WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bắt hụt Hồ Chí Minh ngày 7-10-1947 và ngày Đảng sống còn

HCM tuongTác giả Phillip B. Davidson, nói trong một tác phẩm lớn của ông (1) như sau: ngày 7-5-1975 bản tin ABC chiều tối có chiếu cảnh các nhà lãnh đạo Băc Việt tổ chức mừng chiến thắng chiếm được miền Nam. Trên bục trước dinh Độc Lập tại Sài Gòn, Thủ tướng BV Phạm Văn Đồng chỉ vào Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Bộ trưởng quốc phòng kiêm Tổng tư lệnh quân đội BV, Đồng nói “Đây là người đã tạo lên chiến thắng của chúng ta”. Tác giả Davidson, Trung tướng hồi hưu Mỹ đánh giá cao Võ Nguyên Giáp cho là ông này xứng đáng vì Giáp chỉ huy một trung đội có 34 người hồi năm 1944 mà tới 1972, 1973 nó đã trở thành đạo quân lớn thứ ba trên thế giới. Giáp chỉ huy chiến trận mấy chục năm, đánh bại người Pháp, miền nam VN và người Mỹ, lạ hơn nữa ông ta chẳng học qua trường quân sự nảo.

Nhiều nhà sử gia, chính khách Tây phương khen ngợi Việt Minh, Võ Nguyên Giáp có thiên tài đã tay không dựng nghiệp, nhưng họ quên rằng ai cung cấp cho Việt Minh những phương tiện ấy, ai đã huấn luyện dậy cho Võ Nguyên Giáp chiến lược du kích, chiến thuật đánh biển người? ai đã giúp cho CSVN 2 triệu 360 ngàn tấn vũ khí từ 1960-1975? (2). Chẳng lẽ họ quấy nước lã lên hồ, chẳng bao giờ từ không mà thành có, “hữu sinh ư vô”.

Trước hết tôi xin nói sơ lược diễn tiến lịch sử 1945 và sự thành hình của Việt Minh (3): Thế chiến thứ hai kết thúc, quân Nhật đầu hàng đồng minh 15-8-1945, quân Anh đến giải giới quân Nhật dưới vĩ tuyến 16, Quốc dân đảng Trung Hoa giải giới Nhật phía trên vĩ tuyến 16.

Việt Minh tổng khởi nghĩa cướp chính quyền ngày 19-8-1945, Hoàng đế Bảo Đại thoái vị ngày 25-8-1945, Hồ Chí Minh lãnh đạo thành lập chính phủ ngày 2-9-1945.
Quân Pháp từ Miến Điện tới Tân Sơn Nhất bằng máy bay ngày 11-9-1945, toán đầu gồm 300 người, họ chiếm các cơ sở quan trọng của Sài Gòn. Tới ngày 11-10-1945 quân từ Pháp đổ bộ vào Vũng Tầu và Sài Gòn gồm sư đoàn 9 bộ binh và một liên đoàn thiết giáp.

Thực dân chiếm miền nam VN từ 12-10-1945 tới 5-2-1946 , mới đầu họ giải tỏa các vùng phụ cận của Sài Gòn Chợ Lớn, chiếm Biên Hòa, Thủ Đầu Một rồi chiếm Mỹ Tho ngày 25-10-1945, Gò Công ngày 28, Vĩnh Long ngày29, Cần Thơ ngày 30, Tây Ninh ngày 8-11, Nha Trang ngày 12-11, Ban Mê Thuột ngày 1-12, Sa Đéc, Long Xuyên ngày 9-1-1946, Châu Đốc, Hà Tiên ngày 20-1, Rạch Giá ngày 26-1, Cà Mâu ngày 5-2.

Từ tháng 10-1945tới tháng 2-1946, Pháp đã chiếm xong miền nam vì tại đây Việt Minh yếu hơn miền Bắc. Thực dân đã kiểm soát được Nam Việt, nam Trung Việt, Cao Nguyên, Miên và một phần của Lào, họ đã đưa vào Đông Dương 50,000 người (4), 7,400 xe cộ. Tổng kết thiệt hại của Pháp trong giai đoạn này là 630 người chết và mất tích và 1,030 người bị thương.

Ngày 8-1-1946 Pháp thương lượng với quân Tầu để được ra Bắc, họ cử Tướng Leclerc sang Trùng Khánh thương thuyết và sau đó họ điều đình với Việt Minh. Thỏa thuận xong Pháp đổ bộ Hải Phòng ngày 5-3-1946, hôm sau vào được Hải Phòng. Ngày 18-3-1946, Pháp vào Hà Nội, VM cho Pháp ra Bắc trước hết để đuổi Tầu về nước sau đó chỉ điểm cho Pháp tiêu diệt các đảng phái Quốc gia không CS.

Ngày 1-4-1946 quân Pháp thay quân Tầu, Việt Minh và Pháp thương thuyết tại Đà Lạt ngày 17-4-1946 và tại Fontainebleau ngày 6-7-1946 nhưng không có kết quả. Hai bên ngày càng găng nhau, Pháp chiếm Hải Phòng ngày 23-11-1946. Tối hôm 19-12-1946 Viêt Minh tấn công quân Pháp tại Hà Nội, trung đoàn Thủ đô chiến đấu anh dũng trong khi quân chính qui VM rut vào hậu phương, Hồ Chí Minh kêu gọi toàn quốc kháng chiến.

Lực lượng VM năm 1946-1947 theo Davidson khoảng 60,000 (5), quân Pháp toàn quốc có 115,000, theo Bernard Fall tại BV Pháp có 15,000 quân, Việt Minh khoảng 40,000 quân, trên thực tế không rõ bao nhiêu là chính qui, bao nhiêu địa phương, du kích. Về trang bị trước đó họ được Mỹ giúp vũ khí để chống Nhật, họ mua được súng lậu của quân Tầu, quân Nhật sau khi đầu hàng theo Việt Minh và giúp đỡ VM về huấn luyện, súng đạn. VM tuy đông nhưng yếu hơn Pháp nên phải tháo chạy để bảo toàn lực lượng. Pháp làm chủ Hà Nội, ngày 1-1-1947 họ chiếm Phủ Lý ngày 6-1, chiếm Quảng trị ngày 18-2, sau đó chiếm miền mỏ Hòn Gay, chiếm Sơn La, Lai Châu.

Hành quân diệt địch
Ngày 7-10-1947, Pháp mở cuộc hành quân Léa lên rừng núi Việt Bắc (6) , Trung tướng Salan chỉ huy tổng quát, lực lượng Việt Minh tại đây khoảng hơn 30,000 người. Pháp huy động 20 tiểu đoàn bộ binh và lính nhẩy dù có chiến xa yểm trợ. Chiến dịch gồm hai cánh quân: một từ Hà Nội theo sông Nhị Hà chiếm Sơn Tây, Hưng Hóa, Phủ Đoan Hùng; cánh thứ hai xuất phát từ Lạng Sơn theo Quốc lộ 4 chiếm Thất Khê, Đông Khê. Giữa hai gọng kìm là lính nhẩy dù chiếm Cao Bằng, Bắc Cạn, Chợ Chu, Thái Nguyên, Tuyên Quang ngày 13-10-1947. Ngoài ra còn những chiến dịch phụ từ Hà Nội tới Hòa Bình, tiến lên tây Bắc Việt tới Nghĩa Lộ, Yên bái tháng 9 và 10-1947. Từ Lai Châu chiếm Phong Thổ, Chapa ngày 21-10. Vài cánh quân từ Hải Phòng, Hải Dương tiến vào vùng Đông Triều, Yên Thế thượng.

Trong trận nhẩy dù xuống Bắc Kạn, Pháp đã bắt hụt Hồ Chí Minh (7). Theo Bernard Fall, tờ mờ sáng 7-10-1947, Liên đoàn không vận “S” gồm 1,137 người lính bất ngờ nhẩy dù xuống bộ chỉ huy Việt Minh tại Bắc Kạn, Chợ Mới và Chợ Đồn. Họ lấy được bức thư của Hồ Chí Minh mới viết xong chưa kịp ký, bắt được một ông bộ trưởng và các cố vấn Nhật, Đức quốc xã (những người Đức này hợp tác với Nhật trước đây nay trốn theo VM sợ đồng minh bắt xử tội). Hồ Chí Minh và các lãnh đạo đã trốn thoát. Các kho hàng rơi vào tay Pháp cùng với 200 con tin Pháp-Việt mà VM mang theo khi họ rút khỏi Hà Nội cuối năm 1946.

Phillip B. Davidson nói về giai thoại này: (8) chiến dịch Léa bắt đầu ngày 7-10-1947 bằng lính nhẩy dù xuống Bắc Cạn và vùng phụ cận, họ đã bỏ lỡ một chiền công rất lớn. Chiến dịch bằng không vận bất ngờ ngay tại bộ chỉ huy Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp và bắt hụt hai người này trong gang tấc. Cả hai nhẩy vội xuống hầm có ngụy trang gần đó trong khi lính nhẩy dù Pháp lục soát các bụi cây xung quanh và trên đầu họ.

Hồ, Giáp may mắn thoát chết thể hiện định mệnh quốc gia, nó cũng như định mệnh con người đôi khi chỉ là sự tình cờ của số mệnh. Nếu quân Pháp bắt được hai ông này thì Việt Nam có thể thoát khỏi ba mươi năm khói lửa hay không? Nước Pháp và Mỹ có tránh được sự chia rẽ trầm trọng và mang tiếng bại trận không? Tiếc thay lịch sử không thể trả lời những giả thuyết ấy.

Người Pháp nói chiến dịch Léa đã gây thiệt hại nặng cho địch, khoảng 9,500 tên bị giết, các nhà sử gia Davidson, Bernard Fall không tin như vậy cho là phóng đại. Nhưng theo bài Opération Léa trên yahoo.fr thì chỉ có hơn 500 VM bị giết.

Năm 1948 Pháp mở rộng chiếm đóng các trục giao thông, chiếm Quảng Yên, Kiến An, Hà Đông, Ninh Bình, Xuân Mai, Hòa Bình. Việt Minh quấy phá đánh du kích, gài mìn đánh công voa. Tại Cao Nguyên và Trung Việt tương đối yên tĩnh, Pháp không đủ quân nên đã để các tỉnh Quảng Nam Quảng Ngãi, Bình Định, Phú Yên trong tay VM. Cuối năm 1948 VM thắng Pháp một số trận nhỏ như phục kích, đánh đồn.

Mùa hè năm 1949 Pháp hành quân vào vùng Phú Thọ, Tuyên Quang sau rút lui, đụng độ trên sông Lô Pháp bị tổn thất. Tháng 7-1949 Pháp chiếm Bắc Ninh nhưng chỉ còn là đống gạch vụn do VM tiêu thổ kháng chiến, Pháp chiếm Vĩnh Yên, Phúc Yên.

Những năm 1947, 1948, 1949 VM tháo chạy, Pháp truy kích ráo riết để tận diệt chủ lực địch. Như đã nói trên vũ khí của VM từ 1945 một phần do Mỹ cung cấp để chống Nhật, phần mua súng lậu của Tầu và được quân Nhật giúp sau khi đầu hàng nhưng dần dần cạn kiệt nhất là đạn dược. Mặc dù họ lập cơ xưởng tại Việt Bắc (do Nhật giúp) chế tạo lựu đạn, mìn, súng nhưng cũng chỉ là để sống qua ngày. Số phận của Việt Minh như cá nằm trên thớt, Pháp còn thiếu nhân lực nhưng họ sẽ đưa thêm quân từ trong nam ra hoặc từ bên Pháp tới để tiêu diệt nốt đám VM còn lại.

Gió đã đổi chiều
Một phép lạ đã cứu Việt Minh thoát chết, ấy là ngày 1-10-1949, Mao Trạch Đông chiếm được phần lớn Hoa Lục, tuyên bố thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, lấy Bắc Kinh làm thủ đô. Cuối năm 1949 Hồng quân Tầu tiến sát biên giới Việt Hoa, Bernard Fall (9) nói khi Trung Cộng tới biên giới BV đã khép lại chương một cuộc chiến Đông Dương và Pháp hết hy vọng chiến thắng. Cựu Tư lệnh Navarre có nói: Cuối cùng khi Mao Trạch Đông chiến thắng và khi họ tiến tới biên giới BV đã mở ra một giai đoạn chiến tranh khác…..tất cả đều đổi thay, viện trợ của Tầu sẽ đem lại sức mạnh cho VM (10). Cuối năm 1949 Hồ Chí Minh ban hành lệnh tổng động viên vì thiếu quân, cạn nhân lực.

Không có ngày 1-10-1949 này Việt Minh chẳng bao giờ hy vọng sống còn, ngày họ cướp chính quyền 19-8-1945 và ngày Hồ Chí Minh đọc tuyên ngôn độc lập 2-9 cũng vứt đi hết, không nghĩa lý gì. Trên thực tế họ kỷ niệm rùm beng ngày Cách mạng tháng tám và ngày bác Hồ tuyên ngôn dựng nước 2-9 mà quên nhắc đến ngày 1-10-1949. Đây cũng chính là ngày khởi đầu cho sự kết thúc chế độ thực dân Pháp tại Đông Dương.

Sau khi tiến sát biên giới Việt Hoa cuối năm 1949, Trung Cộng viện trợ nhiều vũ khí đạn dược và huấn luyện cho VM, họ giúp thành lập hai sư đoàn đầu tiên 304 và 308. Kế đó lập thêm các sư đoàn bộ binh tiếp theo 312, 316, 320 và sư đoàn vũ khí nặng 351 năm 1950 và 1951 (11)
Có sức mạnh trong tay, Võ Nguyên Giáp quá lạc quan, tin tưởng sẽ đuổi Pháp ra khỏi đất nước cuối năm 1950 hay đầu năm 1951 (12) nhưng cuộc chiến còn kéo dài thêm 4 năm đẫm máu mới đem lại thắng lợi cho VM.

Từ 29-9 tới 7-10-1950 Việt Minh đánh thắng trận Cao-Bắc-Lạng, chiến thắng quan trọng đầu tiên của họ, trận đánh đã làm rung động cả nước Pháp, không ai ngờ VM mạnh đến thế. Tổn thất của Pháp quá nặng: trên 7,000 người chết và mất tích, 13 đại bác 105 ly, 125 súng cối, 480 quân xa, 3 chi đội thiết giáp, 940 đại liên, 1,200 trung liên, trên 8,000 súng trường kể cả trong kho, 1,300 tấn đạn dược (13). Với chiến lợi phẩm này VM có thể trang bị cho 5 trung đoàn bộ binh.
Đúng hai tháng sau, chính phủ Pháp cử dũng Tướng bốn sao De lattre sang Đông Dương để đối phó với tình thế nghiêm trọng. De Lattre đánh thắng Việt Minh nhiều trận lớn và qui mô như Vĩnh Yên, Mạo Khê, Bờ Sông Đáy. Ông ta chuyển bại thành thắng, gây thiệt hại nặng cho đối phương. De Lattre làm Tư Lệnh Đông Dương được gần một năm thì bị bệnh nặng được đưa về Pháp rồi mất tháng 1-1952.

Trung tướng Salan lên thay De Lattre, ông lãnh đạo cuộc chiến cho tới giữa năm 1953 rồi bàn giao cho Đại tướng Henri Navarre. Nhờ viện trợ quân sự ồ ạt của Trung Cộng VM ngày càng mạnh hơn Pháp và làm chủ chiến trường. Quân lưu động của VM tương đương 9 sư đoàn trong khi lực lượng Pháp chỉ bằng 1/3 địch (14). Điện Biên Phủ thất thủ ngày 7-5-1954, quân Pháp thảm bại, chế độ thực dân cáo chung tại Đông Dương.

Pháp cũng được Mỹ giúp đỡ viện trợ bắt đầu từ 1950, 1951 nhưng mới đầu chỉ giúp về tiếp liệu, kinh tế quân dụng và có giới hạn, từ 1952 khá hơn nhất là 1953 Mỹ chi 50% chiến phí Đông Dương và 1954 lên tới 75% chiến phí. Người Mỹ chỉ bỏ tiền khi có lợi cho họ, Mỹ muốn lập vòng đai ngăn chận CS. Henri Navarre cựu Tư Lệnh quân viễn chinh Đông Dương nói: (15)

“Qua kinh nghiệm đau thương Trung Hoa và nhất là Triều Tiên, người Mỹ mới nhận ra mối nguy Cộng Sản bành trướng tại Đông Nam Á, nhưng họ biết trễ mất 5 năm”

Viện trợ của Mỹ cho Pháp tuy thế không bằng súng đạn mà Trung Cộng giúp Việt Minh vì lệnh của Mao được thi hành ngay trong khi chính phủ Mỹ phải đưa Quốc hội, phải thăm dò người dân (16), đôi khi cò kè bớt một thêm hai. Đó là lý do chính khiến Pháp bại trận và rút khỏi Đông Dương.

Tác giả Phillip B. Davidson nói việc quân Pháp bắt hụt Hồ, Giáp tháng 10-1947 tại Bắc Kạn là một sự kiện lịch sử quan trọng. Nó là nguyên nhân đưa tới cuộc chiến 30 năm khói lửa tàn phá đất nước VN và gây nhiều thiệt hại vật chất tinh thần cho Pháp- Mỹ, cái mà ông gọi là định mệnh quốc gia.

Nhưng dù quân Pháp có bắt được Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp ngày 7-10-1947 tại Bắc Kạn thì lịch sử, cuộc chiến Việt Nam cũng sẽ không thay đổi mấy. Sau khi Mao Trạch Đông chiếm xong Hoa Lục, ông ta sẽ dựng lên một tập đoàn Việt Minh tay sai khác, sẽ huấn luyện, đào tạo được nhà lãnh đạo gian hùng và viên dũng tướng thao lược khác.

Trong trường hợp Mao không chiếm được Trung Hoa, quân Pháp sẽ tăng cường lực lượng truy lùng, càn quét, tận diệt Việt Minh thì họ Hồ, Tướng Giáp cũng đã chết bờ chết bụi, chết dấm chết dúi trong rừng sâu núi thẳm từ lâu. Và rồi cũng chẳng ai biết tới cái đảng CS Đông Dương là gì.
Ngày chiến thắng của Mao đã quyết định số phận Việt Nam và ảnh hưởng lớn lao đến cả thế giới cho tới tận hôm nay, nó đã cứu Việt Minh thoát chết, giúp Đảng sống còn.

Ngày đó chính là định mệnh của đất nước.

© Trọng Đạt
© Đàn Chim Việt

Chú thích
(1) Vietnam at War The history 1946-1975 (838 trang) chương 1, trang 3
(2) BBC.Vietnamese.com ngày 10-5-2006: Viện trợ quốc tế cho miền Bắc trong chiến tranh. Đặng Phong, Năm Đường Mòn Hồ Chí Minh, nhà xuất bản Trí thức Hà nội 2008, trang 120, 121
(3) Quân sử 4, Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong giai đọan hình thành 1946-1955, Bộ Tổng Tham Mưu VNCH, in năm 1972
(4) Theo John Prados trong Vietnam, The History of an Unwinnable war, 1945-1975 trang 20 nói khoảng 65,000 người
(5) Vietnam at War trang 42; Street Without Joy trang 28
(6) Quân Sử 4 trang 97, 98; Street Without Joy trang 28-31, Vietnam At War trang 48, 50
(7) Bernard Fall, Street Without Joy trang 28, 29
(8) Vietnam at War trang 48-49
(9) Street Without Joy trang 32
(10) Agonie de l’Indochine trang 18
(11) Quân sử 4 trang 104, Street Without Joy trang 34
(12) Vietnam at War trang 75
(13) Quân sử trang 124, 125, Street Without Joy trang 32, 33
(14) Agonie de l’Indochine trang 47.
(15) Agonie de l’Indochine trang 27
(16) Ted Morgan- The Valley Of Death, The Tragedy At Dien Bien Phu That Led America In to The Vietnam War, in 2010, trang 411

14 Phản hồi cho “Bắt hụt Hồ Chí Minh ngày 7-10-1947 và ngày Đảng sống còn”

  1. NON NGÀN says:

    NÓI VỀ NHỮNG ĐIỀU KỲ LẠ CỦA ÔNG HỒ CHÍ MINH

    Điều kỳ lạ nhất và nổi bật nhất kể từ khi ông Hồ lên cầm quyền là cả nước không còn ai dám động tới ông nữa. Điều này không phải chỉ một hai ngày mà kéo dài cả thế kỷ, cho mãi đến nay dù ông từ trần đã lâu. Trong lịch sử bốn ngàn năm của nước ta chưa có vị vua phong kiến quân chủ độc tài nào như thế, và cũng chưa có nhà cách mạng tân thời nào được như thế.

    Nên lúc ông cầm quyền rồi thì mọi người chỉ còn nói một chiều, nói tâng bốc là chính, thần thánh hóa ông là chính, bởi vì nếu nói ngược lại cho dầu là đúng đắn liền bị quy chụp là phản động, là chống đối ngay. Điều này dần dà đã trở thành tệ nạn và tệ trạng trong mọi mặt, và hẳn nhiên tự bản thân ông cũng phải biết, đó chính là điều kỳ lạ thứ hai. Như đầu tiên người ta kháo nhau là mắt ông có bốn con ngươi, rồi đến kháo ông là người không có vợ có con, suốt đời thanh sạch, chỉ mang đôi dép râu, vì phải lo làm cách mạng cho dân cho nước. Giờ thì chuyện ông có vợ có con âm thầm phần lớn ai cũng biết, ông chuyên hút thuốc lá ngoại khi ở nơi riêng tư, ông từng viết thư để xin vào học trường bảo hộ của Pháp, đã từng viết báo cáo và xin chỉ thị của Stalin về cài cách ruộng đất năm 1953 thì khắp nơi đều rõ cả.

    Khi ông cầm quyền, không quan tâm mở mang nâng cao dân trí nước nhà về mọi mặt, chỉ quan tâm tuyền truyền chủ nghĩa Mác, như dịch lịch sử đảng CS Liên Xô, theo kiểu một chiều, quan tâm đào tạo thế hệ trẻ theo chiều hướng cách mạng bôn chê vít, gây nên trạng thái bình dân hóa trong toàn xã hội, chận đứng mọi nguyên khí quốc gia, mọi trí thức đúng nghĩa nhất. Như thế thì làm sao xã hội còn phát triển một cách khách quan, tự nhiên và hiệu quả được.

    Khi cầm quyền, ông không hề lo đào tạo những lớp nhân tài kế vị sau này của mình nhằm có lợi cho đất nước, chỉ đào tạo lớp người tâng bốc ông, mê say ông, theo kiểu gia trưởng, bác bác cháu cháu mà ai cũng rõ. Điều đó chỉ củng cố thêm và lâu dài địa vị, danh tiếng của ông mà không có lợi gì cho dân tộc trên trường quốc tế hay trong lịch sử đất nước cả. Điều đó cho đến nay khi ông mất đã lâu, hiện trạng vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi cả. Người ta chỉ nhớ những câu ông nhắc lại của người xưa hay trong bài vở của Lênin rồi rùng rung xiển dương đó là tư tưởng của ông, và từ trên xuống dưới trong bao nhiêu năm chẳng bất kỳ ai dám hó hé gì cả.

    Do đó mọi sự tôn kính của ông hóa ra chỉ là sự tôn kính ngoài miệng, bởi vì người ta đã làm ngược lại di chúc của ông, thay vì hỏa thiêu hay chôn cách bình thường lại đi ướp xác và xây lăng tốn kém, bảo quản, phô trương tốn kém rồi đề cao tinh thần tiết kiệm của ông. Cái gì cũng hô do tình cảm, nguyện vọng nhân dân, mà dân chẳng khi nào được hỏi ý kiến cả. Ngay như lòng yêu nước của lớp trẻ cho tới nay phần nhiều cũng chỉ là theo dạng ảo, hay giả tạo, nhằm làm sao có lợi riêng cho mình, vì yêu nước nhất thiết cũng có nghĩa là yêu Bác và yêu CNXH. Người ta đã khẳng định yêu nước là yêu CNXH. Tức các nước không có CNXH hay tổ tiên ta chưa có CNXH cũng có nghĩa là không yêu nước. Sự thể như thế do đâu mà có, phải chăng ông Hồ cũng phải chịu trách nhiệm về điều tưởng nhỏ nhặt nhưng hết sức quan trọng này.

    Bây giờ ai cũng biết, kể cả mọi đảng viên từ cao cấp đến loại quần chúng, là ông Hồ lấy biệt danh là Dân Tiên hay N.T. Lan để viết sách tự ca ngợi đề cao mình, thậm chí tự mệnh danh là cha già của dân tộc. Điều này người ta tự hỏi có phải chỉ mà mưu lược do yêu cầu chính trị hay chỉ là tâm lý tự huyền thoại cá nhân ? Từ đó người ta cũng thấy ông dạy trẻ em luôn phải thật thà, dũng cảm, thì chính ông lại không thực hiện được điều đó.

    Cho nên các chuyện kỳ lạ như trên về ông Hồ Chí Minh quả thật trong lịch sử nước ta chưa có. Nhưng cái cơ khổ nhất là không ai được nói động đến nó. Vậy thì ông có tạo ra những thế hệ yêu nước, những con người yêu nước sau ông hay không, hay chỉ tạo ra lớp người thuần thành mù quáng, chỉ biết có chính quyền lợi riêng của mình mà không biết gì về ý nghĩa của non sông đất nước
    hay dân tộc, nhân dân đúng nghĩa gì cả. Không bất cứ ai can đảm nói lên sự thật khách quan nào, thế thì ông luôn dạy các em nhỏ phải thật thà, dũng cảm là sao ? Chính mọi sự éo le của thực tế lịch sử nước ta ngày nay là vậy.

    ĐẠI NGÀN
    (15/10/15)

  2. Hùng says:

    Những nghi vấn về cuộc chiến Đông Dương I

    1. Đang hành quân 1947 lên Việt Bắc tưởng chừng bắt được Hồ thì được lệnh rút quân trở lại đồng bằng. Nhiều sĩ quan trung cấp Pháp phàn nàn phản đối không biết tại sao?

    2. Sang 1948 cũng thế, quân Pháp mặc tình cho CS (Việt Minh) lộng hành không hành quân gì cả, chỉ đem quân đóng chăt ở các đồn dòm ngó dù CS đã cạn khô đạn dượt, không còn kháng cự nếu truy quét.

    3.Sang đến năm 1949 cũng vậy, mãi đến cuối năm 1949 thì Mào mới chiếm lục địa, cả năm trời quân Pháp cứ đóng chặt tại các đồn , không hành quân tiểu trừ gì cả.

    4. Quân Pháp lại đột nhiên lại rút bớt khỏi vùng biên giới, chỉ còn vài đồn lẻ tẻ để CS dễ dàng liên lạc với Mào vào cuối năm 1949.

    Thậm chí chỉ là một trận thua ở rừng rú Diện Biên 1954, ấy vậy mà Pháp lại nghe lời Mẽo nhượng cả miền Bắc cho CS để người dân miền Bắc bị mất quyền tư quyết rồi chìm vào Đấu tố thảm khốc sau đó. – Đời sống còn thua cả đời sống của người dân thuộc địa Hồng Kông .

    Đặc biệt là những cuốn nhật ký hành quân của các sĩ quan trung cấp Pháp hoàn tòan bị yêu cầu không được tiết lộ trong suốt 4 năm 1945-1949.

    Điều đáng nói nhất là không quân Hoa Kỳ lại bị “bận tập trận” nên không tăng viện được cho chiến trường DBP khiến nơi này tràn ngập lính Trung Cộng theo chiến thuật biển người khi pháo bình Pháp đã hoàn toàn hết đạn. Tập trận chẳng lẽ lại quan trọng hơn đánh trận thiệt hay sao?

  3. Hồ Bác Cụ says:

    Trích từ bài chủ: “….Trong trường hợp Mao không chiếm được Trung Hoa, quân Pháp sẽ tăng cường lực lượng truy lùng, càn quét, tận diệt Việt Minh thì họ Hồ, Tướng Giáp cũng đã chết bờ chết bụi, chết dấm chết dúi trong rừng sâu núi thẳm từ lâu. Và rồi cũng chẳng ai biết tới cái đảng CS Đông Dương là gì.
    Ngày chiến thắng của Mao đã quyết định số phận Việt Nam và ảnh hưởng lớn lao đến cả thế giới cho tới tận hôm nay, nó đã cứu Việt Minh thoát chết, giúp Đảng sống còn…”

    Bi giờ tui mới hiểu thấu đáo lí do tại sao từ Hồ chí minh cho đến đám “con cháu boác Hù” sau này chúng nó đều ca bài “đời đời mãi mãi nhớ ơn Mao chủ tịt và nước Tàu Dzĩ đại”.

    Thì ra Hồ chí minh đảng và CSVN đúng là “đứa con hoang” của Tàu cộng, y như tên Đại Sứ của Tàu cộng đã tuyên bố trước đây!!!! Không oan chút nào cả!!!

  4. nguyenha says:

    DCSVN có cả ban nghiên cứu Lịch sử Đảng. Có cả Viện Sử học ! Hẳn các cơ quan nầy đầy đủ chứng cớ “sự thật HCM”. Gần đây có rất nhiều phản biện về cuộc đời và sự nghiệp HCM.Thậm chí cả báo chí nước ngoài xếp hạng HCM là tên “đồ tể ” Thế giới. Báo chí Tàu thì bảo HCM là Thiếu tá quân giải phóng Hồ Quang…Riêng tại Hải ngoại,cộng đồng người Việt Tự Do, có nhà nghiên cứu Sử học Trần gia Phụng viết rất “rỏ nét” về HCM. Nhưng chẳng có thấy bất cứ phản biện nào từ các cơ quan nghiên cứu Lịch sử từ DCSVN !! Thế là thế nào ? Không phản biện là chấp nhận Sự thật !!Chưa nói “không phản biện” đồng nghĩa với, tạo thêm giả dối cho thần tượng HCM !! Nếu vậy ,thì nên khuyên các DLV ,đừng dại gì bênh vực cho Già Hồ,vì càng “nói” thì càng “lạy ông tôi ở bụi nầy” .Trên diễn đàn nầy,tôi thấy rất nhiều Cảm -tình viên với CS ,bênh vực HCM,bênh vực Đảng…đến tội nghiệp! Cụ thể như Má-Hai-Má Ba …và ngay cả “nhà báo Lê diễn Đức! (tôi viết toàn chữ)./

  5. Minh Đức says:

    Trích: “Sau khi Mao Trạch Đông chiếm xong Hoa Lục, ông ta sẽ dựng lên một tập đoàn Việt Minh tay sai khác, sẽ huấn luyện, đào tạo”

    Chữ nếu có thể bàn đến vô cùng. Cũng có thể Mao không tìm được người nào tài giỏi như ông Hồ và những người theo ông Hồ. Cũng có thể lãnh tụ Mao chọn đó lại là một thứ Pol Pot và sẽ thi hành nạn diệt chủng ở miền Bắc.

    • HN says:

      Người Tây phương cho là ngoài Hồ và Giáp không ai có thể dựng nghiệp
      Sai! Lê Duẫn, Lê đức Thọ, Nguyễn Chí Thanh đánh Mỹ mạnh còn hơn Hồ, Giáp

      • Minh Đức says:

        Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chỉ thừa hưởng đảng Cộng Sản đã có sẵn và tiếp tục đường lối chiến tranh. Lê Duẩn có thể gây dựng được một đảng Cộng Sản từ trong trứng nước hay không? Lúc Lê Duẩn cầm quyền có nhiều người trong đảng bất mãn, không phục Lê Duẩn.

        Lê Duẩn đánh Mỹ mạnh chưa hẳn là cái hay. Nếu năm 1964 miền Bắc ngưng đánh miền Nam thì lại tốt hơn vì lúc đó miền Bắc chưa bị ném bom tàn phá. Hai miền sống trong hòa bình xây dựng kinh tế vẫn tốt hơn là bỏ ra thêm 10 năm chiến tranh. Hậu quả của đảng CSVN theo đuổi chiến tranh lâu dài là Việt Nam bị lạc hậu, suy yếu nên bị Trung Quốc bắt nạt.

    • noileo says:

      THật là súi quẩy cho dòng họ Đặng, phải chi mà quân Pháp thành công, tóm đuọc Minh & Giáp lúc ấy, thì Đặng Xuân KHU đã đuọc đôn quân, đã đủn đít lên thay chỗ Hồ chí Minh làm thông dịch viên truyền lệnh của Mao trạch Đông xuống tướng tá quân đội nhan dân VN cộng sản & lực lượng vũ trang Mao-ít tại VN rồi

      thì lão thành cách mạng cộng sản, trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ, con người mới xã hội chủ nghĩa bắc kỳ đã có cha già Đặng Xuân KHu rồi!

      TRường Đặng Xuân KHU, với thành tích đòi hủy bỏ chữ quốc ngữ gốc La tinh, bắt nhân dân học chữ Tàu, từng hãnh diện cho VN đụợc làm chư hầu Trung quốc, sẽ chẳng thua kém gì Hồ chí Minh ngoan ngãn với Mao Trạch Đông & cố vấn Trung quốc vỹ đại

  6. Minh Đức says:

    Trích: “Số phận của Việt Minh như cá nằm trên thớt, Pháp còn thiếu nhân lực nhưng họ sẽ đưa thêm quân từ trong nam ra hoặc từ bên Pháp tới để tiêu diệt nốt đám VM còn lại.”

    Vào thời điểm này, ông Hồ Chí Minh đã cho một phái đoàn đi sang Trung Quốc để nhờ chính quyền Tưởng Giới Thạch giúp. Phái đoàn đó chưa đi đến nơi thì chính quyền Tưởng Giới Thạch đã bỏ chạy ra Đài Loan, Mao Trạch Đông chiếm Hoa Lục. Sau khi Mao Trạch Đông chiếm Hoa Lục thì mọi sự trở nên dễ dàng hơn cho Cộng Sản Việt Nam. Phái đoàn được ông Hồ phái qua xin Tưởng Giới Thạch giúp chắc là đã được dạy cho bài bản ăn nói để cho Tưởng Giới Thạch nghĩ rằng Việt Minh không phải là Cộng Sản.

    Nếu tại Trung Quốc không có phong trào Cộng Sản thì cuộc kháng chiến chống Pháp của Việt Minh cũng sẽ đi đến chỗ tàn lụi như Phan Đình Phùng, Hoàng Hoa Thám.

  7. NGÀN SAO says:

    ĐỊNH MỆNH

    Ở đời số mệnh là thường
    Có người phú quý có người truân chuyên
    Nói ra đâu có sợ phiền
    Mỗi người tự xét quả liền hay thôi

    Kể luôn lịch sử trên đời
    Cũng còn số mệnh huống người nhân gian
    Giày còn có số đặt hàng
    Dễ chi nhân thế bộ toan thoát à

    Nói gần rồi đến nói xa
    Nước ta thuộc Pháp cũng đà trăm năm
    Xong thì cộng sản Việt Minh
    Ông Trời đã sắp quả tình hay chưa

    Trường Sơn bao bận nắng mưa
    Dễ gì thay đổi mệnh thừa vậy sao
    Trước sao phải có Cụ Hồ
    Để làm cộng sản lẽ nào lại không

    Nhớ lần quân Pháp chơi ngông
    Nhảy dù Bắc Cạn tóm ông định rồi
    Tóm luôn ông Giáp đủ đôi
    Nhưng nhờ Trời giúp để rồi thoát êm

    Bây giờ nhìn lại mà xem
    Trên đời bao chuyện lềnh khênh vậy mà
    Có Trời mà cũng có ta
    Chuyện gì Trời muốn thì ta cũng huề

    Nên đừng õng ẹo khen chê
    Trăm năm cộng sản cũng về nơi đâu
    Giống như bọn Pháp ban đầu
    Trăm năm rồi cũng xuống tàu rút đi

    Nước ta cũng chẳng lo gì
    Ông Trời đã định nói chi cũng thừa
    Nhìn trời thấy đám sao thưa
    Qua đêm lại sáng cũng vừa vậy thôi

    SAO NGÀN
    (07/10/15)

  8. Dan Oan says:

    Đảng Cộng Sản VN Bán: Đất Nước VN, đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Gạc Ma, Ba Bình, các đảo Miền Nam VN cho Trung Quốc từ năm 1956.
    ===>
    • Nguyên Tắc Estoppel là: Luật Pháp Toà Án Quốc Tế, Liên Hiệp Quốc, Quốc Gia Tư Bản đang dùng tại Tòa Án. Pháp Lý Estoppel dùng: [ Ngăn Chận Nguyên Cáo, Bị Cáo Không Cho Thay Đổi Đi Ngược Lại Lời Nói, Hành Xữ, Hành Động Đã Nói, Hứa, Trong Quá Khứ ].
    ===>
    • Ngày 8/06/2014 Trung Ương Trung Quốc Công Khai Tuyên Bố Nộp Giấy Tờ lên Ông Ban Ki-Moon Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc BẰNG CHỨNG, VẬT CHỨNG, NHÂN CHỨNG như: [ Đảng Cộng Sản Việt Nam BÁN Nước VN không lên tiếng phản kháng đồng ý im Lặng và tuyên bố Thế Giới đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Ba Bình, Gạc Ma và những Đảo VN thuộc Sở Hửu Trung Quốc từ năm 1956 ]. Gồm có:
    ==>
    • Năm 1950 Đảng Cộng Sản Miền Bắc VN mở Họp Báo Thế Giới, Công Khai Tuyên Bố lên mặt báo như: [ Không Công Nhận Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà Miền Nam là 1 Đất Nước VN Độc Lập Hợp Pháp trên Liên Hiệp Quốc và Đại Diện 1 Đất Nước VN ].
    ==>
    • Chính Phủ Đảng Cộng Sản Miền Bắc VN: [ Không Công Nhận Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà Miền Nam là 1 Đất Nước VN Độc Lập Hợp Pháp trên Liên Hiệp Quốc và Đại Diện 1 Đất Nước VN. Như Vậy: Quyền Luật Pháp Quốc Tế nào Lên Tiếng: đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Ba Bình, Gạc Ma và các đảo Miền Nam VN là chủ quyền sở hửu của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà ].
    ==>
    • Chứng Minh cho Liên Hiệp Quốc, Toà Án Quốc Tế, Đồng Bào Thế Giới Thấy ==> Chính Phủ Miền Bắc Đảng Cộng Sản VN công bố: [ Hoàng Sa, Trường Sa, Ba Bình, Gạc Ma, các đảo Miền Nam VN Thuộc Chủ Quyền Sở Hửu Chính Phủ Cộng Sản Miền Bắc VN ].
    ==>
    • Ngày 15/06/1956. Thứ Trưởng Ngoại Giao Ung Văn Khiêm Đại Diện Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghỉa VN Tuyên Bố Văn Thư trước mặt Ông Lý Chí Dân đại diện Toà Đại Sứ Trung Quốc tại VN và Báo Chí trong và Ngoài Nước đăng tin như: ==> Dữ Liệu VN. đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Gạc Ma, Ba Bình về lịch sử: [ Thuộc Sở Hửu Trung Quốc có Lịch Sử trên 1,000 Năm. Hoàng Sa, Trường Sa, Ba Bình, Gạc Ma, các Đảo VN 0 Thuộc Sở Hửu Chính Phủ Cộng Sản VN ].
    ==>
    • Ngày 14/9/1958 Thủ Tướng Phạm Văn Đồng, Chính Phủ Đảng Cộng Sản Miền Bắc VN: [ Ghi Nhận và Tán Thành Bản Tuyên Bố 04/09/1958 của Chính Phủ Nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa về Lãnh Hải Thuộc Sở Hửu Trung Quốc ].
    ==>
    • Năm 1974 Sách Địa lý lớp 9 do Nhà Xuất Bản Giáo Dục Hà Nội xuất bản in phát hành sách ngay trong Nước Đảng Cộng Sản Miền Bắc VN. Sách ghi rỏ dạy Học Sinh toàn Quốc Miền Bắc VN như: [ Vòng cung các đảo Trường Sa, Hoàng Sa, Gạc Ma, Ba Bình, Đài Loan, Hải Nam và các đảo VN là Lãnh Hải Thuộc Sở Hửu Trung Quốc ].
    ==>
    • Ngày 19/01/1974. Trung Quốc dùng Tàu Chiến Bắn Giết Chiếm Đảo Hoàng Sa tại Biển Đông. Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản Miền Bắc VN im Lặng đồng ý. O dám lên viết Thư lên Tiếng Phản đối gửi Liên Hiệp Quốc. Đảng Cộng Sản VN O có bằng chứng phản đối trên giấy tờ Liên Hiệp Quốc hôm nay.
    ==>
    • Ngày 14/03/1988. Trung Quốc dùng Tàu Chiến Bắn Giết Chiếm đảo Gạc Ma thuộc đảo Trường Sa tại Biển Đông. Lãnh Đạo Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghỉa VN im Lặng đồng ý. O dám lên viết Thư lên Tiếng Phản đối gửi Liên Hiệp Quốc. Đảng Cộng Sản VN O có bằng chứng phản đối trên giấy tờ Liên Hiệp Quốc hôm nay.
    ==>
    • Năm 2010. Quốc Hội, Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản VN mới Thông Qua Luật Biển VN.
    ==>
    • Ngày 8/6/2014 Trung Ương Trung Quốc trình: [ Ông Ban Ki Moon và Toàn Thế Giới thấy Bằng Chứng, Vật Chứng, Nhân Chứng có thật trên Giấy Tờ, Ký Tên Đóng Dấu 2 Lãnh Đạo Cao Cấp Đảng Cộng Sản VN và Trung Quốc. Như: [ Công Hàm Thủ Tướng Phạm Văn Đồng, Văn Thư Bộ Trưởng Ngoại Giao Ung Văn Khiêm, ... v.v ].
    ==>
    • Sau 58 Năm. Quốc Hội, Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản VN muốn kiện Trung Quốc tại Toà Án Quốc Tế. Trung Ương Trung Quốc có Bằng Chứng, Vật Chứng, Nhân Chứng Lãnh Đạo CAO CẤP Đảng Cộng Sản VN Ký Tên Đóng Dấu trong tay Về: Lãnh Đạo Đảng Cộng Sản VN: BÁN Đất Nước VN, Bán Đảo Hoàng Sa, Trường Sa, Gạc Ma, Ba Bình, các đảo VN cho Trung Quốc.
    ==>
    • Trung Quốc 100 % THẮNG KIỆN trên Toà Án Quốc Tế. Đảng Cộng Sản VN ôm nhục Thế Giới thua Kiện.
    ==>
    Bằng Chứng Lịch Sử Kiện có thật tại Toà Án Quốc Tế trong Quá Khứ:
    ==>
    • Năm 1951. Tranh Chấp Biên Giới giửa Great Bristain và Norway. Norway Tuyên Bố, Công Bố với Great Bristain là: Ranh Giới Phận Định Lãnh Hải của Norway nằm ở ( A ). Great Bristain không lên Tiếng Phản Đối, Chống Đối, im Lặng trong 70 năm. Thình lình. Great Bristain Lên Tiếng Phản Đối, Chống Đối Ranh Giới Phận Định Lãnh Hải của Norway nằm ở ( A ) là không đúng. Nó Thuộc Chủ Quyền của Great Bristain. Toà Án Quốc Tế, Thẩm Phán Tuyên Bố: [ Great Bristain 0 được Quyền Đổi Ý Kiến và Đi Ngược Lại Lời Nói, Hành Xữ, Hành Động Đã Nói và Hứa Trong Quá Khứ ]. Vì Chính Phủ Great Bristain 0 Lên Tiếng Phản Đối, im Lặng trong 70 năm.
    ==>
    • Năm 1962 Cambodia kiện Thailand ra Toà Án Quốc Tế như: Ngôi Chùa nằm trong Lãnh Thổ Cambodia. Lợi dụng năm 1954 Pháp rút khỏi Đông Dương. Quân Thailand chiếm Biên Giới có Ngôi Chùa. Cambodia dựa theo Bản Đồ chia Biên Giới năm 1904 do Chính Phủ Pháp Vẽ, trên Bản Đồ Vẽ Ngôi Chùa năm trên Lãnh Thổ Cambodia. Bản Đồ đó trao Chính Phủ Thailand năm 1907. Thình lình. Thailand lên tiếng ngôi chùa 0 Thuộc Sở Hửu Cambodia. Nó Thuộc Chủ Quyền Thailand. Toà Án Quốc Tế, Thẩm Phán Tuyên Bố: [ Thailand 0 được Quyền Đổi Ý Kiến và Đi Ngược Lại Lời Nói, Hành Xữ, Hành Động Đã Nói và Hứa Trong Quá Khứ ]. Vì Chính Phủ Thailand 0 Lên Tiếng Phản Đối, im Lặng trong 58 năm.
    ==>
    • Toà Án Quốc Tế dùng Pháp Lý Estoppel phải có: [ Bằng Chứng, Vật Chứng, Nhân Chứng, Chứng Minh và Cung Cách Hành Xữ, Thiệt Thòi, Minh Bạch của Nguyên Cáo và Bị Cáo trước mắt Chánh Án, Thẫm Phán và Bội Thẫm Đoàn ].
    ==>
    • Toà Án Quốc Tế O cần xữ việc: Ngoại Giao hay 0 Ngoại Giao, Quốc Hội của các Quốc Gia thông qua hay O thông qua Công Hàm của Nguyên Cáo và Bị Cáo.

  9. Nguyen Quang says:

    “Bắt hụt Hồ Chí Minh ngày 7-10-1947 …: -Tác giả: Trọng Đạt .

    Còn trường hợp dưới đây là Hồ chí Minh đã bị nhốt cũi rồi, thế nhưng mấy ông quốc gia tốt bụng lại giúp nó được thả ra !

    “Việt Nam Một Thế kỷ Qua ” -Nguyễn Tường Bách : “Tháng 10/1942, Việt Nam Cách Mệnh Đồng Minh Hội do Trương Bội Công, rồi Nguyễn Hải Thần lãnh đạo, với đại diện của Việt Nam Quốc Dân Đảng, Phục Quốc, Việt Nam Độc Lập Đồng Minh Hội (tức Việt Minh, thành lập từ tháng 5/1941) và một số không đảng phái.

    Anh Tam (Nhất Linh Nguyễn Tường Tam) lúc này lấy tên là Nguyễn Tường Dũng (đúng như tên anh chàng Dũng trong Đoạn Tuyệt), bị giam vào một hang đá gần Liễu Châu… Một ngẫu nhiên kỳ lạ là trong hang đá ấy, còn một người Việt bị giam nữa, với cái tên là Hồ Chí Minh. Đồng Minh Hội cử hai anh Vũ Hồng Khanh và Nghiêm Kế Tổ đến thăm Nguyễn Tường Tam để hiểu rõ lai do. Về sau Hội quyết định yêu cầu tướng Trương Phát Khuê trả tự do cho anh Tam và cả người Việt cùng bị giam, Hồ Chí Minh, vì đều là người Việt yêu nước phải lưu vong tới đây. Cả hai đều được đưa về hội quán, nhưng không ai rõ Hồ Chí Minh tức là Nguyễn Ái Quốc. Trước đây, Nguyễn Ái Quốc đã từng hoạt động ở Quảng Đông dưới tên là Lý Thụy, trợ tá cho Borodine, cố vấn Liên Xô cho đảng CS Trung Quốc trước và sau công xã Quảng Châu …”.

Leave a Reply to NGÀN SAO