WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nguyễn Ái Quốc

Cầm vàng mà lội qua sông.

Vàng trôi không tiếc, tiếc công cầm vàng.

Ca dao VN

 

Nơi phần lời tựa của của cuốn Nhân Văn Giai Phẩm & Vấn Đề Nguyễn Ái Quốc, nhà phê bình văn học Thụy Khuê cho biết:

“Trong quá trình làm việc, có những ngã rẽ bất ngờ: khảo sát về Phan Khôi, tôi thấy sau khi đi Pháp về, Phan Châu Trinh giao cho Phan Khôi nhiệm vụ viết lại lịch sử đời mình, từ đó, phải tìm hiểu về những ngày Phan Châu Trinh ở Pháp, dẫn đến mối tương quan giữa Phan Châu Trinh và Nguyễn Ái Quốc/Hồ Chí Minh, người tự nhận là lãnh tụ đầu tiên của phong trào Việt kiều Yêu Nước.”

“Tôi tìm đọc nguyên văn tiếng Pháp các bài viết ký tên Nguyễn Ái Quốc, mới thấy tác giả những bài viết này phải là người biết tiếng Pháp rất sâu và có văn tài; không thể là người mà Trần Dân Tiên mô tả trong cuốn hồi ký ‘Những mẩu chuyện về đời hoạt động của Hồ Chủ tịch’. Vậy có một sự giả mạo lịch sử quan trọng cần phải tìm hiểu đến nguồn cội. Đó là lý do tại sao có phần biên khảo về Vấn đề Nguyễn Ái Quốc trong cuốn sách này (*).”

Thụy Khuê. Ảnh: RFI

Sự “giả mạo lịch sử” mà Thụy Khuê “tìm hiểu đến nguồn cội” gồm những điểm chính, được ghi nơi trang 470, như sau:

- Chính Nguyễn Tất Thành đã dựng nên hội Người An Nam yêu nước.

– Chính Nguyễn Tất Thành chủ động đưa ra ý kiến về bản Thỉnh Nguyện thư ở Hội nghị Hoà Bình Versailles, năm 1919.

- Chính Nguyễn Tất Thành viết được những bài báo ký tên Nguyễn Ái Quốc là do đã ở Pháp từ 1914 và đã hết sức cố gắng học tiếng Pháp.

 

Và “chính loạt bài này đã … xác định ‘tư tưởng Hồ Chí Minh’ làm cho ông trở thành thần tượng từ thập niên 1920- 1930 của thế kỷ trước” (tr. 511). Trước kia, trong một thời gian dài, ở Việt Nam, người ta thường nghe nói đến “tư tưởng Mao Trạch Đông” và “tác phong Hồ Chí Minh.” Thưở đó, có kẻ còn tưởng (bên này biên giới là nhà) bên kia biên giới cũng là quê hương, hoặc: bác Hồ ta đó chính là bác Mao … nữa cơ!

Tưởng như thế là … tưởng năng thối!

Cuộc tình thắm thiết của hai nước XHCN anh em Việt/Hoa không nồng thắm lắm, và cũng chả bền vững gì nên không thể cứ (“tưởng”) mãi như thế được. Thêm vào đó, với thời gian, mỗi lúc thiên hạ lại được biết thêm nhiều điều khuất tất trong tác phong của Hồ Chí Minh: trong khi đi tìm đường cứu nước, ông đã tiện tay gửi luôn một lá đơn xin theo học Trường Hành Chính Thuộc Địa; ông chính là tác giả Trần Dân Tiên, kẻ đã viết sách ca ngợi Hồ Chủ Tịch không tiếc lời; người ta tìm thấy xác bà Nông Thị Xuân, nhân tình của ông, nằm chết giữa đường, cách Phủ Chủ Tịch không xa …

Ăn ở, cư xử (bất nhân) như thế khó có thể được xem là con nhà đàng hoàng tử tế – theo tiêu chuẩn của văn hóa Việt Nam. Bởi vậy, Đảng đã thay tác phong (của Bác) bằng tư tưởng Hồ Chí Minh (coi) cho nó đỡ kỳ. Tư tưởng, nói nào ngay, vẫn dễ dấu hơn hành động.

Chỉ tiếc rằng rồi cũng không dấu được luôn, hoặc dấu được lâu. Sau khi “truy nguyên bút hiệu Nguyễn Ái /Quấc” và “khảo sát văn bản Nguyễn Ái Quốc” (qua những chương 15, 16, 17, 18, 19, 20 – từ trang 424 đến trang 581 – cùng với những chứng liệu vô phương chối cãi) Thụy Khuê khẳng định:

“Tiểu sử Hồ Chí Minh là một bí mật. Chỗ nào ông muốn viết (hoặc sai người viết), chỗ nào giấu đi hoặc thêm thắt vào, đều có chủ đích rõ ràng. Và ông không hề ngần ngại nhận mình là tác giả những bài viết và những công trình không phải của ông. Trong phạm vi khảo luận này … chỉ chú ý đến thời kỳ Nguyễn Tất Thành ở Pháp, từ 1919 đến1923. Thời gian này, ông tự nhận mình là Nguyễn Ái Quốc và chính những bài báo ký tên Nguyễn Ái Quấc/Quốc đã xây dựng nên huyền thoại Hồ Chí Minh” (trang 458).

Huyền thoại, và “nền móng tư tưởng Hồ Chí Minh” (từ nay) kể như là chấm dứt hay mất đứt! Sự mất mát này để lại ít nhiều hụt hẫng, và tiếc nuối, trong lòng nhiều người dân Việt – theo như cách nói của họ, qua ca dao:

Cầm vàng mà lội qua sông.
Vàng trôi không tiếc, tiếc công cầm vàng.

Đôi lúc, tôi trộm nghĩ, nếu ra đời sớm hơn tí nữa thì chắc (chắn) mình cũng “phải lòng” ông Hồ Chí Minh thôi. Và nếu thế, đến giờ, dù không còn thương tiếc gì một người tình (phụ) có lẽ tôi vẫn nấm nuối và tiếc thương mối tình (thắm thiết) của mình – vào thưở đầu đời. Cái thưở mà bác Hồ đã xuất hiện như một ngôi sao sáng, biểu tượng của sự khát khao và quyết tâm dành lại lại Độc Lập – Tự do – Hạnh Phúc cho cả một dân tộc.

Huyễn tượng này vẫn được chăm chút, giữ gìn, thêm thắt và bồi đắp cẩn thận (không ngừng) mãi cho đến hôm nay, theo ghi nhận của Wikipedia:

Tại Việt Nam, hình ảnh Hồ Chí Minh phổ biến khắp nơi như là một ‘tấm gương sáng ngời về đạo đức’, một ‘nhân cách cao thượng’, được coi là một ‘thần tượng.’ Những tác phẩm nói về Hồ Chí Minh thường ca ngợi những đức tính tốt đẹp của ông. Các cấp ủy Đảng Cộng sản Việt Nam thường xuyên tuyên truyền, vận động cán bộ, đảng viên của Đảng Cộng sản Việt Nam và nhân dân học tập và làm theo tấm gương đạo đức, lối sống của Hồ Chí Minh.

Mỗi năm, chính quyền và Đảng bộ đều tổ chức các cuộc thi Học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh cho nội bộ lẫn quần chúng.

Ngoài những phát biểu của chính Hồ Chí Minh và hình vẽ, hình chụp của ông, những câu nói và khẩu hiệu tuyên truyền có thể đọc thấy ở mọi nơi đó là:

· Đời đời nhớ ơn Bác Hồ vĩ đại

· Sống, chiến đấu, lao động và học tập theo tấm gương của Chủ tịch Hồ Chí Minh.

· Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp chúng ta.

 

Không phải vô cớ mà ông Hồ Chí Minh đã gạt được nhiều người, trong nhiều thập niên qua. Rõ ràng ông có được sự đồng thuận tích cực, hay nói đúng hơn là đồng lõa, của cả một băng đảng chuyên môn làm bạc giả – Ðảng Cộng Sản Việt Nam.
Nửa thế kỷ trước không ít những người thuộc thế hệ cha anh của tôi chưa bao giờ may mắn có được cái mức lùi, cùng những phương tiện truyền thông cần thiết, để nhìn rõ về chân dung của ông Hồ (nói riêng) và cuộc cách mạng vô sản (nói chung) một cách rạch ròi như hiện tại. Bởi vậy, không có gì ngạc nhiên là họ đã… trao duyên lầm tướng cướp, cũng như không có gì đáng trách vì họ đã cầm nhầm tiền giả.

Chỉ có điều đáng buồn là mãi đến nay phần lớn vẫn cứ làm bộ ứng xử như “không có chuyện gì đáng tiếc xẩy ra” vậy. Không mấy ai có đủ can đảm để nhận rằng:“Trọn tuổi xuân ta hiến dâng cuồng nhiệt / Lại đúc nên chính cỗ máy này” như ông Bùi Minh Quốc.

Cái “cỗ máy” mà ông Trần Độ, sau suốt một cuộc đời tận tụy đi làm cách mạng, đã phải cay đắng thốt lên là “…còn nhiều bất công, nhiều tệ nạn, một chính quyền phản dân chủ, chuyên chế, của một chế độ độc đảng và toàn trị, nhiều thói xấu giống như và tệ hơn là trong chế độ cũ…”

Trong kỳ Đại hội Đảng Toàn quốc, lần thứ hai, tại Việt Bắc vào tháng 3 năm 1951, ông Hồ Chí Minh kể chuyện:”… ở một trận đánh nọ có chiến sĩ bị thương ở tay nói với người bên cạnh ‘Cậu chặt tay cho mình cái’ vì thấy cánh tay gãy vướng, chặt đi cho dễ đánh, thế rồi lại cứ xung phong? Nếu không thấm nhuần chủ nghĩa Marx – Lénine thì làm sao có được những cử chỉ oanh liệt như thế?” [ Học Tập – Nội san Đảng Bộ Liên Khu Bốn (Chỉ lưu hành Trong Nội Bộ, Số 35, Năm thứ tư, Tháng 4 – 1951].

Hình bìa Nội San Đảng Bộ Liên Khu Bốn. Nguồn:talawas

Có thể nói mà không sợ mang tiếng cường điệu rằng chính ông Hồ là kẻ đã cố gắng công (và thành công) trong việc làm cho chủ nghĩa Marx – Lénine, cùng với chủ trương bạo lực và dối trá, trở nên “thấm nhuần” ở Việt Nam. Họa cộng sản sẽ qua, và sắp qua. Trong tiến trình xây dựng và kiến thiết lại đất nước buộc phải loại trừ sự mọi giả trá, đã bám rễ quá sâu trong lòng dân chúng. Đây là điều không dễ dàng chi, và cần đến sự quyết tâm cũng như ý thức của tất cả mọi người. Do đó, công việc “tìm hiểu đến nguồn cội sự giả mạo lịch sử” (để giải trừ cái huyền thoại HCM) là điều vô cùng cần thiết và cần được quan tâm.

 

Tưởng Năng Tiến

————————————–

(*) Nhân Văn Giai Phẩm & Vấn Đề Nguyễn Ái Quốc, biên khảo của Thụy Khuê, sách dầy 976 trang, bìa cứng, Tiếng Quê Hương xuất bản năm 2012, giá bán 40 M.K, có thể đặt mua theo địa chỉ sau:
-Tủ Sách Tiếng Quê Hương
P.O.Box 4653
Fall Church, VA 22044
- Email: info@tiengquehuong.com

 

15 Phản hồi cho “Nguyễn Ái Quốc”

  1. Nguyenha says:

    Vào cuối thập-niên 1980 khi cuốn phim “Hẹn gặp lại Sài gòn”do hảng phim Saigon Giải-phóng sản xuất ,dem chiếu thử dể Ban Tuyên-Huấn TU duyệt ,tại hanoi.Xem xong,”dồng chí”trưởng ban hỏi người làm phim:cuốn phim nầy có bao nhiêu phần trăm “hư-cấu”?dược trả lời trên 70%. Một thành viên trong ban duyệt phim có ý-kiến: thời “Bác Hồ”sống, là thời dại dã có phim ảnh, nên “hư cấu”không dược quá 30%! Câu chuyện nầy,tôi dược Ông bạn,nhà văn,có mặt trong buổi duyệt phim kể lại và cũng dược cho xem” một phần”.Cuốn phim nầy sau dó chìm trong “quên lãng”với tốn kém bạc Tỷ vào thời dó ! Câu chuyện ít người biết dến , kể ra dây nhằm dể mọi người thấy,cho dù chính VC có dựng lên hàng trăm “viện bảo tàng”về HCM khắp dất-nước ,cũng chỉ trưng bày tòan dồ giả.!Cuộc dời HCM là một chuổi dài của dối trá,dối trá
    dến nổi mà một hãng phim lớn của Dảng cũng không ngụy tạo nổi” Chính-danh”!!

    • ĐẠI NGÀN says:

      CÁI GÌ CAO NHẤT ?

      Cái cao nhất ở trên đời
      Con người, dân tộc, nước nhà chớ sao
      Tại sao đem đặt bác Hồ
      Lên trên tất cả ý đồ chi đây
      Cá nhân chủ nghĩa bầy hầy
      Lại còn lý giải thế này nọ kia
      Hởi ơi người tốt đâu kìa
      Sao như sân khấu mang hia mặc bào
      Đời sao bao chuyện tào lao
      Suy tôn có bác dư dồ coi không
      Ngàn năm quên cả non sông
      Chỉ còn nhớ có vừa hồng vừa chuyên
      Hồng đây vô sản khắp miền
      Chuyên đây truyền thống tuyên truyền ăn sâu …

      Non Ngàn
      (03/4/12)

  2. npt says:

    Bây giờ so với thời của chị Thụy Khuê ,Trần Dần Lê Đạt ,Phùng Quán ,Hoàng Cầm v v…thời (NVGP) thì so ra lúc nầy còn đỡ hơn vì có mạng thông tin Internet ,thế giới phẳng được du nhập phát triển nhan rộng hơn do CNTT kết nối toàn cầu .Ngày xưa chỉ nghe trộm được đài BBC có lúc bị phá sóng ,Thời kỳ CCRĐ – NVGP ở miền Bắc VN dưới chế độ cs sắt máu .Nhưng tôi đọc những câu thơ của Trần Dần thật là quả cảm dù cho bị đày ải suốt đời ,không có đường thoát trong lúc cs khủng bố đủ điều .Mấy câu thơ ngày nay xem ra đúng nghĩa lặp lại nhiều lần dưới cđ tối tăm mị dân ,toàn trị

    Tôi bước đi
    Không thấy phố
    Không thấy nhà
    Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ
    Đã nói lên và vẽ ra bức tranh không mấy sáng sủa của một chế độ được ca ngợi là tự do dân chủ vì dân vì nước .Nhưng cốt yếu nó phục vụ cho cái đảng cầm quyền xuyên suốt nhằm độc tài toàn trị nhân dân gần một thế kỹ ,đến ngày nay người dân trong nước cũng không thoát ra được cái vòng kìm tỏa của chế độ ,tôi viết mấy dòng nầy trong lúc hàng trăm dân oan ở cả đất nước VN đang tập trung đi kêu oan đòi đất bị chính quyền cs cướp đát đã tập trung đến 35 NGÔ QUYỀN nơi TẬP TRUNG NHỮNG ÔNG NGHỊ QH CS VN và ở phía nam thì dân chúng mất đất do bị quan lại thời nay cướp đến VPĐ D CPPN tại SÀI GÒN đòi quyền lợi do bị mất đất do cs thu hồi .Nhưng chúng không giải quyết mà cấp trên buộc cấp dưới Tỉnh Thành đêm xe lên bắt dân chở vè chốn cũ ,chúng không giải quyết được gì !thật là một xã hội đang hồi “chỉnh ” và “đốn ” đảng do có quá nhiều đvcs từ lớn đến bé đã lột xác thành sâu dân mọt nước của DÂN TỘC VIỆT NAM .Nguyên do cũng do bác Hồ đi tìm đường lưu lạc rước cái chủ nghĩa mác-lê về quê hương sử ra cái chủ trương đấu tranh giai cấp đẽ ra cái chính sách man rợ ( CCRĐ -NVGP) tạo ra một động lực “đấu tố”nhau tàn sát nhau với KH “giết lầm hơn bỏ sót” tạo ra một phong trào rùng rợn ,gia đình dòng họ bà con làng xã đều đấu tố tiêu diệt lẫn nhau như bà NGUYỄN THỊ NĂM có con đi bộ đội cs ,bà đóng tiền và hàng trăm cây vàng ,nuôi dấu cán bộ ,nhưng cũng bị cs nã đạn vào đầu không thương xót .Thật là dã man và tủi nhục cho một xã hội được tồn tại và ca tụng như những điều huyễn hoặc nhưng khối người làm theo ,nói theo như loài vẹt ,lũ cừu !?

  3. Bạn người Việt says:

    Không có ai bình loạn về cái nhà anh gì bị thương, :”… ở một trận đánh nọ có chiến sĩ bị thương ở tay nói với người bên cạnh ‘Cậu chặt tay cho mình cái’ vì thấy cánh tay gãy vướng, chặt đi cho dễ đánh, thế rồi lại cứ xung phong?.Có phải anh La Văn Cầu, trong một trận đánh đồn Đông khê. In trong sách tập đọc của con nít cấp một những năm trước?.Tôi cứ hay tự hỏi, liệu một người trong thời khắc bị gẩy tay, rồi chặt cánh tay đó đi .Cứ cho là ý chí anh ta muốn thế, nhưng cơ thể của anh ta có cho phép làm được hay không ?. Chặt đứt cánh tay, phải cầm máu, phải gây mê, điều kiện hiện tại không thể có, vậy thì làm sao anh ta còn có thể “xung phong” được nữa?.
    Câu chuyện Lê Văn Tám, một thời người ta tưởng thật. thế rồi có người phân tích rằng, một em thiếu niên tẩm xăng vào người rồi đốt thì không thể chạy nổi một mét, chứ đừng nói chạy vào kho xăng. Vậy là những chuyện CSVN bịa ra để lòe bịp dân chúng bị phơi trần.
    Không biết chuyện chiến sĩ mà Bác kể có phải thế ?..

  4. Chau Phan Ba says:

    Cộng sản Vn là lũ ung thư! đang vào thời kỳ cuối. Hãy dành một phút tưởng niệm để không thể bao giờ quên đêm ác mộng kinh hoàng.

    • Thương binh says:

      „ Bút hiệu Nguyễn Ái Quốc“
      Dưới đây là một đoạn trích từ „41 NĂM LÀM BÁO“ của Hồ Hữu Tường.

      „ Cụ Phan Văn Trường có viết một hồi ký,nhan đề là „ một chuyện âm mưu người Annam ở Paris“ và đăng trong tờ l´Annam, mà cụ làm chủ nhiệm. Khi ra tù, hai cụ được Nguyễn Thế Truyền, học xong ở toulouse lên hiệp tác. Đầu tháng bảy, Cụ Tây Hồ móc nối với Nguyễn Tất Thành, lúc đó ở London, nên viết thơ gọi về Paris. Nguyễn Tất Thành vốn là con trai của cụ phó bảng Nguyễn Sinh Sắc, sau cải danh là Nguyễn Sinh Huy, là bạn thân của cụ Tây Hồ và cũng là đồng chí trong phong trào 1908. Đến 1918, nhóm này lại được Nguyễn An Ninh ở Sàigòn sang nhập bọn. Người ngoài cho đó là năm con rồng, bởi người Việt xưng mình là „ con rồng „. Linh hồn của nhóm „ ngũ long „ này là Phan Chu Trinh. Và khi chường ra công chúng, nhứt là khi viết báo chống thực dân, thì ý kiến do cụ Tây Hồ xướng ra, Nguyễn Thế Truyền, Phan văn Trường và Nguyễn An Ninh thảo thành tiếng Pháp và giao cho Nguyễn Tất Thành đem giao cho nhà báo với bút hiệu chung.

      Về cái bút nầy, có một giai thoại kể ra buồn cười. Lúc ban đầu, các cụ chọn bút hiệu là Nguyễn Ố Pháp. Nghĩa là thằng Nguyễn ghét thằng Pháp. Tên nầy được đọc giả Pháp hoan nghênh lắm, vì giọng nói dí dỏm đặc biệt của người Việt. Lại thêm câu văn của Ninh và Ngiuyễn Thế Truyền gọt giũa, nên có duyên. Độc giả gởi thơ đến nhà báo hỏi Nguyễn Ố Pháp là ai và tên ấy có nghĩa gì ? Các cụ buộc lòng phải dịch cho ngay tình. Các bạn Pháp phản đối cái tên cực đoan và dễ ghét, mà tiếng Pháp gọi là sô-vanh (chauvin) và đề nghị đổi đi. Từ đó, bút hiệ hiệu Nguyễn Ố Pháp bị đổi ra là Nguyễn Ái Quốc. Về sau, bốn vị kia tách ra, tên Nguyễn Ái Quốc còn lại riêng cho Hồ Chí Minh.
      Khi ban đầu, tên mới lạ là Nguyễn Ố Pháp, chẳng bao lâu đổi thành Nguyễn Ái Quốc xuất hiện, ai cũng muốn biết người này bằng xương bằng thịt là ai. Nhứt là mấy thám tử của bộ thuộc địa. Một lần tại câu lạc bộ Faubourg, có một thanh niên đưa tay lên xin nói. Chủ toạ trước khi trao lời, hỏi tên họ để giới thiệu thì thanh niên xưng mình là „ Nguyễn Ái Quốc „. Làm cho thính giả chăm chú nghe, và thám tử, đêm ấy vô cùng sung sướng, vì đã viết được một bản phúc trình về cho bộ trưởng. Bộ trưởng không tin, chỉ nghĩ rằng „ Nguyễn Ái Quốc chỉ là một bút hiệu mới của Phan Chu Trinh mà thôi „. Nhưng trước sự „bằng xương bằng thịt“ dầu là ông bộ trưởng, làm sao mà cãi bây giờ ? Bèn ra lịnh tống trát đòi „ Nguyễn Ái Quốc đến cấp tốc tại bộ thuộc địc gặp ông bộ trưởng „, nhưng lại đem trát giao tận nhà Phan Chu Trinh. Cụ Tây Hồ gọi Tất Thành đến giao tờ trát, Tất Thành cầm trát đến gặp ông bộ trưởng Pháp và câu đầu nói xỏ rằng „ Nguyễn Ái Quốc là tôi, may mà trát gởi đến nhà chú tôi là Phan Chu Trinh, nên được chú tôi đưa lại, không thì lạc mất rồi. Từ nầy về sau, hễ muốn gặp tôi, thì gọi ngay cho tôi nơi địa chỉ…. đừng làm phiền chú tôi nữa „. Bộ trưởng bộ thuộc địa đành câm miệng hến. Ngày ấy, cụ Tây Hồ xỏ Tây tế nhị được, xuống chợ Mouffetard mua lòng lợn về mời đủ năm Rồng xơi một tiệc „ khải hoàn „“

      • Non Ngàn says:

        TRƯỚC VÀ SAU

        “Nguyễn Ái Quốc”, trước năm người
        Nhưng sau còn lại một “Hồ chí Minh”
        Phan Văn Trường, Phan Chu Trinh
        Nguyễn Thế Truyền, Nguyễn An Ninh,
        Bốn người kia đã “lặng thinh” lâu rồi
        Nên chi còn mỗi một người
        Một người Cộng sản là Hồ Chí Minh.

        Ngàn Khơi
        (03/4/12)

  5. Hương Minh says:

    Cuộc đời và “sự nghiệp” của Hồ chí Minh làm cho dân Việt Nam điên điên khùng khùng bởi dân Việt bị buộc phải”sống,học tập và làm việc theo gương bác” mà gương bác thật ra chỉ là một mảng dối trá và kỳ quái ,kỳ quái như kiểu 2 với 2 là 5,được tái chế biến lại và tộng vào đầu vào óc người Việt,bắt phải nghiên cứu,bắt chước.Kể làm sao cho hết những kỳ quái(mà trông mặt đã biết tính),những dối trá cùng tội lỗi của Hồ ? Nội việc đi lang thang kiếm sống sau này viết ngược lại thành “đi tìm đường cứu nước” và bắt mọi người tin như vậy thì cũng đủ nói lên tính dối trá,lật lọng ,kỳ quái không biết ngượng của Hồ.Nên nhớ rằng Hồ sai Võ nguyên Giáp đánh Điện biên Phủ ,nhưng nhờ biết bao người hy sinh và có cả sự giúp đỡ của Tàu cộng nên Giáp mới thắng(sau khi nướng biết bao quân trong các đợt tấn công biển người-nhất tướng thành công vạn cốt khô) thành danh và Hồ dựa ké theo.Còn ngoài ra ,tất cả các chuyện về Nguyễn ái Quốc,Trần dân Tiên,Nhật ký trong tù,…đều không dính dàng đế Hồ bởi Hồ mạo danh,tự khen,chôm thơ kể cả cái tên Hồ chí Minh cũng do Hồ lấy tên một người Tàu đã chết để thế tên mình.Ở đây chưa kể đến các tội ác khác của Hồ mà chỉ kể đến những dối trá lỳ lợm đến không biết ngượng nơi Hồ để thấy Hồ là một con người kỳ dị,quái gỡ.Một người như thế mà còn được ca ngợi,cho dù chỉ là đám tay sai,nịnh thần,cùng bè đảng ca ngợi ,thì đã báo lên ngày tàn của một dân tộc.

    • Non Ngàn says:

      NÓI RA

      Nói ra thì tội bác Hồ
      Ai người chẳng thích công danh ở đời
      Chính bởi vậy nhiều người ca ngợi
      Bốc lên cao giống tợ non ngàn
      Hùng Vương đáng nếp bên đàng
      Đại đồng thế giới son vàng là đây …
      Non xưa nước cũ bao ngày
      Bây giờ quốc tế mới ngày quang vinh
      Công đáng được xây lăng ướp xác
      Để lưu danh thiên cổ vạn ngày
      Cho dầu hư ảo cuộc đời
      Thế gian ngủ uẩn chuyện thời tính sau …

      Ngàn Khơi
      (03/4/12)

  6. Hoàng Linh says:

    -Đời đời nhớ ơn Bác Hồ vĩ đại = Nhờ ơn Bác Hồ cán bộ từ trung ương đen địa phương đều no phì

    -Sống, chiến đấu, lao động và học tập theo tấm gương của Chủ tịch Hồ Chí Minh.= Nhờ học tập theo tấm gương thủ đoạn gian dối, vu cáo, ngụy tạo, che đậy, gian trá, lừa bịp của Bác Hồ vĩ đại bọn cán bộ mới có nhà cao cửa rộng, tiền vàng đầy túi

    -Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp chúng ta = Chính vi Bác Hồ vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp nên cha truyền con nối, cán bộ trung ương chia chát quyền lợi để tiếp tục cai trị và áp bức dân Việt.

    • Non Ngàn says:

      NGƯỜI YÊU NƯỚC

      Người yêu nước không vì mình
      Tại sao ca ngợi Hồ Chí Minh
      Một người nếu vì dân vì nước
      Thật sự bác Hồ sẽ bực mình
      Cho nên ca ngợi Hồ Chí Minh
      Cũng là ca ngợi một mình bác thôi
      Toàn dân, đất nước đâu rồi
      Cây che rừng vậy ôi thôi còn gì
      Đúng là đời đáng thị phi
      Trách ai và trách những gì lôi thôi.

      Đại Ngàn
      (03/4/12)

  7. xoathantuong says:

    Thời ông Hồ cầm quyền đình, chùa, miếu, nhà thờ bị phá hoặc cho làm hợp tác xã.
    Thời ông Hồ cầm quyền con đấu tố cha, vợ tố cáo chồng.
    Thời ông Hồ cầm quyền dân đói khổ.
    Thời ông Hồ cầm quyền hở miệng ra là thủ tiêu, dân nghi ngờ rình mò lẫn nhau.
    Thời ông Hồ cầm quyền miền bắc quá khổ so với miền nam.

    Nếu ông Hồ là người yêu nước thật sao để nước nhà tan nát thế?

  8. Võ Đình Tuyết says:

    Ai là người Việt,bình thường,không phải bị tâm thần hay hoang tưởng đều biết ông Hồ Chí Minh chẳng có tư tưởng gì hết.
    Một chú bé lên ba có những suy tưởng ngây thơ và tin ngay kẻ cho mình viên kẹo.Bây giờ những người trí thức trung thành của cộng sản Việt Nam vẫn tin ông Hồ có tư tưởng cứu nước,thì những loại người đó là bọn…hèn hạ dơ bẩn tham tiền mà thôi!
    Phần đông những loại tuyên truyền ấu trỉ thời cộng sản sơ khai khi người dân mới bước ra khỏi thời phong kiến và tư bản ban đầu.Họ chất phác thật thà tin rằng một ngày mai sẽ không còn kẻ bóc lột,mọi người được hưởng đồng đều.Bên Tàu ông Mao đã dùng “bước tiền nhảy vột” trong cuộc cách mạng văn hóa giết cả bao nhiêu triệu người dân vô tội và ông sản xuất những loại đó qua Việt Nam cho ông Hồ Chí Minh để đấu tố hành hạ người dân qua việc cài cách ruộng đất,đấu tố địa chủ để giết bao ngàn người dân Việt Nam lương thiện.
    Ở Việt Nam người ta vẫn tiếp tục dùng trí thức tìm mọi cách mọi thủ đoạn để che đậy lấp liếm những danh từ hoa mỹ xóa tội cho một kẻ “chủ mưu giết người” và coi đó là “Tư Tưởng”
    Bà bình luận văn học Thụy Khuê hay những học giả có lương tâm bình thường thì cũng chỉ là người “Soi đường cho sự thật” mà thôi,họ chỉ làm công việc thắp lên ngón nến nhỏ để soi vào nơi tối tăm.
    Cộng sản thì lúc nào chả đi đôi với dối trá.

    Cám ơn nhà văn Tưởng Năng Tiến.
    Tôi chẳng muốn khen ông…nhưng bài nào ông viết đều đáng đọc.

  9. Khinh binh says:

    Bài này hay, khen tác giả. Theo tôi thì có 2 vấn đề:
    1. Không nên ghét Nguyễn ái Quốc, vì Nguyễn Ái Quốc bị thằng “bác” mạo danh. Hãy trả Nguyễn ái Quốc về cho Phan Châuu Trinh…

    2.Bây giờ vẫn có kẻ tôn sùng thằng bác. Chia 3 thành phần:
    a. Biêt tỏng thàng bác là lưu manh, nhưng dung thàng bác để bảo vệ cái ghế. Đó là bọn tư bản đỏ hiện tại. Bọn lưu manh này cũng bao gồm Việtkiều vỗ tay nịnh đảng kiếm ăn.
    b. Bọn ngu trung Tên gọi đúng là ngu lâu khó dạy.
    c. Bọn thiếu liêm sĩ, tuy biết thằng bác lưu manh, tuy bị đá đít ra khỏi “đảng”, vẫn giả bộ ca tụng thằng bác. Bọn này đa sô ở trong Nam mắc hỡm, bây giờ chả đủ can đảm thú nhận tội lỗi. Đó là các tên TDBC, Lê hiếu Đằng…. Ngoài Bắc thì có các tên sử da Dương Trung Quốc…

    Hèn!
    .

  10. Phan BA says:

    Cơn ‘dịch’ cộng sản ở VN rồi cũng qua thôi, còn vài miếng than sắp tàn rồi; nghĩ lại mà kinh hoàng.

    Bây giờ còn mất rất nhiều thời gian để rửa sạch đám ghẻ lở còn sót lại trên đất nước hết sức đẹp này.

    Gầy lại dân Việt là cả một vấn đề; bây giờ ở VN thanh niên ốm đói, còn loại dạt, hơi xấu, trẻ em thì còi cụt; tương lai VN còn ba chìm bảy nổi. Nhưn người vừa hết bệnh ung thư.

    Cộng sản Vn là lũ ung thư!

Phản hồi