WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

19/6, Kính nhớ cậu và ngoại

Ảnh minh họa

Gia đình của ngoại tôi là một gia đình khá “đặc biệt”. Ông ngoại tôi mất sớm, lúc chỉ mới 40 tuổi, để lại một người vợ trẻ và năm đứa con dại.

Mẹ tôi là con gái đầu và duy nhất. Sau mẹ là bốn người em  trai. Ông ngoại mất được một thời gian thì bà ngoại bị bệnh và mù cả hai mắt. Mẹ tôi tần tảo buôn bán nuôi bốn người em trai. Một năm sau, cậu Ba của tôi đi quân dịch.Vì là một ngư dân trẻ, thành thạo việc đi biển nên cậu Ba tôi vào Hải quân. Từ đó cậu lênh đênh trên biển cả một đời.

Từ ngày cậu Ba vào Hải quân, mẹ tôi cùng đỡ vất vả hơn. Tiền lương ít ỏi cậu gởi về cho ngoại  ăn trầu, cho mẹ tôi nuôi ba người em còn lại.

Một năm sau, cậu Năm cũng vào quân đội (người con thứ tư của ngoại tôi bị chết  khi còn trong bụng mẹ nên không biết là trai hay gái).

Cậu Năm đi học lái xe, rồi đóng quân ở Đà Nẵng. Nhiều lần cậu về thăm nhà, có khi trên đường chở hàng cho quân đội cậu “tranh thủ” tạt về thăm nhà, quẳng xuống cho mẹ tôi mấy bao gạo. Tiền lương của người lính quân xa cũng khá, cho nên mẹ cũng may được một ít quần áo đẹp để mặc…, rồi mẹ đi lấy chồng.

Rồi bốn năm sau nữa (theo lời mẹ tôi kể), cậu Sáu cũng đi quân dịch, đó là thời Đệ Nhất Cộng hoà. Bà ngoại mù loà bây giờ sống với cậu Út. Cậu Út đi biển để kiếm cá tươi cho ngoại ăn và cũng để “viện trợ” cho gia đình tôi.

Năm 1963, lúc đó tôi bốn tuổi, ngày giỗ ông ngoại cả ba cậu đều về (gia đình tôi lúc này vẫn còn sống ở quê ngoại, chưa chuyển lên Tam Kỳ). Ai cũng mặc đồ quân nhân trông oai phong lẫm liệt. Các cậu chưa ai có vợ nên rất quý anh em tôi, nhất là tôi, các cậu dành nhau bồng bế hôn hít.

Tôi nhớ mang máng, khi khách khứa  đã đi về hết, chỉ còn có cha mẹ tôi, bà ngoại, các cậu và anh em chúng tôi, trên một khoảng sân hẹp của ngôi nhà tranh ấm cúng, trước sân nhà là cây bàng cao (anh em tôi và trẻ con hàng xóm vẫn thường ăn, trái bàng chín thơm phức rơi đầy khoảng sân rộng). Ba cậu trải chiếu ngồi trên sân, buổi chiều mùa thu hiu hắt buồn, vừa uống bia vừ nói chuyện, họ cười nói rất to. Họ kể về đời lính, về những trận đánh, về những chiến tích có thật và cả tưởng tượng của họ… Tôi còn nhỏ quá, không nhớ gì nhiều, chỉ còn nhớ một đoạn cậu Ba nói:

- Chừ mình đang ăn uống đây bọn Việt cộng xông vào thì tính răng?

Cậu Sáu móc trái lựu đạn màu xanh (người ta vẫn  gọi nó là lựu đạn mãng cầu vì trên thân nó có những rãnh hằn sâu như trái mãng cầu (người quê tôi vẫn gọi trái na là trái mãng cầu). Cậu chuyền qua chuyền lại trên tay rồi vừa nói vừa cười:

- Tôi cho chúng nó ăn trái  mãng cầu này.

Còn cậu Năm thì kéo chiếc áo ngắn mặc lót ở trong lên để lộ ra cái báng súng lục màu thép đen.

- Tui có cái “giò heo” đây.

Rồi họ cười ầm ĩ. Cậu út hiền lành ít nói chỉ cười buồn buồn… Lúc này tôi còn bé, không biết được tâm sự của cậu Út.

Sau này tôi nghe mẹ kể cậu buồn vì mình chưa đủ tuổi để vào quân đội, đơn giản là chỉ muốn được “oai” như các anh.

Các cậu tôi chỉ là những ngư dân chất phác, họ coi chiến tranh chỉ là cơ hội cho tuổi trẻ tung hoành. Họ vào lính là để thoả chí “tang bồng” thế thôi. Họ chống Cộng vì đó là trách nhiệm công dân, tôi không biết các cậu tôi hiểu gì về cộng sản, nhưng khi nói về Việt cộng họ tỏ ra khinh bỉ và căm ghét.

Hai năm sau nữa thì cậu Út cũng vào quân đội, khi đó cậu chỉ mới mười bảy tuổi. Vì thiểu tuổi nên cậu dùng giấy khai sinh của cậu Sáu. Thời đó, Việt Nam Cộng hoà quản lý con người rất lỏng lẻo, họ không truy xét xem cậu Út có man khai không?! Mấy năm sau cậu Út hy sinh với cái tên Mai Đức Dũng tức là tên  của cậu Sáu tôi.

Tôi nhớ có lần cũng là ngày giỗ của ông ngoại, các cậu về thăm gia đình chúng tôi (lúc đó đã chuyển lên  sống ở  Tam Kỳ). Sau khi đã  ngà ngà say, họ lại cãi nhau rất to tiếng (lúc đó vào khoảng năm 1967, tôi được tám tuổi). Lý do cãi nhau là vì ai cũng cho binh chủng của mình là nhất. Mỗi người họ đều tự hào, đều ca ngợi về binh chủng mà họ đang phục vụ (sau này tôi từng chứng kiến những trận đánh nhau rất to tại Thị xã Tam kỳ giữa những người lính với nhau, cũng xuất phát từ lòng tự hào binh chủng). Họ cãi nhau to tiếng đến nỗi cha tôi phải can thiệp còn mẹ tôi thì mắng họ, đến lúc đó họ mới thôi. Không được cãi nhau nữa, họ lăn ra ngủ như chết.

Buổi chiều, họ vui vẻ  rủ nhau đi tắm sông như chưa có gì xảy ra. Cậu Sáu mang theo hai trái lựu đạn để ném cá. Tôi chạy theo các cậu, đứng trên cầu nhìn xuống dòng sông. Hai trái lựu đạn được ném xuống  sông từ trên cầu, cách nhau khoảng 10m. Chiếc cầu nhỏ rung chuyển, hai cột nước bắn lên cao, bùn từ đáy sông bị đẩy bật lên. Vài giây sau, tôi thấy trên mặt sông đầy những cá: cá hồng, cá hanh, cá gáy… Đó là dòng sông Bàn Thạch nên thơ của thị xã Tam Kỳ nhỏ bé. Những chiếc xuồng đánh cá ào tới, những ngưòi dân chung quanh đó cũng từ trên cầu lao xuống mạnh ai nấy bắt. Mấy ông cậu tôi đứng trên quan sát, cả một khoảng sông vui nhộn hẳn lên. Giao tôi cho cậu Năm trông coi, câu Sáu và cậu Út lao xuống sông. Cậu mất hút dưới làn nước xanh rất lâu,l âu lắm. Khi hai cậu ngoi lên mặt nước, mỗi người trên tay một con cá to. ”Chiến tích” của cậu Sáu là một con cá chép khoảng năm ký (lúc đó tôi thấy con cá đó to lắm), còn trong tay cậu Út  một con cá hồng khoảng ba ký màu đỏ rực. Hai con cá vùng vẫy trong hai bàn tay chắc nịch của các cậu tôi.Tối hôm đó cả gia đình tôi ăn món cá hấp.

Đó là những ngày vui, tôi thấy mình an ổn và hạnh phúc giữa những ngưòi thân, giữa những ông cậu to lớn vạm vỡ, cười nói oang oang.

Trong các ông cậu, cậu Út là người thương mẹ và chúng tôi nhất. Trong ký ức xa xăm, tôi vẫn còn nhớ, mùa đông 1964, quê tôi phải hứng chịu một trận lụt lịch sử, đó là trận lụt năm Thìn. Nước lên rất nhanh. Nhà tôi ở một xóm ven sông, gia tài chỉ vỏn vẹn một chiếc ghe bầu (loại ghe chở hàng). Lúc bấy giờ chiếc ghe ấy là cả một tài sản lớn. Chiếc ghe được neo ở bến sông trước nhà. Nước lên nhanh và mạnh quá, chiếc ghe bị dòng nước xoáy giật phăng khỏi sợi giây cột vào một thân cây lớn. Rồi nó bị cuốn trôi xa dần giữa dòng nứơc lũ. Cha mẹ tôi chết điếng, bất lực đứng nhìn tài sản của mình bị nước cuốn trôi. Ngay khi ấy cậu Út đến, cậu cởi phăng áo, lao người theo dòng nước lũ. Cậu nhanh chóng trèo được lên ghe, dùng sào, chống đỡ với dòng nước chảy xiết. Khoảng mươi phút sau, cậu đã cho ghe tấp vào bờ, cách nhà tôi mấy trăm mét.

Cậu Út là cứu tinh của gia đình tôi, nếu không có cậu thì tài sản nhà tôi mất trắng theo dòng nước.

Rồi cậu vào lính, nhưng để được gần gũi và chăm sóc cho ngoại tôi, cậu đăng ký tham gia vào đơn vị Nghĩa quân. Đơn vị này hình như do ông Nguyễn Vĩnh Liệu xây dựng và chỉ huy. Như mọi người lính khác, cậu Út cũng vẫn đi hành quân trong những chiến dịch tảo thanh những cơ sở của Cộng quân. Công việc chính của cậu là đi cài mìn. Mỗi chiều cậu Út tôi đi cài mìn ở những nơi trọng yếu để đề phòng sự xâm nhập của Việt cộng vào vùng an ninh. Sáng ra cậu lại đi tháo mìn cho dân chúng đi lại.

Cậu thường đến thăm chúng tôi, cứ mỗi lần cậu đến là chúng tôi tha hồ được ăn quà bánh. Khi về cậu nhét vào tay mẹ tôi một ít tiền. Lúc đó nhà tôi cũng đâu có nghèo. Nhà tôi buôn mắm, tiền bạc cũng dồi dào. Thỉnh thoảng tôi thấy cha mẹ tôi đem vàng ra kiểm tra. Rất nhiều vàng lá, vàng khâu, vàng vòng, dây chuyền… Cha tôi biết chuyện cậu Út cho tiền mẹ tôi, ông chỉ cười, nói rằng:

- Cứ nhận để dành đó sau này cưới vợ cho cậu Út.

Tôi có về thăm ngoại và cậu Út ở quê mấy lần. Lúc đó cậu và ngoại chuyển đến thôn 5, xã Kỳ Phú, quận tam Kỳ ,Tỉnh Quảng tín, một vùng cát trắng với những rặng phi lao xanh rờn chập chùng và ngút ngàn hoa sim tím. Tôi đã gặp mợ Út “tương lai”, tôi không nhớ mợ có đẹp không, nhưng mợ rất hiền thục. Những lúc cậu đi hành quân xa, mợ ở nhà thay cậu chăm sóc cho bà ngoại tôi rất chu đáo.

Mọi việc thật tốt đẹp nếu như…

Hôm đó tôi vừa tan trường về, thấy mẹ vật vã khóc trên nền đất, đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt thất thần. Mẹ cào cấu khắp một vạt đất đến nỗi hai bàn tay toé máu. Tôi hoảng quá, ném sách vở xuống đất, chạy lại ôm mẹ, hai mẹ con khóc nức nở. Tôi chẳng biết việc gì đã xảy ra, tôi khóc vì hoảng hồn khi thấy mẹ đau thương quá.

Cha tôi mời y tá đến tiêm thuốc cho mẹ, để mẹ nghỉ một lát, rồi dìu mẹ xuống ghe, gia đình tôi xuôi theo dòng sông Bàn thạch mà về quê ngoại. Trên đường đi anh tôi nói:

- Cậu Út chết rồi.

Tôi khóc một chút thôi và hình dung ông cậu Út đẹp trai cao lớn, oai vệ và lúc nào cũng mỉm cười, rồi nhớ đến những món quà cậu mua cho anh em tôi vẫn còn đó. Tôi nhớ cái dáng vẻ cậu ngồi nói chuyện với cha mẹ tôi lễ phép, ân cần. Nhưng chỉ một lát sau tôi đã nghĩ sang chuyện khác, tôi lúc đó đang ở vào cái tuổi chỉ biết đùa vui, chẳng biết đau khổ và chết chóc là gì, mọi nỗi đau buồn chỉ thoảng qua tim tôi như cơn gió nhẹ ban mai lướt qua đám cỏ dại trên đồng cỏ hoang. Tôi chú ý nhiều hơn đến khung cảnh thơ mộng ven sông. Hai bên bờ sông, lúa xanh ngắt một màu, những cây bần, cây đứớc đầy chim với những tổ chim treo lủng lẳng. Tôi cứ mãi nghĩ làm sao để bắt chúng đây?!

Chúng tôi về đến nhà ngoại – một ngôi nhà tranh nhỏ xíu nằm giữa một vùng cây cỏ xanh tươi. Tôi thấy ngoại ngồi đó, khuất trong một khoảng tối, ngoại không khóc, chỉ yên lặng như pho tượng. Ngoại không nói gì từ đó cho đến khi ngoại ra đi mấy tháng sau .

Say này lớn lên tôi nghe cha kể lại. Buổi chiều mùa hạ năm 1968, cậu Út đi cài mìn như mọi ngày, công việc quen thuộc nên cậu chủ quan, chỉ một sơ suất nhỏ…, rất nhỏ…, toàn bộ số mìn, lựu đạn treo lủng lẳng trên người cậu nổ tung. Người ta tìm được rất ít những gì còn lại của người thanh niên hai mươi ba tuổi vạm vỡ khoẻ mạnh. Rất may đầu và mặt của cậu còn nguyên vẹn. Chắc ông trời còn thương ngoại và mẹ tôi nên để  cho mẹ tôi được nhìn thấy gương mặt cậu lần cuối. Mẹ tôi suy sụp tinh thần từ đó.

Ngày cậu Út chết, các cậu tôi người thì đang lênh đênh ở ngoài biển khơi, người thì hành quân, người thì cắm trại 100%.

Sau 1975, cậu Ba đi lên vùng “kinh tế mới”, u uất và chết trong nghèo đói. Cậu Sáu đi xe ôm, sống vất vả và thiếu thốn. Cậu nghiện rượu rồi chết, cũng trong sự túng bấn trăm bề. Còn cậu Năm là lính quân xa, xưa hào hoa bao nhiêu thì bây giờ sống trong hiu hắt bấy nhiêu.

Mộ cậu Út đã trở nên hoang tàn giữa rừng thông ngút ngàn… Tôi vẫn hay đi viếng mộ cậu, lòng nguyện rằng sẽ làm cho cậu một ngôi mộ mới tươm tất. Nhưng rồi mười năm tù, bốn năm quản chế… cuộc sống khó khăn, ước nguyện đó vẫn còn chưa được thực hiện.

Ngày 19/6, ngày quân lực Việt Nam Cộng hoà, viết những dòng này để tưởng nhớ đến cậu Út tôi, người đã hiến dâng tuổi thanh xuân của mình để bảo vệ nền tự do dân chủ… Viết những dòng này để tưởng nhớ đến ngoại tôi, người mẹ Việt Nam một đời gian khổ đã sinh ra cho đất nước bốn người con phục vụ trong quân lực Việt Nam Cộng hoà.

Việt Nam Cộng hoà đã sụp đổ, các cậu tôi là những người thất bại và đã bị lãng quên.

Tất cả thuộc về người chiến thắng.

© Huỳnh Ngọc Tuấn

Quangda1959@gmail.com

© Đàn Chim Việt

22 Phản hồi cho “19/6, Kính nhớ cậu và ngoại”

  1. Nhật Hồng says:

    Bài viết hay , thật , buồn và cảm động .
    Chiến tranh không bao giờ là tốt cả .
    Dân Việt mình đánh nhau càng buồn và không tốt.
    Vậy lần này ta cùng bất bạo động để giành lấy dân chủ.
    Chúc anh Huỳnh Ngọc Tuấn luôn sức khỏe !

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Nhật Hồng thân mến,

      Cộng Sản đồng nghiã với NGOAN CỐ, LÌ LỢM, THAM QUYỀN CỐ VỊ, ĐỘC TÀI ĐỘC ĐẢNG, TÀN ÁC BẤT NHÂN, DỐI TRÁ BỊP BỢM MỊ DÂN …

      Phải dùng mọi phương cách khu trục chúng khỏi hành tinh này, kể cả dùng bạo lực.
      Bởi KHÔNG THỂ ÔN HÒA với CS ! Chúng có nghe ai đâu mà ôn hòa bất bạo động !
      Chúng độc quyền yêu nước, độc quyền cai trị đất nước, ko chia xẻ với ai cái chi cả !
      Chúng nắm hết mọi thứ, nhất là quân đội và tiền của nhân dân, tài nguyên đất nước.

      Làm sao mà bảo chúng từ bỏ quyền lực, lợi danh chứ !
      Biết bao nhiêu biểu tình, phản kháng mà chúng có tỏ ra sờn lòng.
      Vẫn tiếp tục dùng bạo lực trấn áp, dùng qủi kế lấp liếm tội theo Tàu bán nước cầu vinh !

      Tóm lại, CSVN là hòn đá tảng ngăn chặn mọi ngả đường đến với dân chủ tự do
      Phải mau mau dùng bộc phá làm nổ vỡ tan hòn đá này thành cát bụi thì VN mới khá nổi.

      Kính cáo,
      Lão Ngoan Đồng

  2. nguyen phuong says:

    tôi là con của một sĩ quan QLVNCH. Tôi lúc nào cũng tự hào về cha mình dù ông đã bị tù đày, bị chèn ép trong cuộc sống đời thường suôt hơn 20 năm. Ông cũng chẳng truyền vào tầm trí tôi là chống chế độ hiện thời ( CS) , ông chỉ nói : ” Tổ quốc, danh dự, trách nhiệm”. Câu nói đó đã theo tôi suốt từ bé đến tận bây giờ. Mong mỗi người để lại comment trên danchimviet hãy tự trọng nếu còn chút suy nghĩ :” Mình là người Việt Nam”

  3. YEUQUEHUONG says:

    Ngay 22 thang 06 n1m 2011.
    36 NĂM XƯA…!!!….36 NĂM NAY..!!!…..VẨN NHƯ NHAU.!!!!
    Đả hơn nửa tháng nay, tôi rất tự hào và hạ̉nh diện nhưng kg kém phần lo lắng,,và củng tự mình an ủi phần nào ,trước nhửng tấm lòng ý thức, hiểu biết dủng cảm, dám hy sinh và tự bộc phát tấm lòng yêu quê hương ,yêu tổ quốc của cac em SV ,cùng như đồng bào nhân dân cả nước …xin lổi…Đả xuống đường BIỂU TÌNH kêu gọi chánh quyền ,hảy có hành động ,tích cực .rỏ ràng để cùng dân đoàn kết đấu tranh chóng ngọai bang ,có ý đồ xâm chiếm nước ta ,vược qua cảnh diệt vong của bọn bành chướng bắc kinh TRUNG QUỐC.,
    – Nhưng nhửng kẻ lảnh đạo ĐẢNG CS XHCN nhà ước VN nào có nghe…Còn ra lệnh cho CA ,đánh đập cản trở bặt bớ tất cả mọi người….Nói lên một xả hội độc tài.. dang manh xảo trá..chuyên dùng nhửng thủ đoạn mỵ dân..nói một đường ,làm một nẻo…khiến cho nhưởng người nhẹ dạ dể xiêu lòng …nghe theo..để rồi khi hiểu ra thì đả quá muộn màng rồi…
    -CỦNG 36 TRƯỚC ĐÂY ,,,Đại đa số dân sống trong MIỀN NAM ,rất thờ ơ, và vô tư với CHỦ NGHỈA CỘNG SẢNG lắm….. HỌ Luôn tinh tưởng, giúp đở ,nuội nấng ,che dấu ,cho bọn chúng,,,,Tạo điều kiện cho bọn chúng có được nhửng ngày hôm nay…
    Chỉ tội cho một số đồng bào năm 54 MIỀN BẮC Nước ta,đả thắm nhuần ,và hiểu củng rất rành chế độ CS nên đành bỏ nơi chôn nhao cắt rống mà chạy vào NAM….. MONG THOÁT KHỎI BÀN TAY CS…..
    Xưa chúng tôi củng như các bạn trẻ bây gìơ….củng đứng lên ĐẤU TRANH kêu gọi mọi người CHIẾN ĐẤU chóng lại bọn CS….Đả biết bao nhiêu bạn bè ,,đồng đội tuổi trẻ đả nằm xuống ,hy sinh xương máu chống lại CS…nhưng rồi củng HOANG PHÍ …Vì sao..????
    -Vì một số người còn đang được hưởng nhửng lợi nhuận nhất thời mà bọn CS đang ban cho…Quyền cao ,chức lớn…có điều kiện bóc LỦM xương máu CỦA NHÂN DÂN…
    -Vì an phận thủ thường,lơ là , nhẹ dạ và ngây ngơ…trước thời cuộc …ai sau tôi vậy…kg màng…..
    -Vì THAM VỌNG có đủ bản lảnh để nhận thức và hiểu biết chớ .Nhưng gĩa MÙ,,tai kg NGHE và mắt kg THẤY ….Vẩn biết chế độ CS độc tài ,nói láo nói phét ..,lừa bịp tráo trở TRẮNG nói ĐEN ,,,.ĐEN nói TRẮNG ,,,Bằng chứng là…THANH NIÊN THÀNH ĐOÀN …THANH NIÊN CS HCM…. THANH NIÊN CHI BỘ …THANH NIÊN ĐOÀN THỂ….. ÔI…..ĐỦ THỨ THANH NIÊN…….NHƯNG THANH NIÊN Ý THỨC YÊU TỔ QUỐC YÊU ĐỒNG BÀO ĐỨNG LÊN ĐẤU TRANH THÌ LẠI RẤT ÍT,…TẠI SAO VẬY ????
    -VÌ Tất cả thanh niên trên…Đả thừa biết là nhà trường chuyên môn GIÁO DỤC nhửng điều, giả dối.kg đúng với lương tâm đạo đức làm người ..một chủ nhỉa hà hiếp cướp bóc .ỷ quyền ỷ thế tham ô ……Nhưng vẩn cấm đầu đi TUYÊN TRUYỀN . vận động cho bọn chúng,.nhửng kẻ có ĂN HỌC ,VÀ HIỂU BIẾT mà cuối đầu làm tay sai cho CS ..thật là LẢNG PHÍ … đú́ng là tai họa diệt vong…
    Ngay cả nhửng đơn vị CAND … .hay CSCĐ củng kg ngoại lệ…..vẩn cuối đầu tuân theo lệnh chỉ đạo của bọn CS…mặc dầu lương tâm đạo đức có đôi chút dầy vò cắn rức…..chắc có lẻ vì cuộc sống của xả hội nầy quá khổ ,,nên mọi người cố chịu cúi đầu ,để chúng sai khiến hầu có miếng ăn ,cuộc sống,,,
    Ngày xưa chúng tôi đi học, được các thầy ,cô giáo dại dỗ sau nầy lớn lên các con phải tôn trọng sự công bằng và lẻ phải … phải có tấm lòng yêu nước yêu dân…sẳng sàng hy sinh thân mình để bảo vệ tổ quốc….Bảo vệ nòi gióng TIÊN RỒNG…
    Ngaỳ nay các thầy các cô thì sau…?????Sợ CS đến nổi phải nói láo với lương tâm chính bản thân mình…
    thấy báo LỀ TRÁI kg dám ĐỌ̣C , kg DÁM COI ..mặc dầu biết bài báo đăng đúng…nói đúng sự thực tế…nhưng vẩn vận dụng sự ăn học .quyền hạn của mình để lèo lái sự việc sai lệch sang nội dung khác….
    ÔI..!!!!..36 NĂM QUA RỒI ……..LÒNG TA CHƯA NGUÔI GIÓ BẢO…NGƯỜI DÂN SỐNG BÂY GIỜ ĐỪNG OÁN TRÁCH GÌ AI……

  4. Huỳnh Thế Phan says:

    Nói mà làm chi, nói ma làm gì…
    Thực tế trước mắt đã tỏ rằng:

    Cụ Hồ chính là Con Ngựa Thành Troie cho Mỹ.
    Đảng CSVN vô hình trung làm Đoàn quân Thứ
    Năm cho Mỹ.

    Việt Nam Cộng Hoà bị…vãng lai là một lẽ khác.
    Thôi thì ta cũng…nào,..vỗ tay…khen cái dối gian
    của Cụ Hồ và đảng CSVN một cái, nào! Và vai
    trò cũa kẻ tôi đòi CSVN còn tiếp diễn thêm một
    thời gian trên dây chuyền Diễn Biến Hoà Bình.

Phản hồi