WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Trả Hồ Chí Minh về cho lịch sử

Bao giờ VN sẽ đánh giá lại HCM? Ảnh google

Trong lịch sử dân tộc ta, những người có công với đất nước sau khi mất sẽ được dân chúng tôn thờ. Sự tôn kính này nằm trong bậc thang giá trị văn hoá Việt: có công thì được thưởng, có lỗi phải chịu phạt. Công to sẽ được bổng lộc, chức tước cao, khi khuất núi còn có thể được phong thần, làm thành hoàng của làng hay một vùng rộng lớn, hoặc được cả nước tôn thờ; lỗi lớn bị phạt nặng, có khi còn chịu “bia miệng ngàn năm” nữa.

Tôn kính các anh hùng dân tộc là một nét rất đẹp trong văn hoá Việt Nam. Chúng ta coi trọng ngày chết và giỗ kỵ hơn ngày sinh nhật. Khi một người còn sống, sự nghiệp còn  dở dang, khó có thể luận thành bại, anh hùng hay tiểu nhân trọn vẹn, cho đến khi cá nhân đó thực sự nhắm mắt xuôi tay. Do đó, ngày tử và ngày giỗ, người Việt tổ chức rình rang, công phu và chu đáo. Dịp giỗ chạp, mỗi gia đình con cháu đem theo gạo thóc, gà qué, xôi chè… gọi là để “góp giỗ.” Sự cúng bái chỉ nhằm tưởng nhớ, nhưng chính yếu là kể lại công đức ông bà, hoặc những gì người nằm xuống đã đóng góp cho gia đình, dòng tộc và xã hội. Mục đích, trước hết để ghi ơn người đã khuất; sau đó là để cháu con học hỏi, noi gương sự nghiệp, công đức và những việc tốt lành ông bà đã thực hiện lúc sinh thời. Vì vậy ngày tử mới quan trọng, còn ngày sinh thì vừa “bước vào” đời, chúng ta chỉ cảm thấy vui mừng khi gia đình có thêm thành viên mới, chứ không là “tưởng nhớ, ghi ơn và học hỏi.”

Cả cuộc đời, hoạ hoằn lắm con cháu mới tổ chức sinh nhật cho cha mẹ đôi ba lần. Đó là những lúc sẵn dịp “lễ bạc, lễ vàng,” tức khi cưới nhau được 25, 50 năm, hoặc lúc ăn mừng “thượng thọ,” tức khi đã có mặt trong cuộc đời 6, 7 chục năm. Những ngày lễ này, thực ra, cũng do người khác làm giùm, chủ yếu là con cái mừng cha mẹ được thêm tuổi trời và còn có mặt trên cõi đời mà vui thú cùng cháu con, hơn là cha mẹ ăn sinh nhật của chính mình.

Đó là khác biệt căn bản của văn hoá sinh-tử giữa ta và các nước khác.

Chủ thuyết CS khởi thuỷ muốn lật ngược, đạp đổ những tin tưởng cơ bản của thuyết Duy Tâm. Họ muốn minh chứng rằng vật chất quan trọng hơn và nắm vai trò quyết định trong cuộc sống. Tinh thần phải lệ thuộc vào vật chất; đồng thời, cũng muốn “nâng cấp” con người lên và hạ bệ thần linh – đại diện cho tinh thần -  xuống. Vì vậy mà tôn giáo trở thành “thuốc phiện” của nhân loại. CS muốn đưa ra quan niệm rằng: con người tự quyết định lấy vận mạng của mình, nhất là vận mạng chính trị, chứ không do thần quyền nào cả.

Nhìn vào sự tiến hoá của nền văn minh nhân loại, đây là một khám phá lý thú của Tây phương, nhằm nâng vị trí con người lên “cho bằng” trời bằng đất, tương tự quan niệm thiên-địa-nhân của Đông phương. Trong sự quyết định sinh mệnh, nhất là sinh mệnh chính trị tập thể, có sự can dự chủ động của con người, chứ không chỉ thụ động ngồi chờ ngôi chí cả nào quyết định dùm.

Quan điểm Duy Tâm được chuyển lồng vào tôn giáo: khi con người phụ thuộc vào một thế lực bên ngoài – gọi tên là thượng đế hay thần thánh nào đó – đương nhiên phải tôn thờ và chịu sự sai khiến, định đoạt bởi quyền lực tối cao ấy. Con người phải phục tùng không những vị thần kia, mà còn cả thế lực thần quyền đại diện cho đấng tối cao ấy nữa. Điều này thể hiện rất rõ trong xã hội Tây phương trước kia, giáo hội gần như có quyền tuyệt đối trên đời sống tinh thần của xã hội. Các vị vua khắp Âu Châu phải được giáo hội La Mã ban phép lành mới có giá trị. Giáo hội có quyền “rút phép thông công” đối với thần dân của mình nếu họ không tuân theo lời dạy của giáo hội, dù lời dạy có thể trái với tin tưởng khoa học. Trường hợp Galileo là một ví dụ điển hình. Là một nhà khoa học, ông tin trái đất tròn và xoay quanh mặt trời. Giáo hội dạy ngược lại.

Khi con người ở vị thế phụ thuộc, tức con người đánh mất sự tự chủ, phải coi mình là nô tì, là đầy tớ. Chủ có quyền ban ơn giáng họa cho con người, và con người phải chấp nhận tự nguyện phục tòng, không có quyền thắc mắc hỏi han, cứ việc mạnh mẽ tin vào tín lý đã được mặc khải. Nếu giáo hội hoặc chính quyền sáng suốt, xã hội còn dễ thở; nếu ai đó lợi dụng lòng tin mà khích động chiến tranh, hậu quả sẽ rất khốc liệt. Ấn Độ và Trung Đông là những ví dụ rõ nét nhất.

Có lẽ do ý thức được điều này, cộng với thực tế xấu xa của nền kinh tế tư bản phôi thai rừng rú lúc đó mà Mác tìm cách đảo ngược Duy Tâm, biến thành Duy Vật để “giải thoát” nhân loại. Mác mơ ước tạo thiên đường ngay tại trần thế để con người thụ hưởng, chứ không cần chờ đến lúc chết, đến đời sau.

Muốn đả phá duy tâm nhưng cs lại đi vào lối mòn chính họ hô hào đạp đổ, là đã tôn-giáo-hoá chế độ. Gần như mọi lãnh tụ trọng yếu của cs đều được thần-thánh-hoá, hoặc ít nhất, được bộ máy đảng tuyên truyền sùng bái, coi họ như những giáo chủ của một tôn giáo mới: tôn giáo cộng sản!

Cộng sản đã đi từ ước mơ giải phóng con người thoát khỏi thế lực thần quyền nhằm tạo thiên đường đại đồng dưới thế, đến sự sùng bái, thần thánh lãnh tụ, và cơ-cấu-hoá bộ máy nhà nước theo cơ chế thần quyền. Thân phận con người đã bị động-vật -hoá, biến thành vật sở hữu của tôn giáo cộng sản để họ sử dụng và đổi chác, nếu cần. Đảng khinh thường, loại bỏ dân và dân không được phép tham dự vào việc thiết kế xã hội (điều 4 Hiếp pháp). Nhân dân chỉ có quyền tin vào lãnh tụ và lý thuyết cộng sản, được rao truyền tựa những tín lý tôn giáo mà không được quyền tra vấn, thậm chí thắc mắc. Quyền công dân đã bị tước đoạt thì làm gì có nhân quyền hay xã hội công dân, cơ chế tối cần cho sự phát triển xã hội một cách lành mạnh?

Vì muốn giữ sự cai trị độc tôn của đảng, tựa một thế lực thần quyền nhằm tận hưởng trọn vẹn lợi lộc trong xã hội, các đảng cộng sản không bao giờ muốn chia sẻ quyền hành, hoặc cho phép người dân phản biện và ra báo tư nhân. “Giáo dân” cộng sản chỉ có thể cúi đầu tuân phục hoàn toàn “giáo hội” đảng, chứ không được phép thắc mắc, làm gì có quyền đòi hỏi nọ kia.

Các đảng cộng sản đều tự biến thành tôn giáo, CSVN cũng không ngoại lệ. Họ sùng bái và thần thánh hoá ông Minh, biến ông thành nhân vật siêu phàm xuất thế, suốt đời hy sinh cho dân nước, nhất là không bị bả đàn bà cám dỗ. Ông có muốn được thần thánh hoá hay không, ta không biết chắc, nhưng chắc là có, dù do bất kỳ động cơ nào. Đã có ý kiến cho rằng do Đảng CSVN lúc đầu còn quá yếu và đầu óc nhân dân mê tín, khiến ông phải đích thân nhúng tay vào việc thần thánh hoá mình với mục đích chính trị? (kiểu Nguyễn Trãi bôi mỡ lên lá cây để kiến ăn lủng, với hàng chữ Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần?). Nhưng những điều ông và đảng làm nhằm tôn vinh ông như vị thánh sống đã tạo ra bao hệ luỵ đắng cay nhân dân phải chịu cho đến nay. Sự việc ông có năm bảy cô bồ hay hai ba bà vợ khác nhau cũng là chuyện bình thường trong thời ông sống, thậm chí nhiều người còn coi đó là thành tích cá nhân, là tài cua gái của ông nữa là đằng khác. Số ông rất đào hoa!

Sự thần thánh hoá này của đảng khác xa việc phong thần các anh hùng dân tộc trong văn hoá Việt, vì nó bị cưỡng bức từ mặt tầng thống trị chứ không phải sự tự nguyện công nhận từ đáy tầng quốc dân. Hành động sùng bái chủ tịch, vì vậy, mất tính chính thống nên không được nhân dân công nhận, dù đảng đã ra sức tuyên truyền. Khi sử dụng phương cách thần thánh hoá, họ đi xa hơn mục đích chính trị: muốn nhân dân tôn thờ ông và phục tùng đảng như một tôn giáo, để đảng được cai trị mãi mãi! Vì vậy thay vì hỏa thiêu, họ cố tình giữ và ướp xác ông.

Muốn giải quyết vấn nạn VN, một trong những điều kiện thiết yếu là phải đưa bác Minh về đúng vị trí, rồi phục hồi cho ông có vợ, có con đàng hoàng theo tiêu chuẩn đạo lý dân tộc, và phục hồi tên tuổi những bà vợ lâu nay đảng cố tình chà đạp và dấu diếm. Làm như thế không phải là “hạ bệ” chủ tịch, mà là trả lại vị-trí-thực của ông đối với lịch sử đảng và lịch sử VN. Điểm thứ hai là cần giải quyết thân xác nhục thể theo đúng ý nguyện sở cầu. Những nhân vật có liên hệ đến di chúc ông viết đều đã qua đời, thông thường là thời điểm thuận tiện để giải mật những tài liệu liên quan đến lịch sử, lại là lịch sử của nhân vật từng ảnh hưởng lớn nhất đến xã hội VN đương đại.

Vì thiếu vắng tài liệu và vì không đủ điều kiện (hoàn cảnh, thời giờ, tiền bạc… phỏng vấn, thu thập thông tin những nhân vật liên quan v.v…) nên chúng tôi chỉ có thể làm công việc gợi ý nhằm tìm ra sự thật về HCM, cách riêng trong bài này, chỉ giới hạn đến nội dung chính xác của những bản di chúc.

Đảng CSVN hãy công khai hoá di chúc ông viết và chỉ rõ bản nào là bản cuối, bản chính thức, không bị cắt xé, bôi xóa, xem ông nói gì và ước nguyện điều gì. Một con người thông minh và có chí lớn như ông – dù chí lớn đó có thể là lầm lẫn đi ngược ý ông (như nhiều đảng viên đang chứng minh ông bị áp lực lúc cuối đời) và quyền lợi dân tộc – không thể không có những nhắn gửi ý nghĩa, nhất là ông đã suy tư nhiều, quyết định ra đi vào đúng ngày sinh của đảng, và cặm cụi viết đi viết lại dăm bảy di chúc khác nhau! Điều này cho thấy những trăn trở và khúc mắc của ông. Có nguồn tin cho rằng ông muốn chơi khăm Lê Duẩn, Lê Đức Thọ và chính đảng cs do ông thiết lập, nên đã rút giây nhợ trợ thuốc gắn vào cơ thể, để chết đúng ngày 2 tháng 9? Ông muốn chôn sống/hỏa thiêu Đảng CSVN theo ông?

Đây là sự kiện lịch sử mà nhân dân và đảng viên cs đang cần biết rõ sự thực nhằm hoàn tất tiến trình dân chủ hoá đất nước (hay cộng sản hoá quê hương?) mà người lãnh đạo tối cao của đảng đã mơ ước lúc sinh thời.

Nhiều đảng viên cs hoàn toàn tin tưởng ông Minh như một người có cuộc đời của một vị thánh, hơn thế nữa, còn là một vị thánh-sống-anh-hùng-dân-tộc ngay từ lúc sinh tiền, do chính ông và lớp đảng viên lão thành chung quanh ông ra sức tuyên truyền. Họ không muốn thần tượng bị sụp đổ và vì thế còn áy náy, không hoàn toàn thoải mái quay về hoà vào giòng sống chung? Dân tộc ta vì thế cũng rất khó chấp nhận đảng cs, nhất là nhân dân tin ông từng có “tì vết” không ngay thẳng là tự viết sách ca ngợi mình – dù với mục đích và động cơ nào – cũng như đã khai ra nhiều ngày sinh và rất nhiều tên khác nhau (có người liệt kê được trên 30). Nếu vì bất cứ lý do gì mà phải dấu diếm di chúc thật của ông, thiết nghĩ đây là thời điểm thuận tiện nhất để bạch hoá nó. Biết đâu, chính vì di chúc kia sẽ giải toả được nhiều khúc mắc lịch sử và ông sẽ có một vị trí nhất định nào đó. Dân tộc ta là một dân tộc hiếu hoà và nhân ái, nên đã đồng tình với nhà Phật rằng: người đồ tể nếu biết buông đao trước khi mất, cũng sẽ có thể trở thành Phật.

Tất cả sự thật rồi sẽ được phơi bày ra ánh sáng, nhưng nếu đảng mau mắn và thành tâm, kiên quyết quay về với dân tộc, tên tuổi của ông và vị trí của Đảng CSVN trong cuộc kháng chiến chống Pháp và công cuộc thống nhất đất nước không dựa vào chủ nghĩa cs làm động cơ (?) cũng có thể được lịch sử ghi nhận theo hướng khác? (Hiến Pháp 1946 của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà không kêu gọi thiết lập chế độ cộng sản tại VN). Chiến thắng thực dân Pháp chính là chiến thắng vinh quang của toàn dân, không riêng của Đảng CSVN.

Đánh giá lại nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh là việc làm cần thiết, nếu không muốn nói là cần thiết và quan trọng nhất cho vấn nạn hoà giải dân tộc. Đây là công việc rất nhiêu khê, cần sự đóng góp của nhiều người ở cả hai phía để chúng ta có cái nhìn toàn cục, vì ông không chỉ liên quan đến nội bộ nước ta mà còn có những liên hệ phức tạp và chằng chịt với các quốc gia trong cuộc Chiến tranh Lạnh vừa qua. Những âm mưu, dàn xếp quốc tế trên thân phận Việt Nam không phải là không có – nhiều nữa là đàng khác – cũng phải được nêu rõ. Sự đánh giá này rất cần cái tâm công minh, đứng trên lập trường dân tộc mà nhận xét. Phe “quốc gia” đã có nhiều nghiên cứu, nhiều bài viết về ông, cao điểm là hai cd “Sự Thật Hồ Chí Minh” trình bày những gì đã xảy ra và những bằng chứng khó chối cãi, và ai cũng có thể kiểm chứng dễ dàng. Chúng ta cần nghe phản biện từ “phe kia,” nếu được chính những nhân vật cùng thời có liên quan trực tiếp đến HCM, trình bày với tinh thần khách quan vô tư, tính trung thực càng được tôn trọng. Tài liệu về ông do đảng đưa ra ít nhiều có tính chủ quan và tuyên truyền trong đó nên khó thuyết phục được nhân dân và “đối phương,” những nạn nhân trực tiếp của cuộc chiến và là những người rất mong mỏi sự hoà giải chân thành, trong sáng và công khai từ nhà nước CSVN,  không nhằm đến “áp phe” chính trị hoặc mang tính mị dân không thành thật.

Chiều 16 tháng 5, tại Quận Cam có buổi ra mắt cuốn sách “Tâm tư Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu,” nêu lên những trăn trở, những khó khăn của ông khi phải đối đầu với Bắc Việt lẫn “đồng minh” Hoa Kỳ trong cuộc chiến, khiến ông khó có thể thực hiện được ý nguyện của dân chúng miền Nam trước thời cuộc. Riêng đối với miền Bắc, những khúc mắc, trằn trọc nào của vị Chủ tịch sáng lập Đảng CSVN, cũng như những sắp xếp, âm mưu nào của phe CS quốc tế trên thân phận VN đã được nêu ra hết và trung thực hay chưa? Nếu tất cả sự thật được công khai phơi bầy, trưng dẫn bởi những tài liệu, chứng cứ thuyết phục, chúng ta sẽ có bức tranh toàn cục hơn về cuộc chiến VN, soi sáng lại bằng quan điểm dân tộc. Tất nhiên, những nhà lãnh đạo của cả hai miền đều phải gánh chịu trách nhiệm nặng nề nhất trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn vừa qua.

Suốt trong tháng Tư, nhiều nhân vật lãnh đạo đảng, nhiều bài báo đã kêu gọi hoà hợp dân tộc nhằm thống nhất lòng dân và hàn gắn lòng người, thì đây sẽ là bước căn bản Đảng CSVN cần thực hiện gấp, trước khi kêu gọi các điều khác. Đồng thời, hãy chấm dứt ngay các hành động khủng bố nhân dân và trả tự do tức khắc cho những con dân yêu nước đang bị cầm tù, là những hành động chứng tỏ thiện chí thực tâm mong muốn hoà giải để tiến đến hoà hợp. Đương nhiên, song song với những việc đó chúng ta vẫn có thể bàn với nhau và vẫn có cách làm thế nào để xã hội sinh hoạt bình thường, không bị xáo trộn vì những kêu gọi dân chủ hoá chế độ. Đừng hiểu lầm dân chủ là loạn. Độc đảng như hiện thời mới dễ loạn. Ngược lại, có dân chủ thực sự xã hội mới sinh hoạt bình thường và thăng tiến luôn mãi. Nếu vì những tranh chấp trong nội bộ đảng mà xảy ra đàn áp, bắt bớ nhân dân vô cớ, phe quyết tâm quay về với dân tộc hãy nhanh chóng tố cáo trước dư luận để nhân dân hợp lực kiên quyết xử lý phe muốn độc quyền cai trị và nhẫn tâm đi với kẻ lạ.

Tuần rồi, trong buổi lễ mừng chiến thắng phát xít có nhiều nguyên thủ các quốc gia mà VN cũng tham dự, Tổng thống Nga, ông Medvedev, đã “khai tử” Stalin khi nói rằng việc dẹp bỏ thần tượng Stalin không ảnh hưởng tới chiến thắng của Liên Xô và đồng minh trước phát xít, vì đó là thắng lợi của nhân dân và của lòng yêu nước. Vai trò của Stalin dù rất lớn, nhưng đó không phải chiến thắng của ông ta. Tổng thống Nga nói thêm, “Bất cứ ai cũng có quyền đánh giá Stalin theo cách của mình, nhưng quan điểm của chính phủ Nga là rõ ràng, Stalin đã phạm những tội ác chống lại nhân loại và điều này là không thể tha thứ được, dù dưới sự lãnh đạo của ông ta, đất nước đạt được một số thành tựu.”

Ở chính cái nôi của chủ nghĩa CS, nhà nước họ đã thay đổi cách nhìn, mạnh mẽ chối bỏ Stalin và dẹp bỏ chế độ cs, tại sao ta là học trò lại cả gan đi cãi lời thầy, vẫn tôn vinh Stalin và chủ nghĩa vô nhân ngoại lai ấy?

Vì vậy, việc đặt lại vai trò HCM trong lịch sử đảng và lịch sử dân tộc là cần thiết.

Cuộc giải phẫu nào cũng có thể gây nhức nhối và phản ứng phụ, nhưng thà vậy mà vết thương dân tộc mau được chữa lành. Nếu có sai lầm mà thực tâm sửa đổi, mong muốn chuộc lỗi, không ai có quyền lên án hành động dũng cảm đó.

Kỷ niệm ngày sinh của Hồ Chí Minh, Đảng CSVN có cùng một suy nghĩ với nhân dân hay chăng?

© Tạ Dzu

© Đàn Chim Việt

11 Phản hồi cho “Trả Hồ Chí Minh về cho lịch sử”

  1. Ý Thiêng says:

    Cậu bé YT nghe len lén…

    Ông Hồ, trong bữa cơm thân mật, có rượu lễ, heo sữa,
    cá chép hấp vang… ngả ngón say sưa (giả say ) buột
    miệng cười vui cùng một ngài…giám mục kia, như ri:

    – Thưa cha, tôi theo Cộng Sản để tiêu diệt CộngSản.

    Tâm tư ông HCM như sao chẳng biết; nhưng thực tế đã
    chứng minh như vậy. Liên sô chẳng còn. CS Việt Nam
    đang là bạn thân lắm lắm của Hoa Kỳ. Lạ chưa ?

  2. ĐẠI HẢI says:

    GIẢN LUẬN VỀ HỒ CHÍ MINH

    Thực chất Hồ Chí Minh cũng chỉ là con người hoàn toàn bình thường như mọi người, như Ngô
    Đình Diệm, như Nguyễn Văn Thiệu. Nhưng mọi người bình thường khác thì hoàn cảnh lịch sử không tạo nên họ thành những nhân vật. Riêng ba người này thì có hơi khác, đó là do hoàn cảnh lịch sử cụ thể nhất định tạo nên, nhưng cũng không phủ nhận họ có ít tố chất nào đó hơn những người bình thường khác. Sự khác nhau của mọi người chính là do tố chất và cũng còn do hoàn cảnh lịch sử. Thiếu một trong hai hay thiếu cả hai tất nhiên cũng không có các nhân vật lịch sử. Nhưng đối với VN, ông HCM đích thị là con người CS. Còn các ông NĐD và NVT đích thị là người không CS hay thậm chí là người chống cộng, nói nôm na họ là những người “quốc gia”. Ông Hồ là cán bộ CS từ khởi thủy, từ bên trời Âu, trong hệ thống hoạt động của đệ tam quốc tế. Hai ông DiệM, Thiệu trái lại là hai nhân vật dân tộc, chỉ do hoàn cảnh tự phát, duyên đưa đẩy của lịch sử mà nên, thế thôi. Vậy tại sao ông HCM lại được thần thánh hóa ? Đó là bản chất thâm căn cố đế của xã hội CS nó là như vậy. Điều này như sự tất yếu, chẳng có gì ngạc nhiên, cho dù nó thực chất chỉ hết sức giả tạo. Cho nên chừng nào còn nhà nước CS thì còn ca ngợi HCM, chừng nào quan điểm hay thể chế nhà nước đổi thay, thì hết ca ngợi HCM, thế thôi. Điều này có phần xuất phát từ ông Hồ, mà cũng từ đó xuất phát bởi mọi người CSVN về sau nói chung. Nếu ngay từ đầu ông Hồ không có khuynh hướng cá nhân này, tất cũng không thể có sự thần thành hóa ông về sau. Điều đó chứng tỏ thực chất ông Hồ chủ yếu là cá nhân chủ nghĩa. Những người theo ông Hồ phần lớn là nông dân, ít học hay cơ hội chủ nghĩa. Đó là lý do tại sao họ chỉ tâng bốc ông Hồ. Bởi vì họ không có tư tưởng độc lập. Sự thật lịch sử là như thế. Mọi cái đều do ông Hồ gây ra, từ đấu tranh giai cấp, cải cách ruộng đất, mác lê nin hóa xã hội, thiết lập nhà nước độc đoán, đó đều là sản phẩm của ông. Nên không người nào là người độc lập, sáng tỏ, lại ca ngợi ông theo kiểu đó. Chỉ các sản phẩm của ông mới hết lòng tâng bốc, ca ngợi ông. Sự thực lịch sử về ông cho tới nay trong xã hội và đất nước VN thực vốn chỉ có vậy. Chính ông Hồ mị dân, đánh lộn lạo chủ nghĩa dân tộc, yêu nước với chủ nghĩa QTCS, nên mới tạo ra tất cả mọi cớ sự về bản thân riêng ông và về chung cả đất nước, dân tộc VN cho tới nay.

    ĐẠI HẢI

  3. Doan Hieu says:

    Lich su se phan xet HCM voi toi danh” Dung chieu bai giai phong giet hai hon 1 trieu thanh nien VN va cuoc giai phong khong can thiet cua ong ta va Dang CSVN da dem Dan Toc VN xuong vung lay tha hoa va toi te nhat trong suot chieu dai Lich su cua Dan Toc.
    Toi danh Ngo Dinh Diem va Nguyen van Thieu : Lanh dao bat xung, thieu tu lap tu cuong, dai dot de mat chinh nghia va de dat nuoc roi vao tay CONG SAN.
    Lich su se phe phan chung ta: Lam trai thoi loan ma thieu dung cam, thieu quyet doan, thieu liem si de dang nghe loi phu du cua nhung lanh dao bat xung, noi o tren, ra tay khoan khoai giet hai anh em dong bao.

  4. SonTran says:

    Bai viet hoi da`i do`ng, nen di thang vao van de chinh, dau can thiet phai giai thich nay no, lich su nen xet lai gia` Ho, mot nguoi da dua dat nuoc vao hoan canh ngheo doi hom nay…. nhung theo toi, nga`y nay, chung ta phai co duoc mot nguoi co ban linh nhu ca’o Ho de dua dat nuoc thoat khoi canh lam than cong san….. do^t duoc soi khap nguoi viet o hai ngoai cung khong kiem duoc mot nguoi xung dang de dung ra lanh dao co tam o nhu o^ng Ho^`….. chui gia` Ho la mot chuyen, nhung toi phai nghien nguoi ba’i phuc gia` Ho

  5. nvtncs says:


    Thêm vào đó, người CS chuyên môn sửa lịch sử theo ý họ, họ bất kể sự di hại thế nào nhưng phải làm sao “thần thánh hóa” những gì thuộc về họ và “tồi tệ hóa” những gì của đối phương. Chắc anh không lạ khi xưa cán bộ CS tuyên truyền ở miền Bắc: Tàu bay của Mỹ là tầu bay giấy, xe tăng bằng cạc-tông. Mất mùa là tại thiên tai. Được mùa là tại thiên tài đảng ta v.v…Sơ qua thế đủ biết người CS nghĩ và làm như thế nào.
    Nhưng thế giới ngày nay, mọi người rất ghét sự trí trá, gian dối, bịp lừa. Một đứa trẻ ở Âu châu hay ở Hoa Kỳ đã bị cho là nói dối thì không đứa trẻ nào chơi với nó nữa. Thày cô khinh nó và cha mẹ anh chị em nó cũng khinh nó. Đứa trẻ sẽ cô độc do chính sự gian dối của nó gây ra. Ngược lại, những đứa trẻ thành thực không nói dối là những đứa trẻ ai cũng yêu mến, ai cũng tin tưởng, chúng nói cái chi là người ta tin ngay. Tôi xin anh, với lương tâm một nhà báo, anh đừng nên phát ngôn điều gì mà lương tâm anh thấy xấu hổ. Anh viết rằng dù thế nào ông Hồ chí Minh cũng là một anh hùng dân tộc đã giải phóng dân tộc khỏi ách đô hộ của ngoại bang. Xin anh trả lời cho tôi những câu hỏi sau đây:
    1. Nước Việt Nam có cần một cuộc chiến tranh tiêu thổ và ý thức hệ mà HCM gây ra không? Một cuộc chiến tranh, trước sau chết 10 triệu người!
    Theo tài liệu trong các Thư viện quốc tế, các nước châu Á Thái bình dương, sau thế chiến II, không phải chiến tranh mà giành được độc lập, tự chủ:
    -Malaysia không phải đánh nhau, chính phủ Anh trả độc lập cho nước này năm 1957.
    - Phi luật Tân, Hoa Kỳ trả độc lập năm 1946.
    - Syria và Liban, do Pháp trả độc lập năm 1946.
    - VN, Ai lao và Cao miên do Pháp trả độc lập bằng Sắc lệnh của Tổng thống Pháp Vincent Auriole năm 1949 tức chỉ hơn 2 năm sau khi Hồ Chí Minh (HCM) tuyên chiến với Pháp ngày 19-12-1946. Cuộc chiến 1945-1954 gây thương vong cho cả triệu nhân mạng đôi bên Pháp và Việt Minh mà lẽ ra tránh được.
    - Hai nước Ấn và Pakistan do Anh trả độc lập năm 1947.
    - Miến (Myanmar) , Sri Lanka, Palestine, 3 nước này đều thuộc Anh đô hộ và Anh đã trả độc lập năm 1948.
    - Indonesia do Hà lan trả độc lập năm 1949.
    - Nhiều nước ở châu Phi, Mỹ latinh cũng đều như vậy, họ được độc lập mà không tốn một giọt máu, một viên đạn, trong khi VN chết trước sau 10 triệu người (4 cuộc chiến), tài sản nhân dân mồ hôi nước mắt nhiều triệu đời người thiêu ra tro!
    - Đó là công lao lớn nhất của Hồ chí Minh và đảng CS đã làm cho dân tộc!!!
    Xin anh Bùi Tín trả lời chính xác và công bình câu hỏi này.
    Nếu không có HCM, (nước ta quá vô phước có y) cựu hoàng Bảo đại, vốn được người Pháp tín nhiệm, cũng sẽ được Pháp trả Độc lập qua tay Bảo Đại và cái dịch CS, vốn là cái mà toàn dân ghét, sẽ không có người du nhập vào đất nước khốn khổ của chúng ta như mọi người thấy từ 65 năm nay.
    Không gây chiến tranh ắt không có Điện biên Phủ, sau đó sẽ không có cuộc cưỡng chiếm miền Nam VN, không có hơn 1 triệu tù cải tạo, không có hơn nửa triệu đồng bào liều thân ra đi vì trốn giặc Hồ và làm mồi cho cá biển Đông, tôi với anh cũng không phải lưu vong nơi xứ người, đất nước không phải là một cái thùng rác như hiện nay, nửa triệu phụ nữ không phải làm đĩ bán trôn nuôi miệng, nạn Hán hóa không đè nặng lên con tim mỗi người VN như hiện tại và VN không phải là một trong 10 nước
    nghèo đói, khốn khổ, vô văn hóa, văn minh nhất hành tinh!

    Nguồn: http://www.haingoaiphiemdam.com/the-su-nguoc-xuoi/Nhắn-anh-Bùi-Tín-Món-Nợ-Không-Thể-Trả-_-Trần-Đình-Ngọc.php

    • leduong says:

      thật ngạc nhiên khi hôm nay 06/05/2013 khi được biết những bài viết về Hồ Chí Minh(HCM), những phát biểu về HCM và ĐCS Việt Nam…HCM là người gốc Hoa hay gốc Việt thì cũng không có gì quan trọng, chỉ có những kẻ ngu si mới lấy chủ nghĩa dân tộc đặt lên lợi ích nhân loại….đó là cái nhìn thiển cận của những thứ mang hình người…nếu là người đúng nghĩa sao không biết sót xa cho đồng loại khi học đói nghèo, không đủ miếng ăn, miếng nước? những người này có phải chỉ có ở những nước ĐCS lãnh đạo không? hay cả những nước được gọi là tiến bộ ở trời Âu, trời Mỹ….có thể HCM, ĐSC Việt Nam không trực tiếp mà gián tiếp ở khía cạnh nào đó làm không ít thanh niên Việt Nam tử vong nhưng sao không nhìn đến khía cạnh dân Việt chết đói năm 1945 như nào? ĐSC Việt Nam bây giờ có không ít thú đội lốp người trong đó làm cho việc thực hiện đường lối của Đảng bị lệch lạc….nhưng đó là lỗi của thế hệ chúng ta-những con người được ăn học, học hoài, học mãi…mà không thể thành người gây nên…..nếu có tài có sức sao không đứng lên giúp đồng loại của mình được đầy đủ hạnh phúc đi?tôi không hề hài lòng với ĐCS Việt Nam ở tất cả các khía cạnh, nhưng cũng không đồng tình với những người gốc Việt đã đi khỏi đất nước hình chữ S rồi đả kích, châm biếm lịch sử. nếu là người thì gắng sống cho là người ở xứ người đừng để khi nhắc đến người Việt trên thế giới người ta coi như hỉu…tôi nghĩ những người xa đất nước hình chữ S nên thể hiện lòng yêu nước, yêu chủng loài của mình bằng cách gắng sống cho bằng hoặc hơn người ta ở nơi mình sống

  6. “Đảng đại chúng” của Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam, đã khác biệt với “đảng cán bộ” như chúng ta thấy ở các nước dân chủ trên thế giới. Các nước dân chủ Tây phương họ thành lập đảng cán bộ, gồm những chính trị gia, những người ưu tú trong xã hội để làm chính trị chuyên nghiệp. Vì nhu cầu của đảng chính trị, tuy cũng phát sinh ra những cơ cấu đại chúng nhưng kỷ luật lỏng lẻo, và chỉ đóng vai trò yểm trợ tài chánh chớ không tham chính như đảng Cộng Sản tại Việt Nam.

    Ngược lại, người Cộng Sản lại biến việc làm chính trị của đảng cán bộ thành đảng đại chúng. Họ kích động lòng dân qua các khẩu hiệu đánh động lương tâm, xây dựng đảng với ý thức hệ Karl Marx. Công nhân, nông dân được đảng viên hóa, chính trị hóa, và thành đảng đại chúng với kỷ luật chặt chẽ nghiêm minh.

    Cộng Sản đề cao quyền và vai trò lãnh đạo của đảng, từ đó, danh từ lãnh đạo cũng được định nghĩa sai lầm khác biệt. Đảng nói đảng lãnh đạo thì người Cộng Sản lãnh đạo tất cả (toàn trị) từ lãnh đạo nhà nước, lãnh đạo nhân dân, lãnh đạo kinh tế, lãnh đạo giáo dục, và lãnh đạo cả chùa chiền giáo đường miếu tự, không chốn nào từ. Đảng nói đảng sáng suốt và toàn quyền cai trị đất nước thì người Cộng Sản vốn sẵn khả năng thấp kém, nhưng vẫn tự cao tự đại mà cho mình là đỉnh cao trí tuệ rồi mặc tình đàn áp và bóc lột toàn dân.

    Với chủ trương đảng trị thì những công an, những đảng viên cán bộ lão thành là những kẻ đã tiếp tay cho đảng, mang hệ thống quyền lực xuống xây dựng tới tận xã ấp, như một tòa thánh địa của Đảng Cộng Sản Việt Nam nhằm hình thành cái ách nô lệ tròng lên đầu lên cổ toàn dân.

    Chủ trương đảng trị, “cai trị nhiều” đã đi ngược với chủ trương “cai trị ít” của triết gia nhà văn Pháp, Anatole France, “Tôi tha thứ chế độ Cộng Hòa cái tội cai trị dở, vì họ cai trị ít.” Cai trị ít cũng là một điều ước mơ của nhân loại xưa nay. Ngay cả đến Karl Marx cũng phải thừa nhận, “Cai trị ít là điều mà những người Cộng Sản nguyên thủy đã được hưởng.” Thế mà ngược lại với lời nói này!

    Marx viết và truyền rao thuyết Cộng Sản trên nước Anh. Nhưng nghiệt ngã thay! Người Anh không bị thuyết này chiếu cố, mà người Việt lại bị thuyết Cộng Sản đầu độc hành hạ khốn cùng. Với niềm tin của người Cộng Sản, là sự bóc lột của tư nhân giàu có trong xã hội với đại đa số dân chúng nghèo khổ mà Marx gọi là tư bản, và để tránh sự bóc lột, thì phải làm cuộc cách mạng quốc hữu hóa mọi quyền lợi trao lại cho nhân dân. Khốn nạn thay, với cái lý luận đơn sơ này đã trở thành liều á phiện làm cho các nước thuộc địa say sưa vùng lên làm cách mạng dân tộc và cách mạng thế giới biết bao tai họa, trong đó có Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản Việt Nam đã nhận làm tay sai cho tư bản, và trở thành Tư Bản Đỏ!

    • ĐẠI HẢI says:

      ĐI LẠI TỪ CÁI KHỞI ĐIỂM

      Nguồn gốc mọi sự cho tới nay chỉ là do học thuyết
      Mác. Học thuyết phi khoa học, phi thực tế, ảo tưởng, ngụy lý.
      Toàn bộ lịch sử và ý thức khoa học của nhân loại tới nay đã hoàn toàn cho thấy điều này. Thế thì tại sao có người mê mác xít. Trong quá khứ là sự non nớt về tư duy triết học, về tri thức nói chung. Trong hiện tại là di sản của quán tính, hay chỉ là sự nhân danh thuần túy. Giả dụ Mác sống lại, chắc ông cũng phải mắc cỡ mà từ chối chính tư duy quá khứ của mình. Vậy thì nói đến kết quả của học thuyết Mác là nói đến sự không trung thực, không khách quan, nói đến quyền lợi riêng tư nhưng cốt lõi lại chỉ nhân danh quyền lợi chung của con người và của xã hội. Không có sự trung thực, trong sáng, sự minh bạch, sự thẳng thắn trong việc thực hành chủ thuyết Mác bao giờ. Bởi ngay từ đầu, trong lý luận của mình, Mác luôn luôn tỏ ra là một người ngụy biện, quá khích, kém tính cách nhân văn, nhưng lại hoàn toàn đi rao giảng tư tưởng nhân văn. Cái hư và cái thực của Mác chính là ở đấy. Cái hư cái thực của tất cả mọi người nào đã theo chân Mác trong lịch sử quá khứ của nhân loại cũng chính là chỗ ấy.

      ĐẠI HẢI

  7. Lien Nguyen says:

    “……., việc đặt lại vai trò HCM trong lịch sử đảng và lịch sữ dân tộc là cần thiết”
    Có lẻ tác giả nằm mơ khi viết bài nầy. Tác giả muốn lãt cái xác HCM nằm xắp thay vì ngửa như hiện nay. Tác giả muốn sửa lại lịch sử của HCM. Tác giả coi HCM như cục bột.

  8. eddie mai says:

    trả ông Hồ về cho lich ̣ sử trung quốc vì ông ta là xác việt hồn hoa cho nên ông ta chỉ huy cho ông Đồng giao HS cho trung quốc ,các nước lân bang không cần ̣đảng cs mà tiến bộ thế

  9. phuc hong says:

    Ten tay sai va la nguoi day to trung thanh cua lenin,Stalin, Mao Trac Dong ,cung sap den ngay ha be pha huy va len an roi, HCM cong cai chu nghia thoi nat vao vn ,lam dan toc dieu dung va tang thuong..Toi hoi that long cac ban ,tu truoc cong nguyen den bay gio la 2100 roi co ai nhin thay ,so thay ,cai chu nghia XH no nhu the nao khong…..?hay chi nghe thay may ten don mat no noi bua va thuyet giang , toi chi thay moi nguoi noi khi di ngu thuong Mo hoac thuong thay Ma , vay cai chu nghia XH ma ong HCM cong vao vn la giac Mo hay Bong Ma, ma bao nhieu trieu nguoi da phai do mau chem giet lan nhau ,dem lai doi kho ma van Mo , voi giac Mo va Bong Ma do, Vi ai khong csvn ho bit mat ,bit mom,bit tai, khong khuat phuc csvn se giet khong luong tay, len chung van hung hang,tro tren tuyen bo vn van quyet tam dinh huong di theo con duong XHCN, co ai hoi the con duong XHCN no nhu the nao….? kieu no ra sao…? may ten mat bi nhu khi, cua nha cam quyen ha noi tuyen bo CNXH kieu vn, noi cun ,cu chuoi the ma moi nguoi van phai cuoi va nghe no , nguoi dan den da danh , trong do co khong it cac nha tri thuc, khoa hoc, viet kieu yeu nuoc da tung an hoc o cac nuoc van minh va tu do dan chu cung Cuoi va vo tay hoan ho ,the moi nuc cuoi…..Neu toi ho do kien thuc han hep mong rang ai nhin thay hinh dang va kieu cach cai chu nghia cs no nhu the nao chi ho toi nhe…hien gio la the ky 21 ,nam 2100, tren the gioi co khoang 180 quoc gia..co quoc gia nao no hoi giong CNXH , va bao gio ho moi toi duoc…va vn thi den bao gio …mong cac ong ba ban be va ca nhung nguoi lanh dao cao cap csvn chi dum …Xin chan thanh cam on…..

Leave a Reply to Ý Thiêng