Học giả TQ đe dọa Việt Nam?
Các đồng nghiệp, cả trong lẫn ngoài nước, nói rằng, tại cuộc Hội thảo Quốc tế về Biển Đông lần thứ nhất, họ rất khó tiếp cận với các học giả đến từ Trung Quốc, hoặc, nếu có, thì các vị này chỉ nói rất qua loa về quan điểm phía Trung Quốc.
Phóng viên Tuần Việt Nam đã may mắn có cơ hội tiếp xúc với một học giả từ nước này, Tiến sĩ Vương Hàn Lĩnh từ Viện Luật pháp Quốc tế, thuộc Viện Khoa học Xã hội Trung Quốc (Bắc Kinh), người đã trải qua thời thơ ấu ở một địa phương sát với biên giới Việt Nam, nơi xảy ra sự kiện Tháng Hai năm 1979, bên lề một cuộc hội thảo quốc tế về khai thác chung nguồn năng lượng biển ở châu Á, diễn ra vào thượng tuần tháng 8 năm nay tại thành phố Hồ Chí Minh.
(Tiến sĩ Vương Hàn Lĩnh cũng là một diễn giả tại Hội thảo Quốc tế về Biển Đông lần thứ hai này, với tham luận nhan đề “Hợp tác quốc tế cùng phát triển nguồn lợi thủy sản“.)
Thông qua những trao đổi với Tiến sĩ Vương Hàn Lĩnh, Tuần Việt Nam hy vọng cung cấp thêm cho độc giả một góc nhìn của giới nghiên cứu Trung Quốc về những vấn đề gây tranh cãi như đường lưỡi bò, lập trường giải quyết tranh chấp ở Biển Đông…, hay thậm chí cả cách tiếp cận đối với ASEAN của cường quốc phía Bắc này.
Không tự lựa chọn hàng xóm được
PV: Xin ông cho biết, vì sao phía Trung Quốc vẫn kiên trì với cách tiếp cận song phương đối với các tranh chấp trên Biển Đông?
TS Vương Hàn Lĩnh: Bởi vì cách giải quyết giữa hai bên liên quan, theo cái cách mà hai bên cho rằng công bằng nhất, là giải pháp tốt nhất. Còn sự tham gia của bên
thứ ba chỉ làm phức tạp thêm tình hình.
Hơn nữa, nếu bên thứ ba lại tham gia bằng cách dùng vũ lực, hay các biện pháp phi hoà bình, thì ngay cả nếu tranh chấp được giải quyết, anh sẽ gặp rắc rối trong tương lai.
Tôi muốn nhấn mạnh rằng anh có thể tự lựa chọn cách giải quyết tranh chấp mà anh cho là tốt nhất, có thể phân định được lãnh hải bằng cách này hay cách khác, nhưng chắc chắn là anh không thể tự lựa chọn được hàng xóm. Hai nước Trung Quốc và Việt Nam mãi mãi là hàng xóm, qua biết bao thế hệ và còn tiếp tục với rất nhiều thế hệ nữa.
Tôi muốn nhắc lại nếu không chọn cách giải quyết như tôi vừa nêu, các anh sẽ phải hứng chịu các xung đột bằng vũ lực, hoặc thậm chí chiến tranh. Điều này không hề tốt cho tương lai.
PV: Rõ ràng lịch sử giữa Việt Nam và Trung Quốc đã chứng kiến nhiều cuộc can qua, tuy rằng cũng có nhiều lúc quan hệ hai nước tốt đẹp…
(Cắt ngang) Đúng vậy. Nhưng những lúc quan hệ xấu không đáng là bao so với những lúc hữu hảo. Hữu hảo vẫn là hướng chủ đạo trong quan hệ. Và chính vì vậy hai nước nên chọn cách đàm phán song phương để vừa giải quyết được tranh chấp, và vừa duy trì được quan hệ hữu hảo.
Đàm phán song phương là tốt nhất, khó quá thì khai thác chung
PV: Có một thực tế là tranh chấp trên Biển Đông không chỉ có song phương mà cả đa phương nữa, chẳng hạn như tại khu vực quần đảo Trường Sa. Vậy làm sao có thể chỉ chọn cách đàm phán song phương được?
Thứ nhất, dù thế nào đi nữa, câu chuyện tranh chấp trên Biển Đông vẫn chủ yếu là giữa Trung Quốc và Việt Nam, chứ ít liên quan tới các nước khác.
Thứ hai, giữa các nước ASEAN cũng có những tranh chấp song phương với nhau mà tự họ không giải quyết được. Chẳng hạn, mới năm ngoái thôi, Philippines đã phản đối mạnh mẽ đối với bản đăng ký chung về thềm lục địa mở rộng của Việt Nam và Malaysia.
Đã không tự giải quyết với nhau được, làm sao các nước ASEAN có yêu sách chủ quyền ở Biển Đông lại có thể cùng nhau đàm phán với Trung Quốc được?
PV: Thế nhưng, ngay cả với giả định các nước ASEAN chấp nhận đàm phán song phương với Trung Quốc, mặc dù tôi không mấy tin vào điều này, người ta vẫn nói rằng, trên thực tế, trong sự chênh lệch về tương quan lực lượng, nước nhỏ thường bị lép về hơn trong đàm phán song phương với nước lớn, thưa ông?
Nhưng chúng ta có việc phân định Vịnh Bắc Bộ là hình mẫu cho một kết quả công bằng cho cuộc đàm phán giữa một nước nhỏ và một nước lớn. Và cùng với nó là một thoả thuận đánh cá chung.
PV: Thế nhưng, những ngư dân Việt Nam phàn nàn rằng tàu nhỏ của họ thường bị tàu lớn của Trung Quốc chèn ép. Đã đành phía Việt Nam cũng thừa nhận rằng thiếu sự chuẩn bị về phương tiện đánh bắt khi chỉ đăng ký những tàu nhỏ, trong khi Trung Quốc đã chủ động đổi thành tàu lớn, ngay trong quá trình đàm phán.
Như vậy, thoả thuận thì công bằng, nhưng trên thực tế, tàu nhỏ của nước nhỏ vẫn bị lép vế so với tàu lớn của nước lớn. Ông nghĩ sao?
Tôi chỉ biết rằng số lượng tàu cá của Việt Nam nhiều gấp bội so với số tàu cá của Trung Quốc.
Anh nói ngư dân Việt Nam phàn nàn, tôi cũng nói cho anh rằng ngư dân Trung Quốc cũng phàn nàn rằng họ thiệt thòi. Bởi theo thỏa thuận, phía Trung Quốc phải giảm bớt số tàu đánh cá, và nhiều ngư dân Trung Quốc bị mất việc, phải trông chờ vào trợ cấp của chính phủ.
Nói chung, chuyện tàu nhỏ, tàu lớn, chúng ta không có số liệu bằng chứng nên mọi chuyện chưa rõ ràng.
PV: Nhân nói chuyện ngư dân, xin được hỏi ông về lệnh cấm biển của Trung Quốc. Mặc dù, để bảo vệ nguồn lợi thuỷ sản, cần phải cấm đánh cá một khoảng thời gian nào đó để tái tạo nguồn lợi hải sản.
Thế nhưng, đối với vùng chồng lấn về yêu sách chủ quyền, nên chăng Trung Quốc nên ngồi đàm phán với các nước ASEAN liên quan, rồi ra một lệnh cấm chung, như gợi ý của nhiều chuyên gia về biển, thay vì hành động đơn phương như Trung Quốc?
Bởi vì chính phủ Trung Quốc cho rằng tất cả những quần đảo nằm trong đường chữ U chín đoạn (Đường Lưỡi Bò) là thuộc về Trung Quốc và Trung Quốc đã thực thi chủ quyền và quyền tài phán từ cách đây hơn hai ngàn năm.
Chỉ có những chỗ liên quan đến thềm lục địa của các nước có liên quan, cũng như ngoài biển khơi, là chưa xác định rõ ràng và được coi là vùng chồng lấn. Cách tốt nhất là đàm phán song phương, còn chỗ nào khó quá thì khai thác chung.
PV: Nhưng nhiều học giả trong và ngoài khu vực cũng cho rằng, bên cạnh thành công của thoả thuận khai thác chung về thuỷ sản ở vùng phân định ranh giới tại Vịnh Bắc Bộ giữa Trung Quốc và Việt Nam, hay khai thác chung dầu khí ở Vịnh Thái Lan giữa Thái Lan và Malaysia, cũng có sự thất bại liên quan đến thoả thuận thăm dò địa chấn biển chung (JMSU) giữa ba bên là các công ty dầu khí của Trung Quốc, Philippines và Việt Nam. Ông giải thích thế nào về chuyện này?
Còn anh nghĩ thế nào?
PV: Theo thông tin báo chí mà tôi được biết, Quốc hội Philippines đã không phê chuẩn việc tiếp tục thoả thuận này sau ba năm, và nó tự nhiên hết hiệu lực. Quốc Hội Philippines dựa vào luận điểm rằng có sự mờ ám giữa thoả thuận này, khoản ODA khổng lồ mà Trung Quốc cam kết với chính phủ của Tổng thống Arroyo, và những ưu đãi thuế quan liên quan đến hãng truyền thông ZTE của Trung Quốc.
Báo chí nói sai rồi. JMSU thất bại do sự can thiệp của Mỹ, khi họ gây sức ép lên chính phủ của bà Arroyo thông qua phe đối lập. Thoả thuận nào trong khu vực này mà Mỹ chẳng can thiệp.
Không thể thay đổi lịch sử
PV: Quay lại chuyện chủ quyền, Trung Quốc nói có chủ quyền và quyền tài phán cả nghìn năm nay nhưng lại không đưa ra được những bằng chứng về việc thực hiện chủ quyền của chính phủ trung ương với các quần đảo này. Trong khi đó, phía Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và chứng cớ pháp lý, chẳng hạn với quần đảo Hoàng Sa, từ hàng trăm năm nay. Ông nói sao?
Nên nhớ rằng cho đến năm 1885, Việt Nam vẫn là thuộc quốc của Trung Quốc.
PV: Việt Nam đang chuẩn bị Lễ Kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội (thời điểm diễn ra buổi trò chuyện là vào tháng 8/2010 – pv), với biểu tượng lớn nhất là giữ vững nền độc lập, cũng như đấu tranh giành lại nó trong những khoảng thời gian nhất định trong lịch sử.
Tại sao chúng ta đang sống trong một kỷ nguyên có luật pháp, công ước quốc tế đàng hoàng, mà ông lại sử dụng cách suy luận mang nặng tính hình thức trong quan hệ nước nhỏ với nước lớn ngày xưa như vậy?
Nhưng chúng ta cũng không thể thay đổi lịch sử.
PV: Vẫn theo cách lập luận về tính lịch sử của mình, tại sao ông không nhắc tới Hoà ước Pháp – Thanh năm 1887, khi nhà Thanh chấp nhận để người Pháp, nhân danh chính phủ An Nam, thực thi chủ quyền ở những quần đảo này?
(Im lặng).
PV: Vậy để lần sau có dịp, tôi sẽ giới thiệu với ông một số nhà nghiên cứu Việt Nam nắm vững vấn đề này cung cấp thêm tư liệu cho ông, với tư cách một học giả, để có thêm thông tin phục vụ nghiên cứu. Được không ạ?
Rất cám ơn anh.
Nguồn: TuanVietNam. Đàn Chim Việt tựa đề.
Con két đã được huấn-luyện!
Haha dung that !!! O nuoc CHXHCN VN loai TS nay cung nhieu lam
China was ruled by Mongolian and Qing but Vietnam was not.
Chinese, please keep that in mind.
“….cho đến 1885 Việt nam vẫn là thuộc quốc của Trung Quốc…”
Ngaỳ peacefull liberation of Annam thể nào cũng xẩy ra ! giống như Tây Tạng 1950 !
“Nó” đã bảo cứ chia đôi mà không nghe.
Hình như gã này không học lịch sử hay sao đó ? Gã đã quên rằng tổ tiên của gã rất nhiều tên khốn xâm lược đã phải làm phân bón cho cây cối ruộng vườn của đất nước VN chúng ta rồi thì phải ?
“Hai nước Trung Quốc và Việt Nam mãi mãi là hàng xóm, qua biết bao thế hệ và còn tiếp tục với rất nhiều thế hệ nữa”.
- Shit! (xin lỗi bạn đọc)! VN chưa bao giờlà hàng xóm của TQ, chỉ là nạn nhân của TQ mà thôi, nghe chưa Vương Hàn Lĩnh?.
Phải nói thế nầy mới đúng sự thật: “Việt Nam là chư hầu của TQ dưới thế hệ HCM và còn tiếp tục là chư hầu trong nhiều thế hệ nữa, nếu đảng CSVN còn tồn tại”.
Không, chả có vấn đề gì đâu. Nói theo giọng cha nó ở Trung Nam Hải đấy thôi.
Tiến sĩ gì đâu, mọt sách các viện của đảng cộng sản Trung Quốc, giống mấy ông giáo sư tiến sĩ đảng viên của ta, vẫn ra rả rao giảng chủ nghĩa Mác-Lê ấy mà, có biết cái gì ngoài những điều đảng nói đâu. Nói như vẹt mà cứ như rồng leo, nhung kiến thức thì như mèo mửa.
ăn nói láo hỗn như vậy, sao không cho gãy răng.
Hội thảo lần thứ nhất(cũng do Viện của Bộ ngoại giao VN tổ chức)dưới nhan đề”Biển Nam Hải”(South China Sea),nên có VK từ chối tham dự.Phải chăng vì vậy mà lần này không thấy nhắt tới VK được mời,hay vì những VK tham dự lần trước quá”dốt”,nên CSVN vẫn”sính ngoại”,nên chỉ mời những chuyên da”trắng”,hay chuyên gia”vàng”như học”giả”(có thể là cán bộ”giả”dạng?!) Vương hàn Lĩnh tham dự,để chửi bới và đe dọa VN.
Trong khi đó,Viện Gabriel Perri(Pháp)đã có tổ chức 1 hội thảo về Biển Đông năm 2009 ở Paris gồm nhiều chuyên gia lịch sử,luật gia hàng hải,etc…(đã từng tham dự hội thảo tại VN)đến từ Âu,Mỹ, Úc,Ấn độ,và 1 chuyên gia VK nghiên cứu về Biển Đông,thì vào phút chót,CSVN đã gửi 1 đoàn do bà Nguyễn thị Bình dẫn đầu(làm dụng cụ tuyên truyền,vì bà này được biết tiếng ở Pháp trong những năm 70 khi đại diện cho MTGP phía CSVN),và có cả ông Nguyễn Nhã(đã làm luận án TS Luật ở Saigon,về HS,TS,mà ông này cũng chỉ được ra Hà nội vào phút chót để tham dự hội thảo về Biển Nam Hải lần thứ nhất),nhưng TQ(không được mời) đã phản đối,vì lý do là hội thảo quốc tế này chỉ dành cho những chuyên gia,và sử gia quốc tế,chớ không mời đoàn chính thức của các nước liên quan đến Biển Đông. Vì vậy mà phía Pháp đã phải”hoãn”(danh từ rất”ngoại giao”,nhưng thực ra hủy bỏ)hội thảo này.Đây thêm 1 thí dụ”Khôn nhà,dại chợ” của CSVN, vì mắc mặc cảm”sính ngoài”,chỉ kính sợ chuyên gia(da)”trắng!
Rõ quá rồi còn gì để nói nữa,xem bài phỏng vấn càng thấy rõ tính chất điên khùng,cạn lý của bọn tham lam vô độ,bất chấp công lý,không ai chịu nỗi cách hành xử của “kẻ thù truyền kiếp”của dân tộc VN,cướp đất trên bộ,vẽ đường lưỡi bò trên biển.Không ai muốn nhưng chắc lại phải can qua với bon quỷ này trên lãnh hải của Tổ quôc bất khả thôn tính của chúng ta quá,
Dựa vào câu tuyên bố tuyên…mẹ của anh học giả này thì đúng là bá láp khi anh ta phán rằng
năm 188..gì đó,VN.vẫn là thuộc quốc của Tàu ??? Báo quốc doanh phỏng vấn gì mà nói năng
nhẹ nhàng trước những lời lẽ “thiên triều” như thế được nhỉ ?
Phải chăng báo lề phải (tuân theo) cũng tiếp tay phổ biến luận điệu VN.phải phụ thuộc Tàu ?
Anh Tiến sỉ Trung quốc nầy mặt còn non choẹt. Tôi nghỉ cách suy luận của “ông”. nầy có vấn đề.
Lý luận của người có súng và có tiền vẫn là lý luận hay nhất, đại khái, “La raison du plus fort est toujours la meilleure.”Lafontaine.
Học giả hay học thật mà ăn nói ngang tàng, đe dọa người ta sớm thế ? chỉ có bọn tiểu nhân và vô học mới dùng võ miệng để uy hiếp kẻ khác thôi ! Ngàn năm đô hộ giặc tàu, nhưng cũng đâu khuất phục !