WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cuộc vận động chính trị lịch sử

Tôi đến Washington DC vào chiều thứ bảy, gặp gỡ và trao đổi với một số thân hữu trong 2 ngày cuối tuần, trước khi có mặt tại phòng họp Toà Bạch Ốc trưa Thứ Hai, ngày 5 tháng 3. Đây là lần thứ ba tôi vào Toà Bạch Ốc và lần nào thì cũng phải đi qua trạm kiểm soát này. Tuy phòng họp khác, nhưng phạm vi và hình thức, thì có thể khẳng định là địa điểm nằm trong khu vực thuộc Toà Bạch Ốc. Khác với các lần trước, khi vào Toà Bạch Ốc và Quốc Hội với tư cách Phát ngôn nhân của Đảng Dân chủ Nhân dân, lần này tôi đi như một công dân Mỹ gốc Việt, ký Thỉnh Nguyện Thư cùng với mọi người, đòi hỏi chính phủ Hoa Kỳ phải áp lực với Hà Nội về nhân quyền. Tôi cũng ý thức được là mình đi thay cho gần 150 ngàn đồng hương đã ký tên trong Thỉnh Nguyện Thư, nhưng không có cơ hội để tham dự, trong đó theo ước lượng của tôi, có thể có hơn 10 ngàn người Việt, đang định cư ở Bắc California.

Những bức ảnh được dựng bên ngoài tòa Bạch Ốc

Thỉnh Nguyện Thư đòi hỏi Chính quyền Obama cần vận dụng yếu tố nhân quyền trong chính sách thương mại, áp lực Hà Nội phải tôn trọng nhân quyền, thả các tù nhân chính trị, cụ thể là Linh mục Nguyễn Văn Lý, Ts. Cù Huy Hà Vũ, Việt Khang và nhiều người khác. Với sự vận động hữu hiệu của hệ thống truyền thông SBTN, qua anh Trúc Hồ và sự tiếp tay hỗ trợ của Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, thuộc Boat People SOS, kết quả là gần 150 ngàn người Việt tại Hoa Kỳ đã ký tên trong Thỉnh Nguyện Thư. Đây là một cú “bỏ phiếu” lịch sử chưa từng có trong quá trình đấu tranh cho Tự do, Dân chủ và Nhân quyền tại Hải ngoại.

Hai ngày tham dự vận động nhân quyền với Cộng Đồng, tôi cảm nhận được tâm tư và nguyện vọng của hơn 1000 người Việt có mặt tại Hoa Thịnh Đốn và nổi thao thức, hồ hởi của gần 150 ngàn chử ký trên Thỉnh Nguyện Thư. Tôi nghĩ đây là thời điểm của lịch sử mà không phải lúc nào cũng có thể xảy ra, vì vậy có mặt cùng với các tấm lòng yêu thương đất nước, gặp gỡ nhiều người đã bỏ thời gian, tiền bạc, công việc v.v….để hội tụ tại Hoa Thịnh Đốn là một cơ duyên. Tôi cũng nghĩ, chắc khó có được một khoảng khắc như thế này lần thứ hai. Tôi đánh giá, đây là một cuộc vận động chính trị lịch sử tại hải ngoại, nó khẳng định một số yếu tố như sau:

- Sự lên tiếng đồng loạt chưa bao giờ xảy ra với gần 150 ngàn chữ ký trong một thời gian rất ngắn, để bày tỏ quan tâm của người Mỹ gốc Việt, của Cộng Đồng Người Việt tại Hoa kỳ, trước tình trạng đàn áp nhân quyền tại Việt Nam và yêu cầu Chính quyền Obama phải có thái độ cụ thể, đã đánh động được dư luận ở tầm vóc quốc tế.

- Vận dụng được sức mạnh của truyền thông, khai dụng yếu tố kỹ thuật toàn cầu từ trang nhà của Toà Bạch Ốc, cho mục tiêu đấu tranh và đã thể hiện được yếu tố Đoàn kết Cộng Đồng. Sự kiện này, vừa chứng tỏ sức mạnh của Cộng Đồng đối với chính giới Hoa Kỳ, vừa đánh tan được dư luận cho là thụ động, bảo hoà, an phận của Cộng Đồng Người Việt sau hơn 35 năm bỏ nước ra đi.

- Làm hỏng luận điệu tuyên truyền của Hà Nội đối với người dân trong nước khi rêu rao tập thể người Việt tại Mỹ nói riêng và Hải ngoại nói chung là khúc ruột nối dài của Đảng. Gần 150 ngàn chử ký của Thỉnh Nguyện Thư đã bẽ gãy luận điểu tuyên truyền cho rằng chỉ có một bộ phận nhỏ “phản động” tại hải ngoại, còn mang tâm lý thù hằn, chống phá nhà nước CHXHCNVN.

- Gây dựng lại niềm tin không những cho Cộng Đồng Người Việt tại Mỹ và Hải Ngoại mà còn thổi bùng thêm ngọn lửa đấu tranh, cổ vũ mạnh mẽ tinh thần cho các Lực lượng Dân chủ và Nhân dân tại Việt Nam.

- Bản Thỉnh Nguyện Thư với kết quả ngoạn mục, được viết ngay trên trang nhà của Tòa Bạch Ốc, chính là bản cáo trạng, tố cáo bản chất độc tài, chà đạp nhân quyền của nhà cầm quyền Hà Nội. Hình thức và nội dung này có giá trị và sức mạnh ngoại vận vô cùng hữu hiệu, hơn bất cứ cuộc điều trần nào về Nhân quyền.

Một số diễn tiến của sự việc

Khi số lượng chử ký đã lên đến hơn 50 ngàn, nhà cầm quyền Hà Nội đã bộc lộ tâm lý hoảng hốt. Thông tin ghi nhận, Bộ ngoại giao Hà Nội đã thăm dò phía Toà Đại sứ Mỹ tại Hà nội về Thỉnh Nguyện Thư và bày tỏ sự quan ngại của họ. Ngược lại, phía Lập pháp Hoa kỳ khi đuợc thông tin về cuộc vận động trên, đã tham gia tích cực trong tiến trình áp lực Hành Pháp, họ đã thúc đẩy Hành Pháp phải quan tâm đến đòi hỏi của Cộng Đồng. Các Dân biểu trụ cột của Cộng Đồng Nam và Bắc California, đã đồng loạt lên tiếng và hổ trợ chúng ta. Trong khi đó, phía Hành Pháp, Chính quyền Obama đã phải có thái độ đáp ứng. Theo qui định của Thỉnh Nguyện Thư trên trang nhà Toà Bạch Ốc, nếu đạt con số ký tên trong thời gian tối thiểu, nội dung Thỉnh Nguyên Thư sẽ được nhân viên Toà Bạch Ốc chú ý. Bước thứ hai là họ sẽ cử chuyên viên về lãnh vực chuyên môn để tham khảo, tìm hiểu nguyện vọng của Thỉnh Nguyện Thư, và sau cùng, bước thứ ba, sẽ có phúc đáp, trả lời trực tiếp của đại diện từ Toà Bạch Ốc.

Đó là tiến trình về Thỉnh Nguyện Thư, tiến trình này không có phần phải tiếp Cộng Đồng ngay tại Toà Bạch Ốc, hay trực tiếp lắng nghe Thỉnh Nguyện Thư của Cộng Đồng ở bất cứ hình thức nào. Tuy nhiên, chỉ trong vòng một thời gian ngắn, chưa tới 3 tuấn lễ đã đạt con số hơn 130 ngàn chử ký, điều này có thể đã áp lực lên Văn phòng Tiếp cận Công chúng. Vì vậy, đã dẫn đến việc tổ chức cuộc tiếp đón đại diện Cộng Đồng tại Toà Bạch Ốc, hay đi xa hơn nữa là có “tin”, sẽ có Tổng Thống đến gặp phái đoàn trong ngày 5 tháng 3 v.v…..

Có thể nói, về mặt đấu tranh, mục tiêu Thỉnh Nguyện Thư đã đạt được thành quả to lớn. Chúng ta muốn nội dung Thỉnh Nguyên Thư phải đến tận tay Tổng Thống Hoa Kỳ, Barack Obama. Chúng ta cũng mong muốn Hoa Kỳ phải áp lực với Hà Nội trong quan hệ thương mại. Dĩ nhiên việc Hoa Kỳ sẽ có thái độ và hành xử thế nào với Hà Nội, còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố, nhưng mục tiêu Thỉnh Nguyện Thư tố cáo Hà Nội đã và đang vi phạm nhân quyền, và gần nhất là đang giam giữ Việt Khang, chỉ vì anh cất lên tiếng ca bày tỏ lòng yêu nước, mục tiêu đó đã hoàn toàn đạt được kết quả mỹ mãn. Nếu không có một số lượng người ký tên đáng kể, vượt qua chỉ tiêu của trang nhà Toà Bạch Ốc, sẽ không có cuộc gặp mặt tại Toà Bạch Ốc, và cuộc vận động Quốc Hội của hơn 500 người từ hơn 45 tiểu bang trên toàn nước Mỹ. Đồng thời, nội dung của Thỉnh Nguyên Thư, cũng không đặt lên bàn của TT Hoa Kỳ để Barack Obama biết là Cộng Đồng Người Việt tại Mỹ muốn gì.

Trong quá khứ chúng ta đã tiến hành nhiều công tác ngoại vận. Các hình thức vận động qui mô như đăng Thỉnh Nguyên Thư trên báo Hoa Kỳ với phí tổn rất cao, hay ở tầm vóc nhỏ hơn như gửi thư thẳng tới Tòa Bạch Ốc v.v…Tất cả các hình thức đó đều có thể khẳng định là không đến tay TT Hoa Kỳ, ngoại trừ lần gặp mặt ông TT George W. Bush hồi năm 2007 với 4 đại diện của Đảng phái và Tổ chức Nhân quyền. Lần này, với thành quả vận động ngoại vận vô cùng ngoạn mục. Nội dung Thỉnh Nguyện Thư đã đến tay TT Hoa Kỳ, như vậy chiến dịch đã đạt mục tiêu.

Nếu cuộc họp ở Toà Bạch Ốc dĩễn ra suông sẻ theo dự tính, có lẽ đã không có vấn đề tranh luận và gây nhiều ngộ nhận. Qua kinh nghiệm ngoại vận, nếu chúng ta thụ động, không lên tiếng, không đấu tranh, không vận động và không đòi hỏi, thì làm sao Chính quyền biết chúng ta muốn gì? Đồng thời, cũng cần phải hiểu để tránh tâm lý thất vọng là hướng giải quyết như thế nào, còn tuỳ thuộc vào bối cảnh chính trị từ Lập Pháp lẫn Hành Pháp. Thông thường, các giới chức ngoại giao và chính trị chuyên nghiệp, đều trả lời nước đôi, hoặc họ không đủ thẩm quyền để hưá hẹn, hoặc chẳng dại gi hứa rồi không làm được thì hố to.

Cuộc họp ở Toà Bạch Ốc ngày 5 tháng 3 năm 2012 đã diễn ra trong khuôn khổ như vậy. Việc tổ chức gặp Cộng Đồng theo đánh giá của tôi là sáng kiến từ Văn phòng Tiếp Cận Cộng Đồng. Đây là văn phòng mới thành lập, nhân viên thiếu kinh nghiệm và không có sở trường về ngoại vận. Đối với đòi hỏi của Cộng Đồng Người Việt, yêu cầu Chính quyền Obama phải có hướng giải quyết để áp lực Hà Nội trên lãnh vực nhân quyền đã vượt ra khỏi phạm vi chuyên nghiệp của Văn phòng Tiếp Cận Cộng Đồng. Đó là lý do chúng ta thấy cuộc tổ chức sơ sót và vấp phải một số khuyết điểm. Quan trọng nhất, chương trình thảo luận đã bị thay đổi giờ chót, bị chi phối, làm đảo lộn mọi thứ và gây bất mãn từ nhiều người tham dự.

Tại sao lại thay đổi chương trình? Ai thắng, ai bại trong chíến dịch Thỉnh Nguyện Thư?

Thành phần tham dự chương trình tại Toà Bạch Ốc, cao cấp có ông Jon Carson, Giám đốc Văn Phòng Tiếp Cận Cộng Đồng. Ông Jon đã thay mặt TT Obama để chào mừng mọi người, cho biết TT Hoa Kỳ rất quan tâm về nhân quyền và tuyên bổ “cuộc vận động bằng Thỉnh Nguyện Thư của quý vị với con số 130 ngàn chữ ký là một hiện tượng”. Bỏ ra những xáo ngữ, thành phần tham dự trong chương trình và những thay đổi giờ chót, cho thấy sự lúng túng từ phiá Hành Pháp. Trong chương trình, lúc đầu không có Michael Posner, phụ tá Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đặc trách về Nhân Quyền, Dân chủ và Lao Động. Người đại diện do Bộ Ngoại Giao chỉ định tham dự hội thảo là Robert Bailey, chỉ là “Vietnam Human Rights Officer”, nhân viên về Nhân quyền Việt Nam. Ông Michael đến vào lúc chót, nâng tằm vóc cuộc họp tại Toà Bạch Ốc đúng ý nghĩa của Thỉnh Nguyện Thư. Dù vậy, nó cũng cho thấy, quyết định của Văn phòng Toà Bạch Ốc, không phải từ Văn phòng Tiếp Cận Cộng Đồng, khi đưa ông Michael Posner đến tham dự vào giờ chót là quyết định bị áp lực, không phải quyết định có chủ ý.

Michael Posner là chuyên viên dày dạn kinh nghiệm về lãnh vực nhân quyền, ông đã từng gặp một số thân nhân của các nhà bất đồng chính kiến Việt Nam. Năm 2009 tại khách sạn New World Sài Gòn, Michael đã gặp mẹ của Nguyễn Bắc Truyển, em Bs. Lê Nguyên Sang, Luật sư Lê Công Định, Luật sư Đặng Dũng và nhiều người khác, để tìm hiểu về tình hình vi phạm nhân quyền tại Việt Nam. Trước khi được đề cử làm phụ tá bà Ngoại trưởng Hillary Clinton, ông Michael là luật sư và đã từng sáng lập Tổ chức có tên là Nhân Quyền Trên Hết – “Human Rights First”. Vì vậy, nhờ vào kinh nghiêm hoạt động trong lãnh vực nhân quyền, Michael được để ý và cất nhắc, từ đó bước vào lãnh vực chính trị. Trong cuộc điều trần tại Quốc hội Hoa kỳ hồi tháng 5 năm 2011, ông Michael Posner, phát biểu về chính sách của Hoa Kỳ về Dân chủ như sau: “ Chính quyền Obama tin tưởng rằng sự chuyển tiếp các nền dân chủ phải tự phát từ chính các quốc gia đó. Thử thách nằm ở chính nhân dân và những người lãnh đạo tại các khu vực này, nhằm tìm kiếm một tương lai tốt đẹp hơn, một tương lai mà các chính quyền phải có trách nhiệm trả lời trước những khát vọng của quần chúng và nhận trọng trách để bảo vệ nhân quyền, các giá trị tự do căn bản và lòng tự trọng của quần chúng, vì họ xứng đáng được đối xử như vậy. Nước Mỹ luôn đặt trọng tâm và kỳ vọng vào sự thành công của họ và chúng ta có thể giữ vai trò rất hệ trọng để ủng hộ họ. “

Mặc dù Văn phòng Tiếp Cận Cộng Đồng lo nhiệm vụ tổ chức cuộc gặp, nhưng chương trình và nội dung thì Toà Bạch Ốc quyết định, vì nó tế nhị và vượt ra khỏi phạm vi chuyên môn của Văn phòng Tiếp cận Cộng Đồng. Sự kiện Cộng Đồng Người Việt tại Hoa Kỳ đã vận động Thỉnh Nguyện Thư với gần 150 ngàn chữ ký trong thời gian kỷ lục, đã nói lên mối quan tâm sâu xa của Cộng Đồng. Sự kiện này, cũng chứng tỏ Hành Pháp, thời gian qua đã lơ là trong lãnh vực nhân quyền và đó là lý do để Hà Nội gia tăng cường độ vi phạm, liên tục đàn áp các nhà bất đống chính kiến, bắt giam vô tội vạ các anh chị em dân chủ với các bản án tùy tiện. Bản Thỉnh Nguyện Thư cũng cho thấy sự mềm mỏng của Chính quyền Obama trước thái độ “bất chấp dư luận” của Hà Nội. Điều này, vô hình chung, tạo điều kiện cho Hà Nội, được “đàng chân lân đàng đầu” leo thang đàn áp. Vì vậy, nên Cộng Đồng Người Việt mới phẫn nộ và nổ lực lên tiếng trong một mặt trận chung, dẫn đến kết quả bất ngờ với Thỉnh Nguyện Thư lịch sử.

Cuộc họp ở Toà Bạch Ốc để lên án Hà Nội vi phạm nhân quyền, nhưng cũng mặc nhiên xác nhận một sự kiện mà phiá Hành Pháp không muốn đề cập đến, đó là họ đã coi nhẹ lãnh vực nhân quyền khi đối đầu với Hà Nội trong thời gian qua. Đó là lý do Toà Bạch Ốc đã phải thay đổi chương trình, cắt bỏ các phần thuyết trình có chất lượng về nhân quyền, đề nghị chọn lựa những thành phần “trẻ”, nhưng thực chất là thiếu kinh nghiệm để dễ dàng điều hướng. Có thể nói, Toà Bạch Ốc không muốn thấy trong ngày 5 tháng 3, ngạy tại khuôn viên Toà Bạch Ốc, Cộng Đồng Người Việt, không những tố cáo Hà Nội vi phạm nhân quyền mà còn qui trách nhiệm cho Hành Pháp đã không làm tròn chức năng của họ. Hãy tưởng tượng nếu thuyết trình viên không phải Billy Le, Cindy Dinh mà là những chuyên viên kinh nghiệm và dày dạn về nhân quyền, hiểu rỏ chính sách ngoại vận của Hoa Kỳ và Hà Nội, thì cuộc hội thảo sẽ diển ra theo chiều hướng nào? Liệu cô Tuyết Dương, cố vần về dân quyền và di trú thuộc Văn phòng Tiếp cận Cộng Đồng, có thể lèo lái nội dung cuộc thảo luận theo hướng của Toà Bạch Ốc không?

Thỉnh Nguyện Thư và cuộc vận động chính giới tại Hoa Thịnh Đốn trong hai ngày 5 và 6 tháng 3 năm 2012 là một thành quả ngoại vận vô cùng tốt đẹp của Cộng Đồng Người Việt. Nếu phải xác định ai thắng, ai bại thì có thể nói là Cộng Đồng Người Việt đã thắng vẻ vang. Vì không riêng gì Hành Pháp Hoa Kỳ phải nhượng bộ trước sức mạnh ngoại vận, phiá Lập Pháp đã nhận ra khả năng vận động của Cộng Đồng, ngay cả nhà cầm quyền Cộng sản cũng đã bị hố to. Từ nay về sau, các luận điệu như Cộng Đồng Người Việt là khúc ruột của Tổ quốc, hay họ chỉ là những kẻ thua trận, bọn quá khích thiểu số, bọn khủng bố v.v… đều không đủ sức thuyết phục, không những đối với Nhân dân trong nước mà ngay cả đối với các chính giới Hoa Kỳ. Nói cách khác, gần 150 ngàn chử ký là những lá phiếu của Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền, vả vào mặt chế độ và tố cáo bản chất độc tài, vi phạm nhân quyền của Hà Nội trước công luận thế giới.

Cái gì đã và sẽ xảy ra?

Sự việc đáng tiếc lẽ ra có thể giải quyết trước. Khi Văn phòng Tiếp cận Cộng Đồng gửi thư qua email trước ngày 5 tháng 3, họ đã đề trên lá thư mời rỏ ràng là “National Vietnamese American Leaders Briefing”. Chính trong tiêu đề in trong tờ chương trình, phần thuyết trình cũng ghi rõ “Updates from Young Vietnamese Leaders on Diaspora Communities” một cụm từ dễ gây ngộ nhận, vì nó gần trùng với tiêu đề đã từng sử dụng cho cuộc hội thảo hồi tháng 7 năm 2011, tại Washington DC do Boat People SOS tổ chức.

Nói cách khác, những người trong cuộc lúc đó có trách nhiệm phải liên lạc và yêu cầu Văn Phòng Tiếp Cận Cộng Đồng thay đổi hình thức lẫn nội dung ngay từ đầu để tránh ngộ nhận. Thay vì đợi đến lúc đã rồi thì mới phản đối, bước ra khỏi phòng họp, hoặc giải thích, biện hộ vòng vo thì “tình ngay, lý gian”, gây ra những tổn hại, nghi kỵ không cần thiết và vô bổ trong Cộng Đồng.

Thành qủa của gần 150 ngàn chử ký đòi hỏi Hành Pháp phải cứng rắn trong các chính sách đối ngoại với Hà Nội có giá trị vô cùng to lớn. Đây là sức mạnh của Cộng Đồng, đặt điều kiện và bày tỏ các nguyện vọng trên mặt trận ngoại vận cũng như vận động chính trị, có lợi cho Tự Do, Dân Chủ và Nhân quyền. Thành quả này, không phải của riêng ai, không phải của SBTN hay Boat People SOS, nó là nổ lực và tài sản chung của cả Cộng Đồng người Việt tại Hoa Kỳ và Hải Ngoại. Và vì vậy, cần thẩm định và đánh giá trung thực, khách quan để tránh thái độ ‘công thần” hay “độc quyền” hoặc “cầm nhầm”. Tất cả chỉ có hại cho đại cuộc; vừa làm nản lòng những người đã góp sức đấu tranh, vừa tự làm giảm giá trị của mình trong mắt quần chúng. Tôi vẫn tin rằng chúng ta “nhân vô thập toàn”. Đã có những thiếu sót, khuyết điểm trong việc tổ chức và những khuyết điểm này cần phải học hỏi, rút kinh nghiệm để hoàn hảo hơn. Nhưng nếu khuyết điểm là vấp vào bản chất của lòng “tự cao, tự đại”, của “độc đoán” trong cách hành xử và giải quyết công việc, thì sẽ tự làm hại mình, bị tảy chay, cô lập và dẫn đến hậu quả của thất bại, không sớm thì muộn.

Việc dấu tên thành phần ban thuyết trình “trẻ”, đợi đến phút chót mới biết đã không phải là quyết định có lợi. Nếu “Billy Le” có vấn đề, không hội đủ tiêu chuẩn của sự khách quan tối thiểu, đại diện cho gần 150 ngàn chữ ký để thuyết trình tại Toà Bạch Ốc, thì việc dấu tên thành phần thuyết trình, phút chót mới công bố, đã góp phần tạo ra những dư luận bất lợi. Cuộc thuyết trình tại Toà Bạch Ốc, không phải chỉ thay mặt SBTN hay Boat People SOS, mà là thay mặt cho gần 150 ngàn chữ ký. Phải ý thức điều này để thấy tầm vóc hệ trọng của vấn đề, thì mới không vấp khuyết điểm chủ quan trong quyết định chọn nhân sự, thay mặt cả Cộng Đồng Người Việt Hải ngoại. Trong số gần 200 quan khách tham dự tại Toà Bạch Ốc, có nhiều người tại Washington DC, đủ khả năng và tầm vóc để nói thay cho Cộng Đồng. Sự kiện Toà Bạch Ốc đòi hỏi phải để người “trẻ” chỉ là thủ thuật, trẻ mà không đủ kinh nghiệm đấu tranh, trẻ mà hiện diện chỉ để làm dáng, trẻ nhưng không đủ vai vế để thay mặt Cộng Đồng, thì cần phải xét lại yếu tổ “trẻ”. Toà Bạch Ốc có nhu cầu của họ, nhưng Toà Bạch Ốc cũng khômg muốn thấy Cộng Đồng người Việt đề nghị huỷ bỏ cuộc gặp mặt vì chương trình chỉ để “trình diễn”, không thể hiện mối quan tâm sâu xa của hàng trăm ngàn chữ ký và hàng triệu triệu người Việt đang quan tâm đến Nhân quyền. Có thể nói ngày 5 tháng 3 có hàng triệu triệu trái tim, trong nước lẫn hải ngoại, đang hướng về cuộc họp tại Washington DC trong Toà Bạch Ốc. Vì vậy, những sơ sót đã làm nhiều người thất vọng, và không ít người đã phải quay mặt để dấu những giọt nước mắt chua chát.

Chúng ta mới chỉ đạt được thành quả bước đầu, chúng ta vừa mới chứng tỏ sức mạnh vận động ngoại vận của Cộng Đồng đối với Hành Pháp và Lập Pháp. Cần khai dụng sức mạnh này một cách khách quan và hiệu quả hơn nữa, nếu không thì gần 150 ngàn chữ ký của Cộng Đồng cũng chỉ nằm ở giá trị của biểu tượng. Đây là thử thách cho chúng ta và cho các anh chị em đang làm công tác vận động chính trị. Với kinh nghiệm vận động hậu trường, chúng ta hiểu rỏ, chính trị Mỹ là chính trị thực tiễn, quyền lợi đôi bên đều được cân nhắc và tính toán để không có ai là người thắng kẻ thua. Phiá Hành Pháp lẫn Lập Pháp đều có những nhu cầu của họ, và nếu chúng ta đáp ứng các nhu cầu này, những đòi hỏi và vận động của chúng ta có thể được lắng nghe và hồi đáp. Nói cách khác, đòi hỏi suông không phải là hướng giải quyết khả thi. Chúng ta đã đòi hỏi, phần còn lại chúng ta vận dụng sức mạnh, qua hình thức lá phiếu và vận động tài chánh, biến đòi hỏi thành hiện thực.

Không phải chỉ có Nhân Quyền

Chúng ta đấu tranh không phải chỉ đòi hỏi nhân quyền. Nhân quyền chỉ là một điểm của mặt trận Tự do và Dân chủ. Ngày nào chế độ độc tài CSVN còn hiện hữu, ngày đó nhân quyền còn tiếp tục bị vi phạm và chà đạp. Với bản chất tráo trở và đang bị tứ bề thọ địch, Hà Nội sẽ càng phải đàn áp mãnh liệt hơn bao giờ hết để bám víu độc quyền. Sẽ còn nhiều Việt Khang, Bùi thị Minh Hằng, Cù Huy Hà Vũ, Linh mục Nguyễn Văn Lý, Điếu Cày, Đinh Đăng Định v.v…vào tù, vì họ đã nói thay cho hàng triệu triệu người dân Việt. Vì vậy, mục tiêu trước mặt của Cộng Đồng Hải ngoại là vận dụng sức mạnh ngoại vận để đấu tranh, làm lợi và hổ trợ cho mục tiêu lâu dài của nhân dân trong nước, làm suy yếu chế độ độc tài, toàn trị, phản dân, hại nước. Hiện nay, các chế độ độc tài đang đi vào thời kỳ thoái trào và sẽ bị tiêu diệt bởi xu thế của lịch sử. Không có gì phải ngần ngại và sợ hãi để nói thẳng vào mặt của chế độ độc tài CSVN là “chở thuyền cũng là dân và lật thuyến cũng chính là dân”.

Ngày 13 tháng 3 năm 2012, một tuần sau cuộc họp ở Hoa Thịnh Đốn, chúng tôi đã có mặt trong cuộc vận động gây qũy tranh cử cho nữ Dân biểu Zoe Lofgren. Tại đây, tôi đã trao đổi với bà Dân biểu Zoe về cuộc họp tại Hoa Thịnh Đốn, và bà cũng đã ghi nhận những trục trặc. Trước đó, tôi cũng đã gửi tài liệu nhân quyền và so sánh trong lãnh vực này, từ thời Cựu TT George Bush tới đương kim TT Hoa Kỳ Barack Obama. Bên cạnh yếu tố nhân quyền, tôi cũng đã đề cập đến trào lưu Dân chủ và Cách mạng tại Trung Đông, mà chính sách ngoại vận của Mỹ, theo chủ trương làm bạn với chính quyền độc tài thay vì nhân dân, không phải là đối sách có lợi, cho cả Mỹ lẫn nhân dân Việt Nam.

Bài học về cách mạng ở Trung Đông, qua sự kiện TT Ai Cập, bạn thân của nhiều đời TT Hoa Kỳ, hiện đang đứng trước giá treo cổ là bằng chứng cho thấy lịch sử đang đi theo hướng nào. Tôi cũng nhấn mạnh đến mối quan tâm của Hà Nội hiện nay, trong việc đang ráo riết vận động mua vũ khí tối tân của Mỹ, cũng như nhờ cậy đồng minh Mỹ, giúp đỡ trong lãnh vực này. Theo tin mới nhất, Nga sẽ bán 48 chiến đấu cơ tối tân Su-35 cho Trung Quốc, trong khi Su-30 đã bán cho Việt Nam, đang bị trở ngại kỷ thuật. Điều này càng khẳng định mối lo ngại của Hà Nội, trước viễn ảnh bị Nga Sô đi đêm Trung Quốc, bán đứng và đâm sau lưng Hà Nội.

Mối quan hệ Mỹ- Việt sẽ vượt ra khỏi tầm vận động chính trị của chúng ta. Vì quyền lợi khu vực và chính sách ngoại giao ngắn hạn, Chính quyền Obama có thể sẽ bỏ quên những đòi hỏi của Cộng Đồng. Điều này từng xảy ra và sẽ xảy ra trong bối cảnh quan hệ Mỹ- Việt trước thế cần quân bình và cầm chân Trung Quốc tại Đông Nam Á. Dù thế nào, chúng ta cũng cần nhận ra sức mạnh của Cộng Đồng đứng ở đâu trong cuộc vận động chính trị hiện nay. Với khả năng vận dụng gần 150 ngàn chữ ký trong thời gian kỷ lục, chúng ta đã tạo ra ấn tượng mạnh mẽ để ảnh hưởng đến chính giới Hoa Kỳ trong cuộc bầu cử tháng 11 sắp tới. Cứ tưởng tượng, nếu một khối cử tri Việt sẽ bỏ cho một vị Dân cử nào đó, ở Texas hay California, thì sự ảnh hưởng sẽ mạnh mẽ cở nào! Cứ tưởng tượng, chỉ cần mỗi một người ký tên trong Thỉnh Nguyên Thư tự nguyện ghi danh đi bầu, và mỗi người ký tặng một dollar vào quỹ tranh cử Tổng Thống, hay Dân biểu, Thượng Nghị sĩ, sẽ là sức mạnh. Và sức mạnh sẽ được đo lường ở mức độ vận động có kế hoạch, đồng bộ, không mơ hồ hay chỉ nói chung chung. Người Mỹ có câu, “show me the money” hay “talk is cheap” để xác định yếu tính thực tiển. Đã đến lúc, gần 150 ngàn chữ ký phải bước qua giai đoạn biểu tượng, để chứng tỏ sức mạnh của lá phiếu và khả năng tài chánh, áp lực lên Lập pháp lẫn Hành Pháp, để thúc đẩy những chính sách có lợi cho nổ lực đấu tranh trên mặt trận Nhân quyền, Dân chủ và Tự do cho Việt Nam.

Chuyện bên lề

Tôi đã từng từ chối cuộc gặp mặt ở Toà Bạch Ốc với Hội Đồng An Ninh Quốc Gia (National Security Councils) vì không phải chúng ta cứ “goị dạ bảo vâng”. Khi tôi tham dự các cuộc họp ở tầm vóc quốc gia, tôi ý thức vai trò của mình không đại diện cho cá nhân, hay đảng phái, mà tôi đang thay mặt cho đồng bào của tôi, hàng triệu triệu người Việt trong ngoài nước, đang khao khát Dân chủ, Tự do. Chúng ta có nhu cầu khai dụng ngoại vận để có lợi cho đại cuộc, nhưng cũng không vì vậy mà đánh mất bản chất tự trọng của Dân tộc. Vì nhiều lý do, khó có thể đảo ngược quyết định của Toà Bạch Ốc, nhưng cũng đừng để họ đánh giá chúng ta. Có thể có người nói tôi bị “chảnh” theo cách nói sau này. Nhưng nếu “chảnh” vì đồng bào, vì tự ái dân tộc, thì tại sao lại không “chảnh” để khỏi phải hối tiếc.

Trong cuộc vận động tại Quốc Hội, tôi đã phải xót xa khi thấy hàng trăm đồng bào đứng bơ vơ như rắn mất đầu, không biết phải làm gì vì người chịu trách nhiệm chưa có mặt vì nhiều lý do. Chương trình vận động Quốc Hội đã không kịp gửi trước đêm hôm đó. Gần 2 tiếng đồng hồ đứng lạnh cóng ngoài hành lang Quốc Hội, chỉ vì sơ sót, vừa mất thời gian, vừa lộn xộn và hổn độn đã gây nhiều phiền muộn. Tuy nhiên, tôi cũng nghĩ đó chỉ là những khuyết điểm không thể tránh khỏi trong quá trình tổ chức, không vì vậy mà phải lên án, chê trách.

Một ngày sau cuộc vận động ở Quốc Hội, Dự luật Nhân quyền cho Việt Nam đã được Ùy ban Đối Ngoại Hạ Viện thông qua. Có thể đây là một sự trùng hợp, nhưng cũng có thể nhờ nổ lực vận động chính trị của Cộng Đồng. Hà nội đã vội vã lên tiếng phản đối và bài bác Dự luật. Điều này càng làm rỏ bộ mặt trơ tráo của chế độ, khi không biết xấu hổ tuyên bố “trong những năm qua, Việt Nam đã đạt được rất nhiều những thành tựu trong việc bảo đảm quyền con người trên mọi lãnh vực dân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội và đã được cộng đồng quốc tế ghi nhận.”

Hai ngày sau cuộc vận động tại Hoa Thịnh Đốn, Bộ ngoại giao Hoa Kỳ đã lên tiếng về trường hợp bắt giữ anh Đinh Đăng Định, một giáo viên ở Tây Nguyên, đã gia nhập hàng ngũ chiến sĩ dân chủ, đã mạnh mẽ phê phán chế độ độc tài và kêu gọi huỷ bỏ điều 4 Hiến pháp. Anh Đinh Đăng Định không giống như Ls. Lê Công Định hay Linh mục Nguyễn Văn Lý, trường hợp của anh không gây tiếng vang và không có nhiều người biết đến, dù vậy Hoa Kỳ cũng đã lên tiếng phản bác. Phải chăng họ đã học được bài học và thay đổi hướng giải quyết đối với các chính sách leo thang, vi phạm nhân quyền của Hà Nội.

Có nhiều người hỏi tôi nếu có cơ hội gặp TT Barack Obama, giống như lần gặp ông TT George Bush năm 2007, tôi sẽ đề nghị những gì. Thực sự, điều tôi ngại không phải là tìm câu hỏi cho ông Obama, mà tôi lo ông sẽ hỏi ngược lại tôi: “Cộng Đồng Việt Nam muốn Chính phủ Hoa Kỳ áp lực Hà nội về mặt thương mại, để họ tôn trọng nhân quyền. Nhưng tôi biết qúy vị đã gửi gần 10 tỷ dollars về Việt Nam hàng năm, đồng tiền này cũng đang tiếp tay củng cố nền kinh tế XHCN, tại sao Cộng Đồng lại không áp lực với Hà Nội?” Có lẽ tôi sẽ không có câu trả lời? Nói theo cách của người miền Nam là “cứng họng”.

Năm 2010, giao dịch thương mại giữa Việt Nam và Hoa kỳ gần 20 tỷ dollars, trong khi đó con số không chính thức, Cộng Đồng Người Việt đã gửi về cho gia đình, hoặc đầu tư lên đến gần 10 tỷ dollars. Đây là những nghịch lý mà chúng ta cần nhìn lại, không thể đấm ngực nói lỗi tại tôi mọi đàng, rồi mong chờ người khác giải quyết. Chúng ta có trách nhiệm với gia đình, thân nhân nhưng cũng có trách nhiệm với Đất nước, và Dân tộc. Mỗi người cần tự vấn và có kế sách khả thi. Cần hiểu rằng trong số 1 dollar gửi về cho thân nhân, có thể hơn 50 xu đã làm đòn bẩy để nuôi sống cơ chế tham nhũng, độc tài.

Phải chăng, nên bắt đầu từ những người tiên phong đã ký Thỉnh Nguyện Thư? Phải chăng, con số 150 ngàn chử ký là biểu tượng của cả trăm ngàn con tim đang sẵn sàng nhập cuộc nhưng chưa biết phải làm gì? Đừng để họ như rắn mất đầu trong ngày 6 tháng 3 năm 2012 tại khuôn viên Quốc Hội? Hãy bắt đầu cho một Vận hội mới của Dân Tộc. Đâu rồi những lãnh đạo “trẻ” có đủ bản lãnh để lèo lái trong cơn thử thách?. Lãnh đạo là tiên liệu, là đi tiên phong chứ không phải tự phong. Tôi mong chúng ta có thêm nhiều lãnh đạo, trong cũng như ngoài nước, ở cùng ý nghĩa đó để Dân tộc và Đất nước được hồi sinh.

Cách mạng là một sự thay đổi, đột biến và đảo lộn mọi thứ. Không ai ngờ, ngọn lữa tự thiêu của anh sinh viên bán hàng rong Mahamed Bouzzizi ở Tunisia năm 2010, đã quật ngã hàng loạt chế độ độc tài tại Trung Đông và Bắc Phi. Chính vì Hà nội đã dập tắt lời ca tiếng hát Việt Khang, nên đã làm hứng khởi cho bản Thỉnh Nguyên Thư lịch sử. Ngày nào Cách Mạng Việt Nam bùng nổ?, chúng ta chưa có câu trả lời. Nhưng điều chúng ta có thể khẳng định là một chế độ độc tài, toàn trị như CSVN, một chế độ cai trị dựa trên bạo lực, nhà tù và súng đạn, thì thời gian để chế độ tồn tại sẽ đếm từng ngày.

Đỗ Thành Công

85 Phản hồi cho “Cuộc vận động chính trị lịch sử”

  1. Q. Trung says:

    Cộng Đồng Việt Nam muốn Chính phủ Hoa Kỳ áp lực Hà nội về mặt thương mại, để họ tôn trọng nhân quyền. Nhưng tôi biết qúy vị đã gửi gần 10 tỷ dollars về Việt Nam hàng năm, đồng tiền này cũng đang tiếp tay củng cố nền kinh tế XHCN, tại sao Cộng Đồng lại không áp lực với Hà Nội?” Có lẽ tôi sẽ không có câu trả lời? Nói theo cách của người miền Nam là “cứng họng”.

    Năm 2010, giao dịch thương mại giữa Việt Nam và Hoa kỳ gần 20 tỷ dollars, trong khi đó con số không chính thức, Cộng Đồng Người Việt đã gửi về cho gia đình, hoặc đầu tư lên đến gần 10 tỷ dollars. Đây là những nghịch lý mà chúng ta cần nhìn lại, không thể đấm ngực nói lỗi tại tôi mọi đàng, rồi mong chờ người khác giải quyết. Chúng ta có trách nhiệm với gia đình, thân nhân nhưng cũng có trách nhiệm với Đất nước, và Dân tộc. Mỗi người cần tự vấn và có kế sách khả thi. Cần hiểu rằng trong số 1 dollar gửi về cho thân nhân, có thể hơn 50 xu đã làm đòn bẩy để nuôi sống cơ chế tham nhũng, độc tài.”

    Nhận xét rất sâu sắc… Vận động người ta đừng tăng trưởng giao dịch trong khi VC còn đang vi phạm nhân quyền… nhưng “kiều hối” năm nào cũng tăng mạnh. Ngạc nhiên nhất là kiều hối tăng ngay cả khi kinh tế tại Hoa Kỳ và Âu Châu đang suy thoái…

  2. Nguyen Tam Bao says:

    Sự khác nhau giữa một người dân chủ và một gã chống cộng là ở lòng Tự Trọng. Một người tự trọng sẽ biết dựa vào nội lực của chính dân tộc mình để dành lấy tự do và xây dựng dân chủ. Một kẻ thiếu tự trọng thì chỉ muốn bám víu vào thế lực ngoại bang rồi phụng phịu như trẻ con khi “người lớn” không làm theo ý mình.

    Thế hệ chống cộng trẻ ở hải ngoại lại vẫn không khá hơn cha anh của họ, không có sáng kiến gì hơn là cầu xin chính phủ Mỹ dùng cây gậy nhân quyền và củ cà rốt thương mại để đối xử với Việt Nam. Họ thừa hưởng cái não trạng nô lệ của cha anh họ, nên vẫn nhìn Hoa Kỳ như một đàn anh tử tế tốt bụng có trách nhiệm ban phát tự do dân chủ cho đồng bào thấp kém của họ. Thật đáng thương hại.

    Nếu họ chịu học lịch sử, không phải là lịch sử đầu thế kỷ 20, mà chỉ cần là lịch sử đầu thế kỷ 21, thì họ đã không ngây thơ như vậy.

    Hay nghe các lãnh đạo cách mạng dân chủ ở Tunisia và Ai Cập, những người đã thẳng thắn từ chối đề nghị giúp đỡ về tài chính của Mỹ, những người có niềm tin mãnh liệt rằng cách mạng phải do chính họ cùng nhân dân thực hiện, phải dựa vào nội lực của bản thân chứ không dựa dẫm vào bất cứ một thế lực nào từ bên ngoài… Chính vì vậy mà cách mạng ở Tunisia và Ai Cập mới thành công.

    Nhìn sang Libya thì sao? Bọn phiến loạn dựa hơi cách mạng hoa nhài, lạy lục xin Nato giúp đỡ để lật đổ chế độ Gaddafi, để rồi bây giờ Libya chông chênh trên bờ vực bất ổn, xung đột bộ lạc, và chia cắt. Viễn cảnh của Libya là Iraq, chứ không phải là một nền dân chủ như mơ ước.

    Chưa biết cái việc 150 ngàn chữ ký có đáng tin hay không (hay chỉ là trò bịp bợm rẻ tiền của các tổ chức chống cộng) thì cái việc xin xỏ để Hoa Kỳ dùng củ cà rốt thương mại để gây sức ép với Việt Nam về nhân quyền đã thể hiện một tầm nhận thức thấp kém của thế hệ chống cộng trẻ hải ngoại. Việc này không những gây phản cảm với người Việt trong nước, mà còn là trò cười cho những chính trị gia Mỹ lõi đời.

    Cái ảo tưởng ngu xuẩn rằng Hoa Kỳ có khả năng và trách nhiệm ban phát nhân quyền cho nhân loại có lẽ chỉ còn tồn tại trong những não trạng nô lệ di truyền. Sau khủng hoảng kinh tế phơi bày những mặt trái của nền kinh tế và xã hội Mỹ. Sau những thất bại quân sự và tội ác của Hoa Kỳ ở Iraq và Afghanistan. Còn ai tin rằng Hoa Kỳ đủ thẩm quyền về cả đạo đức lẫn lý tưởng để có thể dạy dỗ các chế độ khác về nhân quyền? Và với sự yếu kém về kinh tế, Hoa Kỳ cũng không còn đủ sức mạnh quyết định để có thể dùng thương mại như cây gậy để doạ dẫm các nước có nền kinh tế trung bình như Việt Nam.

    • T. says:

      Lời lẽ của bọn Chệt Cộng???

    • Buithaisa says:

      Ông bạn này bị Hâm hơn là dâm . Đầu óc có lẽ đã bị tẩy não quá kỷ .

      Nói thế để thấy rõ những nghi vấn mà ông bạn đặt ra chính ông bạn đã thấy rõ là đúng .

      Khả năng chuyên môn của ông bạn là tuyên truyền một chiều . Lên đây lại phải ép mình học lóm phương thức tuyên truyền xám thì không xong đâu ông bạn .

      Dùng cái đầu óc CS đi lý luận cho một hành động dân chủ sẽ làm cho cái đầu đó phải hâm hâm , không khéo sẽ hâm suốt đời .

    • Nông Dân Nghèo says:

      Tên này là tên đặc công Việt cọng đây. Bà con có ai quen biết hắn không nhỉ. Nếu có thì thông baó cho mọi người biết với.
      Lối lý luận, lập luận và cái lô gíc của hắn nặng mùi bệnh viện tâm thần quá

      • Lê Dân Việt says:

        Nguyễn Tâm Bảo là một tiến sĩ (tự phong) theo học ở Canada, nhưng không dám nói ở đại học nào. Đã có lần tôi muốn mời hắn gặp mặt ở Canada mà hắn không dám. Chẳng qua chỉ là một tên ba xạo, nhân viên xú quán nào đó.

        Đây chỉ là tiếng của một loài chó khi sắp chết. Thử hỏi CSVN còn tồn tại được bao lâu nữa? Những kẻ như Tâm Bảo này đang sợ cuống cuồng tìm cách chống đỡ, và chạy lấy mạng sống khi người dân nhất lòng đứng lên đòi quyền sống.

      • NGUYEN AN says:

        Chú nick Tâm Bảo là con vc nòi, quê quán Quảng Bình.
        Cha mẹ là đặc công vc, được đảng Cs thưởng công cho du học tự túc (bậc cao học).
        Học 1 năm ở Vancouver (Canada) chả nên cơm cháo, chạy về Toronto (không dám cho biết học trường nào).
        Bị nhồi sọ từ nhỏ nên trở thành cuồng tín, không sửa được.
        Học chả biết được không, nhưng có vẻ bị ‘tẩu hỏa nhập ma’,
        thường suy nghĩ lung tung, ảo tưởng và thù hận …

      • butcun says:

        Nguyễn Tâm Bảo (Vi Tiểu Bảo) và Nguyễn V N là những thành viên nòng cốt được đảng chỉ định “mắc vỏng nằm mạng”trên DCV Online.Net.Nhưng vì vụ Thỉnh Nguyện Thư cuả CĐ VN tỵ nạn đã làm cho lảnh đạo Đảng Cướp Sản mất ăn,mất ngủ .Cho nên 2 tên này được điều động qua “nằm mạng”ở đây.
        Nói chuyện hay tranh luận với chúng,tốt hơn “nói chuyện với đầu gối”

      • Nguyen VN says:

        Tôỉ vàng thật không sợ lữa.
        Bọn Vi Tiểu Bảo butcun BùtCộng diệt người lương thiện… càng chụp mũ tôi chừng nào thì tôi lại thấy mình có làm cắi gì tốt cho chính nghĩa Chồng Độc tài CS mới bị bọn hủi bám đít chụp mũ bôi nhọ như vậy.
        Chúng càng hạ tiện như thế thì biết là CSVN không còn thuyết phục được ai nên chỉ còn trò dơ dáy như vậy.

        Chúng đã thành công một thời gian dài vì phía ta còn u minh và nhất là đa sồ bị chúng nuốt sống như tren dcvonline đến nỗi không một người QN nào dám vào và người chính trực cũng bị chúng đuổi nốt.

        Những người như Đào Công Khaỉ Felix Nguyen, Lê dân Việt là những người đồng hành và còn sống sót vì chúng tôi dám làm dám chịủ không có lập trường và dám nói những gì mình thấy tốt cho đất nước thì phải bị bọn nick name CS ném đá dấu tay.

        Phương pháp cổ điễn:
        Chúng nịnh cho phổng mũỉ được tiếng khen thì ho hen không còn, mật ngọt chết ruồi là vậỷ chúng, chúng vuốt đuôi cho kẻ thích khjen điên lên rồi phải nghe chúng dạy bảo đễ được khen, và huà chưỡi những ai làm bất lợi cho chúng, rồi cũng cùng những tên đó chưỡi bạn đếc chết cho bạn nkhông còn dám nói gì nữa như chúng bịt miệng người trong nước.
        Chúng tạo phe tạo đảng, nhưng chính chúng đánh bạn khi mà bạn nói khác chúng với nick khác.
        Hiện nay chúng đang đập, Nguyen Tha Hương, tôi vài vị khác vì chúng tôi ủng hộ những người đã tạo ra ngày 5/3 và đã qui tụ Đại diện CĐ 49 tiểu bang về một khối và chung tiếng nói (Hội nghị diên hồng 700 người thành công còn đó.

        Dĩ nhiên là chúng đập cho tới khi ta không còn dám ủng hộ những người làm chuyện phi thường đò thì bước thứ hai thứ ba sẽ gảy. Đó là mục tiêu chính của chúng hiện nay. Đáng tiếc là vẫn còn nhiều người bị lừa và chán nãn đến bị sợ chưỡi và lặng luôn
        Chúng không cho bamt cứ ai được nói chuyện với ai và chúng luôn xen vào gây thù hân chia rẽ, châm dầu vào lữa

        Bọn chúng đâm thọc bênh người này chê và hạ người kiả đâm thọc tự aỉ đốc thúc kiêu ngạỏ rồi chỉ vì tiếng khen mà làm con rối cho chúng là phải hùa chúng. Mục đích là cô lập từng người môt như ctên bút cộng diệt công xuyên tạc, lời tôi đễ hạ mặc dù tôi chỉ biểu đồng tình với đa sồ phản biên câu vân động lạc đề của tác giả .THì bạn phải hiểu vì sao. Tiểu bảo tên thân Tàu phá hoại chính cống củng nhảy vào khủng bố chụp mũ tôi nằm mmang như y,lại
        bươi ra là tôi lựa bài đễ phản hồỉ y đi lùng như công an mạng.
        Chúng lộng giả thành chân biến thật thàng sai biết xấu thành tốt, nên CĐ bị lũng đoạn và 37 năm tự biến thànhncon thiêu thân cho chúng, chúng cấm ta nói những từ ngữ chúng liệt ra đễ chúng độc quyền dùng, nhu HGHH, Đoàn Kết, hợp tác với người quốc nộỉ , Độc lập Tự do đều là CS, mọi mỹ từ thành sở hữu của chúng.

        Chúng khủng bố bạn như chúng đang chỉa vào tôỉ đó là nghị quyết của VP PHản giáng chúng, Vài người và tôi là hommes à abattre vì làm chúng đảo điênvà bị lật tẩy. Lật tẩy VT hay Dan chủ Nhân dân đánh bóng bbởi chế đô; là VC. Và bây giờ vui mừng chiến thắng 5/3/2012 cũng là VC, cái gì cũng là cộng.

        Nhưng khi bạn không còn dám nói ngược lạ chúng và hùa chụp mũ những người trnh đấu thì bạn là lý tưởng đáng yêu và bạn thành trái Ping Pong cho chúng.

        Như tôi khơi bài làm sao “bảo được nhau” của Nguyễn chính kết bị bỏ quên mặc dù là một bài vô cùng quan trọng đễ tìm một lãnh tụ cho QN thì chúng huà vào khen bài này (đễ làm ta tin) nhưng hùa nhau chống người ca tụng bài đó là tôivà phỉ báng thậm tệ không lý do.

        CHỉ vì chúng sợ nếu ta Bảo được nhau và đứng sau lưng một người thì CSVN sẽ bị nhan dân đồng lòng diệt chúng nhanh chóng. CHúng sợ khi HN và QN chung một lmàu cờ thì cờ chúng biến đì và nhan dan đoàn kết bằu cử dân chủ loại chúng…

        Tôi là một trong những đối tượng phải hạ của chúng từ nhiều năm nay vì tiếng nói liều lĩnh chịu đỏ cho sự thật và cho chiền thuật tốt diệt trừ CS đi đến thành công.
        Túy nơi các bạn phán đoán
        Nguyẻn V N

    • Bút Thép Diệt Tà says:

      Bảo ơi, không ai muốn chiến tranh xảy ra nữa, đất nước VN đã một lần tan hoang quá rồi.
      Những ngưòi dân Libya cũng thế, nhưng chuyện chẳng đặng đừng mà họ phải nhờ vào LHQ và Nato giúp đỡ để lật đổ chế độ Gaddafi, hầu kiến tạo chế độ dân chủ tự do.

      Xây dựng từ đổ vỡ phải cần có thời gian. VN mình đã hoà bình 37 năm rồi mà đã có dân chủ đâu? Ngưòi dân ngày càng bị bóc lột bởi lũ cường hào ác báo thời đại, chúng chính là đảng CSVN.

      Dân Libya mới diệt được tên độc tài Gaddafi chưa đầy 1 năm thì làm sao có thể so sánh, đòi hỏi họ được, hả Bảo?

      Cậu là người có học mà suy nghĩ kém thế! Bị VC cho ăn cám xú rồi hả?

    • LÃO NGOAN ĐỒNG says:

      Thưa bà con,

      Tôi có hai điều cần bàn ở đây:

      1/ NỘI LỰC.

      Tôi hoàn toàn tán đồng với chuyện phải có nội lực thật sự, thì mới tranh đấu có hiệu quả, bởi tạo được sự bền vững trong sức mạnh, hơn là dựa hơi kẻ khác.
      Tuy nhiên phải biết rõ rằng, thế giới hiện nay LIÊN LẬP, lại có những định chế quốc tế có thực chất, khác xa ngày xưa, như Liên Hiệp Quốc, Hội đồng Bảo An LHQ, Toà án Hình sự Quốc tế xử tội những tên phạm tội diệt chủng … Cho nên rất cần có những vận động QUỐC TẾ, về nhiều phương diện (nhân quyền, ô nhiễm môi sinh, tàn phá môi trường), bằng đủ mọi phương tiện, kể cả lobby đằng sau hậu trường chính trị. Nhưng luôn luôn tâm niệm, đó là điều ắt có chứ chưa đủ làm bảo đảm cho cuộc tranh đấu đến thắng lợi sau cùng.

      Trong cuộc vận động chính trị lần này về mặt nhân quyền, người Việt trong và ngoài nước đã thể hiện công khai cái nội lực ấy thông qua Thỉnh Nguyện Thư có sự hậu thuẫn của gần một trăm năm chục ngàn chữ ký đã thu thập được trong thời gian kỷ lục. Đó là điều khiến cho Obama phải giật mình, lập tức ra lệnh cho quan chức Nhà Trắng phải quan tâm giải quyết như đã hứa. Đó là chưa kể cuộc vận động thành công ở Hạ Viện Mỹ vào ngay ngày hôm sau, tức mồng 6 tháng ba vừa qua.

      Nên biết rõ Obama cho mở cái trang “We The People” để kiếm phiếu trong mùa bàu cử đang ngày một sôi động, và chúng ta đã hội tụ được cả ba yếu tố “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” cùng một lúc nên kết qủa thật tuyệt với không ai có thể chối cãi được. Một người theo tôi là khá khó tính như Phạm Thị Hoài, đã phải lên tiếng gián tiếp đề cao bằng sự cay đắng so sánh với việc vận động xin chữ ký khác ở trong nước là chuyện không vừa đâu nhé.

      Dĩ nhiên trong Đại Thắng Mùa Xuân 2012 cũng không tránh khỏi những tì vết, nhưng đó chỉ là chuyện vặt bên lề. Trái lại, niềm tin được củng cố hơn bao giờ hết trong cộng đồng người Việt quốc gia chống Cộng. Và không ít người đã ước mong và tự hứa trong tương lai không xa sẽ làm những “cú ngoạn mục” hơn thế nữa. (Dĩ nhiên cũng đừng quen thói nghi ngờ mà keo kiệt và bủn xỉn trong ước mơ, mà lại phản biện rằng: Rõ là thứ chỉ quen lạc quan tếu ! Theo kinh nghiệm tranh đấu tôi cho là, cần nên có thái độ “lạc quan cách mạng”, để củng cố niềm tin tất thắng trong thế trận gay go phức tạp hiện nay)

      2/ NGHI NGỜ

      Dĩ nhiên luôn luôn cần đặt (thật nhiều) dấu hỏi, để kiểm chứng, để đánh giá lại cho đúng mức.
      Đó là một THÓI QUEN THẬN TRỌNG ĐÁNG QÚI , cần trau dồi học tập !
      Đừng bao giờ để tính lạc quan che mờ, khiến mọi sự trở nên tếu táo, khôi hài, làm trò cười cho thiên hạ.

      Tuy nhiên cần cảnh giác, nghi ngờ với mục đích tốt (GOOD WILL) như trên thì lại mang ý nghĩa khác hẳn với những toan tính gieo nghi ngờ với mục đích xấu (BAD WILL).

      Đồng thời cũng nhắn với kẻ có TÂM XẤU, “đừng (vội vã) lấy vải thưa che mắt thánh” !

      Xin tạm đóng góp nơi đây một chút chân tình.

      Lão Ngoan Đồng

      • LÃO NGOAN ĐỒNG says:

        Thưa bà con,

        Tôi xin phép mổ xẻ rất sơ lược (vì thiếu chỗ) về hai vấn đề lớn đã được nêu ra để bàn về cái gọi là nội lực trong tranh đấu hiện nay của phía dân chủ.
        Một là hương thơm Cách mạng Hoa Lài ở Bắc Phi, cụ thể ở Tunisie và Ai Cập lẫn Lybia làm thí dụ điển hình, để dẫn chứng.
        Hai là xác định rõ TA LÀ AI trong cuộc tranh đấu trường kỳ chống độc tài xưa nay.

        1/
        Cách mạng Hoa Lài ở Bắc Phi nói riêng và Trung Đông nói chung trong thế giới Ả Rập theo Hồi giáo CHƯA HOÀN CHỈNH, thậm chí chưa thể gọi là thành công. Tôi sẽ phân tích sau.

        Theo tôi, từ đó ta chỉ có thể rút ra được một số bài học tranh đấu mới về phương cách tranh đấu, hơn là nguyên tắc tranh đấu.
        Thứ nhất là, tranh đấu đòi hỏi CẢI THIỆN DÂN SINH làm tiền đề, tức mồi lửa vận động rồi lôi cuốn quần chúng lao vào một cuộc chiến đấu một mât một còn là đòi hỏi DÂN CHỦ TỰ DO. Thực ra xưa nay thì bao giờ cả hai cuộc cách mạng này đi song hành với nhau như hình với bóng, kể cả ở các nước tiên tiến. Chẳng hạn như vừa qua ở các nước tiên tiến Âu Mỹ đã nổ ra phong trào xâm chiếm các cơ chế tài chính quan trọng, để phản đối sự nhũng lạm của các con hạm tài chính tầm cỡ quốc tế. Như ở Mỹ có Phong trào Chiếm Phố Tường (Occupy Wall Street), ở Hòa Lan tụ tập ở một quảng trường quan trọng ở trung tâm thành phố Den Haag (La Haye / The Hague) là nơi có trụ sở chính phủ, quốc hội và văn phòng Nữ hoàng Hòa Lan … trong nhiều tháng qua. Đó chính là cuộc vận động đòi hỏi cải thiện dân sinh khi sưu cao thế nặng, cắt giảm ngân sách quốc gia ở nhiều lãnh vực (giáo dục, y tế, hưu bổng …) mà nguyên nhân trong thời gian gần đây nhất là do chính phủ phải bơm vào một khối lượng tiền khổng lồ nhằm cứu vãn những món nợ thối (từ ngữ của chuyên gia kinh tế Nguyễn Xuân Nghiã) của những định chế tài chính tư nhân hạng gộc.
        Thứ hai, xử dụng thành thạo đến nhuần nhuyễn vũ khí hiện đại nhất hiện nay là MẠNG XÃ HỘI (social media) vừa giữ vai trò liên lạc, thêm vai trò thông tin nghị luận (thông luận), cũng như cổ võ, vận động, tuyên truyền lẫn kích động quần chúng tham gia vào những cuộc xuống đường chống độc tài …. Vũ khí này đã tỏ ra phổ biến (popular), rẻ, đơn giản dễ xử dụng …. nhưng lại vô cùng hiệu nghiệm, vừa ở mặt trận nội địa và quốc tế.

        Tại các nơi nổ ra cuộc Cách mạng Hoa Lài vào năm 2011, ta thấy rõ nhất ở Ai Cập một điều là, độc tài quân phiệt vẫn còn đó, nghĩa là kết quả sau cùng chỉ gói gọn trong câu: một cuộc thanh trừng nội bộ ! Chả khác gì ở miền Nam năm 1964 đã xảy ra cuộc đảo chánh lật đổ chế độ độc tài gia đình trị Ngô đình Diệm để thay bằng chế độ độc tài quân phiệt với các lãnh đạo kế tiếp nhau gốc gác quân nhân cao cấp (tướng lãnh); và đám này lại thay phiên nhau gọi là “chỉnh lý nội bộ”, nhưng thực chất là giành quyền nhau, tranh ăn với nhau …
        Tại Tunisie tình hình cũng không hơn gì Ai Cập, mặc dù lãnh tụ độc tài đã bị thủ tiêu như ở Lybia.
        Có những nơi như ở Lybia nội chiến chỉ chấm dứt, khi có bàn tay bên ngoài xen vào thật thô bạo. Nói thế để thấy rõ hơn bao giờ hết, thế giới liên lập và có những liên hệ chòng chéo phức tạp, nên người dân một nước, một khối nhược tiểu (nhất là ở vị trí địa lý chính trị quan yếu hay lắm tài nguyên thiên nhiên quan trọng như dầu hoả chẳng hạn) khó hay không thể toàn quyền định đoạt số phận của mình.

        2/
        Ta là ai ?

        Việc quan trọng đầu tiên khi dấn thân vào con đường cách mạng, những người tranh đấu cho dân chủ tự do phải luôn luôn biết mình biết người! Đối thủ chính yếu hiện nay của phong trào dân chủ hóa VN chính là CSVN, tức đám độc tài đang cầm quyền chuyên xử dụng sức mạnh để đàn áp, đè bẹp, thủ tiêu mọi mầm mống chống lại chúng và tôi gọi ngắn gọn là bạo quyền (CSVN).

        Bạo quyền mạnh hơn ta, phe dân chủ, rất nhiều về cả số lượng (quantity) lẫn phẩm chất (quality). Phẩm chất ngoan cố, tàn bạo cố bám víu lấy quyền lực của chúng đã làm nản lòng nhiều chiến sĩ dân chủ bởi cuộc kháng chiến lắm lúc tưởng chừng trở nên bất tận. Lại thêm bản chất cùng hưng cực ác đã tiêu diệt không ít những chiến sĩ dân chủ kiên cường nhất. Bởi chúng sẵn sàng thủ tiêu không thương tiếc, hay tìm mọi cách đẩy bật ra khỏi nước (như Đoàn Viết Hoạt, Đồng Tuy … của Phong trào Nguyễn Đình Huy cuối thập niên 90 …).
        Chúng lại còn được các thế lực phản động quốc tế hổ trợ tích cực, vì những lợi nhuận kinh tế tài chính, khai thác tài nguyên thiên nhiên và con người (nhân công rẻ mạt).

        Cái thế mạnh hiện nay của phe dân chủ chính là cộng đồng hải ngoại chống Cộng, nhất là ở Bắc Mỹ, ngày một lớn mạnh như Phù Đổng Thiên Vương ! Vũ khí đó phải được tận dụng tối đa trong hoàn cảnh ngặt nghèo hiện nay. Nói theo ngôn từ CS ngày xưa, đó là HẬU PHƯƠNG LỚN CHO TIỀN TUYẾN LỚN là mặt trận dân chủ trong nước, cũng đang ngày một vươn vai quẫy mình hiên ngang trực diện với bạo quyền !

        Kết luận chung, con đường dân chủ hóa ở thế giới Hồi giáo Ả Rập, nhất là ở các nước lắm dầu hỏa (như Lybia) hay có vị trí đặc biệt (như Ai Cập), còn lắm chông gai. Hãy cố mà wait and see, hơn là khua môi múa mép cho rằng đã tìm ra chân lý ! Nên tâm niệm, ví bằng mọi việc giản đơn như thế, thì ai ai cũng có thể thành anh hùng cách mạng cả thôi !
        VN ta cũng ở vị thế địa lý chính trị quan trọng ở Đông Nam Á, nhất là có bờ biển dài hơn 3000 km như một bao lơn trông ra biển Đông ở vùng này, với dân sốt tới đây 100 triệu, sẽ là một mắt xích quan trọng trong chiến lược toàn cầu của Mỹ ngăn chặn phát triển của Tàu cộng, nhưng ngược lại cũng là một tiền đồn che chắn cho Tàu cộng. Con đường dân chủ hóa VN sẽ phải tốn nhiều xương máu, chả khác gì cố đảng trưởng Việt quốc Nguyễn Thái Học đã khẳng định : CỜ ĐỘC LẬP HOA TỰ DO PHẢI TƯỚI BẰNG MÁU !

        Lão Ngoan.

    • KhoTu says:

      Các câu nói:
      “dựa vào nội lực của chính dân tộc mình”
      hoặc “đứng trên chính đôi chân của mình” là những câu mà vẹm tuyên truyền láo khoét không ngừng nghỉ, chúng làm như chúng không cần đến ngoại bang mà chúng có thể chiến đấu một mình được! Những AK, T54, mig chắc do hồ chí minh, võ nguyên giáp… làm ra chắc?
      Chúng nó phải đứng bằng cả trăm đôi chân của tàu cộng, nga cộng, cu ba, tiệp khắc, balan… mà vẫn tuyên truyền là đứng trên đôi chân… cà thọt của chúng nó!
      Cái đáng nói ở đây là nhiều người vẫn a dua nói theo vẹm một cách vô ý thức, không có một tý nhận xét về đúng sai của câu nói!
      Chúng tuyên truyền ngụy theo tư bản uống bơ thừa sửa cặn, thế hcm theo mao, bú sữa mao chắc là tốt hơn?
      Sữa mao thì mặn chát, mùi vị thì hăng hắc chắc hồcm khóai khẩu lắm?
      Sách vở, người xưa dạy về khôn ngoan có câu rằng: “làm đầy tớ người khôn còn hơn làm thầy thằng dại”, hcm lại muốn là đầy tớ thằng dại… than ôi!
      Trong khi cs quốc tế đang tìm tay chân ở các quốc gia chậm tiến làm tay sai cho chúng dưới danh nghĩa giải phóng dân tộc, các cụ Phan và những nhà trí thưc yêu nước nhận thấy ngay đây là một chủ nghĩa vô tưởng bất nhân, không dám nhận một chủ nghĩa vô loài mang về khóac lên cổ dân tộc mình, nhưng may mắn cho bọn cs quốc tế, chúng đã gặp một thằng chó dái sống lang thang vô định sẵn sàng làm tay sai. Thế là một thằng bồi tàu, cắm đầu làm đơn xin làm tay sai cho giặc pháp lê đời!…

    • Trung Kiên says:

      Tâm Bảo viết…”Sự khác nhau giữa một người dân chủ và một gã chống cộng là ở lòng Tự Trọng. Một người tự trọng sẽ biết dựa vào nội lực của chính dân tộc mình để dành lấy tự do và xây dựng dân chủ.

      Đồng ý với Tâm Bảo!

      Nhưng khi “nội lực” chưa đủ sức vùng lên tiêu diệt “độc tài cộng sản” thì phải cần đến sự tiếp tay của LHQ…cũng là chuyện bình thường, đúng không?

      NGÀY PHÁN XÉT SẼ ĐẾN…

      MẸ VIỆT NAM ƠI
      CHÚNG CON VẪN CÒN ĐÂY!

    • khach2 says:

      Riêng tôi rất mong BBT DCV tiếp tục cho post phản hồi cuả mấy tên như Nguyen Tam Bao..trong phần phản hồi này để mọi người thấy cái kiểu lý luận ‘tâm thần’ phản ảnh
      trung thực của ‘loài chúng nó’, cũng là mục tiêu để người người xả xú bắp cho thư giản.
      Dù sao tôi cũng thấy tội nghiệp cho chúng nó, bệnh mà không biết là mình bệnh !

  3. xoathantuong says:

    Theo tôi, đây là bài viết về Thỉnh Nguyện Thư đầy đủ nhất. Cám ơn tác giả.

    Sự lúng túng trong hai ngày 5 và 6 tháng 3 là không thể tránh được vì tôi tin là không ai, Tòa Bạch Ốc và người chủ xướng TNT, nghĩ số người ký tên vào TNT lại có thể lên cao đến như vậy.

    Với trên 150 ngàn chữ ký, chính xác vào thời điểm này là 150,077 người đã ký tên vào TNT, nói lên một điều là người Mỹ gốc Việt rất bất mãn với sự chà đạp nhân quyền của bạo quyền Cộng sản. Tôi nghĩ từ nay hành pháp và luật pháp Mỹ sẽ phải thận trọng hơn trong quan hệ với VC, và phải chú ý tới nhân quyền nhiều hơn nữa.

  4. Huong Nguyen says:

    Rất cám ơn tác giả đã trình bày 1 số sự kiện và sinh hoạt trong 2 ngày 5/3 và 6/6 cũng như 1 số tin tức “sau hậu trường” vì nhờ thế mà độc gỉa có thể hiểu được phần nào 1 số “lấn cấn” trong cuộc vận động vừa qua. Nếu đây chỉ là những lỗi lầm trong vận động thì hy vọng những lỗi lầm (?) này sẽ là những bài học cho ban tổ chức.
    “Nhưng nếu khuyết điểm là vấp vào bản chất của lòng “tự cao, tự đại”, của “độc đoán” trong cách hành xử và giải quyết công việc, thì sẽ tự làm hại mình, bị tảy chay, cô lập và dẫn đến hậu quả của thất bại, không sớm thì muộn.”
    Có 1 điểm tôi hy vọng các độc gỉa sẽ nhìn ra những thực tế hơn, nhất là trong tình hình đấu tranh của người Việt tự do hiện nay là vai trò của lãnh đạo. Như tác gỉa có đề cập: lãnh đạo là phải đi tiên phong chứ không phải là tự phong. Xin các nhà “lãnh đạo” hãy mạnh dạn dấn thân. Tôi tuyệt đối tin tưởng cộng đồng người Việt Quốc Gia có đủ thông minh để nhận định ai là người lãnh đạo xứng đáng. Dấn thân để thể hiện tinh thần của lãnh đạo thay vì đấu tranh để được nắm vai trò lãnh đạo. Chúng ta đang đau đớn chứng kiến những thảm khốc cho Việt-Nam từ những lãnh đạo “Made in China”. Chúng ta có 1 quá khứ rất gần để học những bài học lịch sữ đầy nước mắt thì tại sao cứ lập lại những sai lầm củ.

  5. kbc 3505 says:

    HÃY CÙNG NHAU HÀNH ĐỘNG!

    Bài viết rất hay! Hy vọng người đọc sẽ rút kinh nghiệm cho những cuộc vận động đấu tranh trong tương lai.

    Chúng ta hãy hỏi có bao giờ người dân VIỆT hải ngoại tự hỏi chính mình xem có phải chúng ta vì bất cứ hoàn cảnh hay lý do nào đã hoặc trực tiếp hay gián tiếp tiếp tay nuôi sống CSVN trong 37 năm qua? Muốn đấu tranh sớm giải thể đảng CS thì 2 điều đơn giản mà ai cũng có thể làm được mà không sợ CS hăm doạ hay trả thù là:
    1) Hãy tự mình cấm vận CSVN bằng hành động không gửi tiền hay về VN du lịch.
    2) Xử dụng lá phiếu quyền công dân tại quốc gia mình đang sống kêu gọi, hay áp lực chính quyền sở tại ủng hộ chúng ta trong công cuộc đấu tranh đòi tự do nhân quyền cho VN, và yêu cầu thay đổi chính sách đối với nhà cầm quyền CSVN.

    Nếu 3 triệu người Việt hải ngoại đoàn kết làm được 2 điều này thì ngày về của chúng ta sẽ không xa.

    kbc3505

  6. Người Buôn Mộng says:

    Cám ơn tác giả Đỗ Thành Công đã tường thuật & nhận định rất tinh tế & thực tiễn về sự kiện Thỉnh Nguyện Thư.

    Có biết một hai điều về những việc làm cuả ông (ở VN và Hoa Kỳ), bây giờ lại được đọc bài viết này, tôi xin được bầy tỏ lời cảm phục.

  7. nguyenha says:

    Cám ơn Tác-giả Dổ thành Công.Bài viết rất hay. Dọc xong bài viết ,tôi lại nhớ câu tuc ngữ Pháp:”Aides-toi,Dieu t’aidera” (mầy hãy tự giúp mầy,trước khi Trời giúp).”Trời “ở dây là Hành-pháp hoa-Kỳ! Thiệt là khó noí, khi hàng năm cọng-dồng VN”biếu-không” cho CS gần10 tỷ Dô-La,mà lại bảo người khác dừng”buôn-bán”với VN!.Chưa kể các Việt-kiều dem vật-lực,tài -lực về cộng tác với chính-quyền hiện tại!!Dành rằng có nhiều ý-kiến:nào là nhân-dạo,máu chảy ruột mềm…nhưng dã gọi là “tranh-dấu”,cho dù là “bất bạo dông”di nữa, mà trái-tim không là “sắt-dá” thì làm sao mà chiến thắng kẻ-thù. Thât vậy chúng ta ,những người Việt ở nước ngòai có nhiều “kế-sách”dối với Chính-quyền CS,miễn là chúng ta biết dòan kết,có người Lãnh-dạo.Lúc dó,biết dâu Chính-quyền Hoa-Kỳ cần dến chúng ta,mổi khi muốn nói chuyện với VN.
    Giả sử 1 triệu rưởi người VN không cộng tác với một Cty nào của Mỹ làm ăn với VN,chắc chắn sẽ có tác
    dụng liền.Mỹ có làm ăn gì với VN di nữa,thì tập thể người Việt ở Mỹ vẩn là khách hàng chủ yếu.Nói như vậy
    150000 ngàn người ký vào thỉnh-nguyện-thư không phải là vô-ích,nó vẩn là Tiếng-nói hùng hồn của Cộng
    dồng VN dối với Hành-pháp Hoa-kỳ về một Chính-sách tương lai dối với VNCS.

  8. CôngĐài says:

    Tác-giả bài viết là một người trong cuộc nên trình-bày chi-tiết. Bài viết tương-đối đầy-đủ và mạch-lạc và nói lên được chân-tình, mối quan-tâm của tác-giả. Là một độc-giả, tôi xin cám-ơn và tỏ-bày lòng mến-phục tác-giả. Tôi đồng-ý với tác-giả với ý ” để tránh thái-độ ‘ công-thần ‘ hay ‘ độc-quyền ‘ hoặc ‘ cầm nhầm ‘. Đoạn sau, phần ” cái gì đã và sẽ xảy ra “, tác-giả có nêu ra một ít việc khiến nhiều người – trong số đó có vài người lãnh-đạo TNT – không thỏa-mãn ( nếu không nói là bất-mãn) như việc tiêu-đề trong chương-trình, việc tiếng nói của những người trẻ v.v..Theo tôi, những vấn-đề trên không quan-trọng, không tác-động mạnh cho toàn-cuộc. Thông-thường sau mỗi chiến-dịch, ban Tổ-chức nên mở một buổi họp để rút ưu-khuyết-điểm. Tác-giả không đề-cập đến chuyện này. Sau chiến-dịch có một số sự-kiện xảy ra tác-động không nhỏ, như việc tuyên-bố của Việt-Dũng, của Trúc Hồ liên-quan đến chiến-dịch TNT, nhưng không thấy tác-giả nói đến. Theo tôi, chiến-dịch TNT có 2 kết-quả chính : (1) về đại-thể, chiến-dịch thành-công vì TNT đã được trao ; được chính-quyền quan-tâm tiếp-đón (2) Người Việt HN thấy được giá-trị của sự hợp-lực ( dù chưa đạt được mức-độ đoàn-kết). Về khuyết-điểm, (1) Một số lãnh-đạo chiến-dịch còn quá non-nớt trong hoạt-động chính-trị, thiếu kiên-định ; chỉ chú-tâm về giá-trị giai-đoạn, tạm-thời, nôn-nóng có kết-quả trước mắt mà quên rằng chiến-dịch TNT có giá-trị lâu dài, tác-động rộng-rãi (2) Giới lãnh-đạo chiến-dịch thiếu đoàn-kết, thiếu bình-tĩnh, thiếu nhiệt-tình hàn-gắn trao-đổi ( vì ích-kỷ, cố-chấp, ganh-ghét v.v..).
    Vậy xuyên qua chiến-dịch, chúng ta học được bài học nào ? Trúc Hồ, Việt Dũng, TS Nguyễn đình Thắng có suy-nghĩ gì ? Chúng ta có cần ngồi lại với nhau để hợp-lực đi về phía trước hay cứ tiếp-tục để những sự việc xảy ra như trong hai tuần qua ? Chúng ta có đủ can-đảm nhận mình sai-sót ? Chúng ta có sẳn lòng tự-chế để xin lỗi, để tha-thứ, để cùng hợp-tác trở lại ? Chúng ta có sẳn-sàng để bác-sĩ giải-phẩu, cắt đi khối ung-thư bởi lãnh-tụ-bệnh ?

    • Công Tâm says:

      Kính tác giả và bác Công Đài

      Cám ơn Bác Đài đã phân tích bài viết một cách đầy đủ và xác đáng thì tôi xin phép đồng ý toàn vẹn đễ không cần phải sao lại vì mình đã đồng thuận. Xin chỉ thêm vài ý kiến bổ túc:
      Tinh thần tác giả rất cao và đã hoà mình với phái đoàn với tư cách một người của CĐ NV tại Mỷ đó là lý dơ thành công vươt bực của ngày LS này mà các đảng phái đã tạm thời “gác ” tên đảng mình cho công cuộc chung.

      Điếu mà tác giả nhấn mạnh là Áp lực của số lá phiếu người Mỹ gốc Việt là vô cùng quan trọng mà chúng ta phải dùng đó đễ đời hỏi CQ dù DC hay CH những điều giúp cho Dân tộc VN được giảì thoát và tiến đến dân chủ tự do.Tiếc là tác giả không nói rõ vai trò mình trong BTC ngày 5/3 và có vai trò gì trong tương lai với BTC cho những opérations mới.

      Yếu tố thành công rực rở vừa quả điều mà không ai phủ nhận được, là đại diện cộng đồng của 49 tiểu bang đã cò mặt và Đồng thanh trong đường lối. Một Diên hồng nhỏ đã thực hiện với 700 người đại diện cho CĐNV toàn nước Mỹ.

      BTC và tất cả những nhân vật hợp tác có trách nhiệm trước toàn thể CĐ về sự đoàn kết cho hiện tại và tương lai. Nên ngối lại mà vạch rõ đường lối và tôn chỉ chung, cắt đặt những vai quan trọng chủ chốt cho các cưộc ra trậ mới đễ tránh cảnh Trống đánh xuôi kèn thổi ngược.Xin hảy chấp nhận những điều sai lầm củ. Phía TH VDzũng thì nhận là mình không sửa soa;n kỹ các diễn tiện của cuộc họp, và phải có “tat major quyết định những điếu cần kiếp, nhất là LỰA cho lỹ những người đại diện, diễn thuyết đáng tin và trung thành đường lối đã vạch ra.
      Phía NGuyễn đình Thắng cũng nên nghe phản ứng Dư luận là đã vô tình quyết định giờ cuối mà không hỏi ý Trúc Hồ dù sao cũng là nhân vật chính của TNT và cuộc vận động. Dù muốn dù không số chữ ký khổng lồ cũng nhờ vào uy tín và lòng thương của người trong CĐ từ tứ phía.

      Một cái bắt taỷ một lời xoa diệu và cả hai cùng nhận những so xuát KHÔNG ĐÁNG TRACH vì là điều tự nhiên của một cuọc hồi sinh của CĐNV HN.
      Xin hảy ghi nhận thiện chí và những điều tốt cua tất cả không chỉ riêng BTC mà hằng Trăm ngàn người đã dành tấm thịnh tình và lòng biêt ơn quí vị.

      Nếu quí vị đứng lại với nhau như thủa ban đầu sửa sai và tiến lên thì đó là món quà quí báu nhất mà quí vị đã hiến cho Phong trào Dân Chủ VN.
      BTC phải có trách nhiệm với sự tín nhiệm, lần đầu tiên to tác này . Sứ mạng của Ban tổ chức là phải giữ được thế quân bình đoàn kết, và hợp tác những vị có trình đổ kinh nghiệm hầu tổ chức những hoạt động mới một cách đại qui mô và trong vòng trâttự kỹ luật hầu tránh những sơ sót tai hại nhỏ vừa qua.

      Xin hảy lấy nguyện vọng của toàn thê các phá đoàn CĐ và 150 chữ ký đã giao cho BTC

  9. Trương Thúy Sơn says:

    Anh Công,

    “Hãy bắt đầu cho một Vận hội mới của Dân Tộc. Đâu rồi những lãnh đạo “trẻ” có đủ bản lãnh để lèo lái trong cơn thử thách?. Lãnh đạo là tiên liệu, là đi tiên phong chứ không phải tự phong. Tôi mong chúng ta có thêm nhiều lãnh đạo, trong cũng như ngoài nước, ở cùng ý nghĩa đó để Dân tộc và Đất nước được hồi sinh.”

    Hỏi tức là trả lời, anh và Đảng Dân Chủ Nhân Dân có thể nào duơng cao ngọn cờ chính nghĩa trong lúc tinh thần của TNT còn nóng bỏng, vận động để chúng ta cùng làm áp lực với Hà Nội thả những người đã tranh đấu cho nhân quyền cho Việt Nam. Bước đầu tiên là không gửi tiền hoặc về VN trong tháng 4 năm nay?

    Thân mến và chúc anh Thành Công!
    Trương Thúy Sơn

  10. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Kính tác giả và qúi đồng hương,

    Dù chưa đọc kỹ toàn thể bài viết, nhưng tôi thấy rất hay, với những bình luận thật sâu sắc đáng giá.

    Xin cám ơn tác giả Đỗ Thành Công thật nhiều.

    Xin chúc đảng Dân Chủ Nhân Dân, cùng các đồng chí trong và ngoài nước của ông, nhiều sức khoẻ, nhiều nghị lực trong cuộc tranh đấu trường kỳ gian khổ, đòi hỏi nhiều hy sinh hiện nay.

    Kính bái,

    Lại Mạnh Cường

Leave a Reply to Huong Nguyen