viết?
    To: lmcuongadam@hotmail.com

    Xin dong gop mot bai ve VN. Neu la nguoi My thi ho da co giai phap khac

    =====

    Theo Dõi Tin Việt Nam, đọc lại bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ.

    Bản Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ được thông qua trong đại hội các đại biểu của 13 bang của Hiệp Chủng Quốc ngày 4 tháng 7 năm 1776, nghĩa là trước đây hơn hai trăm năm, nhưng hôm nay đọc lại, sao giống Việt Nam vô cùng. Những câu trích trong bản tuyên ngôn này là tôi căn cứ vào bản dịch được công nhận bởi Tòa Đại Sứ Hoa Kỳ . Chúng ta hãy cùng nhau đọc , để xem xem có thể học hỏi chút nào về bản tuyên ngôn này hay không. Thực ra, tôi rất mong giới sỹ phu Việt Nam, đặc biệt là tại Miền Nam, nơi tôi đã trưởng thành, có được một bản tuyên ngôn tương tự.

    Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc……..

    ….bất cứ khi nào một thể chế chính quyền nào đó phá vỡ những mục tiêu này, thì nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ chính quyền đó và lập nên một chính quyền mới….sao cho có hiệu quả tốt nhất đối với an ninh và hạnh phúc của họ

    Tôi nghĩ đây là nguyên ủy của ba chữ Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc mà chúng ta thường thấy tại VN hồi thế kỷ 20..

    Chúng ta hãy đọc tiếp một đoạn khác :

    …..Khi cái xấu còn trong chừng mực chịu đựng nổi, thì nhân loại dễ cam chịu nó, hơn là dám tự trao cho mình quyền loại bỏ những thể chế mà họ quen thuộc. Nhưng khi hàng loạt các hành vi lạm quyền và chiếm đoạt theo đuổi những mục tiêu giống nhau, lộ rõ ý đồ áp chế họ dưới ách chuyên quyền độc đoán, thì họ có quyền và bổn phận phải lật đổ chính quyền đó ….

    Ý nghĩa của đoạn này đã quá rõ ràng, một chính quyền được lập ra để phục vụ người dân chứ không phải để làm ông chủ , ông cha người dân.

    Bải tuyên ngôn lên án Vua Nước Anh, là vị hoàng đế của họ, vì cho đến lúc đó, người di dân vẫn còn là thần dân của Anh Quốc :

    …………… Lịch sử của vua nước Anh hiện nay là lịch sử của những nỗi đau thương và sự tước đoạt triền miên, tất cả đều nhằm mục đích trực tiếp là thiết lập ách chuyên chế chuyên chế bạo ngược ở những tiểu bang này. Để chứng minh cho điều này, ta hãy để các sự việc tự nó lên tiếng với cả thế gian ngay thẳng.

    Đoạn văn này nếu áp dụng cho Miền Nam sau 1975 thì đúng vô cùng. Dĩ nhiên là tại VN, không có vua nước Anh, nhưng chúng ta lại có các vị Hoàng Đế khác. Các vị hoàng đế này cũng rất nặng tay với các người dân thường :

    ……………tước đoạt của chúng ta quyền được xét xử trước đoàn hội thẩm…..xét xử về các tội trạng không có thực……. thiết lập một chính quyền độc đoán….. vơ vét biển cả, tàn phá các bờ biển, thiêu đốt các thị trấn, hủy hoại sinh mạng của nhân dân

    Trên đây là những lý do khiến người di dân (Mỹ) phải tuyên bố cắt đứt quan hệ, tình máu mủ với nước Anh, từ bỏ sự trung thành đối với vương miện của Anh Quốc.

    Đọc lại bản tuyên ngôn này, được thảo ra từ trên 200 năm trước của người Hoa Kỳ, đối chiếu với tình trạng hiện tại của Việt Nam, ta thấy được rằng :Lịch Sử phải chăng chỉ là một sự lập lại, hay đúng hơn, Việt Nam đang ở vào Thế Kỷ 18, trong khi nhân loại đang đi vào mùa thu năm 2013.

    Hơn 200 năm trước, người Hoa Kỳ đã dám lên tiếng.

    200 năm sau, sao người Việt vẫn cam chịu ngồi yên ??

    Hôm nay Montréal trời vào thu. Thời tiết lành lạnh, và ngoài trời lất phất mưa bay.

    Nhiều năm về trước, cũng vào một mùa thu, tại Đà Lạt, lần đầu tiên tôi đọc được bản tuyên ngôn Độc Lập của Hoa Kỳ, khi tôi lên đây theo học một khoá Chiến Tranh Chính Trị. Hôm nay ngồi đọc lại, bản văn này, sao thấy buồn cho đất nước mình, nhất là cho Miền Nam, nơi tôi đã khôn lớn, trưởng thành, và thấm nhuần một nền văn hóa mà cho đến ngày nay, vẫn là một niềm kiêu hãnh cho bản thân.

    Trần Mộng Lâm..

Phản hồi