Từ quyền can thiệp đến nghĩa vụ can thiệp
Số phận bi thảm của cô gái Iran Sakineh Mohamanadi Ashtiani đang làm sôi động dư luận thế giới suốt 2 tháng nay.
Cô Sakined Mohamanadi Ashtiani – thường được gọi tắt là Sakine, 43 tuổi, có chồng là Mohamanadi chết năm 2006; cô đã bị bắt giam ngay sau đó, với cái tội là ngoại tình, có quan hệ với một người đàn ông khác, trước và sau khi chồng cô chết, mà lại chết trong một tình huống không được rõ ràng.
Tòa án của thành phố Tabriz ngày 15/5/2006 tuyên án cô phạm tội ngoại tình – “quan hệ một lúc với 2 người đàn ông” – bị coi là trọng tội theo luật Iran. Cô bị nọc ra, bị đánh đúng 99 roi, trước con mắt của đông đảo quần chúng, trong đó có cậu con trai Sajad, nguời con hiếu thảo muốn chia sẽ nỗi đau tinh thần và cơ thể của người mẹ bất hạnh.
Bốn tháng sau, tháng 9-2006, tòa xử lại vụ án này sau khi có những lời tố cáo và một cuộc điều tra mở rộng, cô bị truy tố về tội tham gia âm mưu giết chồng. Tòa tuyên án cô Sakine tội tử hình, theo hình thức truyền thống từ thời cổ là bị trói trên một tảng đá, để đông đảo quần chúng ném đá vào đầu cho đến chết. Theo kinh Koran – được coi là bộ Luật tối cao của Hồi giáo – người đàn bà phạm tội là con quỷ dữ không còn quyền sống, phải bị trừng phạt như một con quỷ.
Ngày 27-5-2007, Tòa án Tối cao Iran quyết định duyệt bản án trên đây.
Người duy nhất có thể cứu cô Sakine là Đại Giáo chủ Ayatollah Ali Khomenei, người cầm đầu chế độ Hồi giáo Iran. Nhưng Đại Giáo chủ này không hề tỏ thái độ, có nghĩa là tán thành kết luận của ngành tư pháp.
Đầu tháng 7-2010, báo chí Iran cho biết cô Sakine sẽ bị đưa ra ném đá đến chết trong tháng 7, trước lễ Ramadan.
Cả một phong trào đấu tranh lập tức dâng cao trên toàn thế giới, từ các tổ chức quốc tế bảo vệ nhân quyền đến giới báo chí, thuyền thanh, truyền hình, các nguyên thủ quốc gia, các chính khách, nghị sỹ, nhà văn, nghệ sỹ khắp các lục địa lên tiếng mạnh mẽ để bảo vệ mạng sống của cô Sakine.
Trong những lời tuyên bố, lên tiếng mạnh mẽ bảo vệ cô Sakine, can ngăn hành động tàn bạo ném đá đến chết của chế độ Iran có tuyên bố của Nghị viện châu Âu, thư của Amnesty International, của Huaman Right Watch, tuyên bố của bà Bộ trưởng Ngoại giao Hoa kỳ Hillary Clinton, của Tổng thống Pháp N. Sarkozy…Tổng thống Brazil còn yêu cầu chính phủ Iran cho cô Sakine sang tỵ nạn ở Brazil.
Ngay sau đó, nhiều tình tiết ám muội, mơ hồ của vụ án bị tiết lộ. Luật sư của cô Sakine là ông Mohammed Mostafei từng bảo vệ cô ở tòa án Tabriz bị nhà nước Iran hăm dọa, ông phải trốn sang Thổ Nhĩ Kỳ, rồi sang lánh nạn ở Na Uy. Ông cho biết cô Sakine vô tội, cô bị tra tấn hết sức tàn bạo, bị ép cung. Ông cho biết hồ sơ vụ án đã bị thay đổi, sửa chữa, đánh tráo …
Ngày 28-8-2010 người phát ngôn của chính phủ Iran tuyên bố sẽ không thi hành án tử hình theo kiểu ném đá, nhưng vẫn sẽ xử tử hình vào rạng sang hôm sau, có thể bằng hình thức treo cổ. Đêm ấy trong nhà giam, cô Sakine đau khổ gửi lời chào các bạn đồng tù.
Nhưng đến ngày 8/9/2010 người phát ngôn bộ ngoại giao Iran Ramin Mehmanparast cho biết bản án tử hình cô Sakine chưa thi hành, mà không có một lời giải thích nào. Mạng sống của cô Sakine – nạn nhân của chế độ độc đoán Hồi giáo, chà đạp nữ giới, với những đạo luật tàn ác từ thời trung cổ – vẫn còn như treo trên sợi tóc.
Trong tuyên bố của Tổ chức Phóng viên không biên giới – Reporters sans frontiers – nêu rõ chính quyền Iran vin cớ đây là công việc nội bộ của nước Iran, các nước khác không có quyền can thiệp. Đây là một luận điệu lạc lõng, ngụy biện, không mảy may có giá trị, vì Iran là thành viên Liên Hợp Quốc, bị ràng buộc bởi các cam kết tôn trọng quyền tự do và nhân quyền của dân mình trước hết, khi vi phạm thì toàn thế giới có quyền lên án, ngăn chặn. Hơn nữa, trong thế giới văn minh, toàn nhân loại là một cộng đồng thống nhất, con người không những có quyền thương yêu, quý trọng, bảo vệ nhau, mà hơn nữa cái quyền thiêng liêng ấy phải được coi là một nghĩa vụ.
Đó là từ quyền can thiệp – droit d’ ingérence – nâng cao lên thành nghĩa vụ can thiệp – devoir d’ ingérence – của mỗi công dân tiên tiến, văn minh của cộng đồng quốc tế trong thời đại mới.
Bài này, người viết mong muốn đến được với cô Nguyễn Phương Nga, người phát ngôn của bộ ngoại giao trong nước, luôn vin cớ chủ quyền quốc gia để bác bỏ mọi lời lên tiếng của các tổ chức, các chính phủ nước ngoài nhằm bảo vệ quyền sống trong nhân phẩm của biết bao công dân Việt Nam yêu tự do, yêu dân chủ đang bị chính phủ nước mình bạc đãi.
Việc quốc tế đòi trả tự do ngay cho các chiến sỹ dân chủ Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Văn Hải Điếu Cày, luật sư Nguyễn Văn Đài, cô Phạm Thanh Nghiên, anh Nguyễn Tiến Trung và hàng trăm người khác, hay việc cả thế giới quan tâm đến vụ án Cồn Dầu – Đà nẵng, với cái chết thê thảm vì cực hình của anh Nguyễn Thành Năm, với thi hài cụ Maria Đặng Thị Tân không được chôn trong nghĩa trang, với 42 người phải trôi dạt sang đất Thái Lan để khỏi bị trả thù …đều là những việc làm cao quý của thế giới mới, dựa vững trên quyền can thiệp chính đáng, trên nghĩa vụ can thiệp cao quý trong một thế giới văn minh.
Nguồn: blog Bùi Tín (VOA)
Dù là đạo văn cuả bản Tuyên ngôn 1776 cuả Hoa kỳ, Hồ Chí Minh cũng phải công nhận trong Tuyên ngôn cuả mình là : “Đấng Tạo hoá cho con người quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”… “Mọi con nguời trên quả đất bình đẵng từ lúc mới sinh ra, có quyền sống và quyền theo đuỗi hạnh phúc…”
Lê Văn Bàng bảo :“trong thời buổi hiện nay ý kiến hai phía có thể khác nhau vì vậy Hoa Kỳ đòi hỏi tôn trọng nhân quyền thì có thể có sự khác biệt”.
Vậy là khác biệt ” chỗ nào khi ông Hồ bảo ” con nguời trên quả đất ” đều có cái quyền này ?
Cái lối lý sự lúng túng,lạc điệu, liều mạng cuả Hà nội , tỏ rõ một dấu hiệu thấp kém , cặn bã cọng thêm cái thói lừa đảo chuyên nghiệp , bất tín là một trở ngại lớn không vuợt qua nỗi đối với những ai có thiện ý muốn tha thứ để hoà giãi hoà hợp với họ. Sự thật là Cọng sãn Hà nội chĩ có thể loại trừ mà không thể nói chuyện , làm việc hay hợp tác với họ.
Lấy chủ quyền quốc gia làm bình phong, che lấp sự độc tài toàn trị cuả đảng trước công luận quốc tế, khoả lấp sự đòi hỏi dân chủ cuả toàn dân Việt trong ngoài, tránh né lời kêu gọi thực thi nhân quyền cuả các nước trên thế giới. Bà Nguyễn Phương Nga chỉ là cái loa cuả NCQ/CSVN, một con vẹt lập đi lập lại theo lệnh cuả ÐCSVN, luôn phát đi điệp khúc quen thuộc không bao giờ thay đổi.
Nói là chủ quyền quốc gia, thực chất là quyền thống trị cuả ÐCSVN, người dân Việt trong nước là thành phần bị trị, không có thực quyền làm chủ đất nước và vận mệnh cuả mình. Dân không được quyền ứng cử tự do, không có quyền chọn lưạ người ra ứng cử, tất cả quyền thiêng liêng cao cả đó đều do ÐCSVN tự chuyên quyết định, người dân Việt trong nước bắt buộc phải làm theo. Ðó chính là hành động đảng quyền toàn trị độc tài, nhân danh cái gọi là chủ quyền quốc gia lưà bịp.
Quyền yêu nước cuả toàn dân Việt cũng bị chà đạp, những hành động bắt giam Ðiếu Cày NVH, PTNghiên, làm xoáy mòn nhục chí tinh thần yêu nước dân Việt, giống như ÐCSVN đang làm công việc thay thế cho ÐCSTQ trên đất nước VN. Cho dù ÐCSVN không muốn làm đảng đàn anh TQ, nhưng cũng không vì thế mà trấn áp bỏ tù những người Việt yêu nước, lên tiếng nguy cơ mất đất mất biển trước mắt, cảnh báo tai hoạ bành trướng bá quyền cuả CSTQ ngày một tăng cao. Lấn đất lấn biển thì rất dể thấy, nhưng đè bẹp kinh tế cũng như xâm nhập dần dần văn hoá, chính là thế dùng vết dầu loang từ từ đồng hoá dân Nam.
Những hình thức đốt giấy tiền vàng mã, xin sâm lên đồng, dân Việt ta hoàn toàn bị ảnh hưởng từ người Trung Quốc tự thời Mãn Thanh, hình thức cầu siêu cầu đảo cũng từ đó mà có. Những mê tín hủ lậu đó KHÔNG PHẢI LÀ VĂN HOÁ VĂN PHONG RỒNG TIÊN HỒNG LẠC, mà du nhập từ người Tàu dưới bao thời phong kiến. Những hình thức đó, không phải là nền tảng PHẬT ÐẠO VIỆT NAM. Tư tưởng THIỀN ÐẠO VIỆT NAM lấy vô tướng làm gốc, vô niệm làm tông chỉ, khó mà chấp nhận những hình thức hữu tướng hữu vi.
Xin trân trọng.