WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

60 năm nhìn lại chính thể VNCH

 26/10/1955 – 26/10/2015

Cựu hoàng Bảo Đại và cựu TT Ngô Đình Diệm

Cựu hoàng Bảo Đại và cựu TT Ngô Đình Diệm

Cựu Hoàng Bảo Đại cho biết ông hiểu ý nguyện của người dân muốn có một thể chế cộng hòa nên ông mới trao quyền cho Việt Minh. Ông cũng không muốn quay lại thể chế quân chủ nên chỉ đặt mình vào vị trí Quốc Trưởng của Quốc Gia Việt Nam. Và sau này không mạnh mẽ phản đối khi bị Thủ Tướng Ngô Đình Diệm truất phế.

Thời kỳ chuyển tiếp

Chỉ trong vòng vài tuần chấp chính Thủ tướng Ngô Đình Diệm đã nhận trách nhiệm di cư hằng triệu đồng bào miền Bắc và cũng chỉ trong vòng một thời gian rất ngắn những người này được định cư tại miền Nam.

Thủ tướng Ngô Đình Diệm đã bình định các giáo phái, các đảng phái, các bè cánh bên trong quân đội và trong các lực lượng vũ trang. Miền Nam từ một nước chiến tranh an ninh từng bước được phục hồi.

Trong khi Quốc Trưởng Bảo Đại ở Pháp, các thế lực thân Pháp và chống Thủ Tướng Diệm vẫn tồn tại trong quân đội, để giải quyết người Mỹ đã dàn dựng truất phế Bảo Đại, xây dựng chính phủ cộng hòa.

Ngày 23/10/1955 qua một cuộc trưng cầu dân ý Quốc Trưởng Bảo Đại bị truất phế và đến ngày 26/10/1955 Việt Nam Cộng Hòa chính thức thành lập, Thủ tướng Ngô Đình Diệm được đề cử làm Quốc Trưởng.

Tháng 3/1956, thực hiện việc bầu cử Quốc Hội Lập Hiến đến ngày 26/10/1956 bản Hiến Pháp được ban hành. Quốc Hội Lập Hiến chọn Quốc Trưởng Ngô Đình Diệm làm Tổng Thống khai sinh nền Đệ Nhất Cộng Hòa.

Đệ Nhất Cộng Hòa (1956-63)

Là thời cực thịnh của miền Nam, từ một quốc gia bị thuộc miền Nam từng bước trở thành một nước đang phát triển mọi phương diện: chính trị, văn hóa, xã hội, giáo dục, văn nghệ, truyền thông, báo chí, y tế, quốc phòng, nội an, kinh tế, kỹ nghệ, canh nông, điền địa, chăn nuôi và thương mại. Thủ đô Sài Gòn được thế giới biết đến như hòn ngọc viễn đông.

Miền Nam đã chọn đúng chiến lược kinh tế. Trong khi các quốc gia Tây Phương và các quốc gia trong vùng chọn chiến lược bảo vệ thị trường nội địa, thì miền Nam chọn con đường kinh tế tự do. Con đường mà thế giới ngày nay đã xác nhận là con đường phát triển đúng đắn.

Chính phủ Ngô Đình Diệm chủ trương kinh tế tự do nhằm chống lại độc quyền kinh tế theo kiểu cộng sản. Nhà nước không làm kinh tế chỉ làm chính sách khuyến khích kỹ nghệ, canh nông, điền địa, chăn nuôi, mở rộng thương mãi hướng đến xuất cảng.

Về chính trị, không thể so được với các quốc gia Tây Phương nhưng nếu so với các quốc gia trong vùng thì miền Nam là một nước cộng hòa non trẻ thời chiến nhưng đã xây dựng dựa trên một nền tảng dân chủ: (1) công dân tự do bầu Quốc Hội Lập Hiến (2) Quốc Hội Lập Hiến sọan Hiến Pháp (3) công dân bầu Quốc Hội Lập Pháp và bầu Tổng Thống.

Vì nhân bản miền Nam đã không tận diệt cộng sản như các nước Nam Dương, Đại Hàn, Thái Lan, Mã Lai. Riêng Nam Dương 9-1965 chính quyền Suharto đã giết hằng trăm ngàn người và đày ba triệu người khác ra các hoang đảo vì cho rằng họ là cộng sản.

Năm 1962 miền Nam bắt đầu chính sách hồi chánh, cán binh cộng sản buông súng quay về với chính nghĩa quốc gia được hòa nhập và đối xử bình đẳng như mọi công dân khác. Cho đến năm 1974 đã có 200.000 cán binh ra hồi chánh. Chính sách hồi chánh đại đoàn kết dân tộc là chính sách thành công nhất của miền Nam.

Cả hai Quốc Hội Lập Hiến và Lập Pháp đều có sự tham gia của đa đảng chính trị. Những cuộc biểu tình, báo chí đối lập và tiếng nói đối lập xuất hiện ngày càng nhiều tại miền Nam. Tự do dân chủ đã bắt đầu đâm chồi nở nhụy.

Miền Nam xây dựng văn hóa, xã hội, giáo dục, văn nghệ,… trên căn bản nhân bản, khai phóng và dân tộc, nên vẫn còn giữ được giá trị đến ngày nay. Cụ thể là các bài hát trước 1975 càng ngày càng được yêu thích, các tạp chí, sách trước 1975 nay được in lại và được nhiều người tìm đọc.

Tổng Thống Ngô Đình Diệm mất sự ủng hộ của Hoa Kỳ khi từ chối việc đưa quân Mỹ vào miền Nam. Hoa Kỳ đã dàn dựng đảo chánh 1-11-1963 dẫn đến cái chết của anh em ông Diệm ông Nhu chấm dứt Đệ Nhất Cộng Hòa.

Giai đoạn chuyển tiếp

Sau cuộc đảo chánh 1-11-1963, miền Nam bước vào một giai đoạn khủng hoảng chính trị, liên tục thay đổi nhân sự lãnh đạo và cuối cùng chính quyền được trao cho quân đội. Trung tướng Nguyễn văn Thiệu được giao vai trò Quốc Trưởng còn Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ giữ vai trò Thủ Tướng.

Miền Bắc lợi dụng tình thế gia tăng đưa cán bộ và quân đội vào Nam. Sẵn cơ sở hạ tầng chỉ sau một thời gian ngắn cộng sản đã kiểm sóat được một phần nông thôn.

Ngày 8-3-1965, Hoa Kỳ cho đổ quân lên bãi biển Đà Nẵng. Chiến tranh càng ngày càng leo thang, đến cuối năm 1965, tổng số quân Mỹ tại miền Nam đã lên tới 184.000 so với 23.000 quân vào cuối năm 1964.

Điều đáng ghi nhận là chính quyền quân sự đã nhanh chóng cho tổ chức bầu Quốc Hội lập hiến, soạn ra Hiến pháp 1967 cho nền Đệ Nhị Cộng Hòa. Sau đó là bầu quốc hội lập pháp chính quyền quân sự chuyển giao quyền lực cho chính quyền dân sự.

So với các quốc gia trong vùng Đông Nam Châu Á cùng thời, Hiến pháp 1967 chỉ rõ sự tiến bộ vượt bực của Việt Nam. Hiến pháp vừa ngắn gọn, rõ ràng, vừa nêu rõ chính phủ phải bảo đảm những quyền tự do căn bản, kể cả quyền đối lập chính trị. Hệ thống tam quyền phân lập cũng đã được đưa vào Hiến Pháp 1967.

Đệ Nhị Cộng hòa (1967-75)

Quốc trưởng Nguyễn Văn Thiệu đã được bầu làm Tổng Thống, ông tuyên thệ nhậm chức vào 12 giờ trưa ngày 31/10/1967. Trên căn bản Đệ Nhị Cộng Hòa vẫn duy trì những điều hay lẽ đẹp được xây dựng trước đây và cải thiện điều chưa được hoàn chỉnh.

Về chính trị miền Nam đã thực hiện tự do bầu phiếu, tam quyền phân lập (hành pháp lập pháp và tư pháp hoàn toàn độc lập), luật pháp được thượng tôn, đa đảng đối lập tranh quyền, tự do báo chí… nền dân chủ tại miền Nam đã vượt xa các quốc gia trong vùng.

Chương trình Người Cày Có Ruộng tư hữu hoá ruộng đất đã được hoàn tất năm 1974, mọi nông dân đều có ruộng để cày. Chính sách cơ khí nông nghiệp hiện đại hóa nông thôn, thực hiện công bằng xã hội, nâng cao đời sống nông dân cũng đã được tiến hành.

Về quân sự lợi dụng Tết Mậu Thân 1968 cộng sản mở chiến dịch tổng tấn công và nổi dậy, chiếm được Huế và một số nơi nhưng vì không được sự hỗ trợ của dân nên nhanh chóng bị tiêu diệt. Trong năm 1968, cộng sản mở 2 cuộc tấn công vào thủ đô và các thành phố nhưng cũng đều thất bại.

Thất bại quân sự nhưng cộng sản đã chiến thắng trên mặt trận chính trị, người Mỹ biết không thể thắng được cộng sản bằng quân sự nên tìm cách đưa cộng sản vào bàn hội nghị và rút khỏi miền Nam.

Trong khi người Mỹ rút khỏi miền Nam thì ngược lại Khối cộng sản gia tăng viện trợ cho miền Bắc mở rộng chiến tranh ở miền Nam. Năm 1972, miền Bắc vượt vĩ tuyến 17 chiếm Quảng Trị, phía Nam đánh chiếm An Lộc, trên cao nguyên tấn công Komtum, Ban Mê Thuộc,… Mọi cuộc tấn công đều được Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đẩy lùi.
Bằng mọi cố gắng để rút khỏi miền Nam, Hoa Kỳ đã buộc Tổng Thống Thiệu ngồi vào bàn Hội Nghị Ba Lê với hứa hẹn sẽ tiếp tục viện trợ và bảo vệ miền Nam.

Người Mỹ thất hứa còn cộng sản Bắc Việt không tôn trọng Hiệp Định mang quân vượt vĩ tuyến 17 đánh chiếm miền Nam. Hết quân viện, quân trang, quân cụ, hết nhiên liệu, hết súng đạn, miền Nam thất thủ 30/4/1975 chấm dứt nền Đệ Nhị Cộng Hòa.

60 Năm Nhìn Lại.

Chỉ trong vòng 20 năm nhờ chọn đúng con đường phát triển, Việt Nam Cộng Hòa một quốc gia vừa giành được độc lập, phải đối đầu với chiến tranh đã xây dựng được nền tảng xã hội vững chắc.

1. Các quyền tự do căn bản đã được chính phủ bảo đảm, đặt biệt là quyền tư hữu và quyền tự do báo chí;

2. Xây dựng được một nền dân chủ tam quyền phân lập, đa đảng đối lập;

3. Xây dựng thành công một nền giáo dục, lấy nhân bản, khai phóng và dân tộc làm căn bản;

4. Tôn giáo, văn học, văn nghệ, nghệ thuật, xã hội dân sự phát triển;

5. Theo kinh tế tự do nhưng vẫn bảo đảm được công bằng xã hội và dân sinh như y tế đại chúng hay thực hiện luật Người Cày Có Ruộng.

Kinh nghiệm thế giới cho thấy các yếu tố trên là căn bản trong việc phát triển quốc gia. Nghĩa là nếu miền Nam không rơi vào tay cộng sản thì Việt Nam Cộng Hòa sẽ không thể kém xa các quốc gia Đông Nam Châu Á như hiện nay. Nếu không nói là sẽ vượt trội hơn nước người.

Sau 40 năm, đảng Cộng sản đã hủy họai miền Nam nhưng giá trị tinh thần cộng hòa vẫn tồn tại và đang từng bước phục hồi.
Tình hình thế giới và Việt Nam đang biến chuyển không ngừng, Việt Nam đã từ bỏ chế độ Quân Chủ, đang từ bỏ chế độ độc tài cộng sản, chính thế cộng hòa sẽ là thể chế tương lai Việt Nam. Các quyền tự do cơ bản và giá trị cộng hòa sẽ được phục hồi.

Melbourne Úc Đại Lợi

25-10-2015

© Nguyễn Quang Duy

© Đàn Chim Vi

109 Phản hồi cho “60 năm nhìn lại chính thể VNCH”

  1. Quang Phan says:

    Quỷ Đỏ Việt cộng tàn ác gấp bội thực dân Pháp

    *** Tướng CSBV Trần Độ: “Nếu nhà tù Pháp mà như nhà tù bây giờ thì bọn tớ chết hết rồi, làm sao mà vượt ngục được, làm sao còn sống đến hôm nay?”

    “Nền chuyên chính tư tưởng hiện nay ở Việt Nam là tổng hợp các tội ác ghê tởm của Tần Thủy Hoàng và các vua quan tàn bạo của Trung Quốc, cộng với tội ác của các chế độ phát xít, độc tài. Nó tàn phá cả một Dân tộc, huỷ hoại tinh anh của nhiều thế hệ “.

    ***Nguyễn Văn Tạng – một đảng viên công sản, đã ở tù 15 năm dưới thời thực dân Pháp, 8 dưới thời ông Ngô Đình Diệm, 6 năm dưới thời ông Nguyễn Văn Thiệu, và nhiều năm trong các nhà tù của Cộng Sản – đã phát biểu: “Tôi ước mơ không phải là được tha về, cũng không phải là được thăm gặp gia đình, mà là được trở lại nhà tù của Pháp 30 năm trước đây.”

    ***“ Hà Nội đứng lên rồi!” – Trần Khải Thanh Thủy : Vừa bắt đầu giờ làm việc buổi sáng (28/11/2013), gần 1500 người dân oan thuộc 63 tỉnh thành cả nước đã đồng lòng kéo nhau về khu vực tiếp dân ( số 1 Ngô Thì Nhậm, quận Hà Đông, thành phố Hà Nội …lời bình phẩm của đám bà con Tây Bắc oang oang:..: “Chúng nó toàn những lũ sâu mọt hại dân thôi, từ thằng Trọng, thằng Anh, thằng Sinh, thằng Hải, thằng Dũng, thằng Quang…không thằng nào thiếu tội bán nước, …

    “ Cái lũ cộng sản này còn ăn trên mồ mả, xác chết của đồng loại, ác hơn cả phát xít, hít le, cả cú cáo, ác điểu , diều hâu, quạ xám…”

    ***Nguyễn Văn Trấn -gia nhập đảng Cộng Sản từ những ngày đầu mới thành lập . Phó bí thư Xứ uỷ Nam Kỳ . Dân biểu Quốc hội Hà Nội: phát biểu ” Tội ác của chế độ này [chế độ cộng sản Việt Nam], từ 40 năm nay, thật nói không hết.”

    *** Lê Hiển Đức – là người dân chống tham nhũng nổi tiếngở trong nước – nói : “Đã sống qua thời VN còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền “của dân, do dân, vì dân” cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế” .

  2. Quang Phan says:

    Hồ chí Minh đưa Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Pháp :

    Sử gia Trần Gia Phụng : Tại Hà Nội, Hồ Chí Minh gấp rút ra mắt chính phủ lâm thời Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ngày 2-9-1945. Tại buổi lễ, sau khi đọc bản “Tuyên ngôn độc lập”, Hồ Chí Minh hô to hai lời thề : ……..Thứ hai, Nếu Pháp đến xâm lăng lần nữa thì chúng tôi xin thề: không đi lính cho Pháp, không làm việc cho Pháp, không bán lương thực cho Pháp, không đưa đường cho Pháp.

    Thế nhưng vào chiều ngày 6-3-1946, tại số 38 đường Lý Thái Tổ, Hà Nội, Hồ Chí Minh, với tư cách chủ tịch chính phủ Liên hiệp kháng chiến, ký thỏa ước Sơ bộ với đại diện Pháp là Jean Sainteny. Theo thỏa ước nầy, Pháp thừa nhận Việt Nam là một quốc gia tự do, có chính phủ riêng, nghị viện riêng và tài chính riêng trong Liên Bang Đông Dương và trong Liên Hiệp Pháp (điều 1); Việt Nam sẵn sàng tiếp đón quân đội Pháp đến thay thế quân đội Trung Hoa để giải giáp quân đội Nhật (điều 2).

  3. Quang Phan says:

    Theo tin wikipedia , Nguyễn Văn Thiệu giã từ Việt Minh khi khám phá ra chúng là bọn cộng sản chuyên khủng bố :

    “Sau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc năm 1945, ông tham gia lực lượng Việt Minh do Hồ Chí Minh đứng đầu. Ông cùng các đồng chí được huấn luyện vũ khí trong rừng dùng gậy tre vì họ không có súng. Năng lực quản lý của ông sớm được công nhận, sau đó được bổ nhiệm trở thành một người đứng đầu Huyện. Nhưng sau chưa đến một năm, ông bắt đầu thất vọng, “Tôi biết rằng Việt Minh là cộng sản”, ông trả lời trong một cuộc phỏng vấn, và nói thêm: “họ bắn người dân, họ lật đổ các ủy ban xã, họ tịch thu đất đai”.

  4. Hoàng says:

    Ông Nguyễn Thái, nguyên Chủ tịch “Hội Sinh viên Công giáo Việt Nam tại Mỹ” vào những năm đầu thập niên 1950′. Nhờ là người Công giáo, lại được đào tạo tại Mỹ, ông hội đủ được hai điều kiện để ông Diệm trân trọng mời về nước và cử làm Tổng Giám đốc đầu tiên của cơ quan “Việt Nam Thông Tấn xã” trong 6 năm trời (1955-1961). Đó là một chức vụ cực kỳ quan trọng, được tiếp cận những thông tin chọn lọc của Dinh Độc Lập để biên tập và phổ biến những tài liệu chính thức trong môi trường truyền thông (cả quốc nội lẫn quốc tế) hầu đề cao và bảo vệ chế độ. Nhưng cũng nhờ ở vị trí được tin dùng đó, ông Nguyễn Thái là một trong những người thân cận của chế độ, từ năm 1959, đã thấy được bản chất độc tài và “tình trạng tuyệt vọng của miền Nam” và “sẽ không chống lại được mối đe dọa do Cọng sản khuynh loát” dưới sự cai trị của gia đình ông Diệm.
    Nhận thấy với tình trạng độc tài gia đình trị lúc bấy giờ của dòng họ Ngô Đình, và vì không có điều kiện và cơ hội đóng góp ý kiến để giảm bớt sự độc tài và gia đình trị của anh em ông Diệm, ông Nguyễn Thái chọn cách tiếp cận mà ông cho là hữu hiệu nhất: Trực tiếp thuyết phục thế lực đã khai sinh, nuôi dưỡng và đang ủng hộ chế độ Diệm. Năm 1962, ông từ chức, qua Mỹ, và viết “tập điều trần “IS SOUTH VIETNAM VIABLE?” (Liệu Nam Việt Nam có sống còn được không ?) để cảnh tỉnh chế độ Diệm và những nhà làm chính sách Mỹ.
    Gần một năm sau khi xuất bản (Manila, 12-1962), những lời cảnh cáo của ông trở thành sự thật: Chế độ Diệm sụp đổ vì những khuyết tật nội tại của chính nó, mà hai khuyết tật lớn nhất là: Tính phi Dân tộc và Tính phản Thời đại của chế độ Diệm.
    Dưới đây là “Lời Mở đầu” của tác phẩm “IS SOUTH VIETNAM VIABLE?” (Liệu Nam Việt Nam có sống còn được không?)

    Lời mở đầu
    Tôi khỏi nói ra đây rằng, hơn ai hết, tôi biết rất rõ những thiếu sót hiển nhiên trong cuốn sách này. Được thai nghén trong niềm lo âu và được viết ra một cách vội vàng, cuốn sách này chỉ có giá trị của một lời báo động khẩn cấp về tình trạng tuyệt vọng của miền Nam Việt Nam. Phần lớn nội dung của lời báo động này có thể là không mới mẻ gì. Tuy nhiên tôi cũng phải nói lên cho công luận biết, vì có thể đó là bước đầu để mở một lối thoát cho sự bế tắc hiện nay tại Việt Nam. Ví thử ước nguyện này không bao giờ thực hiện được để hàng triệu người Việt phải nhận lãnh cái hậu quả thảm hại của một chính sách “tự vận” hiện nay thì ít nhất tôi cũng đạt được một niềm an ủi đáng buồn là tôi đã cố gắng phơi bày những điều mà tôi tin là sự thật.
    Dù vậy, tôi là người đầu tiên công nhận rằng vì sự thật không phải là độc quyền của riêng tôi nên tôi cũng có thể sai lầm trong việc nhận định về tình hình hiện nay cũng như trong việc tiên đoán những diễn biến trong tương lai – Tuy nhiên có một điều mà không ai bị lường gạt là cuốn sách này không phải chỉ là một cuộc diễn tập chữ nghĩa để phân tách “một cách khách quan” những khó khăn của tình trạng quản trị chậm tiến, mà là một thông điệp chính trị tôi hoàn toàn tin tưởng và sẵn sàng chấp nhận mọi nguy hiểm có thể xảy đến cho sinh mạng cũng như sự nghiệp của tôi.
    Sau nhiều tháng suy nghĩ, tôi cũng đã cố ý quyết định phơi bày trong cuốn sách này những điều mà hầu hết người Việt đang ưu tư nhưng không có khả năng để diễn đạt vì sự áp bức tại miền Nam Việt Nam ngày nay. Làm điều này, một số người có thể coi tôi như là một “kẻ phản bội” và cuốn sách chỉ là phản ứng của một kẻ bất mãn; một số người khác có thể coi tôi như một kẻ vô ơn nay trở lại cắn vào bàn tay đã nuôi mình ăn. Nhưng tôi chỉ quan tâm đến chuyện mà tôi nghĩ cần phải làm, hơn là lo lắng đến chuyện đưa ra một hình ảnh tốt về mình hay là chuyện ném bùn vào những kẻ mà có thời tôi đã tin tưởng và ủng hộ. Một số người nữa có thể nghĩ rằng tôi có điên mới viết cuốn sách này, nhưng tôi sẵn sàng hứng chịu mọi hậu quả của sự điên rồ này.
    Sau những lời mở đầu ở trên, tôi xin quý vị hãy kiên nhẫn với lời văn không mấy hay ho của tôi trong cuốn sách này. Sau khi đọc hết cuốn sách, nếu quý vị đồng ý với tôi rằng, miền Nam Việt Nam do chế độ Ngô Đình Diệm quản trị sẽ không chống lại lâu dài được mối đe dọa do Cộng Sản khuynh đảo thì lời tôi chỉ trích chế độ này đã không phải là điều vô ích.
    Như quý vị sẽ thấy, sau khi đọc chi tiết cuốn sách này, tôi không cổ súy việc thiết lập ngay một nền dân chủ lý tưởng tại miền Nam Việt Nam. Như hầu hết những người Việt không Cộng Sản khác, tôi sẽ mãn nguyện nếu miền Nam Việt Nam có được một chế độ dù không lý tưởng nhưng ngay thẳng, liêm chính và hữu hiệu, ít nhất là ở mức độ mà quần chúng có thể chấp nhận được. Bất hạnh thay, chế độ Ngô Đình Diệm, như ta thấy, đã không đáp ứng được cả điều mong ước tối thiểu này. Hình như tất cả những gì chế độ này chỉ có thể làm được là phung phí hết những trợ giúp rộng rãi nhất mà Việt Nam đã được hưởng và bằng mọi giá nắm giữ độc quyền quyền lực của gia đình nhà Ngô tại miền Nam Việt Nam.
    Nếu quý vị tự hỏi làm thế nào mà chế độ Ngô Đình Diệm đã có thể tồn tại dài lâu như thế thì tôi xin trả lời rằng sở dĩ Diệm còn tồn tại được thứ nhất là vì những cố gắng hỗ trợ tận tình của người Mỹ, thứ hai là vì người Việt rất sợ nền độc tài Cộng Sản.
    Vì từng làm việc mật thiết với chế độ này trong suốt 7 năm, nên tôi đã có thể thấy được rằng chế độ này không có khả năng thu phục được sự ủng hộ của nhân dân. Ngay cả những người lúc đầu ủng hộ chế độ cũng không còn chịu đựng được tình trạng tham nhũng giả dối và vô hiệu năng do những phe nhóm gồm toàn những kẻ ăn bám và nịnh hót tạo ra để nhũng lạm chế độ trước khi chế độ này sụp đổ. Ngoài những tên nịnh hót vô tích sự và các bà con trong gia đình họ Ngô, không còn ai tận tâm ủng hộ chế độ nữa.
    Do đó mà tại miền Nam Việt Nam ngày nay, với một quân đội tinh nhuệ và được trang bị đầy đủ, và một bộ máy hành chánh tương đối to lớn, chế độ vẫn không chống nổi sự khuynh đảo chính trị của Cộng Sản, vì những người lãnh đạo của chế độ đã vẫn liên tục không chịu chặt tận gốc rễ những nguyên nhân của tham nhũng và sự vô hiệu. Trái lại, giới lãnh đạo này đã nỗ lực tối đa để dấu diếm sự thật về tình hình miền Nam Việt Nam, xuyên tạc sự thật đến độ ngay cả người Mỹ cũng tin rằng không có một giải pháp chính trị nào khác ngoài tình trạng hiện hữu.
    Đặt hết trọng tâm vào việc diệt hết những người quốc gia đối lập, chế độ cố gắng thay sự ủng hộ của nhân dân Việt Nam bằng sự trợ giúp của người Mỹ. Ngô Đình Diệm cố tạo cho mình hình ảnh của một lãnh tụ chống Cộng “bất khả thay thế”, và ngày nào mà người Mỹ còn tin rằng ông Diệm là “bất khả thay thế” thì ngày đó ông Diệm không cần sự ủng hộ của nhân dân Việt Nam, vì ông ta có thể dựa vào sự ủng hộ vô điều kiện và vô giới hạn của người Mỹ.
    Không thể nào thoát ra được cái vòng luẩn quẩn do mối liên hệ Việt-Mỹ ấy tạo ra nếu không đặt một hướng đi mới cho chính sách của Mỹ, một hướng đi dẫn đến sự xuất hiện của một giới lãnh đạo chính trị khác, không Cộng Sản, tại miền Nam Việt Nam.
    Tôi còn một lời cuối cùng cho những ai thắc mắc về việc tôi tránh đưa ra những đề nghị chi tiết, những giải pháp tích cực trong cuốn sách này.
    Tôi nghĩ là chưa cần phải đưa ra đề nghị về những giải pháp chi tiết cho cuộc thay đổi tình hình tại miền Nam Việt Nam, khi mà mọi người liên hệ đến tình hình ấy vẫn chưa tin rằng cần thay đổi. Vì nếu nhu cầu thay đổi này không được công nhận thì mọi giải pháp đề nghị ra đều vô nghĩa.
    Nói cách khác, những bạn hữu của Việt Nam tự do phải biết rằng chế độ hiện nay tại miền Nam Việt Nam không thể tồn tại được, rằng chế độ ấy không có khả năng xây dựng Việt Nam thành một quốc gia tân tiến, và không thể đánh bại được Cộng Sản. Sự kiện thiết yếu này phải được công nhận rõ ràng trước khi tìm kiếm một giải pháp để bảo đảm khả năng sinh tồn của miền Nam Việt Nam.
    Niềm hy vọng của tôi là sự kiện thiết yếu nói trên được tất cả các bạn hữu của Việt Nam tự do công nhận.

    Cambridge, tháng 11 năm 1962
    Nguyễn Thái

    • Tien Ngu says:

      Nghe em cò mồi này đưa cái tài liệu …lâm vố để nói xấu Ngô đình Diệm mà…chán mớ đời….

      Xin lỗi em nghe, Cộng láo cùng cò mồi, liên kết với cái đám tu ham vui, xưa nay tố khổ, chửi Ngô đình Diệm tới bến.

      Nhưng chúng toàn nà đạt kết quả…ngược.

      Không có Ngô đình Diệm, Cộng láo đã nuốt trọn VN sớm sủa rồi. Dân miền Nam không đời nào biết được thế nào là tự do, mặc tình cho Cộng Việt tha hồ…láo.

      Nhờ sự hiện diện, hoạt hết công suất, Ngô đình Diệm đã cho dân miền Nam có cơ hội…né Cộng láo, sống tự do được trên 20 năm..
      Đủ thời gian để sản xuất hàng triệu nhân tài tương lai cho đất Việt một cách nhân bản, không láo lừa như cộng sản…

      Bây giờ ai có ngu lắm, cũng thấy rỏ điều đó.

      Cho nên cò mồi Cộng láo và lũ Giáo Điếm có đưa tài liệu tài léo gì đi nữa, để nói xấu VNCH, cũng là tác dung…ngược. càng lòi mặt láo.

    • Người Quan Sát says:

      Ôhô! Tưởng gì, hoá ra… bọn Giao Điểm.

      Cứ vào thư viện “Hoa Sen” là thấy một đám lúc nhúc như…dòi!

      “Đặt hết trọng tâm vào việc diệt hết những người quốc gia đối lập, chế độ cố gắng thay sự ủng hộ của nhân dân Việt Nam bằng sự trợ giúp của người Mỹ. Ngô Đình Diệm cố tạo cho mình hình ảnh của một lãnh tụ chống Cộng “bất khả thay thế”, và ngày nào mà người Mỹ còn tin rằng ông Diệm là “bất khả thay thế” thì ngày đó ông Diệm không cần sự ủng hộ của nhân dân Việt Nam, vì ông ta có thể dựa vào sự ủng hộ vô điều kiện và vô giới hạn của người Mỹ.” (trích’)

      (Dốt như thế này mà dẫn ra đây làm gì? Diệm dựa vào sự ủng hộ VÔ ĐIỀU KIỆN và VÔ GIỚI HẠN cuả Mỹ? So với những điều đã được bạch hóa về chính sách cuả Mỹ trước và ngay thời điểm Thái Dúi “ra sách” thì đủ biết trình độ cuả Thái đến đâu.)

      “Không thể nào thoát ra được cái vòng luẩn quẩn do mối liên hệ Việt-Mỹ ấy tạo ra nếu không đặt một hướng đi mới cho chính sách của Mỹ, một hướng đi dẫn đến sự xuất hiện của một giới lãnh đạo chính trị khác, không Cộng Sản, tại miền Nam Việt Nam.” (trích)

      (He He! Đúng như Thái Dúi “mơ ước”! Một giới “lãnh đạo chính trị khác” đã “dẫn dắt” đất nước tới … một nồi cám heo, ngay sau khi “Cách Mạng” thành công? Có đúng như thế không hè?)

  5. Minh Ngọc says:

    Gửi Trúc Bạch

    Chỉ có Liên hiệp vương quốc Anh và Bắc Ireland (tiếng Anh: United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland) và quân đội của Liên hiệp vương quốc Anh và Bắc Ireland.
    Khối Liên hiệp Anh hay còn gọi là khối Thịnh vượng chung của các quốc gia (tiếng Anh: Commonwealth of Nations, thường gọi là Thịnh vượng chung, trước đây gọi là Thịnh vượng chung Anh – British Commonwealth). Đây là một tổ chức liên chính phủ của 53 quốc gia thành viên hầu hết từng là lãnh thổ của cựu Đế quốc Anh. Các quốc gia thành viên khối Thịnh vượng chung không có nghĩa vụ pháp lý với nhau, cũng không có quân đội chung. Thay vào đó, họ liên hiệp thông qua ngôn ngữ, lịch sử, văn hóa, và chia sẻ những giá trị về dân chủ, nhân quyền và pháp trị. Những giá trị này được ghi trong Hiến chương Thịnh vượng chung. Tuyệt đối không có quân đội của khối Thịnh vượng chung. https://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%E1%BB%91i_Th%E1%BB%8Bnh_v%C6%B0%E1%BB%A3ng_chung_Anh
    Chú mày đại ngu mà lại bảo người khác ngu.

    • Austin Pham says:

      Ngọc này,
      Tội vạ gì mà em phải đập vào mặt của ku Hồ như vậy. Đảng và nhà nước nuôi các em chỉ để báo cơm đấy phỏng? Đây, anh có đồ chơi cho các em: Hồ Chí Minh ký hiệp định sơ bộ vào năm 1946 đồng ý đặt VN vào Liên Hiệp Pháp là thế nào? Lần trước thì cũng chính thằng ấy đưa đơn xin học ở trường thuộc địa để ra làm quan cho Pháp. Chưa kể hắn ta đã đọc lời thề tuyên bố trung thành với quốc tế cộng sản và còn là lính của Trung cộng. Anh nói là có văn bản, có hình hẳn hòi chứ chả chơi.
      Em là thằng không óc. Cứ dùng mồm phun bậy bạ rồi lại phải lè lưỡi liếm sạch đồ dơ.
      Hay là chúng ta nên tranh luận “live” trên TV1, TV4…?
      Chỉ có những thằng bịp mới sợ hải việc đối đầu công khai phải không em?
      Nếu việc ấy là quá khả năng của em thì thôi anh chỉ nhờ em cho anh post cái comment này trên báo của ta bên đấy.
      Chào quyết thắng.

  6. Tien Ngu says:

    Thưa, tháng này, 52 năm về trước, Dương văn Minh, Vũ văn Mẫu ( mới đọc HNPD, mới biết cha nội này), đã âm mưu hãm hại, giết chết cái …đệ nhất cộng hoà, mở đường cho Cộng láo xâm lược miền Nam tự do…
    ( Vụ việc này chắc chắn là có…con gà mái dầu Giáo Điếm tham gia, thành ra mỗi đề tài nào có liên quan đến miền Nam đệ nhất cộng hoà, là nó nhào ra, la bài hãi)

    Dân miền Nam bắt đầu ăn…lực đạn, xe đò miền Nam bắt đầu ăn…mìn, phố thị miền Nam bắt đầu ăn…pháo đại…

    Xác người nằm…tô hô, phơi trên ruộng đồng, trên mái nhà thành phố, trên sườn đồi quanh co….( nhạc Trịnh)

    và cuối cùng là mất nưóc về tay cộng sản….

    Đói, dốt, gái đứng đường, trai lao nô, thiếu nhi suy dinh dưỡng, chết non, lường gạt lên đời, đạo đức xã hội lộn tùng phèo.
    Luôn bị tra tần bởi…loa rè, khẩu hiệu tự sướng.

    Dân miền Nam khi hiểu ra thế nào là hoạ cs, thì Dương văn Minh và Vũ văn Mẩu đã…qua đời, không còn chổ…xã xú bắp….

    Nay chỉ còn lại…con gà mái dầu, hay thay tên đổi nick…sỉ sỉ gì đó…
    Xin bà con diễn đàn, chớ có quên nó, một trong những tên Giáo Điếm khốn kiếp.
    VN chịu nạn Cộng láo, nạn Cộng Tàu đe rẹt, khốn khổ khốn nạn, đều là bắt đầu từ những tên này…

  7. kaka says:

    [Minh Ngọc nói
    Chế độ VNCH có vô số điều kỳ cục:
    1/ VNCH không tự sáng tác nổi một bài để làm quốc ca, mà phải ăn cắp, ăn trộm bài hát “Thanh niên hành khúc” của nhạc sỹ Cộng sản là ông Lưu Hữu Phước,
    2/ VNCH cũng không tự sáng tác nổi một bài hát để sử dụng trong lễ tang mà lại chôm luôn bài hát “Hồn tử sỹ” cũng của nhạc sỹ Cộng sản là ông Lưu Hữu Phước
    (hết trích)]
    ===
    1/Vơi một nền văn học tụ do như vnch và một đội ngũ tài giỏi gồm nhưng nhà văn nghệ có danh trước khi có đãng csvn và càng ngày nhiều văn thơ nhạc kịch lớp trẻ xuất hiện làm gì không tự sáng tác một bài quốc ca cho riêng mình . Chẳng qua vnch muốn là kẻ kế thừa một nền Tự do ,một VN dân chủ đã có từ trước va từ lâu ,hay ít nhất cũng từ lúc Pháp trao trã độc lập cho VN ,ừ và Quốc ca được chính phủ lâm thời TTKim chấp nhận và xữ dụng .
    Bài QC của lhp không là qc mà là bài sv hành khúc sáng tác và có sự gốp yas của tập thể sv miền Nam ra học tại Ha nội và trong dịp làm văn nghẹ ra mắt dân chúng tại thũ đô .Bfi ca đó ,sau này được sử lại đôi chút (như “sinh viên” thành “thanh niên.đến thời VNCH thì đỗi lại là “công dân”…. Người đề nghị là người anh văn nghệ sau này ở trong đãng ĐV …Bài hát sau này thành QC/VNCH của LHP ,nhưng lúc đó anh ta là sv miền Nam ra học Ha nôi,ở trong nhóm văn nghệ miền Nam …Anh ta chưa theo VC thì sao gọi là lấy cắp của anh ta ? (nếu phản đói anh ta dã phản đói người bạn đè nghị đem bài ca này thành quốc ca và đẻ chính phủ mói thanh lập của vn đọc lập xữ dụng .)Luận điệu ăn cáp mang ra từ bọn cs và những bọn nguy bị hoc tập cải tạo sau 75 đều bị phe thăng cuỗc lên án. Thật ra bọn chăn trâu ,chăn vịt ,gánh phân hay làm lao động ,đi ở ,sữa xe đạp ,làm mộc ,bán bánh mì ,báo ,giữ xe đạp…đũ nghề sau này vafobooj đôi ,vào Ca ,chúng ít học hay vô học nên trên phổ biến sao thì nghe vậy.Như cái casette thâu rồi phát chẳng có đầu oác đẻ suy nghĩ ,chăng có dữ liêu đẻ tra cứu…(v/đ này sau này được con riêng của NCT (ở trong Nam cùng nhóm du ca (huỳnh bất thiện )hà thúc sinh và có cả Phạm duy và một số khác lên tiếng đòi đỏi cờ và quốc ca ,nhưn có người sáng suốt hơn và chẳng ai hướng ứng ,lại nữa trong lúc TNCS “đỏi ” tức là không thừa nhận mình là dân vnch TNCS,trở nên lạc lỏng và mất chính nghĩa chông cộng . (PD vì danh vì lơi vì muốn bất tử nên tham gia mhoóm này ,lấy bãn nhạc VN/VN của Y làm q/c ,chớ chăng suy xét gì). (Hồn Việt :Cờ và Quốc Ca.( video do nhóm phát huy tinh thần NN Huy phổ biến). Như vậy ,ngày hôm nay ,sau 49 năm với thông tin đầy đũ ,cái thằng này lại nói chuyện ăn cắp QC thì thật ,,,không nói nổi là Nó NGU đến cở nào . Cở vàng vện khoang đốm cũng không ngu như vậy. Thế mói biest tại sao trên đàn chim việt cứ bàn mãi về cờ vàng và dư luận viên ,cs gốc ba lan qua đã chính thức bác bỏ cờ vàng gióng anh bộ đọi ĐC…Và ngoài ra một số chức vụ ,trí thức vnch như pjhi công ,bác sĩ đêu hô hào KHÔNG Cờ Vàng ,không QC mà chĩ tranh dấu cho dân chủ thôi !(nếu không có biểu tương thì ai biết chống dân chủ thật (VNCH) hay CSVN (giã) như VVKieejt đã noai “chĩ cần bỏ cờ vàng là có hhhg ngay đẻ cùng chống TC (như vậy đứng dưới cờ nào ?Không nói ra cũng hiêu là cờ máu có đống vàng 5 sao tồi !!! Do đó khich bác VNCH mà đem chuyện ăn cáp bãn QC ,mà chê VNCH không ai có tài hết, thì quả ,NGÀY NAY ,vói kỹ thuật hiện đại ,Cũ kỹ và Lạc hậu quá rồi,nếu không muốn nói là QUÁ NGU !
    Nhớ là LHP sáng tác trong thời kỳ là sv ỏ Hà nội và chưa đi theo Hồ Ly Tinh.
    (kk)

  8. Diệt những tên bán nước says:

    Bất cứ ai đi lính cho giặc Pháp và đánh thuê cho giặc Mỹ xâm lược đều là những tên phảm quốc, bán nước, là tội đồ của dân tộc, cần phải tiêu diệt. Tiêu biểu về việc phản quốc, bán nước, đi lính cho giặc Pháp và đánh thuê cho giặc Mỹ xâm lược là các quan chức chóp bu trong ban lãnh đạo VNCH và tướng lĩnh QLVNCH, đứng đầu là Nguyễn Văn thiệu.

    • Quang Phan says:

      Hồ chí Minh và bè lũ Cộng sản là những đứa lấy đít của bọn đế quốc Trung- Xô mà đội lên đầu .

      Hồ chí Minh và bè lũ Cộng sản là những đứa làm lính đánh thuê cho bọn đế quốc Trung – Xô .

      Chúng nó đã khai tuốt tuồn tuột ra đây này :

      Khi Lenin qua đời, Hồ chí Minh viết trên tờ báo Pravda ngày 27/1/1924 của Liên Xô:“Khi còn sống, Người là cha, là thày, là đồng chí và cố vấn của chúng ta ” .

      Khi Stalin qua đời, phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Cộng sản Tố Hữu làm thơ :

      Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
      Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
      Thương cha, thương mẹ, thương chồng
      Thương mình thương một, thương Ông thương mười

      Hồ chí Minh :”Ai có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao trạch Đông không thể sai” .
      Hồ chí Minh viết cho Lê Nin: “Đồng chí hãy phân tôi đi đâu đó, hay là giữ tôi ở lại đây. Hãy giao cho tôi một việc làm gì mà theo đồng chí cho là có ích?” (Thư đề ngày 06-6-1938) .

      Trong năm 1952, theo Hoàng Tùng – nguyên Tổng Biên tập báo Nhân Dân – thuật lại : “Mùa hè năm 1952 , Mao Trạch Đông và Stalin gọi Bác sang, nhất định bắt phải thực hiện Cải Cách Ruộng Đất. Sau thấy không thể từ chối được nữa, Bác mới quyết định phải thực hiện CCRĐ…Sau khi đi Trung quốc và Liên xô về, Bác chuẩn bị cho hội nghị cán bộ đầu năm 1953, quyết định CCRĐ “.

      “Mao chủ tịch đánh giá việc Việt Minh đã từng muốn dùng tiếng Trung Quốc thay cho chữ quốc ngữ Việt Nam là một hành động cho thấy trước sau gì Việt Nam sẽ thuộc về chúng ta, ít nhất là về văn hóa”. (“Mao Chủ Tịch Của Tôi” bởi nhà Xuất bản Trung ương Trung quốc ) .

      Tổng bí thư đảng CSVN Lê Duẩn : “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước xã hội chủ nghĩa” .

    • Tien Ngu says:

      Trật!

      Đi lính cho Pháp, đánh thuệ cho giặc Mỹ, là….thương nòi giống.

      Bởi đi lính cho Pháp, sau khi đá Pháp ra khỏi miền Nam, các anh lính này đã uýnh cho Cộng láo xuất bất xang bang
      Bảo vệ được miền Nam tự do, trù phú trên 20 năm. Dân Miền Nam không phải…hốt phân trồng rau muống, bị dạy…láo như dân miền Bắc
      Nhà nhà miền nam VN an vui, ngoại trừ các tên nằm vùng cho Cộng láo, tối ngày chun hầm, chỉ biết…láo

      Đánh thuê cho giặc Mỹ, chận ngách được giặc Cộng. Giặc Cộng nó nguy hại gấp một tỉ lần giặc Mỹ….
      Đại Hàn ( Cộng láo gọi nà Hàn quốc), Nhật Bản, Tây Đức, Phi luật Tân…, được giặc Mỹ nó xâm lược, em nào cũng…sướng mê tơi, hoá rồng
      Cò giặc Cộng? Thế giới xứ nào mà bị Giặc Cộng xâm lược, giãi phóng, là xứ đó….dốt đói thấy mẹ…
      (Ba Lan, Tiệp Khắc, Lổ ma Ní, Ro ma Ní, Nga Xô, Trung Cộng, Cu ba, Bắc Hàn, Mông Cổ, Ni Ca Ra Qua, Ê Thi Ô Pi A….vân vân)

      Mở con mắt hí lên em….

  9. Minh Ngọc says:

    Có bạn nào đó nói không có ông tổng thống nào của VNCH đi linh trong quân đội liên hiệp Pháp.
    Thì đây: Trích từ https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Thi%E1%BB%87u: “Ông (Nguyễn Văn Thiệu) bí mật vào Sài Gòn, rồi với sự giúp đỡ của anh là Nguyễn Văn Hiếu, ông được nhận vào học Trường Hàng hải (1946-1947). Sau một năm, ông được phong hàm sĩ quan, nhưng từ chối làm việc trên một con tàu khi biết được chủ người Pháp sẽ trả lương cho ông thấp hơn lương của sĩ quan Pháp.
    Từ đó ông bỏ hẳn ý định theo nghiệp hàng hải và nhập ngũ vào Quân đội Liên hiệp Pháp, mang số quân: 43/300.661″.
    Quân đội liên hiệp Pháp là quân đội của Pháp, nó tuyển thêm lính người bản xứ ở các nước thuộc địa hoặc đang bị giặc Pháp xâm lược (ví dụ như nó tuyển ông Thiệu và tất cả các vị người Việt sau này trở thành tướng tá của QLVNCH). Quân đội liên hiệp Pháp do giặc Pháp lãnh đạo, quản lý, chỉ huy, điều hành. Khi giặc Pháp xâm lược Việt Nam thì quân đội liên hiệp Pháp (trong đó có ông Thiệu và tất cả các vị người Việt sau này trở thành tướng tá của QLVNCH) đã chiến đấu chống lại dân tộc, đất nước và nhân dân Việt Nam để bảo vệ quyền lợi của giặc Pháp. Điều đó rõ như ban ngày, chỉ có những kẻ bán nước quá ngu si, có đầu óc và truyền thống làm tay sai, nô lệ cho quân xâm lược thì mới cãi lại sự thật đó.

    • Trúc Bạch says:

      Minh Ngọc viết :

      “Quân đội liên hiệp Pháp là quân đội của Pháp”

      Như thế quân đội của mấy nước trong Liên Hiệp Anh ngày nay cũng là quân đội của Anh hả ????

      Ha ha ha …đã ngu lại còn tỏ ra nguy hiểm !

      Hồ Chí Minh dậy các cháu ngoan là : “học ! học nữa, học mãi….” nhưng coi bộ Ngọc Minh có “học nữa, học mãi” ..học cho đến ngày về chầu cụ Mác cụ Lê ….thì cũng vẫn là “ngu ! ngu nữa, ngu mãi” mà thôi .

      Thật đáng thương !

      • Hoàng Long says:

        Nếu quân đội LH Pháp không phải là quân đội của Pháp thì quân đội LH Pháp cũng do Pháp lãnh đạo, quản lý, chỉ huy, điều hành.
        Khi giặc Pháp xâm lược Việt Nam thì quân đội liên hiệp Pháp tại VN (trong đó có ông Thiệu và tất cả các vị người Việt sau này trở thành tướng tá của QLVNCH) đã chiến đấu chống lại dân tộc, đất nước và nhân dân Việt Nam để bảo vệ quyền lợi của giặc Pháp. Như vậy, tất cả những người Việt đi lính cho quân đội LH Pháp đều là những tên phản quốc, bán nước, cần phải tiêu diệt.

      • Thạch Lan says:

        Các chiến sĩ QL VNCH chiến đấu chống CS xâm lăng, bảo vệ quốc gia, dân tộc khỏi thảm nạn bị CS đày đọa, tù tội hay giết chết mà Hoàng Long lại nói chiến đấu chống lại dân tộc, đất nước và nhân dân. Hoàng Long nói như con vẹt những điều các anh VC đã nói từ lâu nên chẳng ai tin, ngoại trừ những kẻ có vấn đề về trí tuệ.

    • Ly Tao says:

      Thế đồng chí Minh Ngọc có biết thằng nào ký Hiệp định sơ bộ Pháp Việt ngày 6 tháng 3 năm 1946 đặt Việt Nam vào Liên bang Đông Dương thuộc Liên Hiệp Pháp không? Thằng Hồ Chí Minh đấy đồng chí ạ!

    • Tudo.com says:

      @Minh Ngọc:

      Ông Thiệu làm sĩ quan cho Pháp, sau đó hất cẵng Pháp ra khỏi VN, đánh luôn CS giành độc lập tự do cho miền Nam được 20 năm.

      Hồ Chí Minh làm sĩ quan cho Tàu(thiếu tá Hồ Quang) rồi sau đó xúi dân VN đánh Pháp xong, rước Tàu vô cai trị VN cho đến bây giờ và theo hiệp ước quì lạy của lãnh đạo csVN ở Thành Đô 1990 thì Việt Nam sẽ là tỉnh Vẹt Nem của Tàu vào năm 2020. . . nếu dân VN không lật đổ đám cộng láo Hồ Chí Minh ngay bây giờ! Lật đổ ngay bây giờ!

      Đồng bào Việt Nam ơi!. . . . . Ai bán nước? Ai ngu si?

      Minh Ngọc ngu si hay Hồ Chí Minh. . . . bán nước ? ?

  10. Minh Đức says:

    Trích: “(1) công dân tự do bầu Quốc Hội Lập Hiến (2) Quốc Hội Lập Hiến sọan Hiến Pháp (3) công dân bầu Quốc Hội Lập Pháp và bầu Tổng Thống.”

    Trong kỳ góp ý cho hiến pháp vừa qua tại Việt Nam, một số người đã không hài lòng với lối góp ý vì họ cho rằng có góp ý rồi thì ở trên cũng không thèm đọc, không làm theo các ý kiến đóng góp. Vì thế có người đòi hỏi phải có một loại hội nghị như hội nghị Diên Hồng để người dân tham gia vào việc soạn ra hiến pháp mới. Nhiều người tại Việt Nam ngày nay có lẽ không biết các thủ tục mà các nước làm để soạn ra hiến pháp, luật pháp.

    Trước hết khi xây dựng một chế độ mới thì bắt đầu ở chỗ soạn ra hiến pháp, do đó sẽ tổ chức một Quốc Hội Lập Hiến. Quốc Hội Lập Hiến là nơi soạn ra hiến pháp. Người dân sẽ đi bầu đại diện của mình vào Quốc Hội Lập Hiến. Các đại diện dân đó sẽ họp lại để soạn ra hiến pháp và biểu quyết để chấp nhận hay phản đối hiến pháp đó.

    Sau khi Hiến Pháp đã được soạn thì Quốc Hội Lập Hiến được giải tán vi nó đã làm xong nhiệm vụ. Việc làm kế tiếp là xây dựng chính quyền, cũng qua cách bầu cử. Việc bầu Quốc Hội và chức vị Tổng Thống sẽ được tổ chức trong vòng qui định của Hiến Pháp vừa mới được soạn ra. Nhiệm kỳ của dân biểu quốc hội và của tổng thống thì theo như trong Hiến Pháp đã soạn.

    Một quốc hội đã được dân bầu lên thì họ là đại diện dân, họ có quyền sửa đổi hiến pháp khi có ai nêu ra là có điều trong hiến pháp cần phải sửa đổi nên không cần phải làm chuyện kêu gọi dân góp ý kiến về việc sửa đổi hiến pháp. Hơn nữa, tại một nước đã có tự do báo chí, tự do ngôn luận thì lúc nào người dân, hay báo chí cũng có thể nói lên ý kiến của mình thì nhà nước không cần phải mở chiến dịch kêu gọi dân góp ý kiến. Chỉ cần nhà nước không cấm dân nói thì dân sẽ nêu lên đủ mọi loại ý kiến, chỉ sợ nhà nước nghe không kịp.

Phản hồi