Ông Nguyễn Cao Kỳ nói về Hòa hợp Dân tộc
Đàn Chim Việt: Tháng Tư là lúc người ta bàn luận nhiều về “Hòa hợp, Hòa giải Dân tộc”. 35 năm đã trôi qua, đủ để một thế hệ người sinh ra, lớn lên và trưởng thành, thậm chí giành quyền lãnh đạo đất nước, nhưng “Hòa hợp, hòa giải dân tộc” vẫn là vấn đề chưa được giải quyết thấu tình đạt lý giữa người Việt trong và ngoài nước, cụ thể là giữa giới cầm quyền Việt Nam với khối người Việt “Tỵ nạn Cộng sản” ở hải ngoại.
Vì sao? Chắc có nhiều câu trả lời, mang những sắc thái khác nhau.
Dưới đây là nhận định của ông Nguyễn Cao Kỳ, một người mà chắc ai cũng biết. Một lần nào đó, ông Kỳ có phàn nàn về những cắt xén làm sai lệch ý tứ trong những phát biểu của ông trên báo trong nước. Lần này, bài phỏng vấn của ông có được đăng tải trung thực hay không, chúng tôi không rõ, xin chuyển lại nguyên văn từ Tuần Việt Nam.
Bạn đọc, nhất là người đang trăn trở với “Hòa hợp, Hòa giải Dân Tộc” có ý kiến gì?
————————————————————–
Phóng viên (PV): Đã 35 năm sau sự kiện 30 tháng Tư, những người ở lại và cả những người ra đi đã nói nhiều, làm nhiều việc cho mục tiêu hòa hợp dân tộc, hàn gắn lòng người. Ông đánh giá thế nào những nỗ lực chúng ta đã làm?
Ông Nguyễn Cao Kỳ (NCK): Tôi nghe dư luận và có cảm tưởng vẫn còn có khoảng cách giữa nói và làm. Cuối năm vừa rồi, Hội nghị Việt kiều đã thu hút mấy ngàn người về dự. Trả lời phỏng vấn báo chí, nhiều vị đều bày tỏ mong muốn sớm hòa hợp. Điều đó có nghĩa mặc dù chính quyền đã cố gắng, nhưng ở đâu đó vẫn chưa thực sự tích cực.
PV: Việc tích cực hàn gắn như ông vừa đề cập, cần được hiểu thế nào?
NCK: Phải từ hai phía, nhưng cái chính vẫn phải từ phía những người trong nước. Chúng ta có thực sự muốn làm và tích cực làm hay không …
Nói về đoàn kết toàn dân tộc tôi có cảm giác dân tộc mình mỗi lần bị đe dọa đến vận mệnh thì lại đoàn kết. Thời xưa, chống giặc ngoại xâm phương Bắc thời nay đánh Tây, đánh Mỹ là tự khắc cả dân tộc đoàn kết và chiến thắng. Nhưng khi thắng rồi không hiểu làm sao mà tình cảm lại không được như trước.
PV: Chẳng phải Nhà nước đã có rất nhiều những động thái tích cực đó sao? Quyết định dân sự hóa Nghĩa trang quân đội Biên Hòa cũ là một minh chứng rõ rệt cho thấy thiện chí của những người trong nước. Và còn có chính sách cho bà con Việt kiều về nước mua nhà hay chương trình gặp gỡ Việt kiều hàng năm…?
NCK: Tôi cho rằng đó là những động thái tích cực. Chẳng hạn như để có được quyết định dân sự hóa nghĩa trang cũng phải mất nhiều năm trời. Ngay khi trở về quê hương tôi cũng đã đề cập chuyện ứng xử với nghĩa trang quân đội Biên Hòa cũ với các vị lãnh đạo của Việt Nam…
Tôi còn nêu ý tưởng tổ chức đại lễ cầu siêu chung cho những người tử trận không phân biệt bên này hay bên kia, làm thật trang trọng mỗi năm và thông báo rộng rãi cho bà con đang sống trong cũng như ngoài nước biết. Nếu trong số những người về dự, có cả một số cựu chiến binh từng ở bên kia chiến tuyến thì không gì hay bằng.
Thử hỏi có người dân Việt Nam yêu nước nào muốn chia rẽ đất nước không? Có ai muốn rằng người Việt giữ mãi hận thù với nhau không?
Theo tôi chỉ khi nào vượt qua được suy nghĩ hẹp hòi thì chúng ta sẽ làm được. Khi ấy vị thế của Việt Nam được nâng lên tầm cao khác. Tự khắc lòng người xích lại với nhau và sẽ không còn phải mất nhiều thời gian bàn chuyện hàn gắn hay hòa giải nữa.
PV: Ông suy nghĩ như thế nào về việc Nhà nước quyết định dân sự hóa nghĩa trang quân đội cũ?
NCK: Tôi đã ghé thăm nghĩa trang này trước đây còn hoang vắng nhưng giờ đây đã sạch sẽ quang đãng rồi, mọi người được ra vào tự do. Ở đó vẫn còn giữ được 16 ngàn ngôi mộ tử sĩ.
Lịch sử là lịch sử, ngày 30/4 giờ là một sự kiện lịch sử. Việc ứng xử không còn hận thù với những người từng đứng phía bên kia chiến tuyến như thế nào được bên ngoài quan sát để đánh giá cách hành xử văn minh hay không. Cho dù bên này hay bên kia, chết là hết, còn hận thù chi nữa, họ cần được coi sóc chu đáo.
PV: Ông có thừa nhận một thực tế là chúng ta có thể xóa bỏ hận thù để bắt tay làm bạn với những nước đã từng xâm chiếm chúng ta, vậy mà việc hàn gắn người Việt với người Việt với nhau xem ra lại mất nhiều thời gian hơn thế?
NCK: Theo tôi, cả hai phía vẫn có thiểu số còn quá nặng về dĩ vãng, chưa có tầm nhìn về tương lai. Một người không biết nhìn về tương lai, thì họ chỉ còn sống và ôm dĩ vãng. Mà như vậy thì tư duy của họ vẫn mãi bị ám ảnh bởi những chuyện hận thù, chủ nghĩa hay phe phái. Chúng ta phải thực tế nhìn vào điều này: muốn hòa hợp thì rất không nên nói nhiều mà phải làm.
PV: Liệu có cách gì để chúng ta không còn phải mất thêm thời gian cho việc hòa hợp, hàn gắn với đa số những người Việt ở bên ngoài đất nước?
NCK: Chuyện quốc gia cũng giống như trong một gia đình. Những việc chung thì cần đánh tiếng để mọi người xúm tay vào làm. Tôi nghĩ đối với đa số người Việt ở bên ngoài thì sẵn lòng góp sức cùng trong nước. Với đất nước có gì phải ngại ngần. Vấn đề là họ cần được thông tin đầy đủ về tình hình và những nhu cầu thực sự mà nhà nước đang cần sự góp sức của họ.
Hòa hợp dân tộc sẽ tập hợp được sức mạnh. Cứ đặt lợi ích dân tộc lên trên thì chúng ta tự khắc biết phải ứng xử thế nào cho hợp lẽ.
Nhưng khi đã kêu gọi thì cũng phải tạo điều kiện thoải mái cho người ta về. Lời nói và việc làm phải đi đôi với nhau.
PV: Theo ông, 35 năm có quá dài cho việc hòa hợp dân tộc, hàn gắn lòng người?
Để tìm được sự đồng thuận trong những vấn đề nhạy cảm như vậy thường không mấy dễ dàng. Tuy nhiên cứ đặt lợi ích dân tộc lên hàng đầu thì ta sẽ biết phải làm thế nào tốt nhất. Việt Nam bây giờ đã là một rồi. Đứng trước tương lai của đất nước, chúng ta phải sớm xóa bỏ hận thù và đoàn kết lại. Cuộc chiến tranh khốc liệt đã khiến cả triệu người ở cả hai bên chiến tuyến hy sinh, thì đó là một chuỗi oán thù chồng chất, không phải chỉ ở một phía. Chỉ có hòa hợp dân tộc mới giải quyết được vấn đề.
Nguồn: tuanvietnam.net
Tôi thấy bài này trên báo Công an nhân dân, nhưng tôi không đọc. Sớm nay lại thấy bài này ở đây. Thôi thì đọc để biết… ( Mà không đọc cũng biết rồi )
Vậy có thơ rằng:
Không đọc thì cũng biết rồi
Kỳ kỳ cùng cục cò mồi lân la.
Mang danh tỏng phó Cộng hoà
Lại đi hành nghiệp như là ma cô.
Lem nhem thì thụt, thì thò
Cúi đầu xin cộng ban cho….ơn lành
( Tráo lòng tin
Cướp nhân danh
Kiêu căng… tàn ác…. lưu manh….Dối lưà
Thế mà Kỳ cúi đầu thưa:
- Vâng, vâng…Hoà giải rất vừa …túi em…
Hoà hợp hoà giải cho
Bó thân để được ấm no tuổi già
Tôi cười bể bụng khi thấy ông Kỳ bàn về hòa hợp hòa giải với VC. Sở dĩ ông Kỳ còn hăng say nói điều ấy và dạy khôn cho người khác, vì ông không sống một ngày trong trại cải tạo nên ông tiếp tục hát bài con cá hòa giải làm trò chửi cho thiên hạ. Ông Kỳ đã già rồi, ông muốn về VN giựt le thì ông cứ về, nhưng nhớ đừng tuyên bố bậy bạ nữa vì uy tín của ông không còn . Ông chưa sống với VC ông dám lên trò đời dạy dân VN, điều ấy là một sĩ nhục lớn cho dân tộc và cho ông, dân tộc tôi đang ngày đêm tranh đấu để giải phóng khỏi những nanh vuốt bạo tàn của VC.
VC không thích sống với người khác, VC muốn sống ngôi đế vương suốt đời. Một người muốn sống ngôi đế vương chỉ biết hành hạ người khác, bắt người khác làm việc hơn trâu để chúng hưởng đời trăng gió vi vu như ông. Con người chỉ nghĩ và biết tiền như VC thì làm sao có rthái độ hòa giải với những người khác, VC chỉ hòa giải trên đầu môi chót lưởi chứ thực tâm là chúng muốn lừa mọi người và ông. Ông từng làm một vị lãnh tụ của chế độ củ ông đã bị VC lừa nhưng ông không biết chúng lừa vì thế vì thế giương cổ cải chày, cải cối ,huyênh hoang tự đắc, làm việc không công cho VC. Cuối cùng dân chúng VN tiếp tục sống đời sống trăm cay nghìn đắng không có lối thoát.
Chính ông là kẻ chia rẽ cộng đồng chống VC ở hải ngoại, chính ông làm mất miền nam, chính ông là kẻ bỏ chạy để lại bao nhiêu chiến sĩ nghe lời đường mật của ông ở lại bị VC đem vào trại cải tạo học tập, có kẻ phải chết đói, có kẻ bại liệt vì điều kiện làm việc trong trại quá khổ, có kẻ bị VC bắt đi gở mìn sau đó đạp mìn chết trên những con đường đầy mìn của dân tộc.
Tầm nhìn VC chỉ hạn hẹp như ông, nếu VC thực hiện hòa giải năm 75 thì đâu có cảnh nồi da xáo thịt như hôm nay. Ông có thấy- những thương bệnh binh của ông sau ngày 75 không?. VC đã đuổi họ ra khỏi bịnh viện trong khi bao nhiêu người cụt tay cụt chân cần ở lại chửa trị, nhưng VC vẫn dùng bạo lực đuổi họ ra. Bao nhiêu nhà cửa của những người chế độ củ bị VC cướp nay VC đã trả lại chưa. Chuyện nhỏ VC chưa làm, đừng nên nói chuyện lớn.
Nhiều bà mẹ VN nuôi VC trong hầm, nhưng VC cũng không tha, khi khổ thì chúng đến khóc với mẹ để xin cơm ăn làm cách mạng, khi VC nắm quyền, chúng đã ra tay cướp mảnh đất truyền thống của mẹ, gây không biết bao nhiêu cảnh màn trời chiếu đất. Ngày xưa những bà mẹ này chính ông bỏ tù họ nay VC tiếp tục làm công việc của ông. Tính ác của ông và VC giống nhau nhưng khi nói ra thì làm như mình là người hiền của dân tộc. Đủ rồi, đừng nói nữa, dân tộc chúng tôi chỉ còn một con đường là đoàn kết một lòng và sẽ làm một trang sử oai hùng trong tương lai. Ngày mai sẽ là ngày hội lớn, sẽ không có ông Kỳ và VC làm khổ dân tộc. Dân chúng tôi khôn gấp ngàn lần các ông. Chuyện hòa giải với VC ông kỳ nên bàn riêng với VC đừng khuyên nhân dân VN đi vào ngỏ cụt bế tắt.
“Đừng tin những gì cs nói, hãy nhìn kỹ những gì cs làm.”
Khi nào câu nói này của ông Thiệu trở thành vô duyên thì lúc đó mới có hòa hợp hòa giải được.
Có tin cs được không? Phải do thật tâm của họ.
Làm những điều tốt đi mấy người cs, chứ nói cũng bằng thừa.
Có những đòi hỏi có thể khả thi, nhưng cũng có những đòi hỏi không thể làm được ngay lập tức. Nói như thế, để thấy là dân tộc Việt cần phải ngồi lại với nhau, một sự ngồi lại mà không nhất thiết là phải có những điều kiện bắt buộc ở một phiá nào đó, nhưng lúc nào nó cũng cần sự sự hiểu biết tương thuận nhau cuả cả mọi phe phiá.
Tất cả dân Việt đều phải hành động, nên giảm bớt đi việc ngồi một chổ để nguyền ruả kẻ khác, những việc làm đó cũng chẳng khác chi kẻ dấu mặt dấu tay để phân hoá và chia rẽ mãi mãi dân Việt. Mà nếu có sự bất đồng, hãy cố gắng nhẹ nhàng luận bàn tránh bớt những lời gay gắt không được tốt đẹp.
Có những điều không thể nào thực hiện được ngay lập tức, nhưng nó vẫn không phải là điều không có thể thực hiện được với thời gian. Cũng như để dân chủ hoá cho VN, nó cần phải có một lộ trình tuần tự diễn tiến để trải qua, mà không thể nào theo bài bản củ là tiến nhanh tiến mạnh trước kia, vì không thể nào tiến nhanh tiến mạnh mà lại vững chắc cho được. Ðó là một bài học hiện thực nhất cho dân Việt.
Tiếp cận ngồi gần lại nhau là con đường tự lực tự cường dân tộc sẽ được mở ra, bước khởi điểm bắt buộc phải có cho lộ trình DCHVN không thể khác được, nhất là trong giai đoạn dânVN còn có chung một mục tiêu lớn lao hơn là CNBTBQBK. Con đường hồi phục nguyên khí đất nước và DT cũng qua đó mà được thành toàn, nâng cao tiềm năng tiềm lực DT sau một thời gian dài bị PHCRBN ngoài ý muốn cuả toàn dân Việt.
Những luận điệu chia rẽ Dân Việt cuả kẻ lạ dấu mặt dấu tay sẽ không còn tác dụng nưã, nó theo thời gian sẽ lộ ra bộ mặt trơ trẽn và đáng phỉ nhổ cuả họ. Con đường hoà hợp dân tộc là con đường ngắn nhất và nhanh nhất cho PTDCHVN cũng như CNBTBQBK, ngày một gia tăng hành động tự tung tự tác ngang dọc không ngừng cuả họ.
Hãy tán đồng với đề nghị cuả LS. Cù Huy HV là NCQCSVN cần phải vinh danh cả người CS Hoàng Sa cuả VNCH trước đây. Một hành động sẽ nói lên rất nhiều ý nghiã, chẳng những làm xúc tác cho sự ÐÐKDTVN mà còn đánh tiếng trước BQBTBK ý chí quật cường cuả toàn dân Việt hôm nay. Hãy cổ vũ rộng rãi những việc làm đó, vì đó là con đường dẫn nhập đưa đến ÐÐKDTVN ta. Tỏ rõ sức mạnh DTVN ngàn đời không bao giờ phai lạt và thay đổi.
Xin trân trọng.
-Ngày 30/4/1975 tôi mới có 14 tuổi, tôi chứng kiến cảnh gia đình tôi bị tống ra khỏi nhà vì ba tôi là sĩ quan của chính thể VNCH, căn nhà có bằng khoánđầy đủ và do bên ngoại giúp ba má tôi.nòng súng của phường khát máu là như vậy.Trong suốt thời gian dài còn ở VN, gia đình tôi đã nộp hàng trăm lá đơn khiếu nại về tài sản này mà không hề nhận được 1 sự phản hồi, tôi vẫn thường xuyên hỏi những người ở trong nhà bị cướp thì chỉ được trả lời ” tao không biết, đây là nhà nước cấp cho tao, mày lộn xộn, công an còng đầu mày”, câu trả lời này xứng đáng với chức vụ của vị thượng tá QĐNDVN.
-25 năm sau, từ nước ngoài trở về, tôi vẫn tiếp tục làm đơn khiếu nại thì họ vẫn trả lời là, nhà này vướng vào nghị định…….nên không thể giải quyết ( bọn cướp đã soạn thảo hàng ngàn nghị định rừng rú để cướp tài sản của người dân miền Nam ) là kỷ niệm của bên Ngoại nên tôi trở lại căn nhà này 1 lần nữa, lần này cướp cha đã chuyển chủ quyền cho cướp con là sĩ quan công an ,ông này trả lời chắc nịch ” nếu mày muốn vậy thì tao bán rẻ lại cho vì căn nhà này có chủ quyền là tao “.
-Thưa ông Nguyễn Cao Kỳ và các con ngáo ộp hèn hạ, cong lưng bưng bô cho bọn cướp.
-Đứa trẻ 14 tuổi thơ ngây ngày nào vẫn bị CS Bắc Việt đồng hóa với Mỹ ngụy cho tận đến ngày hôm nay,loại người dơ bẩn như quí vị chỉ lừa được con nít và người bị tâm thần,tôi biết ơn những người đã có lòng vì dân tộc, nhưng không bao giờ tin rằng CSVN thật lòng với chúng tôi, cầm bằng khoán nhà đi đòi để con cháu họ hiểu được tài sản họ có được là do cha ông của các cháu ăn cướp mà có chứ tôi không tin họ sẽ trả lại,căn nhà cha mẹ tôi chỉ là chuyện nhỏ so với những chuyện oan ức tày trời khác mà người dân miền Nam phải chịu đựng cũng từ sự hèn nhát của ông, cũng xin ông nhín chút thời gian đọc trên tờ VietNamNet mới đây để biết thế nào là hòa hợp hòa giải bằng cách dùng từ của ông cựu đại sứ Võ văn Sung dành cho chính quyền VNCH thì ông mới sáng mắt lần cuối đời.
-Nếu ông muốn nói chuyện về hòa giải, tôi cũng xin ông nên trả lời phỏng vấn trực tiếp trên hệ thống truyền hình ở VN nhưng là việc hòa giải của CSVN với chính người dân, thân hào nhân sĩ bị áp bức còn ở trong nước,riệng chúng tôi, xin ông đừng bận tâm mà ảnh hưởng đến đời sống của người gần đất xa trời, chúng tôi đã thoát khỏi bạo lực của bọn cướp thì không dại gì quay về để bị cướp nữa, đời sống chúng tôi cũng đã có đủ các thứ từ công lao động trên vùng đất xa lạ này, chắt chiu từng đồng gửi về giúp gia đình và cũng là nạn nhân của bọn cướp ngày lúc nào cũng hiện diện trong mọi nẽo đường đất nước,không buông tha 1 ai,thương tâm hơn,những đồng tiền nhỏ này cũng vinh dự đến tận tay những gia đình thương binh, liệt sĩ của mặt trận dân tộc giải phóng MNVN không được đi học, bị cướp đất và bỏ rơi ,sau cùng, kính chúc ông được khỏe mạnh để hàng đêm hồi tưởng lai những gì ông đã làm được cho dân tộc VN.
Đọc bài ông Nguyễn Cao Kỳ trả lời phỏng vấn của phóng viên” Viet nam net” về chuyện hòa hợp hoà giải dân tộc, người đọc thấy nỗi buồn chợt len nhẹ vào hồn . Ba mươi lăm năm sống trong xứ sở Hoa Kỳ và đã từng giữ trọng trách quan trọng của VNCH , hình như ông NCK vẫn chưa lớn hơn năm mươi năm về trước và đã đánh mất hình ảnh ngang tàng , bộc trực của một quân nhân ?!
Tại sao người đọc nói thế, bởi trong cuộc trả lời phỏng vấn ông không đủ can đảm nói thẳng , ông chỉ dám nói xa nói gần mà không chỉ thẳng vào việc cần phải làm để đi đến hoà hợp hoà giải dân tộc. Một mục tiêu mà ông muốn thực hiện khi trở về nước trong vài năm trưóc .
Riêng nội dung của bài phỏng vấn , xoay quanh chuyện hội nghi Việt Kiều , nghĩa trang quân đội Biên Hòa không có gì mới , họ chỉ muốn ông NCK cầm loa nói đó là thiện chí hoà hợp hoà giải dân tộc của chính phủ và đảng CSVN. Ông hoàn toàn thụ động trước những câu hỏi của VN net . Đúng ra, nếu đủ bản lĩnh ông đã lật ngược thế cờ từ hai câu hỏi cuối của phóng viên V N net.Như sau:
“1] Liệu có cách gì để chúng ta không còn phải mất thêm thời gian cho việc hòa hợp, hàn gắn với đa số những người Việt ở bên ngoài đất nước?”
2]Theo ông, 35 năm có quá dài cho việc hoà hợp dân tộc, hàn gắn lòng người?
Qua toàn bài phỏng vấn , người đọc không thấy biểu hiện thành thật trong việc hoà giải, hoà hợp dân tộc mà chỉ thấy” hoà hợp , hoà giải “duới sự lãnh đạo của đảng CSVN .
Không nên kêu gào hoà hợp , hoà giải dân tộc mà hãy “hành động ” hoà hợp hoà giải dân tộc.
Hành động đó là TỪ BỎ ĐỘC QUYỀN LÃNH ĐẠO CỦA ĐẢNG CSVN và TRẢ LẠI QUYỀN LÀM CHỦ ĐẤT NƯỚC VN CHO DÂN TỘC VN. Đó là con đường để đi đến hoà hợp ,hoà giải dân tộc ,
Nguyễn Cao Kỳ .. một người phản bội và hèn nhát , có tư cách gì để lên tiếng kêu goi hoà giải dân tộc. Ông có dám lên tiếng kêu gọi nhà cầm quyền VN trả tự do vô điều kiện những người hoạt động dân chủ , chống bọn giặc phương Bắc hay không ? Nêu làm được điều đó thì ông mới có thể lên tiếng này nọ , còn không thì hãy im lặng để cắm mặt xuống bùn đí
Cai gi cung co the lam duoc…MOI NGUOI HAY XOA BO CAI HEP HOI THAM LAM VA ICH KY hay cui dau bat tay nhin nhan ra su that XIN LOI LAN NHAU…cai chinh la nha cam quyen hanoi vi dan toc hay vi dang csvn….?
Anh nói rất đúng nhưng đã sai đối tượng rồi. Anh phải nói với Bộ Chính Trị và đảng CSVN, chứ chúng tôi thì “có cái gì mà bàn giao hay hòa hợp, hòa giải”?
Đặt lại câu hỏi, cần phải “Hoà hợp và hoà giải” giữa ai với ai?
Giữa NVHN và người Việt trong nước thì họ đã và đang xích lại gần nhau, vì họ đã nhận ra rằng, tất cả nhân dân VN, kể cả cán bộ đảng viên csvn, đều là nạn nhân của sự lừa dối từ lãnh đạo đảng (csvn), vì thế mà họ đang cố gạt bỏ những dị biệt để xích lại gần nhau, tạo tình đoàn kết thành một khối làm đối trọng với đảng csvn qua phong trào đấu tranh cho Dân Chủ hoá Việt Nam!
Còn nhà nước và lãnh đạo csvn thì sao?
Nếu đảng và nhà nước csvn “thực tâm” muốn “hoà giải và hoà hợp” với nhân dân, thì trước hết, họ phải lên tiếng xin lỗi toàn dân, phải tích cực “hoà giải” với những người bất đồng chính kiến ở trong nước, chấm dứt đàn áp, trù dập, khủng bố, và trả tự do tức khắc cho những người đang bị giam tù như; Nguyễn Văn Đài, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Huỳnh Trần Dung Thức, Lê Thăng Long, Phạm Thanh Nghiên, Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần anh Kim…và nhiều người khác nữa.
Những tiếng nói, kêu gọi “Hoà giải và hoà hợp” đều nhắm vào đảng và nhà nước Việt Nam, những người có chức có quyền mới có thể ảnh hưởng và chủ đạo cho diễn tiến “Hoà giải hoà hợp dân tộc”.
Tôi đồng ý với ông Kỳ rằng…”Hòa hợp dân tộc sẽ tập hợp được sức mạnh. Cứ đặt lợi ích dân tộc lên trên thì chúng ta tự khắc biết phải ứng xử thế nào cho hợp lẽ…Nhưng khi đã kêu gọi thì cũng phải tạo điều kiện thoải mái cho người ta về. Lời nói và việc làm phải đi đôi với nhau.
Sự việc này đòi hỏi đảng và nhà nước csvn phải là người khởi xướng và tác động bằng những hành động cụ thể như đã nêu ở trên để gây tín nhiệm cho nhân dân. Còn nếu chỉ “kêu gọi suông” mà không có hành động đi kèm, thì chỉ là “đánh lừa” dư luận…!
Nhưng theo nhận xét của tôi qua những hành động mà đảng và nhà nước csvn đang thực hiện, thì họ không có một chút ý tưởng gì về “hoà giải & hoà hợp dân tộc”, mà chỉ muốn tất cả mọi tầng lớp nhân dân phải qui phục dưới trướng của họ!
Do vậy, những lời kêu gọi “Hoà giải và hoà hợp” không xuất phát từ đảng và nhà nước VN, thì chỉ bằng thừa, hoặc gây ra hiểu lầm mà thôi…
Tieng Noi Cua Bao Chi.
Vấn đề tuyên truyền cho là rất cần thiết nhưng phải nói đúng thì tác dụng rất lớn còn nói xạo, dựng chuyện thì chẳng những không có tác dụng mà còn bị phản ngược lại là khác. Ví dụ chuyện ông Bùi Tín nói xấu vô cớ nhằm hại uy tín của Đại tướng Võ Nguyên Giáp mà không thành đã vậy uy tín của Đại tướng còn nên cao bao giờ hết. Vì sao? vì khi xưa nay những ai bảo thủ, tham nhũng, vô trách nhiệm, trong Đảng không muốn báo chí nói nhiều về ông, đã gây ra phản ứng tức giận của rấ nhiều đồng bào trong nước và hiện nay việc Bùi Tín và Lu Hà đã thành hiệu ứng Domino tại tất cả các báo chí trong và ngoài nước.
Đúng là viết báo mà không giữ uy tín, nói xạo nói càn quá đáng thành ra chính mình bị chửi và mất danh dự uy tín, bài viết mất hết tác dụng. Đã thế người ta sợ đọc thơ điên hiện nay của Lu Cà trên bất kỳ báo nào từ Báo Tổ Quốc đến Đàn Chim Việt và Diễn đàn Dân chủ.
Nhưng bị chửi hơn cả là cái danh HoĐâmchọc mà nay người ta cho đó chính là Lu Hà là con của chủ báo Người Việt là báo của Việt nam Cộng Hoà đang muốn phá các báo này. Nhiều báo đã phản đối việc này. Giờ thật hư không biết ra sao, có lẽ đúng là loạn báo rồi chăng? Chúng tôi cho rằng ý kiến của ông Phạm Trần là đúng đắn cần được xem xét. Viết báo phải có lương tâm nghề nghiệp, phải biết giữ uy đức và trách nhiệm với bạn đọc không thể bạ gì viết lấy hay đem xào bài cũ, lấy dăm ba tài liệu không đâu vào đâu cố chứng minh cho nhận địn sai lầm của mình. Nên nhớ đọc giả giờ trình độ văm hoá và nhận thức của họ rất cao. Chuyện tấn công, đánh nhà báo ở trong nước cần phải được xử lý tức thời và đưa ra công luận phê phán. Đó chính là biết xử dụng đúng vai trò của báo chí hiện nay. Bạn đọc thấy ý kiến và nguyện vọng hoà giải hoà hợp dân tộc của ông Nguyễn Cao Kỳ là sáng suốt và đứng đắn, nhưng phải cần gắn với việc lên án bảo thủ,tham nhũng của những người lãnh đạo Đảng CSVN hiện nay nữa thì tuyệt vời. Nhưng dù sao đó cũng là vấn đề bạn đọc hoan nghênh lắm. Hoan hô ông Nguyễn Cao Kỳ,phó tổng thống Việt nam Cộng Hoà hôm nay đã nói lên tiếng nói chung của toàn dân .
Hoàng Công Minh