WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã chết

HammerSickle212b
Sự kiện quan trọng nhất năm 2012 đối với Việt Nam là một biến cố không được thông báo. Đó là cái chết của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Nó đã đến như là kết quả của một tiến trình lão hóa và phân hóa chậm và liên tục.
Nói rằng ĐCSVN đã chết chắc chắn không khỏi bị nhiều người cho là lộng ngôn. Trước mắt cả thế giới nó vẫn còn đó và còn đang gia tăng đàn áp. Tuy vậy cái thấy chưa chắc đã là cái có thực. Nó còn đó nhưng nó còn sống không? Nó đàn áp hay một thế lực nào đó nhân danh nó để đàn áp?

Một người chết lâm sàng có thể vẫn còn thở, tim có thể vẫn còn đập nhưng bộ óc đã ngưng hoạt động, không tri giác và không còn phản ứng được với thế giới bên ngoài.

Đó là đối với một con người. Đảng cộng sản là tổ chức và một chính đảng, cái chết của nó là cái chết của một chính đảng. Một tổ chức là sự kết hợp giữa những con người cùng theo đuổi một mục tiêu chung với cùng một phương thức. Đồng thuận về mục tiêu và phương thức là sức sống của một tổ chức. Khi đồng thuận không còn, dù vì người ta không đồng ý trên những mục tiêu hay vì không đồng ý trên cách đạt muc tiêu, thì tổ chức đã chết, ngay cả khi chưa tự giải tán. Một chính đảng là một tổ chức chính trị. Nó sống và chết như một tổ chức, chỉ khác một điều là đồng thuận của nó khó hơn vì mục tiêu của nó cao cả hơn và hành động của nó ảnh hưởng tới cả một dân tộc. Kinh nghiệm của mọi quốc gia đã chứng tỏ rằng một chính đảng chỉ có thể xây dựng và giữ gìn được nếu được quan niệm như một kết hợp để thể hiện một tư tưởng chính trị và để thực hiện một dự án chính trị. Khi không còn chức năng đó nó không còn lý do tồn tại và số phận chờ đợi nó là một cái chết chắc chắn. Hy vọng duy trì một đảng cầm quyền bằng quyền lợi, nhất là quyền lợi bất chính, là một hy vọng hão huyền luôn luôn bị thực tế bác bỏ. Quyền lợi chỉ chia rẽ chứ không bao giờ đoàn kết những con người trong một chính đảng. Vả lại một chính đảng chỉ có thể có những phương tiện cần thiết để thực hiện mục tiêu chứ không thể có quyền lợi, bởi vì về bản chất nó là một môi trường để hy sinh và đóng góp chứ không phải để thụ hưởng. Cái chết của một chính đảng khác cái chết của một con người ở chỗ nó kéo dài và không có thời điểm chính xác. Đảng mất dần sức sống và chết đứng. Nếu là một đảng đối lập nó chìm dần vào quên lãng. Nếu là một đảng cầm quyền nó biến thành một hư cấu làm bình phong cho một chế độ độc tài cá nhân và tan biến tức khắc cùng với nhà độc tài bởi vì nó chỉ là một hư cấu. Người ta đã thấy Tập Hợp Dân Chủ Hiến Định tại Tunisia và Đảng Quốc Gia Dân Chủ tại Ai Cập tan biến ngay sau khi Ben Ali và Mubarak bị hạ dù chúng đều là những đảng lâu đời và mới ngày hôm trước còn có hàng triệu đảng viên và hàng tỷ USD trong quỹ. Đó cũng đã là số phận của các đảng cộng sản Đông Âu và của đảng Baas của Saddam Hussein tại Iraq. Lý do là vì chúng chỉ là những hư cấu. Chúng được duy trì chỉ vì một lý do đơn giản là các chế độ độc tài cá nhân đều không muốn thú nhận rằng chúng là những chế độ độc tài cá nhân.

Sự chuyển hóa sang độc tài cá nhân là một chặng đường tự nhiên trong tiến trình đào thải của một chế độ độc tài đảng trị. Và đó là điều đã xảy ra tại Việt Nam. ĐCSVN đã mất lý tưởng sau ngày thống nhất khi mô hình Liên Xô mà Đại Hội IV, tháng 12 năm 1976, đã chọn thất bại một cách bi đát. Từ đó đảng cộng sản cai trị thuần túy bằng bạo lực như một lực lượng chiếm đóng và bắt đầu tiến trình phân hóa. Nó không còn dự án nào cho đất nước cả. Các cương lĩnh của các đại hội đảng kế tiếp nhau đều nhàm chán một cách tuyệt vọng. Chúng chỉ là những bản liệt kê những mục tiêu không biết dựa vào đâu mà có và làm thế nào để đạt tới, và được viết một cách gượng gạo. Tệ hơn nữa, chúng còn nhắc lại sự trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin, một chủ nghĩa đã chết và bị lên án như một tội ác đối với nhân loại. Và rồi đảng dần dần biến thành một tập đoàn kinh doanh bất chính với những công ty và khách sạn. Tham nhũng vì thế gia tăng nhanh chóng như là hậu quả tất yếu của một đảng cầm quyền đã mất lý tưởng và đạo đức.

Năm 2012 đã chứng kiến cố gắng cuối cùng để hồi sinh đảng cộng sản. Tháng 10-2011 hội nghị trung ương 4 ra nghị quyết về “Một số vấn đề cấp bách về xây dựng Đảng hiện nay”. Những “vấn đề cấp bách” là tham nhũng, lãng phí và chiếm đoạt của công, mua quan, bán chức, chạy tội, chạy án, chạy bằng. Sau đó là trọn một năm chật vật phê bình và tự phê bình. Một “hội nghị cán bộ toàn quốc” gồm 1000 đại biểu trong đó có toàn bộ trung ương đảng, gần như một đại hội đảng giữa nhiệm kỳ, được triêu tập. Bộ chính trị và ban bí thư họp 21 ngày trong bốn đợt, ba tháng. Một ủy ban được thành lập để giúp bộ chính trị và ban bí thư nghiên cứu và đúc kết những báo cáo. Sau cùng là hai tháng chuẩn bị cho hội nghị trung ương 6, hội nghị kéo dài nhất trong lịch sử đảng. Tất cả với mục đích chỉnh đốn lại đảng để cứu đảng. Trong lịch sử các chính đảng khó có thể có cố gắng chỉnh đốn nào qui mô hơn. Nhưng kết quả đã chỉ là một con số không; không một ai bị kỷ luật cả, kể cả thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mà bộ chính trị qui trách nặng nề. Lý do? Đảng cộng sản không thể làm gì cả vì không còn thực chất nào cả, nó chỉ còn là một hư cấu. Kết thúc hội nghị tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã khóc, khóc mếu máo như trong một đám tang người thân. Hơn ai hết ông hiểu rằng đảng cộng sản không còn cứu vãn được nữa.

Người ta có thể nghĩ là để tôn trọng hình thức việc khiển trách hay bãi nhiệm thủ tướng và các bộ trưởng là công việc của quốc hội, ngay cả một quốc hội bù nhìn. Nhưng kỳ họp quốc hội sau đó cũng chẳng có gì, tuyệt đối không có gì. Năm 2012 đã chứng tỏ mọi cố gắng phục hồi đảng đều vô vọng.

Cũng có thể là Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị loại trong thời gian tới. Ông quá tệ. Nhưng nếu như thế thì kết quả cũng chỉ là thay thế chính quyền của ông Dũng bằng chính quyền của một người hay một nhóm người khác. Vai trò đảng cộng sản cũng sẽ không thay đổi vì không thể thay đổi. Đó vẫn là một vai trò của một xác chết chưa chôn. Đảng cộng sản đã chết, chết đứng.

Tại sao cần hiểu là đảng cộng sản đã chết?

Một kết luận là để đừng mất thì giờ và công sức cho những kiến nghị với Đảng, hay trăn trở tìm cách chấn chỉnh Đảng. Vô ích và vô duyên. Giải pháp cho đất nước chỉ có thể tìm thấy ngoài đảng cộng sản.

(tháng 12/2012)

Nguồn: Thông Luận

16 Phản hồi cho “Đảng Cộng Sản Việt Nam đã chết”

  1. Bạt Tử says:

    Thối, ĐCSVN không hề chết. Nó còn sống sờ sờ ra đấy. Ngồi bên Tây, uống rượu vang, ăn phômai Camembert, rung đùi làm giấy khai tử cho nó thì dễ quá! Nó không đổi tên thành Đảng Mafia VN cho đúng thực chất thì cũng không có nghĩa là nó đã chết!

  2. nguyễn duy ân says:

    Đảng csviệt gian sẽ không bao giờ chết, nhưng nó đang sống đời thực vật như cái thây Võ nguyên Giáp hiện nay. Bọn Tầu cộng đang nuôi dưỡng đảng csvgian như thế, nếu Tầu cộng để cho bọn nầy chết thì VN sẽ trở thành một Tây Tạng thứ hai, rắc rối thêm! VN hiên nay thực chất chỉ là một quận huyện của Tầu cộng, nhưng chúng không hao người tốn của lại che giấu được bản mặt xâm lăng tàn ác như chúng đang bị thế giới phỉ nhổ ở Tây Tạng. Mọi tội ác của Tầu Cộng ở VN đã được bọn vc tay sai thừa hành và nhận lãnh trách nhiệm hết 90%, vì vậy chúng nó không bao giờ để cho lũ tay sai nầy chết. Nó sẽ chết khi nào Tầu cộng sụp đổ mà thôi!

  3. Nguyen Trong Dan says:

    ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM LÀ TỘI ĐỒ CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM :

    Dù đứng trên bất cứ phương thức khoa học chính trị nào để lÝ luận thì cũng điều thấy Đảng Cọng Sản Việt Nam sẽ bị kết tội là chống loại nhân loại & chống lại dân tộc Việt Nam

    Để tồn tại , Đảng Cộng Sản cần phải gia tăng khủng bố các thành phần kinh tế và trong đó, giai cấp công nông đã bị tước mọi quỲên tự do & bị sát hại năng nề nhất nhằm gieo rắt hoảng sợ buộc phải phục tùng theo mệnh lệnh của Đảng

    Quí Vị không tin phải không?

    ĐỐI VỚI NÔNG DÂN

    Cuộc cải cách ruộng đất ở miền Bắc trước 1975 ( cả trăm ngàn NÔNG DÂN bị Xát hại ), VIỆC TỊCH THU ĐẤT CỦA GIA ĐÌNH ANH VƯỢN , QUY HOẠCH HÓA ĐẤT ĐAI Ở VĂN GIANG, QUẢNG NINH , CẦN THƠ …. là MỘT BẰNG CHỨNG cho thấy Toàn Bộ Giới Nông dân Việt Nam hoàn toàn MẤT HẾT QUYỀN SỞ HỮU ĐẤT ĐAI kể từ khi đảng cộng sản ta nắm chính quYền.

    MẤT QUYỀN SỞ HỮU ĐẤT ĐAI , mọi tầng lớp nông dân ở nông thôn trở thành TÔI ĐÒI cho Đảng.

    ĐẢNG CÓ TOÀN QUYỀN TRƯNG DỤNG TỊCH THU VÀ BẦN CÙNG HÓA BẤT CỨ NÔNG DÂN NÀO VÌ QUYỀN SỞ HỮU ĐÃ BỊ XÓA BỎ TẠI NÔNG THÔN

    Chính sách gia tăng khủng bố nông dân của Đảng Cộng Sản Việt Nam còn nằm ở trong chính sách ÉP GIÁ NÔNG SẢN , KIỂM KÊ SẢN PHẨM & ĐẶC BIỆT , ĐẢNG PHẢI KIỂM SOÁT MỌI HỘI ĐOÀN Ở NÔNG THÔN.

    NÔNG DÂN VIỆT NAM KHÔNG CÓ QUYỀN BẢO VỆ CHÍNH MÌNH Và KHÔNG CÓ QUYỀN thành lập hội có chính kiến đi ngược lại Đảng!

    CÒN CÔNG NHÂN THÌ SAO?

    CHẮC CHẮN , đừng hy vọng nhìn thấy một công đoàn độc lập bảo vệ quyền lợi cho công nhân NẰM NGOÀI sự chỉ huy kiểm soát của Đảng CS VN.

    Khác với các quốc gia tư bản , công đoàn được quyền biểu tình chống lại mọi phán quyết của chính phủ nhằm bảo vệ quyền lợi của công nhân như sự đình công của công đoàn Xe điện của nước Pháp.

    Ở Việt Nam , Công đoàn phải theo chỉ thị của Đảng và chỉ có tính hình thức

    Tất cả các buộc biểu tình đòi tăng lương của công nhân tại Việt Nam điều diễn ra MỘT CÁCH TỰ PHÁT vì bị bốc lột đến đường cùng, KHÔNG PHẢI DO CÔNG ĐOÀN XÁCH ĐỘNG.

    CÓ LẼ VIỆT NAM là một trong những quốc gia hiếm hoi còn xót lại cho phép CHỦ bốc lột thẳng tay và phạt nhân công quỲ gối !

    VỚI CHỦ TRƯƠNG chèn ép giá nhân công nhằm khuyến khích đầu tư của tư bản nước ngoài , Đảng CS ta đã đồng tình cho sự bôc lột dã man & SẲN SÀNG ĐÀN ÁP MỌI NỔ LỰC ĐÌNH CÔNG nhằm đòi hỏi quyền lợi của giai cấp công nhân.

    ĐỘC TÀI & VÀ GIẢ DỐI , Đảng CS VN đã khiến hai giai cấp Công dân & Nông dân đứng trước bờ vực của sự bần cùng hóa.

    HẦU HẾT ĐĨ ĐIẾM, LẤY CHÔNG ĐÀI LOAN ĐẠI HÀN ĐỀU LÀ GÁI QUÊ NGHE`O Ở NÔNG THÔN

    HẦU HẾT , CÔNG NHÂN VIỆT NAM LÀ TẦNG LỚP NGHÈO NHẤT Ở THÀNH THỊ

    CHỈ CÓ TƯ BẢN ĐỎ CỦA ĐẢNG TA THÌ LÀ TRIỆU PHÚ !

    HỐ XÂU GIÀU NGHÈO CÀNG LÚC CÀNG RÕ NÉT

  4. Nguyen Trong Dan says:

    Sự sụp đổ của Đảng CS ta cũng là một tất yếu của lịch sử kể từ năm 2013 trở đi.

    Sụp đổ trong niềm tin , sụp đổ trong điều hành & sau cùng, sụp đổ trong quyền lực .

  5. ong vo ve says:

    ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT NAM MUÔN NĂM
    Sự ra đời, phát triển của ĐCS Việt Nam là một tất yếu lịch sử do yêu cầu của chính xã hội Việt Nam trong suốt thời gian từ năm 1930 trở đi. Nhưng, vai trò lãnh đạo của ĐCS Việt Nam đối với toàn dân tộc chỉ được xác lập trên thực tế khi Đảng làm tốt nhiệm vụ của mình, như Hồ Chí Minh nói: Đảng lãnh đạo sự nghiệp cách mạng giải phóng dân tộc, làm cho Tổ quốc giàu mạnh, đồng bào sung sướng. Sau này, vai trò lãnh đạo ấy đã được ghi vào Điều 4 của bản Hiến pháp nước Cộng hoà XHCN Việt Nam. Nếu ĐCS Việt Nam không tỏ rõ năng lực và sự hoạt động xuất sắc của mình để lãnh đạo sự nghiệp giải phóng dân tộc, xây dựng một nước Việt Nam phát triển theo con đường xã hội chủ nghĩa thì cho dù có cố ghi vai trò lãnh đạo của Đảng vào trong bản Hiến pháp đi chăng nữa thì điều ấy cũng chỉ là hình thức mà thôi.
    Điều được khẳng định một cách chắc chắn là: sự ghi nhận như vậy về vai trò lãnh đạo của ĐCS Việt Nam không phải là hình thức. ĐCS Việt Nam đã biến cái có thể thành hiện thực khi tỏ rõ trách nhiệm và năng lực lãnh đạo của mình, nhận lĩnh trách nhiệm đưa dân tộc phát triển. Vai trò lãnh đạo của ĐCS Việt Nam, do đó, không tự nhiên mà có và không phải cứ tự nhận mà được. Vai trò đó được xác lập trên cơ sở ĐCS Việt Nam đã thay mặt giai cấp công nhân và dân tộc Việt Nam lãnh đạo sự nghiệp cách mạng, đáp ứng được yêu cầu phát triển của dân tộc.
    Song, một số ý kiến không cho rằng như vậy. Bằng nhiều cách lập luận khác nhau, một số ý kiến đó cho rằng, ĐCS Việt Nam không những không có công lao gì mà ngược lại còn là lực cản cho sự phát triển của xã hội Việt Nam; rằng, Đảng tạo ra sức ỳ làm cho đất nước bị tụt hậu so với nhiều nước trong khu vực và trên thế giới; rằng, sở dĩ như vậy là vì ĐCS Việt Nam đi theo một hệ tư tưởng lỗi thời là chủ nghĩa Mác – Lênin, hệ tư tưởng đó đã làm cho xã hội Việt Nam vận hành theo lối “Đảng trị”, mất dân chủ, không tập hợp được sức mạnh của toàn dân tộc để phát triển; và như thế, ĐCS Việt Nam không xứng đáng với lương tâm, trí tuệ, danh dự của dân tộc, v.v.
    Tôi muốn bình luận, hoặc là đối thoại, về những ý kiến đó. Đương nhiên, giữa tôi và những người có ý kiến đó không có chung tư duy khoa học và không có chung cả quan điểm chính trị, cho nên việc đối thoại là điều cực kỳ khó khăn. Những ý kiến đó là sự biểu hiện của sự thâm thù đối với ĐCS Việt Nam, hằn học với sự nghiệp cách mạng do ĐCS Việt Nam lãnh đạo suốt gần một thế kỷ nay, thì làm sao mà tôi có thể dễ dàng đối thoại được. Đối thoại là rất khó khăn, nhưng không thể không đối thoại được vì có một điểm chung nhất làm cơ sở, đó là sự thật lịch sử đã diễn ra của đất nước trong suốt 79 năm qua. Mà đã là sự thật thì không ai có thể chối cãi được.
    82 năm qua, ĐCS Việt Nam đã hiện hữu như thế nào và đóng vai trò gì đối với dân tộc? Tôi nêu lên ba điểm chủ yếu nhất sau đây:
    Một là, xã hội Việt Nam cần có một tổ chức chính trị ĐCS lãnh đạo để phát triển. ĐCS Việt Nam ra đời, tồn tại và phát triển do chính đòi hỏi của lịch sử. Trong tất cả các trào lưu có tính chất cách mạng để cho xã hội Việt Nam phát triển cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX, chỉ có trào lưu cách mạng theo con đường cách mạng vô sản của chủ nghĩa Mác – Lênin là đứng vững. Những trào lưu khác như Cần Vương, trào lưu tư sản và tiểu tư sản đều bị chính thực tế lịch sử Việt Nam chối bỏ vì chúng hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu phát triển của dân tộc.
    ĐCS Việt Nam ra đời, gắn với vai trò to lớn của Nguyễn Ái Quốc, chính là tổ chức chính trị đáp ứng được yêu cầu phát triển đó của xã hội Việt Nam. ĐCS Việt Nam đã đưa ra được một chiến lược đúng đắn nhằm giải phóng dân tộc, giải phóng xã hội, đưa đất nước đi lên theo con đường tiến bộ. Trải qua các thời kỳ, tuy biểu hiện cụ thể của chiến lược đó có chỗ này chỗ nọ khác nhau, nhưng chiến lược đó đã đáp ứng yêu cầu nội tại của đất nước.
    Nhiệm vụ đưa dân tộc phát triển là nhiệm vụ chung của mọi người Việt Nam yêu nước và của mọi tổ chức chính trị hiện hữu trên đất Việt Nam. Nhưng, tổ chức chính trị nào trong thực tế lịch sử Việt Nam gần một thế kỷ qua có thể cạnh tranh được với ĐCS Việt Nam với tư cách là tổ chức dẫn dắt xã hội phát triển? Câu trả lời trong thực tế lịch sử Việt Nam đã quá rõ ràng: không có tổ chức nào cả. Cả dân tộc Việt Nam, vì thế, đã tin tưởng trao cho ĐCS Việt Nam trách nhiệm trọng đại là lãnh đạo toàn dân tộc phát triển theo con đường độc lập dân tộc gắn liền với chủ nghĩa xã hội.
    Hai là, ĐCS Việt Nam đã nhận lĩnh trách nhiệm do nhân dân giao phó là giải phóng dân tộc và đã hoàn thành một cách xuất sắc. Giải phóng dân tộc là một điểm nút cần được tháo gỡ, ách thống trị của các thế lực ngoại bang là một lực cản cần được xoá bỏ để tạo điều kiện tiên quyết cho sự phát triển của dân tộc Việt Nam. Phải nói rằng, dân tộc Việt Nam là một dân tộc không may mắn so với rất nhiều dân tộc khác trên thế giới, bởi vì trong suốt chiều dài lịch sử hàng nghìn năm, dân tộc Việt Nam bị rất nhiều thế lực bên ngoài xâm lược. Dân tộc Việt Nam là nạn nhân của những cuộc chiến tranh. Đừng nhiễu thông tin hoặc cố tình làm lẫn lộn trắng đen khi có một số người đổ lỗi cho ĐCS, Chính phủ Việt Nam và đổ lỗi cho cá nhân Hồ Chí Minh gây ra chiến tranh. Những nhà khoa học có tâm lành, đức dày, trí sáng cả ở Việt Nam lẫn ở nước ngoài, kể cả các nhà khoa học Pháp và Mỹ, đều khẳng định trong các công trình khoa học của mình vấn đề trách nhiệm gây ra chiến tranh đều thuộc về những kẻ đi xâm lược.
    Không thể đồng tình với một số người muốn phủ nhận việc dân tộc Việt Nam đứng lên chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ xâm lược để giành lấy độc lập, tự do cho đất nước. Ý kiến của một số người này quá cực đoan khi cho rằng, hà cớ gì mà ĐCS Việt Nam cứ lãnh đạo toàn dân tộc mình tốn bao nhiêu máu sông xương núi để giành lấy độc lập; rằng, hãy cứ để cho các thế lực ngoại bang đó “khai hoá văn minh” cho dân tộc Việt Nam, và đến một thời điểm thuận lợi họ sẽ trao lại độc lập cho Việt Nam như nhiều đế quốc, thực dân đã đã từng trao cho nhiều nước thuộc địa khác. Lý sự thì quả là có nhiều, nhưng có điều là cả thế giới đều đã đưa ra một thông điệp rằng, chủ nghĩa thực dân là một vết nhơ lớn nhất trong lịch sử loài người. Thế kỷ XX được cả thế giới mệnh danh là “Thế kỷ phi thực dân hoá”. Một dân tộc tiên phong của thế giới trong thế kỷ phi thực dân hoá đó là dân tộc Việt Nam; một người lĩnh ấn tiên phong của dân tộc tiên phong Việt Nam đấu tranh cho sự nghiệp cao cả phi thực dân hoá của nhân loại tiến bộ, đó là Nguyễn Ái Quốc – Hồ Chí Minh.
    Bằng việc tập hợp, thâu thái trí tuệ, sức mạnh của toàn dân tộc, với tư cách đại diện cho lương tâm, danh dự của cả toàn dân tộc, thêm nữa, bằng cả trách nhiệm đối với sự phát triển văn minh, tiến bộ của nhân loại, ĐCS Việt Nam đã lãnh đạo thắng lợi sự nghiệp giải phóng dân tộc. Thắng lợi của cuộc chống xâm lược Pháp và can thiệp Mỹ tháng 7-1954 của Việt Nam đã làm tan rã cả hệ thống thuộc địa kiểu mới trên toàn thế giới. Thắng lợi của sự nghiệp chống Mỹ, cứu nước tháng 4-1975 ở Việt Nam đã báo hiệu cho sự sụp đổ hoàn toàn của chủ nghĩa thực dân mới trên thế giới. Như vậy, ĐCS Việt Nam đã nhận lĩnh trách nhiệm kép: vừa lãnh đạo sự nghiệp giành độc lập dân tộc, mở đường cho đất nước phát triển với mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”, vừa có đóng góp tích cực vào quá trình phi thực dân hoá, thúc đẩy nhân loại tiến nhanh hơn trên con đường văn minh.
    Ba là, ĐCS Việt Nam đã tỏ rõ bản lĩnh chính trị và năng lực lãnh đạo toàn dân tộc tiến hành sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, hiện đang chủ động, tích cực hội nhập quốc tế, đẩy mạnh công nghiệp hoá, hiện đại hoá đất nước. Độc lập dân tộc gắn liền với tự do, ấm no, hạnh phúc của nhân dân. Đó là mục tiêu phấn đấu của ĐCS Việt Nam. Nói như Hồ Chí Minh thì ngoài lợi ích của Tổ quốc, lợi ích của dân tộc, của nhân dân, ĐCS Việt Nam không có lợi ích nào khác; nếu đã giành được độc lập rồi mà dân cứ chết đói, chết rét thì độc lập chẳng có ý nghĩa gì. Làm cho mọi người được ấm no, tự do, hạnh phúc, làm cho đất nước giàu mạnh, đó là thông điệp của ĐCS Việt Nam và của Hồ Chí Minh khi nhấn mạnh những nội dung cơ bản của chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam. Đó cũng là những nội dung mấu chốt của việc bảo đảm và phát huy quyền con người ở Việt Nam, phù hợp với Tuyên ngôn về nhân quyền mà Liên hợp quốc đưa ra tháng 12 năm 1948.
    ĐCS Việt Nam là tổ chức chính trị duy nhất, có đầy đủ phẩm chất và năng lực để lãnh đạo sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Hơn 30 năm tiến hành đổi mới dưới sự lãnh đạo của ĐCS, nhân dân Việt Nam đã đạt được những thành tựu to lớn và có ý nghĩa lịch sử. Việt Nam đang chủ động, tích cực hội nhập sâu và đầy đủ vào đời sống quốc tế trong xu thế toàn cầu hoá. Mặc dù gặp rất nhiều khó khăn, trở ngại, đất nước Việt Nam là một đất nước ổn định chính trị, có nền kinh tế tăng trưởng khá, đời sống của nhân dân về cơ bản đã được cải thiện nhiều, v.v. Đó là những điều đã được nhân dân thừa nhận, được rất nhiều quốc gia, tổ chức xã hội và nhiều người trên thế giới thừa nhận. Vẫn biết rằng, “trong cuộc chiến đấu khổng lồ chống lại những gì là cũ kỹ, hư hỏng để tạo ra những điều mới mẻ, tốt tươi” (lời Hồ Chí Minh), ĐCS và nhân dân Việt Nam chắc chắn vẫn còn phải gặp rất nhiều cam go, nhưng tương lai sự phát triển của dân tộc Việt Nam rất sáng lạn.
    Ba điểm chủ yếu trên đây làm thành một thể thống nhất để nói lên rằng, ĐCS Việt Nam trong 82 năm qua đã làm tốt sứ mệnh của mình do dân tộc giao phó, xứng đáng là đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời xứng đáng là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam; đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của dân tộc. Điều đó cũng đúng như Hồ Chí Minh đã đánh giá về ĐCS Việt Nam trong dịp Đảng tròn 30 tuổi: Đảng là đạo đức, là văn minh, là hạnh phúc, là hoà bình, ấm no.

    • Builan says:

      Thưa ông
      Tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến cuả ông – thuộc loại văn hay chữ tốt – có chuyên môn “nghiệp du” ! chỉ tiếc là hơi daì (không dám chê dai, dỡ )

      Thà là ông cứ nói toạt móng heo như ĐT Nhàgiáo ƯU TÚ- TS Trần đăng Thanh- ngắn gọn “Tôi là tệ tử cuả TĐT” . Chừng ấy thôi thì là mà và .đủ ..cho bạn đọc hiểu hết nội dung- thông điệp – trình độ cuả ông ! (Hoỉ nhỏ: liệu ông có đủ học hàm học vị như TĐT không nhĩ ???) – Thêm một SỔ HƯU !!!

      Tạm thơì xin ông xếp việc “bình luận + đối thoại” với những người ” thấy KHÓ”
      Mời ông đi ngay vàio thực tế ĐỐI THOAI với các ĐỒNG CHÍ cuả ông liên quan đến noị dung ở LINK ” hạ dẫn”

      http://vnexpress.net/gl/kinh-doanh/2012/12/tau-vinashinlines-bi-bat-o-an-do-1/

      Chào – sống chết cùng SỔ HƯU

      • nguenha says:

        Tất cả những điều mà “đương sự”(ong-vò -vẻ) đưa ra đều căn-cứ vào lời nói và chủ
        trương của HCM. Ai cũng biết HCM là một con người hội-tụ mọi điều bất nhân, bất nghĩa, vô liêm-sĩ.và mất nhân cách. Liệu những lập luận dựa trên “khuôn vàng thước ngọc” đó,có còn giá trị hay không???hay cũng chỉ là luận diệu: cha nào con đấy!! Đúng như vậy,một ‘”lập luận’ mang tính “nói lấy được”,ngắn ngủi,nói ra để “hù-dọa’,tào lao…không mang tính luận-lý,một lập-luận như thế mang tên “ong-vò -vẻ” quả thật không làm ai ngạc nhiên.Ngôn-từ phản ảnh thực trạng một chế-độ mất định hướng,tư-duy mục nát,thối rửa…Không gí chính xác hơn câu nói của Tướng Trần-độ:”Đảng hôm nay không phải là của tôi”‘!! Đảng của những “thằng ăn-cướp’!!!

    • Trần Hữu Cách says:

      “ĐCS Việt Nam trong 82 năm qua đã làm tốt sứ mệnh của mình do dân tộc giao phó…”

      Có người muốn làm tốt hơn và nghĩ có cách làm tốt hơn những kết quả hiện tại, và không muốn “giao phó” cho ĐCS nữa. Vì cớ gì ĐCS không chấp nhận có sự đổi phiên gác?

      Cá nhân tôi thì nghĩ rằng ngôn ngữ “bài” của ong vo ve trên đây chỉ thích hợp để “vận động quần chúng” chứ không thích hợp để trình bày và biện giải, nó quá hưng phấn, quá tự bốc.

      Thí dụ: “Làm cho mọi người được ấm no, tự do, hạnh phúc, làm cho đất nước giàu mạnh, đó là thông điệp của ĐCS Việt Nam và của Hồ Chí Minh khi nhấn mạnh những nội dung cơ bản của chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam. Đó cũng là những nội dung mấu chốt của việc bảo đảm và phát huy quyền con người ở Việt Nam, phù hợp với Tuyên ngôn về nhân quyền mà Liên hợp quốc đưa ra tháng 12 năm 1948.”

      Nghe thì rất hay, rất đẹp, nhưng bộc lộ một sự tiếp cận nhập nhằng, quơ quàng các khái niệm. Thực tế là chính quyền vi phạm nhân quyền hàng ngày. Các tư tưởng gia của chế độ không hiểu hết các giá trị trong Hiến pháp được soạn thời ông Hồ Chí Minh, cho nên ra nghị định lấn át Hiến pháp lúc nào không hay. Nếu chỉ dừng lại ở ước vọng làm cho dân giàu nước mạnh thì cũng gợi được thông cảm. Còn rêu rao là phù hợp với Tuyên ngôn nhân quyền thì hơi bị ảo tưởng.

      Thực tế cũng bao gồm sự cách biệt giàu nghèo ngày càng lớn giữa các tầng lớp nhận ơn mưa móc của ĐCS và nông dân mất đất đang ngày một đông. Những kẻ đứng ở chỗ kiếm hàng trăm ngàn đôla một chữ ký, nhiều phần lúc nào cũng nhìn thấy “tương lai sự phát triển của dân tộc Việt Nam rất sáng lạn!”

      Nội cái ngôn ngữ này và thái độ của những người nói thứ ngôn ngữ này đối với những người không chấp nhận nó, đã nói nhiều về vận nước. Chỉ là thuật thôi miên và tự thôi miên thôi bạn ạ!

    • Timsuthat says:

      Ôi chao ơi, sao mà “ong vo ve” hùng biện lý thuyết hay thế … cỡ “đĩnh cao trí tuệ” của loài người chứ chẳng đùa.

      Xin ông hãy kiểm chứng những thành tích của ĐCSVN mà ông “Nguyen Trong Dan” đã liệt kê sơ ra đây và giải thích dùm cho thiên hạ được tỏ tường:

      http://old.danchimviet.info/09/12/2012/ha-nội-sai-gon-xuống-dường-biểu-tinh-phản-dối-trung-quốc-xam-lược/comment-page-10/#comment-92356

    • An Nguyen says:

      Đọc ý kiến của ông Võ, tôi có cảm giác như những ngày tháng đầu khi cộng sản miền bắc xâm chiếm miền nam. Các cán bộ CS đã “dạy dỗ” dân trong những buổi gọi là học tập chính trị.
      Những gì cán bộ nói, nói như một người học thuộc bài và trả bài một cách máy móc như vẹc.

      Những con người của lịch sử VN đương thời vẫn còn đây, ông nên suy nghĩ lại và nhất là nên rút lại những gì ông nói, để người đọc biết được rằng ông là một người, một con người thật sự, có đầu óc suy tư chứ không phải những con vẹc chỉ biết lập lại những gì của một hệ thống giáo điều, chỉ biết nhồi sọ, để con người không là con người mà chỉ là cái máy phục vu cho chế độ CS.
      Xin lỗi ông, sở dĩ tôi nặng lời như thế, là vì : SUỐT MỘT CHIỀU DÀI GẦN MỘT THẾ KỶ, VÀ CHO ĐẾN NGÀY HÔM NAY, CHƯA BAO GIỜ, NHÂN DÂN VN GIAO PHÓ, CŨNG NHƯ BẦU CHO ĐẢNG CÔNG VN ĐỨNG RA LÃNH ĐẠO ĐẤT NƯỚC.
      Quả thật, đảng CSVN dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh, ngay từ ban đầu của thập niên 30, đã lợi dụng lòng yêu nước của nhân dân, với những thủ thuật chính trị, ông và đảng CSVN đã tiêu diệt những nhà nhà yêu nước và những đảng phái chính trị không phải là CSVN, ( mặc dù những người yêu nước ấy bị giết dưới tay người Pháp, nhưng họ bị giết vì HCM đứng đàng sau ) như cụ Phan bội Châu, Ông Nguyễn Thái Học,…để rồi chỉ còn một mình đảng CSVN độc quyền yêu nước theo đường lối nô lệ cho tập đoàn CS quốc tế.
      Hồ Chí Minh và tập đoàn CS VN tiêu diệt hết những đảng phái khác để họ độc tôn lãnh đạo đất nước. Rõ ràng nhất và mới nhất đó là biến cố 1975, CS miền bắc đã dùng vũ lực súng ống do CS Liên Xô và Tàu cung cấp để CƯỠNG CHIẾM miền nam, CƯỠNG CHIẾM CƯƠP ĐOẠT chính quyền, nhân dân chúng tôi chưa bao giờ bầu hoặc CHƯA BAO GIỜ “tin tưởng trao cho ĐCS Việtnam trách nhiệm trọng đại là lãnh đạo toàn dân tộc phát triển theo con đường độc lập gắn liền với chủ nghĩa xã hội” ( nguyên văn của ông).
      Càng đọc những ý kiến của ông, thì tôi lại càng thấy lợm giọng, lợm giọng vì cái chủ thuyết CS đã cũ rích, ngay cái nôi sinh ra nó đã liệng bỏ nó vô thùng rác từ lâu rồi, và tội ác chống nhân loại của đảng CS phơi bày quá rõ ràng, thậm chí, nếu cây cột điện biết đi thì nó cũng phải chạy trốn khỏi cái “thiên đường” chủ nghĩa mà ông hết lời ca tụng.

      Vắn gọn vài lời, xin ông giải thích thế nào về những điều ông nói:
      ” dân giàu, nước mạnh,xã hội công bằng, dân chủ, , tự do, ấm no,văn minh, hạnh phúc”.
      ” đảng CS VN xứng đáng là một đội tiên phong và đại biểu trung thành cho giai cấp công nhân và tầng lớp lao động VN”
      trong khi tầng lớp lao động đang bị những đoàn tư bản ngoại quốc ( Đài loan, Hàn quốc) bóc lột sức lao động, bắt công nhân quỳ gối ngoài trời?
      Ấm no thế nào, sao người dân phải đi nô lệ dưới từ ngữ “Xuất cảng lao động”?
      Hạnh phúc thế nào khi những cô gái phải trấn truồng để những chàng bịnh hoạn Đài loan lựa chon làm vợ hay làm điếm?
      Đại biểu trung thành như thế nào, khi người dân Văn Giang mời đại biểu về với dân, đến mà xem thực chất một sự cướp đoạt đất sản xuất của dân để làm giàu cho tập đoàn bè phái với Nguyễn Tấn Dũng? (Dân trịnh trọng mời, nhưng không đại biểu nào về)
      Dân chủ thế nào khi một đất nước không cho phép người dân được nói tiếng nói của lương tâm, mở miệng ra là bị dán lên cổ ” vi phạm bộ luật hình sự 88″?
      Công bằng thế nào, khi chỉ một đảng CS mới có quyền khai thác lãnh vực truyền thông báo chí?
      Văn minh thế nào khi tệ trạng xã hội, góc đuờng nào ” quá tải” nạn mãi dâm? Văn minh ra sao khi
      dân chúng phải răm rắm như bày vịt, không được truy cập vô bất cứ trang mạng nào mà thủ tướng không cho phép? ( điển hình thủ tướng VN đã cấm cán bộ truy cập vô trang mạng Quan lam báo)
      Và khốn nạn nhất là xuống đường chống Tàu thì bị bắt, nhưng bọn đồng tính xuống đường ( ở Hà nộ) thị lại nói là văn minh hội nhập kịp với trào lưu, chẳng ai cấm đoán, Ông giải thích thế nào về sự việc này?
      Ông giải thích thế nào về hiện tượng ” người dân tự phát”? cứ mỗi lần muốn đàn áp cá nhân, hay hội đoàn thì nhóm xã hội đen cùng với công an ( mặc thường phục) ra sức đàn áp dân một cách dã man. Đảng CS VN vinh quang sao phải ẩn dưới danh nghĩa xã hội đen như thế? Có phải ĐCSVN đồng nghĩa với Mafia rồi sao?

      Còn nhiều thứ phải hỏi ông hay hỏi ĐCSVN mà ông tôn thờ, hãy cho tự do nói thì chúng ta sẽ thấy, rằng gỗ đá cũng phải rên đau, và kể những tội lỗi của HCM và đảng CSVN, chứ chẳng ai tín nhiệm để kẻ cướp lãnh đạo mình bao giờ.

    • Củ Lẫn says:

      “… bất cứ nơi nào, một khi đảng cộng sản nắm đưọc chính quyền thì việc làm đầu tiên của họ không phải là giải phóng những người dân lao động mà giải phóng cho những thành phần cặn bã xã hội. Những con dã thú này sẽ được dùng để khủng bố đám dân hiền lành, không có phương tiện để tự bảo vệ…” (Adolf Hitler nói về đảng Cộng Sản, tại đại hội Nurmberg, 14 tháng 9, 1936).

      Đảng CSVN đã bao giờ “giải phóng” tầng lớp lao động và nông dân Việt Nam chưa, hay chi lợi dụng họ cho mục đích của họ? Rõ ràng, một khi đám dân nghèo đòi lại quyền lợi chính đáng của mình thì đảng đã không ngần ngại đàn áp, khủng bố và tiêu diệt bất cứ ai chống đối? Điều này đúng hay sai?

  6. Thinh.. says:

    tụi nó không chết mới là lạ ,tiết rằng hấp hối từng cơn làm ngườ dân khó chịu ,sao không chết quách cho xong để dân lo đại sự còn kịp thời gian cứu nước cứu giang sơn ,CS đang chết lâm sàng cái đầu thì còn nhưng tê liệt dùng mọi cách cứu chế độ ,phương tiện đó thấp hèn đến đâu ,bị dân nguyền rủa đến đâu ,hạ đẳng đến đâu okê hết ,vì thế ta thấy có chính sách hạ đẳng dùng âm binh vơ vét chuyến tàu cuối ,tuyên truyền mang tính phản động trái ngược khoa học tự nhiên .cs không thể thay thế phải loại bỏ thôi dân tộc mới sinh tồn!

  7. An Nguyen says:

    Xin lỗi tác giả Nguyễn Gia Kiểng, chẳng biết sao ông lại gọi đảng cs là chính đảng.
    Chính đảng là một đảng được thiết lập trên một nền tảng NHÂN BẢN. Đảng CS là một đảng phi nhân bản, phi đạo đức. Nó chỉ mặc lên một lớp áo, một bề ngoài tốt đẹp, nhưng thực chất nó là một ác quỷ lưu manh xảo trá. Sở dĩ nó thống trị dân Việt là vì nó quá dã man, chúng như một bày sói vừa đói vừa điên, trong khi người dân thì lại quá khiếp nhược và sợ hãi.
    Đảng cộng sản là một tà đảng, bè lũ mafia đỏ, một thảm họa của đất nước và dân tộc VN.

  8. kbc3505 says:

    Nói như tác giả “Đảng Cộng Sản Việt Nam đã chết” cũng không sai, nhưng tôi cho thêm là bất ngờ tỉnh dậy hấp hối ráng sống thêm trong “quá khứ hào nhoáng” kỷ niệm 40 năm bắn rơi máy bay đế quốc Mỹ. Song đợt kỷ niệm này, kinh tế cũng hấp hối đi theo, và đảng cộng sản VN sẽ bị nhân dân “vùng lên cách mạng” rút ống thở cho nằm xuống vĩnh viễn.

    kbc

  9. Luận Ngữ says:

    Đảng Cộng Sản Việt Nam đã chết
    nhưng bóng ma Đảng đã biến thành Ma-cà-Rồng
    ngày đêm thi nhau hút máu Dân Đen
    — Luận Ngữ –

  10. nguenha says:

    “đó là vai trò một xác chết chưa chôn”.Quá đúng!! “Bác”là một-thây-ma nằm một chổ,nhưng “sắm’” nhiều vai,nào là “Đạo-đức”,nào là “hy sinh”,nào là “một đời vì nước,vì non’(Bác không vợ!!!)…Đó chính là vai trò của Xác-chết chứ còn gì nửa?? Biết thế,nhưng DCS cứ muốn vựt dậy một hình tượng giả tạo: “Đảng quang vinh”!!
    Trời bất khoan dung ,ngày “hắn” dọc bản tuyên ngôn,khai sinh cái gọi là “VNDCCH” thì cũng chính ngày đó,24 năm sau ,”hắn” chết!!.Tin hay không tin là “quyền’ mọi người,nhưng đó chính là ngày “trùng tang” ,ngày tối kỵ !! Ngày trời bắt chết!! ngày mà Tội-ác phải được đem chôn.!

Leave a Reply to Bạt Tử