WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Bác Trọng làm theo lời dạy của Bác Hồ hay lời dạy của các bác khác?

tronglu
Thưa Bác Nguyễn Phú Trọng.

Từ nay đến Đại hội XII đã không còn xa nữa.

Tôi viết bài này với mong muốn được góp phần với Bác để Bác cùng với bộ máy tham mưu của Đảng chuẩn bị cương lĩnh chính trị cho Đại hội XII.
Tôi là giảng viên Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, nơi Bác Nguyễn Phú Trọng đã từng theo học. Với tinh thần anh em cùng trường với nhau, tôi xin có vài lời tâm tình ruột gan gửi Bác. Tôi học trước Bác tám khóa, vì vậy tôi hơn Bác một số tuổi cũng kha khá. Vì vậy Bác cho phép tôi tếu táo vui vui một chút, vì tôi vốn không quen bẩm báo thưa gửi quá trịnh trọng với các chính khách, nhất là chính khách thượng thặng như Bác.

Tôi xin nêu vài câu hỏi hơi có vẻ ngây ngô để Bác Trọng suy ngẫm: “Bác Trọng có ý định đi theo Bác Hồ hay theo Bác Duẩn, Bác Linh, Bác Mười và các bác khác?”.

Sở dĩ tôi nêu câu hỏi ngớ ngẩn này, là vì tôi thấy các bác này đã đi quá đà, rất xa so với con đường Bác Hồ đã chọn.

Trong khi các bác cổ xúy rất mạnh các phong trào “Làm theo lời Bác”, “Học tập tư tưởng Hồ Chí Minh”, “Đi theo con đường Bác Hồ đã chọn”, v.v., nhưng các bác lại không làm như nói.

Tôi theo dõi các phong trào này có nhận xét như sau:

Nhận xét thứ nhất, thanh thiếu niên, phụ nữ, mỗi đợt thi học tập Bác Hồ thì họ phân công một người văn hay chữ tốt, viết đại một bài dăm bảy trang, rồi cho đánh máy, photocopy cho một chục, hai chục, hàng trăm người. Cuối cùng đếm bài ăn điểm thi đua. Về sau các vị mò ra là dân láu cá, các vị ra điều kiện phải viết tay, thì họ lại viết tay. Viết nhăng viết cuội, vẫn chép của nhau. Tôi cũng đã một lần được mời tham gia hội đồng chấm trong một cuộc thi. Chúng tôi thấy họ chép của nhau tùm lum. Phân vân quá, định hủy cuộc thi. Nhưng các bác khác sợ như thế thì ảnh hưởng phong trào, nên chúng tôi quyết định treo giải cho ai chép được dài nhất và chữ nghĩa ngay ngắn nhất. Chúng tôi lý giải, họ viết nhăng cuội vì họ biết thừa chẳng có ai đọc. Phong trào này tốn tiền tốn của, có hàng nghìn hàng vạn người tham gia, lấy đâu ra nhiều giáo sư tiến sĩ chấm bài.
Đấy là tôi quan sát quần chúng nhân dân.

Nhận xét thứ hai. Tôi không thấy đài báo đăng tin các vị lãnh đạo, như Bác Trọng, Bác Sang, Bác Hùng, Bác Dũng và các vị bí thư, chủ tịch các tỉnh/thành phố học tập Bác Hồ, nên tôi sinh nghi, không rõ các bác và các vị ấy có học tập không. Tôi đoán là các vị không học Bác Hồ, mà nhắm mắt đi theo các bác khác. Tôi xin lấy dẫn chứng những việc sau đây:

Thứ nhất, Bác Hồ gọi tên nước là “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa”, Bác Duẩn lại gọi là “Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Tuốt luốt là các bác làm theo lời Bác Duẩn, không ai làm theo lời Bác Hồ nữa. Chắc Bác Hồ buồn lắm.

Thứ hai, Bác Hồ gọi tên Đảng là “Đảng Lao Động Việt Nam”, và có hồi năm 1951 tôi đã được đội thiếu niên dạy bài hát có lời cho dân dễ nhớ: “Đảng Lao Động Việt Nam, đảng của công, nông và muôn lớp người lao động”. Bác Duẩn lại tùy tiện đổi tên Đảng là “Đảng Cộng sản Việt Nam”. Vậy là các bác sau này đã làm theo lời Bác Duẩn, không làm theo lời Bác Hồ nữa.

Thứ ba, Bác Hồ ghi rành rành trong di chúc là xây dựng nước ta thành nước “Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh”; ngay sau khi Bác Hồ mất, Bác Duẩn tổ chức Đại hội IV đã không nghe Bác Hồ nữa, mà viết lại là “Xây dựng nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa”. Các bác sau này cứ theo Bác Duẩn suốt, không còn ai làm học trò trung thành của Bác Hồ nữa.

Thứ tư, Bác Hồ bật đèn cho Đảng Dân chủ và Đảng Xã hội hoạt động, đến Bác Linh thì giải tán các đảng này luôn. Bây giờ Bác Trọng định theo Bác Linh, hay quay trở lại theo Bác Hồ đây?

Thứ năm, Bác Hồ đưa ra bản hiến pháp tuyệt vời, là Hiến pháp 1946, thể hiện một nhãn quan chính trị rất hiện đại. Đó là hiến pháp của một nhà nước tam quyền phân lập. Không biết có “thế lực thù địch” nào xúi giục Bác Hồ không, hay đó là bản lĩnh chính trị của bản thân Bác Hồ. Từ Bác Duẩn trở đi, các bác đã vứt Hiến pháp 1946 vào bảo tàng (tất nhiên chưa dám vứt vào sọt rác), quên hẳn lời Bác Hồ răn dạy.

Thứ sáu, tôi có xem một clip Bác Hồ đàm đạo bằng tiếng Pháp với bà phóng viên Pháp Madeleine Riffaud, khi được hỏi Việt Nam có định lệ thuộc Nga Xô hoặc Tàu Cộng hay không, thì Bác Hồ nói một cách dứt khoát, chỉ nói có một (01) từ thôi: “Jamais”, tức là “Không bao giờ”. Bác Hồ không nói vòng vo như các bác khác… thế này, thế nọ, song le, đồng thời, một mặt, mặt khác, v.v. Còn Bác Đồng, Bác Linh, Bác Mười thì tự nguyện đi với Tàu tại Hội nghị Thành Đô, Bác Mạnh thì ba lần mời Tàu vào Tây Nguyên. Đến Bác Trọng thì Tàu vào ồ ạt hơn: chiếm 300 ngàn hecta rừng đầu nguồn, vào cảng sâu Vũng Áng, nắm 80-90% các công trình công nghiệp. Hình như Bác Trọng đang có ý đi theo Bác Linh, Bác Mười, Bác Mạnh chứ không theo Bác Hồ.

Thứ bảy, khi thấy người Pháp gây hấn để tái chiếm Đông Dương, Bác Hồ ra lời kêu gọi kháng chiến, ai có súng dùng súng, ai có gươm dùng gươm… Còn khi Tàu Cộng chiếm Hoàng Sa thì mấy ông tuyên huấn của Bác Duẩn lại báo tin mừng cho chúng tôi biết, là “bạn” đã giúp ta lấy lại Hoàng Sa “từ tay quân ngụy”. Đoạn này Bác Duẩn lẫn to rồi. Bác bảo là người Tàu là giúp ta đánh “quân ngụy”. Hỏi quân ngụy là ai mà dám chiếm đóng Hoàng Sa, thì mới tá hỏa ra là bọn họ cũng là người Việt Nam, đang cầm súng chiến đấu bảo vệ đảo của nước ta. Còn nghe ông tuyên huấn của Bác Duẩn báo tin mừng xong, thì thấy “bạn” đã mang đảo của ta về bên nước Tàu. Tôi trộm nghĩ là chính là ý của Bác Duẩn, vì mấy ông tuyên huấn đi báo cáo thời sự mà nói sai ý Bác Duẩn, thì chắc chắn sẽ bị khai trừ Đảng luôn tú suỵt, chứ không ai tha đâu. Bác Duẩn là quân phiệt lắm đấy. Đảng ta cũng nghiêm minh lắm đấy. Đúng thời kì ấy, Bác Chính, Bác Huỳnh, hai Bác Giang, Bác Nghĩa, và một lô các bác khác khi nghe hơi vài câu nói có mùi xét lại, là phải đi học tập cải tạo cả mấy chục năm ròng.

Bác Linh còn đi xa hơn Bác Duẩn, là đúng thời khắc quân Tàu tấn công Gạc Ma, thì Bác Linh bật đèn cho Bác Lê Đức Anh ra lệnh cho bộ đội đang trấn giữ Gạc Ma phải buông súng để quân Tàu bắn giết, không được kháng cự; ngay cả sau khi quân xâm lược đã chính thức chiếm đảo, Bác Linh lại bò sang Thành Đô xin ngậm vành cắn cỏ hầu hạ Thiên Triều.

Đến Bác Mạnh là còn “hậu sinh khả úy”. Không chờ Tàu đánh, Tàu chiếm, mới hạ lệnh cho bộ đội buông súng, mà ba lần chủ động mời Tàu vào Tây Nguyên.

Các thế lực thù địch nói xấu các bác, bảo là bọn Tàu nó đút lót các bác mấy triệu mấy triệu đô. Tôi không tin, vì các bác là lãnh tụ tối cao của Đảng, đời nào các bác ăn của đút của quân xâm lược ngoại bang. Mà nếu các bác liêm khiết không ăn của đút, thì là (tôi trộm nghĩ) các bác tự nguyện tự giác kéo dân ta vào vòng nô lệ của bọn giặc Tàu khốn nạn.

***
Từ các sự việc trên đây, tôi phân vân xin hỏi: Bác Trọng thực tâm muốn đi theo Bác Hồ, hay thực tâm đi theo Bác Duẩn, Bác Linh, Bác Mười và Bác Mạnh?

Để kết luận bài này, tôi xin được nêu mấy điểm nghĩ gì nói vậy sau đây:

Một là, tôi quán triệt tư tưởng Bác Hồ, hưởng ứng lời kêu gọi của các bác, là phải đi theo con đường Bác Hồ đã chọn, phải làm việc theo gương Bác Hồ vĩ đại. Chính vì vậy tôi mới viết bài này giúp các bác cùng tôi ôn lại mấy bài Bác Hồ đã dạy.

Hai là, tôi đề nghị Bác Trọng cũng phải làm theo lời chính các bác nói, là phải đi theo con đường Bác Hồ đã chọn, phải học tập tư tưởng Hồ Chí Minh, phải làm việc theo gương Bác Hồ vĩ đại, phải làm theo di chúc Bác Hồ. Cụ thể, trong Đại hội XII, phải làm theo những điều sau đây của Bác Hồ:

Thứ nhất, lấy lại tên nước của Bác Hồ, là “Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, không dùng cái tên nước của Bác Duẩn, là Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam nữa. Bác Duẩn hơi nóng vội. Bác Trọng là giáo sư chắc giỏi hơn, nhìn xa hơn: Bác Trọng bảo, cuối thế kỷ 21 cũng chưa có chủ nghĩa xã hội đâu. Ý Bác Trọng rất sáng suốt, phù hợp với tư tưởng của Bác Bình (Đặng Tiểu), là thời kỳ quá độ kéo dài một trăm năm, và cũng phù hợp di chúc Bác Hồ, không xây dựng nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa.

Thứ hai, lấy lại tên đảng của Bác Hồ, là “Đảng Lao Động Việt Nam”, không dùng cái tên đảng của Bác Duẩn, là “Đảng Cộng sản Việt Nam” nữa. Cái này Bác Duẩn quá lãng mạn. Bác Trọng tuyệt vời hơn: Đến cái chủ nghĩa xã hội, cái phòng chờ vào chủ nghĩa cộng sản (Lênin) còn chưa có, mà đã gọi tên Đảng là Đảng Cộng sản, thì thật quá ư hấp tấp. Bác Trọng giáo sư, lại là tiến sĩ ngành Xây dựng Đảng, chắc hiểu biết sâu sắc hơn hẳn Bác Duẩn, mải làm cách mạng, thiệt thòi không được học hành nghiên cứu nhiều như Bác Trọng.

Thứ ba, lấy lại Hiến pháp năm 1946 mà Bác Hồ đã cùng với các bậc trí thức thời đó soạn thảo, không dùng các bản hiến pháp của các bác sau này nữa. Tôi nói các bác đừng giận, các bác cứ theo nhau xa rời Hiến pháp 1946, càng ngày càng xa với tư tưởng chính trị của Bác Hồ. Một lần nữa, tôi dám khẳng định đây là tư tưởng chính trị thật sự của Bác Hồ, nó theo Bác đến tận cái ngày Bác viết di chúc, chứ không phải cái bọn thế lực thù địch nào nó xúi bẩy Bác Hồ đâu. Bác Hồ là vững vàng quan điểm lập trường lắm, chứ không như bọn học trò hư đốn của Bác.

Thứ tư, các bác cho lập lại hai cái đảng mà Bác Hồ cùng với Bác Xiển và Bác Yêm xây dựng, trong đó, dù ra quyết định giải tán, Bác Linh cũng phải đã đánh giá cao công lao của hai đảng này, nhưng Bác Linh hơi vội, nói rằng hai đảng này đã hoàn thành nhiệm vụ lịch sử. Ơ! Hoàn thành đâu mà hoàn thành? Bác Linh quên là trong giai đoạn lịch sử mới, vai trò các đảng này của Bác Hồ và Bác Xiển, Bác Yêm còn quan trọng hơn nhiều.

Thứ năm, đặt cương lĩnh xây dựng một nước “Việt Nam hòa bình thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh” đúng như di chúc Bác Hồ, không làm theo tư tưởng của Bác Duẩn ở Đại hội IV (năm 1976), hồi đó gọi là cương lĩnh xây dựng chủ nghĩa xã hội, mà các bác sau này cứ theo nhau làm theo Bác Duẩn mãi. Công nhận Bác Duẩn giỏi, át hết cả vía Bác Hồ. Làm mọi người quên hẳn những lời dạy của Bác Hồ.

Thứ sáu, các bác hãy học cái lời dạy đơn giản của Bác Hồ, là “jamais” trong ý định lệ thuộc Tàu Cộng. Bác hãy lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối Quốc Hội, tuyên bố xóa bỏ mọi hiệp ước bất bình đẳng với Tàu, kiên quyết tống khứ giặc Tàu ra khỏi Tây Nguyên, thu hồi 300 ngàn hecta rừng đầu nguồn, cảng nước sâu Vũng Áng, 80-90% các công trình công nghiệp mà hiện nay vẫn trong tay bọn Tàu thao túng.

***

Làm được sáu việc đó, chắc Bác Hồ vui lắm, chắc Bác Hồ sẽ xoa đầu các bác mà bảo: “Các cháu làm như thế mới là làm theo lời dạy của Bác Hồ, đi theo con đường Bác Hồ đã chọn, mới thực sự làm theo gương Bác Hồ vĩ đại, mới thực sự là học trò trung thành của Bác Hồ, mới xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ, chứ chỉ kêu gọi nhân dân mà bản thân mình không làm là không nghiêm túc”.

Tôi đưa bài này cho nhiều bạn xem trước khi gửi Bauxite Việt Nam, thì họ chê tôi là vẫn còn hữu khuynh lắm, phải thực hiện những bước xa hơn nữa. Tôi hiểu. Nhưng thôi, làm được như thế cũng là quí lắm rồi. Trước mắt cứ làm y xì theo Bác Hồ cái đã.

Bác Trọng ạ. Bác cứ nói là “Tao làm theo Bác Hồ”, thì tôi thề, không đứa nào dám cãi Bác Trọng đâu, mà Bác Trọng lại được lòng dân. Bác Trọng lại được Bác Hồ gọi là đệ tử ruột, là học trò trung thành. Bố thằng nào dám đánh Bác Trọng. Đứa nào đánh Bác Trọng, dân tôi, anh em Trường Đại học Xã hội và Nhân văn chúng tôi sẽ xông ra bênh vực Bác Trọng. Tất nhiên chúng tôi chỉ có võ mồm. Nhưng võ mồm cũng được việc lắm đấy.
Còn nếu Bác Trọng có tài như Bác Duẩn, dám át cả vía Bác Hồ và vía Bác Duẩn, thì hãy dám làm mạnh tay như Bác Gorbachev. Liệu Bác Trọng dám làm hay không? Chắc không đâu. Vì Bác Trọng vốn nhân hậu. Chúng tôi nhớ cái hôm đánh đồng chí X không được, Bác Trọng đã khóc trên ti-vi, giống như hồi Bác Hồ khóc ở sân Hàng Đẫy. Hơn nữa, Bác Trọng còn ngại các bác khác. Bác ngại các bác khác bảo là mắc mưu thế lực thù địch.

Xin Bác Trọng và các bác làm đúng như các bác vưỡn kêu gọi toàn Đảng toàn dân, là học tập làm theo tấm gương Bác Hồ vĩ đại.

Tấm gương lời hay ý đẹp của Bác Hồ còn sờ sờ ra đấy: Có đủ các văn kiện trong kho tư liệu lịch sử Đảng, mà các bác không học những việc làm này của Bác Hồ thì chẳng còn nói được ai nữa đâu.

Thưa Bác Trọng.

Vài lời tâm huyết gửi Bác. Mong đến tai Bác và bộ tham mưu của Bác.

Tôi không dám viết lí luận về xây dựng Đảng với Bác, chỉ dám viết dưới dạng vui vui để mọi người tếu táo quanh bàn trà mỗi sáng trước giờ làm việc.

Kính chào Bác.

07,05,2015

(Theo Bauxite)

———————————————–

Phụ chú: Bổ sung của nick “Người Hà Nội”

Anh Cao Đàm thì cho rằng anh Trọng hiểu cả rồi, không cần bàn gì thêm nữa, nếu anh ấy nhất trí làm theo lời Bác Hồ, thì anh ấy sẽ có cách. Tôi thì vẫn lo: Tình hình Đảng ta, trong nước, và thế giới cực kỳ phức tạp. Cái phức tạp suy cho cùng đều chỉ trên quyền lợi GỐC là quyền lợi cá nhân, phe nhóm, dân tộc, đảng phái và cộng đồng (các nước cùng nhóm với nhau) cả thôi. Vì vậy nếu muốn “chuyển” một cách thắng lợi, thì cũng phải tính rất kỹ. Chúng ta thấy làm theo lời Bác Hồ dậy thì rất có lợi, vì chúng ta là dân thường, nhưng các quan chức, rồi các tập đoàn đã được hưởng lợi lớn, rồi tụi Tầu . . . họ có chịu để cho bác Trọng “chuyển” hay không, mới là vấn đề. Cho nên phải cùng bàn các bước đi cụ thể. Bác Trọng nghe thấy suôi, không tạo đổ bể, rối loạn, còn TQ thì dù rất bực tức, nhưng cũng chưa có lý gì mà xông vào làm bậy. Tôi đã có một số lần nói về chuyện này rồi, nay nêu lại vài ý, các bước đi lớn, đó là:

Một: Đầu tiên, hãy Giữ nguyên tổ chức, nhân sự Đảng ta và Nhà nước như hiện nay, chỉ đổi tên Đảng thành ĐảngLao Động, tên nước, tức là Việt nam dân chủ cộng hòa, (hay Việt Nam không thôi cũng được). Các bước tiếp theo tính sau, từ từ hơn để đỡ hoang mang, mất ổn định . . .Sau này sẽ tính ngay chuyện viết lại Cương lĩnh, Hiến pháp mới.

Hai là: Chuyển từng bước vững chắc: Ở cấp TƯ cao nhất, thì tạm thời vẫn giữ vị trí Đảng lãnh đạo như hiện nay: Bàn và quyết những vấn đề lớn nhất (vì có các ban bệ nghiên cứu cụ thể và có con mắt cả xã hội và thế giới nhìn vào, kiểm tra) rồi đưa ra xin ý kiến Quốc hội, nếu QH không nhất trí, thì Đảng cần sửa theo ý QH, vì bây giờ chính QH mới có quyền lực cao nhất (nhưng vì Đảng mình tự coi mình là Vì dân, vì Nước hơn, lại có CN Mác – Lê, nên mới tự cho mình là sáng suốt, quyết tâm hơn. Cái lý luận đó trước đây là đúng, bây giờ đã trở thành dở hơi sai lầm rồi). Còn từ cấp bộ, tỉnh trở xuống thì chuyển ngay sang Dân làm chủ thực sự đi thôi (Vì dân bây giờ học hành hăng hái, giỏi hơn mấy bố đảng viên lớn tuổi không có điều kiện vươn lên nên lâu nay lạc hậu rồi, còn cánh đảng viên ở các cấp ủy thì “không cần bàn nữa” bởi chính đám này đã sinh ra mọi chuyện sai lầm nặng nề cụ thể lâu nay , nên mới muốn “gạt” cả HĐNN đi là vì vậy ! (Lương thì “ba cọc, ba đồng” vậy mà nhà lầu xe hơi đất đai giầu sụ . .họ chẳng tự nguyện ủng hộ “chuyển” đâu, nếu họ thấy thiệt, thậm chí thấy “nguy”. Đầu tiên hãy “cắt” cái quyền đục khoét tiếp tục đi cái đã, củng cố, đề cao Hội đồng nhân dân các cấp, coi trong luật pháp, các tổ chức kiểm tra, triệt để thực hiện nguyên tắc “công khai, minh bạch”, coi đấy là cấp có quyền thực sự đối với các địa phương, kể cả tại Thủ đô. Còn tài sản tham nhũng của họ thì giải quyết theo cách mềm dẻo, từng bước (Ví dụ: Động viên cung tiến để làm cầu đường, trường học, bệnh viện miền núi, hải đảo . . .; Tiến tới thực hiên quy định như một số nước: Của thừa kế từ cha mẹ chỉ có giới hạn, không được là tất cả . . v. v . . .). Sau khi chuẩn bị tốt, không để bất kỳ một cán bộ tử tế nào bị thiệt thòi, thì sẽ chuyên hẳn về Nhà nước pháp quyền, tam quyền phân lập, xã hội dân chủ đa nguyên của Cụ Hồ.

Ba là: Thực hiện phương châm các nước đều đã làm lâu nay, kể cả Trung quốc và Hoa Kỳ, là Không có bạn và kẻ thù vính viễn, chỉ có quyền lợi dân tộc là quan trọng nhất. (Quyền lợi của TQ đã thay đổi có hại cho ta, tại sao ta lại ẩm ương duy trì cam kết cũ mãi ? ? ! ). Trên cơ sở đó, trưng cầu ý dân, và nhờ các nước vào thăm dò điều tra hộ cho chuẩn xác: rằng Nhân dân VN hiện nay coi nước nào là tử tế hơn với VN chúng ta. Xếp hạng những nước lớn và quan trọng nhất đối với nước ta. Vậy là rất khách quan, minh bạch. Trên cơ sở đó ta xây dựng chính sách đối ngoại cho tốt hơn (chính xác, thẳng thắn và thiết thực hiệu quả).

Thứ tư: . . .

Vài lời nôm na. Xin mọi người góp tiếp

Người Hà Nội

 

 

4 Phản hồi cho “Bác Trọng làm theo lời dạy của Bác Hồ hay lời dạy của các bác khác?”

  1. noileo says:

    Trich: “Tôi xin nêu vài câu hỏi hơi có vẻ ngây ngô để Bác Trọng suy ngẫm: “Bác Trọng có ý định đi theo Bác Hồ hay theo Bác Duẩn, Bác Linh, Bác Mười và các bác khác?”.

    Sở dĩ tôi nêu câu hỏi ngớ ngẩn này, là vì tôi thấy các bác này đã đi quá đà, rất xa so với con đường Bác Hồ đã chọn.

    Trong khi các bác cổ xúy rất mạnh các phong trào “Làm theo lời Bác”, “Học tập tư tưởng Hồ Chí Minh”, “Đi theo con đường Bác Hồ đã chọn”, v.v., nhưng các bác lại không làm như nói. “

    NGuyễn Phú TRọng đã đang học tập và làm theo đúng những gì Hồ chí Minh đã làm, rước giặc Tàu vào VN, bán nước cứu đảng, bán nước cứu Nguyen Phu Trong

    Ngay sau khi Mao Trạch Đông chiếm trọn lục địa Trung hoa cuối 1949, phiến quân cộng sản VN do Hồ chí Minh cầm càng đã mở rộng của biên giới Việt hoa đón giặc tàu Trung cộng Mao trạch Đông vào VN, đụoc nâng cấp lên hàng “phiến quân cộng sản Mao-ít” tại VN, dưạ vào sụ chống lưng của Trung cộng, dựng nên đảng cộng sản Lao động, công cụ bạo lực reo rắc chủ thuyết Mác Lê tội ác lên đất nước nhân dân VN.

    Từ rước giặc tàu vào VN, Hồ chí Minh & đảng Lao động cùng với giặc tàu ăn cắp cuộc kháng chiến của nhân dân VN.

    Làm bung xung cho giặc Tàu, Hồ chí Minh & Võ NGUyên Giáp đội chiêu bài “kháng chiến” thu gom xương máu Việt nam dâng cho Trung cộng làm công cụ chiến tranh đánh Pháp cho giặc Tàu,

    mở đường cho giặc Tàu tiến vào VN thay Pháp khống chế VN, Hán hoá VN, chia cắt Việt nam tại vỹ tuyến 17, chiếm đoạt vùng lãnh thổ phía bắc vỹ tuyến 17 của VNCH (khi ấy còn mang quốc hiệu “Quốc Gia Việt nam”) , xích hoá VN

    Dựa vào sụ chống lưng đỡ đầu của ngoại bang Trung cộng Hồ chí Minh dựng nên trên vùng lãnh thổ chiếm đoạt của VNCH nhà nước VNDCCH độc tài độc đảng toàn trị tội ác từ ngày 10-10-1954, xích hoá VN, khủng bố CCRD đàn áp nhân dân, xoo đẩy nhân dân miền bắc xuống địa ngục cộng sản đói nghèo, bưng bít thông tin, nhồi sọ thông tin, hủy hoại các giá trị tinh thần mà tổ tiên đã tạo dựng, hun đúc suốt bốn ngàn năm, hủy diệt nhơn tính, phẩm giá con người VN để thay thế bằng con người xã hội chủ nghĩa cuồng tín làm lính dánh thuê cho Trung cộng & Nga cộng, đánh Mỹ đến người VN cuỗi cùng bảo vệ biên giới phía nam cho Trung cộng trước mối lo sợ của Trung cộng đối với Mỹ

    Người Việt nam đi kháng chiến chống Pháp, là chống ách cai trị của Pháp chứ không chống nền văn minh, không chống nền chính trị dân chủ tự do tự nhiên bình thường của con ngừoi hoàn thiện dần theo sự tiến hóa của con người, không chống lại con đường kinh tế thị trường tự nhiên bình thường của con ngừoi hoàn thiện dần theo sự tiến hóa của con người

    Người Việt nam đi kháng chiến chống Pháp là để sau khi đuổi Pháp rồi, khi ấy người VN tự cầm quyền nứoc mình, học hỏi văn minh của thế giới, học hỏi những điều tốt đẹp của văn minh Tây phương, đưa nước mình tiến lên theo khuynh hướng dân chủ tự do, thịnh vượng như các quốc gia dân chủ tự do văn minh tôn trọng quyền con người, như các quốc gia Tây phương Anh, Pháp, Mỹ…,

    đó cũng là ước mơ của “thế hệ vàng” hà nội ngày ấy, trước 1954, trước 1945…

    Người Việt nam đi kháng chiến chống Pháp không phải để rước giặc tàu Trung công vào VN, không phải để hỗ trợ giặc tàu Trung cộng thay Pháp đô hộ VN,

    Người Việt nam đi kháng chiến chống Pháp không phải là để di theo con đường cộng sản Nga tàu nghèo đói độc tài tàn ác sống theo bản năng súc vật

    Hồ chí Minh & đảng lao động đã phản bội kháng chiến, đã ăn cắp cuộc kháng chiến, đã mạo danh kháng chiến, khủng bố & xích hoá VN, thu gom xuong máu VN dâng cho trung cộng làm công cụ chiến tranh bành trứong đế quốc Trung cộng xuống phương Nam, đã cắt xẻ lãnh thổ VN dâng cho Trung cộng

    NGuyễn Phú TRọng đã đang học tập và làm theo đúng những gì Hồ chí Minh & Le Duan & Nguyen Van Linh & Pham Van Dong đã làm, rước giặc Tàu vào VN, bán nước cứu đảng, bán nước cứu NGuyễn Phú TRọng

  2. NÓI VỀ ĐIỀU NGU DỐT THỨ MƯỜI CỦA KARL MARX : HIỂU SAI VỀ CON NGƯỜI VÀ VỀ LỊCH SỬ XÃ HỘI LOÀI NGƯỜI

    Điểm căn cơ của Marx là duy vật thuần túy. Đã duy vật thuần túy mà còn gắn vào cái đuôi biện chứng để phịa ra duy vật lịch sử, phịa ra năm hình thái xã hội như một quy luật khách quan tất yếu, đó là sự ngu dốt, sự phịa đặt hay sự gàn bướng của Marx. Bởi đã duy vật thuần túy thì không bất cứ cái gì đi sau nó cả, phát sinh ra từ nó cả.

    Vũ trụ vật lý là vũ trụ vật chất, nhưng cho vũ trụ vật chất đó là bản thể hay bản chất duy nhất là ngu. Bởi vì hạt sạn hoàn toàn khác với hạt cây. Cái đầu không cho ra được sự sống, nhưng cái sau thì khác. Nó có chứa thuộc tính trong nó là mầm sống, bản chất sự sống. Có nghĩa giá trị cao hơn của con người lvà xã hội con người là ý nghĩa tình thần, không phải chỉ thuần túy là ý nghĩa sinh học, vật chất.

    Marx cho rằng kinh tế vật chất là hạ tầng cơ sở, còn ý thức con người hay toàn bộ mọi định chế của nền văn minh xã hội chỉ là thượng tầng kiến trúc, giống như gan tiết ra mật. Sự suy luận ngu ngốc của Marx như vậy mà trong quá khứ có nhiều trí thức tả khuynh trên thế giới cũng bị mắc lỡm. Vật chất làm
    phát sinh ra vật chất như là sự chuyển đổi trạng thái, song ý nghĩa của ý thức, tinh thần lại là điều hoàn toàn khác, Marx cho chỉ là một trạng thái khác của vật chất quả là anh khờ khạo, ngu ngốc.

    Từ chỗ quan niệm con người, xã hội chỉ thuần túy là vật chất, Marx muốn thiết kế một xã hội phi giai cấp theo kiểu trừu tượng toán học, thật là một kiểu ngố. Cho nên một khi đã chuyên chính vô sản rồi thì không bao giờ đi đến tiêu diệt giai cấp được nữa. Xã hội trở thành nô lệ của một số người, nhóm người hay thậm chí chỉ một người. Nhân danh giải phóng giai cấp, giải phóng xã hội nhưng thực chất là tướt đoạt tinh thần con người, ý thức xã hội, biến nhân loại thành nô lệ toàn diện, đó vừa là sự ngu dốt vừa là sự dã man của Marx.

    Vả chăng mỗi cá nhân con người là đơn vị cơ bản của xã hội, căn bả được quyết định bởi khả năng trí thức và bởi bản chất tốt tự nhiên. Nếu có cả hai yếu tố này đó là sự đóng góp tích cực cho xã hội. Ngược lại nếu thiếu hai yếu tố này, chỉ có khả năng là sự tiêu cực hay sự vô bổ cho xã hội. Marx thần thánh hóa giai cấp công nhân vô sản chỉ là sự ngụy tạo, sự u mê, sự mê tín vào lý thuyết biện chứng của Hegel, phịa ra lý thuyết biện chứng lịch sử, coi giai cấp vô sản như phủ định của giai cấp tư sản, đó vừa là sự nông cạn, vừa là sự hoang đường hay thậm chí dã man của Marx.

    Bởi công nhân chỉ là người lao động làm thuê cho doanh nghiệp. Sự hiểu biết của công nhân nhiều lắm cũng chỉ là kinh nghiệm thực tế trong sản xuất. Mọi mũi nhọn hay động lực của khoa học kỹ thuật là của giới khoa học không phải của công nhân. Bảo giai cấp công nhân là sứ mệnh lịch sử, là đầu tàu của phát triển xã hội là sự lếu láo, sự ngụy biện, sự mê tín hay sự cuồng tín.

    Như thế vấn đề đơn giản của xã hội là bằng mọi cách bảo vệ người lao động trực tiếp, giản đơn, trong đó có giới công nhân. Bởi vì họ rất dễ dàng bị thua thiệt do bị lấn áp bởi kỹ thuật và bởi những bản chất con người xấu trong xã hội. Thổi phồng giai cấp công nhân lên như động lực của lịch sử, như sứ mệnh của loài người, thật sự là sự ngu dốt và sự bịa đặt trắng trợn hoàn toàn ba trợn. Đó là sự dốt nát, sự ma mánh hay hoàn toàn là sự mê tín của Marx.

    Cho nên học thuyết Marx bề ngoài do sự tự mệnh danh là mục đích giải phóng giai cấp, giài phóng con người, giải phóng xã hội loài người, nhưng thực chất ngược lại chỉ là sự nô lệ con người, nô lệ xã hội, nô lệ giai cấp một cách trầm trọng nhất. Bởi cái áo không làm thành thầy tu, nên việc nhẩm lẫn giữa cái áo và thầy tu là điều nguy hiểm, nguy hại nhất cho cá nhân và xã hội. Thà sự nhìn đúng bản chất vấn đề thì không nguy hiểm nhưng sự ảo tưởng, nhìn sai bản chất vấn đề là sụy nguy hại thập phần quái ác.

    Chính học thuyết Marx với chiếc áo thầy tu, chiếc áo thánh thiện, chiếc áo khoa học như vậy, nên đã đẩy nhân loại vào các cuộc khủng hoảng và hậu quả tai hại nhất trong lịch sử loài người. Bởi nó hoàn toàn phản tự nhiên, phản khách quan, giả tạo, nhưng được ngụy tạo như tốt đẹp và khoa học khiến nhiều người tin tưởng, nên đẩy nhiều trở thành nạn nhân của nó, kể cả một số trí thức nông cạn hay kể cả những người cộng sản nhiệt tình và thiện chí nhưng yếu kếm về mặt suy luận và nhận thức.

    Nên nói chung lại, học thuyết của Marx hoàn toàn không lợi cho con người hay nhân loại mà hoàn toàn ngược lại. Nó chỉ phỉnh dụ được những người hoàn toàn ngây thơ, trực tính hoặc ảo tưởng, nhưng nó là công cụ hiệu quả và sắc bén nhất cho những ai có tà tầm lợi dụng nó một cách mưu mẹo và kín đáo. Đấy hậu quả đáng gớm thật sự và sự tai hại thật sư của học thuyết Marx đối với con người và xã hội nhân loại chính là như thế. Nó chẳng khác một viên thuốc đôc bọc đường, và nghe theo sự ngon ngọt của nó thật sự chỉ là sự tự phản lại mình, phản lại mọi người, phản lại nhân quần xã hội nói chung mà không gì khác.

    Thực tế, học thuyết Marx đã biến con người và xã hội loài người trở thành đơn thuần như một công cụ, như một món đồ chơi của một số người nhằm chà đạp lên đó để thỏa mãn tham vọng ích kỷ, khoa danh, xây dựng giả tạo lừa dối một xã hội thần tiên không giai cấp mà thực chất chỉ là phi nhân bản và bất nhân.

    Võ Hưng Thanh
    (10/5/2015)

  3. Trúc Bạch says:

    He he he …

    “bác” Trọng không làm theo bác Mao mà làm theo bác Hồ thì cũng trớt wớt, là vì :

    Bác Mao nào ở đâu xa
    Bác Hồ ta đó chính là bác …Mao ! (Chế Lan Viên)

    Nói trắng ra là, “bác” Trọng dù có làm theo bác Hồ hay bác đờ…éo nào thì cũng như nhau thôi – Mèo vận hoàn mèo , khỉ vẫn là khỉ mà thôi . .cũng là bán nước để giữ đảng chứ không làm khác được đâu !

    Cộng sản mà… anh !

Leave a Reply to Trúc Bạch