WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đọc Bên Thắng Cuộc, nghĩ về bên thua cuộc

558942_514412291911125_1201077093_n

Bên Thắng Cuộc [BTC] của Huy Đức [HĐ] từ lúc gần ra đời đến nay đã làm xôn xao dư luận – nói như một học giả người Mỹ trong Vietnam Studies Group (từ ĐH Washington) thì cuốn sách là một sensation. Người khen thì rất nhiều, kẻ chê cũng không ít, nhưng dù yêu dù ghét thì mọi người đều phải đồng ý một điều: đây là cuốn sách đầy đủ nhất về lịch sử VN sau năm 1975, cho dù tất nhiên vẫn rất phiến diện, như chính tác giả cũng thừa nhận và dự liệu.

Như rất nhiều người Việt khác ở trong và ngoài nước, tôi cũng háo hức tìm và đọc cuốn sách này. Vì cuốn sách rất dày, nên tôi chỉ mới lướt qua toàn bộ cuốn sách (Phần 1: Giải phóng) và đọc kỹ những phần mình quan tâm nhất, đó là những chương về cuộc sống ở Sài Gòn sau năm 1975, trong đó có các chương mà nhiều người khen hay như các chương Cải tạo, Đánh tư sản, Nạn kiều. Nhưng có lẽ không giống với nhiều người khác, tôi không có ấn tượng gì mấy về những chương vừa nêu. Những chi tiết trong các chương ấy đa phần tôi đã biết quá rõ và gần như có thể tự viết ra được mà chỉ dựa vào trí nhớ. Vì đó chính là một phần không bao giờ quên được của cuộc đời tôi.

Trước khi “giải phóng”, tôi chỉ là một đứa trẻ con chưa đầy 15 tuổi, nhưng sau ngày 30/4/1975 tôi đã từ vai trò một đứa con thứ trong gia đình (tôi thứ ba, có cả anh trai và chị gái, nên hầu như chẳng bao giờ được giao việc gì quan trọng) bỗng trở thành một trụ cột, khi anh chị tôi đi “di tản” theo dòng người đông nghẹt leo lên những chiếc tàu để chở quân nhân Mỹ rời VN vào chiều 29/4. Ba tôi thì làm việc với chế độ mới không được bao lâu rồi xin tự nghỉ việc vì “mất sức lao động”. Ông vốn có bệnh glaucoma (cao nhãn áp) từ trước, đến sau 30/4 thì trở nặng, phải vào Bệnh viện Bình Dân vài lần, tôi và mẹ tôi phải nuôi bệnh khá vất vả, đặc biệt là những ngày sau năm 75 thiếu thốn đủ thứ. Ra viện, ba tôi có đi làm thêm ít lâu nhưng đi làm về rất căng thẳng, hay kêu nhức đầu (từ trước 1975 ông đã bị “thiên đầu thống”) rồi cuối cùng làm đơn xin nghỉ việc.

Lúc ấy, việc tự động xin nghỉ việc của ba tôi đã làm cho mẹ tôi có chút ít oán trách, vì không phải ai cũng được chế độ mới lưu dụng – thậm chí có thể nói là “trọng dụng” như ba tôi: ông là một công chức hành chính rất giỏi của chế độ cũ, tốt nghiệp Học viện Quốc gia Hành chính của VNCH, trước năm 75 làm việc tại Sở Thuế Quận 5 với chức vụ gì đó khá cao, nhưng sau năm 75 sau mấy ngày đi học tập (3 ngày?), ông vẫn được làm việc với chế độ mới. Tôi còn nhớ ông làm tại Phòng Thu Quốc Doanh với trụ sở đặt trên đường Đồng Khởi, chuyên phụ trách mảng thu thuế của các công ty sản xuất của tư nhân mới được chế độ mới tiếp quản; lúc ấy tôi còn đến đó một vài lần để đưa giấy tờ gì đó trong thời gian ba tôi nằm bệnh viện. Tôi vẫn nhớ trước khi ông quyết định nghỉ thì ba mẹ tôi có tranh cãi với nhau khá nhiều về điều đó, và mẹ tôi cố khuyên ông cố gắng đi làm vì con cái (lúc ấy là tôi) cần có lý lịch “cha (mẹ) làm việc cho nhà nước” để thi đại học, nhưng cuối cùng ông vẫn nghỉ và tôi đã đi thi đại học với cái lý lịch “mẹ buôn bán nhỏ, cha trước 1975 làm việc cho chế độ cũ, sau 1975 đi làm tại …, đến năm 1977 nghỉ việc vì mất sức lao động.”

Mãi đến sau này, khi tôi quyết định nghỉ việc khỏi cơ quan cũ (cũng chính là trường đại học mà tôi đã thi vào, đậu, là sinh viên rồi sau đó được giữ lại làm giảng viên đến mấy chục năm) như một hành động phản đối (dù chỉ lặng lẽ và không nói ra cho ai biết), tôi mới nhớ lại hành động nghỉ việc của ba tôi hồi ấy, và tự hỏi, phải chăng ông đã quyết định nghỉ vì không thể chịu nổi những chính sách vô lý, vô nhân của chính quyền mới mà lúc bấy giờ ông phải cam tâm làm người thực hiện, và thậm chí phải đóng vai người tham mưu? Câu hỏi này không ai có thể trả lời cho tôi được, vì cũng như nhiều người thuộc bên thua cuộc còn ở lại VN sau năm 75, ông đã ra đi mang theo tất cả những suy nghĩ của ông về chế độ mới và thời đại mới xuống tuyền đài mà không kịp chia sẻ cho ai.

Cũng vì rút hồ sơ để nghỉ việc nên tôi mới có dịp nhìn thấy trên tờ khai lý lịch đi thi đại học của tôi đã được cán bộ tuyển sinh năm ấy ghi chú ở trên là “con ngụy quyền”. Chẳng rõ dòng chữ ấy trên lý lịch có làm ảnh hưởng gì đến “sự nghiệp chính trị” của tôi không, chỉ biết sau khi ở lại trường thì tôi luôn bị lẹt đẹt, chậm chạp hơn những bạn bè cũng lứa trong việc xét biên chế chính thức, xét tăng lương, xét cử đi học, vv. Nhưng cũng chẳng hiểu tại sao tôi chưa bao giờ thắc mắc về những điều ấy cả, mà luôn chấp nhận đương nhiên bị đối xử tệ hơn, “vì mình là con ngụy, lý lịch lại xấu, anh chị đi di tản, định cư ở Mỹ” mà. Tôi luôn nghĩ như tôi mà được đi học, lại có việc làm trong nhà nước (thay vì phải đi buôn bán ở chợ như nhiều người khác cùng lý lịch), thì dù có bị kỳ thị đôi chút (!), lẹt đẹt đôi chút, cũng là đương nhiên, và thực ra là may mắn lắm rồi!

Nói thẳng thừng ra, thì chúng tôi còn sống sót đã là may, vì chúng tôi là bên thua cuộc!

Vâng, suốt mấy chục năm đó từ ngày 30/4/1975, ở phía bên thua cuộc là tôi và gia đình tôi, rồi các chú, các bác, cô dì cậu mợ và con cháu của họ hàng tôi và sau này là gia đình ông xã tôi – vốn là một Thanh Niên Xung Phong [TNXP], đi theo lời kêu gọi của ông Võ Văn Kiệt để tìm cách gột rửa lý lịch như HĐ đã viết trong chương về thanh niên xung phong – có biết bao nhiêu là bi kịch đã xảy ra. Bà con tôi, bạn bè tôi và hàng xóm tôi có rất nhiều người phải đi học tập cải tạo, có người trốn trại cải tạo bị bắn chết, có người đi vượt biên bị bắt, khi công an còng tay đã nhảy xuống biển chết, có người đi vượt biên bị mất tích cả gia đình, có người bị đánh tư sản, tịch thu nhà cửa, mất toàn bộ gia sản nên phát điên, suốt ngày đi lang thang, nói năng lảm nhảm. Ông xã tôi sau khi đi TNXP được ít lâu bị đưa sang Campuchia khi đang chiến tranh thảm khốc, khi ba chồng tôi bị bệnh mất thì ông xin phép về chịu tang cha rồi bỏ đi vượt biên luôn nhưng không thành, bị cắt hộ khẩu, cũng đã có lúc phải lê la ở chợ trời buôn bán thuốc tây.

Tôi và đứa em kế cũng đã từng được cha mẹ cho làm đơn đi “bán chính thức”, đóng tiền mỗi người cả chục cây vàng (chả biết do ai mách bảo, dẫn mối), nhưng vừa mới đi đến Vũng Tàu (giả dạng làm khách du lịch) thì được báo là “động, không xuống ghe được” nên lại về chờ. Rồi ngay sau đó là vụ rồi chìm tàu ở SG (không rõ có phải là vụ Cát Lái trong sách của HĐ không?), vụ này tôi cũng biết rõ, vì lúc ấy ở khu Ông Tạ, Xứ An Lạc có nguyên cả một HTX đan len gồm mấy chục gia đình với cả trăm nhân mạng cùng đi và mắc nạn trong chuyến đi định mệnh ấy. Các xác chết được nhận về, đem về Nghĩa trang Chí Hòa (bây giờ là Công viên Lê Thị Riêng) “người nào người nấy đã trương lên, to như con bò”, tôi nghe mấy đứa hàng xóm kể như vậy khi chúng rủ nhau lên nghĩa trang để xem, chúng rủ cả tôi nhưng tôi sợ ma, không dám đi. Khăn tang trắng cả một xóm, rất thê lương. Chính vì vụ này mà ba tôi ngừng hẳn không còn bao giờ dám nghĩ đến chuyện cho con cái đi vượt biên nữa, nên tôi vẫn còn ở VN đến tận bây giờ.

Sau này, mỗi khi có dịp nghĩ đến những sự kiện đã xảy ra, thỉnh thoảng tôi vẫn tự hỏi, những nạn nhân xấu số của bên thua cuộc ấy đã nghĩ gì, và cảm nhận những gì, trong những phút giây đau đớn cuối đời?

Nhưng rồi thì người ta cũng phải quên đi để mà sống. Trong số bạn bè có lý lịch thuộc “phía bên kia” giống tôi (có lẽ phải khá hơn tôi một chút, vì ngoài việc thuộc về phe thua cuộc thì tôi còn là Bắc di cư, Công giáo, cha ngụy quyền, anh chị di tản), cũng có những người sau này vào Đảng, nắm giữ những chức vụ quan trọng. Đa số đi làm cho công ty nước ngoài khi VN bắt đầu mở cửa, lương bổng tử tế, cuộc sống khá ung dung. Một số không nhỏ đi định cư ở nước ngoài theo diện HO của cha sau khi đi cải tạo về, hoặc lấy chồng, lấy vợ là con của những người HO và sau đó được bảo lãnh để đoàn tụ gia đình. Mọi việc rồi cũng nguôi ngoai, cuộc sống cứ tiếp diễn, bạn bè, đồng nghiệp, sui gia có nhiều người thuộc phe chiến thắng, là Đảng viên ĐCS … Tưởng như cuộc chiến đã hoàn toàn qua đi, sự chia rẽ giữa những người Việt thực sự đã không còn… Mà cũng chẳng ai muốn nhớ đến hoặc nhắc đến những ngày tháng đen tối ấy để làm gì. Chỉ giữ ở trong lòng, vì nó là một phần cuộc đời mình, thế thôi.

Không ai trong chúng tôi lại có thể ngờ có ngày những ký ức và sự kiện lịch sử ấy lại được một người từ bên thắng cuộc viết ra.

Những dòng chữ trong cuốn sách của HĐ được tác giả viết bằng giọng văn rất bình thản, khách quan, chẳng thấm vào đâu so với những ký ức đầy cảm xúc của chúng tôi, những người đã thực sự phải trải nghiệm những thí nghiệm của một chế độ mới đối với những người anh em thua cuộc của họ. Nhưng cũng chính vì giọng văn bình thản đó mà những sự vô lý đến không thể tưởng tượng và không thể tin được của những chính sách sau ngày “giải phóng” mới càng lộ rõ. Chúng không làm tôi xúc động – vì chăc chắn các chi tiết mà tôi có thể kể ra từ kinh nghiệm cá nhân còn lâm ly và kỳ bí hơn nhiều – mà chỉ làm cho tôi thắc mắc, không biết đến bao giờ thì những người anh em thắng cuộc mới thực sự hiểu đầy đủ những người thua cuộc, và ý thức rõ những điều phi nghĩa, phi nhân mà họ đã làm đối với những người anh em kém may mắn của họ?

Vì nếu bên thắng cuộc không chịu thực tình tìm hiểu và không chân thành nhận lỗi, thì sẽ không bao giờ có sự hòa giải thực sự.

Để tồn tại, những người thua cuộc đã phải chấp nhận – dù muốn dù không – từ đó đến nay, đã cố nguôi ngoai để quên đi và chung sống, nên chắc chắn họ không cần sự hòa giải này. Giờ đây, những người thực sự cần hòa giải phải là bên thắng cuộc chứ không bao giờ là bên thua cuộc nữa. Bên thắng cuộc chỉ có một cơ hội duy nhất để có thể dễ dàng có được sự hòa giải thôi, đó là có sự độ lượng và công bằng đối với bên thua cuộc ngay khi họ vừa chiến thắng.

Vì khi đối xử bất công, và thực hiện chính sách trả thù với bên thua cuộc, lại trong suốt một thời gian dài như vậy, thì bên thắng cuộc đã cho phép bên thua cuộc tự giải thoát khỏi nỗi đau thua cuộc của mình bằng sự khẳng định chắc chắn rằng phe thắng cuộc chẳng qua thắng được là vì họ tàn ác hơn. Nỗi đau thua cuộc đã được gột rửa bằng niềm tự hào rằng chính mình mới là người có chính nghĩa.

Và tôi tự hỏi, liệu ai sẽ là người đầu tiên viết lên những trang sử VN đương đại từ cái nhìn phía của những người thua cuộc đây?

Vũ Thị Phương Anh

49 Phản hồi cho “Đọc Bên Thắng Cuộc, nghĩ về bên thua cuộc”

  1. kỷ nguyên tã trắng thắng cờ hồng says:

    Sẽ có một ngày
    Sẽ có một ngày con người hôm nay
    Vất súng, vất cùm, vất vờ, vất Đảng
    Đội lại khăn tang, quay ngang vòng nạng
    Oan khiên!
    Về với miếu đường, mồ mả, gia tiên.
    Mấy chục năm trời bức bách lãng quên
    Bao hận thù, độc địa dấy lên
    Theo hương khói êm lan, tan về cao rộng
    Tất cả bị lùa qua cơn ác mộng
    Kẻ lọc lừa, kẻ bạo lực xô chân
    Sống sót về đây an nhờ phúc phận
    Trong buổi đoàn viên huynh đệ tương thân
    Đứng bên nhau trên mất mát quây quần.
    Kẻ bùi ngùi hối hận
    Kẻ bồi hồi kính cẩn
    Đặt vòng hoa tái ngộ lên mộ cha ông
    Khai sáng kỷ nguyên tã trắng thắng cờ hồng!
    Tiếng sáo mục đồng êm ả
    Tình quê tha thiết ngân nga
    Thay tiếng Tiến quân ca
    Và Quốc tế ca
    Là tiếng sáo diều trên trời xanh bao la!
    Nguyễn chí Thiện

  2. Bùi lễ says:

    “… Riêng Ngô tổng Thống anh minh được quan thầy thực dân thăng chức tri huyện Hải lăng năm năm 1922 lại được thăng chức Tuần phủ Bình thuận năm 1928 và với thành tích giết người yêu nước năm1933 y lại được thăng chức lại Bộ thượng thư của triều đình Huế …

    Gia phả mấy ông này tớ không biết . Nhưng Ngô đình Diệm thì mới có thể có tư liệu .
    Cụ làm ơn cho biết ông này đã giết những ai yêu nước ? Please . I want to learn .THX

  3. vuhoangha says:

    He he .Ai thích nhều Đảng em giới thiệu sang bên ITALY mà sống nhé .Bên đó dân chủ nhất đấy ,các Đảng phái đang tranh nhau ghế .Kết Cục bi thảm thuộc về người dân ,mấy ông muốn sang đó mà tranh nhau thoải mái ăn mỳ ống nhé ,đừng có chõ mũi vào đất nước Việt Nam đang ổn định và phát triển .

  4. Thư gửi bạn Thư Ngỏ says:

    Không có gì quý hơn độc lập tự do.”
    Tôi biết nó, thằng nói câu nói đó
    Tôi biết nó, đồng bào miền Bắc này biết nó
    Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
    Nó đầu tiên đem râu nó bện vào
    Hình xác lão Mao lông lá
    Bàn tay Nga đầy băng tuyết giá
    Cũng nhoài qua lục địa Trung Hoa
    Không phải xoa đầu mà túm tóc nó từ xa
    Nó đứng không yên, tất bật, điên đầu
    Lúc rụi vào Tàu, lúc rúc vào Nga
    Nó gọi Tàu Nga là cha anh nó
    Và tình nguyện làm con chó nhỏ
    Xông xáo giữ nhà gác ngõ cho cha anh
    Nó tận thu từ quả trứng, quả chanh
    Học lối hung tàn của cha anh nó
    Cuộc chiến tranh chết vợi hết thanh niên
    Đương diễn ra triền miên ghê gớm đó
    Cũng là do Nga giật Tàu co
    Tiếp nhiên liệu gây mồi cho nó
    Súng, Tăng, Tên lửa, Tàu bay
    Nếu không, nó đánh bằng tay?
    Ôi đó, thứ độc lập không có gì quý hơn của nó!
    Tôi biết rõ, đồng bào miền Bắc này biết rõ
    Việc nó làm, tội nó phạm ra sao
    Nó là tên trùm đao phủ năm nào
    Hồi cải cách đã đem tù, đem bắn
    Ðộ nửa triệu nông dân, rồi bảo là nhầm lẫn!
    Ðường nó đi trùng điệp bất nhân
    Hầm hập trời đêm nguyên thủy
    Ðói khổ dựng cờ đại súy
    Con cá lá rau nát nhầu quản lý
    Tiếng thớt, tiếng dao vọng từ hồi ký
    Tiếng thở, lời than đan họa ụp vào thân
    Nó tập trung hàng chục vạn ngụy quân
    Nạn nhân của đường lối “khoan hồng chí nhân” của nó.
    Mọi tầng lớp nhân dân bị cầm chân trên đất nó
    Tự do, không thời hạn đi tù!
    Mắt nó nhìn ai cũng hóa kẻ thù
    Vì ai cũng đói món nhục nhằn cắn răng tạm nuốt
    Hiếm có gia đình không có người bị nó cho đi suốt.
    Ðất nó thầm câm cũng chẳng được tha
    Tất cả phải thành loa
    Sa sả đêm ngày ngợi ca nó và Ðảng nó
    Ðó là thứ tự do không có gì quý hơn của nó !
    Ôi, Ðộc lập, Tự do !
    Xưa cũng chỉ vì quý hai thứ đó
    Ðất Bắc mắc lừa mất vào tay nó
    Nhưng nay mà vẫn có người mơ hồ nghe nó
    Nó mới vạn lần cần nguyền rủa thực to:
    Hồ Chí Minh, chính mi loài quỷ dữ !
    Nguyễn Chí Thiện
    .

  5. thư ngỏ says:

    Tôi biết ngay khi anh NPHùng trở lại Hoa kỳ bọn chống cộng cực đoan thế nào chúng lại hô đả đảo, dùng lời nói thối tha của những kẻ hạ cấp, vô học, thứ văn hóa của những kẻ vô liêm sỷ suốt đời làm tay sai ngoại bang mà cứ tưởng mình chính nghĩa, giọng điệu của chúng vẫn hằn học, cay cú của những kẻ đang sống kiếp lưu vong luôn có tư tưởng chống lại quê hương Tổ quốc mình. Cuộc đời làm tay sai cho giặc ngoại bang chuyên húp bơ thừa sữa cặn của quan thầy để chống lại đồng bào ,dân tộc. Trên diễn đàn trong sáng này chúng lại dở thói du côn của đám lính ngụy Sài gòn xưa để tục tĩu, chửi bới, lăng mạ chẳng khác gì phường vô học đối với một người con Đất Việt mang dòng máu Lạc Hồng Nguyễn phương Hùng. Gần hết cuộc đời mới thấy đường đi của mình lý tưởng thì có nhưng chính nghĩa thì không và anh đang trở về với cộng đồng dân tộc được bà con quê hương, Tổ quốc chào đón như những người anh hùng.

    Định không muốn nói lại làm gì những gì thuộc quá khứ chẳng mấy hay ho của gia đình họ Ngô nhưng đọc cái văn phong hổ lốn sặc mùi tay sai xú uế ấy có tung hô Tổng thống anh minh Ngô chí sỹ ,lá cờ Ba que và Tổ quốc Việt nam cộng hòa muôn năm của họ. cực chẳng đã phải viết vậy thôi. Xin hỏi ai đã mang bom đạn cùng quan thầy tàn phá quê hương tổ quốc mình ai đã giết hại hàng triệu người yêu nước và những người dân vô tội, ai đã tự xếp mình vào những hạng người như Lê chiêu Thống Trần ích Tắc…..những kẻ “Rước voi về dày mả tổ, cõng rắn cắn gà nhà” ? Chính là gia đình tam đại việt gian Ngô đình Diệm và bè lũ Việt gian chúng là những hạng người như thế.. Vậy Tổng thống của họ là ai vậy? và làm sao ại có danh từ Tam đại Việt gian của gia đình họ Ngô xin nói để cùng mọi người biết nhé;

    Ông Ngô đình Khả là bố đẻ Ngô đình Diệm đã làm tay sai cho thực dân Pháp ngay từ khi Pháp xâm lược Việt nam đã nhiều lần cược mạng sống của mình làm tay sa chỉ điểm cho lũ thực dân trực tiếp tham gia trong các cuộc hành quân tảo thanh những người yêu nước như Phan đình Phùng ở Nghệ an và Hà tĩnh
    Thế hệ thứ hai; Ngô đình Khôi là con đầu lòng của Ngô đình Khả làm quan cho thực dân giữ đến chức Tuần vũ Quảng ngãi vào năm 1926 Tổng đốc Quảng nam năm 1933 với thành tích làm tay sai của mình y lại được thăng chức Kinh lược các tỉnh Nam trung Kỳ. Riêng Ngô tổng Thống anh minh được quan thầy thực dân thăng chức tri huyện Hải lăng năm năm 1922 lại được thăng chức Tuần phủ Bình thuận năm 1928 và với thành tích giết người yêu nước năm1933 y lại được thăng chức lại Bộ thượng thư của triều đình Huế

    Thế hệ thứ ba còn có Ngô đình Huân con trai của Ngô đình Khôi làm tay sai đắc lực cho phát xít Nhật Làm đến bí thư cho Đại sứ nhật Yokoyma tại Huế

    Nhìn vào thành tích bề dầy bán nước hại dân làm tay sai cho quân xâm lược của Ngô đình Khả cùng các con ,cháu của y chúng ta có thể khẳng định rằng gia đình họ Ngô có đến 3 đời nối tiếp nhau làm Việt gian bán nước cho giặc ngoại xâm, cho dù các văn nô và gia nô dưới thời của Ngô đình Diệm được ăn bổng lộc của Diệm có tôn kính Ngô đình Diệm đến đâu, dùng bao nhiêu từ mỹ miều đi chăng nữa để tô son trát phấn và cung phụng ông ta. Nhưng với thành tích bán nước lưu xá vạn niên kể trên Ngô đình Diệm cần được nhắc đến như một tên Tổng thống bán nước cầu vinh, cho nên đối với lịch sử y xứng đáng được gọi Tam đại Việt gian Ngô đình Diệm( nguồn từ chương 3 “Ngô đình Diệm con người và tội ác” của giáo sư Nguyễn mạnh Quang) Thế là đã rõ Ngô Tổng thống của các người Là ai rồi nhé. Cái chính thể Việt nam cộng hòa muôn năm của các vị thoát thai từ cái quái thai Quốc gia việt nam công cụ của lũ thực dân không hơn không kém giờ thay màu da của xác chết trước hay sau vẫn là đội quân đánh thuê cho ngoại bang trước tay sai cho Pháp sau lại làm tay sai cho Mỹ mà thôi.

    Bây giờ đã ở thế kỷ 21 mà chúng vẫn u mê chúng vẫn tưởng chúng đang sống ở thế kỷ 19 và 20 vẫn đang theo quan thầy là thực dân, đế quốc làm lũ chó săn tay sai cho ngoại bang như gia đình tam đại việt gian Ngô đình Diệm một thời ôm chân Thực dân, Đế quốc, một thời vàng son hét ra lửa mửa ra khói sống làm kiếp tay sai, địa chủ, cường hào, ác bá bóc lột làm giàu trên xương máu của đồng bào dân tộc bàn tay chúng cầm súng Pháp, súng Mỹ bắn giết người yêu nước và người dân vô tội mà chúng không biết ghê tay

    Chiến tranh đã lùi xa 38 năm anh Hùng và hàng triệu người hiểu rõ chân tướng của sự thật nghiệt ngã mà mình đã lỡ bước xa chân bằng cách này hay cách khác hàng triệu người chấp nhận một sự thật cay đắng một cảm nhận khó có thể vượt qua. Nhưng họ đã dũng cảm, xóa đi những mặc cảm của quá khứ đau thương cố gắng trở về cội nguồn dân tộc, bởi họ vẫn muốn mang dòng máu lạc hồng là con dân đất Việt họ không muốn đồng hành cùng với những hạng người Rước voi về dầy mả tổ như Tổng thống Tam đại Việt gian Ngô đình Diệm cùng bè lũ tay sai bán nước, nên đã trở về với dân tộc góp phần hàn gắn vết thương chiến tranh xây dựng lại quê hương, đất nước thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc hàn gắn lòng người đang bị li tán nên chúng hằn học, tức tối, dùng những lời nói, ngôn từ, cử chỉ của những kẻ vô học, hạ cấp nhằm bôi nhọ các anh và những Việt kiều yêu nước khác. Con đường các anh đã chọn là con đường chính nghĩa mà cả dân tộc ta đang đi cho nên các anh chẳng phải bận tâm mặc cho chó cứ sủa đường ta ta cứ đi anh ạ
    .
    Kim khanh

    • Lý Chính Luận says:

      @thư ngỏ: Vẫn cái thứ lý luận hàm hồ, nói năng không dẫn chứng, lảm nhảm như một cái dĩa rè!

      Ông đọc từ đâu, từ sách báo nào, do ai viết để moi móc ra những chuyện chửi bới hạ cấp về ba đời dòng họ Ngô- Đình?

      Viết một bài thật dài, nhưng chẳng gạt nổi một đứa con nít! Thông tin không có dẫn nguồn xác đáng, không trích dẫn trung thực thì chỉ là thứ văn chương sọt rác, đủ làm đệ tử cho Trần Dân Tiên, chứ có khua môi múa mỏ ở đây đến chiều cũng chả thuyết phục được ai, đồng chí ạ !

    • Cipolla says:

      Cháu ngoan bác Hồ có khác,ăn thì đòi ăn ngon,ở thì đòi ở tiện nghi nhưng lòng thì lúc nào cũng như thứ ăn cháo đá bát,sao không về ở hẳn bên ấy để ngày ngày nhang nến cho chế độ,điếm đạo đức văn nghệ Kim Khanh.

  6. LeBinh says:

    Chúng tôi không nghĩ rằng VNCH là phe thua cuộc, VNCH đã thua một trận đánh thế thôi. Cuộc là khi có bắt đầu và đến lúc kết thúc, chắc chắn lúc kết thúc là lúc chế độ cs sẽ phải sụp đổ, bọn cs đã sụp đổ trong lý thuyết rồi, chúng bây giờ chỉ sống nhờ làm tay sai cho Trung cộng. Bọn cs ngu nên chúng nói gì cũng lộ cái ngu, như chúng nói bên nào thắng thì nhân dân đều bại, nếu phe tự do, dân chủ đã chiến thắng thì nhân dân đã được sống trong tự do, dân chủ, đời sống ấm no ,nhân dân bại ở chổ nào ? Tại sao Đặng tiểu Bình chạy sang Mỹ để ôm chân Mỹ để được phát triển ? Bọn chó Hán đã nhận ra trình độ phát triển kinh tế của VNCH hơn xa chế độ cs miền Bắc Việt Nam, chỉ có người mù mới không nhìn thấy điều nầy.

  7. MINH ĐỨC sYDNEY says:

    Kính anh Hoàng Hà;
    xin anh bình tâm đọc thêm những dòng này từ “hải ngoại” : đây là thông tin mật mà người viết đề nghị tác giả Huy Đức nên cho in vào cuốn thứ 3.
    Và sau khi đọc xong chắc anh không khỏi ngở ngàng vì hiễu ra sự thật ai là kẽ đã thực sự bán nước tự bấy lâu nay.
    Nếu anh vẫn chưa nhận ra sự thật đất nước Việt Nam đã và đang bị lẽo da lóc thịt đem bán cho giặc Tàu thì chúng tôi xin chào thua anh vì hết thuốc chửa./.

  8. Hoàng Hà says:

    Cho đến nay đến một đất nước nổi tiếng tự do ,thoải mái tìm hiểu về các thông tin các sự kiện lịch sử và ngay chính những chủ nhân của đất nước đó cũng phải thừa nhận sự sai trái và phải hàn gắn lại vết thương đã qua đi mà các ông cũng còn không mở mắt ra nổi vẫn còn thù hằn xuyên tạc cực đoan ngu xuẩn chống phá hết sức dã man .Thử hỏi trong thời kỳ vừa mới giành được độc lập tình hình đất nước còn trăm mối tơ vò ,tình hình quốc tế vô cùng phức tạp thử hỏi các không đưa các ông đi học tập cỉa tạo thì cho các ông đi đâu ? đối đãi với các ông tử tế ư ? các ông hãy nói thật lòng mình đi chắc không dám nói phải không tôi nói ra để các ông biết nhé ,các ông sẽ tụ tập lại rồi lại chống đối lại chiến tranh ,các tổ chức nước ngoài sẽ lại lợi dụng nhòm ngó hà hơi tiếp sức cho những kẻ sẵn có tư tưởng bán nước quay lại gây chiến ,với tình hình thù trong giặc ngoài như thế thử hỏi đất nước này sẽ ra sao đây ? các ông chịu thiệt thòi đi cải tạo để cho đất nước được yên điều đó không tốt hay sao ? hay là sướng quen rồi không chịu khổ được ,khi đất nước còn nghèo đói nhân dân còn phải chịu khổ còn các ông là kẻ bán nước cầu vinh quen rồi không chịu được khổ phải không ? đừng có so sánh chuyện nọ chuyện kia trên thế giới vì những người đó khác với các ông họ có lòng tự trọng khi thua là họ chấp nhận thực tế còn các ông có nhìn nhận được như vậy hay không ? Thời điểm đó cần thiết là phải như vậy đừng có than vãn nữa . Về thì về không về thì thôi không ai cấm đoán thù hằn gì hết mọi việc đã qua rồi .Còn với những bài viết ba láp chẳng ý nghĩa gì hết ,chỉ mang đến sự khinh miệt của mọi người .

    • Trung Kiên says:

      Chào bạn Hoàng Hà

      Chỉ có những kẻ “ác tâm” thì mới binh vực, bao che cho lũ “ác gian”!

      Tôi tin rằng ông Huy Đức đã nói thật, nói lên được phần nào sự thật mà ông ấy biết được, dù rằng “sự thật” ấy đã bị csvn và những tên nô bút bôi đen, bóp méo…!

      Sách “Bên Thắng Cuộc” đề cập đến một số “nạn nhân” là người bên thua cuộc, coi đó như là “bảo chứng” để phụ hoạ cho sự gian dối của đám nô bút csvn….

      Nhưng may thay, những nhân sống của lịch sử vẫn còn sống sờ sờ ở VN và trên đất Mỹ, và chính nhờ họ mà những dối trá lươn lẹo của csvn đã bị phơi bày và bị lật tẩy:

      Những ai thuộc “Bên thắng cuộc”?

      Hoàn toàn đồng ý với t/g Võ Phương rằng:

      Đảng Cộng Sản Tàu và Đảng Cộng Sản Việt Nam là những người Bên Thắng Cuộc. Còn toàn Dân Việt Nam là những người Bên Thua Cuộc!

      Không phải nhân dân VN đã…”chỉ” thua đậm trong cuộc chiến kéo dài suốt 20 năm (từ 1954- 1975)… mà sẽ còn tiếp tục thua mãi, thua dài dài… nếu đất nước còn nằm dưới sự lãnh đạo của đảng csvn…!!!

      Nhân dân Việt Nam không chỉ bị thua thiệt về nhân mạng, trên dưới 5 triệu người đã phải nằm xuống để tạo chiến thắng cho đảng csvn và TQ!…

      …Mà VN đã và đang bị mất đất, mất biển, mất hải đảo, và hiện nay, (trích Võ Phương)… “mặt trận Biển Đông vẫn còn đang nóng bỏng, toàn dân vẫn còn đang tiếp tục bị thua trên mặt trận này…

      Mong rằng bạn Hoàng Hà hãy tỉnh ngộ và cùng nhân dân loại trừ chế độ csvn, một chế độ độc tài, đảng trị, gian dối, tham lam và bán nước hại dân!

      Chỉ có DÂN CHỦ (đa nguyên đa đảng) mới có thể xây dựng một xã hội: Công Bằng và bình đẳng. Nhân Quyền và Luật Pháp mới được tôn trọng. Nhân dân mới có thể được sống trong an bình và đất nước mới có thể phát triển và tiến bộ… văn minh.

      Cám ơn tác giả Vũ Thị Phương Anh, Võ Phuơng, và ĐCV.Info

    • noileo says:

      “Còn với những bài viết ba láp chẳng ý nghĩa gì hết ,chỉ mang đến sự khinh miệt của mọi người”(Hoàng Hà)

      Đúng vậy, những dòng chữ bá láp như cái còm trên của Hoàng Hà chỉ mang đến sự khinh miệt của mọi người

    • Kẻ nhàn rỗi says:

      Người VNCH tự trọng không nên than vãn khi bị CS hành hạ trong giai đoạn tù đày . Dầu bị CS lừa dối học tập 10 – 15 , dầu bị nhục mạ , dầu bị sát hại đi chăng nữa , thì cái khổ nhục của người VNCH cũng không cần lên tiếng , vẫn được nhân dân VN ghi nhận , thế giới ghi nhận . Bởi lẽ , sự chịu đựng sự độc Tài đàn áp của người dân ở xã hội cọng sản bên ngoài là một , đương nhiên người ở trong tù cs phải chịu đựng gấp Mười lần .

      Cái độc ác dã man của một chế độ CS cả thế giới hôm nay đều biết rất rõ ràng , một hình ảnh của Bắc Triều Tiên là một ví dụ Cụ thể , một bằng chứng Cụ thể .

      Người tù nhân VNCH không Cần phải than oán nữa , làm như thế hơi mất mặc . Chính lời than oán của nhân dân VN hôm nay cũng đủ cho lãnh đạo Đảng và Đảng viên ĐCSVN hôm nay cảm thấy xấu hổ và hết chổ trốn tránh .

      Oán than , thù hận , hay tha Thứ của người VNCH đối với CS thật sự không Cần thiết nữa . Chính những người CS thức tỉnh , những trí thức và Thanh niên giác ngộ được tự do và dân chủ , sẽ tiếp tục thay thế cho người VNCH , giương cao ngọn cờ đấu tranh để tiêu diệt chế độ CS Phi nhân này .

      • Lý Chính Luận says:

        @Kẻ nhàn rỗi : Đúng là “ný nuận” của kẻ nhàn rỗi! Nhàn quá nên cứ ngồi một chỗ đánh rắm bừa bãi và bắt mọi người cùng ngửi!

        (Trích)… “dầu bị nhục mạ , dầu bị sát hại đi chăng nữa , thì cái khổ nhục của người VNCH cũng không cần lên tiếng , vẫn được nhân dân VN ghi nhận , thế giới ghi nhận “…

        Hãy thử để tôi đá đít bạt tai ông liên tục vì cái tội đánh rắm bừa bãi, xem ông có chịu nổi và cứ nín lặng mãi không, để cho sự nhịn nhục của ông “vẫn được nhân dân VN ghi nhận , thế giới ghi nhận”?

Leave a Reply to Lý Chính Luận